Số lần đọc/download: 13540 / 34
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Chương 6
D
iễm Khanh muốn nổi điên lên. Cô đoán ngay là Lý Lệ. Có lần Mai Ly kể cô ta nói chuyện nhão nhẹt và đãi giọng, nhưng lúc này thì cô ta không có ý định nhõng nhẽo, cách nói chuyện vừa khô vừa chói tai, nghe không có chút cảm tình.
Tiếng bà An hơi gắt:
- Đừng có làm ầm ĩ, nó xuống gây nữa bây giờ. Con nhỏ đó hung hăng lắm đó.
- Con cũng muốn biết mặt con bé xem ra sao. Chà! Đại tiểu thư nhà này chắc kiêu kỳ lắm nhỉ, thử xem kiêu nổi với con không?
- Thôi đi, đừng có gây với nó, bất lợi lắm.
- Ai mà gây, con muốn nhìn mặt xem đẹp bao nhiêu mà đi ganh tị với con, xem có đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt anh Khang không.
"Cô ta nói vậy, có nghĩa là bà An đã kể cho cô ta lần gặp ở Đà Lạt, mình biết chắc như vậy. Đồ hợm hĩnh!" - Không cần suy nghĩ, Diễm Khanh đẩy mạnh cửa, bước vào một cách đường hoàng.
- Tôi đây, chị có ý định xem mặt tôi à, cứ nhìn đi.
Lý Lệ có vẻ bị bất ngờ. Nhưng cảm giác đó qua rất nhanh, bản năng tự nhiên là nhìn lại Diễm Khanh, trong mắt cô hau háu vẻ tò mò, đánh giá.
Rồi nhớ ra, cô bèn thu tia nhìn lại, cười với vẻ hạ cố nhưng không nói gì.
Diễm Khanh nói một cách lạnh lùng:
- Ai cho phép chị vào phòng tôi vậy? Chị hỏi ý tôi chưa?
Không đợi Lý Lệ trả lời, cô nói tiếp:
- Không cần biết trước đây thế nào, bây giờ tôi đã về, và tôi yêu cầu chị hãy ra khỏi đây. Tôi không đồng ý chị ở trong phòng tôi.
Lý Lệ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn mẹ. Bà An vội lên tiếng:
- Thì dì cũng không muốn ở đây đâu, nhưng chuyện này tùy dượng con à. Để ổng giải quyết, dì thì sao cũng được cả.
Diễm Khanh quát lên:
- Đây là nhà của mẹ con, ngay cả dượng Bách cũng không được tự ý đưa người lạ vô ở.
- Dì cũng không biết nói sao. Thôi, để dượng Bách giải quyết vậy.
- Tại sao phải để dượng Bách, đây là nhà mẹ tôi, người giải quyết là tôi chứ không phải ổng.
Thấy cô làm găng quá, bà An vội dịu xuống:
- Chuyện đâu còn có đó, dì cũng không muốn ở đây đâu, nhưng dượng con cứ thúc dì cọn qua ở với ổng cho có bạn. Mấy người già sống một mình không được đâu con, bởi vậy phải có người săn sóc, khổ vậy đó.
Diễm Khanh chưa biết nói gì thì bà nói tiếp:
- Mấy lúc con vắng nhà, dì là người hầu hạ săn sóc ổng, dì phải bỏ công việc nhà cửa qua đây. Bây giờ muốn đi cũng phải có thời gian sắp xếp chứ con.Đuổi thẳng thừng như vậy, dì làm sao chuẩn bị kịp.
Diễm Khanh không biết nói sao trước lý lẽ đó, cô nói lãnh đạm:
- Nếu vậy, tôi để dì chuẩn bị trong một tháng. Sau đó hãy trở về nhà dì đi.
Nói xong, cô quay ngoắt người đi ra, vú Hòa vẫn lẽo đẽo đi phía sau.
Về phòng, Diễm Khanh ngồi phịch xuống ghế, tay chân run rẩy. Lần đầu tiên trong đời cô bị đặt vào tình trạng đối phó. Mà là đối phó với những người sành sõi hơn mình, cô thấy căng thẳng đến tột cùng.
Chợt nghe tiếng khóc sụt sùi của vú Hòa, Diễm Khanh ngồi lên, lo lắng:
- Sao vậy hả vú?
- Tui thấy tủi thân cho cô quá cô Khanh, cô làm sao mà đối phó nổi với họ chứ, họ muốn tống cô đi để cướp cái nhà này, tui đâu có ngờ ông chủ trở mặt nhanh vậy.
Diễm Khanh ngửa người trở lại ghế. Bây giờ cô cần một lời dạy bảo, chứ không phải nghe khóc thương cô. Vú Hòa như thế chỉ khiến cô xuống tinh thần thêm thôi.
Cô ở lì trong phòng. Tối, vú Hòa xuống bếp mang cơm lên cho cô, chứ cô không muốn ra ngoài.
Sáng hôm sau, khi Diễm Khanh còn đang ngủ vùi trên giường, thì nghe tiếng vú Hòa gọi giật ngược:
- Dậy đi cô Khanh! Có cậu nhạc sĩ đến kìa. Cô tranh thủ xuống gặp cậu ta trước đi, để thôi cô Lệ xuống đấy, bà An đi đâu từ sáng rồi. Cô xuống nhanh đi.
Diễm Khanh dụi mắt ngồi lên. Mới nghe thúc hối, cô định nhảy xuống giường. Nhưng suy nghĩ lại, cô ngả người nằm trở xuống:
- Anh ta tới tìm Lý Lệ đó. Con không muốn gặp anh ta, đó không phải là bạn mình. Cả anh ta mình cũng phải đề phòng, vú hiểu không?
Vú Hòa ngần ngừ một chút, rồi đi xuống dưới nghe ngóng.
Một lát sau, bà lại chạy lên:
- Cậu ta ngồi một mình ở dưới, nói là tìm cô, chắc chắn là vậy đó. Cô xuống nhanh đi cô Khanh. Nhanh lên, coi chừng cô Lệ dậy đó. Rửa mặt nhanh đi cô.
Bà đẩy cô vào toa lét, rồi hối hả lấy bộ đồ cho cô thay.
Diễm Khanh thay đồ xong, lững thững đi xuống phòng khách, Hiẻu Khang đang ngước lên phía cầu thanh, như có ý chờ cô. Anh hỏi ngay khi cô ngồi xuống:
- Tôi ghé xem cô thế nào. Hôm qua về có khoẻ không?
Diễm Khanh trả lời nhạt nhẽo:
- Bình thường. Cám ơn.
- Hình như có chuyện bất ổn cho cô, phải không?
- Sao anh biết?
- Vú Hòa nói. Sáng nay tôi định tranh thủ ghé qua hỏi thăm cô, nhưng khi nghe vú Hòa nói, tôi phải vào gặp cô. Thế nào, Diễm Khanh?
- Anh muốn hỏi gì?
- Tôi muốn biết cô giải quyết chuyện này thế nào?
Diễm Khanh ngồi im. Cặp mắt cô nhìn anh đầy vẻ đề phòng. Những tình cảm tốt đẹp cách đây mấy ngày, bây giờ hình như đã không còn nữa.
Hiẻu Khang hiểu ngay sự thay đổi của cô. Anh nói như giải thích:
- Lúc trước nghe Lý Lệ bảo dọn nhà, tôi không để ý lắm. Sáng nay, nghe vú Hòa nói tôi rất ngạc nhiên, không ngờ cô ấy theo mẹ về đây.
Diễm Khanh cười lạt lẽo:
- Chắc anh hài lòng lắm.
- Hài lòng chuyện gì?
- Tôi nghĩ anh tự hiểu.
- Sao lúc nào cô cũng đẩy tôi ra xa hết vậy?
- Tôi cũng muốn có người đứng về phía mình lắm, nhưng lý trí bảo tôi phải thận trọng.
Khang định trả lời thì lúc đó Lý Lệ xuất hiện ở cầu thang, khiến anh im bặt.
Lý Lệ vừa ngủ dậy. Còn đang ngáp dài, ngáp vắn. Nhưng cô tỉnh ngủ hẳn khi thấy Khang. Cô đi nhanh đến phía xa-lông, vừa đi vừa kêu lên:
- Sao anh biết em ở đây vậy? Anh về lúc nào?
Thấy Diễm Khanh ngồi đó, cô có vẻ bực mình. Khẽ nhún vai như không có mặt ai ngoài Hiẻu Khang, cô đến ngồi gần anh:
- Đêm qua diễn xong, tụi em chơi tới một giờ, sáng nay mệt muốn chết được.
- Mệt sao không ngủ tiếp, thức chi sớm vậy?
- Em hẹn với tụi con Nga đi ăn sáng.
Cô chợt ngáp dài, vừa ngáp vừa nói tiếng được tiếng mất:
- Mệt quá trời!
Diễm Khanh ngồi im, quay mặt chỗ khác như không thấy Lý Lệ. Cô nàng cũng phớt lờ cô, và rủ Khang:
- Vậy anh đi ăn với tụi em luôn đi. Em đang trông anh ghế ghớm. Anh vừa có ca khúc mới phải không? Đưa em xem.
Khang chưa kịp trả lời thì Diễm Khanh đã đứng dậy, lạnh lùng:
- Xin lỗi nghe.
Rồi cô đi lên, Khang cũng không gọi lại. Diễm Khanh nghe loáng thoáng tiếng anh trả lời Lý Lệ:
- Anh không có mang theo. Thật ra, anh chỉ mới viết đoạn đầu thôi, còn phải sửa điệp khúc lại.
Cách anh ta nói chuyện với Lý Lệ không khác gì nói với cô. Cũng nhẹ nhàng cởi mở, mà thậm chí còn thân hơn, vì họ biết nhau đã lâu, lại cùng môi trường.Nhớ lại cách anh ta cư xử với mình, Diễm Khanh bỗng thấy cảm giác hụt hẫng, giống như mình bị gạt.
Khi cô trở lên phòng thì vú Hòa đã dọn dẹp giường ngủ và ngồi chờ cô. Thấy gương mặt dàu dàu của cô, vú cũng vô tình dàu dàu theo:
- Cậu đó về rồi hả con? Về nhanh vậy hả? Vậy là không có chuyện gì hết hả?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Vú muốn anh ta giúp đỡ mình phải không? Vú ảo tưởng thật đó. Anh là người ngoài, giúp sao được chuyện gia đình mình hả vú?
- Thì con nhờ cậu ta khuyên cô Lệ dọn đi, thế nào cô Lệ đó lại không nghe lời cậu ta.
- Mình đâu có là cái gì mà anh ta phải khuyên dùm mình. Người ta gần như là người nhà nhau rồi, tại sao anh ta phải bênh vực người dưng. Con không ảo tưởng như vú đâu.
Cô chợt ngân ngấn nước mắt:
- Bà con chưa chắc đã can thiệp được, huống chi là người ngoài.
Vú Hòa làm thinh như hiểu ra. Tưởng bà từng trải và hiểu biết hơn Diễm Khanh. Nhưng thật ra bà hiền và thụ động quen rồi. Những chuyện tranh giành gay gắt thế này, bà không quen.
Thấy đã tám giờ, bà lại nghĩ tới chuyện khác:
- Con xuống ăn sáng đi con, trưa rồi đó.
Diễm Khanh lắc đầu:
- Con không xuống dưới đâu, vú mang lên cho con đi.
- Rồi mai mốt làm sao con? Không lẽ con không ra khỏi phòng sao, nhà mình mà con.
- Nhà này bây giờ bị ô nhiễm rồi, con ghét không khí bụi bậm lắm.
Vú Hòa không hiểu cụ thể ý Diễm Khanh, nhưng bà cảm nhận được cách ám chỉ của cô. Và bà thấy Diễm Khanh nói đúng, nhà có người dưng vào ở, sao thấy ngột ngạt vô cùng.
Buổi trưa, Diễm Khanh đang nằm sắp trên giường đọc sách, thì cửa phòng xịch mở rồi Lý Lệ lững thững đi vào. Thấy cô, Diễm Khanh ngồi bật dậy, lạnh lùng:
- Nhà tôi có nếp, trước khi vào phòng phải gõ cửa. Lần sau, chị nhớ lịch sự một chút đó.
Lý Lệ như không thèm nghe. Cô đến ngồi bên bàn phấn, chân tréo một bên, nói trống không:
- Quen với anh Khang lâu chưa vậy?
- Chị hỏi để làm gì?
- Nghe nói ảnh có quen với một người ở Đà Lạt, cô nàng đó tôi đã gặp rồi. Còn cô thì sao đây, quen với ảnh ở đâu? Có phải cũng ở đó không?
Diễm Khanh nhìn cô ta một cách ác cảm:
- Tại sao tôi phải trả lời với chị chuyện riêng tư của mình?
- Không dám nói chứ gì?
Diễm Khanh không thèm trả lời, cô lại mở sách ra đọc. Cử chỉ khinh thuờng đó làm Lý Lệ tứ điên, cô đứng bật dậy:
- Mai mốt anh ấy tới nhà, nếu dành tiếp ảnh như lúc nãy thì đừng trách đó.
Diễm Khanh cười nhạt:
- Có chuyện mai mốt nữa sao? Đừng quên là chị chỉ còn ở đây một tháng nữa thôi đó.
- Chưa chắc đâu.
Diễm Khanh đứng phắt xuống giường:
- Chị nói gì?
Lý Lệ nhìn vào tận mặt cô, trừng mắt nhắc lại:
- Mai mốt còn đeo theo anh Khang thì đừng trách đó. Con gái gì trơ trẽn quá vậy? Bộ chuyên môn tấn công mấy người nổi tiếng hả? Không được gì đâu, người ta cười vô mặt đó.
Diễm Khanh quắc mắt nhìn lại cô ta. Hai bên trừng nhau một lát, rồi Lý Lệ khinh khỉnh bỏ đi ra, sau khi ném lại tiếng cười đầy ngạo mạn.
Diễm Khanh nhìn theo, bất giác cô ném quyển sách đang cầm trên tay ra cửa. Không biết Lý Lệ có thấy không, chỉ nghe cô ta hát véo von một bản nhạc rẻ tiền, giọng hát đầu vẻ tự mãn.
Rõ ràng cô ta không hề sợ chủ nhà, mặc dù bản thân cô ta đang ở nhờ người ta. Cô ta có bóng che quá lớn, quá an toàn. Một đứa con nít như Diễm Khanh không mảy may làm cô ta sợ được.
Diễm Khanh mơ hồ nhận ra điều đó. Bỗng nhiên cô cũng vụt hiểu, họ sẽ không ra khỏi nhà, nếu cô không làm một chuyện gì đó đảo lộn, mà chuyện đó là gì thì cô không biết.
Mấy ngày liền cô ở lì trong phòng. Lý Lệ vẫn ở phòng cô. Không khí trong nhà căng thẳng muốn phát điên. Đúng hơn là chỉ có Diễm Khanh căng thẳng. Vì mấy người kia đi tối ngày, chỉ có cô là ở nhà thường xuyên.
Khuya nay đang ngủ, Diễm Khanh chợt giật mình vì tiếng cười ồn ào vẳng lên. Cô bước xuống giường, đến lấy thêm áo khoác lên mình rồi đi xuống nhà dưới.
Đứng ở cầu thang, cô thấy một đám người nằm ngồi lổn ngổn ở phòng khách. Buổi tiệc tàn nên bừa bộn những lon bia và khăn giấy rơi rãi dưới sàn nhà.
Diễm Khanh nhận ra vài ca sĩ "sao", mấy cô nàng ăn mặc hở hênh nữa nằm nửa ngồi trên ghế dài. Trong phòng đầy khói thuốc và mùi nước hoa, son phấn. Một không khí ăn nhậu đầy những tiếng cười bố lịch. Cô muốn điên lên vì sự ô nhiễm ngay trong nhà mình.
Diễm Khanh khoanh tay trước ngực, đứng bất động ở cầu thanh. Chiếc áo choàng trắng tạo cho cô dáng dấp mảnh mai pha chút yếu ớt. Hoàn toàn trái ngược với cái đầu ngùn ngụt giận dữ. Cô đứng bất động, nét mặt như đúc bằng sáp, cô lạnh lùng nhìn xuống đám người phía dưới.
Một nam ca sĩ cũng thuộc dạng sao chợt nhìn thấy Diễm Khanh. Anh ta hơi nhỏm lên buột miệng:
- Đẹp tuyệt!
Câu nói của anh ta làm mọi người quay lại nhìn. Những cặp mắt đổ dồn về phía cầu thanh. Lóe lên sự ngạc nhiên lẫn thán phục. Như bất chợt, thấy một bức tranh quá đẹp.
Mà quả thật, nhìn Diễm Khanh rất đẹp. Khuôn mặt quí phái lạnh lùng làm cho cô có vẻ đẹp của một bức tượng.
Lý Lệ cũng nhìn lên cầu thang. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận thấy Diễm Khanh đẹp tuyệt, quá gây ấn tượng. Nó làm cô bực tức vô cớ, mơ hồ bị xúc phạm. bị đe dọa.
Nam Quang hích tay cô:
- Ai vậy bà?
Lý Lệ quay lại, trừng mắt nhìn anh ta:
- Hỏi chi vậy?
- Bà này vô duyên, tự nhiên gây với người ta. Thấy người trong nhà bà thì phải hỏi chứ.
Mấy cô nàng ngồi bên cạnh cô cũng lên tiếng:
- Ai vậy Lệ, bà con hả
Lý Lệ không biết nói sao. Cô buông thõng:
- Bà con.
Nam Quang huýt sáo một tiếng, nói giọng trầm trồ:
- Bà Lệ có bà con đẹp thật, giới thiệu cho tui đi.
Nói xong, anh ta đứng dậy, bước tới giữa phòng, nhìn lên cầu thang:
- Xuống đây chơi em.
Diễm Khanh thong thả đi xuống.Nhưng không thèm nhìn anh ta, cô bước tới trước mặt Lý Lệ, nói rành rọt:
- Nửa đêm thế này mà kéo bạn về làm ồn cả nhà, tôi không đồng ý như vậy. Chị sống thế nào tôi không can thiệp, nhưng đừng đem những chuyện này vào nhà tôi.
Cách nói quyền lực của cô làm mấy cô nàng kia đâm ra mất cảm tình. Lý Lệ hơi quê với bạn vè, cô xẵng giọng:
- Chuyện của tôi, ảnh hưởng gì cô mà xen vào.
- Nó ảnh hưởng tới tôi, vì tôi không chịu được tiếng ồn lúc nữa đêm thế này. Chị có thể ra ngoài làm gì cũng được, nhưng đừng đem bạn về quậy trong nhà tôi.
Một cô ca sĩ buột miệng:
- Ủa! Chứ không phải nhà này của mày hả Lệ? Sao mày nói nhà chồng của mẹ mày?
Lý Lệ quê quá, nói bừa:
- Đương nhiên là vậy rồi.
Cô trừng mắt nhìn Diễm Khanh, vẻ đe dọa:
- Muốn gì thì nói riêng trong nhà, bây giờ im miệng đi.
- Trước khi im lặng, tôi muốn chị đừng bao giờ bày biện thế này trong nhà tôi. Lỡ lần này tôi bỏ qua, nhưng lần thứ hai tôi sẽ không chỉ nhìn thế này đâu.
Cái giọng quyền lực của Diễm Khanh làm Lý Lệ phát điên lên. Càng quê với bạn vè cô càng tức dữ và hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô quát lên:
- Câm họng lại!
Diễm Khanh cũng quát lại:
- Đừng có xấc xược như vậy, chị chỉ được ở nhà này vài ngày nửa thôi. Nếu làm quá, tôi sẽ không khoan nhượng chị đó.
Lý Lệ bất ngờ vung tay lên,tát vào mặt Diễm Khanh:
- Đồ khốn nạn!
Mọi người còn đang kinh ngạc chưa biết phải làm gì, thì Diễm Khanh đã tát lại Lý Lệ một cách không khoan nhượng, nhưng cô ta né được và cúi xuống chụp chiếc ly trên bàn, ném vào mặt Diễm Khanh.
Rất may là không trúng. Mọi người cũng ào vào can hai cô. Bên con gái vây quanh Lý Lệ. Bên con trai lại đứng về phía Diễm Khanh như bảo vệ.
Nam Quang kéo Diễm Khanh ra, đứng chắn ngang cô:
- Thôi đi cô bé, bình tĩnh lại đi!
Nhưng Diễm Khanh đẩy anh ta qua một bên, bước sấn về phía Lý Lệ, quát lên:
- Chị ra khỏi nhà tôi ngay!
- Tao không đi, mày làm gì được tao? Đồ khốn nạn!
Cô quay lại phía bạn bè, la lớn lên:
- Nó mê anh Khang nên ganh với tao đó. Tụi mày nhớ chuyện mẹ tao nói không, là con nhỏ này đó. Lúc ở Đà Lạt nó quyến rũ anh Khang không được nên về đây kiếm chuyện với tao đó.
Diễm Khanh sững người nhình Lý Lệ. Sự vu khống làm cô bàng hoàng không biết phản ứng thế nào. Cô thấy mình quát lại:
- Đừng kiếm chuyện vu khống! Nói chuyện này chưa xong đã bắt qua chuyện khác, hèn vừa vừa thôi.
Nhưng Lý Lệ sử dụng tối đa điểm mạnh của mình. Cô nói át đi:
- Tụi mày nhớ hôm đó mẹ tao kể không, lúc mình đi diễn ở Đà Lạt đó. Mẹ tao tới khách sạn kể có con nhỏ mê anh Khang đó, nhớ không?
- Nhớ rồi, kỳ đó bác kể lâu lắm.
- Ừ, là nó đó. Nó chê tụi mình hát dở, nhờ được lăng xê nên nổi tiếng. Nó chửi cả tụi mày đó.
Cách tìm đồng minh của Lý Lệ rất có hiệu quả, các cô ca sĩ kia bị chạm tự ái, nhìn Diễm Khanh bằng nữa con mắt rồi tản đi chỗ khác. Một cô nàng bĩu môi:
- Chưa biết mèo nào hơn mĩu nào!
Chẳng còn ai thắc mắc về chuyện Lý Lệ bị đuổi, cũng chẳng còn ai để ý giữa hai người, ai mới là chủ nhà. Bạn bè Lý Lệ chỉ có tâm lý soi mói Diễm Khanh, vì cô đã chạm đến tự ái của họ.
Diễm Khanh không ngờ Lý Lệ biết cách lật ngược tình thế như vậy. Cô nói thẳng:
- Đừng vu khống trơ trẽn như vậy! Tôi chẳng cần thanh minh với ai hết. Chỉ cần nhắc cho chị nhớ, đây không phải là nhà chị, và vì vậy mà đừng tự tung tự tác, vậy là đủ rồi.
Rồi cô lạnh lùng quay lên lầu. Phía dưới chợt cười rần lên. Cách cười chế giễu, thách thức và khiêu khích một cách cố ý.
Máu trong người Diễm Khanh như đông lại, tức giận điếng cả tim. Nhưng cô vẫn cứ đi lên,vì biết nếu quay xuống, cô sẽ càng thua thiệt, Lý Lệ sẽ có cách biến cô thành trò hề, và cô cũng chẳng đuổi được cô ta đi.
Lần đầu tiên trong đời cô hiểu được rằng, có những người rất ngang ngược. Họ vẫn biết họ sai, nhưng họ vẫn ỷ mạnh để đè bẹp người khác.
Khi hiểu như vậy, cô càng thấy mình mệt mỏi tuyệt vọng.
Tối hôm sau, khi Diễm Khanh đang xem sách trong phòng thì cô giúp việc lên gõ cửa phòng cô. Vú Hòa bước ra mở cửa. Cô ta đứng bên ngoài tò mò nhìn vào trong tìm Diễm Khanh. khiến vú Hòa bực lên:
- Tìm cái gì vậy?
Cô ta bèn thụt ra ngoài, nói dè dặt:
- Có người đến tìm cô Khanh, ảnh bảo vô nói là bạn cũ của cô Khanh, nhưng đó là ca sĩ Nam Quang đấy, cô Khanh có tiếp không ạ.
Hình như cô ta cũng biết được sự gay cấn giữa hai phe trong nhà, nên rất dè dặt. Thấy vú Hoà đứng im, cô ta thò đầu vô cửa hỏi lớn hơn:
- Cô Khanh có tiếp không?
- Nói với anh ta, tôi không biết anh ta là ai, nói anh ta về đi.
- Dạ.
Cô gái quay đi, nhưng vú Hòa chợt gọi lại:
- Khoan đã, đừng có đuổi! Cứ nói cậu ta chờ đi, nhớ tiếp khách đàng hoàng nghe.
Đợi cô bé đi rồi, vú quay vào phòng, đến ngồi xuống cạnh giường:
- Con xuống tiếp cậu ta đi Khanh.
Diễm Khanh bỏ quyển sách xuống:
- Sao vú bảo con vậy, vú thừa biết anh ta là bạn của họ mà.
- Bạn của nó mà tới tìm con, tức là muốn làm quen với con, con phải tranh thủ kiếm bạn chứ.
- Tại sao con phải hạ mình tìm bạn của họ? Con không làm vậy đâu.
Vú Hòa nói nhỏ:
- Thường thường mấy ca sĩ bận vào buổi tối, câu ta bỏ hát để tới tìm con, có nghĩa là thích con nhưng đi giờ này để tránh mặt nó. Sao con không tranh thủ kết bạn với cậu ta?
- Con ghét họ lắm, kết bạn làm gì chứ.
- Thì con nói cho cậu ta biết mẹ con nó ngang ngược vô ở nhà mình, rồi giải thích là con không có quen biết cậu Khang, để cậu ta biết là nó vu khống con.
Diễm Khanh nói bất cẫn:
- Anh ta là gì mà con phải thanh minh với anh ta, mà con cũng không cần có bạn nổi tiếng đâu.
- Chậc! con không cần thanh minh với riêng cậu ta, mà nhờ miệng cậu ta truyền cho người khác biết, cho nó mắc cỡ với bạn bè nó. Chứ thôi, con chịu tiếng oan à?
Diễm Khanh nhìn vú Hòa một lúc, rồi mỉm cười:
- Con không ngờ vú có ý nghĩ đó, không biết như vậy tốt đến mức nào, nhưng con sẽ làm theo lời vú.
Cô bước qua bàn phấn, chải sơ lại tóc rồi đi xuống dưới.
Cô bé giúp việc đang tranh thủ xin chữ ký của Nam Quang. Anh ta ký tên xong rồi đưa trả lại cô nàng, kèm theo nụ cười thân mật rất bình dị.
Diễm Khanh định phán cho một câu "sến:. Nhưng cô chỉ im lặng đến ngồi xuống đối diện, đưa mắt nhìn anh ta.
Sự im lặng của cô làm Nam Quang hơi lúng túng. Nhưng anh ta lập tức làm chủ tình thế ngay. Anh ta mở lời làm quen:
- Đến tìm thế này, có làm phiền Diễm Khanh không?
