Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 5
E
mily vẫn còn ở trên mái tòa nhà với tuấn mã Pegasus. Có một lúc trong cái đêm dài dường như vô tận này, cơn bão ngừng lại và bầu trời sáng sủa hơn. Lần đầu tiên trong đời Emily mới có thể thấy các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm của thành phố New York; toàn thành phố đã hoàn toàn chìm trong bóng tối vì cúp điện. Cô nhìn về phía đường Broadway và cảm nhận được một sự yên lặng rất kỳ lạ. Chỉ có vài chiếc xe chạy trên con đường rộng thênh thang thôi. Thỉnh thoảng mới có tiếng còi xe phá tan sự yên tĩnh nặng nề.
Pegasus đang đứng sát bên cạnh cô trong khi cô đang nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Bàn tay cô lơ đãng vuốt ve cái cổ gân guốc của con tuấn mã.
Cô nói nho nhỏ: “Bên dưới kia trông có vẻ lạ quá. Cứ như thể chỉ có hai ta còn sống trong toàn thành phố này ấy.”
Cô vẫn không thể tin vào mắt mình khi nhìn con tuấn mã. Thậm chí sờ vào nó cô cũng không dám tin được.
Khó có thể chấp nhận rằng con tuấn mã Pegasus thật lại đang có mặt trong thành phố New York này và đang đứng bên cạnh cô trên mái tòa chung cư căn hộ của cô.
Nhưng cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu lên thì cô cũng có thể thấy nó thật rõ ràng. Mưa đã làm trôi gần hết bùn trên người nó và trả lại màu trắng đẹp đẽ cho nó. Đi vòng qua bên kia người nó, cô thấy chiếc cánh còn lại đang nằm ở một góc rất lạ. Không có một tí kiến thức gì về ngựa, hay loài chim nhưng cô vẫn lập tức biết ngay cái cánh đang bị thương nặng.
Nhìn đến lưng của nó, cô càng hoảng hơn khi thấy một vết bỏng nặng mà trước đây cô không để ý. Cô thấy được cả chỗ lông bị cháy sém và vết thương hở đang rỉ máu của nó nữa.
“Em bị sét đánh à?”
Pegasus quay đầu lại phía cô. Khi Emily nhìn vào đôi mắt đen lanh lợi của nó, cô thấy hình như nó hiểu cô. Nhưng nó không trả lời được.
“À, chắc là sét đánh nhỉ, đêm qua sấm chớp đùng đùng thế cơ mà.” Cô thở dài trước khi tiếp tục nói: “Em tội nghiệp của chị ơi, chắc là đau lắm nhỉ.”
Khi trời sáng dần lên, Emily xem xét khắp thân thể con ngựa kỹ hơn và nhận ra rằng những gì cô tưởng là bùn từ những luống hồng dính trên người con ngựa lại hóa ra là máu. Rất nhiều máu. Cô đi vòng quanh con ngựa và nhanh chóng nhận ra rằng phần lớn những vết thương của Pegasus không phải do sét đánh hay gai hoa hồng cào.
“Em đã đánh nhau sao?” Cô kêu lên khi kiểm tra những vết cắt dài và sâu cứa vào lưng, vào đùi con tuấn mã. “Với ai? Ai muốn làm em bị thương chứ?” Pegasus không trả lời. Thay vào đó, nó xòe chiếc cánh không bị gãy ra cho cô nhìn xuống bên dưới, Emily nhìn vào và giật nảy mình. Khuất phía dưới chiếc cánh là phần cuối của một ngọn giáo đã gãy. Đầu ngọn giáo lút sâu vào sườn của Pegasus.
“Em đã bị đâm!”
Đôi tay run rẩy của Emily sờ nhẹ chung quanh vết thương nơi ngọn giáo đâm vào.
“Nó lút sâu quá”, cô nói. “Chị phải giúp em. Chắc phải gọi bác sĩ thú y đến thôi.”
Pegasus hí lên và lắc đầu quầy quậy. Emily không cần phải nói được ngôn ngữ của nó mới hiểu nó không muốn cô tiếp xúc với một người nào khác.
“Nhưng em bị thương rồi!” Cô cố nài nỉ. “Và chị không biết làm gì để giúp em cả.”
Pegasus lại khịt khịt mũi, cào cào vào mái bằng của tòa nhà và lắc đầu. Rồi nó quay về phía cô và dụi dụi mõm vào tay cô. Emily vuốt ve cái mõm mềm mềm của nó rồi dúi trán mình vào người nó. Quả là một đêm dài vô tận và giờ cô cảm thấy mệt lử.
Cô nói nhỏ: “Pegasus, em cần phải được giúp đỡ. Chị không giúp em được mấy đâu.”
Phía đằng đông, mặt trời đã lên cao trên đỉnh của một tòa nhà cao. Nó chiếu tia nắng vàng óng lên khu vườn trên mái tòa nhà và mơn man gương mặt mệt mỏi của Emily. Nó cũng làm cô nhận ra rằng bất cứ người nào sống trong một tòa nhà cao hơn tòa nhà của cô cũng có thể thấy Pegasus trên mái tòa nhà này.
“Phải giấu em đi thôi,” cô nói. “Nếu ai đó thấy em thì họ sẽ báo cho người ta đến đưa em đi mất thôi.”
Pegasus liền lắc đầu, khịt khịt mũi và lại bắt đầu lấy móng cào cào mái tòa nhà với chiếc móng nhọn của nó.
“Em đừng lo. Chị sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.” Emily hứa. “Chúng ta chỉ cần tìm một nơi nào đó để giấu em cho đến khi cánh em lành hẳn.”
Thoạt tiên cô bé nghĩ sẽ đưa Pegasus xuống căn hộ của mình. Như thế thì bố cô có thể giúp giải quyết được mọi khó khăn. Nhưng ý nghĩ đó bị dập tắt ngay. Dù cái thang vận chuyển hàng hóa có thể chạy lăn trên mái tòa nhà thì nay điều này là bất khả thi vì điện đang bị cúp.
Đi bằng cầu thang bộ lại càng không thể được. Nếu cần giấu Pegasus thì chỉ có thể giấu ở trên này thôi.
Và đôi mắt của cô dừng lại ở cái nhà kho đựng đồ nghề làm vườn của mẹ cô. “Cái nhà kho này sẽ được việc đây. Chị biết nó không phải là cái chuồng em thường ở, nhưng lúc này mình chỉ có nó thôi.”
Và Pegasus đứng đó nhìn Emily bưng hết đồ đạc dụng cụ và các chậu nhỏ đựng hoa ra ngoài. Khi đã bưng hết đồ đạc ra, cô bé rất ngạc nhiên khi thấy bên trong nhà kho khá rộng.
“Chà, không tốt lắm nhưng ít nhất cũng giấu được em cho đến khi chúng ta tìm ra cách để giải quyết vụ này. Cũng được đấy chứ nhỉ?” Cô vừa nói vừa xoa tay phủi bụi rồi làm điệu bộ xòe tay mời Pegasus vào. “Ít nhất thì nó cũng là chỗ cho em ẩn náu cho đến khi chúng ta tìm được giải pháp mới. Ổn chứ, em?”
Pegasus tiến tới trước rồi bước vào nhà kho. Đã giải quyết xong được vấn đề cấp bách, Emily đứng chống nạnh nhìn con ngựa. “Giờ thì phải rửa sạch mấy vết thương của em mới được. Mình không thể để chúng bị nhiễm trùng. Cho nên, em ở yên trên này đi nhé, để chị xuống dưới nhà lấy nước và khăn sạch lên.” Khi cô vừa dợm bước đi, con ngựa đi theo cô ngay. Emily lắc đầu, mỉm cười nói: “Em phải ở đây, Pegasus à. Em không thể đi xuống cầu thang bộ được, còn thang máy thì đâu có hoạt động. Chị hứa là chị sẽ lên ngay thôi.”
Xuống dưới căn hộ, Emily chạy ào vào nhà tắm. Vừa thấy mình trong gương, cô giật nẩy mình. Người cô lôi thôi bẩn thỉu quá. Lá lẩu và những cánh hoa hồng vương đầy trên tóc cô, còn mặt và hai cánh tay cô đầy bùn và máu khô vì bị gai đâm. Nhưng hai con mắt bầm đen của cô mới thật là khủng khiếp.
Khi cô đưa tay sờ vào phần da thịt mềm mềm, cô thấy toàn bộ phần má phải thâm tím và sưng vù lên vì bị cánh của Pegasus đập trúng.
“Quá hay luôn!” cô bé tự nhủ, “Biết ăn nói sao với bố bây giờ?”
Cô thấy có lo về chuyện đó cũng không giải quyết được gì nên cô mở tủ thuốc ra; trong tủ vẫn còn đầy các loại kem trị vết loét họ đã dùng để chữa các vết thương cho mẹ cô khi mẹ cô trở bệnh nặng không thể xuống khỏi giường được. Cả cô lẫn bố đều không đủ can đảm để vứt chúng đi.
Lần đầu tiên trong đời cô thầm cảm ơn chuyện này.
Cô bé lấy thật nhiều thuốc rồi đi vào bếp. Ở đây, cô lấy khăn lau bát sạch, xà phòng sát khuẩn và một nồi nước vừa hứng.
Khi cô bỏ mấy món đồ vào giỏ, cô thấy một vũng nước trên sàn gạch ngay trước tủ lạnh. Bị cúp điện nên tủ đông bắt đầu tan đá. Kéo cánh cửa tủ đông ra, cô thấy hai hộp kem đang nằm lẩn trong mấy túi rau đông đá đang tan chảy. Bỗng dưng cô thấy đói quá. Từ trưa hôm qua đến giờ cô chưa ăn chút gì. Emily lấy một hộp kem, vớ lấy một cái muỗng rồi bỏ vào mấy cái túi xách. Rồi cô nghĩ nên lấy thêm một ít cà rốt, đậu ve tươi và vài quả táo cho Pegasus.
Cô bé cầm lấy đèn pin rồi đi trở lại lên mái tòa nhà.
Mặt trời đang dần lên cao. Nhưng khi cô bước ra mái tòa nhà, Emily vẫn thấy thành phố yên lặng một cách đáng sợ. Hôm đó là thứ Tư. Thường thì giờ này xe rác đang đi lấy rác và khua thùng lẻng kẻng. Nhưng hôm nay thì không thế. Emily nghĩ chắc họ đã được nghỉ vì toàn thành phố bị cúp điện rồi. Cô nghĩ trường cô chắc cũng đã cho học sinh nghỉ học. Mà dù nhà trường không cho đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không đi học. Pegasus cần cô chứ trường cô có cần đâu.
“Chị đã trở lại rồi đây, cưng.” Cô vừa đi tới nhà kho vừa nói to. Cô hy vọng rằng nhà kho trống trơn, như thể mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng khi cô đến gần, cô nghe tiếng móng ngựa đi đi lại lại trên sàn gỗ của nhà kho.
Pegasus thò cái đầu trắng của nó ra và hí lên nhè nhẹ với cô.
“Chị đã nói là chị không đi lâu mà.” Emily vừa nói vừa mở mấy cái túi ra. “Này, chị có một ít nước đây, xà phòng diệt khuẩn và một ít kem tra vết loét mà chị với bố dùng để chữa loét cho mẹ khi bà nằm liệt giường đó. Trong lời hướng dẫn, chị thấy nó cũng được dùng để chữa vết phỏng nữa. Cho nên chị nghĩ kem này giúp chữa phỏng cho em được đấy.”
Pegasus nhìn vào mấy cái túi khi cô mở chúng ra, Emily cười khúc khích khi chiếc bờm dài của nó quệt qua mặt cô. Nó thấy ngay hộp kem và kéo nó ra khỏi túi xách.
“Ê, cái đó của chị mà.” Emily rên rỉ khi cô cố lấy lại hộp kem. “Chị có đem táo và rau lên cho em đây nè.”
Nhưng con ngựa lơ béng cô đi. Đặt hộp kem trên mặt đất, Pegasus dùng một móng đè lên một đầu nắp hộp rồi lấy hàm răng nhọn xé toạc đầu kia ra. Cái lưỡi dài của nó bắt đầu liếm chỗ kem sô-cô-la đang chảy.
“Chị không biết là em có được ăn thứ này không nữa.” Emily cảnh cáo nó. “Sô-cô-la không tốt cho chó, cho nên chị nghĩ cũng không tốt cho ngựa.”
Pegasus dừng lại rồi nhìn Emily. Vẻ mặt của nó cho thấy nó không trách bị gọi là ngựa.
Emily nói: “Ôi, chị xin lỗi em. Chị chỉ không muốn bệnh thôi. Em gặp rắc rối như vậy là quá đủ rồi.”
Pegasus nhìn cô chăm chú thêm một hồi lâu rồi quay trở lại với hộp kem.
“Thôi được em muốn làm gì thì làm”, cô nói và mở chiếc ghế xếp ra rồi ngồi xuống ăn chỗ trái cây và rau mà Pegasus đã chê.
Suốt buổi sáng, Emily cố hết sức để rửa và chữa lành mấy vết thương cho Pegasus. Khi cô đang làm đến phần cổ nó, điện thoại di động của cô reo vang.
“Chào bố”, cô nói khi đọc thấy tên ông trên màn hình.
“Chào con yêu, con ổn chứ?”
Emily nhìn mấy vết cắt trên hai cánh tay mình, rồi nhìn Pegasus. “Dạ, mọi thứ đều ổn cả ạ. Bố không thể nào tin được đã có chuyện xảy ra đêm hôm qua đâu. Trên mái tòa nhà mình có một tai nạn khủng khiếp đó bố...”
Trước khi Emily kịp nói tiếp thì Pegasus đã thúc thúc vào người cô và lấy móng giậm mạnh lên sàn nhà.
Nó lắc đầu rồi khịt khịt mũi. Emily nhìn nó và biết nó không muốn cô nói với bố về chuyện này.
“Chuyện gì xảy ra hả con?” Bố cô lặp lại: “Có rắc rối hả Emily?”
“Ừm, không, bố à. Chỉ là cái nhà kho trên này. Gió đập trúng nó. Nhưng không hề gì ngoại trừ chuyện bị cúp điện thôi ạ. Bố thì sao?”
Bố cô thở dài. “Bố bị giữ lại đây thêm một lát nữa nên bố sẽ về nhà trễ đó con. Giờ thì bố đang ở bệnh viện Belleview để làm báo cáo về một anh chàng bị ngã văng ra khỏi cửa sổ. Mọi chuyện đi từ kỳ cục đến rất rất kỳ cục con à.”
Emily đang nhìn Pegasus. Nó cũng đang nhìn cô chăm chú, như thể nó đang lắng nghe từng lời một của cô.
“Em, con còn đó không?” bố cô hỏi.
Cô mau mắn đáp: “Con đây, bố. Bố nói sao chứ? Chàng trai đó kỳ cục như thế nào chứ?”
“Lúc này bố chưa thể cho con biết được. Bố sẽ kể cho con nghe khi bố về đến nhà. Có lẽ là trước bữa tối một chút. Còn ngày hôm nay thì con tự lo đi nhé.”
“Vâng ạ”, cô đáp.
Sau khi cô tắt máy, Emily nhìn con tuấn mã. “Em không muốn chị nói với bố về em phải không?”
Pegasus lắc đầu rồi khịt khịt mũi. Một lần nữa, Emily lại có cái cảm giác kỳ lạ rằng nó hiểu hết những lời cô nói.
“Chị không hiểu, cưng à. Bố chị là người tốt mà. Ông là sĩ quan cảnh sát và ông sẽ giúp em. Ông sẽ không làm em đau hay giao em cho cảnh sát đâu.” Pegasus lại lắc đầu và giậm chân.
“Ước gì em có thể nói cho chị hiểu nhỉ.” Emily thở dài. “Ừ, thôi, nếu em không muốn bố chị biết thì chị sẽ làm theo ý em. Nhưng chị cần người giúp. Chị không thể tự mình rút ngọn giáo đó ra khỏi người em được và cánh của em cũng cần phải nắn lại cho ngay ngắn. Chị yếu xìu, không thể làm một mình được.”
Pegasus đưa đầu tới gần Emily hôn và nhẹ nhàng dụi mõm vào bàn tay cô. Cô dựa người vào cái cổ chắc nụi của nó và cố suy nghĩ.
Cuối cùng thì cô nghĩ ra một người khác. Một người trong trường cô đủ mạnh để kéo được ngọn giáo ra. Người đó luôn phác họa những bức tranh ngựa có cánh trong sổ tay của mình. Vấn đề khó khăn ở chỗ anh chàng ấy là người xấu tính nhất trong lớp Emily. Có lẽ là người xấu tính nhất trong toàn trường.
Joel DeSilva chỉ mới vào lớp của Emily khoảng vài tháng nay nhưng đã dính vào vài vụ đánh nhau rồi. Anh chàng không bao giờ nói chuyện với ai và cũng không có bạn. Hầu hết bọn trẻ trong lớp cô bé đều sợ anh chàng và lánh xa anh chàng ra. Nếu phải nói chuyện với một ai đó thì Joel DeSilva là người cuối cùng Emily muốn nói. Nhưng anh chàng là người duy nhất cô có thể nghĩ ra trong lúc này.
“Pegasus à, chị nghĩ chị biết một anh chàng mà em sẽ để chị nhờ đến.” Emily lên tiếng. “Anh ấy học cùng lớp với chị. Tên anh ấy là Joel. Anh ấy lớn hơn chị vài tuổi, nhưng rất to con và khỏe lắm. Mà chị biết anh ấy đã yêu em rồi vì anh ấy luôn vẽ hình em trong tất cả các cuốn sách của mình. Thầy cô đều mắng anh ấy về chuyện đó, nhưng anh ấy không quan tâm. Anh ấy sống ở trên con phố đối diện với trường chị nên chị có thể đến đề nghị anh ấy tới giúp em. Em cho chị làm như vậy nhé?”
Con tuấn mã ngẫm nghĩ những lời nói của cô bé. Nó hí lên nho nhỏ.
“Cám ơn em.” Emily vừa nói vừa vuốt ve nó nhè nhẹ. “Nếu chị đi ngay bây giờ thì chị sẽ về sớm thôi.”
“Nếu có Joel giúp thì mình có thể rút ngọn giáo ra khỏi cạnh sườn em và chữa cho cánh của em.”
Cô rút điện thoại ra rồi bước đến bên nó. “Chị sẽ chụp hình em đây. Như thế dễ thuyết phục Joel hơn vì Joel sẽ tin em đang ở đây thật.”
Sau khi ngắm nghía để chụp cho đủ cả cái cánh, cô bấm máy.
“Tuyệt lắm. Giờ thì chị đi đây. Em có thừa nước để uống, mà cũng còn cà rốt và đậu cho em nếu em có đói nữa. Chắc chắn là chị sẽ không đi lâu đâu. Nhưng dù có lâu đi chăng nữa thì làm ơn ở yên trên này nhé. Chị không muốn bất cứ ai thấy em rồi đưa em đi xa khỏi chị đâu.”
Emily tự hỏi không biết mình có nên nhốt nó trong nhà kho không. Nhưng sau đó cô lại nghĩ: nếu Pegasus sợ hãi thì nó có thể làm gãy cánh cửa hoặc thậm chí có thể phá hư nhà kho nữa. Mà như thế sẽ không còn chỗ để giấu nó. Thôi thì cứ để cửa mở và hy vọng nó ở yên trong đó.
“Chị sẽ về ngay thôi, cưng.” Cô nói rồi bật đèn pin lên đi xuống thang.
Emily ngạc nhiên khi thấy có nhiều người cùng đi dạng bộ với mình. Một vài người cũng có đèn pin như cô, những người khác sử dụng bật lửa hoặc đèn cầy. Tất cả mọi người dường như đều đang rất phấn khởi. Những người hàng xóm chẳng bao giờ nói với nhau lời nào thì giờ đây đang nói chuyện, cười đùa vui vẻ khi họ đi chầm chậm xuống thang.
Phải mất một lúc khá lâu cô bé mới xuống được đến mặt đất. Nhưng khi Emily xuống đến dưới dây, cô nhận ra rằng đi xuống dễ hơn nhiều so với việc đi lên mà cô sẽ phải làm. Cô chỉ còn biết hy vọng rằng cô sẽ thuyết phục được Joel về cùng với cô.
Khi đã ra đến bên ngoài, Emily lại ngạc nhiên hơn nữa với cảnh yên tĩnh kỳ lạ của thành phố. Trên vỉa hè vẫn có người đi lại nhưng trên đường rất ít xe. Tất cả các cửa tiệm và các tiệm bán sỉ đều đóng cửa. Giống y như một ngày lễ kỳ lạ vậy.
Emily phớt lờ trước những tia nhìn chăm chú của những người cô đi qua trên đường. Cô đã quên chải tóc và quên cả rửa mặt nữa. Cô biết mình trông còn tệ hơn cả Pegasus.
Con đường dường như dài vô tận, khi cô đến đường 21 và Đại lộ số 2, cô đã nhìn thấy dãy nhà đá nâu đỏ đối diện trường cô. Căn nhà nào là của Joel nhỉ?
Cô đành kêu lo tên cậu ta lên với hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy và nói cho cô biết nơi cậu ta sống. Nhưng khi cô đang đi, cô thấy một thanh niên vạm vỡ đang ngồi trên bậc tam cấp của một tòa nhà. Đôi vai rộng của cậu ta xệ xuống và cái đầu với mái tóc đen hơi quăn đang cúi xuống. Khi cô đến gần, cô rất mừng khi thấy đó chính là Joel.
Nhưng ngay lúc đó cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Emily không biết làm thế nào để tiếp cận được với cậu ta. Vẻ mặt cậu ta trông cũng kinh khủng như cơn bão đêm qua vậy. Cô bé hít một hơi thật sâu rồi trèo lên mấy bậc cấp để lên chỗ cậu ta đang ngồi.
“Xin chào, Joel.”
Joel nhìn cô từ đầu đến chân.
“Mình là Emily Jacobs”, cô nhấn mạnh. “Cả hai chúng ta đều có cùng một thầy chủ nhiệm và học chung lớp Toán với nhau đó.”
Đáp lại những lời cô nói chỉ là một cái nhìn trống vắng.
“Cơn bão đêm qua khủng khiếp thật nhỉ?” Cô cố gắng tạo ra vẻ vui tươi trong giọng nói mình. “Mình thấy sét đánh vào tòa nhà Empire và thổi bay nóc tòa nhà. Nó còn gây thiệt hại gấp mấy lần Kinh Kong nữa ấy!”
Joel thờ ơ nhìn cô. Mãi một lúc sau cậu ta mới lên tiếng. “Đi chỗ khác đi.”
Ngay lúc đó, nhìn thấy gương mặt giận dữ và khó ưa của cậu ta, Emily muốn buông xuôi tất cả. Nhưng cứ nghĩ đến ngọn giáo trong người Pegasus thì lại nén xuống.
“Nghe này, Joel, mình biết là bọn mình chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng mình rất cần cậu giúp đỡ đó...”
Đôi mắt đen của cậu ta quắc lên. “Cô bị điếc hay chỉ đơn giản là quá ngu vậy? Tôi bảo là cút đi!”
“Mình cũng muốn lắm, nhưng mình không thể làm thế được.” Emily tuyệt vọng nói. “Có một chuyện đã xảy ra vào đêm qua và cậu là người duy nhất mình nghĩ tới để nhờ giúp đỡ đó. Cậu làm ơn nói chuyện với mình một chút được không? Rồi sau đó nếu cậu vẫn không cảm thấy có gì khác thì mình sẽ đi.”
“Cô muốn gì?” Joel hỏi. “Chuyện gì quan trọng đến mức cô phải đến đây quấy rầy tôi vậy? Gần đây cô có soi gương không? Trông cô tởm quá.”
Emily bắt đầu nổi giận. Cơn đau trong con mắt sưng vù và những vết cào xước cũng đủ cho cô biết trông cô như thế nào rồi. Nhưng cô cũng biết rằng Pegasus là mối quan tâm hàng đầu của mình. Nó cần cô nhiều hơn cái tự ái của cô cần cô.
“Cậu thật sự muốn biết điều gì quan trọng đến thế à?”, cô vặc lại. “Tự nhiên sao mình lại đến đây kiếm cách nói chuyện với cậu trong khi mình biết cậu ghét cả thế giới này? Lý do là vì Pegasus. Nó chính là cái điều quan trọng ấy đấy.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt Joel thay đổi hẳn. Và Emily khấp khởi mừng thầm. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Joel lại bừng bừng giận dữ. “Nó thì sao chứ?”, cậu ta thách thức.
Emily tiến đến gần anh chàng hay gây gỗ, “mình đã thấy mấy bức tranh cậu vẽ trong vở của cậu. Nó là những gì cậu vẽ đó.”
“Thì sao chứ?” Joel hỏi.
Không biết làm gì hơn, Emily ngước mắt lên trời. Cô có dám nói cho cậu ta biết bí mật của cô không? Cô có được quyền chọn lựa không?
“Thì sao, nếu nó là thật thì sao?” Cô bắt đầu nói. “Mình muốn nói là nếu nó là thật và nó đang bị thương thì cậu có muốn giúp nó không?”
Đôi mắt nâu sậm của cậu lại lóe lên ánh giận dữ. Cậu đứng bật dậy, bóng cậu che cả cô. “Hỏi gì mà ngu thế không biết? Cô đang chế nhạo tôi vì tôi thích Pegasus đấy à? Nếu vậy thì tôi thì tôi sẽ đấm vỡ mặt cô đó!”
“Không đâu, mình có chế nhạo cậu đâu!” Emily tức giận đáp thật nhanh. “Joel này, cậu nghe mình nói đây. Cậu làm ơn...”
Cô thò tay vào túi lấy chiếc điện thoại di động ra. Cô bật máy lên và giơ tấm hình con ngựa có cánh cho Joel coi.
“Có thể cậu sẽ không tin mình nhưng đêm qua Pegasus, một Pegasus thật, có cánh và có đầy đủ mọi thứ, đã bị sét đánh và rơi xuống mái tòa nhà của mình. Giờ nó đang ở trên đó và đang bị thương nặng. Mình đã làm mọi thứ mình có thể làm rồi, nhưng một cánh của nó đã bị gãy mà mình thì không biết làm thế nào để chữa cho nó cả. Nếu cậu thật sự quan tâm đến nó như mình nghĩ thì hãy đi với mình để giúp nó!”
Tay Emily run quá sức không cầm được chiếc điện thoại để giơ ra cho Joel coi bức hình trong đó. Cậu ta đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại.
“Nó rơi xuống ngay trong vườn hồng của mẹ mình. Đó là lý do mình bê bối bẩn thỉu như thế này đây. Lúc mình cố giúp nó đứng lên, cái cánh gãy của nó đập ngay vào mặt mình làm mắt mình bầm đen như thế này đó.”
Bỗng nhiên cô thấy mệt lử vì đã thức cả đêm dài, cô ngồi phịch xuống. “Làm ơn đi mà,” cô năn nỉ. “Nó đang bị đau khủng khiếp lắm. Mình không biết phải làm gì cho nó cả.”
Joel cẩn thận ngồi xuống cạnh cô, tay vẫn đang cầm điện thoại di động của cô. “Cô nói tiếp đi, tôi đang nghe đây.”
“Pegasus bị thương. Nó bị thương nặng lắm.”
Emily giải thích và thấy lòng nhẹ nhõm hẳn khi thấy Joel đang chăm chú lắng nghe. “Nó cũng đã đánh nhau dữ dội lắm. Nó không thể cho mình biết tại sao lại đánh nhau, và đánh với ai. Nhưng nó bị thương khắp người và giờ vẫn còn một ngọn giáo đâm lút trong người nó. Mình không đủ mạnh để tự mình rút nó ra. Cho nên mình mới nghĩ đến cậu.”
“Vì sao chứ? Vì tôi bự con quá à?” Joel thách thức và bỗng nhiên lại nổi giận và thủ thế. “Chỉ là một thằng người Ý ngu ngốc thôi phải không?”
Emily lắc đầu. “Không, không phải vậy đâu. Cậu nghe mình nói nè. Pegasus bị thương! Mình đến đây vì mình nghe cậu quan tâm đến nó và không muốn thấy nó bị bắt.”
Joel ngập ngừng. Lúc này, trên gương mặt cậu ta hiện lên vẻ nghi ngờ. “Làm sao tôi biết là cô không lừa tôi chứ? Hay đại loại đây là một câu chuyện đùa ngu ngốc chứ?”
Emily lắc đầu rồi đứng dậy. Cô mệt mỏi nói: “Cậu hãy nhìn mình đi. Trông mình có vẻ gì là đang lừa cậu không? Cặp mắt bầm tím này của mình là do trang điểm mà ra à? Cậu nghĩ mình tự tạo ra mấy vết cắt do gai hoa hồng chỉ để có cớ đến đây quấy rối cậu à? Joel, mình thề trên vong hồn của mẹ mình đấy, đây không phải trò đùa. Pegasus đang cần cậu giúp đỡ!”
Joel lặng yên thật lâu đến nỗi Emily muốn buông xuôi tất cả.
Emily ngước lên nhìn cậu ta và bắt đầu bước xuống mấy bậc tam cấp: “Mình không thể bỏ nó ở một mình quá lâu. Mình chỉ hỏi cậu một câu đơn giản thôi. Cậu có đến hay không?”
Joel nhìn Emily rồi nhìn lên hai cánh cửa của tòa nhà bằng đá nâu, rồi lại nhìn Emily lần nữa.
Cuối cùng, cậu ta bắt đầu bước xuống mấy bậc tam cấp. “Thôi được rồi, tôi sẽ đi.”
Khi cậu ta bước xuống vỉa hè, cậu ta đứng trước mặt cô và nói: “Nhưng nếu đây mà là trò đùa thì tôi không quan tâm cô là nữ đâu đấy nhé. Tôi thề sẽ đánh vỡ đầu cô đấy!”