Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Chương 5
M
a cà rồng thở dài. Chàng trai đang chống khuỷu tay lên bàn, mặt tựa vào lòng bàn tay phải; và vẻ mặt khao khát của anh trái ngược hẳn với đôi mắt đỏ ngầu.
“Anh có nghĩ ta đang đùa với anh không?” ma cà rồng hỏi, đôi lông mày đen mảnh của hắn nhíu lại trong thoáng chốc.
“Không,” chàng trai vội nói. “Tôi hiểu là mình không cần hỏi thêm bất cứ câu nào nữa. Anh sẽ từ từ kể hết mọi chuyện.” Rồi anh mím môi lại và nhìn ma cà rồng, như thể đang nóng lòng chờ đợi hắn tiếp tục câu chuyện.
Có một tiếng động từ xa vọng lại. Nó phát ra từ đâu đó bên trong tòa nhà cổ kiểu Victoria họ đang ngồi, lần đầu tiên họ nghe thấy âm thanh này. Chàng trai ngước nhìn cánh cửa dẫn ra hành lang. Tựa hồ anh đã quên mất sự tồn tại của tòa nhà. Có ai đó đang bước đi một cách nặng nề trên ván sàn cũ kỹ. Nhưng ma cà rồng vẫn không bận tâm. Hắn nhìn xa xăm như thể lại đang tách mình khỏi hiện tại một lần nữa.
“Ngôi làng đó. Ta không thể nói cho anh biết tên nó là gì; cái tên đã bị xóa nhòa trong ký ức của ta. Tuy nhiên ta vẫn nhớ nó nằm cách xa bờ biển hàng dặm và chỉ có hai người bọn ta đến đó bằng xe ngựa. Đó là một cỗ xe ra trò? Việc đi xe ngựa là ý tưởng của Claudia và lẽ ra ta nên biết trước chuyện đó; nhưng luôn xảy ra những việc khiến ta vô cùng kinh ngạc. Ngay từ lúc đặt chân xuống cảng Varna, ta đã cảm nhận được những thay đổi nhất định ở cô bé, khiến ta nhớ ngay ra rằng em là con gái của Lestat cũng như của chính ta. Cô bé đã học được từ ta giá trị của đồng tiền nhưng em cũng học được từ Lestat niềm say mê phung phí nó; và cô bé đã quyết định là sẽ không lên đường nếu không có được cỗ xe ngựa màu đen lộng lẫy nhất trong khả năng của bọn ta, cỗ xe với số ghế bọc da đủ để chở cả một đoàn người chứ đừng nói gì đến một người đàn ông và một đứa trẻ chỉ dùng buồng xe đẹp nhất để chứa một cái hòm gỗ sồi khắc hoa văn tinh tế. Hai chiếc rương được nai nịt chặt chẽ phía sau xe chở theo toàn những bộ quần áo cao cấp nhất; và bọn ta đã tăng tốc trên những bánh xe khổng lồ mà vẫn đi nhẹ nhàng và những lò xo êm ru vượt qua đường núi dễ dàng đến kinh người. Có điều gì đó thật phấn khích khi bọn ta đi qua một miền kỳ quái tịnh không bóng người, chỉ có tiếng vó ngựa phi nước đại kéo theo hàng rít khe khẽ của cỗ xe.”
“Và đó là một vùng đất kỳ quái. Hiu quạnh, u tối, như mọi vùng thôn quê khác, luôn luôn u tối, những thành quách và tàn tích thường trở nên mờ mịt trong bóng đêm, khi mặt trăng bị những áng mây che khuất, khiến trong những giờ phút ấy ta có một cảm giác căng thẳng mà ta chưa từng trải nghiệm khi còn ở New Orleans. Và những người dân của vùng này cũng khiến ta thấy bất an. Bọn ta đang trần trụi và lạc lối trong xóm nhỏ của họ, và luôn nhận thức được hiểm nguy khủng khiếp khi bị họ vây quanh.”
“Khi còn ở New Orleans, việc giết chóc không bao giờ cần che giấu. Những trận sốt, bệnh dịch và bọn tội phạm ở thành phố - những thứ này luôn ganh đua với bọn ta, và luôn thắng cuộc. Nhưng ở vùng hẻo lánh này, bọn ta phải cố hết sức để giết người mà không gây chú ý. Bởi vì những người dân chất phác ở nơi đây, những người có thể sẽ thấy đường phố đông đúc của New Orleans là điều đáng sợ, hoàn toàn tin rằng người chết có thể đội mồ dậy và tồn tại bằng cách hút máu người. Họ biết tên bọn ta: ma cà rồng, ác quỷ. Và bọn ta, luôn để ý tìm mọi tin đồn dù là nhỏ nhất, không muốn làm dấy lên tin đồn dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
“Bọn ta là những lữ khách cô độc, vội vã đến rồi đi, tiêu xài hoang phí giữa những con người đó, cố gắng giữ lấy an toàn trong bề ngoài dễ gây chú ý của mình, nhanh chóng nhận ra ma cà rồng là chủ đề quen thuộc trong cuộc trò chuyện bên lò sưởi ở các quán trọ, nơi mà, với cô con gái bé bỏng ngủ thiếp trên ngực, ta sẽ luôn tìm được một vài người nông dân hoặc những khách trọ có thể nói được bập bõm tiếng Đức, đôi khi cả tiếng Pháp, để thảo luận về những truyền thuyết quen thuộc.”
“Nhưng cuối cùng bọn ta cũng đến được ngôi làng đó, bước ngoặt trong hành trình. Ta không tận hưởng được bất cứ điều gì trong suốt cuộc hành trình, kể cả bầu không khí trong lành của vùng quê hay hơi lạnh của đêm. Đến tận bây giờ, ta vẫn không khỏi rùng mình khi kể về nó.”
“Đêm trước đó, bọn ta đã trú lại trong một trang trại, vì vậy không được nghe bất cứ tin đồn nào để chuẩn bị tinh thần trước - chỉ thấy vẻ tan hoang của vùng này: bởi vì lúc bọn ta đến nơi, đêm vẫn chưa khuya lắm, ít nhất là chưa khuya tới mức mọi ngôi nhà trên đường đều phải đóng chặt cửa và bên ngoài cổng vòm của các quán trọ chỉ còn một ngọn đèn tối mờ đang đu đưa trước gió.”
“Rác rưởi dồn đống lại trước cửa nhà. Và còn có những dấu hiệu bất thường khác. Một chậu hoa đã héo khô dưới cánh cửa sổ đang khép chặt của một cửa hàng. Trong sân quán trọ có một thùng rượu đang nằm lăn lóc. Nơi này có vẻ đã bị dịch hạch tấn công.”
“Nhưng ngay khi bế Claudia xuống đám đất bên cạnh cỗ xe ngựa, ta thấy một tia sáng hiện lên bên dưới cánh cửa quán trọ. Kéo mũ áo choàng của anh lên đi, cô bé vội nói. Họ đang tới đây. Có ai đó đang kéo chốt cửa ra.”
“Ban đầu, ta chỉ thấy được bóng người phụ nữ đó hiện lên trên nền sáng phía sau khe cửa hẹp. Nhưng rồi ánh sáng từ những ngọn đèn trên xe bắt đầu phản chiếu lấp lánh trong mắt bà ta.”
“Một phòng cho đêm nay!” ta nói bằng tiếng Đức. “Và ngựa kéo của tôi cần được cho ăn, càng nhanh càng tốt!”
“Không có ai lại ngao du lúc nửa đêm cả...” người phụ nữ đó đáp lại ta bằng một chất giọng kỳ lạ, lạnh lùng. “Mà còn đi cùng một đứa trẻ nữa.” Lúc bà ta nói câu ấy, ta thấy những bóng người khác trong căn phòng sau lưng bà ta. Ta có thể nghe được tiếng họ rì rầm và nhìn thấy ánh lửa lập lòe. Theo như ta thấy thì phần lớn họ là nông dân đang tụ tập quanh đống lửa, ngoại trừ một người đàn ông ăn bận khá giống ta với chiếc áo khoác tề chỉnh và chiếc áo bành tô phủ qua vai, nhưng bộ quần áo có vẻ luộm thuộm và đã sờn rách. Mái tóc đỏ của ông ta ánh lên trong lửa. Ông ta là người từ nơi khác đến, cũng như bọn ta, và là người duy nhất không hề nhìn bọn ta. Đầu ông ta khẽ lắc lư như thể đang say rượu.
“Con gái tôi mệt lắm rồi, ta nói với người phụ nữ nọ, chúng tôi không biết trú đâu ngoài nơi này. Và ta bế Claudia lên tay. Cô bé quay mặt về phía ta, và ta nghe thấy em thì thầm, Louis, có tỏi và thánh giá treo trên cửa.”
“Ta đã không phát hiện ra những thứ này. Đó là một cây thánh giá nhỏ gắn hình Chúa Jesus bằng đồng, và vòng tỏi được treo quanh nó, vòng mới và vòng cũ đan vào nhau, với những mầm non đã héo quắt lại. Người phụ nữ đưa mắt nhìn theo mắt ta rồi quay lại nhìn xoáy vào ta, và ta có thể thấy bà ta đã kiệt sức hai tròng mắt đỏ ngầu, bàn tay đang nắm lấy chiếc khăn choàng trên ngực run run. Mái tóc đen của bà ta xõa xượi. Ta nhích lên từng bước cho đến khi đã đứng sát bên ngưỡng cửa và người phụ nữ đột ngột mở rộng cánh cửa như thể chỉ mới vừa quyết định sẽ cho bọn ta vào. Bà ta thì thầm cầu nguyện khi ta bước qua, ta biết chắc như vậy dù không hiểu tiếng Slav.”
“Căn phòng nhỏ thấp trần chật cứng người, đàn ông, đàn bà ngồi dọc theo bức tường ốp gỗ xù xì, trên ghế và cả trên sàn nhà. Dường như toàn bộ ngôi làng đã tập trung hết về đây. Một đứa trẻ đang ngủ trong lòng một phụ nữ, một đứa khác đang nằm trên bậc cầu thang và được bọc kín trong chăn, đầu gối gập lại bên dưới một bậc thang và hai tay đang khoanh lại làm gối ở bậc phía trên. Và ở khắp mọi ngóc ngách là tỏi treo trên các đinh móc, bên cạnh nồi nấu và các hũ đựng rượu. Ngọn lửa lò sưởi là ánh sáng duy nhất trong phòng, và nó đổ những bóng đen méo mó lên những bộ mặt im phăng phắc kia khi họ nhìn bọn ta bước vào.”
“Không ai ra hiệu cho bọn ta ngồi xuống hay mời bọn ta thứ gì và cuối cùng, người phụ nữ nói với ta bằng tiếng Đức rằng ta có thể dắt ngựa vào chuồng nếu muốn. Bà ta nhìn ta chằm chằm với đôi mắt đỏ ngầu, có phần hoang dại, nhưng sau đó vẻ mặt bà ta dịu dần. Bà ta nói sẽ đứng cửa quán trọ và soi đèn cho ta, nhưng ta phải nhanh lên và để con gái lại bên trong.”
“Tuy nhiên có một thứ khác trong phòng khiến ta bị phân tâm, một mùi lẩn khuất bên dưới mùi nồng đượm của gỗ cháy và rượu vang. Đó là mùi của cái chết. Ta có thể cảm nhận được Claudia đang ép tay vào ngực mình và thấy ngón tay nhỏ xíu của em chỉ về cánh cửa dưới chân cầu thang. Mùi chết chóc phát ra từ nơi đó.”
“Khi ta quay lại, người phụ nữ đã chuẩn bị một ly rượu và một bát nước xúp. Ta ngồi xuống, bế Claudia trên đầu gối, cô bé quay đầu lại phía lò sưởi hướng về phía cánh cửa bí ẩn nọ. Mọi con mắt trong phòng đều dồn về phía bọn ta, ngoại trừ người đàn ông nước ngoài. Bây giờ ta có thể thấy rõ nét mặt người này. Anh ta trẻ hơn ta nghĩ, nét phờ phạc trên mặt là do cảm xúc. Anh ta có khuôn mặt gầy gò nhưng thật ra rất ưa nhìn, nước da sáng và lốm đốm tàn nhang khiến anh ta trông chỉ như một cậu bé mới lớn. Đôi mắt to màu xanh da trời của anh ta chiếu vào ngọn lửa như thể đang trò chuyện với nó, đôi lông mày và hai hàng mi vàng ánh lên dưới ánh lửa, khiến anh ta có một diện mạo rất ngây thơ và trung thực. Nhưng bấy giờ anh ta đang chìm trong đau khổ, lo sợ, say túy lúy. Đột nhiên anh ta quay sang nhìn và ta có thể thấy anh ta đang khóc. “Anh có nói được tiếng Anh không?” anh ta hỏi, giọng trầm vang trong bầu không khí tĩnh lặng.
“Tôi nói được, ta trả lời. Và anh ta liền liếc nhìn những người khác với vẻ đắc thắng. Họ chỉ lạnh lùng nhìn lại.”
“Anh nói được tiếng Anh!” chàng trai reo lên, đôi môi trễ xuống thành một nụ cười cay đắng, đôi mắt đảo quanh trần nhà rồi nhìn thẳng vào ta. Hãy rời khỏi nơi này, chàng trai nói. Hãy đi ngay lập tức. Hãy đánh xe chạy không ngừng nghỉ cho đến khi ngựa của anh kiệt sức, nhưng phải rời khỏi đây ngay! Rồi vai chàng trai co giật như thể anh ta đang lâm bệnh nặng. Anh ta đưa tay lên che miệng. Người phụ nữ ban nãy đang đứng tựa vào tường, hai tay khoanh lại trên chiếc tạp dề cáu bẩn và bình tĩnh nói với ta bằng tiếng Đức, “Khi bình minh đến anh có thể đi. Khi bình minh đến.”
“Nhưng đang có chuyện gì xảy ra đây vậy?” ta thì thầm với bà ta và đưa mắt nhìn chàng trai. Anh ta cũng đang chăm chú quan sát ta với đôi mắt đờ đẫn, đỏ ngầu. Nhưng không ai nói một lời. Một khúc gỗ nặng nề rơi vào trong đống lửa.
“Anh có thể cho tôi biết không?” ta nhẹ nhàng hỏi chàng trai người Anh. Anh ta liền đứng dậy. Trong khoảnh khắc, ta còn tưởng anh ta sẽ ngã vật ra. Thân hình chàng trai hiện ra đồ sộ trước mắt ta, anh ta cao hơn ta nhiều, đầu anh ta rướn về phía trước rồi co lại, rồi anh ta đứng thẳng lại và đặt tay lên mép bàn.
“Chiếc áo khoác đen của anh ta đã vấy bẩn rượu vang và cổ tay áo sơ mi bên trong cũng vậy. “Anh có muốn nhìn thử không?” anh ta thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào mắt ta. “Anh có muốn nhìn tận mắt không?” Giọng anh ta thều thào và nhuốm màu bi thương.
“Để đứa trẻ lại!” người phụ nữ đột ngột hét lên với vẻ vội vã và cấp thiết.
“Con bé đang ngủ rồi, ta nói. Và ta đứng lên theo chân chàng trai người Anh tiến tới gần cánh cửa dưới chân cầu thang.”
“Những người ngồi gần cầu thang lao xao dịch ra khỏi chỗ. Và ta tiến vào bên trong một căn phòng nhỏ cùng chàng trai người Anh.
“Chỉ có một ngọn nến duy nhất trên nóc chạn bát, và thứ đầu tiên ta thấy được là một dãy đĩa có hoa văn tinh xảo đang xếp trên giá. Trên ô cửa sổ nhỏ có rèm che, trên tường treo ảnh Đức Mẹ Mary và Chúa Jesus. Nhưng căn phòng gần như chỉ đủ chỗ cho mấy cái ghế và một bàn gỗ sồi lớn, trên bàn là xác một cô gái trẻ, đôi tay trắng bệch xếp lại trên ngực, mái tóc nâu đỏ rối bời bám quanh cần cổ gầy gò, nhợt nhạt và nhét dưới vai. Khuôn mặt xinh đẹp đã bị cái chết làm cho cứng đờ. Chuỗi tràng hạt màu hổ phách tỏa sáng lấp lánh trên cổ tay và đổ xuôi xuống bên hông chiếc váy len đen của cô. Bên người cô đặt một chiếc mũ nỉ đỏ vành rộng mềm rất đẹp, một chiếc mạng che mặt và một đôi găng tay đen. Tất cả những vật này được đặt ngay bên cạnh cô gái như thể cô sẽ sớm thức dậy và mang chúng lên người. Và giờ chàng trai người Anh thận trọng chạm vào chiếc mũ khi anh tiến lại gần cô gái. Có vẻ như anh ta sắp suy sụp hoàn toàn. Anh ta rút một chiếc khăn tay lớn ra khỏi túi áo khoác và áp lên mặt mình. “Anh có biết bọn họ định làm gì với cô ấy không?” chàng trai thì thầm và nhìn ta. Anh có tưởng tượng nổi không?”
“Người phụ nữ ban nãy bước vào sau bọn ta và với lấy tay chàng trai, nhưng anh ta giật tay ra. “Anh có biết không?” chàng trai gặng hỏi ta với ánh mắt hung tợn. Lũ man rợ!”
“Dừng lại ngay!” người phụ nữ rít lên.
Chàng trai nghiến chặt răng và lắc mạnh đầu, khiến một mớ tóc đỏ bù xù rủ xuống mắt. Tránh xa tôi ra, chàng trai nói với người phụ nữ bằng tiếng Đức. “Tránh ra.” Ai đó đang thì thầm trong căn phòng bên ngoài. Chàng trai nhìn cô gái trên bàn, mắt nhòa lệ. “Một sinh linh vô tội,” anh ta khẽ nói rồi ngước nhìn trần nhà và nắm chặt tay phải lại, thở hổn hển, “Khốn kiếp... Chúa ơi! Các ngươi là đồ khốn kiếp!”
“Ôi Chúa tôi, người phụ nữ thì thầm và vội vàng làm dấu thánh.”
“Anh có thấy không?” chàng trai hỏi ta. Và anh cẩn trọng vén lớp ren trên cổ cô gái đã chết lên, dường như không thể và cũng không muốn chạm tay lên da thịt cứng đờ của cô. Trên cổ họng cô gái, không lẫn vào đâu được nữa, có dấu hai vết thương in hằn trên lớp da đã ngả vàng, hai vết thương quen thuộc mà ta đã nhìn thấy cả ngàn lần. Chàng trai úp tay lên mặt, thân hình cao gầy của anh ta đu đưa tới lui. “Tôi nghĩ tôi phát điên mất!” anh ta nói.
“Thôi nào, người phụ nữ nói, cố gắng ôm lấy chàng trai trong khi anh ta vùng vẫy, khuôn mặt bà ta đột nhiên đỏ lên.”
“Để anh ta yên, ta nói với người phụ nữ. Cứ để anh ta yên. Tôi sẽ lo cho anh ta.”
“Miệng bà ta méo xệch. Tôi sẽ tống khứ các người ra khỏi đây, vào trong đêm tối, nếu các người không thôi đi. Có vẻ như người phụ nữ đã quá mệt mỏi với tất cả những điều này, bà ta cũng sắp suy sụp rồi. Nhưng rồi bà ta quay lưng lại, kéo khăn choàng sát vào người và nhẹ nhàng bước ra ngoài, đám người đang tụ tập bên ngoài cánh cửa tránh đường cho bà ta.”
“Chàng trai người Anh đang khóc nức nở.”
“Ta có thể thấy mình phải làm gì, nhưng không phải chỉ vì ta rất muốn hỏi chuyện chàng trai này, đến mức tim ta đập thình thịch trong sự phấn khích tĩnh lặng. Mà còn là vì bộ dạng anh ta khiến ta thấy đau lòng. Định mệnh đã dẫn ta đến với con người này quá gần, gần một cách tàn nhẫn.”
“Tôi sẽ ở lại với anh, ta đề nghị. Và ta mang hai cái ghế lại cạnh bàn. Chàng trai chật vật ngồi xuống, nhìn ngọn nến đang tỏa sáng lập lòe bên cạnh. Ta đóng cửa lại và những bức tường dường như lùi ra xa, quầng sáng của ngọn nến soi rõ mái đầu đang cúi xuống của chàng trai. Anh ta dựa lưng vào chạn bát và lau mặt bằng chiếc khăn tay. Rồi anh ta rút trong túi ra một chai rượu bao da ngỏ ý mời ta, nhưng ta từ chối.”
“Anh có muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
“Chàng trai gật đầu. Có lẽ anh sẽ mang được chút ít minh mẫn đến nơi này, anh ta nói. Anh là người Pháp, phải không? Chắc anh cũng đoán ra rồi, tôi là người Anh.”
“Phải, ta gật đầu.”
“Và sau đó chàng trai hăm hở nắm lấy tay ta, rượu đã làm tê liệt các giác quan khiến anh ta không nhận ra tay ta rất lạnh, chàng trai nói anh ta tên là Morgan và đang rất cần sự giúp đỡ của ta, cần hơn bất cứ người nào anh ta từng gặp trong đời. Và trong khoảnh khắc đó, khi đang nắm lấy bàn tay của chàng trai và cảm nhận cơn sốt trong đó, ta đã làm một việc lạ kỳ. Ta đã cho anh ta biết tên thật của mình, điều mà ta hầu như chưa từng tiết lộ với ai. Nhưng chàng trai đang nhìn xác cô gái trên bàn như thể anh ta không hề nghe ta nói, môi anh ta như đang thấp thoáng một nụ cười mờ nhạt, những giọt lệ vẫn còn đọng trên đôi mắt. Bộ dạng chàng trai có thể làm lay động bất cứ con người nào, thậm chí nó còn vượt quá khả năng chịu đựng của nhiều người.”
“Tôi đã gây ra điều này, chàng trai nói, gục gặc đầu. Tôi đã đưa cô ấy tới đây. Đôi lông mày anh ta nhướng lên như thể đang tự thấy kinh ngạc về điều đó.”
“Không, ta vội vàng nói. Anh không phải người làm việc này. Hãy cho tôi biết ai đã làm.”
“Nhưng chàng trai dường như đã trổ nên mơ màng, chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Tôi chưa từng rời khỏi nước Anh, anh ta cất lời. Tôi vẽ tranh, anh thấy đấy... việc đó giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa... những bức họa, những cuốn sách! Tôi thấy chúng thật xinh xắn! Đẹp như trong tranh! Mắt anh ta đảo khắp căn phòng, giọng anh ta kéo dài ra. Chàng trai lại lặng nhìn cô gái một hồi lâu, rồi anh ta nhẹ nhàng nói với cô, “Emily,” và ta cảm thấy mình đã thoáng nhìn thấy được điều quý báu mà anh ta ôm chặt trong tim.”
“Dần dần, câu chuyện bắt đầu trở nên rõ ràng. Họ đang trong chuyến trăng mật, đã đi qua Đức và tiến vào vùng quê này, đến bất cứ nơi nào mà xe ngựa chạy theo tuyến có thể đưa họ đến, bất cứ nơi nào có cảnh đẹp để Morgan vẽ. Và cuối cùng họ đã đến vùng hẻo lánh này vì nghe đồn ở đây có tàn tích vẫn còn nguyên vẹn của một tu viện cổ.”
“Nhưng Morgan và Emily không bao giờ đến được tu viện đó. Bi kịch đã chờ sẵn họ ở đây.”
“Hóa ra xe ngựa chạy theo tuyến không đi qua nơi này, vì thế, Morgan đã phải trả tiền cho một người nông dân để chở hai vợ chồng đến đây trên xe bò. Nhưng vào đúng buổi chiều họ đến, có một cuộc náo động lớn xảy ra ở nghĩa trang bên ngoài thị trấn. Người nông dân, sau khi liếc nhìn một cái, không chịu rời khỏi xe bò để tìm hiểu sâu hơn.”
“Đó có vẻ là một đám rước gì đó, Morgan nói, tất cả mọi người đều ăn mặc rất chỉnh tề, một số người còn cài hoa trên ngực áo; và thực tình tôi thấy cảnh tượng đó khá hấp dẫn. Tôi muốn nhìn rõ hơn. Vì quá tò mò, tôi đã bảo người nông dân lấy hết hành lý khỏi xe và để chúng tôi lại. Chúng tôi đã có thể thấy ngôi làng ngay phía trước. Trên thực tế, tôi bị cảnh tượng đó hấp dẫn nhiều hơn so với Emily, tất nhiên, nhưng cô ấy cũng không phản đối gì, anh thấy đấy. Cuối cùng, tôi để cô ấy ngồi lại trên rương hành lý và leo lên đồi một mình. Anh có thấy cái nghĩa trang trên đường đi tới đây không? Không, tất nhiên là không rồi. Ơn Chúa là cỗ xe của anh đã đưa anh tới được đây an toàn và lành lặn. Nhưng, nếu anh cứ cho xe đi tiếp, dù ngựa của anh có mệt đến mấy... Chàng trai bỗng im bặt.”
“Có nguy hiểm gì ở đó?” ta nhẹ nhàng thúc giục chàng trai nói tiếp.
“À... nguy hiểm! Lũ mọi rợ!” chàng trai lẩm bẩm. Và anh ta liếc nhìn ra cửa. Sau đó anh ta đưa chai rượu lên miệng uống một ngụm rồi đậy nắp lại.
“Đó hóa ra không phải một đám rước. Tôi nhận ra ngay lập tức, anh ta nói. Dân làng thậm chí còn không nói với tơi một lời khi thấy tôi xuất hiện - anh đã thấy lối cư xử của họ rồi đấy; nhưng họ không hề ngăn cản tôi đứng xem. Thành thật mà nói, cũng chẳng ai để ý là tôi đã đứng đó. Anh sẽ không thể tin được khi tôi kể ra điều mà tôi đã thấy, nhưng anh nhất định phải tin tôi; vì nếu anh không tin thì tôi điên rồi, tôi biết vậy.”
“Tôi sẽ tin anh, cứ tiếp tục đi,” ta nói.
“Trong nghĩa trang toàn là mộ mới, tôi nhận ra điều đó ngay lập tức, một số ngôi mộ đang cắm những cây thánh giá gỗ mới tinh và một số khác chỉ là những gò đất với những bông hoa còn tươi nguyên; và đám đông nông dân đứng đó, một vài người cầm hoa trong tay như thể đang muốn trang hoàng cho những ngôi mộ này, nhưng tất cả bọn họ chỉ đứng im như tượng, mắt hướng về phía hai người đang nắm dây cương của một con ngựa trắng - và đó là một con ngựa đẹp tuyệt vời. Nó đang cào móng và giậm chân liên hồi xuống đất, cảnh giác đứng nép sang một bên, như thể nó chỉ muốn chạy ngay khỏi nơi này, nhưng đó là một con ngựa giống, một con vật đẹp lộng lẫy với bộ lông trắng tinh. Sau đó, đến một lúc - tôi không thể nói cho anh rõ họ đã thống nhất với nhau bằng cách nào, bởi vì không ai trong số họ thốt ra dù chỉ một lời - nhưng rồi người thủ lĩnh, tôi đoán vậy, đã dùng cán xẻng đánh một cú rất mạnh vào mông con ngựa, và con vật ngay lập tức chạy như điên lên đồi. Tôi đã tưởng chúng tôi sẽ không thấy lại con ngựa đó nữa. Nhưng tôi đã nhầm. Chỉ vài phút sau, nó chậm bước thành nước đại, rồi nó đi quanh những ngôi mộ cũ và chạy xuống đồi, hướng tới những ngôi mộ mới. Tất cả mọi người đều đứng im quan sát nó. Không ai tạo ra bất cứ tiếng động nào. Con ngựa bắt đầu phi nước kiệu qua các gò đất, giẫm nát những bông hoa nhưng không ai tiến tới giữ lấy dây cương của nó. Rồi đột nhiên nó dừng lại, ngay phía trên một ngôi mộ.”
“Chàng trai đưa tay lên lau mắt, nhưng những giọt lệ gần như đã biến mất. Anh ta có vẻ rất say sưa với câu chuyện của mình, và ta cũng vậy.”
“Và chuyện diễn ra sau đó là như thế này, chàng trai tiếp tục. Con ngựa chỉ đứng im ngay trên ngôi mộ đó. Và đột nhiên cả đám đông hét lên. Không, đó không hẳn là tiếng hét, nó giống như là tất cả bọn họ đều rên lên và thở hổn hển cùng một lúc, rồi không gian yên ắng trở lại. Con ngựa thì chỉ đứng đó, liên tục hất đầu lên; cuối cùng, người có vẻ là thủ lĩnh lao ra và hô lên với mấy người nữa; rồi một người đàn bà gào lên và ném mình vào ngôi mộ ngay dưới vó ngựa. Tôi cố gắng nhích vào gần nhất có thể. Tôi có thể nhìn thấy tên của người đã chết khắc trên tấm bia đá; đó là một cô gái trẻ, mới chết cách đây sáu tháng, ngày tháng còn khắc trên đó, và ngay bên cạnh là người đàn bà đau khổ đang quỳ gối xuống đất, hai tay ôm lấy tấm bia mộ như thể bà ta muốn kéo ngay tấm bia ra khỏi đất. Những người khác cố gắng đỡ bà ta dậy và kéo ra xa khỏi ngôi mộ.”
“Bấy giờ tôi đã suýt định rời đi, nhưng tôi không thể, không thể cho đến khi tôi được thấy những người này định làm gì. Và tất nhiên Emily vẫn đang được an toàn, và không một ai thèm đoái hoài gì tới sự xuất hiện của chúng tôi. Hai người trong số đó cuối cùng cũng kéo được người đàn bà đứng dậy, và một vài người khác liền tiến tới, dùng xẻng đào thẳng xuống ngôi mộ. Chỉ trong phút chốc, một người đã xuống được dưới hố và tất cả những người khác đều đứng lặng như tờ, đến mức anh có thể nghe được mọi âm thanh dù là nhỏ nhất, cái xẻng vẫn tiếp tục đào sâu xuống và đất bị hất lên đã chất thành một đống. Tôi không biết phải tả sao cho anh hình dung ra được cảnh tượng đó. Mặt trời đang chiếu thẳng xuống đầu chúng tôi và trời quang không một gợn mây, và tất cả bọn họ đứng xung quanh ngôi mộ, bám chặt vào nhau, kể cả người đàn bà đau khổ ban nãy...”
“Chàng trai dừng lại và ánh mắt anh ta lại hướng về Emily một lần nữa. Ta kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi anh ta. Ta có thể nghe thấy tiếng rượu sóng sánh khi chàng trai nâng chai rượu lên một lần nữa và thấy mừng rằng trong đó còn khá nhiều rượu, rằng anh ta vẫn có thể dùng rượu để làm dịu bớt nỗi đau của mình. “Chẳng khác nào đã là nửa đêm trên ngọn đồi đó,” chàng trai nói, nhìn thẳng vào ta, giọng anh ta rất thấp. “Tôi cảm thấy như vậy đấy. Và rồi tôi nghe thấy tiếng người đàn ông ở trong huyệt. Ông ta đang dùng xẻng phá nắp quan tài. Rồi chiếc nắp vỡ được ném lên. Người đàn ông đang ném những mảnh gỗ sang hai bên. Và đột nhiên ông ta thét lên một tiếng kinh hoàng. Những người khác kéo tới gần và ngay lập tức cả đám chạy về phía ngôi mộ; rồi tất thảy bọn họ đều cùng lúc lùi lại như một làn sóng, tất cả đều kêu lên, một vài người thậm chí còn quay người bỏ chạy. Còn người đàn bà kia thì đã phát cuồng, đầu gối khuỵu xuống và đang cố giãy giụa để thoát ra khỏi những người đang giữ chặt lấy mình. Tôi không thể không tiến lên trên. Tôi nghĩ không một điều gì có thể ngăn cản bước chân tôi lúc ấy; và tôi xin thưa với anh, đó là lần đầu tiên tôi hành xử như vậy, và lạy Chúa nhân từ, đó cũng sẽ là lần cuối cùng. Bây giờ, anh nhất định phải tin tôi, nhất định! Ngay đó, ngay nơi người đàn ông đào mộ đang đứng trên những mảnh vỡ của chiếc nắp quan tài, là xác của cô gái đã chết, và tôi thề với anh... da thịt cô ta vẫn còn nguyên vẹn và hồng hào như - Giọng chàng trai vỡ ra và anh ta ngồi đó với đôi mắt trợn tròn, cánh tay giơ ra như thể anh ta đang xách một vật vô hình nào đó, khẩn khoản cầu xin lòng tin nơi ta. - Vẫn hồng hào như thể vẫn còn sống! Đã được chôn cất sáu tháng rồi! Và cô ta vẫn nằm đó! Tấm vải liệm bị giật ra khỏi người cô ta, và đôi tay đặt ngay ngắn trên ngực như thể cô ta chỉ đang ngủ mà thôi.”
“Chàng trai thở dài. Cánh tay anh ta buông thõng xuống chân và anh ta lắc đầu, và suốt một hồi lâu, anh ta cứ ngồi đó nhìn vô định. Tôi thề với anh!” anh ta nói. Và người đàn ông đang đứng trong huyệt đã cúi xuống, nhấc bàn tay cô gái lên. Tôi thề với anh, cánh tay đó đã chuyển động nhẹ nhàng như tay tôi vậy! Người đàn ông nắm lấy bàn tay đó như muốn quan sát móng tay cô gái. Rồi ông ta thét lên; người đàn bà đang đứng bên mộ liền gắng sức đá những người xung quanh ra và điên cuồng đạp chân trên đất, làm đất rơi xuống mặt và tóc của cái xác bên dưới. Và cô ta rất xinh đẹp, cô gái đã chết đó; chao ôi, giá anh có thể nhìn thấy cô ta và việc đám người kia đã làm với cô ta sau đó!”
“Kể tôi nghe việc họ đã làm đi, ta nhẹ nhàng bảo chàng trai. Nhưng ta đã biết câu trả lời từ trước khi anh ta nói.”
“Tôi xin nói với anh... anh ta nói. Chúng ta không thể hiểu nổi ý nghĩa của những việc như thế nếu không chứng kiến tận mắt! Và chàng trai nhìn ta, đôi mày nhướng lên như thể anh ta đang tiết lộ một bí mật khủng khiếp. “Chúng ta không thể hiểu nổi.”
“Phải, chúng ta không hiểu được,” ta nói.
“Tôi sẽ kể cho anh hay. Họ đã mang đến một cái cọc, xin anh nhớ cho, là một cái cọc gỗ; và người đàn ông đang đứng trong huyệt đã nhận lấy cái cọc này cùng với một cái búa, rồi ông ta đặt mũi cọc xuống ngực cô gái. Tôi không thể tin vào mắt mình! Sau đó, bằng một cú giáng rất mạnh, ông ta đã đóng thẳng cái cọc xuống. Tôi thề với anh, tôi không nhấc nổi chân, cho dù tôi có muốn đi nữa; chân tôi đã cắm rễ tại chỗ. Và người đàn ông đó, kẻ man rợ đó, ông ta đã cầm xẻng lên, rồi dùng cả hai tay giáng một cú dứt khoát xuống cổ họng cô gái. Cái đầu cô ta đứt lìa ra như thế này này. Chàng trai nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt anh ta co rúm, đầu ngoẹo sang một bên.”
“Mắt ta đang hướng vào chàng trai, nhưng ta không hề nhìn thấy anh ta. Cái mà ta đang thấy là cô gái nằm trong mộ với cái đầu bị cắt lìa, và một cơn buồn nôn dữ dội chưa từng thấy dâng trào trong ta, như thể ta đang bị một bàn tay bóp nghẹt lấy cổ, khiến cho phèo phổi ta muốn lộn ra ngoài và ta không tài nào thở được. Rồi ta cảm thấy đôi môi Claudia trên cổ tay mình. Cô bé đang nhìn Morgan chằm chằm, có vẻ em đã nhìn anh ta một lúc lâu rồi.”
“Morgan từ từ ngước lên nhìn ta, đôi mắt anh ta dại đi. Và đó là việc bọn họ muốn làm với vợ tôi, anh ta nói. Với Emily! Tôi sẽ không để họ làm vậy. Chàng trai cương quyết lắc đầu. Tôi không thể để họ làm vậy. Anh phải giúp tôi, Louis. Đôi môi chàng trai run run và khuôn mặt anh ta méo xệch đi trong nỗi tuyệt vọng khủng khiếp đến mức khiến ta những muốn lùi lại bất chấp lòng thương hại dành cho anh ta. Chúng ta có chung một dòng máu chảy trong tĩnh mạch, anh và tôi. Ý tôi là, người Pháp, người Anh, chúng ta là những con người văn minh, Louis. Còn họ là lũ mọi rợ!”
“Hãy cố bình tĩnh, Morgan, ta nói, với tay về phía anh ta. Tôi muốn anh kể tiếp chuyện xảy ra sau đó. Với anh và Emily.”
“Chàng trai đang vật lộn để lấy được chai rượu. Ta phải thò vào túi áo anh ta để lấy giúp và anh ta vặn nắp ra. Cảm ơn anh, Louis; anh đúng là bạn tốt, anh ta nhấn mạnh. Anh thấy đấy, tôi phải nhanh chóng đưa Emily rời khỏi đó. Người ta đang chuẩn bị đốt cái xác ngay tại nghĩa trang và tôi không muốn Emily phải chứng kiến cảnh đó, nhất là khi mà tôi đang...” Anh ta lắc đầu. Nhưng chúng tôi không tìm thấy bất cứ cỗ xe ngựa nào có thể đưa chúng tôi đi; không một ai trong đám người kia chịu bỏ ra hai ngày để chở chúng tôi đến một nơi tử tế hơn!”
“Nhưng họ có giải thích gì với anh không, Morgan?” ta thúc giục. Anh ta có vẻ không còn tỉnh táo được bao lâu nữa.”
“Ma cà rồng!” chàng trai thốt lên, rượu văng tung tóe ra tay anh ta. “Ma cà rồng, Louis ạ. Anh có tin nổi không!” Và anh ta vung cái chai về phía cánh cửa. “Dịch bệnh ma cà rồng đang hoành hành! Tất cả chỉ được thì thào nói ra, như thể ác quỷ đang đứng nấp ngay sau cánh cửa nhà họ! Tất nhiên, vì Chúa lòng lành, họ đã ngăn nó lại. Cô gái bất hạnh trong nghĩa trang đó, bọn họ đã ngăn cản không cho cô ta đội mồ lên mỗi đêm để hút máu dân làng!” Anh ta đưa chai rượu lên miệng. Ôi... Chúa tôi... Anh ta rên rỉ.
“Ta nhìn anh ta uống rượu, kiên nhẫn chờ đợi.”
“Và Emily... anh ta tiếp tục. Cô ấy nghĩ rằng tất cả thật hấp dẫn. Nào là bếp lửa ngoài kia, nào là một bữa tối thịnh soạn và rượu vang tử tế. Cô ấy không hề thấy xác cô gái! Cô ấy không chứng kiến việc dân làng đã làm, chàng trai thốt lên đầy tuyệt vọng. Còn tôi thì chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức; tôi đề nghị trả tiền cho họ. Khi chuyện này kết thúc, tôi nói với họ, hẳn ai đó trong số các vị sẽ muốn số tiền này, cả một gia tài nho nhỏ chỉ để đánh xe chở chúng tôi rời khỏi đây.”
“Nhưng chuyện chưa kết thúc...” ta thì thầm.
“Và ta có thể thấy những giọt lệ dâng tràn trên đôi mắt chàng trai, miệng anh ta méo đi vì đau đớn. “Chuyện xảy ra với Emily là như thế nào?” ta hỏi anh ta.
“Tôi không biết nữa, anh ta thở hổn hển và lại lắc đầu, chai rượu ép lên trán như thể đó là một vật mát lạnh và có thể làm anh ta tỉnh táo hơn, trong khi không phải thế. “Ma cà rồng đã tìm đến quán trọ?”
“Người ta nói là Emily đã đi ra ngoài tìm nó, chàng trai thú nhận, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Mọi lối ra vào đều bị khóa chặt. Bọn họ đã làm thế. Cửa chính, cửa sổ! Nhưng buổi sáng hôm ấy, tất thảy bọn họ đều la hét, và vợ tôi đã biến mất. Cửa sổ mở toang hoang và không thấy cô ấy đâu cả. Tôi không kịp khoác áo choàng lên người. Tôi cuống cuồng chạy ra. Và tôi chết lặng khi nhìn thấy cô ấy ngoài đó, ngay phía sau quán trọ. Chân tôi gần như đạp phải cô ấy... cô ấy đang nằm dưới gốc cây đào. Cô ấy cầm một chiếc cốc rỗng. Cô ấy nắm nó rất chặt, nắm một chiếc cốc rỗng! Bọn họ nói là ma cà rồng đã cám dỗ cô ấy... và cô ấy đã cố cho nó uống nước...”
“Chai rượu trượt khỏi tay chàng trai. Anh ta đưa hai tay lên bịt tai, người gập lại, đầu gục xuống.”
“Ta chỉ ngồi đó nhìn anh ta suốt một hồi lâu; ta không biết phải nói gì với anh ta. Và sau đó, khi anh ta nói trong nước mắt rằng dân làng muốn hủy hoại thân thể Emily, rằng họ bảo Emily đã biến thành ma cà rồng rồi, thì ta nhẹ nhàng vỗ về chàng trai rằng vợ anh ta không phải ma cà rồng, dù anh ta không có vẻ gì là đang lắng nghe.”
“Cuối cùng, anh ta rướn người về phía trước như thể sắp ngã. Hình như anh ta đang với tay về phía ngọn nến, và trước khi anh ta thả tay lên chạn, những ngón tay anh ta chạm vào khiến sáp nến nóng chảy dập tắt luôn chút tàn còn sót lại của ngọn bấc. Bóng tối phủ ngập căn phòng và đầu anh ta đã gục xuống tay.”
“Toàn bộ ánh sáng còn lại của căn phòng dường như đã tập trung lại trong mắt Claudia. Nhưng trong sự tĩnh lặng kéo dài khi ta đang ngồi đó, lòng băn khoăn, hy vọng là Morgan sẽ không ngẩng đầu lên, thì người phụ nữ bước vào phòng. Ngọn nến bà ta đang cầm rọi sáng chàng trai đã say mèm và ngủ thiếp đi.”
“Bây giờ anh phải ra ngoài, người phụ nữ nọ nói với ta. Một đám đông đang phủ bóng xung quanh bà ta, và cái quán trọ nhỏ bằng gỗ huyên náo hẳn lên bởi tiếng chân của rất nhiều đàn ông và phụ nữ. Ra chỗ lò sưởi đi!”
“Các người định làm gì!” ta hỏi người phụ nữ, bế Claudia đứng lên. “Tôi muốn biết các người định làm gì!”
“Ra chỗ lò sưởi mau,” bà ta ra lệnh.
“Không, đừng làm vậy,” ta nói. Nhưng người phụ nữ nheo mắt lại và nhe răng ra. “Đi ngay!” bà ta gầm gừ.
“Morgan, ta gọi tên chàng trai nhưng anh ta không nghe thấy, anh ta không thể nghe được nữa.”
“Để cho anh ta yên, người phụ nữ quát lên.”
“Nhưng việc các người sắp làm rất ngớ ngẩn; các người không hiểu sao? Người phụ nữ này đã chết rồi!” ta khẩn thiết nói với bà ta.
“Louis, Claudia thì thào rất nhỏ để không ai có thể nghe thấy được, tay cô bé ôm siết lấy cổ ta, ngay phía dưới vòng lông của mũ áo choàng. Để cho họ yên.”
“Những người khác cũng đã tiến vào trong phòng, vây xung quanh chiếc bàn, mặt lầm lầm nhìn bọn ta.”
“Nhưng những ma cà rồng đó từ đâu đến!” ta thì thầm. “Các người đã tìm kiếm trong nghĩa trang rồi! Nếu thật sự có ma cà rồng, thì chúng trốn các người ở đâu? Còn cô gái này không thể làm hại các người được đâu. Nếu muốn thì hãy đi săn ma cà rồng thực sự ấy.”
“Ban ngày, người phụ nữ nghiêm trang nói, chớp mắt và chầm chậm gật đầu. Ban ngày. Chúng tôi săn chúng vào ban ngày.”
“Ở đâu, ngoài nghĩa địa kia, đào xới từng ngôi mộ dân làng ư?”
“Người phụ nữ lắc đầu. Trong tu viện cổ, bà ta nói. Luôn ở tu viện cổ. Chúng tôi đã nhầm. Vào thời ông nội tôi, ma cà rồng đã từng trốn ở đó và giờ cũng vậy thôi. Chúng tôi sẽ xới từng hòn đá của nơi đó lên để tìm ra chúng nếu cần thiết. Nhưng anh... anh phải đi ngay. Bởi vì nếu anh còn nấn ná, chúng tôi sẽ tống cổ anh ra màn đêm ngoài kia!”
“Và rồi từ phía sau chiếc tạp dề cáu bẩn, bà ta chìa bàn tay đang siết chặt một cây cọc gỗ và giơ nó lên trong ánh nến chập chờn. “Anh nghe thấy rồi đấy, đi ngay!” bà ta quát lớn; và một nhóm đàn ông áp tới ngay sau lưng bà ta, miệng mím chặt, mắt sáng quắc dưới ánh nến.”
“Được...” ta nói với bà ta. “Ra khỏi đây. Tôi thích thế hơn. Ra khỏi đây.” Và ta lao qua người phụ nữ, gần như hất bà ta sang một bên, và nhìn những người khác vội vã lùi lại tránh đường. Ta nắm lấy then cửa quán trọ và dứt khoát kéo nó ra.
“Không!” người phụ nữ hét vang lên bằng giọng Đức nghèn nghẹt. Anh điên rồi! Và bà ta vội vã lao tới chỗ ta, trừng trừng nhìn thanh chốt cửa, vẻ sững sờ. Bà ta chống tay lên mặt cánh cửa thô nhám. “Anh có biết anh đang làm gì không vậy!”
“Tu viện cổ ở đâu?” ta bình tĩnh hỏi bà ta. “Có xa đây không? Nó nằm bên trái hay bên phải con đường?”
“Không, không. Bà ta lắc đầu dữ dội. Ta kéo cánh cửa ra và cảm thấy một luồng gió lạnh phả vào mặt mình. Một người phụ nữ đang đứng tựa vào bức tường phía sau hét lên the thé đầy tức giận, và một đứa bé khẽ rên lên trong giấc ngủ. Tôi đi đây. Tôi chỉ cần được biết duy nhất một điều thôi. Cho tôi biết tàn tích đó ở đâu, để tôi tránh xa khỏi nó. Cho tôi biết.”
“Anh không hiểu đâu, anh không hiểu đâu, người phụ nữ nói; và rồi ta đặt tay mình lên cổ tay ấm áp của bà ta, từ từ kéo bà ta qua cánh cửa, bàn chân bà ta cào lên ván sàn, đôi mắt bà ta hoảng loạn. Mấy người đàn ông tiến tới gần nhưng dừng lại khi thấy bà ta miễn cưỡng bước khỏi cánh cửa, tiến vào bóng đêm. Người phụ nữ ngẩng phắt lên, mái tóc xõa xuống đôi mắt đang trừng trừng nhìn vào tay và mặt ta. “Hãy nói cho tôi biết...” ta nhắc lại.”
“Ta có thể nhận thấy bà ta không nhìn ta mà đang nhìn Claudia. Cô bé đã quay mặt về phía người phụ nữ, ánh sáng ngọn lửa rọi sáng khuôn mặt em. Và ta biết cái mà người phụ nữ đang nhìn không phải hai bầu má tròn trĩnh hay đôi môi chúm chím, mà là đôi mắt của Claudia - đôi mắt đang chiếu thẳng vào bà ta với sự thông tuệ hắc ám và ma quái. Người phụ nữ cắn chặt môi.”
“Ở phía Bắc hay phía Nam?”
“Ở phía Bắc...” bà ta thì thầm.
“Ở bên trái hay bên phải?”
“Bên trái.”
“Và bao xa?”
“Bàn tay người phụ nữ cố giật ra. Ba dặm, bà ta thở hổn hển. Ta buông bà ta ra, để bà ta ngã vào cánh cửa phía sau, đôi mắt trợn ngược lên vì kinh hãi và bối rối. Ta đã quay lưng đi, nhưng đột nhiên bà ta gọi với theo, bảo ta chờ một lát. Ta quay lại và thấy người phụ nữ đã giật cây thánh giá từ thanh xà phía trên đầu xuống và chìa ra cho ta. Từ vùng đất hoang ác mộng đen tối trong ký ức, ta chợt thấy hình ảnh Babette đang trừng mắt nhìn ta từ bao năm trước và nói: “Cút đi, Satan.” Nhưng vẻ mặt người phụ nữ trước mắt ta đang rất tuyệt vọng. Hãy cầm lấy nó đi, vì Chúa, bà ta nói. Và đi nhanh lên. Rồi cánh cửa đóng sập vào, bỏ lại ta và Claudia trong đêm đen như mực.”
“Trong phút chốc, đường hầm dài hun hút của đêm đã bao lấy những ngọn đèn yếu ớt trên cỗ xe của bọn ta, như thể ngôi làng vừa nãy không hề tồn tại. Cỗ xe lắc lư tiến về phía trước, vòng qua một khúc quanh, trục bánh xe kêu lên cọt kẹt, và trong khoảnh khắc, ánh trăng mờ đã làm lộ ra đường nét lờ mờ của dãy núi, xa xa phía bên kia những ngọn thông. Ta không thể ngừng nghĩ về Morgan, những lời anh ta nói vẫn còn vang vọng bên tai ta. Những lời đó xáo trộn với dự cảm đáng sợ của ta về cuộc gặp gỡ với thứ đã giết Emily, mà không nghi ngờ gì nữa, chính là đồng loại của bọn ta. Nhưng Claudia thì lại rất kích động. Nếu có thể tự điều khiển ngựa, cô bé chắc chắn đã giật lấy dây cương. Hết lần này tới lần khác, cô bé giục giã ta dùng roi quất ngựa. Em điên cuồng gạt những cành cây thấp quẹt vào đèn xe trước mặt chúng ta; và vòng tay cô bé thít chặt lấy eo ta trên băng ghế rung lắc dữ dội thì cứng như sắt.”
“Con đường bỗng ngoặt gấp, những ngọn đèn trên xe va đập vào nhau, và Claudia gọi to át tiếng gió, “Kia kìa, Louis, anh có thấy nó không?” Và ta liền giật mạnh dây cương.”
“Cô bé quỳ gối nhổm dậy, áp vào người ta, và cỗ xe tròng trành như một con tàu trên biển.”
“Mặt trăng ló ra sau một đám mây xốp khổng lồ, và cao cao phía trước bọn ta hiện ra cái bóng lờ mờ của một ngọn tháp. Một cửa sổ dài phản chiếu bầu trời mờ tối phía xa xa. Ta ngồi đó, tay nắm chặt lấy băng ghế, cố gắng làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khi đợi cỗ xe dừng hẳn. Một con ngựa hí vang. Rồi tất cả trở nên tĩnh lặng.”
“Claudia bảo ta, Louis, đi nào...”
“Ta thì thầm điều gì đó, một lời từ chối vội vàng, vô lý. Ta có một ấn tượng rất rõ rệt và đáng sợ rằng Morgan đang ở gần ta, nói chuyện với ta bằng cái giọng trầm trầm, mãnh liệt như lúc anh ta khẩn nài ta ở quán trọ. Không có bất cứ sinh vật nào dịch chuyển trong bóng đêm quanh bọn ta. Chỉ có tiếng gió và tiếng những tán lá đu đưa xào xạc.”
“Em có nghĩ là kẻ đó biết chúng ta đang đến không?” ta hỏi Claudia, giọng ta trở nên kỳ dị với chính ta trong tiếng gió rít. Ta như đang ngồi trong căn phòng nhỏ đó, như thể không có lối thoát ra, như thể khu rừng rậm rịt này không có thật. Ta rùng mình. Và rồi ta cảm thấy bàn tay của Claudia đang dịu dàng chạm vào bàn tay mà ta đã đưa lên mắt. Những cây thông gầy guộc đu đưa dữ dội sau lưng cô bé và tiếng lá cây xào xạc vang lên to hơn, như thể có một cái miệng khổng lồ đã hút lấy cơn gió và đang biến nó thành một cơn lốc xoáy. “Bọn họ sẽ chôn người phụ nữ đó tại một ngã tư đường phải không? Bọn họ sẽ làm vậy phải không? Một phụ nữ người Anh!” ta thì thầm với Claudia.
“Phải chi em có được vóc dáng của anh...” Claudia nói. “Còn anh thì có trái tim của em. Ôi, Louis...”
“Và cô bé nghiêng đầu xuống sát mặt ta, giống hệt tư thế của một ma cà rồng đang cúi xuống để hôn, đến mức ta bất giác lùi lại; nhưng đôi môi em chỉ áp nhẹ lên đôi môi ta, tìm đến nơi em có thể hít lấy hơi thở của ta rồi để hơi thở của mình phả ngược lại khi ta vòng cánh tay ôm lấy em. “Hãy để em dẫn lối cho anh...” cô bé khẩn nài. Chúng ta không còn đường lùi nữa. Hãy bế em lên, cô bé nói, và thả em xuống đường.”
“Nhưng khoảnh khắc ta ngồi im đó và cảm nhận đôi môi cô bé di chuyển trên mặt, trên mí mắt mình dường như kéo dài vĩnh viễn. Rồi cô bé di chuyển, cơ thể nhỏ bé và mềm mại của em đột ngột trượt khỏi ta bằng một cử chỉ duyên dáng và mau lẹ đến mức nom như em đang lơ lửng trong không khí bên cạnh xe ngựa, tay nắm chặt lấy bàn tay ta trong giây lát rồi buông ra. Rồi ta cúi xuống nhìn và thấy em đang ngước lên, trong lúc đứng trên đường trong quầng sáng chập chờn bên dưới ngọn đèn. Cô bé vẫy tay ra hiệu cho ta trong khi bước lùi từng bước. “Louis, xuống đây nào...” cho tới khi em sắp sửa biến mất vào bóng tối. Và chỉ trong phút chốc, ta đã tháo ngọn đèn khỏi móc và đứng bên em giữa đám cỏ rậm rạp.”
“Em không cảm nhận được hiểm nguy đang rình rập sao?” ta thì thào với em. “Em không ngửi thấy mùi nó trong không khí sao?” Một nụ cười mơ hồ thấp thoáng trên đôi môi cô bé khi em quay về phía con dốc. Ánh đèn đổ xuống thành một đường thẳng xuyên qua cánh rừng vươn cao. Bàn tay nhỏ, trắng muốt của cô bé kéo chiếc áo choàng len vào sát thân mình và em tiến về phía trước.
“Đợi một lát thôi...”
“Nỗi sợ là kẻ thù của anh...” cô bé trả lời ta nhưng không hề dừng lại.
“Cô bé phăm phăm tiến lên theo ánh đèn, bước từng bước đều đặn, ngay cả khi những ngọn cỏ cao lui dần, nhường chỗ cho đống gạch đá đổ nát, và khu rừng trở nên dày đặc, ngọn tháp xa biến mất dưới ánh trăng mờ và dưới những cành cây đã dệt lại thành một tấm lưới dày trên đầu bọn ta. Chẳng mấy chốc, âm thanh và mùi của bầy ngựa cũng biến mất theo làn gió thấp. Hãy cảnh giác, Claudia thì thầm trong lúc vẫn không dừng bước, chỉ thảng hoặc ngừng lại trước những chỗ có dây leo chằng chịt và đá bao quanh, trông như một nơi trú ẩn. Nhưng khu tàn tích này rất cổ xưa. Bọn ta không thể đoán ra nơi này đã chịu sự tàn phá của dịch bệnh, hỏa hoạn hay bị ngoại bang xâm lược. Quả thực là chỉ có tu viện vẫn còn nguyên vẹn.”
“Bấy giờ có tiếng rì rầm vang lên trong bóng tối, thoạt nghe giống như tiếng gió và tiếng lá, nhưng không phải. Ta thấy Claudia vươn thẳng lưng lên, thấy lòng bàn tay trắng bợt của cô bé vung lên khi em bước chậm lại. Và rồi ta nhận ra đó là tiếng nước chảy, dòng nước uốn lượn và chậm rãi chảy xuống từ vách núi, và ta thấy, xa xa phía trước những thân cây đen sì, một thác nước dựng đứng, lấp lánh dưới ánh trăng chảy thẳng xuống đáy vực tung bọt bên dưới. Bóng Claudia hiện lên rõ nét trước thác nước, tay em đang nắm lấy một nhánh rễ trần vươn cao lên từ mặt đất ẩm ướt bên cạnh đó; và em trèo lên mỏm đá, đôi tay run run, đôi giày của em đung đưa trong không khí rồi bám chặt vào vách đá và lại rơi ra một lần nữa. Nước rất lạnh, nó giúp cho bầu không khí xung quanh tươi mát và sáng sủa hơn, nhờ vậy mà ta được thư giãn trong chốc lát. Không có động tĩnh gì trong khu rừng quanh ta. Ta lắng tai nghe, các giác quan lặng lẽ tách biệt âm thanh của những chiếc lá, nhưng ngoài ra không có tiếng động nào khác. Và rồi rất chậm rãi, một cảm giác tựa như cơn ớn lạnh chạy dọc theo cánh tay lên cổ họng và cuối cùng lan khắp mặt ta, ta nhận ra đêm tối ở đây quá tiêu điều, quá bất động. Dường như ngay cả những con chim cũng tránh xa nơi này, cùng với vô số loài vật lẽ ra đã có thể sống dọc theo đôi bờ suối kia. Nhưng Claudia, đứng trên gờ đá, đang với tay xuống để lấy ngọn đèn, tà áo choàng của em quét qua mặt ta. Ta nhấc ngọn đèn lên khiến khuôn mặt cô bé bừng sáng trong ánh đèn như một tiểu thiên thần ma quái. Cô bé chìa bàn tay xuống chỗ ta như thể, bất chấp vóc dáng cơ thể mình, em có thể kéo ta lên gờ đá. Chẳng mấy chốc, bọn ta lại cùng nhau bước đi, dọc theo con suối, tiến lên ngọn núi cao. “Em có cảm nhận được không?” ta thì thào. Nơi này quá tĩnh mịch.”
“Nhưng cô bé siết chặt tay ta như muốn nói, “Im lặng nào.” Ngọn đồi đã dốc hơn và sự vắng lặng khiến ta căng thẳng. Ta cố gắng nhìn chằm chằm vào rìa quầng sáng, nhìn mọi thân cây mới khi chúng hiện ra trong bóng tối. Một cái gì đó vừa di chuyển, và ta chộp lấy tay Claudia, gần như kéo em sát vào mình. Nhưng đó chỉ là một con bò sát vừa quẫy đuôi chạy qua tán lá. Tuy vậy, Claudia vẫn lùi lại nép sát vào ta, dưới nếp áo choàng, một tay nắm chặt lấy áo khoác của ta; và dường như em đang đẩy ta về phía trước, tà áo choàng của ta phủ lên chiếc áo choàng rộng của em.”
“Ngay sau đó, mùi của nước biến mất và trong khoảnh khắc ánh trăng chiếu tới, ta có thể thấy ngay phía trước một khoảng trống hiện ra giữa khu rừng. Claudia siết chặt ngọn đèn trong tay và chụp cái nắp kim loại của nó lại. Ta vội lao tới để ngăn cô bé, bọn ta giằng co với nhau trong bóng tối; nhưng rồi em khẽ thì thầm vời ta. Anh hãy nhắm mắt lại một lúc và từ từ mở ra. Khi đó, anh sẽ thấy nó.”
“Một cơn ớn lạnh dâng lên khi ta nhắm mắt lại và giữ chặt lấy vai cô bé. Nhưng khi mở mắt ra, ta có thể thấy xa xa phía sau những thân cây là bức tường dài, thấp của tu viện và cái đỉnh cao vuông vức của tòa tháp đồ sộ. Xa hơn nữa, vượt lên trên thung lũng mênh mông âm u là những chóp núi phủ tuyết sáng lấp lánh. Đi nào, cô bé nói, và thật nhẹ nhàng, như thể anh không có trọng lượng vậy. Và em không chần chừ tiến thẳng tới những bức tường, tiến thẳng tới bất kể thứ gì đang chờ đợi sau đó.”
“Lát sau, bọn ta đã tìm được một cái khe hở có thể chui qua, một khe hở rộng và tối đen hơn cả bức tường nó bao quanh, những dây nho đan chằng chịt quanh gờ đá như đỡ lấy từng viên đá của bức tường. Từ cao cao phía trên, qua căn phòng mở rộng, mùi những viên đá ấm nồng lan tới mũi ta, ta thấy phía sau những dải mây, lác đác vài ngôi sao yếu ớt. Có một cầu thang lớn hướng lên trên, nối từ góc này đến góc khác, đi qua những ô cửa sổ hẹp hướng ra thung lũng. Ngay bên dưới bậc cầu thang đầu tiên, một lối đi mênh mông hiện ra trong bóng tối, dẫn tới những căn phòng còn lại của tu viện.”
“Claudia đang đứng bất động, như thể cô bé đã hóa thành đá. Trong bầu không khí ẩm ướt, không một sợi tóc mềm mại nào của em lay động. Cô bé đang lắng tai nghe. Và sau đó, ta cũng lắng tai nghe cùng em. Chỉ có tiếng gió rì rầm. Cô bé di chuyển, chậm rãi, thận trọng, dùng mũi chân từ từ gạt một khoảng trống trên mặt đất ẩm ướt phía trước. Ta có thể thấy một phiến đá phẳng hiện ra, và khi cô bé khẽ gõ gót giày lên đó, nó vang lên âm thanh đùng đục. Và rồi ta nhận ra được phiến đá rộng tới mức nào, và một góc hơi ghếch lên; một cảnh tượng chợt hiện ra trong tâm trí ta, sắc nét đến mức đáng sợ nhóm đàn ông và phụ nữ trong khu làng nọ đang bao quanh phiến đá này, nâng nó lên bằng một đòn bẩy khổng lồ. Claudia đưa mắt nhìn lên phía trên cầu thang rồi dán vào khuôn cửa đổ nát phía sau. Trong thoáng chốc, ánh trăng chiếu qua một ô cửa sổ cao sừng sững. Và Claudia dịch người, đột ngột đến mức em đã đứng sát bên ta mà không phát ra một tiếng động nào. “Anh có nghe thấy không?” cô bé thì thầm. Lắng tai nghe đi.”
“Đó là một âm thanh rất khẽ, không con người nào có thể nghe ra được. Và nó không phát ra từ khu tàn tích. Nó đến từ một nơi xa, không phải từ khúc quanh dài mà bọn ta đã lên dốc, mà theo một hướng khác, phía trên đồi thông, thẳng từ ngôi làng đến. Bây giờ thì âm thanh đó chỉ còn là tiếng xào xạc và rào rạo, nhưng nó vang lên rất đều đặn; rồi rất chậm rãi, tiếng bước chân nặng nề bắt đầu rõ rệt. Claudia nắm chặt tay và khẽ kéo ta nhẹ nhàng xuống dưới cầu thang. Ta có thể thấy nếp chiếc váy nhỏ hơi phồng lên bên dưới tấm áo choàng của em. Tiếng chân nặng nề vang lên ngày một lớn hơn và ta có thể cảm nhận được một bàn chân đi nhanh phía trước, còn bàn chân sau chầm chậm kéo lê trên mặt đất. Đó là tiếng bước chân tập tễnh, đang tiến tới ngày một gần hơn trong tiếng gió rít trầm trầm. Tim ta đập thình thịch trong lồng ngực, các mạch máu bên dưới thái dương thít chặt lại, một cơn rùng mình lan tỏa khắp cơ thể khiến ta cảm nhận rõ lớp vải áo trên da, chiếc cổ áo cứng và cả những chiếc khuy cọ vào áo choàng.”
“Rồi gió đưa đến một mùi hương nhẹ. Đó là mùi máu, thứ mùi khuấy động ta ngay tức khắc, chống lại ý chí của ta, mùi ấm áp, ngọt ngào của máu người đang trào ra, chảy xuống, rồi ta ngửi thấy mùi thịt sống và cùng với nhịp bước chân, ta nghe thấy một tiếng thở khô khốc, khàn đục. Nhưng còn có một âm thanh khác đang đồng thời vang lên, mờ nhạt hơn và bị hòa lẫn vào âm thanh đầu tiên, trong khi bước chân nặng nề đang tiến lại ngày một gần các bức tường, đó là hơi thở đứt đoạn như bị bóp nghẹt của một sinh vật khác. Và ta có thể nghe được nhịp đập cuồng loạn của tim nó, nhịp đập của nỗi kinh hãi; nhưng bên dưới nó vẫn còn một quả tim khác, một quả tim đang đập những nhịp đều đặn và vang lên mỗi lúc một to hơn, một quả tim cũng mạnh mẽ không khác gì tim ta. Và rồi, qua khe hở lởm chởm mà ta và Claudia đã chui qua ban nãy, ta thấy hắn hiện ra.”
“Một bên vai to bè, khổng lồ của hắn hiện ra trước nhất và sau đó là đến một cánh tay và bàn tay dài lêu nghêu đang đung đưa, những ngón tay quắp vào trong; rồi ta thấy cái đầu của hắn. Hắn đang vác một thân thể trên vai kia. Trên khuôn cửa đổ nát, hắn vươn thẳng người lên và xốc lại vai để điều chỉnh trọng lượng, rồi nhìn trừng trừng vào bóng tối trước mắt, hướng thẳng về phía bọn ta. Mọi cơ bắp trên người ta đều cứng đờ như sắt khi nhìn hắn, thấy đường nét đầu hắn hiện ra trên nền trời. Nhưng ta không thể thấy rõ bất kỳ chi tiết nào trên mặt hắn, chỉ có chút ánh trăng phản chiếu trong mắt hắn như một mảnh thủy tinh. Rồi ta thấy nút áo sáng ánh trăng của hắn và nghe tiếng chúng va vào nhau sột soạt khi hắn vung vẩy cánh tay và cái chân dài của hắn hơi gập xuống khi đang di chuyển lên phía trước, tiến vào tòa tháp, hướng thẳng về phía bọn ta. Ta ôm chặt lấy Claudia, sẵn sàng đẩy cô bé về phía sau và tiến lên đối mặt với kẻ kia. Nhưng rồi ta kinh ngạc nhận ra hắn không hề nhìn thấy ta như ta đang thấy hắn, và hắn đang lê bước chậm chạp dưới sức nặng của con người trên vai, tiến vào cửa tu viện. Ánh trăng rọi lên cái đầu đang cúi xuống, trên mái tóc đen gợn sóng dài chấm vai và tay áo khoác màu đen của hắn. Ta thấy được một vài chi tiết trên chiếc áo khoác đó, vạt áo đã rách tả tơi và cổ tay áo như bị xé khỏi đường may. Ta tưởng như mình có thể nhìn thấu da thịt bên trong vai áo đã rách của hắn. Con người nằm trên vai hắn đang cựa quậy và rên lên thảm thiết. Sinh vật nọ dừng lại trong giây lát và hình như đang vuốt ve con người kia. Và ngay lúc ấy, ta tiến ra khỏi bức tường, bước tới gần hắn.”
“Không lời nào thoát khỏi môi ta: ta không biết phải nói gì. Ta chỉ biết rằng mình đã bước tới vùng sáng của ánh trăng ngay trước mặt hắn và mái đầu đen, gợn sóng của hắn đã giật mạnh một cái, và ta nhìn rõ đôi mắt hắn. Hắn lặng người nhìn ta một lúc lâu, ta thấy ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt hắn rồi lóe lên trên hai chiếc răng nanh sắc nhọn; rồi từ rất sâu trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm trầm nghẹt, mà trong thoáng chốc, ta cứ tưởng đó là tiếng mình. Con người trên vai hắn ngã xuống nền đá, một tiếng rên rỉ run run thoát ra từ đôi môi anh ta. Và tên ma cà rồng lao vào ta, tiếng gầm trầm nghẹt của hắn lại vang lên trong khi hơi thở hôi thối phả vào mặt ta và những ngón tay như móng vuốt của hắn cắt vào viền lông trên chiếc áo choàng của ta. Ta ngã về phía sau, đầu đập mạnh vào tường, tay với lấy đầu hắn, túm chặt lấy một nắm tóc dơ bẩn như nắm rác. Ngay lập tức, tà áo khoác ẩm ướt và mục nát của hắn rách toạc ra trong tay ta, nhưng cánh tay hắn đang ghìm chặt ta vẫn cứng như sắt; và trong khi ta điên cuồng vật lộn để kéo đầu hắn ra sau, nanh hắn chạm vào cổ họng ta. Claudia gào lên từ sau lưng hắn. Có thứ gì đó đập mạnh vào đầu hắn, khiến hắn dừng lại ngay lập tức; rồi hắn lại hứng một đòn nữa. Hắn quay lại như thể muốn quật cô bé, và ta ngay lập tức thụi vào mặt hắn một cú đấm bằng toàn bộ sức lực của mình. Một hòn đá nữa lại đập vào hắn trước khi cô bé phóng ra xa, và ta quăng cả thân mình vào hắn, cảm thấy cái chân què của hắn oằn xuống. Ta đập liên hồi vào đầu hắn, tay ta nắm chặt tới mức tưởng như giật đứt cả mớ tóc bẩn thỉu của hắn, nanh hắn nhe về phía ta, bàn tay hắn điên cuồng cào xé ta. Chúng ta cứ thế lăn lộn, cuối cùng ta cũng ghìm được hắn xuống một lần nữa và ánh trăng rọi sáng toàn bộ khuôn mặt hắn. Và ta nhận ra, trong hơi thở hổn hển dữ dội của mình, thứ mà ta đang ghìm chặt trong tay là gì. Hai con mắt khổng lồ trố ra trên hốc mắt trống rỗng; mũi hắn chỉ là hai cái lỗ nhỏ gớm ghiếc; da mặt hắn là một lớp thịt mỏng dính và mục rữa, bao kín lấy hộp sọ; và những mảnh giẻ rách hôi thối bao phủ cơ thể hắn dính đầy bùn đất, dãi nhớt và máu. Ta đang đánh nhau với một xác chết vô hồn biết đi. Nhưng giờ không cần thiết nữa.”
“Từ phía trên, một hòn đá sắc cạnh rơi thẳng xuống trán hắn, và một dòng máu phọt ra giữa hai hốc mắt hắn. Hắn cố vùng vẫy, nhưng một hòn đá khác đã tiếp tục giáng xuống, mạnh đến mức ta nghe thấy tiếng xương hắn vỡ nát ra. Máu rỉ xuống từ nùi tóc rối bù, chảy lênh láng ra đống gạch vụn và đám cỏ. Tim hắn vẫn đang đập bên dưới ta, nhưng hai cánh tay thì co giật dữ dội rồi hoàn toàn bất động. Ta đứng dậy, cổ họng thắt lại, tim nóng ran, từng thớ thịt trên cơ thể đau nhói lên sau cuộc vật lộn. Trong khoảnh khắc, dường như tòa tháp trước mắt ta đã đổ nghiêng, nhưng rồi nó từ từ thẳng trở lại. Ta nằm dựa vào tường, trân trối nhìn sinh vật kia, máu dồn giần giật trong tai ta. Dần dần, ta nhận ra Claudia đang quỳ lên ngực hắn, chọc chọc nùi tóc bù xù và đống xương vỡ vốn là cái đầu. Cô bé đang gạt những mảnh vỡ của hộp sọ hắn sang một bên. Bọn ta đã gặp một ma cà rồng châu Âu, một sinh vật của Cựu Thế giới. Và hắn đã chết.”
“Ta nằm trên bậc cầu thang rộng suốt một lúc lâu, nhìn hắn, không màng tới lớp đất đóng dày bên dưới, nền đất khiến đầu ta mát lạnh. Claudia đang đứng ngay dưới chân hắn, đôi bàn tay buông thõng hai bên mình. Ta thấy em nhắm mắt lại trong thoáng chốc, hai mí mắt nhỏ xíu khiến khuôn mặt em trông hệt như một bức tượng tí hon, trắng bệch dưới ánh trăng. Rồi cơ thể em bắt đầu từ từ đung đưa. ‘Claudia,’ ta gọi cô bé. Em bừng tỉnh. Ta chưa bao giờ thấy em hốc hác như thế. Em chỉ tay vào con người đang nằm trên sàn đá cạnh bức tường. Anh ta vẫn bất động, nhưng ta biết là anh ta chưa chết. Ta đã quên bẵng anh ta, vì cơ thể ta vẫn còn đau nhức, các giác quan của ta vẫn bị mùi máu hôi thối của xác chết làm cho tê liệt. Nhưng giờ thì ta đã thấy con người kia. Một góc trong tâm trí ta đã biết số phận của anh ta sẽ như thế nào, và việc đó không khiến ta bận lòng. Ta biết chỉ còn nhiều nhất một giờ đồng hồ nữa là bình minh sẽ tới.”
“Anh ta đang cử động,” cô bé nói với ta. Ta bèn cố gắng ngồi lên khỏi bậc cầu thang. Tốt nhất là anh ta không nên tỉnh giấc, tốt nhất là anh ta không bao giờ tỉnh dậy nữa, ta muốn nói vậy; cô bé đang bước tới gần anh ta, hờ hững đi qua cái xác của kẻ suýt chút nữa đã giết chết cả hai ta. Ta thấy tấm lưng của cô bé và người đàn ông đang nhúc nhích trước mặt em, bàn chân anh ta vặn xoắn lại trong cỏ. Ta không biết mình nghĩ sẽ nhìn thấy gì khi đang tiến lại gần con người đó, có thể đó là một anh nông dân đã bị làm cho kinh hồn bạt vía, hoặc chỉ là một người bất hạnh nào đó đã phải nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của con quái vật bắt anh ta tới đây. Và trong khoảnh khắc, ta không nhận ra người đang nằm kia, rằng đó chính là Morgan, khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta hiện ra dưới ánh trăng, trên cổ họng vẫn còn vết cắn của tên ma cà rồng, đôi mắt xanh đang mở ra trừng trừng và vô hồn.”
“Đột nhiên đôi mắt đó mở to hơn khi ta tiến lại gần anh ta. ‘Louis!’ chàng trai kinh ngạc thì thầm, môi anh ta mấp máy như thể muốn nói điều gì đó nhưng không thể. ‘Louis...’ anh ta kêu lên một lần nữa; và ta thấy anh ta mỉm cười. Anh ta buột ra một âm thanh khô khốc, khàn đục khi cố quỳ gối ngồi dậy và với tay về phía ta. Khuôn mặt tái nhợt và méo mó của anh ta căng lên khi tiếng gọi bị tắc nghẹn trong cổ họng, và anh ta gật đầu với vẻ tuyệt vọng, mái tóc đỏ xõa ra rối bời, phủ lòa xòa trên mắt. Ta quay đầu và chạy khỏi anh ta. Claudia chạy theo và vội vàng nắm lấy cánh tay ta. ‘Anh có thấy màu trời không!’ cô bé rít lên. Morgan đã ngã chúi xuống, hai tay chống lên mặt đất phía sau cô bé. ‘Louis,’ chàng trai gọi ta lần nữa, ánh sáng lấp lánh trong mắt anh ta. Dường như anh ta không hề nhận ra đống tàn tích, không hề nhận ra bóng đêm đang bao trùm, không hề nhận ra bất cứ gì ngoài một gương mặt quen thuộc, ngoài cái tên lại vang lên một lần nữa từ môi mình. Ta bịt tay lên tai và lùi lại. Bàn tay anh ta dang giơ lên đã ướt đẫm máu. Ta có thể ngửi thấy mùi máu rõ rệt như đang nhìn thấy nó vậy. Và Claudia cũng ngửi thấy.”
“Cô bé lao xuống anh ta, đẩy anh ta nằm sát xuống đống đá vụn, những ngón tay trắng của em luồn vào mái tóc đỏ của chàng trai. Anh ta cố ngẩng đầu lên. Bàn tay anh ta vươn ra ôm lấy khuôn mặt cô bé và bất chợt vuốt ve những lọn tóc xoăn vàng óng của em. Cô bé cắm răng xuống, và đôi bàn tay anh ta bất lực rơi xuống bên sườn.”
“Ta đã ra đến bìa rừng thì cô bé mới bắt kịp. Anh phải quay lại và hút máu anh ta đi, cô bé ra lệnh. Ta có thể ngửi thấy mùi máu trên môi cô bé và trông thấy bầu má em đã hồng hào lên. Bàn tay cô bé thít chặt như muốn đốt cháy cổ tay ta, nhưng ta vẫn không cử động. Nghe em này, Louis, cô bé nói, giọng em vừa tuyệt vọng vừa giận dữ. Em đã để lại một phần máu cho anh, nhưng anh ta sắp chết rồi... không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
“Ta nâng cô bé ôm vào lòng và tiến xuống con dốc dài. Không còn cần phải cảnh giác, không còn cần phải lén lút, không còn sức mạnh siêu nhiên nào đang chờ đợi bọn ta nữa. Cánh cửa dẫn đến bí mật của vùng Đông Âu đã khép lại sau lưng bọn ta. Ta khó nhọc bước đi trong bóng tối, hướng ra con đường. Anh nghe em nói đi, cô bé hét lên. Nhưng ta vẫn không ngừng bước, trong lúc bàn tay cô bé túm lấy áo khoác và tóc ta. Anh có thấy màu trời không; anh có thấy không!” em dằn vặt ta.
“Em gần như đã thổn thức khóc trên ngực ta khi ta lội qua con suối lạnh như băng và lao nhanh xuống để tìm kiếm ánh sáng của ngọn đèn xe trên đường.”
“Bầu trời đã chuyển sang màu xanh đậm khi ta tìm thấy cỗ xe ngựa. Đưa cây thánh giá cho ta, ta hét lên với Claudia và vội vã quất roi cho ngựa chạy. Chỉ còn một nơi để đi thôi. Cô bé bị đẩy sát vào ta trong khi cỗ xe lắc lư hướng về ngôi làng.”
“Khi nhìn thấy màn sương mù dâng lên, bao phủ những thân cây nâu thẫm, ta bỗng có một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Không khí mát lạnh tươi mới, những con chim bắt đầu cất tiếng hót. Có vẻ như mặt trời sắp mọc. Nhưng ta không bận tâm. Tuy thế ta biết là bình minh vẫn chưa đến, ta vẫn còn thời gian. Đó là cảm giác rất kỳ diệu và yên bình. Các vết cào cắt đang thiêu đốt da thịt ta và trái tim đang nhức nhối vì đói, nhưng tâm trí ta thì vô cùng nhẹ nhõm. Cho tới khi ta thấy cái bóng xam xám của quán trọ và tháp chuông nhà thờ, chúng hiện ra quá rõ ràng trước mắt ta. Và những ngôi sao trên cao cũng đang nhanh chóng mờ đi.”
“Ta vội vã nện thình thình vào cánh cửa quán trọ. Ngay khi nó mở ra, ta liền nâng chiếc mũ áo choàng lên che kín mặt và bọc lấy Claudia trong tà áo. Làng của bà đã thoát khỏi nanh vuốt của ma cà rồng rồi, ta nói với người phụ nữ đang kinh ngạc trợn mắt lên nhìn. Ta đang nắm chặt cây thánh giá bà ta đưa trong tay. Ơn Chúa hắn đã chết. Bà sẽ tìm thấy xác hắn trong tòa tháp. Hãy đi báo với dân làng ngay đi. Ta vội vàng đi qua bà ta vào bên trong.”
“Đám đông ngay lập tức trở nên náo động, nhưng ta nói rằng ta đã mệt quá sức chịu đựng rồi. Ta cần phải cầu nguyện và nghỉ ngơi. Ta bảo bọn họ khiêng chiếc rương của ta xuống khỏi xe ngựa và chuyển vào một căn phòng tinh tươm để ta có thể ngủ được. Nhưng ta còn chờ một tin nhắn từ Giám mục Varna, và họ chỉ được đánh thức ta vì tin nhắn này và duy nhất tin nhắn này mà thôi. Khi Đức Cha đến, hãy nói với ngài là tên ma cà rồng đã chết, hãy mời ngài ăn uống và bảo ngài chờ tôi, ta nói. Người phụ nữ đang làm dấu thánh. Bà cũng hiểu đấy, ta nói trong lúc vội vã tiến lên cầu thang. Trước khi tên ma cà rồng chết thì tôi không thể tiết lộ cho các vị biết sứ mệnh của mình... “Vâng, vâng,” người phụ nữ vội nói. Nhưng anh không phải linh mục... anh có con! Không, tôi không phải linh mục, tôi chỉ có rất nhiều kinh nghiệm trong những chuyện như thế này thôi. Quỷ dữ không thể đọ được với tôi, ta nói với bà ta. Ta dừng lại. Cánh cửa căn phòng nhỏ dưới chân cầu thang đang mở rộng và không còn gì trên chiếc bàn gỗ sồi ngoài tấm khăn vuông màu trắng. Anh bạn của anh, người phụ nữ nói và nhìn xuống sàn nhà. Đêm qua anh ta đã chạy ra ngoài... anh ta đã phát điên. Ta chỉ lặng lẽ gật đầu.”
“Ta có thể nghe thấy tiếng hò la của dân làng khi đóng cửa phòng lại. Họ dường như đang tỏa đi tất cả các hướng, và rồi một hồi chuông nhà thờ triệu tập dân làng lanh lảnh vang lên. Claudia đã trượt xuống khỏi tay ta, và em nghiêm trang nhìn ta trong khi ta cài then cửa lại. Rất từ tốn, ta rút chốt cửa chớp. Một luồng sáng lạnh lẽo tỏa vào phòng. Cô bé vẫn lặng lẽ quan sát ta. Và rồi ta thấy em đang đứng ngay sát bên mình. Ta nhìn xuống và thấy em đang chìa một tay ra. Đây, cô bé nói. Hẳn là em đã thấy ta đang trở nên lú lẫn. Ta thấy yếu đến mức khuôn mặt cô bé dường như tỏa sáng lung linh khi ta nhìn xuống, đôi mắt xanh của em nhấp nháy trên gò má trắng bệch.”
“Uống đi, cô bé thì thầm và bước đến gần hơn. Uống đi. Và cô bé nâng cổ tay mềm mại, non nớt lên trước mặt ta. Không, ta biết mình phải làm gì; chẳng phải ta đã từng sống bằng cách đó rồi sao?” ta nói với cô bé. Em đã đóng cửa sổ và chốt chặt cánh cửa nặng nề. Ta quỳ xuống bên cạnh một cái lò sưởi nhỏ và sờ lên mặt tường ốp cũ kỹ. Nó đã mục ruỗng phía sau lớp véc ni và vỡ vụn ra dưới tay ta. Ta nắm tay đấm qua nó và cảm thấy những dăm gỗ đang đâm vào cổ tay. Rồi ta mò mẫm trong bóng tối, bắt được một cái gì đó ấm áp, có mạch đập. Một luồng khí lạnh và ẩm ướt đột ngột ập vào mặt ta, rồi ta thấy bóng tối dâng lên xung quanh, mát lạnh và ẩm ướt như thể luồng khí kia là một dòng nước lặng lẽ đã thấm qua bức tường vỡ, tuôn vào ngập tràn căn phòng. Căn phòng biến mất. Ta đang được uống một dòng máu ấm bất tận, nó tuôn chảy xuống cổ họng, chạy tới trái tim đang đập, lan ra từng mạch máu, giúp cơ thể ta ấm lên, chống lại cái lạnh của dòng nước băng giá và đen tối kia. Rồi nhịp đập của dòng máu ta đang uống chậm dần, và cả cơ thể ta hét lên cầu cho nó đừng dừng lại, tim ta đập dữ dội, cố gắng khiến trái tim kia đập theo mình. Ta cảm thấy mình được nâng dậy, như thể đang trôi nổi trong bóng tối, và rồi bóng tối đó, cũng như tiếng tim đập, bắt đầu mờ dần. Một cái gì đó tỏa sáng lấp lánh trong cơn ngây ngất của ta; nó khẽ rung lên theo tiếng bước chân trên cầu thang, trên sàn nhà, theo vòng quay của bánh xe, theo từng nhịp vó ngựa trên mặt đất, và nó phát ra tiếng leng keng khi đang rung lên. Có một khung gỗ nhỏ bao quanh nó, và giữa cái khung đó, qua ánh sáng lờ mờ, bóng dáng một người đàn ông hiện ra. Trông hắn rất quen thuộc. Ta biết vóc dáng cao, gầy này, mái tóc đen lượn sóng này. Và rồi ta thấy đôi mắt màu xanh lá của hắn nhìn chằm chằm vào mình. Hàm răng hắn đang cắn chặt một thứ rất lớn, mềm mại và có màu nâu, bị bóp chặt bằng cả hai tay. Đó là một con chuột. Hắn đang nắm chặt lấy một con chuột nâu vô cùng kinh tởm, bốn chân nó đã ngay đơ, miệng há hốc, cái đuôi dài uốn tròn cứng đờ trong không khí. Người đàn ông thét lớn rồi vứt con chuột xuống, kinh hãi nhìn chằm chằm, máu chảy xuống từ khuôn miệng đang mở rộng của hắn.”
“Ánh sáng chói lòa rọi vào mắt ta. Ta cố gắng mở mắt ra, chống lại nó, và toàn bộ căn phòng đang sáng bừng. Claudia đang ở ngay trước mặt ta. Nhưng cô bé không còn là một đứa trẻ mà đã trở thành một người cao lớn hơn nhiều, em kéo ta lại gần mình bằng cả hai tay. Em đang quỳ và ta vòng tay ôm eo em. Rồi bóng đêm bao trùm và ta ôm chặt cô bé. Chiếc khóa đóng sập lại. Một cơn tê cóng chạy khắp tứ chi ta, và theo sau đó là sự tê liệt ý thức.”