- Có.
Cách trả lời của cô làm anh ta hơi bất ngờ. Có lẽ anh ta không nghĩ Diễm Khanh thẳng thừng như vậy.
Im lặng một lát, anh ta lại lên tiếng:
- Nếu có phiền thì xin lỗi Diễm Khanh nha.
- Không có gì.
Nói xong cô lại im lặng. Hoàn toàn không có ý định gợi chuyện, dù là xã giao.
Thái độ đó rất khó tiếp xúc. Nhưng Nam Quang không hề lúng túng lâu, anh ta lại nói tiếp, giọng vô cùng lịch sự và ngọt ngào:
- Đêm qua tới chơi, không ngờ lại làm phiền Diễm Khanh, anh thấy ngại quá, nên tối nay anh bỏ hát để tìm Khanh xin lỗi. Khanh không giận anh chứ?
- Không.
- Tại sao? Hôm qua thấy Khanh có vẻ giận quá, làm anh hết sức ngại.
Diễm Khanh cười lạnh lẽo:
- Bộ các người hay làm náo loạn thiên hạ lắm sao, không thấy ngại à?
- Trước đây thì không, nhưng bây giờ gặp Khanh thì anh thấy ngại.
- Cám ơn.
- Anh không biết Lý Lệ ở nhờ nhà Khanh. Bả khoe là theo mẹ về ở nhà dượng, sau này ngôi biệt thự này sẽ là của bả, vì bả là con trong nhà.
Diễm Khanh đứng bật dậy:
- Nói láo!
Cô giận run và không hay mình đang trừng mắt nhìn Quang. Làm anh ta bố rối thanh minh:
- Anh chỉ nghe Lý Lệ nói vậy thôi, chứ không tin, Khanh đừng giận anh. Tất nhiên anh tin lời Khanh hơn rồi.
Diễm Khanh ngồi xuống, cười nhạt nhẽo:
- Việc gì tôi phải giận anh, anh lầm rồi.
- Nếu được vậy thì tốt quá, anh không muốn Khanh có ác cảm với anh, bạn bè chơi chung chưa chắc đã đồng tình với nhau. Thật đó Khanh ạ.
- Các người thế nào với nhau, đâu có liên quan gì tới tôi.
Thái độ lạnh lùng của Diễm Khanh không làm Quang thấy phật ý. Lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với một cô tiểu thư quí tộc, anh ta hơi bị choáng, tình cảm quá lớn, làm sao anh ta đủ sức bắt bẻ.
Đêm qua, cái phút đầu tiên nhìn thấy Diễm Khanh, hãy còn làm anh ta ngây ngất như chất rượu chưa tan. Đến lúc về, anh ta hãy còn bần thần vì hình ảnh tuyệt đẹp, như tạc bằng cẩm thạch, khi cô đứng trên cầu thang nhìn xuống mọi người.
Thậm chí, thái độ ác cảm của cô lại làm anh ta thấy cô cao hơn. Khác xa với những Fan hâm mộ lúc nào cũng tìm cách làm thân với anh.
Tâm lý đó làm Nam Quang không hay mình đang có cử chỉ gần như quỵ luỵ. Thấy Diễm Khanh cứ ngồi im, anh bèn cố tìm cách gợi chuyện:
- Khanh là bà con sao với Lý Lệ vậy?
- Tôi chưa từng là bà con với chị ta.
Nam Quang gật gật đầu:
- Anh quên, chuyện đó hôm qua Khanh đã nói rồi. Nhưng anh thấy Khanh không nên gây với Lý Lệ, cô ta có tiếng là ngang ngược đó.
- Lạ thật! Không hiểu tại sao anh có thể nói về bạn mình như vậy.
Nam Quang khoát tay:
- Chơi chung không có nghĩa là hiểu nhau. Anh không phê phán cô ta, nhưng tính tình cô ta hơi ngược ngạo, cô ta luôn triệt để khai thác vị trí ngôi sao của mình.
- Vậy à? Hình như anh cũng được xếp vào loại sao ngang ngược cũng là tính cách của anh à?
- Đâu có, đâu có, "sao" thì cũng tuỳ người chứ. Anh không thích kiêu kỳ quá, anh biết thời của mình qua mau lắm, nên không dám đưa mình lên cao quá, rớt xuống đau lắm.
Diễm Khanh cười nhếch môi, nói như nhận xét:
- Anh có vẻ khiêm tốn quá ha, ít ra còn có cái gì đó thuộc về nhân cách.
Nam Quang liếm môi:
- Khanh có vẻ coi thường tụi anh quá. Không phải ai cũng sống hơì hợt như Lý Lệ đâu.
- Tôi có nói là coi thường các người đâu. Tôi chỉ nói là anh khiêm tốn thôi, ngoài ra không so sánh hay ám chỉ ai cả.
- Ờ, có thể anh hiểu sai ý Khanh, xin lỗi nghe.
Diễm Khanh không trả lời. Cô ngồi im dáng rất thẳng, khuôn mặt như tạc bằng sáp, một vẻ mặt dễ làm người ta e dè lúng túng.
Nam Quang cũng không nằm ngoài tâm lý đó, anh ta bối rối một chút, thật sự không biết nói gì.
Ngồi im một lát, anh ta chợt lấy trong túi áo hai tấm vé, đặt xuống trước mặt Diễm Khanh:
- Đây là vé mời, tối mai anh diễn ở nhà hát lớn, nếu Khanh rủ bạn đi xem thì anh mừng lắm.
Diễm Khanh lịch sự cầm lên xem, rồi buông thõng:
- Để xem, tôi không biết mình có rảnh không.
- Đi đi Khanh! Nếu Khanh nhận lời thì mai anh đến đón.
- Anh không bận chạy sô sao, sao lại để mất thời giờ với tôi vậy? Buổi tối là thời giờ quí giá của các người mà.
- Không sao, chỉ cần Khanh nhận lời, anh sẽ bỏ mấy tụ điểm khác, đưa Khanh đi.
- Cám ơn nha, nhưng tôi không muốn làm phiền người khác bao giờ. Đừng quan tâm đến tôi!
Nam Quang xua xua tay:
- Không phiền đâu, không phiền chút nào! Chỉ cần Khanh nhận lời là anh vui lắm rồi, bỏ vài sô diễn đâu có quan trọng gì.
Diễm Khanh nhìn anh hơi lâu. Cách đối đãi nhiệt tình của anh ta làm cô bớt đi ác cảm. Cô cũng không muốn cư xử thiếu lịch sự với người khác. Thế là cô cầm hai tờ vé lên giọng bớt đi vẻ lạnh nhạt:
- Tôi không dám hưá trước. Nếu đi được thì tôi sẽ tự đi, anh đừng đưa đón phiền lắm.
Nam Quang sốt sắng:
- Không có gì phiền cả, anh đã nói rồi, bỏ vài suất diễn không quan trọng đâu, miễn Khanh chịu đến xem thôi.
Diễm Khanh hơi cười:
- Anh làm tôi thấy mình quan trọng quá, tôi không quen để người khác bận rộn vì mình đâu, phiền lắm.
Nụ cười của Diễm Khanh làm Quang thấy phấn khởi lên. Cuối cùng thì anh cũng phá được lớp băng đóng quanh cô. Bất giác, anh cũng cười thật tươi:
- Thật ra, Khanh không kiêu kỳ như anh nghĩ. Ngược lại, rất dễ gần.
- Anh thấy tôi kiêu kỳ lắm sao?
Nam Quang khoát tay:
- À không! Hôm qua Khanh làm anh tưởng vậy thôi. Thật ra là không phải.
Thấy Diễm Khanh không nói gì, anh ta nhắc lại:
- Thế nào Khanh, mai có thể đến xem ca nhạc không?
- Tôi không dám hẹn trước. Mai, tôi sẽ gọi điện trả lời anh.
Điều này thì tốt đẹp ngoài ý nghĩ của Quang, vì Diễm Khanh chịu gọi điện cho anh, điều đó có nghĩa là sẽ có mối quan hệ sau này. Anh lập tức rút danh thiếp, đặt trước mặt cô.
- Đây là số riêng của anh, số này chỉ có vài người biết thôi. Chỉ cần Khanh gọi tới là bất cứ lúc nào anh cũng trả lời.
Diễm Khanh cầm lên, nhìn lướt qua, rồi chợt mỉm cười:
- Có nghĩa là anh nhiều máy lắm, và sự trả lời cũng chọn lọc, có phải đó là phong cách của ngôi sao không?
Quang cười trừ:
- Chuyện bắt buộc mà Khanh.
Anh ta chợt nói như đề nghị:
- Có thể cho anh xin số máy riêng của Khanh không?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Từ lâu rồi tôi không còn sử dụng máy riêng, người ta huỷ rồi.
- Vậy hả?
Nam Quang thấy tiếc, nhưng không cố nói thêm. Và anh tin là Diễm Khanh nói thật.
Cả hai tự nhiên im lặng, như không còn chuyện gì để nói. Nhưng Quang không muốn về ngay.
Anh nhìn nhìn Diễm Khanh. Đêm qua không có dịp nhìn kỹ. Hôm nay ngồi gần cô, anh vẫn thấy ấn tượng hôm qua không suy suyễn chút nào. Diễm Khanh có vẻ đẹp rất hiền. Móng tay trắng hồng, được chăm sóc kỹ, nhưng không phải là trau chuốt màu mè. Cô không hề sơn móng, có vẻ như cô rất giản dị, thanh tao.
Và không phải là cô gái cau có khó chịu, như bề ngoài cô thể hiện đêm qua.
Nam Quang không hay mình đang nhìn quá lâu so với sự cho phép. Đến lúc thấy Diễm Khanh rụt tay lại, khoanh trước ngực như không muốn bị nhìn, anh mới nhớ ra là mình quá thô thiển.
Anh vội nhìn đi chỗ khác một cách lúng túng.
Cả hai còn đang im lặng thì chợt nghe tiếng chuông ngoài cửa. Cô gái giúp việc vội chạy ra. Quang và Diễm Khanh cũng nhìn ra xem người khách đó là ai.
"Hy vọng không phải Lý Lệ về, cũng không phải là bà An" - Quang lo lắng nghĩ thầm.
Ngoài cửa, cô gái đi vào, nói với Diễm Khanh:
- Cô Khanh có khách.
Lúc đó Hiẻu Khang xuất hiện ngoài cửa, làm Diễm Khanh hết sức ngạc nhiên.
Cả Quang cũng vậy, thậm chí còn ngạc nhiên hơn Diễm Khanh, vì anh không ngờ hai người có quen nhau.
Hiểu Khang cũng có vẻ bất ngờ khi thấy Quang, nhưng anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, mỉm cười với anh ta.
Quang vội đứng dậy chào:
- Anh Khang mới tới. Không ngờ anh cũng quen biết với Diễm Khanh.
Hiẻu Khang cười thản nhiên:
- Tối nay cậu không đi diễn sao?
- Dạ không.
Hiẻu Khang quay qua Diễm Khanh, định chào cô. Nhưng Diễm Khanh đã làm một việc anh không ngờ tới. Cô nhìn anh một cách lạnh lùng:
- Chào anh.
Rồi cô đứng dậy, nói một cách khô khan:
- Tôi hơi bận, hai người cứ ở chơi, chắc Lý Lệ cũng sắp về rồi đó.
Nói xong cô quay người đi lên. Không thèm quan tâm đến tia nhìn sửng sốt của hai người khách.
Diễm Khanh rời phòng đào tạo, lững thững băng qua khoảng sân đi lên lớp cũ. Gần 1 năm rồi, cô mới trở lại đây. Đi qua các lớp học yên lặng, cô còn có cảm giác là giữa mình với bạn bè là 1 một khoảng cách thật xa.
Hôm nay cô trở lại trường xin học tiếp. Phòng đào tạo đã nhận. Nhưng phải bắt đầu vào năm học mới, dù sao thì cô cũng phải học lại 1 năm. Từ đây tới đó có mấy tháng mà cô thấy dài thăm thẳm
Lúc ở Đà Lạt thì không thấy gì. Nhưng về đây rồi, không chịu nổi sự có mặt của mẹ con bà An, cô chỉ muốn ra khỏi nhà. Mà ra khỏi nhà thì không biết đi đâu, đi học thì dù sao cũng có nơi để tới
Ban đầu, cô định lên lớp gặp bạn, nhưng giữa đường cô lại đổi ý và quay lại xuống sân
Diễm Khanh đi lang thang ngoài đường tới chiều tối mới chịu về nhà. Trên tay là mấy quyển truyện trinh thám cô đã mang từ nhà sách về
Diễm Khanh vừa bước vào sân thì vú Hoà đã chạy ra đón con, vẻ lo lắng:
- Từ trưa tới giờ con đi đâu vậy Khanh? Đi mà không chịu gọi điện thoại về nhà, làm vú lo quá trời, con đi đâu vậy?
- Thì con vô trường học, rồi đi chợ. Con nói với vú rồi
- Nhưng đi thì cũng khoảng nữa buổi thôi, làm vú sợ con gặp chuyện gì
- Họ có nhà không vú?
Vú Hoà đã quen với cách gọi đó, nên hiểu ngay:
- Hai người lớn mới đi lúc sáu giờ. Người nhỏ thì đi như thường lệ. Con cứ thoải mái đi... à quên, nãy giờ có khách chờ con đó
- Ai vậy vú?
- Cậu nhạc sĩ, nhưng mà con đừng làm như lần trước nữa nghe
Diễm Khanh đứng lại ngay:
- Con không muốn tiếp anh ta
Vú Hoà định khuyên mấy câu, nhưng cô lại bỏ đi vào nhà, làm vú cũng không gọi lại kịp
Đi ngang qua phòng khách, Diễm Khanh thấy Khang đang ngồi chờ. Nhưng cô vẫn đi thẳng vào nhà, mặt lạnh như tiền
Khang gọi lại:
- Khanh!
Diễm Khanh làm như không nghe, thậm chí không buồn nhìn về phía Khang. Cử chỉ đó làm Khang nóng thật sự, anh đi nhanh theo, kéo mạnh cô đứng lại
- Cô nghe tôi gọi không? Bất lịch sự 1 lần là đủ rồi, đừng có lặp lại kiểu đó nữa
Diễm Khanh quay hẳn người lại, gở tay anh ra:
- Đây là nhà tôi, đừng có ngang ngược như vậy
- Ai ngang ngược? Cô buộc tôi phải làm như vậy. Lần trước cô cư xử chẳng ra gì, Quang nó không giận, nhưng tôi chịu không được đâu, đừng có quá đáng
Diễm Khanh định trả lời, nhưng lúc đó vú Hoà đã vào tới. Vú nói nhỏ nhẹ:
- Đừng làm vậy con à! Người ta cười mình đó
- Muốn nghĩ thế nào về con thì mặc, con không cần biết
Vú Hoà định nói thì Khang đã trừng mắt nhìn Diễm Khanh:
- Tôi ra lệnh cho cô đó, trở lại tiếp tôi đàng hoàng, không thì đừng trách
Diễm Khanh chớp mắt một cách sửng sốt. Cả vú Hoà cũng ngạc nhiên về thái độ của Khang, nhưng bà im lặng như đồng tình. Quả thật, bà thấy làm như vậy có hơi độc đoán, nhưng lại hay hơn
Qua phút bất ngờ, Diễm Khanh quay ngoắt người đi lên. Nhưng lập tức cánh tay của cô bị kéo mạnh lại, khiến cô mất thăng bằng ngả chúi vào mình Khang
Anh đỡ cho cô giữ thăng bằng, rồi nói với giọng dứt khoát:
- Nếu cô không xuống dưới, tôi sẽ lên phòng cô để nói chuyện, tôi nói là làm đó
Diễm Khanh giương mắt nhìn Khang. Lần đầu tiên cô thấy có người xử sự lạ như vậy. Nó làm cô lúng túng vì không dám coi thường
Diễm Khanh còn chưa biết làm sao, thì Khang đã quay xuống dưới, đến phía xa-lông ngồi chờ
Tự nhiên Diễm Khanh nhìn vú Hoà, bà gật đầu:
- Nghe lời cậu ấy đi con
Bà nhẹ nhàng đẩy cô tới trước. Diễm Khanh suy nghĩ một lúc, rồi đi về phía xa-lông. Cô nhìn Khang gườm gườm:
- Anh nghĩ làm như vậy tôi sẽ sợ anh sao?
- Cô nghĩ thế nào kệ cô, tôi không cần biết. Lần đầu tiên tôi thấy một người thiếu văn hoá như cô, chê người khác sao không nhìn lại mình
Diễm Khanh hiểu Khang muốn ám chỉ chuyện Lý Lệ, cô nhìn anh với vẻ ghét ra mặt:
- Tôi chỉ đối xử như vậy với bạn bè cô ta, vì tôi cảm thấy họ không đáng cho tôi tôn trọng
Khang quật lại:
- Cô không tôn trọng Lý Lệ hay là cá nhân tôi? Hai chuyện đó không liên quan gì với nhau cả, cô làm như vậy người ta chỉ thấy cô kém văn hoá thôi
Diễm Khanh đứng bật dậy:
- Anh là cái gì mà tôi phải ngồi đây nghe phê bình? Ra khỏi nhà tôi ngay!
Cô quay người định đi lên, nhưng Khang điềm nhiên nói phía sau lưng cô:
- Nam Quang nói với tôi, lần đầu tiên thấy 1 người dễ thương như cô, tiếc là cô để người ta thất vọng về mình
Thấy cô hơi đứng lại, anh nói tiếp:
- Vì 1 người mình ghét mà đẩy những người ủng hộ mình ra xa, cư xử như vậy vừa mất bạn, vừa dại dột, người thông minh sẽ không làm vậy đâu
Diễm Khanh làm thinh. Thật ra cô không cứng rắn như Khang tưởng, mà cũng không phớt lờ những tình cảm Khang và Nam Quang dành cho mình. Có điều cô đau khổ quá nên đâm ra ghét lây họ, đơn giản vì họ là bạn của Lý Lệ
Cô đến ngồi trở lại ghế, vẽ buông xuôi:
- Hôm nay anh đến chi vậy? Tại sao phải tìm tôi hoài, bộ anh không sợ Lý Lệ giận sao?
Khang như không muốn trả lời, anh hỏi lại:
- Cô đi đâu cả buổi chiều vậy?
- Anh hỏi làm gì?
Khang chưa kịp trả lời thì ngay lúc đó có tiếng xe đang chạy vào sân. Tự nhiên, cả hai im bật, đưa mắt nhìn ra. Vẻ mặt Khang thoáng một nét không hài lòng nhưng vẫn không nói gì
Rồi bà An đi vào. Thấy Khang, bà chợt tươi rói khuôn mặt, cười vồn vả:
- Khang tới lâu chưa vậy cháu? Con Lệ biết cháu tới không?
- Dạ không
Ông Bách chỉ chào Khang 1 cái rồi đi lên lầu. Nhưng bà An thì bước tới xa-lông và ngồi xuống vẻ như Khang là khách của bà. Bà đưa mắt nhìn Diễm Khanh 1 cái nhưng không nói gì, mà chỉ quan tâm tới Khang
- Hôm trước bác nghe nói có cháu tới, nhưng không có ở nhà. Lâu gặp cháu quá
- Dạ
Diễm Khanh nghiêm mặt đứng dậy, không thèm chào ai. Cô bỏ đi lên lầu, gài cửa lại, vẻ mặt nặng như chì
Một lát sau, bà An đi lên, đập mạnh cửa, nói vọng vào:
- Mở cửa coi!
Vú Hoà vội đi ra mở. Diễm Khanh cũng ngồi lên xem chuyện gì
Bà An bước vào phòng, vẻ mặt như chực chờ gây hấn. Bà nói 1 cách khó chịu
- Lần sau, nếu không có con Lệ ở nhà thì cứ để cậu ấy ngồi chờ, không thì bảo con Hoa mời người ta về, cô khỏi tiếp nữa
Diễm Khanh im lìm nhìn bà ta bằng đôi mắt " mang hình viên đạn", đầy vẻ căm ghét nhưng vẫn không nói gì
Hình như thái độ của cô làm bà An khêu khích, giọng bà đanh lại:
- Lần trước 1 lần con Lệ không muốn rồi, tưởng sao bây giờ làm nữa, bộ đợi người ta chửi hay sao?
- Bà ra khỏi phòng tôi, đi ngay!
Bà An rít lên, đổi giọng ngay:
- Đồ hổn hào! Nói động tới mày là mày đuổi phải không? Tao không đi đó, mày làm gì tao? Đừng có chọc tao nổi khùng à
- Bà dám không đi không?
Bà An không dám đá động tới việc đi hay ở, sợ Diễm Khanh lại quậy lên. Nhưng chuyện cô tiếp khách lúc nãy vẫn còn làm bà tức, nên bà gay qua chuyện khác
- Đồ con gái hư! Muốn chồng quá hay sao vậy mà đi cua bồ người khác
Câu nói của bà làm Diễm Khanh ghê tởm cùng cực. Cô quắc mắt lên:
- Tôi ghê tởm bà lắm, bà ra khỏi phòng tôi ngay!
- Mày sợ tao lôi chuyện xấu của mày ra nói, nên đuổi tao phải không?
Diễm Khanh tức quá nên không kiếm ra câu nào để trả đũa, đầu óc cô còn rối tinh, thì bà An đã chỉ chiết:
- Nhìn thấy kiểu đeo trai của mày, tao chướng mắt lắm. Nó là bồ con gái tao, mày muốn chồng quá thì đi kiếm thằng khác đi. Không kiếm được thì nói tao làm mai cho, đừng phá con gái tao
Diễm Khanh không trả lời, như nổi điên lên, cô đẩy mạnh cửa, đi nhanh qua phòng ông Bách
Cô đạp mạnh cánh cửa, nói như hét:
- Dượng Bách, dượng đã đưa họ vào nhà này, thì dượng giải quyết đi. Con không đồng ý họ ở đây nữa
Ông Bách mở cửa bước ra, vẻ mệt mỏi và cau có:
- Chuyện gì nữa vậy, gây trên đó chưa đủ sao mà còn đem xuống đây, mệt quá đi
Diễm Khanh vung mạnh tay, mặt đỏ bừng:
- Lần trước con gia hạn 1 tháng, họ phải dọn, nhưng đã hai lần như vậy rồi, bây giờ con không chịu nổi nữa. Dượng biểu bả dọn ngay cho con
- Bây giờ tối rồi, kiếm chuyện làm chi vậy không biết. Để cho trong nhà yên ổn coi
- Nếu dượng muốn yên ổn thì hãy biểu họ đi đi. Nếu không con sẽ nhờ đến pháp luật, con không nói suông đâu
Nãy giờ bà An đứng khoanh tay nghe, khuôn mặt nghinh nghinh thách thức. Nghe Diễm Khanh hăm đi thưa, bà bước tới, nói át đi:
- Ông coi ai kiếm chuyện với ai. Bạn trai của con Lệ mà nó cứ kiếm cách quyến rũ người ta, tôi làm mẹ phải sốt ruột cho con gái tôi chứ. Hể tôi mở miệng thì nó đòi đuổi, ông xử đi
Rồi bà khóc lu loa lên:
- Cũng tại ông kêu tôi mới dọn về, chứ có phải tự tôi muốn đâu. Ở được bao nhiêu mà cứ bị đuổi, tôi chịu sao nổi chứ
Ông Bách làm thinh khó xử. Thật ra ông đã khuyên bà An chờ thêm thời gian để hợp thức hoá mọi chuyện, nhưng bà và Lý Lệ cứ thúc hối ông. Hai mẹ con đều muôn ở ngôi biệt thự sang trọng này, vừa sung sướng vừa có thể khoe khoang với bạn bè. Ông biết tất cả, nhưng không cản được, vì cả hai đã tự ý dọn về
Mấy tháng nay, ông rất ngán cảnh hai bên gây gổ và lần nào Diễm Khanh cũng lôi ông ra phân xử. Còn bà An thì khóc lóc làm cho ông rối trí
Cảm giác bị phiền toái làm ông bực mình lên. Nhưng là bực Diễm Khanh. Ông quay qua nhìn cô:
- Trong nhà yên lặng không muốn, muốn cho ầm ĩ lên cho người ta cười hay sao?
- Người gây ra chuyện ầm ĩ không phải là con. Dượng đưa người lạ vào nhà thì dượng phải giải quyết. Con không đồng ý họ ở đây nữa. Đây là nhà của mẹ con mà
- Mở miệng ra là cô nói nhà của mẹ cô, tôi mà không quản lý công ty, thử coi mẹ con cô có chết đói hay không. Thấy tôi không nói rồi làm tới hả? Có muốn thưa thì đi thưa đi, thử coi ai thắng
Diễm Khanh cứng miệng, sững sờ không nói được. Cô đưa mắt nhìn bà An. Vẽ mặt bà hài lòng và tự mãn
Cô nhìn hai người một cách căm hờn rồi bỏ đi xuống cầu thang, đi một mạch ra sân
Vú Hoà lo lắng chạy đuổi theo:
- Con tính đi đâu vậy Khanh, tối rồi con
Diễm Khanh vừa đi vừa khóc tức tưởi
- Con muốn ra khỏi nhà, con không chịu đựng họ được nữa
- Nhưng ra khỏi nhà thì con đi đâu?
- Con không biết, miễn là ra ngoài đã
- Tối rồi Khanh à
- Con thà ngủ ngoài công viên hơn là ở trong nhà. Họ làm con ghê luôn cả nhà con, phải ở chung với họ, con không chịu nổi nữa
Vú Hoà hoảng hồn:
- Con đi như vậy, không đem theo tiền thì làm sao?
Như nhớ ra, Diễm Khanh quẹt nước mắt, giọng sụt sùi:
- Vú lên phòng lấy tiền cho con đi. Con ra ngoài đường chờ vú đó
Rồi cô đến mở cổng đi ra ngoài. Cô đứng ở đầu đường chờ vú Hoà
Một lát bà đi ra, đưa tiền cho cô
- Nói gì thì nói, nhà mình mình ở, bỏ đi là trúng ý họ rồi đó. Trở vào đi con!
Nhưng Diễm Khanh lắc đầu cương quyết:
- Con muốn tìm 1 quán nào đó ngồi 1 mình. Vú về đi, về xem họ làm gì
- Nhưng con vô quán nào, để vú biết vú đón con
Diễm Khanh nhìn quay, rồi chỉ vào quán cà phê gần đó
- Con sẽ vào đó. Lát nữa vú ra với con. Vú vô nhà xem họ làm gì đi
Chờ vú Hoà đi xa, Diễm Khanh mới băng qua đường, bước vào quán cà phê gần đó. Cô nhìn quanh, rồi đi đến góc phòng, buông mình xuống ghế rồi gục xuống bàn, tay tì trán với dáng điệu buồn rầu
Một cô tiếp viên đi đến bàn, hỏi đến hai lần Diễm Khanh mới ngẩng lên, gọi 1 ly sữa, rồi lại gục đầu xuống bàn.