Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: quốc huy vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 41
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ụ Án Thứ 2 - Bệnh Nhân Ở Thị Trấn Nhỏ (1)
Chúng ta đều mang trên mình vết sẹo, hoặc ở bên trong, hoặc ở bên ngoài, bất luận vì nguyên nhân gì, bị thương ở đâu, bạn cũng không có gì khác biệt so với người khác. Trừ phi bạn không dám đối mặt, giấu vết thương đi, mặc cho nó từng ngày mưng mủ, vậy bạn sẽ trở thành một con bệnh, dù có giả vờ thế nào, bạn vĩnh viễn không thể là người bình thường được.
- Downton Abbey -
----------
Cảm giác lâng lâng khi phá được án từ hơn một tháng trước đến giờ vẫn còn đọng lại.
Đó quả là một vụ án rúng động lòng người. Trong suốt nửa năm, rất nhiều bệnh nhân tâm thần bị hại, các bài báo trên phương tiện truyền thông gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội. Đối thủ của chúng tôi lại là một đồng nghiệp nhưng lại chưa từng vào nghề một cách đúng nghĩa. Ngụy trang tinh vi, ra tay tàn ác để lại cho chúng tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Sau đó trong lúc sơ sót, hung thủ đã để lộ chân tướng trên một nét chữ đơn giản. Manh mối nhỏ này đã bị chúng tôi phát hiện và trở thành bằng chứng kết án cuối cùng.
Sau khi phá án, chúng tôi không thể không cảm thán, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát.
Một tháng sau đó, khi nghe lại cái tên này, chúng tôi vẫn bất giác giật mình.
"Bộ Binh?" Trần Thi Vũ hỏi, "Lại xuất hiện ba chữ 'Kẻ dọn rác' ở hiện trường hả?"
"Cái này thì không có." Hàn Lượng làm mặt quỷ.
"Đáng ghét!" Trần Thi Vũ đánh Hàn Lượng một cái.
"Đừng có phá, đang lái xe đấy!" Hàn Lượng nói.
Lâm Đào liếc nhìn hai người đang đùa giỡn trên hàng ghế trước, nuốt nước miếng rồi nói, "Vậy cậu kéo Bộ Binh vào làm gì?"
"Bình thường ai lại đi giết bệnh nhân tâm thần chứ?" Hàn Lượng nói, "Tôi thấy hơn nửa là người có nhân cách không bình thường gây ra. Tất nhiên, cũng không dám chắc là không phải Bộ Binh gây án lần nữa."
"Đừng nói linh tinh." Lâm Đào nói, "Bộ Binh còn đang bị nhốt trong nhà giam đấy."
Đại Bảo trừng lớn mắt suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, "Bộ Binh? Có khi nào Bộ Binh vẫn chưa bị bắt? Có khi nào là do Bộ Binh làm không? Tôi nói vụ của Mộng Hàm ấy!"
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói, "Không thể nào. Suy luận của cậu không hợp lý. Nếu chúng ta bắt nhầm người, vậy Bộ Binh đâu cần phải trả thù chúng ta; nếu không bắt nhầm, Bộ Binh làm sao gây án khi vẫn trong nhà giam được? Huống hồ, lời khai của Bộ Binh, còn có ADN, danh tính, bút tích của hắn đều đã được tiến hành giám định rồi, không nhầm được đâu. Cậu đừng quên, chúng ta đã từng gặp Bộ Binh rồi, rõ ràng không bắt nhầm người."
"Phải đấy, đừng lo bóng lo gió nữa!" Lâm Đào nói, "Hàn Lượng có bao giờ nói được một câu nghiêm túc đâu."
Dứt lời, cậu ta nhìn qua Trần Thi Vũ.
Đại Bảo nói, "Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi. Dù sao những vụ án khác chúng ta đều đứng đằng sau, sẽ không có ai tìm đến chúng ta trả thù. Nhưng Bộ Binh lại cùng nghề với chúng ta, có khi nào danh tính thật có vấn đề không? Hoặc là, vượt ngục?"
"Cậu nghĩ đang xem phim truyền hình đấy à? Lại còn vượt ngục! Vượt ngục là chuyện lớn đấy, vừa xảy ra là tin tức đã bay đầy các mặt báo rồi!" Tôi vừa nói vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp bên trại giam.
*
"Tôi hỏi giúp cậu rồi." Tôi cúp điện thoại rồi nói, "Thứ nhất, chúng ta tuyệt đối không bắt nhầm người, người đang ở trong trại giam kia chính là Bộ Binh, danh tính đã được xác nhận, không có bất cứ vấn đề gì. Thứ hai, hiện tại Bộ Binh đang ngoan ngoãn ngồi trong trại giam. Giờ yên tâm được chưa?"
Đại Bảo khi nãy vì phá được án mà thả lỏng đôi chút, giờ lại cúi đầu buồn bã.
Trần Thi Vũ thấy vẻ mặt buồn khổ của Đại Bảo qua gương chiếu hậu, bèn quay sang đánh Hàn Lượng một cái, nói, "Đáng ghét! Đều tại anh hết!"
"Trước giờ chẳng có câu nào ra hồn, không hiểu sao lại lắm bạn gái thế?" Lâm Đào nhấn mạnh ba chữ "lắm bạn gái", rồi hỏi tiếp, "Rốt cuộc thầy đã nói gì?"
"Thầy nói có một bệnh nhân tâm thần ở thành phố Thanh Hương đã chết trong nhà mình." Hàn Lượng nói. "Gia đình ông ta vốn không có ý kiến gì, khai báo theo trình tự chết do bệnh, chuẩn bị đưa đi hỏa táng thì con trai của bệnh nhân này đi làm ăn xa trở về, nói thấy trên miệng cha có vết máu, cảm thấy nghi ngờ nên đã báo án."
"Cái chết bất thường như vậy, một năm trong tỉnh xảy ra cả vạn vụ, có gì phải xem chứ?" Tôi hỏi.
"Thầy xem qua báo cáo, nói pháp y ở đó khẳng định loại bỏ khả năng bệnh chết." Hàn Lượng nói, "Do nạn nhân có vết thương ngoài, điểm nghi vấn không thể giải thích. Vừa khéo chúng ta mới giải quyết xong vụ này, đừng để mình nhàn rỗi, nhanh qua đó giúp xem!"
Đại Bảo vốn là người Thanh Hương, khả năng nhớ đường của GPS nhân tạo Hàn Lượng này rất ổn, chúng tôi lại quan hệ khá tốt với các đồng nghiệp ở Thanh Hương. Vì thế, mỗi lần đến đây công tác, chúng tôi đều bỏ qua bước chào hỏi xã giao, tự lái xe đến thẳng hiện trường.
Theo tài liệu thầy gửi đến, nơi xảy ra vụ án là thị trấn Thanh Địch thuộc ngoại ô thành phố Thanh Hương. Hàn Lượng lái xe thẳng một mạch tới nơi.
Xem ra điều kiện kinh tế gần khu hiện trường còn cao hơn cả thành phố Thanh Hương, nhà dân ở đây đều phảng phất hương vị vùng sông nước Giang Nam, mỗi nhà đều có hai tầng, bên ngoài cửa sổ trang trí rất tinh tế, phản ánh cuộc sống sung túc, đủ đầy.
Đi qua thị trấn phồn hoa, chúng tôi đến hiện trường ở phía Tây thị trấn. Đó là một con đường nhựa, do thường xuyên có xe lớn qua lại, làm cho bụi đường bay lên rất lâu mới tan đi, tạo cảm giác bầu không khí xung quanh bị một màn sương mù che phủ. So với trung tâm thị trấn, nơi này yên tĩnh hơn nhiều, ngoài những chiếc xe hơi thi thoảng chạy qua thì gần như không một bóng người.
Hiện trường nằm ngay bên đường, căn nhà hai tầng trông khá khang trang, cách đường khoảng hơn hai mươi mét.
Dây cảnh báo giăng từ hai bên nhà ra chỗ cây ngô đồng cạnh đường. Mấy chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau đậu bên đường, chiếm hết một phần ba mặt đường nhỏ hẹp.
Cứ nghĩ sau khi xuống xe, chúng tôi sẽ phải đi qua dây cảnh báo để vào hiện trường, nhưng khi bước xuống lại thấy vài cảnh sát đang dỡ bỏ dây cảnh báo.
"Không phải có án mạng sao?" Tôi tiến lên, giơ thẻ khám nghiệm hiện trường của mình ra và nói, "Sao không bảo vệ hiện trường nữa? Phá án xong rồi? Hay vụ án đã bị hủy?"
Viên cảnh sát trẻ đang phụ trách dỡ bỏ dây cảnh báo chào tôi rồi nói, "Lúc trước không ai nói đây là án mạng, chỉ có bên pháp y cứ bảo có điểm nghi vấn gì đó thôi."
Rõ ràng cậu ta không đọc kỹ thẻ của tôi, nếu không đã chẳng tỏ thái độ "khinh thường" pháp y như thế trước mặt tôi rồi.
"Ý cậu là giờ đã chứng minh được đây không phải án mạng?" Tôi hỏi.
"Không phải án mạng." Viên cảnh sát gật đầu, nói, "Ban chỉ huy ra chỉ thị không cần giữ hiện trường nữa, gia đình nạn nhân cũng đang đòi trở về ở, không thể làm ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của người dân được."
"Con nạn nhân à? Chẳng phải chính anh ta báo án sao?" Tôi hỏi.
"Đúng thế." Viên cảnh sát nói, "Giờ anh ta lại nói không kiện nữa."
Cuộc nói chuyện khiến cho tôi chẳng hiểu gì cả, bèn nói, "Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không? Thay mặt cho Tổng đội Cảnh sát hình sự tỉnh."
Viên cảnh sát trẻ hoang mang, "Tuy vụ này không phải án hình sự, nhưng lãnh đạo, anh cứ nói."
"Giữ hiện trường lại thêm một ngày nữa." Tôi nói, "Bây giờ tôi sẽ đến Phòng Cảnh sát thành phố để hỏi thăm tình hình."
*
"Chuyển cho Đội Cảnh sát giao thông rồi?" Tôi ngồi trong phòng làm việc của chi đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự, ngạc nhiên hỏi.
Chi đội trưởng Lưu Tam Hạ nói, "Đúng vậy, bây giờ vụ này được xem là một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy."
"Gây tai nạn rồi bỏ chạy, mà theo kinh nghiệm của tôi thì chuyện như vậy người nhà sẽ càng làm căng hơn mới phải." Tôi nói, "Dù sao phá được án thì họ có thể nhận được một khoảng tiền bồi thường."
"Đây không phải trường hợp đặc biệt." Chi đội trưởng Lưu nói, "Thầy anh chưa nói với anh à? Nạn nhân là một bệnh nhân tâm thần đấy."
"Có nói." Tôi gật đầu, "Có vấn đề gì sao?"
Chi đội trưởng Lưu cười cười, "Tình hình thế này, nạn nhân là một người điên hung hăng, anh hiểu người điên hung hăng có nghĩa gì không? Chính là kiểu người điên hay đánh người đấy."
"À, chứng hưng cảm (1)." Tôi dùng ba chữ để giải thích bệnh tình của nạn nhân.
(1) Hưng cảm hay Mania: một kiểu rối loạn tâm lý có biểu hiện dễ kích động, cảm xúc thái quá, hưng phấn cao, tư duy nhanh, bốc đồng...
"Đúng đúng, chứng hưng cảm." Chi đội trưởng Lưu nói, "Ở đây chúng tôi đều gọi là người điên hung hăng. Người điên này tên là Ngưu Kiến Quốc, ông ta là ác mộng của thị trấn Thach Địch. Một thị trấn phồn hoa, yên bình, nhưng ai ai cũng sợ ông ta. Thậm chí không một ai dám đến gần nhà ông ta."
"Vì ông ta đánh người sao?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Lưu gật đầu nói, "Người dân trong thị trấn cố gắng lánh càng xa càng tốt, người nhà của ông ta cũng rất vất vả. Xin lỗi, bồi thường với họ là chuyện như cơm bữa. Người này quả thật là một gánh nặng rất lớn."
"Nhà ông ta có những ai?" Tôi hỏi.
"Vợ ông ta chung sống với ông ta cũng đã nhiều năm." Chi đội trưởng Lưu nói, "Kể ra cũng đau lòng lắm, suốt ngày mang theo vết thương trên người. Có một cô con gái lấy chồng ở thị trấn bên cạnh, một cậu con trai đang làm việc ở Thượng Hải, à, anh ta cũng chính là người báo án."
"Cho nên, người như vậy chết đi, với người nhà mà nói lại là một sự giải thoát?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Lưu gật đầu.
"Nhưng tôi nghe nói ông ta chết trong nhà mình mà." Tôi hỏi, "Tai nạn giao thông thì sao chết trong nhà được?"
"Chuyện là thế này." Chi đội trưởng Lưu liếm môi, nói, "Tối hôm trước, Tôn Phụng, vợ Ngưu Kiến Quốc, ở ngoài chợ về. À, bà ta bán rau ngoài chợ, lịch trình thường là sáng ra khỏi nhà, chập tối trở về. Sau khi về đến nhà thì phát hiện nạn nhân đang nằm trên giường. Anh cũng biết đấy, người mắc chứng hưng cảm hầu như ngày nào cũng chạy khắp nơi, rất ít khi ngủ. Cho nên bà ta cảm thấy hơi kỳ lạ, thắc mắc sao lại ngủ sớm thế, bèn tới đẩy ông ta một cái. Thấy ông ta không nhúc nhích, liền kéo cánh tay ông ta, phát hiện bàn tay lạnh băng, ngón tay cứng ngắc. Thấy chuyện bất thường liền gọi cấp cứu. Bác sĩ đến nơi, chẩn đoán ngay ông ta đã tử vong. Bà ta gọi người của nhà xác đến mang thi thể đi và không có ý định báo án, dù sao chuyện này cũng giúp bà ta được giải thoát. Bà ta gọi điện cho con trai, bảo anh ta về chuẩn bị tang sự. Đêm qua con trai bà ta mới về, đến nhìn mặt cha lần cuối thì phát hiện khóe miệng ông ta có vết thương nên báo án."
"Các anh đã đến hiện trường rồi à?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Lưu gật đầu, "Chúng tôi đã cử người đến nhà xác kiểm tra thi thể, phát hiện trên đầu, miệng và mũi của nạn nhân đều có vết thương, đúng là không giống chết tự nhiên, nên đã giữ xác lại. Sau đó người bên đội hình sự đến khám nghiệm hiện trường."
"Kết quả thế nào?"
"Tối hôm đó, chúng tôi đã kiểm tra trong nhà ông ta, không hề có dấu vết giằng co." Chi đội trưởng Lưu nói, "Trên giường cũng bình thường, thế nên cảm thấy rất kỳ lạ. Sáng sớm hôm sau trở lại khám nghiệm hiện trường lần nữa thì phát hiện trên con đường phía trước nhà nạn nhân có một vũng máu. Trên mặt đường phía sau vết máu là hai vết phanh xe rất dài."
"À, thì ra là vậy." Lâm Đào thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng vì sao nạn nhân lại ở trong nhà?" Tôi vẫn tiếp tục hỏi.
Chi đội trưởng Lưu nói, "Ai biết được? Theo tôi đoán, có thể lúc đó bị tai nạn nhưng nạn nhân vẫn chưa bị thương quá nặng, nên ông ta tự về nhà nằm, sau đó chết ngay trên giường. Dù sao cũng là bệnh nhân tâm thần, tư duy không giống người bình thường nên không biết đòi người gây tai nạn chịu trách nhiệm."
"Sau đó người gây tai nạn đã bỏ chạy đúng không?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy." Chi đội trưởng Lưu nói, "Nhưng cũng có khả năng tài xế kia thấy ông ta tự về nhà được thì không bị làm sao, nên hành vi bỏ chạy này không tính là cố ý."
"Rồi chuyện này theo lý là giao lại cho Đội Cảnh sát giao thông và dỡ bỏ hiện trường?" Tôi hỏi, "Do người nhà không truy cứu nữa sao?"
"Trên đường không có camera giám sát, vốn rất khó điều tra." Chi đội trưởng Lưu nói, "Bên Giao thông sẽ tra kiểu gì tôi không biết, nhưng nghe nói gia đình nạn nhân đã tỏ rõ thái độ với Đội Cảnh sát giao thông, điều tra được hay không cũng không sao."
*
"Các anh đã khám nghiệm thi thể rồi đúng không?" Tôi hỏi.
"Không có nghi vấn gì đặc biệt, gia đình lại kiên quyết phản đối giải phẫu, chúng tôi cũng không làm trái ý họ nữa." Chi đội trưởng Lưu mỉm cười nói.
"Theo tôi thấy, Đội Cảnh sát giao thông không phá được vụ này đâu." Lâm Đào nói, "Chuyện gây tai nạn rồi bỏ trốn thế này, quả thật rất khó giải quyết. Gia đình nạn nhân lại không tạo áp lực cho họ."
"Vậy anh gọi điện cho Tổng giám đốc Trần đi, xin lệnh thu quân?" Trần Thi Vũ nói.
Tôi gật đầu, gọi điện thoại cho thầy, đồng thời báo lại tình hình mà chi đội trưởng Lưu đã kể với chúng tôi.
"Thế nên?" Thầy hỏi.
"Thế nên con muốn xin lệnh thu quân." Tôi nói.
"Gần đây các cậu có vụ án nào khác cần giải quyết không?"
"Không ạ."
"Vậy các cậu vội về làm gì?"
"Con.... không phải, nhưng chúng con đâu có việc để làm ở đây."
"Tai nạn giao thông thì không phải án mạng hả? Không phải vụ án hình sự sao?"
"Nhưng tai nạn giao thông là vụ án hình sự thuộc thẩm quyền của cảnh sát giao thông."
"Tôi đã nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, tuy chúng ta thuộc đội kỹ thuật hình sự, nhưng cũng phải phục vụ cho tất cả các lực lượng công an."
"Thầy muốn chúng con ở lại giải quyết vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy này ạ?"
"Không tốt sao? Xem thêm chút tai nạn giao thông cũng coi như tích lũy kinh nghiệm cho mình."
"Tốt thì tốt, nhưng hình như ở đây không xem trọng vụ này lắm." Tôi hạ giọng nói.
"Vì sao không xem trọng?"
"Vì gia đình nạn nhân không yêu cầu phá án."
"Gia đình nạn nhân không yêu cầu thì không cần phá án hả? Cơ quan công an là trâu bò à? Không thúc giục thì không làm việc à?"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì nữa, cậu nghĩ cho kỹ đi, công việc của chúng ta là gì? Nạn nhân có phải phân sang hèn? Sinh mạng con người có cần định giá hay không?"
Lời của thầy khiến tôi không nói được gì.
Tôi ngẩn người hồi lâu mới nhận ra thầy đã cúp máy.
"Tổng giám đốc Trần lại mắng anh hả?" Trần Thi Vũ nói, "Chẳng lẽ ông ấy muốn chúng ta ở lại giải quyết vụ tai nạn giao thông này?"
Tôi gật đầu.
"Trời đất, đúng thật là!" Trần Thi Vũ bĩu môi, "Điều tra liên tục, không sợ chết mệt à?"
Còn chưa dứt lời, di động của Trần Thi Vũ chợt reo lên, thầy nhắn tin đến.
"Đừng cằn nhằn, con không mệt chết được đâu."
"Trên người các anh có gắn máy giám sát hả?" Trần Thi Vũ nói, "Sao ông ấy nghe được tôi nói thế?"
"Bố cô hiểu cô quá mà." Hàn Lượng dựa cửa chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên nói, "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Chúng tôi ở Đội Cảnh sát giao thông hơn nửa ngày, cùng họ thảo luận công việc cần làm tiếp theo, rõ ràng họ không hề chào đón sự gia nhập của chúng tôi.
"Tiếp theo cứ đi hỏi thăm một chút, nếu thật sự không có nhân chứng chứng kiến, vụ án này không xong là cái chắc rồi." Đại Đội trưởng Đội Tai nạn Vương Nhất Phàm nói.
"Tôi nghĩ có thể lần theo băng ghi hình giám sát trên đường lớn gần hiện trường nhất, cả hai đầu đường đều cần." Trần Thi Vũ nói, "Có thể phân tích lưu lượng xe."
"Không cần phân tích." Vương Nhất Phàm nói, "Chúng tôi nắm rất rõ, mỗi ngày đều có hàng nghìn lượt xe qua lại trên con đường này, sao cô biết được trong số hàng nghìn chiếc xe đó, đâu là xe gây tai nạn?"
"Có thể không biết được ai là người gây tai nạn, nhưng phạm vi chắc chắn không đến mấy nghìn chiếc đâu." Tôi nói, "Nếu chỉ là vài chục, có phải dễ điều tra hơn không?"
"Làm sao thế được?" Vương Nhất Phàm cười khẩy, "Tôi phụ trách tất cả những vụ tai nạn xảy ra trên đoạn đường thuộc phạm vi thành phố chúng tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết lưu lượng xe trên đường thế nào?"
"Nếu chúng tôi có thể cho anh biết khoảng thời gian cụ thể xảy ra tai nạn và hình dáng sơ bộ của chiếc xe thì phải phạm vi sẽ được thu nhỏ hơn nhiều phải không?" Tôi hỏi.
Vương Nhất Phàm nhất thời không nói nên lời.
"Không trách các anh được." Tôi nói, "Dù sao cảnh sát giao thông ít được tiếp xúc với đội kỹ thuật hình sự chúng tôi. Cứ như vậy đi, hôm nay cũng trễ rồi, mai cho tôi thời gian một ngày, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp."
"Chúng tôi thật sự rất bận." Vương Nhất Phàm nói, "Mỗi ngày đều có mấy chục vụ tai nạn cần phải xử lý."
"Anh cứ bận phần anh." Tôi nói, "Chúng tôi làm việc của mình, nhưng vẫn phải nói một câu 'mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên'. Tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng chúng tôi đã đến đây rồi thì nhất định sẽ cố gắng hết mình."
"Tôi tưởng anh chỉ muốn đối phó với thầy thôi chứ." lâm Đào nói, "Không ngờ anh lại nhập tâm thật."
"Mấy câu của thầy đã nhắc nhở tôi." Tôi cười cười nói, "Nhưng giờ tôi sẽ không cho các cậu biết đó là câu gì, vì những câu này phải đợi phá xong án mới trả lời được."
"Nếu bên Giao thông không phối hợp hết mình với chúng ta, công việc sẽ rất khó khăn." Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu, "Không sao, ít ra cũng phải cho Đội Cảnh sát giao thông thấy Đội Kỹ thuật hình sự của chúng ta lợi hại cỡ nào, ha ha."
"Anh đã có ý tưởng rồi?" Đại Bảo hỏi.
Đại Bảo chịu lên tiếng, tôi cảm thấy rất vui. Đại Bảo vốn là người lạc quan, nói nhiều, đột nhiên biến thành người im lặng ít nói. Tuy không ai nói ra, nhưng tôi biết trong lòng mọi người đều có cảm giác lạ lẫm.
Vụ án của chị Bảo đã đi vào bế tắc, cả tổ điều tra đều cảm thấy thất vọng và bất lực. Đồng thời, người trong tổ cũng thấy kính nể khi Đại Bảo bỏ gánh nặng trong lòng xuống, tiếp tục tham gia công tác điều tra. Trước giờ mọi người vẫn nghĩ cậu ấy chỉ là một chàng trai vô tư, thật ra cậu ấy vẫn còn một mặt khác.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Bệnh Nhân Ở Thị Trấn Nhỏ (2)
Hôm sau, tôi đánh thức tổ điều tra dậy từ rất sớm, bắt đầu một ngày làm việc.
Tuy đã yêu cầu kéo dài thời gian bão vệ hiện trường, nhưng khi chúng tôi đến, mới thấy hiện trường này thật ra vốn không cần phải bảo vệ.
Hiện trường đã được quét dọn sạch sẽ, trên chiếc giường nạn nhân nằm, khăn trải giường, chăn, đệm đều đã bị đem đi đốt, thay vào một bộ hoàn toàn mới. Đây chỉ là một căn nhà bình thường, không hề giống hiện trường một vụ án mạng.
"Người báo án là con trai nạn nhân, một ngày sau khi sự việc xảy ra mới báo án." Tôi nói, "Thế nên hiện trường đã bị hủy hoại một cách nghiêm trọng. Không, phải nói là hiện trường đã không còn nữa mới phải."
"Không." Mắt Lâm Đào lấp lánh như ánh lửa, "Trong nhà rõ ràng không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, chỉ là hiện trường tử vong. Với một vụ tai nạn giao thông mà nói, hiện trường tử vong không quan trọng, quan trọng là hiện trường đầu tiên."
"Anh hùng đều có chung cách nghĩ." Tôi mỉm cười, "Chúng ta đi xem vết phanh xe thôi."
Từ căn nhà hiện trường đi khoảng hơn hai mươi mét thì đến đường nhựa. Tuy hai, ba ngày trôi qua, máu bị bụi bặm phủ lên, nhưng vũng đã thấm xuống mặt đường nhựa vẫn còn đó.
Xung quanh vũng máu còn có rất nhiều vết máu dạng giọt, sau vũng máu là vết phanh xe rất đậm.
Tôi nhìn vị trí vũng máu và vị trí vết phanh xe, rồi đi sang một bên, dựa vào cây ngô đồng ven đường trầm tư suy nghĩ.
Lâm Đào và Trần Thi Vũ mở hộp dụng cụ, lấy thước dây và biển ghi chú ra.
"Mọi người nhìn xem, vết phanh này do bốn đường thẳng song song màu đen tạo thành." Lâm Đào nói, "Cho thấy chiếc xe là loại có bốn bánh sau."
"Ừm, xe tải." Trần Thi Vũ nói.
Lâm Đào vừa nói vừa kéo thước dây ra đo, "Khoảng cách giữa hai bánh xe ngoài cùng dài hai mét rưỡi, đây không phải kích thước của xe tải bình thường."
"Ừm, là xe tải trọng lớn." Trần Thi Vũ nói.
"Anh Tần đã hứa với Đội Giao thông sẽ giải quyết được hai vấn đề, giờ chẳng tốn sức đã xong một trong hai." Lâm Đào phủi sạch bụi bám trên găng tay, vui vẻ nói, "Anh Tần, còn thời gian tử vong nữa. Anh Tần, anh có nghe không?"
Tiếng gọi của Lâm Đào kéo tôi ra khỏi mạch suy nghĩ, "Hả? Chuyện gì?"
"Qua khoảng cách giữa bánh xe, chúng ta có thể phán đoán gây tai nạn là một chiếc xe tải trọng lớn." Lâm Đào nói, "Dẫu sao đây là đường nhỏ hẹp, xe tải trọng lớn chọn đường này đi không nhiều, nên có thể thu nhỏ phạm vi điều tra rồi. Nếu anh có thể đưa ra thời gian xảy ra tai nạn nữa thì tôi nghĩ vụ án này không khó phá đâu."
"Đúng đấy, theo dõi băng ghi hình camera giám sát ở hai đầu đường này, ước lượng thời gian, thì có thể xác định được chiếc xe tình nghi." Trần Thi Vũ nói, "Mang cách làm bên điều tra hình sự của chúng ta qua bên giao thông dùng, dễ như trở bàn tay."
Tôi gật đầu, nói, "Suy đoán thời gian tử vong không khó."
"Không khó?" Đại Bảo nói, "Nạn nhân đã chết hai, ba ngày rồi, quá hai mươi bốn tiếng thì không thể suy đoán thời gian tử vong bằng giờ được nữa, chỉ có thể tính bằng ngày. Huống hồ sau khi nạn nhân chết một ngày mới báo án, khi ấy bác sĩ pháp y Tôn Phòng Cảnh sát thành phố đến nhà xác kiểm tra thi thể, cũng không tìm được căn cứ để suy đoán thời gian tử vong."
"Thức ăn thừa trong dạ dày thì sao?" Trần Thi Vũ hỏi.
Đại Bảo lắc đầu nói, "Thứ nhất, gia đình nạn nhân không cho giải phẫu. Thứ hai, không ai biết ông ta ăn bữa cuối là khi nào, làm sao suy đoán thời gian tử vong được?"
Tôi cười cười rồi nói, "Mọi người đừng quên, khi chúng ta nghe kể lại tình tiết vụ án, điều tra viên đã nói vài câu."
"Nói gì?" Đại Bảo, Trần Thi Vũ và Lâm Đào đồng thanh hỏi.
"Điều tra viên đã kể lại lời khai của Tôn Phụng, vợ nạn nhân khi phát hiện thi thể." Tôi nói, "Bà ta bảo, khoảng chập tối 6 giờ về đến nhà, thấy Ngưu Kiến Quốc đang nằm trên giường, bà ta đẩy ông ta một cái, nhưng không thấy nhúc nhích bèn kéo cánh tay ông ta thì thấy ngón tay cứng ngắc."
"Tôi hiểu rồi." Đại Bảo nói.
Mọi người quay sang nhìn cậu ấy, nhưng Đại Bảo không nói tiếp nữa. Mấy ngày nay Đại Bảo vẫn luôn rất kiệm lời.
Tôi đành nói tiếp, "Nạn nhân tử vong sau hai đến ba tiếng thì bắt đầu có hiện tượng co cứng thi thể, đầu tiên là các khớp nhỏ, dần lan đến các khớp lớn hơn. Theo lời khai của Tôn Phụng, chập tối 6 giờ, các khớp nhỏ của ông ta đã co cứng hoàn toàn, nhưng các khớp lớn vẫn chưa. Theo kinh nghiệm, đây là tình trạng của người sau khi chết khoảng bốn tiếng."
"Thời gian xảy ra tai nạn là 2 giờ chiều?" Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi lắc đầu nói, "Còn phải tính toán khoảng thời gian Ngưu Kiến Quốc trở về nhà, nằm lên giường, bị thương nặng mà không chữa trị nữa. Khoảng thời gian này không dễ đoán vì chúng ta không biết tình hình vết thương của Ngưu Kiến Quốc ra sao, khoảng bao lâu thì dẫn đến tử vong. Vì vậy, chúng ta phải nới rộng ra hai tiếng đồng hồ."
"Thời gian xảy ra tai nạn là 12 giờ chiều?" Trần Thi Vũ nói.
"Tình trạng co cứng thi thể chịu ảnh hưởng của rất nhiều yếu tố." Tôi nói, "Chúng ta chỉ có thể nói là khoảng 12 giờ trưa, còn trước hay sau bao nhiêu thì không nói rõ được, nên tôi nghĩ để thời gian từ 10 giờ sáng đến 2 giờ chiều thì chắc ăn hơn."
"Phạm vi bốn tiếng đồng hồ." Lâm Đào ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "So với khoảng thời gian Tôn Phụng 6 giờ sáng ra khỏi nhà đến 6 giờ tối trở về, xem như đã thu nhỏ phạm vi rồi."
"Cứ thử điều tra camera giám sát xem, biết đâu có thể phá án ngay cũng không chừng." Trần Thi Vũ nói.
"Những lời tôi vừa nói đều dựa trên cơ sở đây là một vụ tai nạn giao thông." Tôi nói, "Nhưng nếu đây không phải tai nạn giao thông, chúng ta có đưa ra thời gian tử vong chính xác mấy cũng vô ích. Kết quả cuối cùng, chính là mãi mãi tìm không ra chiếc xe gây tai nạn, còn hung thủ thì mãi mãi tiêu diêu ngoài vòng pháp luật."
"Không phải tai nạn giao thông?" Trần Thi Vũ nói, "Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này."
"Không phải tai nạn giao thông, vậy vết phanh xe phải giải thích thế nào?" Lâm Đào chỉ tay xuống mặt đất nói.
"Vết phanh xe?" Tôi cười cười nói, "Nếu đi hết con đường này, tôi đảm bảo cậu sẽ thấy mấy chục vết phanh xe giống thế này. Vết phanh xe rất bền, trời mưa cũng không gột sạch được, sẽ lưu lại rất lâu. Chúng ta không có căn cứ để nói vết phanh xe này có liên quan đến cái chết của Ngưu Kiến Quốc, chúng ta không thể phạm sai lầm vì định kiến ban đầu được."
"Ý anh nói đây chỉ là trùng hợp?" Lâm Đào nói, "Nhưng bên cạnh vết phanh xe là vũng máu, điều kiện hiện trường như vậy, anh bảo chúng ta đừng suy xét theo hướng tai nạn giao thông mà theo hướng án mạng, xem đây là trùng hợp, có phải hơi gượng ép không?"
"Phải đấy, không thể vì chúng ta là cảnh sát hình sự mà lúc nào cũng nghĩ đến tội phạm như vậy được." Trần Thi Vũ nói.
"Là một cảnh sát hình sự thì nên nghi ngờ nhiều hơn." Tôi cười ha ha nói, "Ngược lại, căn cứ để tôi cho rằng đây khả năng là một vụ án mạng lại chính là vết phanh xe này."
Mọi người đều ngơ ngác. Tôi cười, cầm lấy cuộn thước trong tay Lâm Đào.
"Này, cậu kéo đầu này đi." Tôi nói.
Chúng tôi cố định một đầu thước bên cạnh vũng máu, đầu còn lại cố định ngay điểm cuối của vết phanh xe. Kết quả đo được 6 mét.
"Chúng ta đều biết, trọng lượng của xe tải trọng lớn chủ yếu dồn về phía bánh sau, nên vết phanh xe của bánh sau sẽ đậm hơn bánh trước rất nhiều. Sau khi bị bụi đường phủ lên, chúng ta vẫn nhìn thấy được như cũ, đó là vết phanh của bánh sau. Nói cách khác, vị trí nạn nhân ngã trên đất cách bánh sau của xe tải hạng nặng 6 mét. Loại xe tải trọng lớn thông thường chiều dài thật ra cũng chỉ khoảng 6 mét rưỡi, khoảng cách từ bánh sau đến đầu xe cũng chỉ 6 mét."
"Vậy không phải vừa khớp sao?" Lâm Đào nói.
Tôi nói, "Theo bản kiểm tra thi thể sơ lược của pháp y, trước tiên có thể loại bỏ khả năng bị cán chết, vì nếu bị xe tải trọng lớn cán qua thì sẽ vô cùng thê thảm, nhìn là biết ngay. Nếu nạn nhân chết vì tai nạn giao thông, vậy chỉ có khả năng ông ta bị va đập dẫn đến tử vong. Đầu xe tải trọng lớn thường rất lớn, dù là đầu xe bằng hay nhô ra, thì ở vị trí tương đương chiều cao người lớn, cũng sẽ là một mặt phẳng. Nếu một mặt phẳng đâm trúng người, còn ở tốc độ có thể đâm chết người, thì khi bị đâm trúng, người đó sẽ thế nào?"
"Tôi hiểu rồi, người sẽ bay ra." Trần Thi Vũ vỗ đầu nói.
"Tất nhiên không đến mức như thế." Tôi nói, "Nhưng vẫn bị văng ra. Hoặc nói cách khác, bị xe tải trọng lớn đâm phải với tốc độ nhất định, cơ thể con người không thể ngã ngay tại chỗ đứng ban đầu được, máu cũng phải cách đầu xe một khoảng mới đúng."
Mọi người đều bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
"Vậy vết phanh xe này chỉ là trùng hợp, một sự trùng hợp làm mờ mắt tất cả mọi người." Lâm Đào ngồi xổm bên vết phanh xe nói.
"Tôi nghĩ vậy." Tôi nói, "Tất nhiên, vẫn phải khám nghiệm thi thể rồi mới xác định được."
"Người nhà nạn nhân không đồng ý giải phẫu thi thể." Trần Thi Vũ xua tay.
"Đó là do bước đầu nhận định đây là tai nạn giao thông." Tôi nói, "Pháp luật có quy định, nếu cơ quan điều tra muốn làm rõ nguyên nhân tử vong, chỉ cần có sự phê duyệt của người phụ trách ở cấp huyện trở lên là có quyền giải phẫu. Thông báo cho người nhà đến là được, nếu người nhà không đến, giải phẫu vẫn sẽ được tiến hành."
"Nghe anh nói, hình như anh đang nghi ngờ người nhà nạn nhân." Đại Bảo nói.
Tôi lắc đầu, "Ngoài việc gia đình nạn nhân gấp rút yêu cầu hủy án là đáng nghi ra, tôi vẫn chưa có bất kỳ căn cứ nào để nghi ngờ họ cả. Tuy không có căn cứ, nhưng chúng ta vẫn nên lấy ít mẫu của vết máu này."
"Vũng máu đó? Chắc là của nạn nhân, còn cần lấy mẫu sao?"
"Tất nhiên." Tôi vừa nói vừa ngồi xổm xuống lấy tăm bông, "Không chỉ lấy mẫu ở vũng máu, cả những vết máu xung quanh nữa, không chừa ra giọt nào."
*
"Đã thuyết phục được gia đình nạn nhân rồi." Điều tra viên chính lau mồ hôi trên trán, nói, "Mất không biết bao nhiêu công sức, phải lôi cả Bí thư thị trấn, Chủ tịch thị trấn đến cùng thuyết phục đấy."
Vương Nhất Phàm sau khi nhận được kết luận của chúng tôi, đã tiến hành các thủ tục bàn giao theo quy định. Bộ phận hình sự nhận vụ án này cũng tỏ ra không hài lòng, họ không hề tin vào suy đoán của chúng tôi. Việc này khiến cho áp lực của chúng tôi tăng lên rất nhiều, dù sao vẫn chưa giải phẫu thi thể, trong lòng không được chắc chắn.
May mà điều tra viên đã thuyết phục được gia đình nạn nhân, đã giảm không ít áp lực cho cơ quan công an. Nếu giải phẫu thi thể khi không có sự đồng ý của gia đình mà kết luận đưa ra vẫn là tai nạn giao thông thì hậu quả mang lại sẽ khá lớn, công việc khó triển khai tiếp, sẽ nhiều rủi ro hơn.
Tuy đã 6 giờ chiều, nhưng đề phòng gia đình đổi ý trong đêm, chúng tôi quyết định sẽ thức thâu đêm để giải phẫu thi thể.
Nhà xác của thành phố Thanh Hương bị bao quanh bởi những ngọn núi lớn, ban đêm vô cùng tĩnh lặng. Dưới ánh đèn tối mờ trong phòng giải phẫu, thêm tiếng động kỳ lạ phát ra từ những ngọn núi bên ngoài, khiến cho bầu không khí u ám bao trùm cả nơi này. Trước đây, trong lúc giải phẫu chúng tôi trao đổi rất nhiều, cũng nói vài câu để khuấy động không khí. Nhưng sau khi chị Bảo xảy ra chuyện, quá trình giải phẫu trở nên rất yên ắng khiến bầu không khí u ám đáng sợ trong phòng giải phẫu càng thêm nặng nề.
Lâm Đào vẫn luôn đứng cạnh Trần Thi Vũ, cứng nhắc giữ chặt máy ảnh.
Thi thể đã được thay bộ áo tang, nghe nói quần áo nạn nhân mặc lúc đầu đã bị coi như rác đem thiêu hủy rồi. Thiếu một bước kiểm tra quần áo, manh mối của chúng tôi lại ít đi đôi chút.
Tôi và Đại Bảo chật vật cởi bộ áo tang trên thi thể ra, bắt đầu tiến hành khám nghiệm từ đầu đến chân.
Nạn nhân cao khoảng 1,75 mét, rất vạm vỡ, đầu tóc rối bù. Dẫu đã vĩnh viễn ra đi nhưng vẫn mang vẻ dơ dáy như thế.
Phần sống mũi của nạn nhân bị sưng lên thấy rõ, môi cũng có vết rách, thậm chí vết máu gần khóe miệng cũng chưa được lau đi, hẳn là vì "chi phí trang điểm" cho nạn nhân rất cao.
Thái dương bên trái của nạn nhân có một vết thương, vũng máu ở hiện trường có lẽ chảy ra từ đây. Tuy là phần đầu, nhưng có thể bị thương ở mạch máu lớn, thế nên dù bị đông lạnh mấy ngày nhưng khi vừa động đến thi thể, vẫn có chút máu chảy ra.
Quanh miệng vết thương có vết trầy, miệng vết thương không ngay ngắn, bên trong có rất nhiều đất cát và máu lẫn vào nhau. Có thể thấy được, vết thương này do bị va đập xuống mặt đất mà thành.
Ngoài những điều trên, thi thể không còn vết thương hở nào khác, chỉ có phần vai và bắp tay ngoài có vùng bị tụ máu tím đen thành một mảng.
Tình trạng thi thể cho thấy, vết thương nghiêm trọng nhất của nạn nhân nằm ở đầu, nên chúng tôi bắt đầu tiến hành giải phẫu phần đầu trước.
Sau khi cắt mở da đầu của nạn nhân ra, lập tức thấy sự khác thường. Phần cơ thái dương bên trái có dấu hiệu xuất huyết rất rõ ràng, chuyện này không kỳ lạ, vì vết thương ngoài da đầu bên trái cho thấy nó đã va chạm với mặt đất. Nhưng phần cơ thái dương bên phải cũng có dấu hiệu xuất huyết. Tôi lật xem lại phần da đầu vừa bị cắt ra, xác nhận lại phần da ở vị trí tương ứng không hề có vết thương nào mà mắt thường có thể nhìn thấy. Điểm xuất huyết này rất bất thường, dường như không hề liên quan đến những vết thương xung quanh.
Đã xuất hiện nghi điểm, chúng tôi nhanh chóng mở hộp sọ của nạn nhân. Không ngờ, não bộ của nạn nhân hoàn toàn bình thường, thậm chí không có bất cứ dấu vết ngoại thương nào. Cả hộp sọ cũng rất hoàn chỉnh, không có vết nứt hay vỡ. Có thể nói, tuy phần đầu của nạn nhân chịu tác động của ngoại lực, nhưng không hề tổn thương đến não bộ, vết thương trên đầu không phải nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Tôi đứng bên bàn giải phẫu suy nghĩ một lúc, để da đầu về nguyên trạng cho nạn nhân, nhìn lại vết thương bên ngoài của ông ta, trong lòng đã hiểu ra chút ít.
Không tìm thấy nguyên nhân tử vong ở đầu, chúng tôi tức tốc bắt đầu giải phẫu cổ, ngực, bụng. Tôi là người mổ chính, đứng bên phải của thi thể, Đại Bảo đứng bên trái. Khi chúng tôi tách từng lớp da ở ngực và bụng ra, tôi đã phát hiện điểm khác thường. Tôi thấy dưới da ở núm ngực bên phải có xuất huyết, xuất huyết dưới da rất nặng. Vết xuất huyết này lan rộng đến bên hông và lưng của thi thể.
Dao phẫu thuật không ngừng chia tách, muốn tìm điểm cuối của vùng xuất huyết, việc này khiến cả bộ da gần như đã bị tách ra.
Cuối cùng, tôi đã tìm được điểm cuối của vùng xuất huyết ở xương bả vai phải.
Vùng xuất huyết lớn như thế, bình thường chúng tôi rất ít thấy. Từ núm ngực bắt đầu lan đến xương bả vai, ở bên dưới thì bắt đầu từ nách lan đến phần eo. Toàn bộ phần hông bên phải gần như đều bị xuất huyết dưới da.
"Vết xuất huyết này từ đâu mà ra vậy?" Đại Bảo hỏi.
Tay tôi hơi run rẩy, vì tôi biết, nếu là vết thương vô cùng nghiêm trọng, thường sẽ thấy trong tai nạn giao thông, còn người rất khó gây ra được.
Để tránh cho vụn xương đâm trúng tay, tôi đeo thêm một lớp bao tay bằng vải bông bên ngoài bao tay cao su.
"Bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín." Tôi đếm một cách máy móc, "Ít nhất có sáu chiếc xương sườn bị gãy, hơn nữa mỗi chiếc không chỉ bị gãy một đoạn thôi đâu."
"Lực mạnh đến thế sao, con người có thể gây ra được không?" Đại Bảo cũng chú ý đến điểm này, bắt đầu nghi ngờ phán đoán ban đầu của tôi.
Không ngờ kết quả giải phẫu thân trên và đầu lại trái ngược với kết quả điều tra hiện trường, tôi có chút choáng váng. Tôi nghĩ đến nguy cơ và hậu quả của cuộc giải phẫu này và cả công sức phía cảnh sát đã bỏ ra suốt ngày hôm nay.
Lấy lại tinh thần, tôi tiếp tục giải phẫu phần cột sống và xương bả vai của nạn nhân, không có xương bị gãy. Tôi lại có chút lòng tin, tôi chăm chú tách từng đoạn xương sườn bị gãy bên phải nạn nhân ra, để từng đoạn gãy lộ ra khỏi sự bao bọc của các mô mềm.
Các cơ liên sườn bao quanh xương sườn rất dày đặc, công việc này vô cùng khó khăn. Do vậy, việc phân tách đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, lúc này đêm đã rất khuya. Tuy phần eo trong trạng thái cúi xuống liên tục của tôi rất nhức mỏi, nhưng theo đường dao giải phẫu, tôi dường như đang từng bước đến gần sự thật hơn. Khi những đoạn xương gãy dần lộ ra, chân tướng cũng từ từ hé lộ.
"Dưới da ở sống mũi có xuất huyết, môi bị rách, xuất huyết cơ thái dương hai bên trái phải, miệng vết thương và da đầu bên trái bị trầy xước." Tôi vừa dùng tay chỉ lên vết thương trên thi thể vừa nói, "Vai phải và cánh tay có vết thương do va đập, dưới nách phải có sáu chiếc xương sườn bị gãy, dưới da và cơ thịt xuất huyết diện tích lớn. Tất cả các vết thương chỉ có bấy nhiêu."
"Ừm." Đại Bảo nói, "Thương tổn diện tích lớn như vậy là do hội chứng đè ép dẫn đến suy thận cấp tính mà tử vong? Hay do sốc chấn thương mà tử vong?"
"Nguyên nhân tử vong cụ thể, chúng ta đem thận của nạn nhân về tiến hành xét nghiệm bệnh lý thì biết ngay." Tôi nói, "Cho dù nguyên nhân tử vong là gì, vết thương dẫn đến tử vong chính là thương tổn ở ngực và eo, không có gì phải nghi ngờ. Việc quan trọng hơn mà chúng ta phải làm bây giờ là phân tích xem cơ chế hình thành vết thương này là gì."
"Theo tôi thấy, anh đã phán đoán sai rồi anh Tần ạ. Tôi nghĩ đây là một vụ tai nạn giao thông." Đại Bảo nói.
Lâm Đào gật đầu phụ họa. Khi tôi tách da của nạn nhân ra thì cậu ta và Trần Thi Vũ đã bị dọa một phen chết khiếp. Tôi đoán, một là hiệu ứng thị giác lúc tách da khiến cho họ sợ, hai là đối mặt với vết thương kín trên diện tích lớn như vậy ở cơ thể người khiến họ kinh ngạc.
"Đừng vội đưa ra kết luận." Tôi nói, "Mai họp tổ chuyên án chúng ta hãy thảo luận."
Vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, tôi trở về phòng khách sạn, nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Cả trong mơ, hiện trường như đang được tái hiện lại trong vô thức.
Sáng sớm thức dậy, Đại Bảo vẫn đang say ngủ ở giường bên cạnh. Đêm qua hình như tôi nghe thấy cậu ấy nói mơ gì đó, lúc này, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, bên gối ướt đẫm một mảng.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Bệnh Nhân Ở Thị Trấn Nhỏ (3)
Tính chất của vụ án trở nên bí ẩn nên lãnh đạo Phòng Cảnh sát thành phố Thanh Hương đã triệu tập phụ trách của bộ phận hình sự và giao thông cùng tham gia cuộc họp chuyên án lần này.
Để Đại Bảo dịu đi phần nào tâm trạng đau buồn, phân tán sự chú ý của mình, tôi để cậu ấy báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi lần này.
Đại Bảo rất chuyên tâm, sau khi báo cáo kết quả khám nghiệm không chút sai sót, bắt đầu đưa ra phân tích của mình, "Nội bộ chúng tôi cũng có ý kiến khác nhau, thế nên mỗi người sẽ tự phân tích ý kiến của mình, xem ai có thể thuyết phục được đối phương. Tôi cho rằng đây là một vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn. Chủ yếu căn cứ vào vết thương ở bên người nạn nhân, gãy rất nhiều xương sườn, con người rất khó gây ra được. Phân tích tổng thể vụ án, tôi nghĩ thế này: một chiếc xe tải trọng đã đâm vào nạn nhân Ngưu Kiến Quốc từ bên phải, nơi chịu lực là mặt phải của cơ thể, dẫn đến bên hông phải bị tổn thương với diện tích lớn, có thể vì lý do nào đó, nạn nhân không bị lực đẩy văng ra, mà thái dương trái ngã xuống đất, tạo thành vết thương trên mặt. Do cơ thể người sau khi ngã xuống đất sẽ không bất động ngay, cơ thể nạn nhân đã lăn lộn mấy vòng, tạo thành vết thương trên đầu. Do lực sau khi ngã xuống không lớn, nên thương tổn ở phần đầu và mặt không nghiêm trọng. Đó là quan điểm của tôi."
Tôi nói, "Tôi vẫn cho rằng đây là một vụ án mạng như cũ, nhưng có khả năng không phải mưu sát, mà là giết người trong lúc thiếu kiểm soát. Nếu xác định tính chất vụ án, có thể xem đây là vụ án cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong."
"Làm sao phân tích ra như vậy?" Chi đội trưởng Lưu đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi nói, "Hung thủ không mang theo bất kỳ công cụ nào, tay không giết người. Hơn nữa, tâm trạng của hung thu vẫn luôn trong trạng thái tức giận tột độ, hắn không tấn công vào các bộ phận chí mạng, chỉ là không khống chế được lực, rồi đánh chết nạn nhân."
"Tôi muốn được nghe chi tiết hơn." Đại Bảo nói.
Tôi nói, "Tôi nêu ra vài vấn đề trước. Thứ nhất, lúc nãy cậu nói nguyên nhân nào đó là nguyên nhân gì? Nguyên nhân gì có thể khiến cơ thể người không văng ra khi bị một lực cực lớn va phải?"
"Đúng là tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tai nạn giao thông là chuyện xảy ra chóng vánh, khi ấy có thể có vài nguyên nhân mà chúng ta không nắm bắt được, nên nhìn qua không được hợp tình hợp lý cho lắm." Đại Bảo nói.
Tôi nói, "Vấn đề thứ hai, vết thương ở cơ thái dương phải của nạn nhân từ đâu mà có?"
Đại Bảo trả lời, "Tôi nói rồi, xe đâm vào bên phải nạn nhân, bên phải cũng gồm phần đầu bên phải."
"Đầu xe làm từ thép, lại lồi lõm không đều." Tôi nói, "Một vật cứng như vậy đụng vào da đầu, da đầu sẽ không có vết thương nào sao?"
Đại Bảo im lặng.
Tôi nói tiếp, "Vấn đề thứ ba, theo cậu nói thì vết thương trên mặt nạn nhân là do lúc ngã xuống đất hình thành. Kết cấu mặt của con người cũng là lồi lõm, vậy thì khi va chạm với mặt đất, vị trí nhô lên chịu lực tác động đầu tiên mới đúng, không phải nơi lõm vào? Những nơi nhô lên trên mặt người có mũi, gò má, chứ không phải sống mũi và môi."
"Có lý." Đại Bảo bắt đầu tán đồng quan điểm của tôi.
Tôi nói, "Ngoài ba vấn đề vừa nói, còn một căn cứ đáng chú ý hơn nữa."
"Vậy anh nói hết một lượt cho chúng tôi biết đi." Chi đội trưởng Lưu không chịu được tôi cứ úp mở như thế, hỏi thẳng.
Tôi bật cười nói, "Được, chúng ta bắt đầu nói từ ba vấn đề vừa kể trên đi."
Các đồng chí bên Đội Giao thông nhẹ nhõm hơn rất nhiều, còn các nhân viên điều tra bên Đội Hình sự lũ lượt mở sổ ghi chép ra.
Tôi nói, "Thứ nhất, hiện trường vụ án tôi không cần phải tả lại nữa. Tôi cho rằng, nếu do xe đụng, lại không bị cán qua thì chắc chắn phải bị văng ra. Vì thế vết phanh xe ở hiện trường chỉ là trùng hợp thôi. Thứ hai, sự xuất huyết riêng lẻ ở cơ thái dương phải, rõ ràng không liên quan đến những vết thương khác, vả lại vết thương đó chỉ do bị một đòn tấn công mà thành. Công cụ gây thương tổn là một vật không cứng như sắt thép, có bề mặt láng, không bén nhọn và có tính linh hoạt, chúng ta có thể nghĩ đó là nắm tay hoặc đế giày. Còn vết thương ở da đầu bên thái dương trái rất nghiêm trọng, nhưng không tác động đến não bộ bên trong, cho thấy không thể do lực va chạm mạnh gây ra được, có thể là sau khi phần đầu bên phải chịu lực, bên trái va chạm với mặt đất nên hình thành vết thương."
"Tôi tán đồng." Bác sĩ pháp y Tôn Phòng Cảnh sát thành phố cho tôi một lời khen.
Tôi cười, nói tiếp, "Thứ ba, vết thương trên mặt nạn nhân đều nằm ở các vị trí lõm xuống, mặt đất ở hiện trường lại là đường trải nhựa bằng phẳng, không có vật nào nhô lên để gây ra tình trạng như trên mặt. Vì thế, vết thương trên mặt của nạn nhân không phải do va chạm với mặt đất mà thành, là do bị một vật không bén nhọn đánh thẳng vào. Đặc biệt là vết thương trên sống mũi, giống hệt với cơ chế hình thành việc xuất huyết ở cơ thái dương tôi vừa nói khi nãy, đều do một vật không bén nhọn có tính linh hoạt tấn công hình thành. Đến vết thương ở môi, là do răng cắn nên bị rách."
"Đều rất có lý." Chi đội trưởng Lưu nói, "Nhưng hình như chưa đủ thuyết phục."
"Nên tiếp theo đây tôi sẽ nói về những vết thương khác của nạn nhân." Tôi mở máy chiếu lên, nói, "Thú vị lắm, kỳ thật mỗi một vết thương trên người nạn nhân đều có thể nói rõ vấn đề. Thứ tư, mọi người hãy chú ý vết thương chí mạng của nạn nhân, bắt đầu từ bên dưới nách phải cho đến vùng eo. Trên vai và cánh tay nạn nhân cũng có vết thương. Đại Bảo đã nói, tai nạn giao thông là chuyện xảy ra chóng vánh, hoặc nói cách khác, sự va chạm khi gặp tai nạn thường chỉ xảy ra một lần. Nếu vậy, vật như thế nào mới có thể gây ra hai loại vết thương như tôi vừa nói chỉ trong một lần va chạm đây? Nếu khi bị thương nạn nhân giơ cánh tay phải lên, vậy có thể gây ra vết thương dưới nách, chứ không thể trên vai được. Nếu khi nạn nhân bị thương, cánh tay rũ xuống thì cánh tay có thể bị thương, nhưng vùng dưới nách đã được cánh tay bảo vệ, không thể bị thương được."
"Ừm." Đại Bảo nói, "Cho nên anh nói hai vết thương này không thể hình thành trong một lần va chạm được."
Tôi gật đầu, nói, "Điểm thứ năm, cũng là điểm khiến tôi giữ vững lòng tin của mình, chính là vết thương chí mạng của nạn nhân. Chúng ta có thể nhìn trên hình, vết thương chí mạng của nạn nhân là mặt bên phải cơ thể, từ núm ngực cho đến bả vai, từ nách cho đến eo, một diện tích lớn dưới da và cơ thịt có tình trạng xuất huyết dày đặc. Đại Bảo có nói, người bình thường không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng như thế. Thật ra, vết thương này nghiêm trọng ư? Không nghiêm trọng! Chủ yếu là diện tích xuất huyết dưới da lớn, xương sườn bị gãy tuy rất nghiêm trọng, nhưng xương sống, xương vai và xương ức đều không bị ảnh hưởng. Chúng ta đều biết, xương sườn rất yếu, chỉ cần một lực lớn liên tục đánh vào thì con người cũng có khả năng làm gãy xương sườn."
"Nhưng diện tích xuất huyết dưới da quá lớn." Chi đội trưởng Lưu nói.
Tôi nói tiếp, "Đúng. Chính vì diện tích xuất huyết dưới da quá lớn so với diện tích xương sườn bị gãy, tôi mới cho rằng sự xuất huyết dưới da này không chỉ đơn thuần do gãy xương sườn tạo thành, mà do thường xuyên bị vật không bén nhọn tấn công vào nhiều lần dẫn đến nhiều điểm xuất huyết, những điểm xuất huyết này gộp chung một chỗ, tạo thành tình trạng vết thương như trong hình. Sự tấn công thường xuyên, nhiều lần, chắc chắn không phải do tai nạn giao thông, mà do con người gây ra. Những cú tấn công này, có cái chỉ làm xuất huyết dưới da, có cái làm xuất huyết ở cơ thịt, có cái làm gãy xương sườn. Không phải một lực lớn tấn công nhiều lần, các vết thương dần hợp lại với nhau, nên chúng ta mới thấy vết thương trông như bị một lực cực lớn gây ra trong một lần."
"Có lý lắm." Đại Bảo nói, "Nhưng anh chỉ cần căn cứ vào việc diện tích xuất huyết dưới da lớn hơn diện tích gãy xương sườn mà đưa ra kết luận, có phải hơi qua loa không? Có khi nào do sau khi xương sườn bị gãy không được cứu chữa, khiến cho mạch máu bị thương, một lượng máu lớn tràn ra các mô mềm ở xung quanh, tạo ra tình trạng này hay không?"
Tôi lắc đầu, nói, "Điểm này cũng loại trừ rồi, vì tôi có một con át chủ bài. Mọi người nhìn xem, đây là xương sườn của nạn nhân, tôi mất nhiều công sức lắm mới tách được hết từng đoạn một ra, để tiện quan sát. Chúng ta đều biết, xương sườn nằm trong cơ thể người có dạng cong, nếu một chiếc xương sườn dạng cong va đập với một vật bằng phẳng, nhiều nhất có thể gây ra bao nhiêu đường?"
"Một." Lâm Đào giành trả lời.
"Sai." Tôi nói, "Là hai. Một vật bằng phẳng va đập với một chiếc xương sườn hình cong, có thể tạo thành một đường gãy, cũng có thể hình thành hai đường gãy ở hai mặt chịu lực của xương."
"Đúng vậy." Đại Bảo phụ họa.
Tôi nói, "Nhưng chúng ta có thể thấy, xương sườn của nạn nhân, có một chiếc gãy thành bốn đoạn, tức là có ba đường gãy; có chiếc đến bốn đường gãy. Việc này cho thấy, lực tuyệt đối không chỉ tác động một lần mà rất nhiều lần. Lực tác động lần đầu dẫn đến gãy xương, lần thứ hai khiến cho đoạn xương gãy thêm lần nữa, lần thứ ba lại gãy thêm một đoạn. Đây chính là cơ chế hình thành một đoạn xương sườn gãy nhiều chỗ."
"Hình như anh thuyết phục được tôi rồi." Đại Bảo cười. Tuy là nụ cười tự giễu, nhưng đó là nụ cười đầu tiên của Đại Bảo trong những ngày qua.
"Tôi còn chưa nói xong. Chúng ta đã phân tích vài chi tiết, giờ hãy bắt đầu phân tích theo quy luật thông thường." Tâm trạng tôi đã tốt hơn, nói, "Vết thương do tai nạn giao thông gây ra, theo kinh nghiệm của tôi, thường là vết trầy xước khi nạn nhân còn sống. Do trong lúc xảy ra tai nạn, lực lớn hay nhỏ tùy thuộc vào tốc độ, tốc độ khiến cho người ngã xuống đất, tạo thành vết trầy xước. Ở các vụ tai nạn giao thông, trên thi thể đều có rất nhiều vết trầy xước, nhất là các khớp tứ chi là nơi dễ va chạm với mặt đất nhất, vết trầy sẽ càng rõ rệt hơn. Nhưng trên thi thể của Ngưu Kiến Quốc, ngoài thái dương trái có vết ma sát ra, những nơi khác không có vết trầy xước nào. Vì vậy, khi tôi vừa nhìn thấy thi thể liền tin đây không phải tai nạn giao thông. Nguyên nhân rất đơn giản, dấu vết trên thi thể trái ngược với quy luật tử vong thông thường."
"Thế nên, Ngưu Kiến Quốc là bị đánh liên tục dẫn đến tử vong?" Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi nói, "Hiện trường theo tôi là như vậy. Đầu tiên, hung thủ dùng tay đấm vào mặt Ngưu Kiến Quốc, khiến cho ông ta ngã xuống đất, sau đó dùng chân đạp lên đầu và vai nạn nhân tạo ra vết thương trên đầu, vai và cánh tay. Do đầu bị thương, Ngưu Kiến Quốc sẽ đưa tay lên bảo vệ đầu trong vô thức. Lúc này, lực đá hung thủ sẽ đánh lên bên hông, từ nách đến eo của nạn nhân. Sau khi hung thủ không ngừng đánh đập khiến cho nạn nhân bị thương nặng, nạn nhân vẫn có thể trở về nhà trèo lên giường, cũng có thể do hung thủ khiêng nạn nhân về nhà."
"Rất đặc sắc." Chi đội trưởng Lưu nói, "Theo sáu điểm anh vừa nêu, giờ tôi cũng tin đây là một vụ án mạng rồi."
"Án mạng cũng có rất nhiều loại." Tôi nói, "Trong vụ án này, chúng ta có thể khẳng định, hung thủ không cố ý giết người. Hung thủ không chuẩn bị hung khí, không đánh vào các bộ phận chí mạng của nạn nhân. Chỉ là không khống chế được lực khiến nạn nhân tử vong. Trong mắt người thường, những vết thương này chỉ khiến người ta bị thương, chứ không gây chết người được. Nhưng, sức chịu đựng của nạn nhân kém hơn người bình thường, vết thương thông thường cũng trở nên nghiêm trọng, vì vậy mới dẫn đến kết quả không mong muốn là tử vong."
"Anh nói là giết người do mất kiểm soát?" Chi đội trưởng Lưu hỏi.
"Xét theo hành vi phạm tội, động cơ gây án rất có khả năng là giết người do mất kiểm soát." Tôi nói, "Xét tội danh, tôi nghĩ dùng cố ý gây thương tích dẫn đến chết người thì thích hợp hơn."
"Nhưng vụ án này, chúng ta nên bắt tay điều tra từ đâu đây?" Chi đội trưởng Lưu hỏi.
"Rất dễ thấy." Tôi nói, "Động cơ phạm tội đã rõ, cộng thêm tình trạng cụ thể của nạn nhân, chắc chắn phải tìm người trong thị trấn để hỏi. Trước đây, tôi có tìm hiểu qua, người dân trong thị trấn rất ít di cư, kết hợp thời gian tử vong tôi đưa ra ban đầu và vị trí địa lý của hiện trường với thị trấn, tôi nghĩ, giờ mọi người nên tìm người trong thị trấn, hoặc những người từ ngoài trở về thị trấn hoặc chuẩn bị từ thị trấn ra ngoài trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đặc biệt kia. Còn một yếu tố quan trọng nữa, người này chắc chắn là nam, vạm vỡ hơn nạn nhân, tối thiểu anh ta có thể đánh chết nạn nhân được. Lưu ý, từ ảnh khám nghiệm tử thi có thể thấy, nạn nhân vốn đã rất vạm vỡ nên người này hẳn là không khó tìm."
"Người dân trong thị trấn không nhiều, có rất nhiều người đi nơi khác làm việc." Chi đội trưởng Lưu nói, "Tìm người như vậy chắc không khó, nhưng làm sao lọc ra kẻ tình nghi đây? Tìm được mười người giống vậy, biết người nào mới là hung thủ? Cho dù chỉ tìm được một người, chúng ta làm sao phán đoán hắn chính là hung thủ? Có khi nào là người nhà nạn nhân không?"
"Nói thật, lúc đầu tôi cũng từng nghi ngờ người nhà nạn nhân. Nhưng sau khi xác định đây là vụ giết người do mất kiểm soát, tôi cảm thấy khả năng do người nhà gây án không cao. Hơn nữa, người nhà nạn nhân ở trong thị trấn này đều là phụ nữ, không phù hợp với đặc điểm của kẻ tình nghi mà tôi vừa phác họa. Làm sao để sàng lọc kẻ tình nghi, đúng là điểm khó khăn của vụ án này." Tôi nói, "Tôi cũng không chắc, chi bằng đợi Kỳ Giang xem có tin gì tốt không."
Kỳ Giang là Chủ nhiệm phòng ADN của Phòng Cảnh sát thành phố Thanh Hương.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong vòng một tiếng nữa sẽ có kết quả." Tôi nói.
Bốn mươi phút này trôi qua chẳng mấy dễ dàng. Đối với tôi, không biết phân tích của mình có thành công hay không, mọi người đều không biết trong hồ lô của tôi đang bán thuốc gì.
Bốn mươi phút sau, Kỳ Giang bước vào phòng họp, gật đầu với tôi.
Tảng đá trong lòng tôi lập tức được buông xuống.
"Ở hiện trường lấy về 27 mẫu vật, trong đó có 5 mẫu lấy từ vũng máu, 22 mẫu lấy từ những giọt máu xung quanh. Sau khi kiểm tra, vũng máu kia là của nạn nhân Ngưu Kiến Quốc, trong 22 mẫu còn lại, có 7 mẫu thuộc về Ngưu Kiến Quốc, 15 mẫu còn lại là của một người nam chưa xác định."
"Hắn chính là kẻ tình nghi." Tôi mỉm cười nói.
"Nhiều vậy à?" Chi đội trưởng Lưu nói, "Chuyện gì vậy?"
"Tất cả bắt đầu từ lúc tôi phán đoán đây là một vụ giết người do mất kiểm soát." Tôi nói, "Đã là giết người do mất kiểm soát thì phải có nguyên nhân kích động. Chúng ta từng thấy đa số các trường hợp này là do nói chuyện không hợp nhau hay gì đó, nhưng Ngưu Kiến Quốc là một bệnh nhân tâm thần, tất cả mọi người trong thị trấn đều biết, sẽ không có ai xích mích trong lời nói với nạn nhân cả. Đồng thời, chúng ta cũng biết Ngưu Kiến Quốc là một người điên hung hăng, thường đánh người vô cớ, có lúc sẽ gặp phải đối thủ mạnh hơn, ông ta cũng sẽ vì vô cớ đánh người mà bị đánh. Tôi đoán đây chính là nguyên nhân khiến hung thủ tức giận dẫn đến vô tình giết người. Ngưu Kiến Quốc lại đánh người, lần này gặp phải người dữ dằn, nên ông ta bị đánh đến chết."
"Ừm, việc này chúng tôi hiểu." Chi đội trưởng Lưu nói, "Tôi hỏi là vì sao hiện trường lại có nhiều vết máu của kẻ tình nghi như vậy?"
"Ha ha, đã quen với những vụ án khó, gặp vụ có quá nhiều chứng cứ lại cảm thấy khó hiểu." Tôi cười nói, "Một người biết Ngưu Kiến Quốc là bệnh nhân tâm thần, sao không khống chế được tâm trạng của mình? Chắc chắn là do bị Ngưu Kiến Quốc làm bị thương. Đã bị thương, hiện trường lại có nhiều vết máu như vậy, thể nào chẳng có một, hai giọt là của hắn. Các anh nhìn xem, theo hiện trường mà tôi dựng lại, sau khi Ngưu Kiến Quốc bị đánh đã ngã thẳng xuống đất. Sau khi ngã, đầu lại bị va đập nên mới có vết trầy ở đầu, mới bị xuất huyết. Tuy sau đó nạn nhân có thể đứng lên, nhưng xung quanh vũng máu có nhiều giọt máu vung vãi thì rất đáng ngờ. Nhưng, giờ kết quả giám định đã chứng thực suy đoán của tôi. Những giọt máu vung vãi đó đa số là của hung thủ."
"Tình hình bây giờ đã rõ rồi chứ?" Chi đội trưởng Lưu nghiêm nghị nói với những điều tra viên, "Các đồng chí Đội Giao thông có thể thu quân, các đồng chí Đội Hình sự dựa theo ý chính trong cuộc họp này, nhanh chóng tìm ra kẻ tình nghi phù hợp với mô tả, sau đó sẽ tiến hành sàng lọc theo ADN."
"Giờ kẻ tình nghi có thêm một đặc điểm nữa." Tôi nói, "Bị thương, chảy máu, các anh biết đấy."
Mọi người gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Họp xong rồi à?" Khi mọi người bắt đầu thu dọn sổ ghi chép chuẩn bị làm việc của mình, Hàn Lượng ló đầu vào hỏi.
"Sao vậy?" Tôi có một dự cảm không lành, tên nhóc Hàn Lượng gần đây trở thành quạ đen rồi, hễ mở miệng là không có chuyện gì tốt.
"Xong rồi thì chúng ta chuẩn bị về thôi." Hàn Lượng nói.
"Nhớ đám bạn gái của cậu rồi hả?" Lâm Đào cố ý trêu chọc, nhấn mạnh chữ "đám".
"Không có." Vẻ mặt Hàn Lượng rất nghiêm túc, "Phòng họp của các anh sao đều chặn tín hiệu vậy? Thầy nói, lại xảy ra vụ án ở Long Phiên rồi."
"Đúng là mùa thu lắm việc." Tôi nói.
Giờ cách Tết Trung thu chỉ có mười ngày.
"Các anh vất vả rồi." Chi đội trưởng Lưu tỏ vẻ đồng tình, "Mau trở về đi, bên tôi không có vấn đề gì, nói không chừng khi các anh về đến Long Phiên thì đã phá án xong rồi."
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 2 - Bệnh Nhân Ở Thị Trấn Nhỏ (4)
"Thật ra, người điên này chết rồi, đối với người nhà ông ta và dân chúng trong thị trấn lại là chuyện tốt, là sự giải thoát." Lâm Đào ngồi trên xe nói, "Chúng ta tìm ra được hung thủ, làm vậy có phải chính nghĩa hay không?"
"Lúc đầu tôi cũng phân vân vì suy nghĩ giống cậu vậy." Tôi nói, "Bây giờ tôi có thể cho các cậu biết nhũng câu mà thầy đã hỏi tôi rồi. Công việc của chúng ta là gì? Nạn nhân có phải phân sang hèn? Sinh mạng con người có cần định giá hay không?"
"Công việc của chúng ta là tìm ra sự thật, vì công bằng và chính nghĩa. Nạn nhân không phân sang hèn, sinh mạng không có giàu nghèo." Đại Bảo trả lời từng câu một, "Không thể vì nạn nhân là một gánh nặng mà tước bỏ quyền được sống của ông ta. Ông ta đúng là một mối lo cho người dân, nhưng ông ta cũng có quyền được sống."
"Rất tốt." Tôi nói, "Bây giờ cậu cảm thấy những gì chúng ta đã làm có phải là chính nghĩa hay không?"
"Nếu các anh không kiên trì tìm cho ra chân tướng." Hàn Lượng nói chen vào, "Vậy các anh có khác biệt gì với 'kẻ dọn rác' - Bộ Binh kia đâu?"
"Tất nhiên, tôi tin các cậu cũng chú ý đến phân tích của tôi lúc đó." Tôi nói, "Tôi nhấn mạnh là giết người do mất kiểm soát, nhấn mạnh có khả năng Ngưu Kiến Quốc đả thương người khác trước, nhấn mạnh hung thủ không có ý định giết người. Tôi tin, tất cả những điều đó có thể làm căn cứ giúp anh ta giảm án."
"Tôi tặng anh một 'like'." Đại Bảo nói, "Nói không chừng phá án xong, sẽ xem đây là một vụ phòng vệ chính đáng thôi."
"Vụ án chúng ta đang đến là vụ thế nào?" Tôi hỏi Hàn Lượng.
Hàn Lượng lắc đầu, "Thầy không nói, nhưng đoán chừng vụ này không nhỏ, vì thầy có vẻ rất nôn nóng."
Tôi không nói nữa, dựa lên lưng ghế, lắc lư theo chiếc xe đang di chuyển, từ từ ngủ thiếp đi. Trong mơ, có một người đang đứng bên kia đường giơ ngón giữa về phía tôi, tôi muốn bắn hắn, nhưng lại không cách nào nhấc chân lên được.
Khi tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi thấy Hàn Lượng đã lái xe ra khỏi đường cao tốc.
"Chi đội trưởng Lưu gọi." Tôi cầm điện thoại lên, nói, "Xem ra bị anh ta nói trúng rồi, chúng ta vừa đến Long Phiên liền phá xong án."
Dứt lời, tôi ấn nút nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài.
"Các anh đã đến Long Phiên chưa?"
"Vừa ra khỏi đường cao tốc."
"Ha ha, xem ra tôi không nuốt lời." Giọng điệu của chi đội trưởng Lưu rất thoải mái.
"Phá được án rồi à?"
"Chưa kiểm tra ADN, đã khai rồi."
"Khai rồi?"
"Hắn không thoát được đâu, khắp mặt toàn là vết thương."
"Xem ra phán đoán của tôi không hề sai?"
"Đâu chỉ là không sai, phải nói không chút sai sót ấy chứ." Chi đội trưởng Lưu nói, "Hung thủ là Ngưu Đại Tráng ở cùng thị trấn. Tên này á, anh gặp là nhớ ngay, cao lớn vạm vỡ, 1,9 mét, toàn thân đầy cơ bắp. May mà lúc bị bắt hắn không phản kháng, nếu tôi, tôi nghĩ mấy người của chúng tôi cũng chưa chắc bắt được hắn."
"Đúng là giết người do mất kiểm soát à?"
"Phòng vệ chính đáng thôi." Chi đội trưởng Lưu nói, "Buổi trưa Ngưu Đại Tráng có việc chạy xe điện ra ngoài thị trấn, đến gần hiện trường thì Ngưu Kiến Quốc không biết từ nơi nào xông ra, cầm theo cây gậy lớn, đánh hắn ngã xuống, bị thương đầy mặt. Lúc đó Ngưu Đại Tráng liền nổi giận, bò dậy xô ngã Ngưu Kiến Quốc, dùng chân đạp ông ta, cũng có dùng gậy đánh. Đánh bao nhiêu chính hắn cũng không nhớ, nhưng chắc chắn rất nhiều. Sau đó thấy Ngưu Kiến Quốc không vùng vẫy kịch liệt nữa, đầu lại chảy nhiều máu, hắn sợ quá liền rời khỏi hiện trường."
"Xem ra, Ngưu Kiến Quốc tự mình bò dậy trở về nhà." Tôi nói, "Lá gan mà chúng tôi lấy khi giải phẫu đã đưa cho tổ bệnh lý xét nghiệm chưa?"
"Ngày mai sẽ cho bác sĩ pháp y Tôn đem đến văn phòng pháp y tỉnh xét nghiệm." Chi đội trưởng Lưu nói, "Nhưng, làm vậy còn ý nghĩa không? Mặc kệ nguyên nhân tử vong của ông ta là gì, chắc chắn là do gãy quá nhiều xương sườn, xuất huyết dưới da mà dẫn đến tử vong."
"Tuy nguyên nhân tử vong cụ thể đối với vụ án không có ảnh hưởng gì lớn." Tôi nói, "Nhưng pháp y là một môn khoa học nghiêm khắc. Rốt cuộc là do hội chứng đè ép dẫn đến suy thận cấp tính mà tử vong hay là do sốc chấn thương mà tử vong, phải nhờ bên bệnh lý hỗ trợ."
"Được, tôi hiểu rồi." Chi đội trưởng Lưu nói.
"Lại phá được một vụ án." Tôi ngắt máy, thở một hơi thật dài.
"Chẳng có chút cảm giác thành công nào." Đại Bảo nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói, "Việc duy nhất có thể cho tôi cảm giác thành công bây giờ là lôi ra tên khốn đã làm hại Mộng Hàm."
*
GPS nhân tạo lại đưa chúng tôi đến thẳng hiện trường.
Nơi này nằm gần một đập nước phía Bắc thành phố, tuy thành phố đã quy hoạch đến vùng ven đập, nhưng khu vực này vẫn còn rất nhiều nơi hoang vu.
Người báo án là nhân viên môi trường phụ trách khu vực xung quanh đập nước. 8 rưỡi sáng, lúc chúng tôi bắt đầu cuộc họp chuyên án ở Phòng Cảnh sát thành phố Thanh Hương, nhân viên môi trường này đi tuần quanh đập nước và đến nơi xảy ra vụ án.
Đó là một góc của đập nước, vốn là trạm quản lý đập nước. Do thành phố quy hoạch, khu vực này đã được bán lại cho một xưởng khai thác, chuẩn bị xây một tòa nhà nhỏ, trạm quản lý cũng dọn đi khỏi đây. Hiện tại, tòa nhà cũ đã bị tháo dỡ, đội thi công xưởng sản xuất vẫn chưa đến, nơi này trở thành một mảnh đất hoang mọc đầy cỏ.
Đây không thuộc khu vực quản lý của nhân viên môi trường, nhưng khi anh ta đến đó, thấy trong bụi cỏ có một bàn chân nhỏ.
"Sao lại có búp bê bị vứt ở đây thế này?" Nhân viên môi trường tò mò vén bụi cỏ ra xem thử.
Vừa vén ra đã khiến anh ta sợ chết khiếp.
Đó không phải là búp bê mà là một đứa bé. Người đứa bé vẫn còn hơi ấm, cơ thể vẫn còn mềm, nhưng đầu và mặt đầy máu, đã ngừng thở.
Khi chúng tôi đến nơi, tại hiện trường đã bắt đầu sắp xếp dụng cụ, chuẩn bị thu quân.
"Thi thể được đưa đi chưa?" Tôi đi tới hỏi Trưởng khoa Hồ.
Trưởng khoa Hồ gật đầu nói, "9 giờ chúng tôi đến đây, xe cấp cứu đã đến trước, xác nhận đứa bé không còn dấu hiệu của sự sống. Khi chúng tôi đến, thi thể đứa bé vẫn chưa co cứng, nhiệt độ của thi thể giảm 1,5°C, suy đoán thời gian tử vong là khoảng 7 rưỡi sáng."
"Danh tính đứa bé đã xác định chưa?" Tôi hỏi.
"Cặp sách của đứa bé bị vứt bên cạnh." Trưởng khoa Hồ nói, "Giờ đang xác thực danh tính.
"Đã bắt đầu công việc điều tra rồi chứ?" Tôi hỏi.
"Ừ. Đã bắt đầu khám xét khu vực xung quanh, chủ yếu để tìm ra người dính máu." Trưởng khoa Hồ nói, "Camera giám sát cũng lấy rồi, chắc lát nữa sẽ có tin tức."
"Hiện trường không có gì sao?" Lâm Đào ngồi xổm xuống bụi cỏ nói.
"Trên cỏ có dấu máu bắn ra, có thể phán đoán đây chính là hiện trường gây án đầu tiên." Trưởng khoa Hồ nói, "Nhưng mặt đất xung quanh không được tốt, không tìm được chứng cứ hay manh mối nào có giá trị."
"Vậy bây giờ chỉ còn hy vọng vào khám nghiệm thi thể?"
Trưởng khoa Hồ gật đầu, tháo bao tay ra, tỏ ý bây giờ chúng tôi sẽ đến nhà xác để làm việc.
*
Chúng tôi tập trung khám nghiệm thi thể bé gái.
Vết thương của nạn nhân chủ yếu tập trung ở đầu, có thể bị người ta đánh liên tục vào sau não trong trạng thái nằm sấp dẫn đến tử vong. Các vết thương ở xương chẩm tụ lại thành một mảng, gần như không thể xác định hình dạng vết thương.
"Trước tiên có thể khẳng định đây là vật tù." Trưởng khoa Hồ từ từ cạo sạch tóc ở xương chẩm của thi thể, nói, "Hình như là một vật tù góc cạnh."
"Da đầu còn để lại vài dấu ấn, vài vết lõm có đường kính khoảng 1mm." Đại Bảo nói, "Đây là công cụ gì vậy?"
"Tôi cho rằng trên công cụ có những hạt cứng nhô ra nên mới tạo thành vết lõm như thế." Tôi nói, "Nhưng hình như chẳng có ý nghĩa gì."
Xương sọ của nạn nhân bị vỡ, tràn dịch não, chết do tổn thương não cấp tính.
Ngoài vết thương chí mạng trên đầu, trước ngực, thi thể còn có một mảng xuất huyết dưới da, chỉ nằm ở dưới da, trên bề mặt không bị thương, đây là do một vật thể mềm gây ra. Ở hiện trường không có vật thể mềm, hơn nữa động tác này không có ý nghĩa gì cả, nên chúng tôi phân tích đây là vết thương gây ra trong lúc hung thủ kìm cặp đứa bé. Điểm này có thể chắc chắn là do niêm mạc khoang miệng của đứa bé bị rách, do bị bịt miệng chặt tạo thành.
Có thể khẳng định, bất luận đứa bé này đi theo hung thủ vì lý do gì, nhưng khi đến gần hiện trường chắc chắn có phản kháng và kêu cứu.
Khi kiểm tra âm hộ, xác nhận đứa bé không bị xâm hại tình dục, chúng tôi kết thúc việc khám nghiệm kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Tổ chuyên án đang đợi, nên đám người đói rã rời chúng tôi chỉ có thời gian để ăn một bát mì bò.
Sau khi báo cáo lại tình hình hiện trường và kết quả khám nghiệm thi thể, cả phòng họp im lặng đợi chúng tôi phân tích tính chất vụ án.
"Nói thật, tôi cảm thấy rất hổ hẹn." Tôi nói, "Từ kết quả khám nghiệm hiện trường và tử thi, không tìm được manh mối hay chứng cứ nào có giá trị. Chúng tôi chỉ có thể phán đoán, thứ nhất, thời gian tử vong là khoảng 7 rưỡi sáng. Thứ hai, hung thủ dùng hung khí tù có góc cạnh, cụ thể là vật gì, do vết thương chồng chất lên nhau, chúng tôi không phán đoán được. Thứ ba, nạn nhân chết do chấn tương não, không bị xâm hại tình dục, nhưng có bị khống chế, hành vi chủ yếu là kìm cặp và bịt kín mũi miệng."
"Vẫn quan trọng lắm." Cục trưởng Triệu Kỳ Quốc nói, "Ít ra chúng ta loại trừ được động cơ giết người vì ý đồ xâm hại tình dục, phạm vi điều tra cũng được thu nhỏ."
"Sau khi hung thủ bắt nạn nhân đến hiện trường đã dùng vật tù đập vào đầu." Tôi nói, "Hung khí có thể đã bị đem ra khỏi hiện trường vì ở gần hiện trường không phát hiện vật nào tương tự có dính máu. Cả quá trình hành động rất đơn giản, cho nên những gì có thể suy đoán cũng rất ít."
Cục trưởng Triệu nói, "Theo kết quả điều tra ban đầu, nạn nhân tên là Trương Manh Manh, 7 tuổi, học sinh lớp hai trường tiểu học Thủy Khu. Thường ngày bà nội sẽ đưa cô bé đến trường, vì cha mẹ bé đi làm xa. Sáng hôm nay, bà nội Trương Manh Manh phải đến siêu thị xếp hàng mua rau giảm giá trong khung giờ vàng, nên 6 giờ 50 sáng hôm nay đã đưa Trương Manh Manh đến trường. Không ngờ hơn 8 giờ lại phát hiện Trương Manh Manh đã chết ở hiện trường."
"Nhưng học sinh đã vào trường làm sao ra ngoài được? Bảo vệ ở đây đâu rồi?" Tôi hỏi.
Cục trưởng Triệu nói, "Trước cổng trường có camera giám sát, có thể thấy được chút ít. Trương Manh Manh vào trường được hai phút thì lại trở ra cổng. Lúc này giáo viên trực cổng có đến hỏi cô bé muốn đi đâu, Trương Manh Manh nói bà nội có mua cho cô bé một cái thước, nhưng cô bé quên mang đi nên muốn sang cửa hàng cạnh trường mua, giáo viên đã đồng ý cho cô bé ra ngoài. Trương Manh Manh nhanh chóng ra khỏi phạm vi của camera giám sát, chắc là đã vào cửa hàng. Sau đó chúng tôi có điều tra chủ cửa hàng, nhưng vì buổi sáng có rất nhiều người ra vào cửa hàng nên bà ấy không nhớ Trương Manh Manh mua gì. Chúng tôi phân tích, Trương Manh Manh đợi bà nội đi khỏi mới ra khỏi trường, có khả năng là muốn mua đồ ăn vặt."
"Trong ngăn nhỏ của cặp sách quả thật có vài túi đồ ăn khô." Trưởng khoa Hồ nói, "Còn có ít tiền lẻ."
"Vậy phân tích của chúng tôi không hề sai." Cục trưởng Triệu nói, "Năm phút sau khi Trương Manh Manh ra khỏi phạm vi của camera, chúng tôi thấy cô bé đi cùng một người đàn ông trở vào phạm vi camera. Nhưng lần này không vào trường mà đi về hướng ngược lại."
"Người đàn ông này chính là hung thủ." Tôi nói, "Theo bản đồ, hướng đi ngược lại chính là khu đập nước."
"Có lẽ vậy." Cục trưởng Triệu nói, "Tiếc là con đường họ đi lại nằm ngay mép của máy quay, chỉ có thể thấy được nửa người, không thấy đầu và mặt, không thể nhận dạng được."
"Chúng tôi đã đến trường học và ven đập nước để thử nghiệm." Cục trưởng Triệu nói, "Bước đi bình thường, khoảng mười phút là đến hiện trường. Con đường nằm ở vùng ngoại ô, gần như không có người."
"Đây là bắt cóc có tính toán từ trước." Tôi nói, "Nhưng hình như động cơ chính là giết người, vì nếu bắt cóc đem bán thì không cần đưa đến nơi không một bóng người, còn giết người, hoàn toàn có thể dọa nạt, khống chế đứa bé. Hung thủ ra tay rất tàn ác, chính là cố ý lấy mạng đứa bé."
"Đáng tiếc, đường ra khỏi hiện trường thì quá nhiều mà camera giám sát lại không nhiều, nên chúng tôi không thể theo dõi được." Cục trưởng Triệu nói, "Camera gần nhất cũng cách đó năm cây số, chúng tôi đã thử tìm người mặc quần áo tương tự nhưng không thấy."
"Gây án nhanh gọn, thủ đoạn dứt khoát." Tôi nói, "Theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi, kẻ sát hại trẻ nhỏ thường chia làm sáu loại. Một là có thù oán với cha mẹ đứa bé, hai là người thân sát hại, ba là bệnh nhân tâm thần sát hại, bốn là xâm hại tình dục, năm là trẻ vị thành niên giết người, sáu là buôn người, bắt cóc giết người. Đầu tiên, theo tình trạng cha mẹ người thân của nạn nhân, có thể loại bỏ khả năng người thân sát hại; tiếp theo có thể loại bỏ xâm hại tình dục dẫn đến giết người; hung thủ ra tay tàn ác, thời gian nhanh gọn, không có bất kỳ dấu hiệu tống tiền nào, có thể lọi bỏ khả năng buôn người bắt cóc; từ chút ít hình ảnh ở camera giám sát, có thể suy đoán được chiều cao và ngoại hình của hung thủ, loại bỏ khả năng trẻ vị thành niên giết người. Vậy chỉ còn kẻ thù của ba mẹ và bệnh nhân tâm thần. Tôi cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên tập điều tra vào các mối quan hệ mâu thuẫn và bệnh nhân tâm thần gần hiện trường."
"Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy." Cục trưởng Triệu nói, "Có sự ủng hộ của tỉnh, chúng tôi càng thêm tin tưởng vào ý kiến này. Bước tiếp theo, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra theo hướng này."
"Còn một vấn đề nữa tôi vẫn chưa hiểu." Tôi nói, "Rõ ràng như vậy, sao hung thủ không nghĩ đến tự bảo vệ mình?"
"Ý anh là sao?" Lâm Đào hỏi.
"Cách hiện trường vài chục mét chính là đập nước." Tôi nói, "Giết người xong ném thi thể xuống nước, chẳng phải có thể kéo dài thời gian phát hiện vụ án sao? Vậy thì xác suất hung thủ bị lộ sẽ thấp hơn."
"Tình huống này chỉ có hai khả năng. Một là hung thủ đầu óc có vấn đề hoặc thiếu kinh nghiệm, không nghĩ ra. Hai là không hề muốn che giấu, mục đích khiêu khích cảnh sát." Đại Bảo nói.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy giọng nói của Đại Bảo rất khác với bình thường.
"Khiêu khích cảnh sát là chuyện có xác suất xảy ra rất thấp." Toi lo lắng nhìn Đại Bảo một cái rồi nói, "Nếu đầu óc có vấn đề, vừa hay có thể giải thích người này là bệnh nhân tâm thần. Vậy phải chăng tổ chuyên án nên tìm hiểu, điều tra cặn kẽ các bệnh nhân tâm thần."
"Hắn không phải bệnh nhân tâm thần." Đại Bảo nghiến răng nói ra bảy chữ.
Lúc này, tôi thấy Đại Bảo đang ôm khư khư máy tính của tổ chuyên án. Khi nói chuyện, ánh mắt cậu ấy không hề rời khỏi màn hình. Tôi cảm nhận được ánh mắt cậu ấy chứa đầy phẫn nộ và thù hận, như thể bùng cháy đến nơi.
"Sao vậy?" Tôi đến sau lưng Đại Bảo, nhìn vào máy tính.
Máy tính đang phát đoạn băng ghi hình, xem ra đó là trước cổng một trường tiểu học, vì thấy học sinh lũ lượt ra vào trường. Đoạn phim đang không ngừng lặp lại, một người đàn ông bước đi ổn định, dẫn theo một bé gái bước ra khỏi phạm vi camera. Do nằm ở góc của camera, hình ảnh có chút méo méo, cộng thêm chất lượng hạn chế, không thể nhìn rõ được quần áo của người đàn ông đó. Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông ra khỏi phạm vi camera, góc áo chợt lay động, chắc là bị gió thổi.
"Màu xám, áo khoác!" Tôi kinh ngạc kêu lên, "Các cậu thấy không! Hắn mặc chiếc áo khoác màu xám!"
Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót