I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
.T dịch người trên yên ngựa, cánh tay gã siết chặt vững chắc quanh eo Brandy. Đã quá lâu rồi kể từ khi gã ở gần một người phụ nữ tử tế. Không giống như những gái điếm trong quán rượu gã đã quen, những người thường ám mùi nước hoa rẻ tiền, mùi rượu whisky, và khói thuốc lá, cô thì lại có mùi sạch sẽ và tươi mới, giống nắng và hoa. Tóc cô mượt mà khi nó quét qua má gã. Gã có thể cảm thấy sự ấm áp của cô thấm vào cánh tay gã đang quàng quanh eo cô. Cô đang ở quá gần khiến gã không thoải mái vậy nên gã lùi lại một chút. Cô cũng thật đẹp và có mùi thật tuyệt, gã cáu kỉnh nghĩ. Chỉ trong vài ngày nữa cô sẽ ra khỏi cuộc đời gã và gã sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. “Kể cho tôi nghe về tương lai đi,” gã nói thô lỗ, hy vọng dập tắt những suy nghĩ ủy mị khỏi làn da mượt mà, rám nắng và mái tóc đen mượt kia.
Brandy liếc nhìn qua vai. “Vậy là anh tin tôi?” “Tôi không biết. Chắc thế.”
“Anh muốn biết điều gì?” “Bất cứ thứ gì. Mọi thứ.”
“À thì, tôi cho là điều anh muốn biết nhất là về ô tô.” “Những toa xe ngựa đó á?”
Brandy cau mày khi cô nhìn chằm chằm vào khoảng không. Họ đã bỏ lại thị trấn ở xa phía sau. Hướng tới dải đất dài đầy những ngọn đồi thoai thoải, những thung lũng và bầu trời xanh vô tận không bị gián đoạn bởi những tòa nhà, ăng ten, những màn hình TV lớn, hoặc đường dây điện. “Anh đã bao giờ đi tàu hỏa chưa?”
“Chắc chắn là rồi.” Gã thậm chí còn cướp vài chuyến, nhưng gã không nói điều đó với cô. “À thì, tàu hỏa có trong thời đại của anh... thời đại này... đi với vận tốc khoảng 25 dặm một giờ. Giờ thì, cố thử dùng trí tưởng tượng của anh hình dung ra một chiếc xe cơ giới có thể chạy khoảng 70 dặm một giờ.”
J.T huýt sáo khe khẽ. Bảy mươi dặm một giờ! “Máy bay thì còn nhanh hơn.”
“Máy bay?” “Những con tàu bay đó. Nhà cửa cũng khác nữa. Có đèn điện và những ô cửa sổ lớn và hệ thống đường ống nước trong nhà. Chúng tôi có quần áo được dệt từ máy không cần bàn ủi, và điện thoại...”
Brandy ngừng lời. “Một chiếc điện thoại là công cụ để anh có thể nói chuyện với người khác sống trên khắp đất nước. Alexander Graham Bell sẽ phát minh ra nó vào lúc nào đó vào năm 1876, như tôi nhớ.” J.T lắc đầu, tâm trí gã quay cuồng. Thật không thể nào tin được rằng cô đến từ tương lai, nhưng gã không nghĩ bất kỳ ai có thể bịa ra những điều tuyệt vời mà cô đã nói với gã. Gã ước, chỉ thoáng qua thôi, rằng gã có thể trông thấy một trong số những điều kỳ diệu mà cô vừa nói đến – tưởng tượng xem, một toa xe có thể đi với vận tốc 70 dặm/giờ, tưởng tượng xem nó sẽ di chuyển ra sao.
Họ đi cho đến khi màn đê buông xuống, sau đó dựng trại dưới mái hiên của một trang trại bỏ hoang. Họ ăn bữa tối nhanh với thịt xông khói, chút đậu, bánh quy và cà phê, sau đó J.T đi chăm sóc ngựa trong khi Brandy rửa chén bát. J.T dành nhiều thời gian hơn mức cần thiết để kiểm tra ngựa. Có một thị trấn cách vài dặm về phía tây. Gã muốn để cô lại đó, sau đó tiếp tục hướng lên phía bắc, có thể đến tận Canada. Có lẽ gã có thể kiếm được chút tiền ở đó, mua lấy một trang trại nho nhỏ...
Gã thở dài khi vuốt ve cổ con ngựa thiến. Cố gắng mà làm gì? Gã chỉ có chừng một năm. Bạn không thể gây dựng một trang trại chỉ trong có một năm được. Cô đang chải tóc khi gã quay lại bên đống lửa. Cô có mái tóc thật đẹp, dài, thẳng đen như mực. Chúng kêu xột xoạt khi cô chải thẳng, và gã nghĩ gã chưa bao giờ trông thấy thứ gì dễ thương hơn việc Brandy Talavera chải tóc dưới ánh trăng. Nó khiến gã cảm thấy ấm áp từ sâu tận trong, ngay cả khi nó cũng khiến gã cảm thấy cuộc đời gã thật trống rỗng. Gã không có nhà, không gia đình, không ai thương tiếc khi gã ra đi.
Brandy liếc nhìn qua vai, giật mình khi thấy T.J đứng ngay sau cô, biểu hiện buồn bã trong đôi mắt. Trong khoảnh khắc, đôi mắt gã dường như có cùng biểu hiện buồn bã giống Bobby bất cứ khi nào những đứa trẻ trong lớp được cha mẹ đón. Thật kỳ lạ khi cô nghĩ về điều đó, Brandy trầm ngâm. Cha mẹ Bobby đã qua đời trong một tai nạn giao thông, và cậu bé đang sống trong nhà tình thương. Cậu đã cố gắng để giả vờ rằng mọi chuyện đều ổn khi không có một gia đình thật sự, nhưng Bobby hẳn là cảm thấy một sự mất mát vô cùng. “Có chuyện gì sao?” cô hỏi.
“Gì? Không, không có gì.” “Anh đã kết hôn chưa, anh Cutter?”
J.T lắc đầu. Kết hôn là điều gì đó gã chưa bao giờ nghĩ tới một cách nghiêm túc. “Anh có gia đình không?”
Đôi mày gã cau lại. “Sao nào?” “Tôi chỉ tò mò thôi. Sử sách không nói gì nhiều về những năm tháng đầu đời của anh, ngoại trừ việc cha anh là một con bạc và mẹ anh –” Cô dừng lại, đột ngột thấy bối rối.
J.T nghiêng đầu. “Tiếp đi,” gã nói nhẹ bẫng. “Sử sách nói gì về mẹ tôi?” “Rằng bà ấy... à, bỏ rơi anh khi anh... khi anh chỉ là một cậu bé.”
“Đó là tất cả những gì họ nói?” Gã tiến thêm một bước gần hơn, cô phải nghiêng đầu để có thể trông thấy gương mặt gã. Ánh lửa hắt bóng trên gương mặt và mái tóc gã. Đôi mắt gã, đôi mắt quá tối gần như đen, đang quan sát cô một cách tỉ mỉ, với cơn giận dữ cháy âm ỉ. Brandy siết chặt tay quanh chiếc lược. “Lịch sử không phải lúc nào cũng chính xác.”
“Những cuốn sách nói gì?” gã hỏi nhẹ nhàng. “Rằng bà ấy là một... rằng bà ấy là...” Dù có cố gắng, cô cũng không thể ép được những từ đó thoát ra khỏi đôi môi chợt trở nên khô khốc.
“Một gái điếm?” Giọng gã lạnh lùng và đều đều. Brandy gật đầu, ước rằng mình đã ngậm miệng lại, và rồi, không thể nhịn được, cô thốt ra. “Phải không?”
J.T hít một hơi thật sâu, xấu hổ để có thể nói nên sự thật, tự thấy xấu hỏi khi thừa nhận sự thật đó. Mẹ gã đã làm những gì phải làm để có được thức ăn đặt trên bàn, và cuối cùng, nó đã giết bà ấy. J.T gật đầu cộc lốc. “Nhưng bà ấy không bỏ rơi tôi,” gã lặng lẽ nói. “Không phải theo cách mà cô nghĩ. Bà ấy qua đời khi tôi mười bốn tuổi.”
“Tôi rất tiếc,” Brandy thì thầm. Cô nghĩ về cha mẹ mình. Mẹ cô là một y tá ở Butte, cha cô là một tài xế xe tải. Cô được bao bọc trong tình yêu thương của họ trong suốt cả cuộc đời. Ngay cả khi cô còn là một thiếu niên, nổi loạn chống đối lại tất cả tình yêu thương của mẹ, Brandy vẫn biết rằng cha mẹ yêu thương cô, rằng họ chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho cô. Và, cuối cùng, cũng chính tình yêu thương đó giữ cô tránh xa việc nghiện ngập và rượu bia, để rẽ sang một con đường khác. “Tôi rất tiếc,” cô nói lại. “Thật không?” Ngọn lửa cháy rụi và cô không thể trông thấy mặt gã rõ ràng nữa, nhưng cô vẫn nghe thấy sự mỉa mai trong giọng gã.
Brandy hếch cằm và bắt gặp cái nhìn chăm chú của gã. “Thật.” J.T cào tay qua mái tóc mình. Giận dữ và thất vọng đang leo thang bên trong gã. Không nghi ngờ gì, cô đã lớn lên trong một ngôi nhà nhỏ màu trắng được che chở bằng tình yêu thương của cha mẹ. Cô có lẽ chưa bao giờ biết được bị đói là thế nào, phải đi ăn xin sẽ ra sao.
Nhưng đó không phải là điều tệ nhất. Gã không bao giờ quên được mùi khói thuốc khi phải lỉnh vào trong một quán rượu để tìm mẹ mình, không bao giờ quên được sự nhục nhã gã phải chịu đựng khi nghe những lời nhận xét thô lỗ cùng những tiếng cười chế giễu của những kẻ đã trả tiền để ngủ với mẹ gã. Giận dữ và thất vọng dâng đầy trong mình. Bất chấp mọi thứ, bất chấp sự nhục nhã, xấu hổ và bối rối khi là con trai bà, gã đã thật sự yêu bà.
Và đột nhiên gã cảm thấy ghét Brandy Talavera. Ghét đôi mắt xám mềm mại và làn da bánh mật mịn màng của cô. Ghét vì cô có đủ cha mẹ yêu thương, vì trong cả triệu năm nữa cô cũng không thể hiểu tại sao cuộc đời gã lại rẽ theo hướng này. “Đi ngủ,” gã nói, giọng hà khắc.
“Gì cơ?” “Đi ngủ.”
Cô suýt nữa định tranh cãi, nhưng chỉ một cái nhìn vào gương mặt gã cũng đảm bảo cho cô biết tranh cãi lúc này không phải một lựa chọn khôn ngoan. Tháo giày và áo lót, cô nằm xuống tấm trải. Không nói lời nào, J.T nắm lấy tay cô và trói chúng lại với nhau bằng một sợi dây thừng ngắn. Không có chút dịu dàng nào trong những cái chạm của gã lúc này, chỉ có một hố sâu giận dữ.
Brandy sắp sửa phản đối, định nói rằng cô không đủ ngu ngốc để cố gắng chạy trốn, nhưng những lời nói chết lặng trong cổ họng khi cô trông thấy nỗi đau đớn trong đôi mắt gã. Sâu trong gã đang vô cùng tổn thương, và gã đang trút nó lên cô bởi cô đang ở đây. Sự cảm thông cô dành cho gã biến mất ngay khi gã hạ thấp người hơn, giữ chặt đầu cô trong đôi tay mình, và bao phủ miệng cô bằng miệng gã. Nó là một nụ hôn tàn bạo, tràn đầy giận dữ và tuyệt vọng. Cô đấu tranh bên dưới gã, tức giận và sợ hãi, nhưng cơ thể cô đang bị ép sát rạt xuống mặt đất. Môi gã đang ngấu nghiến môi cô, lưỡi gã quẫy đảo trong miệng cô, nóng và đói khát.
Trong khảnh khắc, cô đã đầu hàng trước gã. Sức nóng chảy tràn trong tĩnh mạch cô, và trái tim cô đang đập dồn dập, và sự thôi thúc hoang dã, khó lý giải đã khiến cô trượt tay ôm lấy đầu gã và giữ gã thật gần, thì thầm những lời an ủi vào tai gã. Ý nghĩ về việc cô đang đáp lại sự tàn bạo như vậy của gã khiến cô choáng váng và lấy lại được nhận thức, cô cứng người lại bên dưới gã, thở gấp đầy giận dữ.
Và rồi cô cắn vào lưỡi gã, thật mạnh. Cô nếm thấy vị ấm nóng, tanh nồng của máu và gã rời cô ra với một tiếng rên rỉ đau đớn. Ghim chặt hông cô, J.T trừng mắt nhìn cô, sự giận dữ của gã mờ dần khi trông thấy đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi. Chết tiệt! Gã vừa đối xử với cô không hơn gì một con điếm...
Với một lời báng bổ, gã đứng dậy, quá xấu hổ để có thể đối mặt với cô, gã ghét bản thân mình vì đã hành xử chính xác những kẻ đã lên giường với mẹ gã. Gã muốn giết hết những kẻ đó. Siết chặt hai tay bên hông, gã lùi khỏi cô, bước vào bóng tối xa khỏi ánh lửa trại. Chết tiệt cô ta đi! Tại sao cô ta lại hỏi gã về quá khứ chứ? Đó đâu phải mối bận tâm của gã. Nó đã qua và kết thúc rồi và không thể trở lại được. Cha gã là một con bạc vô dụng, thường xuyên say xỉn và luôn luôn như thế. Frank Cutter đã cướp mẹ gã khỏi gia đình, khiến bà có thai, và rồi, khi J.T được bảy tuổi, Frank Cutter đã bỏ họ lại, để Sisoka lại San Antonio tự lo lấy thân và J.T.
Nhưng không một ai ở Texas đưa tay cứu giúp một người phụ nữ mang nửa dòng máu Lakota. Sisoka thì quá xấu hổ để có thể trở về nhà, quá kiêu hãnh để thừa nhận rằng cha mẹ bà đã đúng khi cảnh báo bà không nên kết hôn với Frank Cutter, vậy nên bà đã làm những gì một người phụ nữ đã làm từ thuở sơ khai – bà đã bán mình để đổi lấy thức ăn trên bàn và một mái nhà trên đầu. Bằng cách nào đó, mặc cho cách bà phải sống, bà chưa bao giờ đánh mất hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi. Bà đã khiến J.T tin rằng một ngày nào đó, khi bà đã dành dụm đủ tiền, họ sẽ tới một nơi không ai biết và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Và rồi, khi gã được 14 tuổi, Sisoka đã lại mang thai lần nữa. Bà chết khi sinh, cả bà cùng với đứa trẻ.
J.T lang thang trong bóng tối, quá bồn chồn để ngủ, trong gã giờ đang tràn ngập những kỷ niệm cay đắng. Bước xuống con suối hẹp cách không xa đống lửa trại, gã ngồi sụp xuống trên gót chân, nhìn chằm chằm vào mặt nước. Trong bóng tối, mặt nước trông như thể một tấm kính đen xì. Đôi khi gã cảm thấy như thể gã đã dành cả cuộc đời mình bị bao phủ trong bóng tối. ***
Sự căng thẳng giữa họ gần như có thể sờ thấy được ngày hôm sau. J.T nhìn thẳng vào Brandy khi gã tháo dây trói cho cô. Họ ăn sáng trong im lặng. J.T cho cô vài phút ở một mình trong khi gã đi thắng yên ngựa, và rồi họ lại lên đường, trực chỉ hướng bắc, hướng Montana.
Vùng quê Crow, Brandy trầm ngâm. Tổ tiên của cô đã từng lưu lạc tới vùng đất này, tràn đầy kiêu hãnh và tự chủ. Họ đã trải qua mùa đông bên con Sông Wind, nơi có đồng cỏ xanh cho ngựa của họ trong thời tiết lạnh giá, và rồi di chuyển xuống phía Sông Tongue vào mùa xuân. Trước cuộc xâm lược của những người da trắng, thì kẻ thù của họ là bộ tộc Cheyenne, Blackfoot, Sioux; người Hidatsa và Manda là đồng minh của họ. Mẹ cô đã dạy cô nói tiếng mẹ đẻ, để cô có thể tự hào về di sản của mình, và có một niềm tôn trọng phong tục và tín ngưỡng cổ xưa.
Cô vẫn đang suy nghĩ về tổ tiên của mình và làm cách nào họ sống sót trước một tá kỵ binh đột ngột xuất hiện trên các sườn đồi. Họ là tộc người Crow. Và họ được trang bị vũ trang cùng sự thiện chiến. Brandy cảm thấy ớn lạnh khi cô nghĩ đến việc cô trở thành con mồi cho những trận chiến xa xôi, cơ thể cô, bị lột xa, và bị bỏ lại thối rữa trên đồng cỏ.
Cô nghe thấy J.T chửi thề khi những người da đỏ chạy về phía họ, tiếng hô xung trận phá vỡ sự yên tĩnh của ngày. J.T xoay ngựa và núp vào một bụi cây, bắn qua vai khi gã chạy.
Đáp trả là tiếng súng nổ ngay mặt đất dưới chân ngựa của gã. Gã cảm thấy một cú đâm mạnh mẽ của cơn đau bên phía đùi trái và giật mình vì tiếng thét của Brandy khi con ngựa vấp và khuỵu ngã. Gã rên rỉ khi hít phải đất bẩn, cảm thấy một khoảnh khắc hối tiếc sâu trong tâm hồn khi trông thấy Brandy nằm im cách đó vài mét, thái dương dính đầy máu.
“Chết tiệt, Gideon, tôi được cho một năm thôi đấy,” gã lầm bầm, và rồi, ngay khi tất cả mọi thứ tối lại, gã tự hỏi liệu gã có thể gặp được Brandy ở thế giới bên kia không. Nhận thức quay trở lại với gã cùng cơn đau thiêu đốt. Lẩm bẩm chửi thề, gã cố gắng cử động, nhưng gã không thể đụng đậy tay chân, không thể làm bất cứ điều gì, gã nằm đó, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, khi cơn đau tăng dần.
Nỗ lực, gã mở mắt. Gã đang ở trong một cái lều của người da đỏ, nằm úp mặt xuống sàn nhà, những hình vẽ đại bàng ở bốn chiếc cọc gỗ to. Gã lắng nghe tiếng nói phát ra từ phía sau, nhưng không hiểu gì. Cảm thấy đau đớn và yếu ớt, gã nhắm mắt lại. Tiếng tụng kinh tràn ngập không gian, hòa lẫn với mùi hương của cây xô thơm và cỏ ngọt. Có lẽ gã vẫn chưa chết, gã nghĩ. Sau tất cả thì, nếu họ giết gã, tại sao họ lại phải bận tâm đến việc cứu gã? Gã cảm thấy bàn tay chai sần đang chạm vào mình. Gã nghe thấy một giọng trầm, cộc cằn, giọng nói khắc nghiệt, giọng lưỡi cổ. Cơn đau tràn ngập ngã và ai đó đang kiểm tra vết thương, rạch nó phía bên đùi trái của gã.
Cơn buồn nôn dâng lên trong dạ dày gã, và rồi bóng tối lần nữa bủa vây, kéo gã xuống, xuống mãi, chìm vào quên lãng. ***
Brandy nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ phía trên cô, sau đó đưa tay lên đầu. Một khối u lớn bên thái dương cô. Bụng dạ cô mang lại cảm giác thật khó chịu. “Em gái,” tiếng nói của một người phụ nữ. “Em đã trở về vùng đất của bóng tối.”
Vùng đất của bóng tối. Brandy cau mày. Cô vẫn đang bất tỉnh sao? Cô cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra sau khi con ngựa ngã xuống, nhưng tâm trí cô trống rỗng. Và cô có chút kí ức mơ hồ khi ai đó đang nói với cô bằng tiếng Crow. Và cô có trả lời, bằng ngôn ngữ của mẹ cô như thể đó là ngôn ngữ chính thống của cô. “Đây,” người còn lại lên tiếng, đưa cho Brandy một chiếc cốc bằng sừng. “Uống cái này.”
Brandy mỉm cười ngập ngừng khi cô nâng cốc lên môi và uống một ngụm. Nước ấm và có vị ngon tuyệt. Cô nhận ra rằng cô đang rất khát. “Từ từ thôi,” lời khuyên đến từ cả hai người phụ nữ đang mỉm cười.
“Cảm ơn,” Brandy nói khi cô uống cạn bát nước. “Em muốn uống nữa không?”
“Làm ơn.” Khi cô uống cạn bát thứ hai, hai người phụ nữ tắm cho cô, sau đó đưa cô một chiếc áo dài đến mắt cá chân làm từ da cừu núi.
Trong khi mặc quần áo, Brandy lén quan sát hai người phụ nữ. Họ trông khoảng cuối ba mươi. Cả hai đều có mái tóc đen dài giống cô, dù trang phục của họ lộng lẫy với những chiếc sừng nai tô điểm cho thấy họ có chút tước vị. Cả hai đều đi giày da đanh mềm có đế và xà cạp tương tự những người phụ nữ cô từng thấy trong viện bảo tàng. “Chị là Apite,” người cao hơn lên tiếng. “Và đây là em gái chị, Dakaake.”
Brandy mỉm cười với cả hai người phụ nữ, sau đó tự giới thiệu mình. “Đây sẽ là nơi nghỉ ngơi của em,” Apite nói.
“Cảm ơn chị,” Brandy thì thầm. “Bọn chị có thể giúp gì cho em nữa không?” Dakaake hỏi.
“Các chị có biết họ đưa người đàn ông ở cùng em đi đâu rồi không? Anh ta có ổn không?” “Anh ta ổn, cho đến giờ,” Apite trả lời.
Brandy nhìn chằm chằm và người phụ nữ, lo lắng trước tông giọng đáng ngại của cô. “Em có thể gặp anh ta được không?” Hai người phụ nữ Da đỏ liếc nhìn nhau.
“Tại sao em lại muốn gặp anh ta?” Dakaake hỏi. “Bọn chị biết em là tù nhân của hắn ta.” “Sao các chị biết?” Brandy hỏi.
“Linh hồn em đã nói như vậy khi em ở trong vùng đất của bóng tối.” “Chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta?”
“Nó vẫn chưa được quyết định. Vài chiến binh muốn thử thách lòng can đảm của hắn.” Brandy nhay nhay môi dưới. Thử thách lòng can đảm của anh ta. Cô không thích những từ đó.
“Em vẫn muốn gặp hắn sao?” Brandy gật đầu. “Vâng, làm ơn.”
Dakaake giữ vải che cửa cho cô, và Brandy bước ra ngoài ánh sáng buổi sớm. Hai người phụ nữ đi cùng cô qua làng đến một chiếc lều lớn đứng tách biệt khỏi những lều khác. Hai chiến binh đang ngồi bên ngoài, cánh tay khoanh trước ngực. Một trong hai người đứng lên khi những người phụ nữ bước đến. “Các cô muốn gì?”
“Cô ấy muốn gặp tù nhân.” Người chiến binh ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu.
“Bọn chị sẽ chờ em ở đây,” Apite nói. Gật đầu rằng cô đã hiểu, Brandy cúi người bước vào lều. Người chiến binh bước theo cô, đứng chặn ở cửa.
Trong lều mát mẻ và mờ tối. J.T đang nằm úp mặt xuống đất, cánh tay và chân gã bị buộc lại vào một chiếc cọc gỗ được đóng chặt sâu xuống nền đất cứng, gã ở trần chỉ mặc mỗi chiếc quần dài. Quỳ bên cạnh gã, Brandy đặt tay lên trán gã. Nó nóng hừng hực và ướt đẫm mồ hôi.
Cô vén tóc khỏi mặt gã, ngón tay cô lướt nhẹ trên gáy gã. Đáp lại cái chạm của cô là một tiếng rên khàn khàn sâu trong cổ họng và gã bắt đầu nhúc nhích mình trên nền đất. “Không! Ôi Chúa ơi, không! Không phải nữa chứ!”
Cắn môi, Brandy giật tay lại. Bị áp đảo trong sự đau đớn của một cơn ác mộng kinh hoàng, J.T đấu tranh với những sợi dây thừng đang trói nghiến gã.
“J.T?” Nhẹ nhàng, cô lắc lắc vai gã. “J.T, tỉnh lại đi.” “Một năm!” gã thở hổn hển, những ngón tay cào xuống mặt đất. “Gideon, ông hứa tôi có một năm cơ mà!”
“J.T, tỉnh lại đi!” Cô lắc vai gã lần nữa, lần này mạnh hơn. “Brandy?” Mí mắt gã chớp mở và gã nhìn chằm chằm vào cô. “Chúng ta đang ở đâu? Chuyện quái gì đã xảy ra?”
“Anh không nhớ gì sao?” “Không.”
“Chúng ta bị người Crow bắt.” Gã nhìn cô một lúc lâu, sau đó gật đầu. Giờ thì gã nhớ ra rồi. Ngẩng đầu lên, gã liếc nhìn quanh căn lều, giật mạnh những sợi dây thừng đang trói mình.
“Thả tôi ra.” Brandy lắc đầu. “Tôi không thể. Có một chiến binh bảo vệ đang đứng bên ngoài.”
Với một tiếng thở dài, J.T thả đầu xuống đất. Nền đất cứng mang lại cảm giác mát mẻ bên dưới má gã. “Họ có nói tiếng Anh không?” “Tôi không biết, nhưng tôi nói tiếng Crow.”
“Cô sao?” Brandy gật đầu. “Mẹ tôi là người Crow. Chúng tôi sống trong bộ lạc cho đến khi tôi lên mười. Sau đó mẹ tôi nhận việc tại một bệnh viện ở Butte và chúng tôi chuyển đi.”
J.T lẩm bẩm khe khẽ. Gã đã đoán là cô có chút máu Da đỏ trong người mà. Gã nhắm mắt lại một lúc, sự thích thú nho nhỏ mang tới một nụ cười gượng gạo trên môi gã. Không ngạc nhiên khi họ luôn bất hòa đến vậy, gã trầm ngâm. Người Crow và người Lakota là những kẻ thù truyền kiếp mà. “J.T?”
“Hừmmm?” “Anh có sao không?”
“Khát.” Cô tìm thấy một chiếc bi đông đựng nước trong đống nồi niêu xoong chảo. Nâng đầu gã lên, cô đưa chiếc bi đông lại gần để gã uống. Thật khó để gã có thể uống, khi đang bị trói như vậy, với việc nuốt xuống chỗ nước.
“Tôi không nghĩ là cô biết họ định sẽ làm gì với tôi?” “Không. Một người phụ nữ đã nói rằng những người đàn ông trẻ tuổi muốn thử thách lòng can đảm của anh.”
“Có phải đó là lý do tại sao họ đang chăm sóc tôi không? Để tôi có thể trong tình trạng tốt nhất khi họ chuẩn bị tế tôi lên?” “Tôi không biết nữa.”
“Em gái? Em sẵn sàng đi chưa?” Brandy liếc nhìn qua vai khi thấy Dakaake đang nhìn chằm chú vào trong lều. “Đi thôi,” chị lặp lại.
Cô nhìn xuống J.T. Cô không thể để gã chết. Với tất cả những gì cô biết, gã chính là chìa khóa để cô về lại được thời đại của mình. Thời đại... Cô cau mày khi nhớ lại điều gì đó gã đã nói. “Ai là Gideon? Ý anh là gì khi anh nói ông ta hứa cho anh một năm?”
“Tôi đã nói thế sao?” Brandy gật đầu. “Anh nói mơ trong giấc ngủ.”
“Tôi không biết. Chỉ là một giấc mơ thôi.” Chỉ là một giấc mơ, gã buồn bã nghĩ, và ước rằng nó đúng chỉ là một giấc mơ. “Tôi phải đi đây.” Đứng dậy, cô nhìn chằm chằm xuống gã trong một giây, tự hỏi còn gì nữa mà gã chưa nói với cô. “Tôi sẽ gặp lại anh ngày mai, nếu họ để tôi làm thế.”
“Ừ.” J.T nhắm mắt lại sau khi Brandy rời đi. Vậy là, những chiến binh muốn thử thách lòng can đảm của gã. Gã rùng mình ớn lạnh khi những hình ảnh tưởng tượng theo sau dâng lên trong tâm trí gã. Và rồi gã cười cay đắng. Gã được cho một năm để chuộc lại lỗi lầm. Giờ thì, gã sẽ thật may mắn nếu được sống thêm chỉ vài ngày.
Tội lỗi gặm nhấm lương tâm khi gã dự tính đến lúc trở về với ánh sáng kia và thú nhận rằng, trong quãng thời gian ngắn ngủi được hoãn thi hành án, gã đã bắt cóc một phụ nữ, đánh cắp một con ngựa, cờ bạc bịp với mấy anh chàng cao bồi kiếm thêm vài trăm đô tại ván bài poker. J.T hít sâu một hơi dài và thở ra chậm rãi. Sao phải đấu tranh làm gì? Sớm hay muộn, cách này hay cách khác, gã vẫn sẽ phải xuống địa ngục.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)