Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
elen cười ầm lên với anh. “Được rồi. Anh bạn, anh đâu phải đứa nhóc mười bốn tuổi.”
“Đúng. Nhưng Simon McAllister là tôi.”
“Những gã trong rừng gọi anh là MacCoinnich.”
“Cái tên cha dượng vinh danh tôi khi ông cưới mẹ tôi, Elizabeth McAllister, giờ là Elizabeth MacCoinnich.”
“Anh không phải mười bốn tuổi.” Quá xa con số mười bốn, thực tế là vậy, Helen cần nhắc nhở bản thân không liếm môi hay dán mắt vào vuông ngực nam tính kia.
“Cô vừa mới du hành từ một cánh rừng ở Cao nguyên về lại căn hộ tại California trong vài phút. Tin tôi là Simon McAllister mà cô đang tìm không phải là không thể.”
Khủng hoảng đỉnh điểm. Mọi sự khẩn cấp nháo nhào lên, gào thét đòi hỏi sự chú ý, nhưng cô chỉ có thể xử lí vở kịch này trong một lúc.
Chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu có rượu vang.
Không nói lời nào, Helen bước vòng quanh người đàn ông cao lớn đứng trong phòng tắm của mình rồi đi thẳng vào bếp. Cô tìm thấy một chai Cabernet chưa khui, và đặt nó lên kệ. Người đàn ông quan sát mỗi cử động của cô, nhưng cô không buồn giải thích hay thảo luận. Không phải lúc.
Scotland. Cả hai từng ở Scotland một giờ trước.
Cô lục lọi ngăn kéo tìm cái mở nút chai. Có lẽ cô đang nằm mơ. Đúng, chắc chắn là vậy. Cô đang ngủ. Sao trên trái đất này lại có giấc mơ mà trong mơ cô ở cùng một người đàn ông không mặc gì ngoài tấm khăn quấn, dính líu đến những gã dùng gươm chém vào chân cô? Và, thế quái nào mà nó đau đến thế chứ?
Helen gắng vặn cái nút chai mất mấy giây mới mở được. Cô rót đầy rượu vào một chiếc ly nhựa cao, rồi nhấc nó lên và kề môi uống một hơi dài.
Có lẽ cô nên thử món gì đó mạnh hơn. Whisky. Nhoài người qua quầy rượu, cô nhìn người đàn ông trong nhà mình đặt bờ mông rất gợi cảm của anh ta trên chiếc ghế sofa và quan sát cô mà không nói lời nào.
Simon?
Đứa trẻ trong tấm hình có mái tóc đen và đôi mắt xanh. Helen rướn tới và cho phép ánh mắt mình đặt trên gương mặt vị khách.
Tóc đen, mắt xanh.
Có gì đâu. Một nửa số đàn ông trên đất nước này có đặc điểm đó.
Hớp ngụm rượu nữa, Helen thư giãn đôi vai. Không thể thả lỏng hoàn toàn. Cơ thể quá hao mòn năng lượng cho ngày hôm nay. Ừm. Cô ngâm nga quả quyết và đã làm thế kể từ lần đầu nhìn thấy người đàn ông đó. Tiếng ngân nóng bỏng khi anh chạm vào cô.
Mặc dù cái động chạm vô ý trong khi anh bận chăm sóc cái chân của cô, nó cũng giống như hàng ngàn cánh bướm lướt trên da dẻ cô, tương tự cảm giác phấn chấn cô có trước khi tìm được cuốn sách trong phòng sách nhà bà Dawson, cũng tương tự lần đầu cô trông thấy tấm ảnh của Simon.
Nói lên điều gì?
Nếu người đàn ông trước mặt cô không phải Simon, anh ta được gì khi nói dối?
“Anh là Simon?” “Phải.”
“Anh bao nhiêu tuổi?” “Ba mươi.”
“Chính xác thì điều đó làm sao có khả năng?”
“Du hành xuyên thời gian.”
Cô mong đợi anh ta trả lời thế nào chứ? Rơi vào hang thỏ và thức dậy ở xứ Oz vẫn không đáng là gì so với cuộc thảo luận này.
“Du hành xuyên thời gian.”
Simon gập cánh tay cơ bắp trước ngực. Khóe môi không lộ nụ cười tinh nghịch. Anh ta nghiêm túc.
“Hai năm trước, trong thời đại của cô, mẹ và tôi bị đẩy ngược về quá khứ, cũng giống như cô hôm nay. Chúng tôi tìm thấy hạnh phúc ở đó và quyết định ở lại.”
“Quyết định?” Anh gật đầu. “Ừ.”
Cô lại uống một ngụm. Cái ly chết tiệt không đủ đầy nên cô phải rót thêm rượu. “Nếu anh quyết định ở lại, làm sao tôi lại thấy anh trong năm 2011?”
“Không. Cô thấy tôi ở năm 1596.”
Whisky. Phải có ít nhất nửa chai ở đâu đó. Helen quay lại tủ chạn, mở toang cửa. Nó đây. Vài năm trước, cô có một gã bạn trai thích whisky Canada. Ơn Chúa.
Ánh mắt của người đàn ông tự xưng là Simon dõi theo Helen quanh nhà bếp khi cô tìm một chiếc ly sạch. Liếc anh, cô bước tới lấy cái ly thứ hai. Sau khi rót thứ chất lỏng màu hổ phách ra, cô đưa sang anh ta, anh đón lấy kèm cái gật đầu.
Anh vẫn không nói gì, giống như anh cho cô thời gian tiêu hóa mọi thứ. Chỉ trả lời mỗi khi cô hỏi.
1596. “Tôi đoán đó là giải đáp cho những câu hỏi về mấy gã mặc đồ hóa trang và vung vẩy thanh gươm.”
Theo một cách nghĩ kì lạ, du hành xuyên thời gian là lời giải thích dễ chịu với tâm trí cô hơn là Simon biến thành người đàn ông ba mươi tuổi mặc váy. Không hẳn, người đàn ông khỏa thân. Cô đang định hỏi chuyện gì xảy ra với quần áo của anh, nhưng cô không nghĩ mình muốn nghe câu trả lời.
Whisky đốt cháy cổ họng cô.
“Nếu anh quyết định ở lại quá khứ, tại sao bây giờ anh ở đây?”
Simon nheo mắt. “Một câu hỏi hay, thưa cô. Chỉ có cô mới biết đáp án.”
“Tôi không biết đáp án. Tôi không nghĩ du hành xuyên thời gian là có thật, mãi đến hôm nay.”
“Vậy là cô tin tôi?”
Helen bật lên tràng cười. “Chắc chắn. Sao lại không? Tất cả có lẽ là những giấc mơ điên rồ, và tôi sẽ thức giấc vào ngày mai ở Scotland sau cơn say.”
“Tôi hiểu tại sao cô ước điều đó. Nhưng ngày mai cô sẽ thức dậy ở California. Say thì có thể nếu cô tiếp tục uống hết chỗ rượu còn trong chai.”
Liếm môi, Helen cảm thấy sự phấn chấn được tạo ra bởi sự hiện diện của Simon bắt đầu chuyển thành tê cóng.
Nguy cơ say xỉn không ngăn được cô nâng ly kề môi lần nữa. Say nghe có vẻ tốt hơn phải tỉnh táo đối phó với việc du hành xuyên thời gian.
“Anh nghĩ tôi là lí do anh ở đây?” “Cô tìm tôi, đúng không?” “Đúng.”
“Vậy cô là lí do tôi ở đây. Điều cô và tôi cần tìm hiểu là làm cách nào cô chuyển đổi được thời gian, như thế tôi mới có thể về với gia đình mình.”
Gia đình? Anh ta đã kết hôn? Phải chăng anh ta đã có con?
Anh uống cạn rượu và bỏ chiếc ly sang bên. “Tôi không chắc có thể giúp anh.”
“Không cần lo chuyện đó đêm nay. Chúng ta sẽ suy nghĩ rõ ràng hơn vào sáng mai.”
Vào sáng mai? Anh ta bảo sẽ ngủ lại trong nhà cô? Cô thậm chí còn không quen biết gã này.
“Nghe đây, tôi không biết để anh ở lại có phải một ý hay.” “Cô sẽ an toàn.” Simon nhìn quanh băng ghế và chọn lấy một chiếc gối.
“Tôi còn không quen anh.”
“Điều đó đang thay đổi từng phút. Hơn nữa, nếu cô không biết mình đã làm cách nào để biến đổi thời gian, cô sẽ không có cách ngăn chặn nó xảy ra lần nữa. Đối mặt lại với những tên chiến binh Cao nguyên, một mình, hẳn sẽ không có một kết cục nhẹ nhàng như vậy.”
Helen nhăn mặt và nốc hết ly rượu. “Tôi sẽ tìm cho anh một cái chăn.”
***
Cơn đau đầu nhẹ chào đón Helen vào buổi sáng sớm. Lăn qua lăn lại trên giường, không phải chiếc giường trị giá một trăm đô la một ngày ở Scotland, cô không thể phủ nhận những sự kiện đã xảy ra hôm trước.
Nếu vết thương ở chân không nhắc cô nhớ đến đám đàn ông cầm gươm to bản, thì thứ chắn cửa là gã đàn ông to lớn nằm trên ghế dài trong phòng khách của cô sẽ làm việc đó. Để lại mấy lời cảnh cáo anh không được tự ý trả lời nếu có ai gọi cửa, Helen rời khỏi căn hộ, đi tìm ít quần áo cho Simon.
Vuông ngực trần của anh thật làm mất tập trung. Và theo những gì cô biết, anh ta đã kết hôn. Quá giới hạn rồi. Đây chẳng phải lúc cô nên nghĩ về chuyện anh ta có một người vợ ở thời đại quá khứ trong tòa lâu đài nào đó hay không, cũng không phải lúc để xem xét trải nghiệm điên rồ của cô trong suốt bốn mươi tám giờ qua. Dẫu cô muốn biết.
***
Mua xong một cái quần thể thao, áo thun khổ rộng và một đôi giầy, khi quay về căn hộ Helen thấy Simon đang chìm ngập trong số đồ ăn vặt mà cô đã tích trữ.
“Nè.” Cô đẩy quần áo sang chỗ anh. “Tôi nên hỏi tại sao anh lại khỏa thân, nhưng tâm trí tôi không thể đón nhận nhiều hơn nữa.”
Nụ cười lạ lùng hé lộ trên môi anh. Lông mày anh nhướng lên theo cách Helen nghĩ là sự thích chí.
Simon nhón một mẩu khoai tây chiên ném vào miệng rồi hướng vào phòng tắm. “Tôi sẽ thay đồ.”
Họ tiếp tục trò chuyện qua bức vách mỏng của căn hộ. “Có giả định nào giải thích làm sao tôi đến được thế kỷ XVI chưa?”, cô hỏi để tránh nghĩ tới việc anh ta đang mặc quần áo.
“Phép thuật hẳn phải rất mạnh mới có thể đưa cô vượt thời gian mà không có bất kì hỗ trợ nào.”
“Phép thuật?”
“Chứ cô nghĩ sức mạnh nào khác có thể du hành xuyên thời gian?”
Helen giũ gối trên ghế và đi quanh dọn dẹp căn phòng, một thói quen đã hình thành từ lúc còn bé mỗi khi cô thấy lo lắng. “Tôi không biết, Tiên đỡ đầu chăng”, cô lẩm bẩm một mình.
“Gì cơ, thưa cô?”
“Không có gì. Chỉ là tôi không tin vào phép thuật.” “Giờ cô đang tự lừa dối chính mình.”
Simon bước ra khỏi phòng tắm trong bộ quần áo lố bịch. Tất cả đều không vừa với anh. Cỡ áo hoàn toàn sai. Ngực áo căng ra và nổi rõ cơ bắp. Không tệ, quá chật, nhưng không tệ.
Chiếc quần quá khổ rộng thùng thình. Cần một chuyến mua sắm khác có anh ta tham gia. Dẫu vậy, anh ta vẫn hơn khối người với trang phục như thế.
“Anh bảo tôi là kẻ nói dối?”
“Tôi nói cô đang tự lừa dối bản thân. Cô tin vào phép thuật, hoặc ít ra, tin vào sức mạnh vượt ngoài tâm trí người bình thường. Cô băng qua cả chặng đường dài để đến Scotland vì tin vào linh cảm.” Simon cầm gói khoai tây chiên và thả mình vào ghế.
“Đó không phải phép thuật, đó là trực giác.”
Anh liếc một miếng khoai trong tay và vung vẩy nó. “Tôi nhớ món này.”
Một niềm vui ngớ ngẩn ánh lên trong mắt anh, gợi cho Helen nhớ về tấm ảnh cô có, lúc anh còn là đứa trẻ. “Anh thực sự là cậu bé đó.”
Cô ngồi phịch xuống băng ghế và nhìn anh.
“Chính tôi”, anh trả lời với đầy khoai tây trong miệng. “Phép thuật rất thật, Helen. Không có nhiều người tin nó tồn tại vì hầu hết họ không thể tiếp cận nó.”
“Nhưng tôi có thể sao?”
Anh gật đầu. “Cô thừa kế.”
“Tôi không biết chút gì về tài sản thừa kế của mình. Tôi là trẻ mồ côi.”
Simon ngừng nhai và đặt bàn tay lên tay cô. “Xin lỗi.” Bàn tay cô nóng lên, cô bèn nhanh chóng rút ra.
“Chẳng phải chuyện mới mẻ. Có gì phải xin lỗi.”
“Gia đình là nơi quan trọng nhất với tôi.”
Tập trung, Helen. Người đàn ông này phải về với vợ. “Tôi cược là họ đã lạc mất anh rồi.”
“Đang khổ sở, tôi chắc chắn vậy.”
“Và tôi chịu trách nhiệm vì đã tách anh khỏi họ. Xin lỗi.”
Simon phất tay. “Tôi không đổ trách nhiệm cho cô. Nhưng tôi nghĩ cô nắm giữ chìa khóa để tôi quay về. Kể tôi nghe mọi chi tiết đã dẫn dắt cô đến Scotland.”
Cô ngồi lại ngay ngắn và trình bày những gì mình có thể. “Cách đây vài tháng tôi tiếp xúc với cặp chân nến tại nhà đấu giá nơi tôi làm việc. Tôi là nhiếp ảnh gia”, cô giải thích. “Có điều gì đó về chúng…”
Ôi trời, cô muốn nói rằng “réo gọi tôi” nhưng không muốn nghe như trò đùa, “Tôi muốn biết thêm về chúng”. Thế này tốt hơn.
“Và?”
“Có vẻ như mẹ anh liên quan đến việc mua bán chúng.
Tất cả giấy tờ giao dịch đều có tên mẹ anh. Thế rồi tôi biết chuyện anh mất tích.”
“Cả mẹ tôi nữa.”
“Phải, nhưng chỉ có anh làm tôi cảm thấy phải tìm.” Simon nhoài người tới trước, nhìn vào mắt cô. Đôi mắt anh dịu dàng lúc thư giãn, nhưng cô nhớ trông chúng đã dữ dội thế nào trong suốt trận đánh.
“Sao cũng được. Tôi nói với một người bạn của mình những gì tôi tìm hiểu được, và bà dẫn tôi tới chỗ một cuốn sách.”
“Sách?”
“Cuốn sách có hình ảnh anh trong đó, một bức ảnh vẽ anh là người trưởng thành mặc váy. Ít ra thì tôi nghĩ đó là anh.”
“Cuốn sách đâu?”
“Trong ba lô của tôi, bị cột trên lưng con ngựa của anh.” Anh chớp mắt vài lần và dời mắt. “Thế thì tốt.”
“Tốt? Chiếc máy ảnh trị giá vài ngàn đô và cuốn sách có lẽ chứa đựng đáp án đưa anh về nhà bị mắc kẹt trong thế kỷ của anh, còn chúng ta ở đây. Tốt như thế nào chứ?”
“Kong sẽ quay lại pháo đài, gia đình tôi sẽ tìm thấy cái túi của cô. Họ biết tôi an toàn. Đó là chuyện tốt. Thậm chí họ có thể vượt thời gian đến đây giúp tôi quay về.”
Helen ngoác hàm. “Họ có thể làm vậy sao?”
“Không chỉ thử vài lần là được, nhưng phải, họ có thể.” “Vậy chúng ta không phải làm gì cả. Chúng ta chỉ có thể chờ họ đến đón anh.”
“Tôi không nghĩ vậy, cô gái.” “Nhưng anh bảo…”
“Tôi biết mình nói gì, nhưng xem xét lại. Cô bị hấp dẫn bởi việc tìm kiếm tôi và cô đã làm vậy. Cô nằm ngoài mọi điều tôi hiểu biết về du hành xuyên thời gian. Gia đình tôi có thể đến đón tôi, như cô nói, nhưng cho đến khi chúng ta biết chính xác làm thế nào cô du hành được và có thể ngăn chặn cô thực hiện nó lần nữa, cách tốt nhất là tôi phải ở cạnh để bảo vệ cô. Ở đây có vô vàn quyền năng hoạt động.”
Helen soải người trên ghế và nhịp chân. “Bảo vệ tôi? Tại sao anh nghĩ tôi không an toàn?”
“Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không có mặt trong rừng khi những gã đàn ông đó xuất hiện?”
Cô rùng mình nghĩ đến cảnh bị bỏ lại một mình với sáu gã đàn ông có vẻ như chưa từng thấy qua đôi chân trần của phụ nữ.
“Đó có lẽ là một may mắn… khả năng đi xuyên thời gian của tôi ấy.” Tuy nhiên, ngay khi lời nói vừa thoát khỏi miệng, cô biết còn hơn cả may mắn.
“Cô thực sự tin chưa?”
“Không. Dù nghe qua cũng hay.”
Simon bật cười. Giọng dầy và đầy hài hước. Lần đầu tiên trong hai ngày qua, Helen mỉm cười.
“Kể tôi nghe xem cô tìm thấy cuốn sách cô nhắc tới ở đâu. Có lẽ chúng ta sẽ có câu trả lời.”
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian