A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12263 / 27
Cập nhật: 2015-11-17 05:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ột năm lại trôi qua. Cây sầu dông trước ngõ lại trổ màu lá. Lá bàng rụng đầy sân. Mùa thu nữa lại về trước ngôi nhà không có gì thay đổi của Huyền Thi.
Cô nằm sấp trên giường vô tư đọc sách. Ngày kia, sắp thi phân môn cô ráng xem hết bài Chiều thứ bảy, Mộng Hà về thăm nhà, mẹ Huyền Thi bận việc đi ra ngoài, nên có ở nhà một mình. Buổi chiều đi qua, bóng tối đến dần lan vào phòng Huyền Thi buông quyển sách đứng lên vén bức rèm sang bên.
Cô ngóng ra cửa sổ, ánh chiều tà đỏ rụng một góc trời bắt đầu sẫm màu đen.
Bây giờ cô mới để ý trong phòng vắng hoe, ngôi nhà vắng tênh, Huyền Thi bật đèn lên và vội bước ra ngoài.
Huyền Thi chợt thấy đói cồn cào. Cô trở vào bếp tìm chút gì để ăn. Tất cả nguội lạnh. Mẹ cô chắc ở lại nhà bà dì chơi. Đêm nay cô sống một mình. Huyền Thi vội khép cửa lại cẩn thận. Cô lười ăn. Trở lại giường cô bật tivi lên xem Chợt có tiếng chuông cửa reo. Huyền Thi phóng nhanh xuống đất ra mở cửa.
Trước mặt cô là chàng siêu nhân đen đang gỡ chiếc mũ bảo hiểm ra úp lên kính chiếu hậu cười thật tươi:
- Ôi! Tấn Hưng anh đi đâu giờ này.
- Đến tìm em chứ đi đâu?
- Sao anh không phone cho em trước? Vã lại lúc sáng anh cũng không nói gì?
Cô nhìn quanh rồi ngại ngùng hỏi:
- Anh đến một mình à?
- Anh đi với một người. Cô ấy đang mua đồ ăn bên kia đường.
- Vậy hả? Mời anh vô nhà.
Nói xong, Huyền Thi cười rất nhã nhặn. Nụ cười của cô đẹp như ánh trăng rằm. Tấn Hưng đưa chiếc môtô vào sân:
- Bác đâu hả Thi?
- Mẹ em đi chơi rồi - Còn bạn em đâu?
- Anh biết Mộng Hà sao?
Tấn Hưng gật đầu:
- Chưa biết mặt, mà biết tên qua Thạch Thảo và mấy cô bạn của em đó.
- Cô ấy về quê rồi.
- Em ở nhà một mình sao?
Huyền Thi cười nhỏ nhẹ mời anh, ngồi xuống ghế đá cạnh hàng rào bông giấy nở hoa đỏ ối xen màu trắng rũ xuống đung đưa trước gió. Hai người có ý chờ cô bạn của Tấn Hưng.
- Anh nói là Thạch Thảo cùng đi với anh hả?
- Ừ, Thạch Thảo kéo anh cùng đi, cô ấy bảo đến nhờ em chuyện gì đó.
- Vậy hả? Con nhỏ Thảo này nhiều chuyện phiền anh quá.
Tấn Hưng đưa mắt nhìn ngôi nhà không lớn lắm nhưng khuôn viên rất rộng, bày trí lại khá đẹp dù chẳng mấy cầu kỳ Tấn Hưng có ý hỏi thăm:
- Cha em đâu?
- Cha em mất lâu rồi. Em sống với mẹ.
- Vậy à?
Thạch Thảo chạy vào. Vừa tới cô đã reo lên.
- Lâu lắm đến nhà người đẹp chơi có phiền không?
- Mi thật bẻm mép. Bạn bè phiền nỗi gì.
- Ủa, bác đâu rồi?
Thạch Thảo đang ồn ào chợt đi rón rén như con mèo đang rình chuột.
- Mẹ ta không có nhà, yên chí mi có thể quậy tự do rồi đó.
Tấn Hưng ngại ngùng chưa muốn vào nhà Huyền Thi đành mời anh lần nữa:
- Mời anh vào nhà chơi!
- À, để anh tự nhiên Thạch Thảo nói nhanh rồi về anh còn bận việc.
Thạch Thảo nhăn mũi hỏi:
- Sao lúc nãy ai bảo anh nói rảnh làm gì. Không có việc ngồi đó chờ em nói chuyện.
Huyền Thi tức cười trước vẻ đỏng đanh của Thạch Thảo:
- Nè! Mi có biết phép lịch sự không?
Không ngờ Thạch Thảo đáp gọn:
- Biết chứ, nhưng kệ anh ấy ai biểu khách sáo làm gì?
- Thôi mà, cho mình xin đi. Ai lại để khách đứng ngoài sân, Tấn Hưng cười mình mất. Anh vào nhà giùm em đi.
Tấn Hưng lừ mắt nhìn cô em tinh nghịch của mình, nói:
- Nếu Huyền Thi giống tính em anh về liền.
- Hứ! Đàn ông con trai gì nhát như thỏ. Anh muốn em sắm cho anh đôi bông không?
Cười khì, Tấn Hưng lắc đầu:
- Em quá đáng, đến đây mà dám ăn hiếp anh. Coi chừng đó.
- Thôi, hỏng nói chuyện với anh nữa. Anh ngồi chơi, em bày thức ăn ra chúng ta cùng thưởng thức nha.
Huyền Thi mỉm cười cô định đứng lên đã bị Thạch Thảo ấn vai ngồi xuống.
Huyền Thi rên thầm trong bụng, nhưng vẫn lịch sự:
- Mi để ta làm cho.
- Hãy ngồi đó nói chuyện với Tấn Hưng đi. Anh ấy muốn nói với mi nhiều chuyện đó.
- Ơ! Anh, có chuyện gì đâu?
- Đừng có chối ông tướng. Em không thèm nghe chuyện của anh, cứ tự nhiên Thạch Thảo đi vào bếp tự bày biện thức ăn ra bàn. Cô muốn gán ghép Tấn Hưng cho Huyền Thi vì cô thấy hai người từng đi dạo chung, học chung vui quá. Hỏi ra Tấn Hưng và Huyền Thi vẫn là bạn của nhau. Cô tức quá bày ra trò chơi này.
Thạch Thảo muốn tình cảm hai người tiến triển hơn. Cả năm qua vẫn chưa đi đến đâu. Lại nghe nói anh chàng Lâm Hoàng cứ đeo Huyền Thi như đỉa bám, cô sợ bạn mình lấy chồng mất nên giục Tấn Hưng đến nhà chỗ chơi.
Tiếc thay hôm nay không có Huyền Thanh ở nhà Tấn Hưng hơi tiếc, Tấn Hưng ngồi xuống ghế đối diện với Huyền Thi Tuy học chung nhưng trong lớp Tấn Hưng đâu dám nhìn ngắm cô, không có cơ hội nói chuyện lâu với cô. Bây giờ trước mắt anh Huyền Thi thật xinh đẹp trong bộ váy áo màu vàng, trông nổi bật như một tiểu thư quí phái. Anh lại kín đáo đưa mắt quan sát khắp căn phòng nhưng không có biểu hiện gì trên gương mặt điển trai.
Thấy anh ngồi yên. Cô bước đến tủ lạnh lấy ly rót nước rồi quay lại đặt trước mặt anh.
- Mời anh!
- Cảm ơn Huyền Thi.
Hai người im lặng không biết nói gì. Huyền Thi hơi lúng túng vì không có gì đãi anh. Cô lên tiếng:
- Anh và Thạch Thảo đến bất ngờ, em không chuẩn bị, anh thông cảm nha.
Tấn Hưng cười nửa miệng:
- Có gì mà em ngại. Tại anh và Thảo làm phiền em trước mà.
Thạch Thảo bê lên một mâm đủ thứ vừa đi, vừa nói:
- Thì mình biết tội của mình, nên mình đã chuẩn bị giùm Huyền Thi nè.
- Cám ơn Thạch Thảo!
- Mi lại khách sáo vô cùng. Biết vậy ta rủ thêm vài người đến cho vui.
- Nhưng hôm nay đâu phải là sinh nhật của mình.
- Đâu cần sinh nhật mới đi. Ừ, mà hôm nay là mấy rồi nhỉ?
- Mùng 6 nhỏ quên rồi sao?
- A! Ngày mai sinh nhật của mi hôm nay chúng ta dự định nhật sớm một bữa.
Tấn Hưng lườm cô:
- Bày vẽ. Biết có được mời không mà đi.
Huyền Thi chỉ cười Thạch Thảo giải thích:
- Trong nhóm Ngũ long của bọn em, ai cũng phải nhớ ngày sinh nhật của nhau. Tự nhiên đến ngày sinh nhật, mọi người phải chúc mừng, không cần mời mọc gì cả anh hiểu chưa?
- Luật lệ gì mà lạ quá. Anh mới biết đó.
Mọi người đang nói chuyện rôm rã, chợt điện thoại vang lên từng hồi Huyền Thi cầm lên nghe:
- Em ra mở cổng cho anh, em đang có khách à?
Mở to mắt nhìn Thạch Thảo và Tấn Hưng Huyền Thi hơi lo lắng trong lòng.
Thạch Thảo không ưa gì Lâm Hoàng. Cô sợ cãi nhau nên nét mặt cô lộ vẻ bối rối vô cùng:
- Để em ra. Nhưng...
- Hình như nhà đang có khách.
- Dạ.
- Anh vào được không có phiền gì em không?
- Không phiền. Nhưng em đang bận...
- Hay là anh về. Mai gặp nha!
- Cũng được.
- À khoan, anh muốn gặp em có chuyện gấp.
- Ờ, vậy anh chờ em ra ngay.
Cúp máy, không biết làm thế nào, Huyền Thi loay hoay định đứng lên Thạch Thảo đưa mắt hỏi:
- Lâm Hoàng đến hả? Mời anh ta vào.
- Để mình đi.
Tấn Hưng ngồi im không nói gì, né mặt anh hơi cau lại. Anh cũng muốn biết Lâm Hoàng là ai mà thích làm phiền Huyền Thi như vậy.
- Ngồi chơi nha anh Tấn Hưng.
Lát sau Lâm Hoàng bước vào cùng Huyền Thi. Vừa bước đến bậc cửa anh đứng sững lại:
- Khách của em hả? Thôi anh về!
Thạch Thảo đứng lên kéo dài giọng:
- Chào anh Lâm Hoàng lâu quá mới gặp.
- Ủa, Thạch Thảo, chào anh.
Lâm Hoàng ngập ngừng và gật đầu chào anh chàng cao lớn đang ngồi cạnh Thạch Thảo. Một anh chàng đẹp trai rất mạnh dạn có vẻ phong trần. Một mẫu người phụ nữ dễ thích.
- Chào anh.
Chàng trai mỉm cười ý vị rồi đáp lại:
- Anh đây là...?
- Tôi là Tấn Hưng bạn học cùng lớp của Huyền Thi. Còn anh?
- Tôi là Lâm Hoàng, người yêu của Huyền Thi. Hình như tôi chưa gặp anh lần nào.
Không ngờ Lâm Hoàng nói một hơi làm Thạch Thảo hé môi cười. Còn Tấn Hưng cũng cười nhếch môi, chỉ có Huyền Thi là bối rối cúi đầu. Lâm Hoàng tươi cười vui vẻ:
Không ngờ Huyền Thi có những người bạn thật tốt mà tôi không biết. Sao em không giới thiệu họ với anh?
Thấy Lâm Hoàng có vẻ cười gượng, Thạch Thảo khó chịu.
Huyền Thi có rất nhiều bạn. Bạn học ở trường tính ra cả trăm. Anh muốn biết hôm nào em đưa anh đi giới thiệu.
- Cô thích nói đùa!
Lâm Hoàng thấy mọi người đang bày tiệc ra. có lẽ chưa ăn, vì có mặt anh, họ không vui:
- Tôi không biết mọi người đang tổ chức tiệc, xin lỗi.
Thạch Thảo cười khúc khích:
- Tiệc tùng gì đâu. Em và Tấn Hưng đi công việc tiện đường ghé Huyền Thi chơi. Sợ phiền cô ấy em mua mấy thứ đãi bạn. Sẵn dịp mời anh ở lại chơi.
Chắc anh phải về sớm, các bạn tự nhiên đi.
Tự nhiên thấy Lâm Hoàng xưng anh với mình Tấn Hưng cười nhếch môi.
Lâm Hoàng nhỏ bé, trắng trẻo, linh hoạt cũng khá đẹp trai. Nhưng hình như anh ta có vẻ không thành thật. Anh có ấn tượng, không thích chàng trai này lắm. Để tỏ ra lịch lãm một chút. Tấn Hưng thẳng người lên mời Lâm Hoàng:
- Anh ở lại chơi với chúng tôi một lát. Chúng tôi không ở lại lâu đâu.
Trước lời nói của Tấn Hưng, Lâm Hoàng không thể từ chối. Anh nghĩ đây cũng là dịp anh bày tỏ tình cảm đối với Huyền Thi để những chàng trai nào ngắm nghía cô đành tan đi ảo vọng sớm.
Huyền Thi ngồi xuống cạnh anh. Nhưng cô lại đứng lên ra nhà sau Thạch Thảo đi theo rồi cằn nhằn:
- Sao mi để anh ta ở lại, không nói gì cả?
Huyền Thi cười:
- Mi thấy đó ta đâu có hẹn hò gì với anh ấy.
- Nhưng hôm nay ta đưa Tấn Hưng đến là vì anh ấy muốn gặp mi.
Huyền Thi lấy mấy trái bơ đặt vào tay Thảo:
- Làm ơn nạo bơ giùm đi.
Thạch Thảo đặt mấy quả bơ lên khuôn bếp, cô quay lại nhìn Huyền Thi:
- Mi có biết anh ấy phải lòng mi rồi không?
Huyền Thi háy cô một cái:
- Gì chứ. Ta không hiểu điều đó hay sao. Có điều ta không thể từ chối tình cảm của Lâm Hoàng. Ta...
Thạch Thảo nhíu mày:
- Nè, tình cảm là chuyện quan trọng, sao mi cứ chùng chình như thế. Thế này là thế nào? Ta không hiểu nổi mi nữa. Tóm lại mi thích ông nào?
Huyền Thi đành cười cười:
- Mi thấy Lâm Hoàng thế nào?
- Thế nào là sao? Anh ta có gì so với Tấn Hưng hả? Mi kỳ quặc thật. Nếu mi có người rồi thì nói với anh ấy một tiếng đừng để anh ấy hy vọng đừng có bắt cá nhiêu tay, vuột cả đó bạn.
Huyền Thi cười to làm Thạch Thảo bực mình thêm:
- Làm gì có chuyện ấy. Ta đã vói với Tấn Hưng rồi. Anh ấy có quyền có anh ấy. Mi gỉoi thì khuyên giùm ta đi.
- Vậy còn Lâm Hoàng mi từ chối thẳng không được sao?
Huyền Thi tách đôi quả bơ cho phần thịt bơ vào máy xay sinh tố:
- Anh Lâm Hoàng chuyện gì cũng nói với mẹ ta. Mẹ ta quí anh ấy lắm, còn ta sao cũng được.
- Trời đất. Tình yêu của mi đến trời cũng không hiểu nổi. Lúc thì yêu chỉ chết một bóng hình xa xôi, lúc thì buông trôi như lục bình. Hãy suy nghĩ lại đi, cô nương.
Huyền Thi bất giác thở dài:
- Lâm Hoàng cũng rất yêu ta, Anh ấy hiền lành lại chân thành, ta nghĩ nếu được chọn lần nữa, được yêu lần nữa ta yêu anh ấy. Xin lỗi mi có lòng nghĩ đến ta. Hãy nói với Tấn Hưng giùm ta, khuyên anh ấy giùm ta, trên cõi đời này ta đành làm khổ một người là anh ấy đó. Xin lỗi anh giùm ta đi, ta không có can đảm.
Mi... mi dứt khoát rồi ư? Không, không thể nào. Tình yêu của Lâm Hoàng và mi chẳng bền vững chút nào.
- Đừng nói thế Thạch Thảo. Anh ấy yêu mình là đủ rồi.
- Nhưng Tấn Hưng cũng yêu mi. Mi biết anh ấy yêu mi biết dường nào không?
Nhắm mắt lại, Huyền Thi không muốn nghe Thạch Thảo nói nữa. Hình ảnh Tấn Hưng ủ rũ bước đi trên con đường xa xôi vạn dặm cúi đầu vì lời từ chối tình yêu của cô làm Huyền Thi đau lòng. Hơn ai hết, cô hiểu rõ nỗi đau ấy. Cả một năm dài đau đớn. Chẳng lẽ bây giờ ta lại hại anh ấy sao? Nhưng chấp nhận anh thì Lâm Hoàng sẽ đau khổ. Anh ấy không chịu nổi cú sốc này đâu.
Ôi, tình yêu thật rối rắm. Tất cả như cuộn tơ vò. Huyền Thi biết lần từ đâu để gỡ cái rối bây giờ. Chỉ cô cô mới quyết định được. Chỉ có cô mà bao chàng trai khổ sở, Huyền Thi có muốn vậy bao giờ. Cô bưng mấy ly nước lên mà tâm trí não nề, rối rắm.
Nhìn hai chàng trai ngồi đối diện nhau nói chuyện vui vẻ, Huyền Thi lại lo sợ, biết đâu ngày mai họ lại là kẻ tình địch của nhau. Gặp nhau chẳng thèm chào. Cô lo sợ, đến rối cả chân. Ước gì họ đừng yêu cô thì tốt đẹp biết chừng nào.
Thạch Thảo thở ra. Cô cười nói vui như sáo làm cho câu chuyện lúc nào cũng sôi nổi. Hình Như Thạch Thảo không muốn mích lòng ai. Cô đang cố làm cho Huyền Thi thấy lời cô là đúng Huyền Thi ao ước tình bạn bao giờ cũng đẹp vui như thế này, cô sung sướng biết chừng nào.
Buổi trưa, đường phố ngập áo trắng học trò. Sinh viên cũng tan trường nói chuyện rôm rã, người đứng đợi chật ních công trường. Thấy Huyền Thi đi bộ ung dung phía trước, Tấn Hưng cố vượt mặt các bạn đuổi theo.
Mấy hôm nay Tấn Hưng không hiểu sao thấy khó chịu trong lòng, anh nhận thấy Huyền Thi vào lớp ngồi im một góc không nói lời nào. Các cô bạn gái hỏi thì cô trả lời cho qua rồi ngồi im. Hồn cô như thả tận nơi đâu. Chắc là có chuyện gì rồi cô không hề cười nói chuyện với anh dù chỉ một lời. Có vẻ như Huyền Thi đang cố né tránh anh.
- Huyền Thi! Huyền Thi!
Nghe Tấn Hưng gọi Huyền Thi vờ không nghe cô rẽ qua lối khác Tấn Hưng bước gấp về phía cô. Anh chấn ngang mặt:
- Em làm gì vậy Huyền Thi? Giận ai vậy hả cô bé.
- Anh đi đi, em đang bực mình.
Tấn Hưng nhẹ nhàng đi sóng bước bên cô:
- Bực mình ai, đâu phải anh, đúng không?
- Đúng, nhưng anh đừng đi theo em nữa.
- Vì sao vậy? Chúng ta là bạn. Tự nhiên em xem anh như kẻ thù lạ thế.
Huyền Thi cất giọng khó chịu:
- Em không muốn ai găp rắc rối vì em.
- Gì chứ? Ai hăm dọa em hả?
Huyền Thi đứng lại:
- Anh đừng theo em nữa có được không?
Giọng Tấn Hưng cáu kỉnh:
- Nếu em không giải thích rõ anh sẽ đi đến nhà em, cùng theo em về.
- Anh... thật là...
- Thế nào? Ngồi xuống đây nói cho anh nghe đi. Em gặp chuyện gì phải không? Hay là Lâm Hoàng cấm em nói chuyện với anh.
Huyền Thi đành ngồi xuống ghế đá ở dưới tán cây bàng che mát cạnh Tấn Hưng. Anh đưa mắt nôn nao chờ đợi.
- Em nói đi! Anh có thể giúp em mà. Đừng ngại.
- Em không cần anh giúp. Em không muốn anh khổ.
Tấn Hưng không hiểu cô đang nói gì. Anh lắng tai nghe cô nói tiếp:
- Em muốn từ nay trở đi, anh xem như chưa hề quen biết em.
Tấn Hưng cười đau xót:
- Em từ chối tình yêu của anh đúng không? Em nói thẳng anh sẽ bớt đau lòng. Em trấn tránh anh, bắt anh nghe là chưa hề quen em. Ôi. chuyện thật khó làm.
- Em biết là anh sẽ không sao mà. Anh đâu có mềm yếu như em đúng không Tấn Hưng? Em chỉ mới xem anh là bạn. Chúng ta dừng lại ở đó anh sẽ không đau khổ.
Tấn Hưng im lặng. Hai tay chống lấy đầu, cánh tay tựa lên đôì chân vẻ suy tư:
- Anh biết, anh luôn muốn đi trước nhưng bao giờ anh cũng là kẻ đến sau, dù anh không hề biết chậm chạp là gì. Lần này anh lại đến muộn hơn Lâm Hoàng.
Anh chấp nhận nhưng anh không chịu thua, em sẽ là của anh chứ không phải của anh ta.
Huyền Thi nghe lòng bồi hồi khó tả. Hình như trái tim cô đang bị nung nấu bởi lời anh vừa nói. Nó vừa đau đớn vừa da diết bồi hồi.
Huyền Thi thở dài thượn thượt:
- Tấn Hưng, muộn rồi anh ơi!
- Không có gì muộn cả, Tấn Hưng muốn phải được.
Huyền Thi lo 1ắng trước câu nói dứt khoát của Tấn Hưng. Cô đành nói cho anh hiểu:
- Chúng em sắp đính hôn rồi, anh Lâm Hoàng đã sang nhà em nói chuyện với mẹ em hôm qua.
Như vừa buông rơi vật gì quí giá lắm, Tấn Hưng chết lặng đưa đôi mắt rực lửa yêu thương nhìn cô một thoáng rồi vẻ mặt anh cau lại. Hình như Tấn Hưng đang đau đớn lắm.
- Em vừa nói gì? Em không gạt anh chứ Huyền Thi?
- Không đời nào!
- Tại sao em lại bằng lòng lấy hắn. Không thể nào. Em không chờ anh hỏi ý em, anh cũng có thể đến xin cưới em như hắn vậy. Tại sao em bảo với anh là em chưa quyết định gì cả. Tại sao?
Anh nắm vai cô mà lắc. Huyền Thi đau lắm, cô cắn môi chịu đựng. So với nỗi đau của cô, nỗi đau của anh lớn gấp vạn lần. Chính cô đang làm trái tim anh vỡ tung rướm máu.
- Em không thể nào làm khác.
- Tại sao vậy chứ?
Tấn Hưng ôm lấy đầu ủ rũ. Chưa bao giờ anh tất bại ê chề như thế này Huyền Thi không dám nhìn anh mà không nói lời nào. Chợt có tiếng nói quen quen cất lên:
- Ủa, hai người làm gì ngồi đây. Vậy mà tôi tìm gần chết.
Huyền Thi giật mình nhìn lên. Lâm Hoàng đang đứng trước mặt cô, nhìn cô cười, vẻ mặt như đắc thắng lắm:
- Em đang nói chuyện gì với Tấn Hưng vậy. Sao hôm nay trông anh không được khỏe vậy Tấn Hưng?
Tấn Hưng ngóc đầu lên nhìn Lâm Hoàng vẻ mặt anh cáu kỉnh đáng sợ. Anh muốn đập vào cái mặt đang gương gương tự đắc kia rồi ra sao thì ra nhưng anh vội kềm chế:
- Anh đến rước Huyền Thi à? Tôi tưởng anh không rước thì tôi đưa cô ấy về.
Lâm Hoàng chìa tay ra thích thú:
- Chào anh, tôi phải đến rước chứ, bận việc gì cũng phải bỏ. Đâu thể nhờ người khác hoài phiền lắm. Cám ơn anh nha.
- Không có Huyền Thi cô về với anh ấy đi.
- Hai người đang bàn chuyện gì mà không vui vậy, cứ nói tiếp đi tôi chờ được mà.
Huyền Thi hơi bực cách nói chuyện của Lâm Hoàng. Cô đứng lên giục anh:
- Ta về đi Lâm Hoàng. Ngày mai tự em về, anh không cần rước đâu.
Rồi cô quay sang Tấn Hưng nói khẽ:
- Anh Tấn Hưng về đi, ngày mai chúng ta bàn tiếp chuyện ở lớp nha. Anh đừng có buồn, chuyện đời mà. Xin lỗi anh nha, em về trước đây.
Tấn Hưng đứng lên rảo bước. Dáng anh tự tin thoái mái lạ, hình như anh cố làm như vậy để chọc tức Lâm Hoàng. Với anh không có gì làm anh ngã gục đâu Huyền Thi nhìn theo cho đến khi bóng anh mất hút ở cuối dãy hành lang hun hút.
Cô lặng lẽ bước theo Lâm Hoàng ra ngoài. Dọc đường đi, Huyền Thi hỏi anh:
- Mẹ thế nào rồi anh?
- Mẹ đã khỏe hơn nhiều Em đến thăm mẹ chứ?
- Chúng ta đến bệnh viện đi Lâm Hoàng.
- Hôm nay anh đã lo thuốc thang và cả bữa ăn trưa cho mẹ rồi đến đây rước em cùng về. Tùy em nếu rãnh thì em đến bệnh viện không rãnh thì đến chiều ghé. Anh sẽ trực bệnh viện thay em.
Cảm ơn anh Lâm Hoàng ạ. Anh tốt với em quá. Chỉ sợ em làm anh thất vọng mà thôi.
Lâm Hoàng kéo tay cô ôm vòng lấy hông mình, anh nói trong hơi gió:
- Anh muốn được ở cạnh em như thế này mãi mãi Huyền Thi. Huyền Thi rụt tay về, cô thấy ngại ngùng khi phải âu yêm với Lâm Hoàng. Với anh cô chỉ thấy cảm mến chứ chẳng phải là yêu? Cô không đo được tình cảm chao đảo của mình. Tại sao Tấn Hưng lại đến với cô lúc này. Rò ràng giữa Lâm Hoàng và cô còn một khoảng cách khó mà lấp đầy. Cô đã chọn anh. Tại sao như vậy Huyền Thi không thể hiểu.
Đoán được ý cô Lâm Hoàng hơi giận:
- Chúng ta sắp là người một nhà rồi anh còn ngại ngùng gì?
- Em cảm thấv kì kì anh à!
Ngập ngừng một thoáng Lâm Hoàng hỏi:
- Tấn Hưng tìm em để làm gì vậy?
Huyền Thi biết Lâm Hoàng không bỏ qua chuyện này. Cô chối:
- Anh ấy hỏi bài vở trong lớp.
- Thật không?
- Thật - Em nghĩ là em không hề biết nói dối sao bây giờ em lại dối anh vậy Huyền Thi.
- Em...em dối anh gì đâu?
- Anh đã nghe và hiểu hết rồi. Anh muốn từ đây em nên dứt khoát tình cảm của mình với bất cứ chàng trai nào được không Huyền Thi. Anh xin em đó.
Nghe anh năn nỉ tự nhiên Huyền Thi thấy mình có lỗi với anh. Cô đáp li nhí:
- Thật ra em không muốn anh và Tấn Hưng đau khổ vì em Tấn Hưng không khổ thì anh khổ. Một trong hai em phải chọn một kia mà.
- Em sẽ không chọn ai hết. Vì như thế sẽ có một người đau khổ đến chết mất.
Giải pháp của em chỉ làm cho con người ta khổ tâm thêm. Nếu em không đồng ý cả ba chúng ta có ai vui được đâu.
- Nhưng em sẽ không hạnh phúc khi bên cạnh cuộc đời có người đang hướng về em.
- Tấn Hưng nói với em như thế hả? Đúng là đọc ác!
Huyền Thi thở dài:
- Anh ấy không có nói chỉ là em suy vậy, anh đừng giận anh ta.
- Không giận ư? Với điều kiện là em đừng bao giờ nhắc tới Tấn Hưng trước mặt anh một lần nữa.
Nói xong Lâm Hoàng lái xe vọt đi. Huyền Thi thi ngồi im lặng phía sau cô cắn môi siy nghĩ miên man Lâm Hoàng nói cái gì cũng đúng. Chính Tấn Hưng đã chen vào giữa cái hạnh phúc thật mong manh của hai người. Huyền Thi phải quên anh ấy để tìm cho mình một chân trời hạnh phúc mới.
Sợ Lâm Hoàng giận. Huyền Thi nhè nhẹ ngã đầu mình lên lưng anh không nói lời nào, Lâm Hoàng cũng hơi ngạc nhiên vì hành động trẻ con của cô. Anh nở nụ cười thật hạnh phúc trên môi. Bao nhiêu giận hờn đều tan biến theo khói mây. Anh thấy yêu cô hơn bao giờ hết. Niềm hạnh phúc thật hiếm hoi.
Buổi trưa, Huyền Thi ngồi một mình trong căn phòng rộng rãi của mình.
Ngoài kia, mọi người đã ngủ say. Cô bật máy tính lên dò tìm tin tức Viễn Đăng.
Cô xem như đây một trò chơi giải trí. Hy vọng tìm anh thật mỏng manh. Ngày đính hôn của cô và Tấn Hưng dời lại vì mẹ bệnh tim đang nằm viện.
Ngồi một mình và buồn thầm lặng một mình với mình. Những buổi trưa về nhà cô hay nhớ đến Viễn Đăng vì anh và cô thường gặp nhau ở trường vào giờ ra về như thế này. Cô và Viễn Đăng không có nhiều thời gian bên nhau, kỷ niệm về anh không nhiều, nhưng sâu đậm vô cùng. Cô nhớ mãi ánh mắt của anh ngày chia tay ở hai nơi, hai thời điểm khác nhau đầy nước mắt.
Cô thhích sự trầm tĩnh, nhút nhát của anh, thích cả cái tính hào hiệp lãng mạn của anh. Con người ấy giờ đây. Tình yêu ban đầu bao giờ cũng sâu đậm khó phai. Nhà văn nào đã nói như thế thật đúng vô cùng. Cô từng nghĩ đến tương lai mù mịt khi tự nguyện yêu anh từ những dòng nhật ký đầu tiên cô đã bộc bạch hết lòng mình. Tình yêu thầm lặng, đơn phương chẳng hề dừng bước.
Giờ đây nhớ lại buổi chiều mưa chia tay trên quán vắng, cô đã gục đầu vào ngực anh khóc như mưa. Cô không thể nào ngăn được cảm giác yếu đuối ấy.
Lúc ấy cô cảm thấy cô đơn như không còn chút nghị lực để sống tiếp trên quãng đời khi đường đời chẳng còn ai chung bước.
Nhưng cô đâu ngờ bên mình còn có Lâm Hoàng, Tấn Hưng. Họ đến với cô và làm cho cô đau khổ theo cách khác. Cô chợt nhớ Tấn Hưng chàng trai không may trên đoạn đường đời muốn cùng cô xây dựng hạnh phúc nhưng không được. Cô lại nghĩ nhiều về anh hơn cả Lâm Hoàng.
Cánh cửa phòng bật mở toang, Mộng Hà đứng ở cửa dáo dát tìm Huyền Thi.
Giật mình vì sự vô ý của bạn, cô nhíu mày:
- Huyền Thi không ngủ à?
- Mình không thích ngủ trưa.
- Mi nối mạng chơi Internet hả?
- Đâu có mình truy cập thông tin mới rất cần cho ngành học.
- Vậy hả? Mình cứ tưởng bạn đang ''chát'' với anh chàng nào bên Úc chứ.
- Ai đâu. Mi đoán bừa vậy.
- Hôm nay anh Lâm Hoàng không đến à?
Huyền Thi lắc đầu cô với tay tắt máy:
- Anh ấy nuôi mẹ mình ở bệnh viện, tội nghiệp ảnh tình nguyện.
- Anh ấy tốt với mi quá. Ở đời có người sống có tình nghĩa với mình như vậy là quí rồi.
Huyền Thi thành thật hỏi ý kiến Mộng Hà:
- Mi thấy anh thế nào?
- Thế nào là sao? Ý mi muốn hỏi chuyện gì?
Huyền Thi mỉm cười ra vẻ bí mật:
- Chuyện tình cảm không hiểu anh ấy có thật lòng với mình, hay chỉ là anh ta giống những người khác thích dáng vẻ bên ngoài.
Mộng Hà cúi mặt ngầm nghĩ:
- Chuyện này mi hiểu hơn ta ma, mi không hỏi thử Lâm Hoàng.
Huyền Thi bá vai bạn.
- Mình hỏi cho vui chứ mình tin anh ấy lắm.
Mộng Hà bỗng nói:
- Anh ấy đẹp trai, ga lăng. Coi chừng trái tim anh ấy không dành cho một người.
- Ý mi bảo anh ấy rất đào hoa hả?
- Cách nói năng đó khối người yêu anh ấy.
Huyền Thi ngạc nhiên:
- Ai vậy hả? Sao mi biết?
- Ư thì mình đoán như vậy, chứ có thể Lâm Hoàng chẳng có ai đâu.
Huyền Thi nhăn mặt:
- Vậy mà ta tưởng mi nói thật. Trái tim ta không chịu nỗi đau lần nữa đâu.
Mộng Hà xịu mát xuống làm thinh. Nhưng một lúc sau cô lại nói sang chuyện khác:
- Mình cảm thấy ở đây vui thật. Lúc nào cũng thoải mái, hèn gì Huyền Thi lúc nào cũng sung sướng.
- Mi cảm thấy vậy à?
- Ừ, từ lúc đến đây ở đến giờ, ta thấy mình như trẻ ra.
Huyền Thi buông bạn, đứng xa xa ngắm thử:
- Hèn gì, lúc này thấy mi xinh đẹp hơn trước.
- Xạo quá.
- Này, mi có bạn trai chưa? Sao không ra mắt bạn bè.
Mộng Hà ngồi xuống ghế, tay mân mê mấy cành dương trong bình hoa trước mặt:
- Anh ấy rất yêu mình, nhưng anh ấy đã có người yêu rồi. Mình không biết phải làm sao?
Huyền Thi mở to mắt nhìn cô bạn:
- Sao mi lại khờ như vậy?
- Ta không biết nữa. Ta rất buồn.
- Mi yêu như vậy là phá hoại hạnh phúc người ta đó.
Mộng Hà ngắt mạnh một cánh hoa cúc rồi vò nhẹ trong tay:
- Anh ấy nói yêu mình lắm. Thế là mình tin điều ấy là sự thật.
- Còn cô người yêu của anh ta?
- Anh ấy bảo cô ấy nhiều người theo đuổi. Anh ấy nản cô ta.
- Và mi tin người ta.
- Ừ, rất tin.
Huyền Thi lắc đầu:
- Trời ơi! Anh ta nói dóc đó. Mi không thể yêu người đàn ông ấy.
- Tại sao không hả Huyền Thi? Anh ấy rất chìu chuộng ta. Trong khi đó cô người yêu của anh ta cứ bỏ mặc anh trong cô đơn, mãi mê đắm chìm trong nỗi buồn cũ. Anh ấy chỉ là kẻ đến sau và anh ấy quyết định tìm cho mình tình yêu mới.
- Cô ta có biết chuyện này không?
- Có lẽ là không? Nhưng lo gì, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi.
Huyền Thi vẫn nghi ngờ:
- Nhưng anh ta còn yêu cô ấy hay không?
Mộng Hà lắc đầu:
- Chuyện này, mình không muốn tìm hiểu. Có người yêu mình, tin mình là mình tin người ấy là đủ rồi.
Huyền Thi sốt sắng:
- Hôm nào mi giới thiệu cho ta xem chàng trai ấy như thế nào để cho mi một lời khuyên mới được. Coi chừng mi bị người ta gạt thì khổ đời nha cưng Mộng Hà tránh cái tát yêu của Huyền Thi, cô chỉ mím môi thật chặt:
- Mình cũng chẳng vội vàng lắm đâu, để xem!
- Ừ, nhớ xem cho chắc rồi yêu kẻo gây tai họa đó.
- Mi lo cho mi đi. Ta không sao đâu?
Đang nói chuyện với Mộng Hà, Huyền Thi nghe chuông điện thoại liên hồi.
Cô chụp vội ống nghe:
- Alô! Huyền Thi nghe ạ!
- Em hả? Hôm nay anh tưởng em đi học buổi chiều. Vậy ở nhà mau đến bệnh viện với mẹ đi. Anh bận phải đi ngay, chiều anh đến nha!
Huyền Thi hỏi lại:
- Lúc nãy anh định gọi về cho Mộng Hà à?
- Ừ, anh định gọi. Hẹn chiều gặp lại em nhé, Huyền Thi. Gởi cho em cái hôn thật dài đó.
Huyền Thi chợt nghe hồn mình bâng khuâng. Anh ấy thật dễ thương vô cùng. Dù sao Lâm Hoàng cũng có nhiều tình cảm với cô hơn Tấn Hưng, anh gần gũi chăm sóc cho cô nhiều hơn Tấn Hưng. Nhưng nếu so sánh như vậy để đo tình cảm thì Huyền Thi cảm thấy không ổn chút nào. Vì Lâm Hoàng và Huyền Thi đã quen biết nhau từ lâu rồi mà tình yêu thì mới nảy mầm. Trong lòng cô gần đây, tất cả vẫn chưa rõ ràng.
- Mi định đến bệnh viện với bác hả Huyền Thi?
- Đi với mình nha Mộng Hà?
Tự nhiên cô muốn rủ Mộng Hà theo. Mộng Hà gật đầu:
- Ừ, chờ mình thay đồ rồi chúng ta cùng đi. Nhưng ai giữ nhà?
- Chúng ta đóng cửa lại, có sao đâu.
Mộng Hà và trong lát sau trở ra vẫn y bộ trang phục cũ, Huyền Thi ngó sững bạn:
- Nè, bộ không đi hả?
Mộng Hà nhăn nhó:
- Mình quên chiều nay phải đến trường để ngày mai đi thăm bác vậy.
Huyền Thi tỏ ra dễ dãi:
- Ừ, nếu bạn bận thì thôi, ta không ép. Nếu anh Lâm Hoàng có đến nhớ nhắn lại chiều nay ta ở trong bệnh viện với mẹ đến rước ta nhé.
Mộng Hà hơi nhíu mày, vẻ không vui:
- Ta sẽ nói lại.
Ánh nắng chiều, chói vàng cả mặt đường. Mộng Hà đạp xe lang thang trên con đường đến trường. Gió bay bay mái tóc cô bồng bềnh như sóng lượn. Mộng Hà rất ghét sự mềm yếu, đa sầu, đa cảm nên cô không hiểu được sự day dứt trong lòng Huyền Thi. Tất nhiên mất người yêu thì phải buồn rồi. Nhưng cứ ôm mãi bóng hình Viễn Đăng không mặn mà với Lâm Hoàng. M ộng Hà thấy ghen tị với Huyền Thi được nhiều người yêu đến cùng một lúc còn giả vờ tảng lờ. Cô tức cho Lâm Hoàng sao lại yêu một người như thế. Cô có thua gì Huyền Thi. Cô thấy Lâm Hoàng thật đáng yêu. Ước gì, cứ nhìn hạnh phúc cứ dần đến bên Huyền Thi, Mộng Hà thấy nát cả con tim. Cô không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Mộng Hà hay nghĩ vẩn vơ khi Lâm Hoàng mang quà đến tặng cho Huyền Thi, hoặc anh đưa cô đi chơi, đi dạo, Mộng Hà khó vui cho được. Ước gì Lâm Hoàng đừng nghĩ đến Huyền Thi thì hay biết mấy.
Mỗi lần anh đến nghe tiếng anh nói chuyện vui vẻ với bà Huyền Thanh tự nhiên lòng cô rộn rã hẳn lên. Đang suy nghĩ vẫn vơ chợt Mộng Hà giật mình nghe đánh rầm một cái vào xe, cô ngã lăn ra đường. Mấy chiếc Honda thắng két két trên đường, tiếng bánh xe ma sát nghe sờn cả gai óc, Mộng Hà bị xe tông vào và anh chàng nọ chạy m ất trước mắt mọi người.
C ô l ồm cồm ngồt dậy, chiếc xe đạp cong như chữ C nằm chõng chơ. Một vài người tốt bụng đỡ cô lên:
- Cô có sao không?
- Ôi! Đau quá!
Mộng Hà nhăn nhó rên rĩ. Cô nhìn kỹ vết thương ở tay, ở chân đang tứa máu, muốn khóc:
- Ủa, trời ơi Mộng Hà, là cô hả?
Nghe tiếng kêu quen quen, Mộng Hà ngước lên. Cô muốn khóc vì mừng:
- Anh Lâm Hoàng, em bị tên đó đụng nhầm rồi bỏ chạy. Ôi! Đau quá. Xe lại hư rồi.
Nhờ mọi người mang xe đạp vào chỗ sửa. Lâm Hoàng vội đỡ cô lên xe anh:
- Tay chân em chảy máu cả rồi. Mau lên đây anh đưa đến bệnh viện.
Mộng Hà nắm tay Lâm Hoàng vẻ e ngại:
- Nhưng anh bận đi đâu làm sao chở em đến đó được.
- Không sao, anh về rước Huyền Thi, sẵn chúng ta đến đó luôn.
Bất giác Mộng Hà nói:
- Huyền Thi tự về nhà. Cô ấy nhắn với anh đấy.
- Vậy hả? Chúng ta có thể đi rồi đó.
Mộng Hà ngập ngừng:
- Có lẽ không sao, anh có thể đi đi để tự em lo.
Lâm Hoàng nhẹ nhàng dìu cô lên xe:
- Áo quần rách bươm thế kia mà bảo không sao. Hay là anh đưa em về nhà Huyền Thi.
Mộng Hà gật đầu:
- Lúc nãy em mới nghĩ đến anh thì bị ngã cái rầm, bây giờ để anh đưa về em sợ....
Lâm Hoàng cười ý vị:
- Em nói gì anh không hiểu. Thôi lên xe rồi nói.
Lâm Hoàng nhìn cô hơi lâu rồi mỉm cười. Mộng Hà ngồi phía sau, cô hơi ngại ngùng:
- Anh chở em lỡ Huyền Thi thấy thì phiền.
- Sao em lại nói thế? Em là bạn cô ấy, anh giúp em có gì đâu, Huyền Thi không nghĩ tệ vậy đâu.
Mộng Hà bỗng xuýt xoa:
- Ôi, anh chạy từ từ, em đau quá!
Lâm Hoàng hơi hoảng, anh lo lắng:
- Em thấy đau ở chỗ nào, nếu nguy hiểm anh đưa em đến bác sĩ.
Tự nhiên Mộng Hà thấy Lâm Hoàng lo lắng cho mình, cô thấy vui hẳn lên, cô vờ đau đớn:
- Anh Hoàng, em chỉ trầy xước bên ngoài nhưng đau ê ẩm. Em mệt muốn về nhà nghỉ sớm.
- Ừ, anh chạy nhanh, em vịn anh chặt nha!
- Dạ! Tự nhiên Mộng Hà ngã đầu trên lưng anh. Cái cảm giác mới mẻ, mùi hương từ người đàn ông lạ lẫm cuốn hút. Lần đầu tiên cô thấy ngây ngất vô cùng. Mộng Hà muốn ngửi mãi cái mùi hấp dần ấy tỏa ra từ người đàn ông mà mình yêu thích. Cô vòng tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh.
Lâm Hoàng cứ ngỡ cô mệt thật, nên để yên cho cô ngã trên lưng mình. Anh nói nhỏ:
- Mộng Hà, có sao không, đừng làm anh lo nha?
Anh bỗng nắm tay cô lắc. Sau lưng anh Mộng Hà tươi cười nũng nịu:
- Anh Hoàng nè!
- Gì?
- Sao anh lại chấp nhận yêu một cô gái mà hình như cô ấy chưa hề yêu anh.
Lắc đầu Lâm Hoàng bảo:
- Sao em biết Huyền Thi không yêu anh? Nhưng điều đó không sao miễn anh yêu cô ấy và giữ cô ấy trong vòng tay của mình là đủ rồi.
Mộng Hà thở dài:
- Tình yêu là một chuỗi đợi chờ và đau khổ.
Thắc mắc Lâm Hoàng hỏi cô:
- Em yêu chưa mà than vãn vậy người đẹp?
- Hứ, anh đừng trêu người ta. Em đẹp đã không có người yêu thương, ế ẩm như bây giờ.
- Em quá khiêm nhường vậy. Anh nghĩ em không xấu chỉ tại em quá kén chọn.
- Em đâu có, em nghĩ mình có duyên mà chưa có nợ.
Lâm Hoàng chỉ cười. Cái ngã đầu của cô sao mà ấm áp dịu dàng quá. Ước gì Huyền Thi sôi nổi như Mộng Hà thì hay biết mấy. Cô ấy không biết thể hiện tình yêu của mình hay cô ấy chẳng yêu mình. Lâm Hoàng nghe giọng nói của Mộng Hà như ru, như hát:
- Anh yêu Huyền Thi lắm hả?
- Ừ, rất yêu.
- Anh có biết Huyền Thi chỉ yêu một người, người rất khó quên.
- Ai vậy?
- Viễn Đăng - Viễn Đăng hả? Anh biết rồi. Nhưng Viễn Đăng đã hứa với anh sẽ không trở về nữa, không liên lạc với Huyền Thi bất cứ hình thức nào. Anh ta đã quên Huyền Thi.
- Sao anh lại không đám quên Huyền Thi?
- Em nói gì lạ vậy Mộng Hà?
- Huyền Thi còn giấu anh nhiều chuyện lắm. Cô ấy có cả quyển nhật ký dài viết về Viễn Đăng. Tâm hồn cô ấy đã theo anh ta mất rồi.
Lâm Hoàng lo lắng:
- Có thật không hả? Chuyện này anh quả là không biết.
Mộng Hà nói thêm:
- Nhìn anh chăm sóc cho Huyền Thi yêu cô ấy hết lòng đôi khi em thấy tội nghiệp anh ghê. Em muốn nói với anh...
Nhưng Lâm Hoàng gạt ngang:
- Tình yêu mất là tình đau khổ anh hiểu Huyền Thi. Cô ấy thật tội nghiệp.
Anh không cố chấp việc này vì Viễn Đăng đã xa rồi. Vả lại Huyền Thi chỉ yêu đơn phương anh ta.
- Nhưng anh có biết hiện nay Huyền Thi cũng có một mối tình khác.
Lâm Hoàng tự nhiên nổi cáu. Anh dừng xe lại bên lề:
- Em nói gì?
Đôi mắt hiền hiền của Lâm Hoàng tự nhiên có lửa. Anh nắm chặt tay Mộng Hà nói như ra lệnh:
- Em biết nhiều về Huyền Thi đúng không?
Mộng Hà hơi hoảng, cúi đầu đáp lí nhí:
- Em... em không biết. Anh làm em đau.
Lâm Hoàng chợt nhìn bàn tay mình rồi nói như có lỗi:
- Anh, anh nóng nảy quá. Em làm ơn cho anh biết thêm về Huyền Thi được không?
Giọng Mộng Hà chợt sôi nổi hẳn. Cô áp mặt vào lưng anh như làm nũng.
- Em thích có một ngướì đưa đón em thế này.
Lâm Hoàng cười:
- Hay là mỗi ngày anh nói với Huyền Thi đến đón em.
- Kèm theo điều kiện chứ gì?
- Không hẳn thế?
- Sao anh muốn giúp em?
- Đơn giản là vì em cũng muốn giúp anh, Mộng Hà làu bàu:
- Không hiểu nỗi tại sao em lại thích nói chuyện với anh. Nhiều lúc em không hiểu nỗi mình, chúng ta chẳng có điêm gì giống nhau.
Lâm Hoàng cho xe chạy đi. Mộng Hà đang nói gì anh không nghe rõ. Tâm hồn anh đang miên man nghĩ về Huyền Thi. Có lẹ Mộng Hà nói đúng Huyền Thi và Tấn Hưng yêu nhau chăng? Anh phải tra Mộng Hà việc này, giận không thể tả, nỗi hờn ghen sỏi sục trong lòng khiến anh quên Mộng Hà đang bị thương. Anh thắng gấp, làm cô chúi nhủi vào người anh ôm gọn anh. Sự va chạm ấy làm anh thấy dễ chịu.
- Anh làm gì vậy, đau em đó.
Giọng anh ngọt ngào:
- Có sao không Mộng Hà, anh xin lỗi.
- Chán anh ghê, xem người ta như là...
- Đưa anh xem, tay em thế nào?
Bàn tay trầy xước đã khô máu, nước vàng rỉ ra Lâm Hoàng rút chiếc khăn tay lau cho cô. Mộng Hà nhăn mặt:
- Anh mau đưa em về giùm đi, em muốn nghỉ.
- Ừ, anh đưa em về. Hôm nào chúng ta đi chơi được không?
Biết ý định của Lâm Hoàng muốn hỏi về Huyền Thi, cô cười cười:
- Anh muốn nghe lắm hả? Về nhà em kể cho anh nghe.
- Nhưng ở nhà có Huyền Thi.
- Không sao, Huyền Thi rất tin em. Nhưng anh biết rồi thì không được bán đứng em nghe. Trả công gì nào?
- Gì cũng được.
Mộng Hà tỏ ra nhạy cảm:
- Có phải anh rất buồn khi bị người ta cắm sừng không? Huyền Thi rất mơ mộng em không thích cô ấy điểm này.
- Ừ, cô ấy rất mơ mộng không thực tế, nhưng cô ấy rất dễ thương.
- Điểm này anh có thể tìm ở cô gái khác. Ôi! Sao em đau ở chân quá, Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng không hiểu hết lời của Mộng Hà. Anh tấp xe vào cổng nhà Huyền Thi. Anh bấm máy. Mộng Hà chộp nhanh máy trên tay anh:
- Đừng gọi Huyền Thi không có nhà đâu. Anh vào nhà chứ. Ây da!
Vừa nói Mộng Hà vừa nhăn nhó như đau đớn lắm. Lâm Hoàng đành đưa xe vào nhà, rồi trở ra dìu cô vào nhà:
- Vào đây, anh xem thế nào? Đã bảo đến bệnh viện mà không chịu bây giờ lại rên. Thật phiền phức ghê!
- Anh biết rửa vết thương không? Em sợ máu lắm.
- Để anh lấy bông băng?
Lâm Hoàng đến bên tủ thuốc tìm, khi anh quay lại Mộng Hà đã đi mất. Lát sau cô quay ra với ly cam vắt vàng óng trên tay. Trên người cô là bộ đồ mới, thơm phức. Lâm Hoàng hơi sững người một chút vì kinh ngạc:
- Mới đó trông em đã khác hẳn.
- Anh thấy em thế nào?
Lâm Hoàng nheo mắt cười trái tim anh bỗng xôn xao lạc nhịp.
- Rất xinh đẹp.
- Anh khen em hay khen bộ đồ vậy.
- Khen em, ai lại khen bộ đồ chứ.
Nhìn khuôn mặt của anh há hốc vì ngạc nhiên, Mộng Hà rất vì cảm nhận mình đã làm điều gì đó khơi gợi sự chú ý cửa Lâm Hoàng. Cô cười thật tươi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh:
- Anh uống nước đi rồi giúp em nha!
Trong chiếc áo ngủ rộng, mỏng Mộng Hà thấy hình như Lâm Hoàng cứ len lén nhìn cô cứ chỉ ấy làm cô thích thú vô cùng. Như giật mình xua đi ý nghĩ đeo đẳng vừa xuất hiện trong đầu Lâm Hoàng hỏi lại:
- Em bảo là anh giúp em chuyện gì?
- Anh thật mau quên ghê. Rửa vết thương giùm em đi.
- Ồ, anh đãng trí quá.
Mộng Hà hôm nay thật lạ, đôi mắt cô cứ nhìn anh đăm đăm như muốn nói điều gì. Anh chợt nhận ra trong ánh mắt ấy có bao điều yêu thương chứa chan cứ chiếu vào anh. Cô nũng nịu:
- Anh Lâm Hoàng, em đau lắm. Vết thương này liệu có nhiễm trùng không anh.
Lâm Hoàng nhìn vào đôi chân trắng ngần của cô đang cố ý chìa cho anh thấy, hai đầu gối bị xước máu chảy khô cứng, Lâm Hoàng nâng lên đặt chân anh, anh bắt đầu rửa cho sạch. Mộng Hà nhìn anh không chớp mắt. Cô bặm môi chịu đau.
- Nhớ ngồi im không được la nghe chưa.
Mộng Hà chắc lưỡi rồi rên nho nhỏ, cuối cùng cô níu tay anh bám chặt, nhắm mắt lại. Lâm Hoàng nghe mùi hương quyến rũ từ tóc cô thoảng bay. Anh tức cười cô gái hay nói nay lại quá nhát như vậy. Trông gương mặt cô thật gần với anh và cũng thật dễ thương. Anh khen:
- Em cừ thật đó. Quả nhiên không kêu la. Những vết thương này em phải rửa hàng ngày kẻo nhiễm trùng sẽ xấu đôi chân đó.
- Có sao đâu! Chân đâu phải mặt.
- Nhưng em còn đi khiêu vũ, dạ tiệc, em không sợ xấu à?
- Không! Anh...
Lâm Hoàng nhìn cô đắm đuối. Anh hơi ngỡ ngàng rồi quay mặt đi. Chợt Mộng Hà ôm lấy khuôn mặt anh bắt anh nhìn cô. Mắt trong mắt, tay trong tay, họ ở thật gần nhau.
Lâm Hoàng cứ ngỡ là giấc mơ, anh đỡ nhẹ đôi chân cô xuống:
- Xong rồi em à?
Mộng Hà nói như thanh minh:
- Anh khéo quá, thật dễ chịu. Có sâu không anh?
- Không sâu, chỉ đủ làm phiền anh vài hôm.
Mộng Hà khẽ reo lên:
- Anh sẽ rửa vết thương giùm em. Nhưng...
Mắt cô chợt xụ xuống:
- Thế nào cô bé. Hôm nay trông em vừa lạ, vừa đẹp.
Không hiểu sao Lâm Hoàng lại tán dương cô. Anh tiếc cái giây phút vừa qua. Mộng Hà chợt ngã đầu vào vai anh nói như than:
- Em cảm ơn anh nha! Anh biết vừa rồi anh chăm sóc em làm em xúc động cỡ nào không?
Lâm Hoàng ngồi im mà trái đập xôn xao:
- Thật hả Mộng Hà?
- Thật!
- Mộng Hà nè! Cô chuyện này anh muốn nói với em. Thật ra anh rất yêu Huyền Thi nếu chưa yêu cô ấy em cũng làm anh xúc động như em.
Mộng Hà chợt ngước mặt chờ đợi. Mặt họ rất gần nhau:
- Anh Lâm Hoàng, em yêu anh từ lâu lãm rồi, anh không biết sao?
Lâm Hoàng đỡ lấy đầu cô. Anh sững sờ vì ngạc nhiên:
- Em vừa nói gì? Bắt gặp nụ cười thật khả ái trên môi. đôi mày cong hơi cau lại rồi cô nhẹ nhàng ôm lấy anh. Một lần nữa Mộng Hà ngước mặt lên chờ đợi dâng hiến:
- Em rất yêu anh.
- Nhưng anh...
Cô không để anh nói hết câu Mộng Hà ôm lấy khuôn mặt điển trai của Lâm Hoàng, tự nguyện đặt vào môi anh một nụ hôn dài ngây ngất. Như bị cuốn hút bởi sự đam mê bất chợt Lâm Hoàng ôm siết lấy cô. Họ cuồng quay trong cơn mưa hơn. Ngoài kia mấy chiếc lá vàng rơi xào xạc khiến Lâm Hoàng giật mình.
Anh ngước ra nhìn, nhưng Mộng Hà đã kéo anh vào những nụ hôn đầu đời ngây ngất. Cô quên cả đất trời, quên cả việc làm xấu xa. Vô tình cô cướp mất Lâm Hoàng của Huyền Thi.
Tình Xưa Tình Xưa - Hoàng Thu Dung Tình Xưa