Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nora Roberts
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Angels Fall
Dịch giả: Hoàng Mạnh Hiến
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2289 / 29
Cập nhật: 2015-09-15 07:41:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ọ im lặng bước đi, qua chỗ bãi cỏ, đầm lầy. Cô còn nhớ đã nhìn thấy những con vịt và con diệc ở đây và cả con cá tội nghiệp. Người cô như tê cứng, đầu óc mơ hồ.
" Anh Brody này."
"Mới chỉ đến đây thôi."
"Anh sẽ cùng em đến chỗ cảnh sát chứ?"
Anh dừng lại uống nước và đưa chiếc chai cho cô. Ánh mắt anh rất hòa nhã, điềm đạm, mắt màu xanh đậm như màu xanh của lá cây vào cuối mùa hè.
"Chúng ta sẽ gọi điện cho họ. Chả tội gì mà phải đi một vòng hồ vào thị trấn."
"Cảm ơn anh."
Trong đầu cảm thấy thoải mái và thầm cảm ơn Brody, Reece lại tiếp tục cất bước hướng về thị trấn Angle"s Fist.
Để khỏi phải suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cô cố nghĩ tới những công thức nấu ăn, những thứ đồ mà cô phải chuẩn bị cho mình.
"Nghe có vẻ hay đấy." Brody lên tiếng và kéo tay cô.
"Anh nói gì cơ?"
"Bất cứ thứ gì em đang làm." Anh đưa một ngón tay lên xoa thái dương. "Món tôm nướng à?"
Không có gì, chả việc gì phải xấu hổ cả. Cô đã quen với những tình huống như thế này rồi. "Món tôm nước mặn nướng. Em không biết là mình đang nói chuyện một mình." Cô chăm chú nhìn con đường phía trước. "Em thường có tật như vậy."
"Anh không nghĩ đó là tật gì cả. Chỉ có điều bây giờ anh đang đói cồn cào mà món tôm nướng thì có vẻ khó kiếm ở đây."
"Em muốn nghĩ đến chuyện khác, bất kỳ chuyện gì. Em chỉ muốn…" Ngực cô đau nhói và nghẹn thở. Cơn xúc động như làm cổ họng cô tắc nghẹn. Cô cúi gập người ôm bụng thở gấp. "Em không thở được. Em không thể."
"Có đấy, em làm được. Nhưng nếu em cứ thở quá nhanh như thế em sẽ nôn đầy ra người anh đấy. Anh không cõng em về được đâu". Giọng anh có vẻ rất thản nhiên khi anh dựng cô đứng thẳng dậy và hai người nhìn vào mắt nhau. "Vì vậy tốt nhất em nên bình tĩnh lại."
"Vâng." Con người và tròng mắt anh xuất hiện những tia vàng nhìn rất căng thẳng.
"Làm xong món tôm đi."
"Anh nói gì?"
"À, ừm. Cho một nửa dầu tỏi và bát tôm nướng trộn đều, đổ ra đĩa trang trí thêm vài lát chanh và nguyệt quế ăn với bánh mỳ ciabata nướng và chỗ dầu tỏi còn lại."
"Nếu em cho món tôm nướng đó ra tay anh lúc này thì em phải đền anh một đĩa đấy nhé."
"Chắc chắn rồi."
"Bánh mỳ ciabatta là bánh mỳ gì vậy?"
Cô bật cười mà không hiểu lý do tại sao. Nhưng đầu cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn và họ lại tiếp tục bước đi. "Còn gọi là bành mỳ Ý. Rất ngon, anh sẽ thích món đó."
"Có thể. Em định sẽ làm ở nhà Joanie mãi mãi à?"
"Không. Đó không phải là chỗ dành cho em."
"Em có chỗ chưa? Một nhà hàng của riêng mình? Nhìn cách em xoay xở trong bếp anh nghĩ chắc em đã từng điều hành một nhà hàng rồi."
"Em từng làm ở một nhà hàng nhưng chưa bao giờ có nhà hàng của riêng mình cả. Em không nghĩ mình sẽ có nhà hàng riêng."
"Bởi vì? Đó có phải là cách nghĩ của người Mỹ không? Tại sao em lại không muốn có nhà hàng của riêng mình?"
"Nấu ăn là một nghệ thuật. Sở hữu nhà hàng là công việc kinh doanh. Em chỉ muốn…" Cô suýt buột miệng ra từ sáng tạo nhưng chợt nghĩ như vậy sẽ khiến anh phật lòng. "Được nấu ăn." Cô nhanh chóng chữa cháy.
"Em nói là em đã từng muốn nấu ăn."
"Không, em muốn. Có thể như thế. Em cũng không biết rõ mình muốn thứ gì nữa." Nhưng thực ra cô biết mình muốn gì và khi hai người cùng đi vào khu rừng mát mẻ cô nói tiếp. "Em muốn trở lại trạng thái bình thường. Em không muốn phải chịu cảnh sợ hãi. Em muốn trở lại con người của em hai năm trước và không bao giờ thay đổi nữa. Bây giờ em đang cố tìm hiểu xem mình sẽ là con người như thế nào trong phần đời còn lại."
"Thế thì lâu quá. Có lẽ em nên tìm hiểu xem em sẽ là con người như thế nào trong vài tuần tới thì tốt hơn."
Cô liếc nhanh sang phía anh và lại nhìn đi nơi khác. "Có lẽ trong vài giờ tới cũng được."
Anh nhún vai trong khi thọc tay vào túi lấy điện thoại. Còn rất nhiều điều anh chưa biết về người phụ nữ này. Có lẽ sẽ rất hay nếu anh chọc thủng được chiếc vỏ bọc kia và tìm hiểu con người bên trong của cô. Anh không nghĩ cô lại quá mong manh yếu ớt như thế. Rất nhiều người có thể trở lại trạng thái bình thường sau khi đã chứng kiến những gì cô đã thấy.
"Có tín hiệu đây rồi." Anh nói và bấm số. "Tôi Brody đây. Tôi muốn gặp cảnh sát trưởng. Không, ngay bây giờ."
Lẽ ra cô không nên tranh cãi với anh. Giọng anh rất điềm tĩnh có lẽ bởi anh không hề tỏ ra vội vàng hay thất vọng. Cô thầm ước giá như mình có được một phần sự điềm tĩnh tự tin đó.
"Rick, tôi đang cùng đi với Reece Gilmore và chỉ còn cách thị trấn một phần tư dặm nữa thôi. Tôi muốn gặp anh ngay ở căn hộ của tôi. Ừ, có chuyện rắc rối. Cô ấy nhìn thấy một vụ giết người. Đó là tôi nói. Cô ấy sẽ kể chi tiết với anh. Bọn tôi sắp về đến nơi rồi."
Anh gấp điện thoại bỏ vào túi và nói. "Anh sẽ phải khuyên em vài lời. Anh cực kỳ ghét lời khuyên cho dù là cho hay nhận."
"Nhưng…"
"Nhưng, em cần phải bình tĩnh. Em muốn thở dốc, muốn khóc, kêu gào hay ngất xỉu thì hãy đợi đến khi anh ấy ghi xong biên bản. Tốt nhất là em đợi đến khi ra khỏi căn hộ của anh vì anh không muốn phải lãnh hậu quả. Bình tĩnh, sáng suốt và làm mọi việc."
"Nếu em không làm được thì anh có giúp em không?" Không cần nhìn lên cô cũng cảm nhận được sự cau có của anh. "Ý em nói là anh sẽ ngăn cản em hay đập vỡ chiếc đèn chẳng hạn. Đừng lo, em sẽ đền tiền miễn là anh kéo em trở lại trạng thái bình thường."
"Có thể."
"Em thấy có mùi của hồ nước rồi. Nhìn qua hàng cây kia cũng thấy đấy. Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi nhìn thấy nước. Có lẽ em nên sống ở đảo, chỉ có điều ở đảo thì lại quá nhiều nước. Em muốn nói chuyện dông dài một chút. Anh không cần nghe cũng được."
"Nhưng anh đâu có điếc." Anh nhắc nhở cô và rẽ vào con đường gần nhất về căn hộ của mình.
Anh vào nhà từ phía sau nơi có đầy cây và bụi rậm. Cô nghĩ với căn nhà kiểu này chắc ngồi đâu anh cũng có thể nhìn thấy cảnh núi non.
" Nơi này đẹp quá." Nhưng miệng cô bỗng khô rang khi thấy anh mở cửa. Anh không hề khóa cửa và bất kỳ ai cũng có thể vào nhà nếu cửa không khóa.
Cô không dám bước theo anh vào nhà, anh quay lại nói. "Em không muốn đứng ngoài nói chuyện với cảnh sát trưởng Rick hay sao"
"Không." Cô gom nốt chút can đảm còn lại và bước qua ngưỡng cửa vào nhà sau anh.
Cô đi vào gian bếp, rất nhỏ nhưng khá đủ đồ đạc. Cách anh lau chùi cũng giống như hầu hết những người đàn ông khác. Rất qua loa đại khái, nhưng hầu như tất cả những người đàn ông mà cô từng gặp cũng chỉ lau phần mặt bếp, rửa bát, lau kệ bếp, thế là xong.
Có hai quả táo và một quả chuối đã quá chín để trong bát, một chiếc máy pha cà phê và chiếc lò nướng có lẽ còn nhiều tuổi hơn cả cô.
Brody đến thẳng chỗ chiếc máy pha cà phê đổ nước vào và đo lượng cà phê trước khi cởi áo khoác. Reêc vẫn đứng giữa nhà trong khi anh cởi áo và với tay lấy mấy chiếc ly trên giá.
"Ừm, anh có trà không?"
Anh ngoái lại nhìn cô có vẻ thích thú. "Ồ có, để anh tìm chiếc ấm ủ trà"
"Có nghĩa là anh không có. Em không uống cà phê, nó sẽ chỉ làm em nôn nao thêm. Em uống nước cũng được. Cửa trước anh cũng không khóa à?"
"Chả cần gì phải khóa cả. Nếu ai đó muốn vào nhà họ chỉ cần đạp cửa mà vào hoặc đập cửa sổ cũng được." Anh lắc đầu khi thấy cô tái xanh mặt mày. "Sao vậy? Em muốn anh đi kiểm tra nhà vệ sinh và gầm giường à?"
Cô quay ra đặt chiếc ba lô của anh xuống. "Em nghĩ là anh không sợ bất cứ điều gì trên đời này."
Anh bỗng thấy thích khi nghe giọng nói sợ hãi run rẩy của cô. "Michael Myers."
Cô quay lại có vẻ bối rối. "Ai? Cảnh sát trưởng phải không?"
"Lạy Chúa, bình tĩnh nào. Đó là Mike Myers. Gã đàn ông tham lam đeo mặt nạ trong lễ Halloween. Anh xem bộ phim này khi mới mười tuổi và sợ từ lúc đó. Rất nhiều năm sau Michael Myers sống trong gian buồng ngủ của anh."
Cô có vẻ thoải mái hơn đôi chút khi cởi chiếc áo khoác ra. "Làm sao anh có thể tống khứ được hắn đi? Anh ta có còn xuất hiện trong các bộ phim không?"
"Năm mười sáu tuổi anh dẫn một cô bé về phòng, cô ấy tên là Jenifer Ridway. Cô bé khá xinh xắn và cháy bỏng. Sau hai giờ ở trong bóng tối với nhau anh không còn nghĩ đến hắn ta nữa."
"Anh dùng quan hệ tình dục để phù phép à?"
"Nó có tác dụng đối với anh." Brody mở tủ lạnh lấy cho cô chai nước. "Nếu em muốn thử thì cứ bảo anh."
"Em sẽ thử." Anh đưa cho cô chai nước nhưng cô suýt làm rơi và hai vai cô lại cứng đờ khi có tiếng gõ cửa.
"Đó là cảnh sát trưởng chứ không phải Michael Myers đâu. Em có muốn ngồi xuống đây nói chuyện không?"
Cô nhìn chiếc bàn nhỏ gật đầu. "Ở đây cũng được."
"Chờ một chút."
Anh đi ra mở cửa và cô cầm chai nước lạnh uống từng ngụm to. Có tiếng thì thầm, tiếng ủng đàn ông.
Bình tĩnh, cô nhắc nhở mình, phải thật bình tĩnh, nói ngắn gọn và rõ ràng.
Rick bước vào gật đầu chào cô với thái độ thờ ơ khó hiểu.
"Reece, cô gặp chuyện rắc rối. Tôi đã nghe nói rồi."
"Vâng."
"Ngồi xuống đây và kể cho tôi nghe chuyện đó đi."
Cô ngồi xuống và bắt đầu kể. Phải khó khăn lắm Reece mới có thể nhắc lại được các tình tiết mà không bị sa đà, nhưng cũng không bỏ qua một chi tiết liên quan nào. Brody yên lặng rót cà phê và đặt một ly trước mặt Rick.
Trong khi kể Reece liên tục mân mê chai nước cô cầm trong tay nhưng cô không hề biết chuyện đó. Cảnh sát trưởng Rick lắng nghe và ghi chép, còn Brody thì dựa vào bệ bếp im lặng uống cà phê.
"Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết cô có thể nhận được ra ai trong số họ không"
"Cô ấy thì tôi có thể nhận ra nhưng hắn ta thì không thể vì hắn đứng quay lưng về phía tôi. Chỉ biết hắn đội mũ lưỡi trai. Tôi nghĩ cả hai đều đeo kính râm. Tóc cô ấy màu nâu hay đen gì đó nhưng tôi nghĩ màu nâu thì đúng hơn và rất dài. Cô ấy mặc chiếc áo khoác đỏ và đội mũ lưỡi chai đỏ."
Rick quay lại nhìn Brody. "Thế còn cậu nhìn thấy gì?"
"Reece." Brody quay ra rót nốt chỗ cà phê và nói tiếp. "Cô ấy leo lên trên cách tôi khoảng một phần tư dặm. Ở chỗ tôi không thể nhìn thấy những gì diễn ra bên đó."
Cảnh sát trưởng Rick có vẻ thất vọng. "Có nghĩa là hai người không ở cùng nhau."
"Không. Đúng như Reece nói, cô ấy đi qua chỗ tôi đang làm việc, chúng tôi có nói chuyện với nhau vài câu và cô ấy đi tiếp. Khoảng gần một giờ sau tôi thấy cô ấy chạy xuống. Cô ấy kể cho tôi nghe chuyện xảy ra và cả hai chúng tôi cùng leo lên chỗ đó."
"Cậu có nhìn thấy gì không?"
"Không. Nhưng nếu anh muốn biết chính xác địa điểm đó tôi sẽ lấy bản đồ và chỉ cho anh."
"Vậy thì tốt." Rick quay sang nói với Reece trong khi Brody quay ra. "Reece này, cô có nhìn thấy thuyền bè, xe hơi hay xe tải gì đó không? Hoặc là bất kỳ thứ gì khác?"
"Không. Tôi có tìm kiếm xung quanh xem có thuyền bè gì hay không nhưng không có. Tôi nghĩ chắc họ đi cắm trại nhưng lại không thấy có dụng cụ gì cả. Tôi chỉ nhìn thấy duy nhất hai người bọn họ và hắn bóp cổ cô ấy."
Rick nói rất nhanh. "Kể cho tôi nghe tất cả những gì về hắn khi cô nhớ ra. Chắc bây giờ thì cô chưa thể biết mình sẽ nghĩ ra được những gì."
"Thực sự tôi đã không chú ý. Hắn là người da trắng, tôi nghĩ như vậy. Tôi nhìn thấy hắn đeo găng tay màu nâu hay đen gì đó. Chắc chắn hắn là người da trắng, người Mỹ gốc Tây Ban Nha hoặc người Mỹ bản xứ. Khoảng cách rất xa ngay cả khi tôi nhìn bằng ống nhòm. Lúc đầu tôi không nghĩ là có chuyện đó nhưng rồi cô ấy tát hắn hai lần. Mọi thứ xảy ra rất nhanh. Hắn mặc áo khoác màu đen và đội mũ lưỡi trai màu cam hay đỏ cam gì đó."
"Được rồi, cô bắt đầu rất tốt đấy. Thế còn tóc hắn?"
"Tôi không nghĩ là mình nhìn thấy". Cô bắt đầu cảm thấy run, lúc trước cô cũng như vậy. Cô không thể trả lời được câu hỏi đó. "Chiếc mũ và chiếc áo che khuất. Nhưng tôi không nghĩ là tóc hắn dài. Tôi kêu to, hình như là hét lên nhưng họ không nghe thấy. Tôi có máy ảnh ở trong túi nhưng tôi không còn nhớ ra nó nữa. Tôi sợ hết hồn và chỉ biết chạy."
"Anh nghĩ em có thể nhảy xuống sông bơi sang tóm hắn mang nộp cho cơ quan pháp luật với sức mạnh ý chí của em." Brody rất thản nhiên nói khi anh quay ra với chiếc bản đồ trên tay. "Đây."
"Cậu có chắc chắn chỗ đó không?"
"Chắc."
"Vậy thì được rồi." Rick nói và nhìn xuống chân. " Tôi sẽ đến đó ngay xem có gì còn lại không. Đừng lo Reece, chúng tôi sẽ quan tâm đến chuyện này. Tôi sẽ còn gặp lại cô nhưng tôi muốn cô nhớ lại những gì mình đã chứng kiến. Bấy cứ lúc nào cô nhớ ra chuyện gì, ngay cả những chuyện tưởng chừng như không quan trọng tôi cũng muốn nghe. Như vậy được chứ."
"Vâng, vâng. Được ạ. Cảm ơn anh."
Rick gật đầu chào Brody và cầm mũ đi ra.
Reece thở dài và nói với Brody. "Anh có nghĩ là anh ấy có thể… có khả năng tìm ra không?"
"Anh chưa từng chứng kiến những gì tương tự như thế này để có thể suy luận. Những vụ việc xảy ra ở đây chủ yếu liên quan đến bọn say rượu gây rối, cãi cọ trong gia đình, trẻ con ăn cắp vặt. Cậu ta đều giải quyết được. Còn có cả các vụ mất tích, khách bộ hành, khách đi bơi thuyền, đi leo núi bị thương, ma túy khi khách du lịch đổ đến đây. Nói chung cậu ta làm tốt công việc của mình. Phải nói là cậu ta khá yêu nghề."
"Nhưng vụ giết người lại hoàn toàn khác."
"Có thể, nhưng cậu ta là người chịu trách nhiệm ở đây. Trong khi đó vụ án lại xảy ra ở ngoài phạm vi thị trấn nên có thể cậu ta sẽ phải gọi cho cảnh sát hạt hoặc cảnh sát bang. Em nhìn thấy những gì thì báo lại như thế. Ngoài ra em chả liên quan gì cả."
"Không, không có gì cả." Cô nghĩ, cũng như trước đây, chả còn gì cả. "Em nghĩ em phải về thôi. Cảm ơn… vì tất cả mọi chuyện." Cô vừa nói vừa đứng dậy.
"Anh cũng chẳng còn gì để làm cả. Để anh đưa em về nhà."
"Không sao đâu. Em tự đi về được."
"Đừng ngớ ngẩn như thế". Anh cầm chiếc ba lô của cô và đi ra phía cửa.
Reece cảm thấy mình ngớ ngẩn thật nên cô không nói thêm gì mà lặng lẽ khoác áo theo anh. Brody bước nhanh ra khỏi nhà không để cho cô có thời gian quan sát bên trong. Cô chỉ có ấn tượng nó được bố trí đơn giản, cẩu thả đúng như thói quen của những người đàn ông cô đơn.
Không có hoa cũng chẳng có vật trang trí, gối chăn vứt lộn xộn. Trong phòng chỉ có một chiếc ghế dài, một ghế đơn, một chiếc bàn nhỏ cho hai người ngồi và chiếc lò sưởi ở phía tường đằng xa.
Có cảm giác chủ nhân của nó là người rất trần tục, thẳng thắn và không hề hoa mỹ chút nào.
"Ngày hôm nay em đã làm phiền anh nhiều quá."
"Khỉ gió, chỉ tiếc là em nói đúng, lên xe đi."
Cô dừng lại cảm thấy nóng bừng mặt lên vì bị sỉ nhục và coi thường. "Anh thật là con người thô lỗ, cộc cằn."
Anh đứng dựa lưng vào xe cự lại. "Và bây giờ em muốn gì?"
"Một người phụ nữ bị giết chết ngày hôm nay. Cô ấy bị bóp cổ đến chết. Anh có biết điều đó không? Cô ấy đã từng sống và bây giờ thì cô ấy chết rồi nhưng ai có thể giúp đỡ cô ấy. Tôi cũng không thể giúp gì cho cô ấy cả. Tôi chỉ biết đứng đó mà nhìn cũng như trước đây. Tôi nhìn thấy hắn giết cô ấy và anh là người duy nhất tôi có thể gặp. Nhưng thấy vì tỏ ra giận dữ, thất vọng, cảm thông với cô ấy thì anh lại tỏ thái độ cộc cằn, thô lỗ, lãnh đạm. Anh đi đi. Tôi thà đi bộ sáu dặm lên đó còn hơn là ngồi cùng anh hai dặm trong chiếc SUV khỉ gió đó của anh. Đưa trả ba lô lại cho tôi."
Anh vẫn đứng im nhưng thái độ có vẻ không còn thờ ơ nữa. "Được rồi, anh chỉ phân vân không biết em có thể giận dữ như một con người bình thường hay không thôi. Bây giờ em đã cảm thấy tốt hơn chưa?"
Cô ghét những gì mình đã làm. Thái độ thờ ơ của anh làm cô tức điên lên và bây giờ thì cô lại lo lắng và sợ hãi. "Dù sao thì anh nên đi đi."
"Anh thì lại hy vọng điều ngược lại. Nhưng thôi, lên xe đi. Ngày hôm nay không phải là ngày tốt đối với em đâu." Brody mở cửa xe và nói tiếp. "Anh chỉ muốn thử thôi. Đàn ông không nên thô lỗ. Chúng ta không thể là những con người thô lỗ. Lần sau em nên dùng từ nhẫn tâm thì đúng hơn."
"Anh là con người khó hiểu và đáng ghét." Nhưng cô vẫn ngồi vào xe.
"Như vậy cũng được."
Anh đóng cửa và đi sang bên lái. Sau khi quẳng chiếc ba lô của cô ra ghế sau anh ngồi vào tay lái. "Anh có bạn bè gì ở Chicagô không? Hay chỉ toàn những người coi anh là con người đáng ghét, khó hiểu và nhẫn tâm?"
"Có cả hai loại."
"Lẽ ra phóng viên phải là những người dễ gần thì mọi người mới sẵn sàng cung cấp thông tin cho họ chứ."
"Không rõ lắm, nhưng dù sao anh cũng không phải là phóng viên nữa."
"Và nhà văn hư cấu thì có thể cáu kỉnh, cô độc và lập dị sao?"
"Có thể. Dù sao thì như thế cũng có vẻ hợp với anh."
"Hoàn toàn đúng." Cô đáp lại khiến anh bật cười.
Âm thanh khiến cô ngạc nhiên để ý. Anh vẫn cười nhăn nhở khi họ rẽ đi theo con đường quanh hồ. "Nhìn em kìa cô nàng mảnh mai, cột sống của em vẫn còn đứng được và hàm răng còn cứng đấy. Làm gì mà cứ lẩy bẩy thế."
Nhưng khi anh dừng xe trước cửa nhà hàng Angel Food, cô ngước mắt nhìn lên cửa sổ nhà mình và vẫn cảm thấy người bủn rủn, hai hàm răng chỉ chực va vào nhau. Cô ra khỏi xe và đáng lẽ ngoái lại lấy chiếc ba lô của mình nếu anh không nhanh tay xách nó trước.
Cô đứng trên vỉa hè vừa cảm thấy tự hào vừa hoảng sợ.
"Em có chuyện gì hay sao?"
"Không, à mà có. Khỉ thật. Anh đã đi xa như thế thì anh có thể đi cùng em lên phòng một lát không?"
"Để đảm bảo chắc chắn Michael Myers không có ở đó đợi em đúng không?"
"Gần như thế. Không dám nhận lời khen ngợi của anh - nếu đúng đó là lời khen ngợi - cho rằng em cột sống của em vẫn còn vững."
Brody im lặng khoác chiếc ba lô lên vai đi vòng ra phía sau lên cầu thang. Reece lấy chìa khóa mở cửa và anh tự đẩy cánh cửa ra bước vào phòng trước cả cô.
Cô lại cảm thấy bực mình trước sự đường đột của anh. Không nói không rằng, cũng chẳng thèm châm chọc cô mà cứ thế bước vào nhà.
"Em làm cái gì ở đây vậy?"
"Cái gì? Anh vừa hỏi cái gì vậy?"
"Không tivi cũng chẳng đài đóm gì cả."
"Em mới chuyển đến, với lại em cũng không ở đây nhiều."
Anh đi lại xem xét nhưng cô cũng chẳng buồn ngăn cản. Chả có gì nhiều mà xem cả.
Chỉ có một chiếc giường gọn gàng, một chiếc ghế dài và mấy chiếc ghế cao. Đúng là có mùi đặc trưng của phụ nữ. Nhưng anh không hề thấy có dấu hiệu gì của sự thu vén cho tổ ấm thường thấy. Không có đồ đạc linh tinh cũng không có vật kỉ niệm gì từ gia đình hay những chuyến du lịch của cô.
"Máy tính đẹp quá." Anh nhận xét và đặt tay lên chiếc máy tính xách tay của cô.
"Anh nói anh đói cơ mà."
Anh nhìn quanh căn phòng và sự trống trải của nó khiến anh hiểu vì sao cô cảm thấy cô độc đến vậy. "Vậy sao?" Anh hỏi lại.
"Lúc trước anh nói thế nếu lời anh nói là đúng. Em sẽ nấu cơm mời anh ăn. Coi như là để trả công cho ngày hôm nay. Như vậy là công bằng với nhau."
Cô nói rất nhẹ nhưng anh biết, anh biết cô sợ cảnh cô đơn. Hơn nữa, dù sao thì lúc này anh cũng đang đói và sẽ được tận mắt chứng kiến cô nấu ăn.
"Em sẽ cho anh ăn gì?"
"À." Cô đưa tay lên vuốt tóc và liếc nhìn về phía bếp. Anh hiểu cô đang nghĩ xem trong nhà còn những gì. " Em sẽ làm món gà và cơm. Rất nhanh thôi. Hai mươi phút được không?"
"Rất tốt. Em có bia không?"
"Xin lỗi, em không có nhưng em có rượu vang trắng rất ngon để lạnh."
"Cũng được. Em có lạnh không?"
"Ý anh là gì?"
"Nếu em không lạnh thì cởi áo khoác ra."
Cô mở chiếc tủ lạnh nhỏ xíu lấy chai rượu và chiếc vặn nút chai ra trước, sau đó là món thịt gà. Sẽ phải chờ cho tan giá một phần trước khi cô bỏ nó vào chiếc lò vi sóng cũng nhỏ nhắn không kém gì tủ lạnh.
Cô cởi áo khoác, mang cả chiếc áo anh quẳng trên ghế ra để trên giường và Brody mở rượu.
"Em chỉ có cốc vại thôi." Cô nói và đi về phía chạn bát. "Thực ra, em chủ yếu dùng rượu cho việc nấu nướng."
"Em cho anh uống rượu dùng để nấu ăn. Hào phóng quá nhỉ."
"Loại này là rượu ngon đấy." Cô lại bực mình với lời châm chọc của anh. "Em không dùng loại gì mà em không uống được để nấu. Đó là rượu vang Pinot Grigio của Ý đấy. Vì vậy anh nên dùng từ rất vui thì đúng hơn."
Brody rót rượu vào chiếc cốc cô vừa mang ra và với tay lên chạn lấy một chiếc khác. Anh nhấp thử và gật đầu. "Được, anh sẽ bổ sung trình độ hiểu biết về rượu vào hồ sơ của em. Em học nấu ăn ở đâu?"
Cô quay ra làm thức ăn. "Một vài nơi."
"Và có một nơi là Pari."
"Anh còn hỏi làm gì khi chú Doc Wallace đã nói với anh rồi?"
"Thực ra Mac mới là người được nghe chú Doc Wallace kể lại. Có vẻ em chưa quen với nhịp điệu cuộc sống ở thị trấn này."
"Có lẽ thế." Cô lấy ra chiếc xoong nhỏ đun nước nấu cơm.
Brody mang theo chai rượu ra ghế và ngồi nhìn cô.
Rất chuyên nghiệp và nhanh chóng. Sự căng thẳng trước kia bây giờ dường như đã không còn nữa.
Thứ mà cô cần bây giờ là phải ăn thật nhiều những thứ cô nấu cho đến khi cô tăng ít nhất mười pound mà theo như anh suy đoán thì cô đã mất đi vì những gì xảy ra ở Boston.
Anh phân vân không biết cô đã nhìn thấy ai bị giết, lý do tại sao và người đó bị giết như thế nào.
Cô làm động tác gì đó rất nhanh chóng với chiếc bánh quy giòn, pho mát kem, dầu ô liu và rắc thêm chút ớt Hung (một loại tiêu ngọt). Sau đó cô cho ra chiếc đĩa nhỏ và đặt trước mặt anh.
"Món ăn chính thứ nhất xong rồi." Cô mỉm cười vui vẻ với anh và tiếp tục thái thịt gà, nghiền tỏi.
Anh đã ăn hết nửa gói bánh quy giòn khi cô nấu xong cơm. Không khí trong phòng đầy mùi cay của tỏi.
Cô mang ra ba xoong nhỏ - món gà, cơm và một món xào ớt với bông cải xanh.
"Làm thế nào mà em có thể nấu tất cả các món xong cùng một lúc."
Cô liếc mắt nhìn chỗ gian bếp, khuôn mặt cô hồng lên đôi chút vì hơi nóng và thư giãn hơn.
"Vậy làm thế nào anh biết khi nào thì kết thúc một chương và tiếp tục sang chương khác?"
"Đối đáp hay quá nhỉ. Nhìn em khỏe hơn khi nấu ăn đấy."
"Em còn nấu ngon hơn anh tưởng cơ." Cô cầm cả xoong lắc trên bếp để đảo món rau.
Và để chứng minh lời mình nói, Reece tắt bếp, bày thức ăn ra đĩa và đặt trước mặt anh. Brody rất ngạc nhiên. "Chỉ với hai mươi phút mà em làm ngon được như thế này sao?"
"Anh ăn thử đi." Cô bỏ thức ăn cho cả hai người và đi vòng sang bên ngồi cạnh anh. Lần đầu tiên cô cầm ly rượu lên. "Anh thấy thế nào?"
Anh ngả người ra sau có vẻ trầm ngâm. "Nhìn khuôn mặt em có cái gì đó rất hay nhất là đôi mắt to đen có thể đánh gục bất kỳ gã đàn ông nào nếu anh ta không cẩn thận đề phòng. Nhưng đúng là món ăn em nấu còn hấp dẫn hơn cả ngoại hình của em."
Reece cười và Brody nhận ra rằng cô không hoàn toàn đồng tình với những gì anh nhận xét, mặc dù vậy anh vẫn tiếp tục thưởng thức các món.
"Em có biết người ta đang đồn đại gì ở dưới kia không?"
"Ở nhà hàng Joanie phải không?"
"Đúng thế, người ta nhìn thấy xe anh đậu bên ngoài nhưng lại không thấy anh trong đó. Có người nói điều này, nhưng lại có người nói rằng "Tôi nhìn thấy cậu lên trên đó cùng với Reece mà. Chắc bây giờ hai người đang ở trong nhà với nhau rồi.""
"Ôi." Cô thở dài. " Chả sao cả. Họ đồn đại như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không?"
"Cũng cần phải quan tâm. Hình như em không để ý những gì họ bàn tán về em?"
"Có lúc thì em rất quan tâm nhưng cũng có lúc em chả thèm để ý. Và em cũng chẳng thèm quan tâm việc anh đã thua cuộc với Mac Drubber khi cho rằng em đã ngủ cùng với Lo."
Brody tỏ vẻ thích thú. "Anh chàng Lo huênh hoang đã đánh giá thấp em rồi."
"Đúng. Và nếu người ta cho rằng đang làm chuyện gì đó ở trên này thì có thể lo sẽ không rủ rê em ra ngoài đi chơi với anh ra nữa."
"Cậu ta gây phiền phức cho em sao?"
"Không, không hẳn như thế. Và bây giờ em nghĩ mình đã đúng khi từ chối thẳng thừng. Hơn nữa, chúng ta ở đây thế này cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Vì vậy, em còn nợ anh một việc nữa."
"Anh cũng nghĩ thế. Anh sẽ còn được một bữa tối trả ơn nữa chứ?"
"Em… em nghĩ. Nếu anh còn muốn." Cô nhíu mày có vẻ hơi khó hiểu.
"Khi nào thì em lại được nghỉ buổi tối?"
"À…" Trời đất, sao anh ta lại khoanh vùng mình sớm thế nhỉ? "Thứ ba, em làm ca sáng và sẽ nghỉ lúc ba giờ chiều."
"Tuyệt vời. Anh sẽ đến lúc bảy giờ tối. Em thấy thế nào?"
"Bảy giờ, vâng, được ạ. Có món gì mà anh không ăn, không thích hay bị dị ứng không?"
"Đừng chế biến lục phủ ngũ tạng bắt anh ăn là được."
"Em hiểu rồi."
Bây giờ thì sao nhỉ. Cô không biết nói chuyện gì cả. Trước đây cô đâu có đến nỗi vụng về thế này. Cô rất thích hẹn hò, ngồi ăn với bạn trai cười đùa và nói đủ thứ chuyện. Bây giờ thì bộ não của cô lại không biết tìm về với con đường cũ của nó.
"Hắn sẽ đến đây khi đến thị trấn này."
Cô bắt gặp ánh mắt của Brody. "Nếu là em thì em đã bỏ trốn rồi."
"Làm sao trốn mãi được rồi cũng có lúc hắn phải xuất hiện."
"Chắc bây giờ hắn đã tìm thấy xác cô ấy rồi. Hắn không thể mang xác cô ấy đi xa được. Và nếu hắn chôn cô ấy rồi thì…"
"Buộc đá quẳng cô ấy xuống sông dễ dàng hơn nhiều."
"Ôi, lạy Chúa. Cảm ơn anh đã nghĩ đến điều đó. Thế mà em không nghĩ ra."
"Tất nhiên, xác cô ấy sẽ không thể chìm mãi được. Sẽ đến lúc nó phải nổi lên ở chỗ nào đó cuối dòng sông. Có thể dân đi câu cá sẽ phát hiện thấy hoặc cũng có thể những người bộ hành, người bơi thuyền hay khách du lịch đến từ Omaha, bất cứ ai. Họ sẽ vô cùng bất ngờ khi thấy xác cô ấy."
Cô trợn mắt kinh hãi. "Thôi đi anh, nghe sợ quá. Cho dù hắn có làm như vậy thì vẫn còn dấu hiệu nào đó cho thấy chuyện đã xảy ra. Máu chẳng hạn, hắn đã đập đầu cô ấy rất mạnh, hoặc có bụi cây nào đó bị giẫm lên, hoặc dấu chân còn đó. "
"Có thể. Hắn không biết là có người nhìn thấy hành động của mình. Vậy tại sao lại không còn dấu vết gì ở đó? Anh nghĩ hắn sẽ chỉ quan tâm đến việc mang xác cô ấy đi và tẩu thoát."
"Vâng, có thể cảnh sát trưởng sẽ phát hiện ra điều gì đó."
Cô giật nảy mình khi nghe tiếng bước chân bên ngoài.
"Có thể là hắn đấy." Brody nói rất thản nhiên và trượt xuống khỏi ghế đi ra mở cửa.
Thiên Thần Tan Vỡ Thiên Thần Tan Vỡ - Nora Roberts Thiên Thần Tan Vỡ