Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 6
K
atie thức dậy buổi sáng hôm sau qua tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ ngay bên cạnh giường. Mò mẫm cô nhấc ống nghe lên và kéo nó qua gối áp vào tai. Giọng mẹ cô bắt đầu trước cả khi Katie kịp thốt lên lời. “Katie con yêu, gã đàn ông đó là ai vậy?”
“Ramon Galverra,” Katie mắt vẫn nhắm nghiền trả lời.
“Mẹ biết tên anh ta, hôm qua con nói rồi. Anh ta đang giở trò gì với con vậy?”
“Trò gì với con ư?” Katie lầm bầm. “Chả có gì hết.”
“Katie, đừng có bướng! Gã đó rõ ràng là biết con có tiền – chúng ta có tiền – mẹ có cảm Hình như anh ta đang âm mưu chuyện gì đó.”
Katie chuếnh choáng cố bảo vệ Ramon. “Anh ấy không cần tiền mà cần một người vợ.”
Điện thoại im phăng phắc. Khi giọng mẹ cô vang lên lần nữa, mỗi từ phát ra lạnh băng đầy khinh miệt. “Gã nông dân Puerto Rico đó thực sự nghĩ là sẽ cưới con ư?”
“Tây Ban Nha,” Katie đính chính lại, giọng nói của mẹ cô vang vọng trong tâm trí đang cố tập trung của cô.
‘Cái gì?”
“Con nói anh ấy là người Tây Ban Nha, không phải Puerto Rico. Thực ra anh ấy là người Mỹ.”
“Katherine,” tiếng nói thiếu kiên nhẫn cụt ngủn ra lệnh. “Con sẽ không, ngay cả trong trí tưởng tượng xa vời nhất của con, sẽ không xem xét chuyện cưới gã đàn ông đó, nghe chưa?”
Katie do dự lúc cô ngồi thẳng dậy và thả hai chân xuống đất. “ Con không nghĩ vậy đâu.”
“Con không nghĩ vậy? Katherine, ở nguyên đó và không được để gã ấy lại gần con cho tới khi chúng ta đến. Chúa tôi, chuyện này sẽ giết chết bố con mất. Chúng ta sẽ có mặt ngay sau bữa sáng.”
“Không, đừng!” Katie thảng thốt, cuối cùng cô cũng hoàn toàn tỉnh táo. “Mẹ, nghe con này. Mẹ vừa đánh thức con nên con chưa thể suy nghĩ thấu đáo, nhưng đừng lo gì hết. Con sẽ không lấy Ramon; con còn không biết liệu có còn gặp lại anh ấy không nữa.”
“Katherine, con chắc chứ? Hay con chỉ nói ra để mẹ an tâm thôi?”
“Không, thực sự con không có.”
“Thôi được, con yêu, nhưng nếu anh ta lại gần con nữa hãy gọi anh cho chùng ta nhé, chúng ta sẽ có mặt trong vòng 30 phút.”
“Mẹ..”
“Hãy gọi cho chúng ta, Katie. Bố con và ta yêu con và muốn bảo vệ con. Đừng ngại thừa nhận rằng con không thể đối phó với cái gã Tây Ban Nha, hay Puerto Rico hay gì gì đó nhé.”
Katie mở miệng định phản đối rằng cô không cần để người khác “bảo vệ” cô khỏi Ramon, nhưng rồi cô im lặng. Mẹ sẽ không tin còn Katie không muốn tranh luận với bà. “Thôi được, “cô thở dài, “Nếu con cần, con sẽ gọi. Tạm biệt mẹ.”
Có chuyện gì với bố mẹ cô vậy, Katie tức tối tự hỏi cả nửa tiếng đồng hồ khi cô thay một cái quần len vàng và một chiếc váy vàng đồng bộ. Sao họ lại nghĩ Ramon sẽ làm tổn thương cô hay làm điều gì khiến cô phải cầu cứu họ? Chải mái tóc ra sau đầu, cô kẹp tóc sang một bên bằng một cái ghim rồi thoa một lớp son hồng lên môi, chút mascara lên mi mắt. Cô định sẽ ra ngoài mua thứ gì đó phù phiếm tốn kém để khỏi bận tâm đến Ramon và bố mẹ cô.
Chuông cửa reo lúc cô đang đặt chiếc cốc cà phê vào trong máy rửa bát. Cô sợ đó là bố mẹ, tất nhiên. Họ vừa mới ăn sáng xong, giờ họ đã đến để ngăn cản Ramon, theo cách nói bóng bảy hoa mỹ là như thế.
Một cách cam chịu, cô bước vào phòng khách, kéo cửa ra rồi sửng sốt lùi phắt lại trước dáng người mềm mại cao lớn che cả ánh mặt trời. “Em … em sắp phải đi rồi.” Katie thốt lên.
Lờ đi lời gợi ý của cô, Ramon bước vào trong phòng và kiên quyết đóng lại cánh cửa phía sau anh. Một nụ cười khắc nghiệt hiện trên môi anh. “ Không hiểu sao anh đã nghĩ đó chính là câu em sẽ nói ra.”
Katie nhìn vào khuôn mặt đẹp vuông vức của anh, giờ đang lộ đầy vẻ quyết tâm, và đôi vai mạnh mẽ, giờ gồng lên kiên quyết. Đối mặt với một quyết tâm sắt đá và một hình tượng nam tính tỏa ra uy lực cao tới 6 feet 3, Katie chọn chiến lược rút lui để tập hợp lại trí thông minh bị phân tán của mình. Xoay gót quay đi, cô nói qua với qua vai, “Em đi lấy cà phê cho anh.”
Cô đang rót cà phê vào cốc thì đôi tay của Ramon ở phía sau đã siết ngang eo kéo cô áp vào ngực anh. Hơi thở của anh nhè nhẹ phả lên tóc cô khi anh mở lời. “Anh không muốn cà phê, Katie.”
“Hay bữa sáng?”
“Không.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Quay lại đây anh sẽ nói cho em biết.”
Katie lắc đầu, bàn tay cô bám chặt vào mép bàn đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch ra.
“Katie, anh đã không nói thật cho em biết lý do anh không muốn em mặt bộ đồ bơi đó, vì anh không thích phải thừa nhận với chính bản thân mình. Và em cũng sẽ không. Nhưng giữa hai chúng ta phải luôn trung thực với nhau.” Anh dừng lại rồi miễn cưỡng thở dài. “Toàn bộ sự thật là anh đã ghen – anh không muốn ai ngoài anh nhìn thấy quá nhiều thân hình tuyệt đẹp của em.”
Katie nuốt xuống, lấy lại hơi thở, cô sợ phải xoay người lại, run rẩy cảm nhận chiều dài vạm vỡ, rắn chắc của anh áp sát vào lưng và đôi chân cô. “Em chấp nhận lời giải thích của anh, anh đúng … em không thích chút nào. Em muốn mặc gì là quyền của em, không phải của ai. Nhưng chuyện này chẳng còn quan trong nữa. Em xin lỗi vì đã cư xử quá trẻ con với anh tối qua, đáng lẽ em nên tạm biệt anh mới phải. Nhưng em không thể lấy anh được. Chuyện này sẽ chẳng tới đâu hết.”
Cô mong anh chấp nhận điều đó. Đáng ra cô phải hiểu rõ hơn. Tay anh dịch chuyển từ hai cánh tay cô lên đôi bờ vai, siết nhẹ nhưng kiên quyết xoay cô lại đối mặt với anh. Katie nhìn thẳng vào vùng da rám nắng phía trên cổ áo màu xanh nước biển của anh.
“Nhìn anh, guerida.”
Giọng nói khàn khàn trầm sâu ấy đã gọi cô là em yêu. Cô ngước đôi mắt xanh biếc mở to e dè nhìn lên anh.
“Em có thể lấy anh. Và chuyện này sẽ tốt đẹp. Anh sẽ làm cho nó tốt đẹp.’”
“Chúng ta quá khác biệt với nhau!” Katie khóc. “Sao em có thể nghĩ được rằng anh sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp đây?”
Mắt anh điềm tĩnh nhìn sâu vào mắt cô. “Vì anh sẽ mang em về nhà tối nay và làm tình với em cho đến khi em phải van xin anh ngừng lại. Anh sẽ tạm biệt em buổi sáng với mùi vị đôi môi anh còn vương trên môi em. Anh sẽ sống cuộc sống của mình vì em. ANh sẽ lấp đầy ngày tháng của em bằng niềm vui, và nếu Chúa bắt chúng ta đau khổ, anh sẽ giữ em lại trong vòng tay cho đến khi nước mắt của em khô đi và rồi anh sẽ khiến cho em cười vui trở lại.”
Bị mê hoặc, Katie nhìn chằm chằm vào khuôn miệng mạnh mẽ quyến rũ từ từ hạ xuống môi cô. “Chúng ta sẽ cãi nhau,” cô run run cảnh báo.
Anh áp sát môi cô. “Cãi cọ chỉ là một hình thức quan tâm đến nhau khi cáu giận,”
“Chúng ta sẽ… sẽ bất đồng về tất cả mọi thứ. Anh chuyên chế còn em thì không lệ thuộc.”
Môi anh giữ chặt lấy môi cô. “Chúng ta sẽ học cách thỏa hiệp với nhau.”
“Một người không thể trao tất cả. Anh muốn được đền đáp đổi gì đây?”
Vòng tay anh ôm chặt lấy cô. “Không nhiều cũng không ít hơn những gì anh trao cho em – mọi thứ em phải trao đi mà không cần giữ lại. Bất cứ lúc nào.” Miệng anh bao phủ lấy cô, dỗ dành đôi môi cô tách ra để cho sự xâm nhập của lưỡi anh.
“Nhưng em… ngày mai em phải đi làm.” Katie điên cuồng chống lại.
“Có. Hãy nói với họ rằng em sẽ chuyển tới Puerto Rico và rằng đây sẽ là tuần lễ cuối cùng của em ở đây.”
Trong tất cả những trở ngại to lớn đối với việc thực sự lấy Ramon của cô, Katie vịn vào lý do ít thuyết phục nhất. “EM không thể đến đó và làm thủ tục xin nghỉ việc chỉ trong vòng có 4 ngày. Họ quy định phải báo trước hai tuần, chứ không phải là 4 ngày. Em không thể.”
“Có, Katie,” anh lặng lẽ đáp. “Em có thể.”
“Và còn bố mẹ em --- ôi không! Chúng ta phải ra khỏi đây thôi,” đột nhiên cô hoảng hốt. “Em đã quên mất họ. Họ sẽ đến bây giờ và thấy anh ở đây. Sáng nay mẹ mới gọi cho em một cuộc gọi “Katherine”.” Cô vội vã thoát ra khỏi vòng tay anh, kéo Ramon vào phòng khách, với lấy ví và không dừng lại đến một giây cho tới khi họ vào được trong xe.
“Cuộc điện thoại “Katherine” là sao?” Ramon thắc mắc, liếc sang cô với ánh nhìn thích thú khi anh khởi động chiếc xe Buick.
Katie quan sát cách anh ngồi thoải mái sau tay lái, thầm ngưỡng mộ những ngón tay dài mạnh mẽ của anh đặt trên vô lăng. “Mỗi khi bố mẹ gọi em bằng cái tên Katherine thay cho cái tên Katie thì có nghĩa là thế trận đã được vạch ra, pháo binh của họ đang di chuyển vào đúng vị trí, trừ phi em phất cờ trắng đầu hàng, còn không họ sẽ bắt đầu nã đạn.”
Anh cười phá lên với cô và Katie cảm thấy bớt căng thẳng. Lúc anh rẽ vào đoạn đường dẫn ra Quốc lộ 40 phía Đông, Katie lười biếng hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Tới Gateway Arch! Anh chưa bao giờ thực sự tới đó.”
( Gateway Arch: The Gateway Arch, also known as the Gateway to the West, is an integral part of the Jefferson National Expansion Memorial and the iconic image of St. Louis, Missouri. It was designed by Finnish-American architect Eero Saarinen and structural engineer Hannskarl Bandel in 1947. It stands 630 feet (192 m) tall, and is 630 feet (192 m) wide at its base, making it the tallest monument in the United States.[3] Construction of the arch started on February 12, 1963 and was completed on October 28, 1965.[4] The monument opened to the public on July 10, 1967.[5])
“Du lịch!” Katie trêu chọc.
Họ dành suốt thời gian còn lại của buổi sáng và còn lấn sang buổi chiều, bề ngoài cư xử giống y như du khách. Họ tham dự chuyến đi ngắn trên một chiếc tàu thủy bánh guồng xuôi theo dòng nước âm u của dòng sông Mississippi. Katie lơ đãng nhìn ngắm quang cảnh trôi qua phía bên sông Illinois, tâm trí cô quay cuồng với những ý nghĩ rời rạc.
Ramon chống tay vào lan can và quan sát Katie. “Khi nào em nói chuyện với bố mẹ em?”
Tay Katie thực sự toát mồ hôi trước ý nghĩ đó. Lau hai lòng bàn tay ẩm ướt vào chiếc quần màu vàng đang mặc, cô lắc đầu. “Em chưa quyết định.” Cô trả lời, cố ý mơ hồ với việc mà cô chưa quyết định nổi.
Họ đi bộ dọc theo những con đường lát gạch xưa cũ khu Laclede’s Landing gần bờ sông và dừng lại trước một quán rượu nhỏ tuyệt đẹp nơi bán những chiếc bánh kẹp giống như những kiệt tác nghệ thuật. Katie ăn rất ít, cô nhìn ra ngoài cửa sổ chăm chú vào các nhóm nhân viên khu buôn bán đang tới ăn ở Landing.
Experience St. Louis History at Laclede's Landing
ST. LOUIS, MO, (SLFP.com) - Laclede's Landing - In 1763, a French fur trapper named Pierre Laclede, along with Auguste Chouteau, set out from New Orleans to explore the Illinois Country to establish a trading post. In 1764, he chose the west bank of the Mississippi River, north of the River des Peres and south of the Missouri River. In 1784, the site was cleared and temporary cabins were built. Laclede named the settlement St. Louis in honor of the patron saint of the king of France.
Ramon dựa lưng vào ghế, điếu thuốc cháy đỏ trên môi anh, đôi mắt nheo lại vì khói thuốc – anh quan sát Katie. “Em có muốn anh ở đó lúc em nói chuyện với họ không?”
“Em chưa nghĩ đến.”
Tâm trí mơ hồ, cô bước những bước dài ra phía trước bờ sông và ngồi xuống, nghĩ ngợi mà không thực sự nghĩ được gì.
Ramon đứng phía sau cô, một chân chống sát gần đùi cô – anh ngắm cô. “Em càng chờ nói chuyện với họ, thì em sẽ càng lo lắng, chuyện này sẽ gây khó khăn hơn cho em.”
“Anh đã thực sự lần nào muốn lên tới đỉnh Arch không?” Katie lảng tránh. “Em không biết xe điện giờ còn hoạt động không, nhưng nếu có, khung cảnh trên đó chắc hẳn tuyệt vời lắm. Thực ra em cũng không chắc, vì em lúc nào cũng sợ độ cao nên kkhông dám mở mắt ra nữa.”
“Katie, không còn nhiều thời gian.”
“Em biết.”
Họ quay trở lại xe và khi vòng về Đường Market, Katie đoán vu vơ chắc anh muốn lái xe về Đại lộ Lindell. Ramon tự động đi theo hướng Katie chỉ cho anh. Họ đang lái về phía Tây xuống Lindell thì Ramon lên tiếng. “Cái gì vậy?”
Katie ngước lên sang phải. “Nhà thờ St. Louis,” Cô sửng sốt khi anh dừng xe ngay trước kiến trúc cầu kỳ này. “Chúng ta dừng lại làm cái gì vậy?”
Ramon xoay qua và vòng tay ôm lấy vai cô. “Chỉ còn vài ngày nữa là chúng ta rời khỏi đây rồi, nhiều thứ phải quyết định và cũng có nhiều việc phải làm. Anh sẽ giúp em xếp đồ và làm tất cả mọi việc anh làm được, nhưng anh không thể nói chuyện với bố mẹ thay cho em, hay cũng không đi nộp đơn nghỉ việc giùm em được.”
“Không, em hiểu mà.”
Bàn tay còn lại của anh chạm vào cằm cô, dịu dàng nâng lên và cái hôn anh trao cho cô chứa đựng một sự âu yếm đầy thuyết phục.
“Nhưng sao anh lại muốn vào nhà thờ?” Katie hỏi lúc anh vòng trước đầu xe và mở cửa cho cô.
“Thông thường các tác phẩm tinh xảo nhất mà thợ thủ công địa phương làm ra vào cùng thời điều có thể được tìm thấy ở các nhà thờ, chứ không phải ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới.”
Katie hoàn toàn không tin đó là lý do đáng thuyết phục, và từng dây thần kinh trong cô trước đó đã căng ra như sợi dây đàn, giờ lên đến đỉnh điểm lúc họ bước từng bậc cầu thang tiến vào khu nhà thờ mái vòm. Ramon mở một trong số những cánh cửa lớn khắc chạm tinh xảo và bước lên trước cô vào bên trong khoảng không gian rộng rãi mát lạnh. NGay lập tức tâm trí cô tràn ngập ký ức của những ngọn nến cháy rực và hoa trang trí bàn thờ.
Ramon đặt bàn tay anh lên khuỷu tay cô, không cho cô sự lựa chọn nào ngoài việc bước cùng anh xuống lối đi chính giữa các hàng ghế. Katie đưa mắt theo những hàng ghế dài vô tận, ngước lên trần đỉnh vòm xa tít trang trí những hình khảm ngoạn mục lấp lánh ánh vàng, cô ép mình tránh nhìn về chiếc bàn thờ đá cẩm thạch. Ở dãy ghế đầu tiên cô quỳ xuống bên cạnh Ramon, cảm giác giống như một kẻ gian lận, một kẻ đột nhập không được hoan nghênh. Cô đưa mắt về phía bàn thờ, rồi nhắm lại chống chọi một cơn xây xẩm mặt mày đang dâng lên. Chúa không muốn cô ở đây – không phải như thế này – không phải bên cạnh Ramon. Bên anh thật quá buồn đau. Và sai trái nữa. Tất cả những gì cô muốn chỉ là thể xác anh, chứ không phải là cả một cuộc đời Ramon.
Ramon đang quỳ xuống đằng sau cô, nỗi sợ hãi bao trùm lấy Katie vì những lời cầu nguyện của anh. Cô thậm chí còn khá chắc những câu anh đang nói. Như thể cô có khả năng xóa hết những lời cầu nguyện riêng tư đó, Katie bắt đầu cầu xin, vội vã, rời rạc, nỗi sợ đang lớn dần lên. Làm ơn, làm ơn đừng nghe anh ấy nói. Đừng để chuyện này xảy ra. Đừng để anh ấy quan tâm quá nhiều tới con. Con không thể làm được những việc mà anh ấy yêu cầu. Con biết mình không thể. Con không muốn. Chúa ơi…” Katie lặng lẽ khóc. Người có nghe thấy con không? Có bao giờ người lắng nghe tiếng con không?
Katie đứng phắt dậy, nước mắt cô tuôn ra khi cô quay lại và níu chặt lấy thân hình vững chãi của Ramon. “Katie?” Giọng nói trầm ấm của anh gần ngay bên tai cô chứa đựng sự lo lắng, hai tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cô.
“Để em ra khỏi đây, Ramon. Làm ơn! Em phải ra khỏi đây.”
Em.. em không biết ở trong đó em làm sao nữa,” Katie xin lỗi, cô lau đôi mắt uớt đẫm của mình bằng những ngón tay. Họ đang đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống những bậc thềm trước nhà thờ. Katie ngắm dòng xe đang lưu thông xuống Đại lộ Lindell, cô vẫn quá bối rối và đau buồn đến nỗi không nhìn lên Ramon lấy một thoáng khi cô nói lời giải thích. “Em không còn đến nhà thờ kể từ lúc kết hôn.”
Cô nhìn đăm đăm xuống những bậc thềm, lúng túng trước giọng nói sững sờ của Ramon. “Em đã từng kết hôn?”
Katie gật đầu mà không hề ngẩng mặt lên. “Đúng. Hai năm trước em mới 21 tuổi, ngay tháng tốt nghiệp đại học. Một năm sau thì li dị.” Chuyện đó vẫn còn làm Katie đau đớn khi phải thừa nhận trước bất kỳ ai. Cô đã bước được xuống hai bậc cầu thang mới nhận ra rằng Ramon không hề đi theo cô. Xoay người lại, cô thấy anh chăm chú nhìn cô qua ánh mắt khắc nghiệt, không thương xót. “Em đã cưới trong nhà thờ Thiên chúa giáo này?”
Giọng anh gay gắt, cũng như câu hỏi giả vờ không quan trọng, đã khiến cô ngỡ ngàng. Tại sao anh lại tỏ ra bụồn bã về chuyện cô đã cưới trong một nhà thờ hơn cái thực tế rằng cô đã từng kết hôn? Câu trả lời dội vào Katie như một tảng băng lạnh ngắt, đem lại cho cô cảm giác tươi tỉnh hơn, rồi buốt nhói trong lòng. Ramon hẳn phải là tín đồ Thiên chúa giáo. Tín ngưỡng của anh không cho phép anh cưới cô nếu như cô đã tiến hành lễ cưới trong một nhà thờ Thiên chúa giáo và rồi lại ly hôn.
Chúa thưc sự đã đáp lại lời cầu khẩn của cô, Katie lẫn lộn giữa lòng biết ơn và cảm giác tội lỗi vì nỗi đau mà cô mang tới cho Ramon chỉ là lời nói dối. Cô đã ly hôn, nhưng David đã bị giết chết sáu tháng sau đó vì thế thực sự chẳng có trở ngại nào ngăn cản được Ramon cưới cô. Hơn nữa, anh không hề biết chuyện đó còn Katie sẽ không kể cho anh nghe. “Vâng, em đã làm lễ cưới trong nhà thờ.” Cô lặng lẽ đáp.
Katie nhận ra rằng đã vào xe và lái ra xa lộ. Tâm trí cô đang trôi về dĩ vãng buồn đau cũ. David. Một David với vẻ đẹp xù xì, người đã tìm mọi cách dập tắt những chuyện ngồi lê đôi mách về mối quan hệ của anh với vợ đối tác cấp cao trong công ty luật, cũng như những vị khách nữ trong công ty, và đã thực hiện được điều đó bằng cách đính hôn với Katherine Connelly. Cô đẹp lộng lẫy, thông minh vựợt trội và đủ khờ dại ngốc nghếch. Những người đã tin vào câu chuyện bàn tán xôn xao đó, đã nhìn vào cô và biết rằng họ đã sai lầm. Rốt cuộc, người đàn ông tỉnh táo nào lại có thể bận tâm đến những người đàn bà khác trong khi anh ta có một Katie như thế này bên cạnh?
Nhưng không phải với David Caldwell. Anh ta là một luật sư, một cựu cầu thủ bóng đá ở trường đại học. Một gã đàn ông giả tạo với đức tính gây được lòng tin của nhiều ngừoi, một bản ngã được nuôi dưỡng bởi các phụ nữ xung quanh. Mỗi người đàn bà mà anh ta quen đều là một thách thức. Mỗi cuộc chinh phục thể xác mà anh ta giành được đều minh chứng rằng anh ta hoàn hảo hơn bất kỳ ai khác. Anh ta quả là một kẻ đấy sức quyến rũ… cho đến khi anh ta tức giận. Khi tức giận, anh ta biến thành một gã đàn ông hung bạo, cục súc nặng 195 pounds.
Vào lễ kỷ niệm 6 tháng đầu tiên trong cuộc hôn nhân của họ, Katie nghỉ làm một buổi chiều. Cô dừng lại ở siêu thị mua vài thứ đồ đặc biệt và lái xe về nhà, trong lòng đầy ắp những kế hoạch vui để làm David bất ngờ bằng một cuộc ăn mừng. Khi cô tới, cô phát hiện ra David đã “ăn mừng” xong xuôi với người vợ đứng tủôi, hấp dẫn của một thành viên cấp cao trong công ty luật. Cho tới lúc chết, Katie không bao giờ quên được giây phút cô đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ và nhìn thấy họ. Thậm chí đến tận bây giờ cái ký ức đó vẫn còn khiến cô ghê tởm.
Nhưng ký ức của cái đêm ác mộng đó lại kéo dài quá đau lòng.
Những vệt thâm tím trên cơ thể mà David giáng xuống cô tối đó đã nhanh chóng lành lại, nhưng những vết thương lòng giờ vẫn còn là nỗi đau. Những vết thương khép lại, nhưng chúng vẫn còn day dứt và đớn đau mãi.
Katie nhớ lại những cuộc điện thoại gọi đến vào nửa đêm sau khi cô rời bỏ anh ta: David nài nỉ rằng anh ta sẽ thay đổi, anh ta yêu cô. David chửi rủa cô thậm tệ và dọa dẫm cô bằng những cuộc trả thù tàn bạo nếu cô dám kể cho người khác nghe chuyện anh ta đã làm. Thậm chí niềm hy vọng được ly dị êm thấm trong tự trọng của Katie cũng đã bị vùi dập thảm hại. Cuộc li hôn tự nó xaỷ ra lặng lẽ, trên cơ sở hai người bất đồng quan điểm không thể nào hòa giải được, nhưng bản thân David thì không hề như vậy. Nỗi khiếp sợ nhức nhối rằng Katie có thể kể ra bí mật của mình, anh ta đã mò đến chỗ làm việc vu khống và nói xấu cô, thậm chí cả gia đình cô với bất kỳ ai muốn nghe. Những chuyện anh ta nói ra thật tệ mạt, hèn hạ và đầy ác ý đến nỗi hầu hết những người nghe anh ta nói đều phải quay đi căm phẫn và bắt đầu nghi ngờ sự tỉnh táo của anh ta. Nhưng Katie thì đã quá bẽ mặt và bị hủy hoại đến mức chẳng còn để ý tới.
Rồi bốn tháng sau vụ ly dị, cô tự lê lết ra khỏi nỗi khiếp sợ và đau đớn mà cô đã chìm đắm trong đó, nhìn vào mình trong gương, tự hỏi, “Katherine Elizabeth Connelly, mày sẽ để cho David Caldwell hủy hoại phần đời còn lại của mày sao? Mày có thực sự muốn dâng tặng cho anh ta cảm giác thỏa mãn nhiều đến thế không?”
Với chút xíu lòng can đảm và hăng hái còn rơi rớt lại của mình, cô lập kế hoạch từng chút từng chút một quay trở lại cuộc sống ngày xưa. Cô chuyển chỗ làm và rời khỏi ngôi nhà của bố mẹ cô để sống trong căn hộ của chính mình. Nụ cười quay trở lại trên khuôn mặt và rồi cô biết cười nhiều hơn nữa. Cô bắt đầu sống lại cuộc sống mà số phận đã trao tặng cho cô. Và cô sống với thái độ mừng vui nhất định. Trừ thỉnh thoảng những lúc cuộc sống dường như quá hời hợt. Quá vô vị đến khủng khiếp. Quá trống rỗng.
“Ai?” Câu hỏi của Ramon phát ra bên cạnh cô cắt đứt dòng hồi tưởng. Katie đưa đầu vào thành ghế và nhắm mắt lại.
“David Caldwell. Luật sư. Bọn em kết hôn trong vòng sáu tháng và ly hôn trong vòng sáu tháng tiếp theo.”
“Kể anh nghe về anh ta.” Anh khắc nghiệt ra lệnh cho cô.
“Em ghét nói về anh ta. Em ghét nghĩ đến anh ta là căn nguyên của sự việc.”
“Kể cho anh,” anh xiết chặt.
Ám ảnh bởi ký ức khủng khiếp về cuộc hôn nhân của cô với David giờ đây lại đang tràn ngập trong tâm trí cô, và hoảng sợ bởi áp lực không ngơi ngớt của Ramon thúc giục cô lấy anh, Katie vịn vào một lối thoát duy nhất mà cô còn có thể nghĩ ra vào lúc này: cho dù có coi thường tính hèn nhát của chính mình đi chăng nữa, thì cô vẫn chọn cách lừa gạt Ramon phải tin rằng David vẫn còn sống để đặt dấu chấm hết cho bất kỳ cuộc tranh luận nào nữa về việc cô sẽ đi Puerto Rico và trở thành vợ của anh. Tự nhắc nhở mình rằng hãy nói về David như thể anh ta vẫn còn đang sống, cô bắt đầu: “Không có gì nhiều để kể về anh ấy. Anh ấy ba mươi hai – cao lớn, da nâu và rất đẹp. Thật ra anh ấy làm cho em nhớ tới anh.”
“Anh muốn biết lý do tại sao em lại ly hôn với anh ta.”
“Em ly hôn vì em khinh bỉ anh ta và vì em sợ anh ta.”
“Hắn hăm dọa em?”
“Anh ta không hăm dọa.”
“Hắn đánh em ư?” Ramon trông giận dữ và ghê tởm.
Lời Katie bật ra ngay tức khắc. “David gọi đó là dạy cho em cách cư xử đúng mực.”
“Và anh lại làm em nhớ đến anh ta?”
Anh như sẵn sàng bùng nổ còn Katie vội vàng đính chính lại. “Chỉ một chút ở vẻ bề ngoài thôi. Hai người đều có nước da nâu, mái tóc đen và mắt đen. David chơi bóng ở trường đại học, còn anh..” Cô lén lút liếc qua anh, rồi chùn lại vì sợ hãi khi nhìn thấy cơn thịnh nộ đang bùng lên trong nét mặt nghiêng nghiêng của anh, “ anh trông như là chơi môn tennis vậy, “ cô rụt rè kết thúc.
Khi họ tiến vào bãi đỗ xe trước khu nhà cô ở, lóe lên trong tâm trí Katie rằng chắc chắn đây sẽ là buổi cuối cùng ở bên nhau của họ. Nếu Ramon theo đạo Thiên chúa như những người Tây Ban Nha khác thì anh có thề sẽ không xem xét đến chuyện lấy cô nữa.
Ý nghĩ không bao giờ còn gặp lại anh đột nhiên trở nên buốt nhói, Katie cảm thấy một chút phiền muộn và tuyệt vọng trong lòng. Cô muốn thời gian kéo dài thêm, để có thể ở bên anh thêm chút nữa. Nhưng không cô đơn – không khi anh có thể kéo cô vào lòng và trong vòng 5 phút đồng hồ khiến cô chìm đắm trong nỗi khát khao và thú thật với anh mọi chuyện. Rồi cô sẽ quay trở về nơi mà cô đã ở một giờ trước đây. Không thể thoát ra.
“Anh có biết em muốn làm gì tối nay không?” cô lên tiếng khi anh đưa cô tới cửa, “Đó là, nếu anh không phải làm việc.”
“Không, sao?” Giọng anh sít lại.
“Em thích đến nơi nào đó để nghe nhạc và nhảy cùng nhau”. Lời nói giản đơn của cô khiến khuôn mặt anh tối lại vì thịnh nộ. Đường viền cứng cỏi nơi quai hàm anh siết lại. Anh giận dữ, Katie khiếp sợ. Giọng cô hối lỗi và vội vã, “Ramon, em đáng ra phải biết được anh theo đạo và rằng việc đã kết hôn trong nhà thờ đó của em sẽ khiến anh không thể cưới em. Xin lỗi vì em đã không kể trước cho anh nghe.”
“Em lấy “làm tiếc” đến nỗi giờ em lại muốn ra ngoài đi nhảy?” anh gay gắt mỉa mai. Và rồi, gắng sức kiềm chế cơn thịnh nộ điên cuồng, anh lên tiếng hỏi một cách căng thẳng. “Lúc nào anh đến đón em?”
Katie nhìn lên mặt trời chiều. “Khoảng 4 tiếng nữa, lúc 8 giờ.”
******
Katie chọn một chiếc váy vai trần bằng lụa màu xanh lam sẫm làm tôn lên đôi mắt và tương phản với màu đỏ rực của mái tóc cô. Trong gương, cô nhìn chăm chú vào đường xẻ \hờ hững chính giữa ngực cô để chắc chắn rằng Ramon sẽ không nghĩ chiếc váy quá hở hang. Nếu đây là buổi tối cuối cùng của họ, cô không muốn phá hỏng nó chỉ vì một cuộc tranh cãi khác về vấn đề quần áo của cô. Cô đeo khuyên tai tròn bằng vàng, một cái vòng tay lớn cũng bằng vàng ở cánh tay, xỏ chân vào đôi săng dan sang trọng cùng tông màu với chiếc váy của cô. Cô thả mái tóc của mình xõa xuống hai bờ vai, và vào phòng khách ngồi chờ Ramon.
Buổi tối cuối cùng ở bên nhau của họ… tinh thần của Katie chìm xuống đáng báo động. Cô đi vào bếp và rót một chút rượu brandy vào chiếc cốc nhỏ, rồi ngồi xuống ghế sofa đến 8 h kém 15, chầm chậm nhấp từng ngụm brandy và dõi theo chiếc đồng hồ treo trên tường đối diện. Khi chuông cửa reo vào đúng 8 giờ, cô hồi hộp đứng phắt dậy, thả chiếc cốc không xuống và ra mở cửa.
Mối quen biết ngắn ngủi của họ đã không chuẩn bị tinh thần cho Katie trước một Ramon Galverra đang đứng ở trước mặt cô.
Anh trông thanh lịch cực kỳ trong bộ vest màu xanh đen vừa vặn như in làm nổi bật chiếc áo sơ mi màu trắng tinh và cà vạt kẻ sọc cổ điển. “Anh trông tuyệt vời,” Katie nở nụ cười rạng rỡ ngưỡng mộ “Anh giống y như một chủ tịch ngân hàng vây.” Cô nói thêm, và bước lùi một bước đề ngắm rõ hơn thân hình to cao của anh.
Vẻ mặt của Ramon biểu lộ sự mỉa mai. “Nếu có thật thì anh không thích những ngài giám đốc ngân hàng. Đối với phần lớn bọn họ thì toàn là những kẻ không giàu trí tưởng tượng hăm hở vơ vét lợi nhuận từ những rủi ro, nhưng lại không hề muốn bất kỳ rủi ro nào xảy đến với bản thân mình.”
“Ôi,” Katie hơi chút bối rối, “À, dù gì thì họ cũng là những kẻ ăn diện xuất sắc.”
“Làm sao em biết?” Ramon hỏi lại. “Em cũng đã lấy một giám đốc ngân hàng kẻ em quên không tính đến phải không?”
Bàn tay Katie cứng lại giá buốt khi cô với lấy chiếc áo choàng bằng lụa đồng bộ với chiếc váy của cô đang mặc. “Không, tất nhiên là không.”
Họ đi xuống con tàu nhỏ và lắng nghe tiếng nhạc jazz Dixieland, rồi quay về Lacledes Landing nơi họ ghé vào thêm ba chỗ nữa để nghe các bài hát phong cách jazz và blues. Buổi tối càng trôi qua Ramon càng trở nên lạnh lùng và khó gần, anh càng tách biệt thì Katie càng uống nhiều và cố tỏ ra vui vẻ.
Khi lái tới được một nơi nổi tiếng gần sân bay, Katie đã hơi chếnh choáng, cực kỳ hoảng hốt và hoàn toàn khổ sở.
Nơi mà cô chọn đông nghẹt khách một cách bất thường trong một buổi tối ngày thứ Ba, nhưng họ may mắn dành được một bàn ngay bên cạnh sàn nhảy. Ở đó, tuy nhiên, may mắn của Katie đã chấm dứt. Ramont thẳng thừng từ chối nhảy với cô, còn Katie không biết mình có thể chịu đựng được sự dè dặt lạnh lùng mà chỉ vừa đủ che giấu nỗi khinh miệt của anh đến bao giờ nữa. Ánh mắt gay gắt của anh dò xét cô với một nỗi quan tâm cay độc, tách rời khiến cho Katie tỏ ra lúng túng trong lòng.
Cô nhìn quanh, chủ yếu để tránh ánh mắt lạnh lùng của Ramon hơn là vì thích thú với mọi thứ xung quanh, cái nhìn của cô dán vào một người đàn ông đẹp trai đang ngồi ở quầy bar quan sát cô. Anh ta nhướng mày, miệng ra hiệu “Nhảy không?” và một Katie đang tuyệt vọng hoàn toàn liền gật đầu.
Anh ta tiến về phía bàn, săm soi chiều cao hiển nhiên của Ramon và liền tỏ ra cảnh giác, lịch sự mời Katie nhảy.
“ANh có phiền không?” Katie hỏi Ramon, cô háo hức muốn đào thoát.
“Ít nhất thì không,” anh trả lời với cái nhún vai thờ ơ.
Katie thích khiêu vũ, cô có sự duyên dáng bẩm sinh và cách chuyển động rất bắt mắt. Bạn nhảy của cô, rõ ràng là không chỉ thích khiêu vũ mà còn là một kẻ hoàn toàn thích phô trương về việc đó. Những bóng đèn màu nhấp nháy chiếu trên cao, âm nhạc rộn ràng, còn Katie xoay theo điệu nhạc, chìm đắm trong giai điệu tuyệt vời của nó. “Này, cô giỏi lắm,” bạn nhảy của cô lên tiếng, anh ta dìu cô đi theo nhịp chân của mình để tạo thế nhảy khoe khoang hơn.
‘Anh đang phô trương,” Katie nói với anh ta khi đám đông trên sàn nhảy bắt đầu tản đi và trả lại cho họ thêm không gian, hai người cùng nhau ngừng lại. Ở cuối bài disco, tiếng vỗ tay tán thưởng và khích lệ của đám đông vang lên.
“Họ muốn chúng ta trình diễn thêm,” bạn nhảy của cô lên tiếng, anh ta nắm chặt lấy tay cô khi Katie dợm bước lại bàn. Cùng lúc đó, một điệu nhạc disco bắt đầu vang lên trong căn phòng đầy người, và Katie không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tỏ ra duyên dáng với thứ mà cá nhân cô cảm giác giống như một thói huênh hoang kệch cỡm. Khi cô nhảy, cô nhìn trộm sang Ramon, và nhanh chóng quay đi. Anh đã đứng lên khỏi ghế hướng về phía sàn nhảy, hay tay đút túi quần và đang quan sát cô với một sự quan tâm bình thản của một người Tây Ban Nha đi xâm chiếm Nam và Trung Mỹ mệt mỏi quan sát một gái nhảy đã được trả tiền.
Khi âm nhạc ngừng lại một tràng vỗ tay tán thưởng lại nổi lên. Bạn nhảy của cô có giữ cô lại để nhảy với anh ta thêm một bản nữa, nhưng lần này Katie kiên quyết chối từ.
Cô ngồi vào ghế đối diện với Ramon và nhấp một ngụm đồ uống, nhanh chóng càng trở nên khó chịu với cái cách họ đang sử xự với nhau. “Sao?” cô hỏi với thái độ thù địch khi anh không hề đả động gì đến bài trình diễn của cô.
Một bên lông mày đen của anh nhướng lên nhạo báng. “Không tồi.”
Katie muốn đánh cho anh một trận. Một bản nhạc nữa lại bắt đầu, lần này là một bài hát nhẹ nhàng lãng mạn. Cô nhìn quanh, thấy hai đôi nhảy nữa đang chuẩn bị rời khỏi bàn và cứng người lại. Ramon nhìn theo ánh mắt của cô, thấy họ và miễn cưỡng đứng lên. Không một lời anh nắm lấy khuỷu tay cô và dẫn cô vào sàn nhảy. Một bản nhạc tình yêu, kết hợp với sự dịu dàng nhức nhối khi được lại ở trong vòng tay Ramon lần nữa, khiến cho Katie đầu hàng. Dịch sát vào anh, cô tựa má mình vào làn vải áo khoác xanh đậm. Cô ước gì vòng tay anh ôm cô chặt hơn, rằng anh sẽ kéo cô vào anh và đặt đôi môi lên thái dương cô giống như lần cuối họ nhảy ngoài bể bơi. Cô ước… rất nhiều thứ mơ hồ và không thể xảy ra.
Cô vẫn còn đang mơ màng ước muốn khi họ quay trở về căn hộ của cô, Anh đưa cô về tận cửa và Katie thực tế phải năn nỉ mời anh vào nhà uống chút gì đó. Ngay sau khi anh uống hết cốc brandy, anh đứng dậy và không nói môt lời, chỉ đơn giản là bước ra phía cửa. “Ramon, đừng đi. Không phải như thế này.” Katie khẩn nài.
Anh quay lại nhìn cô, khuôn mặt anh không hề biểu lộ một vẻ gì.
Katie bước về phía anh, và dừng lại cách mấy bước chân, run rẩy vì trong lòng trào lên một nỗi buồn đau và khao khát đến nhói lòng. “Em không muốn anh đi.” Cô thấy mình lên tiếng, và rồi cô vòng tay ôm lấy cổ anh khi cô ép mình vào thân hình cứng nhắc của anh, liều lĩnh hôn anh. Đôi môi anh lạnh lẽo và không hưởng ứng, hai tay anh buông thõng bất động.
Bẽ mặt và tổn thương, Katie giật lùi lại và đôi mắt xanh thẫm nhòa đi nhìn vào anh. “Thậm chí anh không còn muốn hôn tạm biệt em nữa ư?” cô nghẹn ngào.
Toàn bộ cơ thể anh dường như đông cứng lại trong tự thế cự tuyệt tàn nhẫn, căng thẳng, và rồi anh kéo giật cô vào lòng. “Chết tiệt em đi” anh rít lên giận dữ khi môi anh cúi xuống rắn chắc, áp vào miệng cô với sự thành thạo cố ý không thương xót mà ngay lập tức Katie bám lấy, hoang dại đáp ứng lại bằng niềm mong ước vô vọng. Hai bàn tay anh vuốt ve dọc thân người cô, thô bạo ép chặt cô vào người anh. Và rồi anh bất ngờ đẩy cô ra.
Run rẩy và hụt hơi, Katie ngước lên nhìn anh, rồi sợ hãi lùi ra xa khỏi cơn thịnh nộ chết người đang bùng lên trong mắt anh.
“Đó là điều duy nhất em muốn từ anh, phải không Katie?” anh giận dữ.
“Không!” Katie vội vã phủ nhận. “Ý em là, em không muốn cái gì hết, em … em chỉ biết rằng tối nay anh không vui, vì vậy…”
“Chính vì thế,” anh ngắt lời cô bằng giọng nói lăng mạ. “em mang anh về đây để làm anh vui hơn ư?”
“Không!” Katie lóng ngóng, “Em…” Giọng cô chán nản khi anh đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Chỉ khi Katie nghĩ anh chuẩn bị xoay gót và rời đi, thì anh lại xoay sang một hướng khác và sải bước về phía chiếc bàn ăn. Anh nhặt chiếc bút chì mà cô đặt gần điện thoại và viết gì đó vào tờ giấy nhỏ bên cạnh.
Quay lại cửa, anh chạm vào tay nắm cửa. “Anh vừa viết một số điện thoại mà em có thể gọi được cho đến thứ Năm. Nếu em muốn nói chuyện, hãy gọi cho anh.” Cái nhìn chăm chú của anh dán chặt vào khuôn mặt cô và rồi anh rời đi, cánh cửa đằng sau anh đóng lại
Katie đứng ở chỗ mà anh vừa bỏ cô đi, choáng váng và vụn vỡ thành từng mảnh đau đớn. Cái nhìn cuối cùng trước khi rời khỏi đây… như thể anh đang cố khắc sâu vào tâm trí khuôn mặt cô. Anh căm ghét cô, giận dữ với cô, mà vẫn còn muốn nhớ hình ảnh cô. Katie không thể tin rằng mình vụn vỡ đến thế nào. Nước mắt trào ra, và cô thấy cổ họng mình như nghẹn tắc lại.
Cô quay đi và chầm chậm bước vào phòng ngủ. Có chuyện gì với cô đây… có phải đây là tình trạng mà cô đã muốn ư? Cũng không hẳn là như vậy. Cô khao khát Ramon, giờ cô đã thừa nhận với chính mình, nhưng cô muốn anh theo cách của cô: ở đây, tại St. Louis này, và có một công việc tử tế nào đó.