Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Chương 6 - Kẻ Gây Rối
N
at thò đầu vào cửa phòng bà Bhaer:
– Thưa bà, con có thể nói chuyện với bà được không? Chuyện rất quan trọng.
Đó là cái đầu thứ năm thò vào trong vòng nửa giờ qua, nhưng bà Jo đã quen với việc ấy, bà ngước lên và dịu dàng hỏi:
– Chuyện gì vậy con trai?
Nat bước vào, đóng cửa thật cẩn thận và nói bằng giọng vừa lo lắng vừa háo hức:
– Dan vừa đến.
– Dan là ai?
– Là một cậu mà con biết khi con còn đánh đàn ngoài phố. Bạn ấy bán báo và rất tốt với con. Hôm trước con gặp bạn ngoài thị trấn và kể cho bạn nghe ở đây tuyệt vời như thế nào, và hôm nay bạn ấy đến.
– Nhưng con yêu, thăm viếng thế này thì có phần hơi đường đột!
– Ồ, đây không phải là một cuộc viếng thăm. Bạn ấy muốn ở lại đây nếu như bà cho phép. - Nat nói thật thơ ngây.
– Chà, nhưng ta chưa biết chuyện đó. - Bà Bhaer bắt đầu, hơi bất ngờ vì đề nghị quá đột ngột.
– Con nghĩ bà thích các cậu bé nghèo khổ đến đây sống với bà, và bà sẽ tử tế với họ như đã tử tế với con. - Nat nói, trông vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
– Dĩ nhiên, nhưng trước hết ta muốn biết một chút về chúng. Ta phải chọn lựa, vì có rất nhiều ứng viên. Rất tiếc là ta không có đủ chỗ cho tất cả mọi người.
– Con đã bảo bạn ấy đến vì con nghĩ sẽ làm cho bà vui, nhưng nếu bà không còn chỗ, thì bạn ấy có thể ra đi. - Nat tiếc rẻ nói.
Sự tin tưởng của cậu bé vào lòng hiếu khách của bà khiến bà Bhaer cảm động. Bà không nỡ lòng làm cho cậu bé thất vọng. Vì vậy bà nói:
– Hãy kể cho ta nghe về Dan đi.
– Con không biết nhiều về bạn ấy, chỉ biết bạn ấy không có bố mẹ. Bạn ấy nghèo và rất tốt với con. Vì vậy con cũng muốn tốt với bạn ấy nếu có thể.
– Đó là những lí do chính đáng. Nhưng Nat à, nhà mình đã đông người rồi, và ta không biết nên cho bạn ấy ở đâu. - Bà Bhaer nói vẻ khó xử.
– Bạn ấy có thể ngủ trong giường của con. Còn con sẽ ngủ trong kho cỏ. Trời không lạnh lắm và con không thấy có gì trở ngại. Trước đây con đã ngủ ở bất cứ đâu cùng cha con. - Nat háo hức nói.
Lời nói của cậu, gương mặt của cậu khiến bà Bhaer cảm động. Bà đặt tay lên vai cậu và nói giọng thật dịu dàng:
– Hãy đưa bạn con đến đây, ta nghĩ là chúng ta cần tìm cho bạn ấy một chỗ, nhưng không phải chỗ của con.
Nat vui vẻ bước đi và chẳng mấy chốc trở lại, một cậu bé vẻ không mấy thiện cảm đi theo. Cậu ta lừ lừ bước vào, đứng nhìn quanh, nửa khệnh khạng, nửa sưng sỉa, khiến bà Bhaer tự nhủ sau khi liếc nhìn “Một cậu bé lông bông, mình e là như vậy”.
– Đây là Dan. - Nat giới thiệu bạn, đầy tin tưởng rằng cậu ta sẽ được hoan nghênh.
– Nat đã nói với ta là cháu muốn đến đây sống. - Bà Bhaer lên tiếng, giọng thân thiện.
– Ừ. - Cậu bé cộc lốc.
– Thế cháu không có ai lo cho cháu à?
– Không.
– Hãy nói “Không, thưa bà”. - Nat thì thào.
– Quên đi! - Dan làu bàu.
– Cháu bao nhiêu tuổi?
– Khoảng mười bốn tuổi.
– Cháu có vẻ lớn tuổi hơn. Thế cháu biết làm gì?
– Gần như tất.
– Nếu ở lại đây thì chúng ta muốn cháu như các cậu khác, làm việc, học tập và chơi. Cháu có sẵn sàng chấp nhận không?
– Sợ gì không thử.
– Được rồi, cháu có thể ở lại đây vài ngày và xem chúng ta có hiểu nhau không. Hãy đưa bạn đi, Nat, và hãy quan tâm đến bạn cho tới khi ông Bhaer về. Lúc đó chúng ta sẽ quyết định mọi việc. - Bà Jo nói.
Bà thấy hơi khó hoà hợp với một cậu bé có thái độ lạnh nhạt như thế, luôn giương cặp mắt to đen nhìn bà với vẻ mặt cứng rắn và nghi ngại, không hợp với trẻ con tí nào, thật tiếc.
– Đi nào, Nat. - Cậu ta nói và lừ lừ đi ra.
– Cảm ơn bà. - Nat nói thêm và theo sau bạn, cảm thấy không hiểu được sự khác biệt giữa cách đón tiếp dành cho cậu và dành cho người bạn khiếm nhã của mình.
– Các bạn đang làm xiếc trong kho cỏ, cậu có muốn đến xem không? - Cậu hỏi khi cả hai xuống các bậc cấp dẫn ra bãi cỏ.
– Bọn nó có lớn không? - Dan hỏi.
– Không, các anh lớn đi câu rồi.
– Thế thì chúng ta đến đấy. - Dan nói.
Nat đưa bạn vào kho cỏ và giới thiệu với các bạn kia. Một vòng tròn rộng được đánh dấu bằng cỏ khô trên sàn nhà và Demi đứng chính giữa với một cây roi dài trong tay, trong khi Tommy, cưỡi trên lưng chú lừa nhẫn nhục Toby, đang biểu diễn trò kị sĩ khỉ.
– Các cậu phải trả một kim ghim mỗi người, nếu không các cậu sẽ không được xem. - Stuffy nói. Cậu này đứng cạnh chiếc xe cút kít, nơi bố trí ban nhạc gồm một cây harmonica do Ned đảm nhiệm và một cái trống đồ chơi do Rob đánh.
– Đây là một khách mời, và tớ trả tiền cho cả hai. - Nat nói, ấn hai kim ghim cong queo vào cái nấm khô dùng làm hộp tiền.
Cả hai chào các bạn và buổi trình diễn tiếp tục. Sau trò khỉ, Ned biểu diễn sự nhanh nhẹn của mình khi nhảy qua một chiếc ghế cũ, và leo lên leo xuống một cái thang, như một thuỷ thủ lão luyện. Demi thì nhảy múa. Rồi Nat vật nhau với Stuffy và cho đối thủ đo ván. Sau đó Tommy tự hào giới thiệu là cậu sẽ thực hiện cú nhảy lộn nhào, kết quả đạt được sau một thời gian luyện tập miệt mài. Thành tích chói lọi của cậu được hoan nghênh nhiệt liệt. Cậu định lui xuống, mặt đỏ bừng vì hãnh diện thì bỗng một giọng nói khinh bỉ cất lên trong đám khán giả:
– Ê! Dở ẹc!
– Nói lại xem nào! - Tommy nói, đứng thẳng người lên như một chú gà trống giận dữ.
– Muốn đánh nhau à? - Dan hỏi và lập tức nhảy từ nắp cái thùng xuống thủ thế như một tay võ sĩ nhà nghề.
– Không, tớ không muốn. - Thomas tốt bụng lùi lại một bước, hơi sợ trước đề nghị đó.
– Không được phép đánh nhau! - Những cậu khác xôn xao kêu lên.
– Chúng mày ngoan nhỉ! - Dan ngạo nghễ.
– Dan, hãy im đi. Nếu không tử tế thì cậu không được ở lại đây. - Nat nói, rất buồn trước hành vi lăng nhục các bạn mình.
– Tớ muốn xem cậu ta có làm được hơn tớ không. - Tommy cứng đầu nói.
– Thế thì tránh ra!
Không cần chuẩn bị gì cả, Dan thực hiện ba cú lộn nhào liên tiếp và đứng thẳng lên.
– Cậu không làm được như thế, Tom. Cậu toàn bị đập đầu và ngã ngửa. - Nat nói, vẻ hài lòng trước sự thành công của bạn mình.
Cậu còn chưa nói xong thì cử tọa đã hết sức sững sờ trước ba cú lộn nhào ngược lại, tiếp đó là màn trồng cây chuối đi bằng hai tay. Những tiếng la hét thán phục vang lên; Tommy cũng reo hò tán thưởng anh chàng vận động viên nhà nghề khi cậu ta đứng thẳng lại và nhìn mọi người với vẻ trịch thượng lạnh lùng.
– Cậu có nghĩ tớ cũng có thể làm được mà không bị đau không? - Tom nhún nhường hỏi, vừa xoa cùi chỏ vẫn còn đau một chút sau cú thử cuối cùng.
– Thế cậu cho tớ cái gì, nếu như tớ dạy cậu? - Dan hỏi.
– Con dao bỏ túi của tớ. Nó có năm lưỡi, và chỉ một lưỡi bị gãy thôi.
– Đưa đây xem nào.
Tommy đưa con dao ra vẻ tiếc nuối nhìn vào cán dao nhẵn thín. Dan xem xét rất kĩ, rồi bỏ tọt vào túi, bước đi, và nháy mắt nói:
– Tớ giữ nó cho tới khi cậu học được nghề, thế nhé.
Tiếng càu nhàu của Tommy được tiếp nối bởi tiếng ồ lên giận dữ của tất cả, và rồi im bặt khi Dan, vì thấy mình ở thế thua, đề nghị đấu nhau và con dao sẽ là vật cá cược: kẻ nào thắng sẽ giữ báu vật đó, Tommy nhận lời, thắng cuộc và cho con dao lại vào túi.
– Cậu đi theo tớ và tớ sẽ dẫn cậu thăm thú một lượt. - Nat nói, cảm thấy là cần có một cuộc nói chuyện riêng nghiêm túc với bạn.
Không ai biết cả hai đã nói những gì, nhưng khi trở lại thì Dan tỏ ra nể trọng mọi người hơn, mặc dù ngôn từ vẫn cộc lốc và tác phong bặm trợn. Ta có thể chờ đợi gì hơn ở một cậu bé đã bị xô đẩy trên thế gian này trong đoạn đời ngắn ngủi của cậu, không hề có ai dạy cho cậu biết những điều tốt đẹp?
Các cậu bé nhất trí là không thích cậu ta. Vậy nên các cậu để cho Nat đi cùng cậu ta và Nat cảm thấy khá nặng nề bởi trách nhiệm này. Nhưng em quá tốt nên không thể bỏ rơi bạn.
Tuy nhiên, Tommy cảm thấy, sau vụ con dao, giữa hai người có một sự thông cảm. Hơn nữa cậu thật sự muốn trở lại đề tài nhào lộn. Chẳng bao lâu cậu đã có cơ hội. Dan thấy cậu bạn thật sự thán phục mình nên tỏ ra thân thiện hơn và cuối tuần lễ đầu tiên, cậu gần gũi với anh chàng Tom hiếu động.
Khi ông Bhaer được biết những gì đã xảy ra và sau khi làm quen với Dan, ông lắc đầu nói:
– Cuộc thí nghiệm có lẽ sẽ khó khăn, nhưng chúng ta sẽ thử.
Nếu Dan cảm thấy một chút biết ơn đối với sự che chở của ông thì cậu không hề thể hiện nó, và chỉ nhận mà không hề cảm ơn tất cả những gì người ta cho cậu. Cậu dốt nát, nhưng học rất nhanh khi cậu muốn. Cặp mắt tinh anh của cậu bắt được tất cả những gì ở quanh mình. Cậu ăn nói hoạt bát, tác phong thô lỗ, một tính cách cộc cằn và buồn. Cậu thích chơi và rất giỏi trong mọi trò. Cậu luôn im lặng và quàu quạu trước mặt người lớn và chỉ thỉnh thoảng mới tỏ ra vui vẻ với các cậu con trai cùng lứa. Ít bạn thích cậu, nhưng một vài bạn thán phục lòng can đảm và sức mạnh của cậu, vì không gì có thể khiến cho cậu sợ. Đã có lần cậu hạ đo ván anh chàng Franz cao lớn khiến cho từ đó ai nấy đều giữ khoảng cách tương đối với quả đấm của cậu. Ông Bhaer theo dõi cậu trong im lặng và cố gắng thuần hoá “cậu bé hoang dại” như cách mọi người gọi cậu. Những lúc riêng tư, người đàn ông đáng kính lắc đầu và nói thẳng:
– Anh hi vọng cuộc thí nghiệm sẽ tốt đẹp, nhưng anh sợ là chúng ta sẽ trả giá rất đắt.
Bà Bhaer mất bình tĩnh với cậu ít nhất gần chục lần trong ngày. Nhưng bà không nản lòng và luôn nhấn mạnh trong cậu bé có cái gì đó tốt: cậu tử tế với các con vật hơn là với con người, cậu thích đi dạo trong rừng và thêm việc này nữa: Ted rất thích cậu ta. Điều bí mật là không ai nhận ra nhưng chú bé kết cậu ngay lập tức - bi bô chạy về phía cậu khi trông thấy cậu - thích cưỡi lên đôi vai khoẻ mạnh của cậu hơn bất kì ai khác. Bé gọi cậu là “Danny của em”. Teddy là người duy nhất mà Dan tỏ ra yêu thương, và điều này chỉ thể hiện khi cậu nghĩ không ai nhìn thấy. Nhưng cặp mắt của người mẹ rất nhanh nhạy, và trái tim người mẹ theo bản năng nhận ra ngay ai là người yêu con mình. Cho nên bà Jo thấy và cảm nhận được rằng có một điểm mềm lòng trong cậu bé Dan gai ngạnh kia. Và bà chờ đến lúc chạm vào điểm đó để chinh phục cậu.
Nhưng một sự kiện bất ngờ xảy ra làm đảo lộn kế hoạch của họ và khiến Dan phải tạm rời xa Plumfield.
Tommy, Nat và Demi bắt đầu che chở Dan vì các cậu khác không quan tâm đến cậu ta. Chẳng mấy chốc từng cậu đều cảm thấy có gì đó hấp dẫn ở cậu bé xấu xa, và các cậu đi từ chỗ xem thường đến thán phục bạn, mỗi người một lí do. Tommy thích sự khéo léo và tính can đảm của Dan; Nat biết ơn với người bạn đã từng tốt với mình còn Demi xem cậu như một loại sách sống vì Dan có thể kể lại những cuộc phiêu lưu của mình một cách hấp dẫn nhất. Dan rất vui vì có ba kẻ ngưỡng mộ nên luôn luôn cố gắng tử tế với họ, một bí quyết thành công của cậu.
Ông bà Bhaer ngạc nhiên, nhưng hi vọng là các cậu bé sẽ ảnh hưởng tốt với Dan. Cả hai chờ đợi với một chút lo lắng, tin tưởng rằng sẽ không có gì không hay xảy ra.
Dan cảm nhận được là họ không hoàn toàn tin tưởng cậu và không bao giờ thể hiện cho họ thấy khía cạnh tốt nhất của mình. Cậu còn có cái thú tinh quái là thử thách sự kiên nhẫn và chọc phá niềm hi vọng của họ.
Ông Bhaer không thích các cậu bé đánh nhau và không coi đó là dấu hiệu của nam tính hoặc lòng can đảm khi hai cậu bé đánh đấm nhau để cho mọi người mua vui. Ông khuyến khích tất cả các trò chơi và bài tập khó. Các cậu bé cần phải chịu những cú đấm hay ngã thật đau mà không được rên rỉ. Nhưng các trò đánh nhau ngu xuẩn thì bị cấm.
Dan cóc cần biết những quy định đó và kể những chuyện thật hấp dẫn về đánh nhau mà cậu đã từng tham gia khiến cho một vài cậu rất muốn bắt chước.
– Đừng kể cho ai biết, tớ sẽ dạy các cậu đánh nhau. - Một hôm Dan nói.
Cậu tập hợp khoảng nửa tá các cậu bé và dẫn chúng vào kho cỏ. Cậu dạy cho chúng một bài học đấm bốc khiến tất cả đều thích thú. Tuy nhiên Emil thì không thể chịu được mình lại bị một cậu bé ít tuổi hơn đánh - vì Emil đã hơn mười bốn tuổi và rất can đảm - nên cậu thách Dan đánh nhau. Dan nhận lời ngay và các cậu khác háo hức theo dõi.
Không ai biết con chim nhỏ nào đã đưa tin đến tổng hành dinh. Nhưng khi trận chiến đang lúc cao trào, khi Dan và Emil đánh nhau như một cặp chó ngao hăng máu, các cậu còn lại cổ vũ bằng gương mặt phấn khích, thì ông Bhaer bước vào vòng chiến, tách hai đấu thủ ra và nói bằng giọng các cậu bé ít nghe thấy:
– Ta không thể cho phép việc này, các con! Hãy dừng lại ngay lập tức! Và đừng bao giờ lặp lại nữa. Ta điều khiển một trường học dành cho những cậu con trai chứ không phải những con thú dữ. Hãy nhìn mình xem và hãy tự xấu hổ với chính mình đi!
– Ông bỏ tôi ra và tôi sẽ lại cho nó đo ván ngay. - Dan gào lên, vẫn cố xông vào dù đã bị giữ chặt cổ áo.
– Tới đi, tới đi, tao cóc sợ đâu! - Emil cũng rít lên dù đã bị hạ gục năm lần.
– Hai bạn ấy đang chơi trò giác đấu như người La Mã, thưa chú Fritz. - Demi lên tiếng, mắt cậu mở to hơn bao giờ hết vì thích thú trước thú tiêu khiển mới này.
– Chúng là hai kẻ vũ phu. Nhưng các con cũng đã học được điều gì đó, ta hi vọng thế, và ta không thể để các con biến kho cỏ của ta thành đại hí trường. Ai có sáng kiến này vậy?
– Dan. - Nhiều giọng nói đáp cùng một lúc.
– Cháu biết là điều này bị cấm chứ?
– Biết. - Dan ương ngạnh làu bàu.
– Thế tại sao cháu không tôn trọng quy định?
– Tất cả bọn chúng đều là gà mắc mưa, nếu chúng không biết đánh nhau.
– Cháu thấy Emil là một con gà mắc mưa à? Trông nó không có vẻ như vậy lắm.
Ông Bhaer đặt hai cậu đối mặt nhau. Dan có một bên mắt tím bầm và áo rách tơi tả. Gương mặt Emil đầy những máu do một môi bị rách và mũi thâm tím, trong khi trán sưng tướng bằng quả mận. Bất chấp các vết thương, cậu vẫn ném những cái nhìn giận dữ về phía đối thủ và rõ ràng là muốn tiếp tục trận đấu.
– Bạn ấy sẽ là đấu thủ hạng nhất nếu có người dạy. - Dan công nhận, không thể không khen cậu bé đã buộc cậu phải hết sức cố gắng.
– Một ngày kia nó sẽ học đấu kiếm và đấm bốc, nhưng từ giờ đến lúc đó, ta nghĩ là nó sẽ rất khoẻ mạnh mà không cần những bài học bạo lực. Hãy đi rửa mặt đi. Và Dan, hãy nhớ, nếu như cháu vi phạm luật lệ một lần nữa thì cháu sẽ bị đuổi ngay. Đó là thỏa thuận; hãy tôn trọng những lời cháu đã hứa và chúng ta sẽ tôn trọng những lời hứa của chúng ta.
Các cậu bé giải tán. Ông Bhaer nói thêm vài lời với nhóm khán giả và đi băng bó vết thương của hai đấu thủ. Emil bị ốm còn Dan phơi gương mặt khó coi của cậu suốt cả một tuần lễ.
Tuy nhiên cậu bé bất trị không quan tâm chuyện vâng lời. Và chỉ ít lâu sau lại có chuyện xảy ra.
Một buổi chiều thứ bảy, khi một nhóm các cậu bé ra ngoài chơi đùa thì Tommy đề nghị:
– Hay là chúng ta ra sông để cắt thật nhiều cần câu mới đi?
– Dắt theo Toby để nó khuân về và một người trong chúng ta có thể cưỡi nó. - Stuffy đề nghị vì cậu rất ghét đi bộ.
– Có nghĩa chính cậu sẽ cưỡi chứ gì! Nhanh lên, đồ lười. - Dan nói.
Tất cả lên đường. Sau khi đã chặt cần câu xong, chúng định về nhà. Lúc bấy giờ Demi buột miệng nói với Tommy đang ngồi trên lưng Toby, tay cầm một cái roi dài:
– Cậu trông giống một tay đấu bò, chỉ có điều không có vải đỏ và quần áo đẹp.
– Tớ rất thích xem đấu bò, các cậu thì sao? - Tommy nói, huơ cây thương của mình.
– Chúng ta hãy tổ chức một cuộc đấu đi. Đã có con Buttercup ngoài bãi cỏ rồi xông vào nó đi, Tom, và xem nó chạy. - Dan đề nghị.
– Không, không nên. - Demi nói vì em đang học cách ngăn cản những dự tính của Dan.
– Tại sao, đồ chết nhát kia? - Dan hỏi.
– Tớ nghĩ là chú Fritz sẽ không thích việc đó.
– Thế chú ấy có bao giờ bảo là không được tổ chức những cuộc đấu bò không?
– Không, chưa hề. - Demi thừa nhận.
– Vậy thì câm mồm đi. Nào, Tom, bắt đầu đi! Đây là một miếng vải màu đỏ để quơ qua quơ lại trước con vật. Tớ sẽ giúp cậu chọc tức nó.
Dan nhảy qua bờ tường, hăng hái bởi trò chơi mới. Những cậu khác theo sau như một đàn cừu. Ngay cả Demi ngồi trên rào chắn cũng xem cuộc vui với vẻ thích thú.
Con Buttercup đáng thương không được vui vẻ lắm, vì người ta vừa mới lấy đi con bê của nó và nó rất nhớ con. Vì vậy mà lúc này đây đối với nó tất cả những con người đều như là kẻ thù. Khi tay kị mã đâm giáo đi về phía nó, mảnh vải đỏ buộc ở mũi giáo, thì nó chạy bổ đến, đầu hất ngược ra phía sau và rống lên một tiếng. Tommy kiêu hãnh tiến về phía nó và Toby, nhận ra người bạn già, rất thích thú đến gần; nhưng khi ngọn giáo quất xuống lưng nó thật kêu, thì con lừa và con bò cái ngạc nhiên một cách khó chịu. Toby thụt lùi và hí vang còn Buttercup thì giận dữ hạ cặp sừng xuống.
– Hãy tiếp tục đi Tom! Nó đang nổi xung và sẽ tuyệt vời đây! - Dan hét lên, tiến tới phía sau với một chiếc que khác, trong khi Jack và Ned làm theo.
Thấy mình bị bao vây và đối xử thô bạo, Buttercup bắt đầu chạy quanh đồng cỏ, càng lúc càng mất phương hướng. Quay hướng nào cũng có một cậu bé đáng sợ đang la hét và múa may một ngọn roi khiến nó sợ. Cuối cùng nó hoàn toàn mất bình tĩnh và bỗng xoay người rồi phóng thật nhanh về phía anh bạn Toby của nó. Toby đáng thương bắt đầu chạy nước kiệu nhanh đến nỗi nó vấp vào một tảng đá và ngã, lôi theo tay kị mã đâm giáo. Buttercup tung một cú nhảy tuyệt vời qua tường và chạy như điên trên đường cái.
– Hãy bắt lấy nó, hãy giữ nó lại! Chạy đi các cậu! - Dan hét lên, đuổi theo.
Cậu biết đó là con vật yêu thích nhất của ông Bhaer và mọi việc sẽ chấm dứt với cậu nếu có việc gì xảy ra với con vật. Thật là một cuộc chạy đua! Tất cả bỏ cần câu ở đấy; Toby không thể đuổi theo con bò cái; mấy cậu bé thì mặt mày đỏ gay, hết hơi và hoảng loạn. Cuối cùng chúng tìm thấy con vật đáng thương đang trốn giữa một vườn hoa, kiệt sức bởi cuộc chạy kéo dài. Mượn được một sợi dây và một vòng cổ, Dan dắt nó trở về, mấy cậu bé đi theo. Con bò ở trong một tình trạng thật tồi tệ: nó đã bị thương ở vai khi nhảy, nó đi cà nhắc, mắt nó lờ đờ và bộ lông ướt đẫm, dính đầy bùn.
– Sẽ không tốt cho cậu đâu, Dan. - Tommy vừa nói vừa kéo con lừa đang thở phì phò đi.
– Và cả cho cậu nữa, vì cậu đã giúp tớ.
– Tất cả chúng ta đã giúp bạn ấy, trừ Demi. - Jack thêm vào.
– Chính cậu ấy đã có sáng kiến đó. - Ned nói.
– Tớ đã bảo các cậu đừng làm mà. - Demi thốt lên, và cậu rất thương con Buttercup.
– Ông Bhaer sẽ đuổi tớ thôi, tớ nghĩ thế. Không quan trọng lắm. - Dan làu bàu và có vẻ lo lắng dù nói vậy.
– Chúng ta sẽ xin chú ấy đừng đuổi cậu. - Demi nói.
Tất cả đều nghĩ như cậu trừ Stuffy đang hi vọng là hình phạt sẽ chỉ rơi trên đầu một thủ phạm duy nhất. Dan nói “Các cậu đừng lo cho tớ”. Nhưng cậu không bao giờ quên, mình cầm đầu các cậu bé nghịch dại.
Khi ông Bhaer nhìn thấy con vật và nghe kể lại toàn bộ câu chuyện, ông không nói gì cả, vì sợ là trong cơn nóng giận sẽ nói quá lời. Người ta đưa Buttercup về chuồng nghỉ và các cậu bé bị phạt ở lại trong phòng chúng cho đến giờ ăn tối. Thời gian ngắn này sẽ giúp chúng suy nghĩ lại mọi việc, tự hỏi hình phạt nào sẽ được dành cho chúng và cố hình dung xem Dan sẽ được gửi đi đâu. Cậu này huýt sáo trong phòng, nên không ai nghĩ là cậu ta lo lắng. Nhưng trong khi chờ đợi để biết số phận của mình, thì ước muốn được ở lại càng lúc càng mạnh lên. Càng nghĩ đến sự thoải mái và êm đềm mà cậu có được ở Plumfield, cậu càng cảm thấy là ở nơi khác cậu đã bị bạc đãi và khinh rẻ như thế nào. Cậu biết mọi người đã cố gắng giúp cậu và trong thâm tâm, cậu biết ơn họ. Nhưng những khó khăn trong cuộc sống đã biến cậu thành sắt đá và không thể sửa đổi được, đa nghi và ương ngạnh. Cậu chán ghét phải bó buộc mình bằng bất cứ hình thức nào, và chống lại tất cả những cản trở như một con người man dại, mà không hề tự hỏi lợi ích của cậu nằm ở đâu. Cậu nghĩ là một lần nữa cậu sẽ trôi dạt tới bất cứ nơi đâu, cậu sẽ lang thang trong thành phố như trước đây. Một tương lai khiến cậu nhíu mày và nhìn căn phòng nhỏ tiện nghi với một nỗi ê chề có thể làm cảm động một trái tim cứng rắn hơn cả ông Bhaer. Nhưng tất cả đều tắt lịm khi người đàn ông tốt bụng bước vào và nói bằng một giọng đặc biệt nghiêm trọng:
– Người ta đã kể hết cho ta nghe rồi, Dan, và ta nghĩ là một lần nữa cháu đã vi phạm nội quy. Nhưng để làm vừa lòng bà Bhaer, ta cho cháu thêm một cơ may nữa.
Dan đỏ mặt đến tận chân tóc, nhưng cậu ta chỉ nhấm nhẳng nói:
– Cháu không biết là cấm không được tổ chức đấu bò.
– Vì ta nghĩ là không có bò mộng ở Plumfield, nên ta không ra quy định về việc này. - Ông Bhaer nói, mỉm cười trước lí do mà cậu bé đưa ra và nói thêm thật nghiêm: - Một trong các quy định quan trọng của chúng ta là sự thương yêu đối với tất cả các sinh vật, không có ngoại lệ. Ta muốn tất cả các sinh vật đều được hạnh phúc ở đây, tin tưởng và phục vụ chúng ta, cũng như chúng ta cố gắng thương yêu chúng, tin tưởng và phục vụ chúng tận tình. Ta thường nói cháu tử tế với súc vật hơn bất cứ cậu bé nào, và bà Bhaer đánh giá cao điều này ở cháu. Bà nghĩ đây là bằng chứng cho thấy một tấm lòng nhân hậu. Nhưng cháu đã làm cho chúng ta thất vọng và chúng ta lấy làm tiếc, vì chúng ta đã hi vọng biến cháu thành người của cộng đồng chúng ta. Chúng ta có thể thử một lần nữa chứ?
Mắt Dan nhìn xuống sàn và tay cậu bồn chồn mân mê mảnh gỗ cậu đang vót khi ông Bhaer bước vào. Nghe giọng nói dịu dàng, cậu ngước mắt lên và nói giọng đầy kính trọng mà cậu không có thường ngày:
– Vâng, cháu xin ông.
– Tốt rồi. Chúng ta sẽ không nhắc đến những gì đã xảy ra, nhưng cháu phải ở nhà trong khi mọi người đi dạo ngày mai, cũng như các cậu bé khác, và các cháu sẽ chăm sóc cho con Buttercup đáng thương cho đến khi nó trở lại khoẻ mạnh.
– Vâng.
– Còn giờ xuống ăn tối và hãy cố gắng hết mình, chàng trai, vì lợi ích của cháu hơn là vì chúng ta.
Ông Bhaer bắt tay cậu và Dan đi xuống nhà, được cảm hóa vì sự dịu dàng chứ không phải bằng roi vọt như bác Asia đề nghị.
Dan cố gắng một hai ngày, nhưng không quen với việc đó nên lại rơi vào những thói hư tật xấu cũ của mình. Một hôm ông Bhaer đi vắng để giải quyết công việc và hôm đó không có giờ học. Các cậu bé rất khoái việc này và tranh thủ đùa giỡn cho đến giờ đi ngủ và hầu hết ngủ say như mấy con chuột sóc. Tuy nhiên Dan có kế hoạch và kể cho Nat nghe khi cả hai ở một mình.
– Hãy nghe đây! - Cậu nói và lấy ra từ dưới gầm giường một cái chai, một điếu xì gà và một bộ bài tây. - Chúng ta sẽ quậy một trận, như khi tớ ở ngoài thị trấn với mấy người bạn. Đây là một ít bia tớ thó của lão già ở nhà ga, còn đây là xì gà. Các cậu phải trả tiền mới được thử, hoặc Tommy trả vì cậu ấy có rất nhiều tiền còn tớ chả có xu teng nào. Tớ sẽ đi rủ cậu ta. Mà không, cậu đi đi, người ta không để ý cậu.
– Các bạn khác không thích thế này đâu.
– Họ không biết đâu. Bố Bhaer không có ở nhà. Bà Bhaer thì bận với Ted. Thằng bé bị viêm họng hay gì gì đó, và bà không thể để bé ở một mình. Chúng ta sẽ không thức khuya và sẽ không làm ồn. Vậy thì có gì không tốt nào?
– Bác Asia sẽ biết nếu chúng ta để đèn lâu. Bác ấy luôn phát hiện ra.
– Không, bác ấy sẽ không thấy gì cả. Tớ đã lấy cây đèn bão. Nó không sáng lắm và chúng ta có thể thổi tắt khi nghe có tiếng động.
Ý tưởng này đã thuyết phục được Nat. Cậu bắt đầu đi gọi Tommy nhưng lại thò đầu vào hỏi:
– Thế cậu muốn có cả Demi nữa chứ?
– Không, đừng, cái thằng ngây thơ cụ đó sẽ trợn mắt và giảng đạo cho chúng ta. Và nó sẽ buồn ngủ. Cho nên chỉ tìm Tom và về đây nhanh lên.
Nat nghe theo và một phút sau trở lại với Tommy, đầu tóc rối bù và ngái ngủ, nhưng luôn sẵn sàng nắm lấy cơ hội vui chơi.
– Các cậu ngồi yên đi, tớ sẽ dạy các cậu chơi một trò tuyệt vời gọi là Poker. - Dan nói trong khi ba chàng trai ngồi quanh chiếc bàn trên đó có chai bia, điếu xì gà và bộ bài. - Trước tiên chúng ta uống một lượt đã. Rồi chúng ta sẽ hút thuốc và sau đó chơi bài. Mấy người đàn ông làm như thế đó, và cực thú vị.
Bia được chuyền tay trong một cái tách: Nat và Tommy không thích vị đắng của nó. Điếu xì gà còn tệ hơn nữa, nhưng chúng không muốn thú nhận điều đó. Mỗi cậu hít một hơi và chuyền cho bạn bên cạnh. Dan rất thích thú: điều này nhắc cho cậu nhớ lại thời kì đã qua. Cậu uống và hút đầy vẻ ta đây. Chẳng mấy chốc cậu bắt đầu chửi thề, hạ giọng để không ai nghe thấy.
– Chửi thề không tốt! - Tommy nói.
– Thôi, được rồi! Im đi! Chửi thề nằm trong trò chơi mà.
– Tớ thích cậu nói: “Đồ rùa quỷ quái!” hơn. - Tommy nói và rất hãnh diện với câu chửi thề vừa mới nghĩ ra đó.
– Còn tớ nói “đồ quỷ”, nghe rất khoái. - Nat nói thêm, rất ấn tượng trước phong thái đàn ông của Dan.
Dan dè bỉu những câu “vớ vẩn” của hai bạn và chửi thề thật to trong lúc dạy họ trò chơi mới. Nhưng Tommy buồn ngủ và đầu của Nat thì bắt đầu quay cuồng vì ảnh hưởng của bia và khói thuốc. Cả hai không ai là học trò xuất sắc cả, trò chơi không có gì thú vị. Căn phòng gần như chìm trong bóng tối vì ngọn đèn bão không sáng. Chúng không được cười, thậm chí không được đi tới đi lui tự do vì chú Silas ngủ ngay bên cạnh. Đang chơi dở một ván bài, bỗng Dan bất ngờ thổi tắt đèn và hỏi vọng ra bằng giọng lo lắng:
– Ai đấy?
Một giọng nói run rẩy vang lên trong bóng tối:
– Tớ không tìm thấy Tommy!
Rồi có tiếng chân trần chạy xuống cửa dẫn từ chái nhà lên nhà chính.
– Demi đấy! Cậu ta đi gọi người! Lên giường nhanh lên, Tom, và đừng nói gì cả! - Dan kêu lên, cố xóa bỏ mọi dấu vết về sự có mặt của các bạn và bắt đầu thay quần áo. Nat làm theo.
Tommy chạy về phòng cậu, chui lên giường và nằm cười cho tới khi có gì đó đốt cháy tay. Cậu phát hiện ra mình vẫn cầm điếu xì gà mà ban nãy cậu đang định hút thì cuộc vui bị bỏ dở.
Nó gần tắt, và cậu định dụi tắt nó thật cẩn thận thì nghe thấy tiếng của vú. Và sợ rằng điếu thuốc sẽ phản cậu nếu cậu giấu nó trên giường nên cậu ném xuống gầm giường sau khi đã rít hơi cuối cùng.
Vú bước vào cùng với Demi, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt đỏ khé của Tommy trên gối một cách bình thản.
– Trước đó bạn ấy không có ở đấy. Con thức dậy và không thấy bạn ấy ở đâu cả, - Demi nói và chạy bổ về phía bạn.
– Cháu đã làm chuyện bậy gì nữa đấy, cậu bé hư kia? - Vú hỏi và lắc nhẹ cậu ta.
– Cháu đến phòng Nat để hỏi cậu ấy một việc. Các người đi đi và để cho cháu ngủ, cháu buồn ngủ lắm.
Vú đặt Demi trở lại giường và đi tuần một vòng nhưng chỉ thấy hai cậu kia đang ngủ yên lành. “Một cuộc vui nhỏ!” bà nghĩ. Và vì không thấy có gì hư hại nên bà không báo cho bà Bhaer đang bận rộn và lo lắng trông chừng bé Teddy.
Tommy buồn ngủ. Cậu nói Demi hãy quan tâm đến chuyện của cậu ta và đừng hỏi gì. Sau mười phút thì cậu ngáy mà không hề biết những gì xảy ra dưới gầm giường mình. Điếu xì gà, chưa được dụi tắt, cháy từ từ trên thảm rơm. Lửa bốc cháy. Một ngọn lửa bén lên tới khăn phủ giường, cháy đến ga trải giường và chính chiếc giường. Rượu bia làm cho Tommy ngủ say và khói khiến cho Demi không còn tỉnh táo. Franz còn thức học bài nên ngửi thấy mùi khói khi rời phòng học. Cậu chạy vội lên gác và thấy khói thoát ra từ cánh trái ngôi nhà. Vừa kêu cứu, cậu vừa chạy bổ vào phòng, lôi hai cậu bé ra khỏi giường đang bốc cháy ngùn ngụt và dội nước lên đám lửa. Việc này khiến lửa cháy chậm lại nhưng không dập tắt được. Bọn trẻ bị đánh thức, nháo nhào chạy vào đại sảnh lạnh ngắt và bắt đầu la hét. Bà Bhaer xuất hiện ngay lập tức, và một phút sau, chú Silas vọt ra khỏi phòng và hét lên: “Cháy!” khiến cho cả nhà thức dậy.
Rồi bà Bhaer trấn tĩnh lại, bảo vú chăm sóc các vết bỏng của mấy cậu bé và cử Franz cùng chú Silas chạy xuống nhà lấy giẻ ướt để dập lên giường, lên thảm và rèm đang bốc cháy dữ dội, có nguy cơ lan sang cả tường.
Hầu hết đảm trẻ đứng đờ ra nhìn, ngoại trừ Dan và Emil làm việc rất can đảm, chạy đi chạy lại xách nước trong nhà tắm và giúp giật những tấm rèm nguy hiểm xuống.
Cơn nguy chẳng mấy chốc đã được giải quyết và người ta ra lệnh cho các cậu bé trở về giường. Chú Silas phải canh chừng không cho lửa cháy lần nữa. Bà Bhaer và Franz đến xem mấy cậu bé tội nghiệp ra sao. Demi chỉ bị bỏng một chỗ và rất hoảng sợ. Còn Tommy không những cháy gần trụi hết tóc mà còn bị một vết bỏng khá nặng. Demi bình tĩnh lại và Franz đưa cậu về giường mình và hát một bài ru cho cậu bé ngủ. Vú lo chăm sóc Tommy suốt cả đêm, cố gắng giúp cậu bớt đau. Bà Bhaer thì chạy tới chạy lui giữa cậu và Teddy, với đủ thứ dầu, bông băng, và thuốc. Chốc chốc bà lại tự nhủ như thể bà thấy rất thú vị:
– Mình biết là thế nào cũng có ngày Tommy làm cháy nhà mà! Giờ thì không sai!
Khi ông Bhaer trở về sáng hôm sau, ông thấy cả nhà trong một tình trạng khác thường. Tommy nằm bẹp trên giường, Teddy thở như một chú hải cẩu con, bà Bhaer hoàn toàn kiệt sức và mấy cậu bé thì kích động mạnh và cùng tranh nhau nói. Với sự bình tĩnh của ông, mọi thứ đều đâu vào đấy.
Sáng hôm đó không có giờ học; và buổi chiều căn phòng bị hư hỏng được dọn dẹp lại, các bệnh nhân khá hơn; giờ đã đến lúc xem xét mọi việc một cách bình tĩnh. Nat và Tommy kể lại phần các cậu đã tham gia. Cả hai lấy làm tiếc về sự nguy hiểm mà các cậu đã đem đến. Nhưng Dan bất kể mọi thứ, không chịu nhìn nhận chuyện tai hại mà cậu đã gây ra.
Uống rượu, chơi bài và chửi thề là những thứ mà ông Bhaer rất ghét. Bản thân ông đã thôi không hút thuốc nữa để các cậu bé không bị cám dỗ và thử bắt chước. Ông rất buồn và giận dữ khi thấy rằng trong khi ông cố gắng khoan dung hết sức thì các cậu bé đã lợi dụng lúc ông vắng mặt để đưa vào nhà những thứ đã bị cấm và cho rằng như thế mới là đàn ông và dễ dàng sa vào mấy thứ đó. Ông nói rất nhiều và cuối cùng thì cương quyết tuyên bố vẻ tiếc nuối:
– Ta nghĩ Tommy đã bị trừng phạt đủ và cái sẹo trên tay nó sẽ còn nhắc nó lâu là không nên đụng vào những thứ đó nữa. Sự hoảng sợ của Nat sẽ giúp nó vì nó đã biết hối hận thật sự và sẽ cố gắng vâng lời ta. Nhưng còn cháu, Dan, chúng ta đã nhiều lần tha thứ cho cháu nhưng không đem lại kết quả gì. Ta không thể nhận lấy rủi ro là để cho một tấm gương xấu ở ngay trước mặt các cậu bé và ta không muốn mất thời gian thuyết giảng trong sa mạc nữa. Vậy thì cháu hãy từ giã mọi người đi và bảo vú thu dọn đồ dùng của cháu vào cái túi đen của ta.
– Ồ, thưa ông, bạn ấy sẽ đi đâu đây? - Nat thốt lên.
– Đến một nơi thật đẹp ở miền quê, nơi mà ta thỉnh thoảng gửi mấy cậu bé có hạnh kiểm không tốt ở đó. Ông Page là một người tốt và Dan sẽ hạnh phúc ở đấy nếu như cậu ấy cố gắng.
– Thế cậu ấy không bao giờ trở lại nữa ạ? - Demi hỏi.
– Tất cả tuỳ thuộc vào cậu ấy.
Ông Bhaer rời khỏi phòng để viết thư cho ông Page. Các cậu bé tụ tập quanh Dan như người ta thường làm với một người sắp sửa thực hiện chuyến đi dài và nguy hiểm tới những vùng đất lạ.
– Tớ tự hỏi không biết cậu sẽ được hạnh phúc hay không. - Jack lên tiếng.
– Tớ sẽ bỏ đi, nếu tớ không thích ở đó. - Dan lạnh lùng nói.
– Vậy cậu sẽ đi đâu? - Nat hỏi.
– Tớ có thể ra vùng biển hoặc đi về miền tây, hoặc đánh một vòng sang California. - Dan đáp tỉnh bơ, khiến các cậu bé rất ấn tượng.
– Ồ, không nên! Hãy ở lại với ông Page và sau đó hãy trở về với bọn tớ. Tớ xin cậu, Dan! - Nat nài nỉ.
– Đối với tớ thì đi đâu cũng được, hoặc ở đấy bao lâu cũng thế. Nhưng tớ bị treo cổ nếu tớ trở lại đây!
Sau những lời chua cay đó, Dan bỏ ra ngoài để lấy những thứ mà ông Bhaer cho cậu. Đó là những lời cuối cùng cậu nói với các cậu bé. Chiếc xe đã ở ngoài cửa. Bà Bhaer đi ra để nói chuyện với Dan. Bà có vẻ buồn khiến cho tim cậu đập mạnh. Cậu hỏi nhỏ:
– Cháu có thể từ giã Teddy không?
– Được, dĩ nhiên! Con vào hôn em đi. Nó sẽ nhớ anh Danny của nó lắm.
Không ai nhìn thấy ánh mắt của Dan khi cậu đến cạnh nôi. Gương mặt bé con sáng lên khi trông thấy cậu. Và Dan nghe thấy bà Bhaer nài nỉ:
– Chúng ta không thể cho cậu bé đáng thương thêm một cơ hội nữa hả anh Fritz?
– Em yêu, đó không phải là việc làm hay nhất. - Ông Bhaer đáp quả quyết. - Hãy để cho nó đi đến chỗ nó không thể làm hại ai được, cũng là điều tốt cho chính bản thân nó. Thỉnh thoảng nó có thể trở về đây, anh hứa với em.
– Đó là cậu bé duy nhất mà chúng ta thất bại. Em rất buồn, vì cho dù có nhiều tật xấu nhưng em nghĩ thằng bé sẽ là một người tốt.
Dan nghe thấy tiếng thở dài của bà Bhaer. Cậu muốn xin thêm một “cơ hội”, nhưng lòng kiêu hãnh không cho cậu làm thế. Cậu đi ra, vẻ mặt cứng rắn, bắt tay mà không nói gì và đi cùng ông Bhaer, để Nat và bà Bhaer ở lại gần như phát khóc.
Vài ngày sau, họ nhận được một bức thư của ông Page, báo tin rằng mọi thứ đều ổn thoả. Nhưng ba tuần sau, một bức thư khác báo tin Dan đã bỏ đi và người ta không có tin tức gì về cậu cả.
– Lẽ ra anh nên cho cậu bé một cơ hội nữa. - Ông Bhaer tiếc rẻ.
– Đừng lo, anh Fritz. - Bà Bhaer khôn khéo đáp. - Cậu bé này sẽ trở lại với chúng ta, em tin chắc như vậy.
Nhưng thời gian trôi đi và Dan không trở lại.