Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 6
“L
ại đây,” Công tước Tresham bảo Jane sau một ván cờ vào mấy ngày sau, ván đó anh ta đã thắng nhưng chỉ sau khi buộc phải nghĩ nát óc các nước đi và kết tội cô cứ huyên thuyên làm anh ta mất tập trung. Mà cô cùng lắm chỉ nói một câu trong cả ván đấu. Jane đang định đi cất bàn cờ lên trên giá. Cô không tin vào
tông giọng anh ta. Cô không tin anh ta khi nghĩ về vấn đề đó. Mấy ngày vừa qua giữa hai người có một sự căng thẳng mà dù ít kinh nghiệm cô cũng dễ dàng nhận ra. Anh ta xem cô như một phụ nữ, và cô, xin Chúa cứu giúp, ý thức rất rõ anh ta là một người đàn ông. Jane thì thầm một lời cầu nguyện đầy biết ơn vì anh ta vẫn bị gắn chặt vào chiếc sofa khi cô lại gần, nhưng dĩ nhiên nếu anh ta rời được khỏi đó thì cô sẽ không được thuê nữa. Ý nghĩ phải từ bỏ công việc – và rời Dudley House – trong một tuần rưỡi nữa, càng ngày càng làm tâm tư Jane nặng trĩu. Trong lúc chuyện trò rôm rả, các bạn anh ta đã mấy lần nhắc đến sự kiện anh họ của cha cô, Bá tước Durbury, hiện đang ở London và đã thuê đội ngũ thám tử đáng sợ Bow Street tìm kiếm cô. Những người bạn và bản thân Công tước có vẻ đứng về phía cô. Họ chế nhạo việc cô vô hiệu hóa được Sidney, kẻ hình như không được ai yêu mến. Nhưng thái độ của họ hẳn sẽ thay đổi ngay tức thì nếu họ phát hiện ra tiểu thư Sara Illingsworth và Jane Ingleby là cùng một người.
“Cho ta xem tay cô,” Công tước nói. Tất nhiên đó là mệnh lệnh, không phải yêu cầu. “Tại sao?” cô hỏi, nhưng anh chỉ nhướng mày lên theo cách kiêu ngạo thường thấy và nhìn trả lại cô.
Cô ngập ngừng đưa tay ra, hai lòng bản tay úp xuống. Nhưng anh ta nắm lấy chúng và lật ngửa lên. Đó là một trong nhữmg thời khắc khó chịu nhất trong cuộc đời Jane. Tay anh ta bao trọn lấy đôi tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng đỡ lấy chúng. Cô có thể dễ dàng rút tay về, và mọi bản năng đều hối thúc cô làm thế. Nhưng làm vậy cô sẽ để lộ sự gượng gạo của mình và lý do duy nhất của sự gượng gạo ấy. Cô cảm nhận sức hút đàn ông của anh ta như một lực hữu hình. Và cô thấy khó thở.
“Không một vết chai,” anh ta nhận xét; “Vậy ra cô không làm nhiều công việc chân tay, hả Jane?” Cô mong anh ta đừng có quen gọi cô bằng cái tên chỉ có cha mẹ cô từng gọi. “Không nhiều lắm, thưa ngài,” cô đáp.
“Chúng là đôi bàn tay rất đẹp,” anh ta nói, “đúng như người ta mong đợi. Chúng phù hợp với phần còn lại của con người cô. Chúng thay băng thật nhẹ nhàng mà không gây đau đớn nhiều. Người ta tự hỏi chạm vào chúng còn tạo ra phép màu nào nữa. Jane, cô có thể là một gái bao hạng sang được săn lùng trên toàn nước Anh nếu cô muốn.” Cô giật tay về, nhưng anh ta đã siết chặt chúng chỉ nhanh hơn hành động của cô một tích tắc.
“Tôi đã nói thêm là ‘nếu cô muốn,’” anh ta chỉ ra, mắt ánh lên tia ranh mãnh. “Chúng có thể tạo ra phép màu nào nữa? Ta thắc mắc. Chúng có biết chơi nhạc không? Cô có chơi nhạc cụ nào không? Đàn dương cầm chẳng hạn?” “Một chút” Jane thú nhận. Khác với mẹ, cô chưa bao giờ là một nhạc công giỏi.
Công tước Tresham vẫn nắm chặt tay cô. Đôi mắt sẫm màu cháy rực nhìn thẳng vào mắt cô. Lời cô tuyên bố có thể thoát khỏi anh ta bất cứ lúc nào chỉ cần đi qua cửa hiện giờ nghe thật lố bịch. Chỉ cần giật nhẹ một cái là anh ta có thể kéo cô ngã vào lòng mình trong nháy mắt. Cô trừng mắt nhìn anh ta, quyết tâm không để lộ sự sợ hãi hay bất cứ nỗi lo lắng nào.
“Cho ta xem,” anh ta buông tay cô ra và chỉ vào chiếc đàn dương cầm đặt bên kia phòng khách. Đó là một cây đàn xinh xắn, trước giờ cô không để ý, nhưng không lộng lẫy bằng cây đàn trong phòng nhạc. “Tôi chơi kém lắm,” cô nói.
“Vì lòng kính Chúa, cô Ingleby,” anh ta thẳng thừng, “đừng cố e lệ thế. Ta luôn phải vội vã rút về phòng chơi bài mỗi khi các tiểu thư trẻ trong giới muốn thể hiện tài năng trong bất cứ cuộc giải trí thời thượng nào. Nhưng ta đã thảm hại đến độ gần như háo hức khi nghe có người thẳng thắn thừa nhận chỉ biết chơi chút ít và chơi rất dở. Giờ hãy đi và đàn một bản trước khi tâm trí ta chuyển sang trò vui khác trong lúc cô vẫn ở trong tầm tay ta.” Jane đi ngay lập tức.
Cô chơi một trong những bản cô còn nhớ, một bản nhạc fuga của Bach. May thay cô chỉ mắc hai lỗi, cả hai đều ở những nhịp đầu và không lỗi nào trầm trọng. “Qua đây,” Công tước lại nói khi cô đàn xong.
Cô băng qua phòng, ngồi vào chiếc ghế thường ngồi, và nhìn thẳng vào anh ta. Cô đã phát hiện ra rằng làm như thế sẽ giúp cô không bị bắt nạt. Có lẽ anh ta cũng thấy cô đã làm hết khả năng của mình. “Cô nói đúng,” anh ta đột ngột nói. “Cô chỉ biết chơi chút ít. Rất ít. Cô đàn mà không cảm nhận. Cô gõ từng nốt cứ như nó là một thực thể độc lập không dính dáng gì đến nốt sau hay nốt trước. Cô ấn từng phím như thể nó chỉ là một phím ngà vô tri vô giác, như thể cô nghĩ nó không có khả năng cất lên giai điệu. Hẳn là cô có một giáo viên kém cỏi.”
Anh ta phê bình cô thì Jane có thể thản nhiên đón nhận. Cô chưa bao giờ mang ảo tưởng về tài năng của mình. Nhưng cô xù lông lên khi anh ta ném những lời vu khống ấy vào mẹ mình. “Không phải thế!” Cô đốp lại; “Sao ngài dám đánh giá giáo viên qua bài trình diễn của tôi? Tài năng của tôi so với bà chỉ bé bằng cái móng tay. Bà có thể khiến người ta cảm tưởng như âm nhạc toát ra từ bà chứ không phải từ một nhạc cụ đơn thuần. Hoặc như thể nó đến với bà từ - ồ, từ một nơi siêu phàm nào đó.” Cô trừng trừng nhìn anh ta đầy căm phẫn, biết rõ mình nói thế vẫn chưa diễn đạt được hết.
Anh ta im lặng nhìn cô một lúc, trong mắt ánh lên tia kỳ lạ chưa từng thấy. “À,” cuối cùng anh ta nói, “Vậy là cô cũng hiểu, đúng không? Không phải cô không biết chơi nhạc, chỉ cô không có tài năng kiệt xuất. Nhưng tại sao một con người hoàn hảo như thế lại đến trại mồ côi để dạy học?”
“Vì bà là một thiên thần,” Jane đáp, lau những giọt nước mắt chỉ chực lăn dài trên má. Cô bị làm sao vậy? Cô chưa bao giờ là đứa mít ướt cho đến dạo gần đây. “Jane tội nghiệp,” anh ta dịu dàng nói. “Có phải cô coi bà ấy như mẹ mình?”
Cô suýt nữa bảo anh ta rằng hãy xéo đi với quỷ, những lời lẽ chưa từng lướt qua môi cô. Cô gần như sắp nói năng giống anh ta rồi. “Đừng bận tâm,” cô trả lời yếu ớt. “Ngài không sở hữu những hồi ức của tôi, thưa ngài. Cũng như con người tôi.”
“Ghê gớm quá ” anh ta nói. “Ta đã chạm vào cái nọc nào chăng? Thôi cô hãy ra ngoài và làm bất cứ việc gì cô thường làm trong giờ nghỉ buổi chiều đi. Bảo Quincy đến gặp ta. Ta có vài lá thư cần đọc cho cậu ta viết.” Jane đi ra vườn, một thói quen không bao giờ bỏ vào các buổi chiều, trừ khi trời mưa. Những bông hoa mùa xuân đang độ rực rỡ nhất, và không khí thoảng mùi hương ngọt ngào. Hít thở không khí ngoài trời từng chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống của cô ở Cornwall. Nhưng nỗi sợ hãi như một tấm lưới ngày càng khép lại quanh cô. Cô e sợ không dám đi quá những cánh cửa của Dudley House.
Cô sợ mình bị bắt, sợ không người nào tin cô. Sợ bị bỏ tù vì tội giết người. Đôi khi cô thấy mình gần như sắp kể toàn bộ sự thật với Công tước Tresham. Một phần trong cô tin rằng anh ta sẽ đứng về phía cô như một người bạn. Nhưng tin một người đàn ông nổi tiếng là nhẫn tâm thì đúng là ngu ngốc.
Sau hai tuần Jocelyn quyết định rằng nếu cứ phải nằm ì một tuần nữa thì chắc chắn anh sẽ phát điên. Raikes đã chẩn đoán khá đúng, quỷ bắt con mắt ông ta đi. Cái chân vẫn chưa chịu được trọng lượng của anh. Nhưng có một giải pháp trung hòa giữa đi lại trên hai chân và nằm một chỗ với một chân treo lên. Anh sẽ chống nạng.
Quyết tâm không trì hoãn thêm nữa của anh càng được củng cố sau hai chuyến viếng thăm đặc biệt ban chiều. Ferdinand đến đầu tiên, cập nhật những chi tiết mới nhất về cuộc đua, còn ba ngày nữa là tiến hành. Xem ra tình hình cá cược ở White rất sôi nổi,hầu hết đều cho rằng Ferdinand thua và đặt cược vào ngài Berriwether. Nhưng em trai anh rất ngoan cường. Và cậu ta mở một chủ đề khác. “Anh em nhà Forbes càng ngày càng khiêu khích tợn,” cậu ta nói. “Chúng đang ám chỉ rằng anh đang trốn biệt trong đây, Tresham, và giả bộ bị thương, bởi cứ nghĩ đến bọn chúng đang chờ là anh lại run lẩy bẩy từ đầu đến chân. Nếu chúng mà xì xào những lời ấy trong tầm tai em, thì số găng tay chúng phải lĩnh vào mặt đã đủ làm sưng mặt chúng rồi.”
“Đó là việc của anh,” Jocelyn nói cụt lủn. “Nếu chúng định đơm đặt gì về anh, chúng có thể nói thẳng với anh. Chúng sẽ không phải đợi lâu nữa đâu.” “Việc của anh cũng là việc của em, Tresham,” em trai anh bức xúc. “Sỉ nhục một người trong chúng ta là sỉ nhục tất cả chúng ta. Em chỉ hy vọng phu nhân Oliver xứng đáng với điều đó. Nhưng em dám chắc cô ta xứng đáng. Em chưa từng thấy người phụ nữ nào có vòng eo nhỏ và... Cậu ta đột ngột ngưng bặt và bối rối liếc qua vai anh về phía Jane Ingleby, đang ngồi lặng lẽ cách đó một quãng như thường lệ.
Ferdinand, cũng như Angeline và các bạn anh, đường như không biết cư xử thế nào với y tá của Công tước Tresham. Phiền phức đang kéo đến, Jocelyn bồn chồn nghĩ sau khi em trai anh đi khỏi. Không có rắc rối này thì có rắc rối khác. Trừ việc anh thường có mặt để đối phó. Trước đây anh luôn hào hứng với điều đó và hiếm khi nghĩ ngợi, nhưng mấy ngày gần đây anh hay bắt gặp mình làm thế. Cách sống của anh có cái gì đó thật ngớ ngẩn và vô nghĩa.
Anh càng sớm hồi phục và quay về với những hoạt động thường ngày bao nhiêu, thì càng tốt cho sự minh mẫn của anh bấy nhiêu. Ngày mai anh muốn biết lý do tại sao Barnard không đem cho anh đôi nạng mà anh đã yêu cầu. Rồi đến vị khách thứ hai. Hawkins bước vào thông báo tên người khách với nét mặt hết sức sưng sỉa. Jane Ingleby gấp cuốn sách đang đọc dở lại và rút vào cái góc cô ta thường náu mình.
“Phu nhân Oliver, thưa đức ngài,” Hawkins báo, “muốn nói riêng vài lời với ngài. Tôi đã bảo bà ấy rằng tôi không chắc ngài đủ sức khỏe để tiếp khách.” “Qủy tha ma bắt!” Jocelyn gầm lên. “Lẽ ra lão phải chặn cô ta ngay từ ngoài cửa chứ, Hawkins? Đuổi cô ta đi!”
Đây không phải lần đầu tiên cô ta đến Dudley House. Xem ra người đàn bà này chẳng biết thế nào là sáng suốt khi đến gặp một quý ông ở nhà riêng. Cô ta lại còn đến đúng thời điểm nửa giới quý tộc đang nườm nượp đến thăm anh và có thể tình cờ nhìn thấy cô ta hoặc bằng chứng cho sự hiện diện của cô ta. “Ta đoán là,” anh hỏi, “cô ta đến bằng xe của ngài Oliver và nó đang chờ cô ta bên ngoài?”
“Vâng, thưa ngài "Hawkins cúi đầu. Nhưng trước khi Jocelyn kịp nhắc lại mệnh lệnh đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà ngay lập tức, thì chính cô ta đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Hawkins, Jocelyn nghĩ một cách kiên quyết sẽ rất may nếu lão không thấy mình bị đẩy xuống vị trí giúp việc cho thằng bé đánh giày trước khi hết ngày.
"Tresham," cô ta cất lên thứ giọng ngọt ngào hổn hển, rồi đưa chiếc khăn tay viền đăng ten lên môi như một bằng chứng tiêu biểu về sự khổ tâm của một phụ nữ đa cảm. Phu nhân Oliver là hình ảnh của vẻ đẹp yêu kiều trong những sắc xanh rực rỡ hài hòa bổ khuyết cho mái tóc đỏ. Cô ta nhỏ nhắn và mảnh mai, nhưng cũng có sự đầy đặn mà Ferdinand đã nhắc tới lúc trước.
Anh quắc mắt khi cô ta lướt vào phòng, cặp mắt màu nâu lục nhạt âu sầu vì lo lắng cho anh. “Cô không nên đến đây.” “Nhưng làm sao em có thể bỏ đi được?” Cô ta tiếp tục lả lướt tới chiếc ghế dài. Cô ta quỳ xuống bên cạnh anh, ôm lấy một bàn tay anh trong cả hai tay mình rồi dưa nó lên môi hôn.
Hawkins, hết sức bất lương, đã lui ra và đóng cửa lại. “Tresham,” cô ta lại thốt lên. “Ôi, người thương tội nghiệp của em. Họ nói anh đã bắn lên trời một cách hào hiệp, trong khi anh có thể dễ dàng giết chết Edward. Ai nấy đều biết tài thiện xạ của anh. Vậy mà anh đã dũng cảm để cho anh ấy bắn vào chân mình.”
“Ngược lai là khác" anh cộc lốc. “Chẳng có lòng dũng cảm nào ở đây. Lúc đó tôi không chú ý.” “Một phụ nữ đã thét lên,” cô ta nói, lại hôn bàn tay anh và áp nó vào một bên má mát lạnh trát đầy phấn của mình. "Em nghĩ em không trách cô ta được, nhưng nếu em ở đó thì ắt đã ngất xỉu rồi. Cưng tội nghiệp và dũng cảm của em. Anh ấy đã gần như giết anh đúng không?”
“Cái chân ở cách tim rất xa,” Jocelyn nói, kiên quyết rút tay về. “Cô hãy đứng lên. Tôi sẽ không mời cô ngồi hay dùng đồ uống đâu. Cô về đi cho. Cô Ingleby sẽ đưa cô ra ngoài.” “Cô Ingleby?” Hai má cô ta đột nhiên đỏ ửng, và đôi mắt long lên.
Anh giơ tay chỉ vào Jane. “Cô Ingleby, hãy làm quen vói phu nhân Oliver. Người sẽ ra khỏi đây - ngay bây giờ!” Nhưng ánh mắt hằn học ghen tuông của phu nhân Oliver trở nên lãnh đạm pha lẫn khinh thường khi nó chiếu vào Jane. Những gì cô ta thấy chỉ là một con hầu.
“Anh thật tàn nhẫn, Tresham,” cô ta nói. “Em đã lo cho anh đến mất ăn mất ngủ, mong muốn gặp anh đến khô héo ruột gan.” “Mong muốn của cô đã thành rồi đó,” anh nói ngay. “Chúc cô một ngày tốt lành.”
“Hãy nói với em rằng anh cũng nhớ em đi,” cô ta nói, “À, anh tàn nhẫn đến mức bắt em phải nài xin một lời âu yếm” Jocelyn nhìn cô ta với một vẻ giống như ghê tởm, “Thành thực mà nói, tôi không mảy may nghĩ tới cô kể từ lần cuối gặp cô - hình như ở nhà Georges? Hay trên phố Bond nhỉ? Tôi chẳng nhớ nữa. Và chắc chắn tôi cũng sẽ chẳng dành cho cô một ý nghĩ nào khác ngay khi cô đi khỏi.”
Cô ta lại ấp khăn tay lên miệng và nhìn anh đầy quở trách qua viền khăn. "Anh đang giận em,” cô ta bảo anh.
"Những cảm xúc của tôi, xin đảm bảo với cô, ma'am” anh nói, “còn lâu mới đạt được độ giận dữ.” “Nếu anh để em giải thích..." cô ta mở miệng.
“Xin cô miễn cho tôi.” “Em đến để cảnh báo với anh,” cô ta nói, “các anh trai em, Anthony, Wesley và Joseph đang định giết anh đó, anh biết chứ? Để bảo vệ danh dự cho em, họ nghĩ Edward làm việc đó chưa đủ thuyết phục. Hoặc nếu không giết anh, họ sẽ tìm cách khác để làm tổn thương anh. Họ có khả năng làm thế lắm.”
Hành xử một cách bất cần thể diện hẳn là đặc trưng của gia đình này, Jocelyn nghĩ. “Cô Ingleby,” anh nói, “phiền cô dẫn phu nhân Oliver ra cửa và tiễn chân cô ấy hộ? Và bảo Hawkins rằng tôi có lời muốn nói với ông ta.”
Phu nhân Oliver òa lên khóc. “Anh có trái tim bằng đá, Tresham, đúng như mọi người đã cảnh báo em,” cô ta nói trong tiếng nức nở. “Em cứ tưởng mình biết rõ hơn, tưởng rằng anh yêu em. Và em không cần một đứa hầu đưa em ra ngoài. Em tự đi được, cảm ơn anh." Cô ta bắt đầu đi ra với một dáng vẻ bi thương đến nỗi chắc chắn nếu đứng trên sân khấu, cô ta sẽ nhận được nhiều tiếng huýt sáo tán thưởng từ mọi băng ghế trong nhà hát cùng với yêu cầu diễn lại.
“Chà, cô Ingleby,” Jocelyn nói sau khi cánh cửa thư viện được đóng lại. “Cô nghĩ sao về nhân tình của ta? Cô có trách ta đã trèo lên giường một phụ nữ không, dù là có chồng hay chưa?” “Cô ấy rất xinh đẹp,” cô ta thừa nhận.
“Còn câu trả lời cho câu hỏi thứ hai của ta?” Anh trừng mắt nhìn Jane như thể sự vô ý của phu nhân Oliver là lỗi của cô ta vậy. Anh mong người phụ nữ đó tránh xa anh ra trong một hoặc hai kiếp sau. “Tôi không phải quan tòa của ngài, thưa ngài,” Jane Ingleby nghiêm trang nói.
“Vậy là cô tha thứ cho tội ngoại tình?” anh hỏi, nhìn cô ta với đôi mắt nheo lại. “Không, tất nhiên là không,” cô ta trả lời. “Lúc nào nó cũng là hành động sai trái. Tuy nhiên ngài đã đối xử với cô ấy thật nghiệt ngã. Ngài nói với cô ấy như thể ghê tởm cô ấy.”
“Đúng vậy,” anh nói. “Sao ta phải giả vờ không phải?” “Vậy mà ngài đã ngủ với cô ấy và khiến cô ấy yêu ngài. Rồi giờ ngài lại hắt hủi cô ấy khi cô ấy bất chấp phép tắc để đến thăm ngài và cảnh báo nguy hiểm cho ngài?”
Anh mỉm cười. “Có thể nào,” anh hỏi, “cô lại quá đỗi ngây thơ đến thế? Ta đã khiến phu nhân Oliver yêu ta ư, Jane? Người duy nhất phu nhân Oliver yêu là chính mình. Và cô ta bất chấp phép tắc nhằm làm xã hội thượng lưu tin rằng cô ta và ta đang coi thường lễ giáo và nguy hiểm bằng cách tiếp tục dan díu với nhau. Người đàn đó là kẻ thích phô trương. Cô ta sung sướng khi được nổi tiếng, nhất là với một người như ta. Cô ta hân hoan khi gieo được tin đồn rằng cô ta đã chinh phục được trái tim của một người nhà Dudley - của chính Công tước Tresham. Cô ta thích thú hơn ai hết chuyện ta buộc phải bắn lên trời thêm ba lần nữa trong khi các anh trai cô ta dùng ta làm bia tập bắn. Năm lần nếu như hai gã anh còn lại cũng mò lên thành phố.” “Ngài xem thường sự nhạy cảm của phụ nữ rồi,” Jane nói.
“Ta tưởng,” anh nói nhẹ nhàng, “cô không phải quan tòa của ta?” “Ngài định xúi giục một người ngây thơ sao?” cô ta chanh chua.
“Ta hy vọng thế” Anh nhe răng cười. “Nhưng nói ta hay, điều gì khiến cô tin chắc rằng ta đã ngủ với phu nhân Oliver?”. Cô ta nhìn anh ngơ ngác mất một lúc. “Chuyện đó ai cũng biết,” cuối cùng cô ta nói. “Đó là lý do cuộc đấu súng diễn ra. Ngài đã bảo tôi mà?”
“Ta ư?” anh hỏi lại. “Hay ta chỉ để cô tự đoán?” “Tôi cho rằng,” cô ta lộ vẻ phẫn nộ, “giờ ngài sẽ phủ nhận.”
Anh mím môi và cân nhắc câu trả lời. “Không, ta nghĩ là không. Phủ nhận sẽ gây ra cảm tưởng rằng việc cô nghĩ tốt về ta rất quan trọng đối với ta, cô thấy đấy, Jane. Làm sao ta có thể để cô tin điều đó được?” Cô ta lại gần và ngồi xuống chiếc ghế của mình, đặt cuốn sách lên lòng và mở ra, rõ ràng không để ý mình có giở đúng trang hay không. Cô ta ép hai bàn tay lên trang giấy, mày cau lại.
“Nếu đó không phải sự thật,” cô ta hỏi, “sao ngài không phủ nhận? Sao ngài lại tham gia đấu súng và mạo hiểm tính mạng?” “Jane, Jane, là một quý ông ai lại đi lớn tiếng phủ nhận lời một quý cô chứ?”
“Nhưng ngài ghét cô ta.” “Ta vẫn là một quý ông,” anh nói, “và cô ta vẫn là một quý cô.”
“Thật ngớ ngẩn!” Đôi mày cô ta càng chau lại. “Ngài để cho chồng cô ta tin vào điều tồi tệ nhất giữa ngài và cô ta mà không buồn nói với ông ấy sự thật? Ngài để cho cả giới quý tộc tin vào điều tồi tệ nhất ở ngài ư?” “À,” anh nói, “nhưng họ lại thích ta vì điều đó đấy, Jane. Ta là Công tước Tresham xấu xa và nguy hiển. Làm sao ta có thể để cho giới thượng lưu thất vọng nếu cứ khăng khăng rằng trong chuyện này ta vô tội như một đứa bé sơ sinh? Tất nhiên không được rồi. Ta quả có tán tỉnh cô ta vài lần. Ta thường ve vãn những phụ nữ có chồng. Người ta trông đợi điều đó ở ta mà.”
“Ngài nói năng càn quấy làm sao?” cô ta gay gắt “Và tôi không tin ngài. Ngài nói với tôi tất cả những chuyện này chỉ để về sau ngài có thể ôi và bảo tôi là đồ ngốc mới tin ngài vô tội.” “À, nhưng mà, cô Ingleby, ta đã bảo cô rằng quan điểm của cô không có chút trọng lượng nào với ta mà.”
“Ngài thật đê tiện. Không hiểu sao tôi còn làm việc cho ngài được.” “Có lẽ, Jane,“ anh trả lời, “vì cô cần một mái nhà trên đầu và thức ăn trong dạ dày. Hoặc có lẽ vì cô thích quở trách và trừng trị ta bằng cái lưỡi đanh đá của mình. Cũng có lẽ vì cô đang dần dần thích ta chăng?” Anh cố ý đổi giọng thành âu yếm.
Môi Jane Ingleby mím chặt thành một đường mỏng dính. Cô ta chằm chằm nhìn anh. “Chỉ cần nhớ một điều,” anh bảo. “Ta không nói dối, Jane. Có thể ta chấp nhận lời nói dối của người khác, nhưng về phần mình thì không. Cô tin hay không tùy cô. Giờ thì đặt sách xuống và đi lấy cho ta ít cà phê. Cả thư từ của ta ở chỗ Michael Quincy nữa. Cộng với bàn cờ.”
“Ngài không được gọi tôi là Jane nữa,” cô ta nói, đứng dậy. “Một ngày nào đó tôi sẽ đánh thắng ngài ngay cả khi ngài tập trung. Và xóa sạch vẻ tự mãn khỏi gương mặt ngài.” Anh cười thật tươi với cô ta. “Đi lấy những gì cô được bảo đi,” anh nói. “Cảm phiên cô, cô Ingleby?”
“Vâng, thưa ngài,” cô ta hậm hực đáp. Vì sao, Jocelyn tự hỏi khi cô gái này rời khỏi phòng, việc cô ta biết sự thật về phu nhân Oliver có vẻ quá quan trọng với anh như vậy, dù anh một mực phủ nhận? Anh bất cần thiên hạ nghĩ gì về mình. Anh còn luôn thích thú cái danh phóng đãng ngay cả trong những dịp hiếm hoi anh chẳng làm gì cũng có như thế này.
Phu nhân Oliver đã khoe khoang với chồng, có lẽ trong một cuộc cãi vã, rằng Công tước Tresham là người tình của mình. Và người chồng, đương cơn căm phẫn cao độ, đã đưa ra lời thách đấu. Lẽ nào Jocelyn lại bác bỏ lời cô ta? Tại sao anh muốn Jane Ingleby biết rằng anh chưa tao giờ ngủ với phu nhân Oliver? Cũng như mọi phụ đã có chồng khác?
Nếu đến mai mà Barnard chưa mang đôi nạng đến, Jocelyn đột ngột nghĩ, thì anh sẽ lấy chúng phang vào đầu gã ngay khi chúng nằm trong tay anh.