When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ạ, mời bác vào!” khỏa lấp khoảnh khắc chết điếng của cô bạn, Sinead mời mẹ và em trai Marina vào phòng khách. “Mời bác ngồi. Bác có muốn uống cà phê không ạ?”
“Cảm ơn cháu. Chắc cháu là Sinead đây nhỉ?” bà Alice Kent đang cố nói chuyện xã giao nhưng nét mặt cứng đơ đơ đã tố cáo sự căng thẳng trong lòng bà. “Xin lỗi vì bác đã đến đường đột thế này.”
“Không sao đâu bác ạ,” Sinead nói, lẳng lặng chuồn khỏi phòng sau khi khẽ bóp nhanh một cái vào tay Marina.
“Bố đâu mẹ? Sao rồi ạ?” Marina giờ mới cất tiếng. Cô phải ngồi xuống để chờ nghe cái tin này.
“Người ta vẫn chưa tìm được bố,” mẹ cô bảo. “Điện thoại của bố mất sóng. Nhà máy đã liên hệ với chính phủ Niger và họ đã đưa ông ấy vào danh sách những người mất tích.”
“Mất tích!” Marina thảng thốt. Vậy là chính thức rồi sao. “Ôi Chúa ơi!”
Thằng em cô cứ cúi gằm mặt và nhìn chòng chọc xuống sàn nhà.
“Marina, nghe mẹ nói đây!” bà Alice Kent khó nhọc tấu bài diễn văn mà rõ ràng là đã được luyện tập từ trước. “Chắc cũng không xấu đến mức ấy đâu. Tín hiệu liên lạc viễn thông ở vùng đó rất kém. Đường xá chắc bị kẹt do đất lở, nên nhiều làng bị cô lập. Có thể bố con rơi vào vùng thiên tai không ghi trong báo cáo và vài ngày nữa ông ấy sẽ liên lạc lại thôi.”
“Cà phê đây ạ!” Sinead thông báo, tái xuất hiện cùng với Frankie bên cạnh. Bầu không khí trong phòng căng lên như sợi dây đàn.
Marina nhắm mắt và lập bập đôi môi. “Mất tích,” cô thẫn thờ lặp lại.
“Chỉ biết là bố con đã đáp xuống Niger, đã được một nhân viên chính phủ và một phụ nữ Ai-len thuộc tổ chức Médecins Sans Frontières [1] đón ở sân bay. Người phụ nữ này có nhiệm vụ dẫn ông ấy tới vùng bị hạn hán nghiêm trọng. Việc của bố con là tư vấn cho chính phủ nơi ấy về một phương thức cung cấp nước tốt hơn.”
“Thế sau khi bố rời sân bay thì sao?” Marina muốn biết. “Có ai liên lạc với bố không ạ?”
Mẹ cô lắc đầu, “Không thấy bố con gọi điện tới trụ sở theo thủ tục. Người của tổ chức MSF cũng chưa liên lạc được với nhân viên của họ. Chính phủ Niger thì bảo rằng người của họ đã trở về, nhưng ông này nói là đã giao một chiếc xe jeep cho bố con và người phụ nữ, tên Kim Cosgrove, sau đó để họ tự đi với nhau.”
“Hay thật!” Marina lắc đầu, nhận tách cà phê từ tay Sinead và liếc nhìn thằng em đang ngồi thụp trong chiếc ghế nơi cửa sổ. Bố chính thức mất tích trong vùng mà ngay cả nhân viên chính phủ cũng từ chối đặt chân tới. “Bây giờ mình phải làm gì hả mẹ?”
Mẹ cô hít sâu. “Chúng ta phải đợi vậy,” bà dứt khoát. “Đừng có hoảng.”
Mắt Frankie trợn tròn mỗi khi liếc trộm Sinead. Bà Alice Kent quả là một phụ nữ điềm tĩnh!
“Marina, mẹ con mình không được hoảng!” bà Alice nhắc lại. “Mẹ đã đón Tom về nhà để đợi tin tức, nhưng mẹ muốn con tiếp tục ở lại đây. Năm nay là năm quan trọng nên con không được lơ là đâu.”
“Còn chuyện thi cử của Tom thì sao?” đầu óc Marina quay cuồng. Cô muốn về nhà để cùng chờ tin tức với mẹ và em trai, nhưng cũng thừa biết mình không bao giờ có cơ tranh luận được với mẹ.
“Năm sau Tom mới thi GCSE [2]. Thầy hiệu trưởng của em con bảo rằng nếu phải ở lại trường mà chờ tin bố thì em con dễ bị stress lắm, nên họ đề nghị cho nó về nhà. Mẹ không biết làm như thế có đúng hay không, nhưng con nghĩ phần con, con có chịu nổi không?”
“Để xem đã mẹ ạ,” Marina nhún vai bất lực. “Phải bao lâu nữa họ mới cho ta biết tin tức?” Và “ họ” là ai? “Họ”có lưu tâm thật sự đến việc này không? Bố có bao giờ về nhà nữa không?
“Chắc cũng không lâu đâu,” đây là lần đầu tiên mẹ cô đưa ra một câu trả lời nước đôi, và vẻ điềm tĩnh của bà đã xen lẫn với nét hoảng hốt. Nhưng bà đẩy lùi nỗi sợ hãi ngay lập tức và nhanh chóng kiểm soát tình hình, “Mẹ sẽ báo cho con biết ngay khi nhận được tin.”
“Sao bác không ở lại đây với bọn cháu ạ?” Sinead gợi ý. “Ít nhất là đêm nay.”
“Cháu chu đáo quá, cảm ơn cháu,” bà Alice đứng lên. “Vì đã đón Tom về và gặp được Marina rồi nên bác phải về nhà ngay, phòng khi có ai cần liên lạc.”
“Có đủ chỗ đấy bác ạ, cháu nói thật mà!”
“Thôi... cảm ơn cháu.”
“Nếu bác dứt khoát vậy...” Sinead chịu thua. Thật lạ khi có một người mẹ như bà Alice, đương đầu với khủng hoảng tột độ bằng cách che giấu cảm xúc và tỏ ra vô cùng thực tế. Nếu rơi vào tình huống này không biết chừng mẹ Daniella của Sinead đã giật trụi cả tóc.
“Bác đừng lo, cứ để bọn cháu chăm sóc Marina cho,” Frankie hứa, lùi lại để nhường đường cho bà Alice và Tom bước ra cửa. “Rồi cả Rob nữa. Anh ấy sẽ lo cho chị Marina.”
Bà Alice gật đầu, “Marina thật may mắn vì có những người bạn tốt như các cháu.” Bà không hề nấn ná để xem Marina có ổn không, chỉ hôn phớt lên má cô và dắt Tom ra đường. “Mẹ sẽ gọi ngay,” bà quả quyết với con gái.
Marina nhìn mẹ và em trai bước vào xe hơi. Cô vẫy chào tạm biệt như thể mọi việc vẫn bình thường. Xong cô quay vào nhà, ngồi phệt xuống bậc tam cấp cuối cùng, gục xuống và òa lên nức nở.
“Nào, thôi nào!” Rob dỗ dành, ôm Marina trong vòng tay.
Frankie đã gọi cho Rob và anh tức tốc rời đài phát thanh mà không chờ nhà sản xuất đến. Anh rồ máy chiếc Yamaha vào quảng trường Walgrave, chạy hết tốc lực trên lối đi bộ và bế bổng Marina lên lầu, vào phòng cô.
“Không ngờ một anh chàng cứng rắn như Rob mà lại đa cảm đến thế,” Frankie đăm chiêu nhận xét.
“Ừ, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì vì Marina,” Sinead tán đồng.
“Đừng khóc nữa,” Rob dịu dàng vỗ về Marina, đặt cô ngồi xuống giường và lau nước mắt cho cô. “Cứ nghe những gì em kể trước giờ thì bố em sẽ tự biết lo liệu cho bản thân thôi mà.”
“Nhưng như thế thì ích gì nào,” cô thút thít. “Bố không phải là một hướng đạo sinh bị lạc ở quận Lake để có thể gọi đội cứu hộ cho họ lao tới vùng núi đó ngay. Đây là đang ở giữa một vùng khỉ-ho-cò-gáy!”
“Khoan đã. Chính xác thì nơi đó là ở đâu nào?” đến tận bây giờ Rob vẫn chưa hề nghe nói đến Niger. “Hình như đó là vùng chiến sự phải không?”
Marina lắc đầu, “Em không nghĩ vậy. Em cũng không biết.”
“Mình từ từ tháo gỡ từng bước xem nào. Trước tiên, công ty của bố em chẳng đời nào lại phái nhân viên tới một nơi mà người ta đang bắn giết và gài mìn dày đặc. Anh đoán là bố em đã bị lạc đường, mà cũng có khi xe jeep chết máy giữa sa mạc. Một hay hai ngày nữa sẽ có người tìm ra họ và sẽ lại liên lạc được với bố thôi.”
“Mẹ bảo là có một phụ nữ Ai-len đi cùng bố,” Marina nói. Trong một thoáng, cô chợt có ý nghĩ điên rồ là bố mình với cái cô Kim Cosgrove kia đã phải lòng nhau và cố ý “biến mất” ở châu Phi. Nhưng rồi cô lại nghĩ, Không, bố chẳng ngớ ngẩn đến mức ấy đâu. Với lại mình đang nói về bố mình cơ mà.
Một người bố có mái tóc xám, mặc com-lê xám, cực kỳ nhạy cảm.
“Đừng lo lắng quá, em à,” Rob động viên, vòng tay ôm siết bạn gái vào lòng, cố tưởng tượng xem sẽ như thế nào nếu vừa lái xe qua vùng bão cát nóng bỏng như rang, càng lúc càng bị lạc sâu hơn, vừa lầm bầm cầu nguyện cho phép nhiệm màu xảy đến.
“Marina làm sao tập trung chuẩn bị cho cuộc triển lãm được khi mà bố chị ấy đang mất tích cơ chứ?” Frankie ái ngại.
Cô và Sinead đang trên đường đến trường vào sáng sớm hôm sau. Một ngày tuyệt đẹp. Nắng vàng rực rỡ. Trên quảng trường, những cánh hoa màu hồng từ hàng cây trổ bông rụng xuống lả tả tựa những chùm công-phét-ti.
Sinead đồng ý, “Mà đó mới thật sự là điều nó cần làm lúc này. À mà chừng nào em gặp cô Claudia?”
“Chín rưỡi. Ối chết, em trễ mất!” Frankie liếc nhìn đồng hồ đeo tay và co giò chạy trên đường Nugent. “Tí nữa gặp chị sau nhé!” cô hét to.
“Ờ, ở quán cà phê, lúc mười một giờ!” Sinead không chịu thừa nhận rằng mình chẳng còn hơi sức đâu để chạy đua với Frankie, thay vào đó, cô giả vờ dừng lại trước cửa sổ phòng tranh Myers, chiêm ngưỡng những bức tranh giảm giá hai mươi phần trăm cho sinh viên. Rồi cô ngồi xuống một băng ghế ở một trạm xe buýt, lấy điện thoại ra, chọn số của mẹ và gọi, “Chào mẹ, con đây.”
“Con yêu. Nghe giọng con, mẹ vui quá, nhưng mẹ đang bận kinh khủng.”
“Xin lỗi mẹ. Nhưng việc này quan trọng lắm mẹ ạ.”
Sau một thoáng im lặng, mẹ cô lên tiếng, “Mẹ có việc vào lúc mười giờ, nhưng mẹ sẽ dành cho con vài phút. Nói đi, con gái.”
“Mẹ, cái người làm ở bộ Ngoại giao mà mẹ quen là ai thế hả mẹ?” Sinead hỏi. “Cái ông vẫn hay tặng một hộp rượu vào ngày sinh nhật mẹ ấy.”
“Con hỏi gì lạ vậy! Mẹ mà biết ai ở bộ Ngoại giao!” bà Daniella chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. “À, ý con muốn nhắc tới James Craven chứ gì! Ông ấy dễ mến lắm! Thế nào, sao con lại hỏi về ông ấy?”
“Ông ấy có là sếp to không mẹ?”
“Cực kỳ to, con yêu, cứ nghĩ tới tuổi trẻ bị phí hoài của bọn mẹ mà xem. Ông ấy là thư ký thường trực. Nghe này, Jamie Craven kính mến của mẹ thì có liên quan gì hả con gái?”
Sinead biết thời gian dành cho mình sắp hết. Cô hình dung mẹ đang nhớn nhác liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thoa son lên môi, sẵn sàng ra ngoài gặp ai đó để uống cà phê và tán gẫu. “Con muốn mẹ gọi cho ông ấy,” Sinead thận trọng bảo mẹ.
“Để làm gì?”
“Mẹ nhớ đứa bạn ở chung nhà với con không, Marina ấy?... Không, không phải Frankie. Frankie tóc đen. Marina là đứa tóc vàng cơ. Dạ phải. Nó cần một người làm to giúp đỡ.”
“Thế à? Sao vậy?”
Sinead hít một hơi thật sâu rồi nói một lèo, “Bố nó bị mất tích ở châu Phi.”
“Ối, con à, khủng khiếp quá! Nói kỹ hơn cho mẹ nghe xem nào!” bà Daniella thở dốc, quyết định hoãn lại chuyến ra ngoài một lần nữa để nghe đầu đuôi câu chuyện mà Sinead sắp kể.
“Sao?” Sinead chất vấn khi Frankie lừng khừng tiến vào quán cà phê và ngồi xuống cái ghế đối diện.
Frankie nhướng lông mày lên và nhún vai.
“Sao hả, cô Claudia nói gì?”
Trong một tiếng đồng hồ vừa qua kể từ khi nói chuyện với mẹ, Sinead đã đi tìm và gặp được thầy Tristan Fox trong văn phòng của thầy. Cô giải thích về tai họa của gia đình Marina và hỏi xem có cách nào cho Marina hoãn bài đánh giá cuối năm lại không.
“Thế Marina xoay xở thế nào?” thầy Tristan hỏi. “Có giữ bình tĩnh được không?”
Sinead lắc đầu, “Marina không ngủ được suốt đêm qua. Hiện bạn trai bạn ấy cứ phải ở bên cạnh suốt. Mọi người đều đang chờ tin tức của bố Marina.”
Ông trưởng khoa liền liệt kê, một cách nghiêm túc, những điều có thể xảy ra nếu Marina bỏ lỡ cuộc triển lãm cuối năm. “Marina là một sinh viên giỏi. Tác phẩm của em ấy rất tinh xảo. Nhưng nếu không có gì cụ thể để chứng tỏ thành quả lao động trong suốt năm qua thì Marina sẽ phải chịu thiệt thòi về điểm số.”
“Vậy thì khắc nghiệt quá!” Sinead phản đối. Đây chính là lúc cô hy vọng những mối quen biết của mẹ mình một lần nữa lại phát huy tác dụng. Dù gì bà Daniella mẹ cô và thầy Tristan cũng đã biết nhau từ lâu lắm rồi, mãi từ cái thời mà tuổi trẻ của hai người đã bị phí hoài. Thế nên Sinead mới có lối ăn nói mạnh bạo với thầy mà không sinh viên nào dám. “Thầy thừa sức gỡ Marina ra khỏi cái móc câu này mà thầy,” cô nài nì. “Chắc chắn vẫn có cách cho bạn ấy điểm tốt mà.”
Thầy Tristan ngồi thừ ra hàng thế kỷ, cố né tránh một câu trả lời thẳng, nhưng Sinead không chịu để thầy yên. “Bảo Marina lên gặp thầy,” cuối cùng thầy nói, và dù có hài lòng với điều ấy hay không, Sinead cũng ba chân bốn chẳng chạy đi trước khi thầy kịp đổi ý.
Còn lúc này Frankie đang ngồi uống cà phê và nhìn xoáy vào Sinead. Ở Sinead có gì đó khang khác nhưng Frankie không thể biết đích xác đó là cái gì. Hình như gương mặt Sinead đã tươi tắn hơn và đôi mắt cũng có sức sống hơn. A, đúng rồi, phải chăng là nhờ chiếc bánh sô-cô-la hạnh nhân đã ăn hết phân nửa để trong chiếc đĩa trước mặt Sinead? Trời đất quỷ thần ơi! Frankie rơi phịch xuống ghế.
“Cô Claudia bảo ‘được’,” Frankie từ tốn thông báo, không thể rời mắt khỏi khối calorie màu nâm đậm trông thật ngon lành kia.
“Tuyệt!” Sinead nói, cắn ngập vào chiếc bánh hạnh nhân, sau đó điềm nhiên nuốt bánh cùng với một ngụm lớn cà phê sữa. “Hay quá, vậy là cuối cùng cũng nhận được sự chấp thuận từ bà cô nhỏ thó khó tính ấy. Giờ thì bọn mình chỉ còn có mỗi một việc là phối hợp hành động thôi!”
“Ờ,” Frankie lẩm bẩm, nhìn Sinead ăn. Tạm biệt chứng biếng ăn, chào mừng bánh ga-tô rồi nhé!
Sinead xem ra không hề để ý, “Tuyệt! Đây sẽ bắt tay vào pha màu, còn em thì lo mà bật cái máy đánh bóng cổ lỗ đó lên và mài đá lapis lazuli cho đến chừng nào nó bóng lên như biển Aegean [3] mới thôi đi nhé!”
Xin lỗi, không thể nhận lời.
Frankie nhắn tin hồi đáp văn phòng Bed-Head. Cô đã nhận được tin nhắn hỏi xem có thể bắt xe lửa đến Edinburgh để chụp hình cho bộ sưu tập Du Lịch Scotland được không. Tôi bận đến cuối tháng.
Mình đã dám từ chối thế à? Frankie tự hỏi. Cô thấy rõ những tờ hai mươi bảng phập phù bay đi như những cánh hoa anh đào rụng xuống hồi sáng sớm. Nhưng cuộc đối thoại vừa rồi với cô Claudia vẫn còn tươi rói, và Frankie bị đặt vào tình thế phải chứng minh chối chết rằng mình xứng đáng với niềm tin của cô giáo.
“Cái này sẽ cực độc đáo cho mà xem!” Frankie bật nói to thành tiếng trong lúc chiếc máy đánh bóng kêu rè rè và những viên đá trong máy phát ra tiếng lách tách lách tách nho nhỏ.
“Ê, Frankie, em biết người ta nói gì không?” Travis bỗng đâu lên tiếng.
Cô ngước nhìn lên qua gờ mắt kính bảo hộ, “Không biết, Trav, thế họ nói gì vậy?”
“Lảm nhảm một mình là triệu chứng đầu tiên của bệnh điên!”
“Nghe này, em là người duy nhất ở đây có thể chuyện trò nghiêm chỉnh được đấy!” cô đùa. Marina tội nghiệp vẫn đang ở nhà, lòng dạ rối bời. Sinead thì cứ lải nhải nói về mẹ cô với một ông tên là James Craven nào đấy. Đó là hai lý do khiến Frankie phải ở lại trường và trốn tịt trong xưởng nữ trang tới mãi tối mịt thế này.
“Anh tới quán bar gặp Lee đây, nếu em thích thì đi với bọn này cho vui,” Travis nói, trước khi thủng thỉnh đi ra.
Cô không đi mà quyết định ở lại làm việc.
“Vậy là Rob đã bỏ lỡ cơ hội nghề nghiệp lớn nhất đời rồi!” Travis bảo Lee, bạn học cùng khoa Điện ảnh với mình. Nãy giờ hai người đang nói về những tác phẩm sắp hoàn thành của mình, sau đó chuyển qua chuyện Rob và tay sản xuất chương trình.
Lee tu cái chai xong lắc đầu, nói ầm ừ, “Tôi biết Rob rất khao khát công việc đó. Thằng cha ở đài phát thanh có liên lạc lại để hỏi tại sao Rob không tới không?”
“Ai mà biết,” Travis nhớ lại mấy ngày qua. “Hệt như một cỗ xe lửa siêu tốc vậy,” anh chàng thú nhận. “Rob sắp vượt qua bước ngoặt lớn nhất thì, a-lê-hấp, lại phải đứng sững lại. Tôi cứ chắc mẩn là phải quẳng đống tư liệu của mình đi thì bỗng nhiên mọi việc lại tiến triển. Rồi Sinead đang nhịn ăn hơn tuần nay thì giờ lại không thể xa rời mấy cái bánh Big Mac!”
“Phụ nữ mà!” Lee cắt ngang bằng lời bình phẩm cũ rích. “Này, tôi có nghe loáng thoáng về vụ Frankie tẩy chay cuộc triển lãm cuối năm.”
“ Chính xác! ” Travis xác nhận. “Cô nàng hành động hệt như một cảm tử quân, sau đó đầu hàng cái rụp vào phút chót. Và giờ thì đang miệt mài làm việc như điên kia kìa. Tôi vừa mới gặp cô nàng xong, đang một mình trong phân xưởng, lúi húi hàn hàn với đánh bóng.”
Lee gật đầu, “Vậy là năm tới Frankie vẫn học ở đây hả?”
“Ai mà biết được,” Travis nhún vai. “Không chừng nghề người mẫu sẽ cuốn mất một phong cách vĩ đại cũng nên.”
Để mặc Lee nghiền ngẫm điều này, Travis đứng lên đi vào buồng Quý Ông. Nhưng anh chàng mới chỉ rời đi có hai phút, thế mà khi quay lại thì Lee đã biến đâu mất.
Frankie say mê công việc tỉ mẩn với đá và kim loại quý. Mặc dù, những lúc không ở trong cái xưởng kim hoàn này, cô sẽ luôn phải tối mắt tối mũi với nào là quần jeans, áo sơ mi, váy với giày bốt nằm ngổn nằm ngang, với sàn phòng không còn lấy một kẽ hở để rà chiếc máy hút bụi vào, thế nhưng cô vẫn có ốc đảo yên bình trong phân xưởng này, nơi mà từng đồ vật xíu xiu đều ở đúng vị trí của nó, nơi mà sự ngăn nắp trật tự luôn thống trị. Và, woa!... kết quả cuối cùng là cái đẹp hút hồn.
Frankie mải mê làm việc, chẳng để ý gì tới cái đồng hồ treo tường, đo ướm từng mẩu đá lapis lazuli hình thuôn vào từng khung bạc, sau đó lại gắn từng cặp vào chiếc xuyến bạc đúc sẽ đeo quanh cổ Sinead và tựa vào phía trên xương đòn. Chỉ khi đặt xong những viên đá vào vị trí, Frankie mới đứng lùi ra xa và tháo kính bảo hộ ra.
“Chào em, Frankie!” Lee khẽ lên tiếng.
Frankie giật nảy mình và thở hổn hển.
“Travis bảo là em đang ở đây.”
Cảm ơn Trav! Frankie đoán là Lee đã từ quầy bar đến thẳng đây. Cô ngửi thấy mùi bia lẫn với hơi thở của Lee trong căn phòng nhỏ. Sao áo của tên này lúc nào cũng là lượt phẳng phiu vậy nhỉ? Chắc hắn luôn có sẵn bàn là để dùng trong những trường hợp khẩn cấp? “Em đang bận, Lee,” cô nói.
“Anh tưởng là em muốn đi uống chút gì đó.”
“Không, cảm ơn anh.”
Lee nuốt ực nỗi thất vọng xuống và thay đổi chiến thuật, “Anh đã nghe chuyện về bố của Marina.”
“Vâng, cũng hơi căng,” Frankie nghĩ rằng nếu hạ kính bảo hộ xuống thì Lee sẽ hiểu là cô phải tiếp tục làm việc.
“Có tin gì mới không?”
“Không ạ.”
Làm sao một cô gái đeo kính bảo hộ mà trông vẫn gợi cảm đến thế? Lee thắc mắc. Biết rằng bia đang luồn vào não nên rất có thể mình phán đoán không được tốt cho lắm, nhưng anh vẫn dấn sâu vào sai lầm khờ khạo, “Anh mới đọc tin trên báo địa phương.”
“Gì cơ?”
“Ông Martin Kent mất tích. Người ta phỏng vấn một người trong công ty cấp nước của ông ấy.”
Một lần nữa Frankie lại lật tấm kính bảo hộ lên, “Thế ông đó nói sao?”
“Đại khái là họ sẽ làm tất cả những gì có thể làm. Rồi một ông ở bộ Ngoại giao xuất hiện, tả lại tình hình ở Niger.”
Tới đây thì Frankie chợt vểnh tai lên, “Tên ông ấy là gì?”
“John... hay James gì đó.”
“... Craven!” Frankie thở gấp. Thắng lợi! Chắc chắn là Sinead và bà Daniella đang thúc đẩy mọi chuyện! “Nói cho em biết thêm nữa đi, Lee,” cô năn nỉ. “Đi nào, anh sẽ đãi em một ly chứ!”
[1] Hiệp hội Thầy Thuốc Không Biên Giới, do một nhóm bác sĩ Pháp thành lập năm 1971, nay là một tổ chức quy mô, luôn có mặt ở những điểm nóng tại các nước kém phát triển, thiếu phương tiện y tế, hay có xung đột, thiên tai - ND.
[2] General Certificate of Secondary Education: Chứng chỉ giáo dục phổ thông trung học cơ sở - ND.
[3] Một nhánh biển Địa Trung Hải ở Đông-Nam châu Âu, nằm giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada