Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Chương 4
T
rong mười ngày ấy Tuyết Liên đã làm xong bảy việc.
Việc thứ nhất - Tắm rửa. Từ khi sinh con xong, lúc nào cũng đau đáu nghĩ tới việc giết Ngọc Hà, hai tháng qua cô vẫn chưa tắm rửa. Chính cô cũng ngửi thấy mùi khai trên cơ thể mình. Giờ mọi việc đã định nên cô quyết lên nhà tắm trên thị trấn, tắm rửa sạch sẽ. Sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng chẵn hai tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, da thịt bợt bạt, cô nằm dài trên chiếc giường gỗ cho người ta kỳ cọ. Tắm ở đây hết năm đồng, muốn được kỳ cọ phải trả thêm năm đồng nữa. Ngày trước mỗi lần đi tắm, Tuyết Liên đều tự mình kỳ. Nhưng lần này cô quyết bỏ thêm năm đồng để người ta kỳ hộ. Người kỳ cọ cho cô là một phụ nữ thấp béo người Tứ Xuyên, dáng thấp lùn mà bàn tay lại to. Vừa đặt tay xuống, chị ta liền thốt lên kinh ngạc: “Cả cuộn ghét to tướng thế này, mấy năm rồi tôi chưa thấy đấy!”
Tuyết Liên: “Bà chị kỳ kỹ một chút nhé. Em sắp làm chuyện lớn!”
Người phụ nữ liền hỏi: “Việc lớn gì? Lấy chồng à?”
Tuyết Liên: “Vâng, lấy chồng.”
Người phụ nữ ngắm bụng của Tuyết Liên hồi lâu rồi thăm dò: “Nom tuổi tác cô thế này chắc là cưới lần hai hử?”
Tuyết Liên gật đầu: “Vâng, cưới lần hai.”
Tuyết Liên nghĩ kỹ, mình cũng đâu có nói dối người ta. Cô đâm đơn ra tòa cũng chỉ vì muốn tái hôn với Ngọc Hà, sau đó lại ly hôn với hắn mà thôi. Từ nhà tắm bước ra, Tuyết Liên cảm thấy người mình như nhẹ đi mấy cân, bước chân cũng nhanh nhẹn hẳn. Đi ngang qua trấn, cô bị lão Hồ bắt gặp. Vừa thấy Tuyết Liên, lão như mèo thấy mỡ. Lão chỉ vội buông miếng thịt xuống, cứ thế xách dao đuổi theo: “Cưng à, gượm đã nào, mấy bữa trước bảo muốn đánh thằng Ngọc Hà cơ mà. Sao giờ lại im bặt thế?”
Tuyết Liên: “Không phải sốt ruột, nó đi Hắc Long Giang rồi, đã tóm được đâu.”
Lão Hồ nhìn Tuyết Liên chằm chằm. Cô vừa tắm xong, hai má đỏ hây hây, mái tóc đen dày được cuốn lại, búi trên đỉnh đầu, đang tong tong rỏ nước. Vả lại vừa sinh con chưa được bao lâu, vú còn đang căng, khắp người tỏa ra mùi thơm của cơ thể lẫn của sữa. Lão Hồ hít hà rồi tiến sát tới: “Cưng này, hay mình cứ làm chuyện ấy trước rồi đánh người sau nhé!”
Tuyết Liên: “Cứ quyết như cũ đi, đánh trước rồi làm sau.”
Thật ra lúc này cần gì phải đánh người nữa. Mấy ngày trước còn muốn đánh, đúng hơn là muốn giết, mấy ngày sau, cô chẳng muốn đánh, cũng chẳng muốn giết, mà chỉ muốn dằn vặt hắn ta. Nhưng nói thật với lão Hồ sao được, lão lại nổi đóa lên ấy chứ. Ấy thế mà lão lại nôn nóng vì vụ khác: “Muốn đánh cũng không được, làm người ta bực muốn chết. Hay mình cứ làm chuyện đó trước, xong xuôi rồi anh đến tận Hắc Long Giang giết nó cho cưng.”
Giờ đánh chẳng cần nữa là giết. Tuyết Liên nhìn chằm chằm vào con dao dính máu trên tay lão Hồ: “Không được giết người. Bắt anh giết người khác nào hại anh, giết xong, anh cũng ăn đạn luôn đấy.” Nói xong đưa tay vuốt ngực lão: “Lão Hồ à! Đừng sốt ruột. Dục tốc bất đạt cưng à!”
Lão Hồ đưa tay chặn con tim đang nhảy nhót: “Cưng nói ngọt quá, cứ kéo dài thế này, chắc anh chết vì mót đấy.”
Rồi chỉ vào mắt mình: “Cưng xem, đêm nào cũng trằn trọc, mắt đỏ sọc lên đây này!” Rồi lại lải nhải: “Cứ mãi thế này, không giết Tần Ngọc Hà, anh cũng giết người khác mất thôi.”
Tuyết Liên vỗ nhẹ lên bờ vai vạm vỡ của lão, an ủi: “Lão Hồ, mình đừng sốt ruột. Thù này không phải không trả mà là chưa đến lúc, thời cơ đến rồi mình nhất định sẽ ra tay.”
Việc thứ hai — Thay đổi kiểu tóc. Đuổi được lão Hồ đi rồi, Tuyết Liên bước vào tiệm làm đầu. Ngày trước cô để tóc dài, giờ muốn cắt phéng đi thành tóc ngắn. Vì muốn giày vò Ngọc Hà nên chắc khó tránh khỏi việc gặp lại hắn, Tuyết Liên lo hai bên sẽ lời qua tiếng lại rồi lao vào đánh nhau. Ngày xưa khi còn bên nhau, hai người cũng từng xô xát. Tóc dài dễ bị tóm, tóc ngắn dễ thoát ra hơn. Thoát được rồi, xoay người tung một cước, đá phốc vào hạ bộ hắn. Cắt tóc xong, Tuyết Liên chẳng nhận ra mình trong gương nữa. Không nhận ra cũng đúng thôi, cô đâu còn là Lý Tuyết Liên của ngày xưa nữa chứ.
Việc thứ ba — Mua quần áo. Từ tiệm làm đầu bước ra, Tuyết Liên đi ngay tới cửa hàng quần áo, tiêu hết 95 tệ, sắm một bộ cánh mới. Công Đạo nói đúng, vụ án này không đơn giản, trông tưởng là một vụ, nhưng kỳ thực có đến mấy vụ, lôi nhau ra tòa không biết mất bao lâu. Kiện cáo người ta, thường xuyên phải giáp mặt, không thể tỏ ra quá lôi thôi được. Lôi thôi quá, trông chẳng ra thể thống gì, càng giống bị người ta ruồng bỏ, vụ ly hôn giả năm ngoái càng khó nói cho rõ.
Việc thứ tư - Mua đôi giày thể thao. Đôi giày giá 45 tệ. Loại cao cổ, hai hàng 16 lỗ xỏ dây. Cột chặt dây xong, chân đi vừa vặn, chắc chắn. Ngắm nghía một hồi cô thấy vô cùng hài lòng. Giày vò người khác, cũng là giày vò mình. Giày vò cho thỏa cái tên Tần Ngọc Hà khó tránh khỏi việc phải đi lại nhiều.
Việc thứ năm - Bán lợn. Nhà nuôi một con lợn nái, hai con lợn con. Cô đem bán sạch. Ngoài việc kiện tụng phải cần đến tiền ra, lôi nhau ra tòa cũng chẳng có thời gian chăm chúng. Chuyện của người còn chả ra đâu vào đâu nói gì tới chuyện mấy con lợn. Nhưng Tuyết Liên không bán cho lão Hồ, nhỡ lại phát sinh lắm chuyện. Cô đem sang thị trấn khác bán cho lão Đặng mổ lợn ở đó.
Việc thứ sáu — Gửi con. Tuyết Liên bắt xe buýt làng, vượt 25 cây số, đem con gái hai tháng tuổi gửi nhờ cô bạn trung học là Mạnh Lan Chi. Cô vốn định gửi nhờ nhà cậu em trai Anh Dũng. Nhưng lần trước nhờ cậu ta giết người, cậu ta chuồn thẳng tới Sơn Đông, Tuyết Liên thấy thằng em này không đáng tin. Xảy ra việc nhờ chị thì được, chị có việc nhờ nó lại quảy đít đi, sau này chẳng ai nhờ vả ai hết. Hồi học trung học, Tuyết Liên và Lan Chi chẳng phải bạn bè tốt đẹp. Không những không phải bạn tốt, mà còn là thù địch, vì cả hai đều thích một bạn trai cùng lớp. Sau đó cậu bạn trai này chẳng cặp với Lan Chi, cũng chẳng kè với Tuyết Liên, mà lại kết một bà chị học trên họ hai lớp. Hai cô than vãn khóc lóc với nhau rồi trở thành bạn chí cốt.
Tuyết Liên ôm con tới nhà Lan Chi. Cô ta cũng vừa sinh con nên vẫn còn nhiều sữa, gửi con cũng tiện. Hai người gặp nhau, nguyên do của việc gửi con cũng chẳng cần nói nữa, bởi chuyện của Tuyết Liên ai mà chẳng hay. Cô chỉ nói: “Mình gửi con ở đây, chẳng có gì phải lo nữa cả.” Rồi lại nói: “Mình sẽ bỏ ra hai tháng, chẳng làm ăn gì hết, quyết dằn cho hắn một trận tả tơi.” Sau đó lại hỏi Lan Chi: “Này, nếu là cậu, cậu có làm giống mình không?”
Lan Chi khẽ lắc đầu.
Tuyết Liên: “Vậy cậu có nghĩ mình giày vò vớ vẩn như người khác không?”
Lan Chi khẽ lắc đầu.
Tuyết Liên: “Tại sao?”
Lan Chi: “Đây là điểm khác biệt của bọn mình. Mình gặp chuyện thì có thể nhịn, còn cậu thì không.” Rồi vén tay áo lên: “Cậu nhìn đi, lão Tang đánh đấy.”
Lão Tang là chồng của Lan Chi. Cô nói tiếp: “Nhịn cũng là một đời, mà không nhịn cũng là một đời, tuy mình sợ sinh chuyện, nhưng mình luôn phục những ai gặp chuyện mà không sợ. Tuyết Liên, cậu mạnh mẽ hơn mình nhiều.”
Tuyết Liên ôm chầm lấy Lan Chi, nức nở: “Lan Chi, nghe được câu này của cậu, mình chết cũng đáng.”
Việc thứ bảy - lễ Phật. Ban đầu cô không nghĩ đến việc đi chùa lễ Phật. Sau khi gửi con cho Lan Chi, Tuyết Liên bắt xe buýt về làng, trên đường ngang qua núi Giới Đài. Trên núi có một cái am, trong am có tượng Bồ Tát. Thoạt nghe thấy tiếng tụng kinh phát ra từ chiếc loa có âm vực lớn, sau đó trông thấy già trẻ lớn bé leo lên núi dâng hương. Cô vốn nghĩ mọi chuyện đã chuẩn bị đâu ra đấy, lúc này mới sực nhớ: toàn lo chuyện giữa người với người mà quên mất trên đời này còn có Thần Phật. Tuyết Liên vội kêu dừng xe rồi chạy lên núi. Trong am, ngoài am rặt những người. Vào am phải mua vé vào cửa, Tuyết Liên bèn bỏ ra mười đồng mua vé, rồi thêm năm đồng mua hương. Bước vào am, thắp nén hương đội lên đỉnh đầu, quỳ trong đám thiện nam tín nữ, trước mặt Bồ Tát. Người khác đến dâng hương đều cầu cho mọi người tốt lành, riêng cô lại cầu cho người ta xui xẻo. Cô nhắm mắt khấn: “Bồ Tát, ngài đại từ đại bi, trong vụ kiện này, ngài khiến thằng chó Tần Ngọc Hà kia tan cửa nát nhà cho con nhé!” Nghĩ ngợi một hồi, lại khấn tiếp: “Tan cửa nát nhà vẫn chưa hả dạ, phải khiến thằng chó đó chết cũng không yên!”