Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Chương 6
Ông Vạn Lộc vẫn chưa vẫn chưa dám mừng, bởi ông từng hy vọng để rồi tuyệt vọng. Ông cũng hiểu vì ông mà Trà My đang hy sinh mọi thứ.
- Cậu nói có thật không.
- Bác gọi vú Hoài đi.
Vú Hoài ra tới vui mừng:
- Ông chủ để tôi giúp ông thay quần áo đến bệnh viện, tôi cũng nghe nói có phái đoàn y tế của Hội Chữ thập đỏ đến đây. Chúng ta cứ nên hy vọng, ông ạ.
Chánh Tâm gật đầu:
- Phải, bác nên hy vọng! Việc trị bệnh mắt cho bác còn dựa vào ý chí, nghị lực của bác nữa. Giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ cũng là một phương thức để phục hồi thị lực. Và, còn nữa, còn có nhà hảo tâm sẽ giúp đỡ bác nữa.
Ông Vạn Lộc cảm động:
- Tôi rất mọng được sáng mắt, để các con tôi không phải vất vả nữa.
- Nấu bác thương con gái mình thì đừng tuyệt vọng, bác nhé. Sự yêu đời của bác cũng mang đến sự lạc quan cho các con của bác.
Vú Hoài dìu ông Vạn Lộc vào bên trong, ông nắm tay vú:
- Đêm qua vú nghe tiếng Trà My khóc không?
- Dạ có. Trà My lo cho ông.
- Tội nghiệp! Nó là đứa con hiếu thảo.
Vú Hoài cài cúc áo lại cho ông Vạn Lộc, xong láy nón đội cho ông.
- Hay là tôi gọi điện báo tin cho Trà My với Xuân Hoa, nghe ông chủ?
- Khoan đã! Chúng ta đến bệnh viện cho bác sĩ khám mắt xem sao cái đã.
Đừng để chúng nó hy vọng rồi lại tuyệt vọng, tội nghiệp!
Vú Hoài nhìn ông Vạn Lộc cảm kích, ông đúng là một người cha, yêu thương các con mình hết mực.
Ngồi trên xe, vú Hoài vui mừng:
- Hy vọng ông được sáng mắt, chứ đêm nào nghe Trà My khóc là lòng tôi như có muối xát kim châm vậy.
Ông Vạn Lộc ngậm ngùi:
- Tôi biết nó ưng cậu Đạt không phải vì tình yêu. Mười năm xa cách, gặp lại một thời gian ngắn thì làm sao mau chống có tình cảm. Lỡ như sau này hôn nhân của nó không vui, tôi có còn sống cũng như đã chết vậy.
Chánh Tâm cau mày lắng nghe câu chuyện của cả hai. Vú Hoài cũng rầu rầu:
- Thật ra Nhật Phương cũng là người tốt. Chúng nó yêu nhau, song cố giấu mọi người và vì Xuân Hoa nữa.
- Vú nói Xuân Hoa cũng yêu Nhật Phương?
- Phải! Có lẽ vì vậy mà Trà My càng có quyết định hơn.
Ống Vạn Lộc ngồi im. Trong hoàn cảnh này thì ông cũng không biết gỡ ra như thế nào.
- Ba! Ngày nay ba với vú đi đâu vậy?
Trà My lo lắng, song ông Vạn Lộc lại cười vui vẻ:
- Cha con mình không cần đi Pháp đâu Trà My.
- Sao vậy ba, đôi mắt của ba đâu phải là hết hy vọng.
- Hy vọng tràn trề chứ. Con biết không phải đoàn y tế Chữ thập đỏ Quốc tế đã đến Bảo Lộc và họ đến đây đưa ba đi khám mắt bữa nay, ba với vú Hoài đã đến đó.
Trà My hồi hộp:
- Con cũng nghe có phái đoàn bác sĩ Hội Chữ thập đỏ chuyên về khoa mắt, nhưng con không nghĩ...
- Không hy vọng chứ gì?
Ông Vạn Lộc cười thành tiếng:
- Rất hy vọng con ạ. Hy vọng tám mươi phần trăm. Ngày mai cậu ấy lại đến rước ba đi làm thủ tục xét nghiệm máu.
- Ba nói cậu ấy là ai vậy ba?
- Tên Chánh Tâm, làm việc cho phái đoàn y tế...
- Chánh Tâm?
Trà My chưa bao giờ nghe tên này, cô còn đang suy nghĩ, ôngVạn Lộc phấn khởi nói:
- Từ nay ba cần ăn nhiều chất bổ dưỡng để có sức khỏe làm phẫu thuật cấy giác mạc.
Từ lúc gặp tai nạn, đây là lần đầu tiên Trà My thấy cha vui vẻ, cô mừng rỡ.
Lạy trời, xem như đây là điều huyền diệu, ba của cô sẽ sáng mắt, vậy cô không phải mang nặng ơn nghĩa của Tín Đạt. Nhưng còn hôn nhân của cô và Tín Đạt có nên không?
- Ba à! Ngày mai con ở nhà chờ ông Chánh Tâm gì đó đến, để cám ơn người ta.
- Ừ, phải đó! Ba cũng mong sáng mắt để con và Xuân Hoa đỡ vất vả. Để con và Xuân Hoa vất vả lòng ba buồn lắm.
Trà My xúc động:
- Làm người, cuộc đời cũng có lúc vinh có lúc nhục phải không ba. Con tin ba sáng mắt, cuộc sống của cha con mình rồi sẽ lại vui vẻ.
- Ừ, ba cũng mong như thế. Trà My! Ba hỏi con một chuyện.
- Dạ, ba cứ hỏi.
- Con có yêu Tín Đạt không? Nếu không thì không nên bằng lòng lấy một người mình không yêu con ạ.
Trà My tư lự:
- Bây giờ con chưa yêu anh ấy, nhưng con nghĩ sau này con sẽ yêu anh ấy ba ạ. Anh ấy là người tốt mà.
- Có quá phiêu lưu mạo hiểm không con, khi nghĩ tình yêu đến sau hôn nhân.
- Con không muốn suy nghĩ hay đắn đo gì nữa ba ạ.
- Tại sao vậy? Con vì Xuân Hoa sao?
- Xuân Hoa là em con mà ba, nó vẫn luôn trách là tại con, nên mẹ mới mất sớm.
Ông Vạn Lộc kêu lên:
- Tại sao nó có suy nghĩ như vậy? Mẹ con chẳng qua vắn số.
- Nhưng nếu như con không nghịch ngợm tung banh ra đường, mẹ đâu có vì đi nhặt banh cho con, báng qua đường cho xe đụng chết, phải không ba?
Ông Vạn Lộc nghẹn ngào:
- Năm đó con còn nhỏ, đó là bất hạnh cho ba cha con chúng ta, con cũng đừng nên dằn vặt mình.
- Ba! Hai chị em mà yêu một người, kẻ làm chị bao giờ cũng nhường em mình, phải không ba?
- Nhưng quan trọng là Nhật Phương có yêu Xuân Hoa hay không? Xuân Hoa bổ bả, vô tâm, nó không có chiều sâu như con và cũng không đẹp như con.
- Vậy thì người làm chị càng phải nhường em mình nhiều hơn nữa, phải không ba?
Ông Vạn Lộc nghẹn lời. Cùng là con, ông biết bênh đứa nào và bỏ đứa nào bây giờ.
- Không sao đâu ba! Nếu như con làm vợ anh Đạt, thì công ty và vườn trà cũng là của mình phải không ba? Của chồng công vợ, tốt hơn chứ ba.
- Ừ Ba mong con tìm tháý thấy hạnh phúc. Hạnh phúc của các con cũng là hạnh phúc của ba...
Trà My cảm động ôm cánh tay cha. Ba là tất cả đốivới cô, cô phải hy sinh thân mình cũng là điều nên làm.
- Trà My!
Nét mặt Đạt hớt hải:
- Sao em chẳng nói gì cho anh biết. Nếu như vú Hoài không nói anh cũng không biết chuyện ba em được Hội Chữ thập đỏ Quốc tế giúp. Nhưng liệu có đáng tin không?
- Anh ngồi đi!
Trà My kéo Đạt ngồi xuống ghế với mình:
- Có tín hiệu vui anh ạ. Bác sĩ nói mắt ba em có hy vọng tám mươi phần trăm phục hồi thị lực.
- Như vậy anh mừng cho em yv ba. Nhưng còn chuyện hôn nhân của chúng ta, liệu có gác lại không?
- Có.
Vừa ngồi xuống ghế, Đạt bật dậy ngay:
- Có nghĩa em không còn muốn kết hôn với anh nữa? Có đúng không?
- Anh làm gì căng thẳng quá vậy, em chưa nói hết mà.
- Em chẳng bảo có khi anh hỏi em sao?
Trà My thương hại nắm bàn tay Đạt bắt anh ngồi xuống:
- Có bao nhiêu cô gái tốt hơn em, đẹp hơn em và giàu có hơn em, không nặng gánh gia đình, sao anh không chọn họ, có phải hơn không?
- Nếu vì những điều như em vừa nói anh đã không về nước, không tìm em, không bỏ tiền ra mua công ty và vườn trà, tất cả những điều anh làm vì em. Anh yêu em, như thế thôi.
Trà My xúc động mạnh:
- Em quan trọng với anh như vậy sao?
- Rất quan trọng. Năm nay anh đã hai mươi sáu, mẹ anh giục cưới vợ, nhưng anh nguyện với lòng, khi nào anh chưa gặp lại em, anh không cưới vợ. Song...
nếu như em... không yêu anh và không muốn kết hôn với anh cũng được, anh vẫn giao nhà máy và công ty lại cho em, anh trở về Mỹ. Mua công ty hay vườn trà, thật ra chỉ là một cái cớ khi anh tìm thấy em.
Nước mắt Trà My vòng quanh, không ngờ cô được yêu bằng một tình yêu như. thế. Cộ áp bàn tay anh lên mặt mình:
- Cám ơn anh, anh đã yêu em như thế thì làm sao em có thể nói là không muốn làm vợ anh. Có điều chờ ba điều trị sáng mắt, làm đám cưới được không anh?
- Dĩ nhiên là được, vợ chồng là chuyện trăm năm, đâu phải một ngày một bữa mà vội vã hả em?
- Cám ơn anh.
Đạt trìu mến lau nước mắt cho cô:
- Em vẫn là cô bé mau nước mắt.
- Chị Trà My!
Xuân Hoa bước vào cùng với Nhật Phương, vẻ lo lắng:
- Sao rồi hả chị?
- Có tín hiệu tốt! Bác sĩ nói sau lần phẫu thuật này, một tuần lễ là tháo băng mắt được.
- Ôi, em mừng quá!
Đứng sau lưng Xuân Hoa, Nhật Phương nhìn lãng sang nơi khác, lòng anh đau như cắt. Có lẽ chuyện ông Vạn Lộc sáng mắt chẳng cứu vãn được cuộc tình của anh và Trà My. Họ đang bên nhau, anh ta vừa lau nước mắt cho Trà My.
Nhật Phương lùi mấy bước rồi quay lưng đi ra ngoài.
- Nhật Phương!
Từ bên kia khu B của bệnh viện, Chánh Tâm đuổi theo Nhật Phương:
- Sao rồi? Sao mặt cậu héo vậy? Yên tâm đi, có kết quả tốt cho cha vợ tương lai của cậu mà.
- Suỵt!
Nhật Phương lôi Chánh Tâm đi.
- Cậu đừng nói gì hết, cũng như những chi phí tôi bỏ tiền ra cho ca phẫu thuật, tuyệt đối không được nói là của tôi.
- Cậu không muốn giành lại Trà My sao?
- Có lẽ không nên là một cuộc tranh giành nữa...
- Tại sao vậy?
Tính tình Trà My tôi hiểu, cô ấy sẽ tác hợp cho tôi và Xuân Hoa. Khó xử quá, thôi thì tôi chen vào ngõ chật ấy làm gì.
- Nhưng tôi thấy Xuân Hoa cũng xinh.
- Xinh đẹp cũng là một yếu tố cấu nên tình yêu, nhưng tôi chưa bao giờ yêu Trà My vì cô ấy xinh đẹp, mà vì những rung cảm chợt có và hiểu là mình yêu, như thế thôi. Tôi đang có quyết định trở về Sài Gòn.
- Ừ, nếu như không còn tình cảm, cậu nên đi.
- Ngày nào mở băng mắt cho bác Vạn Lộc vậy?
- Hai ngày nữa.
- Có tin vui, cậu báo cho tôi nghen.
- Nhất định rồi.
Hai chàng trai bắt tay nhau rồi chia tay. Nhật Phương hiểu rằng anh nên rút lui, Tín Đạt xứng đáng với Trà My hơn anh.
Chúc em hạnh phúc Trà My!
Hôm nay là ngày mở băng mắt cho ông Vạn Lộc, từ Trà My, Xuân Hoa cho đến vú Hoài đều căng thẳng. Liệu thành công hay thất bại?
Ông Vạn Lộc cũng hồi hộp không kém, sáng nay ông ăn không biết ngon miệng.
- Trà My! Nếu như thất bại...
Trà My ngăn lời cha:
- Không đâu ba! Anh Chánh Tâm nói hy vọng tám mươi phần trăm. Ba ơi!
Con và Xuân Hoa sẽ là người ba trông thấy đầu tiên khi ba sáng mắt.
- Ừ, ba cũng mong như vậy. À, hình như mấy ngày nay ba không thấy Nhật Phương.
Nhắc đến Nhật Phương, Trà My mới nhớ, cô quay sang hỏi Xuân Hoa:
- Em có gặp anh Nhật Phương không?
- Anh ấy nói với em là đi Sài Gòn, nhưng hình như những gì trong căn phòng nhà kho ảnh đã mang đi hết.
Xuân Hoa rơm rớm nước mắt:
- Ảnh không muốn gặp chị em mình nữa, ảnh mặc cảm nghẻo và không giúp gì được cho chúng ta.
Trà My cúi đầu. Cô hiểu những mặc cảm của Nhật Phương, nhưng cô không thể làm gì khác hơn. Mang ơn nghĩa và cả tình nghĩa của Tín Đạt nữa, có chỉ có một con đường để đi và vì tình cảm chị em với Xuân Hoa nữa.
Cô y tá xuất hiện nơi ngưỡng cửa với xe đẩy thuốc vui vẻ:
- Bác sĩ sắp đến mở băng mắt rồi, xin mời mọi người ra ngoài.
Ông Vạn Lộc nắm tay Trà My giữ lại.
- Trà My! Xuân Hoa! Ba sẽ nhìn thấy hai con phải không?
Xuân Hoa khóc òa lên:
- Phải sáng mắt nghe ba.
Tín Đạt đến, anh khoác vai Trà My:
- Không sao đâu mà! Em và Xuân Hoa không tin bác sĩ sao?
Bác sĩ đến tháo bắng mắt. Trà My, Xuân Hoa, vú Hoài và Tín Đạt đứng bên ngoài cánh cửa cùng hồi hộp nhìn vào. Băng mắt được tháo ra căn phòng đóng các cửa lại, còn thứ ánh sáng dịu mát.
Vị bác sĩ ra lệnh:
- Băng mắt được tháo ra, bây giờ ông mở mắt từ từ nhé.
Ông Vạn Lộc hấp háy đôi mắt và từ từ mở ra, một thứ ánh sáng lờ mờ rồi rõ dần, ông kêu lên sung sướng:
- Trà My ơi! Xuân Hoa ơi! Ba đã trông thấy rồi!
Trà My, Xuân Hoa ào vào vui mừng:
- Ba!
Cả hai sung sướng ôm choàng ông Vạn Lộc:
- Ba đã sáng mắt, con mừng quá. Cám ơn bác sĩ đã mang ánh sáng đến cho ba tôi Bác sĩ! Còn chi phí cho cuộc phẫu thuật?
- À, có một vị mạnh thường quân đã trả hết. Dù đây là đoàn từ thiện nhưng vị mạnh thường quân ấy vẫn trả.
- Mạnh thường quân?
- Có lẽ Chánh Tâm biết rõ.
Nói lời chúc mừng xong, vị bác sĩ cùng với bác sĩ người pháp đi ra ngoài.
Trà My còn nhíu mày suy nghĩ:
- Anh Đạt! Anh trả tiền chi phí phải không? Vì theo em được biết, chi phí ca phẫu thuật hoàn trả phân nữa.
Đạt ngơ ngác:
- Không, anh đâu có trả! Là đoàn từ thiện thì không thiếu nhà hảo tâm đâu.
Bây giờ chúng ta chuẩn bị đưa ba về nhà.
Trà My, Xuân Hoa tíu tít trong nói vui mừng cha sáng mắt, chỉ có vú Hoài ưu tư nhìn cả hai. Vị mạnh thường quân đó vú biết là Nhật Phương. Cũng chính Nhật phương đưa Chánh Tâm đến, anh trút ống hết số tiền mình dành dụm được, và bây giờ khi Xuân Hoa, Trà My vui vẻ mừng cha sáng mắt, có lẽ Nhật Phương đang trên một đường phố ồn ào nào đó, lầm lũi đi với nỗi buồn mất người yêu.
Yêu là hy sinh, yêu là vui với hạnh phúc của người mình yêu.
- Anh ấy đi mà không có một lời nói, sao anh có thể cư xử với em như thế hả anh Phương?
Xuân Hoa thẫn thờ đi giữa những luống trà xanh, mùi hương tràn của nắng sớm thoảng nồng quanh cô. Nhật Phương đi để quên Trà My, cô biết như thế và rồi anh cũng sẽ quên cô, quên những ngày anh đến vườn trà sống. Biết sẽ như thế, lòng Xuân Hoa cứ đau nhói lên.
Một tiếng động khẽ sau lưng, Xuân Hoa quay lại:
Cũng là Trà My, hai chị em nhìn nhau không nói lời nào, nhưng chân lại song bước.
- Em... nhớ anh Nhật Phương phải không?
- Chị biết em yêu anh ấy mà.
- Sao em không đi tìm anh ấy đi.
- Thôi, anh ấy đi mà không từ giã em, em đi tìm làm gì. Rồi mỗi người một mảnh đời riêng, rồi sẽ quên được nhau.
- Chị và anh Đạt dự định tháng sau cưới.
- Vậy à!
- Xuân Hoa! Nếu như em yêu anh Phương, em nên đi tìm anh ấy, tình yêu đôi khi cũng cần có sự nỗ lực.
- Nhưng biết rõ trái tim anh ấy không có em, em không muốn nỗ lực. Còn chị cũng nên suy nghĩ lại.
- Chị không muốn suy nghĩ, chị đã quyết định làm vợ anh Đạt.
Trà My bâng khuâng nhìn những luống trà xanh. Cô nhớ lần đầu tiên cô đã gặp Nhật Phương ở đây, hôm đó cô thật dữ dằn với anh. Bây giờ kỷ niệm đó vẫn lãng đãng trong cô, vườn trà vẫn xanh, mây trắng trên trời vẫn bồng bềnh, nhưng ngày hôm nay không còn giống ngày hôm qua, cô sắp kết hôn, sẽ làm vợ, thời con gái bỏ lại sau lưng, một thời lãng mạn và yêu đương nồng nàn...
Mai xa rồi, anh còn nhớ Em vẫn thầm giữ trong tim nỗi nhớ mong Rồ.mai đây khép mình vào bổn phận làm vợ Có nhớ anh... chỉ còn trong giấc mộng buồn Nhật phương. Xin hãy quên nhau.
Bài thơ nước mắt trong quyển nhật ký, Đạt không tò mò cũng phải tò mò khi ngồi đợi. Trà My trong căn phòng của cô, mới sáng sớm cô đã đi đâu mất. Một tờ giấy trắng nhòe nước mắt anh vô tình đọc, run rẩy anh giở quyển nhật ký ra.
Anh có quyền xem nhật ký của cô, của vợ tương lai mình chứ, những trang nhật ký đẫm nước mắt như xé nát tim anh.
- Anh Đạt, đến hồi nào vậy?
Trà My bước vào phòng với nụ cười, nhưng nụ cười tan mất ngay khi thấy Đạt đang đọc nhật ký của cô. Cô vội giật lại.
- Anh không thấy là bất lịch sự khi xem trộm nhật ký của em à?
- Đúng là anh sai khi đọc nhật ký của em. Nhưng nếu không đọc thì thật là ảo tưởng, anh đã nghĩ em có yêu anh nên bằng lòng làm vợ anh.
Trà My đờ người ra:
- Nhưng em và anh ấy đã là quá khứ.
- Quá khứ đó vẫn chưa tan có đúng không? Chúng ta có thể không đám cưới.
- Anh Đạt!
- Và nếu như cưới nhau, em sống với anh chỉ là vui gượng có đúng không?
- Không không phải đâu.
- Không phải, vậy nhật ký của em là giả à?
- Không giả! Đó những dòng em viết khi ba còn mù.
- Có bao xa đâu? Em không cần dối gạt anh nữa Trà My. Đúng là anh đã sai khi nghĩ rằng mười năm đi qua em vẫn còn là em của ngày nào.
Đạt lao nhanh ra cửa, Trà My sững sờ nhìn theo. Những dòng nhật ký của cô đã làm tổn thương Đạt, cũng như cô từng làm tổn thương Nhật Phương, yêu nhau nhưng không được công khai tình cảm:
Cầm quyển nhật ký lên, Trà My lắc đầu đi ra sau bếp. Cô ném quyển nhật ký vào lò nung đang cháy, những tờ giấy sáng bừng lên bốc cháy.
Vú Hoài thảng thốt:
- Con làm gì vậy Trà My?
- Con đốt nhật ký vú ạ! Khi con và anh Phương yêu nhau, con không cho anh ấy công khai tình cảm, để Xuân Hoa không biết vẫn yêu anh ấy. Và bây giờ khi con nhận lời kết hôn với anh Đạt, con lại viết nhật ký than khóc cho mối tình tan vỡ.
Vú Hoài kêu lên:
- Chết! Sáng nay vú thấy Đạt vào phòng con, vú tưởng con có trong phòng.
- Con đi ra vườn trà với Xuân Hoa, anh Đạt đợi con và đã đọc nhật ký.
- Vậy rồi sao?
- Ảnh nói con không cần đám cưới với ảnh.
- Nhưng bây giờ con thật lòng yêu ai?
- Con không biết.
- Coi kìa, con phải xác định tình cảm của con chứ.
Quyển nhật ký cháy bùng thành ngọn lửa lớn, từng trang giấy cong queo, để chỉ còn là màu đen của tro, Trà My cứ đứng nhìn. Cô yêu ai?
Cô ấy không yêu mình. Bàn tay Đạt cứ đấm mạnh vào thân cây trong cơn giận dữ. Tại sao em nỡ cư xữ với anh như vậy hả Trà My?
Rồi Đạt giận dữ leo lên xe lái đi. Mây công nhân hốt hoảng nhảy tránh vào lề trước tốc độ kinh hoàng của xe. Cuối cùng như quả bóng xì hết hơi khi nó lủi vào lề đường, ngực Đạt đập mạnh vào vô-lăng xe đau điếng. Anh buông tay ngả người ra sau, mắt nhắm nghiền lại...
Tít... Tít... Điện thoại trong túi reo, Đạt bực mình rút ra tắt nguồn và ném nó sang nột bên. Cuộc đời anh chưa, bao giờ thật bại cả, vậy mà hôm nay...
- Tại sao, tại sao?
- Mở cửa! Mở cửa!
Bà Quỳnh quýnh lên, cả ngày nay Đạt đi đâu mất, gọi điện thoại cũng không được:
Nói là ngày hôm nay đi Sài Gòn sắm đồ cưới, vậy mà mất tăm.
Bà đi ra mở cửa.
- Con làm cái gì mà ầm ĩ lên vậy?
Cánh cửa vừa mở, Đạt đã té nhào vào, người nồng nặc mùi rượu. Bà Quỳnh nhăn nhó.
- Ngày nay con đi mất, bỏ công ty là đi uống rượu như vậy đây hả?
Không cô câu trả lời, Đạt nằm yên như chết. Tức giận, bà nắm áo Đạt lôi dậy:
- Sao bỗng dưng con lại hư hỏng như vậy? Hay là cãi nhau với Trà My có đúng không?
Vẫn không có câu trả lời mà là giọng lè nhè:
- Rượu, lấy rượu ra đây... Tôi cần say. Trà My, sao em làm khổ anh như thế hả?
Đoán được phần nào câu chuyện, bà tức mình đánh vào mặt con trai:
- Mẹ đã nói với con rồi, cần gì một cô gái gia đình khánh kiệt. Tại con không nghe mẹ. Nhất định về nước mua vườn trà, mua công ty, trong lúc con không biết cái gì về trà và kinh doanh. Con làm cho mẹ tức chết đi được.
Như cái bị thịt, mặc cho bà đánh, Đạt vẫn nằm yên.
- Được lắm!
Bà Quỳnh đi lại bàn điện, thoại gọi cho Trà My, bà nói như quát:
- Cô sang nhà tôi ngay. Cô là thứ nhận ơn người mà không biết trả.
Trà My hoảng hồn vội lấy xe đi.
- Mẹ!
- Cô hãy nhìn xem, một con người hay một con chó vậy?
Đạt đang nằm dưới nền gạch. Trà My hoảng hốt lay Đạt dậy:
- Anh Đạt.
- Nó say quắc rồi? Bây giờ cô có giết nó, nó cũng không biết. Nói cho tôi biết, cô đã làm cái gì cho nó ra nông nỗi này?
Trà My sợ hãi cúi đầu. Biết trả lời như thế nào đây?
- Con.
Bà Quỳnh chì chiết:
- Thật sự, tôi không bao giờ muốn con tôi cưới cô. Nhưng nó quá yêu cô, nhất định về nước đi tìm có. Tìm ra cô rồi, nó bắt tới mua công ty mua vườn trà, nó nghĩ sau này nó cưới cô, những gì của nó sẽ là của cô. Không có lý nào đang vui vẻ nó trở nên sa đọa như vậy. Cô muốn lợi dụng con tôi, có đúng không?
Trà My cúi gằm mặt, môi cô bặm lại, ngăn tiếng nấc:
- Cô ơi! Cô nói nhiều làm gì?
Tiếng nói từ phía sau, Trà My giật mình quay lại:
- Anh Quân!
Quân cười lạt:
- Có lẽ Trà My không biết mẹ của Đạt chính là cô Út của tôi. Trà My ơi, không dễ lợi dụng cô tôi đâu.
Trà My gạt nước mắt:
- Anh Quân! Xin anh đừng nói tiếng "lợi dụng" như vậy.
- Không lợi dụng thì là gì đây? Để có tiền chữa mắt cho bác trai, cô chịu lấy Tín Đạt. Bây giờ ba cô sáng mắt, cô muốn quay lưng, tôi không biết rõ cô thì ai rõ hơn.
- Anh nói bậy, tôi không phải loại người như anh nói!
Quân quay sang bà Quỳnh:
- Cô! Cô hãy thức tỉnh Đạt, đừng để nó lầm Trà My nữa. Ngày xưa chính con cũng đã lầm Trà My, nhưng con mau chóng nhận ra cô ta là người xấu.
Trà My nhìn Quân sững sờ. Không ngờ Quân dám nói ra những lời như vậy, vu cáo cho một người con gái mình từng theo đuổi không được, bây giờ trở mặt.
Bắt gặp cái nhìn của Trà My, Quân nhún vai:
- Tôi nói không phải sao?
- Anh Quân! Nếu như ngày xưa tôi không thích anh, có lẽ vì cảm giác cho tôi biết anh là người xấu. Đeo đuổi một cô gái không được, anh quay sang nói xấu, hèn lắm.
Quân trừng mắt:
- Này! Cô ăn nói phải lựa lời nghen, coi chừng tôi... tát tai cô bây giờ.
- Anh tát tai tôi, vì anh nói không lại miệng tôi.
Trà My khinh bỉ, cô định nói nữa, bà Quỳnh đã nạt đùa:
- Câm miệng lại! Tôi gọi cô đến không phải để cô cãi vã.
Bà lắc mạnh người Đạt:
- Con mau dậy đi để nhìn bộ mặt con người xấu xa, rồi tỉnh trí lại, đừng cho cô ta lợi dụng con nữa.
Hết còn chịu nổi, Trà My quay đầu đi như chạy ra khỏi nhà Tín Đạt. Người ta xem thường cô, vì ngày nay gia đình cô đã suy sụp. Nước mắt Trà My tuôn ràn rụa, cô thật sự thấy mình yếu đuối, cô độc. Cô cần phải rời nơi này; nếu không, cô sẽ đau khổ đến chết mất.
Bây giờ ba cô đã sáng mắt, cô còn gì phải lo lắng nữa đâu. Có chăng là cuộc sống hiện tại, xưa nay cả nhà quen sống với tiện nghi, sung túc, cũng chẳng dễ dàng để thích ứng.
- Nếu con muốn về thành phố, con cứ đi đi, ba không ngăn cản con đâu.
Ba hiểu con cần đi xa mới tìm thăng bằng được cho tâm hồn con.
Trà My cảm động đến bật khóc:
- Ba cũng nên giữ gìn sửc khỏe nghen ba.
- Con không cần lo cho ba. Còn mảnh vườn phía sau, ba cho vỡ đất để trồng rau.
- Ba già rồi làm sao nổi?
- Đất làm sạch rồi, ba chỉ có phân luống bỏ phân, sau đó gieo hạt, chờ lên cây chiết ra trồng lại, công việc đó ba làm được mà.
Trà My dụi đầu vào vai cha:
- Nếu ngày trước con ráng phụ ba, thì bây giờ đâu phải khổ như vậy hả ba?
- Cuộc đời lên voi xuống chó là chuyện thường. Con về Sài Gòn đi học nghề đi, ba có gọi điện thoại cho dì con rồi.
Trà My quay sang Xuân Hoa, nắm tay Xuân Hoa tha thiết:
- Em ở lại với ba, nhớ chăm sóc ba giùm chị.
- Chị yên tâm đi, em sẽ săn sóc ba mà.
Trà My về phòng thu dọn quần áo bỏ vào valy.
- Em làm gì vậy?
Đạt đến từ lúc nào, anh đứng ngay trước cửa phòng:
- Em định đi đâu vậy?
- Em về Sài Gòn.
- Em đi tìm anh ta à?
- Sao anh nỡ hỏi em như vậy?
- Hôm qua anh say quá, chừng tỉnh lại nghe người làm kể lại mọi chuyện.
Mẹ của anh đã nặng lời với em, cho anh xin lỗi vậy. Còn chuyện anh và em đã giải quyết gì đâu, mà em định đi Sài Gòn bỏ anh.
Trà My đóng nắp valy lại, ngồi xuống giường, ngước nhìn Đạt:
- Anh thừa biết là mẹ anh không thích em mà.
- Mẹ anh không thích em là chuyện của mẹ anh. Anh yêu em và cưới em làm vợ là chuyện của anh. Trà My, em đừng đi có được không em?
- Ở lại đây anh bảo em làm gì đây?
- Em vào công ty giúp anh, nhất là về thu mua trà, anh biết là em rành giống trà.
- Mẹ của anh không bằng lòng đâu. Anh Đạt! Em thề với anh là em không hề lợi dụng. May là ba em đã sáng mắt. Nếu không, em không biết sau này trả lời như thế nào với mẹ anh.
- Trà My! Em nhìn anh đi. Anh hỏi thật, trong lòng em bây giờ còn có Nhật phương không?
- Giữa em và anh ấy đã nói lời chia tay, anh cũng bỏ Bảo Lộc mà đi.
- Nếu anh ấy trở về và muốn nối lại tình cảm với em, em tính sao?
- Em không quay lại đâu. Anh biết em Xuân Hoa yêu Nhật Phương mà.
Đạt thở phào nhẹ nhõm:
- Anh tin em. Vậy không có lý do nào chúng mình chia tay phải không em?
- Nhưng mẹ của anh...
Đạt đặt ngón tay lên môi Trà My:
- Đừng nói đến mẹ anh, mà là chuyện chúng ta. Mẹ của anh nghe lời anh.
Quân nói bậy bạ, nhưng anh không tin gã ba trợn đó, anh biết nó là thằng ăn chơi tung trời tung đất mà. Những hiểu lầm nhau, bỏ qua hết đi nghen em.
Trà My cảm động gật nhẹ đầu:
- Anh muốn em vào công ty làm?
- Ừ, em cũng có ít nhiều hiểu biết về trà điều gì không biết em hỏi ba giúp, anh nghen. Còn bây giờ...
Đạt đẩy valy của Trà My sang một bên:
- Tụi mình vẫn đi Sài Gòn sắm đồ cưới đi.
- Anh Đạt! Mẹ của anh đâu có cho anh cưới em.
- Cưới em là chuyện của anh, anh sẽ nói chuyện với mẹ. Đi Sài Gòn nhé.
- Dạ!
Tiếng dạ ngoan ngoãn của Trà My khiến Đạt xúc động. Anh kéo Trà My vào vòng tay mình, nhẹ nhàng cúi xuống tìm môi cô.