Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:02:00 +0700
Chương 6
T
a tìm gặp Hương Tú, hỏi vay nàng một trăm lượng bạc, đây là toàn bộ số tiền tích góp của nàng, ta nói nửa năm sau trả lại nàng một trăm ba mươi lượng.
Lúc ta bán cá quen biết một đại thúc chạy thuyền, nương tử nhà ông ấy cũng làm thuyền nương giống ta, thuyền của họ chuyên đi Đông Hải thu mua trân châu, sau đó vận chuyển đến kinh thành để bán, nghe nói là nghề buôn một lãi mười.
Ta liền cầu xin đại thúc, cho ông ấy hai lượng bạc, mời ông ấy ăn một bữa rượu, giao phó Bảo Châu cho Hà nương tử, cầm hơn một trăm lượng bạc, giả làm tiểu nương tử đi nhờ thân thích, theo thuyền đi Đông Hải.
Trên thuyền còn có rất nhiều hành khách trả tiền để mang người đi kèm, nam nữ già trẻ đều có, ta trà trộn vào đám người, cũng không quá bắt mắt.
Lần đi này mất hai tháng, tới khi ta trở về đã là đầu tháng tám, khoảng thời gian nóng nhất trôi qua, ta bị gió biển thổi đến đen sạm, Bảo Châu cũng đã cao hơn rất nhiều.
Đi tới đi lui, trừ đi số tiền của Hương Tú, ta còn lại hơn sáu trăm lượng bạc.
Ra biển dựa vào may mắn, nếu ông trời không cho phép, lật thuyền còn có thể mất mạng, đây cũng không phải là kế lâu dài.
Ta thuê một gian cửa hàng và ba gian phòng trong hậu viện ở phố Đông, ta và Bảo Châu có của ăn của để.
Con phố này có nhiều chỗ bán trà, đồ ăn sáng, ăn khuya, còn ta ở đây bán vằn thắn, tất nhiên cũng thỏa đáng.
Cửa hàng mà ta thuê vốn là quán ăn, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ vết dầu mỡ trên bàn bếp là được.
Bảo Châu phải đi học, mỗi ngày chỉ có thể giúp đỡ sau khi tan học, cách bảy tám ngày ta lại dọn dẹp, dùng vôi trắng quét tường một lần.
Rèm vải ở cửa đổi thành rèm trúc, bày mấy chậu hoa cúc đang nở rộ trên bệ cửa sổ chỗ cửa ra vào.
Chỉ có bốn cái bàn, nếu đều có thể ngồi đầy cả ba bữa, ta có thể kiếm được ba lượng bạc mỗi ngày.
Mấy ngày trước khi khai trương, ta còn đang lo chuyện tấm bảng hiệu thì đại lang quân liền tới lúc nửa đêm, ta và hắn ước chừng đã khoảng ba tháng không gặp, trông hắn giống như trước, nhưng lại không giống lắm.
Ta ít khi gặp hắn, nên tạm thời không thể nói được không giống lắm chỗ nào, chỉ là hắn mặc một bộ hắc bào, đai lưng khảm ngọc bích, làm cho eo càng nhỏ đến kỳ cục.
“Một nữ nhân như ngươi thật to gan, vậy mà lại lén lút theo thuyền ra biển? Thời tiết trên biển bất thường, ngươi cũng dám đi? Nếu thuyền bị lật, cái mạng nhỏ của ngươi đã sớm mất. Không phải ta đã từng nói chuyện tiền bạc ta sẽ nghĩ cách sao?”
Hắn nhíu mày, có vẻ vô cùng tức giận, ta là người biết điều, thấy hắn tức giận, liền cúi đầu không chọc giận hắn nữa.
“Sao? Không dám nói nữa? Ngươi nhìn bộ dạng hiện giờ của ngươi đi, vốn đã xấu xí, miễn cưỡng cũng có được nước da trắng, giờ thì hay rồi, đen như một cục than, thế này ai còn dám cưới ngươi?”
Đang yên đang lành, sao lại thành công kích cá nhân rồi?
“Không phiền lang quân phí tâm, cha ta đã định oa oa thân cho ta, chờ sau khi Ôn gia bình yên vô sự, ta liền về quê thành thân với hắn.” Ta liệt mặt trả lời.
*Oa oa thân: Kiểu như được bố mẹ định hôn ước từ bé.
Nhà ta nghèo đến mức cái nồi cũng không mở được, có thể định hôn sự với ai được chứ? Nếu thật sự có, phỏng chừng ông bà ta sớm đã gả ta đi làm đồng dưỡng tức rồi.
*Đồng dưỡng tức: Con dâu nuôi từ bé.
Ta thấy rõ lông mày của hắn nhảy dựng lên, đôi mắt đen nhánh nhìn ta chằm chằm, ta cũng không né tránh, đây là vấn đề tôn nghiêm.
“Được, được lắm, đã định thân, vậy thì ngươi muốn làm gì thì làm! Chỉ bảo vệ cái mạng nhỏ này là được rồi.”
Hắn ném xuống một tờ ngân phiếu, định bỏ đi mà không nói gì nữa.
Ta lo lắng, kéo tay áo hắn.
“Không ăn sao? Ta nấu bát vằn thắn hải sản cho ngài ăn, đảm bảo rất tươi ngon.” Ta dỗ dành hắn cùng với điệu cười trêu chọc.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu mới không tình nguyện quay lại ngồi xuống.
Làm sao mà hắn có thể nhịn được tính khí này khi ở phủ công chúa? Lại nhớ tới vết thương đầy người của hắn, cớ gì phải cố ý chọc giận hắn đây? Trong lòng hắn đã đủ khổ rồi.
Ở nơi này, hắn nên đến và đi trong vui vẻ.
“Ngài đừng tức giận mà! Ngài xem, cửa hàng cũng sắp mở rồi, sau này ta tất nhiên sẽ không chạy lung tung nữa, chỉ là cửa hàng còn chưa có tấm bảng hiệu, đã là chuyện của chúng ta, chẳng phải ngài nên bỏ ra chút sức lực sao?”
Ta lấy bút mực và một mảnh giấy ra.
“Đã nghĩ xong đặt tên là gì chưa?” Hắn nhấc bút lên, quay đầu hỏi ta.
“Vằn Thắn Hải Sản, người đến cửa hàng chúng ta đều là lão bách tính, để như vậy thì vừa nhìn đã biết, ai ai cũng biết vằn thắn nhà ta tươi ngon!”
Hắn cười, xắn tay áo cầm bút, một nét liền mạch.
Sau này, ta đã thấy hắn trong nhiều dáng vẻ khác nhau, chỉ có đêm nay hắn xắn tay áo cầm bút, sống lưng thẳng tắp, để lại một thân ảnh yên tĩnh trong ánh đèn mờ ảo, hắn của lúc này mới là đẹp nhất.
Một bút vàng mảnh, nét chữ cứng cáp.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của hắn, dường như có vô số sức sống mạnh mẽ, vừa tự tin vừa hoàn mỹ.
Ta cứ như vậy mà nhìn si mê.
“Được không?” Hắn quay đầu hỏi ta, trong mắt tựa như rơi xuống một vì sao.
“Đẹp lắm, ta ngắm đến nỗi ngây người luôn rồi." Bất kể là người hay chữ, tất cả đều đẹp một cách kỳ lạ.
Hắn mím môi cười cười.
Sau này ta mới biết, năm nay hắn cũng chỉ có hai mươi hai tuổi.
Hắn ăn hai bát vằn thắn, lúc ra cửa ta đưa ngân phiếu kia trả lại cho hắn, bảo hắn lấy từ nơi nào thì trả về nơi đó, bất luận là mối quan hệ như thế nào, liên quan đến tiền bạc, tình cảm sẽ không thuần túy như vậy nữa.
Hắn cuối cùng cũng lấy lại tờ ngân phiếu kia, nói với ta: “Nếu ngươi là nam nhi lang, ngươi có trả lại không?”
Đáng tiếc, ta là thân nữ nhi, việc có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Việc làm ăn của quán vằn thắn càng ngày càng tốt, một mình ta làm không hết việc nên đã thuê Hà nương tử đến giúp nấu ăn.
Đến cuối năm đếm bạc, trong lòng ta liền có thêm sức mạnh.