Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Chương 6
M
ất tiền, vàng đâu phải là hết. Đăng Triều chỉ muốn có mẹ bên cạnh, bà Bội Dung thành bệnh nhân tâm thần. Từ phòng cấp cứu trở về bà trở nên ngớ ngẩn. Có lúc lảm nhảm một mình, có lúc chỉ vào anh mà bảo:
- Này cậu đi chỗ khác chơi để tôi làm bác sĩ nha!
- Mẹ ơi. Mẹ đừng như vậy mà.
- Đăng Triều đau khổ ngồi xuống bên mẹ. Bà nhìn anh cười tỉnh bơ.
- Nè con ngoan của mẹ, mẹ bị bệnh hả. Con mau đưa mẹ chơi mẹ thích 1ắm.
Đăng Triều ngạc nhiên nhìn bà, bà Bội Dung ít ngất xỉu nhưng tâm bất ổn định nói năng lung tung, lúc nhớ lúc quên lẩn lộn.
Có lúc tỉnh táo Bà Bội Dung lại nhìn anh mà khóc như một đứa trẻ.
- Con lo sự nghiệp cuả mình đi. Đời mẹ gắn với giường bệnh hoặc xà lịm nhà tù. Mẹ không muốn con liên lụy.
Đăng Triều lắc đầu.
- Mẹ ơi, hãy cố gắng điều trị cho hết bệnh, mẹ con ta sẽ sống bình thường nha mẹ, cuộc sống bình yên.
Bà Bội Dung sợ hãi kêu lên:
- Làm sao mà bình yên, khi nó cướp của mẹ mọi thứ tiền bạc, cuộc sống.
Con mau đưa con nhỏ ấy vào tù mẹ mới yên:
Xoạ xoa bàn tay mẹ. Đăng Triều cố cười.
- Con sẽ bắt cô ta về chịu tội với mẹ chịu chưa?
- Chịu, mẹ con ta đi dạo đi!
Mẹ bị tâm thần thất rồi. Đăng Triều phải ở cạnh mẹ anh không dám lời xa.
Vì thế, anh đành gởi mẹ cho bệnh viện trở ra đảo chỉ một lần nữa thôi. Anh phải xin giải ngũ sớm để đưa mẹ sang Nhật trị bệnh. Chuyện tình yêu của anh dần bị cuộc sống lấn át đi chìm vào ký ức như một giấc mơ xa vời vợi. Mẹ anh khiến anh nhọc nhằn quá. Không thể để mẹ điên dại mãi.
Đăng Triều quyết định cùng mẹ sang Nhật ngay trong tuần sau.
- Thư Thư, hình như cô không vui?
Thư Thư ngồi trên thành hòm non bộ, mắt cô lơ đễnh nhìn xuống hồ nhỏ nước trong suốt trước nhà.
Từng đàn cá đủ màu sắt bơi lội tung tăng đớp mồi. Chúng vô tư đâu biết mình đang bị giam cầm trong một không gian hẹp. Sau lưng cô, chị Lan vẫn bám theo.
- Có phải cô giận ông chủ không?
- Hay là cô giận cậu Thạch Hải?
Thư Thư nhướng măt lên bực mình bảo:
- Không có.
- Nhưng sao cô không?
- Tôi giận đó?
- Giận ai?
- Giận cả hai a tòng gạt tôi, thật đáng ghét.
Chị Lan, Vú Năm rủ rỉ khuyên.
- Cô không biết chứ cậu Thạch Hải đâu có gạt cô làm gì có chuyện ấy:
- Sao chị biết?
Từ lúc ông chủ bị bệnh. Bà chủ gọi cậu Thạch Hải về chăm sóc cho ông ấy, bà phải ở bệnh viện luôn. Ông bị bệnh vì cô bỏ đi đó.
- Tại tôi ư? Ba tôi gả tôi cho tên Việt kiều già ấy, nếu là chị chị bằng lòng không?
- Tất nhiên là không rồi ông Quí Thịnh đó giàu có mà xấu như ma chết.
Thư Thư bật cười:
- Chị ví hay thiệt.
Thư Thư tỏ vẻ chịu nghe lời của chị Lan. Cô chống cằm nhìn mông lung ra ngoài xa:
- Hèn gì anh ấy không nói với tôi.
- Cậu Thạch Hải lo lắng cho ông chủ lắm. Tội nghiệp cậu ấy cứu công ty mà phải bị đòn suýt bỏ mạng.
Thư Thư nhảy xuống đất nhìn chị Lan tò mò:
- Sao chị rành quá vậy?
Chị Lan cười cười:
- Tôi giữ nhà có biết gì đâu. Hôm ấy cậu Thạch Hải vào bệnh viện ông chủ ông chú trở bệnh đột ngột, cậu thức, suốt đêm gọi bà chủ vào thay cho cậu về công ty lo việc ở đó. Chỉ một lát sau, tôi được tin của bà chủ gọi đến bệnh viện ngay.
- Chị đến để làm gì?
- Cậu Thạch Hải bị bọn xấu đánh tơi tả tôi, nhìn muốn không ra. Cậu ngất xỉu lâu lắm mới tỉnh lại.
- Có việc này ư? Anh ấy chọc ghẹo bọn xấu làm chi.
Chị Lan cãi:
- Cậu ấy thì có thù hận với ai. Chỉ vì cậu vay nợ giúp ông chứ nên Quí Thịnh không mua cổ phần cổ phiếu gì tôi không rõ. Tôi nghe nói ông Quí Thịnh đó đánh dằn mặt Thạch Hải.
Thư Thư mím môi thật chặt. Chuyện của Thách Hải cô mới biết. Nhưng tại sao anh lại giấu cô quay về đất liền cho ba cô, anh cũng không cho cô biết.
Thạch Hải về phe của ông Thành Phú chăng? Cô không quan tâm đến chuyện anh bị trọng thương vì trong cô hình bóng của Đăng Triều đang chế ngự cả tâm hồn lẫn thể xác của Thư Thư.
Trở về đầt liền, Thư Thư ngày nhớ đêm mong anh da diết. Cô chờ cánh thư của anh, bao nhiêu thư cô ghi đi đều bị trả lại. Đăng Triều không có trên đảo hay đã có chuyện gì xảy ra với anh.
Cô buồn một cách sâu sắc, suốt ngày nhất mình trong phòng với nỗi 1òng chông chênh khó tả.
Chị Lan khều nhẹ tay Thư Thư.
- Cô Hai... cô nghĩ gì mà thần thờ như thế. Hình như cô không được khỏe.
Giật mình, sợ người khác phát hiện ra tâm trạng rối bời của mình Thư Thư kêu lên:
- Ơ đâu có tôi đang muốn biết anh Thạch Hải diễn trò gì nữa.
Liếc nhìn cô chủ chị Lan báo:
- Cô chủ đa nghi như tào tháo vậy. Cậu Thạch Hải sợ ông chủ có chuyện nên còn nằm trong bệnh viện đã vội gọi điện cho cô ngay lúc ấy.
- Nghĩa 1à tôi nghi oan cho anh ta.
- Đúng vậy.
- Chị Lan ơi, chị Lan, Thạch Hải có đưa hối lộ cho chị không mà chị cứ nói vào cho anh ấy mãi thế.
Chị Lan tươi cười lắc đầu:
- Cậu ấy nghèo, tui cũng nghèo hối lộ cái gì.
Tại tui thấy cậu ấy lo cho cô mà cô cứ giận mãi nên nói cho cô biết. Thạch Hải là nạn nhân đó.
- Nạn nhân của ai?
- Của... thôi tui hỏng dám nói đâu.
- Tại sao?
- Tôi sợ nói ra, tôi mất cái cần câu cơm thì biết sống ra sao hả.
Thư Thư đạp vào vai chị Lan một cái mạnh:
- Thôi nói đi, tôi đảm bảo chị không bị mất việc mà.
- Thật không.
- Thật.
- Tui sợ lắm.
- Đừng sợ, có tôi ở đây ai biết mà sợ.
- Tui sợ ông chủ.
- Đừng lo, tôi giận ba tôi không thèm nói chuyện đâu.
- Vậy à? Thì ông chủ chứ ai.
Thư Thư ngạc nhiên tròn mắt:
- Sao là ba tôi?
Chị Lan dáo dát rồi nói nhỏ:
- Cô đừng có hỏi. Chuyện ông chủ không có hấp hối ấy ông chủ gạt cả nhà trong đó có Thạch Hải nữa.
- Tôi không tin. Ba tôi và anh ấy a tòng với nhau để gạt tôi về đây.
Chị Lan thở dài:
- Ông chủ mạnh khỏe cô không vui à?
Thư Thư khó trả lời. Cô liếc chị Lan rồi bỏ vào phòng đóng cửa lại. Chị Lan lắc đầu nhìn theo với ánh mắt ngạc nhiên, vô cùng:
- Đúng là hết thuốc chữa rồi.
Làm gì lảm nhảm vậy chị Lan?
Chị Lan quay lại nhìn Thạch Hải:
- Mèn ơi, cậu đến muộn có một chút. Người ta vào phòng rồi:
Thạch Hải ngơ ngác:
- Chị nói gì tôi không hiểu?
Chị Lan chỉ vào nhà rồi chăm chú vào công việc tưới hoa.
- Cậu đến tìm tiểu thư hay ông chủ?
Thạch Hải đang vui chợt buồn:
- Tìm Thư Thư, chị thấy cô Thư Thư có nhà không?
- Tất nhiên là có, vừa mới ở đây trốn vào phòng suốt ngày. Tôi không hiểu nổi cô ấy.
- Chị Lan làm ơn gọi ThưThư ra đây tôi giải thích cho cô ấy hiểu.
Chị lan lắc đầu:
- Lúc nãy đang đứng ngắm đàn cá bơi lượn, nghe tôi nhắc đến cậu và ông, cổ ghét bỏ đi vào nhà.
- Ghét chuyện gì?
- Chuyện cậu và ông chủ cấu kết đưa cổ về nhà. Giận cậu lắm đó. Tôi giải thích gãy cả lưỡi cô chẳng thèm nghe.
Thạch Hải ôn tồn hỏi:
- Chị giải thích thế nào mà cô ấy đang vui lại giận dỗi vậy?
- Cậu đổ lỗi cho tôi à. Hông phải, tôi nói cậu không có lỗi trong chuyện này, cô chủ không tin.
- Vậy hả! Thôi để tôi lên tìm cô thử xem sao.
Chị Lan tìm theo tủm tỉm cười:
- Cậu cứ thử đi rồi biết, đừng trách tôi không nói trước.
Thư Thư trở về phòng với trạng thái không vui. Mối tình si cô ôm ấp trong lòng, đối với Đăng Triều luôn là mối bận tâm trong cô. Giận cha, cô không muốn gặp ai trong nhà này:
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
- Ai đó.
Thư Thư lên tiếng. Tiếng gõ cửa lại vang lên. Không có ai trả lời. Thư Thư đứng lên mở cửa Thạch Hải cô đơn đang tựa lan can vẻ chờ đợi:
- Là anh à?
Thư Thư định khép cửa lại. Thạch Hải nhanh hơn đứng chắn ngang cửa. Anh nhìn cô với đôi mắt hiền dịu mông mênh:
- Em không vui à?
Thư Thư buông cánh cửa ra không muốn nhìn anh:
- Đã biết sao còn bắt buộc em làm gì.
Thạch Hải nhăn mặt:
- Em trách anh hả. Việe này anh không cố ý.
- Biết mà vẫn không tránh là cố ý. Anh gặp em để làm gì, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói.
Buồn buồn Thạch Hải bước ra ngoài:
- Không ngờ chẳng có bao lâu mà em thay đổi đến không ngờ.
Thư Thư tức tối:
- Em hay anh? Vì tiền tại danh vọng anh bán đứng em.
Thạch Hải biết khó thanh minh anh hụt hẫng trước sự hiểu lầm của Thư Thư.
- Anh chỉ vì em người không gì quan trọng bằng. Anh lo cho cha mẹ em khổ sở cũng là cái tội ư?
- Không cần anh lo.
Nhưng anh không phải là em.Anh có trái tim. Anh biết ai là người ân của mình. Em trách anh chịu, anh không phải là người vong ân bội nghĩa.
Thư Thư nghe ray rứt trong lòng:
- Anh đang trách em là kẻ vong ân bội nghĩa chăng?
- Không, anh không dám nói ai cả. Em đừng làm anh thêm khổ tâm.
- Thôi em mệt lắm muốn nghỉ ngơi anh về đi.
Thạch Hải nghiêm nét mặt:
- Em ghét anh đến như vậy sao Thư Thư?
Cô thở dài:
- Tùy anh hiểu thế nào cũng được, Thạch Hải mím chặt đôi môi.
Anh lặng lẽ bước đi ra ngoài. Nỗi buồn anh cố giấu vào tim. Anh biết chẳng bao giờ anh có được niềm, yêu thương từ Thư Thư, Hoài vọng, ước mơ bổng chốc bay biến như bọt biển. Thạch Hải sải dài bước chân trên từng bậc thang.
Anh thấy cuộc đời mình giống những nấc thang quá. Cung bật tình cảm con người cũng vậy, lúc xuống, lúc lên.
Thạch Hai xốn xang trong dạ. Anh chẳng muốn thăng trầm. Lẽ nào Thư Thư vẫn yêu Đăng Triều cô hờ hững với anh chỉ vì cậu ta mà thôi. Đăng Triều diễm phúc hơn anh nhiều Thạch Hải rất muốn ghen tỵ tình yêu của Đăng Triều.
Nhưng vốn lòng dạ sang trọng, nhân hậu, không tính toán Thạch Hải mang nỗi buồn không tên ra về.
Anh muốn bỏ mặc Thư Thư với sự cô độc buồn bã. Tuy nhiên nghĩ lại anh thât không sao chịu cảm giác này.
Buổi chiều ông Thành phú ăn mặc chỉnh tề tới đi lại lại chờ bà Thư Trâm sửa soạn trang phục ở trong phòng khách. Dáng ông rất thư thả:
- Cô Lan, bà chủ xong chưa?
- Dạ để con xem:
- Thôi khỏi, cô gọi Thư Thư giùm tôi.
Chị Lan bối rối:
- Dạ, cô ấy... cô ấy.
Ông Thành Phú nhìn đáng điệu của chị Lan gắt giọng.
- Thư Thư làm sao hả?
- Dạ, cô ấy ngủ rồi ạ.
- Giờ này mà ngủ. Con gái ngủ ngày không tốt. Cô chủ có bệnh hoạn gì không?
- Chị Lan vội đáp bừa.
- Không ạ.
Ông Thành Phú dịu giọng khi thấy bà Thư Trâm bước ra xinh đẹp, trang trọng trong chiếc áo dài thêu hoa quí phái:
- Được chưa, chúng ta đi. Trông em còn trẻ trung như cô gái vậy.
Bà Thư Trâm nguý ngang.
- Anh đùa không sợ con Lan nó cười.
Ông Thành Phú cười to.
- Lâu lắm tôi mới khen em đừng có quá tự tin vì mình già. Con người trẻ trung nhờ ý nghĩ và tư tưởng đấy.
- Hừ, anh bày vẽ chuyện hấp hối khiến em có lúc nghĩ rằng cái gia đình mình bị vỡ tan một cách vô lý quá. Giờ thì vui rồi. Nhưng Thư Thư.
Ông Thành phú nhìn bà khó hiểu:
- Lại lấp lửng như con Lan. Thư Thư có chuyện gì hả?
Bà Thư Trâm đẩy nhẹ lưng ông cười tươi:
- Không có chuyện gì. Nó không thích về nhà con bé quen ở đảo hơn.
Tự nhiên đày mình ra đảo hoang con cái ngày nay chẳng ra cái gì cả. Mới nói một chút đã bỏ đi. Sự nghiẹp suýt tiêu tan vì nó. Không có thằng Thạch Hải thì tôi chết luôn rồi. Em thấy Thạch Hải thế nào?
Bà Thư Trâm gật gù:
- Rất tốt. Mình không có con trai hay là nó làm con nuôi đi. Thạch Hải hết lòng vì vợ chồng mình và Thư Thư.
Ông Thành Phú tặt lưỡi:
- Tôi mắc nợ cậu nhiều mình biết không?
- Biết nên tôi rất áy náy.
Ông Thành phú gật gù:
- Mình đề nghị hay lắm để tôi suy nghĩ kỹ rồi tính sau. Thôi đi kẻo trể. Ý tôi khác.
Bà Thư Trâm sóng bước cùng chồng ra ngoài. Thạch Hải đứng dáng suy tư làm ông Thành Phú ngạc nhiên dừng lại:
- Kìa, sao không vào nhà hả Thạch Hải. Có Thư Thư ở nhà ở cháu có tai làm cho Thư Thư cười, giúp bác nha Thạch Hải.
Anh giấu nỗi buồn sau khó mắt vờ cười thật tươi gật đầu?
- Dạ cháu sẽ làm cho bác vui lòng. Hai bác định đi đâu mà trông đẹp quá.
Ông Thành Phú bắt tay anh thật chặt cười đáp:
- Cậu đến chơi chúng tôi bận đi khai trương của một người bạn. Có lẽ chúng tôi dự tiệc chiêu đãi tới tối. Nhớ chờ tôi về nha.
Thạch Hải ngập ngừng:
- Thưa bác, cháu định.
Ông Thành Phú xua tay khi tài xế lái xe ra cửa chờ hai người.
- Cứ ở lại tự nhiên. Bác về, bác cháu ta bàn nhiều việc.
Anh gãi đầu nhìn theo hai người lên xe hòa vào dòng xe xuôi ngược trên phố mới trở vào biệt thự tìm Thư Thư.
Vừa bước lên bậc thang trên cùng, Thạch Hải nghe tiếng chị Lan la lớn:
- Bớ ông bà ơi... cứu giùm...
Chị Lan vừa la làng, vừa vỗ vào cửa đùng đùng:
- Cô chủ ơi mau tỉnh dậy dùm đi. Trời ơi ai cứu giùm.
Thạch Hải chạy nhanh về tiếng kêu. Anh hỏi dồn:
- Chuyện gì vậy chị Lan?
Như người chết đuối vớt được chiếc phao, chị Lan quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe Thạch Hải nói nhanh:
- Cậu Thạch Hải ơi làm sao cứu cô chủ. Cô ấy nhịn đói mấy bữa nay nằm lì trong phòng bây giờ sắp chết rồi, tôi gọi mãi không nghe cô ấy lên tiếng.
Thạch Hải tròn mắt:
- Sao chị biết cô ấy sắp chết - Tôi nhìn qua cửa sổ, cô ấy nằm gục trong phòng kìa.
Thạch Hải nhìn qua ô cửa kính Thư Thư nằm không nhúc. nhích anh hoảng hốt nhảy xuống quyết định.
- Chị Lan giúp tôi chúng ta 1àm gì đi chứ.
- Làm gì? Cửa khóa, ông bà đi ăn tiệc, tôi sợ quá nên la làng. Cậu tính mau lên.
- Ừ, tôi sẽ phá cửa này.
- Có được không?
- Được. Chị tránh ra mau:
Thach Hải dùng hết sức tông mạnh vào cánh cửa phòng. Chẳng hề hấn gì.
Anh làm lại lần thứ hai chị Lan cũng góp sức. Cánh cửa bật mở cả hai té nhào vào phòng. Thạch Hải chạy đến bên Thư Thư. Cô tái xanh mềm oặt trong tay anh. Chị Lan hốt hoảng lay mạnh Thư Thư:
- Cô chủ ơi, cô chủ tỉnh lại đi. Thạch Hải bế xốc Thư Thư lên.
- Chị Lan mau xuống gọi xe nhanh lên.
Cuống quýt chị Lan chạy như bay xuống lầu. Chị ngoắc chiếc taxi vừa trờ tới:
- Dừng lại, dừng lại.
Anh tài xế ló đầu ra hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Làm ơn chạy vào sân giùm.
Thạch Hải một mình bế Thư Thư sau. Cả hai đưa cô lên xe. Chị Lan định lên xe theo bị Thạch Hải la lên:
- Chị Lan giữ nhà. Anh làm ơn đưa cô ấy vào bệnh viện giùm, vị tài xế lo ngài chần chừ:
- Tự tử hả? Tìm xe khác đi.
Thạch Hải hét lên:
- Cô ấy chỉ bị ngất vì đói thôi. Anh chạy giùm bao nhiêu cũng được. Anh tài xế cho xe lao đi sau khi ném cái nhìn về phía Thư Thư. Thạch Hải ôm chặt cô vào lòng ủ ấm vỗ về:
- Thư Thư ơi, sao em lại hành hạ mình chi vậy chứ. Có giận thì cứ trút giận lên người họ là xong. Việc gì mà em phải nhốt mình trong phòng mãi để đến nỗi này.
- Tỉnh lại đi Thư Thư đừng làm anh lo mà em.
Mặc anh van vỉ, vỗ về Thư Thư vẫn nhắm nghiền mắt không nghe. Đến nơi, anh lại cuống cuồng bế thốc cô chạy vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Lo lắng, ngồi chờ hình như tâm trạng này rất quen với anh nhưng chưn có lần nào anh thấp thỏm, sợ hãi đến như vậy.
Ôm lấy khuôn mặt, Thạch Hải thầm cầu nguyện cho Thư Thư mau tỉnh lại.
Thời gian như đừng lại ở một chỗ. Thạch Hải không chịu nỗi sự đợi chờ đợi.
Bao nhiêu điều bất hạnh cứ hiện ra trong đầu anh khiến anh đứng ngồi không yên.
Một giờ sau cánh cửa phòng cấp cứu xịch mở. Thạch Hải chạy nhanh đến hỏi rối rít:
- Thưa bác sĩ cô Trịnh Thị Thư Thư thế nào rồi ạ?
Vị bác sĩ ngước nhìn mỉm cười:
- Chúc mừng anh.
Thạch Hải ngơ ngác hiểu:
- Bác sĩ... nói gì tôi hiểu.
Vị bác sĩ thông cảm cho vẻ ngờ nghệch của chàng trai trẻ ông cười khẽ:
- Anh sắp làm bố tượng lại rồi, vậy mà còn không biết. Bố lần đầu à.
- Hả, cái gì? Ông có nhầm lẫn chăng. Cô ấy là... là...
- Là gì của anh hả? Cô Thư Thư ngất xỉu vì thiếu ăn và cái thai đang hành đó. Mau vào mua cái gì cho cô ấy bồi dưỡng đi. Trông mấy cậu tôi thấy ngại quá.
- Bác sĩ cho tôi hỏi.
Anh tái mặt muốn ngất đi khi nghe tin này. Tuy nhiên Thạch Hải cố lấy lại bình tĩnh. Anh cầu mong...chuyện này không phải là sự thật. Có thể vị bác sĩ kia nhầm lẫn chăng.
Thạch Hải bước vào trong tìm Thư Thư. Cô cũng gượng ngồi dậy nhìn quanh tìm kiếm. Ai đưa cô vào đây nhỉ? Sao cô chỉ có một mình. Tất cả như một giấc mơ Thư Thư nhớ mình không buồn ăn hai ngày nằm mãi ở trong phòng và ngủ thiếp đi.
Thạch Hải đã nhận ra cô gương mặt thanh tú gầy xanh xao để thấy đang ngơ ngác tìm kiếm:
Anh đặt tay nhẹ lên vai cô. Thư Thư thoáng giật mình quay lại. Vị bác sĩ trẻ bước tới bên Thư Thư xem bệnh:
- Cô ấy bị ngất phải không?
Thay mặt Thư Thư, Thạch Hái trả lời:
- Dạ cô ấy ngất.
- Bác sĩ đưa bệnh án cho cô chưa Thư Thư lắc đầu:
- Tôi đâu có bệnh gì hả bác sĩ?
Vị bác sĩ cười tươi:
- Cô chưa biết gì hả? Chúc mừng hai người nha! Bệnh này không đáng chi vì cô ấy quá lo lắng nên suy nhược cơ thể. Anh không để chị ấy lao tâm lao lực nha.
- Sao vậy bác sĩ? Anh ấy là...
Cô bác sĩ cười mím môi:
- Cô đã có thai hơn hai tháng rồi.
Thư Thư kêu lên, mặt mày cô tái xanh vì hốt hoảng hay vì xúc động. Thạch Hải cố theo dõi diễn biến trên gương mặt của Thư Thư. Anh thấy đôi mắt cô đỏ hoe rồi lấp lánh mấy giọt nước mắt rơi xuống thật nhanh.
Cô bác sĩ vỗ nhè nhẹ tay của Thư Thư nhắc:
- Nè, nằm xuống đi. Cô không được xúc động sẽ ảnh hưởng cái thai đó. Cô còn yếu lắm. Anh mau chăm sóc chu đáo cho cô ấy đi. làm gì mà đứng ngẩn ngơ như vậy hả?
Chờ cho vị bác sĩ đi xa. Thạch Hải vội đỡ nhẹ Thư Thư giọng anh nhẹ lòng dịu ngọt:
- Em nằm nghỉ đi mọi chuyện anh lo cho.
Thư Thư vừa xấu hổ, vừa đau đớn vừa lo lắng ngượng ngập cô sững sờ hóa đá không dám đối diện với Thạch Hải. Anh biết tất cả rồi còn gì. Không ngờ giây phút bên Đăng Triều lại để một kết quả thế này, cái kết quả cô không hề hay biết và mong muốn. Cô không còn tâm trí nhớ Đăng Triều mà Thư Thư lại lo sợ vô cùng.
Thạch Hải ngồi xuống cạnh Thư Thư vỗ về an ủi:
- Em không nghe bác si dặn ư?
Thư Thư muốn bật khóc nhưng cô sợ Thạch Hải biết bí ẩn trong tim cô liền mím môi chịu đựng:
- Em nghe rồi.
Thạch Hải nắm bàn tay thon thả của cô. Bàn tay đã bao lần anh và cô tay trong tay ấm áp tựa vào nhau trong những buổi rong chơi. Bây giờ Thư Thư đã hoàn toàn thuộc người khác. Lòng anh đau như ai cắt, vt thương lòng đang rỉ máu sâu hoắm. Nhưng hình như Thư Thư đang chìm đắm trong đau khổ hơn cả anh.Anh không có quyền trách cứ Thư Thư cứ lúc này.
- Em đang buồn phải không?
Thư Thư gật đầu lòng tựa như được vuốt ve, chưa mở miệng nói lời nào, Thư Thư ngã vào lòng anh khóc nấc. Bàn tay Thạch Hải ngập ngừng đặt lên vai cô:
- Có gì hãy nói. Nín đi em!
Anh xót xa nhìn đôi mắt sưng đỏ của Thư Thư.
- Có phải của Đăng Triều không Thư Thư:
Lắc đầu cô tức tưởi:
- Không có, không thể nào, em...
Chậm nước mắt cho cô, anh ân cần:
- Đừng như vậy mà Thư Thư. Điều gì khiến em đau lòng, khổ sở như vậy.
Còn Đăng Triều sao lại bỏ em như thế này hả?
Cô nghẹn giọng:
- Em không biết. Em muốn quên hết mọi thứ, anh hãy giúp em với.
- Bằng cách nào nếu em cứ muốn giấu anh mọi chuyện.
Thư Thư nấc lên cô nói trong làn nước mắt:
- Em đáng chết lắm, Đăng Triều đã bỏ em rồi. Lời anh ấy như mây gió thoáng bay. Em cố không tin là anh ấy bỏ mặc em. Nhưng càng hi vọng em càng thất vọng. Em không ngờ tình yêu vụng vại lại để lại hậu quả thế này. Anh để cho cho xong.
Thạch Hải nghe đau từng khúc ruột, tim anh thật vì thương vì giận Thư Thư.
Lòng anh giờ hoang vắng nhự một bãi hoang vu. Anh không thể để Thư Thư tuyệt vọng:
- Đừng như vậy mà Thư Thư không ai muốn mất em đâu. Đê anh tìm Đăng Triều về cho em. Cậu ta dám bỏ rơi em, anh không tha thứ cho cậu ta đâu. Thư Thư mềm lòng vì nghĩa cử cao đẹp của anh. Cô thất vọng lắc đầu:
- Em đã mỏi mòn chờ đợi anh ấy. Không hi vọng gì đâu. Đăng Triều không còn ở đảo.
Thạch Hải ngỡ ngàng quá:
- Sao em biết?
- Em biết từ lúc về đến giờ mất liên lạc với anh ấy. Em buồn nhỏ và thầm đau khổ. Không phải em giận anh đâu. Hay quên em đi. Em hư lắm phải không Thạch Hải:
Anh cắn môi mình đến bật máu nghe hồn rưng rưng mấy nỗi đau không tên cứ day dứt lòng dạ anh như một vết thương lớn chưa lành.
Thư Thư buồn bã khỏi ăn uống nổi. Cô sợ mẹ cha cô biết tin khủng khiếp này. Chỉ một lát nữa thôi số phận cô sẽ cha cô quyết định. Mẹ cô sẽ uất ức khốn khổ. Cha cô vì nhục mà giết cô. Còn Thạch Hải khinh cô. Ôi! Mặt mũi nào ở thế gian này.
Thư Thư bỗng ngồi bật dậy khỏi tay anh. Cô giật dây truyền dịch trên tay ra.
Máu tứa ra ngoài Thư Thư bỏ chạy.
Thạch Hải hốt hoảng lao vụt theo sự việc xảy ra nhanh như cái chớp mắt khiến Thạch Hải không kịp trở tay. Anh biết Thư Thư đang làm liều vì quá cùng quẩn không lối thoát.
- Thư Thư đứng lại. Em đừng chạy nữa.
Đến bật thang cô thấy mắt hoa lên xoay vòng vòng, Thư Thư bám lấy lan can bằng inox tựa người vào để thở. Và cô đổ ập xuống như một khi Thạch Hải,vừa lao tới kịp cứu lấy cô không ngã xống nền đấy lạnh. Anh lại ôm lấy chạy về phòng bệnh.
Các vị bác sĩ lại bao quanh cô, Thạch Hải.một lần nữa ra sức van xin họ cưu Thư Thư. Không ai hiểu rằng anh chỉ là bạn của Thư Thư. Họ nhìn anh bằng cặp mắt không hài lòng chút nào. Mặc, Thạch Hải chỉ còn biết lao vào lo sự an nguy cho Thư Thư màthôi. Anh không nghĩ ngợi gì thêm cho đau lòng, mệt mỏi. Anh vốn sinh ra là để giúp mọi ngừơi, cưu mang Thư Thư mà.
Thạch Hải bấm máy gọi chị Lan đừng cho ông bà chủ biết Thư Thư vào bệnh viện. Chị cứ yên lòng vì Thư Thư không sao cả.
Một mặt nói dối ông bà chủ một mặt khác Thạch Hải lo hơn là làm sao cho Thư Thư hiểu và bỏ ý định tự tử. Nếu không anh sẽ ân hận vô cùng.
Thư Thư như một cánh én nhỏ bay giữa trời giông bão. Một mình cô không thẻ chở nổi mùa xuân mang về. Một mình cô không thể vượt qua ngàn bão tố của cuộc đời bây giờ muốn đi đâu, đến đâu có lẽ cô phải dựa vào vai anh thôi.
Thư Thư tỉnh lại khi màn đêm vừa buông xuống bên ngòai. Cô nhắm nghiền mắt nghe lòng mình day dứt không yên.
Thạch Hải lại ngồi bên Thư Thư kiên nhẫn bón cho cô từng muỗng nước.
Lúc cô sốt anh đến lau mới nghe. Anh cần như một vú em thật sự không hơn không kém chẳng nghĩ về mình.
Tỉnh 1ại Thư Thư cảm thấy tội tội cho Thạch Hải. Anh ngủ gật dưới chân cô.
- Thạch Hải giật mình ngơ ngác:
- Em vừa gọi anh phải không?
- Không có.
- Anh nằm mơ chăng.
- Anh mơ thấy gì?
- Anh thấy em và anh xa nhau vĩnh viễn. Mỗi người một nơi. Em bỏ anh mà đi xa dần. Anh réo gọi trong tuyệt vọng đau đớn. May quá anh thật hạnh phúc khi thấy em còn ở cạnh anh.
Đôi môi cô mấp máy.
- Anh cần em sống vậy sao? Vậy mà em cứ tưởng...
- Đừng dại đột nữa, nghe Thư Thư Cô cúi đầu nghe hồn tê sại. Cô biết làm gì đây ngoài cái chết. Hay là phá bỏ thai trong bụng cô. Thư Thư rùng mình lo sợ. Cô thật sự đang đứng trước ngã ba đường. Phân vân lưỡng lự, cô sẽ phải giải quyết thế nào đây cho vẹn hiếu vẹn tình.
Thư Thư muốn giữ lại kỷ niệm của mối tình vụng dại. Đến bây giờ cô còn mãi ngỡ ngàng vì lời hứa của Đăng Triều sâu đậm quá:
Có thể nào anh phản bội cô khi vầng trăng còn kia, ánh đèn chưa tắt. Đăng Triều tệ như vậy ư? Không thể nào!
- Thạch Hải ơi, em làm gì khi cha mẹ em biết điều này.
Suy nghĩ một lúc Thạch Hải bảo:
- Em có tin cậy anh không Thư Thư Thư Thư nhìn anh dáng mệt mỏi:
- Em...
- Anh biết em chưa tin anh. Điều này làm anh rất đau lòng, nhưng anh không trách em đâu.
- Em lỡ trao trái tim mình cho Đăng Triều dù anh ấy có thế nào em cũng không trách anh ấy. Em chấp nhận.
Thạch Hải nóng mặt. Anh giận kẻ bạc tình gây cho Thư Thư bao phiền muộn. Nếu có hắn ta ở đây anh đánh cho vỡ mặt ra:
- Em khờ quá. Tại sao yêu hắn mà em không giữ hắn lại?
- Vì...anh và ba gọi em về bất ngờ. Chỉ vì sự bất ngờ ấy mà em lỡ lầm.
- Sao hả? Hai người yêu nhau đến thế kia ư?
Cô gật đầu:
- Cô cần anh tìm và buộc hắn cưới em.
Thư Thư lắc đầu đau khổ:
- Không cần đâu. Em không biết mình đang muốn gì nữa.
- Tại sao?
- Vì biết anh ấy đâu mà tìm.
- Anh khổng hiểu.
Cô chớp mi:
- Em không thích buộc người ta vô lý như vậy.
- Rồi đứa bé trong bụng em, em định thế nào?
Trầm ngâm một lúc Thư Thư nói nhỏ.
- Một là em rờibỏó cuộc đời này cùng đứa bé, hai là bỏ đi thật xa.
- Không còn giải pháp nào khác ư?
- Không anh à.
- Tại sao em lại nghĩ đến bước đường cùng ấy khi bên em vẫn còn bao người.
Thư Thư mở tròn mắt, nhìn anh:
- Là anh hả? Em không dám liên lụy đến anh. Vả lại tình cảm không thể gượng ép.
- Cha mẹ đâu nỡ giết con. Bác Phú sẽ giúp em mà.
Cô lắc đầu lia lịa:
- Chỉ còn mấy ngày nữa sẽ nhập học em không thể vì cái bào thai mà dở dang mơ ước.
Thạch Hải ngại ngùng.
- Em định hủy bỏ nó ư?
- Không em sợ lắm. Em không muốn bạn bè em đi thực tập hết, còn em phải rối ren trong lòng. Em khổ tâm quá.
Thạch Hải an ủi cô lần nữa.
- Chuyện học hành của em, không có ảnh hưởng gì cả, cứ bảo lưu kết quả học tập rồi sẽ tiếp tục đi học lại sau.
Một chút hi vọng lóe lên trong Thư Thư.
- Được hả anh. Nhưng...
- Thôi em ngủ đi có anh bên cạnh đừng lo lắng gì nữa. Anh sẽ không để em khổ đâu Thư Thư.
Thạch Hải ru cô vào giấc ngủ bằng giọng trầm ấm ngọt ngào, cô nhắm mắt ngủ yên. Không biết ngày mai như thế nào thì bây giờ bên cạnh Thạch Hải. Cô thấy rất bình yên. Có lẽ anh là người đàn ông tốt nhất trên đời mà cô đành bỏ quên. Để khi sóng gió phong ba nổi lên anh lại xuất hiện như một vị cứu tinh đưa cô qua giông tố. Người đàn ông ấy thật lý tưởng. Vậy mà cô không thể yêu anh. Trái tim con người quả là mưa nắng thất thường.