Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Thu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 1
Cập nhật: 2015-07-18 07:23:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 Con Mèo Lạc…
iaoo.. miaoo… Miaoo… Miaoo…
Mấy tiếng mèo kêu dụt dè, từ đống lá cọ vẳng ra, vừa thảm thiết vừa sợ sệt. Tên giặc râu quai nón canh trại bây giờ mới được vững tâm. Nó cười thầm một mình. Chỉ vì con mèo lạc mà nó đã phải hạ thanh mã tấu nặng non nửa tạ trên lưng xuống. Bây giờ nó lại thong thả đi từng bước một vòng quanh trại. Người nó chìm vào bóng đêm. Lờ đờ chỉ còn thấy đợt sáng xanh của thanh thép to bản trên lưng nó.
“ Con mèo lạc” dán tai xuống mặt đất, nghe rõ bước chân tên giặc gieo đều đều và khuất xa, mới được yên tâm.
Rõ hú vía! Nó đưa tay lên ngực thấy trống tim còn đập đổ hồi. Vì con mèo lạc ấy chẳng ai khác là “thằng bé chăn ngựa”, hay thằng Ân cũng thế. Thằng Ân đã dò kỹ từ mấy ngày nay, đường đi lối lại quanh căn trại giam, từ một chỗ nấp, đến một lỗ hổng đủ để nó dễ dàng vào lọt. Vừa đúng lúc tên giặc đi giặc đi khỏi, nó chạy vụt vào lỗ hổng chẳng may động vào tầu lá cọ để tên giặc nghe thấy.
Khi tên giặc thấy động, quay lại, đưa thanh mã tấu bẩy mấy tấm lá cọ lên tìm thằng Ân đã thấy lạnh gáy. May sao nó nhanh trí nghĩ ra cái trò chơi làm mèo dọa chuột ở nhà nó thường làm, mới thoát chết. Trước sau cái trò chơi quý giá ấy đã cứu sống nó được hai lần, trong hai trường hợp mà tính mạng nó đều cùng treo trên sợi tóc.
Trại giam tuy rộng nhưng tù phạm còn lại không mấy người. Một lớp đã bị mang từ mấy hôm trước, không biết giặc đem đi đâu. Hôm ấy thằng Ân nhìn kỹ không thấy có Cả Đức trong đám đó, mới được vững dạ, và nó đã quyết có một cuộc mạo hiểm vào tìm anh nó trong trại giam như ta đã thấy.
Giữa trại có một mồi nhựa cháy hiu hắt. Nhờ vậy thằng Ân không khó khăn lắm cũng nhận ra chỗ Cả Đức nằm ở góc tranh tối tranh sáng.
Tất cả trại giam còn độ mười tù nhân, nằm ngủ la liệt trên mặt đất.
Thằng Ân bò ven theo vách lá, đến gần chỗ Cả Đức nằm. Trông thấy anh chỉ còn xương dính vào da, thằng Ân mủi lòng rớt nước mắt.
Cả Đức ngủ thiếp như chết rồi. Thằng Ân phải lay mãi Cả Đức mới khẽ chớp mắt tỉnh dậy.
Trông thấy em, y bàng hoàng tưởng đâu như gặp trong giấc mộng.
Thằng Ân nghẹn ngào nắm chặt tay anh, ghé sát vào tai nói nhỏ:
_ Em đây mà!
Nói rồi thằng Ân nằm nấp vào bên anh, đề phòng nhỡ tên canh trại có ghé mắt nhìn vào. Nó chỉ dám thì thào sát vào tai anh nó:
_ Nói ra dài lắm; anh có còn đủ sức bò ra ngoài không?
Cả Đức buồn rầu, lắc đầu:
_ Không! Anh đã kiệt sức lắm rồi! Mà có theo được em về thì rồi cũng chết không sống được. Bố mẹ ra sao, chắc buồn vì anh lắm!
Thằng Ân rơm rớm nước mắt, kể thật gọn lại câu chuyện Già Bản bị giặc đánh chết cho anh nghe. Cả Đức ràn rụa nước mắt, khóc không thành tiếng nữa.
_ Em cố cõng anh ra vậy nhé!
Thằng Ân hỏi lại anh. Cả Đức lắc đầu:
_ Thế thì chết cả hai. Chúng canh phòng cẩn mật lắm.
Thằng Ân quả quyết:
_ Chết cùng chết sợ gì!
_ Em không có quyền thí mạng một cách vô ích như vậy. Đây anh chỉ lối đi cho em! Em cứ đến huyện Giao Bình hỏi vào nhà ông Cai Tổng Thiệp, ông ấy sẽ cho con tiến dẫn em vào khu chiến của Hầu Hoài Văn. Gặp Hầu em cứ nhắc đến tên anh, chắc chắn Hầu sẽ thâu nhận em. Em nên giúp Hầu một công việc trong ấy. Việc ấy anh đang làm dở thì…hỏng… Thôi thì em làm thay cho anh! Và cho anh gửi lời vĩnh biệt với Hầu! Hầu đã đặt tất cả tin cậy vào anh. Thế mà trời không cho anh hoàn thành nhiệm vụ cao đẹp ấy…
Có tiếng chân bước bên ngoài. Hai anh em vội im bặt. Tiếng chân dần khuất. Thằng Ân dụt dè bàn với anh:
_ Hay là!...Hay là… Anh cứ khai.
Cả Đức quắc mắt lên, giọng nói chứa chấp nỗi đau đờn:
_ Khai thế nào? Em muốn anh phản bội bố ư? Phản lại Đất nước ư? Bố chúng ta còn biết hy sinh đứa con đi, không chịu phản lại đồng bào. Anh khi nào để nhục cho vong hồn bố. Rồi mặt nào anh trông thấy bố dưới ấy nữa! Không! Không khi nào!
Em đừng bàn gì nữa! Thôi về đi! Ra ngay đi...Vĩnh biệt em! Em đừng quên dưới suối vàng, bố và anh chỉ còn trông ở có mình em thôi đấy!
Thằng Ân ràn rụa nước mắt, xiết chặt hai tay anh nó lại. Nó nhìn trừng trừng vào mặt anh nó như cố lấy hết hình ảnh cuối cùng người thân yêu nhất của nó. Trong giây phút thiêng liêng ấy, thằng Ân đã không nhìn thấy Cả Đức là một người bằng xương bằng thịt, là anh ruột nó nữa, mà là cả một biểu hiệu dũng cảm, một tinh thần bất khuất của cả một dân tộc.
Trong lòng nó bỗng dâng lên một niềm thành kính vô biên và tự nhiên nó đứng dậy chắp hai tay vái anh nó hai vái, rồi quay lưng lại, bò men theo lối cũ đi ra…
Cả Đức cố nén một tiếng khóc nấc lên chẹn lấy cổ họng. Mắt y đẫm nước mắt nhìn theo một lần chót đứa em nhỏ bé, gầy guộc đương bắt đầu lao mình vào cuộc chiến đấu của Dân tộc.
Thằng Bé Thợ Rèn Thằng Bé Thợ Rèn - Mặc Thu Thằng Bé Thợ Rèn