You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ả nhóm bước vào ánh sáng rực rỡ mạnh mẽ của Dòng Mặt trời. Đây là con đường mà các cư dân Olympus sử dụng để di chuyển từ thế giới này sang thế giới khác. Con đường này ồn ào và chứa đầy năng lượng sáng trắng khiến từng sợi lông tơ trên tay Emily dựng đứng. Cưỡi trên lưng Pegasus, cô nhìn lại gương mặt đầy lo lắng của cha mình đang dõi theo theo hướng cô đi. Cô bé cầu nguyện có thể mau chóng mang tin tốt về Olympus cho ông.
Phía sau Emily và Pegasus là Joel đang cưỡi trên lưng Chrysaor, và Paelen bay bên cạnh trên đôi xăng đan có cánh của mình. Emily nhìn lại Alexis đang bay sau cùng. Gương mặt Nhân sư nghiêm nghị sải đôi cánh đại bàng của mình theo nhịp bay cùng Pegasus.
Khi họ ra khỏi Dòng Mặt trời, Emily bừng tỉnh cảm nhận hơi ấm mùa hè của nơi họ đến. Cha cô nói đúng. Thời gian giữa các thế giới hoàn toàn khác nhau. Trong khi ở Olympus đang là buổi đêm thì ánh nắng ban ngày đang ngập tràn bầu trời New York. Họ cũng nhận ra rằng một ngày ở Olympus bằng mấy tuần ở thế giới con người.
Họ quyết định quay lại thành phố New York nơi giải đua Belmont Stakes, giải đua ngựa cuối cùng trong chuỗi ba giải Tam vương miện diễn ra. Đây cũng là nơi người ta thấy Tornado Warning lần cuối. Khi họ từ Dòng Mặt trời bay ra, Emily có thể nhìn thấy cột ăng ten khổng lồ trên nóc tòa nhà Empire State ngay phía dưới họ. Cô có thể nhìn thấy rõ những du khách đang đứng trên đài quan sát. Họ đều đang tập trung ngắm toàn cảnh thành phố phía bên dưới nên không nhìn thấy Emily và các bạn phía trên. “Pegs, chúng ta bay thấp quá. Bay cao hơn lên đi.”
Pegasus điều khiển đôi cánh của mình và dẫn đầu cả nhóm bay cao lên trên, băng qua thành phố. Emily quay lại nhìn Joel. Cậu đang lắc đầu “Như vậy quá lộ liễu!” Cậu hét. “Cậu có nghĩ là có người sẽ nhìn thấy chúng ta không?”
“Tớ hy vọng là không”, Emily đáp lời.
Joel hét to với Paelen. “Cậu dẫn đầu đi. Ra lệnh cho đôi xăng đan của cậu tìm Tornado Warning. Chúng ta sẽ qua nhìn cậu ta một cái rồi đi về luôn.”
Paelen hướng đôi xăng đan của mình về phía trước. Khi đã bay trước Pegasus một đoạn, cậu ra lệnh cho nó “Đưa chúng ta đến chỗ Tornado Warning.” Emily nắm cương Pegasus chặt hơn và chuẩn bị chuyển hướng bay. Nhưng khi cô bé nhìn lại phía Paelen, rồi nhìn đôi xăng đan có cánh của cậu ta, cô nhận thấy không có gì xảy ra cả. Thông thường sau khi cậu ta ra lệnh cho đôi xăng đan của mình, đôi cánh nhỏ sẽ vẫy mạnh ra hiệu đã nhận lệnh và sẵn sàng phục tùng.
“Tornado Warning”, Paelen lặp lại. “Hãy tìm Tornado Warning!”
Paelen lặp lại yêu cầu của mình vài lần nữa nhưng đôi xăng đan của cậu vẫn giữ nguyên vị trí. Cậu nhìn lại phía Emily và nhún vai. “Nó không biết cậu ta đang ở đâu.”
Hiện giờ họ đã bay đến trung tâm thành phố. Phía bên phải Emily có thể nhìn thấy cây cầu George Washington. Cô vươn người tới trước và chỉ. “Pegasus, em có nhìn thấy cây cầu cao cao phía trước không? Em hãy đi dọc theo cây cầu, nó sẽ đưa chúng ta đến chỗ có thể hạ cánh”. Cô gọi với sang Paelen. “Hãy đi theo tớ!”
Pegasus bay vút vào không trung. Bên dưới họ là cây cầu treo cao lớn bắc qua sông Hudson, đưa họ hướng sâu hơn về phía New Jersey. Khi bay qua Fort Lee, Emily nhìn thấy một khoảnh rừng rậm cây hiện ra trong tầm mắt phía xa xa bên phải. “Cho bọn chị xuống phía kia Pegs. Chúng ta cần hội ý một chút.”
Sau một vài phút tìm kiếm, Pegasus đã thấy một khoảnh đất trống giữa rừng cây. Khi con tuấn mã hạ độ cao xuống gần mặt đất, Emily mau chóng tụt xuống. Cô tiến lại gần đám bạn của mình.
“Có vấn đề gì vậy?” Cô hỏi Paelen. “Tại sao đôi xăng đan của cậu không thể tìm được Tornado?” Paelen nhún vai “Tớ cũng không rõ nữa.
Trước đây nó chưa bao giờ làm tớ thất vọng cả.” “Nó vẫn hoạt động tốt chứ?” Joel hỏi. “Cậu thử kiểm tra lại xem nào? Yêu cầu chúng đưa cậu đến đảo Governor”
Paelen gật đầu và nhìn xuống đôi xăng đan có cánh của mình. “Đưa ta đến đảo Governor!” Ngay lập tức những chiếc cánh nhỏ đập mạnh ra hiệu đã nhận lệnh và nâng cậu lên khỏi mặt đất hướng về phía hòn đảo nhỏ phía nam Manhattan. “Dừng lại!” Paelen ra lệnh. “Đưa ta về chỗ Emily” “Vậy là nó vẫn hoạt động tốt mà”, Joel lầm bầm.
“Có thể nó không giải mã được mệnh lệnh.” Alexis vừa tiến lại gần họ, gập đôi cánh sau lưng và nói chen vào. “Liệu có thể là do Tornado Warning là sản phẩm lai giữa Pegasus và kỹ thuật hiện đại của thế giới này, nên khiến đôi xăng đan cảm thấy bối rối.”
“Thật là ngu ngốc.” Emily nói.
Alexis nheo đôi mắt xanh hỏi. “Cô có lời giải thích nào tốt hơn chăng?”
Emily không có. Nhưng cô cũng không muốn Nhân sư biết điều đó. Cô vẫn rất miễn cưỡng trước sự có mặt của Alexis trong nhóm. “Nếu đôi xăng đan không thể tìm thấy dấu vết của Tornado thì chúng ta phải làm gì đây? Đó là kế hoạch ban đầu mà.”
Joel vuốt vuốt cằm. “Chúng ta không thể về nếu chưa nhìn tận mắt con ngựa đó được. Chúng ta phải tìm ra nó theo cách khác thôi. Hãy thử kiểm tra trên mạng xem trận đua ngựa kế tiếp có nó tham gia là ở đâu vậy?”
“Làm thế nào cơ chứ?” Emily hỏi. “Chúng ta không thể cứ thế bước vào quán cà phê internet được - trông nhóm chúng ta quá nổi bật.”
“Tớ cũng không định như vậy”, Joel đáp lời. “Chúng ta cần một ai đó có máy tính kết nối internet ở nhà. Nhưng chúng ta biết ai như vậy chứ?”
“Dì của tớ”, Emily đề xuất. “Nhưng bọn CRU đang giám sát dì ấy rất kỹ càng.”
“Tớ chẳng có bạn học nào ở lớp cả”, Joel lầm bầm. “Mà gia đình nuôi tớ thì không dùng máy tính, nên là có về đó cũng chả được tích sự gì.”
“Tớ biết rồi”, Paelen hào hứng gợi ý. “Chú Earl có được không? Chú ấy có thể giúp chúng ta.” Emily nghĩ đến Earl, chủ nhân của ngôi nhà nơi bọn họ ẩn náu lần trước, nhà hàng Táo đỏ. Lần trước khi họ ở đây chú ấy đã giúp đỡ họ. Ngay cả sau khi bị thương nghiêm trọng trong cuộc tấn công của bọn Nirad thì chú vẫn làm mọi việc có thể để giúp đỡ cả bọn.
Cô bé nhìn sang Paelen và gật đầu. “Ý kiến không tồi chút nào. Cậu nghĩ đôi xăng đan có thể giúp chúng ta tìm chú ấy không?”
Paelen cúi xuống đôi xăng đan và yêu cầu. “Đưa ta đến chỗ chú Earl.”
Những chiếc cánh nhỏ xíu vỗ mạnh và nâng Paelen lên khỏi mặt đất. Không hề do dự chúng sẵn sàng đưa cậu bay vọt lên khỏi tầng cây lao vút lên bầu trời.
“Paelen, ngừng lại!” Joel hét lên. “Quay lại đây đã.”
Paelen mau chóng quay lại, Joel nhìn cả nhóm nói. “Chúng ta không thể đi vào ban ngày được, người ta sẽ nhìn thấy mất. Chúa mới biết đã có ai nhìn thấy chúng ta chưa. Khi đến chúng ta đã hạ xuống quá gần, ngay trên bầu trời thành phố. Tớ nghĩ chúng ta nên đợi ở đây cho đến khi đêm xuống. Lúc đó bay sẽ an toàn hơn.”
Chrysaor dúi vào tay Joel, khụt khịt nhiều lần. Pegasus cũng hí khẽ.
“Cả hai đều nhất trí với cậu Joel ạ”, Paelen giải thích. “Đi bây giờ quả là quá liều lĩnh.”
“Vậy thì làm như vậy đi”, Emily nói. “Chúng ta sẽ đợi đến khi đêm xuống, rồi đi tìm chú Earl.” Ban ngày trôi qua chậm chạp trong khi họ ngồi trên những cành cây chờ mặt trời lặn. Emily nhảy dựng lên mỗi khi nghe thấy bất kỳ tiếc động hay tiếng cành cây gãy đâu đó quanh họ. Cô cảm thấy họ quá lộ liễu, quá dễ bị tấn công, như thể có một tên đặc vụ CRU nào đó đang ẩn nấp sau mỗi lùm cây, sẵn sàng nhảy ra bắt họ bất cứ khi nào có thể.
Mỗi lần Emily bật dậy như vậy, Alexis lại lắc đầu, tặc lưỡi. “Không phải thần Diana đã nói với cô là ta có khả năng cảm nhận nguy hiểm sao? Đấy không phải là lý do ta có mặt ở đây sao? Không có mối nguy hiểm nào quanh đây; trong khu rừng này chỉ có mỗi chúng ta. Vậy nên là hãy ngồi yên đó đi và để ta canh chừng cho.”
Emily ngồi dưới đất, bên cạnh Pegasus. Joel tiến lại ngồi gần cạnh cô bé, dựa người vào hông con tuấn mã.
“Alexis nói đúng đấy, Em. Cậu thư giãn chút đi. Cậu không biết Nhân sư là ai à?”
“Một con mèo khổng lồ trong sa mạc Ai Cập chứ gì”, Emily trả lời một cách hờ hững.
Alexis xù lông và rít lên như thể bị xúc phạm. “Cô vừa nói gì vậy? Của Ai cập ấy à? Đấy không phải là Ta.”
Joel giơ tay ngăn Nhân sư. “Alexis, bình tĩnh đi. Không phải ai ở thế giới loài người cũng hiểu rõ thân thế của chị.”
“Vậy cậu nói cho cô ta rõ đi. Ta sẽ không chấp nhận bị xúc phạm như vậy một lần nữa đâu.” Không thèm liếc lại, Nhân sư rảo bước về phía những hàng cây.
“Cậu phải cẩn thận khi tiếp xúc với cô ấy”,Joel cảnh báo. “Nhân sư là một nhân vật rất nguy hiểm. Truyền thuyết kể rằng cô ấy từng là người bảo vệ lối vào thành Thebes. Bất kỳ ai muốn tới đây đều phải giải một câu đố của cô ấy. Nếu giải sai, họ sẽ bị giết. Một số truyền thuyết còn viết là cô ấy đã ăn thịt họ.”
“Eo, khiếp!” Emily thốt lên. Cô nhìn về phía Nhân sư vừa hướng tới trong rừng. “Chờ chút. Làm sao chị ta có thể ăn thịt họ được chứ? Đúng là chị ta có thân mình sư tử và có móng vuốt. Nhưng đầu của chị ta là một phụ nữ bình thường cơ mà. Làm sao ăn được họ?”
“Đấy là vì cậu chưa nhìn thấy hàm răng của cô ấy”, Paelen trả lời.
“Tất nhiên là tớ nhìn thấy rồi chứ”, Emily đáp. Paelen lắc đầu. “Không, cậu chưa nhìn thấy đâu. Nếu đã nhìn thấy rồi cậu sẽ không đặt câu hỏi vừa rồi. Alexis có hai hàm răng khác biệt: một khi cô ấy nói chuyện bình thường, và một khi cô ấy ăn. Cô ấy có những chiếc răng nanh dài sắc nhọn trùm xuống dưới. Khi ăn xong, cô ấy thu nanh lại như thu móng vuốt của mình vậy.”
“Như ma cà rồng ấy à?” Emily lầm bầm. “Nhưng còn nguy hiểm hơn ma cà rồng nhiều”, Joel đáp. “Nếu truyền thuyết là đúng, thì cô ấy được thần Juno, vợ của thần Jupiter phái tới bảo vệ thành Thebes. Nhân sư mới bị đánh bại có đúng một lần - đó là khi Oedipus tìm ra đúng lời giải đáp cho câu đố của cô ấy. Truyền thuyết kể là cô ấy đã tự sát sau khi bị đánh bại.”
Pegasus phì khẽ. Paelen giải thích. “Không, cô ấy không tự sát mà đơn giản chỉ quay lại xứ Olympus mà thôi. Nhưng cô ấy là một trong những thần hộ vệ giỏi nhất của chúng ta. Pegasus biết là cậu không ưa cô ấy, và cô ấy cũng không thích cậu cho lắm. Nhưng cậu ấy nói rằng có cô ấy đi cùng là một niềm vinh dự cho chúng ta. Chúng ta sẽ được bảo vệ tốt mà.”
“Đó là trong trường hợp Emily không làm điều gì ngớ ngẩn làm Alexis nổi điên và giết cô ấy trước”, Joel đế thêm.
Emily nhìn Joel và cảm thấy tự ái. “Nếu mà chị ta định làm gì, tớ sẽ nướng chị ta ngay.”
Mắt Paelen trợn tròn. “Cậu không nên nói như vậy. Nhân sư là thân tín của thần Juno. Nếu cậu làm hại Alexis thì chúng ta sẽ không thể ngăn nổi cơn giận dữ của bà ấy đâu. Kể cả cậu là Thần Lửa của Olympus đi chăng nữa. Làm ơn đi…” “Bình tĩnh nào”, Emily nói. “Tớ có nói nghiêm
túc đâu. Tớ sẽ không làm hại Alexis, kể cả khi chị ta có làm tớ phát điên đi chăng nữa.” Cô chuyển hướng nhìn sang Pegasus. “Em cũng biết điều đó phải không Pegs? Chị sẽ không sử dụng quyền năng của mình để hại bất kỳ ai bao giờ mà. Không bao giờ!”
“Có lẽ là trừ chị em nhà Gorgon há?” Joel vừa đế thêm vừa tinh nghịch huých cô.
Emily đẩy cậu. “Đấy lại là chuyện khác. Họ khiêu chiến trước và biến tất cả các cậu thành đá. Tớ không còn lựa chọn nào khác cả. Ngoài họ ra, tớ không muốn sử dụng sức mạnh của mình để làm hại bất kỳ ai, không bao giờ nữa.”
Paelen thở phào thấy rõ. “Thật là nhẹ nhõm. Tớ sẽ không bao giờ muốn thấy cậu và thần Juno đối đầu với nhau vì chuyện Alexis đâu.”
Emily không nói gì. Trên vai cô giờ đây đã trĩu một gánh nặng từ khi cô biết có thể cô sẽ phải đối đầu với thần Jupiter để bảo vệ thế giới loài người rồi. Không đời nào cô muốn có thêm một cuộc chiến nào khác nữa. Ngồi bên cạnh Pegasus, lơ đãng vuốt ve những sợi lông trên cánh con tuấn mã, cô lo lắng nghĩ về tương lai.
Khi mặt trời mùa hạ từ từ di chuyển về đằng tây, tất cả bọn họ thay trang phục của thế giới “loài người”. Paelen hào hứng nhìn xuống chiếc quần bò và áo phông đang mặc. “Trông tớ rất giống con người. Có phải không?” Cậu ta hớn hở hỏi.
Emily cười tươi khi thấy cậu bạn phấn khởi được hòa nhập với loài người, mặc dù cậu vẫn đang mang đôi xăng đan gắn đá quý và có cánh tí hon thay vì đi giày thể thao bình thường. “Trông cậu rất ổn.”
Emily chật vật kéo chiếc quần bò lên qua cái nẹp chân bằng bạc của mình. Cô rất ghét phải mang chiếc nẹp này. Nhưng với chấn thương bọn Nirad đã gây ra cho chân cô từ hồi ở New York lần trước, cô buộc phải mang nó mới đi lại được.
Từ phía bên kia trảng đất trống, Alexis từ chối mặc chiếc áo phông Emily đưa cho để che đi nửa người trên vẫn đang để trần của mình.
“Ta sẽ không mặc nó đâu”, Alexis nói. “Chưa bao giờ ta phải mặc bất kỳ cái gì cả - kể cả khi ta là người cuối cùng còn sống trên trái đất này. Trông ta sẽ rất kỳ cục mất.”
Emily kiềm chế để không phải bĩu môi. Nửa người nửa sư tử với đôi cánh đại bàng và chiếc đuôi rắn mà chị ta còn phải lo là sẽ trông kỳ cục trong chiếc áo phông à?
“Mọi thứ thay đổi rồi.” Emily gằn giọng, cố gắng cài nốt khuy quần. Cô tiến sang phía Nhân sư rồi nhìn về các bạn mình. “Không kể đến việc là chị đang làm Joel và Paelen xao nhãng, trong khi chúng ta lại cần họ phải hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ.”
“Không.” Alexis từ chối. “Ta sẽ không mặc thứ này. Trừ khi cô giải một câu đố nữa của ta.”
Emily cằn nhằn. “Lại thế nữa à?”
“Nếu cô cứ bắt ta phải mặc quần áo, thì cô phải giải được câu đố của ta.”
Nhân sư tiến lại gần Emily và nheo đôi mắt xanh của mình lại.
Hãy giải, giải câu đố của ta
Cha ta cho ngươi hạt giống để gieo
Hạt giống màu đen và đất trồng màu trắng
Nếu ngươi giải được
Ta sẽ tha mạng cho.
Emily yêu cầu Alexis lặp lại câu đố của mình. Hạt giống đen trên nền đất trắng. Sau câu đố trước, cô biết câu trả lời sẽ không đơn giản hay hiển nhiên. Có một điều chắc chắn là nó sẽ chẳng có liên quan gì đến trồng trọt cả. Đất trắng và hạt giống đen… Tại sao đất lại trắng nhỉ? Tuyết à! Cuối cùng cũng có một ý nghĩ lóe lên và búng tay.
“Tôi biết rồi. Đó là than trên đôi mắt của người tuyết!”
Alexis mỉm cười và quẳng chiếc áo phông xuống đất. “Sai. Và ta sẽ không phải mặc cái thứ này nữa.”
“Vậy thì nó là gì mới được chứ?” Emily hỏi. Alexis lắc đầu. “Ta không có nghĩa vụ phải giải đáp cho cô.”
Emily bực tức giơ tay lên trời và bước về phía Pegasus. Khi đi qua Joel, cô lắc đầu. “Cậu có thể làm ơn thuyết phục chị ta không?”
Hai má Joel ửng đỏ. “Ờ… ừm, tớ…”. Cậu bối rối nhìn qua phía Nhân sư. “Tôi biết chị có chiếc mũ tàng hình của thần Pluto và nhiều quyền năng khác, nhưng sẽ tốt hơn nếu chị choàng cái gì đó vào.”
Alexis xụ mặt và bĩu môi. “Cậu không thích tôi. Cậu nghĩ tôi xấu xí phải không?”
Joel bật dậy và bước lại gần Nhân sư. “Alexis, tôi nghĩ chị rất tuyệt vời. Nhưng ở thế giới loài người chúng tôi, mọi người thường mặc một cái gì đó. Chị có thể làm ơn, vì tôi không?”
Alexis miễn cưỡng nhặt chiếc áo dưới đất lên. “Cũng được. Nhưng chỉ là vì cậu thôi đấy nhé.”
Emily nhìn Joel xun xoe bên cạnh Nhân sư. Với mái tóc xoăn dài và đôi mắt to tròn màu xanh dương, trông chị ta quả thực rất đẹp. Nhưng dù mọi người nói gì đi chăng nữa, với Emily thì chị ta vẫn chỉ là một con mèo lai ngựa biết bay to quá khổ.
Emily có thể cảm nhận được ngọn lửa đang khuấy động trong cô. Cô biết mình có thể điều khiển ngọn lửa và sẽ không giải phóng nó. Nhưng vào giây phút ấy, cô rất muốn được làm vậy.
Pegasus nhẹ nhàng thúc vào người cô. Emily quay lại nhìn đôi mắt nâu to của con tuấn mã. “Cảm ơn Pegs”, cô vừa ôm cổ nó vừa nói khẽ. “Nhưng sao nó không nhận thấy là chị ta chỉ đùa giỡn với nó nhỉ.”
Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn xuống, họ thu lại hết đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Emily leo lên lưng Pegasus và nói. “Được rồi, Paelen. Cậu hãy dẫn đường đi. Đưa chúng ta đi tìm chú Earl.”
Bỏ lại sau lưng ánh đèn của thành phố New York và New Jersey ngay trước mặt, Emily chắc mẩm họ sẽ bay về hướng chính bắc, đến Tuxedo nơi họ gặp chú Earl lần đầu tiên. Nhưng khi họ bay càng ngày càng cao lên trên bầu trời, chiếc xăng đan lại dẫn đường họ đi xa hơn về hướng nam.
“Chú Earl có nói cho cậu chú ấy sống ở đâu không?” Joel hỏi Emily.
“Ở Tuxedo”, Emily trả lời. Cô quay người và chỉ về hướng họ vừa đi và nói. “Nhưng nó tít ở hướng ngược lại kia. Theo cậu chúng ta đang đi đâu?”
“Tớ nghĩ là chúng ta sẽ sớm biết thôi.”
Khi mặt trăng đã lên cao và chiếu sáng vằng vặc phía trên bầu trời đầy sao, Emily chỉnh lại thế ngồi trên lưng Pegasus cho thoải mái hơn trong chuyến bay dài. Càng về phía nam không khí càng ấm hơn lên. Phía dưới họ các thành phố và thị trấn lần lượt lướt qua. Nhưng đôi xăng đan của Paelen vẫn tiếp tục hướng về phía trước không nghỉ.
Sau một hồi bay, ánh sáng của cuộc sống văn minh đã dần biến mất và họ băng qua một dãy núi với dày đặc cây xanh cao vút che phủ, đôi khi thấy le lói ánh đèn pha của một vài chiếc ô tô đơn lẻ xuyên qua bóng đêm sâu thẳm phía dưới.
“Em,” cuối cùng Joel cũng lên tiếng gọi. “Cậu có thấy chỗ này giống dãy núi Blue Ridge không?” “Mình không biết”, cô thừa nhận. “Tớ chưa bao giờ được đi xa quá New Jersey.”
“Ồ. Tớ đã từng được đi xuôi xuống vùng Florida và chỗ này trông hơi quen quen.”
Emily không chắc là họ đã bay được bao lâu, nhưng với hành trình của mặt trăng phía trên đầu, cô đoán rằng họ đã bay gần hết đêm. Với những áng mây hồng buổi sớm hửng lên từ đằng đông, Emily nhận ra nhiều nhà đã bắt đầu bật đèn. Đâu đó các cột đèn giao thông đã sáng trên đường khi nhiều người rời nhà chuẩn bị đi làm sớm.
“Không hay chút nào”, Emily gọi với sang Joel và Paelen. “Chúng ta có thể bị phát hiện ra mất.”
Paelen nhìn qua vai nói. “Nhưng đây chính là nơi chú Earl đang ở mà.”
Chỉ trong vài phút, họ đã lướt ngay trên một dãy nhà ở.
“Đừng đỗ ở đằng trước nhà”, Joel gọi to. “Paelen, nếu như điểm đến là một trong những căn nhà này thì chúng ta sẽ hạ cánh xuống phía sân sau.”
Paelen nhắc lại mệnh lệnh cho đôi xăng đan của cậu. Ngay sau đó họ hạ cánh xuống một khoảnh cỏ trên sân nhỏ sau nhà dọc theo con kênh. Những cành cọ đu đưa trong gió nhẹ ấm áp, và âm thanh của những chú chim buổi sớm ngập tràn trong không gian ẩm ướt nơi đây.
Emily hồi hộp nhìn quanh. “Tớ thực sự không thích điều này. Ở đây chúng ta quá lộ liễu.” Người Pegasus vẫn tỏa ánh sáng trong ánh trời nhập nhoạng này. Cô chỉ vào ngôi nhà ngay đối diện phía bên kia con kênh. “Nhìn kìa, đèn của họ đã bật. Nếu nhìn ra ngoài này họ sẽ có thể dễ dàng thấy chúng ta.”
“Vậy đừng đứng ở đây nữa.” Joel nói. Cậu nhìn Paelen. “Cậu có chắc chúng ta đã đến đúng địa chỉ chứ?’
“Tớ thì không. Nhưng đôi xăng đan thì rất chắc chắn.”
Alexis gập đôi cánh vào vị trí và lướt mắt nhìn quanh. “Ta chưa đến đây bao giờ. Không khí thật là hấp dẫn. Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Joel nhìn quanh. “Phong cảnh và mùi ở đây giống như là Florida.”
“Florida à?” Emily lặp lại. “Cậu nghĩ đêm qua chúng ta đã bay cả nghìn dặm á?”
Pegasus hí khẽ trong khi Chrysaor vừa khụt khịt vừa tiến lại gần cửa sau của ngôi nhà. “Họ nói chúng ta cần phải kiếm chỗ ẩn náu trước khi mặt trời lên rõ”, Paelen dịch lại.
Joel lại gần cửa kính trượt phía sau của ngôi nhà. “Tớ hy vọng đôi xăng đan của cậu đoán đúng.” Cậu khẽ lầm bầm “Nếu không chúng ta sẽ làm hỏng một ngày của một ai đó mất.”
“Phá hỏng cả đời của người ta ý chứ” Emily thêm vào.
Chiếc cửa sau bị khóa chặt. Nhưng một trong những cái lợi của việc có một cánh tay giả đúc từ xưởng của thần Vulcan là giờ đây Joel sở hữu một sức mạnh vô song với cánh tay bạc ấy.
Với một cú bẻ gọn gàng mạnh mẽ, chiếc khóa trên cửa đã bật ra và cánh cửa kính trượt mở ra một cách dễ dàng.
“Tất cả mọi người vào nhà ngay”, Joel thì thầm. Pegasus cồng kềnh nhất vào trước. Nhưng ngay cả khi cánh cửa kính mở rộng hết cỡ thì con tuấn mã có cánh vẫn quá khổ so với đường vào này. Joel, Paelen và Emily phải cùng nhau ẩn mông Pegasus để nhồi cả người cả cánh nó qua cửa.
“Cố lên”, Joel gằn giọng. “Một cú đẩy nữa là vào thôi.”
Pegasus hí lên cằn nhằn vừa co người một cách đau đớn giữa hai thành cửa kính hai bên. Với một cú đẩy cuối cùng, con tuấn mã cũng lọt vào được trong nhà, sau khi lông cánh rụng lả tả khắp nơi.
Khi Chrysaor và Alexis nối đuôi vào sau con tuấn mã, Emily và Paelen chạy khắp sân cố thu lượm hết số lông cánh Pegasus rụng ra và bị gió thổi lung tung. Một sợi lông vũ bay tọt xuống con kênh ngay trước cánh tay với của Emily.
“Xuống vớt nó lên đi”, Paelen nói khi sợi lông vũ đáp xuống mặt nước.
“Tớ không xuống đó đâu”, Emily phản bác. “Cậu đi mà lấy.”
Paelen lắc đầu. “ Không phải tớ. Tớ không thích nước. Cậu đi thì tốt hơn.”
“Còn tớ thì không thích cá sấu.” Emily nói. “Tớ nghe đồn các con kênh của Florida đầy cá sấu.”
Paelen sững sờ nhìn cô.
“Thế cậu muốn tớ bị lũ quái vật dưới nước ấy ăn thịt à?”
“Không. Tất nhiên là không rồi. Nhưng mà cậu là cư dân Olympus, tớ chắc bọn cá sấu không dám động vào cậu đâu.”
Trong khi họ mải tranh cãi, chiếc lông đã bị đánh trôi ra xa hơn. Cuối cùng, Emily giơ cao tay phải, tập trung nhìn vào sợi lông vũ và triệu hồi Ngọn lửa. Một ngọn lửa sắc gọn từ tay cô bé thiêu gọn sợi lông. Khi ngọn lửa tắt, tất cả những gì còn lại chỉ là một làn hơi nước nóng bốc hơi.
Emily nhìn về phía Paelen và xoa tay vào nhau. “Thế là giải quyết xong. Giờ thì vào cùng mọi người thôi.”
Khi tất cả bọn họ đã tập hợp tại sảnh nhỏ phía trong, Emily đứng cạnh Pegasus, vuốt ve cổ con tuấn mã để hồi phục vết thương và những chiếc lông bị mất bằng sức mạnh của mình. “Xin lỗi em nhé Pegs.” Cô nói nhỏ. “Nhưng bọn chị phải đưa em vào đây. Chị không nghĩ là bọn chị nhận ra em to lớn đến mức nào nếu không phải làm việc tương tự như vừa rồi đâu.”
Pegasus hí khẽ và gật đầu.
Một lúc sau, Alexis đột nhiên ngẩng đầu và suỵt khẽ với Emily. “Có hai con người đang ở trong căn nhà này.”
“Hai à?” Emily lặp lại.
Alexis gầm lên giận dữ. Trong nháy mắt Nhân sư nhảy chồm lên không. Một tiếng thét lạ tắc nghẹn đằng sau cô vang lên khi Nhân sư vật xuống sàn một người đàn ông tóc dài thượt trong chiếc áo choàng tắm màu nâu.
Điều đầu tiên Emily nhìn thấy là hàm răng ăn thịt của Alexis nhe ra khi Nhân sư đứng chặn trên ngực của người đàn ông, sẵn sàng xuống tay. Đó là một cảnh tượng rất đáng kinh sợ. Những chiếc
răng nanh to lớn sắc nhọn lấp đầy miệng trong khi chiếc hàm mở ra rộng hơn nhiều so với Emily có thể tưởng tượng.
“Alexis, đừng.” Joel hét lên. Cậu chạy nhanh tới Nhân sư và quỳ xuống cạnh cô ấy. “Làm ơn đừng giết ông ta. Bọn tôi biết ông ấy. Ông ấy có thể giúp chúng ta.”
Khi Nhân sư quay nhìn sang phía Joel, Emily có thể thấy ánh mắt của chị ta cũng đáng sợ không kém gì hàm răng sắc nhọn. Màu xanh trên mắt hoàn toàn biến mất, và tất cả những gì cô nhìn thấy là hai con ngươi đen mở rộng. Một tiếng gầm gừ thấp vẫn tiếp tục phát ra từ cổ họng Nhân sư. Emily đã hiểu ý thần Diana là gì khi nói rằng Alexis là một hộ vệ giỏi. Trông chị ta vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng, con ngươi của Nhân sư cũng thu lại kích cỡ bình thường và hàm răng cũng được xếp lại. Cô bước xuống khỏi người đàn ông nhưng vẫn giữ cự ly rất gần, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Joel giúp kéo người đàn ông vẫn còn đang run rẩy đứng dậy.
Mất một lúc mọi người mới nhận ra ông ta bởi ông đã thay đổi quá nhiều. Tóc ông bù rù dài thượt và còn có cả ria mép. Nhưng vẫn chính là ông ta. “Đặc vụ T” Emily thốt lên. “Ông đang làm gì ở đây vậy?”
“Ta ý à?” Đặc vụ CRU thách thức. “Các người quay lại đây làm cái quái gì vậy? Và cái thứ mà các người mang theo là cái gì?” Ông ta run rẩy chỉ tay về phía Alexis.
“Cái gì á?” Alexis nhắc lại và tiếng gầm gừ của cô càng lớn hơn một cách rõ ràng. “Có phải ông vừa gọi ta là “Cái gì” không đấy?”
Đúng là phong cách của đặc vụ T. Vẫn cái kiểu ngạo mạn và coi thường đặc trưng theo kiểu đặc vụ CRU của ông ta. Nếu ông ta không cẩn thận lời lẽ với Nhân sư, thì chính sự ngạo mạn đó có thể làm ông ta thiệt mạng. Emily bước tới trước để ngăn tai họa xảy ra trước khi quá muộn. “Đây là Alexis,” cô giới thiệu nhanh. “Cô ấy là Nhân sư của xứ Olympus.”
Đặc vụ T càm ràm. “Lại thêm các nhân vật chết tiệt của Olympus à? Lại thế nữa rồi.”
Một người đàn ông thứ hai bước vào phòng. “Cái gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Emily quay lại và thấy chú Earl đang đứng ngay ở cửa ra vào. Cũng như đặc vụ T, trông ông đã thay đổi nhiều kể từ lần cuối cô gặp. Màu tóc sáng của ông đã được nhuộm đen và bộ râu đã được cạo nhẵn. Rõ ràng là họ đang cố gắng tự cải trang để trốn khỏi sự truy bắt của CRU. Nhưng ánh mắt sáng lấp lánh kia thì không lẫn vào đâu được. Không còn dấu hiệu gì của vết bỏng ông phải chịu trong vụ phá hủy tại khu ẩn náu Táo đỏ của họ lần trước.
“Chú Earl, cháu rất vui được gặp lại chú.” Mắt Earl trợn tròn trước cảnh Pegasus và cả đám chen chúc trong căn nhà nhỏ của ông. “Emily”, ông chạy lại và nhấc bổng cô bé lên trong tay. “Ta đã lo lắng cho con vô cùng”. Ông đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng. “Và tất cả các con nữa.” “Chúng con ổn mà chú”, Joel trả lời. “Nhưng chúng con đang rất cần chú giúp đỡ.”
“Giúp đỡ à?” Earl vừa nói vừa bước lại gần Pegasus và vỗ nhẹ lên cổ con tuấn mã. “Bé bự, khỏe không?” Ông quay lại hỏi Joel. “Có vấn đề gì xảy ra vậy?”
Emily nhìn từ chú Earl sang đặc vụ T. “Thực ra con rất mừng có cả hai người ở đây, bởi bọn con nghĩ CRU có liên quan đến một sự việc vô cùng đáng sợ.”
Đặc vụ T bước xa khỏi Nhân sư và lại gần Emily hơn. “Dù là cái gì thì ta cũng không muốn biết. Ta không còn liên quan gì đến trung tâm kể từ khi các người gây họa ở Tuxedo, New York. Từ đó đến nay CRU không ngừng tìm kiếm tung tích chúng ta. Earl và ta đang phải lẩn trốn. Chúng ta đã phải thay đổi tên họ không biết bao nhiêu lần và làm những công việc tệ hại để tồn tại. Nhìn cái ổ này xem. Ta đã từng đạt được bao học vị, và là một đặc vụ cấp cao của CRU cơ đấy. Thế mà giờ ta đang làm gì nào? Nhờ phúc các người, ta giờ là một lao công.”
Emily xù lên. “Đừng có đổ lỗi cho bọn cháu. Chúng cháu chẳng phải người gây ra đống lộn xộn ở Tuxedo - chính ông ý chứ, khi ông bắt giữ cha của cháu.”
Đặc vụ T ngang ngược đứng phắt dậy. Mặc dù tóc ông dài thượt và bù xù, chân trần và khoác cái áo choàng rách rưới nhưng trông dáng ông vẫn vô cùng áp chế. “Nếu các người không gây rắc rối ở New York thì bọn ta đã không phải bắt ông ta rồi. Các người có biết là bọn Nirad đã mang lại bao nhiêu rắc rối cho bọn ta không? Chúng ta đã phải bịt miệng hầu hết các quan chức thành phố và đe dọa biết bao tờ báo về vụ đó.”
“Đấy cũng không phải lỗi của bọn cháu”, Emily hét lên.
Pegasus khẽ hí lên. Paelen bước tới trước và đặt tay lên vai cô bé. “Emily, cậu hãy bình tĩnh. Mọi việc đã qua hết rồi. Pegasus nói chúng ta cần phải tập trung vào nhiệm vụ.”
Emily quay lại nhìn con tuấn mã và gật đầu. Cô hít một hơi thật dài và sâu. “Em nói đúng.”
“Vậy tại sao các cháu lại đến đây?” Chú Earl hỏi. “Lần này CRU đã gây ra vụ gì vậy?”
Joel trả lời. “Chúng cháu nghĩ có thể họ đã tạo ra một bản sao vô tính của Pegasus. Chính là con ngựa đua vừa thắng giải Tam vương miện ý.” “Tornado Warning ý à?” Chú Earl hỏi. “Các con nghĩ là con ngựa đua đó do CRU tạo ra ư?” Emily gật đầu. “Trông nó quá giống Pegasus.” “Nhưng nhân bản vô tính là bất khả thi.” Chú Earl khăng khăng. “Chú biết là con ngựa đua đó đã phá vỡ mọi kỷ lục và nhiều điều phi thường khác, nhưng giả thuyết của các con thật vô lý. Hơn nữa Tornado màu xám mà.”
Đặc vụ T đứng cạnh chú Earl. “Người ta có thể nhuộm màu nó mà.” Ông ta nói. “Năm ngoái bọn nhóc này đã làm gì với Pegasus anh nhớ không? Và tôi rất tiếc phải nói với anh rằng, nhân bản vô tính là việc hoàn toàn khả thi. Các nhà khoa học ở CRU đã thử nghiệm việc này trên quy mô nhỏ trong nhiều năm nay rồi. Nếu họ có đủ mẫu gen từ Pegasus thì hiển nhiên là họ có thể làm được điều đó.”
Mắt chú Earl mở to và búng tay. “Này, các con có nghĩ là những người khác cũng có thể…”
Đặc vụ T lắc đầu và lườm nhanh sang chú Earl cảnh cáo. “Để sau…”
Emily quan sát nét mặt của đặc vụ T và phản ứng của chú Earl. Dường như giữa họ có bí mật gì đó. Ngay khi cô bé vừa định cất tiếng hỏi, Chrysaor tiến ngay về phía trước húc đặc vụ T ngã bổ chửng ra sau, vừa phát ra những tiếng ủn ỉn khụt khịt giận dữ.
“Đừng có mà ủn ỉn với ta như vậy, con lợn này.” Đặc vụ T vừa tỉnh đã nổi đóa. “Ta không phải là người làm việc đó. Ta đã nói với các người rồi, ta đã rời bỏ CRU.”
“Chrysaor làm ơn đi”, Joel nói. “Mất bình tĩnh cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.” Nói rồi cậu quay sang phía đặc vụ T. “Vì sao họ lại phải làm điều đó?”
Đặc vụ T cáu kỉnh chĩa sang con lợn lòi có cánh một cái nhìn cảnh báo cuối cùng trước khi trả lời. “Cư dân Olympus mạnh hơn người thường rất nhiều…” Ông ta ngừng lại một chút và nhìn về phía Pegasus, Chrysaor và Alexis. Và dường như hầu hết các người đều bay được. Thử nghĩ xem CRU có thể đạt được những gì nếu họ có một đội quân toàn những cư dân Olympus được tạo ra từ phòng thí nghiệm?”
Không khí kinh hoàng lan tỏa toàn căn phòng nhanh như lửa cháy. Pegasus nện móng xuống sàn gạch bằng bộ vó vàng trong khi Chrysaor rít lên đầy giận dữ. Mặt Paelen chuyển màu tái mét còn Alexis tức tối giương móng gầm lên.
“Trật tự đi.” Đặc vụ T ra lệnh. “Các người muốn hàng xóm láng giềng quanh đây nghe thấy hết à? Họ sẽ gọi ngay cho cảnh sát và tất cả chúng ta sẽ bị bắt dữ hết.”
Emily đứng sững im lặng và nghĩ về viễn cảnh tồi tệ nhất. Nếu thần Jupiter nghe được lời vừa rồi, sẽ không có gì có thể ngăn cản ông được nữa. “Họ sẽ không làm như vậy, phải không?”
“Họ có thể làm và họ sẽ làm như vậy.” Đặc vụ T cương quyết. “Đó chính là những gì CRU vẫn làm. Họ sử dụng công nghệ hiện đại nhằm tạo ra vũ khí tốt hơn để trang bị cho quân đội.”
Emily lắc đầu. “Ông không hiểu điều đó có nghĩa là gì đâu! Nếu sự thật là CRU đang xây dựng một đội quân từ các nhân bản vô tính của cư dân Olympus, điều đó sẽ chấm dứt tất cả.”
Chú Earl vòng tay qua ôm Emily. “Con hãy bình tĩnh nào, chú không hiểu ý con. Chấm dứt tất cả có nghĩa là sao?”
“Tất cả thế giới của các ông.” Cuối cùng Paelen cũng lên tiếng. “Nếu CRU tạo ra được bản sao cư dân Olympus, thần Jupiter sẽ hủy diệt trái đất.”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới