Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 6
“T
ôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh về chuyện này ", Jane rít lên khi kéo hai nửa đầu dây bảo hiểm của cô và ấn chúng vào với nhau.
"Nhớ xem ai là kẻ xuất hiện với cái nơ bướm quấn quanh cổ." Cal dúi mẩu thẻ lên máy bay của họ vào trong túi áo thể thao của mình và an tọa vào chỗ ngồi bên cạnh cô. Anh xù lông lên đầy thù địch, và cô chưa bao giờ nhớ được mình đã từng bị ghét bỏ trắng trợn đến như vậy.
Hôm đó là thứ hai, năm ngày sau cái lễ cưới tạm bợ của họ, nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi. Cô tiếp viên hàng không phục vụ khoang hạng nhất dừng lại bên chỗ ngồi của họ, tạm ngừng trận chiến lời lẽ đắng cay đã xảy ra giữa họ theo hết hình thức này đến phương thức khác kể từ khi tờ The Trib xuất bản câu chuyện tình yêu của họ ba ngày trước đó. Cô ta bê ra một cái khay với hai ly sâm banh.
"Xin chúc mừng! Phi hành đoàn đều vui mừng về việc có cả hai bạn trên chuyến bay ngày hôm nay. Tất cả chúng tôi đều là big fan của đội Star, và chúng tôi cũng rất vui mừng về cuộc hôn nhân của các bạn."
Jane buộc phải nở một nụ cười khi cô nhận lấy ly sâm banh. "Cảm ơn."
Cal không nói một tiếng nào.
Cái nhìn của cô tiếp viên hàng không trượt trên người Jane, đánh giá người phụ nữ đã xoay xở để bẫy được anh chàng độc thân tiềm năng nhất thành phố. Jane đã bắt đầu quen dần với những tia ngạc nhiên lấp lánh trên khuôn mặt của mọi người khi họ lần đầu tiên thấy cô. Họ chắc chắn mong đợi vợ của Cal Bonner có vẻ ngoài và cách ăn mặc như một cô người mẫu của Victoria's Secret, nhưng cái áo jacket cắt khéo bằng vải tuýt của Jane, quần camel và lụa màu đồng đã hạ gục ý nghĩ đó. Tất cả quần áo của cô đều là hàng chất lượng cao nhưng kiểu dáng thủ cựu. Phong cách cổ điển hợp với cô, và cô không có ý định biến mình thành một cánh bướm thời trang.
Cô chải tóc thành búi kiểu Pháp mềm mại, một phong cách cô luôn thích bởi vì nó gọn gàng và không mất thời gian. Caroline bạn cô nói nó quá cổ lỗ sĩ, nhưng cô ấy cũng phải thừa nhận nó khiến khôn mặt Jane trông thanh nhã, mảnh dẻ hơn. Đồ trang sức của cô khá khiêm tốn, khuyên tai vàng nho nhỏ bằng hạt đậu và cái nhẫn cưới bằng vàng đơn giản mà luật sư của Cal đã mua cho buổi lễ. Nó trông thật lạ trên ngón tay cô, và cô giả vờ là nó không có ở đó.
Khi cô đặt cái cốc xuống, cô nghiền ngẫn sự nổi tiếng của Cal, đặc bệt đối với những cô gái trẻ. Anh chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nếu cô xuất hiện trong một chiếc váy ngắn cũn cỡn và áo lót đính kim cương giả. Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi anh phát hiện cô thực sự bao nhiêu tuổi.
Chỉ cần nhìn vào cái khuôn hàm vuông vức, cứng rắn, hiếu chiến ấy cũng đủ khiến cô mất đi nhuệ khí. Nếu người đàn ông này đã từng mang một tư tưởng cao quý trong đầu, anh ta chắc hẳn phải che dấu nó kỹ lắm. Ngồi bên cạnh anh, cô cảm thấy như ngồi cạnh một quả bom thông minh sắp nổ.
"Uống cái này đi." Cô chìa ly champagne của cô cho anh khi cô tiếp viên hàng không rời đi.
"Tại sao tôi phải uống?"
"Bởi vì tôi đang mang thai, và tôi không thể uống. Hay anh muốn mọi người biết chuyện đó luôn?"
Anh nhìn cô trân trân, uống hết ly rượu, và dúi cái ly trống không trả lại cô. "Tiếp theo, em sẽ biến tôi thành một con sâu rượu chết tiệt."
"Vì anh đều có đồ uống trong tay hầu hết mỗi khi tôi ở bên anh, tôi không nghi ngờ anh ở xa cái đích đó đâu."
"Em không biết nói chuyện tào lao à."
"Những từ ngữ duyên dáng. Thật là sắc sảo."
"Ít nhất tôi không nghe như thể tôi đã nuốt cả một cuốn từ điển. Liệu có lâu hơn không nếu em thêm cái âm gió r vào hết cái đám từ ngữ đao to búa lớn ấy?" (Tầng lớp quý tộc ngày xưa, khi phát âm thường hay thêm âm gió r vào nhằm biểu hiện vẻ quý phái và học thức – summerwind210)
"Tôi không chắc lắm. Nhưng nếu tôi phát âm đủ chậm, có thể anh sẽ hiểu được một vài từ trong số chúng."
Cô biết rằng ăn miếng trả miếng với anh như thế này thật là trẻ con, nhưng nó dường như tốt hơn so với sự im lặng thù địch khiến thần kinh cô cứ nhảy choi choi và mắt cô không ngừng đảo qua đảo lại tới cửa thoát hiểm gần nhất. Thay vì trấn an cô, thực tế là anh đã nỗ lực rõ ràng để tránh những mối liên hệ vật lý nhỏ nhất giữa họ khiến cô có cảm giác như thể anh không tin tưởng bản mình có thể kiềm chế nếu anh đặt tay lên cô. Cô không thích bị doạ nạt, đặc biệt là khi cô biết cô đã làm sai, và cô quyết định không chịu thua cuộc trước sự hiếu chiến của anh. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cô sẽ không để anh nghi ngờ là cô sợ hãi.
Sự biến động tình cảm của cô chỉ là một trong những thay đổi mà sự kiện thảm khốc trong những ngày qua đã phát sinh. Cô đến Newberry vào sáng ngày thứ sáu, hai ngày sau đám cưới của họ, để tìm thấy một đội quân các phóng viên hét những câu hỏi và chĩa micro vào mặt cô. Cô đã bị xô đẩy qua đám đông và tạo ra một gạch ngang điên cuồng dẫn đến văn phòng cô, nơi Marie nhìn cô với một cái nhìn kinh hoàng và một tập tin nhắn điện thoại đại bự, trong đó có một cái từ Cal.
Cô gọi về nhà anh, nhưng anh đã cắt ngang những câu hỏi của cô với một tiếng gầm gừ, sau đó đọc cho cô lời tuyên bố trước báo chí luật sư của anh đã viết. Nó nói rằng hai người họ đã được giới thiệu qua bạn bè của nhau vài tháng trước, và rằng quyết định kết hôn của họ thật bất ngờ. Nó cũng liệt kê các chứng chỉ thành tích của cô và miêu tả niềm tự hào của anh đối với những thành tích chuyên môn cô đã đạt được, những tình cảm tốt đẹp được anh gửi đi kèm với một cái khịt mũi chế giễu. Sau đó, nó cũng thông báo rằng cặp vợ chồng trẻ sẽ dành vài tháng trăng mật tại tại quê nhà Cal ở Salvation, North Carolina.
Jane bùng nổ. "Không thể thế được! Tôi phải dạy học, và tôi sẽ không đi đâu hết."
Giọng cười khinh khỉnh của anh được truyền qua điện thoại. "Tính đến 5 giở ngày hôm nay, em sẽ nhận được một trong số chúng, em gọi chúng là gì nhỉ, vắng mặt tạm thời phải không?"
"Tôi chắc chắn sẽ không nhận được."
"Trường đại học của em lại nói khác."
"Anh đang nói về cái gì thế?"
"Hỏi sếp em ấy."
Anh ta dập sầm điện thoại xuống. Cô ngay lập tức sầm sập tiến vào văn phòng của Tiến sĩ William Davenport, người đứng đầu Phòng Vật lý Newberry, nơi cô phát hiện ra Cal đã đem lại cho trường đại học một khoản hiến tặng lớn như là một mã thông báo của mình về sự đánh giá cao tính linh hoạt của họ liên quan đến lịch trình làm việc của cô trong những tháng sắp tới. Cô cảm thấy bất lực và bẽ bàng. Chỉ với một cái bút ký soẹt một cái trên sổ séc của mình, anh ta đã nắm được quyền kiểm soát cuộc sống của cô.
Cô tiếp viên hàng không ghé qua để dọn mấy cái ly đi. Ngay sau khi người phụ nữ biến mất, cô trút những căm hờn nung nấu của mình vào Cal. "Anh không có quyền can thiệp vào sự nghiệp của tôi."
"Thôi ca cẩm đi, Giáo sư. Tôi mua thêm cho em một vài tháng nghỉ phép. Em nên cám ơn tôi mới phải. Nếu không phải nhờ tôi, em sẽ không có cả đống thời gian rảnh rỗi để làm nghiên cứu cho cái phòng thí nghiệm em đang làm việc đâu."
Anh ta biết quá nhiều về cô, và cô không thích thế. Quả thật là được tạm thời thuyên giảm lịch giảng dạy sẽ có lợi cho việc nghiên cứu tại Preeze, nhưng cô sẽ không thừa nhận điều đó với anh ta đâu. Các thiết bị máy tính của cô đã trên đường đến Bắc Carolina, và với sự trợ giúp của một modem, sự thay đổi vị trí sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cô. Trong những trường hợp khác, cô sẽ vui mừng với ba tháng rảnh rỗi, nhưng không phải khi cô đã không tự mình bố trí nó, và cũng không khi cô phải dành bất kỳ phần nào của kỳ nghỉ đó với Calvin Bonner.
"Tôi có thể làm nghiên cứu tốt hơn rất nhiều trong văn phòng của tôi ở nhà."
"Sẽ không tốt hơn với một đội quân các phóng viên cắm trại trên ngưỡng cửa nhà em và hỏi tại sao đôi uyên ương nổi tiếng nhất thành phố lại sống ở hai tiểu bang khác nhau." Mắt anh chiếu vào cô cứ như thể cô là một đống đổ nát. “Tôi về Salvation thời gian này hàng năm và ở lại cho đến khi trại huấn luyện bắt đầu vào Tháng bảy. Có lẽ bộ não khổng lồ của em có thể tìm ra một lý do gì đó thuyết phục để không mang cô dâu mới toanh của tôi về cùng, nhưng tôi có vẻ không nghĩ ra cái gì."
"Tôi không hiểu làm thế nào anh có thể dấu giếm sự gian dối này với gia đình. Sao anh không đơn giản là nói cho họ biết sự thật?"
"Bởi vì, không giống như em, không ai trong gia đình tôi là kẻ nói dối giỏi cả. Nó sẽ được buôn chuyện ở thị trấn không lâu đâu, và sau đó toàn thế giới sẽ biết rõ từng chi tiết. Em có thực sự muốn đứa bé lớn lên và biết chúng ta đã gặp nhau thế nào không?"
Cô thở dài. "Không. Và đừng có gọi cô bé là đứa bé." Một lần nữa, cô tự hỏi đứa trẻ sẽ sẽ là một cậu bé hay một cô bé. Cô vẫn chưa quyết định được liệu mình có muốn họ nói với cô giới tính của đứa bé sau khi cô siêu âm hay không.
"Bên cạnh đó, gia đình tôi đã đau buồn đủ trong năm qua rồi, và tôi không muốn họ phải buồn khổ nữa."
Cô nhớ Jodie đã nói về cái chết của chị dâu Cal và đứa cháu trai. "Tôi thực sự lấy làm tiếc về điều đó. Nhưng mỗi khi họ thấy chúng ta ở cùng nhau, họ sẽ biết có cái gì đó sai."
"Đó sẽ không thành vấn đề vì em sẽ không dành nhiều thời gian với họ. Họ sẽ gặp em, họ sẽ biết em là ai, nhưng đừng có lên kế hoạch trở nên thân mật. Và một điều nữa. Nếu có ai hỏi em bao nhiêu tuổi, không được bảo là em 28. Nếu em bị ép phải trả lời, chỉ thú nhận là 25 thôi, không được lớn hơn."
Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh phát hiện cô đã 34, chứ không phải 28? "Tôi sẽ không nói dối về tuổi tác của mình."
"Tôi không thấy tại sao lại không. Em đã nói dối về mọi thứ khác."
Cô phải chiến đấu chống lại một làn sóng tội lỗi. "Không ai tin tôi 25 đâu. Tôi sẽ không làm điều đó."
"Giáo sư, tôi nghiêm túc khuyên em không nên chọc tức tôi nhiều hơn em đã làm. Và em không có kính sát tròng hay cái gì đó đại loại thế để em không phải đeo cái cặp đít chai đó suốt ngày à?"
"Nó là kính hai tròng." Cô chắc chắn rất vui thích khi chỉ ra điều đó.
"Kính hai tròng!"
"Loại kính với một đường nối vô hình. Không có chỉnh sửa ở phía trên, nhưng phóng to ở phía dưới. Rất nhiều người trung niên đeo chúng."
Dù câu đáp trả của Cal có khó chịu đến thế nào nó cũng bị chen ngang khi một hành khách vạm vỡ đang đấu tranh để tiến về phía khoang hành khách với hai túi hành lý to oạch, mỗi túi lủng lẳng ở một bên tay của anh ta. Cô nhìn người đàn ông đầy thích thú. Nhiệt độ bên ngoài là 15, nhưng anh ta chỉ mặc áo ba lỗ bằng nylon, có lẽ để có thể khoe cơ bắp.
Cal nhận thấy sự thích thú của cô đối với áo quần của người đàn ông và tặng cô một cái nhìn đầy tính toán. "Ở chỗ tôi ở, chúng tôi gọi những kẻ cơ bắp đó là cái giá áo đánh vợ hạng nhất.”
Anh ta rõ ràng đã quên rằng mình không phải đang lộn xộn với mấy cô thỏ con đáng yêu của anh ta. Cô mỉm cười ngọt ngào. "Và tôi nghĩ rằng mấy kẻ miền núi không bao giờ đánh chị em gái của mình."
Lông mày anh nhíu lại với nhau. "Em không biết mấy kẻ miền núi làm những gì đâu, Giáo sư, nhưng tôi cho rằng em sẽ tìm ra sớm thôi."
"Này, xin lỗi đã cắt ngang, Cal, nhưng tôi tự hỏi anh có thể cho cậu nhóc của tôi xin chữ ký không?" Một doanh nhân trung niên đẩy một cái bút về phía Cal, cùng với một mẩu giấy nhớ đã bị ghi tên của một công ty dược phẩm. Cal dễ dãi làm theo, và không lâu sau, một người đàn ông khác lại xuất hiện. Những yêu cầu cứ tiếp tục cho đến khi tiếp viên hàng không yêu cầu tất cả mọi người về chỗ của mình. Cal lịch sự và kiên nhẫn với người hâm mộ một cách đáng ngạc nhiên.
Cô lợi dụng những gián đoạn này để bắt đầu đọc một bài bút ký được viết bởi một trong những đồng nghiệp cũ của cô về các sản phẩm phân rã của hạt H sáu vi lượng, nhưng thật khó để tập trung vào vật lý phi tuyến khi thế giới của riêng cô cho đến nay đã bị đảo lộn ra khỏi trật tự của nó. Cô đã có thể đã từ chối không đi với anh đến Salvation, nhưng cánh báo chí có thể săn đuổi cô và phủ một cái bóng vào tương lai của con cô. Cô chỉ đơn giản là không thể mạo hiểm nó.
