We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
orin rảo bước quanh phòng giam nhỏ bé cô ở cùng với người giám hộ của mình, Phoebe. Trong lúc bước đi, trí óc của cô cũng phát triển, và ngôn ngữ cũng vậy. Cô đã học cách đi lại, và khám phá từng centimet quanh phòng giam. Từ bên này sang bên kia phòng giam là năm bước ngắn, từ phía sau đến các thanh chắn là bốn bước. Trong phòng không có cửa sổ, nên ánh sáng duy nhất là từ những cây đuốc phía ngoài hành lang giữa các phòng giam.
Không hề có gì riêng tư - mọi thứ diễn ra một cách lộ liễu sau những thanh chắn phòng giam. Những người lính gác có thể nhìn vào bất kỳ lúc nào để quan sát hoạt động của các tù nhân.
Điều Lorin vẫn chưa hiểu là tại sao họ lại phải ở đây. Khi Ngọn lửa thần đâm xuống ngôi nhà của họ, cô vẫn còn là một cô bé. Cô đã bất tỉnh kể từ đó tới giờ. Cô không hề phạm tội, không làm gì sai. Cả Phoebe cũng vậy, điều duy nhất bà làm là chăm sóc cô trong giấc ngủ dài của mình.
Vậy tại sao thần Jupiter lại giam họ vào cái nơi khủng khiếp này?
Khi cô đứng tựa người vào những thanh sắt chắn phòng giam, cô có thể nghe thấy tiếng của những tù nhân khác xung quanh, họ nói chuyện, ẩu đả và thậm chí đôi lúc khóc than - tất cả đều cố tồn tại trong chừng mực nào họ có thể.
Cô quay lại nhìn người giám hộ của mình đang ngồi trên giường. “Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi ạ?”
“Ta cũng không biết nữa,” Phoebe thú nhận. “Chúng ta không có cách nào để đo đếm thời gian. Dù ta biết là đã rất rất lâu rồi.” Bà vỗ vỗ xuống giường. “Lại đây, ngồi cạnh ta. Ta rất vui vì cuối cùng con cũng đã tỉnh lại. Ta không thể tả được nỗi cô đơn của ta bấy lâu nay, khi chăm sóc con trong giấc ngủ. Nhưng tất cả nỗi buồn đã qua đi kể từ khi con tỉnh giấc.”
Lorin ngồi xuống. “Chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu nữa?”
“Ta không nghĩ thần Jupiter có ý định thả chúng ta ra. Ông ta đã chiến thắng. Ông ta có quyền giam giữ chúng ta ở đây chừng nào ông ta thích.”
“Ai đã khơi mào?”
“Cuộc chiến à?” Phoebe nhún vai. “Ta cũng không rõ. Ta quá bận chăm sóc con sau thảm họa ấy. Nhưng không lâu sau khi Ngọn lửa thần đâm xuống nhà của gia đình con thì chiến tranh đã diễn ra. Thần Saturn cố gắng hết sức để bảo vệ chúng ta, nhưng Jupiter và những người anh em của hắn ta đã tấn công. Trong một thời gian dài, chiến tranh đã diễn ra giữa xứ Titus của chúng ta và xứ Olympus, và chúng ta buộc phải trốn đi khi thần Saturn chiến đấu vì tự do của chúng ta.”
“Thần Saturn chăm lo cho chúng ta ư?” Phoebe gật đầu. “Rất nhiều. Người đã tạo ra một quân đoàn Titan Ảo ảnh để chúng ta không cần phải tham chiến. Các Titan Ảo ảnh này là đội quân hùng mạnh và tinh nhuệ và họ hoàn toàn trung thành với thần Saturn. Không may thay họ đã bị vũ khí bí mật của Jupiter đánh bại. Không ai có thể đấu lại nó.”
“Vũ khí ấy là gì vậy?”
Trông Phoebe như thể bà muốn nói điều gì đó, nhưng kìm lại được. “Điều đó không còn quan trọng nữa. Họ đã đánh bại chúng ta, và Jupiter đã tống giam chúng ta vào đây.”
“Con ghét Jupiter,” Lorin nói.
“Ta cũng vậy, con yêu à. Nhưng chúng ta đừng nói về chiến tranh nữa được không? Chúng ta còn nhiều điều để chúc mừng, như là con đã đi lại được chẳng hạn.”
Lorin gật đầu. “Khi ngủ con đã có những giấc mơ.”
“Thật vậy à? Mơ về gia đình và những niềm vui khi con chơi đùa cùng bạn bè phải không? Con có một người bạn thân là thần rừng Dyn. Con có mơ thấy cậu ấy không?”
Lorin lắc đầu. “Không, con không nhớ Dyn. Con mơ thấy một nơi rất khác nơi này. Con không biết miêu tả nơi đó như thế nào. Nhưng ở đó đầy những người rất cao. Họ không có tóc, và di chuyển như đang lướt trên không. Họ không bao giờ to giọng hay khóc lóc. Có những con vật lớn, kỳ lạ ở đó nữa, và mọi người bảo vệ những sinh vật đó.”
“Nghe khá là đáng sợ đấy,” Phoebe vừa nói vừa cầm tay cô.
“Ôi không, không hề. Ở đó rất yên bình. Những người ở đó quan tâm đến mọi thứ, không chỉ thế giới của họ, mà tất cả các thế giới khác. Họ đặc biệt quan tâm đến những loài vật họ đưa về để chăm sóc. Họ gọi nó là Thánh địa.” Lorin cúi đầu.
“Nhưng họ bắt đầu mệt mỏi với sự trường tồn mãi mãi của mình, nên một ngày họ họp nhau lại và cùng giải phóng bản thân vào trong vũ trụ. Tuy nhiên có một người trong số họ không đến kịp, và bị bỏ lại đằng sau. Cô ấy cố đuổi theo những người khác, nhưng thất bại. Cô ấy bị bỏ lại một mình, lạc lõng và trôi dạt giữa các hành tinh. Thật là buồn.” Phoebe cười hiền từ. “Ta hiểu ý nghĩa của giấc mơ của con.” “Người hiểu ạ?”
Bà gật đầu. “Con mơ về cuộc đời của chính con, trước khi thảm họa xảy ra. Những cư dân xứ Titus là những con người hiền lành, yêu chuộng hòa bình, và Titus là chốn thiên đường, với nhiều thực thể sống khác nhau. Nhưng rồi mảnh vụn của ngôi sao kia đến và phá hủy ngôi nhà của con. Ở một góc độ nào đó, dù con đã bất tỉnh, hẳn con đã nhận thức được về cái chết những người trong gia đình và con muốn đi theo họ. Nhưng con không thể. Con, như ở trong giấc mơ, đã bị bỏ lại phía sau. Nhưng con không cô đơn, con yêu à. Đã có ta ở đây bên con, mãi mãi.”
Lorin gật đầu. Nhưng lời giải thích của Phoebe dường như vẫn chưa đúng lắm. Ý nghĩa của giấc mơ này còn hơn thế nữa, cô chắc chắn về điều đó. Cô chỉ không nhớ hết các chi tiết trong mơ để kết nối chúng với nhau.
“Con cũng mơ thấy một điều nữa - có một cô gái.”
Phoebe mỉm cười. “Cô gái nào?’
Lorin nhìn vào đôi mắt trũng sâu của người giám hộ. “Con không nhớ được nhiều - chỉ nhớ được là phải tìm được cô ta, điều đó rất quan trọng, vì cô ta đã lấy mất của con một thứ.”
“Kẻ nào đã ăn trộm đồ từ cô bé quý giá của ta?” “Tên cô ta là Emily.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan