I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9710 / 29
Cập nhật: 2015-07-23 09:52:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uổi chiều kết thúc thât nhanh. Ánh Thu gấp tập tài liệu lại. Cô vươn vai:
– Thế là xong một ngày, mình đưa tập tài liệu cho giám đốc là nghỉ được rồi!
Thủy Trúc buông viết xuống:
– Cho tớ gởi luôn?
– Sao cậu không sang đó mà đuà!
Tớ còn mệt. Cậu đưa giúp tớ luôn đi mà. Sao giờ tớ khỏe, tớ sẽ đi. À, mà tớ về trước nhé! Tớ còn ghé khám bệnh.
– Ừ! Cậu đi đi! Hẹn gặp lại.
Thủy Trúc lặng lẽ rời khỏi công ty. Cô cảm thấy nao nao, luyến, cô cúi đầu đi thật nhanh.
Ánh Thu nhìn theo bóng Thủy Trúc khuất sau hành lang. Cô mới gõ cửa phòng giám đốc, giọng Hải Bằng vang lên:
– Vào đi!
Hải Bằng xoay lại:
Thưa tôi nộp lại tập hồ sơ.
– Thế cô Thủy Trúc xong chưa, bảo cô ấy sang gặp tôi.
Ánh Thu đưa tập hồ sơ của Thủy Trúc:
– Thưa giám đốc, cô ấy làm xong rồi, và đã về trước vì cô ấy còn ghé khám bệnh.
Hải Bằng lặng người:
– Thế cô có biết cô ấy khám ở phòng khám nào không?
– Dạ! Không biết!
Hải Bằng chép miệng, thở dài:
– Thế cô về đi!
– Thưa giám đốc, tôi về!
– Hải Bằng lật tập tài liệu do Thủy Trúc làm!
Anh mừng rỡ khi thấy một phong bì. Anh vội là ra xem. Anh run rẩy cầm mảnh giấy. Anh bỗng biến sắc.
– Đơn xin thôi việc!
Hải Bằng buông rơi mảnh giấy. Anh lặnh người đi, Thủy Trúc đã rời xa anh mãi mãi. Một giọt nước mắt lăn dài xuống má. Hơn một tuần nay, Hải Bằng tìm đến, nàng đã cự tuyệt không gặp Anh đã đau buồn, giờ sẽ mãi mãi mất em rồi!
Hàn Dương nhìn vẻ tiều tụy của Hải Bằng. Cũng không nỡ trách bạn. Anh nhíu mày hỏi:
– Bây giờ cậu tính sao?
Hải Bằng ôm đầu rên rì:
– Tớ chẳng biết giải quyết bằng cách nào!
Nhưng tớ không thể thiếu Thủy Trúc. Hàn Dương gắt lên:
– Nhưng Bạch Lan đã có thai với cậu. Cậu mu kéo Thủy Trúc càng làm cho cô ấy đau khổ hơn. Thà cậu để cô ấy ra đi!
Hải Bằng hét lên:
– Nhưng tớ chẳng nhớ gì đêm đó cả, tớ nhớ là đã ngủ rất say.
Hàn Dương lắc mạnh Hai Bằng:
– Ai tin cậu, chuyện rành rành diễn ra trước mắt mọi người, trên người cậu và Bạch Lan không mảnh vải che thân, cậu nói như thế nào để người ta tin là hai người không có gì?
Hải Bằng hai mắt đỏ ngầu:
– Tớ rất yêu Thủy Trúc, cả tuần nay, cô ấy chắng clùu gặp mình. Mình sẽ điên mất, chết mất! Cậu giúp tớ cho mình gặp Thủy Trúc một lần thôi!
Hàn Dương chằm chằm nhìn Hải Bằng:
– Gặp để làm gì?
– Tớ nhớ Thủy Trúc lắm!
Nhìn sự đau đớn của Hải Bằng. Hàn Dương gật đầu:
Nhưng tớ không dám chắc, gặp hay không là do Thủy Trức quyết định.
Hai mắt Hải Bằng rực sáng:
– Cậu hứa giúp tới là tớ vững bụng rồi.
– Cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe, trông cậu hốc hác lắm!
Suốt cả tuần nay, có đêm nào mà ngủ yên giấc đâu!
– Lúc này, Thủy Trúc cũng gầy lắm. Hình như bác Thủy biết rồi. Và bác cũng có vẻ thông cảm với cậu lắm, nên đã khuyên Thủy Trúc quên cậu đi! Mà không hờn cậu.
– Mình đáng tội chết lắm!
– Thôi, hai người không duyên nợ với nhau, thì còn tình bạn vậy!
– Tình bạn!
Hải Bằng chua chát, Hàn Dương vỗ vai:
– Đi! Chúng mình đi dùng thứ gì đi!
Hải Bằng uể oải theo chân Hàn Dương. Họ ra chiếc quán bên đường:
– Cậu thích món gì?
– Chẳng thích món gì cả! Tớ chỉ muốn mình say, say thật say!
Và anh vẫy anh bồi:
– Anh mang rượu ra đây!
Hải Dương can ngăn:
– Không được uống khi bụng trống rỗng!
– Kệ tớ!
Hãi Bằng uống như điên, nên chẳng may chốc anh đã say mêm, luôn miệng gọi tên Thủy Trúc:
– Thủy Trúc ơi! Anh nhớ em! Em cho anh gặp mặt nhé!
Hàn Dương lắc đầu:
– Thật là hết thuốc chữa!
Hải Bằng cầm chai đưa vào miệng. Hàn Dương giành lấy:
– Không uống nữa!
– Tớ muốn say!
Hàn Dương nâng người Hải Bằng:
– Ta về thôi! Về nhà tớ sẽ cho cậu uống!
Đưa được Hải Bằng về đến nhà. Hàn Dương đỡ anh nằm xuống giường. Anh tháo giày:
Thầng quỷ, ngủ một giấc đi cho khỏe. Giờ tới Hàn Dương đi tắm mới được!
Chuông điện đổ dài:
– Ai mà đến giờ này!
Hàn Dương ra mở cửa. Anh ngạc nhiên:
– Em đến có chuyện gì?
Kim Anh đi thẳng vào nhà:
– Có cô nào ở đây không?
– Anh mà dám dẫn ai vào đây!
– Trời ơi! Mùi rượu sao mà nồng nặc thế này!
Hàn Dương chỉ lên giường:
– Đó!
– Anh Hải Bằng?
– Cậu ta uống như uống nước lã. Thủy Trúc thế nào?
– Tạm ổn!
Kim Anh thở dài:
– Thật là oan trái! Anh mà như thế thì chết với em!
Kim Anh lườm Hàn Dương, Hàn Dương choàng qua vai cô:
– Lo việc của người khác mà quên hẳn chuyện của chúng mình!
Kim Anh tựa đầu vào ngực anh. Kim Anh vội đẩy Hàn Dương ra xa. Anh vô cùng ngạc nhiên:
– Sao lại xô anh, em lại dở chứng à?
Kim Anh bịt mũi:
– Anh hôi như cú ấy?
Hàn Dương kéo chiếc áo đưa lên mũi.
– Đúng rồi! Hải Bằng lúc nãy cậu ấy cho chó ăn chè, ấy mà.
– Thật là khủng khiếp!
Kim Anh đẩy anh vào phòng tắm, Hàn Dương thò đầu ra:
– Kim Anh, nấu cho anh món gì để ăn đi! Anh đói lắm!
Kim Anh sắp xếp lại đồ đạc trong phòng:
– Người gì mà bừa bãi quá!
Kim Anh mở tủ lạnh, tủ lạnh trống trơn, đủ còn mấy thứ rau, củ. Cô chọn hai quả cà chín, cô thái mỏng và cho vào tô, cô cằn nhằn:
Anh chẳng có chú ý gì đên việc ăn uống!
– Hư lắm!
Hàn Dương đẩy cửa bước ra. Nghe Kim Anh cằn nhằn. Anh cười tình tứ.
– Thì em đến giúp anh đi!
Kim Anh đẩy tô mì đến trước mặt anh:
– Anh dùng đi!
Hàn Dương cầm đũa:
– Có phụ nữ trong nhà khác hẳn lên!
– Thôi, đừng có nịnh!
Hàn Dương ăn ngấu nghiến. Kim Anh đặt ly sữa xuống mặt bàn. Cô nói:
– Ngày mai em sẽ mang thức ăn đến cho anh!
– Không, anh đói sẽ ra quán mà ăn, thức ăn thiếu gì? Ăn riết đi, rồi chỉ lồi hai mắt ra.
Hàn Dương giơ tay:
– Em thấy không cơ bắp anh vẫn săn chắc đấy chứ!
– Anh mạnh lắm mà!
Anh cầm ly sữa nốc cạn:
– Ngon quá! Được vợ nấu ăn là tuyệt nhất.
Hàn Dương xúc miệng và rửa mặt, nhìn qua kiếng thấy Kim Anh cầm máy hút bụi. Anh bước đến, ôm lấy cô:
– Để anh làm cho!
Kim Anh thúc nhẹ vào ngực anh:
Buông ra, còn một tí nữa, em hút cho xong.
Hàn Dương tắt máy, anh ghì chặt lấy cô:
– Một tí nữa anh sẽ làm! Anh nhớ em lắm!
Kim Anh thì thầm:
– Nhớ thật không?
Hàn Dương đặt lên môi hồng của cô một nụ hôn. Kim Anh đẩy anh xuống ghế, cô cười:
– Bao giờ chúng mình đi chọn áo cưới?
Hàn Dương hôn lên gáy cô:
– Bao giờ em rảnh?
Kim Anh dí lên trán Hàn Dương:
– Anh phải tự hỏi mình xem!
Hàn Dương suy nghĩ:
Chủ nhật tuần sau.
– Anh nhớ đấy nhé?
– Nhớ rồi mà!
Kim Anh dùng tay xoa nhẹ lên tay Hàn Dương:
– Chúng mình sắp đám cưới. Còn Thủy Trúc và Hải Bằng có kết cục thật tội nghiệp!
Hàn Dương trầm ngâm:
– Anh nghe Hải Bằng nói, Bạch Làn đã có thai:
Kim Anh thảng thốt:
– Trời đất, mới có một lần mà lại có thai.
Hàn Dương tiếp:
– Thủy Trúc còn nộp đơn thôi việc rồi! Kim Anh tròn mắt:
– Vậy mà Thủy Trúc có nói gì với em đâu? Mà nghĩ lại Thủy Trúc nghỉ cũng phải. Gặp mặt hàng ngày thì làm sao chịu nổi. Con gái chúng em thật khổ.
Hàn Dương đưa tay chỉ Hải Bằng:
– Vậy! Bọn anh sướng lắm sao?
– Thì! Các anh làm ra tội thì các anh phải hứng chịu là điều tất nhiên rồi.
– Lúc nào cũng chỉ biết lên án bọn anh!
– Chứ không phải sao? Nhưng mà anh không được làm thế nhé!
Kim Anh tựa vào vai Hàn Dương xoa nhẹ vào vai anh:
– Anh có em rồi, còn tìm kiếm người nào khác làm chi! Em là nhất mà!
– Thật dễ ghét!
Hàn Dương xiết chặt Kim Anh vào lòng. Anh cảm thấy lòng tràn trề hạnh phúc.
Bạch Lan đtà tay nhấn chuông. Bà Thanh Thủy vội bước ra. Giọng Bạch Lan lễ phép:
– Thưa bác!
– Bạch Lan, cháu mởi đến!
– Có Thủy Trúc ở nhà không bác?
– Có, cháu vào chơi!
Bạch Lan bước vào nhà đã thấy Thủy Trúc đang chăm chú xem tạp chí. Cô lên tiếng:
– Thủy Trúc?
Thủy Trúc gượng cười:
– Bạch Lan! Mới đến à?
Bạch Lan giả lã:
– Thủy Trúc, sao mà xanh xao thế! Bệnh à.
– Vâng! Tớ bệnh!
Bạch Lan tó vẻ ân cần:
– Kim Anh tệ thật, cũng không cho tớ biết.
Thủy Trúc cười buồn:
– Bệnh nhẹ chứ có chết người đâu mà bao tin.
– Hứ, mình gặp Hải Bằng, thế mà anh ấy chẳng nói. Anh ấy cũng tệ thật. Để tớ rủ anh ấy đến thăm cậu!
Thủy Trúc xua tay:
– Tớ đã khỏi bệnh rồi!
– Tiếng chuông đã reo vang. Thủy Trúc nhìn ra cổng:
– Ai! Hình như Kim Anh và Hàn Dương!
Thủy Trúc ra mở cổng, Kim Anh xách một giỏ đầy:
Bọn tớ ở đây suốt ngày nay.
Giọng Bạch Lan vang lên:
– Vui quá! Lâu quá bọn mình không họp mặt đầy đủ với nhau!
Kim Anh xụ mặt:
– Bạch Lan mới đến à?
Bạch Lan cười khanh khách:
– Mình thật tốt số!
Hàn Dương tìm cách giảm bớt sự căng thẳng:
– Các cô đứng mãi ở đây! Chắc tôi chết mất!
Thủy Trúc cười nhẹ:
– Chủ nhà thật là vô ý! Mời quý khách vào nhà?
Kim Anh xách giỏ đi thẳng ra sau nhà. Thủy Trúc bảo Hàn Dương:
– Anh đưa em xách cho! Anh ngồi nghi đi!
Hàn Dương ân cần:
– Em mới bệnh hết, em xách giỏ này, em mà bệnh lại, thì anh sẽ sống không yên với Kim Anh!
Bạch Lan chen vào:
– Thế em xách có được không?
Hàn Dương cười to:
– Hải Bằng sẽ giết tôi mất!
Hàn Dương biết mình lỡ lời. Anh liếc nhìn Thủy Trúc. Thủy Trúc vờ cúi xuống nhặt mảnh giấy Lúc đó, Kim Anh hét lên:
– Anh chẳng xách xuống đây cho em sao?
Hàn Dương như thoát nạn. Anh xách lẹ làn:
– Có ngay, có ngay!
Thủy Trúc cố cười. Cô nắm tay Bạch Lan:
– Chúng mình xuống phụ họ đi!
Kim Anh soạn đồ bày ra rổ. Bà Thanh Thủy:
– Cháu lựa đồ tươi lắm, chứ không như Thủy Trúc.
Hàn Dương:
– Ối? Bác khen cô ấy sẽ nở lỗ mũi to lên cho mà xem!
Kim Anh thụi vào Hàn Dương:
– Thật là đáng ghét!
– Bác thấy không, cô ấy ăn hiếp cháu lắm.
– Xí, giờ làm bộ, chứ chẳng biết sau này như thế nào?
Bà Thanh Thủy chen vô:
– Hàn Dương sẽ cưng cháu còn hơn nữa!
Kim Anh mè nheo:
– Bác lại bênh anh ấy rồi?
Thủy Trúc sà xuống:
– Mẹ phải yêu con,chứ không được yêu ai hết!
Kim Anh nắm tay bà Thanh Thúy:
– Không được, bác phải yêu con!
Bà Thanh Thủy ôn tồn:
– Yêu hết cả hai, có được không?
Bạch Lan lên tiếng:
– Còn cháu nữa!
– Ừ1 Cả cháu!
Mọi ngưừi cười cười nói nói nhưng thực trong lòng mọi người đều trĩu nặng.
Bạch Lan uể oải ngồi xuống:
– Lúc rày! Tớ cũng thấy mệt mỏi lắm!
Thủy Trúc:
– Thế bạn có đến bác sĩ chưa?
Bạch Lan chép miệng:
– Mình định đi, nhưng anh Hải Bằng bảo để anh ấy chở đi!
– Thế à!
Kim Anh châm chít:
– Anh Hải Bằng cưng Bạch Lan quá há!
Bạch Lan cười:
– Sao lại không cưng, vì trong người mình đã có phần cốt nhực cửa anh mà!
Kim Anh hốt hoáng. Cô vờ kéo Thủy Trúc:
– Cậu vào đây! Tớ cho xem cái này!
Vào đến phòng. Thủy Trúc ôm vai bạn:
– Mình đã nghe Bạch Lan nói gì rồi. Mình không sao đâu!
– Thủy Trúc!
– Cậu đừng lo cho mình!
Thủy Trúc nhìn chăm chăm Kim Anh và nở nụ cười:
– Ta ra ngoài đi!
Kim Anh lắc đầu, cô chỉ biết đi theo Thủy Trúc. Bạch Lan đang nói chuyện huyên thuyên với Hàn Dương. Bạch Lan tự nhiên:
Kim Anh, anh Dương bảo sẽ nhờ Hải Bằng làm phù rể bảo mình sẽ làm phù dâu!
Kim Anh trề môi:
– Cái bụng của cậu mà đòi làm phù dâu!
Bạch Lan ngó xuống bụng:
– Ừ hén! Cái bụng này nó hại mình. Vậy nhờ Thủy Trúc làm phù dâu.
Thủy Trúc nhướng mắt:
– Mình sẽ làm nếu Kim Anh đồng ý!
– Mình đồng ý ngay!
Bạch Lan trêu chọc:
– Thế có làm phù dâu giúp mình không?
Thủy Trúc cố bình tĩnh:
– Nếu Bạch Lan chịu, thì mình sẽ sẵn lòng!
Bạch Lan cố chẩm vào nỗi đau của Thủy Trúc:
Mình sẽ bảo Hải Bằng chọn phù rể thật đẹp để làm mối cho cậu.
– Ừ! Mình nhờ cậu về nói vời anh Hải Bằng, chọn giúp tớ một anh chàng, nhưng nhớ phải điển trai nhé!
Kim Anh bặm môi, cô đuổi khéo:
– Chúng mình về, trời tối rồi!
– Ừ! Mình cũng về, mẹ anh Hải Bằng bảo tớ đến chơi, mà mình quên khuấy!
Kim Anh bóp nhẹ tay Thủy Trúc:
– Mình về! Ngày mai mình sẽ đến!
Thúy Trúc:
– Các bạn về! Chúc vui vẻ!
Mọi người ra về. Thủy Trúc dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp. Bà Thanh Thủy nhìn con gái mà ngầm đau xót. Cô nhìn bà:
Mẹ mệt hãy vào phòng nghỉ đi, con sắp xếp lại một tí sẽ nghỉ sau.
– Cần gì mà gấp gáp. Để đó đi, mai hãy dọn tiếp. Còn có tí nữa mà!
Bà Thanh Thủy âu yếm:
– Nghỉ đi con!
– Dạ!
Thủy Trúc thật ra cô đau lắm, nhưng cô không muốn mẹ buồn, Thủy Trúc vào phòng, nước mắt tuôn ra. Cô nhắm nghiền mắt lại, hình ảnh Bạch Lan lại hiện lên:
– Bạch Lan đã có mang với Hải Bằng!
Thủy Trúc khớc, khóc thật nhiều, khốc cho duyên số. Thế là chẳng còn gì.
Chúng ta đã xa nhau vĩnh viễn rồi Hải Bằng ơi. Mới ngày nào còn tay trong tay, trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào. Giờ sao nghe cay đắng.
Bạch Lan ném mạnh chiếc xách tay lên bàn. Cô bực bội:
Mọi người đều biết Hải Bằng và Thủy Trúc yêu nhau, chỉ có mình, mình là con ngốc!
Rồi cô nhếch mép:
– Ta đã trả thù được rồi! Cho hai người đau khổ! Cho mấy người biết tay Bạch Lan này!
Có tiếng gõ cửa. Bạch Lan hỏi vọng ra:
– Ai!
– Anh đây!
– Anh vào đi!
– Em có gặp Hải Bằng không?
– Suốt ngày nay, anh gọi điện cho cậu ta mà chắng được!
– Anh gọi đến nhà!
Rồi, bác Thùy bảo không có nhà.
– Thật đáng kiếp!
– Em nói gì?
– Dạ không!
Bạch Lan đánh trống lãng.
– Em đang bực mình ''Cái thằng bán vé số ấy mà!'' Nhất Thịnh ôn tồn:
– Sao lúc này khó tìm Hải Bằng và Hàn Dương quá!
– Chắc họ bận ấy mà! Sao anh không tìm đến họ?
– Có tìm rồi vẫn không gặp. Bao giờ gặp họ, em nói là anh tìm họ nhé!
– Dạ!
Nhất Thịnh rời phòng. Bạch Lan mỉm cười thích thú:
– Ta sẽ đày đọa các người. Ta sẽ nhất định chiếm cho bằng được Hải Bằng.
Cô cười thật thoải mái. Cô vào buồng tắm và xả nước thật mạnh. Bạch Lan xoa nhẹ vào bụng:
– Không có chú nhóc nào cả. Đồ ngốc mới có một tuần thì làm sao biết được.
Ta sẽ nhờ vào đấy mà bắt anh ta phải khổ với mình!
Tin Thủy Trúc nghỉ việc, làm choMạnh Hùng phải giật mình:
Đang yên, đang lành tại sao cô ấy lại nghỉ, hay có chỗ nào tốt hơn mình!
Anh Hải Bằng có biết lý do không?
– Tôi cũng chắng biết! Hay chúng ta đến nhà để tìm hiểu sao!
Mạnh Hùng vỗ tay:
– Có vậy mà cũng không biết. Chứ thực cô ta mà rời khỗi công ty mình thì tiếc lắm. Vậy để tôi cử cô Ánh Thu!
Hải Bằng ngăn lại:
– Tôi và anh đi có phải hơn không. Lãnh đạo mà quan tâm thì người ta sẽ động lòng mà thay đổi ý.
Mạnh Hùng đồng ý:
– Được! Tôi cũng rất thích cô ấy. Sẵn dịp này để tìm hiểu luôn!
– Vậy chiều chúng ta đi!
Mạnh Hùng mỉm cười, nhìn Hải Bằng:
– Sao quan tâm đến cô ấy quá thế! Bộ đã bị cú sét ái tình rồi sao?
Hải Bằng nheo nlắt:
– Cậu không nhớ chúng ta giao kết lúc đầu sao?
– Nhớ!
– Vậy thì đừng hỏi nhiều. Chiều chúng ta sẽ đi?
Lòng bỗn chồn, trông mong sẽ nhìn được Thủy Trúc, làm cho Hải Bằng suốt ngày chẳng làm được việc gì. Anh hết đứng lại ngồi. Anh nhắm nghiền đôi mắt rên rỉ:
– Cả tuần rồi, anh không được gặp em! Chắc em gầy đi nhiều lắm!
Hải Bằng hình dung ra nét mặt người yêu, nét mặt rạng ngời, ngỡ ngàng của cô trong đêm biểu diễn. Nàng mặc chiếc cưâi do anh thiết kế.
Tiếng hát của nàng thật du dương, làm ngây ngất lòng người. Thực ra lức đó anh thèm được ôm cô vào lòng.
– Nghĩ ngợi gì mà tôi bước vào anh chẳng hay!
Hải Bằng lấp liếm:
Có nghĩ gì đâu!
Mạnh Hùng rủ rê:
– Hôm nay, chúng mình nghỉ sớm một tí. Đến nhà cô Thủy Trúc nhé!
– Ừ!
Hai anh chàng lái xe trên đường phố. Mạnh Hùng hỏi:
– Mua gì bây giờ?
Hải Bằng ngơ ngẩn:
– Mua để làm gì?
Mạnh Hùng bật cười:
– Đến thăm Thủy Trúc với hai tay không à!
Hải Bằng vỗ trán:
– Tớ quên mất!
Mạnh Hùng cười khanh khách:
Chắc chỉ mong gặp người đẹp, nên quên khuấy tất cẩ mọi việc.
– Anh hay thật! Cái gì cũng biết!
Mạnh Hùng đắc ý:
– Thế thì, bữa nào tôi phải đạy anh vài chiêu.
– Tôi phải tôn anh là sư phụ rồi!
Trên công ty, anh là giám đốc, trong cuộc sống, tôi là sư phụ.
Đến cửa hàng bách hóa. Mạnh Hùng cười:
– Để tôi vào đó mua vài thứ.
Hải Bằng ngăn lại:
– Anh để tôi mua!
– Không tham mưu sư phụ sao?
Hải Bằng hếch mũi:
– Học trò mà mua thì nhất định sư phụ sẽ đồng ý, mà người đẹp cũng sẽ bằng lòng.
Hải Bằng đi dọc theo dãy hàng. Anh mua rất nhiều thứ. Anh bảo cô bán hàng hãy xếp thật gọn và đóng vào một chiếc hộp xinh xắn.
Mạnh Hùng nhìn sự khệ nệ của Hải Bằng:
– Bộ tính dọn cả dãy hàng tặng người đẹp à?
– Tôi cũng muốn thế, nhưng không làm nổi.
Cho xe chạy, Mạnh Hùng ngạc nhiên:
– Ủa, đường này đến nhà anh!
Hải Bằng gật đầu:
– Nhà tôi và Thủy Trúc cùng đường!
– Giấu kỹ thật!
– Anh có hỏi tôi đâu mà tôi nói!
Hải Bằng đưa tay chỉ:
– Nhà Thủy Trúc đó. Anh đến bấm chuông.
Tôi ghé vào quán mua thêm thứ này. Rồi sẽ đến ngay.
– Thật ra anh rất sợ Thủy Trúc nhìn thấy anh thì cô sẽ lánh mặt, nên anh đành phải nhờ Mạnh Hùng. Đứng từ xa, Hải Bằng nhìn thấy Mạnh Hùng đưa tay bấm chuông. Thủy Trúc mở cổng.
Hải Bằng trờ tới Mạnh Hùng cười:
– Chúng tôi đến thăm cô!
Thủy Trúc đành miễn cưỡng:
– Mời hai ông vào!
Mạnh Hùng thân mật:
– Cô gọi ông nghe xa lạ quá. Tôi cũng hơn cô khoảng vài tuổi nên gọi anh tiện hơn.
Thủy Trúc bước đi:
– Dạ! Quen rồi, sửa cũng khó lắm! Mời hai ông ngồi!
Thủy Trúc xoay lưng bước vào trong. Hải Bằng nhìn theo, cô tiều tụy đi nhiều, lòng anh thấy nao nao.
Thủy Trúc trở ra, trên tay bưng khay nước.
Hai ly cam tươi thật thơm. Cô đặt xuống bàn, mắt nhìn nơi khác:
Mời ông giám đốc, mời ông phó giám đốc.
Mạnh Hùng nhìn quanh:
– Cô ở một mình à?
– Dạ, còn mẹ tôi, mẹ tôi đã đi chợt. Cũng sắp về!
– Hôm nay chúng tôi đến, muốn biết lý do vì sao cô xin nghỉ việc!
– Dạ! Tôi thấy mình không thích hợp với công việc đó nên xin nghỉ.
– Chúng tôi trả lương không hậu sao?
– Dạ không!
Hải Bằng bấy giờ mới lên tiếng:
– Cô nên quay về công ty! Chúng tôi rắt cần cô.
Thủy Trúc dứt khoát:
– Tôi đã suy nghĩ thật kỹ lỗi. Hai ông không cần phải tìm hiểu. Tôi rất cảm ơn! Nhưng tôi không thể quay lại!
Mạnh Hừng hỏi:
– Tại sao?
– Tôi đã nêu lý do rồi!
Hải Bằng nhìn Thủy Trúc:
– Cô về công ty. Cô có yêu cầu gì chúng tôi đầu đáp ứng!
Thủy Trúc ngước lên, chạm phải ánh mắt tha thiết của Hải Bằng. Cô vẫn lạnh lùng.
– Không!
Mạnh Hùng ngạc nhiên:
– Tại sao cô có thái độ quyết liệt đến thế?
Thủy Trúc cúi đầu:
– Tôi xin lỗi!
Mạnh Hùng nhẹ nhàng:
Chúng tôi đến đây, chỉ mong cõ suy nghĩ lại, nếu cõ muốn trở lại công ty.
Chúng tôi sẵn sàng tiếp dón.
– Vâng!
Hải Bằng đứng lên:
– Tôi thấy khó chịu. Tôi muốn vào phòng vệ sinh!
Mạnh Hùng nhíu mày:
– Cô nghỉ, ông ấy làm lấy mọi việc, nên cũng gầy đi nhiều lắm!
Thủy Trúc miễn cưỡng đứng lên:
– Mời ông theo tôi!
Hải Bằng theo sao Thủy Trúc. Vừa khuất vào trong Hải Bằng dừng lại:
– Thủy Trúc! Anh van em mà. Em hãy trở lại công ty. Anh hứa sẽ không đến tìm em. Nếu nhớ em. Anh chỉ đứng nhìn từ xa nhìn thôi.
– Dạ! Tôi cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng tôi không muốn bạn tôi hiểu lầm tôi!
– Anh!
Ông về đi. Tôi chỉ mong ông chăm sốc cho mẹ con Bạch Lan cẩn thận.
– Đây, phòng vệ sinh ông vào đi!
Nghe Thủy Trúc nhấn mạnh ''hai mẹ con Bạch Lan'' Hải Bằng thoát cả mồ hôi. Anh lắp bắp:
– Thủy Trúc, anh xin em!
Thủy Trúc trở lại phòng khách tiếp chuyện với Mạnh Hùng. Cô nói thật nhẹ nhàng. Mạnh Hùng suy nghĩ ''Lạ thật, Thủy Trúc có Hải Bằng thì nói chuyện rất gay gắt. Còn bây giờ thì dịu dàng biết bao". Cô ấy giống như con người hai mặt chắc chắn giữa Hải Bằng và Thủy Trúc đã xảy ra chuyện, họ giấu mình đây.
Đang nghĩ miên man Hải Bằng xuất hiện. Không khí trở nên ngột ngạt. Hải Bằng van lặng thinh. Để phá vỡ bầu không khí, Mạnh Hùng đặt gói quà trước mặt Thủy Trúc:
– Chúng tôi tặng cô! Mong cô nhận cho.
Thủy Trúc ái ngại:
– Tôi cám ơn rất nhiều!
– Đừng cảm ơn, chỉ mong cô trở lại!
Mạnh Hùng chào ra về. Bải Bằng muốn ở lại nhưng chưa biết lấy lý do gì, đành đứng lên:
– Chúng tôi về! Hẹn sẽ gặp lại cô!
Thủy Trúc tiễn họ ra về Hải Bằng sự nhớ:
– Anh về trước, tôi còn quên chiếc khăn.
– Mạnh Hùng nháy mắt ''Anh ta cáo thật'.
Mạnh Hùng đành về một mình. Hải Bằng chậm rãi trở vào. Thủy Trúc đứng yên một chỗ. Hải Bằng gọi to:
– Anh tìm chẳng ra chiếc khăn! em tìm giúp anh Thủy Trúc!
Thủy Trúc nhíu mày. Cô bước vào, đưa mắt tìm quanh, rồi cô đi thẳng ra sau. Hải Bằng theo bén gót. Cô xoay người thì chạm phải Hải Bằng.
Hải Bằng nắm chặt vai cô và nhìn sâu vào đôi mắt Thủy Trúc:
– Em không cần tìm. Đấy chỉ là cái cớ, để anh muốn gặp em!
Thủy Trúc lấy tay hất mạnh, nhưng Hải Bằng vẫn không buông. Thủy Trúc gắt giọng:
– Tôi sẽ la lên cho anh xem!
– Em la đi!
Thủy Trúc vội nắm lấy tay anh. Cô cắn thật mạnh. Hải Bằng không phàn ứng, không rên la.
Bàn tay còn lại anh ghì chặt lấy cô. Thủy Trúc từ từ buông tay anh. Người cũng lả đi. Hải Bằng hốt hoảng, bế cô trên tay:
– Thủy Trúc! Thủy Trúc!
Và anh đặt cô xuống giường. Rồi anh lấy khăn mát lau khuôn mặt xinh đẹp.
Lòng anh quặn đau. Thủy Trúc mở mắt. Cô dịu giọng:
– Anh có đau không?
– Cô cắm tay anh và nhìn và vết cắn. Những chiếc răng in đậm và đang rỉ máu. Cô bật dậy:
– Để em lấy bông băng lau cho anh?
Hải Bằng ngăn lại:
– Anh không sao đâu. Anh còn thấy mình hạnh phúc. Em ghét anh, tức là lòng em vẫn có hình bóng của anh.
Hải Bằng nắm chặt tay cô:
– Em gầy đi nhiều lắm!
Thủy Trúc rụt rà đưa tay sờ vào mặt Hải Bằng:
– Anh cũng vậy?
Giọt nước mắt lại ứa ra, lăn dài trên má. Hải Bằng cúi xuống, uống trọn giọt sầu, Hải Bằng nghèn nghẹn:
– Quên anh đi! Em đừng đày đọa thân em nữa!
– Anh cũng vậy! Không nên tìm em làm gì?
– Em hãy đến công ty. Anh chỉ nhìn thấy em là đủ rồi!
– Ích gì! Có khi gặp nhau còn đau lòng hơn.
Hải Bằng nhìn cô với đôi mắt đầy thương nhớ:
– Em có nhớ anh không?
Thủy Trúc chớp mi. Cô gật đầu, Hải Bằng thầm thì trút cạn nỗi lòng:
– Anh nhớ em đến phát điên, phát cuồng.
Thủy Trúc lùa những ngón tay gầy xanh ca vào mái tóc bồng của Hải Bằng:
– Anh không nên uống rượu nhlều mà có hại cho sức khỏe. Em muốn anh phải sống thật đàng hoàng, khi không có em, anh có hứa không?
Hải Bằng gật đầu. Nước mắt tràn ra. Thủy Trúc cười mỉm:
– Đàn ông, ai lại khóc!
Hải Bằng gạt nước mắt.
– Anh lấy nước cho em uống nhé!
Thủy Trúc cầm lấy tay anh:
– Em không khát? Anh ngồi đây với em đi!
– Em thấy trong người thế nào?
– Em còn mạnh lắm, chẳng chết đâu mà anh lo.
Hải Bằng lấy ngón tay để lên môi cô:
– Em không được nói gỡ.
Thủy Trúc chống tay:
– Em muốn ngồi dậy!
Hải Bàng đỡ cô tựa vào tường. Hải Bằng gỡ nhẹ sợi tóc vươn lên trán của Thủy Trúc. Anh dùng chiếc khăn cột lấy mái tóc của Thủy Trúc.
Anh ngắm nghía:
– Em xinh lắm!
Thủy Trúc áp bàn tay của Hải Bằng lên mặt cô. Hải Bằng nâng nhẹ khuôn mặt của Thủy Trúc. Anh thèm được đặt lên môi hồng một nụ hôn thương nhớ.
Nhưng anh không muốn làm tổn thương Thủy Trúc. Anh cúi đầu lẫn tránh.
– Để anh lột trái cây cho em!
Thủy Trúc ngậm ngui. Cô cũng không muốn tạo thêm lưu luyến. Hải Bằng lấy quả quít to nhất. Anh lột thật chậm và đưa Thủy Trúc:
– Em dùng đi!
Thủy Trúc cắn múi quít. Cô nuốt vào như đang nuốt tất cả sự oan trái. Hải Bằng đưa thêm múi nữa. Thủy Trúc lắc đầu:
– Em không dùng nữa. Anh dùng đi! Em muốn được ngủ?
Hải Bằng đỡ Thủy Trúc nằm xuống. Cô mỉm cười, cố thu lấy hình ảnh của Hải Bằng. Mắt cô từ từ khép lại Hải Bằng lặng nhìn khuôn mặt người yêu. Anh thì thầm:
– Em ngủ đi! Ngủ thật say em nhé!
Hải Bằng đắp chăn cho Thủy Trúc. Hàng mi cong vút đang che đi đôi mắt u sầu. Làn môi đó. Anh gọi khẽ.
– Thủy Trúc! Thủy Trúc!
Hải Bằng đứng hàng bên cạnh người yêu, ngắm nhìn nàng ngủ. Bỗng có tiếng động. Bà Thanh Thủy xuất hiện. Bà nhìn Thủy Trúc ngủ say. Hải Bằng gật đầu chào. Anh hạ giọng:
– Bác hãy tha lỗi cho cháu! Và hãy chăm sóc Thủy Trức hộ cháu!
Bà Thanh Thủy thông cảm:
– Được! Bác sẽ lo! Bác không trách cháu đâu.
Duyên số là do trời định mà.
– Cháu về!
Hải Bằng đến bên giường ngắm nghía Thủy Trúc lần cuối. Anh bước đi thật nhanh, nếu chần chừ chắc anh sẽ ôm chầm lấy cô. Thủy Trúc nằm im, mà nước mắt ứa ra. Bước chân Hải Bằng xa dần, xa dần. Thế là hết!
Tình Sâu Nặng Tình Sâu Nặng - Hoàng Thu Dung Tình Sâu Nặng