Dù xảy ra chuyện gì, cô cũng phải giữ cho câu chuyện hào nhoáng của họ khỏi bị trở thành kiến thức công cộng. Sự bẽ bàng mà cô phải đối mặt, chắc chắn sẽ khủng khiếp như nó vốn thế, cũng không thể xấu xa bằng việc tin tức này sẽ ảnh hưởng như thế nào khi con cô lớn lên. Cô đã tự hứa với bản thân cô sẽ căn cứ xem điều gì là tốt nhất cho con cô trước khi quyết định bất cứ điều gì, và đó là lý do tại sao cô cuối cùng cũng đã đồng ý đi với anh.
Cô đẩy kính lại cho chắc trên mũi mình và bắt đầu một lần nữa để đọc. Từ khoé mắt, cô thấy rõ ràng Cal nhìn cô, và cô quyết định thật là may vì cô không có khả năng ngoại cảm bởi vì điều cuối cùng cô muốn lúc này là đọc tâm trí của anh.
***
Kính hai tròng! Cal nghĩ. Lạy Chúa, anh ghét cặp đít chai ấy làm sao. Anh liệt kê thầm trong óc tất cả những thứ anh không thích về người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh và kết luận rằng, ngay cả khi anh gạt qua một bên những vấn đề cá nhân của mình, có thật nhiều lựa chọn.
Tất cả mọi thứ về cô đều quá nghiêm trang. Thậm chí mái tóc của cô cũng nghiêm trang. Sao cô ta không buông xoã nó khỏi đám bùi nhùi chết tiệt đó? Chúng có màu thật tuyệt, anh phải công nhận điều đó. Anh đã có một vài cô bạn gái với mái tóc có màu như thế, nhưng màu tóc của họ đều từ mấy chai thuốc nhuộm, còn màu tóc của Jane Darlington chỉ có thể là màu tự nhiên.
Ngoại trừ một món tóc nhỏ đã thoát khỏi sự kiềm cặp của nó để chảy thành một chữ S mượt mà phía sau tai, cô là phụ nữ thật nghiêm trang. Tóc tai nghiêm trang, quần áo nghiêm trang. Mặc dù da khá đẹp. Nhưng anh chắc như quỷ là anh ghét cay ghét đắng cái cặp kính hai tròng to oạch dành cho mấy kẻ đầu to mắt cận đó. Chúng làm cô trông già đi mất mấy tuổi trong cái số hai mươi tám của mình.
Anh vẫn không thể tin rằng anh đã kết hôn với cô. Nhưng anh còn có thể làm gì khác được nữa mà vẫn có thể sống với lương tâm của mình? Để đứa bé lớn lên mà không có một người cha? Với cái cách anh được nuôi dạy, điều đó không thể chấp nhận được.
Anh cố cảm thấy dễ chịu về thực tế là anh đã làm đúng, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được là tức giận. Anh không muốn kết hôn, mẹ kiếp! Không với bất cứ ai. Nhưng đặc biệt là không phải với kẻ hay lên mặt ta đây giỏi giang, nghiêm trang với trái tim chứa đầy những lời nói dối này.
Ngày qua ngày anh tự nói với bản thân rằng cô cũng không hơn gì một cô bạn gái tạm thời sống thường trú tại nhà anh, nhưng vào lúc mọi người phát hiện ra cái nhẫn đeo trên ngón tay cô, anh có thể linh cảm thấy được một sự chán nản sắp ập đến. Nó như thể anh đang dõi theo cái đồng hồ đếm ngược trên bảng ghi những ngày cuối cùng của sự nghiệp của anh.
***
"Tôi không thể tưởng tượng mua xe mà không nhìn thấy nó trước." Jane nhìn quanh quất nội thất của gã thợ săn Jeep Grand Cherokee màu xanh mới cóng đã chờ họ trong bãi đậu xe tại sân bay Asheville với chìa khoá được dấu trong một cục nam châm phía dưới thanh chắn bùn phía trước.
"Tôi thuê người làm những việc đại loại thế này cho tôi."
Sự lãnh đạm về việc giàu có của anh làm cô giận điên lên. "Thật là khoe mẽ."
"Chú ý ngôn từ của em, Giáo sư."
"Nó có nghĩa là khôn ngoan", cô nói dối. "Anh có thể thử thực hành từ đó thành một câu với người anh thực sự ngưỡng mộ. Nói cho họ biết anh nghĩ rằng họ đang khoe mẽ, và họ sẽ cảm thấy ấm áp và lâng lâng cả ngày."
"Cảm ơn lời đề nghị. Có lẽ tôi sẽ sử dụng nó lần tiếp theo tôi lên TV."
Cô nhìn anh một cách ngờ vực, nhưng không thể nhìn thấy ngay cả một dấu nhỏ của sự thiếu tin tưởng trong vẻ mặt của anh. Nó khiến cô phân vân rằng liệu trong vài ngày qua cô đã biến thành kẻ khốn.
Cô nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Mặc dù ngày tháng ba khá lạnh lẽo, ảm đạm, cô phải thừa nhận rằng vùng nông thôn thật là đẹp. Những đường nét nhấp nhô của miền núi Tây Bắc Carolina tạo nên một cảnh quan hoàn toàn khác biệt với địa hình bằng phẳng của Illinois, nơi cô đã lớn lên.
Họ băng qua sông French Broad, một cái tên mà trong trường hợp khác có thể cô đã phá ra cười, và hướng về phía tây trên đường Interstate 40 về phía Salvation. Kể từ lần đầu tiên cô nghe tên của quê hương của Cal, có cái gì đó về nó đã đánh trúng vào tâm trí cô, nhưng cô không thể nhớ đó là cái gì.
"Có lý do nào tôi nên nhận ra tên Salvation không."
"Đó là một trong những tin tức gần đây, nhưng hầu hết những người dân địa phương không thích nói về nó."
Cô đợi anh cung cấp thêm thông tin và không quá ngạc nhiên khi chẳng có cái gì được chuyển tới. Xếp cạnh Bomber, cô là kẻ hay ba hoa. "Anh có nghĩ rằng anh có thể nói cho tôi bí mật đó không?"
Anh im lặng lâu đến nỗi cô nghĩ rằng anh đã lờ tịt cô đi, nhưng cuối cùng anh nói. “Salvation là nơi mà G. Dwayne Snopes đã định cư. Người truyền giáo chỉ đạo dịch vụ này trên truyền hình ấy."
"Không phải ông ta đã thiệt mạng trong tai nạn máy bay một vài năm trước đây rồi sao?"
"Yeah. Trong khi ông ta đang trên đường ra khỏi đất nước với một vài triệu đô la không thuộc về mình. Ngay cả khi ở đỉnh cao sự nghiệp, những lãnh đạo của thị trấn không thích ông ta lắm, và họ không thích khi tên Salvation gắn liền với ông ta bây giờ khi ông ta chết rồi."
"Anh có biết ông ta không?”
“Chúng tôi đã gặp nhau.”
"Ông ta như thế nào?"
"Ông ta bị gù lưng! Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng nhận ra điều đó."
Một đoạn hội thoại lịch sự rõ ràng là vượt quá khả năng nhận thức của anh ta. Cô quay đi và cố gắng thưởng thức phong cảnh, nhưng bị rơi vào một cuộc sống mới với một người lạ nguy hiểm, kẻ ghét tất cả mọi thứ về cô khiến chuyện thưởng thức phong cảnh trở nên thật khó khăn.
Cuối cùng, họ rời xa lộ và rẽ vào một con đường gồm hai làn xe. Các bánh răng của chiếc Jeep bám sâu vào mặt đất khi họ tiến lên đỉnh một ngọn núi và sau đó vòng xuống một ngọn khác. Một ngôi nhà di động han gỉ rộng rãi nằm trong đám cỏ dại ở bên đường trông tương phản một cách sắc nét với lối vào kín cổng cao tường của những toà biệt thự sang trọng, hiện đại được xây dựng cho những người nghỉ hưu quanh sân golf tươi tốt này. Dạ dày cô bắt đầu nhộn nhạo kể từ khi Cal rời xa lộ tiến vào một con đường rải sỏi, bây giờ dường như bị dốc ngược lên.
"Đây là Heartache Mountain. Tôi phải dừng lại gặp bà ngoại trước khi chúng ta về nhà. Những người khác trong gia đình tôi đã rời khỏi thị trấn, nhưng bà sẽ đá thúng đụng nia nếu tôi không mang em cho bà xem mặt ngay lập tức. Và đừng có dễ thương quá đấy. Nhớ rằng em sẽ không ở quanh đây lâu đâu."
"Anh muốn tôi trở nên thô lỗ?"
"Coi như tôi nói rằng tôi không muốn em dành được sự yêu mến của gia đình tôi. Và giữ cái thực tế là em đang mang bầu cho mình em thôi đấy."
"Tôi cũng không lên kế hoạch thông báo về nó đâu."
Anh vòng xe vào một con đường mòn nhỏ, sâu hun hút dẫn tới một mái nhà bằng thiếc kỳ cựu cần được sơn lại. Một trong những cánh cửa chớp treo lủng lẳng, và bậc tam cấp dẫn đến cổng vòm đã bị lún xuống. Theo quan điểm về sự giàu có của anh, cô bị sốc bởi tình trạng của nó. Nếu anh quan tâm đến bà ngoại, anh chắc chắn có thể chi ra một ít tiền để sửa chữa nơi này.
Anh tắt động cơ, leo ra khỏi xe, vòng qua để mở cửa cho cô. Tác phong lịch sự này khiến cô ngạc nhiên. Cô nhớ lại rằng anh cũng đã làm như vậy khi cô vào xe lúc ở sân bay.
"Bà tên là Annie Glide," anh nói khi cô đã chui ra, "và bà sẽ được tám mươi vào sinh nhật tới. Tim bà không được khoẻ lắm và bị khí thũng, nhưng bà chưa sẵn sàng để ra đi đâu. Chú ý bậc thang. Khỉ thật. Chỗ này sẽ sụp xuống ngay trên tai bà mất thôi."
"Chắc chắn anh có đủ tài chính để chuyển bà tới sống ở chỗ khác."
Anh nhìn cô như thể cô mất trí rồi, sau đó tiến đến cửa và nện thình thình vào nó. "Mở cửa, mụ dơi già, và nói cho cháu biết tại sao mấy bậc cửa này chưa được sửa!"
Jane thở hắt ra trước anh ta. Đây là cách anh ta đối xử với bà ngoại già thân yêu của mình?
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, và Jane thấy mình nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ vai rộng, mái tóc vàng đã bạc trắng được búi lại thành một búi trên đầu, son môi đỏ tươi, và thuốc lá vắt vẻo nơi góc miệng. "Chú ý cách cháu nói chuyện với ta, Calvin James Bonner. Ta vẫn có thể quật cho cháu vài roi, và đừng có quên điều đó đấy."
"Phải tóm được cháu trước đã." Anh nhấc điếu thuốc ra khỏi miệng bà, dẫm lên nó bằng mũi giầy, và cuốn bà vào trong cánh tay của mình.
Bà cười khúc khích và vỗ vỗ vào lưng anh. "Hoang dã như quỷ và xấu xa gấp đôi hắn." Bà nhìn qua lưng anh và cau mày với Jane, người vẫn đứng ở bậc cửa. "Ai đấy?"
"Annie, đây là Jane." Giọng anh trở nên cứng như sắt một cách đáng chú ý. "Vợ cháu. Nhớ là cháu đã gọi điện kể với bà về cô ấy. Chúng cháu kết hôn thứ tư tuần trước."
"Trông giống một cô nàng thành thị. Cháu đã bao giờ lột da một con sóc chưa, cô nàng thành thị?"
"I-uh-cháu không thể nói là cháu đã."
Bà khịt mũi một cách tuỳ tiện và quay trở lại Cal. "Điều gì khiến cháu mãi bây giờ mới tới gặp bà ngoại của cháu?"
"Cháu sợ bà cắn cháu, và cháu đã phải đi chích ngừa bệnh dại để phòng xa."
Điều này khiến bà bật cười vui vẻ, kèm theo đỉnh điểm là một cơn ho rũ rượi. Cal vòng tay quanh bà và dẫn bà vào nhà, cằn nhằn về việc bà hút thuốc trong suốt thời gian qua.
Jane thọc tay vào túi áo khoác của mình và nghĩ về việc thật không dễ dàng gì khi cô sống ở đây trong vài tháng tới. Khi mà giờ đây cô đã trượt bài kiểm tra lột da sóc.
Cô không háo hức muốn đi vào bên trong, do đó, cô đi hết cái cổng vườn tới nơi một cơn gió những đôi tất sáng màu đung đưa từ một góc mái nhà. Cabin được giấu vào bên cạnh quả núi và bao quanh bởi rừng, ngoại trừ việc một khoảng trống bên cạnh và đằng sau ngôi nhà dành để làm vườn. Cái cách làn sương mù quấn quýt trên đỉnh núi phía xa khiến cô hiểu tại sao phần này của dãy Appalachian lại được gọi là Smokies.
Thật là yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng sột soạt của một chú sóc luồn qua các nhánh trần trên một cây sồi. Cho đến lúc này, cô đã không nhận ra một thị trấn ồn ào cỡ nào, ngay cả một thị trấn của một ngoại ô thanh bình. Cô nghe tiếng răng rắc của một cành cây, tiếng kêu quạ quạ của một con quạ, và hít vào mùi thơm lạnh ẩm ướt của gỗ tháng ba khi cây cối chưa sẵn sàng để lại mùa đông ở đằng sau. Với một tiếng thở dài, cô băng qua cổng vòm tiến đến cửa chính. Cô đã biết đủ về Annie Glide để nhận ra bà lão đó sẽ coi bất kỳ sự rút lui nào như là một dấu hiệu của sự yếu đuối.
Cô bước thẳng vào một căn phòng khách nhỏ, lộn xộn, là một hỗn hợp hiếu kỳ của sự cũ kỹ, xa hoa với những đồ vật mới và trang nhã. Một tấm thảm xanh rộng, ám một lớp khói thuốc dày cộp được treo một cách phù hợp với những đồ đạc được bọc bằng mọi chất liệu từ thổ cẩm cho đến vải nhung đã bạc màu và sờn rách. Bàn cà phê mạ vàng đã bị gãy chân dược sửa chữa chắp vá bằng keo bạc, và những quả tua rua màu đỏ đã bị nhạt màu được treo trên tấm màn ren mỏng manh ở các cửa sổ đằng sau.
Có một dàn âm thanh nổi hoàn chỉnh, rõ ràng là rất đắt, với một đầu đĩa nhỏ gọn được đặt trên một bức tường vuông vắn cạnh một lò sưởi lát đá cũ. Mặt lò sưởi thô ráp được đặt một đống đồ đạc lộn xộn bao gồm một bình gốm hình đàn ghitar cắm đầy lông công, một quả bóng đá, một con gà lôi nhồi bông, và một khung ảnh của một người trông khá quen thuộc, mặc dù Jane không thể nhớ được anh ta.
Qua một cổng tò vò nhỏ bên tay trái, cô có thể thấy một phần của nhà bếp với một sàn được trải vải sơn và một dãy bếp nấu ăn được xếp vào hàng nghệ thuật của bang. Một cửa có lẽ dẫn tới phòng ngủ ở phía sau.
Annie Glide phải mất rất nhiều nỗ lực mới hạ người ngồi xuống được cái xích đu bọc vải trong khi Cal đi đi lại lại phía trước bà, quắc mắt lên. "...sau đó, Roy nói bà chĩa súng vào cậu ta, và bây giờ anh ta nói với cháu anh ta sẽ không đặt chân đến đây nếu không có 500 đô la tiền đặt cọc. Không hoàn lại!"
"Roy Potts không biết sự khác biệt giữa một cái búa và ruột của mình."
"Roy là anh chàng làm việc vặt siêng năng nhất cái bang này."
"Cháu có mang cho ta đĩa Harry Connick, Jr mới không? Bây giờ đó là những gì ta thực sự muốn, chứ không phải một gã siêng năng ngốc nghếch chõ mũi vào việc của ta."
Anh thở dài. "Yeah, cháu có mang nó. Nó ở trong xe."
"Well, đi đi và lấy nó cho ta." Bà vẩy tay về phía cửa. "Và dịch chuyển cái loa đó khi cháu quay lại. Nó quá gần với ti vi của ta."
Ngay sau khi anh biến mất, bà xiên vào Jane với đôi mắt màu xanh của bà. Jane cảm thấy một mong muốn kỳ quặc là ném mình xuống bên đầu gối bà và thú nhận tội lỗi của cô, nhưng cô nghi ngờ người phụ nữ quạu quọ này sẽ chỉ đơn giản là đập bốp vào đầu cô vài cái.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi, cô gái?"
"Cháu 34."
Bà nghĩ một chút. "Nó nghĩ cháu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tám. Nhưng cháu không nói với anh ấy thế."
"Nhưng cháu cũng chưa bao giờ nói gì khác với nó, phải không?"
"Không." Mặc dù cô không được mời ngồi, cô đã tìm thấy một chỗ ở phần cuối của một chiếc ghế nhung cũ. "Anh ấy muốn cháu nói với mọi người cháu 25."
Người Annie rung lên một chút. "Cháu sẽ làm thế?"
Jane lắc đầu.
"Cal nói với ta rằng cháu là một giáo sư đại học. Điều đó có nghĩa là cháu là một quý cô thật sự thông minh."
"Thông minh về điều này. Ngốc nghếch về điều khác, cháu đoán thế."
Bà gật đầu. "Calvin, nó không dây dưa nhiều với những kẻ ngốc như thế."
"Cháu biết."
"Nó cần một chút ngốc nghếch trong cuộc sống của mình."
"Cháu sợ cháu không đủ tốt để làm điều đó. Cháu đã từng như thế khi cháu còn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ không còn nữa."
Annie nhìn lên Cal khi anh tiến vào cửa. "Khi ta nghe hai đứa kết hôn nhanh như thế nào, ta nghĩ rằng cô ấy có thể đã chơi xấu với cháu như mẹ cháu đã làm với bố cháu."
"Tình huống này không giống tí nào hết," anh nói không đổi giọng.
Annie nghiêng đầu về phía Jane. "Con gái ta Amber đã không có gì hơn một cô nàng da trắng vô giá trị dành tất cả thời gian của mình để theo đuổi các chàng trai. Đặt bẫy anh chàng giàu nhất thị trấn." Annie khúc khích. "Nó cũng tóm được cậu ta nữa. Cal đây là mồi câu."
Jane cảm thấy như bị bệnh. Vậy ra Cal là thế hệ nam giới thứ hai nhà Bonner bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân với một phụ nữ mang thai.
"Lynn Amber của ta thích quên đi nó đã lớn lên từ vũng bùn bẩn thỉu. Phải vậy không, Calvin?"
"Cháu không biết tại sao bà luôn gây khó dễ cho mẹ như thế." Anh tiến đến cái máy nghe đĩa CD, và một vài giây sau đó, giọng Harry Connick, Jr hát "Stardust" vang lên tràn ngập khắp cabin.
Jane nhận ra Connick là người trong bức ảnh trên kệ lò sưởi. Thật là một bà lão kỳ lạ.
Annie dựa người vào ghế. "Cậu nhóc Connick có một giọng hát thật tuyệt. Ta luôn mong cháu có thể hát, Calvin, nhưng cháu không bao giờ có thể xoay xở với nó được."
"Không, ma'am. Không biết làm gì nhiều ngoại trừ ném bóng." Anh ngồi trên ghế bên cạnh Jane nhưng không chạm vào cô.
Annie nhắm mắt lại, và ba người bọn họ ngồi lặng lẽ nghe giọng hát như mật ngọt đó. Có lẽ đó là một ngày xám xịt, yên tĩnh trong rừng sâu, nhưng Jane cảm thấy mình bắt đầu thư giãn. Thời gian trôi đi, và một sự tỉnh táo đến kỳ lại tràn qua cô. Ở đây, trong căn nhà này cũ kỹ nằm trong bóng tối của Great Smoky Mountains này, cô bắt đầu cảm thấy như thể mình đã tìm được cái rìa của phần bị thiếu trong cô. Ngay trong căn phòng có mùi của cây thông, ẩm mốc và mùi của ống khói này.
"Janie Bonner, ta muốn cháu hứa với ta một điều."
Cảm giác nhạt dần khi cô nghe thấy mình đang được lần đầu tiên gọi theo tên chồng, nhưng cô đã không có cơ hội để nói với Annie, cô muốn được sử dụng tên thời con gái của mình.
"Janie Bonner, ta muốn cháu hứa với ta ngay bây giờ rằng cháu sẽ quan tâm đến Calvin như một người vợ nên quan tâm, và rằng cháu sẽ đặt hạnh phúc của nó lên trước hạnh phúc của riêng cháu."
Cô không muốn làm bất cứ điều gì như thế, và cô đấu tranh nhằm dấu đi vẻ mất tinh thần của mình. "Cuộc sống rất phức tạp. Đó là một lời hứa khó có thể giữ được."
"Tất nhiên là nó khó rồi,” bà quát. "Cháu không nghĩ rằng kết hôn với gã đàn ông này sẽ dễ dàng, đúng không?"
"Không, nhưng..."
"Làm những gì ta bảo. Cháu sẽ hứa với ta ngay bây giờ, cháu gái."
Dưới sức ép của đôi mắt xanh sắc sảo đó, lời lẽ của Jane bay toán loạn, và cô thấy cô không thể từ chối người phụ nữ lớn tuổi này. "Cháu hứa rằng cháu sẽ cố gắng hết sức mình."
"Thế cũng tốt rồi." Một lần nữa, bà nhắm mắt lại. Tiếng xích đu kẽo kẹt và hơi thở khò khè của bà nhấn mạnh vào giọng hát ngọt như mật phát ra từ cái loa. "Calvin, hứa với ta cháu sẽ trông nom Janie Bonner như một người chồng nên làm và rằng cháu sẽ đặt hạnh phúc của cô ấy lên trước hạnh phúc của bản thân mình."
"Aw, Annie, sau từng ấy năm chờ đợi cô gái thích hợp xuất hiện, bà nghĩ rằng cháu sẽ không chăm sóc cô ấy một khi cháu tìm thấy cô ấy ư?"
Annie mở mắt và gật đầu, không hề chú ý đến ánh mắt hiểm độc Cal bắn cho Jane cũng như thực tế là anh đã không hứa hẹn cụ thể điều gì.
"Nếu ta bắt cha mẹ cháu hứa điều này, Calvin, có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn đối với họ, nhưng khi đó ta vẫn chưa đủ thông minh."
"Chẳng có chuyện gì làm với trí thông minh hết, bà già giả nhân giả nghĩa. Bà đã quá hạnh phúc khi thấy con gái mình tóm được Bonner đến nỗi bà đã chẳng quan tâm đến cái gì khác."
Miệng bà mím lại và Jane thấy vết son môi đỏ thẫm của bà bị lem ra những đường hằn tuổi tác quanh môi bà. "Người họ Bonners luôn nghĩ rằng họ quá tốt cho người họ Glides, nhưng ta đoán chúng ta đã cho họ thấy. Dòng máu Glides chảy mạnh mẽ và chân thật ở cả ba cháu trai của ta. Ít nhất là ở cháu và Gabriel. Ethan luôn là một cậu nhóc yếu đuối, nhiều Bonners hơn là Glides."
"Chỉ vì Ethan là một nhà truyền giáo không có nghĩa là nó yếu đuối." Anh nhỏm dậy từ trường kỷ. "Chúng cháu phải đi bây giờ, nhưng bà đừng nghĩ là cháu đã quên mấy bậc cửa trước đâu nhé. Bây giờ thì bà dấu mấy điếu thuốc chết tiệt ấy ở đâu rồi?"
"Một nơi nào đó cháu sẽ không tìm thấy chúng."
"Đó là những gì bà nghĩ thôi." Anh tiến đến một căn phòng cũ cạnh cửa nhà bếp, nơi anh lục lọi đáy của một ngăn kéo và kéo ra một hộp Camels. "Cháu sẽ đem cái này theo." (Camels: tên một loại thuốc lá)
"Cháu chỉ muốn hút nó một mình thôi." Bà khó khăn nhỏm dậy từ cái xích đu. "Khi Calvin quay lại đây, cháu đến cùng với nó, Janie Bonner. Cháu phải học rất nhiều khi cưới một cậu nhóc nông thôn đấy."
"Cô ấy đang tiến hành một dự án nghiên cứu cực kỳ quan trọng," Cal nói, "vì vậy cô ấy sẽ không có nhiều thời gian để đến chơi đâu."
"Thật không?"
Jane nghĩ rằng cô đã thấy một tia tổn thương trong mắt người phụ nữ cao tuổi này. "Cháu sẽ đến thăm bất cứ khi nào bà muốn."
"Tốt."
Quai hàm Cal nghiến lại, và cô nhận ra rằng cô đã khiến anh khó chịu.
"Bây giờ thì về đi." Annie xua họ về phía cửa. "Ta muốn nghe Harry của ta mà không phải nói năng gì."
Cal mở cửa cho Jane đi qua. Họ mới đến chỗ đậu xe thì giọng của Annie dừng họ lại.
"Janie Bonner!"
Cô quay sang nhìn thấy người phụ nữ cao tuổi đang nhìn theo họ qua cánh cửa mắt cáo.
"Không được mặc gì khi đi ngủ, kể cả trong mùa đông, nghe thấy ta nói chưa, cháu gái? Cháu cứ tiến đến với chồng mình theo cái cách mà tạo hoá đã tạo ra cháu. Hoàn toàn khoả thân. Nó giữ đàn ông không đi lạc."
Jane không thể nào tìm ra một câu đáp trả thích hợp, vì vậy cô chỉ vẫy tay và chui vào trong xe.
"Đó sẽ là ngày tận thế," Cal lầm bầm khi họ đã lái xe ra khỏi căn nhà. "Tôi cá là em mặc quần áo cả trong khi tắm."
"Nó thực sự làm tổn thương tự ái của anh, phải không, khi tôi không cởi quần áo vì anh?"
"Danh sách những việc em làm tổn thương tự ái của tôi, Giáo sư, quá dài đến nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Và sao em lại nói với bà em sẽ đến chơi bất cứ khi nào bà muốn? Tôi đưa em đến đây vì tôi bắt buộc phải thế, nhưng chỉ thế thôi. Em không phải dành bất cứ tí thời gian nào với bà nữa."
"Tôi đã nói với bà tôi sẽ trở lại. Anh định đề nghị tôi nuốt lời thế nào đây?"
"Em là thiên tài. Tôi chắc rằng em có thể nghĩ ra cái gì đó."