Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3025 / 18
Cập nhật: 2016-06-27 23:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 6: Hoa Không Mê Hoặc Khách Tự Mê
ô Do Liên đứng lặng, nét mặt lộ vẻ kính trọng khác thường. Trước mặt cô là một bánh xe ánh sáng trắng tuyết.
Ánh tuyết toả rạng, tụ thành một ảo ảnh. Trong ảo ảnh là một lão già tóc hoa râm. Đệ nhất tôn giá Phật giáo của vùng Tây Tạng. Tuyết Ẩn thượng nhân.
Tuyết Ẩn chăm chú nhìn Tô Do Liên. Trước ánh tuyết, Tô Do Liên như biến thành người trong suốt, mọi ý nghĩ của cô đều trở nên rõ ràng rành mạch, đều hữu hình như những bông mạn đà la bay lượn, khiến Tuyết Ẩn nắm bắt được hết, lão u uẩn thở dài:
- Con vẫn chưa tìm ra cách giết Lý Huyền.
Tô Do Liên cúi đầu, không dám trả lời. Đôi mắt Tuyết Ẩn đầy sáng suốt và hiểu biết:
- Lẽ ra ta không nên phải con đi.
Tô Do Liên ngẩng phắt đầu, kêu lên:
- Không! Sư tôn, xin để con hoàn thành nhiệm vụ. Xin đừng triệu con về.
Tuyết Ẩn điềm đạm nói:
- Nhưng thời gian của con không còn nhiều nữa - Lão giơ tay trái, phô ra một hạt châu trong suốt đang lặng lẽ quay - Đây chính là phần thưởng mà con mong muôln. Ta đã chuân bị xong xuôi rồi. Nhưng một tháng nữa mà con vẫn không giết được Lý Huyền, ta chỉ còn cách huỷ nó đi.
Tô Do Liên khẩn thiết van nài:
- Đừng, xin đừng huỷ nó, xin sư tôn đừng huỷ. Nhất định con sẽ giết chết Lý Huyền. Nhất định!
Tuyết Ẩn lặng lẽ nói:
- Con đã từng kể với ta rằng, con luôn ngờ ngợ là con mắc nợ ai đó, một món nợ rất quan trọng, hy vọng có thể báo đáp xứng đáng mà trước sau vẫn không tìm ra người ấy là ai. Con nên biết, bản chất con là tuyết, bấm sinh không có tình cảm, số mệnh đã an bài là không được ai yêu cả. Thiên chức duy nhất của con là vào ngày mà cõi trời bị tiêu diệt, con sẽ múa một điệu múa chôn trời cho thế nhân. Nhưng trong những tháng ngày dài dằng dặc chờ đợi cho đến lúc ấy, con lại thấy nhen nhóm cảm xúc của con người, khao khát được hường sự ấm áp của tình yêu. Phật pháp vô biên của ta có thể thoà mãn được nguyện vọng đó của con. Vì vậy ta dùng sức mạnh của Lưỡng Tạng Thiên Phật châu để trái ý trời đổi mệnh cho con, tạo điều kiện để con tìm được người con muốn tìm, đồng thời có được tình yêu. Vì thế, ta đã cây một phần Thiên Phật châu vào người con, phong toả số mệnh con. Việc này làm hao tổn nặng nề tu vi của ta. Để bù đắp hao tổn ấy, ta cử con nhập học Ma Vân thư viện, yêu cầu con giết chết Lý Huyền. Nào ngờ hơn nửa năm rồi, công việc vẫn chưa mảy may tiến triển. Ta mất mát vì con, liệu có đáng không?
Tô Do Liên đăm đăm nhìn hạt châu trong suốt.
Trong ấy có điều cô đang ngờ vực thắc mắc và chưa tìm ra. Cô biết, đây sẽ là một trái tim ấm áp. Đấy là trái tim cô đã đứng lặng một ngàn năm, mong đợi một ngàn năm giữa đồng tuyết mà không gặp được. Khi cô lạy Tuyết Ẩn làm sư phụ và tu hành, cô đã từng khẩn khoản hỏi Tuyết Ẩn thượng nhân, vì sao một ngàn năm nay cô liên tục bị phản bội, hãm hại, chưa một ai yêu thương trân trọng cô? Vì sao trong đáy lòng cô luôn cảm thấy như thiếu nợ ai đó, thiếu nợ gì đó, mà trước sau không thể tìm ra? về sau cô mới biết, hoá ra đấy là số mệnh của cô.
Số mệnh của cô là bị giày vò khốn khổ, là không xứng đáng được hường bất kỳ tình yêu nào.
Nhưng Tô Do Liên vẫn khát khao tìm được hình bóng mơ hồ nọ, bù đắp món nợ cô còn thiếu, và sẽ theo đuổi người ấy cả đời. Hễ nghĩ rằng có người chịu cầm bàn tay mình, bảo vệ mình bằng tình cảm êm đềm, cô đã đầm đìa nước mắt. Cô sẵn lòng trả bất cứ giá nào, chỉ để được hưởng tình yêu, dẫu chỉ một giờ, một khắc, thậm chí một tích tắc.
Vì thếtuyết Ấn thượng nhân đã lập giao kèo với cô, lão sẽ dùng đạo hạnh tu hành địa tiên ngàn năm để thay đổi vận mạng cho cô, còn cô phải vào Ma Vân thư viện, giết chết một thiếu niên mà cái tên của gã cô còn chưa nghe thấy bao giờ. Cô nhận lời ngay, không hề do dự.
Mãi cho đến giờ Tô Do Liên mới hiểu, vì sao khó giết thiếu niên ấy đến thế. Lúc nào gã cũng mang theo Bệ thiên thư do Tử Cực lão nhân ban tặng. Hễ cô nuôi ý niệm thù địch là Tử Cực lão nhân phát hiện ra ngay. Lý Huyền là đại sư huynh của Ma Vân thư viện, Tử Cực lão nhân đâu thể rù tay đứng nhìn gã gặp hiếm nguy.
Làm thế nào giết được gã mà không đánh động Tử Cực? Cô bịa cớ tình yêu, đặt ra cho gã bày thử thách. Lên trời xuống đất, hàng long phục phượng, hết lần này đến lần khác lừa gã lao đầu vào gian nan, nhưng cuối cùng vẫn không giết nối gã. Lần gần với thành công nhất thì cô lại dùng Cửu Linh Ngự Ma kính để cứu Lý Huyền. Cô cũng không biết vì sao mình làm thế, để rồi sau đó lại hối hận rất rất lâu.
Tinh yêu của cô gửi gắm cả ở hạt châu nhớ trong suốt ngay trước mắt kia. Miễn là Lý Huyền chết, cô sẽ có được nó. Một giấc mộng, và đôi cánh đen trong giấc mộng, bỗng xẹt qua tâm trí cô. Trái tim cô trở nên thông suốt.
Nếu phải giao kèo với ma quỷ mới có được tình yêu, thì cô cũng sẵn sàng đi xuống địa ngục kí bằng được giao kèo ấy. Cô ngẩng đầu, kiên quyết nhìn Tuyết Ẩn.
- Sư tôn, lần này con nhất định không để người thất vọng. Lý Huyền sẽ chết!
Lý Huyền buồn rầu ngồi trên tảng đá, không ngờ Ma Vân thư viện lại lạnh lẽo như vậy.
Thôi gia ti muội và Long Vi cứ xì xầm bàn tán mãi về cái tay chuyến trường tuấn tú nọ. Các nam sinh tuy không biếu lộ gì, nhưng trông ánh mắt ngước nhìn hòn đảo treo của bọn chúng, cũng đủ thấy chúng đang đố kỵ.
Long Mục vương tử nghiễm nhiên trở thành tâm điểin chú ý của thư viện. Điều này khiến Lý Huyền không vui chút nào. Rõ ràng chiếc ghế đại sư huynh đang đứng trướe một sự cạnh tranh ghê gớm chưa từng thấy. Lần này, dù nhìn từ góc độ nào lại cũng thấy chiếc ghế có khả năng đổi chủ.
Lý Huyền không sao nguôi nổi cơn tức. Gã quyết phải nghĩ cách giữ vững vị trí của mình. Bạn học đã đi tìm trò vui, nhưng Phong Thường Thanh không đi, vẫn ở lại bầu bạn với Lý Huyền như thường lệ:
- Đại ca, đệ sẽ đồng cam cộng khổ với huynh!
Lý Huyền nhìn vẻ mặt chân thành của tên sư đệ, lòng thoáng cảm động. Tinh bằng hữu là đây ư? Gã vỗ vai Phong Thường Thanh, cảm thấy hơi hố thẹn. Một người bạn tốt thế này mà gã thường chê cười xấu xí, lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa. Gã âm thầm tự thể, mai sau nhất định phải đối xử tốt hơn với Phong Thường Thanh.
Đột nhiên, có tiếng nhạc tiên xa xăm vẳng lại, Lý Huyền ngẩng lên nhìn, bất giác đờ người ra.
Trên dãy Chung Nam non xanh nước biếc có một ngọn núi tên là Giáng Vân. Nằm về phía tây Ma Vân thư viện, định Giáng Vân vốn dĩ không mấy nổi bật, được cái thế núi tương đối cao, xế chiều vầng thái dương lặn xuống, mấy trời được ráng tà nhuộm hồng, đậy trên đầu núi giống như chiếc mũ đỏ của cô dâu, vì vậy mới gọi là Giáng Vân định. Tên tuy hay nhưng phong cảnh không mấy đặc sắc, nếu không phải để luyện võ, bình thường chẳng ai tìm đến chỗ này.
Song bây giờ thì khác.
Giáng Vân định như được thu nhỏ lại một nửa, cát đá trên núi đều được dọn sạch sẽ, để lộ ra gờ núi thanh thanh và dáng ngọn thuôn thuôn vươn thẳng như bàn tay tiên trỏ trời. Đỉnh núi gián dị bỗng trở nên xinh đẹp, so với Thiên Tú phong còn có phần hơn.
Ở nơi cao nhất có một cây bồ đề khổng lồ, cành vươn ngang gần như che kín cả đỉnh. Muôn vàn dây leo bám trĩu đầu cành, rủ nghiêng xuống thành những vạt xanh thắm như xiêm áo duyên dáng của thần tiên. Trên cỏ xanh mượt là những bông hoa vàng óng, trông như những vì sao lấp lánh trong đêm đen bao la. Dưới tán cây bồ đề là Long Mục trong tư thế ngồi kiết già, những ngón tay thon mảnh cong vào nhau, tấm áo dài trắng biếc và mái tóc vàng kim buông dài, trang sức duy nhất là nụ cười đẹp đẽ.
Một dãy bậc thang bằng ngọc trải dần từ trên đỉnh Giáng Vân xuống, nối sang Ma Vân thư viện. Đám tuỳ tùng hầu hạ vương tử đang lát đường mấy.
Lần này, người đặt chân lên con đường ấy là ai? Lý Huyền bàng hoàng, không nhịn được phải đứng bật dậy.
Dãy bậc thang chạy thẳng tới ký túc của đám nữ sinh đồ, dừng lại trước cửa phòng Tô Do Liên.
Bầy vẹt trắng từ không trung chao cánh liệng xuống, con nào cũng ngậm một hạt minh châu, ánh sáng dìu dịu soi rọi con đường, những bậc thang bằng ngọc hệt như những con thuyền lông vũ thon dài, vượt qua được tường thành cao ngất, phiêu du tới thiên hà.
Con vẹt trắng thanh tú nhất nhẹ nhàng gõ cửa, hệt như một tiểu nô lanh lợi thay chú nhân đi mời khách. Khi Tô Do Liên ra mở cửa, những hạt minh châu dịu mắt từ trên trời trút xuống, xâu thành một dòng sông sao, một đầu dành cho cô, một đầu nối đến vương tử Long Mục.
Long Mục thoáng mỉm cười, cách đến cả ngàn phiến ngọc lát mà nụ cười vẫn ấm áp như mặt trời lồng trong vầng nguyệt, đủ để sưởi ấm trái tim cô đơn đã ngàn năm của Tô Do Liên. Gã chính là chàng hoàng tử trong vườn câm tiên giới, đợi chờ nàng công chúa nhận lời mời đến cùng chàng chung hưởng cảnh đêm mộng mơ. Vì thế, gã phát quang núi non, lát con đường ngọc, để ánh trăng rọi xuống, để bầy vẹt trắng bay lượn.
Chỉ vì cô.
Tô Do Liên thấy lòng cảm động. Chưa một ai tử tế với cô như vậy. Không hiểu vì lẽ gì mà chàng hoàng tử nước ngoài lại chuẩn bị một bữa dạ tiệc hào hoa nhường này để mời cô cùng dự. Cô không nén được tò mò, muốn biết bữa tiệc của chàng ra sao. Sự tò mò ấy đủ để đánh tan hết do dự trong tim, khiến cô đi sang gặp chàng. Chẳng qua cũng là bạn học, cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, đâu có gì to tát.
Cô thong thả cất bước, đặt chân lên bậc thang bằng ngọc. Long Mục nở một nụ cười uể oải.
Lý Huyền choáng người, vụt nhớ lại câu Long Mục nói hôm khai giảng, “Nhớ đấy, ta sẽ đoạt lấy nó”. Lúc ấy, ánh mắt của gã hướng về phía Tô Do Liên. Hắn muốn đoạt lấy Tô Do Liên? Thế thì liên quan quái gì đến ta? Lý Huyền tự cười giễu, nhưng lòng phiền não khó tả.
Tô Do Liên chậm rãi tiến về phía Long Mục, cô băng qua chỗ nào, ở chỗ ấy minh châu liền tối đi, rồi biến mất, để lại phía sau cô một khoảng không đen ngòm u tịch. Lý Huyền bỗng cảm thấy buồn. Gã nhớ lại khoảnh khắc ở hậu sơn, gã đã lỗ mãng nắm lấy hai bàn tay trắng mịn, để khi ngẩng lên thì bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ như tuyết của Tô Do Liên. Đối với gã, Tô Do Liên là một truyền thuyết. Ở quê hương của cô, việc nắm bàn tay thiếu nữ tương đương một lời cầu hôn. Sau cái nắm tay, chàng dũng sĩ sẽ phải vượt qua bảy vòng thử thách mới được cưới cô dâu của mình. Bất kể tình nguyện hay miễn cưỡng, chàng ta đều phải ở bên nàng, lên trời xuống đất, hàng long phục phượng, nếm trải từng cuộc kháo nghiệm về tình yêu. Mỗi lần, Lý Huyền đều phải tự nhủ với minh rằng, đây chỉ là một trò chơi thôi. Đẳng nào thi sự việc cũng ập đến quá đột ngột, đột ngột đến nỗi gần như không thực, chưa kế Tô Do Liên lại đẹp như thế, làm sao đem lòng yêu được một kẻ vô lại trắng tay.
Chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi. Cũng may, trò chơi phiền não ấy, cái thứ truyền thuyết không rõ thật hay giả ấy, theo mỗi bước chân của Tô Do Liên, đang dần xa gã, đang cắt đứt mọi dây dướng với gã.
Khi Tô Do Liên đặt chân lên định Giáng Vân, bày thử thách sẽ chấm dứt. Công chúa ở bên hoàng tử thì hợp hơn. Từ nay về sau, gã là Lý Huyền, cô là Tô Do Liên. Gã và cô mỗi người một phương trời, không còn liên quan dính dáng. Trong đám đông, có khi nào đi lướt qua nhau, thậm chí cũng không cần mỉm cười lịch sự. Gã được giải thoát rồi, không bị cô ép đi hàng long phục phượng, vào sinh ra tử nữa. Gã lại thành người tự do.
Gã nên cười lớn ba tiếng để tự chúc mừng, nhưng không hiểu sao đến một tiếng cũng không cười nổi. Phong Thường Thanh hỏi:
- Đại ca, sao huynh không đuổi theo?
Lý Huyền:
- Ta dựa vào cái gì mà đuổi theo chứ?
- Cả trường đều biết huynh và Tô sư tỉ là một đôi mà. Tên Long Mục vương tử này rõ ràng là muốn dồn huynh vào chân tường, thế mà huynh cũng nhẫn nhịn ư? Huynh có còn là đàn ông không thể?
- Ai bảo ta với Do Liên là một đôi?
- Huynh không thừa nhận cũng không được! Huynh và Tô sư tỉ thường lén lút lén ra ngoài chơi, ai trong trường chả biết. Huyền Minh thường phó còn nói, rồi sẽ mở cuộc họp kiểm điểm tác phong và kỷ luật của huynh nữa cơ.
Lý Huyền tái mét mặt.
- Đại ca! - Phong Thường Thanh lại nói - Đàn ông vất vả suốt ngày để làm gì? Chẳng phải vì đàn bà hay sao? Là nam tứ hán đại trượng phu, phải xông lên, đánh bại hắn, giành lại người đàn bà của mình. Chúng ta không thể nuốt trôi cục tức này được.
Câu cuối cùng khiến Lý Huyền dao động. Đâu thể nuốt trôi cục tức này? Lý Huyền tức thì bừng bùng ý chí. Gã phải xông lên định Giáng Vân, giành Tô Do Liên về.
- Ồ! Đệ cầm giấy bút làm gì thế?
- Đại ca, đệ muốn viết một cuốn tiểu thuyết, nguyên mẫu là huynh và Tô sư tỉ, nhan để tác phẩm đệ cũng nghĩ xong rồi, là Truyền kỳ.
- Đệ định viết những gì?
- Những điều tai nghe mắt thấy. Câu chuyện của lão quỷ và vợ hắn trong cổ mộ khá hay. Mấy hôm trước đệ gặp một thư sinh ở Lam kiều, hắn kể lại chuyện đời mình, cũng khá hay. Đệ còn quyết định sẽ đặt bút danh cho mình là Bùi Hình, nghĩa là hình thức thế hiện mới, ý tưởng truyện bùi ngùi. Vì thếngày ngày đệ đi theo huynh, muốn ghi lại nhất cử nhất động của huynh để sau này dễ bề biên soạn. Huynh không biết chứ, Tiểu Ngọc và Lục Khục rất thích nghe chuyện về huynh, đệ kể cho chúng nghe, đã kiếm được ba lượng bạc rồi đây.
Vì nguyên nhân tiền bạc mà tên này muốn đi theo gã? Lý Huyền tức sặc máu mũi, lạnh lùng nói:
- Ta thấy ngươi nên đặt tên là Bi Hình thì hơn, hình thức thực hiện mới, bi thương tự chém mình.
Phong Thường Thanh nhăn nhó:
- Đại ca! Sao huynh có thể đả kích tiểu đệ của mình như thế được chứ?
- Đại ca ư? Ta thấy ngươi coi ta là cái cây hái ra tiền thôi! Tiền kiếm được đâu, moi hết ra đây!
Gã dồn đuổi Phong Thường Thanh, đấm đánh túi bụi, cướp hết tiền của nó, rồi dương dương tự đắc đi lên định Giáng Vân. Đằng sau, Phong Thường Thanh khóc bù lu bù loa.
Ánh trăng mê hồn.
Tô Do Liên giống như nàng tiên vận áo tuyết yểu điệu bước đi trên nền trời. Vẹt chậm rãi bay bên cô, hết con này đến con khác, từ từ di chuyển về định Giáng Vân.
Lý Huyền chạy hộc tốc, nhưng phát hiện ra hằng hễ Tô Do Liên đi qua rồi là các nấc thang bằng ngọc tan biến thành cát bụi. Tô Do Liên đang ở trên độ cao đến mấy chục trượng, đã rất gần cây bồ đề rung rinh.
Dưới ánh trăng, mỗi bậc thang bằng ngọc đều hoá thành ánh sáng hư vô, minh châu tan thành bột mịn như tro trầm cháy hết trước Phật đài, bị gió thổi tung lên khắp trời đất.
- Êu! - Lý Huyền thét.
Tô Do Liên dừng bước, ngoái đầu, mỉm cười duyên dáng. Khoảnh khắc ấy, trông cô đẹp tuyệt vời. Những nấc thang ngọc vỡ vụn giữa họ.
Lý Huyền căng thẳng, gã mong sao Tô Do Liên có thể nhảy xuống, cùng gã trở về, cho dù cô có bắt gã vượt qua một trăm thử thách nữa gã cũng bằng lòng. Ý nghĩ ấy khiến Lý Huyền bất chợt phát hiện ra, gã thật sự hơi thích cô Tuyết yêu nũng nịu phiền phức, xinh đẹp nguy hiểm này.
Chỉ hơi mà thôi, gã đuổi theo chỉ vì không muốn cô rơi vào bàn tay ma mị của Long Mục, ngoài ra, không muốn để mình thất bại trước sự khiêu chiến của hắn ta. Phải, gã không thể yêu cô, gã còn mang nặng lời hứa hẹn của kiếp trước, ngoài ra có rất nhiều việc chờ đợi gã gắng sức hoàn thành. Gã đang giành giật chiếc ghế đại sư huynh với Long Mục mà thôi, Tô Do Liên chỉ là tình cờ bị cuốn vào vòng tranh đoạt…
Tô Do Liên xoay mình, đặt chân lên định Giáng Vân. Lý Huyền sững người, lòng tràn ngập buồn bã. Tô Do Liên nhìn thấy gã, nhưng không màng bận tâm.
Nụ cười của Long Mục hiện ra trên vòm trời đêm, giễu cợt nhìn gã, tựa hồ đang nói với gã: “Ngươi thua rồi!” Lý Huyền rống to, lao lên Giáng Vân dinh. Gã phải trèo lên tới nơi, gã không thể nhận thua, quyết không thể thua cái tên khôn kiếp mục hạ vô nhân này. Không hiểu vì sao, trái tim gã ngâm ngẩm đau. Tình yêu là mũi gai nhọn. Nhất là khi sắp đánh mất nó rồi. Không thừa nhận thì nó lấn vào da thịt, di chuyển nhẹ nhàng theo hơi thở, bởi thế nỗi đau cứ ùn ùn kéo tới, nhưng không tài nào nắm bắt được.
Long Mục nở nụ cười nho nhã mà cao quý, nhìn Tô Do Liên duyên dáng bước tới. Tuyết yêu vốn dĩ là tinh linh mĩ lệ nhất trên đời này, dưới ánh trăng đặc biệt do gã tạo ra, trông cô càng thêm yêu kiều, hệt như một cánh tuyết non bập bềnh trong chiếc bát băng.
Một mỹ nam mà thần trăng cũng phải tán thướng, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Hai người nhìn nhau, hệt như châu ngọc cùng soi, nhật nguyệt cùng đua sáng. Hoàn mỹ biết bao. Đẹp đến mức chỉ cần chạm khẽ một cái là vỡ vụn. Đôi mắt màu hạt dẻ của Long Mục thoáng ánh cười. Gã thích vẻ đẹp này quá. Đẹp, thì nên sớm nở tối tàn, sau khoảnh khắc khoe sắc khoe hương là tan tác được rồi. Vẻ đẹp trong hồi ức chính là vẻ đẹp lý tưởng nhất. Giống như Tuyết yêu mong manh trước khoảnh khắc võ vụn.
Long Mục hơi cúi mình, dùng nghi thức long trọng nhất để đón nàng công chúa của gã.
Hai pho tượng Phật đứng lặng trên đỉnh Giáng Vân, giữa họ là cây bồ đề sum sẽ. Long Mục đứng trước cái cây, nhẹ nhàng khoát tay áo trắng biếc mời Tô Do Liên an toạ. Dưới cây bồ đề là hai đài sen, giữa hai đài sen là một bàn hoa dài. Muốn bông hoa lạ tươi tắn sắp đầy bàn, mỗi Phật đều có cầm hoa, miệng mỉm cười.
Hai người ngồi xuống. Hòn đảo treo toả ra một tia sáng, rọi xuống chính giữa bàn hoa. Bên kia hoa tươi, nụ cười của Long Mục hiền hoà như vị thần trăng nhíu mày trên thiên giới.
- Ở đất nước của ta, mọi người đều tin theo đức Phật nhân từ trong sạch cao quý. Phật dùng pháp lực vô biên khiến mặt đất nở đẩy hoa tươi, tạo thức ăn cho con người. Đây là tiệc hoa long trọng nhất của đất nước chúng ta, ta dành cho nàng công chúa xinh đẹp.
Hoa cũng có thể ăn được ư? Tô Do Liên nhìn những bông hoa tươi, bất giác tò mò. Một con vẹt trắng muốt như tuyết bay tới, đậu bên mép bàn, rồi như nàng tiên lang thang trong cung diện lộng lẫy, hễ Tô Do Liên mà dùng mắt ở bông hoa nào, con vẹt bèn bay tới, cắp bông hoa ấy đến đặt vào cái đĩa ngọc trước mặt cô.
Long Mục chìa tay, ra dấu mời rất ân cần và lịch sự. Ánh trăng nhàn nhạt và ánh nến chập chờn đan vào nhau, khiến không gian cứ mờ mờ tỏ tỏ, đôi mắt màu hạt dẻ của Long Mục ẩn trong bóng tối, trở nên hư ảo mà quyến rũ khác thường.
Tô Do Liên nhẹ nhàng xiên một cánh hoa, đưa lên miệng. Một mùi hương lạ lùng toả xuống, hoa biến thành giọt sương chảy tuột vào miệng cô. Bông hoa này không giống bùn mây, mà giống một nụ hôn, kín đáo điểm lên đầu lưỡi, chỉ tích tắc đã thấm vào đáy tim, khiến người ta ngây ngất. Tô Do Liên bỗng có cảm giác mình đang ở trong đất nước hoa bát ngát, thế giới này chỉ có minh cô, và bốn bể là đại dương hoa thắm. Cô bay nhẹ nhàng, tà váy phất phới cuốn theo lớp lớp hoa tươi, cô múa trong mưa hoa mù mịt, không muốn dừng lại, không muốn tỉnh giấc.
Lần đầu tiên, thế giới của cô không còn băng, không còn tuyết, chỉ có hoa, có hân hoan. Lâu lắm, Tô Do Liên mới bừng tỉnh, cảm thán:
- Thật ngon quá!
Long Mục đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ nhàng đặt dưới cằm, uểoải rướn người tới, mỉm cười nhìn cô. Giữa những ngón tay trắng mịn của gã là một cành hoa đỏ như máu, xoay xoay theo động tác nghịch vẩn vơ. Ánh nến chập chờn. Trong đôi mắt màu hạt dẻ, bên cạnh nét giễu cợt và thờ ơ thường lệ, còn lộ ra một vẻ âu yếm khác thường. Nụ cười của gã thiếu niên trước mặt tươi tắn không kém bất kì một bông hoa nào, khiến Tô Do Liên chợt này ra ý nghĩ, nếu đặt nụ hôn của gã lên đâu lưỡi, liệu ta có cảm giác tương tự không? Ý nghĩ này thật quá điên rồ, Tô Do Liên bỗng đó mặt, vội đưa mắt nhìn bông hoa tươi khác, dùng dao cong bối rối cắt ra.
Long Mục mỉm cười nhìn cô. Mỗi thay đổi trên nét mặt cô đều không thoát khỏi đôi mắt dài hẹp của gã. Gã chợt thấy thích trò chơi này, và bất chợt nảy ra một ý nghĩ. Nếu đặt cánh tuyết này lên đầu lưỡi, liệu có nếm được vị mát lạnh thâm thìa đến tận ruột gan không?
Hai người hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng dao cong va mặt đĩa khe khẽ. Nhưng sự im lặng này hoàn toàn không gượng gạo, mà lại như một thoả thuận ngấm ngầm. Tô Do Liên gia tay ra dâu cho con vẹt không cần phục vụ cô nữa, và nhặt khăn trắng trên bàn lên, chậm rãi lau hết dấu thức ăn trên miệng.
Cô nên đi thôi. Một thục nữ không nên ngồi với người lạ quá lâu, tiệc tôi chỉ nên kéo dài một khắc đồng hồ là đủ. Bỗng dung, ánh mắt kinh ngạc của Lý Huyền nổi lên trước mắt cô. Hắn đang đau vì gai nhọn tình yêu ư? Cô cười khẽ. Rất tốt.
Long Mục giơ những ngón tay thon dài, bật đánh tách. Đảo treo liền thu hết ánh sáng về, lặng lẽ trượt đi xa. Định Giáng Vân trở lại dáng vè cũ, tiệc hoa kết thúc, chỉ trừ hai pho tượng Phật và đài sen nở, bên trên có Tô Do Liên và Long Mục đang ngồi. Bốn bề tối đen, sự im lặng lan toả trong đêm, không có âm thanh, không có ánh sáng.
Thiên Vũ 3 - Mị Nguyệt Thiên Vũ 3 - Mị Nguyệt - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 3 - Mị Nguyệt