It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sawako Ariyoshi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nhẫn
Biên tập: Nguyen Van Nhan
Upload bìa: Nguyen Van Nhan
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2022-03-07 21:57:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
kiko không thể nhớ chính xác đoạn nào của Yurakuchō đã được gọi là Nishi Ginza. Hãng luật Fujieda nơi chị làm có thể được xem là một văn phòng tại Ginza, nhưng mà, nó thực sự tọa lạc ở gần Đường hầm Yurakuchō và các cửa sổ của cái văn phòng u ám này rung lạch cạch mỗi khi có tàu lửa chạy qua. Tòa nhà văn phòng thuộc dạng đồ sộ khi nó mới được xây chính giữa bãi đất cháy sau những năm đầu hậu chiến tranh, nhưng các chủ thuê có thế lực đã lần lượt chuyển ra theo năm tháng. Hãng luật Fujieda giờ đây là văn phòng lâu đời nhất trong tòa nhà. Trước đó, Akiko đã làm tại công ty tài chính nơi mà chị đã gặp và kết hôn với Nobutoshi; tuy nhiên, chị phải nghỉ việc vì công ty đó không chấp nhận phụ nữ có gia đình đi làm. Một người quen đã giới thiệu chị với hãng luật cho vị trí nhân viên đánh máy tiếng Nhật. Đã làm việc ở đây trên hai mươi năm, Akiko được xem là một nhân viên kỳ cựu, chỉ sau vị luật sư Fujieda. Văn phòng dường như toát lên bầu không khí ảm đạm.
Mỗi lần phiên tòa được lên lịch, ông Fujieda và cộng sự sẽ rời văn phòng vào buổi sáng và trở về vào buổi chiều để viết các báo cáo. Một trong những nhiệm vụ của Akiko là đánh máy những văn bản này. Trong lúc vắng mặt, bàn làm việc của chị đã bị chất đống giấy tờ.
Một chiếc máy đánh chữ tiếng Nhật có rất nhiều ký tự so với bảng chữ cái. Thêm vào đó, các ký tự đặc biệt phải được chọn từ một chiếc hộp có các phím dự phòng. Sử dụng một chiếc máy như vậy vô cùng phiền phức và tốn thời gian. Akiko được người mẹ nuôi dạy và đã ra đời bươn chải ngay sau khi rời trường trung học dành cho nữ sinh, cho nên chị không có cơ hội để đạt thêm bất kỳ kỹ năng nào đặc biệt. Lúc nhận ra nghề đánh máy tiếng Nhật là cần thiết, dù cực kỳ mệt nhọc, chị đã cần cù tự mò mẫm để trở thành nhân viên đánh máy thành thạo. Tuy nhiên, Akiko còn có các trách nhiệm khác tại văn phòng bên cạnh việc gõ chữ. Chị không chỉ trả lời điện thoại, mà còn bưng trà cho khách và trông nom việc vận hành của văn phòng. Vậy nên không bất ngờ rằng quá nhiều công việc bị ứ đọng trong lúc chị nghỉ làm.
- Tôi thực sự xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho anh, nhưng cái chết của mẹ chồng tôi thật sự quá bất ngờ, Akiko nói với ông Fujieda trong giờ nghỉ trưa.
- Tôi hiểu mà, bà ấy đã bảy mươi lăm tuổi. Thật may mắn là bà đã không phải chịu đau đớn bởi căn bệnh mạn tính nào.
- Vâng ạ. Nhưng chúng tôi đang gặp phải vấn đề khác.
- Đó là gì vậy?
- Chồng của bà… chuyện là người bố chồng tám mươi tư tuổi gần đây cư xử rất khác lạ.
Vị luật sư nhìn Akiko rồi chỉ vào đầu của ông, “Ý chị là ở trên này?”
- Vâng. Sao anh đoán được?
- Từ điều mà chị vừa kể về ông ấy thôi.
- Ông ấy thậm chí không nhận ra chính con trai và con gái của mình. Dù ông dường như biết được tôi và con trai.
- Ông ấy có gặp rắc rối về cảm giác phương hướng không?
- Ý anh là sao ạ?
- Nghĩa là ông ấy có bị lạc và cắm đầu chạy sai đường không ấy?
- Không ạ. Nhưng sao anh lại hỏi thế?
- Bố tôi bị như vậy và khiến chúng tôi điêu đứng. Ông đột dưng đứng dậy và lao về phía trước, rồi tông vào gì đó. Cuối cùng ông ngã ra hiên nhà.
- Ông ấy mất lúc đó luôn ạ?
- Không. Ông gãy hai chân và không còn khả năng đi lại. Mọi chuyện rốt cuộc cũng dễ thở cho chúng tôi sau vụ đó.
- Đó không phải là vấn đề của bố chồng tôi. Ông ấy ăn không ngừng, và sẽ khóc như em bé nếu chúng tôi từ chối đưa thêm đồ ăn cho ông.
- Nếu như vậy thì ông ấy sẽ không sống được lâu đâu.
- Anh nghĩ là bao nhiêu năm nữa?
- Chắc không hơn hai hoặc ba năm đâu. Bố tôi đã từng bị như vậy. Ngay sau khi ăn trưa xong, ông liền hỏi chúng tôi khi nào tới giờ cơm trưa. Vợ tôi luôn lo mọi người sẽ nghĩ cô ấy không cho ông ăn đầy đủ. Ông chết hai năm sau đó.
Akiko thở dài.
- Bố mẹ chồng của tôi sống riêng ở nhà bên. Chúng tôi hiếm khi viếng thăm nhau, nên chẳng nhận ra bất ổn gì với bố chồng cả. Chúng tôi mù mờ không biết ông ấy đã bị lẫn khi nào nữa. Mẹ chồng tôi đã luôn khỏe mạnh, vì vậy bà đảm đương luôn việc nhà bên ấy. Ngay khi bà mất, chồng và tôi mới nhận ra bố chồng tôi đã bị lú lẫn hung rồi, và chúng tôi đã lo lắng cực độ về ông suốt từ khi ấy. Akiko thú nhận.
- Ai đang trông nom ông hôm nay?
- Em gái của chồng tôi. Cô ấy sẽ ở lại cho đến lễ cúng tuần của mẹ. Tôi không biết sẽ làm gì sau khi cô ấy về nhà nữa.
- Chị đang thực sự gặp rắc rối to đấy.
- Vậy ạ?
- Chẳng nghi ngờ gì nữa.
Điện thoại reo vang lúc đó, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa họ. Trong khi đánh máy, Akiko nghĩ về vẻ mặt nghiêm trọng của vị luật sư.
Vừa lúc hai vị luật sư rời khỏi văn phòng, cô thư ký trẻ liền nói: “Chị chắc đang gặp nhiều khó khăn lắm nhỉ, chị Tachibana.”
- Sao em lại nói vậy?
- Khi bà của em bị lẫn, bà ấy đã khiến tụi em gặp đủ loại rắc rối. Thậm chí tới giờ tụi em vẫn phải khổ sở vì bà.
- Thật à?
- Chúng em không thể rời mắt khỏi bà. Người co quắp lại như trái mận khô, nhưng nhờ vậy mà bà có thể chạy quanh trong nhà. Bố chồng chị có nghịch với nắm đấm cửa và công tắc không?
- Ý em là sao?
- Bà em đã từng mở nước và ga. Bà chạm mọi thứ trong tầm mắt. Bà sẽ mở đài và tivi, vì bà bị lãng tai, tiếng ồn chẳng làm phiền nỗi bà. Nhưng vấn đề này làm cả lũ tụi em lo lắng. Đặc biệt là về ga! Chúng em phải khóa van tổng khi không dùng bất cứ thiết bị nào. Thế rồi bà lại chạy quanh bật nút lúc tụi em không canh chừng, nên lúc ga được mở lại, chúng em ngửi thấy nó phát ra từ những góc nhà không ngờ tới nhất. Thật là quá nguy hiểm! Một đứa phải túc trực bên cạnh bà, nhưng bà lại lẹ làng quá đến nỗi lũ cháu tụi em còn đứt hơi khi đuổi theo bà. Chúng em đã chia lượt để mắt đến bà.
- Bà bao nhiêu tuổi rồi?
- Chín mươi sáu. Bà bắt đầu cư xử kỳ cục khoảng tám năm trước.
- Ôi trời!
- Đầu tiên bà bắt đầu nói láo. Đến khi chúng em nhận ra bà đã không còn bình thường nữa, bà nghỉ nói luôn. Thế rồi bà bắt đầu chạy quanh nhà, và vườn, rồi thở dốc.
- Giờ bà còn làm như vậy không?
- Ồ không. Bà bị tai biến năm năm trước. Tụi em ban đầu nghĩ bà chết rồi vì bà đã bất động, nhưng tim vẫn còn đập. Bà nằm viện kề từ dạo đó, đồ ăn lỏng được truyền qua ống nhựa vô mũi bà. Bà đã thành gánh nặng tài chính cho cả lũ tụi em vì bà không thuộc diện được hưởng bảo hiểm gì cả. Bà cần chăm sóc ý tế cả ngày, và lương tháng cho ý tá gấp mấy lần của em. Sáu đứa cháu chia nhau ra trả tiền viện phí. Mỗi lúc tụ tập là tụi em chỉ nói về việc sẽ chuẩn bị gạo đỏ và ăn mừng khi bà chết.
- Trời đất!
- Bố em xuất thân từ một gia đình có ba con trai và tất cả sáu đứa cháu. Nếu mà em là đứa cháu duy nhất, chắc em khỏi cưới xin gì mất.
- Bà có nhận ra mọi người không?
- Không. Bà thậm chí còn không mở nổi mắt.
- Ý em là sao?
- Bà bị bệnh về mắt. Bà thậm chí còn phải mặc tã nữa. Em vào bệnh viện thăm bà một lần mỗi năm, nhưng bà nhìn kinh quá, em chẳng dám ngó ngàng gì. Bố em tự hỏi sao họ không để bà chết cho rồi.
- Sao lại nói như thế!
- Nhưng tiền viện phí cho bà đắt khủng khiếp, và lương của y tá chăm sóc bà ngày một tăng. Mà họ chỉ làm mỗi việc là đổ dịch vào một cái ống. Mười năm trôi qua rồi, vậy mà bà vẫn bám trụ sống. Bố nói có khi ông còn chết trước bà. Nếu việc đó xảy ra, tụi em sẽ quyết định bỏ chạy luôn.
Akiko không bình luận gì thêm và tiếp tục gõ cái máy đánh chữ một cách mạnh bạo hơn cần thiết. Tuy chỉ có bốn nhân viên làm việc ở đây, ba người hoặc là đã sống với một người thân bị lú lẫn tại thời điểm nào đó trong quá khứ hoặc bị lãnh gánh nặng từ họ ở hiện tại.
Akiko bỗng nhiên nhớ đến mẹ chồng, đau đớn nhận ra chị đã không nghĩ ngợi gì về bà bấy lâu nay. Bà có tính cách vui tươi và mặc kệ sự thật là người phụ nữ tội nghiệp này đã phải hầu hạ cho ông chồng chướng kỳ trong hơn năm mươi năm, bà luôn mang nụ cười trên gương mặt không hề nhăn nhó. Akiko rất mang ơn bà mỗi lúc mẹ chồng đã ra mặt giúp chị! Dù chị chưa bao giờ nói ra, Akiko cũng tin rằng bà sẽ sống lâu hơn ông Shigezō. Phụ nữ thời xưa bị ép buộc phải sống như thể họ là nô lệ cho chồng sao? Cuộc đời của người phụ nữ tội nghiệp này, người đã không tự than thân trách phận hay phàn nàn về việc ông Shigezō trở nên lú lẫn, đã bất ngờ chấm dứt trong một ngày tuyết rơi. Akiko phát ra tiếng thở dài. Làm thế nào có thể diễn tả một sự hy sinh nhường ấy? Không có một người phụ nữ đương thời nào có thể chịu đựng được nỗi bất hạnh đến như vậy.
Sau khi đắn đo về việc có nên làm thêm ngoài giờ vào hôm ấy hay không, Akiko quyết định sẽ về nhà đúng giờ, vì chị chưa có thời gian đi chợ. Kế hoạch cho các bữa ăn của chị đã bị ảnh hưởng đáng kể bởi hai miệng ăn mà giờ chị phải lo. Chị không còn có thể dự trữ lương thực và thường chẳng biết sẽ nấu gì, vì cả Kyōko lẫn ông Shigezō đều không thèm các món ăn dễ nấu, ví dụ như mì Ý hay các món chiên xào. Song Akiko nghĩ nếu Kyōko không thích những món như vậy, thì em ấy nên tự mà nấu lấy. Nhưng Kyōko chẳng thèm động tay đến bất cứ việc gì trong nhà, có thể do cô chần chừ không muốn xâm phạm căn bếp của người phụ nữ khác hoặc cô đang tận hưởng sự tự do tạm thời không màng đến công việc nội trợ. Dù sao Kyōko sắp về nhà sau ít ngày, nên Akiko sẽ không phải chịu đựng cô lâu hơn nữa. Akiko đã khó chịu khi Kyōko, người có ác cảm với thức ăn đông lạnh, không chịu nếm thử chúng. Chị bực mình bởi điều này như là sự định kiến của phụ nữ tỉnh lẻ. Bản thân chị tin chắc rằng cá trích và hàu đông lạnh còn tươi hơn rất nhiều so với các loại hải sản khác được cho là đồ tươi.
Lúc Akiko đi ngang qua tầng hầm của cửa hàng bách hóa để mua thực phẩm, chị thấy mình đang đứng trước một quầy chất đầy cua. Nhớ lại con cua chị còn trữ trong tủ đông, chị tư lự một lúc và rồi mua hai con. Chị dự định sẽ chia con cua to hơn thành nhiều phần nhỏ cho chồng và mời bố chồng con nhỏ hơn.
Akiko đói lả, vì toàn bộ bữa trưa của chị chỉ là một tô mì hoành thánh rẻ tiền được mua gần văn phòng. Vì có cảm giác cần chuẩn bị tinh thần để đối mặt với em chồng tại nhà, chị ăn một cái bánh mì kẹp xúc xích tại một quầy gần cổng vào ga tàu điện ngầm. Có lẽ Kyōko đang chuẩn bị bữa tối thì sao. Nhưng Akiko không để bản thân trông đợi quá nhiều, sợ rằng chị sẽ bị thất vọng. Phụ nữ trung niên ở Tokyo làm đủ mọi cách để tránh đụng đến cơm, nhưng Kyōko cứ nhất định ăn đủ ba chén cơm mỗi ngày. Cô ăn cùng dưa món nếu không có món ăn kèm đúng ý chị. Akiko cố không dọn cho chồng quá nhiều món mặn vì anh bị huyết áp cao; cho nên để làm vừa lòng em chồng, chị phải mua nhiều loại tsukudani.
Ôm một túi thực phẩm ở mỗi tay, Akiko đi ra khỏi ga tàu điện ngầm. Không có dấu hiệu sắp mưa, nhưng gió lạnh đang thổi dọc đại lộ Ōme. Chị nhớ lại lúc tuyết rơi vào ngày mẹ chồng chị mất. Akiko muốn mua bánh mì, nhưng hôm nay chị không thể vác thêm một món đồ nào nữa. Khi bị cơn gió mùa đông lạnh lẽo tạt vào người, Akiko mừng thầm vì đã mặc áo vest và quần dài. Một ngày lạnh thế này kiểu gì cũng sẽ khiến chị bị đau dạ dày. Chị chưa bao giờ gặp chuyện như vậy khi còn trẻ. Giờ đây, khi không còn bận tâm về ngoại hình nữa, chị mặc một chiếc quần len khi ngay khi gió tháng mười hai bắt đầu thổi. Chị nghĩ về cô thư ký trẻ mặc chiếc váy ngắn và mang đôi tất dài màu xanh thẫm. Cô ấy có lẽ chưa biết bị lạnh là như thế nào.
Akiko dừng bước trước cổng vào ngôi nhà và đặt các túi đồ xuống. Ngay lúc chuẩn bị lấy chìa khóa ra, chị nhớ là hôm nay không cần vậy và xoay tay nắm cửa. Akiko nghĩ thật thoải mái vô ngần khi có ai đó ở nhà đợi mình. Chị vui vẻ gọi lớn: “Chị về rồi đây!”
Akiko chờ một lúc nhưng chẳng có ai đáp lại. Cuối cùng, chị bước vào trong nhà và phát hiện ra bên trong là một mớ hỗn độn. Điều làm chị ngạc nhiên nhất là chồng chén đĩa bẩn trong bồn rửa. Thậm chí khi chỉ còn mỗi Nobutoshi và Satoshi ở nhà, chị chưa bao giờ thấy căn nhà bừa bãi đến như vậy lúc chị về. Akiko cảm thấy như máu trong người chị sôi lên.
“Ông ơi!”, chị gọi to. “Kyōko!”
Không có tiếng trả lời.
Akiko cởi bỏ áo khoác và bắt đầu dọn dẹp căn bếp. Mặc dù là một người vợ đi làm, chị kỹ tính và không thể chịu đựng được việc có chén đĩa dơ chất đống trong bồn rửa. Nobutoshi và Satoshi cũng vậy, họ tự giác giữ cho nhà cửa ngăn nắp và sạch sẽ. Sao Kyōko có thể quá nhếch nhác như vậy?
Akiko xả nước nóng trong khi chị mạnh tay rửa đống chén bẩn. Được tiếp thêm năng lượng bởi cơn giận dữ, chị tiếp tục chùi nhà bếp từ trên xuống dưới. Lúc chị hút bụi xong, Satoshi xuất hiện. Mặt cậu đỏ bừng cứ như vừa đua xe đạp về nhà.
- Con ở trường đến tận giờ này hả con trai?
- Con về lúc nãy rồi nhưng ông và cô Kyōko không có nhà. Con không rõ họ đã đi đâu nên con ra ngoài tìm.
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Không một tiếng trước.
- Thật á? Sao cô ấy bất cẩn thế…
Satoshi không trả lời.
- Họ có thể đi đâu chứ?
- Con đã kiểm tra chỗ phòng khám và cũng đến chợ và đền Myōhōji.
- Con thật lanh lẹ.
- Con sợ ông có thể cũng chết rồi. Dù sao ông cũng tám mươi tư rồi.
Giờ đây cơn giận của chị đã nguôi ngoai, Akiko bắt đầu lo lắng. Hai người bọn họ có thể đi tận đâu chứ? Chị ghé qua nhà bên. Việc nhìn thấy chiếc bình đựng tro cốt bọc vải trắng ở bàn thờ Phật khiến chị buồn rầu. Và rồi chị chợt nhận ra một vấn đề chị sắp phải đối mặt: ông Shigezō và Kyōko đã ngủ tại nhà bên hàng đêm, nhưng ông sẽ ngủ ở đâu sau khi Kyōko rời đi? Chị nhớ lại câu chuyện của cô thư ký trẻ về người bà đã vặn mọi các công tắc trong tầm mắt. Căn nhà nhỏ trống vắng chẳng có mấy đồ nội thất, nhưng nó vẫn có vẻ bẩn thỉu. Akiko quy việc này cho tính lôi thôi của Kyōko. Ngồi xuống trước bàn thờ Phật, chị đốt nến, thắp vài nén nhang và chấp hai tay vào cầu nguyện. Gương mặt người mẹ chồng trong bức ảnh đã được bên dịch vụ tang lễ phóng to và đặt vào một cái khung lớn thanh thản nhìn chị từ phía trên hũ tro cốt. Nó được chụp bởi Satoshi nhiều năm trước và đã nằm trong album ảnh gia đình.
- Mẹ…, Akiko lẩm bẩm, ông và Kyōko đã đi đâu rồi?
Akiko hài lòng vì chị chưa lần nào rời mắt khỏi ông Shigezō cho đến tận bây giờ, nhưng lòng chị chùng xuống khi chị tự hỏi sẽ phải làm gì với ông khi Kyōko đi khỏi. Vang lên trong đầu chị là câu nói nghiêm trọng của ông Fujieda: chị đang thực sự gặp rắc rối to rồi đấy. Lo lắng về nguy cơ hỏa hoạn, Akiko thổi tắt nến và đi về phía nhà chính.
Sao Kyōko có thể bỏ đi mà không khóa cửa nhà thế này chứ? Người ở Tokyo phải xem xét rất cẩn thận mỗi khi rời khỏi nhà. Em ấy thật bất cẩn!
Vì chẳng thể làm gì lúc này, Akiko quyết định nấu bữa tối. Tính háu ăn của Kyōko rất giống với Satoshi và ông Shigezō. Nếu để ở một mình, cô có thể ngốn một lượng thức ăn nhiều không tưởng. Akiko thấy mình đang vo lượng gạo gấp đôi so với bình thường. Chị bật nồi cơm điện, chuẩn bị vài món ăn kèm kiểu Nhật và ướp cá với xì dầu. Sau khi chị xong, vẫn chưa thấy tăm hơi của hai bố con mất tích đâu, nên Akiko tiếp tục nấu và bật máy nước nóng.
- Con có đói không Satoshi, Akiko lớn tiếng hỏi.
Satoshi đi xuống lầu và nói: “Con đói quá, con khóc bây giờ.”
- Đừng có ngớ ngẩn. Nếu con đói, bữa tối sẽ có ngay đây.
- Tuyệt.
Akiko lại cảm thấy cáu và không biết con trai chị sẽ còn trêu chị đến mức nào đây. Satoshi nằm ườn ra giữa phòng và bắt đầu đọc báo tối.
- Ông và cô Kyōko đã đi đâu nhỉ?
- Ngày lễ để tưởng nhớ người thành lập đền đã qua lâu rồi, Akiko nói thêm, phiền con trai trông món cá giúp mẹ.
- Mẹ đi đâu vậy? Con định nói với mẹ là con đã hỏi bà Kihara và bà Kadotani rồi.
- Họ không có ở đó hả?
Satoshi lật trang báo và nói: “Mẹ biết đấy, cũng có thể họ không đi cùng nhau.”
- Con đang nói về ai thế?
- Tất nhiên là ông và cô Kyōko. Cô Kyōko có thể đã nhờ ông trông nhà để cô đi ngắm cảnh. Thế rồi ông cũng quên mất việc đó và tự đi ra ngoài.
- Đừng có suy diễn như vậy!
- Nhưng mẹ không nghĩ là chúng ta nên dự trù mọi khả năng à?
Akiko đã chuẩn bị xong bữa tối cho Satoshi và dọn lên bàn.
Satoshi bắt đầu ăn ngon lành. Cậu bỗng ngẩng lên và hỏi: “Mẹ không ăn tối à?”
- Mẹ lo quá chẳng ăn nổi. Vả lại cũng kỳ nếu ăn trước cô Kyōko.
- Nhưng mẹ không đói à?
- Mẹ không sao.
Thật sáng suốt khi đã ăn món bánh mì kẹp xúc xích, chị nghĩ, nhưng tất nhiên chị không kể việc này cho con trai.
- Akiko! Akiko!
- Ông! Ông đã đi đâu đấy?
Akiko mở cửa nhà bếp và ông Shigezō đi vào. Mắt ông hướng đến Satoshi và bàn ăn. Không chậm trễ một nhịp nào, ông tháo giày, bước vào trong bếp rồi lấy một đôi đũa.
- Ông, Kyōko đâu rồi?
Ông Shigezō bận ngấu nghiến đồ ăn mà không trả lời. Akiko quan sát bố chồng, trên người ông là bộ đồ vest mặc đàng hoàng, rồi chị quay đầu nhìn đôi giày ông vừa cởi ra. Chị cố liên kết cách ông ăn mặc với một điều gì đó trong tâm trí của mình, nhưng rốt cuộc dù gần như bức bối, chị vẫn không thể nhớ ra đó là gì.
- Chuyện gì đã xảy ra với Kyōko hả ông? Hai người có đi khỏi nhà cùng nhau không?
Akiko nhìn chăm chú vào mặt bố chồng đang ngồi tư thế ngay ngắn, hai chân lèn bên dưới, và ăn cẩn thận để không làm rơi một hạt cơm nào. Chị xổ một tràng câu hỏi cho ông, nhưng ông cụ như lãng quên mọi thứ trừ đồ ăn trước mặt. Ông không ngừng nhai, ngồi thẳng lưng với chén cơm bên tay trái và đôi đũa bên tay phải.
- Ông đã ở đâu suốt đó giờ? Akiko mất bình tĩnh hét lên.
- Đừng mà mẹ! Satoshi không thể im lặng ngồi nhìn bèn xen vào.
Một lúc sau, Kyōko đi vào từ cửa chính. Đầu tóc cô rối bù khiến cả Akiko và Satoshi giật mình. Cổ áo kimono của cô bị xộc xệch.
- Đã có chuyện gì vậy Kyōko?
Kyōko kiệt sức không mở nổi miệng. Thấy được ông bố đang ăn tối, cô ngồi phịch xuống ngay tại chỗ. Vì người em chồng đang mệt nhọc thở hổn hển, Akiko rót một ly nước lọc và đưa cho cô ấy. Kyōko uống hết trong một hơi rồi thở dài. Vẫn chưa thể thốt nên lời, cô lườm nguýt người bố.
Ngay lúc đó, ông Shigezō trưng ra cái chén không và nhờ Akiko xới cơm lần thứ ba.
- Ông ăn như vậy đủ rồi. Ba chén sẽ là quá nhiều. Ông uống trà nhé. Thật khủng khiếp nếu ông bị đau dạ dày.
Ông Shigezō im lặng nhấp ly trà mà Akiko mang đến.
Sau một hồi lâu Kyōko nói: “Em nghĩ bố yêu chị rồi, chị Akiko ạ.”
Akiko sững sờ nhìn người em chồng.
- Thật tình, Kyōko. Em không được nói những điều như vậy.
- Bố cảm nắng chị đó. Nghĩ xem, ông chẳng nhận ra anh Nobutoshi hay em. Bố có nghe bất cứ điều gì tụi em nói không? Không. Nhưng bố nghe lời chị. Em nói thật, bố rất yêu chị đấy.
- Chẳng vui chút nào. Từ khi chị cưới anh Nobutoshi, ông chưa bao giờ ngừng tra tấn chị. Chị không biết đã bao nhiêu lần ông nói những điều cay độc trước mặt chị và làm chị khóc.
Satoshi yên lặng đứng dậy và biến lên trên lầu.
- Em cũng nghe mẹ kể như vậy. Mẹ hay viết trong thư là bà cảm thấy thương xót chị. Khi bố ở với tụi em, ông luôn đưa ra những nhận xét châm biếm đối với chồng em, và khiến em lúc nào cũng muốn khóc đến nơi. Bố thậm chí còn gây sự với bố mẹ chồng của em nữa, thế là em phải can thiệp vào. Em cảm thấy khốn khổ vô cùng. Tin em đi, em rất đồng cảm với chị. Nhưng em nghĩ là suốt từ hồi đó, ông đã có cảm xúc khác đối với chị.
- Khác thế nào?
- Chị đã biết trường hợp người ta yêu mình say đắm nhưng lại tỏ thái độ ghét mình ra mặt đúng không? Cho nên là tận sâu đáy lòng, bố yêu chị đó.
- Làm ơn đừng nói như vậy nữa!
Akiko đáp trả gay gắt đến mức Kyōko cuối cùng nhận ra cô đã làm phiền lòng người chị dâu thế nào khi quá thẳng thắng nói ra suy nghĩ riêng của mình. Cô bèn thay đổi chủ đề.
- Em đã có một ngày thật tệ. Bố khiến em bất ngờ lắm luôn. Ông đi bộ nhanh quá em không theo kịp. Có một lúc em thở không ra hơi đến nỗi em thực sự nghĩ mình sắp chết tới nơi.
Không muốn mối quan hệ giữa mình và em chồng trở nên xấu hơn và vì tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra, Akiko rướn người về phía trước để nghe Kyōko kể về các sự kiện trong ngày.
- Em và bố đã đi đâu? Tụi chị lo lắm! Satoshi đã chạy xe đạp đến phòng khám và đền để tìm hai người.
- Bố ngủ gật trước tivi và giữ im lặng đến sau bữa trưa. Em sợ làm bố đau bụng nên đã chuẩn bị một ít cháo loãng cho ông, thế mà ông ăn hết sạch trong vòng chưa đến một giờ. Em đã nấu ít hơn một chén gạo, đun bằng lửa nhỏ, thêm một ít lá thơm và vài quả trứng. Em không nghĩ chúng sẽ xung khắc với dạ dày của ông. Rồi có lúc em phải đi vệ sinh chứ. Khi em trở ra, ông đã lỉnh ra khỏi nhà chính. Em tìm được ông đang thay đồ ở phòng sau của nhà bên. Em hỏi ông định đi đâu, ông bảo sẽ đi đón bà.
- Thật à?
- Rồi em hỏi bố nghĩ là bà đã đi đâu, ông nói “Tokyo”. Em giải thích mãi miết rằng đây chính là Tokyo, nhưng bố chẳng thèm để ý gì cả. Bộ tự thắt cà vạt và mang giày mà không cần em giúp. Lúc nhìn cảnh ông mặc đồ, chị sẽ không nghĩ là ông bị lẫn đâu.
- Ít ra thì ông vẫn chưa hoàn toàn quên mất mẹ. Thật đáng ngưỡng mộ khi bố nói sẽ chuẩn bị đi đón mẹ, dù ông đối xử với bà quá tệ bạc. Cái lúc ông bắt đầu bước ra khỏi nhà mà không mặc áo khoác, em chụp cái khăn choàng và phóng ngay theo sau. Bố đi nhanh lắm, chẳng giống một ông lão chút nào. Em gọi với theo bố, nhưng ông cứ tiến thẳng một mạch về phía trước không thèm nhìn lại. Hầu như em phải chạy để bắt kịp bố.
- Bố đã đi đâu?
- Ông đi đến đại lộ Itsukaichi, rồi rẽ phải tại tiệm bán xe đạp.
- Ồ, đó là đại lộ Ōme.
- À, đúng rồi. Sau đó ông bắt đầu đi thẳng tiếp. Em cứ liên tục lôi bố từ phía sau, hỏi là ông định đi đâu và nói chúng ta nên về nhà, nhưng bố hoàn toàn ngó lơ em. Ông thậm chí còn dùng vũ lực để xô em ngã đấy! Bố mạnh khiếp! Có một lần em ngã dập mông luôn đấy.
- Ái chà.
- Em phải nói là người Tokyo không thân thiện tí nào. Vài người ngoảnh đầu lại ngó em, nhưng chẳng ai thèm giúp. Cuối cùng em kêu được một chiếc taxi và giải thích tình hình cho tài xế. Em cầu xin họ giúp em, rồi bắt đầu túm lấy bố. Nhưng đến lúc em đã giữ được bố, chiếc taxi chạy mất tiêu. Người Tokyo không biết tử tế là gì. Ở quê em là có người lao ra giúp rồi đấy.
- Em bị quá ký, cho nên em đã bị tức ngực sau khi chạy một hồi như vậy. Em còn bị chóng mặt nữa, rồi khó thở. Làm sao em biết được bố có thể đi nhanh đến vậy? Ông cứ bước thẳng dọc cái đại lộ to tướng ấy - chị nói tên của nó là gì nhỉ?
- Đại lộ Ōme. Hai người có lẽ đang đi thẳng đến Shinjuku.
- Đúng rồi. Ông đi thẳng mãi miết, không thèm ngó đèn giao thông. Ông không hề đứng lại. Em đã rụng cả tim! Mỗi lần đèn đỏ, em cảnh báo bố hãy nhìn đường, nhưng ông chỉ bước thẳng thôi. Thế rồi đột nhiên em hiểu ý ông khi ông nói là sẽ đi đón mẹ. Nó làm em muốn nhũn người. Không chừng bố dự tính để cho xe cán qua rồi chết luôn!
- Nghĩ cái gì đâu không!
- Em đuổi theo ông như một mụ điên, cầu xin ông hãy về nhà vì chị chắc đang lo lắng cho ông lắm. Bỗng ông nhìn em như thể ông vừa tỉnh khỏi cơn mê, rồi dừng bước. Ông nhìn em đăm đăm và hỏi là có chuyện gì với chị.
- Em lặp lại là chúng ta nên quay ngược trở lại, và rằng mọi người ở nhà hẳn đang lo sốt vó. Ông ngoan ngoãn gật đầu, thế rồi ông xoay người và đi về nhà. Em không tin nổi vào mắt mình nữa! Nhưng em chạy sau ông vì sợ nhỡ ông bị xe tông. Thật là kỳ tích khi ông không bị đâm trúng. Lại nữa, xe phanh kít để dừng lại và đám tài xế chửi rủa ông tơi bời. Em khiếp hãi quá phải nhắm chặt mắt, nhưng bố lờ tịt trước mọi sự náo loạn. Chân em đau và em hụt cả hơi, nên em đề nghị bố là nên bắt taxi về nhà. Ông không thèm nhìn lại luôn! Em thật sự không biết chúng em đi bộ được bao lâu nữa. Trời còn sáng khi tụi em rời khỏi nhà, thế mà trời sắp tối lúc chúng em cuối cùng cũng gần về đến.
- Được chừng hai tiếng kể từ lúc Satoshi đi học về và chạy đi tìm hai người.
- Tụi em phải đi bộ lâu hơn thế nữa. Dù lúc còn ở quê em cũng chưa bao giờ đi bộ nhiều như hôm nay. Em nghĩ mọi chuyện sẽ ổn khi em bắt đầu nhận ra tụi em đang ở đâu. Nhưng thay vì rẽ ở hướng của đại lộ Itsukaichi, bố cứ đi thẳng về phía trước.
- Ối trời!
- Em gắng gượng với chút sức lực tàn và níu lấy ông từ phía sau, nói với ông là nhà của ông ở hướng này. Chỉ khi đó ông mới đắt đầu rẽ vào đấy. Đến lúc có thể đứng dậy được, em lết vào tiệm cà phê ở góc đường để uống trà và ăn bánh. Em quá xuống sức đến mức em không buồn bận tâm bố có về được nhà an toàn hay không. Nhưng sau khi lấy lại hơi rồi, em bắt đầu lo cho ông, và đã chạy từ đó về nhà. Em kiệt sức rồi!
- Vậy ra chuyện là như vậy, Akiko nói. Chị không biết hai người đi đâu nên lo quá không động đũa nổi.
- Ồ, em xin lỗi vì đã bắt chị chờ.
- Đáng nhẽ em nên gọi về nhà từ buồng điện thoại. Satoshi hoặc chị có thể bắt taxi để chạy đến chỗ tụi em.
- Gọi về nhà á?
Miệng Kyōko trễ xuống, nét sững sờ hiện lên mặt cô.
- Em đã không nghĩ về nó! Phải rồi nhỉ! Em có thấy buồng điện thoại công cộng. Em chẳng nảy ra ý nghĩ sẽ gọi chị. Vì cả chị và cháu đều không có ở nhà lúc tụi em chạy ra ngoài, em chỉ cắm đầu mà lao theo bố thôi.
Khi Kyōko cầm đũa lên, Akiko bèn ngồi xuống ăn tối. Vậy đây chính là những gì đã diễn ra vào ngày tuyết rơi hôm ấy! Nếu chị không gặp ông Shigezō, ông có lẽ đã đi được vài cây số. Theo lời kể của Kyōko, ông đã đi dọc theo đại lộ Ōme và gần tiến đến Shinjuku. Ông đã nghĩ gì trong đầu khi lao đi thẳng như bị bỏ bùa như vậy?
- Thực sự em đã nghe ông nói sẽ đi đón bà. Chắc có con ốc trong não ông bị long ra rồi vì ông cứ khăng khăng bà đã đi Tokyo. Ông có vẻ nghĩ mình đang sống ở quê nơi ông được sinh ra và lớn lên.
Kyōko tỏ vẻ như cô đang cố giải một bài toán khó.
- Nhưng mà ông đã có thể tự về nhà khi nhận ra mình đang ở đại lộ Itsukaichi?
- Vâng, đúng thế. Em để ý là thỉnh thoảng ông có thể về lại hiện thức.
- Ông dường như cứ ra ra vào vào giữa mơ và thực ấy nhỉ?
- Vâng. Em ghen tỵ với ông. Có nhiều lúc bản thân em muốn quên phắt đi hiện tại phũ phàng!
Được thừa hưởng bản tính thân thiện từ người mẹ, Kyōko có khả năng đặc biệt là có thể cười vui vẻ giữa lúc đang bàn luận nghiêm túc. Akiko ước chị có thể giống như cô em chồng! Thậm chí dù đùa cợt, chị cũng không thể thốt ra chị ghen tỵ với bố chồng được. Chị nhận ra chị sẽ phải sống với ông cụ này cho đến khi ông chết. Kyōko thì khác, cô sẽ trở về nhà trong vài ngày tới, rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm đối với người bố.
Sau sự nỗ lực vận động, miếng bánh ở tiệm cà phê chẳng thấm vào đâu và Kyōko ăn tối ngon lành. Cô im lặng lùa cơm, đôi lúc ngước đầu nhìn xem bố cô thế nào. Khi đã ăn hết ba chén cơm, cô thở dài và nói: “Chị là người duy nhất ông nhận ra đấy chị Akiko.”
Akiko giả vờ không nghe thấy.
Kyōko chẳng hề đề nghị sẽ giúp rửa dọn sau bữa tối. Đứng tại bồn rửa đang mở nước, Akiko nhắc em chồng rằng nước tắm nóng rồi, nhưng Kyōko nói cô mệt quá không tắm nổi.
- Em biết đấy, ông vẫn chưa tắm từ lúc tang lễ đến giờ.
Aiko chắc chắn không định tắm cho ông Shigezō, nhất là sau khi Kyōko tuyên bố ông có cảm tình với chị.
- Em nhận ra là, Kyōko trả lời, nhưng chị không nghĩ bố cũng mệt à? Hôm nay ông thực sự đi rất nhanh. Dù ông có lẽ không kiệt sức như em, ông phải mệt lắm.
- Vậy không nên khiến ông mệt hơn nữa nhỉ?
- Đúng vậy. Em sẽ dẫn bố sang nhà bên và cho ông ngủ. Em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa.
Kyōko đi sang nhà bên để trải nệm, nhưng trở lại nhà chính vài phút sau.
- Bên đó lạnh cóng. Em mượn cái bếp dầu nhé chị Akiko?
- Được thôi. Chị sẽ mang qua cho em, em để mắt đến ông nhé.
“Bố ơi bố,” Kyōko kêu lên, đánh thức ông dậy. “Bố mệt rồi. Để con đưa bố đi ngủ nhé. Đi theo con nào.”
Ông Shigezō nhìn đứa con gái đầy nghi ngờ, rồi sau đó hướng mắt về phía Akiko và chậm chạp đứng dậy.
- Chị thấy không? Chị là người duy nhất bố tin tưởng, chị Akiko ạ.
Akiko biết thừa cô em chồng sẽ nói ra một câu nhận xét như vậy.
Đi bộ ngang qua khu vườn với chiếc bếp dầu trên tay, chị tự hỏi nó có nguy cơ gây ra hoả hoạn không.
Trong khi Kyōko giúp bố cô mặc quần áo ngủ, Akiko tìm trong căn bếp nhỏ một ít than. Chị cuối cùng tìm thấy một túi than bên dưới ván sàn. Một hộp mồi lửa cho than và một cái xẻng được dựng ở góc của lối vào hẹp. Đã nhiều năm rồi Akiko mới sưởi ấm căn nhà theo kiểu lạc hậu thế này. Bật chiếc bếp ga đơn, chị đặt hộp mồi lửa có chứa than lên trên. Xúc động sâu sắc trước lối sống vừa ấm cúng vừa bất tiện của cặp vợ chồng già, Akiko thực lòng muốn tạ lỗi với người mẹ chồng. Một gia đình hạt nhân! Chạy theo xu hướng xã hội chung, hai gia đình đã rạch ròi tách biệt việc nhà. Akiko tự hỏi đây có phải là cách sống lý tưởng cho loài người, nhưng không thể có được câu trả lời. Đầu tiên, ông Shigezō và vợ đã dọn đến sống cùng họ, nhưng Akiko nhận thấy mình không thể chịu đựng được mối hiềm khích thường trực giữa chị và bố chồng. Trong lúc tuyệt vọng, chị đã van nài chia tách hai bên gia đình, mặc kệ việc chị và Nobutoshi có phải vay mượn bao nhiêu tiền. Còn trẻ người vào thời điểm đó, Akiko đã không nghĩ về hậu quả ở tương lai.
Dạo này, mỗi khi có thời gian cho bản thân, Akiko đều thử tưởng tượng chị sẽ như thế nào lúc về già. Vì làm việc toàn thời gian, ngày trôi qua rất nhanh, nhưng chị biết chị sẽ không thể làm việc tại văn phòng luật cho đến lúc già rũ ra. Khi Satoshi kết hôn và Nobutoshi nghỉ hưu, liệu chị có rơi vào tình cảnh ảm đạm, phải bật chiếc bếp ga duy nhất trong nhà và chờ đợi cái chết trong tội nghiệp? Akiko đắm chìm với dòng suy nghĩ đến khi các đốm lửa đỏ bắn ra từ những cục than đen.
Kyōko dùng cái xẻng xúc lửa để chuyển những cục than nóng đỏ sang lò than đặt ở góc phòng nơi ông Shigezō đang nằm say ngủ.
- Em cảm thấy tệ khi nhìn thấy bố như vậy. Em không tin đây là người bố mà em từng biết, Chị cảm thán trong lúc ngồi xuống bên cạnh ông, bố đã bị cái chết của mẹ tác động mạnh hơn em tưởng. Chị có nghĩ ông thực sự hiểu những chuyện đang xảy ra không?
Sau khi cho thêm than rồi phủ tro lên, Akiko đặt một chiếc ấm sắt lên cái kiềng ba chân. Chị lắc đầu và nói nhỏ: “Chị thường trò chuyện với bà, nhưng bà chưa bao giờ phàn nàn, cho nên tụi chị chẳng biết được là ông đã bị lẫn.”
- Không rõ bố đã từng bỏ đi khỏi nhà chưa nhỉ.
- Có thể, Akiko nói, nhớ lại chị đã vô tình gặp bố chồng trong cái ngày tuyết rơi ấy.
- Vậy có khi mẹ đã chết vì kiệt quệ, Kyōko thở dài nói.
Akiko im lặng nhìn chằm chằm hũ tro cốt bọc vải trắng đặt nơi bàn thờ Phật và bức ảnh phía sau nó. Rồi chị quan sát gương mặt của ông cụ đang nằm ngủ.
Ông Shigezō đang thở đều. Chiếc mũi và miệng như chạm trổ cho thấy ông đã từng đẹp trai lai láng lúc còn trẻ. Thậm chí bây giờ nhiều người nghĩ ông chỉ mới bảy mươi tuổi vì tóc ông vẫn chưa rụng nhiều và còn có nhiều sợi đen hơn là bạc. Nhìn chăm chú ông Shigezō, chị như thể cảm nhận được sức sống đang tỏa ra từ ông.
- Ông chắc phải bảnh trai lúc còn trẻ nhỉ.
- Bố chắc phải nhăn mặt mọi lúc thì có. Và ông còn ốm tong teo vì cái dạ dày yếu nữa. Khó mà hình dung ông đã từng bảnh trai được. Cơ mà em nghe mẹ kể là bà đã yêu bố từ cái nhìn đầu tiên đấy.
- Vậy thì ông chắc phải bảnh trai rồi.
- Nhưng nhìn ông ấy bây giờ đi, Kyōko cười cợt chỉ vào ông già khốn khổ.
Akiko sửng sốt trước việc Kyōko có thể cười vào lúc như thế này, nhưng chị chỉ lẩm bẩm vài điều vô thưởng vô phạt và yên lặng đứng dậy. Chị ghi nhớ trong đầu rằng không được quên cầm chiếc bếp dầu duy nhất về lại bên nhà chính.
Những Năm Tháng Thu Tàn Những Năm Tháng Thu Tàn - Sawako Ariyoshi Những Năm Tháng Thu Tàn