Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 4 - Trong Căn Phòng Gác Mái
D
ì Polly Harrington không đứng dậy đón Pollyanna. Bà chỉ ngước lên từ trang sách đang đọc dở khi Nancy và cô gái nhỏ bước vào ngưỡng cửa phòng khách, rồi bà đưa bàn tay với vẻ miễn cưỡng hiện rõ trên từng ngón tay lạnh lẽo ra:
“Cháu đấy à, Pollyanna? Ta...”
Bà không kịp nói tiếp vì Pollyanna đã lao vút qua phòng, tay dang rộng ôm chặt lấy dì. Dì Polly quá ngạc nhiên, ngồi cứng đờ trên ghế.
“Ôi, Dì Polly yêu quý của cháu! Cháu vui sướng biết bao khi dì đón cháu về ở với dì.” - Pollyanna thổn thức - “Dì không tưởng tượng nổi được sống với dì, với Nancy và tất cả những thứ này nữa sau những gì cháu có chỉ là Hội bảo trợ thì tuyệt vời nhường nào đâu!”
“Ta hiểu, dù ta chưa từng có hân hạnh được biết Hội bảo trợ đó,” - Dì Polly đáp bằng giọng khô khan, cố gỡ những ngón tay nhỏ đang níu lấy bà rồi nhíu mày với Nancy, lúc này vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa. “Nancy! Cô có thể lui được rồi.” Quay về phía Pollyanna, bà dịu giọng: “Pollyanna à, hãy cư xử như một bé gái ngoan nào. Cháu đứng thẳng người lên. Để ta ngắm cháu một chút.”
Pollyanna buông tay, đứng thẳng dậy, bật cười khanh khách:
“Chắc dì sẽ chẳng tìm thấy điều gì đặc biệt ở cháu để ngắm đâu ạ. Chỉ có khuôn mặt lấm tấm tàn nhang của cháu thôi. Dì ơi, cháu muốn nói cho dì nghe về chiếc váy kẻ ô màu đỏ và áo lót nhung đen đốm trắng của cháu. Cháu đã kể cho Nancy nghe những lời bình phẩm về chiếc áo bông kẻ màu đỏ đó.”
“Được rồi, ta sẽ nghe cháu nói chuyện ấy sau.” - Dì Polly sốt ruột ngắt lời. “Cháu có đem rương đồ về không?”
“Thưa dì, có ạ. Rương đồ của cháu đẹp lắm. Hội bảo trợ đã tặng cháu. Trong hòm cháu không có nhiều đồ đạc, váy áo cũng ít lắm. Toàn là sách của cha cháu thôi. Bà White bảo cháu phải giữ gìn cẩn thận số sách đó. Theo dì, cha cháu...”
“Pollyanna,” - dì cô lại ngắt lời. - “Có một chuyện chúng ta phải làm rõ ngay với nhau; đấy là ta không muốn nghe cháu cứ nói mãi về cha cháu như vậy.”
Pollyanna đột nhiên thấy hụt hẫng. Em hỏi, giọng ngập ngừng: “Dì ơi, ý dì là...?”
Dì Polly lập tức chuyển sang chuyện khác: “Pollyanna, ta sẽ đưa cháu lên phòng. Chắc Timothy đã đem rương đồ của cháu lên rồi. Nào, đi theo ta, Pollyanna.”
Pollyanna lẳng lặng theo sau dì, đôi mắt đẫm lệ nhưng cái cằm ngẩng lên gan dạ. Em tự nhủ: “Mình thấy mừng khi dì không muốn nghe mình kể chuyện về cha. Có lẽ như vậy dễ chịu hơn. Chắc vì thế nên dì không muốn nghe chuyện về cha mình.”
Cảm động bởi lòng tốt tế nhị của dì mình, Pollyanna vội vàng chớp chớp mắt, giũ hai hàng lệ rồi nhìn theo dì đầy hăm hở.
Cô bé theo dì lên cầu thang, vừa đi vừa ngắm chiếc váy lụa đen sang trọng dì đang mặc. Cửa phòng tầng lửng hé mở để lộ cho Pollyanna thấy tấm thảm nhạt màu và hai chiếc ghế phủ sa tanh. Dưới chân em là một tấm thảm tuyệt vời, mượt như rêu xanh nâng bước. Anh nắng mặt trời làm những khung ảnh mạ vàng rực rỡ hơn, hắt ánh sáng lấp lánh xuyên qua rèm cửa đăng-ten chiếu vào mắt cô bé.
“Ôi, Dì Polly, Dì Polly ơi!” - Pollyanna reo lên - “Nhà dì đẹp quá! Chắc dì giàu lắm, dì nhỉ?”
Dì Polly vừa bước tới cầu thang liền quay phắt lại kêu lên:
“Pollyanna, sao cháu có thể nói với ta như vậy?”
“Sao ạ, Dì Polly, không đúng vậy ư?” Pollyanna ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không. Đây là món quà Thượng đế đã ban tặng chứ tuyệt nhiên không phải điều khiến chúng ta được quyền kiêu ngạo,” - Dì Polly nói bằng giọng chắc nịch - “không một chút nào, cái chuyện giàu có ấy!
Dì Polly tiếp tục cất bước dọc hành lang, tiến về lối cầu thang dẫn lên gác mái. Bà thấy yên tâm khi sắp xếp Pollyanna sống trên gác mái. Ý tưởng ban đầu của bà là tìm chỗ nào đó vừa để cô cháu ở càng xa bà càng tốt, vừa để cái tính vô tâm trẻ con sẽ không có cơ hội phá hỏng đồ đạc quý giá trong nhà. Giờ đây, với cái vẻ phù phiếm hiển nhiên vừa thể hiện ban nãy, quả là may mắn rằng căn phòng dành cho cô bé thật giản dị và hợp lý, Dì Polly thầm nghĩ.
Pollyanna cứ chạy lộp cộp phía sau dì, đôi mắt xanh háo hức quan sát mọi phía, không muốn bỏ sót bất kỳ điều xinh xẻo thú vị nào trong ngôi nhà tuyệt diệu này. Nhưng hiện giờ tất cả tâm trí cô bé đang hướng tới căn phòng nơi ở mới của mình. Pollyanna nóng lòng muốn biết đằng sau cánh cửa kì diệu nào trong số này sẽ là căn phòng đang chờ đợi mình - căn phòng yêu quý, đẹp đẽ với bao nhiêu là rèm cửa, thảm trải sàn, tranh treo tường, tất cả sẽ là của riêng mình. Đột nhiên, Dì Polly mở một cánh cửa nữa và leo lên một chiếc cầu thang khác. Rồi căn gác mái hiện ra trước mắt cô bé. Trông thấy bức tường lở lói trong khoảng không mờ tối, Pollyanna có cảm giác mái nhà gần chạm mặt sàn. Trên gác mái chất đống đồ đạc hòm xiểng như một cái kho chứa đồ sắp bỏ đi. Hơi nóng gác mái làm em ngột ngạt, khó thở. Pollyanna vô thức nghểnh cổ, tìm chút không khí thoáng đãng để thở. Em thấy dì mở vội cửa bên phải rồi nói: “Pollyanna, đây là phòng ngủ của cháu. Rương đồ của cháu đã được mang lên rồi. Cháu có chìa khóa rương chứ?”
Pollyanna chỉ gật đầu không trả lời, đôi mắt mở to sợ hãi. Thái độ ấy làm Dì Polly khó chịu. Bà cau mày nói, giọng giận dữ:
“Pollyanna, khi ta hỏi, cháu phải trả lời rõ ràng chứ không phải chỉ ngúc ngắc đầu, rõ chưa?”
“Thưa dì, vâng ạ.”
“Tốt. Những thứ cháu cần đã có ở đây cả rồi.” - Bà vừa nói, vừa liếc nhìn giá xếp đầy khăn lau và bình nước. “Ta sẽ bảo Nancy lên giúp cháu soạn đồ. Bữa ăn tối bắt đầu lúc 6 giờ.”
Dứt lời, bà ra khỏi phòng xuống cầu thang với vẻ ung dung, thanh thản.
Còn lại một mình, Pollyanna đứng lặng im một lúc lâu. Rồi em đưa mắt nhìn bức tường trống không lở lói, sàn nhà không trải thảm và cửa sổ không treo rèm. Đồ đạc đã từng được đặt trong phòng riêng của em ở ngôi nhà miền Tây, vậy mà bây giờ lại nằm chỏng chơ trên gác mái tối tăm, ngột ngạt này. Không nhìn rõ mọi vật, Pollyanna vấp chân vào rương đồ và khuỵu gối xuống nắp rương. Cô bé đưa hai bàn tay lên che mặt.
Vài phút sau, Nancy lên gác mái và thấy Pollyanna bên rương đồ.
“Ôi, tiểu thư thật đáng thương!” - Nancy kéo Pollyanna vào vòng tay mình. - “Tôi đã sợ sẽ có lúc bắt gặp cô như thế này.”
Pollyanna lắc đầu thổn thức:
“Em là một đứa trẻ hư và tồi tệ, chị Nancy ạ, cực kì tồi tệ. Ước gì em hiểu được vì sao Chúa và các thiên thần cần có cha em bên cạnh hơn là em cần cha.”
“Họ cũng không hiểu hơn cô là bao đâu!” - Nancy an ủi, giọng mạnh mẽ.
“Kìa, chị NANCY!” - Tia sợ hãi lóe lên trong mắt Pollyanna, hong khô những giọt nước mắt.
Nancy mỉm cười bẽn lẽn, đưa tay dụi mắt và nói lớn:
“Nào, nào, tiểu thư ơi, tôi không định nói thế đâu. Lại đây, để tôi lấy chìa khóa và mang các thứ trong rương ra cho cô nhanh thôi”
Pollyanna vẫn còn mếu máo trao chìa khóa cho Nancy. Cô bé ấp úng, vẻ ngượng nghịu:
“Trong rương chẳng có gì đáng kể.”
“Vậy càng đỡ thời gian dỡ đồ tiểu thư à.” - Nancy nói dứt khoát.
Trên môi Pollyanna bất ngờ nở nụ cười ấm áp. Em thốt lên:
“Ừ nhỉ! Vậy mà em không nghĩ ra!”
Nancy nhìn Pollyanna chằm chặp như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi. Đôi tay khéo léo của Nancy nhanh chóng lấy ra khỏi rương đám sách vở, những bộ quần áo lót vá víu, vài bộ váy áo xấu thảm hại. Pollyanna bước vội tới bên đống đồ, nở nụ cười can đảm. Cô bé bắt đầu treo váy áo lên mắc, xếp gọn số sách lên bàn và bỏ quần áo lót vào ngăn kéo tủ. Một lúc sau Pollyanna mới cất lời:
“Rồi đây căn phòng chắc chắn sẽ rất đẹp. Chị có nghĩ thế không?”
Không có câu trả lời. Nancy đang cúi xuống hòm, tò mò xem các đồ vật khác. Đứng bên tủ quần áo, Pollyanna đăm chiêu nhìn bức tường trơ trụi rồi tự an ủi:
“Em thấy mừng vì phòng em không có gương. Em chẳng muốn nhìn những vết tàn nhang trên mặt mình chút nào.”
Đột nhiên Nancy thốt lên một tiếng kêu nhỏ. Nhưng khi Pollyanna quay lại xem chuyện gì thì Nancy đã cúi xuống rương. Chỉ vài phút sau, đứng cạnh cửa sổ, Pollyanna vỗ tay vui sướng reo lên:
“Chị Nancy ơi! Chưa bao giờ em được thấy cảnh đẹp này. Hãy nhìn, phía xa kia là những ngôi nhà, hàng cây, tháp chuông nhà thờ, dòng sông lấp lánh như bạc. Chị Nancy à, ai còn cần đến những bức tranh treo tường làm gì nữa khi đã có phong cảnh đẹp nhường kia ngoài cửa sổ rồi? Ồ, bây giờ em thật vui khi dì dành cho em căn phòng xinh xắn này.”
Nghe giọng nói nồng nhiệt hồn nhiên từ Pollyanna, Nancy không kìm được nước mắt. Pollyanna hấp tấp chạy tới bên Nancy, hoảng hốt kêu lên: “Có chuyện gì thế, chị Nancy? Đây không phải là căn phòng trước kia của chị chứ?”
“Phòng của tôi ư?” - Nancy giận dữ, nuốt lại nước mắt: “Nếu cô không phải là một thiên thần nhỏ tốt bụng được Thượng Đế phái xuống trần gian và nếu những người họ hàng đừng có tệ bạc. - Ôi trời, có tiếng chuông, bà ấy gọi tôi xuống rồi.”
Nancy vội vàng đứng bật dậy, lao ra khỏi buồng trước vẻ mặt sửng sốt của Pollyanna. Nancy chạy vội xuống dưới nhà.
Còn lại một mình, Pollyanna trở về bên cửa sổ tiếp tục ngắm “bức tranh đẹp” đang hiện ra trước mắt. Nó làm cho tinh thần em thêm lạc quan. Một lúc sau, em đặt tay lên khung cửa kính vẻ lưỡng lự. Em muốn mở cửa ra vì hơi nóng trong căn gác mái làm em thấy khó thở. Dùng hai tay, Pollyanna đẩy cửa kính lên. Một lát sau, hơi mát đã làm dịu cái nóng. Pollyanna vui sướng thò đầu qua khung cửa, uống từng ngụm không khí ngọt ngào, mát lành.
Cứ thế, cô bé chạy từ khung cửa này tới khung cửa khác, mở toang cửa kính bằng đôi bàn tay nhỏ bé đầy hồ hởi. Một chú ruồi to bay qua bay lại trong phòng Pollyanna, phát ra tiếng kêu vo vo. Vài chú ruồi khác nối đuôi nhau bay vào phòng. Pollyanna không để ý mình đã mở bao nhiêu cửa sổ, lòng em tràn ngập niềm vui sướng vì được thấy nhiều điều mới lạ. Cô bé bắt gặp một cây đại thụ tựa vào khung cửa, đâm ra rất nhiều nhánh. Những cành ấy giống như những cánh tay vươn dài vẫy gọi em.
Pollyanna cười to khi một ý nghĩ chợt đến: “Cây muốn bắt tay mình đây.” Em nhanh nhẹn trèo lên bậu cửa sổ, từ đó dễ dàng bíu tay vào cành gần nhất. Như một chú khỉ, em đánh đu từ cành này sang cành khác cho đến khi xuống tới cành thấp nhất. Dù đã rất quen với việc leo trèo, Pollyanna vẫn thấy sợ hãi chút chút khi thả người xuống đất. Em sử dụng đôi tay linh hoạt khéo léo chuyền cành, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một bãi cỏ êm ái. Pollyanna nhanh nhẹn đứng bật dậy, hăm hở nhìn xung quanh.
Giờ đây cô bé ở phía sau nhà. Trước mặt em là một vườn cây, nơi già Tom đang cặm cụi làm việc. Bên kia vườn có một con đường nhỏ chạy ngang qua cánh đồng rộng dẫn lên đồi. Cây thông trên đỉnh đồi đứng chơ vơ như một người lính gác dạn dày sương gió. Dường như trên tảng đá to kia là cả một thế giới sống động mà ngay lúc này đây, Pollyanna không nghĩ ra nơi nào trên thế giới có thể lôi cuốn em hơn thế.
Bằng những động tác khéo léo, Pollyanna nhẹ nhàng băng qua những luống cây trồng thẳng hàng, gọn ghẽ. Cô bé nhảy chân sáo ngang qua chỗ già Tom vẫn khom lưng xới đất. Chả mấy chốc, em đã tới con đường tắt chạy qua cánh đồng bát ngát. Pollyanna tìm cách tới tảng đá to theo đường tắt. Cô bé đang chọn lối đi gần nhất. Từ gác mái quan sát em thấy tảng đá rất gần, vậy mà tới đây em lại thấy xa quá.
Mười lăm phút sau, chiếc đồng hồ to ở hành lang trang trại Harrington điểm sáu tiếng. Tiếng gõ cuối cùng vừa dứt, Nancy liền rung chuông báo hiệu giờ ăn tối.
Một, hai, rồi ba phút đã trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Pollyanna. Dì Polly cau mày, gõ nhẹ chân xuống sàn, rồi bà đột ngột đứng lên đi về phía hành lang, ngước mắt lên căn gác mái vẻ vô cùng sốt ruột. Dì dành trọn một phút nghe ngóng rồi quay trở về phòng ăn với dáng vẻ oai vệ.
“Nancy!” - Bà gọi giọng giận dữ. - “Cháu gái tôi chậm chạp quá. Khoan, đừng gọi Pollyanna. Tôi thấy không cần thiết.” - Bà nghiêm giọng khi Nancy định chạy ra phòng lớn. - “Tôi đã nhắc nó giờ ăn tối, vậy mà Pollyanna dám trái lời. Con bé sẽ bị phạt ăn bánh mì và sữa trong bếp. Tôi phải chấn chỉnh ngay giờ giấc sinh hoạt và học hành của Pollyanna. Nó phải biết tôn trọng giờ giấc.”
“Vâng, thưa bà.” - Nancy cố giữ giọng bình tĩnh để bà Polly không nhận thấy vẻ khác thường.
Ngay sau khi hoàn tất công việc, Nancy vội leo lên gác mái. Vừa đi, cô vừa bực tức lẩm bẩm: “Bánh mì và sữa. Thật hết chịu nổi. Pollyanna tội nghiệp sẽ khóc than thảm thiết đến lả người mất thôi.” Đứng trước buồng Pollyanna, Nancy khẽ đẩy cánh cửa bước vào. Bỗng cô sợ hãi gọi to: “Pollyanna, cô ở đâu? Cô biến đâu mất rồi?” Nancy vừa thở hổn hển, vừa ngó vào tủ tường, nhà vệ sinh, dưới gầm giường. Thậm chí cô còn dòm cả vào rương đồ nữa. Nhưng chẳng thấy Pollyanna đâu cả. Nancy lao xuống cầu thang và chạy bổ tới khu vườn gặp già Tom. Cô vừa khóc vừa nói: “Bác Tom, bác Tom ơi, cô bé được Chúa trời ban phước lành biến mất rồi bác ạ. Từ thiên đường, cô ấy bay xuống trần gian làm bạn với cháu. Rồi cô ấy lại bỏ cháu bay về trời. Ôi, cô bé đáng thương. Bà Polly đã ra lệnh trừng phạt cháu mình, bắt cô ấy ăn bánh mì với sữa trong bếp. Đây là món bánh thánh bà ban tặng cháu gái trong buổi tối hôm nay. Cháu là người sẽ thực hiện lệnh ấy.”
Già Tom thẳng người lên, sửng sốt nhắc lại: “Biến mất?” Dường như ông vừa thoáng thấy một vóc dáng nhỏ lướt qua khi hoàng hôn buông xuống. Ông ngừng việc, đăm chiêu nghĩ ngợi. Rồi quay về phía Nancy, ông cười vui và chậm rãi bảo: “Không có chuyện gì xảy ra với cô bé đâu, Nancy à. Cháu đừng lo sợ. Có vẻ như cô bé đã tìm được chốn thiên đường kỳ diệu của riêng mình. Cháu nhìn kìa!” Ông đưa ngón tay cong queo chỉ vầng dương đỏ ối hắt xuống tảng đá to. Theo hướng tay ông chỉ, Nancy thấy một vóc dáng bé nhỏ đang đứng trên tảng đá. Tưởng chừng một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay cô bé bất cứ lúc nào.
“Cô ấy không lên thiên đường bằng cách đó đâu, bác ạ.” Nancy nói giọng chắc chắn và cứng cỏi. “Nếu bà chủ hỏi cháu, xin bác nói với bà rằng cháu không quên rửa bát đĩa, nhưng cháu đi dạo một lát nhé.”
Dứt lời, Nancy phóng vội về phía con đường nhỏ chạy qua cánh đồng rộng.