Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Chương 5
“T
rước khi về nước, Mẫn Châu một mực đòi đấu với em lần nữa, xem võ công của em là trình độ gì, tại sao cô ấy lại thua.”. Đình Nghi bước đến, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái có cặp chân dài, đôi mắt to, hai mắt như mắt nai, nói tiếp: “Em mới đến võ quán Tùng Bách phải không? Trước đây không thấy em.”.
“Vâng!”
Bách Thảo dời mắt khỏi Đình Hạo, nhìn sang thiếu nữ tên Đình Nghi, trong lòng hơi xúc động.
Hai anh em Đình Hạo, Đình Nghi bẩm sinh xuất chúng, từ nhỏ đã được coi là cặp anh em Taekwondo tài năng. Đầu năm ngoái, cả hai cùng tham gia giải Taekwondo thanh niên thế giới tổ chức tại Hàn Quốc. Đình Nghi lọt vào vòng tám tuyển thủ xuất sắc nhất hạng cân của cô, còn Đình Hạo chiến thắng tuyển thủ Iran, Mỹ và Hàn Quốc, xuất sắc giành chức vô địch hạng cân của anh. Đây là thắng lợi chưa từng có trong các giải đấu Taekwondo gần đây có thanh niên Trung Quốc tham gia!
Khi tin tức từ nước ngoài bay về, tên của Đình Hạo và Đình Nghi xuất hiện la liệt trên các mặt báo. Bách Thảo đã cầm một tờ báo xem suốt cả buổi tối, trên trang báo đó bức ảnh Đình Hạo mình khoác lá cờ tổ quốc, đứng trên bục cao nhất, bức ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười rạng ngời nơi khóe miệng của anh.
Lúc đó cô đã thầm nghĩ...
Nếu như có thể trở thành nhà vô địch như anh, đứng trên bục vinh quang, mình khoác lá cờ tổ quốc, nghe quốc ca bên tai...
Nhìn thấy anh em Đình Hạo, Đình Nghi ở khoảng cách gần như vậy, Bách Thảo đột nhiên hơi hốt hoảng, đến mức không nghe rõ Đình Nghi đang nói gì với mình. Cứ tưởng Đình Nghi giỏi như vậy chắc sẽ rất kiêu kì, xa cách nhưng ánh mắt cô nhìn lại vô cùng dịu dàng.
“Đáng tiếc, lần này không mặc võ phục.”, Đình Nghi mỉm cười lịch thiệp. “Nhưng lần này tôi sẽ ở lại võ quán Tùng Bách mấy ngày, có cơ hội chúng ta thử giao hữu, em thấy thế nào?”.
Bách Thảo bỗng sững người, Hiểu Huỳnh phải huých vào người mới sực tỉnh, vội vàng trả lời:
“Vâng!”
Cô không dám tin vào tai mình, sao lại có thể được giao đấu với cao thủ như Đình Nghi! Quả là chuyện chưa từng dám nghĩ.
Nghe thấy Bách Thảo sẽ có cơ hội giao đấu với Đình Nghi, các tiểu đệ tử của Tùng Bách hâm mộ vô cùng, họ tranh nhau vây lấy Đình Nghi, ngỏ ý sau khi kết thúc cuộc thi lựa chọn đại diện của võ quán cũng muốn được giao hữu với cô, đến khi Nhược Bạch ra lệnh cho các đệ tử bắt đầu tập luyện mới thôi.
Do ngày mai đã bắt đầu cuộc thi tuyển trong võ quán, lại có anh em Đình Hạo chứng kiến nên các đệ tử của Tùng Bách như được tiếp thêm sức mạnh, nhiệt huyết dâng trào, đặc biệt hăng hái hơn mọi ngày. Đá trước, đá sau, đá ngang, tạt chéo, mỗi động tác đều tiếc là không thể đưa ra sức mạnh mười hai phần! nhưng động tác của Bách Thảo không hiểu sao, bỗng trở nên thiếu linh hoạt, cứng nhắc, cô luôn vô tình liếc nhìn Đình Hạo, Đình Nghi, muốn mình thể hiện tốt hơn, tốt hơn nữa trước mặt họ! Kết quả lại trái ngược!
“Cô lại đá vào tay tôi rồi.”
Bên tai vang lên tiếng của Diệc Phong, Bách Thảo vội thu chân lại như vừa tỉnh mộng, nhìn thấy cổ tay phải cầm tấm bia của Diệc Phong đỏ lên.
“Xin lỗi!”
“Mới nhìn thấy thần tượng là đã phân tán tư tưởng, sức tập trung dể bị phân tán như vậy sao?”, Diệc Phong lại ngáp, hình như không nghe thấy câu xin lỗi của Bách Thảo. “Tình trạng trước khi thi đấu như thế này, cuộc thi ngày mai tôi thấy cơ hội của cô không lớn.”
“Xin lỗi!”
Bách Thảo xấu hổ đỏ mặt. Sư phụ đã dạy, khi tập luyện phải tập trung chú ý, tuyệt đối không được phân tâm, không nên cho rằng tập luyện không phải là thi đấu mà có thể lơ đễnh. Cô đã luôn tuân thủ như vậy, không ngờ, hôm nay nhìn thấy anh em Đình Hạo lại trở nên bất thường.
“Tiếp tục!”
Diệc Phong giơ cao tấm bia chân, Bách Thảo không dám phân tâm, tập trung tinh thần, nghe khẩu lệnh của Nhược Bạch, hướng về tấm bia giơ cao trong tay Diệc Phong, tung chân đá.
Sau khi buổi tập kết thúc, Bách Thảo mới phát hiện anh em Đình Hạo, Đình Nghi đã rời khỏi phòng tập từ lúc nào. Khi ăn cơm tối, Hiểu Huỳnh nói, mấy ngày này anh em họ sẽ ở lại võ quán Tùng Bách, nhân tiện sẽ xem cuộc thi tuyển ngày mai.
“À, Hiền Võ với Tùng Bách chúng ta có quan hệ rất tốt.”
Sau bữa cơm, cùng Hiểu Huỳnh đến phòng tập, trên các đệm đấu đã đầy các đôi đang tập. Tối nay Diệc Phong không đến, vậy là cô đành tập với Hiểu Huỳnh. Lúc nghỉ giải lao, Hiểu Huỳnh vừa lau mồ hôi vừa nói nói Bách Thảo.
“Quán chủ phu nhân và Phương phu nhân là bạn tâm giao từ hồi họ còn là những tiểu thư khuê các. Khi anh Đình Hạo và chị Đình Nghi còn rất nhỏ, Phương phu nhân thường đưa họ đến đây chơi. Họ rất thân với sư huynh Sơ Nguyên và sư tỷ Sơ Vy, cho nên, lần này vừa từ Hàn Quốc trở về là họ đến thăm và ở lại chơi luôn.”
“Ra thế!”
Bách Thảo ngồi trên đệm bóp hai chân, không biết có phải do căng thẳng không mà cô cảm thấy chân mình trở nên cứng hơn bình thường.
“Thực ra, võ quán Tùng Bách ngày xưa cũng rất khá.”, Hiểu Huỳnh thở dài, mân mê tấm bia chân trong tay. “Lúc sư huynh Sơ Nguyên còn tập Taekwondo, võ quán Tùng Bách đã rất nổi tiếng. Năm Sơ Nguyên mười bốn tuổi, bằng tuổi bọn mình bây giờ, hầu như trong các giải đấu các hạng cân, anh ấy đều đoạt chức vô địch. Mặc dù chưa bao giờ ra nước ngoài thi đấu, nhưng mọi người đều cảm thấy chỉ cần sư huynh Sơ Nguyên tham gia, nhất định sẽ đoạt chức quán quân.”
“Sư huynh Sơ Nguyên cũng từng luyện Taekwondo sao?”
Bách Thảo rất đỗi kinh ngạc.
“Đúng thế, cậu chưa nghe nói à? Có thể nhiều người không nhớ, nhưng mình không bao giờ quên.”. Hiểu Huỳnh buồn bã thở dài, nói tiếp: “Hồi đó thật là huy hoàng, anh Đình Hạo lúc đó còn nhỏ, rất sùng bái sư huynh Sơ Nguyên, suốt ngày chạy theo sư huynh. Các võ quán khác cũng rất hâm mộ Tùng Bách có một tài năng nhỏ tuổi như Sơ Nguyên. Sư huynh Sơ Nguyên hầu như là thần tượng trong lòng mỗi đệ tử các võ quán.”
Bách Thảo ngây người lắng nghe.
Chàng trai điềm đạm với đôi mắt trong veo, cái nhìn dịu dàng thanh tĩnh như không vướng bụi trần, sống trong căn nhà gỗ nhỏ gần như cách biệt thế giới...
“Nhưng đến năm mười lăm tuổi, chuẩn bị thi nâng cấp lên đai đen thì sư huynh Sơ Nguyên đột nhiên quyết định từ bỏ Taekwondo. Dù ai khuyên giải thế nào cũng không thay đổi, cương quyết đi theo ngành y, về sau thi đỗ vào trường Đại học Y nổi tiếng.”. Hiểu Huỳnh cau mày, tiếp tục than thở: “Cậu không biết đâu. Lúc đó, sư huynh Sơ Nguyên buồn lắm. Mọi người đều cho là anh ấy bị điên, sư phụ gần một năm không nói chuyện với anh ấy, các sư huynh, sư đệ cũng giận, không nói với anh ấy. Sơ Nguyên bị hoàn toàn cô lập trong võ quán này.”.
Lòng Bách Thảo thắt lại.
Cô rất hiểu cảm giác bị mọi người cô lập, không ngờ sư huynh Sơ Nguyên cũng từng trải qua cảnh ngộ như vậy.
“Cũng không nên trách mọi người giận Sơ Nguyên, từ khi Sơ Nguyên từ bỏ Taekwondo, sau khi sư huynh Nhược Bạch trở thành đại đệ tử, trong các cuộc thi đấu hằng năm giữa các võ quán, Tùng Bách càng ngày càng kém. Ba năm nay, nhiều nhất cũng chỉ lọt vào vòng trong, đánh một trận là bị loại, năm ngoái ngay vòng trong cũng không vào được. Trong mắt các võ quán, võ quán Tùng Bách cũng rớt xuống võ quán hạng hai.”. Hiểu Huỳnh cúi đầu thở dài: “Nếu sư huynh Sơ Nguyên vẫn còn tiếp tục thi đấu, võ quán Tùng Bách nhất định được các võ quán khác tôn trọng. Ôi...”.
“Ôi dào, không nói nữa, nói cũng chẳng ích gì! Nếu lần thi năm nay có thể đạt thứ hạng tốt, Tùng Bách có thể lấy lại được danh tiếng!”. Hiểu Huỳnh đứng dậy, nói với Bách Thảo lúc này đang đứng sững ngơ ngác: “Nhanh lên, chúng mình tập tiếp, ngày mai đã thi rồi!”.
Bách Thảo và Hiểu Huỳnh còn tập thêm một tiếng nữa. Các đệ tử đã về hết, Hiểu Huỳnh cũng về đi ngủ, Bách Thảo vốn định ở lại tập thêm như mấy ngày vừa rồi, nhưng cảm thấy cơ thể mình càng tập càng cứng, hình như động tác cũng biến hình, lòng bỗng hoang mang cực độ. Giống như một việc chờ đợi đã lâu, bây giờ sắp đến, lại thấy hốt hoảng, chỉ sợ không nắm được cơ hội.
Thu chân về sau cú đá, cô ngây người đứng trên đệm.
Xung quanh yên tĩnh.
Muốn cho lòng mình yên tĩnh nhưng đầu óc lại suy nghĩ miên man. Hít một hơi thật dài, cố xua đuổi mọi ý nghĩ, cô quyết định không tập nữa, đi lấy dụng cụ, bắt đầu lau đệm. Ngày mai ở đây sẽ diễn ra cuộc thi tuyển trong võ quán, chỉ người chiến thắng mới giành được tư cách đại diện cho Tùng Bách tham gia cuộc so tài với các võ quán khác, mà trong toàn võ quán chỉ có một suất. Dụ quán chủ và sư huynh Nhược Bạch đã cho cô cơ hội giành suất đó, còn cô...
Có thể thắng không?
Cô có thể chiến thắng sư tỷ Sơ Vy và sư tỷ Tú Cầm không?
Đệm đã lau sạch bóng, nhưng tâm trạng cô không sao bình yên được. Tắt đèn, đóng cửa phòng tập, cô cầm chổi bắt đầu quét bên ngoài.
Đêm lạnh như nước.
Bất giác, Bách Thảo nhận ra mình đã quét gần đến căn nhà gỗ của Sơ Nguyên. Dưới ánh trăng, tiếng nước suối chảy êm đềm, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa sổ căn nhà đó, ánh đèn trong phòng ấm áp, tiếng cười nói của bốn người trong đó còn ấm hơn ánh đèn.
Anh em Đình Hạo vẫn còn ở đó.
Nhờ ánh trăng, quét con đường nhỏ xung quanh căn nhà, Bách Thảo thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười ấm áp của Sơ Nguyên, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, chỉ thấy Đình Nghi ngồi bên cạnh, khuôn mặt kiều diễm, thanh tao, đang nghiêng đầu nói thầm gì đó với Sơ Nguyên, trông hai người có vẻ rất thân thiết.
Bách Thảo cúi đầu lặng lẽ quét.
Sau khi chính thức hỏi, quét dọn xung quanh nhà không quấy rầy sự yên tĩnh của anh và được cho phép, cô thường đến đây. Mỗi lần chỉ cần đến gần căn nhà, nhẹ nhàng quét trên mặt đường, quét sạch từng hạt bụi, lòng cô đột nhiên trở nên vô cùng yên ả.
Hiểu Huỳnh nói cô là người trầm tĩnh, luôn chê cô ít nói.
Nhưng sư phụ đã dạy.
Sư phụ nói, Bách Thảo, tính cách con quá quyết liệt, nếu không kìm chế, có thể sẽ gây chuyện, cho nên phải thận trọng trong từng lời nói, hành động, cố gắng bình tĩnh, mọi việc phải suy nghĩ thấu đáo.
Vậy là cô cố gắng im lặng, ít nói.
Cô càng lặng lẽ, không nói, sư phụ càng tán thưởng. Dần dần cô đã quen im lặng, tính cách cũng trầm hơn nhiều so với lúc được sư phụ mang về nuôi. Chỉ có những lúc, khi ngọn lửa trong ngực bị đốt cháy, không thể kìm chế, như lúc đánh lại Tú Đạt, lúc chứng kiến việc làm của Trịnh sư bá và lúc Kim Mẫn Châu khiêu chiến.
Từ sâu trong lòng cô như có một con rồng vùng vẫy.
Cô thường lo lắng, sợ nhỡ có ngày mình thật sự không kìm chế được, khi quá xúc động sẽ gây ra chuyện gì không thể cứu vãn. Còn bây giờ, chỉ cần yên lặng quét ở đây, nhìn thấy con đường đã được quét sạch như lau, trong lòng cô mới thấy bình yên thư thái.
Cô thích quét.
Từng động tác lặp lại, hình như tâm trạng căng thẳng đến mấy cũng có thể trở nên nhẹ nhàng.
Ánh trăng sáng...
Không biết bao lâu, Bách Thảo quét đằng trước, đằng sau căn nhà, lại không biết bao nhiêu thời gian, từ sau căn nhà quét đến gốc cây đa đó.
Đó là một cây đa cổ thụ.
Cành lá rậm rạp, cành cây to, thô ráp, xù xì, rễ dài rủ xuống, cắm vào lòng đất. Ánh trăng mờ ảo lọt qua kẽ lá, lốm đốm, lấp lánh như ánh sao.
“... Nghe nói, Ân Tú của võ quán Xương Hải là tuyển thủ rất giỏi.”. Giọng nói của Sơ Vy bỗng vang lên từ phía sau thân cây: “Có đúng như vậy không?”.
“Đúng, cô ấy rất có tư chất.”, giọng chàng trai âm vang, rõ ràng.
“Nghe nói, cô ấy cũng rất đẹp?”, giọng Sơ Vy thoáng ngập ngừng.
“Rất đẹp.”
Hình như Sơ Vy ngây người ra, không biết là do cô gái tên Ân Tú đó đẹp thật hay do câu trả lời thành thật của chàng trai.
“... Vậy, cô ấy đẹp hay là em...”. Hình như thấy mình lỡ lời, Sơ Vy lập tức nói chữa: “... Hay là chị Đình Nghi đẹp hơn?”.
“Ha ha ha...”, chàng trai cười phá lên, “Tại sao lại quan tâm chuyện đó, chẳng lẽ khi các cô lên sàn đấu, cũng phải nhìn xem đối thủ có đẹp bằng mình không à!”.
“Anh Đình Hạo!”
Sơ Vy tức giận giậm chân, nhưng khi nói tiếp, lại trở nên có gì băn khoăn và bất an, giọng nói hình như không tự nhiên, bối rối và thấp thỏm.
“Anh Đình Hạo...”
Bách Thảo nín thở, nhẹ nhàng cầm chổi ra khỏi gốc cây, cẩn thận không giẫm lên lá khô dưới gốc. Thì ra Sơ Vy thích Đình Hạo, khi nghe thấy Hiểu Huỳnh nói vậy, mọi người có vẻ không tin, đều cho rằng Sơ Vy và Nhược Bạch là một đôi rất đẹp, một cặp thanh mai trúc mã, cũng lạnh lùng kiêu ngạo như nhau.
A, mình đang nghĩ gì nhỉ.
Bách Thảo vừa đi vừa lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ kì lạ vừa nảy ra trong đầu, đột nhiên cảm thấy có bóng người phía trước liền ngẩng đầu lên nhìn.
Là Sơ Nguyên và Đình Nghi.
Hai người sánh vai trên con đường nhỏ, ánh trăng mờ ảo, tinh khiết, tỏa ánh bạc bao phủ lên người họ. Lúc này, trông họ giống như từ một bức tranh bước ra, đẹp, thanh cao, xa vời không vướng bụi trần.
Hai người đang khẽ nói cười gì đó.
Khóe miệng Đình Nghi ẩn hiện nụ cười, đôi mắt nhìn Sơ Nguyên êm đềm, dịu dàng. Cách mấy bước nên Bách Thảo không nghe rõ Đình Nghi nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói đó hay như nghe tiếng suối chảy.
Sơ Nguyên nhìn thấy Bách Thảo.
Mặt anh lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn cây chổi trong tay cô, nói: “Sao muộn thế này còn quét?”.
“Xong ngay đây ạ.”
“Nghỉ đi, em đã quét rất sạch rồi.”, Sơ Nguyên dịu dàng nói.
“Vâng, xin lỗi.”, Bách Thảo cúi đầu, cảm thấy mình là người thứ ba chen vào phá vỡ khung cảnh thần tiên vừa rồi.
“Cô bé ngốc, xin lỗi gì?”. Anh cười, giơ tay xoa đầu cô như một người anh. “Ngày mai chẳng phải đã phải thi tuyển rồi sao? Mấy ngày tập luyện vất vả rồi, tối nay nên nghỉ sớm đi.”.
Anh...
Sao anh biết cô luyện tập vất vả, Bách Thảo nghi hoặc nhìn.
“Người cuối cùng rời khỏi phòng tập hằng đêm không phải là em sao?”, Sơ Nguyên mỉm cười nói. Mỗi tối thức khuya đọc sách, khi mệt thường đi dạo trong võ quán, anh luôn nhìn thấy bóng cô qua cửa giấy phòng tập, không mệt mỏi, như một chú nai quật cường tràn đầy sinh khí.
“... Là em.”
Một cảm giác êm dịu trào dâng trong lòng. Cô cứ tưởng đêm khuya chỉ có một mình đơn độc trong phòng tập, vậy mà thỉnh thoảng vẫn có bóng anh bên ngoài.
“Hi vọng ngày mai em có thể giành được thành tích như mong muốn.”. Cầm chiếc chổi trong tay cô, Sơ Nguyên nói tiếp: “Cho nên bây giờ em về phòng nghỉ đi, được không?”
“Không cần, em xong ngay đây.”
Bách Thảo muốn lấy lại cây chổi, luống cuống thế nào lại chạm vào tay Sơ Nguyên. Ngón tay anh ấm nóng, khiến cô giật mình, vội buông ra, chân tay càng cuống khi thấy Đình Nghi nói:
“Anh Sơ Nguyên quan tâm em, đừng tranh cãi nữa, đi nghỉ đi!”. Đình Nghi dịu dàng nhìn vào mắt Sơ Nguyên, lại nhìn Bách Thảo: “Rất mong ngày mai em thể hiện thật tốt, có thể đánh bại Mẫn Châu, thực lực của em phải rất tốt. Cố lên!”.
“... Vâng.”
Vô cùng cảm kích lời cổ vũ của Đình Nghi, nhưng nhìn thấy hai người họ đẹp như tranh đi bên nhau, trong lòng cô lại có gì đó khắc khoải không yên, nhẹ nhàng thấm thía giống nỗi buồn vô cớ.
Trở về phòng, Hiểu Huỳnh đã chui vào chăn ngủ. Sau khi đánh răng súc miệng, cô cũng lên giường nhưng trăn trở mãi vẫn không ngủ được.
“Bách Thảo...”!
Trong bóng tối, đột nhiên vang lên giọng nói ngập ngừng của Hiểu Huỳnh.
Bách Thảo lập tức nằm im, không cựa quậy.
“Vẫn chưa ngủ sao? Tại mình đánh thức cậu hả?”
“Không phải, mình cũng mãi không ngủ được.”, Hiểu Huỳnh lại do dự một lát rồi nói: “Bách Thảo à, mình có câu này muốn nói với cậu...”
“Cái gì?”, Bách Thảo bỗng cảnh giác.
“... Cậu cũng không nên đặt quá nhiều hi vọng!”
“Sao?”
“Bách Thảo, mình biết cậu luyện tập rất chăm chỉ, cũng rất cố gắng”, Hiểu Huỳnh đắn đo nói, “Nhưng chỉ có một nữ được chọn, dù võ công của cậu rất lợi hại, nhưng sư tỷ Sơ Vy, sư tỷ Tú Cầm có thể còn lợi hại hơn... Mình là bạn cậu, đương nhiên hi vọng cậu chiến thắng, có thể tham gia so tài với các võ quán... Nhưng... nhưng nếu cậu thua sư tỷ Sơ Vy hay sư tỷ Tú Cầm thì liệu cậu có buồn lắm không...”.
“Sẽ buồn!”. Thua đương nhiên là buồn, nhưng cô chưa hiểu Hiểu Huỳnh định nói gì.
“A, mình biết cậu rất buồn.”. Hiểu Huỳnh rụt đầu vào chăn như tránh một cú tấn công, nói tiếp: “Có lẽ là lỗi của mình. Mình nói năng có phần phóng đại, luôn tán dương cậu, bảo cậu lợi hại, võ công cao siêu... Mình thực sự cảm thấy võ công của cậu rất lợi hại... nhưng ngộ nhỡ ngày mai không đánh được sư tỷ Sơ Vy hoặc sư tỷ Tú Cầm... chắc cậu sẽ rất thất vọng... Nếu ngày thường mình không nói quá lên... Nếu mình không để cậu quá hi vọng... Ngộ nhỡ ngày mai cậu thua, cậu sẽ không quá thất vọng, chán nản chứ...”.
Cuối cùng, Bách Thảo đã hiểu điều Hiểu Huỳnh muốn nói.
“Hi hi...”. Không nhịn được, Bách Thảo bật cười, nhìn trần nhà tối om, nói: “Sao có thể như vậy chứ? Nếu ngày mai mình thua, chỉ chứng tỏ kĩ thuật chưa bằng người khác, sẽ thất vọng buồn bã một chút, sau đó lại tiếp tục cố gắng, sẽ không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.”.
“Phù... thế thì tốt.”
Hiểu Huỳnh thở phào, chỉ cần Bách Thảo chuẩn bị tâm lý như vậy là được. Thời gian này sống ở võ quán Tùng Bách, sắc mặt Bách Thảo đã tốt hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn, cô chỉ ngại nếu bị thua, bị sốc, Bách Thảo sẽ lại trở nên lầm lì không nói không rằng như trước.
“Nhưng, Hiểu Huỳnh...”
Một lúc lâu sau, Bách Thảo kéo cao chăn, quấn chặt vào người, ngơ ngẩn nói: “Thực sự mình rất muốn thắng, rất muốn, mình muốn tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán, từ trước tới giờ mình chưa từng được tham gia cuộc thi đấu chính thức nào...”.
Hiểu Huỳnh đã ngủ, tiếng thở đều đều vang lên trong phòng.
Bách Thảo cũng nhắm mắt.
Thực sự cô rất muốn giành chiến thắng trong cuộc thi ngày mai.
Tại một căn phòng khác.
“Không biết cuộc thi đấu của phía nữ trong võ quán ngày mai có thú vị không!”, Diệc Phong nằm trong chăn, ngáp liên tục, thủng thẳng nói: “Chẳng trách cậu bắt mình tập với Bách Thảo, còn tưởng là cậu báo thù lúc trước mình đá trúng ngực cậu, bây giờ xem ra, cậu cũng quan tâm tiềm lực con bé đó.”.
Mùi mực phảng phất.
Nhược Bạch lặng lẽ, tập trung chú ý vào từng nét bút. Trên trang giấy trắng tinh, từng ô chữ nối nhau hiện ra, dường như anh đang chìm đắm trong một thế giới khác không nghe thấy tiếng Diệc Phong.
“Thể lực của con bé rất tốt. Nghe nói học cùng lớp với Hiểu Huỳnh, có lẽ mười bốn tuổi, Sơ Vy và Tú Cầm hơn ba tuổi, nhưng khi ra chân lực bùng phát không bằng con bé ấy.”, Diệc Phong nằm thoải mái trong chăn nói, “Hơn nữa, con bé này rất chịu khó, kiến thức cơ bản rất vững, chỉ thiếu kinh nghiệm thi đấu!”.
Như tiếng mưa rơi trơn tuột không một tiếng động.
Các con chữ lặng lẽ hiện ra trên trang giấy.
“Cuộc thi đấu năm nay, Bách Thảo có khả năng thay thế Sơ Vy hoặc Tú Cầm xuất chiến không? Dù sao trận đánh với Kim Mẫn Châu lần trước, con bé cũng đánh rất đẹp.”, Diệc Phong lại ngáp, mắt lờ đờ sắp ngủ.
Để khích lệ nữ giới luyện Taekwondo, cuộc thi hằng năm giữa các võ quán yêu cầu trong ba đại diện của mỗi võ quán nhất thiết phải có một nữ tuyển thủ. Mà từ trước, ngay cả khi Sơ Vy và Tú Cầm chưa xuất chiến, mỗi lần vào được vòng trong, hầu như các nữ tuyển thủ của Tùng Bách chưa bao giờ giành chiến thắng, áp lực nhìn chung đều rơi vào các tuyển thủ nam.
“Phải xem biểu hiện ngày mai.”. Nhìn những chữ vừa viết trên trang giấy, Nhược Bạch cau mày, đẩy sang một bên, lại lấy tờ giấy khác. “Taekwondo không phải chỉ dựa vào sức lực, cũng không phải chỉ cần khổ luyện là được!”.
Lần thực chiến với Kim Mẫn Châu hôm đó quả nhiên là đẹp, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến Bách Thảo có thể đá bay Kim Mẫn Châu là do cô ta quá tự phụ, trước sau chỉ ra cùng một đòn. Nếu trong cuộc thi tuyển ngày mai và cả cuộc thi các võ quán một tháng nữa, đối thủ Bách Thảo sẽ gặp tuyệt đối không thể chỉ sử dụng một cách tấn công như Kim Mẫn Châu.
Sáng hôm sau.
Tất cả các đệ tử mặc võ phục trắng tinh tập hợp trong phòng tập, cánh cửa giấy mở toang, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên những chiếc nệm đấu đã được lau sạch bóng. Bách Thảo thẳng người đứng trong hàng ngũ, nghe thấy tiếng thở hình như hơi gấp hơn thường ngày của đồng đội xung quanh, tim cô bỗng dưng cũng bắt đầu đập loạn nhịp, hít thở sâu mấy lần, vẫn không thể chế ngự niềm hưng phấn bắt đầu trào dâng trong huyết quản.
“Bách Thảo, căng thẳng phải không?”
Lòng bàn tay Hiểu Huỳnh túa mồ hôi, nhìn Nhược Bạch đang đi đến mỗi lúc một gần, biết rõ sau khẩu lệnh của anh, cuộc thi tuyển của võ quán chính thức bắt đầu. Mặc dù biết cơ hội đại diện võ quán tham chiến là hết sức mong manh, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ hi vọng.
“Ừ, cũng hơi hơi.”
Bất giác cô thắt lại đai lưng chặt hơn, bắt đầu hít thở sâu, tập trung tinh thần, không nên căng thẳng, không nên căng thẳng, căng thẳng không có lợi cho thi đấu.
Tiếp tục hít thở sâu, đột nhiên Bách Thảo phát hiện đồng đội xung quanh cũng đều căng thẳng, có người nắm chặt tay, có người mở mắt trừng trừng, có người liên tục hít thở sâu như mình. Tú Cầm cũng căng thẳng mím môi, không khí như đông lại.
Chỉ có Sơ Vy đứng ngay hàng đầu là có một vẻ khác hẳn.
Từ vị trí của Bách Thảo, có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh khác thường của Sơ Vy, môi khô, hơi tái, hàng mi rủ xuống, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước.
Chị ấy bị ốm sao?
Bách Thảo nghĩ tới mẩu đối thoại nghe được cạnh gốc đa tối qua, liệu có phải sư tỷ Sơ Vy thức quá khuya nói chuyện với Đình Hạo, không được nghỉ ngơi nên sức khỏe không tốt, bị ốm rồi không?
Nhược Bạch đi vào phòng tập.
Đình Hạo và Đình Nghi theo sau, tiến đến một góc phòng rồi ngồi xuống. Khi họ đi qua, hàng mi Sơ Vy khẽ lay động, vừa như muốn ngẩng lên nhìn vừa như không, nhưng rồi vẫn cụp mắt xuống.
“Buổi sáng nhóm nữ thi đấu, buổi chiều nhóm nam.”
Giọng của Nhược Bạch khiến sự chú ý của Bách Thảo rời khỏi Sơ Vy, chăm chú lắng nghe anh giải thích thể lệ cuộc thi.
“Hiện nay, toàn võ quán chúng ta có tổng cộng mười hai nữ đệ tử, chia làm hai nhóm thi đấu. Sơ Vy và Tú Cầm có thành tích tốt nhất trong các cuộc thi trước nên sẽ vào hai nhóm khác nhau, những người còn lại sẽ bốc thăm để biết mình thi đấu trong nhóm đai hồng hay nhóm đai lam. Áp dụng hình thức đấu loại trực tiếp, hai đệ tử chiến thắng trong nhóm đai lam và nhóm đai hồng sẽ tthi đấu với nhau để giành tư cách tham gia cuộc thi giữa các võ quán sắp tới.”
Nhược Bạch vận võ phục trắng như tuyết, lưng thắt đai đen, vẻ mặt bình thản, lướt nhìn từng đệ tử đứng thẳng tắp trước mặt, hỏi:
“Tất cả đã rõ chưa?”
“Rõ!”
“Tốt, nếu không còn vấn đề gì, tất cả khởi động mười lăm phút, các trận đấu nữ chính thức bắt đầu.”
“Rõ!”
Các đệ tử đồng thanh trả lời, khi âm thanh còn chưa kịp vang vọng khắp phòng tập, Sơ Vy đã bước ra khỏi hàng tiến đến trước mặt Nhược Bạch, cúi chào, sắc mặt tái nhợt, môi run run nói:
“Sư huynh, tôi xin rút khỏi cuộc thi này.”
Các đệ tử nhìn nhau, tất cả sững sờ, trố mắt, há miệng nhìn Sơ Vy như không tin những gì vừa nghe thấy.
“Tại sao?”. Nhược Bạch nhìn Sơ Vy, cau mày: “Có phải bị ốm không, chịu khó một chút, sau cuộc thi đấu sáng nay lại nghỉ ngơi, còn nữa, không nên nói những lời thiếu ý chí đó, trở về hàng!”.
Sơ Vy vẫn đứng yên. Nắm chặt tay, hai hàng mi đen nhánh vẫn rủ xuống. “Sư huynh, tôi xin rút khỏi cuộc thi này.”.
Cô nhắc lại, ngừng một lát, lại nói giọng kiên quyết: “Hơn nữa, từ nay về sau, tôi không tập Taekwondo nữa, không tham gia bất kì cuộc thi đấu nào.”.
“Cô biết mình đang nói gì không?”
Nhược Bạch nhìn Sơ Vy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm khắc, không khí trong phòng cũng đột nhiên giảm xuống.
“Tôi biết.”. Sơ Vy hít nhẹ một hơi, tiếng nói lại vang lên trong phòng: “Thực ra, tôi vốn không thích Taekwondo, chỉ là từ nhỏ đã thích một người, người đó rất thích Taekwondo, vậy là tôi cũng muốn tập.”. Thâm tâm cô chỉ muốn anh để ý đến mình, muốn ở bên anh, muốn có một chủ đề chung để nói chuyện.
Ở một góc phòng, Đình Nghi bất giác liếc nhìn người ngồi bên.
“Nhưng bây giờ tôi biết, dù tôi cố gắng bao nhiêu anh ấy cũng không thích tôi.”. Môi càng mím chặt, càng khô nẻ, một nụ cười đau khổ lộ ra trên môi Sơ Vy: “Nói những điều này thật xấu hổ...”.
“... Cho nên, tôi không tập Taekwondo nữa, tôi sẽ đi làm những việc mà mình thích!”. Toàn thân cứng đờ, bất động, Sơ Vy nói tiếp: “Xin lỗi, sư huynh Nhược Bạch!”.
Nhược Bạch yên lặng mấy giây, sắc mặt không thay đổi, nói:
“Nếu Taekwondo đối với cô chỉ là để theo đuổi một người đàn ông, vậy thì quả thực cô không nên tiếp tục tập nữa. Cô đi đi.”
Nói xong, không nhìn Sơ Vy, anh hạ giọng nói với các đệ tử đang đứng sững trước mặt: “Giải tán! Khởi động! sau mười lăm phút cuộc thi tuyển nhóm nữ chính thức bắt đầu.”.
“Rõ!”
Các đệ tử đồng thanh trả lời, ngẩn ra nhìn Sơ Vy chậm rãi đi qua. Bước chân Nhược Bạch nặng nề như đeo đá, không hề ngoái lại, anh ra khỏi phòng tập.
Không thể như thế, lẽ nào sư tỷ Sơ Vy thực sự không tham gia cuộc thi đấu năm nay?
Sao có thể?
Các nữ đệ tử của Tùng Bách thực lực vốn đã yếu, nếu sư tỷ Sơ Vy rút lui, chẳng phải cuộc thi năm nay càng thêm khó khăn hay sao?
Bách Thảo cũng sững sờ nhìn theo bóng Sơ Vy khuất dần bên ngoài sân võ quán, nghĩ tới mẩu đối thoại nghe dưới gốc đa tối qua, bất giác nhìn về phía Đình Hạo. Thấy anh đang nghiêng đầu nghe Đình Nghi nói, thần sắc không hề có dấu hiệu xúc động, hình như người Sơ Vy nói tới không phải là mình.
“Tối qua, rốt cuộc anh đã nói gì với cô ấy? Nếu không tại sao Sơ Vy lại quyết định từ bỏ Taekwondo. Thậm chí không hề quan tâm tới cuộc thi đấu giữa các võ quán sắp tới. Nhất định anh đã nói ra điều gì đó rất tàn nhẫn, anh biết rõ cô ấy thích anh thế nào mà.”
Thấy bóng Sơ Vy đã khuất hẳn, Đình Nghi không kìm chế được liền quay sang hỏi. Cô vẫn cho rằng nhất định có ngày Sơ Vy có thể làm anh mình động lòng.
“Cứ để cô ấy theo đuổi một hi vọng không thể, chẳng phải càng tàn nhẫn hơn ư?”
Ngồi xếp bằng trên chiếu cói, Đình Hạo nhìn các đệ tử của Tùng Bách đang làm các động tác khởi động, chậm rãi nói: “Hơn nữa, lại từ bỏ thi đấu vào lúc này, hoàn toàn bất chấp mọi người coi trọng thế nào, nếu tình yêu của cô ấy đối với Taekwondo hoàn toàn biến mất chỉ vì lời từ chối của anh thì sự từ bỏ của cô ấy chẳng đáng để luyến tiếc.”.
“Anh...”
Những lời đó hình như cũng có lý, nhưng nghe quá tàn nhẫn. Đình Nghi nhìn anh trai tuấn tú, đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, đi đến đâu cũng thu hút các cô gái, cô biết rất nhiều cô gái bị anh mê hoặc, thực lòng thích anh nhưng hình như trái tim anh đã bị Taekwondo chiếm lĩnh, không còn chỗ trống cho ai.
“... Vậy rốt cuộc anh có thích ai không?”
“Hả?”, Đình Hạo lơ đãng hỏi lại.
Thời gian khởi động đã hết, các nữ đệ tử của Tùng Bách bắt đầu chia nhóm thi đấu. Nhược Bạch và Diệc Phong làm trọng tài của hai nhóm. Các nữ đệ tử của Tùng Bách vốn không nhiều, Sơ Vy đã rút lui chỉ còn mười một người, cuộc thi đấu chắc cũng không mất nhiều thời gian.
“Anh...”, Đình Nghi nhắc lại, lát sau nói vẻ thăm dò: “Thực ra anh thích Ân Tú đúng không?”. Có lẽ chỉ có thiếu nữ xuất sắc như Ân Tú mới có thể khiến anh trai động lòng, mới lọt vào trái tim anh.
“Trong đầu em chỉ toàn những điều vớ vẩn đó hay sao? Tập trung xem đi!”
Đình Nghi trề môi, lườm Đình Hạo nhưng bỗng phát hiện mắt anh hình như đang tập trung vào một điểm nào đó.
“Cô bé này xem ra không tồi.”
Đình Nghi chăm chú nhìn Bách Thảo đang thi đấu.
Khi nghe tin Kim Mẫn Châu đến võ quán Tùng Bách giao hữu bị một cô gái tên là Bách Thảo đánh bại, cô đã rất ngạc nhiên. Một là do cô quá quen thuộc Tùng Bách, không hề nghe tiếng một cô gái tên Bách Thảo thực lực xuất sắc, hai là cô rất biết thực lực của Kim Mẫn Châu. Mặc dù Mẫn Châu mới mười tuổi, nhưng tư chất thông minh, lĩnh hội kĩ thuật rất tốt, các nữ đệ tử bình thường hơn bốn, năm tuổi đều không phải là đối thủ của Mẫn Châu, ngay cả Sơ Vy xuất chiến cũng rất khó một chiêu đá bay Mẫn Châu ra ngoài.
Lúc này, xem mấy trận đấu của Bách Thảo trong nhóm đai lam, cô phát hiện, lực ra chân và tốc độ của cô gái này quả thực rất tốt, rất có khả năng xuất đầu lộ diện trong giới Taekwondo.
“Ồ, tố chất rất tốt nhưng quá căng thẳng.”
Trận đấu của nhóm đai hồng đã kết thúc, Tú Cầm chiến thắng dễ dàng. Ánh mắt Đình Hạo lại quay về trận đấu đang diễn ra trong nhóm đai lam, thấy Bách Thảo đang tấn công quyết liệt, không tiếc sức, những cú đá chân tràn đầy sức mạnh, toàn thân đẫm mồ hôi, nhưng vẫn duy trì thế tấn công cao ngạo.
“Thể lực hình như đặc biệt sung mãn.”
Hoàn toàn là lối tấn công thục mạng, Đình Nghi mỉm môi cười, cảm thấy rất hứng thú. Thường thường trong các cuộc thi đấu chỉ thấy các tuyển thủ nam sử dụng lối đánh thục mạng đó, rất hiếm thấy ở các tuyển thủ nữ.
Tú Cầm dùng khăn lau mồ hôi, vừa đón nhận những lời khen ngợi của các đệ tử trong trận đấu vừa rồi, vừa thầm quan sát Bách Thảo đang thi đấu. Xem chừng trong nhóm đai lam, Bách Thảo sẽ thắng. Cô không ngạc nhiên bởi kết quả này, ngay từ lầu đấu với Kim Mẫn Châu, Bách Thảo đã thể hiện thực lực vượt trội so với các nữ đệ tử khác của võ quán.
Chỉ có điều...
Lối đánh đó.
Nhìn mảng mồ hôi ướt đẫm sau lưng bộ võ phục của Bách Thảo, Tú Cầm cười khẩy, để khăn mặt sang một bên. Thực ra hôm nay, cô rất hi vọng được quyết một trận thắng thua với Sơ Vy, chứ không phải với Thích Bách Thảo chỉ biết lao vào tấn công thục mạng.
Tú Cầm đã mười bảy tuổi, sang năm vào lớp mười hai, lúc đó không thể không tập trung học hành, không có nhiều thời gian cho Teakwondo, cuộc thi giữa các võ quán năm nay có lẽ là cơ hội duy nhất của cô. Trước đây, trận cuối cùng trong cuộc thi đấu lựa chọn đại diện tham dự cuộc thi hàng năm giữa các võ quán thường là Tú Cầm thua Sơ Vy, mặc dù thua một cách tâm phục khẩu phục, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam tâm. Năm ngoái, sau một lần nữa thất bại, cô đã lao vào tập luyện một năm ròng, mỗi lần tập đều tưởng tượng đối thủ là Sơ Vy, cô đã nghiên cứu rất kĩ mỗi động tác ra chân của Sơ Vy.
Hôm nay, cô tràn đầy tự tin, chờ đợi cuộc đấu với Sơ Vy!
Nhưng Sơ Vy lại bất ngờ rút lui.
Tú Cầm lặng lẽ, dửng dưng nhìn Diệc Phong tuyên bố Bách Thảo chiến thắng trong nhóm đai lam. Mặc dù tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán hằng năm là mơ ước bấy lâu của cô, nhưng không qua trận quyết chiến với Sơ Vy đã giành tư cách tham gia cuộc thi này quả thực là hụt hẫng và đáng buồn, không ai cần một chiến thắng không cần động thủ như vậy!
“Quá lợi hại! Bách Thảo! Cậu có thể chiến thắng trong nhóm đai lam!”
Nghe sư huynh Nhược Bạch tuyên bố, sau giải lao mười lăm phút sẽ là trận thi đấu giữa đại diện nhóm đai hồng và đại diện nhóm đai lam, cũng chính là trận chung kết giữa sư tỷ Tú Cầm và Bách Thảo, Hiểu Huỳnh hưng phấn xông ra ôm chặt Bách Thảo xoay một vòng trên cao.
Thắng rồi...
Mãi đến khi ngồi trên chiếu trúc, tay cầm bình nước Hiểu Huỳnh nhét cho, ngơ ngẩn uống, tim cô mới bắt đầu đập thình thịch! Có đúng là cô đã chiến thắng trong nhóm đai lam? Thắng lợi này hình như đến quá nhanh khiến cô cảm thấy như đang nằm mơ, mỗi trận đấu vừa rồi, cô đều căng thẳng đến mức gần như hơi hoảng hốt, thậm chí không nhớ mình đánh như thế nào để chiến thắng đối thủ!
Đây là lần đầu tiền cô tham gia thi đấu từ khi bắt đầu tập Taekwondo.
Cô chiến thắng thật sao?
Cô...
Chỉ cần chiến thắng một trận nữa, là có thể tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán sao? Sư phụ, sư phụ, chẳng lẽ hi vọng bao lâu của sư phụ đối với cô không phải là ảo tưởng, là điều mà cô thực sự có thể làm được sao? Thắng lợi! Bách Thảo căng thẳng tay nắm chặt cổ chai nước khoáng, bên tai là tiếng tim đập thình thịch, tiếng máu đang trào dâng trong huyết quản, thì ra đó chính là mùi vị của chiến thắng.
“Bách Thảo, Bách Thảo!”
Tiếng gọi liên hồi làm Bách Thảo định thần trở lại, nhìn thấy Hiểu Huỳnh bên cạnh đang xoa bóp chân cho mình, ngẩng đầu hỏi: “Bách Thảo, cậu không sao chứ, sao cơ bắp cứng thế?”.
“Hả?”
“... Có phải cậu căng thẳng quá không?”, Hiểu Huỳnh vừa xoa bóp mạnh tay hơn vừa nói: “Thả lỏng đi, căng thẳng quá chỉ khiến cơ bắp cứng lại, ảnh hưởng đến việc triển khai kĩ thuật, thắng nhóm đai lam đã cừ lắm rồi, có thể chiến thắng sư tỷ Tú Cầm hay không tất cả phải trông chờ vận may!”.
Thắng nhóm đai lam là đã là quá giỏi rồi ư?
Nhưng...
Không được!
Cô còn muốn thắng nữa!
Giống như đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, ngạc nhiên sung sướng phát hiện, thì ra mùi vị của kẹo lại tuyệt vời đến thế, thì ra mùi vị của chiến thắng lại tuyệt vời đến thế, máu toàn thân như sôi trào, nỗi xúc động căng tràn lồng ngực và một cảm giác say sưa choáng ngợp chưa từng có.
Chỉ cần chiến thắng sư tỷ Tú Cầm...
Không nén được, Bách Thảo liền ngẩng đầu nhìn, Tú Cầm từ xa hình như cảm nhận được ánh mắt cô, cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thoáng một cái rồi lập tức ngoảnh đi, hình như không vui.
Ánh mắt đó...
Bách Thảo ngây người.
Mười lăm phút sau trận chung kết nữ của võ quán Tùng Bách bắt đầu!
Nhược Bạch đích thân làm trọng tài. Ánh mặt trời trong veo như thủy tinh từ sân võ quán chiếu lên người hai nữ tuyển thủ Tú Cầm và Bách Thảo, tiếng hoan hô lúc dậy lên lúc lắng xuống, tiếng gió rít từ những cú ra chân, xé không khí, tấn công như vũ bão. Trong ánh nắng xuân, thân hình hai tuyển thủ giao nhau trên không trung, liên tục trập trùng như sóng biển!
Các đệ tử ngồi vây xung quanh chăm chú theo dõi, mặc dù đây thực ra là trận đấu không có mấy kịch tính.
“Sao vẫn lối đánh đó!”
Đình Nghi cảm thấy hơi tiếc.
Cũng như mấy trận đấu trong nhóm đai lam vừa rồi, Bách Thảo vẫn lối tấn công thục mạng, toàn thân bừng bừng như có ngọn lửa bị đốt từ bên trong, hai chân không ngừng đá về phía Tú Cầm. Còn Tú Cầm trầm tĩnh, cẩn trọng, không nôn nóng tấn công, chỉ nhẹ nhàng né tránh mỗi cú ra chân của Bách Thảo, chờ cơ hội phản kích.
“Hình như cô ấy chỉ biết mỗi cách đánh đó.”, Đình Hạo buột miệng thốt lên, “Như một con thú hoang dã, hoàn toàn không có kĩ xảo sách lược gì hết, chỉ biết cắm đầu xông lên muốn cắn một miếng vào cổ họng người đi săn.”.
“Cứ tưởng cô ấy là người trầm tĩnh, biết kìm chế.”, Đình Nghi lắc đầu, không hiểu lần đó Kim Mẫn Châu bị cô ta đánh bại như thế nào, chẳng lẽ cũng cách đánh thục mạng thế này. “Không ngờ khi giao đấu cô ấy lại hoàn toàn không biết kìm chế, một mực tấn công, nóng nảy, bộp chộp, chẳng có quy tắc gì hết.”.
“Em tưởng cô ấy là người trầm tĩnh hay sao?”, Đình Hạo bật cười.
“Là sao?”
“Em nhìn mắt cô ấy xem.”. Trong khi liên tiếp tấn công, khuôn mặt Bách Thảo mồ hôi đã vã đầy, ánh mặt trời phản chiếu, sáng lóa mắt, những giọt mồ hôi trên người cô lại chói mắt hơn cả ánh mặt trời, “Có vẻ như cô ấy bị áp chế quá lâu, tất cả khí huyết và sức mạnh đều lắng xuống, trông bề ngoài có vẻ điềm tĩnh, kìm chế hơn người khác rát nhiều, nhưng thực ra, giống như núi lửa ngủ yên, chỉ cần một tia lửa nhỏ châm ngòi là có thể đốt cháy cô ấy hoàn toàn.”
Cho dù có thể lực như núi, những loạt tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ cũng khiến Bách Thảo dần dần không chịu nổi. Cô lo lắng phát hiện thể lực mình đã bị tiêu hao gần hết. Mồ hôi ướt đẫm võ phục, giống như toàn thân bị dìm trong nước, mỗi lần ra đòn càng khó khăn, mà điều đáng sợ là những đợt tấn công của cô không hề có hiệu quả.
Đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng mấy lần trước mình tấn công như thế đều thắng lợi, sao bây giờ đột nhiên không được? Cảm giác không thể nói ra đó, giống như cho dù cô điên cuồng tấn công cũng chỉ là con rối để Tú Cầm đùa giỡn, mỗi cú ra đòn của cô, Tú Cầm đều nhẹ nhàng né tránh, mỗi động tác của cô đều hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tú Cầm.
Bách Thảo vận toàn bộ nội lực, phi thân đá thẳng nhưng hụt, cả người rơi xuống, phản lực đó trực tiếp dồn lên người cô, khí huyết toàn thân sôi trào. Đúng lúc đó, Tú Cầm đá trúng lớp áo bảo vệ trên ngực cô, liền sau đó là loạt phản công như chớp giật, cô vội vàng né tránh, gắng gượng, tung cú đá ngang mới chặn được loạt phản công chớp nhoáng của Tú Cầm.
“Tú Cầm, được một điểm!”
Nhược Bạch bình thản tuyên bố, sau đó giơ tay ra hiệu, hạ giọng nói:
“Tiếp tục!”
Bách Thảo thủ thế, đầu óc bắt đầu rối loạn, nhìn Tú Cầm, không biết có nên tiếp tục tấn công quyết liệt như trước hay không. Tại sao, rõ ràng cô liên tiếp tấn công, Tú Cầm liên tiếp lùi sau nhưng người ở vào thế hạ phong, điểm số kém hơn lại là cô?
Trong khoảnh khắc hai thân hình giao nhau.
“Hừ!”, Tú Cầm khẽ cười một tiếng.
Bách Thảo cứng đờ, cô đã nhận ra sự khinh miệt, coi thường trong tiếng cười đó, nó giống như tiếng cười nhạo của các đệ tử võ quán Toàn Thắng đối với cô năm nào.
Cách đánh như thế quá nghiệp dư.
Nhìn Bách Thảo thục mạng tấn công, các đệ tử của Tùng Bách ngồi xem bên dưới không biết nói sao. Trước đây, trong khi tập luyện hoặc giao đấu với các đối thủ có trình độ tương đương, lối tấn công máy móc đó của Bách Thảo còn chưa quá bộc lộ yếu điểm, nhưng bây giờ gặp đối thủ đầy kinh nghiệm như Tú Cầm, điểm yếu hiện ra quá rõ ràng, lối đánh của cô nực cười như đứa trẻ lớp một.
Đáng thương thật, rõ ràng sư tỷ Tú Cầm đang đùa giỡn cô, giống như mèo vờn chuột, dẫn dụ cô cắm đầu cắm cổ tấn công, mồ hôi vã như tắm, còn Tú Cầm không một giọt mồ hôi, ung dung chờ đợi. Đợi khi cô hoàn toàn kiệt sức, không thể nhấc nổi chân, mới ra đòn quyết định.
Vẫn như vừa rồi, mỗi đòn tấn công của cô đều đá hụt, mỗi cú đá đều rơi vào không khí, thể lực tiêu hao gần hết, hai chân nặng chì, hơi thở cũng mệt mỏi, ngực và cổ họng khô rát, đau đớn.
Không được! Nếu cứ thế này mình sẽ thua mất!
Cảm giác thất bại trào lên như thủy triều khiến cô cảm thấy mình như con thú sập bẫy, còn Tú Cầm lại như người thợ săn đang cười đắc ý. Bình tĩnh! Thích Bách Thảo, bình tĩnh lại! Vừa thở mạnh, trong liên tiếp những đòn phản kích của Tú Cầm, trong nỗi tuyệt vọng lo thất bại, cô buộc mình tỉnh lại, nhìn ra mình đã sai ở đâu!
Tại sao mỗi lần tấn công đều rơi vào khoảng trống?
Trong đòn phản kích trùng điệp hoa mắt đó, cô lại nhìn rõ ánh mắt khinh khi của Tú Cầm, như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô, cười nhạo mỗi pha tấn công của cô đều nằm gọn trong dự đoán của mình...
Như bị dội chậu nước lạnh, Bách Thảo bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, bàng hoàng né tránh, vai cô đã lĩnh trọn cú đá như búa tạ của Tú Cầm! Đúng vậy, chính bởi vì mỗi lần ra đòn của cô đều trong dự đoán của Tú Cầm nên cô ấy có thể phòng ngự rất chuẩn xác, sau đó lập tức phản công. Mỗi ý đồ và động tác của cô đều bị Tú Cầm nhìn thấu! Cho nên cô mới bị Tú Cầm vờn như mèo vờn chuột.
Bách Thảo đã nhận ra rồi sao?
Nhìn Bách Thảo đột nhiên đứng sững giữa sàn, Đình Hạo khẽ nhướn mày, nhưng cho dù nhận ra lỗi sai trong đấu pháp, làm sao có thể lập tức tìm ra đối sách? Có lẽ chỉ khiến cho thất bại của mình đến nhanh hơn mà thôi.
Cục diện trên sàn đột nhiên thay đổi!
Bách Thảo thất thần như bị trói, không lao vào tấn công nữa, Tú Cầm lại thay đổi đấu pháp phòng ngự phản kích vừa rồi, triển khai tấn công như sét đánh!
“Phập!”
“Phập!”
“Phập!”
Từng cú ra chân đạp trúng đầu, vai và ngực Bách Thảo. Bị trúng đòn, Bách Thảo lùi từng bước về sau, toàn thân run rẩy, không thể đứng vững! Nhìn Bách Thảo bị đánh thảm hại như vậy các đệ tử của võ quán Tùng Bách bỗng thấy thương cảm, cô đã hoàn toàn kiệt sức nên không thể tiếp tục tấn công, mặc dù trận đấu ngay từ đầu đã chênh lệch, nhưng nhìn thấy thất bại tất yếu của Bách Thảo, họ bất giác vẫn thấy thương thương.
“Phập! Phập!”
Ngực và mặt lại bị đá trúng!
Đầu óc trống rỗng, cảm giác thất bại khiến Bách Thảo không cảm thấy đau! Tại sao rõ ràng nhìn rõ Tú Cầm sẽ đá ngang, vậy mà một động tác giả lắc chân, cuối cùng giáng vào người cô lại là cú song phi! Cô không muốn tấn công mù quáng nữa, cô muốn giống như Tú Cầm, trước tiên nhìn ra ý đồ và phương hướng tấn công của đối phương rồi mới phản kích! Tại sao cô không nhìn ra? Tại sao phán đoán của cô luôn sai? Tại sao càng lúc cô càng rơi vào tình trạng tồi tệ như vậy!
Cô thất bại rồi sao...
Sẽ thất bại sao?
Ý nghĩ đó bám riết lấy cô, nỗi sợ hãi từ nơi sâu nhất của cơ thể bộc phát, cô hốt hoảng hét lên: “A!!!”, rồi dốc toàn bộ nội lực một lần nữa nhằm vào Tú Cầm, phát động đợt tấn công như vũ bão! Đã không nhìn ra thì không nhìn nữa! Tấn công điên cuồng, cú nào cũng lộ điểm yếu, tất cả là đều nằm trong dự đoán của Tú Cầm, đều nực cười, đều ngu xuẩn! Nhưng nếu tấn công như chớp giật, tấn công như vũ bão, tấn công quyết liệt không cho đối phương cơ hội để thở, không cho đối phương cơ hội đánh trả...
Vậy, có phải vẫn còn hi vọng chiến thắng!
Trời ơi, Bách Thảo điên rồi sao?
Nhìn Bách Thảo đột nhiên hét lên lại bắt đầu lao vào tấn công như mãnh thú, các đệ tử của Tùng Bách hoàn toàn sững người. Thật tình, họ chưa từng chứng kiến một trận thi đấu như vậy. Đây hoàn toàn không phải là thi đấu Taekwondo mà là...
Chính là...
Tấn công liều mạng!
Không hề có chút phương pháp, nếu không phải cách ra chân tấn công của Bách Thảo vẫn là Taekwondo tiêu chuẩn thì đây quả thực hoàn toàn là lối tấn công liều mạng!
Làm gì có ai thi đấu như vậy!
Toàn thân như bùng nổ, điên cuồng tấn công, không hề phòng thủ, giống như võ sĩ liều chết trên đấu trường, không dừng một phút, không giảm tốc độ, dường như chỉ cần có thể hạ gục đối phương, dẫu chết cũng cam lòng!
Hiểu Huỳnh vô cùng lo lắng.
Mặc dù so với vừa rồi, tấn công như vậy có thể khiến thất bại của Bách Thảo đến chậm hơn một chút, nhưng Bách Thảo cũng phải trả giá rất lớn, chính là thể lực nhanh chóng cạn kiệt! Cô đã nhận thấy Bách Thảo đã hoàn toàn kiệt sức mới vã nhiều mồ hôi như vậy, thở dốc khó khăn, ngực phập phồng dữ dội, nhưng vẫn tấn công như vũ bão! Tấn công, tấn công!
Cho dù ý chí mạnh đến đâu, cơ thể vẫn bằng xương bằng thịt, liệu có thể trụ được bao lâu? Bách Thảo quả thực không phải đối thủ của sư tỷ Tú Cầm. Sức mạnh của chân dù lợi hại, tốc độ nhanh đến mấy cũng chẳng ích gì, cô hoàn toàn là đứa trẻ không biết trong thi đấu nên đánh thế nào. Gặp đối thủ mới vào nghề còn được, nhưng đối diện với đối thủ giàu kinh nghiệm như Tú Cầm, cô hoàn toàn bất lực.
Sự hao tổn thể lực nặng nề khiến Bách Thảo bắt đầu ù tai, hoa mắt, mỗi lần ra đòn cơ thể đều đau đớn muốn ngã, thậm chí bước chân cũng trở nên tê cứng, khó khăn.
Vẫn là... Sắp thua rồi sao...
Rõ ràng chỉ cần chiến thắng trận này là cô có tư cách thay mặt Tùng Bách tham chiến, sao có thể thua chứ? Trong lúc hoảng loạn, cô đột nhiên không nhớ đây là hiệp thứ mấy, có phải đã là hiệp ba? Cô có còn cơ hội chuyển bại thành thắng không? Cô còn kém mấy điểm? Ba? Năm? Hay bảy điểm? Tấn công như vừa rồi liệu có cứu vãn được điểm nào? Cô hoảng loạn ngoái đầu nhìn tấm bảng ghi điểm, mồ hôi như mưa nhỏ xuống mắt, không thể nhìn rõ.
“Phập!”
Một âm thanh cực lớn bùng nổ giữa ngực trên lớp áo giáp bảo vệ. Đường lực mạnh như búa tạ giáng thẳng vào ngực khiến cơ thể cô tê dại, rồi ầm một tiếng, cơn đau bùng phát trên toàn thân, lục phủ ngũ tạng như bị lộn tung, xéo nát.
Hai chân cũng không thể trụ được nữa.
Cô giống như quả bóng căng phồng bị chọc thủng, nỗ lực gắng gượng cuối cùng đã tiêu tan, ngã xuống đệm đấu, mắt tối sầm, trong lúc thần trí choáng váng như đêm đen, mũi và miệng lờ mờ cảm thấy mùi của đệm đấu, tấm đệm mà hằng ngày cô lau mấy lần, hóa ra có mùi như vậy.
“1... 2... 3...”
Trong phòng tập im phăng phắc, các đệ tử nín thở nhìn sư huynh Nhược Bạch đang cúi nhìn Bách Thảo nằm gục trên đệm. Nếu đếm đến mười mà không đứng dậy, coi như sư tỷ Tú Cầm thắng K. O.
Hiểu Huỳnh đưa hai tay bịt chặt miệng.
Bách Thảo cũng bị...
Có phải bị chấn thương quá nặng không? Tại sao như không còn thở nữa, người nằm gục trên đệm kia hoàn toàn giống như đã chết.
Không ngờ cuộc đấu này lại khó khăn như vậy. Tú Cầm cúi người lấy khăn mặt lau mồ hôi, đột nhiên phát hiện người mình cũng đầy mồ hôi, lặng lẽ liếc nhìn Bách Thảo nằm sụp trên đệm, những ngón tay gắng sức run run.
Cô ta chưa ngất sao?
Bị đánh thê thảm đến thế vẫn muốn gượng dậy đánh tiếp sao?
Trong những lần đấu với Sơ Vy trước đây, thỉnh thoảng cô cũng bị Sơ Vy đánh gục như thế này, mọi người hoan hô thắng lợi của Sơ Vy, không ai biết nỗi nhục nhã, đau đớn của con người khốn khổ là cô đang giãy giụa trong tuyệt vọng, cố gượng đứng lên mà không sao đứng được.
“5... 6...”
Nhược Bạch vẫn tiếp tục đếm, đôi tay gầy gò nhô cả đốt xương của người nằm trên đệm đấu vẫn run run cố nắm lấy mép đệm.
Đình Nghi thở dài, rời mắt khỏi con người khốn khổ đó, liếc nhìn ra ngoài. Trên con đường nhỏ cạnh bãi cỏ sân tập có một chàng trai đi đến.
“Anh Sơ Nguyên!”
Lòng vui vui, Đình Nghi đi nhanh ra ngoài, gọi nhẹ một tiếng. Nghe tiếng cô, chàng trai dừng lại.
Tú Cầm nghe thấy tiếng Đình Nghi.
Mắt bất chợt liếc ra ngoài, theo phía có tiếng gọi đó, cô thấy Sơ Nguyên đứng trên đường về phía Đình Nghi, tay ôm chồng sách dày, vừa nhìn Đình Nghi, miệng anh thoáng nở nụ cười rạng ngời như ánh nắng thủy tinh long lanh, tỏa sáng xung quanh.
“7... 8...”
Các đệ tử trong phòng tập kinh ngạc nhìn Bách Thảo cuối cùng đã bò dậy khỏi tấm đệm, người hơi chao đảo, cơ hồ chỉ thổi một hơi là lại ngã gục. Máu vẫn cuộn trào trong lồng ngực, Bách Thảo cố đứng vững, trận đấu chưa kết thúc, cô vẫn còn cơ hội...
“... Mình phải tiếp tục thi đấu...”
Mặc dù mắt đã mờ, chỉ nhìn thấy bóng người nhập nhòa trước mặt nhưng cô vẫn có thể đứng dậy, chỉ cần cô còn sức đứng lên, chân cô vẫn còn chút tàn lực.
Đứng dậy được thì sao? Trong cuộc đấu với Sơ Vy trước đây, Tú Cầm cũng từng gắng gượng đứng lên, nhưng cơ thể đã hoàn toàn suy sụp, cố đứng lên chỉ là để giữ chút tự tôn cuối cùng của bản thân.
Lơ đãng nhìn cơ thể suy kiệt không thể ra một cú tấn công của Bách Thảo, Tú Cầm một lần nữa liếc ra ngoài phòng tập.
Trên bãi cỏ trước sân phòng tập.
Cỏ xanh mỡ màng.
Đình Nghi đứng cạnh Sơ Nguyên, dịu dàng nhìn anh, nói nhỏ gì đó, anh mỉm cười, trong ánh mắt có vẻ dịu dàng không nói ra được.
Hình như... anh hoàn toàn không để ý đến bên này.
Nhược Bạch ngừng đếm, nhìn Bách Thảo giây lát, mới lạnh lùng nói:
“Được, tiếp tục thi đấu!”
Tai ù ù, khẩu lệnh thi đấu lại như một luồng điện kích hoạt huyết dịch toàn thân Bách Thảo, khởi động lại trong tích tắc, xốc lại tinh thần trong cơ thể đã gần kiệt sức, mắt cũng mờ hẳn, cơ hồ không nhìn rõ Tú Cầm, nhưng...
Đây là cơ hội cuối cùng của cô!
…... Sư phụ mong con có ngày trở thành tuyển thả Taekwondo xuất sắc, đứng trên bục vinh quang nhất...... Sức mạnh tích tụ trong cơ thể.
Không dám lãng phí thời gian để điều chỉnh hơi thở, cũng không còn sức lực lựa chọn cơ hội tốt nhất, cô dốc cạn toàn bộ sức lực cuối cùng vào một đòn này! Miệng hét to, chân phải phi ra đá, dốc hết năng lượng trong cơ thể nhằm bóng người nhập nhoạng trước mặt. Bách Thảo người vọt lên, đạp xuống.
Nhìn hai người đứng trên sân từ xa, lòng Tú Cầm đột ngột se lại! Sơ Vy vì thích một chàng trai nên mới tập Taekwondo, vì sao cô ấy lại...
“Sư tỷ Tú Cầm!”
Xung quanh đột nhiên bùng lên loạt tiếng hô thất thanh, Tú Cầm thảng thốt ngoái đầu.
“A... a!!!”
Trong tiếng hét như sấm, như luồng sét bùng nổ, đinh phòng tập bị như chấn động rung lên! Trong khoảng khắc đó, thời gian như ngưng đọng, trôi qua rất chậm...
Chính khoảnh khắc Tú Cầm quay lại...
Bóng chân Bách Thảo như xé gió, như trái núi áp đến, trùm lên bóng đen bên dưới.
Khoảnh khắc đó...
Tất cả đều bị đóng khung.
Hình như là rất chậm, chậm đến mức giống như thắng lợi đã ở ngay trước mắt nhưng chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.
Bàn chân xé gió từ không trung đạp xuống.
Nhằm đỉnh đầu cô tấn công.
Dốc cạn sức!!!
Đây là cơ hội cuối cùng của cô!!!
…... Sư phụ mong con có ngày trở thành tuyển thủ Taekwondo xuất sắc, đứng trên bục vinh quang nhất...
…
Cô phải thắng, cô nhất định phải thắng!
Hình như cảm thấy bầu không khí bất thường trong phòng tập, Sơ Nguyên và Đình Nghi đang đứng ngoài sân cùng ngoái nhìn vào.
“Phập!!!”
Cú ra chân đó như cự lôi vạn tấn đạp mạnh vào đầu Tú Cầm. Tú Cầm không kịp có phản ứng né tránh, trợn mắt nhìn Bách Thảo không thể tin nổi, sau đó...
Đột nhiên ngã gục.
“Sư tỷ Tú Cầm!!!”
Các đệ tử kinh hoàng thất sắc lao đến, Hiểu Huỳnh cũng kinh hãi bởi tiếng gió phát ra từ cú đạp ngàn cân đó, hoảng hốt chạy đến đứng ngay phía trên, kinh hoàng nhìn sư tỷ Tú Cầm nằm ngửa bất động trên đệm.
Nhược Bạch cởi mũ bảo hiểm, kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, lạnh lùng nói: “Cô ấy đã ngất, không thể tiếp tục thi đấu”.
Bách Thảo đứng ở một góc sàn.
Gắng gượng giữ thăng bằng, đứng vững, không để mình khuỵu xuống. Sau khi điều chỉnh hơi thở, sức lực đã khôi phục chút ít, làn sương lờ mờ mệt mỏi trước mắt dần tiêu tan, cô mới nhìn thấy các đệ tử đang tụ tập quanh Tú Cầm vẻ lo âu, Sơ Nguyên cũng từ bên ngoài chạy vào, cúi người kiểm tra tình trạng của Tú Cầm.
Hình như Bách Thảo bị mọi người bỏ quên.
Cô độc, lẻ loi đứng một mình.
Ðến khi Sơ Nguyên ấn vào người Tú Cầm khiến cô dần dần tỉnh lại, các đệ tử mới lần lượt tản ra. Tú Cầm mặt tái nhợt từ trên đệm ngồi dậy, Nhược Bạch đứng giữa Tú Cầm và Bách Thảo, không khí yên lặng như chết, chỉ có tiếng nói lạnh lùng của anh vang lên khắp phòng tập, tuyên bố cuộc đấu kết thúc...
“Trận chung kết lựa chọn đại diện nữ của võ quán, Thích Bách Thảo thắng K. O!”