Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Trần Hoài Thu
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1841 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:29:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Ngày Thứ Năm
à thế là tôi được đưa vào danh sách học sinh phải theo dõi trong bốn tuần liên tiếp. Nghĩa là tôi được phát một chiếc thẻ vàng bắt buộc phải tham gia tất cả các tiết học. Sau tiết học, tôi phải đưa thẻ cho thầy cô ký và nhận xét về thái độ của tôi trong lớp. Nếu không tham dự tiết học thì thẻ sẽ không có chữ ký.
Thành thật mà nói, tôi thực sự chán ngấy việc này, đặc biệt là nghĩ đến tiết học của thầy Lamport - tiết học mà tôi phải xoay sở sao đó cho qua.
"Một người bạn của em nói cho tôi biết, Georgie" thầy cao giọng sau khi đã ca bài ca về sự phá hoại tài sản của lớp học và thiếu kiềm chế bản thân, "em phải làm nhiều xét nghiệm liên quan đến sức khỏe. Có đúng không?"
Tôi không nên lưỡng lự. Tôi phải để câu chuyện tiếp diễn thôi. Thay vì... tôi thổi phù một cái.
"Dạ, đại loại vậy".
Thầy Lamport nhìn vào tập hồ sơ của tôi và khoanh tròn vào nhãn ghi địa chỉ. Chắc thầy định gọi điện cho bố tôi đây mà. Amber nói rằng các thầy cô ở trường Wheatley Hill thường làm vậy để kiểm soát học trò, nhưng tôi nghĩ rằng họ gọi điện mách phụ huynh là do oán giận mà ra.
"Đại loại là sao?" Thầy cười khinh khỉnh. "Em nói vậy là sao? Hoặc là có hoặc là không chứ?" Ông ấy không hề cho tôi cơ hội để gián đoạn. "Và nếu có thông tin gì trái ngược từ bố mẹ em, tôi chỉ có thể kết luận là bạn em cố tình nói dối hòng giúp em thoát tội đấy nhé".
Tôi im lặng. Tôi có cao lên 2 cm nhưng tôi không nói cho ông ấy biết làm gì, vì vậy tôi nhún vai, ngáp dài và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đừng tưởng bở.
"Georgie! Tôi không chấp nhận cái lối sống bàng quan của em đâu. Chỉ vài tháng tới em sẽ trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học và tương lai của em tùy thuộc vào việc em có đạt điểm tốt hay không... Em thử tưởng tượng xem bố mẹ em sẽ cảm thấy thất vọng như thế nào nếu em cứ hời hợt như thế này, trừ khi...?"
Tôi không hề nghe thấy thầy nói gì. Tôi đã trôi bồng bềnh ra khỏi đây, qua cửa sổ. Lần này tôi thậm chí không cần những đám mây; tôi cảm thấy toàn bộ thân thể mình nhẹ dần, nhẹ dần bay lên và đột nhiên tôi không còn ở đó nữa, không phải nghe đi nghe lại bài giảng chán ngấy của thầy mỗi học kỳ. Tiếc rằng nơi tôi đến lần này không ấm áp, an ủi và đẹp như những giấc mơ; nơi đó có màu tối đen, ngột ngạt làm lồng ngực tôi đau đớn, họng tôi nghẹn lại không nói nên lời.
Tất cả những gì tôi nhìn thấy là hình ảnh của họ. Bố và người đàn bà ấy. Người đàn bà ông đã hôn tối qua.
Nếu tôi không đến nhà Amber thì có lẽ tôi đã không bắt gặp họ. Họ đâu có ngớ ngẩn đến mức độ hôn hít nhau ngoài đường. Khi tôi trở về nhà sau khi trả con Aristipus cho chủ của nó thì chuông điện thoại reo vang. Dĩ nhiên tôi không trả lời vì nghĩ đó là điện thoại nhà trường gọi cho bố tôi, nhưng khi điện thoại chuyển sang chế độ tự động trả lời thì hóa ra là Amber.
"Georgie? Cậu có đó không?"
Tôi hơi lưỡng lự vì tôi sợ nói chuyện với nó, sợ nó lại tiếp tục thắc mắc lung tung về những điều tôi nói dối nó trong khi tôi chưa bịa ra được câu chuyện nào hay ho, thuyết phục hơn.
"Georgie! Chúa ơi cậu đâu rồi?"
Amber gần như phát khóc. Tôi liền nhấc ống nghe.
"Tớ đây." Tôi hổn hển nói. "Tớ vừa ở trong toilet."
"Ơn trời. Tớ gọi mãi cho cậu từ chiều đến giờ! Mọi người đang nghi ngờ cậu đấy."
Tôi chẳng mấy ngạc nhiên. Sau những gì tôi làm ở lớp lẽ ra nó nên nói cho tôi biết chuyện xảy ra ngay sau đó mới đúng. Amber thật tốt nhưng đôi khi nó cứ tỏ ra là nó biết hết mọi thứ, và nó chẳng buồn nói cho tôi nghe những điều mọi người nói sau lưng tôi.
"Cậu ổn chứ?"
Tôi thấy cảm động khi cảm nhận được sự lo lắng thực sự qua giọng nói của Amber.
"Tớ đâu có sao". Tôi đáp.
"Ôi trời, thực tế chút đi." Nó móc tôi. "Cậu đang an toàn nhưng chắc chắn là "có sao" đấy nhé, Georgie, sao cậu làm vậy?"
Tôi không trả lời nhưng Amber tiếp tục thao thao.
"Này, sang nhà tớ ăn tối đi."
"Gì?"
"Sang nhà tớ ăn tối, nhé? Cậu nói bố cậu làm việc về trễ nên không có lý do gì từ chối đâu."
Tôi lắc đầu, mặc dù nó không thể thấy tôi qua điện thoại. "Tớ không đi được đâu." Tôi phản đối. "Tớ còn làm một đống bài tập ở nhà phải làm cho kịp và... "
"Chính xác". Nó ngắt lời tôi. "Này Georgie, cậu sang nhà tớ và tớ cho cậu sao bài của tớ cũng được. Cách này sẽ giúp cậu khỏi chìm trong rắc rối tiếp nữa. À, tớ và Nick còn có kế hoạch này hay lắm."
Tôi chả muốn nghe hàng giờ về anh chàng Nick tuyệt vời của nó nhưng nghĩ đi nghĩ lại ba giờ đồng hồ tự đánh vật với đống bài tập lịch sử và toán làm tôi khiếp đảm. Vì thế đề nghị của Amber thật hấp dẫn. Cuối cùng tôi quyết định sang nhà nó.
Amber ở cách nhà tôi 10 phút đi bộ. Ngôi nhà nó ở từng là nhà của linh mục nên xung quanh có rất nhiều bia mộ. Tôi thường đi tắt qua công viên sang nhà Amber nhưng buổi tối công viên thường xuyên có nhiều kẻ xấu lảng vảng, vì vậy tôi đi dọc đại lộ Sycamore, vòng quanh nhà thờ Hồi giáo và sang đường Mayflower. Tình cờ tôi thấy xe của bố tôi chạy chầm chậm ở chỗ nhà thờ Hồi giáo hướng ra phía cột đèn giao thông.
Tôi hơi ngạc nhiên vì bố bảo tôi ông sẽ về nhà trễ, sớm nhất là 11 giờ khuya. Tôi còn nghĩ bố tôi sẽ lo lắng nếu ông về nhà mà tôi đã đi khỏi (Bố rất lo lắng, bảo vệ cho tôi, làm tôi thấy khó chịu ở đám đông nhưng lại thích thú nhiều lúc khác), vì vậy tôi bước ra đường định giơ tay vẫy để bố thấy tôi nhưng chợt nhận ra ông không đi một mình. Ngồi bên ông là một phụ nữ, khỏi nói cũng biết không phải mẹ tôi. Chắc ông không nhìn thấy tôi nên khi đèn giao thông chuyển sang đỏ, ông cho xe đi chậm lại, quàng tay qua vai người phụ nữ và nghiêng người sang hôn cô ta.
Ước gì tôi có thể chạy đến chỗ họ, đấm vào cửa kính xe, giật cửa để lôi con mụ ấy ra, đuổi mụ ta cút đi. Nhưng tôi đã không làm gì hết. Chỉ đứng đó, bần thần chết trân. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh thì bố tôi lái xe đi mất.
Tôi đến nhà Amber mà tâm trạng hoảng hốt rối bời, không tin được điều mình vừa chứng kiến. Làm sao mới hôm qua bố tôi còn thẫn thờ đi lại trong nhà và khóc lóc não nề chỉ vì ông nhớ mẹ tôi mà giờ đây, chỉ cách chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ sau ông lại có thể vui vẻ cùng người đàn bà khác? Thật là đáng khinh bỉ hết chỗ nói.
Nhận ra mình có vẻ suy diễn sâu xa nên tôi cố gắng nhìn nhận sự việc này khách quan hơn. Tôi tự nhủ người đàn bà đó có lẽ là đại diện thương mại mà bố tôi cần dẫn đi ăn tối, họ hoàn thành công việc tốt đẹp và bố tôi hôn cô ta để chúc mừng mà thôi. Tất cả có vẻ hợp lý ngoại trừ việc bố tôi đã nói ông sẽ đi ăn tối cùng hai người và ông hôn cô ta ở môi chứ không phải trên má. Thật là bỉ ổi cho một người đàn ông đứng tuổi cư xử như thế khi vợ ông ta đang nằm trong nhà thương điên.
"Georgie! Em có nghe tôi nói cái gì không?"
Tiếng gầm của thầy Lamport làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, ông đấm tay xuống bàn, nhoai người về phía tôi.
"Em có nghe ạ". Tôi lí nhí nhưng thực sự tôi chẳng nghe gì cả.
"Tốt!". Ông ấy nói. "Tôi muốn bài tiểu luận đó trên bàn tôi... "
"Bài tiểu luận nào ạ?"
"Tôi biết ngay là em có nghe tôi nói gì đâu." Ông chế giễu. "Năm trăm từ nhé, mà không, đúng tám trăm tư. Bài tiểu luận về chủ đề Tự chủ. Nộp trước thứ hai. Còn nữa, em phải đóng tiền vì làm hỏng cuốn sách ngày hôm qua và nếu sự việc tiếp tục tái diễn thì... " Ông liếc nhìn tôi, bỏ lửng câu nói. "Lên đường!". Ông gằn giọng.
Tiếp theo, tôi trải qua giờ học Địa lý mà tâm trí phiêu du cùng đám mây màu ôliu, giờ học môn Nghệ thuật tôi bị mắng vì mải nhìn ra cửa sổ mà không lo về ba quả táo và một quả quýt trông như bị mốc. Giờ thì tôi đang trong giờ Đọc. Amber ra dấu cho tôi từ phía bên kia phòng học. Nó giơ ngón tay cái chĩa lên trời khi cô Palstow không để ý.
Nhưng nó đâu có phải viết bài tiểu luận về Tự chủ như tôi đúng không?
Trong khi cô Plastow đang luyên thuyên về các điều kỳ lạ và cách biến nước thành rượu, tôi tự hỏi không biết là tôi đã đồng ý kế hoạch của Amber lúc nào nhỉ? À có lẽ là tối qua. Khi ấy tôi đã gật đầu tuốt luốt miễn là tôi thoát khỏi những nỗi suy tư về bố, mẹ, tương lai và mọi thứ.
Amber cho rằng tối mai sẽ là giải pháp cho tất cả các vấn đề đang mắc míu của tôi. Nó cực kỳ hào hứng khi tuyên bố kế hoạch của mình. Chúng tôi ngồi quây quần trong bàn ăn dưới bếp nhà Amber gồm nó, tôi và mẹ nó, cô Joy. Tôi phải cố gắng ăn cho bằng hết hàng đống thức ăn cô Joy đặt vào đĩa, thật khó nuốt bởi khi ấy đầu óc tôi không thôi nghĩ về bố và người đàn bà nọ. Thật quá mệt mỏi. Tôi không ngu ngốc gì, tôi đã đọc nhiều báo và có khối chuyện đàn ông không thể quan hệ sinh lý khi vợ họ bị bệnh nên họ phải đi lại với ai đó để giải tỏa. Công bằng với bố mà nói, mẹ đã không nhẹ nhàng, ngọt ngào với bố từ nhiều năm qua.
Đáng ngại hơn, cô Joy còn hỏi thăm mẹ tôi ra sao, khi nào mẹ tôi sẽ trở về sau chuyến công tác và còn ngỏ ý mời bố mẹ tôi một hôm nào đó sang nhà ăn tối.
"Cháu khỏe chứ Georgie?" Mẹ Amber hỏi tôi đầy lo lắng khi thấy tôi trả lời lí nhí dần. "Cháu ăn ít quá."
"Cháu không đói lắm ạ". Tôi đáp, cúi mặt xuống bởi vì tôi không muốn cô ấy thấy mắt tôi đã ầng ậc nước. "Cháu nghĩ là cháu sắp sửa cảm lạnh ạ."
"Không được ốm!" Amber la lên, với nụ cười rộng toác. "Không được ốm trước tối mai đâu nhé."
Trong chốc lát, tôi quên chuyện bố tôi.
"Sao vậy? Có chuyện gì ngày mai?"
Mẹ Amber đứng dậy.
"Mẹ sẽ để các con tự do với nhau." Bà nói. "Mẹ phải đi làm việc đây."
Cô ngừng một lát, ôm vai tôi và vỗ nhẹ lên đầu trước khi rời khỏi phòng.
"Sao, cậu định nói cái gì?". Tôi nài nỉ Amber.
"Cậu," Amber tuyên bố, "sẽ có một cuộc hẹn hò."
"Hả?"
"Tất cả đã được sắp đặt." Giọng nó chắc nịch. "Theo nhận định của tớ thì cậu cần một chàng trai. Tớ đã nói với Nick và..."
Nó lưỡng lự.
"Nói tiếp đi." Tôi nói xuyên qua kẽ răng.
"... Cậu cần điều gì đó để khiến cậu thôi nghĩ lung tung, vớ vẩn". Nó nói tiếp. "Và sau đó, tớ mong là cậu sẽ tìm thấy tình yêu. Nick nói là anh ấy có một người bạn chưa có bạn gái nhiều tháng qua và đang mong mỏi tìm một người..."
"Cậu đã thực sự làm vậy à?" Tôi hơi bực vì đến giờ nó mới nói cho tôi biết.
Amber gật đầu phấn chấn. "Mọi thứ đã được chuẩn bị hết. Tối ngày mai, 7 giờ rưỡi. Chúng ta sẽ đi..."
"Không đi đâu hết". Tôi phản đối. "Ý tớ là.... gã này rất có thể không giống ai và..."
"Nếu vậy, cậu chẳng cần phải gặp lại hắn ta làm gì. Nhưng biết đâu hắn ta lại là người hấp dẫn thì sao. Còn nữa, cậu có gì hay ho để làm vào tối thứ sáu không?"
Nó nói trúng tim nên tôi đành im miệng.
"OK". Tôi đồng ý.
Amber ôm lấy tôi. "Cậu biết không?". Nó nói. "Tớ linh cảm đây sẽ là một khởi đầu cho những thay đổi lớn."
Tôi ước là thế. Tuy nhiên, tôi không tin việc vài giờ đi loanh quanh trong thị xã với một gã trai không tự tìm nổi bạn gái cho mình có thể làm cuộc đời tôi thay đổi.
Nhưng dẫu sao, gặp mặt thế này cũng chẳng làm cho mọi sự tệ hại hơn.
"Vẫn như cũ đúng không?" Amber nói vọng qua phòng học.
Tôi nhe răng cười chiếu lệ và gật đầu nồng nhiệt vì đó là điều những đứa con gái tuổi teen chúng tôi thường làm khi nhắc đến các gã trai.
