A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - 24
hương 21
Mấy ngày nay Nhiếp Sơ Ngữ không mấy khi thấy Lục Trạm Giang. Dường như anh luôn có rất nhiều việc phải giải quyết, thường ra ngoài từ sớm rồi về rất muộn, có lúc cả ngày thậm chí còn chẳng nhìn thấy anh lấy một lần. Cô cũng không bén mảng lại gần phòng sách đó nữa, chỉ đi đi lại lại trong vườn biệt thự. Không nhìn thấy Lục Trạm Giang, cũng không biết Chu Cẩn Phong thế nào rồi khiến cô cảm thấy hoang mang. Cuối cùng, hòm thư cũng có một thư mới. Cô nhanh chóng mở ra, nội dung bức thư hỏi cô tiến triển thế nào rồi. Cô lập tức trả lời: Vẫn chưa tìm được cơ hội. Đối phương dường như cũng có phần thông cảm, chưa yêu cầu cô lập tức hành động một cách cưỡng ép mà chỉ bảo cô cố gắng. Cô suy nghĩ rồi trả lời đối phương: Tôi muốn biết tình hình của Chu Cẩn Phong. Lần này đối phương không đáp ứng mong muốn của cô, chỉ nói khi nào cần để cô biết thì cô sẽ biết, nếu cô muốn nhanh gặp được Chu Cẩn Phong thì hãy cố gắng giành được sự tin tưởng của Lục Trạm Giang, sau đó file tài liệu đó thuận lợi, như vậy họ sẽ thả Chu Cẩn Phong, cô có thể rời xa mảnh đất thị phi này. Ba lần bốn lượt, yêu cầu được biết tình hình Chu Cẩn Phong của Nhiếp Sơ Ngữ đều bị tảng lờ, đối phương hoàn toàn không trả lời thư của cô, cô nhất thời cũng không còn cách nào khác. Hôm nay, sau khi tỉnh dậy đi xuống nhà, Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy Lục Trạm Giang đang ngồi trên sofa đọc báo. Sau khi tới đây ở, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này, bình thường hoặc là anh đã ra ngoài hoặc chưa quay về. Cô nhìn khung cảnh trước mặt, bỗng chốc đờ cả người. Hình ảnh này thấm đẫm hơi thở cuộc sống hệt như hình ảnh cô tưởng tượng ra nhiều năm về trước. Sau này họ sẽ kết hôn, cô thức dậy làm đồ ăn sáng hoặc bảo người giúp việc làm, anh ngồi bên cạnh đọc báo. Sau khi bữa sáng được làm xong, họ ra bàn ngồi ăn, cho dù cả hai không nói gì cả nhưng chỉ cần có mặt đối phương là cảm thấy hạnh phúc. Một hình ảnh bình dị như vậy trong một thời gian rất dài đã trở thành ảo vọng, rồi bất chợt lại trở thành hiện thực vào chính khoảnh khắc này. Cô giúp việc đã làm xong bữa sáng, bưng lên bàn ăn. Lục Trạm Giang gập báo lại, ngước mắt nhìn về phía Nhiếp Sơ Ngữ. Có thể đã quá từng trải, nên anh rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Kể từ lúc cô đứng đó, anh đã cảm nhận được rồi, "Xuống ăn thôi." Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới chậm rãi bước xuống, chỉ là mỗi bước chân vẫn có cảm giác ngẩn ngơ. Thật là vô dụng, một Nhiếp Sơ Ngữ đã hai mươi ba tuổi và một Nhiếp Sơ Ngữ chỉ mới mười tám tuổi hình như chẳng có gì khác biệt. Khi đối mặt với người đàn ông này, rốt cuộc cô lại như bước vào một giấc mơ hư ảo. Nhiếp Sơ Ngữ đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống, húp một ngụm cháo. Lục Trạm Giang ngồi đối diện, tâm tư có vẻ thoải mái, nhận ra ánh mắt cô, anh cũng nhìn về phía cô. "Hôm nay anh không bận sao?" Cô lại tiếp tục cúi đầu húp cháo. "Ừm, hôm nay không có việc gì." Sau khi một người hỏi một người đáp, hình như chẳng còn lời nào khác có thể nói nữa, cô cũng không biết bây giờ trong mắt anh thân phận của mình là gì. Trầm mặc một lúc, Lục Trạm Giang bèn chủ động lên tiếng: "Mấy ngày nay em đã làm những gì?" "Thì đi đi lại lại khắp nơi. Khung cảnh ở đây rất đẹp, rất nhiều loài hoa em chưa nhìn thấy bao giò, cũng không biết tên..." Lục Trạm Giang ngắt lời cô: "Nếu cảm thấy buồn chán có thể bảo tài xế đưa em ra ngoài dạo phố." Nhiếp Sơ Ngữ ngẩn người, hình như cô hoàn toàn không có ý định rời khỏi ngôi biệt thự, lúc này mới bị anh thức tỉnh, "Em không thích ra ngoài cho lắm." Rồi cô lại nghĩ ra gì đó, "Vậy em có thể dừng máy tính của anh không?" Lục Trạm Giang đột ngột ngẩng đầu nhìn cô. "Nếu cảm thấy không tiện thì..." "Không có gì không tiện cả." Lần này ngược lại tới lượt Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy kì lạ, thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm. Mấy ngày này cô đã có thể xác định được rằng trong biệt thự mặc dù không thiếu thứ gì nhưng vì chỉ có một người chủ là anh nên không lắp đặt máy tính. Chiếc máy tính duy nhất nằm ờ phòng sách nhưng đó là chiếc mình anh sử dụng. Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, che giấu vẻ khó tin trên nét mặt. Ăn sáng xong, Lục Trạm Giang bèn đưa cô tới phòng sách. Một quãng đường rất ngắn, cô vốn tưởng anh sẽ ném bừa cho cô một cái Ipad, không ngờ anh dẫn thẳng cô đến chiếc máy tính. Cô ngồi xuống chiếc ghế phía trước máy tính, khi anh bật máy, nhập mật mã, cô xoay mặt đi không nhìn, chỉ có điều lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh. Thật ra, cho dù Lục Trạm Giang không nhập mật mã cô cũng có thể giải mã, Kim Hạo từng sắp xếp người huấn luyện cô cách giải mật mã. Nếu quá phức tạp có thể phản hồi lại cho Kim Hạo, bên đó sẽ có trợ giúp. Sau khi Lục Trạm Giang nhập mật mã rồi, bèn đứng dựa vào bàn làm việc, trong ánh mắt mang theo vài phần ngỗ ngược, có phần giống một người đàn ông đang đùa cợt nhìn chằm chằm người con gái trước mặt với vẻ hứng thú. Ngay sau đó, anh giơ tay ra, trong lúc cô đang nghi hoặc không biết anh định làm gì thì anh chỉ vén mấy lọn tóc xõa bên má cô ra sau tai. "Em tự chơi đi!" Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng sách. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn bóng anh khuất dạng, phải rất lâu sau cô mới tỉnh ra và biết mình nên làm gì. Cô nhanh chóng lấy chiếc USB ra rồi kiểm tra tất cả các file tài liệu, vừa tìm kiếm vừa chú ý cửa ra vào, sợ Lục Trạm Giang bất ngờ quay trở lại. Vì sợ bị phát hiện đang làm gì đó, cô còn mở một trang mạng, bật bừa mấy clip, như vậy chí ít trong lịch sử ghi chép, cô đúng là đã xem thứ gì đó để giết thời gian. Không có, vẫn không có, sao không thể tìm thấy file tài liệu A mà Kim Hạo nhắc tới. Sau vài lần xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng cô mới dám khẳng định trong máy tính này hoàn toàn không có file tài liệu ấy. Cô lúc này không thể nói được mình cảm thấy may mắn hay thất vọng. Nếu có nó thì chỉ cần, giao lại cho Kim Hạo, Chu Cẩn Phong sẽ không có bất là chuyện gì, nhưng Kim Hạo để tâm tới file tài liệu này như vậy, liệu có ảnh hưởng tới Lục Trạm Giang không? Cô không rõ nội tâm của mình nghiêng về bên nào. Cô cất USB đi, ban nãy thần kinh quá căng thằng, lúc này mới được thả lỏng. Thả lỏng rồi cô mới nhận ra điều không ổn, Lục Trạm Giang đã dạn dày kính nghiệm, sao có thể không chút phòng bị, nhất là đối với người phụ nữ từ chỗ Kim Hạo tới như cô. Anh dễ dàng cho cô vào phòng sách thì trong máy tính đương nhiên sẽ không có thứ gì. Cô thở hắt ra một hơi, bản thân cũng tự cảm thấy mình ngốc tới khó tin. Cô tắt máy tính, đi ra khỏi phòng sách, trở về phòng của mình. Cô khóa trái cửa lại, lúc này mới rút di động ra, đăng nhập vào hòm thư, nói rõ chuyện mình hoàn toàn không tìm được file tài liệu A bên trong máy tính của Lục Trạm Giang. Thư được trả lời rất nhanh nhưng chỉ nhấn mạnh rằng cô chưa cắm USB vào máy tính. Sau khi cô đáp lại với vẻ khẳng định, một lúc sau đối phương mói tiếp tục hồi đáp bảo cô tiếp tục tìm cơ hội, tốt nhất là tìm được chiếc máy tính mà Lục Trạm Giang xử lí công việc rồi cắm USB vào để file tài liệu đó. Nhiếp Sơ Ngữ mơ hồ cảm thấy đối phương hoàn toàn không quá để tâm tới chuyện mình không tìm được file tài liệu, ngược lại quan tâm tới việc cô sử dụng USB hơn. Cô nhất thời không hiểu lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều. Đủng lúc này, bên ngoài có người giúp việc gõ cửa, "Cô Nhiếp, Lục thiếu bảo cô thay quần áo, lát nữa cùng cậu ấy ra ngoài câu cá." "Được, lát nữa tôi ra." Lục Trạm Giang thích câu cá, trước đây anh từng đưa cô ra biển. Anh và một đám bạn khá thân thiết cùng đi câu. Những người ấy mỗi lần nhìn thấy anh lại trêu chọc, dường như sự xuất hiện của cô phá vỡ hình tượng Lục Trạm Giang trong mắt họ. Không chỉ một lần đã có người âm thầm nói với cô rằng, khi cô còn chưa xuất hiện, mọi người đều nghĩ Lục Trạm Giang thực ra thích đàn ông. Cũng may đã có cô để người ta xác nhận khuynh hướng giới tính của anh. Cô rất thích nhìn anh khi câu cá, dưới trời xanh mây trắng, giữa đại dương xanh thậm, anh yên lặng ngồi đó giống như một bức tranh tĩnh mịch khiến người ta nhìn mãi không chán. Cô thở dài buồn bã, giờ đây nhớ lại lời trêu đùa của những người đó, bên trong có một ý nghĩa khác. Trong quá khứ, Lục Trạm Giang không thân thiết với phụ nữ, chắc là anh phải yêu cô gái tên Nghê Nghiên ấy lắm mới có thể tảng lờ trước mọi cô gái, mà cô nếu không vì có gương mặt giống Nghê Nghiên sao có thể khiến anh nhìn đến. Nếu không phải như vậy bản thân cô sẽ không gặp được anh, vậy thì biết đâu cũng không gặp phải tất cả những chuyện này? Rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh, thì ra cũng chẳng có một ranh giới rõ ràng. Cô thay quần áo, sau đó đi xuống nhà. Lục Trạm Giang đứng trong vườn gọi điện thoại. Anh cũng đã thay một bộ quần áo khá thoải mái, trông nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh một tay cầm di động, tay kia kéo phiến lá trên một tán cây lùn, vì quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh. Cuối cùng, anh tắt máy, xoay người nhìn cô, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi tới. Động tác này quen thuộc tới nỗi khiến cô sững sờ, nhưng cô vẫn chạy bước nhỏ tới, giống như thiếu nữ ngày nào còn ngây ngô với mọi chuyện. Thấy cô chạy tới, khóe môi anh hơi nhướng lên. Lục Trạm Giang đích thân lái xe, hiếm khi không đưa theo Kỷ Niên và Trần Bình, ngay cả xe rõ ràng cũng rất bình thường. Chỉ mới mấy ngày, cô đã nhìn thấy anh lái những chiếc xe khác nhau ra ngoài. Cô có thể tưởng tượng ra chỉ cần anh muốn, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì anh có thể lái đủ các loại xe khác nhau, đây chính là cuộc sống của anh. Còn về cuộc sống của cô, có lẽ chính là kiểu người muốn mua xe cũng đã đau đầu nát óc rồi, cho dù chỉ là một chiếc cũng vô cùng trân trọng, đối xử như bảo bối. Nơi Lục Trạm Giang muốn tới hình như hơi xa vì anh lái xe rất lâu. Địa điểm cuối cùng là một mặt hồ rất rộng, đó là một khu sinh thái, giữa hồ còn có không ít đảo nhỏ, trên đảo không chỉ có nhà hàng mà còn có rừng cây. Xung quanh hồ cũng có không ít người đang câu cá. Lục Trạm Giang dừng xe, sau đó lấy ra các dụng cụ câu cá rồi bắt đầu tìm một vị trí thích hợp. Nhiếp Sơ Ngữ đi sau lưng anh, bỗng chốc cảm thấy rất thú vị, vì mực nước rất cao lại trong veo, trên lối đi cũng có thể nhìn rõ những chú cá trong làn nước, đủ loại khác nhau đang thoải mái tung tăng bơi lội. Đầu tiên Nhiếp Sơ Ngữ đi dạo quanh quẩn bên Lục Trạm Giang, sau đó chạy xa hơn, lát sau lại chạy về. Cô rất không hiểu, cô vốn tưởng rằng câu cá là câu cá thôi, càng to càng tốt, nhưng những người ở đây hình như không cho là vậy. Biểu cảm của cô như một học sinh tiểu học gặp phải vấn đề khó hiểu, cuối cùng đành hỏi Lục Trạm Giang. Lục Trạm Giang hình như cũng cảm thấy thú vị nên giải thích với cô, những con cá khác nhau thì giá trị dinh dưỡng cũng khác nhau, đương nhiên không thể lấy độ to nhỏ để xem xét loài nào giá trị hơn. Huống hồ cá quá to cũng có thêm yêu cầu đối với dụng cụ câu, mà dụng cụ của những người câu ở đây thường không phải quá tốt. Đồng thời loại mồi câu cũng phải khác nhau, có loài cá ăn giun có loài thì ăn cỏ, có loài lại ăn tép, một số loài khác còn cần một số loại cá con để nhử... Nhiếp Sơ Ngữ chưa bao giờ biết câu cá lại có nhiều kiến thức như vậy, bị những lời Lục Trạm Giang nói làm cho đờ đẫn. "Vậy anh định câu loài cá gì?" "Cá diếc." Lục Trạm Giang tươi cười kéo cần câu lên, quả nhiên đã có một chú cá cắn câu. Anh gỡ nó ra, ném vào trong lưới rồi lại thả cần câu xuống, "Tối nay sẽ ăn canh cá diếc." Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu ngay tắp lự. Cô vốn không thích ăn cá nhung lại có một tình cảm chung thủy với món canh cá diếc, luôn cảm thấy món canh đó có một mùi vị tươi ngon hấp dẫn lạ thường. "Em có thể tự nấu được đấy. Mà thôi, chút kĩ thuật nấu nướng của em chắc chắn không bằng mấy cô giúp việc, không nên múa rìu qua mắt thợ." "Không sao cả..." Nhiếp Sơ Ngữ nhìn Lục Trạm Giang, đằng sau câu "Không sao cả" của anh rõ ràng còn mấy từ nữa, mặc dù rất khẽ nhưng hình như cô vẫn nghe thấy. Anh nói: "Không sao cả, tôi không chê." Cuộc đối thoại như vậy thân thuộc tới mức tim cô như sắp nhảy vọt ra ngoài. Cô lại hoài nghi đây chỉ là một cảnh trong mơ, cô thì đã chìm đắm quá sâu vào đó, còn anh thì sao? Có nhập tâm hay không? Chính tay cô từng nấu cho anh món canh cá diếc, vì từ nhỏ đã phải cơm nước nên tay nghề của cô tuy không thể so với các đầu bếp nhưng tuyệt đối không tồi. Lúc nhỏ, bố cô cũng có lúc đi câu cá, nhưng chủ yếu là nấu canh cho con trai uống, vì bố cô mong con trai có thể cao lớn, còn cô thì lần nào cũng chỉ có thể nhìn em trai uống canh, cùng lắm là được vụng trộm, lén lút húp vài miếng dưới bếp. Nói chung, cơ hội được uống canh quá hiếm hoi, trong kí ức, cô vẫn luôn cảm thấy không món nào so được với độ ngon của canh cá diếc. Hôm nay Lục Trạm Giang bội thu, câu được không ít cá diếc. Nhiếp Sơ Ngữ cũng hào hứng giúp anh thu cần câu, trong lúc không để ý, có hai con cá nhảy mất. Cô len lén quan sát sắc mặt Lục Trạm Giang, phát hiện ra anh không hề giận mới thở phào. Khi trở về biệt thự, trời đã hơi tối nhưng Nhiếp Sơ Ngữ đầy hứng khởi muốn tự tay làm món cá diếc. Cô giúp việc định ngăn cản nhưng sau khi nhận được ánh mắt Lục Trạm Giang liền để mặc cô. Nhiếp Sơ Ngữ cầm dao, bắt đầu giải quyết đống cá. Lục Trạm Giang đứng dựa vào cánh cửa phòng bếp, nhìn cô đang thoải mái, tự tại. Mái tóc cô xõa xuống, cô hất hất tóc nhưng không được, quyết định mặc kệ chúng. Cô lúc này rõ ràng vừa nhẹ nhàng vừa tùy ý, không hề e dè nhát nhát. Cô gái trong kí ức ấy luôn nhìn anh bằng nét mặt ngây ngô: "Nếu anh chiều hư em thì phải làm sao?" Những lời nói ngây thơ ấy kể từ ngày đó không bao giờ xuất hiện nữa... Nhiếp Sơ Ngữ đã làm xong canh cá diếc, xào thêm hai món bình thường, rồi cùng Lục Trạm Giang ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn. Cô tự nếm thử một miếng trước, cảm thấy mùi vị cũng ổn, sau đó dè dặt đưa mắt nhìn Lục Trạm Giang. Một người đã ăn đủ sơn hào hải vị do đầu bếp lớn của các nhà hàng năm sao nấu không biết sẽ cảm thấy thế nào. Thấy anh đã uống mấy ngụm cô mới cong môi, nhẹ nhàng hỏi dò: "Mùi vị thế nào?" "Cũng không tồi." Lục Trạm Giang liếc nhìn cô. Dù có trải qua bao nhiêu thời gian, một số biếu cảm và tâm tư vẫn sẽ không thay đổi, trong lòng anh bỗng dâng lên đôi phần an ủi, khi nhận ra bỗng tự cười mình. Cảm giác yên bình này cũng khiến Nhiếp Sơ Ngữ không muốn quấy rầy. Thi thoảng khi bốn mắt nhìn nhau, cô lại quay đi trước, sau đó bất giác quay lại nhìn anh. Người đàn ông này đã từng là ước mơ của cô, giống như trên người anh có một sức hấp dẫn, khiến cô không thể kháng cự nhưng cô lại chẳng phải giấc mơ của anh. Cô cầm thìa, uống từng ngụm canh nhỏ, chẳng hiểu vì sao, khóe mắt bỗng cảm thấy cay cay. Bắt đầu từ lúc nào cô đã định nghĩa mình phải sắm vai một người tự ti chứ! Có lẽ từ khi nhìn thấy trên mạng có một tin tức làm phẫu thuật mắt hai mí, đôi mắt cô cũng chưa hẳn là một mí, chỉ là mí hai hơi ẩn, thế nên nhìn không rõ lắm. Cô nghe rất nhiều người nói làm phẫu thuật mắt hai mí thì mắt sẽ to hơn một chút, cũng sẽ xinh đẹp hơn, thế là cô trở nên kích động. Nhưng khi tra cứu quá trình làm phẫu thuật mắt hai mí, cảm thấy có phần sợ hãi, nhất thời do dự không quyết. Khi cô nói với anh rằng mình muốn làm phẫu thuật mắt hai mí, hình như anh hơi sững sờ, sau đó xoa đầu cô như mọi khi, đồng ý vô điều kiện vói bất kì đề nghị nào của cô. Cô nên cảm ơn người phụ nữ tên Ôn Kha đó đã kéo mình dậy khỏi giấc mơ. Ôn Kha cười, "Cô có biết vì sao anh ấy chấp nhận cho cô làm phẫu thuật mắt hai mí không? Bởi vì cô và người đó thực sự rất giống, ngoại trừ đôi mắt, mắt của cô ta vừa to vừa đẹp, là một đôi mắt hai mí thực sự, còn mắt cô thì không. Nếu cô làm phẫu thuật mắt hai mí thì lại càng giống cô ta hơn." Cảm giác xót xa và đau đớn hòa quyện vào nhau, chiếc thìa trong tay Nhiếp Sơ Ngữ rơi xuống mặt bàn khiến Lục Trạm Giang nhìn cô khó hiểu. Cô không hề nhìn anh, người giúp việc nhanh chóng đổi cho cô một chiếc thìa khác. Cô biết lúc này mình không nên hỏi những chuyện đó nhưng luôn có một sự kích động khiến cô không kiềm chế được hành động của mình. Cô ngẩng đầu, kiên định nhìn anh, "Em và cô ấy thực sự giống đến vậy sao?" Thanh âm của cô rất khẽ, hỏi một vấn đề rõ ràng đã biết, nên cho dù đáp án không như cô kì vọng, cô vẫn mở to đôi mắt, nhìn anh không hề chóp, giống như mong anh hãy làm tổn thương cô thật tàn nhẫn một lần, hiểu được cảm giác của nỗi đau mới không còn giả ngây giả ngô nữa. Lục Trạm Giang gác đũa lên miệng bát, giọng điệu rất bình thản: "Chẳng phải em đã biết từ lâu rồi sao?" Phải, đã biết từ lâu rồi, cô mím môi rồi gật đầu như một lần nữa làm chuyện xuẩn ngốc. Đằng nào thì cũng làm vô số lần rồi, ngại gì không làm thêm lần nữa. Biểu cảm của cô có chút tổn thương, nhưng phần nhiều là kiên định, tựa hồ muốn thông qua vẻ ngoài kiên cường để nói với tất cả mọi người, cô rất ổn, cô chẳng sao cả, người khác không cần cảm thấy giây phút này cô yếu đuối tới mức nào. Anh giơ tay, kiềm chế cảm giác xúc động muốn ôm cô vào lòng. Anh đã không còn là người đàn ông có thể để cô làm gì tùy thích của năm xưa, mà cô cũng không còn là một cô bé chẳng hiểu sự đời nữa. "Vì sao vậy?" Cô dường như thực sự nghi hoặc, "Anh quan tâm tới cô ấy như vậy, vì sao không ở bên cạnh cô ấy?" Cô nhìn thấy nét mặt vẫn luôn bình thản của anh xuất hiện đôi chút chua xót, trong lòng bỗng có một cảm giác sung sướng, một Lục Trạm Giang thuận lợi như cá gặp nước mà vẫn không có được người mình yêu. Như vậy, hai người họ rốt cuộc ai đáng thương hơn ai đây? "Đây là chuyện riêng của tôi." Nói cách khác, không liên quan tới cô. Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Người con gái ấy nhiều năm về trước là quả bom giữa họ, nhiều năm sau vẫn vậy. Có gì đáng để buồn đâu? Khi tất cả những chuyện này được giải quyết, giữa anh và cô sẽ chẳng có quan hệ gì cả, cô sẽ cùng Chu Cẩn Phong tới một thành phố xa lạ sinh sống. Còn Lục Trạm Giang sẽ ra sao từ lâu đã không còn liên quan tới cô nữa. Cô đứng dậy, chậm rãi đi về phòng. Lục Trạm Giang ngồi im. Anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít hết hơi này tới hơi khác. Nghê Nghiên, Chu Thừa Nghiệp, họ đã chiếm giữ toàn bộ thời niên thiếu của anh. Hình như anh vẫn còn nhớ cô gái luôn đi theo sau lưng mình, canh gác cho anh và Chu Thừa Nghiệp mỗi lần ra ngoài trộm đồ. Bất luận người lớn dạy dỗ cô ấy thế nào, cô ấy cũng chưa bao giờ nói ra bọn họ đang ở đâu. Lúc ấy, những người lớn đều cười đùa, nói Nghê Nghiên như một đặc vụ tí hon của bọn họ. Vậy mà cô đặc vụ tí hon ấy không bao giờ quay lại nữa.
Chương 22
Nhiếp Sơ Ngữ được Lục Trạm Giang đưa tới gặp một nhà thiết kế tạo hình chuyên nghiệp, từ tạo hình tới trang phục đều rất xuất sắc, Cô nhìn mình trong gương, tự cười bản thân từ Lọ Lem đã trở thành công chúa, rồi yên lặng chờ đợi một ngày quay trở về thân phận Lọ Lem. Từ trong gương, có thể nhìn thấy Lục Trạm Giang đứng phía sau, cách đó không xa. Anh vẫn mặc một màu đen, lạnh nhạt đứng đó, như xa cách mọi người, lúc này anh đang nhìn cô. Cô quay người, sau đó bước từng bước về phía anh. Cô đã mất đi hy vọng rằng trong ánh mắt anh sẽ toát lên một sự kì vọng, hân hoan, giờ đây cô chỉ bình thản khoác tay anh. Lục Trạm Giang nhìn cô một lúc, hình như muốn nói gì, cuối cùng lại im lặng. Anh cùng cô lên xe, không gian trong xe rất rộng, ngoài tài xế chỉ còn hai người họ. Trần Bình và Kỷ Niên vẫn ngồi trong hai chiếc xe một trước một sau như mọi khi, để phòng tình huống bất ngờ. "Lát nữa em phải làm thế nào?" Cô chỉ mơ hồ cảm thấy bữa tiệc tối nay dường như rất quan trọng, những cái khác không biết gì hết. "Không cần phải làm gì cả." Lục Trạm Giang day thái dương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn anh, không nói gì nữa. Chẳng mấy chốc đã tới địa điểm. Đó là một nơi rất riêng tư, không chỉ riêng tư về mặt địa điểm, kết cấu tòa nhà đâu đâu cũng toát lên vẻ tinh tế, cao quý, ánh sáng màu vàng nhạt tạo ra vẻ thần bí. Nhiếp Sơ Ngữ khoác tay Lục Trạm Giang cùng đi vào, sau khi đi qua một hành lang gấp khúc chín lần được làm từ gỗ thật, xuyên qua một đình nghỉ, lúc này mới tới trung tâm buổi tiệc. Ngưòi không đông lắm, hơn nữa có thể nhận ra sự lạnh nhạt trên thương trường đã được xóa bỏ. Đây không phải một bữa tiệc bình thường, cô lập tức nghĩ. Lục Trạm Giang đưa Nhiếp Sơ Ngữ đi lên trước, thu hút sự chú ý của mọi người. Anh không dừng bước, dẫn Nhiếp Sơ Ngữ một mạch đến trước mặt một người đàn ông nét mặt lạnh lẽo. Người này khí thế rất mạnh mẽ, có một vẻ đáng sợ khiến người ta không thể tảng lờ. Anh ta chỉ khẽ nhìn lướt qua mà Nhiếp Sơ Ngữ đã cảm thấy giống như bị cột chặt vậy, cô vô thức nắm chặt tay Lục Trạm Giang, còn anh thì nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô, một sự an ủi không lời. "Đại ca." Lục Trạm Giang gọi người đàn ông trước mặt. Cố Trường Dạ nhìn Lục Trạm Giang trước, gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Nhiếp Sơ Ngữ, chỉ lướt qua rất nhanh, không cảm thấy có điểm nào đặc biệt. Lục Trạm Giang kéo Nhiếp Sơ Ngữ, "Thịnh Thịnh ở chỗ chị dâu?" Cố Trường Dạ gật đầu, lúc này nét mặt mới thu lại vẻ lạnh lùng, hiện lên chút ôn hòa. Lục Trạm Giang liền dắt Nhiếp Sơ Ngữ đi về phía Giản Ngưng, cũng vào lúc này, Nhiếp Sơ Ngữ mới biết thì ra đây là buổi tiệc đầy tháng Cố Trưòng Dạ tổ chức cho cô con gái cưng của mình, phàm là những người được tới đây chắc chắn có một thân phận và địa vị tuyệt đối tại thành phố. Lúc Lục Trạm Giang đi tới, bên cạnh Giản Ngưng đã có vài người vây quanh. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn về phía Giản Ngưng, đó là một người con gái rất xinh đẹp, chỉ có điều nhìn qua hoàn toàn không giống một phụ nữ mới sinh con, nét mặt còn có đôi chút trong sáng và tươi tắn như nữ sinh. Nếu không phải cùng Lục Trạm Giang gặp người con gái này, Nhiếp Sơ Ngữ có lẽ mãi mãi không thể ngờ rằng Giản Ngưng, vợ của Cố Trường Dạ nổi danh ở thành phố An Xuyên lại có diện mạo như thế. Cả một đám người vây lấy đứa bé, Giản Ngưng lùi hẳn về sau để mọi người nhìn thoải mái. Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang bước tới, mấy người đó lần lượt chào Lục Trạm Giang, có vẻ như rất thân thiết. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn họ một lượt, người nào cũng tuấn tú nổi bật, đều là những nhân vật có chí lớn, xem ra đây chính là mấy vị trong Hoàng Thành nổi tiếng. "Ngũ ca, anh tới muộn rồi, muốn gặp công chúa nhỏ của chúng ta là phải xếp hàng đấy." Lão Thất Nguyễn Ngộ Minh cười khì khì, bỗng nhìn thấy Nhiếp Sơ Ngữ đứng cạnh Lục Trạm Giang, đôi mắt đẹp tròn xoe, lập tức tiến tới, "Ấy, Ngũ ca, em gái xinh đẹp này là ai vậy? Chẳng thấy giới thiệu gì cả." Tiếng của Nguyễn Ngộ Minh thu hút ánh mắt mọi người, ai nấy đều lần lượt nhìn về phía Nhiếp Sơ Ngữ. Nhiếp Sơ Ngữ lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt vây quanh như vậy. Trong số những người này, cô nhận ngay ra anh trai Chu Thừa Nghiệp mà Lục Trạm Giang từng nói. Lúc này đây, Chu Thừa Nghiệp đang nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Nhiếp Sơ Ngữ nhanh chóng cúi xuống, có lẽ hiểu được cảm giác kì lạ của Chu Thừa Nghiệp vì anh chắc chắn cũng biết chuyện của Nghê Nghiên! "Nhiếp Sơ Ngữ." Lục Trạm Giang nói tên cô một cách đơn giản. Dường như Nguyễn Ngộ Minh rất không hài lòng: "Thế thôi ư?" Biểu cảm của Lục Trạm Giang đã quá rõ ràng: "Chỉ vậy thôi." Hiển nhiên là Nguyễn Ngộ Minh bất mãn, sau khi Lục Trạm Giang đi thăm cô công chúa nhỏ, anh ta đi thẳng tới bên cạnh Nhiếp Sơ Ngữ, "Cô Nhiếp phải không, cô đẹp quá, lần đầu gặp mặt, sau này chúng ta chắc có thể tiếp xúc nhiều hơn, cô nhất định phải nhớ tên tôi đấy, tôi là Nguyễn Ngộ Minh." Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì. "Cô nhất định phải nhớ tên tôi, để tôi cảm thấy vinh hạnh một chút. Phải biết rằng Ngũ ca của tôi là người tuyệt duyên với phụ nữ, chưa bao giờ đưa một cô gái tới trước mặt chúng tôi. Cô là người đầu tiên, thế nên thứ lỗi cho tôi mạo muội." Người này thật là đáng yêu. Cô còn tưởng những người dính dáng đến Hoàng Thành đều lạnh lùng, nghiêm nghị, thì ra còn có người dễ thương như Nguyễn Ngộ Minh. "Anh nói nghiêm trọng quá rồi." Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, "Là thật đấy, thật đấy. Ngũ ca của tôi chưa từng đưa cô gái nào tới. Cô là người đầu tiên, xem ra đối với Ngũ ca của tôi, cô chắc chắn là cực kì, cực kì đặc biệt." Đặc biệt ư? Biểu cảm của Nhiếp Sơ Ngữ trở nên u ám. Lúc này Quý Bách Hiên dường như nhận ra vẻ khác lạ của Nhiếp Sơ Ngữ, lập tức vỗ vai Nguyễn Ngộ Minh, sau đó cười với cô, "Mặc kệ cậu ấy đi, cậu ấy thích nói năng linh tinh ấy mà." "Em đâu có nói năng linh tinh." Nguyễn Ngộ Minh còn chưa nói xong đã bị Quý Bách Hiên véo vào hông một cái, lập tức im bặt. Mặc dù bình thường Nguyễn Ngộ Minh có nói hơi nhiều nhưng rất biết nhìn ánh mắt người khác, Quý Bách Hiên suy nghĩ mọi chuyện chu toàn hơn nhiều. Ban nãy Nguyễn Ngộ Minh nói mấy lời đó, Lục Trạm Giang dĩ nhiên đã nghe thấy nhưng không có phản ứng gì, chứng tỏ mặc kệ, nhìn từ một góc độ khác cũng có thể chứng minh người con gái này trong lòng Lục Trạm Giang có một vị trí không bình thường. Nhưng Nhiếp Sơ Ngữ nghe xong rõ ràng không vui, chứng tỏ quan hệ giữa cô và Lục Trạm Giang không giống như mọi người tưởng tượng. Nếu đã vậy thì nói ít một chút, tránh càng nói càng sai. Nhiếp Sơ Ngữ cười cười. Lúc này Lục Trạm Giang vẫy tay vói Nhiếp Sơ Ngữ, ra hiệu cho cô lại gần mình. Một đứa bé nằm trong chiếc nôi nhỏ, lúc này đang tròn xoe mắt nhìn cô. Trái tim Nhiếp Sơ Ngữ bất giác ấm áp. Một đứa trẻ thật dễ thương, dù ngũ quan còn chưa sắc nét nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đáng yêu của nó. Làn da của nó quá non nớt, Nhiếp Sơ Ngữ không dám giơ tay chạm vào. Lục Trạm Giang nhìn đứa bé trong nôi, rồi lại nhìn Nhiếp Sơ Ngữ, nhận ra vẻ luống cuống của cô, chợt bật cười. Chu Thừa Nghiệp đứng bên cạnh quan sát họ, biểu cảm mang hàm ý sâu xa... Lục Trạm Giang được mọi người vây chặt bắt uống rượu, còn Nhiếp Sơ Ngữ thì bị họ gạt ra ngoài. Đàn ông uống rượu, đàn bà đứng ngoài. Vì lão Tứ của Hoàng Thành là An Diệc Thành hôm nay cũng dẫn theo bạn gái, sự xuất hiện của cô gái đó rõ ràng đã giúp Nhiếp Sơ Ngữ tránh được một lượng lớn "hỏa lực". Nhiếp Sơ Ngữ ngồi một bên, sau đó nghe thấy vài người tán dóc về mấy anh em trong Hoàng Thành. Ví dụ như lão Đại Cố Trường Dạ, thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả người nhà vợ cũng không chịu buông tha, hôm nay lại giả nhân giả nghĩa sắm vai vợ chồng tình cảm sâu đậm. Rồi lão Tam mấy năm trước đã ly hôn, nhưng không kết hôn với mối tình đầu sôi nổi, ầm ĩ một thời, hơn nữa bên cạnh còn thường xuất hiện một cậu nhóc, cũng không biết mẹ của đứa bé rốt cuộc là ai. Rồi tới lão Tứ An Diệc Thành, trước giờ vẫn luôn độc thân nhưng lại có con, người mẹ vẫn không rõ là ai... Nhiếp Sơ Ngữ như đang nghe scandal làng giải trí vậy, bỗng nhiên cảm thấy chuyện của mình và Lục Trạm Giang so với mấy chuyện yêu hận tình thù rắc rối phức tạp này thì ra chẳng là gì. Xem ra con người ta hay quá đề cao bản thân, trong mắt người khác, đến tư cách để thành một tin lá cải cũng không có. Nhiếp Sơ Ngữ yên lặng ngồi đó, đang chuẩn bị uống một ngụm rượu vang thì bỗng Lục Trạm Giang vội vàng đi tới kéo cô đứng dậy, rượu trong ly sóng mạnh, suýt nữa đổ ra ngoài. Cô lập tức đặt ly rượu xuống, tưởng xảy chuyện, "Sao vậy?" Lục Trạm Giang cũng không nói, chỉ kéo cô ra một chỗ không người. Nhiếp Sơ Ngữ để mặc cho anh kéo, âm thầm quan sát biểu cảm của anh. Anh đã uống rượu, nhưng nồng độ không cao, cộng thêm tửu lượng của anh cũng khá, hơn nữa trên mặt không có bất kì biểu hiện nào cho thấy quá chén, có lẽ không phải say mà anh thực sự có chuyện. Cho tới khi không còn nhìn thấy ai nữa, Lục Trạm Giang mới buông tay cô ra. Hành lang gấp khúc rất yên ắng, có hương hoa từ đâu bay tới, một bên của hành lang là dây leo xanh ngắt, sắc xanh tràn trề sức sống. Cô yên lặng nhìn anh. Lục Trạm Giang lấy thuốc lá và bật lửa ra, nhưng châm mấy lần vẫn không cháy, thế là anh bỏ cuộc. Anh bất ngờ ném cả thuốc lá và bật lửa đi, quay về phía cô, "Nhiếp Sơ Ngữ, em nói thật đi..." Biểu cảm của anh quá đỗi chân thật khiến cô hơi hoảng sợ, những tưởng chuyện mình phải làm đã bị anh phát hiện. Anh sẽ đối xử với mình ra sao? Cô lùi một bước, Lục Trạm Giang tiến thẳng tới, hai tay ấn chặt lên bả vai cô, "Tôi còn nhớ năm ấy tôi không hề sử dụng biện pháp phòng tránh." Chính vào lúc nãy, khi anh nhìn thấy dáng vẻ của cô đối với con gái Cố Trường Dạ, chắc là cô thích trẻ con, bỗng nhiên anh nảy ra một suy nghĩ. Khi đó cô không còn nhỏ nữa, nên anh không có quá nhiều kiêng dè. Phải chăng khi cô bỏ đi, trong bụng đã mang theo một sinh mệnh bé nhỏ? Nhưng trong hoàn cảnh đó, sao cô có thể sinh đứa bé ra, hoặc nếu cô muốn sinh nó ra nhưng vì cảm xúc bị ảnh hưởng, thế nên nó đã... Anh không kiềm chế được bản thân nghĩ tới khả năng đó, trong lòng khó chịu tới mức muốn kiểm chứng ngay. Nhiếp Sơ Ngữ sững người, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn, hiểu được anh có ý gì, bỗng cảm thấy nực cười, "Không có, thực sự không có." Lúc ấy Lục Trạm Giang mới thu tay về, giống như muốn xác nhận thêm một lần nữa, "Thực sự không có?" Cô nghiêm túc gật đầu. Thực sự không có, cô không mang thai con của anh, hơn nữa cho dù có, lúc ấy cô có thể làm gì? Trong phút chốc, cô lại muốn biết nếu lúc đó cô thực sự có thai, anh sẽ đối xử với cô thế nào? "Nếu như... là em nói nếu như... lúc ấy em thực sự có thai, anh sẽ thế nào?" Sẽ thế nào ư? Lục Trạm Giang nhíu mày, "Sẽ cưới em." Nhiếp Sơ Ngữ bật cười. Thấy chưa, anh luôn thành thật như vậy, anh tình nguyện chịu trách nhiệm vì cô, cô có nên thỏa mãn với một câu trả lời như vậy hay không. Nhưng cô chẳng vui chút nào, nếu thực sự xảy ra tình huống ấy, phải chăng cả đời này cô bắt buộc phải sống dưới cái bóng của Nghê Nghiên?... Lục Trạm Giang cùng mọi người đi uống rượu, Nhiếp Sơ Ngữ vẫn ngồi một bên, chẳng bao lâu sau bên cạnh cô có thêm một người. Cô nhận ra đó là cô gái được An Diệc Thành đưa tới. Xem ra An Diệc Thành cũng đã bị người ta kéo đi uống rượu. Hai người con gái cùng một hoàn cảnh, Nhiếp Sơ Ngữ mỉm cười với đối phương, đối phương cũng cười với cô. Nhiếp Sơ Ngữ ngồi một lúc liền muốn vào nhà vệ sinh, hỏi người phục vụ mới biết phương hướng đại khái. Sau khi ra khỏi đại sảnh, có vô số những hành lang gấp khúc. Cô đi được một đoạn mà vẫn chưa nhìn thấy tấm biển đề nhà vệ sinh, nghĩ bụng không biết mình có đi nhầm không. Đang chuẩn bị quay lại đường cũ thì nghe thấy thanh âm vọng tới. "Em đưa cô ấy tới đây định làm gì?" Trong giọng nói của Chu Thừa Nghiệp có một sự trách móc nặng nề. Hình như Lục Trạm Giang đang cười, "An Diệc Thành đưa bạn gái tới thì anh cảm thấy bữa tiệc này được coi trọng, sao quay sang em lại thay đổi rồi? Anh, anh đừng áp đặt như vậy có được không?" "Rõ ràng em biết anh có ý gì, không chỉ mình anh nghĩ vậy, lẽ nào em cho rằng Đại ca sẽ không nghĩ vậy?" Đương nhiên Cố Trường Dạ từng gặp Nghê Nghiên, khoảng cách giữa Lục Trạm Giang và Cố Trường Dạ ít nhiều có liên quan tới Nghê Nghiên. Hôm nay Lục Trạm Giang lại ngang nhiên dẫn một cô gái có diện mạo giống Nghê Nghiên tới, trong mắt người có bụng dạ, đó tuyệt đối là hành vi cố tình chống lại Cố Trường Dạ. Việc này dĩ nhiên sẽ làm xấu đi mối quan hệ giữa Cố Trường Dạ và Lục Trạm Giang, chỉ là không biết ai sẽ là ngư ông đắc lợi vào lúc này. Lục Trạm Giang hừ một tiếng, không nói gì. Chu Thừa Nghiệp thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Chú thực sự không cố ý?" "Trong mắt anh, em vô vị vậy sao?" "Dẫu sao bây giờ cũng đang là thời kì đặc biệt, anh lo..." Chu Thừa Nghiệp vỗ vai Lục Trạm Giang, "Chú mãi mãi là em trai của anh." Thế nên thứ anh ấy suy tính luôn là lợi ích và tương lai của Lục Trạm Giang. "Em hiểu." "Vậy cô ấy..." Chu Thừa Nghiệp có vẻ không biết nên mở lời thế nào, "Chú đối với cô ấy là thật lòng chứ?" Cho dù không thể mở lời, Chu Thừa Nghiệp cũng đã mở lời rồi. Lục Trạm Giang vì câu này mà bật cười, "Anh, không phải như anh nghĩ đâu, chuyện giữa em và cô ấy rất phức tạp, đôi ba câu không thế nói rõ, anh đừng căn vặn nữa." "Ba năm trước chú đã có suy nghĩ muốn quay về An Xuyên, anh còn tưởng chú đã hiểu ra, sau đó có người nói..." "Không cần vòng vo do thám nữa, là cô ấy." Lục Trạm Giang thừa nhận rất thẳng thắn. Sau đó lại trầm mặc rất lâu. Một lúc lâu sau, Chu Thừa Nghiệp mới thờ dài, "Nếu chú đối với Nghê Nghiên...", anh có vẻ rất khó khăn mở lời, "Khi đó vì sao lại lựa chọn như vậy?" "Em nói rồi, không phải như anh nghĩ đâu." "Lục Trạm Giang, rốt cuộc chú đang lừa gạt ai? Nếu không phải vì có tình cảm với Nghê Nghiên, vì sao bao năm nay bên cạnh chú không có người con gái nào, cho dù tìm cũng tìm một người giống với Nghê Nghiên đến vậy?"
Chương 23
Nhiếp Sơ Ngữ lùi dần từng bước một sau đó bỏ tất cả những gì vừa nghe được lại sau lưng. Những điều Chu Thừa Nghiệp nói mới là sự thật cũng là sự nhận định tận sâu trong lòng cô. Cô muốn biết Nghê Nghiên rốt cuộc là một cô gái như thế nào mà có thể khiến Lục Trạm Giang nhung nhớ đến vậy, không ngại tìm kiếm hình bóng cô ấy trên người mình. Còn bản thân cô chính là một kẻ đại ngốc, còn muốn đi phẫu thuật mắt hai mí, rõ ràng là đáng sợ như vậy nhưng dường như chỉ cần Lục Trạm Giang gật đầu, cô sẽ không chùn bước. Cô bỗng nhìn thấy cô gái tới cùng An Diệc Thành, Trình Vũ Phi. "Cô sao vậy? Sắc mặt có vẻ không ổn lắm." Trên gương mặt Trình Vũ Phi toát lên vẻ quan tâm. Nhiếp Sơ Ngữ lắc đầu, "Ở đây rộng quá, tôi muốn vào nhà vệ sinh nhưng lại đi nhầm đường." Trình Vũ Phi cười khẽ, "Đúng là cô đi nhầm rồi, nhà vệ sinh ở bên này." Lúc ấy Nhiếp Sơ Ngữ mới đi theo. Đi nhầm đường hình như không đáng sợ, chỉ cần tìm lại được con đường chính xác. Đáng sợ là, rõ ràng đã biết đó là một con đường sai mà người ta vẫn khăng khăng đi một mạch tới cùng, nhất quyết không quay đầu...... Nhiếp Sơ Ngữ không biết Lục Trạm Giang rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu, nhưng khi đỡ anh lên xe, ngồi vào trong rồi, anh hoàn toàn dựa hẳn vào người cô. Chóp mũi cô toàn là mùi rượu nồng nặc anh phả ra. Tâm trạng anh hôm nay nhất định đã bị đả kích, nếu không tuyệt đối không uống nhiều đến vậy. Vì những lời Chu Thừa Nghiệp nói ư? Cô cúi đầu, nhìn khuôn mặt anh qua thứ ánh sáng mờ ảo trong xe. Giờ đây, anh luống cuống vì một người con gái khác, vì sao cô vẫn còn ngưỡng mộ người ấy có được sự đối xử của anh đến thế? Tay cô vuốt ve gương mặt anh, rất muốn hỏi anh rằng: Liệu có một ngày anh cũng đi quá giới hạn như thế này vì em không? Chắc là không đâu nhỉ, đến cả bản thân cô cũng có thể tự cho mình một câu trả lời. Trở về biệt thự, cô dìu Lục Trạm Giang từ trong xe ra. Kỷ Niên và Trần Bình lập tức định qua đỡ nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó, họ lại im lặng rời đi. Nhiếp Sơ Ngữ đang định gọi họ lại, còn chưa lên tiếng, họ đã đi xa rồi. Cô đành một mình đỡ Lục Trạm Giang vào nhà. Lục Trạm Giang nửa tỉnh nửa mơ nhìn cô, Nhiếp Sơ Ngữ cắn môi, cũng không biết lúc này anh đã say đến mức nào. Cô dìu anh vào phòng, đỡ anh nằm lên giường. Cô cởi tất cho anh trước rồi cởi áo khoác ngoài, định lát nữa sẽ lấy một ít nước lau người cho anh. Khi cô chuẩn bị rời đi, tay bỗng bị anh kéo, cả người cô ngã xuống giường, sau đó anh lật người đè lên cô. Ánh mắt anh mơ màng đến lạ, anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, động tác vô cùng dịu dàng. Cô cắn môi, lúc này anh vô cùng quyến rũ nhưng cô vẫn phải nhắc nhở anh: "Lục Trạm Giang, anh biết em là ai không?" Trong lòng, cô thầm lên tiếng: Cô không phải là Nghê Nghiên, cô là Nhiếp Sơ Ngữ. Cô đã làm thế thân của Nghê Nghiên lâu như vậy nhưng thực sự không muốn làm cả đời. Cô không cho phép bản thân mình cứ mãi đáng thương như vậy. "Tôi không say." Lục Trạm Giang cúi đầu, hôn khẽ lên má cô. Nhiếp Sơ Ngữ như bùng nổ, giãy giụa kịch liệt, sau đó nhấn mạnh từng từ: "Anh nhìn cho kĩ đi, em là Nhiếp Sơ Ngữ." Ánh mắt cô kiên định là thế, cứ trân trân nhìn anh như vậy. Lục Trạm Giang dường như không hiểu vì sao cô lại nổi giận, phản ứng chậm chạp sau đó mới gật đâu, "Tôi biết." Lần này bất luận Nhiếp Sơ Ngữ có giãy giụa kiểu gì anh cũng giữ chặt cô, hôn cô, không cho phép cô có bất kì sự phản kháng nào. Cô rất muốn hỏi anh: Thực sự biết cô là ai rồi sao? Thực sự biết rõ rồi ư, biết rồi ư?... Sau trận cuồng phong, người bên cạnh đã ngủ say. Cô đờ đẫn nhìn trần nhà, là bóng tối, vốn dĩ không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn duy trì tư thế đó. Hồi ức không bỏ qua bất kì cơ hội nào. Cô vẫn còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên trao thân cho anh. Sau khi họ chính thức yêu đương, anh không hề chạm vào cô vì cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, mặc dù cô tự nhận bản thân không còn nhỏ nữa. Tới tận sau sinh nhật lần thứ mười chín của cô, anh mới biến cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ. Đối với anh, cô có một tình cảm không thể nói thành lờí, đây là người đàn ông luôn tôn trọng cô, nói không động vào cô và thực sự đợi cô một năm, sau đó coi trọng cô hơn bao giờ hết. Đêm đó, cô rất căng thẳng, cũng có chút sợ hãi. Cô biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng động tác của anh rất nhẹ nhàng, êm ái, hình như chỉ hơi dùng sức một chút là có thể vò nát cô. Cô như một bảo bối quý giá trong trái tim được anh thương yêu. Chính sự dịu dàng ấy như một chiếc bẫy, mới khiến cô sau khi sa chân vào khó mà thoát ra. Khi Lục Trạm Giang tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu óc u mê. Anh nhìn về phía người nằm bên cạnh. Mí mắt cô đang run nhẹ, điều này chứng tỏ cô đã tỉnh, chỉ đang nhắm mắt mà thôi. Tối qua quả thực anh đã uống không ít nhưng vẫn chưa tới mức quên hết mình đã làm chuyện gì. Anh bật dậy khỏi giường, cầm quần áo vào phòng tắm. Sau khi anh đi rồi, Nhiếp Sơ Ngữ mới mở mắt ra. Cả đêm cô không hề chợp mắt, lúc này cả người đau nhức, mệt mỏi, thế nên cô cũng từ bỏ dự định ra đi. Cô có chút hối hận, vì sao ban nãy không mở mắt ra, như vậy có thể nhìn rõ cảm xúc thực sự của anh sau khi tỉnh giấc, chắc cô sợ thất vọng, thế nên giả vờ chưa tỉnh. Lục Trạm Giang chẳng mấy chốc đã ra khỏi nhà tắm. Anh nhìn người nằm trên giường. Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì. "Tôi biết tôi đã làm gì." Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới nhìn về phía anh, khóe môi cô cong lên một nụ cười. Anh đang nói với cô rằng anh sẽ chịu trách nhiệm sao? Hoàn toàn không cần thiết, dẫu sao đây đâu phải là lần đầu tiên, huống hồ chính cô chủ động tới bên anh, anh vì cớ gì phải nuôi kẻ không liên quan như cô? Lục Trạm Giang bước đến, ngồi xuống mép giường, giơ tay sờ lên mặt cô, rồi trượt từ má xuống bờ môi, "Đừng cười như vây, tôi không thích." Cô đối diện với ánh mắt anh, nó nhuộm một tầng u ám mà cô không thể đọc hiểu. "Nhiếp Sơ Ngữ, tôi rất tỉnh táo." Anh nhắc lại lần nữa, hình như đang tuyên bố điều gì. Nhiếp Sơ Ngữ nhíu mày, anh đang giải thích chuyện hôm qua ư? Khi cô còn chưa nghĩ ra thì anh đã đứng dậy, đi về phía cửa, rồi dừng bước nhưng không quay người lại, "Hôm nay tôi phải ra ngoài giải quyết một số việc." Mãi lúc sau Nhiếp Sơ Ngữ mới hiểu ra. Anh đang nói với cô hôm nay anh sẽ ra ngoài, cũng là một cách trá hình để thông báo lịch trình của anh tới cô. Nhiếp Sơ Ngữ nằm trên giường rất lâu, mãi sau mới từ từ ngồi dậy, đi tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm. Người làm vẫn khách khí với cô như mọi khi. Sau khi ăn xong, cô lập tức quay trở lại phòng mình. Cô rút di động ra, một lần nữa đăng nhập vào hòm thư. Bên trong có một bức thư mới, nhắc cô phải nhanh chóng làm chuyện mà bọn chúng yêu cầu. Nhiếp Sơ Ngữ nhìn những dòng chữ ấy, cho tới tận khi nó tự động biến mất. Lúc này cô mới viết, rất lâu rồi cô không có tin tức gì về Chu Cẩn Phong, cô bắt buộc phải biết tình hình hiện tại của anh ấy. Thư đã được gửi đi, cô đợi rất lâu nhưng không có câu trả lời. Cô cầm di động một lúc, cuối cùng tắt hòm thư. Lục Trạm Giang không có nhà, cô lại lẩn quẩn trong vườn giết thời gian. Cô ngồi xổm bên một khóm hoa lạ, ngắm những loài thực vật màu đỏ rực rỡ này, có chút ngạc nhiên. Giữa những gốc cây thấp bé lại có một màu đỏ tới nhức mắt nhưng không phải hình dạng của hoa mà được tạo nên bởi rất nhiều tầng lá so le. Cô hoàn toàn không thích màu này nhưng khi cả một mảng đồng sắc xuất hiện, vẻ đẹp ấy lại quá nổi bật. Chợt vọng tới tiếng ô tô, cô quay người nhìn về phía đó. Lục Trạm Giang mới ra ngoài không lâu, lẽ nào đã trở về nhanh như vậy? Đang cảm thấy kì lạ thì nhìn thấy người giúp việc ra mở cửa. Cô cũng không quay đi mà nhìn thẳng về phía người bước vào. Không phải Lục Trạm Giang, mà là Chu Thừa Nghiệp, hơn nữa trông dáng vẻ của người làm hình như cũng biết Chu Thừa Nghiệp, chắc đây không phải lần đầu tiên anh ta tới nơi này. Nhiếp Sơ Ngữ ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi về phía Chu Thừa Nghiệp. Anh ta tới đây chắc để tìm Lục Trạm Giang, nhưng Lục Trạm Giang có việc đã ra ngoài rồi. Nhiếp Sơ Ngữ bước tới, Chu Thừa Nghiệp đương nhiên cũng nhìn thấy nên mỉm cười thân thiện với cô. Nhiếp Sơ Ngữ vẫn cảm thấy xa lạ với Chu Thừa Nghiệp Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Anh ấy ra ngoài rồi ạ, không có nhà. Nếu anh có việc quan trọng..." "Tôi không tới tìm nó." Tuy Chu Thừa Nghiệp cười ôn hòa nhưng khi ngắt lời lại cực kì quyết đoán. "Dạ?" "Cô Nhiếp, hôm nay tôi tới tìm cô." Lời nói của Chu Thừa Nghiệp khiến Nhiếp Sơ Ngữ vô cùng ngạc nhiên, một lúc sau mới nuốt xuống những gì mình định nói. Cô và Chu Thừa Nghiệp hoàn toàn không có quan hệ qua lại, hôm nay đối phương tới tìm mình, chắc hẳn cũng vì quan hệ với Lục Trạm Giang. Chỉ có điều, cô phát hiện ra Chu Thừa Nghiệp có tướng mạo tuấn tú nho nhã, ôn hòa lịch thiệp, nhưng từ trong cốt tủy có lẽ cũng là một kiểu người giống như Lục Trạm Giang, đều không phải loại dễ chọc vào. Nhiếp Sơ Ngữ cùng Chu Thừa Nghiệp đi vào vườn. Trong vườn có vô số các loài cây, nhìn những loài thực vật xinh đẹp này, tâm tình cũng trở nên dễ chịu, khiến người ta không còn căng thẳng nữa. "Không biết cậu chủ Chu tìm tôi vì chuyện gì?" Nhiếp Sơ Ngữ biết những người như bọn họ trước giờ đều rất kiên nhẫn, thông thường "dĩ bất biến ứng vạn biến", dĩ nhiên cô không phải đối thủ của họ, thế nên cứ thẳng thắn cho xong. Chu Thừa Nghiệp quay người nhìn cô, hình như đang đánh giá cô, sau đó quay đi, "Có ai từng nói với cô, cô rất giống một người chưa?" Nhiếp Sơ Ngữ lập tức cau mày, anh ta tới đây để nhắc nhở cô ư? Nói với cô rằng, cô chẳng qua chỉ là thế thân của một người phụ nữ khác? Có điều anh ta lo xa quá rồi, chuyện này cô đã biết từ lâu. Cô nhìn về phía anh ta, bỗng phát hiện thì ra cô đoán nhầm, anh ta vốn không có ý nhắc nhở mà chỉ đang dò xét xem cô có biết chuyện này hay không mà thôi. Cô quả nhiên không phải đối thủ của mấy người này, vừa mở miệng liền chỉ còn cách thuận theo người ta. Chu Thừa Nghiệp đúng là đang dò xét, hơn nữa rất nhanh chóng phán đoán ra được từ biểu cảm của cô. Nhiếp Sơ Ngữ cười cười, "Cậu chủ Chu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!" Cô không chơi được với bọn họ, cũng không muốn chơi. Chu Thừa Nghiệp lắc đầu, "Xem ra cô Nhiếp có chút hiểu lầm với tôi rồi, hình như cảm thấy tôi không có ý tốt. Nhưng xin cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý đồ xấu với cô đâu." Nhiếp Sơ Ngữ tỏ ra nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài, "Vậy anh tìm tôi làm gì?" "Tôi không biết liệu cô có biết chuyện giữa tôi và Tiểu Giang hay không. Nó là em trai tôi, mặc dù xét về huyết thống không phải anh em ruột nhưng đối với tôi, nó còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Sau khi bố mẹ gặp tai nạn qua đời, chúng tôi càng phải nương tựa vào nhau mà sống. Là anh trai của nó, dĩ nhiên tôi mong mọi điều tốt lành đến với nó, đây là kì vọng của người anh như tôi." Nói tới đây, biểu cảm của Chu Thừa Nghiệp có phần nghiêm túc, "Nói thật lòng, khi Tiểu Giang đưa cô tới tham gia buổi tiệc, tôi rất lấy làm lạ. Có lẽ cô cũng đã nghe nói, về phương diện này Tiểu Giang tự bó buộc mình một cách quá đáng, gần như không dính dáng tới phụ nữ, nhưng đối với cô lại đặc biệt như vậy." "Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc anh định nói gì?" Nhiếp Sơ Ngữ nheo mắt lại, khẽ lắc đầu. Chu Thừa Nghiệp nhìn về phía rừng cây xanh xa xa, "Cô và Tiểu Giang không phải mới quen nhau, đúng không?" Nhiếp Sơ Ngữ trầm mặc. "Tôi hiểu tính cách của Tiểu Giang, nếu nó đã nguyện ý chấp nhận cô thì tức là nó đã đặt cô trong lòng. Hôm nay nó lựa chọn cô, nên tôi hy vọng cô có thể toàn tâm toàn ý với nó." Đây có lẽ là toàn bộ hy vọng của Chu Thừa Nghiệp, vốn dĩ vì Nhiếp Sơ Ngữ và Nghê Nghiên trông quá giống nhau, khiến anh có phần lo lắng cô biết được sự thật sẽ chịu không nổi, nếu giờ cô đã hiểu thì cũng bớt đi rất nhiều phiền phức "Từ nhỏ tới lớn, nó đều không thích người hay vật gì, nhưng một khi đã thích thì nó nghiêm túc và chân thành hơn ai hết." Nhiếp Sơ Ngữ cắn môi, cảm thấy những lời này rất buồn cười, "Anh không cảm thấy nực cười sao, anh nói mấy lời này trước mặt một thứ "hàng giả", chẳng bằng đi tìm thứ đồ thật kia." Cô cất bước định rời đi, cô đã chịu quá đủ những lời nói rằng cô đặc biệt, cô quan trọng rồi, vì những thứ này vốn dĩ nên thuộc về một người con gái khác, mỗi khi bị gắn mác cô đều cảm thấy cực kì khó chịu. Chu Thừa Nghiệp hiểu hàm ý trong lời nói của cô, "Tiểu Giang chưa từng nói với cô sao?" "Gì cơ?" Nhiếp Sơ Ngữ lúc này mới dừng bước. "Nghê Nghiên rất nhiều năm trước đã mắc bệnh và qua đời." Nhiếp Sơ Ngữ trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin vào sự thật này. Cô lùi lại hai bước, dường như có rất nhiều điều đã hiểu hết cả. Ngay từ lúc đầu, từ khoảnh khắc Lục Trạm Giang gặp gỡ cô, Nghê Nghiên đã biến mất khỏi cõi đời này, Với thân phận và địa vị của Lục Trạm Giang sao lại để mặc hàng thật không cần mà đi tìm một người phụ nữ thế thân như cô chứ. Thì ra vẫn có người con gái anh không thể có được, đó chính là người chết. Vì sao biết được sự thật này rồi cô lại chẳng thể vui vẻ lên được dù chỉ một chút. Nghê Nghiên đã qua đời từ rất lâu, rất lâu trước đây, nhưng trong lòng Lục Trạm Giang, vĩnh viễn là một sự tồn tại đặc biệt phải không? Cô cắn môi, nhất thời không biết mình nên nói gì. "Cô Nhiếp." Chu Thừa Nghiệp gọi cô lại, từ biểu cảm của cô có thể nhận ra cô không hề hay biết việc của Nghê Nghiên. "Nếu cô không bận thì có thể nghe tôi kể một câu chuyện không?"
Chương 24
Câu chuyện của Chu Thừa Nghiệp không dài, nhưng đủ để làm rõ chuyện tình cảm rối rắm phức tạp đó. Nghê Nghiên nhỏ tuổi hơn cả Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang, nhưng ba người họ lại lớn lên cùng nhau. Vì nhà ở khá gần, bình thường họ cùng nhau chơi đùa, lúc đi học cùng nhau tới trường. Vì lứa tuổi của Lục Trạm Giang và Nghê Nghiên gần nhau hơn nên thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn, dù sao cũng học cùng một trường. Lúc ấy, Lục Trạm Giang và Chu Thừa Nghiệp được coi là những đứa trẻ ngỗ nghịch, nhưng Nghê Nghiên từ lâu đã là một đứa con ngoan trong mắt người lớn. Chỉ có điều đứa con ngoan này khá lanh lợi, sở trường là tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt người lớn nhưng ngấm ngầm nghịch ngợm. Vì chuyện này Nghê Nghiên hay mắng bọn họ ngốc, không biết giả vờ hiểu chuyện trước mặt bố mẹ. Có "lá bài" con ngoan thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang đương nhiên là khinh thường lời của Nghê Nghiên, lúc đó đang là tuổi ăn tuổi chơi, dĩ nhiên muốn gì phải làm nấy rồi, ai lại muốn được khen ngợi trước mặt bố mẹ rồi làm rất nhiều việc mình không thích chứ? Thế nên mỗi lần hai người họ gây chuyện, Nghê Nghiên lại đi xin. Người lớn đều rất quý Nghê Nghiên, cô nói gì là nghe đó. Ba đứa trẻ chung sống vói nhau một thời gian dài, mỗi ngày một khôn lớn. Nghê Nghiên chẳng mấy chốc đã từ bé gái trở thành thiếu nữ, một cô gái xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Có rất nhiều chàng trai viết thư tình cho cô nhưng cô đều không màng, vẫn cùng Lục Trạm Giang và Chu Thừa Nghiệp nô đùa. Nói chính xác hơn là Nghê Nghiên bám lấy Lục Trạm Giang, không rời anh nửa bước. Cho tới một ngày, Nghê Nghiên tỏ tình với Lục Trạm Giang, gần như không cần thời gian chờ đợi thấp thỏm anh liền từ chối. Đó là lần đầu tiên Chu Thừa Nghiệp nhìn thấy Nghê Nghiên khóc. Khi cô khóc sẽ không phải kiểu đáng thương tội nghiệp mà là vừa uống rượu vừa chửi rủa Lục Trạm Giang khốn kiếp, cho dù có rơi lệ, Nghê Nghiên cũng đẹp đến mức khiến người ta sửng sốt. Chu Thừa Nghiệp bèn đi tìm Lục Trạm Giang, lúc ấy cậu đang cùng bạn bè chơi bời điên cuồng. Chu Thừa Nghiệp không hiểu vì sao Lục Trạm Giang lại từ chối Nghê Nghiên, vì rõ ràng Lục Trạm Giang phải thích Nghê Nghiên lắm mới đúng. Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang đánh nhau một trận đến mức cả hai đều bị thương. Chu Thừa Nghiệp nằm trên mặt đất, thở hồng hộc, Lục Trạm Giang thì từ từ bò dậy. Lúc cậu sắp đi, bỗng nhiên nhìn xuống Chu Thừa Nghiệp, "Anh, thật ra anh thích Nghê Nghiên phải không?" Một câu thôi nhưng dường như khiến Chu Thừa Nghiệp hiểu ra gì đó. Sau này trong nhà xảy ra biến cố, Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang bị thúc ép phải trưởng thành. Đó là quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời họ. Nghê Nghiên vẫn luôn âm thầm úng hộ họ, sự xuất hiện của Cố Trường Dạ đa mang tới cho họ rất nhiều sự giúp đỡ. Mãi về sau, Nghê Nghiên mắc bệnh nhưng không nói cho Lục Trạm Giang biết, Cô bảo Chu Thừa Nghiệp đừng nói với anh, cô không muốn để anh biết chuyện này. Lục Trạm Giang đi giải quyết một số chuyện rắc rối, sau khi xong việc trở về thì Nghê Nghiên đã qua đời, Lục Trạm Giang không được gặp Nghê Nghiên lần cuối cùng. Nhiếp Sơ Ngữ lặng lẽ nhìn Chu Thừa Nghiệp rời đi, Cô nghĩ, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rốt cuộc vẫn có cách biệt quá lớn. Trong mắt Chu Thừa Nghiệp, Nghê Nghiên đã sớm trở thành quá khứ, còn cô mới là hiện tại của Lục Trạm Giang, nên không cần phải để tâm tới sự tồn tại của Nghê Nghiên nữa, nên sống thật tốt với Lục Trạm Giang. Nhưng có ai hay, từ góc độ của cô, ảnh hưởng của Nghê Nghiên đối với Lục Trạm Giang sâu đậm dường nào, hoặc tình cảm của Lục Trạm Giang với Nghê Nghiên còn sâu đậm hơn bản thân anh tưởng tượng rất nhiều. Lục Trạm Giang vì Chu Thừa Nghiệp thích Nghê Nghiên mà từ chối lời tỏ tình của cô ấy, có lẽ năm xưa, những tưởng chẳng qua chỉ là một chuyện tình có thể rũ bỏ bất kì lúc nào. Tình cảm này sau khi Nghê Nghiên qua đời mới thức tỉnh Lục Trạm Giang. Anh và Nghê Nghiên ở bên nhau không chỉ một ngày hai ngày, cũng không phải một năm hai năm, mà là cả tuổi thanh xuân của nhau. Quãng thời gian tươi đẹp ấy, sau khi Nghê Nghiên ra đi giống như một loại rượu ngon lên men khiến người ta càng hồi tưởng lại càng không cam lòng. Nhiếp Sơ Ngữ rủ bỏ những suy nghĩ này khỏi đầu. Chuyện giữa Lục Trạm Giang và Nghê Nghiên đã không còn liên can gì tới cô nữa. Cô chỉ là một quân cờ người khác đặt bên cạnh Lục Trạm Giang, đợi khi làm xong mọi chuyện, cô sẽ cùng Chu Cẩn Phong cao chạy xa bay. Cô một lần nữa mở hòm thư ra, lần này bên trong có một bức thư mới. Trong thư nói rằng muốn biết tình hình hiện tại của Chu Cẩn Phong thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Chúng sẽ gửi cho cô một phần tài liệu, cô bắt buộc phải đọc thuộc chỗ tài liệu đó. Nếu như cô không biết điều thì hãy đợi nhận xác của Chu Cẩn Phong. Một lần nữa khi cô trả lời thư, đối phương lại tảng lờ, thậm chí thư đó bị thẳng thừng gửi trở lại. Lục Trạm Giang ngồi trên sofa bằng da thật màu đen, nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa được bao lâu, Kỷ Niên đã đẩy cửa đi vào. Anh mở mắt ra, nhìn về phía Kỷ Niên, phát hiện nét mặt anh ta có đôi chút kỳ quặc bèn ngước lên, "Có chuyện gì?" Kỷ Niên lắc đầu, giao tài liệu ra trước mặt Lục Trạm Giang. Căn phòng có chút u tối, vô hình tăng thêm vài phần bí bách. Kỷ Niên hít sâu một hơi. Để điều tra được những tài liệu này, Kỷ Niên đương nhiên đã biết nội dung. Giờ đây Nhiếp Sơ Ngữ đã quay trở lại bên cạnh Lục Trạm Giang, nhưng trong tài liệu lại nói rằng Nhiếp Sơ Ngữ từng thân thiết với một người đàn ông khác, thậm chí cô quay trở về bên cạnh anh rất có thể vì người đàn ông này. Là đàn ông, có lẽ đều không muốn nhìn thấy những chuyện như vậy, Kỷ Niên lại càng cúi gằm. Lục Trạm Giang cầm lấy tài liệu, bắt đầu xem xét. Mấy năm nay, anh chưa từng phái người đi tìm kiếm cô, cũng chưa từng quan tâm xem cô sống có tốt hay không. Không phải không có giây phút nào đó chợt nhớ tới cô, chỉ là không muốn vì sự tồn tại của mình làm ảnh hưởng tới cuộc đời cô. Chỉ cần anh không còn xuất hiện nữa, cũng không dùng bất kì thế lực nào để thăm dò cô thì cô sẽ không bị người khác chú ý, từ đó cô có thể đi trên quỹ đạo của mình, sống cuộc đời thuộc về mình. Anh lật tài liệu, đầu mày hơi nhướng lên, thì ra cô sống không hề tốt. Khi ấy cô trở về nhà, đưa toàn bộ số tiền cho bố mẹ nhưng rồi lại bỏ trốn, nguyên nhân cụ thể không ai hay biết, chỉ có điều bố mẹ cô trước nay đều tuyên truyền với tất cả mọi người rằng cô bất hiếu tới mức nào, sau khi kiếm được số tiền lớn ở bên ngoài thì không cần người bố người mẹ nghèo hèn này nữa, họ thật khổ mạng mới nuôi một đứa con gái như vậy. Nhiếp Thụ Toàn cầm số tiền đó lập tức mua nhà cho con trai, còn ngông nghênh dọn ra khỏi thôn. Nhưng không lâu sau đó, cậu con trai liên tục gây họa, đầu tiên là đánh nhau với người ta, đắc tội với một vài người máu mặt, sau đó lại nghiện ma túy. Toàn bộ tiền bạc của Nhiếp Thụ Toàn đều bị người con trai này vét sạch. Ông ta lại đưa cả nhà quay trở về xóm núi nhỏ bé ấy, hiện giờ đang tìm đủ loại quan hệ để hỏi thăm tung tích Nhiếp Sơ Ngữ, thậm chí còn chạy tới chỗ những người bạn trước đây quen biết với cô để mắng mỏ họ, bắt họ đưa cho cách thức liên lạc với cô. Những người bạn kia dĩ nhiên không biết cách liên lạc với Nhiếp Sơ Ngữ, nhưng Nhiếp Thụ Toàn lại cho rằng đối phương đang giấu mình, cứ vài ba hôm lại chạy tới chửi rủa. Đầu mày Lục Trạm Giang càng nhíu lại sâu hơn, sau khi lật xem một phần, anh đã nhìn thấy cuộc sống của Nhiếp Sơ Ngữ mấy năm nay. Cô mang theo một số tiền ít ỏi bắt đầu tìm việc làm, ban đầu không có chỗ ở nên phải ngồi ở ga xe lửa, sau đó vào làm trong một công xưởng chế biến thực phẩm. Ở đó hoàn cảnh rất tệ, lương cũng rất thấp, nhưng cô đã ở lại đó. Lục Trạm Giang nhìn thấy một phần quan trọng nhất trong tài liệu. Có người bỏ tiền ra tìm tung tích của Nhiếp Sơ Ngữ, ánh mắt anh dừng lại trên ba chữ "Chu Cẩn Phong". Chu Cẩn Phong đã dùng tiền tìm được Nhiếp Sơ Ngữ, còn dựa vào một số mối quan hệ để Nhiếp Sơ Ngữ tới một nơi khác làm việc, sau này Nhiếp Sơ Ngữ đã ổn định ở lại đó. Từ tài liệu có thế thấy Chu Cẩn Phong đối với cô rất tốt, hết mực quan tâm, không cần bất kì sự hồi đáp nào. Chu Cẩn Phong? Lục Trạm Giang suy ngẫm ba chữ này. Kỷ Niên dường như biết Lục Trạm Giang rất nghi hoặc, bèn giải đáp về mối quan hệ giữa Chu Cẩn Phong và Nhiếp Sơ Ngữ. Họ là hàng xóm cách vách, bắt đầu từ khi rất nhỏ, Chu Cẩn Phong đã rất tốt với Nhiếp Sơ Ngữ, còn từng vì Nhiếp Sơ Ngữ mà đánh nhau. Theo như cách gọi các mối quan hệ hiện nay thì Chu Cẩn Phong và Nhiếp Sơ Ngữ chính là thanh mai trúc mã. Lục Trạm Giang gật đầu, lại tiếp tục xem tài liệu. Tài liệu này rất đầy đủ hoặc có lẽ là quá đầy đủ. Lục Trạm Giang nhìn thấy một số tin tức, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bực bội. Đó là tin tức có được từ một số bạn làm thân thiết với Chu Cẩn Phong. Chu Cẩn Phong nói với người đó, cậu ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố này, dẫn theo vợ mình tới một thành phố khác sinh sống rồi sinh con đẻ cái... Lục Trạm Giang nắm chặt tập tài liệu sau đó lại buông ra. Thì ra cô đã định kết hôn sinh con, sống một cuộc đời bình yên cùng một người đàn ông khác, cuộc đời của cô sẽ không còn dấu chân Lục Trạm Giang anh nữa. Đây chẳng phải là chuyện anh đã hiểu từ nhiều năm về trước rồi sao? Vì sao bây giờ lại cảm thấy không muốn chấp nhận, sự bực bội vô cớ trong lòng không sao có thể xóa bỏ được. Lục Trạm Giang trầm mặc, Kỷ Niên và Trần Bình nhìn nhau, cũng không dám nói năng tùy tiện. Lục Trạm Giang nhắm mắt lại như đang suy tính gì đó, cuối cùng mở mắt ra, "Hiện giờ cậu ta đang nằm trong tay Kim Hạo?" Lục Trạm Giang lúc này mới lên tiếng hỏi, Trần Bình và Kỷ Niên biết ngay anh đã lý giải rõ ràng nhân quả rồi. Nhiếp Sơ Ngữ và Chu Cẩn Phong đã đi tới bước bàn chuyện hôn nhân, có thể khiến Nhiếp Sơ Ngữ cam tâm tình nguyện để Kim Hạo sắp xếp, vậy thì chắc chắn là Kim Hạo đã nắm được tử huyệt của cô, mà tử huyệt đó dĩ nhiên là Chu Cẩn Phong, người có thể làm bất kì chuyện gì vì cô vô điếu kiện. Trần Bình tiến lên một bước, "Theo kết quả điều tra, đích thực là như vậy." Kỷ Niên không thể đoán được biểu cảm của Lục Trạm Giang, bèn lên tiếng: "Anh Lục, với khả năng của Kim Hạo, muốn xóa những dấu vết này có lẽ không phải chuyện khó nhưng hắn lại để chúng ta điều tra ra được, không gặp bất kì trở ngại nào, thậm chí là rất thuận lợi. Kim Hạo tuyệt đối không thể để sơ suất như vậy được, có thể hắn cố tình..." Lục Trạm Giang nhìn Kỷ Niên, "Cậu cảm thấy việc này là gài bẫy?" Kỷ Niên gật đầu. Lục Trạm Giang day huyệt thái dương, hình như ngẫm nghĩ rồi mới nhìn Trần Bình, "Nghe ngóng được Chu Cẩn Phong đang ở đâu chưa?" "Kim Hạo rất xảo quyệt, cố tình bài binh bố trận gây nghi ngờ. Hiện tại em chỉ có thể xác định được trên phạm vi rộng, cụ thể ở đâu còn cần phải điều tra thêm." Lục Trạm Giang gật đầu thể hiện đã hiểu. Kỷ Niên định nhắc nhở Lục Trạm Giang điều gì đó, chỉ có điều lời nói tới miệng vẫn quyết định nuốt xuống. Bọn họ theo Lục Trạm Giang lâu như vậy, nên tin tưởng anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không.
Pháo Hoa Pháo Hoa - Lục Xu