Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 5
N
àng nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ ngay từ khi bước chân lên cầu thang. Càng đến gần cửa, tiếng khóc càng to. Nàng do dự một lúc trước khi mở cánh cửa. Nàng phải nheo mắt lại khi thứ ánh sáng chói loà, kinh tởm đập vào mắt mình. Tiếng khóc thét của đứa bé ré lên bên tai nàng. Nàng bước vào phòng rồi khép cửa lại. Nàng nghe thấy bước chân phía bên trái và quay người lại. Bố dượng nàng đứng đấy: cái quần lụng thụng bao lấy cặp mông to phè. Lão mặc mỗi chiếc áo lót che lấp bộ ngực, cái áo trắng làm nổi bật mớ tóc đen ương ngạnh. Lão không nói câu nào nhưng đôi mắt đen như thêm giận dữ nhìn nàng xoi mói.
- Tại sao em nó khóc? - Nàng hỏi và giơ tay chỉ về phía phòng ngủ
- Mày đi đâu về? - Lão hỏi chẳng thèm để ý đến câu hỏi của nàng.
Maria đi về phía phòng ngủ.
- Đi bơi, nàng trả lời cụt ngũn.
- Đến tận mười giờ rưỡi đêm? - Lão hỏi và đưa mắt liếc đồng hồ ở trong bếp.
- Từ đây đến Coney Island cũng chẳng gần. - Nàng đáp rồi mở cửa phòng ngủ.
Lão tóm lấy cánh tay nàng và kéo nàng quay lại. Nàng nhìn lão bằng con mắt lạnh lùng, bất cần.
- Tại sao mày không lên nhà nói cho mẹ mày. Mày cũng biết là mẹ mày không được khoẻ rồi đấy.
- Mẹ tôi sẽ khoẻ lại nếu ông tìm việc làm để mẹ tôi đỡ phải làm đêm làm hôm. - Nàng hằn học đáp lại.
Lão giơ bàn tay như muốn tát nàng.
- Đánh đi! Tôi cho ông đánh đấy. - nàng kêu lên giọng khinh thường, đôi môi để lộ hàm răng trắng.
Lão chửi nàng bằng tiếng Ba Lan.
- Kurval! Đồ đĩ.
Sự khinh bỉ lộ rõ trong mắt nàng.
- Đồ nát rượu đê tiện! - Nàng kêu lên - Ông có mà dám. Ông biết chắc rằng nếu làm vậy thì mẹ tôi sẽ đuổi ông ra khỏi nhà.
Lão từ từ hạ tay xuống.
- Nếu tao không phải là bạn thân của cha mày hồi trước thì tao đã chẳng thèm quan tâm đến mày - lão than thở.
- Để cho cha tôi được yên - Nàng hét lên - Ít nhất thì cha tôi cũng là một người đàn ông. Cha tôi lo lắng cho gia đình chứ không lê la cả ngày ở nhà và nốc bia đâu.
Lúc này lão lâm vào thế bị động. Nàng nhận ra điều đó và một cảm giác chiến thắng dâng lên trong người nàng.
- Mẹ mày không muốn cho tao đi làm ở ngoài công trường - lão nói, giọng khó tin - tao đã phải thề với mẹ mày như thế khi cưới nhau. Mẹ mày hồi đó nói với tao rằng đối với bà ấy mất một người chồng là quá đủ rồi.
- Ông đã nhìn thấy cha tôi ngã xuống - nàng tiếp tục, giọng trở nên lạnh lùng - Ông ở nhà vì lời hứa hay vì sợ hãi.
Tiếng khóc của đứa trẻ càng to hơn và gấp gáp hơn. Lão đứng đó, hơi thở nặng nề rồi quay người đi.
- Xem thằng Peter, làm sao đi! Lão nói.
Cánh cửa buồng ngủ đóng lại sau lưng nàng. Lão lê đôi chân đến bên tủ lạnh và lấy một lon bia. Mở lon bia một cách khéo léo lão đưa lên miệng. Mấy giọt bia trào qua áo và nhỏ giọt xuống áo may-ô của lão. Lão uống một hơi đã khát rồi ném cái lon rỗng vào sọt giấy ở trên bàn giặt. Lão nhìn về hướng cánh cửa đóng kin. Tiếng khóc đã dứt. Lão chăm chằm nhìn cánh cửa. Nó là con yêu tinh không còn từ nào khác thay thế được. Lão đưa cánh tay lên quệt ngang miệng. Không ai trị được nó. Bắt đầu từ lúc mẹ nó cho nó biết là họ sẽ cưới nhau.
Lão nhắm mắt nhớ lại thời gian đã qua. Mới có ba năm trôi qua. Một tháng, sau khi cha nó từ tầng hai mươi ba của một ngôi nhà đang xây dựng trượt chân khỏi giàn giáo. Lão như vẫn còn nhìn thấy trước mắt nét mặt kinh hoàng của Henry khi ông ta biết rằng dưới chân ông ta không còn lực đỡ mà lẽ ra nó phải có ở đó. Đó là khoảnh khắc mà tất cả đều như dừng lại. Môi ông biến dạng thành câu "Peter!" Và bàn tay tuyệt vọng chìa ra phía lão. Rồi ông ta rơi xuống. Khi nhìn theo, lão thấy cái mũ của Henry chao đi chao lại từ từ rơi theo sau và mớ tóc vàng lóng lánh chiếu sáng dưới ánh sáng mặt trời trong khi ông ta cứ tụt xuống mãi.
Bia trong người lão dâng lên cổ họng khi lão nhớ đến khoảnh khắc rùng rợn ấy. Lão nín thở một vài giây rồi ợ một cái. Cảm giác khó chịu trong người lão lui dần. Cứ mỗi lần nhìn Maria là lão thấy bạn mình trước mắt. Cũng mái tóc vàng, cũng đôi gò má cao, người ta thường thấy ở người Ba Lan và cái mồm xinh xắn, khêu gợi. Dáng đi của con bé cũng làm lão nhớ đến cha nó. Cả hai cùng có một dáng đi nhẹ nhàng và chắc chắn như mèo. Vào buổi tối mà lão đến xin cầu hôn với Katti lão mới chú ý đến điều đó. Lúc đó khoảng một tháng sau cái chết của cha Maria. Lão mặc bộ com lê tốt nhất mà bình thường lão chỉ sử dụng trong những buổi lễ nhà thờ vào ngày chủ nhật và mua một hộp kẹo giá hai dollar ở hiệu bánh ngọt. Người bán hàng đảm bảo với lão rằng đó là loại tốt nhất mà anh ta có và cũng vừa nhập hàng xong. Lão lên cầu thang vằ dừng lại ngoài hành lang, đổ mồ hôi vì quá gắng sức và vì bối rối. Lão chần chừ một lát rồi thận trọng gõ cửa. Ngay sau đó lão nghe thấy tiếng bà mẹ: "Ai đó". "Tôi Peter đây", lão trả lời. Phía trong cánh cửa có những tiếng động lịch kịch và qua lại vội vã. Sau đó cánh cửa được mở ra. Maria đứng đó nhìn lão với đôi mắt mở to. "Chào chú Peter" cô bé nói. Lão mỉm cười với cô rồi đưa mắt tìm bà mẹ trong phòng. Trên bàn ăn là một miếng vải trắng và kim chỉ. Không thấy Katti đâu cả. "Chào cháu, Maria" lão đáp lại giọng bối rối. "Mẹ cháu có nhà không?" Maria gật đầu "Mẹ cháu đang thay đồ một tí mà". Cô bé lùi lại một bước "Mời chú vào nhà, chú Peter". Lão vụng về bước vào phòng và chìa cái hộp ra cho cô bé "Chú mang kẹo đến cho cháu đây". Cô bé nhận lấy với vẻ mặt nghiêm trang. "Cám ơn chú" cô nói và để cái hộp lên bàn ăn. "Mẹ cháu bảo cháu phải đưa chú vào phòng khách". Lão bỏ mũ đứng yên ngượng ngùng. "Đừng phiền phức làm gì", lão nói, "chú ở lại trong gian bếp này cũng được". Cô bé cương quyết lắc đầu "Mẹ cháu bảo phải đưa chú sang phòng khách"
Không quay đầu lại, cô bé dẫn lão đi dọc hành lang dài và hẹp đến phòng phía trước mặt. Cô bé như cái bóng trằng nhún nhẩy trước mặt lão. Lão bị vấp trong bóng tối. "Cầm lấy tay cháu, chú Peter" cô bé điềm tĩnh nói "cháu biết đường rồi, tối thế này chú sẽ bị vấp đấy". Bàn tay cô bé rất ấm. Đột nhiên cô bé dừng lại và lão va vào cô. "Chú xin lỗi" lão nói và biết mình vụng về. "Không sao" cô bé nói và rút tay ra khỏi tay lão "để cháu bật đèn lên". Trong bóng tối lão nghe thấy cô bé bước đi. Sau một tiếng tách ánh điện toả sáng căn phòng. Cô bé đứng trước ngọn đèn, ánh sáng lọt qua chiếc váy trắng của cô. Lão nhìn cô bé chằm chằm. Phía dưới cô bé có vẻ chẳng mặc thêm cái gì. Cô bé đã nhận ra lão đang nhìn mình và nụ cười nở trên môi cô. "Chú thấy cái váy đi dự lễ kết thúc năm học của cháu có đẹp không, chú Peter?" Cô bé hỏi giọng kiêu hãnh. "Mẹ vừa khâu xong trước lúc chú đến. Lão gật đầu đôi mắt vẫn hướng về phía bóng tối do thân hình cô bé tạo ra "rất xinh". Cô bé vẫn không rời xa cái đèn "năm nay cháu sẽ học hết tiểu học, chú biết chưa?". "Chú biết - lão trả lời - cha cháu đã kể cho chú nghe. Cha cháu rất tự hào về cháu". Đôi mắt cô bé long lanh. Lão tưởng cô oà lên khóc tới nơi, nhưng cái đó qua đi rất nhanh. Cô rời khỏi cái đèn,"sang năm cháu sẽ lên trung học" cô bé nói thêm. "thế cơ à" lão giả bộ ngạc nhiên "chú thấy cháu vẫn còn là một đứa trẻ bé bỏng". Lúc này cô bé đứng sát bên lão và ngước lên nhìn lão. "Cháu sắp mười ba tuổi rồi" cô bé giải thích "cháu không còn là một đứa trẻ bé bỏng nữa". Lão không cãi lại lão đã nhìn thấy điều đó. "Nhưng cháu cũng chưa quá già đến nỗi không thể hôn chú một cái để cảm ơn vì hộp kẹo", cô bé cười nói. Lão cảm thấy máu dồn lên mặt vì ngượng. Lão luống cuống đổi chân liên tục và không nói được câu nào. "Nào chú cúi xuống đi, chú Peter" cô bé kiên quyết ra lệnh "chú cao quá". Lão cúi xuống và chìa má ra cho Maria, nhưng cô bé chế ngự lão theo cách của mình. Hai tay choàng ra sau gáy lão cô bé hôn vào môi lão. Đấy không phải là cái hôn của một đứa trẻ mà là của một người đàn bà được sinh ra để hôn. Lão cảm thấy cơ thể trẻ trung của cô bé áp sát người mình. Lão vụng về đưa hai tay định đẩy cô bé ra nhưng lại tình cờ chạm vào ngực cô. Lão vội vã buông ngay hai tay như thể chạm phải lò than nóng rực. Cô bé lùi lại và ngước nhìn lão mỉm cười "cảm ơn chú đã cho kẹo, chú Peter". "Rất hân hạnh" lão trả lời. "Chú ngồi xuống đi" cô bé nói với lão và đi ra ngoài hành lang. Đến ngưỡng cửa cô dừng lại và quay nhìn lão "cháu không còn bé bỏng nữa chú thấy không, chú Peter?". "Không, cháu không còn bé bỏng" lão đồng ý. Cô bé mỉm cười kiêu hãnh rồi quay người chạy dọc hành lang. "Mama" cô gọi lớn "chú Peter mang đến một hộp kẹo"
Lão thả người xuống ghế và nghĩ đến những lời cha cô tâm sự với lão mấy ngày trước khi bị tai nạn "chỉ một năm nữa thôi, Peter, là bọn thanh niên sẽ bám theo sau nó như đàn chó đực đuổi theo con chó cái". Lão lắc đầu. Một cảm giác kỳ lại xâm chiếm người lão. Henry đã lầm. Chắc chắn là ngay từ bây giờ bọn thanh niên đã bám theo con bé rồi.
Lão nhận ra bước chân của Katti ở hành lang và nhổm dậy. Lão đứng đó với bộ mặt đỏ như gấc, khi bà bước vào phòng. Bà đi lại chỗ lão và họ bắt tay nhau như hai người đàn ông. Bà kêu lên "Peter, anh đối xử quá tốt với chúng tôi. Đáng lẽ anh không được mang kẹo đến đây. Thứ ấy đắt lắm". Lão vẫn giữ chặt tay bà. "Tôi muốn đối xử tốt với em và cháu, Katti". Lão nói giọng khàn đi. Bà rút tay về, "anh ngồi xuống đây, anh Peter", bà mời lão và tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện với lão. Lão ngắm nhìn bà. Mẹ Maria là một người đàn bà đẹp, cao to và cân đối. Một người đàn bà châu Âu, không như những người phụ nữ Bắc Mỹ này bị đói nhiều nên đã biến thành những que củi. Bà còn là một người đầu bếp tuyệt diệu. Lão vẫn còn nhớ cảm giác ghen tị trong người lão mỗi khi Henry mở gói đồ ăn sáng của mình ra. Mấy lát bánh mì mà bà đã làm cho lão thật là tuyệt. Còn của bà chủ nhà lão thì chẳng có gì khác ngoài mấy miếng giò chán ngấy.
Lão thường kể với Henry rằng lão chẳng bao giờ lấy vợ bởi vì đơn giản là không có người đàn bà nào khác như Katti. Lúc đó Henry cười lão và nói rằng ông ta biết thóp thói quen của lão tìm cách làm vừa lòng một người đàn bà nào đó. Nhưng mà không phải thế. Không đơn giản là lão có thể hợp với bất cứ người đàn bà nào. Katti thuộc loại người có thể đem lại hạnh phúc cho lão.
"Em pha cho anh cốc cà phê nhé!" Bà nói "ấy không cần phiền phức như thế đâu" lão ngượng ngùng đáp lại "em đừng bận rộn vì tôi". "Có gì đâu mà bận rộn" bà trả lời. Họ ngồi im lặng vài phút. Đột nhiên bà nói tiếp bằng tiếng Ba Lan "anh có thích cái váy mới của con Maria không?". Lão gật đầu và chẳng để ý tự nhiên cũng trả lời bằng tiếng Ba Lan "nó trở thành cô gái lớn tướng rồi còn gì". Bà đồng tình với lão "Vâng. Thứ sáu này nó thi hết cấp". "Tôi biết" lão vội nói "Henry đã kể với tôi". Nước mắt trào ra từ khoé mát bà quay mặt đi. "Xin lỗi" lão xúc động nói "tôi không có ý...". Bà vội xua tay "em biết" nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt bà "nhưng thỉnh thoảng em vẫn không chịu nỗi. Em vẫn chưa nguôi điều đó. Em cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa. Anh Henry luôn biết điều đó". Lão đứng dậy và nhìn bà. Lão hiểu người phụ nữ châu Âu chính ở chỗ này. Họ biết vị trí của họ và việc quyết định là thuộc về người đàn ông. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu lão. "Phải rồi" lão trịnh trọng nói "anh ấy thường bảo tôi: Peter nếu có cái gì xảy ra với mình thì cậu hãy chăm sóc Katti và đứa trẻ hộ mình". Nước mắt cũng cạn đi nhanh chóng như khi nó trào ra. Katti nhìn lão với đôi mắt mở to. "Anh ấy nói thế à?" Bà thì thầm bằng một giọng chứa đầy sự ngạc nhiên. Lão lặng lẽ gật đầu. "Bởi vậy anh đến thăm chúng em tuần hai lần?" Bà hỏi "lúc đầu thì vậy, Katti" lão trả lời và đột nhiên trở nên táo bạo "bây giờ thì thôi". Bà nhìn xuống sàn nhà "tại sao hôm nay anh lại đến?", bà hỏi không thành tiếng. "Để được nhìn em, Katti" lão đáp và cảm thấy mình can đảm hơn lúc nào hết trong cả cuộc đời lão "tôi muốn đưa em và con Maria về chổ ở mới".
Bà ngồi đó im lặng một lúc lâu rồi mới nói, bàn tay bà nắm lấy tay lão "Anh tốt bụng quá, anh Peter ạ". Lúc sau khi cà phê đã được, họ đi vào bếp, kim chỉ và những mảnh vải thừa đã được dọn khỏi bàn. Maria đang ngồi làm bài tập ở đó. Hộp bánh kẹo mở ra để trước mặt và mồm cô bé dính đầy sô cô la. Cô bé mỉm cười với lão "kẹo rất tuyệt, chú Peter". "Thế thì tốt lắm, cô bé của tôi" lão nói. Katti đã đến bên bếp lò: "Maria" bà hỏi ra phía sau trong khi đang rót cà phê ra tách "con nghĩ sao nếu chú Peter là cha của con?" Peter nhìn thấy đôi mắt đứa trẻ mở to ra, trong đó biểu lộ một cái gì đó mà lão không thể nào giải đáp nỗi. "Mẹ bảo sao cơ?" Cô bé hỏi lại với một giọng đau đớn. Katti mỉm cười bưng cà phê ra bàn "mẹ muốn nói rằng mẹ và chú Peter, hai người sẽ lấy nhau". "Không!" Maria kinh hoàng kêu lên. Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau. Cô bé đứng phắt dậy, bánh bẹo rơi tung toé trước mặt. Katti nghiêm giọng "Maria, hôm nay con chưa hiểu, rồi con sẽ hiểu khi con lớn. Một người đàn bà không thể sống một mình mà không có một người đàn ông bên cạnh lo toan cho họ và con cái". Maria nước mắt lã chã "nhưng mà mẹ ơi hai mẹ con mình cũng qua được. Chúng ta không cần một ai" cô bé chùi mắt bằng hai tay "không một ai có thể thay thế cha được". Giọng Katti vẫn âu yếm "sẽ chẳng ai làm thế đâu, con của mẹ. Chú Peter chẳng muốn gì hơn là đối xử tốt và giúp đỡ mẹ con mình. Chú yêu mẹ con mình và muốn chăm sóc chúng ta". Maria giận dữ quay sang nhìn lão. "Con không tin" cô bé gào lên "ông ta là một người buồn cười, bẩn thỉu, nhỏ nhen và đen đủi, không giống cha tí nào". Giọng Katti trở nên cương quyết. "Maria" bà mắng con gái "con không được nói với người cha mới của con như thế". "Ông ấy không phải là cha tôi" Maria gào lên "và ông ta sẽ chẳng bao giờ là cha tôi". Cô bé quay người và chạy về phòng mình ở ngay cạnh bếp và kéo sập cánh cửa sau lưng mình.
Cô bé đi rồi, hai người nhìn nhau bất lực. Peter lặng lẽ ngồi xuống bên chiếc bàn. Con bé đúng thật là con ngựa bất kham, lão nghĩ vậy. Henry có ý khi nói với lão rằng con bé có tính khí bướng bỉnh. Nó cần phải có một bàn tay cương quyết chế ngự. Khi nào họ cưới nhau xong cái đã, rồi lão sẽ ra tay. Mấy lằn roi thâm tím trên cái mông nhỏ xinh xắn là tất cả những gì nó còn thiếu.
Katti đi vòng qua cái bàn đến bên cạnh và đặt tay lên vai lão. "Anh đừng để tâm chuyện đó làm gì, anh Peter" bà khẩn khoản "đầu óc con bé lúc này đang lộn xộn. Anh cũng hiểu là tại sao rồi đấy".