Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
au cả một ngày ở Saint Paul lựa chọn dụng cụ cho đủ số tiền ông Gideon ấn định, Harken trở về hồ White Bear. Không khí ồn ào và bụi bậm của thành phố cùng hai lần ngồi tàu làm anh mệt mỏi. Khi tầu chạy đến gần hồ, anh thấy nhẹ bỗng trong người. Gió hồ thổi mát rượi. Mặt hồ xanh biếc mênh mông.
Ở nhà ga, Jens Harken đi thẳng về biệt thự Rose Point. Anh lên căn phòng nhỏ trên tầng ba, thay sang bộ quần áo lao động bằng vải bạt, rồi xuống nhà ra vườn.
Bước vào ngôi nhà gỗ bỏ hoang sẽ dùng làm xưởng đóng tàu, Jens Harken xem xét kỹ càng mọi góc. Ngôi nhà bỏ hoang đã lâu, chuột làm tổ ở chân tường. Các cửa sổ đều trống huếch trống hoắc và đầy bụi bặm. Sàn nhà đầy rác rưởi. Harken xắn tay quét dọn. Những vỏ hộp đựng thực phẩm và giấy báo cũ, anh thu vào một đóng ở cuối vườn châm lửa đốt. Đúng lúc anh đang lau cửa sổ thì có tiếng Lorna ở ngoài cửa chính.
- Harken! Suốt từ sáng giờ anh đi đâu?
Jens Harken ngẩng đầu quay ra nhìn. Lorna đứng ở giữa cửa, hai tay chống sườn. Harken chỉ nhìn thấy bóng đen của cô bởi lúc này đã xế chiều, bên ngoài trời còn sáng nhưng trong nhà đã tối. Lorna mặc sơ mi ống tay rất rộng và váy phồng ra như cái chuông to. Jens Harken chỉ nhìn thấy đường viền mầu hồng của thân hình nàng và bóng đen của nàng, ngoài ra không thấy được chi tiết gì hết.
- Ông chủ sai tôi ra thành phố, thưa cô.
- Vậy mà cha tôi không nói gì cho tôi biết. Lúc tôi dậy thì cha tôi đã đi rồi. Tôi hỏi mọi người, không ai biết anh đi đâu. Anh chuẩn bị đóng thuyền phải không?
- Vâng, đúng thế, thưa cô.
Lorna nắm hai bàn tay lại giơ lên trời hét vang:
- Eureka! 1
Harken cũng bật cười, ném khăn lau xuống chậu nước.
- Lúc ông chủ cho tôi biết sẽ mướn tôi đóng thuyền, tôi cũng chỉ muốn hét lên như cô chủ vừa rồi.
Lorna sải chân bước vào ngôi nhà bỏ hoang. Váy nàng quét trên sàn nhà.
- Anh sẽ làm việc ở đây à?
Lorna dừng lại chỉ cách Haken một bước chân. Mặt nàng quay ra phía ánh sáng và lúc này anh mới nhìn thấy những nét xinh đẹp, tinh tế trên mặt nàng.
- Vâng, đúng thế. Ông chủ cho tôi được phép mua sắm tất cả những nguyên vật liệu cần thiết ngoài thành phố. Tại hiệu đồ sắt của ông Lawless và xưởng gỗ của ông Thayer. Tôi dã đặt mua thêm một số đồ nghề.
Jens Harken nhìn vào bóng cô gái trẻ, nói tiếp:
- Sàn nhà tôi mới quét sơ qua, còn bẩn lắm. Cô cẩn thận không bẩn váy đấy.
Lorna kéo váy lên nói:
- Ôi, không sao! Tôi không biết tại sao lại cứ phải mặc thứ váy dài chấm đất thế này? Ông Gibson bảo kiểu váy này cổ lỗ quá rồi.
- Ông Gibson nào?
- Một họa sĩ chuyên thiết kế trang phục ở New York! Ôi, tôi mò ra đây đâu phải để nói chuyên váy áo. Tôi ra gặp anh để xem cha tôi đã nói với anh như thế nào.
Mặc dù Lorna vô cùng xinh đẹp và hấp dẫn, Jens vẫn nhích ra xa một chút, giữ khoảng cách cần thiết giữa hai người.
- Ông chủ bảo cho tôi ba tháng để tôi đóng xong con thuyền, sau đấy lại về bếp làm chân sai vặt như cũ.
- Cha tôi còn nói gì nữa? - Lorna bước đến gần Harken hỏi.
- Ông chủ chỉ nói có thế.
- Ôi, Harken! Cha tôi không thể chỉ nói có thế.
Jens Harken ngẩm nghĩ một lúc nói thêm:
- Ông chủ còn bảo tôi nói với bác Schmitt là tôi chỉ tạm thời làm việc khác vài tháng, sau đó lại về nhà bếp, để bác Schmitt khỏi làm reo, đòi thôi việc.
Lorna cười vang, tiếng cười trong trẻo của nàng như biến đổi hẳn ngôi nhà thảm hại này và khiến Jens Harken mạnh dạn quan sát nàng kỹ thêm chút ít. Lorna mặc tấm áo liền váy kẻ sọc đỏ và trắng, cổ và cổ tay trắng. Váy dài, ôm bộ hông, khiến trông Lorna giống như một trái cây. Đã thế cứ hễ nàng đến gần, Harken lại nhích ra xa. Cuối cùng Harken đành đứng lại và bây giờ Lorna dừng ngay sát anh.
- Tôi muốn hỏi cô một câu có được không?
- Tất nhiên là được.
- Tại sao cô muốn biết mà không hỏi ông chủ lại hỏi tôi?
- Ôi, - Lorna vẩy cả hai tay, - Cha tôi có bao giờ chịu nói gì với tôi ngoài chuyện tôi phải cầm nĩa ra sao, tiếp khách thế nào? À, nhưng có vẻ cha tôi ghét anh lắm phải không?
- Tôi cảm thấy hình như thế.
- Nhưng tôi thì lại thích anh, - Cô nói và cười rất tươi với Jens Harken.
Harken bật cười nhìn xuống sàn rồi ngước mắt nhìn lên cô gái.
- Bao giờ cô cũng nói thật ra mọi thứ như vậy à?
- Không đâu? - Lorna đáp, - Không phải bao giờ tôi cũng nói thật cả đâu. Đây nhé, tôi hay trò chuyện với Taylor Duval. Anh biết Taylor không nhỉ? Tôi đoán là anh không biết anh ấy. Nhưng không sao. Mọi người cho là Taylor với tôi yêu nhau, vậy mà chưa bao giờ tôi bảo Taylor là tôi thích anh ấy.
- Nhưng cô có thích anh ta thật?
Lorna ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng hơi thích. Chỉ có điều Taylor không bao giờ tin tưởng ở thứ gì. Không như anh, anh rất tin tưởng vào con thuyền anh sẽ đóng. Cha Taylor giầu lên là nhờ có nhà máy xay. Nói thiệt là họ làm ăn không lương thiện chút nào. Họ mua lúa mì mốc về để xay bán cho khách. Chẳng là lúa mì mốc giá rẻ mà. Rồi cân điêu. Tất nhiên khi tôi ngồi với Taylor hai chúng tôi nói chuyện khác. Nhưng lần nào cũng vẫn những chuyện đó, chẳng có gì mới. Chuyện gia đình anh ấy, gia đình tôi, chuyện vũ hội, chuyện bao giờ lại có hội Chautauquas ở cung vui chơi Ramaley.
- Taylor có đua thuyền không?
- Cha anh ấy thôi. Ông Duval là chủ con thuyền Diều Hâu.
- Tôi đã thấy con thuyền ấy rồi. Loại đáy nặng.
Lorna láu lỉnh nhìn Harken:
- Thua xa con thuyền anh sắp đóng chứ gì?
Họ đứng im lặng mỉm cười nhìn nhau, cùng mơ tưởng đến con thuyền tương lai và cùng hình dung đến lúc nó rẽ sóng chạy vun vụt. Tiếng một con ong đập cánh gần cửa sổ và tiếng gió thổi làm lá cây xào xạc
Jens Harlen thấy Lorna là cô gái đáng yêu anh chưa từng thấy bao giờ. Lúc này anh không còn thấy nàng là "cô chủ" nữa mà giống như một cô gái bình thường, không khác gì so với mấy cô giúp việc nhà bếp. Anh bèn quyết định "thử" xem sao.
- Tôi muốn nói với cô một chuyện được không, cô Lorna?
- Được chứ. Bất cứ chuyện gì.
- Khi con thuyền tôi đóng bắt đầu dự thi, tôi sẽ không quay lại nhà bếp nữa.
- Đúng đấy, Harken. Tôi nghĩ rằng chỗ của anh đâu phải trong bếp
Lúc này hai người đứng gần nhau đủ để Lorna thấy được vẻ quyết tâm hiện lên trong mắt Harken và anh cũng thấy được vẻ đồng tình của Lorna. Họ đứng gần nhau đến mức Harken ngửi thấy mùi hoa cam trong nước hoa từ quần áo nàng bay ra và Lorna ngửi thấy mùi mốc meo trong áo quần Harken sau khi anh lau cửa sổ.
Họ đứng gần nhau đủ mức để họ cảm thấy được sự không bình thường trong quan hệ giữa họ.
- Sau đó, anh định làm gì? - Lorna hỏi.
- Tôi định lập xưởng đóng tầu riêng của tôi.
- Anh lấy tiền ở đâu?
- Hiện tôi đang dành dụm. Tôi đã vạch ra kế hoạch. Tôi muốn đưa anh tôi ở New Jersey về đây và hai em cùng điều khiển xưởng đóng tầu.
- Anh quý anh ấy lắm phải không?
Jens Harken gật đầu, hai mắt mơ màng.
- Gia đình tôi bây giờ chỉ còn mỗi anh ấy.
- Anh vẫn gởi thư cho anh ấy chứ?
- Gần như cách một tuần một lần tôi gửi thư cho anh ấy một lá và anh ấy cũng viết thư đều cho tôi.
Lorna mỉm cười nhìn Harken, nụ cười "đồng lõa":
- Vậy là trong lá thư tuần này, anh đã có chuyện để nói với anh ấy, đúng không, Harken?
Harken cũng cười và trong một khoảng khắc, họ chia sẻ với nhau niềm vui thắng lợi. Đồng thời họ cũng ngầm cảm thấy họ sung sướng được ở bên nhau. Im lặng kéo dài. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, tận dụng lúc này không có ai khác, để ngắm vẻ đẹp của nhau. Ngoài vườn không một tiếng động. Không cả tiếng chim hót. Góc nhà con ong vẫn vo ve và bóng nắng ngoài cửa sổ dọi hình những cành lá rung rinh nhè nhẹ trên tường, biến bức tường bẩn thỉu thành như chăng đăng ten.
Trong nhà mờ mờ tối, ánh sáng bên ngoài cửa sổ Harken vừa lau hắt nghiêng vào hai khuôn mặt họ. Khuôn mặt Lorna với những đường cong mềm mại và làn da mịn màng. Khuôn Jens gồ ghề và làn da bụi bặm.
Ngắm nhìn nhau một lúc lâu, Harken bình thản nói:
- Tôi lo ông chủ không bằng lòng nếu biết cô xuống đây.
- Cha tôi ra thành phố rồi. Mẹ tôi thì kêu váng đầu, còn bận nằm đắp khăn ướt lên trán. Hơn nữa tôi là đứa con gái quen làm theo ý mình, cha mẹ tôi đâu biết như thế. Chỉ cần tôi thích là tôi làm. Cha mẹ tôi không dễ gì mà mắng được tôi.
- Điều đó làm tôi ngạc nhiên đấy.
Lorna cười thay lời đáp. Họ cảm thấy nơi đây quá vắng vẻ, quá im ắng và họ thấy cần phải làm gì để lấp đi sự im ắng ấy.
Lorna nhìn xuống bàn tay:
- Có lẽ tôi phải lên nhà thôi. Để anh còn phải làm việc.
- Đúng thế. Tôi cũng nghĩ cô nên như vậy.
- A, tôi còn định nói một điều này. Về hôm qua...
- Hôm qua làm sao?
Lorna lại ngước mắt nhìn Jens Harken.
- Lúc tôi xuống bếp uống trà và ăn bánh. Tôi thấy cần nói ngay rằng tôi đã làm phiền mọi người ở nhà bếp. Đồng thời tôi muốn cảm ơn anh, Harken, là anh đã thông cảm cho tôi.
- Ô, không đâu. Cô có quyền xuống bếp chứ.
- Không, - Lorna sờ vào cánh tay Harken, chỗ để trần bên trên cổ tay một chút. Nàng vội buông ra ngay, động tác chỉ như con chim đớp mồi. Biết mình thiếu suy nghĩ, Lorna nói luôn:
- Tôi đã nói với anh tôi là đứa con gái ương bướng. Đôi khi tôi làm những việc mà lẽ ra tôi không nên làm. Lúc bác Schmitt đặt các thứ lên chiếc khay bằng bạc và thìa nĩa quý, lẽ ra tôi không nên ngồi lại đấy cùng ăn với mọi người. Nhưng anh đã thông cảm và tạo cho tôi sự thoải mái. Tôi biết ơn anh về cách ứng xử thông minh ấy.
Đáng lẽ Harken phải nói rằng Lorna đã lầm, nhưng cả hai đều hiểu rằng nàng không lầm.
- Cô là chủ nhà, cô đến đâu cũng có quyền được mọi người sẵn sàng tiếp đón, - Anh nói, - Tôi phải thú thật là được nói chuyện với cô ở đây, không có ai khác, tôi thấy rất thoải mái. Những người khác... Đột nhiên Harken ngưng bặt.
- Những người khác làm sao?
- Không, không sao, thưa cô.
- Anh nói đi chứ, tại sao anh dừng lại, giữa chừng? Những người khác làm sao?
Harken im lặng. Lorna nắm cổ tay Jens, lần này lâu hơn. Nàng giục:
- Harken, anh phải nói thật với tôi. Những người khác làm sao?
Harken thở dài. Anh biết không thể lảng tránh câu hỏi của Lorna.
- Đôi khi họ hiểu lầm thái độ của cô.
- Họ bảo tôi làm sao?
- Cũng chẳng có gì đặc biệt, - Harken đỏ mặt, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, phủi sợi rơm dính vào vai anh.
- Anh không thành thật với tôi.
Harken quay lại nhìn Lorna và nàng thấy một vẻ nhịn nhục của người làm công đối với chủ.
- Nếu cô bỏ qua cho, cô Lorna, tôi xin nói rằng cha cô đã qui định cho tôi một thời hạn để quay lại làm ở nhà bếp. Và chắc chắn tôi sẽ phải tuân lệnh của ông chủ, lại tiếp tục giúp việc vặt ở nhà bếp như trước.
Lorna nhìn Harken một lúc lâu và nàng nổi giận:
- Thì ra anh giống hệt cha tôi! Đàn ông các người thật đáng phẫn nộ. Tại sao tôi hỏi anh không chịu trả lời. Tôi có quyền bắt anh phải trả lời! Dù sao tôi cũng là chủ và anh là người làm công.
Giọng nói giận dữ và trịch thượng của Lorna làm Harken sửng sốt. Cơn uất ức hiện ra trên nét mặt nhưng ngay sau đó đã biến mất và Harken nói giọng phục tùng.
- Tôi biết, thưa cô chủ.
Nói xong Harken quay ngoắt đi, không để Lorna kịp nhìn thấy mặt anh đó bừng lên vì tức giận.
Harken ngồi xuống, tiếp tục vò khăn lau trong chậu. Anh không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đứng dậy lau cửa.
Đứng sau lưng Harken, Lorna đã tan mất cơn giận dữ lúc nãy đột nhiên bừng lên. Nàng ân hận vừa rồi đã nóng nẩy. Nàng tiến lên một bước nhìn anh.
- Harken, lúc nãy tôi quá lời.
- Không. Cô nói rất đúng, - Harken thấy gáy nóng bừng. Anh thấy mình quả là lố bịch. Vừa rồi đã quên thân phận hèn kém của mình, dám giở trò thân mật với con gái chủ nhà.
Lorna tiến thêm một bước nữa.
- Không. Lúc nãy tôi sai. Không biết tại sao bỗng nhiên tôi đi nói một câu vô lý ấy. Anh đừng để bụng. - Lorna chìa tay ra, như định đụng vào chân Harken nhưng ghìm lại ngay, - Anh tha lỗi cho tôi.
- Sao lại tha lỗi? Cô hoàn toàn có quyền nói thế, thưa cô chủ.
Harken không nhìn Lorna, vẫn tiếp tục lau cửa sổ.
- Harken! - Lorna khẽ gọi, nhưng tiếng gọi của nàng như tan vào không trung.
Harken vẫn tiếp tục lau cửa.
Lorna đã hiểu là Harken tự ái và rất giận nàng. Nàng không biết làm thế nào đánh tan được nổi giận ấy, nổi giận đã trở thành bức tường cao ngăn cách hai người.
- Thôi được. Tôi về nhà. Một lần nữa, tôi xin lỗi anh, Harken!
Harken không quay lại cũng thấy được Lorna đang đi ra cửa. Gần đây các giác quan của Jens Harken đã phát triển đến mức nhạy bén, mỗi khi Lorna đến gần anh, Lorna đi rồi. Jens dừng tay lau cửa, đứng thẫn thờ. Vậy là cô ta cũng không khác gì cha mẹ cô ta, vẫn là những ông bà chủ! Trong khi đó anh chỉ là người làm công, là đầy tớ của họ. Harken uất ức tự nhủ, đấy là bài học cay đắng và không bao giờ anh được quên sự việc hôm nay, quên thân phận hèn hạ của mình.
Harken nhớ lại câu cô bếp phụ Ruby nói với anh dưới bếp sáng nay và anh nghĩ, vậy là Ruby nói đúng. Anh bực tức đá chậu nước làm nước bắn tung tóe ra sàn nhà.
Từ đó đến hết ngày, Harken không làm gì được. Hễ bắt tay vào việc gì anh cũng lại thẩn thờ buông tay, ngồi im lặng chán nản. Tối hôm đó, Harken rủ Ruby đi chơi. Anh dẫn cô ta ra ngồi trên bãi cỏ sau nhà. Anh hôn Ruby nhưng chẳng thấy thích thú gì, đành buông cô tay ra, lau miệng, gỡ hai tay cô ra khỏi cổ anh.
Nằm trên giường, Harken thao thức không ngủ được. Đầu óc anh chỉ nghĩ đến Lorna Barnett, trong bộ váy liền áo sọc đỏ và trắng, mùi nước hoa hoa cam của nàng, với cặp mắt nâu long lanh và cặp môi ngon lành như quả anh đào chín mọng.
Tốt nhất là tránh xa cô gái xinh đẹp kia. Mong cô ta đừng đến gần chỗ mình làm để khỏi gây cho mình những khao khát thầm kín nhưng không bao giờ đạt được.
Mà quả Lorna ba ngày liền không ra chỗ Jens Harken. Ngày thứ tư, khoảng ba giờ chiều, Harken ngồi trên chiếc thùng sắt, trước chiếc bàn to bằng gỗ ván và kê trên mễ, vẻ đường cong của thân con thuyền lên tờ giấy dầy.
Anh vừa vẽ xong, đang ngắm nghía để chỉnh lại, bỗng cảm thấy có người nhìn mình. Harken quay sang bên trái và thấy Lorna đứng giữa khung cửa không nhúc nhích, giống như pho tượng. Nàng mặc sơ mi bó sát người, hai ống tay rất rộng. Hai tay nàng chấp sau lưng.
Tim Harken đập mạnh. Anh từ từ thẳng lưng lên:
- Chào cô, - Anh nói.
- Tôi vào được không? - Lorna hỏi, không nhúc nhích. Tay vẫn chắp sau lưng.
Harken nhìn nàng chăm chú, cây bút chì vẫn trên tay.
- Tùy cô, - Anh nói rồi lại cúi xuống vẽ tiếp.
Lorna rón rén bước vào. Đến trước mặt Harken, nàng dừng lại bên kia bàn, vẻ nhận lỗi.
- Harken! - Lorna bình thản nói.
- Cô bảo gì?
- Anh không muốn nhìn tôi nữa hay sao?
Jens từ từ ngẩng đầu lên: Anh thấy hai mắt Lorna ướt đẫm. Môi dưới của cô trề xuống như sắp òa khóc.
- Tôi rất ân hận về câu nói hôm trước, - Lorna thì thầm - Tôi hứa không bao giờ nói vậy nữa.
Ôi, Lạy Chúa! Sao cô gái kia không biết, với dáng điệu như thế kia nàng đã tác động đến chàng trai này như thế nào! Tấm thân non trẻ, ngon lành với hai bàn tay chắp sau lưng rõ ràng như mời mọc! Và cặp mắt ướt long lanh kia khiến nàng trông mới tội nghiệp làm sao! Dáng điệu và thái độ của Lorna khiến Harken hoàn toàn bất ngờ. Tim anh đập thình thịch và bụng anh cứng ngắc.
Cổ họng Harken khô khốc. Anh nuốt nước bọt liền hai lần, thầm nghĩ: Lorna cô nên rời khỏi đây ngay, chậm trễ là sẽ tai hại cho cô vô cùng đấy.
- Tôi cũng rất tiếc, - Harken đáp - Tôi đã quên vị trí thấp hèn của tôi
- Không! Không phải thế! - Lorna rút một bàn tay sau lưng ra sờ vào tờ giấy bìa cứng trên bàn, - Tôi mới có lỗi. Tôi đã ép anh phải nói câu anh không muốn nói. Trong cơn nóng giận tôi đã coi anh là người làm công.
- Cô có sai gì đâu? Tôi là đầy tớ của cô kia mà.
- Không. Anh làm công cho cha tôi. Còn với tôi anh là bạn, là ngang hàng. Ba ngày qua tôi rất đau khổ là chính tay tôi đã phá hủy tình bạn giữa chúng ta.
Harken cũng thầm thú nhận là anh rất đau khổ thấy tình thân giữa hai người bỗng nhiên bị đứt đoạn. Harken nói mà không biết mình nói những gì. Và anh phải cố gắng rất lớn để không vùng dậy chạy tới ôm ghì lấy nàng.
Lorna nhìn bản vẽ trên bàn, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đã đoán ra mọi người dưới nhà bếp nói gì rồi Không khó khăn gì lắm tôi cũng đoán được, - Nàng ngẩng lên nhìn Harken - Họ bảo tôi chài anh, đúng vậy không? Họ bảo tôi chài người làm công.
Jens Harken chăm chú nhìn cây viết chì:
- Đấy là Ruby nói thôi. Nhưng cô đừng để ý đến những gì Ruby nói.
- Ruby là cái chị tóc hung đỏ ấy phải không?
Harken gật đầu.
- Hôm đó chị ấy có vẻ rất khó chịu với tôi, tôi biết chứ!
Không thấy Harken nói gì, Lorna nói tiếp:
- Chị ấy là bồ anh, phải không?
Harken khẽ ho lên để thông cổ họng. Anh nói:
- Những ngày nghĩ, tôi thường đi chơi với cô ấy.
- Vậy là hai người yêu nhau rồi.
- Có thể là cô ấy mến tôi, nhưng tôi thì không.
- Vậy hôm ấy tôi xuống bếp bắt chuyện với anh rồi lại đòi ngồi đấy uống trà, ăn bánh thì đúng là tôi gây phiền phức cho anh rồi.
- Cha tôi ngày xưa thường nói, không ai gây phiền cho ai, mà chỉ có thể gây phiền cho bản thân mình. Tôi đã nói với cô rồi, cô hoàn toàn có quyền xuống bếp và làm bất cứ thứ gì cô muốn.
Họ im lặng lúc lâu. Harken chăm chú nhìn bản vẽ trên bàn còn Lorna chăm chú nhìn anh. Nàng điềm tĩnh nói:
- Tôi không chài anh đâu, Haarkken. Nói thế là không đúng. Không phải như thế.
Harken ngẩng mặt lên, Lorna đứng ngay trước mắt anh, tám đầu ngón tay bấu vào thành bàn làm tạm bằng gỗ mộc. Cặp vú nàng lượn cong như hình anh vẽ trên tờ giấy, đường cong của con thuyền. Vài sợi tóc rủ xuống bay nhè nhẹ trong gió, trên khuôn mặt nàng. Khuôn mặt mới tội nghiệp làm sao: xinh đẹp, chân thành và yếu đuối khiến Harken rất muốn đưa hai bàn tay ôm lấy, hôn vào cặp môi run rẩy kia cho đến khi cặp môi ấy lại cười lên như trước.
Nhưng anh chỉ thản nhiên nói:
- Đúng, không làm gì có chuyện ấy thưa cô!
- Tôi tên là Lorna. Bao giờ anh mới chịu gọi tôi bằng tên?
- Tôi đã có lần gọi cô bằng cái tên ấy rồi.
- Không phải "cô Lorna", "cô chủ Lorna" mà đơn giản là Lorna!
Mặc dù Lorna chờ Harken gọi thử nhưng anh vẫn im lặng. Cách xưng hô đó là bức tường ngăn các mà Harken cố giữ cho đến cùng để bảo vệ cho cả hai.
Cuối cùng mãi không thấy Harken nói. Lorna đành hỏi:
- Anh đã tha thứ cho tôi rồi chứ?
Harken định đáp lại: "Cô không có gì để tha thứ thưa cô Lorna" nhưng cả anh lẫn Lorna đều biết là hôm trước Lorna có lỗi thật. Nàng đã xúc phạm Harken.
- Ta quên chuyện ấy đi, - Anh nói.
Lorna cố mỉm cười nhưng nụ cười vẫn méo xệch. Harken cố gắng không nhìn Lorna nhưng không nổi. Họ chăm chú nhìn nhau và đều thấy sức hút của người kia mỗi lúc một lớn. Harken cảm thấy tình hình đang có chiều hướng nguy hiểm. Anh quay nhìn đi chỗ khác.
- Cô có muốn xem bản vẽ của tôi không?
- Có.
Lorna đi vòng sang phía Harken đứng sát bên anh, đem theo mùi hoa cam tỏa ra từ mái tóc. Cánh tay nàng kề ngay bên cạnh khuỷu tay Harken và vai áo nàng gần như chạm vào tai anh.
- Tôi vẽ chưa xong hẳn, - Anh nói - Nhưng cô có thể thấy được sơ sơ mặt đáy phẳng của con thuyền.
Hai người đứng sát bên nhau. Lorna hỏi:
- Tại sao anh vẽ ngược thế này: đáy lại ở phía trên?
- Tại khi đóng tôi sẽ đóng như thế, lật úp. Khi nào đóng xong mới lật ngửa lên.
Sau đó Harken say sưa kể cho Lorna nghe về khoang thuyền, về khung, về đáy, giải thích nàng hiểu một số danh từ chuyên môn của nghề đóng tầu.
- Bao giờ anh hoàn thành toàn bộ bản thiết kế con tuyền?
- Khoảng mười ngày nữa. Tôi còn phải tính toán tỉ mỉ các thông số rồi mới vẻ chính xác được.
- Sau đó là có thể bắt tay vào đóng?
- Chưa đâu.
Lorna ngạc nhiên:
- Anh phải làm những gì nữa?
- Phải sơ chế gỗ. Bào, hung nóng, uốn cong...
Jens sôi nổi kể về những công việc phức tạp để đóng thành một con thuyền đảm bảo độ bền, sức chịu đựng và thuận tiện cho việc điều khiển. Lorna chăm chú nghe chàng trai say sưa nói và nàng thấy mến vô cùng niềm say mê công nước của anh. Nhưng điều Lorna mừng hơn cả là Harken đã hết giận nàng.
Lorna rất muốn đưa bàn tay vuốt ve mái đầu kia, ôm vai đôi vai chắc nịch kia, nhưng nàng quyết định tốt nhất là rời khỏi ngôi nhà này, giữ khoảng cách nhất định giữa hai người.
- Thôi tôi phải về để anh làm việc - Lorna mỉm cười nhìn Harken - Tôi tiếp tục đến đây được chứ?
Không câu hỏi nào Harken thấy dễ trả lời hơn. Anh rất muốn bảo "Cô ở lại đã" nhưng Harken nghĩ đến sự nghiệp: anh hoàn toàn không muốn do dại dột mà trở lại nhà bếp và làm ở đó cho đến hết đời.
Tôi rất mong cô đến đây, Lorna - Jens Harken đáp.
o O o
Lorna luôn ra thăm "xưởng" của Harken. Nàng "quấy rầy" anh không chỉ lúc nàng có mặt mà cả lúc nàng đã đi rồi. Lorna theo dõi việc vẽ bản thiết kế và hỏi Harken đủ thứ câu hỏi. Nàng ngồi lên ghế băng và trò chuyện. Nhiều khi nàng ngồi rất lâu, im lặng ngắm Harken làm việc. Những lúc đó anh cảm thấy da thịt mình như bốc lửa.
Thứ sáu Lorna tạt vào lúc những bản vẽ đã gần hoàn tất. Sau khi xem các bản vẽ và hiểu công việc tiến triển đến mức nào, Lorna đi vòng bàn, đến ngồi ghế băng. Ghế bằng gỗ chưa bào, nháp và nàng lót lên đó tờ giấy dầy Harken dùng để vẽ. Lorna co hai chân lên ghế, hai tay ôm đầu gối.
- Anh có thích nghe hòa nhạc không? - Đột nhiên Lorna hỏi.
- Cô bảo gì? Nhạc à? Có chứ.
- Nhạc trưởng Sousa và dàn nhạc gỏ của ông ta mai sẽ đến đây.
- Tôi biết. Tôi có thấy quảng cáo dán ngoài phố.
- Không. Tôi nói đến đây nghĩa là đến nhà tôi, đến biệt thự Rose Point này. Mẹ tôi tổ chức chiêu đãi vào tối mai sau đêm biểu diễn dầu tiên của họ. Cho nên có thể nói ông Sousan sẽ là khách một đêm ở nhà tôi.
- Chắc chắn cô sẽ đi nghe hòa nhạc chứ?
Lorna đặt cằm lên đầu gối, hờ hững đáp:
- Chắc thế.
- Và ông Taylor Duval cũng sẽ đến đó?
- Chắc thế.
- Tôi chúc cô một buổi giải trí vui vẻ
- Anh có đi không?
- Không. Tôi phải tiết kiệm tiền để dành làm việc khác.
- À, phải rồi, để đóng con thuyền riêng của anh chứ gì?
Harken không trả lời. Lorna ngắm anh vẽ một lúc rồi đột nhiên chuyển sang chuyện khác.
- Bao giờ anh mới thật sự bắt tay vào đóng?
- Khoảng hai tuần nữa.
- Tôi sẽ làm giúp anh.
Lorna ngồi cách Harken một khoảng đủ để đảm bảo an toàn cho nên anh có thể thoải mái ngắm nàng. Hôm nay Lorna mặc một bộ áo liền váy màu vàng nhạt. Váy nàng xòe ra phủ lên đầu gối, trông như cái quạt mở. Ngực nàng áp vào đùi và tóc nàng mềm mại như cỏ non trên cánh đồng.
- Cô không nghĩ đến chuyện lỡ ông chủ ra đây, thấy cô ngồi với tôi sao? Rất có thể ông chủ muốn xem tôi vẽ các bản thiết kế ra sao?
- Nếu gặp tình trạng đó, tất cha tôi sẽ giận dữ, quát mắng tôi. Khi đó tôi sẽ cãi là tôi có quyền ra. Nhưng cha tôi không đuổi việc anh đâu, bởi cụ đang rất cần có chiếc thuyền chạy nhanh để tranh giải. Và chỉ anh mới đóng được cho cụ một con thuyền như thế.
- Cô tin như vậy à?
- Tôi tin. Anh không tin sao?
- Không.
Lorna lại im lặng. Nàng tựa má lên đầu gối, chăm chú nhìn Harken.
- Anh anh có giống anh không? - Nàng hỏi.
- Không.
- Vậy anh ấy là người thế nào?
- Anh ấy thích tĩnh trong khi tôi thích động. Anh ấy đóng đô bờ biển phía Đông, sống cuộc đời yên ổn, có công ăn việc làm, trong khi tôi thì lang thang ra tận đây và không có công ăn việc làm hẳn hoi. Nhưng anh tôi rất giỏi nghề đóng tàu.
- Anh anh trông có giống anh không?
- Người ta bảo giống.
- Vậy chắc anh ấy đẹp trai lắm.
Harken đỏ mặt.
- Tôi thấy cô vi phạm ranh giới rồi đấy thưa cô Lorna Barnett!
- Anh lại giở cái giọng "cô Lorna Barnett" rồi. Đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì cũng được.
Harken đứng dậy, đi vòng bàn ra cạnh Lorna, nắm hai bắp chân cô hất ra khỏi ghế, anh quát:
- Đứng lên và bước ra khỏi đây! Tôi đang bận không tiếp cô được!
Lorna lồm cồm đứng lên, từ từ đi ra cửa, nhưng vẫn ngoái đầu lại:
- Tôi muốn giúp anh không được sao?
- Không!
- Tại sao? Nhưng tôi vẫn sẽ đến đây.
- Tai sao à? Tôi đã nói rồi. Bây giờ thì mời cô đến với ông Taylor Duval của cô và đừng quay lại đây nữa.
Lorna ngẩng mặt nói giọng đầy tự tin:
- Anh nói dối!
Rồi nàng đi nhanh ra cửa. Sau khi Lorna ra rồi Harken đứng ngây người một lúc lâu. Anh thọc hai bàn tay vào tóc, gãi đầu:
- Lạy Chúa tôi! - anh thì thầm một mình.
° ° °
Tối thứ bảy, một tiếng đồng hồ trước khi nhạc trưởng John Philip Sousa nâng cây gậy chỉ huy trong cung văn hóa Ramaley của vùng hồ White Bear, mọi người ở biệt thự Rose Point củ ông bà Barnett tíu tít. Cả gia đình chuẩn bị đi nghe hòa nhạc, kể cả hai bà già không chồng.
Trong phòng bà Henrietta đang kêu em bà:
- Agnes! Đeo găng tay vào! Không thể không đeo được.
Trong phòng cậu bé Theron, cô hầu phòng Ernesta đang rẽ đường ngôi và bôi dầu bóng lên tóc cho cậu, trong khi cậu bé tinh nghịch vẫn chĩa ống nhòm ra cửa sổ vừa quan sát vừa cười khúc khích.
Trong phòng hai cô gái nhỏ, Daphne đang trêu Jeeny:
- Em cam đoan tối nay chị sẽ lại chài anh Taylor và lại về nhà nằm mơ thấy anh ấy.
Trong phòng hai bà chủ, Gideon bước vào đúng lúc bà Levinia đang mặc quần áo. Bà hét lên:
- Anh phải gõ cửa đã chứ?
Trong phòng Lorna, nàng đang đợi người đến cài giúp hàng khuy áo sau lưng tấm áo liền váy dài lượt thượt. Nhưng cô hầu Ernesta đang bận giúp Theron nên nàng đành sang phòng hai bà bác để nhờ.
- Bác Agnes! Bác cài giúp cháu mấy cái khuy được không ạ?
- Tất nhiên là được, cháu yêu quý. Ôi, cháu có tấm áo đẹp quá. Cậu Taylor có đến đó tối nay không?
- Chắc chắn là đến, thưa bác!
Bà Henrietta ngồi đầu phòng bên kia bĩu môi, nói:
- Nếu vậy thì cháu phải chuẩn bị trâm nhọn để cài đấy, Lorna.
° ° °
Họ ngồi trên con tầu chở khách Manitoba để sang bên kia bờ hồ. Tầu đổ ở bến trước cửa khách sạn Williams. Và từ đó họ đi bộ đến Cung văn hóa Ramaley trước lúc mở màn nửa giờ. Cung văn hóa Ramaley là công trình kiến trúc lớn nhất tại vùng hồ White Bear này. Xây theo kiểu lâu đài, nhưng bên dưới tỏa ra bốn khu.
Hội trường bố trí trên tầng hai. Cuộc hòa nhạc sẽ diễn ra tại đó. Nơi đây bình thường dùng làm vũ hội, xung quanh rất nhiều cửa ra những bao lơn nhỏ.
Gia đình Barrnett vào phòng dành riêng cho họ ngay sát sân khấu, ngồi lên những ghế nệm. Đầy đủ các thành viên, chỉ thiếu ông Gideon. Ông còn bận vào hậu trường chào nhạc trưởng Sousa. Những phòng nhỏ này chạy vòng quanh hội trường ở trên cao một chút, dành cho khán giả giầu có. Sàn bên dưới là khán giả bình thường.
Ngồi trong phòng khán giả sang trọng lót nhung này, hai bà già Henrietta và Agnes đang cười khúc khích thầm thì trò chuyện vừa dùng chiếc quạt cụp lại trỏ những người họ quen. Hai chị em Jenny và Daphne thì thò đầu qua bao lơn cười vui vẻ nhìn uột chàng trai đang ngẩng đầu lên giơ tay chào chúng. Theron thì chĩa ống nhòm nói:
- Em nhìn thấy cả lông ở lỗ mũi cái bà béo kia!
- Theron có buông ống nhòm ra không? - Bà Levinia nạt con trai út.
- Vâng ạ. Nhưng bà ta có cái mũi to quá, giống như móng ngựa ấy, mẹ ạ. Mẹ có muốn nhìn không?
Bà Levinia cầm quạt đánh vào lưng con trai.
- Ái! - Cậu bỏ ống nhòm ra xoa xoa chỗ lưng bị đánh.
- Lúc nào bắt đầu biểu diễn, con mới được dùng ống nhòm. Bây giờ thì chưa được.
- Sao hả mẹ?
- Mà đừng có nói linh tinh! - Bà Levinia gắt con trai.
Taylor Duval vào phòng, chào tất cả mọi người, hôn bàn tay các phụ nữ và ngó vào ống nhòm của Theron một lát. Theron ghé vào tai anh ta, liếc nhìn mẹ rồi thì thầm:
- Anh nhìn cái bà béo phì ngồi ghế dưới kia kìa. Cái bà mặc áo xanh ấy. Lỗ mũi bà ta có rất nhiều lông, thò cả ra ngoài
Taylor nhìn rồi thì thầm:
- Hình như cả lông thò ra ở lỗ tai bà ta nữa.
Taylor quay sang Lorna cười rất tươi với nàng.
- Anh sẽ sang với em lúc giải lao.
Buổi hòa nhạc rất độc đáo. Những bản nhạc soạn theo tiết tấu của thổ dân da đỏ dưới bàn tay chỉ huy của nhạc trưởng Sousa làm Lorna sở gai ốc và trong lòng rạo rực. Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Nhạc trưởng Sousa cúi chào cảm ơn khán giả. Ông Tamimx cười với tất cả mọi người
Giờ giải lao Taylor đón Lorna vào phòng giải khát. Anh nói:
- Anh nhớ em quá!
- Thật à?
- Anh không nói dối đâu. Định tối nay gặp riêng em tại nhà em, sau buổi biểu diễn ở đây.
- Suỵt, Taylor! Anh nói khẽ chứ!
- Ai nghe đâu? Họ còn mãi trò chuyện với nhau.
Taylor nâng bàn tay Lorna lên vuốt ve một lúc lâu.
- Em có nhớ anh không Lorna?
Nàng không nhớ. Nhưng nàng đáp:
- Phu nữ quý phái không trả lời những câu hỏi kiểu như thế.
Taylor bật cười, hôn lên những ngón tay nàng.
Bữa chiêu đãi tại biệt thự Rose Point của gia đình Barnet có năm chục thực khách, toàn nhân vật danh giá nhất của khu nghỉ mát xung quanh hồ White Bear này. Phòng tiệc bày đầy hoa tươi đủ các mầu sắc. Một chiếc bánh ga tô khổng lồ làm theo hình cái trống âm trầm bày giữa bàn. Trên mặt bánh có đắp băng kem hình con đại bàng Hoa Kỳ.
Bữa chiêu đãi hôm nay tổ chức theo kiểu tiệc trà với những chiếc bánh xăng duých nhỏ và những món ăn để dùng với trà. Khách khứa hôm nay đặc biệt hồ hởi vì họ được đón tiếp một nghệ sỹ tên tuổi đồng thời là nghệ sỹ yêu nước. Ông khai thác xuất sắc những môtíp man rợ và kích động trong âm nhạc của thổ dân da đỏ.
Từ ngày Sousa được cử giữ chân nhạc trưởng dàn nhạc đồng của Hải Quân Hoa Kỳ thì tiếng tăm của ông nhanh chóng vượt ra ngoài biên giới. Ông trở thành một trong rất ít những nhạc trưởng tầm cỡ quốc tế.
Lorna đứng với Taylor nhìn ông nhạc trưởng Sousa đang cúi xuống hôn tay bà Agnes. Nàng nói khẽ với Taylor:
- Anh nhìn bác Henrietta kìa! Sau khi ông Sousa quay đi là bác ấy sẽ nói với bác câu gì đó làm bác Agnes cụt hứng cho mà xem.
Mà đúng vậy, Sousa vừa quay sang chỗ khác lập tức bà Henrietta ghé vào tai bà Agnes nói gì đó khiến bà Agnes đang vui vẻ bổng mím chặt miệng và cặp mắt tối xầm.
- Nhiều người đến là lạ? - Lorna bực tức nói.
- Có gì Lorna! Bà Henrietta chỉ nhắc bà Agnes giữ tư thế nghiêm trang, có vậy thôi. Bởi bà Agnes cũng hơi tự do thoải mái quá.
- Không đúng. Bác Agnes đâu có dễ dãi như anh nói.
- Cái kiểu đi đâu cũng nhắc đến ông đại úy Dearsley ngày xửa ngày xưa có phải vô duyên không nào?
- Nhưng bác Agnes yêu ông ấy. Em cho rằng kỹ niệm về ông Đại úy giúp cho bác Agnes luôn yêu đời. Như thế có gì sai? Chỉ bác Henrietta là độc ác thôi, không thích thấy ai sung sướng. Em bảo với mẹ em rằng em thấy bác Henrietta hình như căm ghét tất cả đàn ông. Hồi trẻ bác ấy bị một ông phản bội cho nên từ ngày đó bác ấy căm thù mọi đàn ông trên đời.
- Còn em thì thế nào?
Lorna không trả lời. Taylor nói:
- Ôi, anh lại nói một câu làm em bực mình rồi. Lẻ ra đêm nay tuyệt vời như thế này anh không nên làm em mất vui.
Taylor đứng ngay sau lưng Lorna và nàng cảm giác anh đang nhìn chăm chăm vào lưng nàng. Lorna thấy toàn thân nóng bừng. Cha nàng đứng cách đó vài bước chân, còn mẹ nàng đứng chỉ xa hơn chút ít. Trong phòng khách khứa đông nghịt, vậy mà Taylor dám làm thế.
Taylor lại hỏi tiếp:
- Em có ngại ai chú ý không, nếu không chúng ta lẻn ra vườn vài phút?
Lạ thay nàng đang nghĩ đến Harken. Những thời gian Taylor không có bên cạnh, Lorna hầu như chỉ nghĩ đến Harken.
- Đừng làm thế Taylor.
- Anh có thứ này cho em.
Lorna quay đầu lại nhìn Taylor. Má nàng chạm vào cằm anh ta. Chòm râu nâu sẩm của Taylor rất đẹp. Cặp mắt nhìn Lorna âu yếm và đôi môi như muốn áp vào môi nàng. Đây chính là người cha mẹ nàng muốn anh lấy nàng.
- Thứ gì?
Ngón tay Taylor đặt vào lưng Lorna, như lần tìm một đốt sống nào đó. Anh thì thầm:
- Ra vườn anh sẽ nói.
Lorna là cô gái trẻ, đang ở độ tuổi thích được chiều chuộng, được tán dương. Nàng không nói gì thêm, lặng lẽ đi về phía cửa.
Ra đến vườn Lorna đi chậm lại chờ Taylor và hai người sánh đôi bước trên lối đi trải sỏi giữa hai luống hoa hồng quý. Họ đi vòng qua bể phun nước, đến chỗ trồng cúc và thược dược. Mùi hoa thơm ngát. Lúc đứng lại chỗ hơi sáng, nơi mà ở các cửa sổ trong nhà nhìn ra đều thấy được. Taylor nắm khuỷu tay Lorna nói:
- Đứng ở đây.
Anh ta đưa Lorna ra tận cuối vườn, chui vào nhà kính. Trong ngôi nhà lợp kính để trồng cây này, không khí ẩm thấp, xung quanh hoàn toàn im ắng vắn lặng. Họ đứng lại trên lối đi lát đa giữa hai luống hoa bác làm vườn Smythe đang chăm sóc để nở vào mùa đông.
- Ra ngoài kia đi. Em không thích trong này Taylor.
- Anh để ngỏ cửa để nếu có ai gọi chúng mình, chúng mình có thể nghe thấy
Taylor nắm cả hai bàn tay Lorna bóp nhẹ:
- Tối nay trông em đẹp quá, Lorna ạ. Em cho anh hôn em nhé? Anh đợi mãi mới đến lúc này để được hôn em.
- Ôi, Taylor! Anh dồn em vào tình thế khó xử. Ai lại hỏi thế bao giờ, em biết trả lời ra sao?
Taylor lật ngửa bàn tay phải của Lorna, hôn lên bốn ngón tay:
- Thì em đừng trả lời, - Taylor nói rồi đặt cả hai bàn tay Lorna Lorna lên vai anh.
Xong, Taylor đặt bàn tay đỡ eo nàng, cúi xuống, che mất ánh sao rọi qua mái lợp kính xuống mặt nàng. Cặp môi nóng hổi mềm mạ của Taylor đặt nhẹ lên môi nàng, Taylor rời môi ra ngay rồi lùi lại móc trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ:
- Gần đây anh biết cha mẹ rất tán thành hai chúng ta lấy nhau. Lorna, cha anh cho anh biết cách đây gần một năm và từ ngày đó anh luôn theo dõi em lớn dần lên với lòng mến mộ. Nếu anh không lầm thì cha mẹ em cũng tha thiết chúng ta lấy nhau không kém gì cha mẹ anh. Cho nên anh đem thứ này đến tặng em...
Taylor lấy trong hộp ra một vật mạ vàng óng ánh, nói tiếp:
- Đây chưa phải kỷ vật thề bồi, chưa phải nhẫn đính hôn, bởi anh nghĩ lúc này vẫn còn quá sớm. Nhưng nó cũng gần có ý nghĩa như vậy. Bởi sau đây khi chúng ta đã hiểu rõ nhau, anh sẽ chính thức cầu hôn với em. Em hãy nhận món quà nhỏ này của anh, Lorna.
Taylor đặt vào lòng bàn tay Lorna chiếc đồng hồ mạ vàng hình bầu dục xinh xắn.
- Đẹp quá Taylor.
- Em cho phép chứ?
Lorna biết nói sao bây giờ? Rằng nàng thầm yêu anh chàng giúp việc dưới nhà bếp và bây giờ anh ta đang làm việc trong ngôi nhà kho ở cuối vườn hay sao?Rằng nàng mến anh ta và nghĩ đến anh ta nhiều hơn nghĩ đến Taylor hay sao? Rằng nàng rất muốn anh ta hôn nàng nhưng chưa được anh ta hôn lần nào hay sao?
- Ôi, tất nhiên rồi, - Lorna đành nói.
Taylor nhấc chiếc đồng hồ ra khỏi tay Lorna, cài lên ngực nàng. Anh ta làm rất thận trọng, cố không đụng vào ngực nàng. Thái độ tế nhị của Taylor làm Lorna cảm động. Những ngón tay của Taylor chạm vào áo nàng. Vải áo nàng lại chạm vào đồ lót. Và đồ lót chạm vào da thịt nàng.
Lorna thấy vú nàng nóng bừng. Khi chiếc đồng hồ vàng hình bầu dục đã nằm trên ngực nàng, Lorna khẽ nâng nó lên ngắm nghía rồi quay sang Taylor.
- Cảm ơn anh, Taylor. Anh là người đàn ông đáng quý!
Taylor dùng hai ngón tay cái và ngón giữa nâng cằm Lorna.
- Anh tin rằng em đã biết anh rất yêu em.
Taylor hôn nàng lần nữa. Anh từ từ đặt cặp môi lên môi nàng rất nhẹ nhàng rồi dần dần hé môi ra, đồng thời tay anh kéo nàng áp chặt vào người anh. Toàn thân Lorna áp vào thân thể Taylor giống như gần đây nàng khao khát được Harken ôm nàng như thế. Đã bao lần nàng đứng sát bên cạnh Harken, âu yếm nhìn anh, hy vọng Harken ngừng tay làm việc đứng lên ôm chặt nàng và hôn nàng như thế này. Vậy mà cho đến nay Harken vẫn chưa làm...
Bây giờ người làm đúng động tác như nàng khao khát ở Harken lại là Taylor. Lưỡi anh ta đã đưa vào miệng nàng, bàn tay trái ôm chặt eo nàng, bàn tay phải xòe ra ôm toàn bộ một bên vú nàng. Từ nhỏ chưa bao giờ một sự đụng chạm lại gây cho Lorna niềm sung sướng và rạo rực như thế này. Một bàn tay đàn ông đã đụng vào bộ phận cơ thể nhạy cảm của nàng. Chẳng trách mẹ nàng đã căn dặn và bảo trước để nàng cảnh giác.
Họ đã rời nhau, đột ngột chấm dứt cái hôn. Họ cúi xuống, chạm hai mái đầu vào nhau, hơi thở đã trở lại bình thường.
Taylor không hề biện hộ gì hết.
Lorna cũng vậy.
Hai phút vừa rồi xuất hiện quá đột ngột khiến họ không cần biện hộ gì với nhau. Cuối cùng, họ nhích ra xa nhau. Taylor lần tìm bàn tay Lorna, nắm lấy.
Bây giờ Lorna mới nói:
- Ta vào nhà thôi, Taylor.
- Tất nhiên rồi, - Anh nói rất khẽ. - Mai em định làm gì?
- Mai à? Em...
Mai là chủ nhật, Lorna định bơi xuồng sang nhà ông Tim Iversen, xem may ra có gặp Harken ở đó không.
- Em muốn mai bơi thuyền với anh không?
Chưa thấy Lorna đáp, Taylor nói thêm:
- Anh sẽ đem thuyền đến đón em ở bến nhà em vào hai giờ chiều. Em nghĩ sao?
Lorna thầm nghĩ. Không hy vọng đi chơi với Harken được. Không phải chỉ vì anh ta quá giữ gìn, quá lể phép với "cô chủ". Cho dù Harken có dám liều và nàng cùng thỏa mãn những nhu cầu hiếu kỳ của nhau thì cũng chẳng dẫn đến đâu. Thậm chí chính Harken còn giục nàng đi chơi với Taylor kia mà.
Lorna trả lời bằng cái câu mà hoàn cảnh buộc nàng phải trả lời:
- Được. Em sẽ bảo bác Schmitt chuẩn bị một giỏ thức ăn nguội để ta ăn picnic, đúng không anh?
Taylor cười:
- Sẽ là một cuộc hò hẹn tình ái!
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim