Số lần đọc/download: 1103 / 9
Cập nhật: 2016-06-04 21:09:27 +0700
Chương 5
"C
ha!" Vương Ninh Hinh dung nhan xinh đẹp đáng yêu từ cửa phòng gọi vào.
Nghe tiếng gọi quen thuộc của nữ nhi, Vương Thiên Hữu vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ nói: "Hinh nhi."
"Nghe rõ! Trả lời." Nàng nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dang rộng kia.
"Tiểu bảo bối của cha đã đến rồi à, mau để cha nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầy như trước?" Vương Thiên Hữu dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của nữ nhi, yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng ôm nữ nhi hướng đến ghế sô pha:." Hinh nhi của cha gần đây thế nào? Đã lâu cha không thấy con, cha rất nhớ con!"
"Hinh nhi cũng rất nhớ cha và mẹ!" Vương Ninh Hinh ngồi trên lòng cha, ôm chầm lấy ông, giống như coi cha là chiếc gối ôm vậy, Vương Thiên Hữu vui mừng cười ha hả. Từ khi nữ nhi đến ở Diêm trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này.
"Ui, Hinh nhi của cha hình như nặng hơn một chút a." Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinh ngạc đông thời cũng không cam tâm, "Tên tiểu tử họ Diêm kia còn may, không ngược đãi bảo bối của cha." Vốn Vương Thiên Hữu luôn miệng khen Diêm Tính Nghiêu, nhưng từ khi nữ nhi của ông bị hắn lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rất bất mãn.
Nếu biết bọn họ còn ngủ cùng giường, bất mãn của cha có khi còn lớn gấp bội, nhưng mà... Vương Ninh Hinh lè lưỡi, nàng không có mặt mũi nào để nói chuyện đó cả.
"Đương nhiên rồi!" Vương Ninh Hinh đắc ý ngẩng cao đầu, "Con đã sớm cảnh cáo Nghiêu, nếu hắn dám khi dễ con, con sẽ ly dị hắn."
"Ly dị?" Vương Thiên Hữu bóp chóp mũi của nữ nhi, "Chưa kết hôn đã muốn ly dị, một chút tinh thần chiến đấu cũng chẳng có, bộ không thấy mất mặt quá à?"
Vương Ninh Hinh day day cái mũi, xuýt xoa nói: "Quản cái gì, tinh thần với không tinh thần, cha cũng không phải không biết con không có tế bào vận động."
"Con thật là... đã lập gia đình rồi, mà tính tình vẫn như tiểu hài tử thế kia." Quên đi, tuổi nàng còn nhỏ, giảng cái đạo lý hôn nhân xem ra còn quá sớm, cũng may mắn là Diêm gia đã đáp ứng chờ vài năm sau mới bàn chuyện kết hôn. Nhìn dung nhan kiều diễm của nữ nhi trước mắt, Vương Thiên Hữu đột nhiên đối với việc nữ nhi thành con dâu của Diêm gia có điểm vui mừng.
Vương Ninh Hinh cười hì hì nhảy xuống lòng cha, hôm nay nàng đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi mới sang đây, "Cha, hôm nay có Hinh nhi uống trà trưa với người, có hay cảm thấy hạnh phúc hay không?"
"Đương nhiên, có Hinh nhi bảo bối tiểu mỹ nhân đáng yêu cùng uống trà với cha, sao cha không cảm thấy hạnh phúc chứ!"
Vương Thiên Hữu cũng biết nữ nhi thích nhất là Mân Côi trà, hôm nay có thể cùng nàng vui chơi, nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.
Cốc cốc! Tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi!" Thư ký bên ngoài đã được dặn không để ai quấy rầy bọn họ, bây giờ lại gõ cửa, nhất định là chuyện quan trọng.
"Chủ tịch Lôi Khắc An Đức Sâm tiên sinh tới chơi."
"Lôi Khắc. An Đức Sâm?!" Vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, ông vội đứng dậy nói, "Mau mời vào!"
Cô thư ký đưa một gã nam tử tuấn mỹ cao lớn, tóc vàng vào văn phòng, rồi lập tức ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Vương Ninh Hinh nhìn cha và vị khách ngoại quốc trông rất quen, cảm thấy có chút kỳ quái. Một bên đã năm mươi, một bên tuổi vừa đủ nhập ngũ, nếu là bằng hữu, tuổi cũng thua kém nhiều, còn nếu là khách bình thường thì có vẻ không đúng lắm.
"Vương đổng sự, tiểu thư đây là..." Lôi Khắc An Đức Sâm đang nói chuyện bỗng lơ đãng quay sang, bắt gặp đôi mắt trong như nước mùa thu, nháy mắt đã thất thần.
Vương Thiên Hữu kéo nữ nhi lại gần, "Đến đây, để ta giới thiệu, đây con gái một của ta Vương Ninh Hinh, bây giờ vẫn còn đang đi học; Hinh nhi, vị này là Lôi Khắc An Đức Sâm, là người Pháp, cũng là tân tổng tài của công ty đá quý Lôi Khắc, cùng hợp tác làm ăn với Vương thị của chúng ta."
"An Đức Sâm tiên sinh, hân hạnh gặp mặt!" Nàng dùng tiếng Pháp mềm mại chào hắn.
"Xin chào, thực vinh hạnh có thể làm quen với tiểu thư xinh đẹp Vương Ninh Hinh, em có thể gọi tôi là Lôi Khắc." Lôi Khắc hôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng, nhìn biểu tình của nàng có chút kinh diễm.
Vương Ninh Hinh tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một phong thái thanh linh tuyệt mỹ, vì thế tương lai chắc chắn sẽ càng xuất sắc bất phàm hơn.
Vương Ninh Hinh đối với lời khen từ người khác phái đã thành thói quen, chỉ mỉm cười đáp lễ, cũng không để tâm.
Lôi Khắc An Đức Sâm thật vất vả mới thoát khỏi lúm đồng tiền thanh nhã mê người của nàng, "Vương đổng sự thật là có phúc khí, hợp tác với ngài lâu như thế, hôm nay ta mới biết ngài có một nữ nhi mê người thế kia, so với kim cương còn trân quý hơn. Lệnh thiên kim tuyệt đối là mỹ nhân cao quý tao nhã nhất mà ta từng thấy.'
"Ha ha ha, ngài quá khen rồi. Bất quá, với ta mà nói, nữ nhi của ta so với kim cương tất nhiên là trân quý hơn gấp vạn lần." Nữ nhi tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo của Vương Thiên Hữu.
"Cha, cha với An Đức Sâm tiên sinh bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa."
Vương Thiên Hữu nắm lấy tay nữ nhi, lưu luyến không muốn rời, "Bao giờ mới lại có thể cùng nữ nhi bảo bối của cha uống trà trưa?"
"Khi nào cha rảnh a, bye!" Kiễng mũi chân hôn lên má cha, Vương Ninh Hinh liền theo dòng người đi vào trong thang máy.
(*) trà trưa = tea time.
"A..." Vương Ninh Hinh vừa tạm biệt cha rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Diêm trang, nào biết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắc lang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu.
"Là anh!" Diêm Tính Nghiêu tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến nàng không hô lên nữa.
"Nghiêu, sao anh lại ở đây?" Lúc này hắn vẫn còn ở trường học mới đúng a!
Thở phì phì trừng mắt liếc nàng một cái, Diêm Tính Nghiêu lập tức đưa nàng vào chiếc xe thể thao màu đỏ bên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay.
Từ khi biết Hinh nhi rất dễ nhiễm phong hàn, Diêm Tính Nghiêu liền mang chiếc xe này đi sửa bởi vốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón nàng đi học.
Ách, nhìn sắc mặt hắn chuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Vương Ninh Hinh biết hắn không chỉ tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm hắn hạ hỏa, nhưng mà... lại không biết hắn tức cái gì thì làm sao có thể khiến hắn thôi giận được? Nàng ngắm nhìn hắn thật cẩn thận, quên đi, nàng cứ ngoan ngoãn vậy thôi, chờ hắn hết giận rồi nói sau!
Diêm Tính Nghiêu khi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũng bị vạ lây, né tránh không kịp, nàng cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì hắn lại giận như vậy, đường về Diêm trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi.
"Nghiêu, anh tức cái gì thế?" Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, nàng lập tức lên tiếng hỏi hắn. Vừa rồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa. Nhưng nàng mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Diêm Tính Nghiêu hôn nàng, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng nàng, hai tay vuốt theo đường cong ôn nhu của nàng, vội vàng ôm chặt lấy nàng, giống phải muốn nàng tiến vào thân thể hắn, cùng hắn hợp làm một.
Ánh mắt đầy dục niệm đánh giá thân thể nàng, làm cho nàng cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dần dần nóng lên, ánh mắt hắn cũng dao động theo tay hắn, sở đến chỗ nào thì chỗ đó như có lửa thiêu đốt, nàng không biết phải làm sao.
Vương Ninh Hinh không biết hắn vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an hắn. Hai tay chủ động ôm lấy cổ hắn, thuận theo hắn là phương pháp duy nhất của nàng, mà biện pháp này cũng rất hữu hiệu.
Diêm Tính Nghiêu vừa hôn vừa ôm nàng lại gần giường lớn, áp chế nàng dưới thân mình, môi vẫn kề sát nàng như cũ.
Nàng cong người về phía trước đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng chạm vào da thịt hắn, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an trong lòng hắn.
Hắn nóng bỏng đoạt lấy mật ngọt của nàng, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đến mê người của nàng. "Hinh nhi..." Hắn ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉ toàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hổng của nàng thật lâu rồi liếc cười một cái, môi hắn hôn lên môi nàng, đầu vai của nàng, rồi nhẹ nhàng hôn nên chỗ cổ trắng mịn của nàng, khiến nàng co rúm lại, muốn né tránh hắn.
"Đừng... Nghiêu..." Vương Ninh Hinh thở dốc không ngớt, khó thể nói đầy đủ cả câu.
Thanh âm rên rỉ khàn khàn rời khỏi miệng, hai tay vẫn giữ chặt lấy nàng: "Em làm cho anh lo lắng gần chết, quỷ thật!"
Lại một lần nữa cúi người hôn nàng, nhưng động tác dịu dàng hơn rất nhiều, trong lòng nàng biết hắn thật sự quan tâm nàng.
Dần dần hôn một đường dài đến trước ngực, hắn càng hung hăng há mồm cắn nhai vạt áo của nàng, lưỡi lưu luyến trên da thịt non mềm trắng nõn kia.
Tay hắn cũng không chịu yên, đảo qua vạt áo trước, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt, quần áo cũng vứt ra, trực tiếp hôn lên thân thể mềm mại của nàng, một tay giữ chặt eo, để cho nàng không thể trốn tránh, cũng để hắn càng dễ dàng thăm dò nàng.
"Ưm..." Nàng rên rỉ, dục hỏa đã chìm xuống kia lại nổi lên, hai đầu gối như nhũn ra, thần trí cũng không rõ ràng nữa.
Mà vui đùa cách lớp nội y cũng không khiến hắn thoải mái chút nào, hắn thô lỗ cởi bỏ nội y của nàng, bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người, môi cũng hôn lên nụ hoa kiều diễm kia.
Như có dòng điện truyền qua thân thể nàng, nàng chỉ có thể rên rỉ, mấp máy môi, thân hình bất, cảm thụ nhiệt tình của hắn.
Hạ thể bị dục vọng thiêu đốt, làm cho hắn phải nín nhịn đến cực điểm, hắn gầm nhẹ một tiếng, muốn giải phóng hỏa nhiệt kia, nhưng thanh âm cảnh báo trong lòng cũng không ngừng vang lên, làm cho hắn càng ảo não, không cam lòng nắm chặt tay lại.
Lý trí không thể chiến thắng dục vọng, hắn lấy đầu lưỡi khẽ liếm từng tấc da thịt trên thân thể nàng, đi thẳng vào nơi thần bí riêng tư kia, lấy ngón tay khẽ vuốt, cảm thụ da thịt non mềm ở đùi nàng, cũng cảm giác nàng bị mình vuốt ve đến phát run.
Ngón tay xâm nhập vào nơi bí mật của nàng, lập tức khiến nàng kinh sợ. Cảm giác được hành động của hắn, nàng không nhịn được mà đong đưa thân hình, mà phản ứng vặn vẹo của nàng càng khiến cho thân dưới của hắn càng lúc càng khó chịu.
"Nghiêu... Nghiêu..." Nàng nhịn không được, liên tục phát ra thanh âm yêu kiều.
Cảm giác được lời mời gọi của nàng, Diêm Tính Nghiêu đem nụ hôn thiêu đốt đến trước ngực nàng, để cho lửa nóng đang bành trướng của mình kề sát giữa hai chân nàng mà cọ sát.
Trong đầu thanh âm cảnh báo lại vang lên, lựa chọn giữa lý trí và ham muốn hóa ra gian nan đến dường này, hắn cố gắng nhẫn nại, mà đầu thì không ngừng đổ mồ hôi, trên mặt do khắc chế dục vọng mà khó coi không dứt.
Hắn xoay mạnh người ngồi dậy, toàn thân vì áp lực mà run run.
Động tác bất ngờ cùng vẻ mặt thống khổ của hắn làm nàng khó hiểu, dục vọng đã làm nàng mê hoặc mất đi, nàng tỉnh táo lại, lớp sương mù cũng tan ra, mắt mở to nhìn hắn.
Khi hắn buông nàng ra, hai người đều đã thở hồng hộc, nàng cơ hồ như áo rách quần manh. Nếu không phải đúng lúc hắn nghĩ lại, thì đây đúng là lần đầu tiên bọn họ có quan hệ thân mật, hắn căn bản vẫn chưa qua được cửa ải cuối cùng này.
"Nghiêu?"
"Anh tìm khắp nơi đều không thấy em, nghĩ rằng em đã biến mất rồi." Hắn nhếch miệng nói.
"Anh ngốc, em không phải bọt khí, sao có thể biến mất? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến đã lâu không cùng cha dùng trà, cho nên..." Nàng nhỏ giọng nói.
"Anh đã nói rồi, mặc kệ em đi đâu, đều phải nói trước cho anh biết." Hắn đột nhiên vồ lấy đôi gò mềm mại của nàng, thân thể chưa phát dục hết mẫn cảm vô cùng, hành vi thô lỗ này quả thực làm cho nàng thống khổ, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, lại không dám phản kháng. Sợ vạn nhất làm tức giận hắn, lại khiến lửa giận của hắn càng mãnh liệt hơn.
"Anh không phải đã nói sao, em đột nhiên nghĩ đến, khi đó anh đang đi học, sao em có thể nói cho anh được?" Nàng thật cẩn thận trả lời, sợ không cẩn thận lại chọc giận hắn.
"Mặc kệ, em đã làm trái với ước định của chúng ta." Hắn buông tay ra, khẽ hôn lên nước mắt của nàng, cúi đầu liếm nụ hoa mềm mại của nàng, nàng hô hấp khó khăn, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
"Tốt thôi, là em không đúng, anh đừng như vậy, em nhận sai được không?" Nàng cơ hồ là nín thở nói.
Ước định?! Dân chủ ở đâu? Căn bản là cá nhân hắn cưỡng chế tự quy định. Nhưng Vương Ninh Hinh không có can đảm để nói ra, đây cũng không phải thời điểm để tranh luận cùng hắn, đành phải tự nhận lỗi sai về mình. Bàn tay nhỏ bé của nàng giơ cao lên, "Phạt cũng đã phạt rồi, em cũng không phải cố ý làm anh sốt ruột, tha cho em lần này đi? Em thề tuyệt sẽ không tái phạm."
"Nếu tái phạm thì sao?" Hắn lưu luyến nhìn thân thể nàng không rời.
"Mặc anh xử phạt, tuyệt đối không có câu thứ hai!"
"Đây là em tự nói...!"
Nhìn Vương Ninh Hinh mê man ở trên giường, hai gò má đỏ bừng, thần sắc quái dị, Diêm Tính Nghiêu ảo não không thôi. Biết rõ thân thể nàng thân thể yếu đuối, nhưng hắn lại nhất thời mềm lòng đồng ý cho nàng chơi bóng trong thời tiết này.
Tuy rằng là mùa đông, nhưng bởi vì gần đây thời tiết có ấm lên, nên ngày hôm qua Diêm Tính Nghiêu gọi một số huynh đệ bằng hữu đến Diêm trang chơi đồng thời làm tiệc thịt nướng, đồng thời cũng để Hinh nhi làm quen với bạn của hắn.
Nào biết Vương Ninh Hinh thấy bọn họ chơi bóng vui vẻ, thì cũng muốn chơi, nhưng cơ thể nàng lại ít vận động, thế nên kết quả là tối hôm đó, nàng nói không thể ăn nổi cơm, lúc ấy hắn đã cảnh giác rồi, nhưng nhìn sắc mặt hồng nhuận của nàng, hắn tưởng chỉ là do buổi chiều ăn quá nhiều thịt nướng, nào biết đến ban đêm lại đột nhiên sốt cao.
Tuy rằng bác sĩ gia đình nói không có nguy hiểm gì, chờ cơn sốt qua đi thì sẽ không sao, nhưng thực ra trước đó, hắn đã lên kế hoạch cùng nàng đến suối nước nóng nhân dịp nghỉ đông.
"Thực xin lỗi, em không thể cùng anh đi du lịch tốt nghiệp rồi." Giọng nói Vương Ninh Hinh có chút khàn khàn, mắt mở to, bộ dáng đáng thương. Lần này không biết bị bệnh gì, nàng cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, cả người đều bủn rủn vô lực, hại nàng khổ sở chỉ muốn khóc.
"Đừng nói xin lỗi, sinh bệnh cũng không phải lỗi của em." Diêm Tính Nghiêu nằm lên giường, ôm nàng vào trong lòng, "Dù sao đến đó cũng không có gì thú vị, nếu không phải vì muốn em đi giải sầu, anh cũng không muốn đi. Được rồi, vậy cũng không sao, chờ em khỏi hắn, đến năm mới anh sẽ đưa em đi chơi Hawaii. Nơi đó mới thật sự là thiên đường của tình nhân!"
Nếu Hinh nhi không thể đi, hắn cũng không muốn đi.
"Anh cũng không đi?" Nàng kinh hỉ mở to mắt, lúc bị bệnh thì rất cần sự quan tâm của người khác, nhưng... Ánh mắt nàng nhìn xuống dưới, lắc đầu nói: "Không tốt, anh đã hứa đi cùng A Duy và Phi Tử rồi. Hiện tại mà không giữ lời thì không phải phép, anh nên đi, đừng lo lắng cho em. Trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc cho em, em không có việc gì đâu, đến cuối tuần khi anh về, nhất định sẽ nhìn thấy em khỏe mạnh rồi."
"Nhưng mà..." Nàng bị bệnh a! Hắn có lòng dạ nào mà bỏ mặc nàng ở lại, còn mình thì đi du lịch.
"Đi thôi, không cái gì nhưng mà, em cũng không phải trẻ con, anh yên tâm đi." Tuy rằng nàng cũng hi vọng hắn ở nhà với nàng, nhưng chăm sóc bệnh nhân rất là nhàm chán. "Lần trước anh nói lần này đi đồng thời khảo sát nơi đó để đầu tư sao?"
"Đúng là vậy, nhưng..."
"Đi chơi vui vẻ, nhớ chụp nhiều ảnh mang về, em ở nhà chờ."
******
"Hắc, không hổ là đại ca, quả nhiên rất khác người!" Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi cùng đưa Diêm Tính Nghiêu đang bất tỉnh nhân sự về phòng khách sạn.
Sau khi làm xong báo cáo, vì hôn thê bảo bối Vương Ninh Hinh không đi cùng, mọi cảnh đẹp đều không để ý, Diêm Tính Nghiêu liền kéo hai người bọn họ vào quán bar. Toàn bộ quán bar cũng bởi vì có ba người bọn họ mà đỡ vắng vẻ hơn, do bởi khung cảnh ở đây chưa bao giờ đặc sắc, tiếp viên lại trang điểm quá đậm. Cũng đáng tiếc, mỗi người khi đến thì đều cao hứng, nhưng lại mất hứng mà về.
Lòng dạ Diêm Tính Nghiêu đều ở lại Diêm trang, đối với những cô gái này, hắn làm như không thấy; Mà hai người Tôn, Triệu thì vì tâm tình đại ca không tốt, nên bọn họ cũng chẳng hứng thú gì, kỳ thật, nhìn một hồi các cô gái kia, bọn họ cũng không tiêu hóa nổi.
"Có phải những người rơi vào lưới tình đều hồn tiêu phách tán như thế kia không?" Triệu Phi hết lòng tin vào uy quyền, không quan tâm đến chuyện luyến ái, cho nên đối với việc đại ca rơi vào lưới tình cảm thấy tiếc nuối và khó hiểu. Hắn cũng cho rằng tuyệt mỹ Vương Ninh Hinh không giống những cô gái bình thường, nhưng... nếu để yêu thì sẽ chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa, thống khổ không yên, hắn nguyện cả đời này không cần nữ nhân.
"Dẹp đi, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Bất quá... hẳn là thế!" Tôn Duy Ma nâng nâng kính mắt, có vẻ chần chừ, hắn cũng chưa yêu bao giờ, tuy vậy dẫu chưa ăn thịt lợn nhưng cũng không hẳn chưa từng thấy qua. "Cái gọi là anh hùng không qua được ải mỹ nhân, nghe uy lực của tình yêu đủ để con người thần hồn bát đảo, lý trí biến mất hoàn toàn. Bất quá bệnh tình của đại ca đã nghiêm trọng rồi, chẳng qua chỉ là hai ngày thiếu vắng chị hai mà thôi, vậy mà cả người đã không còn một chút sức lực, so với người ta thất tình còn nghiêm trọng hơn. Thật không dám tưởng tượng vạn nhất có một ngày chị hai đột nhiên quyết định dứt tình mà đi, đại ca có thể sống sao!"
"Không thể nào chứ?" Triệu Phi bị dọa đến nhảy dựng lên, nói: "Chị hai thoạt nhìn tuy lạnh lùng, nhưng khi đối nhân xử thế lại rất ôn nhu thiện lương, cũng không phải là người đứng núi này trông núi nọ." Từ việc nàng thay Đoạn Chi làm chủ, thậm chí thiếu chút nữa bị ăn một dao, có thể thấy được nàng là người trọng tình trọng nghĩa.
"Cho nên ta chỉ nói vạn nhất a!" Tôn Duy Ma trợn mắt nhìn hắn, kéo lấy Triệu Phi đi ra ngoài, "Đi thôi, từ lúc uống rượu đến bây giờ, bụng đói muốn chết rồi."
(vạn nhất): chẳng may
Vương Ninh Hinh đang ngủ say, chỉ cảm thấy như có con gì đó cắn trên mặt, lại hất đi không được, buồn bực mở mắt ra: "Nghiêu?! Sao vậy là anh? Anh... về trước thời gian sao?" Nàng nhíu mày, tám phần là hắn nhớ nàng quá, cho nên ngay cả du lịch tốt nghiệp cũng không muốn đi.
"Đúng vậy, anh rất nhớ em, cà ngày chỉ nghĩ đến em, việc gì cũng không làm nổi, cuối cùng đành quay về." Hắn đặt nàng dưới thân không ngừng hôn lên môi nàng, cái gọi là 'tiểu biệt thắng tân hôn'(1), đại khái chính là dạng này!
"Còn em, có nhớ anh không?"
"Bất quá là hai ngày mà thôi, hơn nữa anh mỗi ngày đều gọi điện về mà!" Nàng không biết nên khóc hay cười, bệnh còn chưa khỏi hẳn, đa số thời gian đều trong trạng thái mê man, căn bản cũng chẳng có bao nhiêu thời gian tỉnh táo để mà nhớ hắn.
"Không phải hai ngày, là sáu mươi lăm giờ!" Diêm Tính Nghiêu nhếch miệng, hai tay để cạnh hai bên đầu của nàng, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút hung ác, "Ý của em là không hề nhớ anh? Một chút cũng không có?"
"Chà..." Nàng nhu thuận vươn hai tay lên, dùng biểu tình vô tội nói: "Người ta bị ốm. Giấc ngủ cũng hỗn loạn, anh chẳng những không quan tâm mà lại còn mắng em." Lệ quang đã nhòe nhòe, nàng muốn khóc.
"Anh đương nhiên quan tâm đến em, nếu không thì vội vã trở về để làm gì." Hắn vội vàng dỗ dành, đợi đến khi nàng nín khóc, mỉm cười, mới nhỏ giọng lầu bầu nói: "Anh quan tâm em như thế, muốn em an tâm dưỡng bệnh, nhưng em cũng đâu để ý..."
"Này..." Mắt nàng đảo quanh, đề nghị nói: "Hay là anh đi một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ nhớ anh."
"Em..." Hắn buồn bực không nói nên lời, thả lỏng thân hình, hung hăng đặt trên người nàng.
Nàng bị ép tới kêu ai ái, cầu xin tha thứ nhưng không có hiệu quả, liền thi triển "Nhất Dương Chỉ" tấn công, hại hắn trốn đông trốn tây, cười ha ha. Bất quá hắn cũng không chịu thua, lập tức vươn ma trảo phản kích.
Trong thoáng chốc, Diêm trang thanh tĩnh vang lên tiếng thét chói tai của cả nam và nữ, tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng cười...
******
Hai tháng sau
Buổi sáng Chủ nhật, gió xuân mát mẻ thôi qua sân trước nhà, mang đến sức sống dào dạt, hoa viên trăm hoa đua nở. Nghiêng tai lắng nghe, trong không khí truyền đến thanh âm chấn động lòng người, tiếng chim hót gần gần xa xa....
Ngoài vườn, trên thảm cỏ, Vương Ninh Hinh vui đùa cùng hai chú chó cao lớn Hàng Da và Nhị Mao, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Diêm Tính Nghiêu ngồi ngắm nhìn đủ loại vẻ mặt yêu kiều đùa vui của Vương Ninh Hinh.
"Thiếu gia! Có khách tới thăm, lão phu nhân cho gọi thiếu gia."
Diêm Tính Nghiêu đi đến bên cạnh Vương Ninh Hinh, khẽ hôn lên trán nàng nói: "Hinh nhi, em ở lại đây chơi, anh sẽ về ngay."
"Vậy được, anh mau đi đi." Nàng tặng hắn một nụ cười ngọt ngào, rồi lập tức cúi đầu vỗ lên đầu Hàng Da đang không an phận. "Hư, đừng nhúc nhích, hạ thấp xuống một chút nữa đi." Nàng đang định buộc nơ hình bướm lên đầu nó.
Diêm Tính Nghiêu nhìn nàng đầy yêu thương lắc lắc đầu, rồi cùng người hầu vội vàng rời đi, Vương Ninh Hinh thì lại tiếp tục sự nghiệp lớn của nàng.
Hàng Da, Nhị Mao là do nàng và Diêm Tính Nghiêu nhặt được khi đi dã ngoại, Lúc ấy cả hai đều rất bẩn, theo chân Vương Ninh Hinh không chịu rời, có điều tiền tài quyền thế Diêm gia mà nuôi chó thì đương nhiên phải là loại chó quý có giấy chứng nhận đàng hoàng, làm sao có thể coi trọng loại chó lưu lạc này? Nhưng Vương Ninh Hinh lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Diêm Tính Nghiêu, còn chưa mở miệng Diêm Tính Nghiêu đã tự động nhờ nhân viên đem chúng về Diêm trang. Nuôi không đến nửa năm, chúng lớn nhanh như thổi, so với Vương Ninh Hinh còn to hơn. Theo bác sĩ thú y nói, chúng là giống chó quý.'
"Tốt lắm, đại công cáo thành rồi." Vương Ninh Hinh giữ Hàng Da, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới vừa lòng vỗ tay đứng lên.
"Úc ô..." Chúng nó là đàn ông, buộc nơ con bướm sao có thể gặp người a! Hàng Da, Nhị Mao đứng lên đi theo, biểu tình ủ rũ, ủy khuất.
"Sao lại bày ra vẻ mặt thê thảm thế này? Ta muốn tốt cho các ngươi thôi, mọi người đều nói huynh đệ các ngươi bộ dạng rất cao lớn, thực dọa người, cho nên ta mới giúp huynh đệ các ngươi cài thiện dung mạo, xem ấn tượng của mọi người với các ngươi có khác không. Đừng có như vậy nữa, ta cam đoan với các ngươi, hiện tại nhìn rất đẹp."
Hàng Da phun khí, Nhị Mao liền nằm úp xuống, cả người vô lực, ra vẻ kháng nghị.
"Các ngươi không tin? Tốt, ta đi tìm Nghiêu nhìn xem." Vương Ninh Hinh bị chúng nó khinh thường, tức khí, quyết định tìm Diêm Tính Nghiêu làm nhân chứng.
Lúc trước nếu có không nàng, huynh đệ chúng nó bây giờ còn không biết lưu lạc ở đâu, bình thường người vui đùa với chúng cũng là nàng, nhưng nếu nàng và Diêm Tính Nghiêu cùng ra lệnh, thì chúng nó lại chỉ nghe hắn, Diêm Tính Nghiêu kêu chúng nó làm cái gì, chúng nó liền không chút do dự mà làm cái đó, khiến nàng luôn mắng chúng nó vong ân bội nghĩa, không có phong cách của chó, đúng là đám khinh thiện sợ ác mà!
(1) Đêm "gặp gỡ" sau ít ngày xa cách còn... hơn đêm tân hôn
"Kỳ thật xã hội bây giờ cũng rất cởi mở rồi, cho dù có con trước khi kết hôn thì thiên hạ cũng chẳng gièm pha, nhưng Thu Thủy nhà chúng ta không phải là loại người như vậy. Con bé từ nhỏ đã thông minh ôn hòa, luôn giữ mình trong sạch. Lão phu nhân nhìn mà xem..." Nam Cung phu nhân béo mập đưa nữ nhi đến trước mặt lão phu nhân, miệng thì nói liên miên: "Chẳng những dung mạo đoan chính thanh nhã, dáng người cũng chuẩn, cá tính lại tốt, muốn bao nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu thuận nhu..."
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Thu Thủy tái nhợt, mắt nhìn xuống, mười ngón đan vào nhau, thần thái có chút nao núng. Đối với hành động đột ngột của mẹ, nàng dường như không thể tiêu hóa nổi, nàng hận không thể tìm ra lý do để rời đi.
Trong đại sảnh Diêm trang có rất nhiều người, lão phu nhân khí định thần nhàn(1) ngồi ở chỗ ngồi cố định, Diêm Tính Nghiêu dựa vào ghế ngồi bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn vợ chồng Nam Cung ở đối diện, vẻ mặt không hiểu đang suy nghĩ gì, cành này khiến Nam Cung Thu Thủy lo lắng không yên.
Vợ chống Nam Cung cùng một trai, hai gái, cả nhà năm người đều đến đông đủ, hiển nhiên là muốn gây thanh thế để thủ thắng.
"Diêm thiếu gia anh tuấn trác tuyệt như thế, khí thế lại ngang tàng, người con gái nào nhìn thấy mà chẳng động tâm chứ? Thu Thủy nhà chúng ta còn trẻ, đối mặt với sự theo đuổi của nhân tài như Diêm thiếu gia, nó có thể không tâm động sao?"
"Đúng vậy, đều là tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết, Thu Thủy lại là tiểu cô nương như hoa như ngọc... người trẻ tuổi hành vi khó tránh khỏi nông nổi, chúng ta đều là người hiểu biết, cũng không phải trách cứ gì Diêm thiếu gia. Nhưng cho dù xã hội này có cởi mở đến đâu, việc một người con gái chưa lấy chồng đã có thai, vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được, lão phu nhân thấy ta nói có đúng không?"
"Nhà Nam Cung chúng ta ở xã hội thượng lưu cũng coi như là có uy tín danh gia vọng tộc, đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Diêm gia không cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, thì mặt mũi nhà ta biết để ở chỗ nào?"
Lão phu nhân đang uống trà nóng, nghe vợ chồng bọn họ phu xướng phụ tùy, thật vất vả chờ bọn họ nói hết, bà mới cất giọng nói, "Nghiêu nhi?"
"Không có khả năng!" Diêm Tính Nghiêu ngữ khí kiên quyết phủ nhận, nhìn một màn trước mắt cảm thấy thật nhàm chán. Tưởng có thể ép buộc hắn sao, không nhìn lại xem hắn là ai! Tuy vậy kỳ thực đối với việc này hắn cũng có điểm choáng váng.
Từ khi có Hinh nhi, hắn đã sớm đoạn tuyệt sự phong lưu phóng túng của ngày xưa, toàn tâm toàn ý với hôn thê bảo bối của hắn, cho dù hoa đẹp đến đâu hắn cũng chỉ coi là cúc dại, căn bản không lọt vào mắt hắn.
Hắn suy nghĩ đến nửa ngày, chỉ nhớ mơ hồ nàng lên giường với hắn có vài lần, bất quá đó cũng là chuyện đã lâu rồi, nàng có bầu hai tháng sao có thể là của hắn?
"Sao lại không có khả năng?" Nam Cung phu nhân vội la lên: "Đã lên giường thì sẽ có khả năng có đứa nhỏ, dù có phương pháp tránh thai nhưng cũng không đảm bảo an toàn một trăm phần trăm. Ngươi đừng có phủ nhận chưa từng chung giường với Thu Thủy nhà ta đi!"
"Diêm Tính Nghiêu, ngươi với chị ta thân mật thế nào, rất nhiều đồng học chính mắt nhìn thấy, ngươi phủ nhận cũng không được."
"Dám làm không dám nhận, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?" Trưởng nam Nam Cung Thu Ngân oán hận trừng mắt nhìn hắn, đối với bộ dáng như không liên quan của Diêm Tính Nghiêu, cảm thấy tức giận bất bình, hận không thể xông lên đánh vào mặt hắn.
"Ta không phủ nhận, ta đã lên giường với nàng vài lần, nhưng đó là chuyện của nửa năm trước, nếu đúng cái thai kia thật sự là của ta, thì không phải chỉ có hai tháng." Diêm Tính Nghiêu biết bọn họ chỉ diễn kịch mà thôi, lười biếng lườm Nam Cung Thu Ngân một cái. Tâm ý muốn bảo vệ em gái là không sai, nhưng cũng phải nắm rõ người nào gieo hạt thì hãy ra tay chứ.
"Ngươi..." Nam Cung Thu Ngân tức giận định xông lên đánh hắn, Nam Cung Thu Thủy vội vàng ôm lấy anh trai đang phẫn nộ, vợ chồng Nam Cung cũng kích động ngăn cản con mình.
Nam Cung Thu Thủy biết khả năng Diêm Tính Nghiêu, không phải lúc nào cũng nhã nhặn, anh trai nàng sao có thể đối chọi lại được. Nàng từng chính mắt nhìn thấy Diêm Tính Nghiêu tùy ý đánh mấy quyền, đã khiến cho năm tên muốn đánh lén hắn phải hộc máu, lăn ra trên mặt đất không đứng dậy nổi.
"Nghiêu nhi đã nói như thế, Nam Cung tiểu thư không biết có muốn nói thêm điều gì không." Không kiên nhẫn nổi, Lão phu nhân mở miệng duy trì trật tự.
Trên cơ bản, lão phu nhân là đương gia của Diêm gia, đối với việc này cũng không có ý kiến gì, chủ yếu cháu trai thích là tốt rồi. Nếu Nghiêu nhi đã quyết định, lão phu nhân cảm thấy không cần phải sửa đổi.
"Thu Thủy?"
Diêm lão phu nhân lãnh đạm ngoài ý muốn của bọn bọ, bọn họ nghĩ bà sẽ rất vui khi biết Diêm gia có người nối dõi mới đúng, vợ chồng Nam Cung vốn định nhờ Diêm lão phu nhân bức hôn, nhưng sao lại thế này...
Ánh mắt lập tức dừng lại trên người Nam Cung Thu Thủy, vợ chồng Nam Cung thì vẻ mặt lại vội vàng.
Nếu có thể làm thông gia với Diêm thị, một trong tam đại tập đoàn đứng đầu của Đài Loan, thì sẽ là vinh hạnh rất lớn của Nam Cung gia bọn họ.
"Em... cái thai này đúng là của anh." Nam Cung Thu Thủy khiếp sợ nhìn Diêm tính nghiêu lạnh lùng kia, nàng thật sự hãi sợ, nhưng việc đã đến nước này, nàng không còn đường lui. Thở sâu, nàng trấn an chính mình. "Hai tháng trước, khi chúng ta đến suối nước nóng du lịch tốt nghiệp, anh còn nhớ không?"
"Nhớ thì sao?" Diêm Tính Nghiêu vẫn đứng im nói.
"Ở đó, hôm sau, anh uống say, cho nên..."
"Kế tiếp không phải cô định nói, ta say nên đầu óc không tỉnh táo, đến nhầm phòng, lại không cần thận lên giường với cô? Loại kịch bản này mà cũng có thể diễn sao?" Diêm Tính Nghiêu xùy một tiếng, "Đêm đó đúng là ta uống say, đáng tiếc là có người đưa ta về phòng, không thể có chuyện nhầm phòng được, cho nên..."
"Anh không nhầm phòng, là em... tự em đi tìm anh." Nàng không nghĩ việc dũng cảm theo đuổi tình yêu là sai, nhưng dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, nàng vẫn không tự chủ được gục đầu xuống, chợt nhịn không được liền giải thích cho hành động của mình: "Em không phải cố ý cùng anh... như vậy, em... em chỉ hi vọng có thể nói chuyện với anh, xem có thể thay đổi mọi chuyện hay không... em thực sự rất yêu anh!" Nàng nói xong liền khóc nức nở, bộ dáng cầu xin khiến người ta thương xót, không đành lòng trách mắng.
"Nói chuyện? Lúc trước là ngươi tự nguyện làm bạn tình của ta, vốn đã hết rồi, hơn nữa đã chia tay nửa năm, bằng cái gì ngươi dám tới tìm ta nói chuyện?" Nam Cung Thu Thủy không phải Hinh nhi của hắn, khóc đến chết hắn cũng không để ý, ngược lại nàng lại không cảm thấy thẹn, làm hắn tức giận. "Cô đúng thật đê tiện, đừng tưởng dùng nước mắt là có thể gạt được ta."
"Em thật sự đi tìm anh, đêm đó đúng lúc em rời đi, thì gặp vài bạn học của anh trước cửa, bọn họ đều có thể làm chứng. Hơn nữa anh say như vậy... đêm đó khi anh ôm em, miệng vẫn gọi tên Vương Ninh Hinh, em nghĩ... em nghĩ anh coi em là cô ấy, cho nên mới... mới có thể..."
"Thu Thủy!" Thanh âm kinh ngạc vang lên.
"Ngươi là tiện nhân, rốt cuộc có biết đến hai chữ xấu hổ hay không?" Diêm Tính Nghiêu tức muốn phát điên.
"Em... chỉ là... em yêu anh, em thật sự yêu anh..." Sau khi thừa nhận trước ánh mắt của mọi người, nàng khóc òa lên.
"Ừm, hành vi của Thu Thủy... không tốt lắm, bất quá, nếu đã xảy ra rồi, thì..." Vợ chồng Nam Cung hiện tại chỉ mong Diêm gia xem trọng đứa nhỏ mà hứa hẹn một câu.
"Không có khả năng! Vợ ta chỉ có một, đó phải là Vương Ninh Hinh, cho dù Nam Cung Thu Thủy có mang thai với ta đi nữa, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không có khả năng lấy loại con gái vô sỉ này." Diêm Tính Nghiêu tuyệt tình nói, lấy ánh mắt bức người lướt qua làm họ sợ hãi.
Nam Cung Thu Thủy những gì nên nói đã nói, giờ không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hạ thấp người xuống buồn bã, hắn vẫn tuyệt tình như thế!
Quá xấu hổ lại thêm thất vọng, nàng nấc lên một tiếng khóc lớn, che mặt chạy ra ngoài, người nhà Nam Cung cũng kích dộng vội vàng đuổi theo. Hiện tại thân thể của Thu Thủy không tốt, ngã nhẹ cũng không chịu nổi a!
"Nghiêu..." Tiếng nói Vương Ninh Hinh êm ái mơ hồ truyền đến, "Anh xem này, Hàng Da không ngoan, không nghe lời em nói..."
Trong chốc lát, Diêm Tính Nghiêu chấn động, nhìn chung quanh trong đại sảnh, ánh mắt lạnh lùng lại vô tình, nghiêm lệnh nói: "Chuyện này dừng ở đây, đừng để lộ ra cho người thứ hai biết!"
Mọi người rùng mình, cùng đáp: "Dạ!"
(1) Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, sắc mặt không thay đổi.