"Chắc chắn". Tôi nói. "Tớ mong lắm".
Trông nó cực kỳ hớn hở.
Tôi cảm thấy vui vì đã làm cho nó vui.
Vào giờ ăn trưa, tôi tình cờ gặp Amber đang tay trong tay với Nick. Đúng hơn, bọn nó gặp tôi. Chúng nó đang say đắm nhìn vào mắt nhau đi dọc hành lang và dường như quên hết mọi sự trên đời.
"Cậu ổn chứ?" Amber hỏi tôi. "Ý tớ là thầy Lamport không làm khó cậu chứ?"
Tôi nhún vai để biểu lộ là mình đang rất thoải mái, "Ông ấy cũng cố đấy". Tôi đáp. "Nhưng thực ra ông ấy có vẻ hối tiếc vì đã cố bắt chẹt một người đang..., cậu biết đấy..."
Amber gật đầu. "Ok, tớ sẽ nói với Nick. Anh ấy sẽ nghĩ ra mấy ý tưởng hay ho gì đó cho tối mai."
Nó liếc nhìn Nick đầy trông chờ và tin cậy cứ như thể bồ của nó là người sẽ tìm ra cách chữa trị chứng ung thư hay đi vòng quanh thế giới trên lưng một con bọ chó.
"Cậu không cần phải nói về vấn đề của cậu nếu không muốn nhưng..."
Rõ ràng Amber muốn tôi giải thích rõ cho nó biết và tôi đang suy nghĩ để bịa ra chuyện gì đó thì thầy Lamport bước ra từ phòng giáo viên.
"Này!" Thầy nói to, tôi nghĩ thầy gọi ai khác nhưng rõ ràng là nói với Amber. "Amber Haigh! Thầy muốn nói chuyện với em". Thầy hướng về nó.
"Sau này em chỉ nên phát biểu khi đã biết chắc mọi việc nhé".
"Thưa thầy?"
Amber trông hết sức hoang mang. Hầu hết mọi người đều có thái độ đó khi giáp mặt hiệu trưởng, như thể ông là người ngoài hành tinh vậy.
"Em nói là Georgie có vấn đề về sức khỏe phải không? Phải xét nghiệm bất thường ở bệnh viện? Georgie hoang mang đến độ không biết mình đang làm gì nữa phải không? Em nói thế đúng không nào?"
Amber liếc nhìn tôi, sau đó gật đầu xác nhận, "Vâng ạ". Nó đáp. "Georgie nói với em thế".
Ôi trời.
"Georgie nói với em?" Thầy Lamport nhướn mày kinh ngạc và liếc sang tôi với cái nhìn sắc lạnh, "Georgie nói với em là bạn ấy...?"
"Dạ, đúng rồi thầy". Amber đáp. "Bạn ấy thật dũng cảm khi đương đầu với điều đó và em nghĩ là thầy không nên..."
"Thầy nghĩ là bạn ấy rất dũng cảm". Thầy Lamport kết luận, nhìn thẳng vào tôi, "Dũng cảm thật dễ dàng phải không, nhất là khi em chẳng gặp phải vấn đề gì cả?"
Tôi hiểu câu nói ấy thầy đang ám chỉ tôi là động vật máu lạnh nói dối không ngượng mồm. Tôi run bần bật từng cơn. Ông ấy đã phát hiện ra việc tôi nói dối. Tệ hại hơn ông ấy nói với cả Amber. Tôi bàng hoàng đến độ không nói được gì dù là lời biện hộ đơn giản nhất.
"Ôi Georgie!" Amber quay sang tôi, không mảy may bực mình, "Nghĩa là các xét nghiệm đều tốt hả? Quá tuyệt!"
Nó chẳng để ý gì đến việc thầy Hiệu trưởng chỉ cách đó chừng một mét, nó vòng tay ôm lấy tôi mừng rỡ, "Tớ mừng quá!"
Tôi nghẹn trong họng. Ánh mắt của thầy Lamport sắc lạnh soi thấu tận xương tủy và đầu óc tôi. "Chúa ơi, cầu mong cho ông ấy đi khỏi đây. Ông ấy không nghe thấy Amber nói gì hết và tôi có thể khắc phục "sự cố"".
Thầy Lamport không mảy may nhúc nhích.
"Georgie?" Amber chờ mong tôi nói điều gì đó.
"Thầy nghĩ, Georgie, em nợ bạn em một lời giải thích?" Thầy Lamport nói. "Lời giải thích tại sao em lại nói dối bạn ấy một cách sống sượng như vậy?"
Ông quay sang Amber "Chẳng có xét nghiệm nào hết Amber". Thầy nói. "Georgie đã lừa cả tôi và em".
Nói dứt câu. Thầy quay lưng lại và đi xuống hành lang, tiếng bước chân cồm cộp xa dần.
"Anh đi đây". Nick thầm thì, tránh nhìn tôi. "Gặp em sau nhé Amber".
Hắn hôn phớt vào má Amber nhưng nó không nhúc nhích. Nó đang nhìn tôi đăm đăm. Mặt nó đỏ tía lên.
"Cậu nói dối tớ?". Giọng nó cao và nghe như rạn vỡ.
Tôi không biết phải nói gì và nói gì nên im lặng.
"Cậu đã khiến tớ nghĩ rằng cậu sắp...", nó ngưng lời, mặt dúm lại, "sắp chết". Nó nói dứt câu và nước mắt ứa ra.
"Amber đừng mà!"
Tôi với lấy tay nó nhưng nó giằng ra.
"Tớ không chủ ý nhưng tự dưng nó lại bật ra!". Tôi phân trần.
"Cậu tự suy diễn về việc tớ thay đổi này nọ và..."
"Ừ, cậu thì hay rồi!". Amber hét lên qua nước mắt. "Georgie trước kia không bao giờ nói dối tớ. Tớ cứ nghĩ là cậu bị ung thư, trời ạ. Tớ nghĩ là tớ sắp mất cậu mãi mãi."
"Nếu vậy thì cậu cũng đâu có sao đúng không?"
Tôi thấy lồng ngực mình nghẹn lại và tôi nín thở.
"Sao cậu có thể hỏi một câu vớ vẩn như vậy?". Nó quặc tôi. "Cậu là đứa bạn thân nhất của tớ, chúng ta chơi với nhau từ khi sáu tuổi. Tại sao cậu lại giả vờ bị bệnh Georgie? Trời ơi, sao vậy?" Bởi vì tôi điên. Bởi vì tôi phải có lý do gì đó để nói cho cậu khỏi nghĩ là tôi bất thường. Trời ơi, mọi thứ quanh tôi đều tồi tệ và không thể chịu đựng nổi nữa.
"Tớ nghĩ nếu tớ ốm, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ". Tôi thầm thì. "Tớ nghĩ là cậu bực bội vì tớ... hay lơ ngơ, chìm vào thế giới của riêng mình và..."
"Nhưng tính cậu vốn thế mà!" Amber phản đối. "Cậu đã như thế từ lâu rồi!"
"Tớ ư?"
"Cậu là một người hay mơ mộng hão huyền, Georgie. Thực sự mà nói tớ rất bực bội, thời gian gần đây tình hình lại càng trầm trọng hơn nhưng tớ sẽ không vì thế mà không chơi với cậu nữa. Nhưng chắc chắn tớ sẽ không chơi với kẻ đã nói dối tớ một cách sống sượng, trắng trợn như vậy, vì điều đó có nghĩa là họ không tin tưởng tớ!"
"Amber, tớ..."
"Cậu có biết là tớ đã nghĩ gì không?". Nó nổi giận, "Đêm hôm đó, ngay sau cậu nói như vậy, tớ ngủ mơ thấy cậu chết, tớ đi dự đám ma cậu nhìn thấy quan tài được đưa xuống lòng đất, thật kinh hoàng!"
"Tớ xin lỗi, tớ..."
"Ừ, tớ cũng xin lỗi cậu! Tớ đã lãng phí thời gian để tìm cách làm cho cậu vui hơn! Xin lỗi đã khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."
"Tớ từng nghĩ là cậu bị u ở trong não!". Nó nói. "Tớ nghĩ vậy bởi cậu có biểu hiện mất dần trí nhớ, đập phá đồ đạc và trở nên viển vông!"
Nó nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu, "Sao cậu lại như vậy?". Nó hỏi tôi. "Câu chuyện ngốc nghếch về việc khung ảnh của mẹ cậu bị vỡ một cách vô ý ấy?"
"Thật vậy mà!". Tôi đáp lại và ngay lập tức cảm thấy hối tiếc.
"Cậu lại tiếp tục đấy". Nó quát tôi. "Nói dối, suốt ngày nói dối! Georgie, sàn nhà phòng cậu thảm dày cả tấc, làm sao khung ảnh thủy tinh rơi xuống mà vỡ được. Cậu cố tình làm nó vỡ, tớ biết chắc là vậy!"
Tôi tắc tịt, không thốt nên lời. Nó đã thấy rõ tâm can tôi. Và nếu nó đã hiểu tôi như vậy thì không biết nó còn biết điều gì nữa?
"Sao?" Nó nhìn tôi nghiêm nghị.
Tôi cố mấp máy môi, "Xin cậu đừng ghét tớ". Tôi nói. "Cậu là người bạn thân nhất của tớ".
"Thế ư? Tớ cho rằng cách cậu đối xử với tớ thì như là đối với kẻ thù chứ". Nó mỉa mai, giễu cợt.
Thế là chẳng còn gì để nói nữa. Nó ghét tôi. Tôi đã thổi bay biến mọi thứ một lần nữa.
Tôi quay lưng, bắt đầu bước dọc hành lang, cúi gằm xuống sàn nhà để chẳng ai có thể thấy tôi đang khóc.
"Georgie?"
Tôi quay lại. Amber cầm lấy tay tôi.
"Hứa với tớ một điều". Nó nói.
"Điều gì?" Tôi khịt mũi.
"Rằng cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ nói dối tớ nữa? Tất cả mọi chuyện? Cậu hứa chứ?"
Tôi hít thở thật sâu và gật đầu, "Tớ hứa". Tôi đáp. "Thực ra có một chuyện tớ... "
Ngay lúc đó chuông reo báo hiện giờ vào học tiết kế tiếp và tôi nghĩ đó là dấu hiệu ngăn cản tôi mở miệng.
"Cái gì?"
"Cuộc hẹn ngày mai ấy? Vẫn như cũ chứ?". Tôi lái nhanh sang chuyện khác. "Ý tớ là cậu vẫn muốn tớ tham dự chứ?"
Nó gật đầu hơi ngập ngừng. "Tớ nghĩ vậy". Nó đáp. "Tớ sẽ gọi điện cho cậu lúc 7 giờ và chúng ta sẽ gặp họ trong thị xã".
Chúng tôi tiếp tục đi ra quán cà phê nhưng Amber vẫn chưa hết băn khoăn, "Cậu vẫn cứ làm sao ấy?". Nó hỏi tôi. "Có chuyện gì không ổn đúng không?"
Tôi hít thở thật sâu.
"Trong đầu tớ là cả một mớ lộn xộn". Tôi đáp. Ôi trời, tôi trả lời nó kiểu gì vậy không biết?
Amber lắc đầu, "Như tớ đã nói". Nó nói thêm, "cái cậu cần là một tình yêu say đắm. Nhưng nếu cậu tiếp tục nói dối tớ thì... "
Nó bỏ lửng câu nói.
"Sẽ không đâu". Tôi hứa.
Được thôi mà, điều tôi hứa ấy. Những lời nói dối trước không tính, đúng không?
Tôi sợ phải đi về nhà. Tôi phải nói chuyện với bố tôi về người đàn bà đó. Tôi đã định nói tối qua, nhưng dù đã cố gắng thức chờ bố về nhưng quá 11 giờ đêm vẫn chưa thấy ông về nên tôi ngủ mất. Giờ thì tôi có cảm giác ơn ớn là bố tôi sẽ tra khảo tôi trước - chỉ có một cách giúp thầy Lamport tìm ra vì sao tôi nói dối là thầy gọi điện cho bố tôi. Sao cuộc sống không thể đơn giản hơn dù chỉ một ngày?
Mọi thứ còn tệ hại hơn tôi đã hình dung. Bố tôi đang đợi tôi đi học về. Mới có 5 giờ rưỡi chiều mà ông đã có mặt ở nhà, thay quần áo xong xuôi và đang đi đi lại lại trong sảnh.
"Bố, bố nói là đi thăm mẹ kia mà!". Tôi mở miệng, vì tôi từng nghe đâu đó ai nói là cách tự vệ tốt nhất là tấn công. "Bố không đi à?".
"Bố chuẩn bị đi bây giờ đây, Georgie". Ông đáp, trán nhíu lại nghiêm khắc. "Nhưng trước hết, bố cần phải nói chuyện với con".
Ông hướng tôi vào trong bếp. Tôi ngồi xuống ghế ở bàn ăn và bắt đầu gõ nhịp ngón tay trên bàn gỗ. "Hôm nay thầy Lamport gọi cho bố", ông bắt đầu nói, "Thầy muốn biết sự thật về việc con có bị bệnh hay không".
Tôi không nói gì hết. Im lặng có lẽ là tốt nhất.
"Dĩ nhiên, bố nói là con khỏe và bố chẳng hiểu thầy đang nói đến cái gì nữa. Thầy giáo con nói rằng ông ấy vui mừng vì nghe bố nói như thế, vì Amber có nói với ông ấy rằng con đang phải làm các xét nghiệm ở bệnh viện".
Tôi nói thở và bắt đầu cầu nguyện.
Bố tôi hắng giọng, "Georgie, bố biết là con không thích chuyện bố đang nói nhưng... "
"Sao ạ?"
Dạ dày tôi sôi lên như môn nhào lộn trong cuộc thi ở Thế vận hội.
"À, bố đã nói với thầy là Amber không đúng, chính là mẹ con mới phải làm các xét nghiệm".
Tôi suy nghĩ nhanh. Thế cũng không sao. Miễn là bố tôi không nói trắng ra. "Làm xét nghiệm thôi chứ? Bố chỉ nói vậy thôi đúng không? Bố không nói là mẹ đang ở trong bệnh viện St Gregogy và... "
Bố tôi lắc đầu. "Bố không nói toàn bộ câu chuyện vì bố không biết con đã nói với Amber những gì". Ông nói tiếp, "Bố nghĩ là con đã nghe lời bố và đã cố gắng nói thật với Amber, nhưng... "
"Đúng rồi ạ". Tôi nôn nóng nói. "Con bỏ dở giữa chừng và chỉ nói mẹ phải thực hiện một số xét nghiệm".
"Bố cũng nghĩ vậy!" Ông nói, có vẻ vui mừng.
"Bố thật hiểu ý con phải không? Con hài lòng chứ?"
Trông ông có vẻ van nài sự tán dương của tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy kỳ quặc nhưng thực sự mà nói là tôi thở phào nhẹ nhõm vì ông đã không tiết lộ mảy may về tình trạng thực sự của mẹ.
"Vâng, bố, quá tuyệt, con cảm ơn bố nhiều lắm!"
Tôi nhổm người định đứng lên vì nghĩ cuộc nói chuyện đã xong, nhưng ông lại ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Lẽ ra bố đã không thông đồng với con về việc đó". Ông bắt đầu. "Nếu trước đó thầy Lamport nói cho bố biết việc con xử sự vô lễ ở trường".
Ông ngưng một lát để chờ tôi nói nhưng tôi im lặng.
"Thầy nói với bố là con vô lễ ở lớp. Lần này không phải là lần đầu. Kết quả học tập của con sa sút, con lại chẳng mảy may bận tâm".
Tôi đang chờ bố mẹ thẩm vấn về việc đầu óc tôi có vấn đề ở đây.
"Thực sự thì, Georgie", ông nói tiếp, đưa tay vò tóc "Bố không thể chịu đựng hơn nữa được đâu. Bố quá mệt mỏi, không cần con gây thêm rắc rối nữa".
Ông ngừng lời, cắn cắn môi trong khi đám mây đen bắt đầu kéo đến bao trùm lấy tôi. "Chúng ta phải nỗ lực cùng nhau trong hoàn cảnh này, cả con và bố. Con phải nhớ là bố hoàn toàn phụ thuộc vào con, Georgie. Con là tất cả những gì bố có bây giờ".
Hay quá! Thế ai là chỗ dựa cho tôi trong lúc này?
Ông bắt đầu tuôn tràn như nước lũ, "Bố không thể chịu đựng nổi việc các thầy cô của con suốt ngày phàn nàn với bố về việc học của con ở trường, thắc mắc lý do tại sao con có thái độ vô lễ như vậy. Mặt khác, bố lại không được nói thật với thầy, không thì hai bố con lại cãi nhau...?"
Tôi im lặng.
"Georgie, bố không chịu đựng thêm được nữa đâu, con nhé?"
Đám mây đen bắt đầu phủ trùm lên tôi, quá muộn để xua nó đi.
"Quá đáng". Tôi hét lên, gạt tất cả mọi thứ trên bàn: lọ muối, lọ tiêu xuống sàn.
"Bố không chịu nổi à! Chúng ta phải nỗ lực cùng nhau trong hoàn cảnh này, phải không? Ý bố là con phải nấu ăn, ủi quần áo cho bố và quáng quàng với một đống bài tập ở nhà trong khi bố lượn lờ ngoài phố với tình nhân, hôn hít ngay góc phố, đúng không bố? Con cũng không chịu đựng thêm được nữa, được chưa bố?"
Tôi đứng dậy, đẩy ghế vào chỗ cũ mạnh đến nỗi tạo ra cái vệt trên sàn nhà.
"Cái gì...?"
"Thôi mà bố, đừng cố thoái thác. Chính mắt con trông thấy rành rành, tối qua ấy, bố đi với một người đàn bà".
Ông chà chà mũi như thói quen thường làm mỗi lần cần hoãn binh. "Con đi đâu ra khỏi nhà?"
"Không cần biết đâu bố". Tôi nổi giận. "Bố không thể phủ nhận đúng không? Làm sao bố có thể làm chuyện đó chứ? Một giây trước bố nói mẹ là tất cả với bố và giây kế tiếp bố lăng nhăng ngay sau lưng mẹ. Bố làm con ghê sợ".
"Mọi việc không như con nghĩ đâu". Ông chống đối. "Cô Jenny là đồng nghiệp của bố. Cô ấy hiểu... ".
"Làm ơn đừng có nói kiểu: "Cô ấy hiểu bố!" Tôi gào lên. "Con thấy bố hôn cô ta, đừng có chối quanh nữa bố ạ".
Ông nhìn tôi như ngượng ngùng.
"Bố không chối". Ông đáp. "Bố có hôn cô ấy".
Tôi phát khùng. Tôi cảm giác như có kiến bò râm ran khắp cánh tay, như luồng điện giật tê khắp người.
"Tuyệt! Bây giờ bố định đến bệnh viện để nói với mẹ là bố yêu bà ấy lắm, nhớ bà ấy lắm, cần bà ấy lắm, đúng không bố?"
"Bố có yêu mẹ, có nhớ mẹ mà Georgie... "
"Giả dối!" Tôi nhặt tờ báo đang đậy rổ chén ném về phía ông.
"Nghe này!" Ông quát lại "Được, bố có hôn cô ta, bố không tránh được bởi vì cô ấy... "
"Nói thế thì, trong trường hợp của con, con cũng không tránh được việc cư xử tồi tệ trong lớp, đúng không? Con không tránh khỏi việc nhận toàn điểm thấp và con cũng không tránh được việc không bao giờ, không khi nào làm ôsin cho bố nữa, bố hiểu chứ?"
Nói xong, tôi giận dữ bước ra khỏi nhà bếp, đóng sầm cửa, giậm chân thình thịch trên cầu thang để lên phòng mình.
Bố gọi với theo tôi mấy lần. Sau đó tôi nghe tiếng cửa nhà đóng lại và tiếng còi báo mở cửa xe.
Tôi liền nhào ra mở cửa sổ và thò người ra hét, "Con sẽ không nấu bữa tối cho bố nữa đâu nhé. Con không nấu đâu, hôm nay không, mai không, không bao giờ. Bố tự nấu lấy đi nhé bố."
Ông lập tức nhìn lên, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai để ý không. Sau đó, không nói không rằng, ông chui vào xe và lái đi mất.
Đám mây đen bao trùm lấy tôi, chặn ngang mũi và làm tôi nghẹn thở. Cổ họng tôi đau rát vì la hét quá nhiều và tôi muốn ốm. Tôi ngồi phịch xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy ngực và bắt đầu lắc lư.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Mãi một lúc tôi mới ý thức được việc đang làm. Y hệt như mẹ tôi vậy. Hình như tôi đã phát khùng. Cái thứ đang gặm nhấm đầu óc mẹ tôi cũng đã len lỏi vào óc tôi, khiến cho tôi la hét, mắng nhiếc người khác và hành động như một đứa trẻ trái nết.
Không thể như vậy. Tôi muốn là người bình thường, bình thường như Amber, Rebecca, Emily hay Caitlin. Nhưng không được rồi. Tôi đã phát điên. Giống như mẹ tôi rồi.
Tôi bắt đầu quăng quật mọi thứ trước khi tôi nhận biết. Tôi vớ cuốn sách ném xuống sàn nhà, đá chúng bay tứ tung khắp phòng.
"Tao ghét mọi thứ!"
Giật tờ áp phích ra khỏi tủ quần áo, tôi xé vụn nó thành nhiều mảnh, tôi văng tục và đá bay mọi thứ vào bức tường.
Thế vẫn chưa đủ, đám mây đen vẫn cứ lởn vởn quanh tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để xua chúng cút khỏi tôi.
Tôi nhào tới giật tung cánh cửa sổ bên hông, chộp lấy cuốn sách trên bàn, quăng chúng qua cửa sổ với tất cả sức mạnh bình sinh.
Đám mây lập tức vỡ vụn thành những mảnh nhỏ và bay đi theo cơn gió. Tôi thò người nhìn qua cửa sổ nơi cuốn sách vừa bị ném xuống.
Thẳng xuống khu vườn của "Vùng Hoang dã", tôi bắt gặp cặp mắt mở tròn sửng sốt của bà Flavia Mott, chủ nhân của cuốn sách đang nằm nhàu nhĩ, đầy đất cát ngay dưới chân bà.
"Georgie, xuống đây cháu".
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng một tích tắc, từ khi tôi ném cuốn sách tuyệt đẹp của bà xuống đất mà tôi cứ ngỡ như hàng thế kỷ đã trôi qua. Không thể tin nổi là tôi đã làm điều đó. Tôi biết nói gì với bà đây?
"Georgie!". Bà lại gọi tôi lần nữa, lấy tay che mắt cho bớt chói. "Bà vừa thử làm kẹo táo, cháu sang đây ăn thử nhé!"
Bà đang làm gì vậy? Lẽ ra bà phải quát mắng tôi mới đúng, nhưng thay vì vậy bà chỉ cười và ra hiệu cho tôi xuống. Chậm chạp, tôi đóng cửa sổ lại, bước qua cái đống bề bộn trên sàn nhà phòng ngủ và lê bước xuống cầu thang.
Tôi cố moi óc để nghĩ lời bào chữa cho việc mình vừa làm. Hoàn toàn thất bại, tôi quá đau khổ để nghĩ ra lời biện hộ ấy.
"Sao, cháu có thấy kẹo ngon không?"
Bà Flavia ra hiệu hỏi tôi về cái kẹo táo thật lớn bà dúi vào tay tôi. Tôi cắn một miếng trong khi bà bế con mèo ra khỏi cái ghế. Con mèo liếc nhìn bà tỏ vẻ căm giận rồi chui vào cái giỏ của nó ở trong góc phòng.
"Kẹo táo phải nhai nhiều quá hả?" Bà hỏi đầy lo lắng, buông người ngồi xuống chiếc ghế đã trống. "Bà sẽ thử làm lại vào ngày mai".
"Ngon bà ạ". Tôi đáp, thực sự kẹo táo ngon hay ít ra nó sẽ ngon nếu tâm trạng tôi không buồn đau thế này. "Bà làm kẹo táo cho ai vậy bà?"
Bà Flavia tỏ ra ngạc nhiên khi tôi hỏi vậy. "Làm cho bà, cháu ạ, và hóa ra cho cả cháu nữa!". Bà cười khùng khục.
"Cháu nghĩ kẹo táo chỉ dành cho trẻ con thôi ạ". Tôi đáp.
"Vớ vẩn". Bà Flavia cười nắc nẻ, "Bà không hối tiếc khi tự chiều chuộng bản thân mình. Cuộc sống cần phải thú vị và không bao giờ phải nói hối tiếc. Sự thực là vậy".
Tôi biết bà vẫn đang chờ đợi.
"Bà ơi". Tôi mở miệng, không dám nhìn thẳng vào bà. "Cháu rất xin lỗi, xin lỗi bà về việc cuốn sách, cháu sẽ mua đền bà cuốn sách khác bà nhé".
"Không thể, cháu ạ, người ta không xuất bản nó nữa rồi". Bà đáp, đứng dậy và với tay lấy ấm trà.
"Trời ạ. Cháu thực sự xin lỗi, cháu không chú ý... "
"Nói cho bà biết". Bà ngắt lời tôi trong khi rót sữa ra hai cái ly.
"Cháu cảm thấy vui hơn chứ?"
Đó không phải là câu hỏi tôi đang chờ đợi và tôi cũng không biết trả lời thế nào.
"Một chút ạ". Tôi buột miệng "Nhưng không được lâu".
Bà Flavia trộn sữa vào trà và đưa cho tôi một ly. Con Aristippus, mắt hấp háy nhìn ly sữa đầy vẻ thèm thuồng. Nó mon men tới gần chủ và kêu meo meo đầy thảm thiết.
"Kể hết đi cháu". Bà nói với tôi, trong khi đổ sữa ra cái đĩa nhỏ. Bà không hề ra lệnh cho tôi và tôi biết nếu tôi từ chối, bà cũng sẽ chỉ nhún vai và nói là không sao.
"Cháu giận quá bà ạ". Tôi bộc bạch, nhả miếng kẹo táo đang nhai dở ra cái đĩa.
"Bà cũng nghĩ vậy". Bà Flavia điềm tĩnh. "Chính xác là vì sao?"
"Cháu cư xử không hay với thầy giáo và bây giờ cháu phải viết bài luận về Tự chủ và... "
"À ra vậy, không sao đâu". Bà nói thật điềm tĩnh, nhấp một ngụm trà.
"Hai bà cháu mình có thể cùng làm, không vấn đề gì".
"Dạ, bà... nói sao ạ?"
Bà chẳng có vẻ ngạc nhiên hay sốc gì cả, phủi tay nhẹ nhàng, "Chuyện đó dễ mà". Bà nói "Nói tiếp đi, cháu giận dữ với thầy của cháu, sao thế?"
Tôi tiếp tục nói cái đã mở lời và không thể dừng lại, "Vấn đề rắc rối là, không ai hiểu chuyện, họ chỉ nghĩ là cháu lập dị. Cháu nói với Amber - người bạn thân nhất của cháu... "
"À, cô bạn mà cháu nói là không thích khu vườn của bà ngăn nắp đấy phải không?" Bà Flavia hỏi tôi.
Tôi mỉm cười mặc dù đang đau khổ, "Bà còn nhớ ạ". Tôi nói "Bạn cháu nó nghĩ khu vườn đầy cỏ dại của bà là nơi tuyệt vời để hôn hít ạ".
Bà Flavia gật đầu, "Đó là nơi thích hợp nếu các cháu thích kiểu vậy". Bà đáp hoàn toàn không chút bối rối. Bà quả thực là một người già cực kỳ tâm lý.
"Cháu nói với Amber là cháu bị bệnh, phải làm một số xét nghiệm ở bệnh viện và bạn ấy đã biết là cháu nói dối và rất giận cháu".
"Ờ, chắc chắn là bạn cháu sẽ buồn". Bà Flavia gật đầu. "Nhưng tại sao cháu lại nói với bạn cháu như vậy?"
Tôi ước rằng mình đã không bắt đầu tất cả những chuyện này nhưng tôi không nghĩ ra cách để thoát khỏi nên đành tiếp tục. "Bởi vì bạn cháu muốn biết tại sao cháu có thái độ kỳ cục, suốt ngày như người mộng du, suy nghĩ tận đẩu tận đâu và điểm số thì trượt dốc không phanh và nhiều thứ khác nữa".
"Bà hiểu rồi, cố gắng thoát ra khỏi những chuyện này, chúng thật lộn xộn quá".
Bà đưa cho tôi một ly sôcôla ấm có màu nâu tuyệt vời.
"Uống đi cháu!" Bà nói khi tôi đang lưỡng lự, "Hãy nuông chiều bản thân mình nhé!"
Tôi nhấp một ngụm và giữ môi ở miệng tách.
"Thế tại sao cháu lại hành động kỳ quặc như cháu nói vậy?" Bà hỏi tôi.
"Do mẹ cháu ạ."
Thế đấy, tôi đã nói ra tất cả những mắc mớ trong lòng. Mặc dù tôi cố tự chủ nhưng tất cả những điều chất chứa trong lòng tôi đã không thể giữ lại được cho riêng mình.
"Mẹ cháu không ở Trung Quốc", tôi hối hả nói, "cũng không ở Hồng Kông hay bất cứ nơi nào cháu đã nói với mọi người".
Tôi hồi hộp chờ đợi sự phản ứng của bà Flavia, nhưng bà dường như chẳng mảy may xao động.
"Vậy mẹ cháu ở đâu?" Bà hỏi, cắn một miếng bánh quy khác. "Rõ ràng là ở nơi nào đó mà cháu không muốn nói đến".
Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và suy nghĩ các khả năng. Mẹ tôi đi thăm bà? Đi chơi biển với chị em gái?
"Ở bệnh viện St Gregogy ạ - bệnh viện tâm thần".
Tôi đã nói ra. Tôi không được khóc. Không được. Thế nên tôi cúi xuống vỗ vỗ tay vào người con Aristippus và nhờ vậy tôi giữ lại được phần nào những giọt nước mắt đang chực rơi.
Bà Flavia trông có vẻ suy tư, "À, ra thế". Bà nói, như thể tôi vừa nói với bà rằng mẹ tôi đi làm tóc và sấy khô vậy. "Đó cũng là lý do cháu nói dối Amber, vì cháu không muốn ai biết phải không?"
"Không, cháu không muốn!" Tôi nói. "Có điều Amber bắt cháu hứa sau này luôn phải chân thật với nó, và cháu vẫn không nói với nó về mẹ cháu. Nó mà phát hiện ra thì... "
"Sao lại không nói?" Bà Flavia hỏi tôi, tỏ vẻ khó hiểu, "Sao cháu không thể nói với bạn cháu chứ?"
"Bởi vì tất cả bạn bè trong khối lớp của cháu nghĩ rằng cháu là đứa lập dị và một khi chúng biết mẹ cháu ở trong bệnh viện tâm thần thì chúng nó sẽ nghĩ là cháu kiểu gì cũng điên do gien di truyền. Thế là chẳng ai thèm chơi với cháu nữa ạ".
Con mèo bỏ dở đĩa sữa, nhìn tôi với đôi mắt tròn to, ươn ướt của nó. Rồi nó nhảy lên lòng tôi và bắt đầu gại gại cái chân nó vào đùi tôi.
Những lời tôi vừa nói cứ lùng bùng trong tai và lần đầu tiên tôi nhận ra rằng những gì mình nói đều là sự thật. Tôi điên nhưng chắc chắn không thể để mọi người biết điều đó.
"Vậy, tất cả bạn cháu đều điên à? Các bạn của cháu ấy?"
"Bà nói vậy là sao hả bà?" Tôi hỏi. "Dĩ nhiên là không ạ, các bạn ấy đều bình thường".
"À", bà nhún vai. "Bà tự hỏi, à bà thấy là nếu các bạn cháu nghĩ là cháu điên thì rõ ràng họ sai rồi. Cháu cũng điên cỡ bà thôi à".
Tôi không biết đó là một lời khen hay một lời khẳng định mà sâu thẳm trong lòng tôi sợ hãi nhất.
"Bà không hiểu cháu đâu". Tôi thầm thì. "Người bình thường không ném đồ đạc qua cửa sổ, làm phòng của mình trở nên lộn xộn hay quăng sách trước cả lớp".
Tôi chờ đợi sự kinh ngạc biểu lộ trên mặt bà Flavia, nhưng tuyệt nhiên bà không mảy may thay đổi nét mặt.
"Ai giận dữ sẽ làm như thế". Bà nói. "Ai giận dữ sẽ la hét, quát mắng và giậm chân thình thịch, quăng quật đồ đạc. Bà đã có lần ném cả chai rượu vào bạn trai. Ngay trong lúc đón khách trong tiệc cưới anh trai anh ấy. Thật ngốc ngếch - lãng phí cả một chai rượu ngon và làm cho mẹ chú rể lên cơn đau tim nữa chứ".
Tôi không khỏi bật cười.
"Mất bình tĩnh không phải là cách tốt để giải quyết các vấn đề nhưng điều đó không có nghĩa là người mất bình tĩnh bị điên".
Bà chồm người qua bàn và cầm tay tôi.
"Tóm lại", bà nói, "cốt lõi câu chuyện là như thế này đúng không? Mẹ cháu ở trong bệnh viện và cháu cố hết sức để phủ nhận chuyện đó. Cháu lo lắng đến phát ốm là do cháu rất yêu mẹ mình. Tuy nhiên, cháu lại nói dối người bạn có thể thấu tỏ mọi chuyện cũng như giúp đỡ cháu vượt qua tất cả - người bạn thân của cháu".
Bà thấu hiểu như vậy, tôi có thể nói sao đây?
"Vâng, nhưng... ", tôi thì thầm, quyết định rằng đã đến lúc tôi phải rời khỏi đây. Tôi thả con Aristippus xuống sàn nhà và nó ngước mắt nhìn tôi căm ghét.
"Và bố cháu thì sao? Bà và bố cháu có chào nhau trên vỉa hè sáng nay. Một người đàn ông dễ mến, mặc dù trông cực kỳ mệt mỏi".
Tôi cười trống rỗng.
"Cháu đã nói với bố cháu về cảm giác của cháu chứ?"
Thế là quá nhiều.
"Cháu có cố nói và cảm thấy tốt hơn ạ". Tôi đứng lên, đẩy chiếc ghế ra sau và đạp phải chân con Aristippus đang duỗi ra. Con mèo kêu lên đau đớn và lùi lại phía sau.
"Ôi, tao xin lỗi, Aristippus!", tôi cúi xuống, bế nó lên và vùi đầu vào bộ lông trắng dài của nó.
"Tất cả những gì bố cháu nói là cháu phải mạnh mẽ lên vì ông ấy". Tôi thì thầm, giọng tôi vùi trong đám lông mèo "Anh Simon không bao giờ gọi điện cho cháu và mẹ ghét cháu... "
"Chúng ta sẽ giải quyết từng việc một", bà Flavia nói điềm tĩnh. "Bà đoán là mẹ cháu rất yêu cháu và bà ấy lo lắng về việc cháu sẽ nghĩ gì về bà ấy. Đó là điều làm bất kỳ ai sợ hãi, huống chi là một cô thiếu nữ nhỏ đáng thương phải chịu đựng bao nhiêu là đau khổ, nên mẹ cháu đã im lặng".
Tôi nhướn mắt lên và bắt gặp ánh nhìn của bà. Tôi đã từng nghĩ rằng mẹ tôi đã cố gắng chịu đựng nỗi đau một mình mà không muốn tôi phải chia sẻ và nếu bà Flavia nói đúng thì...
"Được rồi", bà nói một cách mạnh mẽ, "chúng ta sẽ giải quyết tuần tự từng việc. Đầu tiên cháu phải nói chuyện với mẹ và nói cho mẹ biết cháu cảm nhận như thế nào".
"Cháu không thể... "
"Vô lý, dĩ nhiên là cháu có thể. Có lẽ là cháu sẽ không làm hoặc không muốn làm, nhưng đừng tự nhủ với mình là cháu không thể vì đó lại là một lời nói dối khác!"
Tôi định mở miệng nói nhưng rồi lại nín thinh. Thực sự tôi không biết phải nói cái gì.
"Tiếp theo cháu phải nói cho Amber biết chuyện gì đang xảy ra".
"Nhưng nếu vậy nó sẽ không chơi với cháu nữa". Tôi vặn hỏi, "Cháu không có nhiều bạn và cháu không muốn mất nó".
"Nếu bạn cháu bỏ rơi cháu chỉ vì mẹ cháu ốm chốc lát thì nó không xứng đáng là bạn cháu". Bà Flavia nói. "Còn về bài tiểu luận. Sau buổi học ngày mai, cháu sang nhà bà và chúng ta sẽ cùng làm".
Bà lau tay trong niềm hân hoan như thể vừa trải qua một đêm ăn chơi xả láng.
Điều đó làm tôi sực nhớ.
"Cháu không thể", tôi nói, "Cháu có hẹn rồi ạ".
Nghe tự hào ghê. Từ trước đến giờ tôi chưa có cơ hội để khoe với ai việc tôi hẹn hò hết.
"Hẹn hò hả? Nghe hay quá. Chàng trai đó là ai?"
Tôi nhún vai, "Cháu không biết", tôi thú nhận, "Amber dàn xếp mọi chuyện. Một người bạn của bạn trai Amber. Nó nghĩ là cháu cần vui vẻ hơn".
"Đấy, thấy chưa", bà Flavia vỗ tay, "Nếu thế thì làm sao người ta lại nghĩ cháu bị điên được chứ? Vậy qua nhà bà thứ bảy và chúng ta sẽ làm bài luận nhé. Và cháu có thể kể cho bà nghe về chàng trai bí ẩn đấy nhé!"
Tôi cười và gật đầu, "Cháu cám ơn bà, về tách trà, về việc đã lắng nghe cháu và nhiều thứ nữa".
Bà trông có vẻ hài lòng nhưng không tỏ rõ ra như tôi mong đợi.
"Lấy thêm vài cái kẹo táo đi cháu", bà nói, "Kẹo ngọt có tác dụng an ủi tâm hồn, cháu cũng nghĩ thế chứ? Đưa cho mẹ cháu khi cháu đi thăm mẹ lần tới nhé".
Bà dúi hai cái kẹo táo vào túi áo tôi và dẫn tôi ra cửa, "Cầm lấy cái này", bà nói và đưa tặng tôi cuốn truyện tranh nhuốm bùn. "Bà muốn tặng cho cháu".
Bà mở cửa và ôm chặt con mèo vì nó muốn nhảy xuống chui vào vườn.
"Nhìn xem", bà nói to, "Bố cháu kia kìa".
Bố tôi đang bước lên bậc tam cấp nhà tôi hai bậc một, tay xách cặp và nhiều túi lỉnh kỉnh.
Bà Flavia vẫy tay, "Chào anh Lawrence!"
Ối trời, bà đã trở nên thân mật đến độ gọi tên của bố tôi rồi đấy.
"Đi thăm vợ về phải không? Hôm nay cô ấy có khỏe không?". Bà cười rạng rỡ với bố tôi.
Tôi thấy là bố tôi không biết trả lời thế nào. Ông nhìn bà Flavia rồi nhìn lại tôi, lùi lại và đưa tay cọ cọ mũi.
"Không sao đâu bố, con đã nói với bà về chuyện của mẹ", tôi nói.
Mặt bố tôi liền giãn ra ngay lập tức. Hai vai buông thõng xuống và ông đứng thẳng lên. Thật là lạ. Có thể đoán ngay ra là bố tôi đã bối rối, nhưng ông chẳng có vẻ gì là buồn bực cả.
"À, tốt ạ. Ngày hôm nay, cô ấy đỡ hơn nhiều, cảm ơn bà". Ông nói, hướng về phía bà Flavia. "Các bác sỹ nói cô ấy đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất."
"Thế thì tuyệt, tuyệt quá", bà Flavia reo mừng. "Tiếp tục và tốt hơn nữa nhé".
Với câu nói đó, bà vẫy tay và đóng cửa lại, suýt chút nữa thì kẹp đuôi con Aristippus trong gang tấc.
"Bà vui vẻ thật!" Bố tôi thầm thì, tra chìa khóa vào ổ.
"Vâng", tôi đáp, "bà ấy rất hay ạ".
Điều buồn cười nhất là bà khiến tôi nghĩ rằng nếu tôi thực hiện những điều bà khuyên thì mọi thứ cũng trở nên ổn thỏa, vui vẻ như chính con người bà vậy.
Kỳ lạ.
"Bố mua đồ ăn sẵn về đây", bố tôi nói, chỉ đống túi để trên bàn ăn trong bếp. "Như thế, con sẽ không phải nấu nướng".
Rốt cuộc bố cũng chịu nghe tôi nói.
"Tuyệt vời", tôi kêu lên, "Món ăn Trung Hoa hả bố?"
Ông gật đầu và lấy dao kéo nĩa ra từ chạn bếp.
Trông ngon lành quá - mấy thứ bố tôi đặt trên bàn ấy.
"Món con thích này, vịt quay giòn với tảo biển, thịt heo hầm măng non và bao nhiêu bánh tôm nữa. Đúng không nào?"
Tôi mỉm cười và gật đầu. "Xin lỗi bố chuyện khi nãy ạ", tôi thầm thì, "Con sẽ cố gắng không thế nữa, con hứa".
"Con gái ngoan!" Ông nói.
Hai bố con ăn trong im lặng trong vài phút. Tôi đang suy nghĩ điều sẽ nói tiếp.
"Bố à", tôi mở lời, "về người phụ nữ mà con thấy đi cùng bố ấy".
"Cô Jenny?" Ông hỏi. "Cô ấy thì sao?"
"Bố ngoại tình với cô ấy phải không?"
Ông bỏ dao nĩa xuống và nhìn tôi sửng sốt.
"Con hỏi buồn cười quá!" Ông có vẻ bực dọc. "Dĩ nhiên là không rồi. Sao con lại nghĩ bố như thế được nhỉ?"
Ông nhìn tôi như thể tôi mới từ trên trời rơi xuống.
"Đó là điều con thực sự nghĩ về bố ư? Bố là người chồng, người cha vô dụng đến nỗi con cho rằng bố sẽ làm điều vô cùng... thế ư?"
Bố tôi bức xúc đến nỗi không nói nên lời.
"Con xin lỗi". Tôi buộc phải nói như vậy. "Con nói như vậy là vì con thấy bố hôn cô ta... "
"Đó chỉ là cử chỉ thân thiện bạn bè thôi", ông chống chế, "cô ấy ngợi khen bố. Thôi chúng ta nói chuyện về mẹ đi, đừng đề cập đến những điều này với bố nữa. Chấm hết tại đây".
Nghe những điều bố nói tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng tôi không nói gì hết. Ít ra bố tôi phải chấm dứt đi lại với cô ta thì mới là chấm hết.
"Bố không tưởng nổi là con lại nói thế, Georgie", ông nói tiếp, "Bố thất vọng quá".
Ông bỏ dở món ăn và đưa tay vò tóc, "Sao con lại cư xử như vậy vào đúng ngày hôm nay cơ chứ?"
Tôi cảm thấy cơn giận đang dâng lên nhưng tôi cố nén lại để giữ bình tĩnh.
"Hôm nay thì có gì khác với mọi ngày ạ?". Tôi đáp.
Bố tôi đứng dậy, đi tới đi lui quanh cái tủ lạnh, "Họ vừa yêu cầu bố chuyển nơi công tác", ông nói, "tới văn phòng ở Newcastle".
"Newcastle?". Quá xa. Bố không thể làm vậy.
"Cô Jenny nghĩ là bố nên chấp nhận sự thuyên chuyển này", ông nói thêm, lấy thêm một lon bia trong tủ lạnh, "Cô Jenny nghĩ đó là một cơ hội tốt cho bố thăng tiến".
"Hoan hô cô Jenny vĩ đại của bố". Tôi hét lên. "Bố không thể làm thế, bố ạ. Chúng ta sống ở đây mà, nhà chúng ta ở đây. Còn nữa, mẹ thì sao?"
Ông giật nắp lon bia và tợp một ngụm lớn. "Mẹ sẽ tự hào về bố, đúng không?". Ông nói với chút khẩn khoản. "Ý bố là Newcastle là văn phòng lớn hơn, trách nhiệm lớn hơn. Và như thế bố sẽ kiếm được nhiều tiền hơn".
Tôi nghẹn không nói nên lời. Tôi không muốn chuyến đi. Rõ ràng Kettleborough không phải là cánh cửa mở ra thế giới nhưng đây là nơi tôi đã sống, nơi này có Amber và có thể ngày mai tôi sẽ có một tình yêu nữa chứ.
"Bố không biết phải quyết định thế nào, Georgie", ông nói, "Con nghĩ sao?"
Tôi định nói nhưng ông đã tiếp tục.
"Con muốn bố làm gì đó tốt nhất cho mẹ đúng không? Một ngôi nhà mới, một khởi đầu mới, có thể đó là những thứ mẹ cần".
Bố tôi ngừng lời và gại gại mũi, "Và dĩ nhiên", bố nói thêm, "Mẹ muốn ở gần anh Simon - Durham chỉ cách Newcastle có vài dặm con ạ".
Tôi không nói gì. Tự nhiên miếng vịt quay trở nên như giấy bồi thấm nước.
"Georgie? Bố cần con giúp bố giải quyết việc này".
Ông nhìn tôi với vẻ ủ rũ trông không khác nào giống khuyển có tai cụp, cứ như tôi là người duy nhất quyết định mọi chuyện. Tôi cũng mong thế đấy.
"Bố, con không quyết được. Đó không phải là việc của con. Bố cần nói chuyện với mẹ về việc đó, thế nhé bố?"
Bố tôi nhún vai. "Nếu con muốn thế". Ông thì thào.
"Đúng thế ạ", tôi nói với ông, "Bây giờ con phải làm bài tập ở nhà. Con sẽ gặp bố sau. Cám ơn bố về bữa tối".
Sau khi nói xong tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng
Tôi sướng điên người. Tôi đã làm thế. Tôi nói thật những điều mình nghĩ và buồn cười nhất là không có đám mây đa sắc nào bao trùm lấy tôi cả.
Và khi tôi leo lên giường ngủ, một ý nghĩ vui vẻ ập đến với tôi. Người phụ nữ tên Jenny đó hẳn không yêu thương gì bố tôi bởi nếu cô ta yêu bố thì cô ta đã không khuyên bố chuyển công tác xa cô ta hàng trăm dặm.
Quá tuyệt!
Nhưng lẽ ra bố tôi không nên hôn cô ta như thế chứ.
Run Rẩy Bờ Vai Run Rẩy Bờ Vai - Rosie Rushton Run Rẩy Bờ Vai