If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi Katie đi lựa đồ, Alex quẩn quanh bên quầy thanh toán, quan sát cô qua khóe mắt. Anh sắp xếp quầy thu ngân cho ngăn nắp, để mắt tới Josh, xem tranh của Kristen, rồi lại dọn dẹp quầy, ra sức tỏ vẻ b
Cô đã thay đổi nhiều sau mấy tuần vừa rồi. Cô bắt đầu rám nắng hè và nhờ thế làn da có vẻ tươi sáng hơn. Cô cũng trở nên bớt khó chịu hơn khi ở gần anh, hôm nay là một ví dụ hoàn hảo. Không, họ chưa tiến triển được gì đáng kể với những lời trò chuyện tế nhị ấy, nhưng đó là một khởi đầu, phải không?
Nhưng khởi đầu của cái gì nhỉ?
Ngay từ đầu, anh đã có cảm giác cô đang gặp vấn đề, và phản xạ theo bản năng của anh là muốn giúp đỡ. Và dĩ nhiên là cô xinh đẹp, ngoại trừ mái tóc cắt lộn xộn và kiểu trang điểm quá mờ nhạt. Nhưng nhìn cách Katie dỗ dành Kristen sau khi Josh rơi xuống sông, anh thấy thực sự cảm động. Càng xúc động hơn là cách Kristen đáp lại Katie. Con bé bám lấy cô như đứa con bám lấy mẹ vậy.
Điều đó khiến cổ họng anh thít lại, nó nhắc nhở anh rằng anh nhớ cảm giác có vợ và các con anh nhớ cảm giác có mẹ biết bao. Anh biết chúng rất đau buồn, và anh đã cố hết sức để xoa dịu nỗi đau ấy, nhưng phải tới khi nhìn Katie và Kristen ở bên nhau thì anh mới nhận ra nỗi buồn không phải là cảm giác duy nhất ba bố con đang trải qua. Nỗi cô đơn của các con phản chiếu nỗi cô đơn của chính anh.
Anh phiền muộn vì trước đây đã không nhận ra điều ấy.
Về phần Katie, cô là điều gì đó bí ẩn đối với anh. Anh cảm thấy có một nhân tố vắng mặt đâu đó, một điều gì đấy khiến anh day dứt. Anh ngắm nhìn cô, tự hỏi thực ra cô là ai và điều gì đã đưa cô tới Southport này.
Cô đang đứng gần khu đồ lạnh, điều cô chưa từng làm trước đây, xem xét cẩn thận các mặt hàng sau tủ kính. Cô cau mày, và khi cô cân nhắc xem nên mua gì, anh để ý thấy bàn tay phải của cô vặn vẹo ngón áp út của bàn tay trái, như đang nghịch với một chiếc nhẫn giờ không còn ở đó nữa. Cử chỉ ấy gợi lên một cái gì đó nửa như quen thuộc nửa như đã lãng quên từ lâu.
Trong những năm làm cho CID anh có một thói quen: đôi khi anh quan sát những phụ nữ có gương mặt thâm tím hoặc biến dạng. Họ thường ngồi đối diện với anh qua bàn, có xu hướng thi thoảng lại sờ vào nhẫn, mặc dù đó chính là thứ gông cùm xiềng xích họ với người chồng. Thường thường, họ chốiay là chồng họ không đánh họ, và trong những trường hợp hiếm hoi thừa nhận sự thật, họ cũng khăng khăng đó chẳng phải lỗi của chồng mình mà chỉ vì họ đã chọc tức anh ta. Họ khai với anh rằng họ làm cháy thức ăn hoặc rằng họ chậm trễ rửa dọn hoặc rằng chồng họ uống say mà thôi. Và chính những người phụ nữ ấy cũng luôn luôn, luôn luôn thề rằng đó là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, họ nói với anh rằng họ không muốn kiện cáo vì như thế sự nghiệp của chồng mình sẽ tiêu tan. Ai cũng biết rằng quân đội trừng trị rất nghiêm những người chồng bạo hành.
Tuy nhiên cũng có một số người thì khác - ít nhất là ban đầu - họ nhất định đòi đâm đơn kiện. Khi anh bắt đầu lấy lời khai và lắng nghe họ, họ sẽ không ngừng thắc mắc tại sao mấy cái thủ tục giấy tờ này lại quan trọng hơn lệnh bắt giam. Hơn việc thực thi pháp luật. Dù sao anh vẫn ghi chép hết lời khai rồi đọc lại cho họ nghe và đề nghị họ ký vào. Đôi khi, chính vào lúc ấy, dũng khí của họ lại biến mất sạch, và anh thoáng nhận ra nỗi sợ hãi ẩn dưới gương mặt giận dữ của họ. Nhiều người cuối cùng lại không chịu ký vào biên bản, và thậm chí có những người thay đổi ý định ngay lập tức khi thấy chồng họ bị gọi vào. Việc điều tra những trường họp ấy vẫn được tiếp tục, dù người phụ nữ có quyết định thế nào đi nữa. Nhưng sau đó, khi người vợ không chứng nhận thì người ta chỉ có thể đưa ra một án phạt mang tính răn đe. Alex dần nhận ra rằng chỉ những người dám tố cáo mới có được tự do thực sự, vì họ đang dẫn cuộc đời của ông chồng vào tù, dù đa số họ không thừa nhận điều đó.
Nhưng còn có một cách khác để thoát khỏi nỗi kinh hoàng ấy của đời mình, dù trong chừng ấy năm tại sở anh chỉ tình cờ biết một người thực sự làm thế. Anh đã thẩm vấn người phụ nữ ấy một lần và cũng như nhiều người khác, cô chối và tự đổ lỗi cho mình. Nhưng mấy tháng sau, anh hay tin cô đã bỏ trốn. Không về nhà mẹ đẻ cũng không tới chỗ bạn bè mà tới một nơi khác, một nơi mà ngay cả chồng cô cũng không tìm thấy. Chồng cô, giận đến mất khôn vì vợ bỏ nhà đi, đã nổi cơn tam bành sau một đêm say xỉn và đánh một nghị sĩ Quốc hội hộc máu. Cuối cùng hắn ta bị tống vào nhà tù Leavenworth, và Alex nhớ mình đã cười sung sướng khi nghe tin đó. Rồi nhớ tới người vợ của hắn ta, anh lại mỉm cười nghĩ, Chúc mừng cô.
Giờ đây, khi quan sát Katie nghịch chỗ ngón tay từng đeo chiếc nhẫn, anh cảm thấy bản năng điều tra ngày trước lại đột nhiên trỗi dậy. Từng có chồng, anh nghĩ; chồng cô chính là nhân tố vắng mặt. Dù cuộc hôn nhân của cô kết thúc hay chưa, anh có cảm giác rất rõ là Katie vẫn sợ chồng
Cô đang với tay lấy một hộp bánh quy giòn thì trời bỗng tối sầm lại. Chớp lóe lên, vài giây sau sấm nổ đì đùng rồi cuối cùng biến thành một tiếng gầm to dữ dội. Josh kịp chạy vào trong vừa khi mưa bắt đầu ào ào đổ xuống, thằng bé xách giỏ và cần câu bước vào cửa hàng. Khuôn mặt nó đỏ bừng và nó thở hổn hển như một vận động viên chạy vừa băng qua vạch đích.
“Bố ơi.”
Alex ngước lên. “Bắt được gì không con?”
“Vẫn là con cá trê đấy thôi. Con cá mà lần nào con cũng bắt được ấy.”
“Bố mang gì cho con ăn trưa nhé?”
Josh biến mất vào phòng kho và Alex nghe tiếng chân nó huỳnh huỵch trên cầu thang lên nhà trên.
Ngoài trời, mưa rơi ầm ĩ, gió phả từng vạt nước vào cửa kính. Cành cây oằn mình trong cơn gió thổi mỗi lúc một mạnh thêm. Chốc chốc chớp lại rạch ngang sáng bừng bầu trời tối đen, sầm rền vang tới nỗi cửa sổ rung lên. Nhìn về cuối cửa hàng, Alex thấy Katie chùn lại, gương mặt cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, và anh tự hỏi có khi nào chồng cô cũng đã từng nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế.
Cửa chính bật mở và một người đàn ông bước vội vào, kéo một vệt nước trên sàn nhà gỗ cũ. Ông giũ vạt nước mưa từ ống tay áo xuống, gật đầu với Alex rồi cuối cùng bước về phía khu đồ nướng.
Katie quay lại giá để bánh bích quy. Anh không dự trữ nhiều loại lắm, chỉ có Saltines và Ritz, hai loại duy nhất bán ổn, cô bèn với lấy một gói Ritz.
Cô cũng chọn nhũng thứ hàng như thường lệ rồi mang giỏ tới quầy thanh toán. Anh quét hàng của cô và cho vào túi, rồi dán cái túi đã đặt sẵn trên quầy từ
“Đừng quên chỗ rau nhé.”
Cô liếc vào tờ hóa đơn trên quầy. “Anh chắc là đã quét túi rau rồi chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vì hóa đơn không cao hơn thường lệ.”
“Tôi để cho cô giá giới thiệu ấy mà.”
Cô cau mày, băn khoăn không biết liệu có thể tin anh không, rồi cuối cùng thò tay vào túi ni lông. Cô lôi một quả cà chua ra đưa lên mũi.
“Mùi có vẻ ngon quá.”
“Tối qua tôi ăn mấy quả đấy. Chấm muối nữa thì ngon tuyệt, còn dưa chuột thì không cần gì đâu.”
Cô gật đầu nhưng mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Gió tạt mưa từng đợt dữ dội vào cửa. Cánh cửa cọt kẹt mở ra nước bắn vào trong. Thế giới bên ngoài lớp kính thật mờ ảo.
Những người đang ăn ở khu đồ nướng nấn ná ở lại. Alex nghe họ lẩm bẩm với chính mình là định chờ cho tới lúc bão tan.
Katie thở dài một cái để xốc lại tinh thần rồi với lấy túi hàng.
“Cô Katie ơi!” Kristen kêu to lên, nghe gần như hoảng sợ. Con bé đứng dậy, khua khua bức tranh vừa tô màu. Con bé vừa xé nó ra khỏi tập sách. “Cô suýt quên bức tranh của cô này.”
Katie với tay lấy bức tranh, gương mặt sáng bừng lên khi ngắm nghía nó. Alex để ý thấy - dù chỉ trong một giây - mọi thứ khác trên đời dường như đều bị lãng quên đi cả.
“Bức này đẹp quá,” cô thầm thì. “Cô rất muốn treo nó lên.”
“Lần sau cô tới cháu sẽ tô cho cô một bức khác.”
“Cô thích thế lắm đấy nhé,” Katie đáp.
Kristen cười sung sướng rồi ngồi lại xuống bàn. Katie cuộn bức tranh lại, cẩn thận để không bị quăn, rồi đút vào trong túi. Sấm chớp lại đì đoàng, lần này gần như đồng thời. Mưa rơi ầm ầm xuống mặt đất và bãi đỗ xe trở thành biển nước. Trời đen như biển Bắc.
“Anh có biết bão kéo dài khoảng bao lâu không?” cô hỏi.
“Tôi nghe có khi nó sẽ kéo dài cả ngày đấy,” Alex đáp. Cô nhìn chằm chằm ra cửa. Trong khi cân nhắc xem phải làm gì, cô lại nghịch cái nhẫn không tồn tại. Giữa khoảng im lặng ấy, Kristen kéo áo bố.
“Bố nên lái xe đưa Cô Katie về nhà,” con bé bảo bố. “Cô ấy không có xe. Mà mưa to quá.”
Alex nhìn Katie, biết rằng lời Kristen đã lọt vào tai cô. “Tôi chở cô về nhà nhé?”
Cô lắc đầu. “Không cần đâu, tôi về được mà.”
“Nhưng còn bức tranh thì sao ạ?” Kristen nói. “Nó sẽ ướt mất.”
Thấy Katie không trả lời ngay, Alex bước ra từ phía sau quầy. “Thôi nào.” Anh lắc lắc đầu. “Không có lý gì để bị ướt mưa cả. Xe tôi ở ngay phía sau cửa hàng đây rồi.”
“Tôi không muốn lợi dụng...”
“Ai bảo cô lợi dụng gì đâu nào.” Anh vỗ nhẹ vào túi quần, lôi chìa khóa xe ra rồi với lấy mấy túi hàng của cô. “Để tôi xách hộ cô,” anh nói, cầm lấy chúng. “Kristen, con yêu? Con lên gác bảo với Josh mười phút nữa bố quay về nhé?”
“Được
“Ông Roger?” anh gọi to. “Để ý cửa hàng với bọn trẻ giúp tôi một lát nhé.”
“Không vấn đề gì.” Roger vẫy vẫy tay.
Alex hất cằm ra phía sau cửa hàng. “Cô xong chưa?” anh hỏi.
Họ chạy ào về phía chiếc jeep, nắm chặt hai cái ô đang oằn mình dưới gió bão giật đùng đùng và những màn mưa. Chớp vẫn lóe lên khiến mây chập chờn nhấp nhoáng. Khi cả hai đã ngồi vào trong xe, Katie đưa tay lau hơi nước tụ trên kính xe. “Lúc ra khỏi nhà tôi không nghĩ trời lại thế này.”
“Bão luôn xảy ra bất ngờ, đâu có ai lường trước được. Bản tin dự báo thời tiết cứ nói mãitrời sắp có bão, nhưng rồi khi bão lớn xảy ra thì ai cũng bất ngờ. Nó không tệ như bản tin dự báo thì chúng ta sẽ phàn nàn. Nó tệ hơn mong đọi, chúng ta cũng phàn nàn. Nó tệ đúng như dự báo, chúng ta cũng phàn nàn nốt, vì chúng ta cứ nghĩ bản tin dự báo vẫn sai như mọi khi, chẳng có lý do gì lần này lại đúng cả. Nó chỉ tạo cho mọi người lý do gì đó để phàn nàn thôi.”
“Giống như những người trong khu đồ nướng ấy hả?”
Anh gật đầu và cười tươi rói. “Nhưng về căn bản họ đều là những người tốt. Chủ yếu họ luôn làm việc chăm chỉ, trung thực, và tốt bụng. Bọn họ ai cũng sẵn lòng trông coi cửa hàng cho tôi nếu tôi nhờ, và họ vô cùng xứng đáng để tin tưởng giao phó. Cuộc sống ở dưới đây như thế đấy. Vì sâu thẳm trong lòng, ai ở đây cũng đều biết rằng trong một thị trấn nhỏ như thế này, mọi người cần có nhau. Điều đó thật tuyệt diệu, dù thực sự phải mất một thời gian tôi mới quen được.”
“Anh không phải người ở đây à?”
“Không. Đây là quê vợ tôi. Tôi sinh ở Spokane. Hồi đầu mới chuyển đến đây, tôi nhớ mình đã nghĩ rằng làm sao tôi sống được ở cái nơi như thế này chứ. Một thị trấn nhỏ miền Nam không bao giờ quan tâm phần còn lại của thế giới nghĩ gì. Ban đầu phải mất một ít thời gian để hòa nhập- Nhưng rồi... nó dần bám rễ trong lòng mình. Nó giúp tôi tập trung vào những điều quan trọng.”
Giọng Katie vang lên dịu dàng, “Cái gì mới là quan trọng?”
Anh nhún vai. “Tùy từng người, phải không? Nhưng với tôi giờ đây là con cái. Đây là nhà của bọn trẻ, và sau những gì chúng phải trải qua, chúng cần sự ổn định. Kristen cần một nơi để tô màu tranh và mặc váy cho búp bê còn Josh thì cần một nơi để câu cá, và cả hai đứa đều cần biết rằng tôi luôn ở bên bất cứ khi nào chúng cần. Thị trấn này, và cửa hàng này cho chúng những điều ấy, và thời điểm này, đó là điều tôi muốn. Đó chính là điều tôi cần.”
Anh ngừng lại, sực nhận ra mình đang nói quá nhiều. “À mà chính xác thì tôi đang chuẩn bị đến đâu ấy nhỉ?”
“Cứ đi thẳng. Đến chỗ đường rải sỏi thì anh rẽ vào. Quá chỗ quành một đoạn ngắn.”
“Ý cô là con đường sỏi gần vườn ươm ấy hả?”
Katie gật đầu. “Chính là nó.”
“Tôi còn không biết con đường ấy dẫn tới đâu.” Anh nhăn trán. “Thế thì quãng đường phải đi bộ xa nhỉ,” anh nói. “Chừng bao nhiêu? Tầm ba cây số à?”
“Không ghê gớm gì lắm đâu,” cô cự nự.
“Nếu thời tiết tốt thì có thể vậy. Nhưng là hôm nay thì cô sẽ phải bơi về nhà. Không cách nào cô có thể đi bộ xa tới thế. Và bức tranh của Kristen sẽ bị hỏng mất.”
Anh thoáng mỉm cười khi nhắc tới tên Kristen nhưng cô vẫn không nói gì.
“Nghe bảo cô làm ở quán Ivan?” anh nhanh nhảu nói tiếp.
Cô gật đầu. “Tôi vào làm từ tháng Ba.”
“Cô thấy ở đó thế nào?”
“Cũng được. Chỉ là công việc thôi, nhưng ông chủ quán tốt với tôi.”
“Ivan ấy hả?”
“Anh biết ông ấy à?”
“Mọi người ở đây đều biết Ivan mà. Cô có biết mùa thu năm nào ông ấy cũng phục sức như một vị tướng bang ly khai để diễn lại Trận chiến Southport lừng danh không? Khi Sherman đốt thị trấn này ấy? Tất nhiên là thế cũng hay... chỉ có điều làm gì có Trận Southport trong Nội chiến cơ chứ. Thậm chí hồi ấy Southport còn chưa có tên là Southport mà tên là Smithville. Và Sherman cũng chưa từng bén mảng tới một trăm dặm quanh đây.”
“Nói nghiêm túc đấy chứ?” Katie hỏi.
“Đừng hiểu lầm tôi nhé. Tôi mến Ivan - ông ấy là người tốt, và tiệm ăn của ông ấy là điểm đến quen thuộc trong thị trấn này. Kristen và Josh rất thích món khoai lang chiên ở đó, và Ivan luôn đón tiếp nhiệt tình mỗi khi mấy bố con tôi tới. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi động lực nào khiến ông ấy làm vậy. Gia đình ông ấy chuyển từ Nga đến vào những năm 1950. Nói cách khác là thế hệ thứ nhất. Chưa hề có ai trong cả đại gia đình của ông ấy từng nghe về Nội chiến. Nhưng Ivan sẽ dành nguyên một dịp cuối tuần đứng trước tòa nhà tòa án, chĩa gươm ra đường và hô hoán các mệnh lệnh.”
“Sao tôi chưa từng nghe chuyện này nhỉ?”
“Vì dân địa phương không thích nói những chuyện như thế. Kiểu như là... người lập dị ấy mà, cô hiểu chứ? Ngay cả những người vốn sống trong thị trấn, những người thực sự mến ông ấy, cũng cố lờ ông ấy đi. Khi thấy Ivan ở trung tâm thị trấn, họ quay mặt đi và nói những câu kiểu như, Tin nổi vạt cúc cạnh tòa nhà tòa án đẹp tới mức nào không?”
Lần đầu tiên từ khi lên xe, Katie bật cười khanh khách. “Không biết tôi có nên tin anh không đây.
“Không thành vấn đề. Cô cứ ở đây, tháng Mười cô sẽ tận mắt trông thấy. Nhưng nhắc lại nhé, đừng hiểu lầm tôi. Ông ấy rất dễ mến và quán ăn đó thật tuyệt. Vào dịp đi chơi biển, hầu như hôm nào chúng tôi cũng ghé vào đó. Lần tới mà đến chúng tôi sẽ hỏi thăm cô.”
Cô chần chừ. “Được.”
“Con bé thích cô,” Alex nói. “Kristen ấy.”
“Tôi cũng thích con bé. Con bé có tâm hồn thật trong sáng - một phẩm chất đẹp đẽ.”
“Tôi sẽ bảo lại với con bé là cô nói thế. Cảm ơn cô.”
“Con bé mấy tuổi rồi nhỉ?”
“Lên năm. Mùa thu này con bé sẽ đi học, khi ấy không biết tôi phải làm gì đây. Cửa hàng sẽ vắng lặng lắm.”
“Anh sẽ nhớ con bé cho mà xem,” Katie nhận xét.
Anh gật đầu. “Nhớ lắm chứ. Tôi biết con bé thích đi học, nhưng tôi lại nửa muốn có cháu ở bên.”
Trong khi anh nói, mưa vẫn ném từng đợt vào cửa kính. Trời chốc chốc lại lóe lên như đèn nhấp nháy, kèm theo những tiếng sấm đùng đùng không ngớt.
Katie nhìn ra ngoài cửa kính bên cạnh, chìm trong suy tư. Anh chờ đợi, chẳng hiểu sao biết rằng cô sẽ phá vỡ bầu im lặng.
“Anh và vợ kết hôn được mấy năm?” cuối cùng Katie cất tiếng hỏi.
“Năm năm. Trước đó chúng tôi hẹn hò một năm. Tôi gặp cô ấy khi đóng quân ở Fort Bragg.”
“Anh từng ở trong quân ngũ
“Mười năm. Đó là một trải nghiệm đáng giá và tôi vui vì đã làm trong quân đội. Tuy nhiên tôi cũng vui vì đã được rời quân ngũ.”
Katie chỉ qua kính chắn gió. “Trước mặt có một chỗ rẽ,” cô nói.
Alex rẽ vào con đường đó và chạy chậm lại. Mặt đường đá sỏi gồ ghề ngập nước sau trận mưa, nước bắn tung tóe lên cả các cửa sổ và kính chắn gió. Khi tập trung lái xe qua những vũng nước ngập sâu, anh sực nghĩ ra rằng đây là lần đầu tiên anh ở riêng trong ô tô với một người phụ nữ kể từ khi vợ anh mất.
“Ngôi nhà nào đây?” anh hỏi, thoáng thấy dáng dấp của hai căn nhà nhỏ.
“Căn bên phải ấy,” cô nói.
Anh rẽ lên lối vào và tiến sát ngôi nhà hết mức. “Tôi sẽ mang mấy thứ hàng này đặt ở cửa cho cô.”
“Anh không phải làm vậy đâu.”
“Cô không biết tôi đã lớn lên như thế nào đâu,” anh nói, nhảy ra khỏi xe trước khi cô kịp từ chối. Anh cầm mấy túi hàng tới đặt lên thềm nhà cô. Khi anh đặt chúng xuống và bắt đầu rũ nước mưa, Katie chạy vội về phía anh, tay cầm chặt chiếc ô anh cho mượn.
“Cảm ơn anh,” cô nói to qua tiếng ào ào của cơn mưa dữ dội.
Khi cô đưa ô cho anh, anh lắc đầu. “Cứ giữ lấy nó một thời gian. Giữ luôn cũng được. Không sao đâu. Nếu sống ở đây mà hay phải đi bộ, cô sẽ cần có ô đấy.”
“Tôi gửi tiền anh...” cô cất tiếng.
“Đừng bận tâm chuyện đó.”
“Nhưng cái ô này của cửa hàng
“Không sao đâu,” anh nói. “Thật đấy. Nhưng nếu cô cứ nghĩ là không nên nhận, thì lần tới đến cửa hàng cô bỏ nó lại cũng được mà?”
“Alex, thực sự...”
Anh không để cô nói hết câu. “Cô là khách hàng ruột, mà tôi thì lại thích giúp đỡ khách.”
Mất một hồi lâu cô mới cất được nên lời. “Cảm ơn anh,” cuối cùng cô nói, đôi mắt cô giờ xanh thẫm, đăm đăm nhìn anh. “Và cảm ơn anh vì đã đưa tôi về.”
Anh nghiêng đầu. “Lúc nào cũng sẵn lòng.”
Nên cùng bọn trẻ làm gì đây - đó là một câu hỏi cứ không ngừng lặp đi lặp lại và nhiều lúc thật khó trả lời mà cuối tuần nào anh cũng phải đối mặt, và như thường lệ, anh cũng hoàn toàn chẳng có ý tưởng gì.
Bão vẫn vô cùng dữ dội và không hề có dấu hiệu suy yếu nên phương án đi dã ngoại bị loại ngay lập tức. Anh có thể đưa các con đi xem phim, nhưng chẳng có trò gì chơi được mà cả hai đứa đều thích cả. Hoặc đơn giản thì anh cứ để các con tự chơi một bữa. Anh biết nhiều ông bố bà mẹ vẫn làm như thế. Nhưng mà, các con anh còn nhỏ, quá nhỏ để có thể tự xoay xở. Quan trọng hơn, chúng đã phải tự xoay xở nhiều rồi, chế ra đủ trò để tự mua vui cho mình, chỉ vì anh phải dành quá nhiều thời giờ cho cửa hàng. Anh cân nhắc các lựa chọn trong lúc làm sandwich pho mát nướng, nhưng ngay lập tức anh lại thấy tâm trí mình trôi về phía Katie. Dù rõ ràng cô cố hết sức để giữ kín bí mật thân thế và cuộc đời mình, anh biết điều đó hầu như bất khả ở một thị trấn như thế này. Cô quá thu hút nên mọi người không thể không chú ý, mà khi đã để ý thấy chuyện cô luôn đi bộ, chắc chắn người ta sẽ xì xào bàn tán và đặt ra những thắc mắc về quá khứ của cô.
Anh không muốn điều đó xảy ra. Không phải vì những lý do ích kỷ, mà vì cô có quyền hưởng kiểu cuộc sống mà cô đã tới đây để tìm kiếm. Một cuộc sống bình thường. Một cuộc sống với những niềm vui giản đơn, kiểu cuộc sống mà hầu hết mọi người cho là hiển nhiên: tự do đi tới nơi muốn bất cứ khi nào cô muốn và sống trong một căn nhà cho cô cảm giác bình yên và an toàn. Cô cũng cần một con đường để hòa nhập với những người xung quanh.
“Này các con,” anh nói, đặt sandwich lên đĩa. “Bố có một ý này. Chúng ta sẽ làm gì đó cho Cô Katie nhé.”
“Được ạ!” Kristen đồng ý ngay.
Josh, vốn dễ tính, cũng gật đầu.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên