Nguyên tác: The Gold Hunters
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Chương 5: Cuộc Chiến Đấu Sống Còn
R
od đứng lặng một lúc lâu trước khi rời chỗ nấp phía sau tảng đá. Không phải nỗi sợ hãi giữ anh lại đó, nhưng một lý trí nào đó bên trong bảo rằng anh cần phải suy nghĩ, nén lại mọi cảm xúc mà có lẽ anh đã bày tỏ nếu có Wabi đi cùng. Trong một thời gian ngắn, anh đã choáng váng vì những bất ngờ mà anh gặp phải, và anh nghĩ rằng, giờ là lúc hơn bao giờ hết, anh cần phải tự kiểm soát được mình. Anh không cố giải quyết sự bí ẩn của vết chân ngoài một sự thật rằng đó không phải vết chân của một con gấu, và dấu tay trên thân cây không phải của một người đàn ông. Nhưng anh chắc chắn một điều. Bằng cách nào đó, Minnetaki có liên quan đến cả hai.
Trong khi tiếp tục cuộc truy tìm, anh lên đường cực kỳ thận trọng. Ở mỗi khúc quanh trên con đường anh nấp sau một tảng đá hoặc một lùm cây để quan sát hẻm núi phía trước càng xa càng tốt. Nhưng những khoảng cách quan sát ngày càng ngắn lại. Mép trái của ngọn núi gần như trở thành một bức tường trơn phẳng; ở bên phải nó là một ngọn núi khác khép lại cho tới lúc hẻm núi bị bó hẹp trong chiều rộng chừng ba mét, lổm ngổm những đống đá rơi xuống đó trong bao nhiêu thời kỳ quá khứ.
Rod nhanh chóng nhận ra con người bí ẩn mà anh đang theo đuổi chắc chắn là ở trong hẻm núi quạnh quẽ này. Thẳng như được vẽ bởi một đường roi, con đường của anh dẫn từ khe hở của đống đá này sang khe hở của đống đá khác. Không bao giờ anh phạm sai lầm. Có lần những dấu vết dường như kết thúc ngay tại một phiến đá rộng, nhưng ở đó chàng thợ săn trẻ tìm thấy một khe hở trên bức tường đá hoa cương, hầu như chỉ lớn hơn thân hình anh một chút, anh băng qua nó, tiếp tục thận trọng đi. Ở nơi khe hẹp mở rộng thành hẻm núi trở lại, kẻ trốn tránh đã nghỉ ngơi một lát, và đặt cái gánh nặng của hắn trên mặt tuyết dưới chân. Thoáng nhìn, Rod đã phát hiện ra gánh nặng này là gì. Vì trên mặt tuyết lại là những vết tay rõ ràng của một con người!
Trong đầu Rod không còn tí nghi ngờ nào nữa. Anh đang theo đúng dấu của tên bắt cóc Minnetaki, và tên cướp đã bế nạn nhân của hắn trên tay! Minnetaki đã bị thương! Có lẽ nàng đã chết. Nỗi sợ thắt nghẹt tim anh cho tới lúc anh nhìn lại dấu tay trên tuyết – những ngón tay xoè rộng, mu bàn tay bằng phẳng, đều đặn. Chỉ có một bàn tay sống mới có thể để vết lại theo cách đó.
Như cái ngày mùa thu trong rừng, anh đã chiến đấu vì cuộc sống của Minnetaki, giờ đây mọi do dự và sợ hãi trong anh không còn nữa. Máu anh rần rật chảy vì toan tính hơn là vì kích động, và anh nôn nóng nghĩ tới giây phút khi một lần nữa anh sẽ chia sẻ cuộc sống của mình với em gái của Wabi. Anh quyết định lợi dụng yếu điểm trong chiến đấu của Woonga và sẽ phục kích hắn nếu thời cơ cho phép, nhưng đồng thời anh không e ngại sẽ chiến đấu trực diện nếu cần. Anh kiểm tra lại khẩu súng, lên đạn, và nhận thấy con dao săn của anh vẫn nằm trong chiếc bao da. Cách khe núi một quãng ngắn, tên cướp đã dừng lại nghỉ một lần nữa và lần này, khi hắn tiếp tục đi, Minnetaki đi bên cạnh hắn.
Tính chất đặc biệt của dấu vết mới làm Rod chấn động, và trong khoảnh khắc anh không thể lý giải điều đó. Một trong hai dấu giày của cô gái rất khác biệt; dấu của chân kia chỉ là một vệt không hình thù trên mặt tuyết. Rồi chàng trai nghĩ tới những dấu chân đã dẫn dắt Mukoki và Wabigoon, và dù đang ở trong một tình cảnh tuyệt vọng, anh không thể nén nổi một nụ cười. Anh đã đoán đúng. Bọn Moonga đã tháo một chiếc giày của Minnetaki và dùng nó tạo ra dấu vết giả đi về tây bắc. Những dấu vết không hình thù trên tuyết trước mặt anh có nghĩa là một bàn chân của cô gái Da đỏ đã được bọc lại bằng vải hoặc da thú để bảo vệ nó khỏi cái lạnh.
Chẳng bao lâu, Rod nhận ra rằng tên cướp đang gia tăng tốc độ, và anh bước vội hơn. Hẻm núi rộng dần ra. Đôi lúc nó có vẻ như không thể vượt qua, nhưng luôn luôn dấu vết của tên trốn tránh vẫn đi thẳng tới một khe núi kín đáo nào đó. Và chàng trai đi theo nó, thở thật đều và sẵn sàng cho bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra.
Đột nhiên Rod dừng lại. Anh chắc chắn đã nghe thấy một âm thanh gì đó ở phía trước. Anh nín thở lắng nghe. Nhưng tiếng động không lặp lại. Có lẽ một con thú gì đó, một con sói hay cáo, đã làm rơi một viên đá từ mép đỉnh núi xuống. Anh đi tiếp, chậm rãi, lắng nghe, quan sát. Đi thêm vài bước nữa anh dừng lại. Có một mùi gì đó khả nghi phảng phất mơ hồ trong không khí; anh vòng qua một đống đá lớn và mũi anh ngập tràn mùi đó, mùi hăng hăng của khói hoà lẫn với mùi thơm của gỗ tuyết tùng đang cháy!
Có một đống lửa ở phía trước. Hơn thế nữa, nó chỉ cách xa chừng một tầm đạn!
Trong một khoảnh khắc, anh đứng lặng, chuẩn bị cho bước cuối cùng. Anh đã hạ quyết tâm. Anh sẽ bò tới gần tên cướp và bắn hạ hắn. Sẽ không có cảnh báo, tuyên chiến, thương lượng gì cả. Anh dấn dần từng bước. Mùi khói bay đến rõ rệt hơn. Anh nhìn thấy những làn khói mỏng đang lười nhát tỏa lên phía trên hẻm núi. Làn khói xuất phát từ bức tường đá đang chắn lại con đường anh đi, luồn qua bức tường ấy như thể đống lửa nằm ngay ở phía bên kia. Với khẩu súng gác hờ lên vai, Rod luồn qua khe hở của bức tường này. Từ đầu xa của nó anh nhìn ra một cách cẩn trọng, ló mặt ra dần dần, mỗi lần một chút. Tầm mắt anh dần mở rộng hơn. Không còn con đường nào phía trước. Tên cướp và tù nhân của hắn ở phía sau bức tường đá!
Với khẩu súng đã nằm hẳn trên vai, Rod bước nhẹ tới trước và xoay người sang bên trái. Cách đó dăm mét, hầu như hoàn toàn khuất trong những đống đá cuội, là một căn lều gỗ nhỏ. Quanh nó không có dấu hiệu gì của sự sống, ngoại trừ làn khói mỏng đang bốc lên như một bóng ma; từ đó không có tiếng động nào phát ra. Ngón tay trỏ của Rod run rẩy trên chiếc cò súng. Anh có nên chờ cho tới khi tên cướp xuất hiện? Anh đứng đó nửa phút, rồi một phút, rồi hai phút, vẫn không nghe thấy gì, không trông thấy gì cả. Anh bước lên một bước, một bước, một bước nữa, cho tới khi anh nhìn thấy cánh cửa hé mở của căn lều. Và khi anh đứng đó, khẩu súng hạ thấp nòng, anh nghe thấy một tiếng nức nở nhẹ. Anh nhảy vọt vào bên trong cánh cửa.
Bên trong căn lều là Minnetaki, một mình! Nàng đang nằm trên nền đất, mái tóc đẹp rối xõa buông xuống vai và hông nàng. Gương mặt nàng, trắng nhợt như xác chết, đang nhìn đăm đăm vào chàng trai đã xuất hiện như hồn ma trước mặt nàng.
Rod vội quỳ gối xuống bên nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đã đánh mất sự cảnh giác, và chỉ có tiếng hét kinh hoàng của cô gái mới làm anh quay người lại, nửa quỳ về phía cửa. Đang đứng ở đó, gần như sắp chồm lên người anh, là một trong những nhân vật khủng khiếp nhất mà anh từng gặp. Trong một tích tắc, anh trông thấy hình dáng to lớn của một gã da đỏ, một gương mặt kinh khủng, ánh lóe của một con dao. Trong một tình huống như vậy, những hành dộng của con người hoàn toàn vô ý thức, máy móc, như chính bản thân cuộc sống, được đan kết bởi một sợi chỉ vô hình, tự bảo vệ theo cách thức của nó mà không cần suy nghĩ hay biết nguyên do, nó chỉ vận động theo bản năng sống của con người. Rod cũng không suy nghĩ hay biết nguyên do, không có một động cơ nào cả, anh nghiêng mặt xuống nền đất trong lều. Và cử động đó đã cứu sống anh. Với một tiếng thét rùng rợn, tên cướp nhảy chồm tới anh, giơ dao đâm anh và đâm hụt, trượt qua thân hình kiệt sức của chàng trai và té bên cạnh anh.
Những ngày tháng vất vả mạo hiểm trong vùng hoang dã đã giúp Rod linh hoạt như một con mèo rừng, làm bắp thịt anh trở nên rắn như thép. Không cần ngồi lên, anh quăng người lên người tên cướp, con dao của anh giơ cao, lóe lên tia sáng của thần chết trên lồng ngực của tên cướp. Nhưng Woonga rất nhanh nhẹn. Như một tia chớp, hắn giơ cánh tay gạt tay Rod ra và tung một quả đấm hất Roid rơi xuống nền nhà. Trong khoảnh khắc kế tiếp, cánh tay hắn đã xiết quanh cổ Rod, cà cả hai nằm lăn lộn ôm xiết nhau trong một lúc, không ai có thể sử dụng vũ khí trong tay mà không đem lại lợi thế cho kẻ thù.
Trong phút hiểm nghèo, chỉ có cái chết là gần nhất, đầu óc Rod hoạt động với chuyển động của một ngọn lửa. Anh đang nằm đè lên kẻ thù. Tên cướp nằm ngửa, bàn tay cầm dao của hắn dang ra, bị đè chặt bởi bàn tay cầm dao của Rod. Để tấn công, tay của cả hai phải được tự do. Ở giây phút đầu tiên tự do đó, tên cướp, với cánh tay đã dang sẵn, có thể tấn công sớm hơn đối thủ, người phải giơ cao tay lên mới có thể hạ thủ. Nói cách khác, trước khi dao của Rod hạ xuống, con dao của tên cướp đã cắm vào lồng ngực của anh. Với một cái rùng mình, chàng trai da trắng nhìn thấy hoàn cảnh đáng sợ đang chống lại anh. Nếu cứ tiếp tục giằng co thế này chỉ có một kết thúc duy nhất. Anh sẽ chết, và Minnetaki sẽ mãi mãi nằm trong tay của kẻ thù.
Giờ chỉ có một cơ may duy nhất, đó là phá vỡ tình thế này, ít nhất để anh có thời gian chụp lấy khẩu súng. Anh đang tập trung cho cú đột phá thì, quay đầu sang bên một ít, anh nhìn thấy Minnetaki. Cô gái đã dứng lên, và anh thấy hai tay nàng bị trói lại sau lưng. Cả nàng cũng đã nhận ra vị thế bất lợi của Rod trong cuộc đấu sức này. Với một tiếng hét đầy kích động, nàng nhảy đến gần đầu của tên cướp và với tất cả trọng lượng của mình nàng dẫm lên cánh tay cầm dao của hắn.
- Nhanh, Rod, nhanh! – Nàng hét lên – Tấn công! Tấn công!
Với một tiếng kêu kinh hoàng, tên cướp giật mạnh tay để thoát ra; trong nỗ lực cuối cùng, hắn giơ con dao đâm ngược lên khi mũi dao bén nhọn của Rod đã ngập vào ngực hắn, và cánh tay hắn yếu ớt rơi xuống, mũi dao đâm vào cánh tay Rod. Chàng thợ săn trẻ lảo đảo đứng lên, và mũi dao của tên da đỏ rơi khỏi tay anh, đỏ máu. Cố gắng kềm chế, anh cúi xuống nhặt con dao lên và cắt dây trói cho cô gái.
Khi đó, anh cảm thấy cả người choáng váng một cách lạ lùng, chân tay rời rã. Anh ý thức rằng đầu anh đang chìm xuống, và cũng biết rằng, có một đôi tay đang ôm lấy anh, và dường như từ rất xa, xa lắm, có một giọng nói đang gọi, gọi tên anh. Và dường như anh đã chìm vào một giấc ngủ thật sâu, không đau đớn.
Khi tỉnh lại, đôi mắt anh trước tiên hướng về phía cửa, nó vẫn còn mở, và qua đó anh nhìn thấy ánh sáng trắng của mặt tuyết. Một bàn tay đặt nhẹ lên mặt anh.
- Rod...
Minnetaki nói thầm thì, một giọng thầm thì run rẩy vì vui sướng, nhẹ nhõm trong lòng. Rod mỉm cười. Anh yếu ớt đưa tay lên chạm vào gương mặt đáng yêu.
- Rất vui mừng gặp lại em, Minnetaki – Anh thở yếu ớt.
Cô gái nhanh chóng đưa một cốc nước lạnh lên môi anh.
- Anh không nên cử động – Nàng nói nhỏ nhẹ, đôi mắt long lanh – Vết thương không nặng lắm, em sẽ băng nó lại. Nhưng anh không nên cử động hay nói chuyện, không máu lại chảy ra đấy.
- Nhưng gặp lại em anh mừng quá, Minnetaki - Chàng trai bướng bỉnh – Em không biết anh buồn thế nào khi biết em đã ra đi lúc bọn anh đi săn trở về. Wabi và Mukoki...
- Suỵt!
Minnetaki đặt tay lên môi Rod.
- Anh phải im lặng, Rod. Anh có biết em xúc động thế nào khi biết anh tới đây không? Nhưng anh không cần phải nói với em lúc này. Cứ để cho em nói. Nhé anh. Nhé!
Bất giác, đôi mắt của cô gái rời khỏi gương mặt Rod, và Rod, nhìn theo ánh mắt nàng, nhìn thấy một tấm da thú trùm lên một đống to giữa nền nhà. Anh rùng mình, và cảm thấy bàn tay mình run rẩy. Minnetaki nhanh nhẹn quay sang anh, đôi má nàng trắng nhợt hơn, nhưng đôi mắt nàng lóng lánh như những vì sao.
- Đó là Woonga – Nàng thì thào, giọng run run – Đó là Woonga. Và hắn đã chết.
Giờ đây Rod đã hiểu biểu hiện trên gương mặt nàng. Woonga, tên hung thần báo oán của gia đình nàng, tên tướng cướp đã nguyện thề phục thù Bưu cục Wabinosh, kẻ mà bàn tay sát nhân của hắn lơ lửng như một đám mây đen đe dọa trên đầu viên quản lý, vợ ông và các con ông suốt nhiều năm, đã chết! Và chính anh, Roderick Drew, một lần nữa đã cứu được Minnetaki, đã giết chết hắn. Anh mỉm cười trong cơn đau và sự mệt mỏi, và nói.
- Anh vui mừng lắm, Minne....
Anh không kịp nói hết câu. Có tiếng bước chân khe khẽ đến bên cửa, ngay sau đó Mukoki và Wabigoon bước vào gian lều nhỏ.