Số lần đọc/download: 12059 / 32
Cập nhật: 2015-07-25 08:16:11 +0700
Chương 6
G
ia Hân tươi tắn trong chiếc quần Jean lửng, áo thun sát nách màu trắng và đôi giày thể thao. Cô đang chờ Phi Long đón. Mỗi lần anh đến nhà tự dưng nay lại hẹn ra đây làm cô cứ thắc thỏm.
Một chiếc xe du lịch trờ tới với tốc độ khá nhanh và dừng lại đột ngột, tiếng phanh xe rít lên nghe ken két.
Theo quán tính. Gia Hân lùi nhanh và sát lề, cô thở hổn hển còn chưa định hồn, cánh tay cô bị lôi đi tuồn tuột:
- Theo anh, nhanh lên!
Gia Hân giằng tay mình ra:
- Buông tôi ra.
- Là anh đây, Gia Hân.
Gia Hân kêu lên:
- Anh đưa em đi đâu?
Quốc Tuấn đùa:
- Đi cùng trời cuối đất.
Hân nhăn mặt:
- Em không đi, em chờ anh Long.
Tuấn soi vào đáy mắt cô:
- Em thích anh ấy rồi hả?
Hân bướng bỉnh:
- Đây là giao kèo được anh chấp thuận.
- Anh đến đây do yêu cầu của Long.
Hân tròn mắt:
- Không lý nào.
Tuấn khó chịu:
- Em tin Long hơn anh. Anh ghen đấy nhé.
Hân còn đang ngơ ngác, Tuấn đã gọi điện cho Long:
- Phi Long, cậu nói chuyện với Gia Hân nhé.
Gia Hân ngập ngừng cầm máy:
- Alô!
- Gia Hân hả?
- Dạ.
- Anh bận giải quyết công việc gấp. Anh nhờ Tuấn nói lại với em và đưa em đi chơi hôm nay thay anh. Đừng giận nhé Gia Hân.
Phi Long tắt máy. Khuôn mặt Gia Hân phì ra, Tuấn cười:
- Không thích đi chơi với anh hả?
Gia Hân bặm môi:
- Ở gần anh, chứa đầy nguy hiểm, không sợ mới lạ.
Tuấn trừng mắt:
- Em dám nói anh như thế hả?
Hân cười khúc khích:
- Anh như trái bom nổ chậm, ở gần anh, em sợ banh xác.
Ấn Gia Hân vào ghế, Quốc Tuấn cầm vô lăng, chiếc xe lao đi:
- Gia Hân nè!
- Anh nói đi?
- Em đi chơi với Phi Long lúc nào cũng ăn mặc đẹp như vầy hả?
Hân tròn mắt:
- Có vấn đề gì à?
- Em không sợ Phi Long mến em hả?
Gia Hân nhún vai:
- Trên mặt em có hai chữ nên ai dám nảy sinh tình cảm.
Tuấn cười:
- Hai chữ gì?
Gia Hân cong môi:
- Ghen ẩu.
Quốc Tuấn bật cười:
- Biết vậy em liệu hồn đó.
Gia Hân đưa mắt nhìn cảnh vật hai bên đường lùi dần về phía sau. Chợt cô hỏi:
- Sao anh rảnh rỗi vậy?
Tuấn ngập ngừng:
- Ừ, thì lâu lâu cũng phải thư giãn chứ. Em muốn anh chết dí ở cái phòng giám đốc đó à?
Hân hờn mát:
- Chết với người đẹp còn gì bằng.
Tuấn trêu:
- Cục ghen của em cũng không phải nhỏ.
Giọng Gia Hân có vẻ nghiêm trang:
- Em hỏi thật nhé, với Phương Uyên anh có chút tình cảm nào không? Nếu nói không là em không tin đâu.
Quốc Tuấn thú nhận:
- Có.
- Nhiều hay ít?
- Trước nhiều sau ít còn bây giờ thì không?
Gia Hân lườm anh:
- Còn đối với em?
- Ngược lại, trước không, sau có giờ thì quá trời.
Gia Hân mơ màng:
- Đã yêu nhau người ta có thể bớt yêu, thậm chí hết yêu được sao?
- Nếu đối phương làm cho mình hết tôn trọng, tin tưởng thì tình cảm cũng vơi dần.
- Vậy có bao giờ anh nghĩ anh sẽ hết yêu em không?
Quốc Tuấn quay sang nhìn cô:
- Không đời nào. Tại sao em lại nghi ngờ tình yêu của anh.
- Có bao giờ anh lừa dối em điều gì không?
Tuấn giật thót, anh đáp lơ lững:
- Dù anh có bất đắc dĩ làm vậy cũng vì anh lo lắng cho em. Anh sợ làm em tổn thương.
- Có nghĩa là anh gạt em ra khỏi cuộc đời của anh.
Tuấn kêu lên:
- Không phải vậy!
Gia Hân vẫn đều giọng:
- Gần đây em phát hiện, hình như giữa anh và Long không phải như em nghĩ.
Quốc Tuấn khẽ khàn:
- Vâng, tụi anh từng là bạn của nhau.
- Vậy em là con cờ mặc cho hai người định đoạt.
- Đừng nói vậy Gia Hân. Tụi anh không có ý dối gạt em đâu.
Giọng Gia Hân sũng nước:
- Dù thế nào em vẫn thấy mình bị xúc phạm.
Quốc Tuấn tấp xe vào lề, anh khẩn khoản.
Gia Hân, đừng như thế. Anh và Long luôn luôn lo cho em. Sở dĩ hôm nay Long nhờ anh đón em không phải là trò đùa mà Long giúp anh trốn chạy.
Gia Hân ngẩn người?
- Trốn chạy?
Tuấn dịu giọng:
- Trong lúc anh quá cùng quẩn vì ba mẹ đòi đưa anh về Úc do làm mất lòng Phương Uyên. Nghĩ đến em, anh không rời xa em được nên đành đến xin lỗi Phương Uyên để cô ta rút lại lời nói. Uyên ra điều kiện anh phải tổ chức lễ hỏi mới chịu tiếp tục hợp tác. Anh đành nhận lời để sau đó tìm cách giải quyết.
Hôm nay là ngày ba mẹ đưa anh sang nhà cô ấy. Phi Long đã giúp anh trốn chạy.
Gia Hân lo lắng:
- Sau đó anh sẽ giải thích thế nào?
Tuấn lắc đầu:
- Anh đành phải tạ tội thôi.
- Anh thật là vội vàng.
- Long đã mắng anh một trận, còn đòi đánh chết anh.
- Cho vừa cái tội đa mang - Em cùng lên án anh?
- Chẳng lẽ khen hả?
- Nhưng anh vì em mà.
- Ai bảo anh làm vậy?
- Tại em ham du lịch với Phi Long, có kế hoạch mà không nói cho anh biết.
- Còn anh ham làm chú rể, sao không về lo làm chú rể đi.
- Anh sợ có người khóc ngập lụt thành phố.
- Ai thèm khóc.
- Còn giận anh không?
- Giận hoài.
Quốc Tuấn xoay người cô lại, giọng anh chân thành:
- Gia Hân, làm vợ anh nha.
Gia Hân nghe rạng ngời hạnh phúc. Trái tim cô như hát khúc tình ca, cả bầu trời như xanh hơn, đẹp hơn.
Hai má cô bừng đỏ, đôi mắt khe chớp, bờ môi nở nụ cười đẹp nhất.
Giọng Quốc Tuấn thoảng bên tai:
- Lý Gia Hân cô có đồng ý lấy Phạm Quốc Tuấn làm chồng dù sau này có đau ốm bệnh tật, hứa suốt đời bên nhau không?
Gia Hân cười thật tươi, bờ môi hé mở:
- Không!
Quốc Tuấn trừng mắt nhìn cô, cô cười khúc khích. Bất ngờ anh cho xe lao thật nhanh trên đường làm Gia Hân hốt hoảng:
- Anh làm gì vậy, từ từ thôi.
Giọng Tuấn đanh lại:
- Nếu không được em yêu, thà cả hai cùng chết.
Gia Hân la lên:
- Em yêu, em yêu, từ từ đi Quốc Tuấn.
Tuấn vờ không nghe, Gia Hân chồm người sang anh gào lên:
- Gia Hân yêu anh. Em đồng ý làm vợ anh.
Tuấn thắng gấp cả người Gia Hân nằm gọn trong lòng anh. Anh cười đắc thắng:
- Em chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay anh đâu.
- Anh điên hả?
- Vì em, có điên một chút cũng không sao.
Hân ngồi ngay ngắn:
- Em chưa muốn chết đâu.
Tuấn chồm sang rỉ vào tai cô:
- Chưa hưởng mùi vị đêm tân hôn làm sao chết được.
Gia Hân xấu hổ đấm vào vai anh thùm thụp. Anh nắm lấy bàn tay cô trong tay mình:
- Sau chuyện này, mình tổ chức cưới nha Gia Hân.
- Em chưa chuẩn bị gì hết.
- Về nah nhà từ từ học hỏi.
- Em quen được nuông chìu.
- Anh sẽ chìu em.
- Em sợ ở nhà một mình.
- Anh luôn ở bên em.
- Nếu anh nuốt lời.
- Tùy em, xử sao cũng được.
Hân đưa ngón tay út lên, Tuấn nghoéo tay cô. Cả hai cười xòa.
Nhờ Phi Long làm sứ già hòa bình nên Quốc Tuấn không bị trách mắng và đuổi về Úc. Phương Uyên đùng đùng nổi giận, khi bị Quốc Tuấn nuốt lời, cô trở về Pháp với lời hứa hẹn không thuận lời cho gia đình Tuấn.
Do mới từ chối Uyên lại lo củng cố tình hình công ty nên Tuấn chưa dám công khai quan hệ với Gia Hân.
Tiễn chân Phi Long về Úc, Gia Hân trở lại công ty. Hiểu Phương mừng rỡ:
- Đi chơi lâu ngày, sướng nhé.
Vứt túi xách lên bàn, Gia Hân đáp:
- Sướng gì mà sướng cứ như cái chong chóng, xoay chóng mặt luôn.
Phương ngắm cô:
- Trông đẹp ra đấy.
Gia Hân đặt vào tay Phương gói quà:
- Ta sắp béo phì vì ăn và ngủ.
Ngắm nghía món quà, Phương hỏi:
- Kết quả sao rồi?
- Cô đơn vẫn hoàn cô đơn.
- Do mi hay hắn?
- Cả hai.
Hiểu Phương hạ giọng:
- Mi có hay gì không?
- Hay gì?
- Thì giám đốc hỏi cưới Phương Uyên đó.
- Họ là một đôi mà.
- Nhưng cuối cùng giám đốc không tới làm bà chằn nổi cơn điên hất sạch mấy bàn tiệc, nghe đâu còn đòi tìm giám đốc thanh toán nữa.
Gia Hân xua tay:
- Nực mùi xã hội đen.
- Khi bị bỏ rơi con người ta dám làm tất cả. Cũng may cô ta đi rồi.
- Thái độ giám đốc thế nào?
- Vui ra phếch.
Hân thở dài:
- Tội nghịệp cho Phương Uyên cứ ngỡ mình nắm chặt trái tim anh ấy, không ngờ phút chốc tan thành mây khói.
Hiểu Phương thì thầm:
- Gia Hân, mi có sợ một ngày nào đó giám đốc cũng đối xử với mi như vậy không?
Hân tái mặt:
- Ta cũng không biết. Nếu ta là Uyên ta sẽ dùng cách lạt mềm buộc chặt, không để gánh hậu quả đau khổ như vậy.
- Khi người đàn ông phân bội cũng ghê gớm lắm. Họ đổ lên đầu người khác vô số tội danh nhằm che đậy tính phản bội của mình.
- Giám đốc là người thế à?
Hiểu Phương vả lả:
- Tiện miệng phân tích tâm sự vậy mà.
- Lo làm việc đi.
Chuông điện thoại reo, Hiểu Phương nghe xong quay sang Hân:
- Của mi đấy.
Gia Hân cầm máy:
- Alô! Gia Hân nghe.
- Tôi là mẹ thằng Tuấn, tôi muốn gặp cô.
Hân tái mặt:
- Dạ, bác cần gặp cháu ở đâu ạ?
- Ngay bây giờ, tôi sẽ cho tài xế đến đón cô.
- Dạ, cháu tự đến được rồi ạ.
- Không, cô chờ xe đến đón.
- Dạ.
Mồ hôi rịn đầy trán. Gia Hân lo sợ cuống cuồng. Cô xuống phòng tìm Tuấn, nhưng anh đã đi ký hợp đồng. Chưa kịp gọi điện cho anh thì xe nhà anh đã đến.
- Cô Hân, mời cô.
Gia Hân lo sợ:
- Chú Tín, bác gái muốn gặp cháu chi vậy chú?
- Chú không biết.
- Chú thấy khuôn mặt bà ấy vui hay buồn.
Bà ấy không lộ ra vẻ gì vui hay buồn. Hình như cô căng thẳng lắm.
Hân gật đầu:
- Cháu có chút lo sợ.
- Cứ thả long người cho thoái mái, càng căng thẳng lời nói càng sai, càng làm cho người nghe bực dọc.
- Cám ơn chú.
Gia Hân cố trấn tỉnh. Chiếc xe lao vào sân, tiếng sỏi nghe lạo xạo.
- Cô vào đi!
- Dạ!
Gia Hân sửa lại nếp áo, mái tóc trước khi bước vào phòng khách. Bà Mỹ Hằng đã ngồi đó chờ cô.
- Cháu chào bác.
- Cô ngồi đi.
- Dạ.
Bà rót cho cô tách trà:
- Cô uống nước trà.
- Dạ, cám ơn bác.
Bà quan sát Gia Hân:
- Tôi nghe ông nhà tôi hay nhắc đến cô nay mới biết mặt. Cô làm việc ở đó có thoải mái không?
- Dạ, rất tốt.
- Thằng Tuấn đối xử với cô thế nào?
Gia Hân không hiểu ngụ ý trong câu nói của bà, cô lúng túng:
- Anh ấy đối với ai cũng tốt hết bác ạ.
- Cái lần nó đánh khách hàng có phải vì cô không?
Hân cúi thấp đầu:
- Dạ, phải.
- Chắc là cô cảm động lắm?
- Dạ, nếu anh ấy không làm vậy tự cháu cũng phải bảo vệ lấy mình.
- Mặc cho tiếng tăm của công ty ra sao thì ra à?
- Dạ, cháu...
Bà cười nhẹ:
- Cô nói đi, cái hôm nó đi hỏi vợ, có phải nó tìm cô không?
Gia Hân không dám nhìn lên, tim cô run liên hồi:
- Dạ....
Bà Hằng tiếp lời:
- Giữa cô và nó đang xảy ra chuyện gì? Tôi có quyền biết được không?
Gia Hân cắn môi:
- Dạ thưa bác. Chuyện anh ấy đi hỏi vợ cháu không được biết. Nhưng dù bác có thành kiến với cháu, không hài lòng cháu thì cháu cũng xin thưa thật. Cháu và anh Tuấn yêu nhau.
- Vì yêu nó mà cô nhắm mắt cho nó tự hủy diệt công ty, cãi lời cha mẹ, làm mất hòa khí hai bên gia đình chúng tôi hay sao?
Gia Hân bình tĩnh:
- Cháu không hề xúi anh ấy yêu cháu bỏ rơi Phương Uyên. Chúng cháu tự nguyện đến với nhau, bản thân cháu cũng lo lắng, đau lòng khi có quyết định rời xa anh ấy, để cho anh ấy đến với Uyên. Có lẽ Uyên là cô gái tham vọng, cố tỏ uy quyền khiến anh ấy chán ngán nên anh ấy tìm cháu còn chuyện công ty, chá với anh Long có bàn bạc giúp anh Tuấn thoát khỏi áp lực của Uyên để anh được tự do định đoạt đời mình. Tự do yêu và hận.
Bà Hằng gật đầu:
- Cô khá lắm. Một mình điều khiển hai người đàn ông.
- Nhưng thưa bác, cháu không vụ lợi cho cá nhân cháu.
Bà Mỹ Hằng nhướng mày:
- Vậy bây giờ mục đích đó đạt được, cô định làm gì giúp người yêu cô đây?
Gia Hân cắn môi:
- Nhưng ngày đi lại với anh Long anh ấy đã cho cháu biết về xu hướng thời trang bên ấy. Phần cháu còn có ý tưởng mang vẻ đẹp của áo dài truyền thống sang đó một là giới thiệu với khách nước ngoài hai là đáp ứng nguyện vọng của Kiều bào ở nước ngoài.
Bà Hằng có vẻ hài lòng:
- Cô mãi lo cho ý tưởng của mình, vậy cô có nghĩ là tôi và ba thằng Tuấn không chấp nhận chuyện của cô và nó.
Hân tái mặt:
- Thưa bác, cháu nghĩ hôn nhân bây giờ là tự nguyện, bình đẳng. Nếu tụi cháu tùy ý đến với nhau thì pháp luật vẫn chấp nhận. Nhưng nếu hai bác không ưng cháu, cháu xin phép rút lui, với cháu làm con bất hiếu thì không thể là người chồng tốt. Cháu thà mất anh ấy không thể để hai bác coi thường cháu.
Bà Hằng gật gù:
- Tốt lắm, trách nhiệm của cô bây giờ là tìm cách đưa sản phẩm công ty đến tay người tiêu dùng một cách hiệu quả. Còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên đi, ý cô thế nào?
Hân vẫn ôn tồn:
- Cám ơn bác đã cho cháu cơ hội, bộc lộ suy nghĩ của mình. Cháu hứa sẽ làm tốt trách nhiệm của mình không phụ lòng hai bác đã tin tưởng.
- Cô có thể về.
- Cháu chào bác.
Gia Hân thẫn thờ ngồi trước màn hình vi tính. Mục đích cuộc gặp hôm nay của bác ấy là gì? Cô không thể đoán được gì qua vẻ mặt rất trầm lặng của bà.
Những câu nói có lúc phê phán, có lúc hài lòng. Thật ra bà ấy muốn gì?
Gia Hân đâm ra lo sợ vu vơ. Tuy nói cứng nhưng bảo cô đừng yêu Tuấn liệu cô có làm được không. Tình yêu của cô như xe đứt phanh, cứ lao về phía trước không thề dừng được nữa. Tim cô se thắt nỗi buồn không tên.
Buổi tối, Gia Hân nằm dài trên giường nghe nỗi buồn gặm nhấm con tim.
Chỉ nghĩ đến lúc cô không gặp được anh thôi là cô không chịu được. Nỗi sợ hãi lấn át lý trí. Phải làm sao đây phải làm sao để đừng mất anh. Ôi, tình yêu sao khốn khổ thế.
- Gia Hân, xem nè.
Gia Hân nghe tiếng chị mà không thấy chị đâu, chỉ thấy lẳng hoa thật đang đi về phía cô:
- Gia Hân, đẹp không?
Hân thích thú:
- Ở đâu vậy chị.
Ấn vào người cô Bảo Ngọc nói:
- Tặng cho em đó.
Hân ngạc nhiên:
- Tặng em?
- Ừm?
- Hôm nay là ngày gì vậy?
Bảo Ngọc cười cười:
- Ngày dành cho những kẻ đang yêu.
Gia Hân kêu lên:
- Ngày Valentine hả?
Xí vào mũi cô, Ngọc cười:
- Vậy là chưa mù quáng.
- Nhưng sao chị lại tặng em?
Ngọc nhún vai:
- Chị đâu có dư hơi.
- Vậy ai tặng em.
Ngọc cười:
- Giám đốc Tuấn.
Gia Hân nhảy xuống giường:
- Anh ấy đâu?
- Về rồi.
Hân nhăn nhó:
- Sao lại về.
- Em muốn gặp hắn hở?
- Dĩ nhiên rồi.
Từ ngoài cửa phòng có tiếng nói vọng vào:
- Để làm gì?
Gia Hân quê quê khi bị bắt quả tang vẻ nôn nóng của cô. Cô dúi lẳng hoa ra ngoài:
- Để trả lại chứ chi.
Quốc Tuấn ôm lẵng hoa đi xuống cầu thang, Gia Hân đuổi theo:
- Người gì hay tự ái.
Tuấn dừng lại:
- Ở đây không ai thích thì tôi mang về.
Hân phụng phịu:
- Về rồi đừng có hối hận.
Tuấn quay lại chỉ vào anh:
- Tôi hay cô?
Hân tức quá:
- Người gì nuốt lời.
Tuấn ngơ ngác:
- Ai hả?
Hân giận dỗi:
- Bảo người ta không được xưng tôi, bây giờ lại tôi với cô.
Quốc Tuấn phì cười:
- Đúng là trẻ con lý luận như bà già.
Tuấn đặt lẳng hoa trên bàn, anh đi thẳng ra cửa. Gia Hân hét to:
- Anh đứng lại cho... em!
Tuấn không quay lại:
- Mười phút dành cho em mau thay đồ đi.
Bây giờ mình mới nhớ là mình đang mặc chiếc áo ngủ xấu ơi là xấu. Cô đỏ mặt chạy nhanh về phòng.
Một thoáng sau cô trở xuống với chiếc đầm thun vạt xéo màu hồng, đôi giày thô màu hỗng đồng bộ, thật đáng yêu và duyên dáng.
Quốc Tuấn ngẩn ngơ:
- Đúng là một trời một vực. Lúc nãy nhìn em ghê quá.
- Ai biểu xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
- Vậy mới biết em xấu quá trời.
Gia Hân cười khúc khích:
- Chê em nhiều rồi nha. Em cũng biết giận nữa đó.
Quốc Tuấn xăm soi cô:
- Vẫn chưa hoàn hảo.
Rèm mi khẽ chớp:
- Chỗ nào hả?
Tuấn lấy ra cái hộp nhỏ, anh bật nắp sợi dây chuyền bằng bạch kim với mặt đá quí lấm lánh. Anh đeo vào chiếc cổ trắng ngần của cô rồi ngắm nghía:
- Thật đẹp.
Hân dẫu môi:
- Em hay sợi dây?
Hôn vào má cô, anh nói:
- Cả hai.
Hân nâng mặt dây chuyền lên, cô nói:
- Chắc là đắt giá lắm hả anh?
- Đây là sợi dây mẹ chuẩn bị cho anh hôm đi hỏi Phương Uyên.
Gia Hân ngẩng phắt đầu lên:
- Anh nói gì?
Tuấn cười:
- Làm gì dị ứng dữ vậy hả?
Giọng Gia Hân dứt khoát:
- Em không muốn hưởng của thừa.
- Làm gì có thừa mà hưởng.
- Anh còn dám nói.
- Tại sao nổi nóng với anh. Mẹ chuẩn bị cho con dâu, nhưng nó chưa đeo vào cổ ai cả.
Sẵn hôm nay là ngày lễ tình nhân, mẹ bảo anh mang tặng cho em.
Hân trố mắt:
- Mẹ bảo anh...
Tuấn cười:
- Mẹ chịu em rồi.
Hân ngơ ngác, chuyện như trong mơ. Cả ngày nay cô âu sầu dã dượi vì sợ, bỗng dưng nghe nói mình được chọn thật là không có gì vui hơn.
Tuấn đùa:
- Mẹ nói con dâu này khá đấy. Cứ xa xả vào mặt mẹ chồng nào là con yêu anh ấy, không có anh ấy con sẽ chết.
Gia Hân la lên:
- Nói xàm.
Ôm cô vào lòng, Tuấn cười rạng rỡ:
- Xàm cũng được, miễn mẹ cho anh cưới em là được rồi.
Gia Hân làm già:
- Con dâu này sẽ cho mẹ chồng biết cách trị đứa con bất hiểu của mẹ ra sao.
Tuấn rút cổ:
- Em định làm gì anh?
Hân ôm cổ anh:
- Giam anh vào ngục thất yêu đương.
Hôn lên môi cô, anh cười:
- Ôi lãng mạn quá.
Véo vào hông anh, cô nói:
- Lãng mạn hay không thì chưa biết, anh phải còn qua vòng sơ khảo của ba mẹ em.
Quốc Tuấn vuốt mũi cô:
- Yên tâm đi, hai bác nói nếu con gái bác ưng đâu, bác gả đó.
- Anh đã gặp ba mẹ em?
- Hậu thuẫn tốt như vậy, em có muốn từ chối cũng không còn cơ hội.
- Đúng là ranh ma.
Kéo Hân lên xe, Tuấn rồ máy vô số lao đi, Gia Hân ôm anh thật vững.
- Em nghĩ gì hả Gia Hân?
Ngồi trên ghềnh đá, Hân đong đưa đôi chân, mắt dõi ra biển đêm thăm thẳm.
- Em tự hỏi tại sao em có thể yêu, làm vợ anh khi cái tát tai còn rát bỏng trên má em.
Quốc Tuấn choàng tay ôm bờ vai cô:
- Có thể xem đó là cái tát định mệnh đã đưa đến gần em. Nhớ cử chỉ em lúc đó vừa trẻ con vừa buồn cười.
Hân phụng phịu:
- Em chỉ nghe đến tiếng sét ái tình, chưa hề nghe cái tát ái tình bao gíờ.
Tuấn hôn lên mái tóc ngát hương thơm của cô, cười khẽ:
- Chưa nghe thì bây giờ nghe.
- Vậy tình yêu của em không đẹp mà lại đau.
- Em có thể hành hạ anh cả đời để trả thù mà.
Hân hếch mũi:
- Lỡ mang tiếng nhỏ mọn nên phải hành hạ anh thôi.
Tuấn nghiêng đầu:
- Bây giờ em cần gì?
Hân nũng nịu:
- Cõng em về khách sạn.
Tuấn kêu lên:
- Không sợ người ta cười hả?
Hân lì lợm:
- Ai cười kệ họ.
Tuấn xổm người:
- Vậy thì lên.
Gia Hân cười khúc khích:
- Nếu để em té phải làm lại từ đầu đó.
Tuấn làm khó:
- Nếu không xảy ra chuyện gì, phải thưởng cho anh.
- Thưởng cái gì?
Gì chiếc mũi mình vào mũi cô, anh cười:
- Cho anh hôn thoải mái.
Gia Hân ngoe nguẩy:
- Để em đi bộ cho khỏe người.
Quốc Tuấn xông lại, anh bế xốc cô lên, chạy như bay về khách sạn mặc cho Gia Hân vùng vẫy.
Dưới ánh sáng huyền boặc của bóng đèn ngủ, giọng Tuấn ngọt ngào ánh mắt rực sáng:
Gia Hân, đã năm ngày trôi qua anh xin phép em cho anh được yêu em bằng tình cảm vợ chồng.
Gia Hân nằm im, toàn thân cô lạnh toát. Một cảm giác bối rối không thể nào diễn tả được. Cô chưa bao giờ lường trước được mình lại nằm trong tình trạng này.
Gia Hân vẫn nằm im, cô cảm thấy nghẹt thở vì sợ hãi pha lẫn với thích thú, khi bàn tay anh vuốt ve cô một cách âu yếm. Cô cảm giác được hơi ấm từ cơ thể rắn chắc và nồng nàn từ anh chuyển sang cô. Người cô nóng ran lên, cơ thể cô hình như sắp nổ tung ra khi Tuấn hôn môi cô. Bờ môi anh lướt nhẹ, lướt nhẹ và cô cảm thấy mình đang bay bổng vào cõi nào đó mà ở đó chỉ có tình yêu.
Sáng thức dậy, Tuấn không thấy Hân đâu, anh gọi ầm lên:
- Gia Hân, Gia Hân!
Anh bắt gặp Gia Hân ngồi trong góc khuất, mặt cúi gầm. Anh ôm lấy cô, âu yếm:
- Em sao vậy?
Cô xô anh ra:
- Anh... anh... kỳ quá hà.
Tuấn thấy yêu làm sao cử chỉ hổ thẹn của cô. Anh miết cằm mình lên vai cô:
- Anh làm em sợ hả?
Hai má Hân nóng bừng, cô lí nhí:
- Em không biết.
Quốc Tuấn đùa đùa:
- Có thật là em không biết. Nếu vậy anh lặp lại nhé.
Hân đứng vụt lên:
- Ôi, không!
Quốc Tuấn cười rạng rỡ. Hai tâm hồn đã hòa lẫn vào nhau, bây giờ anh có trách nhiệm giữ gìn sao cho ngày càng ấm nồng, hạnh phúc.
Trên bàn ăn. Tuấn chăm thức ăn cho cô chu đáo:
Sau khi kết thúc tuần trăng mật, em có dự định gì?
Gia Hân ngừng nhai:
- Trở lại văn phòng.
Tuấn lắc đầu:
- Không được đâu. Ba mẹ sẽ không để cho con dâu lao tâm lao lực. Anh cũng không đồng ý.
Hân trợn mắt:
- Anh định nhốt em vào lồng hả?
Tuấn vung tay:
- Em nghĩ xem, em là vợ anh lại là cấp dưới. Nếu không la em thì mọi người nói thiên vị còn la em chắc là em đâu có nhịn anh. Nội quy công ty sẽ bị đảo lộn.
Gia Hân cười:
- Xem ra có chồng, thiệt thòi nhiều thứ. Nhưng em thích làm việc.
- Tạm thời em ở nhà để trò chuyện với mẹ hoặc vào bếp nấu vài món ăn chờ chồng.
Hân kêu lên:
- Ha, khôn ghê há. Bỏ em ở nhà để tự do ra ngoài ngắm người đẹp hả?
Tuấn liếc cô:
- Còn ai sánh bằng Gia Hân của anh. Đừng nghĩ ngợi lung tung cho mau già.
Cứ nghỉ ngơi thời gian bao giờ thích đi làm anh sẽ tìm cho em một chỗ.
Hân gợi ý:
- Chỗ anh Thoại đi.
Tuất dứt khoát:
- Em định mê hoặc người ta hả? Anh không đồng ý.
- Em đã vợ anh sao anh còn ghen.
- Là vợ rồi càng ghen hơn. Đừng có mong anh dễ dãi với em.
Hân phụng phịu:
- Vậy mất tự do thấy mồ.
- Tự do trong khung phép.
Gia Hân xua tay:
- Được rồi, em chỉ sợ người cần giám sát là anh đó. Tối ngày tiếp xúc với khách hàng toàn là người đẹp, cả nhân viên cũng thế, ở nhà em cũng có khối việc để làm. Tuấn ưỡn ngực:
- Vàng thật không sợ lửa.
- Để xem ở nhiệt độ 1000oC vàng anh có chảy hay không.
Quốc Tuấn cười:
- Không cần nóng vậy đâu em. Chỉ cần cái nhìn âu yếm của em, anh đã tan chảy thành nước rồi.
- Lẻo mép.
Quốc Tuấn bật cười lớn. Gia Hân hỏi anh:
- Hôm nay anh định đưa em đi đâu?
- Phù dung tự.
Gia Hân tròn mắt:
- Là đâu vậy?
Tuấn bí mật:
- Đi rồi sẽ biết.
Gia Hân bị cách nói và thái độ của anh làm tò mò nên cô cứ khấp khởi chờ đợi.
Nghe đi đến chùa, tự nên Gia Hân ăn mặc trang nghiêm. Chiếc sơ mi tay dài với quần ka ki màu sậm, Quốc Tuấn vẫn phong cách cổ, quần Jean, áo thun dài tay.
Sau khi thắp hương các bàn thờ Phật phía trước, Tuấn đưa cô đi dần lên triền dốc nơi chôn cất và thờ cúng ông Mạc Thiên Tích với nàng Ái Cơ. Vừa đi Tuấn vừa kể về sự tích nàng Ái Cơ trong chậu úp, Gia Hân cứ tròn mắt lắng nghe.
- Người đàn bà khi ghen thật kinh khủng.
Tuấn gật đầu:
- Vì vậy, khi Phương Uyên đối xử với em, anh tuy nóng giận nhưng cũng có chút thông cảm.
Gia Hân ôm cánh tay anh:
- Anh đừng bao giờ biến em thành người phụ nữ bị nguyền rủa nhé.
Quốc Tuấn bẹo má cô:
- Em đang xin anh hay răn đe anh vậy?
Hân cười:
- Còn anh, đua em lên đây tham quan cho biết hay lên án phụ nữ ghen hòng chặn đứng em sau này.
Tuấn dịu giọng:
Gia Hân của anh đâu có ác độc như vậy phải không.
Gia Hân cắn môi:
- Lấy chậu úp lên người Ái Cơ cho bà chết dần, chết mòn thật là tàn nhẫn.
Nếu là em, em sẽ...
- Nhẹ nhàng hơn đi em.
Hân gật đầu:
- Nhẹ nhàng làm mắm như mẹ con cô Cám vậy.
Tuấn kêu lên:
- Trời ơi, khủng khiếp quá.
Gia Hân lườm anh:
- Cửa thiền môn là nơi thanh tịnh. A Di Đà Phật.
Tiếng cười Quốc Tuấn vang đầy trên triền dốc. Máy ảnh trên tay anh cứ nhè lúc Gia Hân vô ý làm những động tác lạ là lóe lên Gia Hân oai oái.
Gia Hân với tay định hái một hoa sen trắng nhưng Tuấn can:
- Em làm gì vậy hả?
Gia Hân cười:
- Ngày xưa nàng Ái Cơ dùng sương đọng trên hoa pha trà cho ngài Mạc Lịnh Công. Bây giờ Gia Hân bẻ hoa trộm cho nhà chùa tìm chàng Quốc Tuấn mà giảng đạo.
- Em thật là quá quắc.
Gia Hân chạy nhanh vì Tuấn đang giơ tay chạy đuổi theo cô. Cô lột luôn đôi giày đang mang bỏ lại làm Tuấn phải khệ nệ xách giày cho cô. Gia Hân xuống sân thở hổn hển:
- Eo ơi, mệt quá.
Vứt đôi giày cô xuống, Tuấn nói:
- Một lần cưới vợ, chỉ có một lần trăng mật, nếu có nhiều trăng mật chắc anh chết mất.
Gia Hân vừa mang giày vừa nói:
- Kỷ niệm ngày cưới, lễ tình nhân, ngày tám tháng ba, quốc tế lao động, đầy tháng, thôi nôi, sinh nhật, anh đều phải đưa em đi du lịch.
Quốc Tuấn rút cổ:
- Từ trước đến giờ anh chưa ân hận điều gì. Bây giờ chắc anh phải suy nghĩ lại.
Gia Hân gật đầu:
- Từ từ mà suy nghĩ, anh cứ thong thả đi, anh còn cả cuộc đời để suy gẫm mà.
- Ôi, em làm anh tức bể bụng luôn.
Quốc Tuấn và Gia Hân kết thúc tuần trăng mật đầy kỷ niện với ngút ngàn yêu thương.