Số lần đọc/download: 626 / 0
Cập nhật: 2016-06-03 16:01:25 +0700
Chương 6
Q
uả thực Mẹ miễn cưỡng phải ở lại Bắc Kinh. Chúng tôi phỏng đoán rất đúng: Mẹ không thể nào xa đứa cháu trai của Mẹ được, đứa con trai duy nhất trong thế hệ tôi. Nhưng vì chúng tôi năn nỉ nên Mẹ đành phải ở lại, trái với ý muốn của Mẹ.
Ðể giúp Mẹ bớt cô đơn, tôi dẫn Mẹ đi thăm Công trường Thiên An Môn, Bảo Tàng Viện, Chùa Thiên An, Di Hoà Viên, và nhiều nơi khác nữa. Em Năm đam mê kịch trường, và lôi Mẹ đi theo tới tất cả những nơi trình diễn trong thành phố.
Dần dần Mẹ quen với đời sống của cái gia đình đông người này. Mẹ tham dự những buổi hội họp và những buổi học tập do Ủy Ban Khu Phố tổ chức. Mẹ cũng làm tất cả việc nhà, đi chợ và nấu ăn. Vào những ngày Thứ Bảy, khi tôi từ đại học về, tôi thường thấy Mẹ đứng ngay trong cửa chờ tôi. Và ngay vừa bước chân vào nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thơm ngạt ngào của đồ ăn đang nấu. Mẹ chăm sóc chúng tôi như thể chúng tôi còn là con nít. Khi trời lạnh, Mẹ thường hâm đồ ăn trên ngọn lửa, đợi chúng tôi về. Khi trời nóng, Mẹ thường để đồ ăn nguội bớt trước khi chúng tôi ăn. Và khi chúng tôi ngủ tại nhà, Mẹ bao giờ cũng thức dậy mỗi đêm vài lần để đắp mền cho chúng tôi. Chị Cả phải phản đối:
- Mẹ, mẹ làm hư chúng con đó.
Mẹ trả lời, "Nếu không chăm sóc các con thì đời mẹ còn có ích gì?" Mẹ không bao giờ nghĩ đến mình. Mẹ đã đem sự ấm áp, tình thương yêu và thoải mái cho gia đình. Mẹ đã cho chúng tôi sức mạnh và sự hỗ trợ, nhưng Mẹ coi như thế là điều tất nhiên.
Nhưng Mẹ thay đổi cùng với thời gian. Mẹ trở nên trẻ hơn, khuôn mặt đầy đặn lại và hồng hào, sức khoẻ của Mẹ cũng tốt hơn. Ðiều quan trọng nhất là Mẹ đã hồi phục được sự hăng hái và tin tưởng của ngày xưa. Mẹ chú ý đến mọi thứ. Lúc ấy, tôi lúc nào cũng bận tâm với sự học của tôi; khi tôi về nhà vào cuối tuần, tôi thường hồ hởi nói hùng hồn về mọi chuyện ở trường. Mẹ luôn luôn chăm chú theo dõi câu chuyện của tôi.
Em Năm yêu thích chiếu bóng. Mỗi khi đi coi một phim về, em thường mô tả chuyện phim hoặc bắt chước cách diễn xuất. Và Mẹ bao giờ cũng có mặt để nghe và khuyến khích em.
Một điều tuyệt diệu nhất là Mẹ yêu thích cái máy phát thanh. Mẹ thuộc lòng những giờ phát thanh. Bản tin sáu giờ rưỡi khởi dầu một ngày cho Mẹ, và không bao giờ Mẹ quên. Mẹ nghe bản tin trong lúc làm bữa điểm tâm. Rồi Mẹ kể lại những tin chính trong lúc chúng tôi ăn sáng. Trong lúc Mẹ nói, cuộc sống mới đầy sinh động của nước tôi dường như hiện ra trước mặt chúng tôi. Mẹ có một trí nhớ lạ lùng và rất dễ dàng tiếp nhận những điều mới mẻ vào cuộc đời của Mẹ.