There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Haruki Murakami
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年 Shikisai Wo Motanai Tazaki Tsukuru To, Kare No Junrei No Toshi
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Nhật Trường
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 241
Cập nhật: 2021-09-28 03:26:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
azaki Tsukuru gửi thư cho Kimoto Sara từ máy tính cá nhân, mời nàng đi ăn. Đã năm ngày kể từ lần hai người trò chuyện trong một quán bar ở Ebisu. Thư hồi âm được gửi lại cho gã từ Singapore, hai hôm bữa nàng về Nhật Bản. Nàng rảnh vào buổi chiều ngày hôm sau, tức chiều thứ Bảy. “Thật đúng lúc quá. Tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cậu,” nàng viết trong thư.
Có chuyện muốn nói? Dĩ nhiên, Tsukuru không thể đoán ra được nàng muốn nói gì với mình. Nhưng nghĩ đến việc sẽ lại được gặp nàng, tâm trạng gã bỗng trở nên phấn chấn. Tâm trạng đó khiến gã thêm chắc chắn rằng con tim gã đang mong muốn người phụ nữ hơn tuổi ấy. Lâu ngày không gặp nàng, gã có cảm giác như mình đang sắp đánh mất một cái gì quý giá và thấy hơi nhói đau trong lồng ngực. Khá lâu rồi gã mới có lại tâm trạng này.
Nhưng suốt ba ngày sau đó, Tsukuru quay cuồng trong một mớ công việc ngoài dự kiến. Khi thực hiện dự án dùng chung đường ray giữa tàu điện nổi và tàu điện ngầm, người ta phát hiện thấy một số vấn đề liên quan đến an toàn bắt nguồn từ sự không đồng nhất về hình dạng giữa các loại toa xe (tại sao một thông tin quan trọng nhường ấy mà lại không được cung cấp từ trước?), dẫn đến việc phải gấp rút cải tạo lại một phần các đường ke ở một vài nhà ga để giải quyết chúng. Gã có nhiệm vụ lập bảng tiến độ thi công. Mấy đêm liền, gã gần như thức trắng để làm việc. Mặc dầu vậy, công việc về cơ bản cũng đã hòm hòm, nên gã có thể xin nghỉ từ chiều thứ Bảy đến hết ngày Chủ nhật. Gã mặc nguyên bộ vest từ công ty đến thẳng chỗ hẹn ở khu Aoyama. Gã ngủ lịm đi trên băng ghế tàu điện ngầm, suýt nữa thì không kịp xuống ga Akasakamitsuke để đổi tàu.
“Trông cậu có vẻ khá mệt mỏi đấy.” Sara nói khi vừa thấy mặt gã.
Tsukuru giải thích sơ qua về lý do khiến mình bận túi bụi mấy ngày vừa rồi, cố gắng ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể.
“Tôi cũng định về qua nhà, tắm một cái, rồi thay sang một bộ đồ không phải dành cho công việc, nhưng không kịp.” Gã nói.
Sara lấy từ trong túi mua sắm ra một chiếc hộp thon dài, nhỏ và dẹt được bao gói rất đẹp đưa cho Tsukuru. “Đây là quà của tôi tặng cậu.”
Tsukuru bóc lớp giấy gói. Bên trong là một chiếc cà vạt. Môt chiếc cà vạt bằng lụa, màu xanh lơ không hoạ tiết sang trọng, Yves Saint Laurent.
“Tôi bắt gặp và mua nó trong một cửa hàng miễn thuế ở Singapore vì nghĩ nó hợp với cậu.”
“Cảm ơn cô. Một chiếc cà vạt rất đẹp.”
“Cũng có những người đàn ông không thích được tặng cà vạt.”
“Tôi thì khác,” Tsukuru nói. “Bởi vì tôi chẳng bao giờ đột nhiên nảy ra ý định đi mua cà vạt. Hơn nữa, cô cũng thật có gu khi chọn một chiếc như thế này.”
“Thật may là cậu thích nó.” Sara nói.
Tsukuru tháo ngay chiếc cà vạt kẻ sọc mảnh đang đeo và thắt chiếc cà vạt Sara mới tặng vào cổ. Bộ đồ mà gã mặc hôm đó là một cây vest hè màu xanh sẫm cùng áo sơ mi thắng kiểu cổ thường nên một chiếc cà vạt màu xanh lơ tỏ ra khá ăn nhập, không gây ra chút cảm giác khập khiễng nào. Sara với tay qua bàn, chỉnh lại nút thắt cho gã bằng một động tác thành thạo. Mùi nước hoa thoang thoảng xông lên mũi gã thật dễ chịu.
“Rất hợp.” Nàng nói, rồi nở một nụ cười.
Khi được đặt ở trên mặt bàn, chiếc cà vạt gã vừa đeo trông sờn cũ hơn nhiều so với gã tưởng. Nó cũng giống như một thói quen không phù hợp lâu ngày mà gã không nhận ra. Gã lần đầu tiên nghĩ rằng mình phải để tâm hơn tới cách ăn mặc.
Hằng ngày làm công việc thiết kế ở văn phòng công ty đường sắt, gã không có nhiều dịp để chú ý tới trang phục. Một môi trường hầu như chỉ có cánh đàn ông. Vừa đến công ty là gã lập tức tháo cà vạt, xắn tay áo sơ mi và lao vào công việc. Gã cũng thường xuyên phải xuống hiện trường. Xung quanh Tsukuru hầu như chẳng mấy ai quan tâm tới những thứ như gã đang mặc bộ vest gì, thắt chiếc cà vạt ra sao. Và việc đều đặn hẹn hò với một người phụ nữ cụ thể, nếu nghĩ kỹ ra, thì cũng là việc đã cách nay lâu lắm rồi.
Đó là lần đầu tiên Sara tặng quà cho gã. Gã thấy vui vì điều này. À đúng rồi, mình phải hỏi ngày sinh nhật của nàng, Tsukuru nghĩ bụng. Sẽ cần có một món quà, phải ghi nhớ sẵn điều đó trong đầu. Gã cảm ơn nàng một lần nữa, rồi gấp chiếc cà vạt cũ lại và đút vào trong túi áo vest.
Hai người đang ở trong một quán ăn Pháp nằm dưới tầng hầm một toà nhà thuộc khu Nam Aoyama. Quán ăn này cũng do Sara giới thiệu, nó không phải một nơi kiểu cách., rượu vang và đồ ăn đều không quá đắt. Mặc dầu gần giống với một quán rượu bình dân, nhưng nếu so với một chỗ như vậy thì bàn ghế được kê khá rộng rãi nên có thể thong thả trò chuyện, cung cách phục vụ cũng tử tế. Hai người gọi một bình vang đỏ, rồi bắt đầu xem xét thực đơn.
Nàng mặc một tấm váy liền thân in hoa nhỏ và khoác bên ngoài một chiếc cardigan mỏng màu trắng, cả hai đều có vẻ là những món đồ thượng hạng. Tất nhiên, Tsukuru không biết Sara đang được nhận mức lương bao nhiêu, nhưng dường như nàng đã quen với việc tiêu nhiều tiền cho những món đồ nàng mặc.
Nàng kể chuyện công việc ở Singapore trong lúc dùng bữa. Thương lượng giá cả với khách sạn, lựa chọn nhà hàng, thu xếp phương tiện đi lại, thiết kế hàng loạt những hoạt động kiểm tra các cơ sở y tế…, công việc cần phải làm để lên kế hoạch cho một tour du lịch mới nhiều như núi. Phải chuẩn bị một danh sách dài các việc, rồi sang tận nơi để kiểm tra từng nội dung một, phải tự mình đến thực địa, đôn đáo mọi chỗ và xem xét từng chi tiết nhỏ. Quy trình công việc cũng giống như khi xây dựng một nhà ga mới vậy. Nghe nàng nói chuyện, Tsukuru hiểu rằng nàng là một chuyên gia cẩn trọng và tài năng.
“Tôi lại sắp phải sang đó lần nữa.” Sara nói. “Cậu đã tới Singapore bao giờ chưa?”
“Chưa. Thú thật, tôi chưa môt lần rời khỏi nước Nhật. Tôi không có cơ hội ra nước ngoài công tác, vả lại cũng ngại đi du lịch nước ngoài một mình.”
“Singapore thú vị lắm đó. Món ăn ngon này, khách sạn nghỉ dưỡng thì tuyệt vời, mà lại ở rất gần nữa chứ. Giá như tôi có thể dẫn cậu đi.”
Hẳn là sẽ rất tuyệt nếu được đi du lịch nước ngoài cùng nàng, một chuyến đi chỉ có hai người, gã thầm tưởng tượng.
Tsukuru chỉ uống một ly vang như thường lệ, trong khi Sara uống nốt chỗ còn lại trong bình. Cơ thể nàng hẳn là có khả năng dung nạp tốt, thể nên cho dù uống bao nhiêu, sắc mặt nàng cũng hầu như không thay đổi. Gã chọn món bò hầm, còn nàng chọn món vịt rô ti. Sau khi dùng hết món chính, nàng gọi tráng miệng sau một hồi đắn đo, Tsukuru gọi cà phê.
“Sau dạo gặp cậu lần trước, tôi đã nghĩ rất nhiều.” Sara mở đầu câu chuyện trong lúc uống hồng trà tráng miệng. “Về bốn người bạn thời cấp ba của cậu. Về cái cộng đồng hoàn mỹ, và sự hoà hợp trong đó.”
Tsukuru hơi gật đầu. Rồi tiếp tục chờ đợi câu chuyện của nàng.
Sara nói: “Câu chuyện về nhóm năm người bọn cậu rất thú vị. Vì tôi chưa từng trải qua chuyện đó bao giờ.”
“Không chừng sẽ tốt hơn nếu đừng có cái trải nghiệm ấy ngay từ đầu.” Tsukuru lên tiếng.
“Vì cuối cùng nó chẳng để lại gì hơn một vết thương trong lòng cậu?”
Gã gật đầu.
“Tôi hiểu tâm trạng đó.” Sara nheo mắt nói. “Nhưng, cho dù cuối cùng cậu đã gặp phải một kết cục đau lòng và thất vọng, thì tôi vẫn cảm thấy cơ duyên được gặp gỡ bọn họ là điều may mắn đối với cậu. Giữa những con người khác nhau có thể gắn bó mật thiết đến như vậy về tâm hồn không phải điều dễ gặp. Và sự gắn bó ấy chỉ hình thành khi hội đủ năm người, đó chẳng phải là một kỳ tích sao?”
“Đúng là gần như một kỳ tích, và có lẽ đã thật may mắn khi nó xảy đến với tôi. Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tsukuru nói. “Chỉ có điều, càng như thế thì cú sốc lúc đánh mất nó, hay nói đúng hơn là bị tước đoạt mất nó, càng lớn. Cảm giác mất mát, cảm giác cô tuyệt… Những cách nói như thế vẫn chưa đủ để diễn tả hết.”
“Nhưng đã hơn mười sáu năm trôi qua rồi. Giờ đây cậu đã là một người đàn ông gần bốn mưoi tuổi. Cho dù tổn thương khi ấy có trầm trọng đến thế nào, thì chẳng phải cũng đã đến lúc cậu nên vượt qua nó rồi hay sao?”
“Vượt qua,” Tsukuru lặp lại câu nói của nàng. “Điều đó cụ thể là gì nhỉ?”
Sara đặt hai tay lên bàn. Mười ngón tay hơi xoè rộng. Trên ngón út bên tay trái đeo một chiếc nhẫn đính đá quý có hình hạt hạnh đào. Nàng ngắm nghía chiếc nhẫn ấy hồi lâu. Sau đó ngẩng mặt lên.
“Tôi có cảm giác, đã đến lúc cậu phải tự mình làm sáng tỏ lý do tại sao cậu lại bị bốn người bạn ấy cự tuyệt thẳng thừng đến vậy, và tại sao lại nhất định bị cự tuyệt như thế.”
Tsukuru đang định uống nốt chỗ cà phê thì nhận ra rằng chiếc cốc đã rỗng không, bèn đặt trở lại vào đĩa lót, phát ra một tiếng động lớn, khô khốc ngoài dự đoán. Như nghe thấy âm thanh đó, người phục vụ tới bên bàn, rót nước đá vào hai chiếc ly.
Người phục vụ đi rồi, Tsukuru liền cất tiếng:
“Như tôi đã nói, về phần mình, tôi muốn lẳng lặng quên đi sự kiện đó trong khả năng có thể. Từng chút một, tôi đã dần khoả lấp được vết thương khi ấy và chiến thắng nỗi đau theo cách của riêng mình. Tôi đã phải mất nhiều thời gian để làm việc đó. Tôi không muốn bới lại vết thương đã phải mất bao công sức mới kín miệng vào lúc này.”
“Nhưng, liệu sẽ ra sao? Có thể vết thương ấy mới chỉ lành miệng trên bề mặt.” Sara nhìn sâu vào mắt Tsukuru và nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. “Còn bên trong vẫn âm thầm rỉ máu. Cậu chưa từng có suy nghĩ như vậy sao?”
Tsukuru trầm tư. Gã không nghĩ ra được lời nào.
“Này, hay là cậu cho tôi biết tên họ đầy đủ của bốn người ấy đi. Cả tên trường cấp ba các cậu theo học, năm tốt nghiệp, trường đại học, địa chỉ liên lạc của từng người hồi ấy.”
“Cô định làm gì với những thông tin đó?”
“Tôi định tìm hiểu thật cặn kẽ xem hiện giờ họ đang ở đâu và làm gì.”
Hơi thở của Tsukuru bỗng trở nên gấp gáp. Gã cầm ly nước, rồi uống hết một hơi. “Để làm gì chứ?”
“Để cậu có cơ hội gặp lại họ, cùng nhau trò chuyện và nghe lời giải thích về sự kiện xảy ra mười sáu năm về trước.”
“Nhưng, nếu tôi nói với cô rằng tôi không muốn làm thế thì sao?”
Nàng lật ngửa đôi tay đang đặt trên bàn. Nhưng mắt vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào Tsukuru từ phí bên kia.
“Cho phép tôi nói thẳng được không?” Sara cất tiếng.
“Tất nhiên.”
“Chỉ có điều chuyện hơi khó nói.”
“Chuyện gì cũng được. Tôi muốn biết suy nghĩ của cô.”
“Lần trước khi gặp nhau, tôi đã bảo rằng không muốn tới phòng cậu. Cậu còn nhớ chứ? Cậu có biết vì sao không?”
Tsukuru lắc đầu.
“Tôi biết cậu là người tốt, và tôi thích cậu. Tức là theo nghĩa giữa nam và nữ ấy.” Sara nói. Rồi ngừng một lát. “Nhưng có lẽ cậu đang gặp phải vấn đề về tâm lý.”
Tsukuru im lặng nhìn vào gương mặt Sara.
“Điều tôi sắp đề cập sẽ hơi khó nói một chút. Nghĩa là, khó diễn đạt ấy. Bởi vì khi nói thành lời, nó sẽ bị đơn giản hoá đi mất. Nhưng không thể giải thích một cách mạch lạc, logic, bởi vì đó là một thứ rất cảm tính.”
“Tôi tin cảm giác của cô.” Tsukuru nói.
Nàng hơi khẽ cắn môi, dùng mắt để đo một khoảng cách nào đó, rồi bắt đầu nói: “Khi được cậu âu yếm, tôi có cảm giác như cậu đang ở đâu đó bên ngoài. Ở một nơi cách xa chỗ chúng ta đang yêu nhau. Cậu rất dịu dàng, điều đó thật tuyệt. Nhưng…”
Tsukuru lại với lấy cốc cà phê đã cạn hết, cầm lên bằng cả hai tay. Rồi lại đặt xuống dĩa. Nhưng lần này cố gắng để không phát ra tiếng động.
“Tôi không hiểu.” Gã nói. “Trong lúc ấy, tôi chỉ nghĩ về cô mà thôi. Tôi không nghĩ là mình đã để đầu óc đi đâu. Thực tình mà nói, lúc đó, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến điều gì khác ngoài cô.”
“Có thể là như vậy. Có thể cậu đã chỉ nghĩ đến tôi. Nếu cậu nói vậy thì tôi tin. Nhưng dù sao, trong đầu cậu vẫn len lỏi một cái gì đó. Ít ra là một cảm giác giống như khoảng cách. Có thể đó là điều mà chỉ phụ nữ mới cảm nhận được. Nhưng bất kể thế nào, tôi muốn cậu hiểu rằng, tôi không thể duy trì lâu dài một mối quan hệ kiểu như thế. Kể cả là tôi thích cậu. Tính cách của tôi tham lam, thẳng thắn hơn vẻ ngoài nhiều. Nếu như tôi và cậu tiếp tục mối quan hệ này một cách nghiêm túc, tôi không muốn có cái gì đó xen ngang. Cái mà tôi không rõ chân tướng của nó là gì. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Nghĩa là cô không muốn gặp tôi nữa?”
“Không phải thế,” nàng nói. “Gặp cậu để nói chuyện như thế này thì được. Tôi thấy rất vui. Nhưng tôi không muốn đến phòng cậu.”
“Ý cô là, không thể ngủ với tôi?”
“Tôi nghĩ là không thể.” Sara nói dứt khoát.
“Vì tinh thần của tôi có vấn đề?”
“Đúng. Cậu đang gặp phải vấn đề gì đó về mặt tinh thần. Có thể gốc rễ của nó sâu xa hơn cậu nghĩ. Tuy nhiên, tôi tin nó sẽ được giải quyết nếu cậu muốn. Giống như việc tu sửa lại một nhà ga khi phát hiện thấy những điểm bất hợp lý. Nhưng để làm được việc đó, sẽ cần phải thu thập các số liệu cần thiết, lập bản vẽ chính xác, lên kế hoạch tiến độ chi tiết. Điều tối quan trong là phải xác định được thứ tự ưu tiên cho mỗi vấn đề.”
“Để làm điều đó, tôi sẽ phải gặp và nói chuyện với họ. Ý cô là như vậy?”
Nàng gật đầu. “Cậu cần nhìn thẳng vào quá khứ, không phải trong tư thế một chàng trai nhạy cảm, dễ tổn thương, mà với tư cách là một con người chuyên nghiệp, tự lập. Cậu hãy đi tìm cái mình cần phải thấy, chứ không phải cái mình muốn thấy. Không làm vậy, cậu sẽ cứ giữ mãi gánh nặng đó trong lòng và sống nốt phần đời còn lại. Vì thế, cậu hãy cho tôi biết tên bốn người bạn đó, tôi sẽ tìm hiểu xem họ đang làm gì, ở đâu.”
“Bằng cách nào?”
Sara lắc đầu vẻ ngán ngẩm. “Cậu tốt nghiệp trường đại học công nghệ phải không nào? Chẳng lẽ cậu không dùng internet? Cậu chưa nghe đến Google hay Facebook sao?”
“Tất nhiên tôi vẫn thường xuyên dùng internet trong công việc, Google hay Facebook tôi đều biết. Nhưng tôi chẳng mấy khi dùng chúng cho mục đích cá nhân. Tôi không hứng thú lắm với những công cụ kiểu như vậy.”
“Này, hãy để nó cho tôi đi. Tôi khá thạo chuyện này mà.” Sara nói.
Sau bữa tối, hai người đi bộ đến tận Shibuya. Trong màn đêm khoan khoái của một ngày xuân sắp tàn, vầng trăng lớn màu vàng đang bị bao bọc bởi lớp sương mù. Không khí phảng phất một làn hơi ẩm, cơn gió thổi khiến tà váy nàng rung rinh tuyệt đẹp như đang tuôn chảy bên cạnh gã. Tsukuru vừa bước đi, vừa hình dung ra cái cơ thể bên trong lần váy ấy. Gã nghĩ đến việc được ôm nó một lần nữa. Trong lúc nghĩ, gã có cảm giác dương vật mình đang cứng lên. Gã không cho rằng sự thèm muốn mà gã cảm thấy lúc này là một vấn đề gì đặc biệt. Đó là cảm xúc và nhu cầu tự nhiên của một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh. Song rất có thể đúng như những gì Sara đã chỉ ra, trong cội nguồn của cảm xúc ấy có cái gì đó mâu thuẫn, méo mó. Đó là điều nằm ngoài khả năng phán đoán của gã. Càng suy nghĩ về cái ranh giới giữa ý thức và vô thức, gã càng không còn hiểu được bản thân mình nữa.
Sau một hồi đắn đo, Tsukuru hạ quyết tâm, nói: “Liên quan đến những chuyện trước đây tôi kể với cô, có một điều tôi cần phải đính chính.”
Sara vừa bước đi vừa nhìn sang Tsukuru, tỏ vẻ chờ đợi. “Điều gì vậy?”
“Tôi đã kể với cô rằng, trước đây tôi có từng quan hệ với một vài người con gái. Nhưng tất cả đều không đem lại kết quả gì, nguyên nhân thì có nhiều, song không phải hoàn toàn do lỗi tại tôi.”
“Tôi vẫn nhớ.”
“Trong khoảng mười năm trở lại đây, tôi đã yêu ba, bốn người. Tất cả đều kéo dài khá lâu và nghiêm túc, tôi không có ý định chơi bời. Nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu, tôi nghĩ trong tất cả các trường hợp, lỗi chính là ở tôi. Họ không có vấn đề gì cả.”
“Về phía cậu, vấn đề là như thế nào?”
“Tất nhiên, trong mỗi trường hợp, khuynh hướng của vấn đề có đôi chút khác nhau.” Tsukuru nói. “Tuy nhiên, có thể nhận thấy một điểm chung, đó là tôi chưa khi nào bị cuốn hút một cách thật sự bởi bất kỳ ai trong số họ. Tất nhiên, tôi yêu họ, và rất vui khi ở bên họ. Chúng tôi đã để lại cho nhau nhiều kỷ niệm đẹp. Nhưng, tôi chưa bao giờ thèm khát họ mãnh liệt tới mức đánh mất mình.”
Sara im lặng một lát. Sau đó cất tiếng: “Nghĩa là, trong suốt mười năm trời, cậu đã duy trì mối quan hệ khá lâu và nghiêm túc với những người con gái mà cậu không thật sự bị cuốn hút?”
“Tôi nghĩ như vậy.”
“Tôi thấy chuyện này không có lý cho lắm.”
“Đúng như cô nói.”
“Lý do phải chăng là, ở cậu có một thứ tâm lý kiểu như không muốn cưới, hoặc không muốn bị trói buộc, mất tự do?”
Tsukuru lắc đầu. “Không, tôi nghĩ mình không có cái tâm lý sợ cưới xin hay sợ bị ràng buộc. Bởi vì, ngược lại, tính tôi ưa sự ổn định.”
“Mặc dầu vậy, ở cậu luôn xảy ra cái cơ chế ức chế tinh thần, đúng không?”
“Có thể cơ chế ấy đã tác động.”
“Vì vậy, cậu chỉ quan hệ với những phụ nữ mà cậu không cần phải bộc lộ hết bản thân.”
Tsukuru nói: “Có lẽ tôi sợ một ngày nào đó người tôi yêu sẽ đột nhiên biến mất, bỏ lại tôi không một lời báo trước, khi mà tôi đã thực lòng yêu và cần người ấy.”
“Vì thế mà cậu luôn giữ một khoảng cách thích hợp với đối tượng, dù hữu thức hay vô thức. Hoặc nói cách khác, cậu cố tình chọn những người phụ nữ mà cậu có thể tạo khoảng cách thích hợp để mình khỏi bị tổn thương. Có phải ý cậu như vậy không?”
Tsukuru im lặng. Im lặng nghĩa là đồng ý. Nhưng cũng đồng thời, Tsukuru cũng hiểu rằng, bản chất vấn đề không chỉ có thế.
“Và rất có thể, vấn đề tương tự cũng sẽ xảy ra trong mối quan hệ với tôi.”
“Không, tôi không nghĩ thế. Trường hợp của cô rất khác với những người trước đây. Điều này thì tôi nói thật, tôi muốn mở hết lòng mình ra với cô. Tôi thực tình nghĩ vậy nên mới thú nhận với cô về chuyện vừa rồi.”
Sara hỏi: “Cậu vẫn muốn gặp tôi nữa chứ?”
“Có chứ. Tôi vẫn muốn gặp cô.”
“Tôi cũng muốn tiếp tục gặp cậu nếu có thể.” Sara nói. “Vì tôi tin cậu là người tốt, cậu không phải kẻ biết gian dối.”
“Cảm ơn cô.” Tsukuru nói.
“Thế nên, cậu hãy cho tôi biết tên của bốn người đó. Những việc còn lại, cậu có thể tự mình định đoạt. Khi mọi chuyện đã sáng tỏ, nếu cậu vẫn thấy không muốn gặp họ, cậu có thể không cần phải gặp. Bởi vì xét cho cùng, đó là vấn đề của cậu. Còn về phần mình, tôi thật sự quan tâm tới bốn người đó, đây là mối quan tâm mang tính cá nhân và không liên quan gì tới vấn đề của cậu. Tôi muốn biết nhiều hơn về họ, về những con người vẫn đang đeo đẳng trên lưng cậu cho tới tận ngày hôm nay.”
Về tới phòng, Tazaki Tsukuru lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một cuốn sổ tay đã cũ, lật đến trang ghi chép địa chỉ, gõ lại chính xác họ tên, địa chỉ và số điện thoại ngày đó của bốn nguời bạn lên màn hình máy tính xách tay.
Akamatsu Kei
Oumi Yoshio
Shirane Yuzuki
Kurono Eri
Trong lúc ngắm nhìn tên của bốn người hiện trên màn hình với vô vàn suy tư, gã có cảm giác như khoảng thời gian đã qua đang bủa vây quanh gã. Không một tiếng động, khoảng thời gian dĩ vãng ấy đang bắt đầu pha lẫn vào dòng thời gian của hiện thực đang trôi ở đây lúc này, tựa như một làn khói đang len lỏi vào phòng qua khe cửa khép hờ, đó là một làn khói vô sắc, không mùi. Nhưng vào một thời điểm, gã giật mình trở về thực tại, nhấp chuột và gửi thư vào địa chỉ Sara. Sau khi đã chắc chắn thư được gửi đi rồi, gã tắt nguồn máy tính. Và chờ đợi để dòng thời gian quay trở lại pha hiện thực.
“Tôi muốn biết nhiều hơn về họ. Về những con người vẫn đang đeo đẳng trên lưng cậu cho tới tận ngày hôm nay.”
Lời Sara nói có lẽ hoàn toàn đúng. Tsukuru nằm trên giường và nghĩ vậy. Bốn con người đó cho đến giờ vẫn đeo đẳng trên lưng gã. Câu nói ấy có lẽ đã diễn đạt chính xác vấn đề của gã hơn cả tưởng tượng của Sara.
Mr. Red
Mr. Blue
Ms. White
Ms. Black
Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương - Haruki Murakami Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương