It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Yến Quỳnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3991 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần VI -
uổi chiều thứ Bảy là niềm vui của mọi người, đặc biệt đối với những người đang làm việc. Sau một tuần lao động mệt nhọc thì buổi chiều thứ Bảy quả là tuyệt vời. Ai cũng mong mỏi được về sớm với gia đình. Ngay cả như Thư Hiên cũng vậy. Anh rất sung sướng trước giây phút đó. Thư Hiên rất thích gần gũi Trâm Oanh, chăm sóc con bé, kiểm tra việc học tập của con bé. Suốt cả tuần, dù bận rộn, anh vẫn luôn để mắt đến Trâm Oanh. Đặc biệt là buổi chiều thứ Bảy, anh và Trâm Oanh không thể thiếu vắng nhau. Điều đó cũng làm cho dì Thân hài lòng.
Lúc này có Huyên Giao trông coi, việc học của Trâm Oanh, anh rất yên tâm. Có những buổi chiều thứ Bảy, Thư Hiên lại bận rộn bạn bè khách khứa tiệc tùng. Nghề kinh doanh của anh là thế đấy.
Đêm qua, Thư Hiên đi mãi đến một giờ sáng mới về khiến dì Thân vô cùng lo lắng. Bình thường Thư Hiên rất chừng mực. Anh luôn giữ gìn sức khoẻ, anh luôn quan niệm có sức khoẻ tốt mới sáng suốt làm việc và giải quyết mọi việc được tốt đẹp.
Sáng nay, Thư Hiên dậy muộn. Đã hơn chín giờ rồi. Khi anh còn ngủ thì đừng nên đánh thức. Kể cả việc gọi anh thức dậy để ăn cơm.
Trâm Oanh đã ăn điểm tâm xong. Ngày chủ nhật được nghỉ, con bé rất mừng. Nhưng Trâm Oanh vẫn có chương trình riêng của mình trong ngày. Trâm Oanh sẽ vui chơi, đánh đàn, xem truyện, vẽ tranh. Phải vẽ nhiều tranh đẹp cho cô Huyên Giao hài lòng.
Dì Thân đi chợ, Trâm Oanh ngồi đọc truyện trong phòng khách. Con bé bảo ở phòng khách sẽ tiện cho việc mở cổng cho Ngọai Thân đi chợ về.
Tiếng chuông cửa reng reng lảnh lót. Không phải ngoại Thân rồi. Trâm Oanh chạy ào ra mở cổng. Huyên Giao tươi cười nhìn Trâm Oanh, cô bé cất tiếng chào trước:
- Chào cô Huyên Giao. Hôm nay học sớm hả cô?
Huyên Giao mỉm cười:
- Không, cô ghé có chút chuyện.
Rồi cô đưa mắt nhìn quanh:
- Ngọai Thân và ba có nhà không?
- Ngoại Thân đi chợ. Còn ba....
Con bé đưa tay lên miệng khẽ sụyt:
- Cô nói khe khẽ, ba còn ngủ.
Huyên Giao phì cười:
- Đến giờ này ba còn ngủ à? Con vào đánh thức ba, bảo có cô Huyên Giao đến.
- Không được đâu. Để ba ngủ.
Trâm Oanh vừa nói vừa dang tay như chặn Huyên Giao lại, không cho cô tiến vào. Huyên Giao thú vị nhìn con bé:
- Cô nói đùa với con đấy. Cứ để ba con ngủ, cô vào nhà chơi với con.
Trâm Oanh mừng rỡ reo lên:
- Hoan hô cô Huyên Giao! Bà Ngoại Thân đi chợ, ba ngủ, con ở nhà buồn hiu không có ai nói chuyện.
Huyên Giao nở nụ cười hiền hậu:
- Rồi, có chuyện gì nói với cô đi.
- Có nhiều lắm đó cô.
Huyên Giao theo Trâm Oanh vào trong. Hoa sứ tỏa hương thơm ngát quanh đây. Hương hoa theo cô vào tận bên trong. Huyên Giao ngồi xuống ghế salon, nhặt quyển truyện của Trâm Oanh lên. Con bé tung tăng chạy về phòng lấy bức vẽ vừa hoàn thành cho Huyên Giao xem. Huyên Giao nghĩ đến những cuộc thi vẽ tranh của thiếu nhi. Cô sẽ khuyến khích Trâm Oanh đi dự thi. Trâm Oanh liến thoắng đủ thứ chuyện với Huyên Giao rồi bảo:
- Nói chuyện với cô rất thích. Nhiều khi con hỏi chuyện này chuyện kia, ngoại Thân không chịu trả lời.
Huyên Giao nhìn Trâm Oanh chăm chú. Cô biết đây là một cô bé sống động, ham hiểu biết, vì thế dì Thân không thể thỏa mãn hết những thắc mắc của Trâm Oanh. Huyên Giao vội nói:
- Ngoại Thân bận rộn không trả lời được thì con hỏi ba.
Trâm Oanh chép miệng:
- Ba cũng bận rộn. Đưa con đi học chứ đâu có rước. Bác Tám chạy xích lô rước con.
Huyên Giao cười, bảo:
- Vậy là con sướng, có hai người đưa rước.
Trâm Oanh tròn mắt:
- Cô nói sướng à? Mấy đứa bạn con mới sướng.
Huyên Giao ngạc nhiên:
- Bạn con sướng à? Tại sao?
Trâm Oanh điềm nhiên giải thích:
- Bạn con có cả ba mẹ đưa rước đi học. Còn con....
Huyên Giao hồi hộp:
- Còn con thì sao?
- Con không có mẹ. Mỗi lần hỏi ba, mẹ đâu, ba bảo bây giờ con chưa có mẹ, rồi ba sẽ kiếm mẹ cho. Con đợi hoài mà không có. Ba kỳ ghê. Cứ hứa với con rồi quên.
Huyên Giao đưa tay vuốt tóc Trâm Oanh, trấn an con bé:
- Cứ yên tâm đi. Ba con hứa chắc chắn sẽ có mà.
- Cô nhớ nhắc ba con nhớ. Cô hỏi ba con xem chừng nào có.
Huyên Giao bối rối trước lời nói ngây thơ của con bé. Cô rất hiểu tâm trạng của con bé. Nó khao khát tình mẹ. Người cha chăm sóc con thế nào cũng không bằng bàn tay dịu dàng của người mẹ. Tuổi thơ nào cũng rất cần có mẹ. Huyên Giao thắc mắc. Mẹ của Trâm Oanh đâu? Đã mất hay đã li dị với Thư Hiên? Thư Hiên không nói cho con gái biết gì cả. Còn Hà Nghi thì sao? Huyên Giao chợt hỏi thăm dò con bé:
- Mấy hôm nay cô Hà Nghi có đến đây không hả Trâm Oanh?
- Không cô à.
Huyên Giao lặng thinh. Có lẽ Thư Hiên chưa cho dì Thân và Trâm Oanh biết chuyện Hà Nghi bị nạn. Tại sao anh còn giấu? Trước sau gì Hà Nghi cũng....Huyên Giao nhói đau khi nhớ đến điều này. Và cũng vì Hà Nghi mà cô đến đây từ sớm. Không hiểu sao cô lại nghĩ nhiều về Hà Nghi đến thế.
Không thể im được lâu, Trâm Oanh lại lên tiếng:
- Con đàn cho cô nghe nhé!
- Ừ, phải đó. Con hãy đàn đi!
Những ngón tay bé bỏng của Trâm Oanh lướt nhẹ trên phím đàn. Những âm thanh êm dịu vang lên. Huyên Giao xúc động nhìn con bé. Huyên Giao ngẩn ngơ trước những âm điệu trầm bổng ấy. Trâm Oanh có năng khiếu đủ thứ. Con bé học nhạc ở trường, về nhà có đàn nên tập tành suốt. Thư Hiên bảo không muốn cho nó học nhiều thứ quá sẽ làm mụ đầu óc. Nó thích gì cứ làm.
Thư Hiên đã ra phòng khách từ lúc nào. Anh sửng sốt thấy Huyên Giao ngồi cạnh Trâm Oanh. Cô đang âu yếm nghe con bé đàn. Thư Hiên nín thở không dám phá tan cảnh tượng ấy. Một cảnh tượng ấm cúng khiến anh rung động dạt dào. Không gian im ắng, chỉ có tiếng đàn du dương của Trâm Oanh tràn ngập khắp căn phòng. Tiếng đàn vừa dứt, Thư Hiên buột miệng:
- Tuyệt!
Huyên Giao và Trâm Oanh cùng giật mình quay lại. Con bé chạy lại nắm tay cha:
- Ba đã dậy rồi à? Ba ra hồi nào sao con không hay?
Thư Hiên không đáp lại hỏi Trâm Oanh:
- Cô Huyên Giao đến, sao con không đánh thức ba dậy?
Trâm Oanh le lưỡi nhìn Huyên Giao. Cô mỉm cười nói với Thư Hiên:
- Anh có cô con gái tuyệt vời. Con bé cương quyết bảo vệ giấc ngủ của ba, không cho ai đánh thức cả.
Thư Hiên âu yếm xoa đầu Trâm Oanh:
- Thế hả con? Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ chứ.
Thư Hiên vừa nói vừa dừng lại thật lâu trên khuôn mặt của Huyên Giao. Cô thẹn thùng cúi xuống. Thư Hiên đã đặt cô vào những tình huống khó xử khiến cô càng thêm rối rắm. Huyên Giao ngước đôi mắt trong veo nhìn Thư Hiên. Nét mặt anh có vẻ nghiêm nghị nhưng trông anh rất điển trai. Bất giác, Huyên Giao nhớ đến món quà anh tặng cô hôm ấy. Đó là chiếc gương soi nho nhỏ hình trái tim, chung quanh mạ vàng. Mặt gương trong trẻo sáng ngời, soi rõ khuôn mặt của Huyên Giao khi nhìn vào. Mặt sau là tấm ảnh Thư Hiên. Đôi mắt trong ảnh nhìn cô cuốn hút. Huyên Giao quá đỗi bàng hoàng. Một món quà đầy ý nghĩ. Thư Hiên đã nói tất cả, Huyên Giao đón nhận vừa sung sướng, vừa đớn đau.
Thư Hiên lên tiếng nhắc nhở Trâm Oanh như để phá tan không khí im lặng đang bao trùm:
- Trâm Oanh, con hãy về phòng chơi và đọc truyện nhé!
Trâm Oanh nài nỉ:
- Cho con ở đây!
- Không được. Ba đang bàn chuyện với cô Huyên Giao. Con hãy ngoan ngoãn, chiều ba đưa đi chơi.
Huyên Giao cũng muốn xin cho Trâm Oanh ở lại chơi, nhưng thôi. Nguyên tắc của Thư Hiên là thế. Hơn nữa, cô cũng đang muốn hỏi Thư Hiên vài điều.
Trâm Oanh còn trù trừ, nhưng khi thấy ánh mắt Thư Hiên lướt qua, con bé vội vàng đi ngay.
Huyên Giao nhìn theo Trâm Oanh và khen ngợi:
- Anh có cô con gái rất thông minh mà lại ngoan ngoãn nữa. Trâm Oanh luôn nghe lời anh.
Thư Hiên cười tự hào:
- Dì Thân luôn chiều chuộng nó. Nhưng anh cứng rắn hơn. Dĩ nhiên với trẻ con thì phải tình cảm và phải làm cho chúng ý thức được mọi việc. Đừng để chúng ỷ vào sự thương yêu của mình.
Huyên Giao vọt miệng nói không suy nghĩ:
- Trâm Oanh mới than vãn với em là nó không có mẹ đấy.
Thư Hiên thoảng thốt nhìn Huyên Giao:
- Nó nói thế à?
Rồi anh cố trấn tĩnh:
- Sống thế nào, Trâm Oanh vẫn cảm thấy thiếu thốn. Anh đã hứa kiếm mẹ về cho nó, nhưng vẫn chưa thực hiện được.
- Thế mẹ của Trâm Oanh ở đâu? Tại sao tìm không được?
Thư Hiên lặng thinh, đôi mắt buồn xa vắng. Anh không biết giải thích sao cho Huyên Giao hiểu rõ điều này bây giờ.
Huyên Giao nhìn Thư Hiên phân vân, không biết cô có nói điều gì chạm đến anh chăng? Sao cô lại bộp chộp đến thế. Chuyện riêng của gia đình Thư Hiên, cô lại chen vào làm gì? May là anh chưa nổi đóa lên. Biết đâu.....
Một lúc sau, Thư Hiên bỗng thốt lên với giọng ôn tồn:
- Thật ra, cái khó khăn là tìm mẹ cho Trâm Oanh chứ không phải tìm mẹ của Trâm Oanh.
Huyên Giao ngơ ngác. Thư Hiên định nói gì nhỉ? Cô chưa kịp lên tiếng. Thư Hiên đã nói sang chuyện khác:
- Huyên Giao đến đây đã lâu phải không? Sao không nói Trâm Oanh gọi anh dậy?
- Trâm Oanh biết ý anh nên đâu dám gọi.
- Chứ không phải Trâm Oanh mê nói chuyện với Huyên Giao à? Trâm Oanh rất thích cô Huyên Giao của nó.
Huyên Giao giẫy nãy:
- Thích đâu bằng cô Hà Nghi.
Thư Hiên hơi ngỡ ngàng như rồi chợt hiểu:
- Hà Nghi đâu có liên quan gì ở đây.
Huyên Giao hờn trách:
- Hứ, sao không liên quan. Hà Nghi là nhân vật trung tâm mà.
Im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Làm sao Thư Hiên nói cho Huyên Giao hiểu đây? Còn Huyên Giao thì băn khoăn mãi. Đã có Hà Nghi rồi, sao Thư Hiên còn quan tâm đến Huyên Giao? Thư Hiên tặng cô món quà với nhiều ẩn ý. Suốt đêm ấy, Huyên Giao thao thức suy nghĩ mãi về món quà. Cô tự dặn lòng không được tiến xa nhưng rồi cũng không cưỡng nổi sức quyến rũ của Thư Hiên. Làm sao bây giờ đây?
Huyên Giao lên tiếng phá tan sự ngột ngạt giữa hai người.
- Mấy hôm nay chị Hà Nghi có đến đây không anh?
Thư Hiên thờ ơ đáp:
- À, không.
Huyên Giao lẩm bẩm:
- Sao kỳ vậy?
Thư Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì không em?
Huyên Giao suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Tối qua, Khuê Mẫn có đến em chơi, nó bảo chị Hà Nghi không có ở nhà Tần Đăng.
- Tần Đăng có nói Hà Nghi đi đâu không?
- Tần Đăng không biết chị Hà Nghi ở đâu. Mọi người cứ tưởng anh biết!
Anh muốn điên cả đầu. Anh chưa biết trả lời thế nào với Huyên Giao thì cô đã hỏi tiếp:
- Tại sao chị Hà Nghi không ở với gia đình Tần Đăng nữa? Chị đi đâu? Khuê Mẫn bảo cả nhà Tần Đăng cũng không quan tâm gì đến việc ấy.
- Còn em thì quan tâm, phải không?
Huyên Giao nhìn Thư Hiên chằm chặp. Tia mắt cô buồn mênh mang. Thư Hiên chịu không nổi, anh kể vắn tắt cho Huyên Giao nghe:
- Hà Nghi vì cãi nhau với ông bà Nhơn, nên cô ấy mới chạy ra đường và bị xe đụng.
Huyên Giao mở to mắt:
- Cãi nhau à? Ông bà Nhơn không thương chị Hà Nghi sao?
Huyên Giao thật ngây thơ. Thư Hiên yêu quý cô vì cô hơi hồn nhiên như một đứa trẻ. Thư Hiên tiếp tục kể:
- Ông bà Nhơn nuôi Hà Nghi, nhưng luôn kể công. Hà Nghi nghỉ học từ năm lớp mười hai để đi làm, nhưng bà Nhơn vẫn không vừa ý. Hai ông bà đã gả Hà Nghi cho một người lớn tuổi giàu có. Hà Nghi không chịu nên họ cứ rầy la mãi. Hà Nghi không muốn gặp phiền tóai nên cô ấy quyết định ra khỏi nhà cậu mợ.
Huyên Giao nói nhỏ:
- Chị ấy đi là phải lắm. Gặp em, em cũng bỏ đi.
- Anh biết Hà Nghi rất cứng rắn. Cô ấy đang phải đương đầu với mọi khó khăn.
- Hiện chị Hà Nghi đang ở đâu hả anh?
- Ở nhà một người bạn. Hà Nghi không muốn cho ông bà Nhơn biết chỗ ở. Anh giấu luôn Tần Đăng nữa.
- Vâng, em hiểu. Anh phải giữ bí mật cho chị Hà Nghi chứ.
Thư Hiên cười thật ấm áp:
- Nhưng với em thì anh sẽ bật mí. Hôm nào anh đưa em đến chỗ Hà Nghi chơi nhé.
Mắt Huyên Giao sáng lên:
- Thật nhé anh. Bảo đảm em sẽ không nói cho ai biết đâu, kể cả Khuê Mẫn.
- Anh có bắt buộc gì em đâu mà em hứa hẹn ghê thế.
Huyên Giao phì cười:
- Em biết tôn trọng nguyên tắc đấy.
Nói xong, Huyên Giao lại ngồi lặng lẽ nghĩ về Hà Nghi. Cuộc đời của Hà Nghi cũng gặp nhiều nỗi ngang trái. Huyên Giao thở dài. Cô không biết phải làm gì đây?
Trao Nhau Hạnh Phúc Trao Nhau Hạnh Phúc - Yến Quỳnh