Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
âm Hoàng bực bội đi tới đi lui trong phòng. Lát sau anh bước ra quát gọi Minh Hữu:
- Cậu vào đầy tôi biểu Minh Hữu!
Minh Hữu buông ống xịt xuống đất làm nước chảy tràn lênh láng, Lâm Hoàng hét lớn:
- Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?
Minh Hữu chạy trở lại tắt máy. Cả người anh ướt ngoi ngóp, Minh Hữu im lặng đến bên Lâm Hoàng. Anh ta xem anh như một đầy tớ, vì miếng cơm manh áo nuôi Thuý Ái nên anh nhẫn nhục:
- Cậu gọi tôi làm gì?
- Này, lấy tiền rồi về nghỉ đi. Tôi không muốn thấy mặt cậu ở đây nữa.
Minh Hữu giận tái mặt nhưng anh cố giữ bình tĩnh:
- Sao cậu lại giận mình hả Lâm Hoàng?
- Giận cậu à? Còn ít đấy. Cậu có biết tôi muốn đập vào cái mặt ngu xuẩn của cậu không. Cậu không biết dạy cô cháu gái của mình để cô ta phá hỏng mọi ước mơ của tớ đó.
Minh Hữu cầm xấp tiền ít ỏi trên tay kinh ngạc:
- Thuý ái làm gì mà cậu mắng nó?
- Cô ta bám theo bác sĩ Quốc Tâm, cả hai biết nịnh nọt bà nội tớ để cho bà ta không chỉ cho tớ đồng xu. Chuyện này ta không để yên đâu.
Minh Hữu bất bình:
- Cậu làm gì họ hả?
- Tôi nói là làm, cậu bảo Thuý Ái nên từ bỏ ý định đeo bám bà tôi đi, chính họ làm tôi mất nửa gia tài. Nếu không bây giờ tôi đã giàu có rồi.
- Chuyện này Thuý Ái đâu có biết chắc cậu lầm rồi.
Lâm Hoàng cười khẩy:
- Lầm? Làm gì có. Cậu không tin cứ hỏi Thuý Ái xem. Cô ta đẹp xinh cỡ nào chứ? Tôi sẽ cưới Dung Dung cho cậu xem. Nhớ nói với Thuý Ái, người yêu của tôi rất xinh đẹp là người mẫu nổi tiếng chứ không nghèo kiết xác như hai chú cháu các người đâu.
Chú Minh Hữu của thuý Ái cũng hơi kinh ngạc về sự thay đổi tính khí gần đây của Lâm Hoàng. Thật ra hắn đang điên tiết về điều gì vậy. Anh chẳng buồn quan tâm đến làm gì. Điều kiện vật chất khiến cho Minh Hữu quên hết mọi sự đua đòi, quên đi những nhu cầu giải trí riêng để lo cho cái gia đình chung lớn hơn.
Lâm Hoàng đập mạnh tay lên ghế làm Minh Hữu giật mình:
- Cậu nhớ dạy lại cô ta đó. Nếu không có một thời tớ thích cô ta thì đừng hòng. Hiện giờ tên bác sĩ kiết xác ấy vẫn chưa chết. Tôi hận hắn cậu biết không?
Minh Hữu lẩm bẩm:
Minh Hữu bất mãn, anh đứng lên bỏ ra ngoài. Lâm Hoàng chưa vừa ý, bỗng gọi giật lại:
- Tại sao cậu lại im lìm thế. To vẻ khinh bỉ tôi hả? Này nói cho tôi biết, tôi không thể nhìn thái độ của cậu bỏ đi mà chưa trả lời cho tôi.
Minh Hữu giận vô cùng anh mắng lớn vào mặt Lâm Hoàng:
- Cậu điên hả Lâm Hoàng? Tôi nhịn cậu quá nhiều rồi. Xem đi, xem lại cái mặt nham hiểm của cậu đi. Nếu không vì cái gia đình bé nhỏ của tôi, cậu chả là cái quái gì. Đừng làm tổn thương người khác nữa!
Lâm Hoàng cười nhếch mép:
- Cậu dẹp cái giọng dạy đời đạo đức giả của cậu ngay đi. Ngày nay sống ngay thẳng như cậu có mà điên. Tại sao không biết hưởng thụ chứ. Đó, ngu xuẩn như cậu, thằng Kỳ Nhiên nó biết xài tiền của cậu đấy. Còn tôi, chỉ xin bà mình thôi, tại sao Thuý Ái lại cản hả?
- Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm Thuý Ái.
- Cậu khờ quá, cứ tin Thuý ái mãi cậu sẽ chẳng còn gì.
- Cảm ơn, tôi đi đây, không cần cậu lo cho chú cháu tôi, cám ơn cậu bấy lâu nay đã giúp cho tôi có một công việc. Bây giờ tôi chẳng phiền anh nữa.
Minh Hữu định bước đi, anh bỗng đứng sựng lại khi thấy một cô gái xinh đẹp, dong dỏng cao, một cô người mẫu đang biểu diễn thời trang trên sàn diễn lướt qua mắt anh. Cô õng ẹo chạy đến ôm lấy Lâm Hoàng:
- Anh yêu thế nào rồi, chúng ta đi Thái Lan chơi nha anh!
Lâm Hoàng cụt hứng nhưng không dám tỏ thái độ gì trước mặt người đẹp:
- Được, được chúng ta sẽ đi chơi. Em yêu chờ anh hai ngày nữa được không?
Cô người mẫu dài giọng, vuốt mũi Lâm Hoàng và kéo anh xuống hôn thật mạnh vào đôi môi anh. Minh Hữu nhăn mặt. Đúng là mất lịch sự.
- Chờ hoài, em muốn đi ngay ngày mai cơ.
Lâm Hoàng ôm mặt cô gái hôn thật mạnh vào môi:
- Cũng được, nhưng em chờ anh lấy tiền cái đã Dung Dung.
Dung Dung nũng nịu:
- Tiền đâu mà lấy lâu vậy Lâm Hoàng? Anh là một ông chủ muốn đi chơi ở đâu mà chẳng được. Em nghĩ không thể hẹn lần lựa nữa.
Lâm Hoàng gật gật đầu cười:
- Em yêu không phải anh không có tiền đi chơi, mà anh muốn cưới em ngay đấy và sau đó chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở tokyô nhé!
Dung Dung thích thú sà vào lòng anh, ngồi dáng hớ hênh:
- Ôi! Em vui quá. Anh tuyệt lắm Lâm Hoàng.
- Anh cũng vậy chúng ta sẽ đi du lịch vé hạng nhất đấy:
- Anh Lâm Hoàng, em yêu anh vô cùng.
Thật là chướng mắt không thể tả, cảnh Dung Dung và Lâm Hoàng ôm hôn đắm đuối, Minh Hữu nhắm mắt lại anh không thể tưởng tượng nổi thằng bạn hôm nào thật dễ thương hiền lành của mình lại trở thành một kẻ có tâm địa xấu xa, tráo trở, đầy những mưu mô thâm hiểm như thế. Minh Hữu bước đi nhẹ tênh nhưng lòng anh lại nặng trĩu những nỗi buồn. Anh buồn cho thế thái nhân tình biết bao nhiêu.
Thuý Ái ngồi tựa vào khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có vài đám mây bay lảng ngang trời, như cuộn khói bồng bềnh sáng trắng. Cô mong chú Hữu về.
Vú Năm đi chợ về thấy cô liền gọi:
- Thuý Ái làm gì mà mơ mộng vậy? Có mấy quả sầu riêng tôi vừa mua cho cô nè.
Nhảy ngay xuống bậc cửa Thuý ái cười toa, hít liền mấy cái:
- Chao ôi thơm nức cả nhà. Vú giỏi ghê lúc nào cũng nhớ sở thích của con cả.
Vú Năm, người phụ nữ phúc hậu, nheo mắt cười:
- Vú ở đây lâu lắm từ lúc con còn nhỏ chuyện gì mà không biết.
- Vú à, chú Hữu có nói với vú đi đâu không?
Vú Năm ngẩng lên nhìn Thuý Ái:
- Quái lạ thiệt đó vú, chú Hữu đi từ sáng đến giờ.
Vú xua tay:
- Không có việc đâu. Minh Hữu đi tìm việc làm mà.
Thuý Ái ngồi tựa vào khung cửa sổ, nhìn ra bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng có vài đám mây bay lảng ngang trời, như cuộn khói bồng bềnh sáng trắng. Cô mong chú Hữu về.
Vú Năm đi chợ về thấy cô liền gọi:
- Thuý Ái làm gì mơ mộng vậy? Có mấy quả sầu riêng tôi vừa mua cho cô nè.
Nhảy ngay xuống bậc cửa Thuý Ái cười toe, hít liền mấy cái:
- Chao ôi thơm nức cả nhà. Vú giỏi ghê lúc nào cũng nhớ sờ thích của con cả.
Vú Năm, người phụ nữ phúc hậu, nheo mắt cười:
- Vú ở đây lâu lắm từ lúc con còn nhỏ chuyện gì mà không biết.
- Vú à, chú Hữu có nói với vú đi đâu không?
Vú Năm ngẩng lên nhìn Thuý Ái:
- Quái lạ thiệt đó Vú, chú Hữu đi từ sáng đến giờ.
Vú xua tay:
- Không có việc đâu. Minh Hữu đi tìm việc làm mà.
Thuý Ái đang tách quả sầu riêng một cách khó khăn, bị gai đâm cô kêu lên:
- Ái da! Vú nói là chú Hữu đi tìm việc làm hả? Còn chỗ của Lâm Hoàng?
- Nghe nói Lâm Hoâng bán đất ở Đà Lạt để đi chơi với cô Dung Dung nào đó đẹp lắm nhưng rất lãng mạn chơi bời, buông thả. Chú Hữu bất mãn tìm chỗ khác làm rồi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên:
- Vậy hả? Chú ấy nói với Vú à?
- Lâm Hoàng coi vậy mà không tốt. Cậu ấy trước đây rất đàng hoàng, sao bây giờ đổi thay đến độ chóng mặt.
- Con người khó đoán trước được phải không Vú?
Vú Năm chuẩn bị làm đồ ăn. Thuý Ái ngồi nhấm nháp mấy múi sầu riêng thật thơm, vừa ngẫm nghĩ chuyện đời. Vú Năm ngồi thừ nhìn cô:
- Ngay cả tôi cũng lầm Kỳ Nhiên. Mình chủ quan để khổ cho cậu Minh Hữu.
Thuý Ái nhíu mày, cô xách trái sầu riêng còn lại để sang bên:
- Vú nhắc mới nhớ. Chú Hữu cũng thích ăn sầu riêng lắm, con để dành cho chú ấy. Vú ơi, lúc này thấy chú Hữu tội nghiệp ghê, lo cho con riết chú ấy già trước tuổi.
- Ừa, Vú cũng không biết làm gì cho đỡ gánh nặng của Minh Hữu nữa.
Thuý Ái nảy ra một ý:
- Hay là mình nhận làm đồ gia công để có tiền chi xuất trong gia đình.
Vú Năm lắc đầu:
- Không được, cậu ấy nhắc tôi phải lo cho cô học hành. Cậu ấy về thấy tôi và cô làm sẽ la rầy dữ lắm đó.
- Con muốn giúp chú ấy.
Minh Hữu bước vào hỏi lớn:
- Cháu định giúp ai vậy Thuý Ái?
Cô vui mừng reo:
- A! Chú Hữu về rồi. Chú đi đâu hoài vậy?
Minh Hữu ngồi xuống dáng điệu bình thản:
- Tìm chú chi hả Thuý Ái. Cháu học hành thế nào rồi? Sao tháng ngày không nghe trường báo tiền học nhỉ?
Thuý Ái đem quả sầu riêng thơm nức vào mũi chú:
- Chú ăn đi ngon lắm rồi nghe cháu nói nè:
- Chà, hôm nay trúng mánh gì mà hai người hào phóng quá vậy.
Vú Năm bật cười:
- Mánh gì mà trúng, tại tôi và Thuý Ái thấy cậu vất vả quá nên mua về tẩm bổ một bữa.
- Vậy à, ngon thiệt đó.
Chờ chú ăn xong, Thuý Ái cười bảo:
- Nè chú có biết vì sao con không xin tiền chú không?
- Ai mà biết.
- Con có anh bạn trước đây học chung trường, anh ta đi nước ngoài, trở về là thạc sĩ y khoa giúp đỡ chú ạ.
Minh Hữu tròn mắt vui vẻ hẳn:
- Chà ngon lành vậy mà không nói với chú một tiếng. Con nhỏ này kín miệng thật:
Thuý Ái nhăn mặt bảo:
- Chú ơi, có gì mà ngon lành con không muốn chịu ơn ai cả. Nhưng anh ấy không chịu.
- Chắc anh ta thích cháu của chú nên tỏ ra galăng. Người ta là việt kiều mà cháu.
Thuý Ái rụt cổ cười:
- Một việt kiều nghèo xác xơ. Nói ra sợ chú không tin. Nhưng anh ấy giàu lòng nhân đạo lắm.
- Chà, chưa chi sợ chú mượn tiền bạn cháu sao mà nói nghèo giàu ở đây.
Thuý Ái lắc đầu:
- Đâu có. Cháu nói thật đó. Anh ấy mồ côi cha mẹ, học giỏi, đi du học, trở về lo làm việc từ thiện và mở một phòng mạch nhỏ.
Minh Hữu mỉm cườí nhìn thằng vào mắt cô:
- Bác sĩ tư cũng tốt, vậy mà cháu than giùm anh ta chuyện gì.
- Chú không hiểu gì cả. Anh ấy đâu có được yên. Không hiểu kẻ xấu nào đã vu oan cho anh ấy bán thuốc giả. Phòng mạch bị cấm mở cửa rồi chú ạ.
- Ồ! Có chuyện ấy sao? Ai lại ghét cậu ta vậy. Cậu ấy không thanh minh cho mình à.
- Không ạ. biết ai đầu mà thanh minh. Vì vậy cuộc sống bây giờ cũng giống hai chú cháu mình.
Minh Hữu tỏ ra thông cảm với Quốc Tâm liền bảo:
- Tệ quá! Ở đâu cũng có kẻ xấu. Thật là chán. Tội nghiệp bạn cháu. Rồi anh ta sống bằng cách nào?
Thuý Ái lưỡng lự một chút nhìn chú Hữu:
- Anh ấy nhận chăm sóc các chú chó nhà giàu chú ạ.
Minh Hữu trố mắt kêu lên:
- Trời đất, người tài như thế mà... ai mà ác hại cậu ta vậy kìa...
Thuý Ái lắc đầu thật mạnh:
- Cháu nghi một người nhưng chưa dám khẳng định chú à?
Lần này Minh Hữu lại càng ngạc nhiên hơn:
- Chao ôi, đừng nói là cháu chuyển nghề à nha.
Thuý Ái không hiểu, đôi mắt long lanh:
- Nghề gì chú?
- Trinh sát.
Cả hai bật cười to vui vẻ:
- Chú biết đùa ghê. Cháu nói thật, cháu nghi Lâm Hoàng làm chuyện này.
Không ai ngoài anh ta.
Minh Hữu để chân lên bân nhìn sững Thuý Ái:
- Cháu nói chuyện gì lạ lùng quá thú thật chú chẳng hiểu gì cả. Tại sao lại là Lâm Hoàng, họ đâu có quen biết? Dù cho chú không có cảm tình với hắn, mình cũng không nghi ngờ bậy bạ cho người ta cháu à.
Thuý Ái bĩu môi:
- Cháu đâu thèm nghĩ thêm bớt cho anh ta. Vì Quốc Tâm được bà Nghiêm An nhận làm con nuôi và bà ấy là bà nội của Lâm Hoàng. Anh ta không thù ghét Quốc Tâm mới lạ đó.
Minh Hữu chợt nhớ lời của Lâm Hoàng mắng mỏ anh. Thì ra là như vậy.
Hoá ra người mà Lâm Hoàng rất ghét là Quốc Tâm và Thuý Ái. Anh gật gật đầu xác nhận:
- À, chú hiểu rồi, có thể lắm. Lâm Hoàng rất ghét cháu đấy. Thế mà chú lại nghĩ đơn giản, chú đâu có biết Quốc Tâm là ai?
- Là vị bác sĩ nghèo kiết xác ấy.
Vừa nói Thuý ái vừa cười thật tươi, hình như cô đang vui khi nhớ đến Quốc Tâm chàng trai có tấm lòng nhân ái tuyệt vời ấy. Hình ảnh anh như choáng lấy trái tim cô đầy ắp.
Minh Hữu đứng lên định đi ra ngoài. Thuý Ái vội gọi lại:
- Chú Hữu hứa với cháu để ý Lâm Hoàng giùm. Cháu muốn minh oan cho Quốc Tâm.
Minh Hữu lắc đầu:
- Hắn bận đi du lịch với con bồ có tướng đi lượn như con rắn rồi. Và chú cũng không còn làm ở đó nữa. Nói chung Lâm Hoàng đúng như cháu nói, ăn chơi, học đòi rất xa xỉ. Chú nghĩ một ngày gần đây hắn sẽ lãnh hậu quả cho cháu xem.
Thuý Ái bặm môi rồi hối hả nói, hình như trong mắt cô có chút buồn buồn:
- Cháu cũng nghĩ như chú. Cháu nghe nói cô người mẫu ấy đẹp lắm phải không? Minh Hữu giấu đi nụ cười khinh bỉ. Không hiểu sao anh ghét những cô cô nàng sống không thực tế ấy. Anh chẳng có chút cảm giác gì khi đối diện với họ dù họ rất đẹp anh cũng không thích:
- Đẹp thì đẹp mà không giống ai cả. Nói chung phẩm chất càng tệ. Cô nàng này chủ yếu là hút máu đàn ông thôi chứ chẳng thương yêu gì. Chú nghĩ ngày nào đó Lâm Hoàng sẽ khổ vì cô ta.
Thuý Ái lắc lư cánh tay chú Hữu cười khúc khích:
- Chà, chủ phê phán người ta dữ quá. Coi chừng sau này có một siêu mẫu yêu chú làm sao?
Chú Hữu cười khình khịt:
- Trời ơi! Nghèo rớt mồng tơi, siêu mẫu, siêu gì cũng chẳng thèm ngó, làm gì có chuyện yêu nằm mơ bảy ngày cũng chưa thấy, họ chỉ mơ hạng có tiền thôi.
- Chà, bi quan quá! Tướng chú phong độ hơn Lâm Hoàng mà.
Minh Hữu xỉ vào trán cô trợn mắt:
- Nè, bày đặt nịnh chú hả nhỏ, chú mày hết tiền lẻ rồi.
Thuý ái xì lên một tiếng rõ dài:
- Ai thèm nịnh chú cho mệt hả?
Hai chú cháu nhìn nhau cười thật vui. Lần đầu tiên sau vài tháng mất tài sản đến nay hai chú cháu nói chuyện thật vui vẻ. Vú Năm rất mừng, phấn khởi, không sao tả xiết. Cái viễn cảnh đầm ấm ngày nào như vừa trở lại.
Hai mắt vú Năm sáng ngời, như thể chuyện này đang xảy ra đến nơi. Vú hối hả dọn bữa cơm lên mà lòng vui sướng rộn rã vô cùng.
Thuý Ái đạp xe trên đường thong thả bên cạnh cô bạn cùng lớp. Tóc hai cô suôn óng thả dài xuống chiếc lưng thon thả. Hai cô dừng lại trước con hẻm nhỏ:
- Nè, Thuỳ Hương mai nhớ chờ ta ở đây nha.
- Chi vậy?
Thuý Ái trừng mắt:
- Mi hỏi lảng xẹt, chờ cùng đi học cho vui.
- Ờ há!
Thuỳ Hương vẫy tay vừa quanh vo hẻm đã nghe ''rầm'' một cái. Thuý Ái nhìn lại thấy cô ngã chỏng queo trên đường. Một thanh niên khập khiểng chạy qua mặt cô. Phía sau anh ta có tiếng tri hô ''cướp, cướp'' và hai ba người đuổi theo hắn. Thuý Ái chết sửng. Cô quanh xe lại chỗ Thuỳ Hương:
- Có sao không nhỏ?
- Trời ơi! Mi thử ngã xuống xem có đau không? Muốn gãy xương hà.
- Đâu đưa ta xem.
Thuỳ Hương lắc lư cái chân. Một chàng thanh niên nhẹ nhàng đỡ Thuỳ Hương lên, cử chỉ ấy khiến cô nhớ Kỳ Nhiên hôm nào. Và rồi Thuý Ái chợt nhớ Kỳ Nhiên đã gây cho chú cháu cô bao đau khổ bất giác cô nhìn chàng trai không chút thiện cảm:
- Thuỳ Hương đi mau lên!
- Ơ, con nhỏ này, mi làm gì vậy. Ta té đau mi không thèm đỡ có người ta mi lại đuổi đi, sao mi bất lịch sự vậy?
Thuý Ái cắn môi suy nghĩ khi chàng trai lạ bỏ đi đến chỗ đám đông. Hình như họ bắt được tên cướp giật điện thoại trên đường lúc nãy. Thuý Ái tò mò đến xem. Cô kêu lên thảng thốt và vội bịt miệng mình ngay:
- Trời ơi! Lâm Hoàng.
Anh ta bị mấy người dân phố bắt giải đi. Gương mặt sạm đi hốc hác. Lâm Hoàng cúi đầu bước nặng nề, kẻ lôi người kéo anh ta làm cho Thuý Ái muốn nghẹn thở. Hình ảnh Lâm Hoàng phong độ ngày nào còn đâu.
Lâm Hoàng chợt nhìn lên anh bắt gặp đôi mắt chết sững của Thuý Ái vội quay đi ngay. Thuỳ Hương đập vai bạn:
- Trời ơi! Tên cướp đáng sợ quá. Lúc nãy hắn va vào ta suýt chết.
Không nghe Thuý Ái trả lời. Cô quay sang bạn:
- Ê! Mi làm gì ngó hắn muốn rớt con mắt ra vậy. Bộ quen hắn hả?
Bị đập vào vai Thuý Ái giật mình ngó sững Thuỳ Hương, cô vội lắc đầu chối:
- Đâu có, ta ngẫm nghĩ con người tốt xấu chỉ khác nhau cái hành vi mà thôi.
Thuỳ Hương đi cà nhắc:
- Ui da! Đau muốn chết mi đứng đó suy nghĩ ra triết lý chắc ta què mất.
Thuý Ái chợt nhớ ra bạn bị đau, cô đành đưa Thuỳ Hương về nhà. Trở về, hình ảnh Lâm Hoàng tàn tạ cướp giật bị bắt cứ hiện lên rõ mồn một trong cô làm cho cô giống như một kẻ mất hồn.
Về nhà Thuý ái ngã dài trên giường mệt mỏi. Chỉ mới một tháng Lâm Hoàng đã tiêu hết tiền rồi ư. Một mẫu cà phê ở Đà lạt được bà Nghiêm An cho, bà cụ không nói được đành viết nguệch ngoạc trên giấy nhờ Quốc Tâm làm giấy tờ chủ quyền cho anh ta đã hết sạch rồi ư?
Chỉ một tháng vui chơi bạt mạng, anh ta bán đổ bán tháo đi du hí với Dung Dung của cải tiền bạc hết sạch. Điều anh và cô tính trước sao bây giờ lại buồn?
Thuý Ái không hiểu nổi mình. Có lẽ cô bị hụt hẫng cho nên buồn bã thế kía thôi, chứ tình yêu với Lâm Hoàng cô đâu có chút tình cảm riêng nào. Thuý Ái thấy lòng mình dâng lên bao cảm xúc. Cảm xúc của người bạn khi quá tin vào hình ảnh lý tưởng của anh ta bị biến mất. Thuý Ái chợt nhớ Lâm Hoàng, một chàng trai dễ thương thường trêu cô vào những buổi đến chơi. Cái nhìn của anh làm trái tim cô xôn xao náo nức. Và cái nhìn lúc chiều khi anh bị bắt hình như anh ta rất xấu hổ.
Chiều hôm ấy, Minh Hữu trở về. Anh bước vội vào nhà báo tin:
- Thuý Ái, cháu hay gì chưa?
Cô thản nhiên như không biết chuyện gì:
- Gì chú?
- Lâm Hoàng tệ lắm may cho chú cháu ta.
- Anh ta làm sao hả chú?
- Nó ăn cướp điện thoại, giật đồ của người đi đường bị bắt đi cải tạo rồi.
- Cướp giật một lần cải tạo sao chú?
- Cải tạo là do hắn ta nghiện Hêrôin chứ không phải tội cướp giật không.
Thuý Ái căng thẳng thần kinh:
- Nghiện hêrôin, trời ơi, chết rồi.
Minh Hữu nhìn cô cháu gái không hiểu:
- Sao cháu tội nghiệp hắn hả? Đã làm thì tự chịu, chú bảo rồi kia mà, con nhỏ Dung Dung này cạo hết tiền bạc, lại bị cô ta đầu độc hêrôin đúng là rồ dại hết chỗ nói.
- Đàn ông thường mê sắc đẹp và có những nỗi mê muội đáng trách anh ta tự huỷ hoại bản thân mình.
Thuý Ái buồn so, cô thở dài làm cho Minh Hữu bật cười:
- Cháu làm chú bất ngờ ghê. Hình như cháu đang buồn cho Lâm Hoàng.
Thuý Ái không vui, chớp nhẹ đôi mắt đẹp. Đôi mắt mà Lâm Hoàng thường khen cụp xuống:
- Không hiểu sao cháu thấy buồn quá chú à.
- Buồn làm gì cái con người bất nhân bất nghĩa ấy.
- Dù sao anh ta cũng từng là bạn của chú. Chúng ta đến thăm anh ta một lần đi chú Hữu.
Minh Hữu khựng lại một chút, từ khi nghe Lâm Hoàng bị bắt anh không vui cũng chẳng buồn. Bởi vì Lâm Hoàng đã để lại trong anh một ấn tượng không mấy đẹp. Nghe Thuý Ái đề nghị anh bỗng nãy ra ý nghĩ:
- Được chú cháu ta phải đến thăm hắn một lần mới được.
- Bao giờ đi hả chú?
- Vài hôm nữa nhé.
Chú Hửu đứng lên đi vào nhà sau. Thuý Ái nhặt những món quà Lâm Hoàng từng tặng cô sau mỗi lần đi chơi về, cô đặt tất cả vào chiếc hộp to trong tủ ra xem.
Con gấu nhỏ xíu ngồi tròn xoe mắt nhìn cô, viên bi tròn bằng ngón chân cải trong suốt, cái lược có hàng chữ thân tặng Thuý Ái thương thương, cái kẹp. Tất cả đều nhỏ nhắn dễ thương không đáng giá. Vậy mà đi chơi với Dung Dung chưa đầy một tháng đã tiêu một mẫu ruộng, người bà của Lâm Hoàng đang nằm mơ màng mong đứa cháu lầm đường lạc lối quay về. Cả đời bà làm ăn vất vả có được số tài sản ấy, anh chỉ làm một loáng vung tay quá trán là xong.
Càng nghĩ cô càng tội cho bà Nghiêm An. Nếu bà cụ nghe anh đi cải tạo, chắc bà rất đau lòng dù biết trước việc này không sớm thì muộn cũng xảy ra.
Tội nghiệp cho bà Nghiêm An quá!
Hôm sau, Thuý Ái đến viện dưỡng lão thăm bà Nghiêm An một mình. Vừa trông thấy cô, bà cụ đã mỉm cười, đưa tay ra như đón lấy cô. Cô cất giọng nhỏ nhẹ:
- Bà ơi! Bà khoẻ chưa?
Bà gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Anh Tâm có đến thăm bà không?
Bà Nghiêm An chỉ ra sân ra dấu đủ kiểu. Nhìn bà cô cười:
- Cháu không hiểu bà ạ. Có phải anh ấy vào đây rồi mới về không?
Bà lắc đầu nhưng nụ cười vẫn nở trên môi:
- Bà ăn gì, cháu đút cho bà ăn nha!
Bà Nghiêm An ngồi yên lặng. Có lẽ bà nhớ Lâm Hoàng ư. Hay bà đang nghĩ đến chuyện gì khác.
Thuý Ái cố làm cho bà vui. Cô chăm sóc tắm rửa giúp bà. Lát sau bà Nghiêm An vui vẻ trở lại. Bà tặng cho Thuý Ái chiếc khăn choàng rất đẹp, Thuý Ái ngại lắc đầu:
- Bà để mà quàng cổ, cháu có rồi.
Bà Nghiêm An không chịu, cô nhận bà nở nụ cười hài lòng. Nhìn cảnh hai người đẩy qua đẩy lại Quốc Tâm đứng tựa lưng vào cửa phòng cười nhếch môi:
- Em đến chơi với bà đó à?
- Anh Quốc Tâm, lại đây.
Cô chạy đến bên anh kéo tay Quốc Tâm ngồi xuống cạnh bà cụ:
- Anh xem bà cụ hôm nay rất vui.
Quốc tâm cười to, rồi nắm tay bà cụ xem mạch. Anh gật đầu:
- Khá lắm, Sức khoẻ bà cụ bình thường chỉ cần ăn uống đều đặn sẽ khả quan đấy.
- Nhưng sao bà cụ không nói được hả anh?
Quốc Tâm chớp mắt ra hiệu với cô, bà ấy nghe rất rõ. Lát sau sẽ hỏi. Hai người chờ bà cụ ngủ thiếp liền ra ngoài. Thuý Ái đi thủng thẳng bên anh:
- Anh Lâm Hoàng bị nghiện ma tuý và giật điện thoại di động của khách đi đường bị công an bắt rồi.
Đang đi chợt Quốc Tâm đứng lại kéo Thuý Ái đối diện với mình:
- Thật hả Thuý Ái?
- Dạ?
- Ai nói với em vậy?
- Em thấy tận mắt và chú em biết chuyện này.
Quốc Tâm đưa tờ giấy xếp trong túi ra cho cô xem:
- Em có biết chuyện gì công an mời anh không?
Thuý Ái tròn mắt nhìn anh lo lắng:
- Anh làm gì mà công an mời hả Quốc Tâm?
Thấy cô lo lắng, Quốc Tâm an ủi cô:
- Anh không hiểu nữa. Nhưng anh có làm chuyện phi pháp đâu mà em sợ.
Thuý Ái vòng tay ôm lấy vai mình co ro:
- Em từng thấy nhiều điều bất an trong cuộc sống nên lúc nào cũng lo vớ vẩn. Chừng nào anh đi cho em theo với Quốc Tâm.
Anh ôm bờ vai cô một cách nhẹ nhàng lắc lắc:
- Cho em theo làm gì, chỉ mang lo thêm thôi.
Thuý Ái ôm lấy cánh tay anh thân thiết, cô nũng nịu:
- Cho em đi, em ủng hộ anh Quốc Tâm ạ.
- Cảm ơn em, cô bé này lì lợm ghê!
Anh vuốt chiếc mũi thanh tú của Thuý Ái mắng yêu. Thuý Ái véo nhẹ tay anh một cái rồi cười thích thú:
- Anh làm việc gì bậy bạ em buồn chết mất.
Anh nhìn sâu vào mắt trong veo của Thuý Ái cười mỉm:
- Em nghĩ anh là Lâm Hoàng sao?
- Em đâu dám nghĩ bậy nhưng vì lo lắng nên...
Quốc Tâm kéo tay Thuý Ái giục:
- Đi đi em kẻo trễ.
Cả hai bước vào đồn công an khu vực. Anh công an thấy Quốc Tâm đến vui vẻ mời ngồi.
Thuý Ái ngồi bên ngoài hồi hộp:
- Anh có biết Lâm Hoàng không?
Quốc Tâm không hiểu chuyện gì xảy ra, anh nhìn anh công an suy nghĩ. Anh công an mỉm cười nói to:
- Không có chuyện gì khiến anh lo lắng cả. Anh nên vui mới phải.
Cách nói lấp lửng của anh công an khiến Quốc Tâm yên tâm hơn:
- Anh biết Lâm Hoàng chứ?
- Dạ, biết chứ không quen.
- Sao anh ta hại anh?
Một lần nữa Quốc Tâm nhìn sũng anh công an:
- Anh ta hại tôi? Tôi không hiểu.
- Vậy chuyện anh bị kỷ luật cấm hành nghề y, anh không thắc mắc ai hại mình sao?
Quốc Tâm không tin chuyện của anh được các anh công an quan tâm và giúp anh minh oan về tội bán thuốc tây giả quá hạn cho bệnh nhân. Anh nói như thanh mình:
- Thật ra tôi rất buồn về chuyện này nhưng biết nhờ ai biện hộ cho mình. Tôi chỉ chờ thời gian nguôi ngoai mà thôi.
Anh cán bộ cười:
- Anh khờ thật, có chuyện gì mà chúng tôi không làm được. Anh không đến đồn công an báo thì làm sao chúng tôi giải quyết.
Quốc Tâm gãi gãi đầu:
- Thú thật tôi sợ các anh phiền.
- Anh vui quá bác sĩ. Đây có phải là thuốc của ông không?
Quốc Tâm lưỡng lự:
- Tôi là bác sĩ chỉ khám bệnh và bán thuốc theo toa. Thuốc này được lấy từ những công ty dược không thể có thuốc tây giả được.
- Nhưng sao họ vu oan cho anh, anh lại nhận?
- Tôi không nhận vẫn bị kỷ luật như thường.
- Đây anh xem đi. Anh có biết tên này không.
Cầm hồ sơ lên xem, Quốc Tâm không hề quen tên này. Hắn ta bị nghiện ma tuý, đưa đi cải tạo trong tuần này và đi cai nghiện luôn. Chợt anh nhíu mày có nét quen quen đập vào mắt làm cho anh suy nghĩ.
Quốc Tâm kêu lên:
- Tôi nhớ rồi hắn là tên đến cãi cọ và bảo tôi bán thuốc tây giả. Chính hắn vu oan cho tôi. Nhưng tại sao hắn làm thế? Vì tôi đâu có quen biết hắn và chẳng có thù oán gì.
- Vậy anh có quen với anh chàng này không?
Quốc Tâm trố mắt nhìn vào tấm ảnh, anh kêu lên:
- Lâm Hoàng.
- Thế nào, anh hiểu vấn đề từ đâu chưa?
Quốc Tâm lắc đầu:
- Tôi vẫn không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Tất cả như một giấc mơ, tự nhiên tôi bị vu oan. Lạ lùng quá.
Anh công an chìa tay ra giọng nhỏ nhẹ:
- Anh có muốn được minh oan không Quốc Tâm?
Sợ anh công an lại đề cập đến các vấn đề, Quốc Tâm tìm cách đẩy câu chuyện theo hướng khác. Nhưng anh công an đã nghiên cứu kỹ nên nhận xét rất xác thực, chứng tỏ anh cũng mến mộ bác sĩ Quốc Tâm:
- Rất muốn nhưng tôi sợ không ai làm được chuyện này anh ạ. Cảm ơn anh.
- Đây là con nghiện đến vu khống anh, còn đây là người mướn hắn làm chuyện tồi tệ đó. Hiểu chưa.
Quốc Tâm như không tin vào sự thật này. Anh vui mừng không nói nên lời:
- Là Lâm Hoàng sao?
- Chính hai tên ấy hại anh, một tên giả dạng bệnh nhân do Lâm Hoàng mướn đã thú nhận khi bị bắt vào đây.
- Vậy hả? Ôi cảm ơi anh.
Đến lúc này Quốc Tâm mừng không thể tả. Anh và Thuý Ái đến thăm Lâm Hoàng, nhưng anh ta không chịu gặp mặt. Vừa thấy Thuý Ái và Quốc Tâm anh ta đã vội quay ngay vào Thuý Ái kêu to:
- Anh Lâm Hoàng, anh...
Nhưng Lâm Hoàng đã đi vào trong. Cả hai buồn bã bước ra ngoài:
- Anh biết em không vui vì Lâm Hoàng, nhưng cậu ấy không còn mặt mũi nào gặp chúng ta nhất là em đó Thuý Ái.
- Tại sao vậy anh Quốc Tâm?
Thuý Ái ôm lấy Quốc Tâm khóc lặng lẽ. Anh không hiểu cô khóc là vì mừng cho anh được giải oan hay khóc vì buồn cho Lâm Hoàng, nhớ anh ta. Nhưng mà dù sao đi nữa anh đã được giải oan, anh sẽ trở về phòng mạch của mình mà làm việc. Tất cả hiện lên mhư một giấc mơ. Anh vỗ nhẹ vào đầu Thuý Ái dỗ dành.
Thuý Ái ngước lên nhìn anh trong làn nước mắt:
- Em mừng quá anh Quốc Tâm?
- Chuyện gì hả em?
- Chuyện Lâm Hoàng hại anh cuối cùng thì em cũng hiểu ra, em rất cảm ơn mọi người. Anh ta không phải là con người mà.
Quốc Tâm mỉm cười một mình. Thế là anh đã rõ lòng cô. Thuý Ái đã dành cho anh một cảm tình đặc biệt. Anh nhận ra điều ấy từ ánh mắt tràn ngập yêu thương của cô. Không kềm được niềm xúc động anh nâng mặt Thuý Ái lên và đặt vào môi cô một nụ hôn thật thắm thiết ngọt ngào. Thuý Ái đón nhận nụ hôn ấy bằng cả tấm lòng. Họ không muốn rời nhau.
Tình Yêu Chân Thật Tình Yêu Chân Thật - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Chân Thật