Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 6: Khi Yêu Đương Trái Tim Bị Ràng Buộc - Lúc Tái Ngộ Cố Hữu Đã Có Con
L
úc ấy trời đã tối, bốn bề yên lặng như tờ Thích Tả và Thích Hữu đang nằm ở trên sập bốn mắt trợn tròn xoe nhìn lên trên, tầng trên nơi đó là chỗ ở của Thiên Tứ và cũng là thư phòng nữa.
Trên thư phòng không thắp đèn nhưng có tiếng chân người đi lại và có tiếng thở dài luôn luôn, hai người biết đồ đệ của mình chưa ngủ nhưng không hiểu tại sao?
Thiên Tứ nóng lòng đi đi lại lại ở trên thư phòng thỉnh thoảng đi tới trước cửa sổ ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài một tiếng. Y không dám lên tiếng nói sợ sư phụ biết vì Thiên Tứ đã nói cho hai vị sư phụ biết mình quen một người bạn gái tên là Thiến Thiến rồi.
Ngờ đâu hai vị sư phụ lại cấm đoán không cho y đi thăm Thiến Thiến nên y mới phân vân suốt đêm không ngủ được là thế đồng thời còn nghĩ bụng:
- "Ta không nên thất tín với một cô bé hiền từ như vậy. Nhưng sư phụ không cho phép ta đi thăm biết làm sao bây giờ đây?"
Thì ra Thích Tả thấy Thiên Tứ không được đi thăm người bạn đã buồn rầu như muốn khóc nên liền an ủi y rằng:
- Từ giờ cho đến sang năm nếu con luyện thành công pho Thiên Lôi thần công thì sư phụ sẽ cho phép con đi ngay.
Tuy Thiên Tứ hơi an ủi phần nào nhưng vẫn chán nản lắm vì thế y không ăn cơm chiều mà đã lên ngay trên thư phòng nghỉ ngơi và đi đi lại lại nghĩ ngợi như trên.
Thích Hữu khẽ nói với Thích Tả rằng:
- Tứ nhi như bị ma ám tâm thần bất định, đêm khuya thế này mà vẫn chưa đi ngủ, không hiểu con nhỏ nào mà có ma lực mạnh đến như thế?
Thích Tả có vẻ bực mình "hừ" một tiếng rồi đáp"
- Chỉ tại đại ca đưa nó ra khỏi sơn cốc nên mới xảy ra chuyện như thế. Bằng không...
Thích Hữu vội giơ tay lên bịt mồm Thích Tả rồi nói tiếp:
- Lão Nhị không nên trách cứ ngu huynh như vậy. Theo ý ngu huynh thì hồi này nó tiến bộ nhanh lắm chỉ trừ môn Thiên Lôi thần công của lão Nhị là nó chưa thuần thục thôi. Còn các môn nội ngoại công khác nó chả rất thành thục rồi là gì? Vả lại chúng ta đã đả thông Sinh Tử Huyền Quan cho nó rồi, đáng lẽ lúc này chúng ta phải cho nó đi ra bên ngoài duyệt một phen mới phải.
Thích Tả trợn tròn xoe đôi mắt ngẩn người ra nghĩ một hồi rồi đột nhiên lớn tiếng nói vọng lên trên thư phòng rằng:
- Tiểu tử ngày mai cho mi đi ra ngoài sơn cốc một phen nhưng chỉ được đi một lần thôi.
Lúc này thần công của Thiên Tứ đã luyện tới mức thành công rồi nên khi nghe thấy Thích Hữu nói y đã để ý rồi. Bây giờ lại nghe thấy Thích Tả nói như thế y mừng rỡ đến nhảy bắn người lên vừa cười vừa đáp:
- Dạ dạ.
Anh em Thích Hữu tuy không có mặt ở trên phòng sách nhưng cũng biết Thiên Tứ mừng đến nhảy bắn người lên rồi cả hai cùng cau mày lại. Thích Tả không nhịn được liền vừa cười vừa mắng chửi rằng:
- Tiểu tử hãy đứng đắn một chút có được không? Đã canh ba rồi mà còn chưa đi ngủ, chẳng lẽ phải chờ ta lên đánh cho mấy roi vào mông đít mới chịu đi ngủ hay sao?
Thiên Tứ vội đáp:
- Nhị sư phụ đừng có lên nữa con ngủ ngay đây.
Thích Hữu và Thích Tả quả nghe thấy tiếng y cởi áo và lên giường ngủ liền. Thích Hữu mỉm cười lại lớn tiếng nói vọng lên:
- Tứ nhi nếu phen này con gặp sư phụ con nhỏ là cái gì Mai Hoa Tiên Cô đã về tới thì đừng có vào trong đó. Tính nết của vị tiên cô ấy kỳ quái lắm và cũng rất khó đối phó...
Thiên Tứ chỉ vâng một tiếng thôi chứ không trả lời nhưng anh em Thích Hữu lắng tai đã nghe tiếng y ngáy khò khò và ngủ say rồi đủ thấy ma lực của tình yêu mạnh biết bao?
Sáng hôm đó Thiên Tứ dậy thật sớm vội vàng luyện tập võ công xong ăn qua bữa cơm sáng vội vàng cáo từ hai vị sư phụ đi kiếm Thiến Thiến ngay.
Không bao lâu y đã tới nơi, liền để ý nhìn vào trong rừng thông ở giữa Lộc cốc. Tuy cây cỏ vẫn như cũ nhưng không thấy cái khăn đỏ của Thiến Thiến treo ở ngọn cây cao nhất. Y nản chí vô cùng uể oải ngồi xuống bụng bảo dạ rằng:
"Sao lại có sự ngẫu nhiên đến như thế? Chẳng lẽ sáng nay sư phụ của nàng đã về tới chăng? Hay là Thiến Thiến chưa dậy và nàng cũng không ngờ ta lại đến sớm như thế này nên chưa kịp treo cái khăn đỏ lên để báo hiệu chăng?"
Tuy y nghĩ như vây nhưng y là người rất nhân hậu không dám đường đột vào trong Lộc cốc để tìm Thiến Thiến ngay. Y thận trọng như thể không phải là sợ hãi Mai Hoa tiên cô hay là Lê Hoa tiên cô gì đó, mà là không muốn vì mình để Thiến Thiến phải bị phiền đấy thôi. Vì thế y cố nán lòng đợi chờ Thiến Thiến cầm khăn đỏ ra treo trên cây báo hiệu.
Mặt trời mọc lên từng tấc một, y đã đợi chờ được một tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy hình bóng của Thiến Thiến xuất hiện. Y không sao nhịn được có mấy lần muốn xông xuống dưới sơn cốc lớn tiếng kêu gọi Thiến Thiến mấy tiếng nhưng y lại nhẫn nại không dám xuống.
Một lát sau y bỗng thấy phía Tây Bắc có xuất hiện một đường chỉ trắng ở khe núi bay múa. Nếu mắt y không sắc bén thì khó lòng phát hiện ra được.
Tuy vậy y vẫn chưa đoán ra được đó là vật gì mà lại có tốc độ kinh người đến như thế? Vì vật đó có tốc độ quá nhanh nên y không sao trông thấy rõ nó cao hay lùn, là cầm hay thú nhưng lúc này đầu óc của y đã thông minh hơn trước nhiều nên y thấy nó đi lướt trên mặt đất như thế nên y đoán chắc nó không phải là loại cầm điểu thế nào cũng là một con thú gì đây?
Y ngắm nhìn giây lát rồi lại đứng dậy ngó xem trên ngọn cây đã có chiếc khăn đỏ treo chưa? Ngờ đâu vẫn không thấy chiếc khăn đỏ gì hết nên y mới quyết định tốn công một hai tiếng đồng hồ tới gần vật nọ để xem nó là con gì?
Y giở hết tốc lực khinh công chạy thẳng về hướng Tây Bắc, tốn công nửa tiếng đồng hồ mới tới chỗ vừa rồi y trông thấy có bóng trắng bay lượn nhưng bây giờ y không thấy vật nọ nữa mà chỉ thấy trên mặt tuyết có rất nhiều vết chân thôi.
Thiên Tứ ngồi xuống nhìn kỹ những vết chân ấy, thấy những vết chân này to hơn cái bát, y đang thắc mắc bỗng nghe thấy phía bên phải có tiếng kêu "hò" rất lớn như tiếng sấm động vậy và quen thuộc lắm.
Thiên Tứ đoán chắc là con Ngân Ngưu đã cách biệt mình lâu năm cũng nên? Y vội đưa mắt nhìn về phía đó quả thấy con Ngân Ngưu đang đứng cạnh cái suối trên một miếng đất bằng ở giữa hai cái đèo núi. Có lẽ tuyết ở nơi đó đã tan nên nước suối mới chảy như vậy. Hai bên bờ suối cỏ xanh mọc lơ thơ và những cây ở gần đó cũng đã mọc mầm rồi. Y còn thấy cạnh con Ngân Ngưu có thêm một con bò nhỏ rất mập mạp béo tốt. Có lẽ vừa rồi con Ngân Ngưu chạy vòng quanh núi đã mỏi mệt nên lúc này nó nằm ở cạnh suối thủng thẳng ăn cỏ còn con bé thì nhảy nhót ở cạnh nó trông rất vui vẻ nhanh nhẹn.
Cách biệt con Ngân Ngưu lâu ngày bây giờ tái ngộ lại Thiên Tứ mừng rỡ khôn tả liền rú lên một tiếng rồi phi thân xuống dưới đèo ngay.
Con Ngân Ngưu vội đứng dậy duỗi duỗi thẳng hai chân trước đạp mấy cái để ra oai. Con bê vẫn không biết gì cứ nhảy nhót như thường. Ngân Ngưu thấy thế quay đầu lại giận dữ dùng đuôi gạt một cái quấn ngay vào sừng nhỏ của con bê và lôi nó tới cạnh mình.
Con bê dằng co mấy cái không sao thoát được bất đắc dĩ nó phải nằm phục xuống đất và cũng ngẩng đầu lên nhìn cái bóng người đang ở trên đèo phi xuống.
Thiên Tứ xa xa trông thấy cử chỉ của con Ngân Ngưu như vậy biết nó tưởng lầm mình là kẻ địch nên mới có hành động chuẩn bị như thế. Y rất quen thuộc tính nết của loài bò vì vậy khi tới chỗ cách con Ngân Ngưu chừng năm trượng liền ngừng chân ngay.
Vì khinh công của Thiên Tứ quá nhanh nên con Ngân Ngưu chỉ biết là có người tới gần chứ không nhận ra được Thiên Tứ. Cũng vì vậy nó vừa thấy Thiên Tứ ngừng chân đã nhảy xổ lại húc luôn. Thiên Tứ giật mình kinh hãi vội nhún chân một cái nhảy lên trên cao hơn trượng để tránh né.
Con Ngân ngưu húc hụt vội dùng đuôi nhằm hai chân của Thiên Tứ quật luôn.
Thấy con Ngân ngưu lanh lợi như vậy Thiên Tứ cũng phải khen ngợi thầm. Nếu y là người khác thì thế nào cũng đã bị đuôi con bò quật trúng nhưng lúc này Thiên Tứ có phải là Thiên Tứ hồi trước nữa đâu? Y vừa thấy đuôi con bò hơi cử động một chút đã vội giở môn khinh công Quỷ Ảnh Bách Biến ra nhảy xuống chỗ cạnh con bò và nhảy lên trên một tảng đá cao hơn trượng ở gần đó rồi lớn tiếng hỏi:
- A Ngân ngươi không nhận ra ta hay sao?
Con bò tấn công hụt vội chạy đến cạnh con bê để bảo vệ lấy con của nó, hai mắt vẫn lộ hung quang nhưng khi nó nghe thấy tiếng của Thiên Tứ nó vội ngắm nhìn lại một lần. Vì lúc này Thiên Tứ đã cao hơn trước nhiều nên nó không dám xác định là chủ cũ của nó nhưng mặt của Thiên Tứ không thay đổi mấy nên nó còn mang máng nhớ ra được.
Khi Ngân ngưu đã nhận ra đối phương là Thiên Tứ rồi liền ngẩng đầu kêu lên "hò" một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu đó Thiên Tứ biết nó đã nhận ra mình rồi, trong lòng cả mừng nhẹ nhàng nhảy xuống dưới đất nhưng vẫn chưa dám tới gần vội vì y biết loài thú rất thương con và cũng rất hay nghi khi con nó còn chưa trưởng thành, không bao giờ nó chịu để cho một người nào đến gần con của nó cả.
Ngân ngưu quay đầu lại nhìn con bê chần chừ giây lát rồi mới thủng thẳng đi tới cạnh Thiên Tứ khẽ kêu "hò hò" hai tiếng hình như nó chào hỏi người bạn đã cách biệt khá lâu vậy.
Thiên Tứ vừa vuốt ve con bò vừa khẽ nói:
- Cách biệt hơn năm ta đã lớn hơn trước rất nhiều mà mi cũng đã thêm một con bê. Sự thay đổi này đã làm cho mi quên cả ta. Ta còn nhớ năm ngoái ta còn uống sữa của mi...
Con bò cúi đầu xuống ngắm nhìn lại cậu bé, thấy chủ cũ của nó đã biến thành một thiếu niên trắng trẻo văn nhã nó lại kêu "hò hò" hai tiếng tỏ vẻ mừng rỡ.
Thiên Tứ trông thấy con bò, liền nghĩ tới những người cũ liền nghĩ bụng:
"Không biết bây giờ chị Xảo Yến còn nhớ đến ta không? Còn Trần Tứ thúc thầy dạy học ta, Tô Trị Văn có được mạnh giỏi như thường không?"
Nghĩ tới đó y lại liếc nhìn con Ngân ngưu một cái và nghĩ tiếp:
"Nếu không có con Ngân ngưu này thì có khi nào ta lại được thay đổi đến như thế này?"
Tiếp theo đó y lại nghĩ đến cha mẹ y bị rắn cắn chết y liền ứa nước mắt ra sụt sùi khóc. Hình như con bò không muốn thấy Thiên Tứ khóc nên nó kêu "hò hò" hai tiếng rồi cắn tay áo của y lôi kéo tới bên cạnh suối và nó còn ra hiệu cho y bú sữa của nó.
Thiên Tứ thấy thế cảm động vô cùng và thấy con bê có vẻ tức giận nên y vội lắc đầu nói:
- Cám ơn lòng tốt của A Ngân ta không đói. Sữa của mi để dành cho con mi tiểu Ngân bú đi.
Tiếp theo đó y ngồi cạnh đó xem con tiểu Ngân bú sữa mẹ nó và bỗng nghĩ tới Thiến Thiến, y vội đứng dậy nói với con bò rằng:
- A Ngân đi theo ta ngay mi có bằng lòng không?
Con bò đứng dậy "hò" một tiếng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh có vẻ luyến tiếc rồi mới cúi đầu đi theo Thiên Tứ ngay.
Con bê thấy mẹ nó đã theo chủ nhân đi nó cũng vội đuổi theo ngay.
Khi đi tới cạnh sơn cốc Thiên Tứ ngừng chân lại. Mẹ con Ngân ngưu cũng dừng chân theo nhưng Thiên Tứ vẫn không thấy Thiến Thiến treo khăn đỏ báo hiệu, thất vọng vô cùng.
Con Ngân ngưu trông thấy đàn hươu ở dưới sơn cốc nó liền kêu "hò" một tiếng, đàn hươu nghe thấy tiếng Ngân ngưu kêu đều đứng cả dậy, con nào con nấy đều lộ vẻ kinh hoảng và cùng chạy cả vào trong căn nhà lá ở cạnh cái ao luôn. Riêng có con lớn nhất tức là con Câu nhi vẫn đứng yên tại chỗ ngẩng đầu lên kêu một tiếng thật lớn.
Đàn hươu vừa bỏ chạy nghe thấy tiếng kêu của Câu nhi đều ngừng chân lại và từ từ quay trở lại đi tới chỗ cạnh Câu nhi nhanh nhẹn bày thành trận pháp để đề phòng luôn.
Thiên Tứ thấy thế cũng thán phục nghĩ bụng:
"Không ngờ Mai Hoa tiên cô lại khéo dạy bảo đàn hươu đến như thế..."
Y đang nghĩ ngợi thì trong nhà lá đã có hai bóng người một lớn một nhỏ chạy ra. Y không cần nhìn kỹ cũng biết hai người đó thế nào cũng là Thiến Thiến với sư phụ của nàng rồi, nên y nghĩ tiếp:
"Thảo nào ta không thấy khăn đỏ thì ra sư phụ của Thiến Thiến đã về rồi và mình cũng không còn hy vọng đi chơi với Thiến Thiến nữa.
Y lại thấy thầy trò Thiến Thiến đã đi tới cạnh đàn hươu rồi cả hai nhảy lên ngồi lên lưng con Câu nhi.
Con Câu nhi kêu lên một tiếng thật lớn rồi rảo cẳng chạy thẳng về phía Thiên Tứ.
Thiên Tứ đứng trên cao nhìn xuống trông thấy rất rõ. Y thấy Câu nhi dù có hai người ngồi ở trên lưng mà vẫn chạy nhanh vô cùng.
Ngân ngưu thấy Câu nhi sắp tới gần liền cúi đầu hai chân trước cào đất mấy cái, mồm kêu "hò hò" như muốn xông thẳng xuống tấn công con Câu nhi vậy.
Thiên Tứ thấy thế cả kinh vội khuyên bảo rằng:
- A Ngân không được nổi khùng như thế. Con hươu đó là của bạn ta nuôi, nếu ngươi đả thương nó bạn ta sẽ trách ta đấy.
Ngân ngưu nghe nói quả đứng yên ngay nhưng hai mắt vẫn còn giận dữ.
Lúc ấy Câu nhi đã phi tới chỗ Thiên Tứ, thấy Thiến Thiến ngồi ở đằng trước còn đằng sau là một quái nhân áo đạo bào màu huyền, mặt đen nhánh tóc trắng bạc và kết thành một cái búi tóc trông xấu xí khôn tả.
Y cũng không phân biệt được người đó là đàn ông hay đàn bà. Y rất ngạc nhiên sao lão đạo cô này lại là Mai Hoa tiên cô được? Vì là tiên cô mặt phải đẹp như hoa nở mới phải chứ, sao y thị lại xấu xí như thế?
Thiên Tứ đang suy nghĩ không biết mình nên đứng yên hay là bỏ đi thì đã thấy lão đạo cô hét lớn một tiếng tung mình nhảy lên trên cao mười trượng tức thì.
Thiên Tứ thấy thế liền khen ngợi thầm:
"Võ công của lão đạo cô này khá cao siêu đấy"
Y vừa nghĩ vừa tự động lui về phía sau mấy thước.
Thiến Thiến bỗng thấy sư phụ mình đột nhiên phi thân nhảy lên trên cao lại tưởng bà ta định tấn công Thiên Tứ nên nàng thất kinh la lớn:
- Sư phụ...
Đồng thời nàng cũng tung mình nhảy lên để theo sư phụ phi lên đỉnh đèo. Chỉ trong nháy mắt hai người đã lên tới nơi liền. Lão đạo cô trợn mắt lườm Thiến Thiến lạnh lùng hỏi:
- Con làm gì thế?
Thiến Thiến chỉ lắc đầu thôi chứ không dám trả lời nhưng mắt nàng lại ra hiệu ngầm bảo Thiên Tứ mau rút lui đi.
Lúc ấy con Câu nhi cũng leo lên trên đỉnh đèo rồi nó trợn mắt nhìn con Ngân ngưu. Một bò một hươu, hai con đều giận dữ nhìn nhau.
Thiên Tứ thấy thế chỉ e Ngân ngưu xông lên tấn công Câu nhi nên y vội lên tiếng bảo A Ngân rằng:
- A Ngân và tiểu Ngân mau lại đằng này.
Con Ngân ngưu kêu "hò" một tiếng rồi từ từ bảo vệ con tiểu Ngân đi tới chỗ cạnh Thiên Tứ mới đứng yên.
Lão đạo cô thấy thế dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng và lạnh lùng khiển trách Thiên Tứ rằng:
- Tiểu tử có phải con bò ngu xuẩn đó là bò của mi nuôi không? Xem khinh công của mi
vừa rồi hình như mi cũng biết đôi chút võ công. Nói mau mi là môn đệ của ai? Do ai xui khiến mà mi dám đi tới gần Lộc cốc như vậy? Mi dung túng cho dã thú tung hoành lại còn kêu la như quỉ hú để thị oai như thế là nghĩa lý gì?
Thấy lão đạo cô vừa gặp mặt đã trách mắng mình như vậy, Thiên Tứ rất phản cảm định không thèm trả lời quay người đi luôn. Nhưng y nghĩ lại dù sao đối phương cũng là sư phụ của Thiến Thiến và mình đã là bạn của nàng ta thì mình phải chịu nhịn đôi chút, không nên làm cho nàng ta khó xử mới phải. Vì vậy y mới cố nén lửa giận, cúi đầu vái chào một lạy và đáp:
- Con bò này là bạn của tiểu tử chứ không phải là súc vật của tiểu tử nuôi. Tiểu tử là La Thiên Tứ và là môn hạ của hai vị tiên sư Thích Hữu với Thích Tả. Dám hỏi đại nương có phải là Mai Hoa tiên cô đấy không?
Y không biết cách xưng hô ra sao, mà anh em quái nhân lại chưa dạy y bao giờ. Nên y thấy đạo cô gọi mình là tiểu tử, y cũng tự xưng là tiểu tử như thế. Còn y gọi anh em Thích Hữu là tiên sư là vì thấy Thiến Thiến gọi sư phụ của nàng là tiên cô.
Hơn nữa y nhận thấy người như thế này mà còn tự nhận là tiên cô thì sư phụ của mình sao không nhận là tiên sư được? Sở dĩ y gọi Mai Hoa tiên cô là đại nương là vì khi còn ở Ngưu Gia Loan gặp người đàn bà nào lớn tuổi y cũng gọi là đại nương cả. Nhưng y có biết đâu câu đại nương chỉ dùng để gọi những người đàn bà có chồng thôi. Nên đạo cô nghe thấy y gọi mình như thế lại càng tức giận thêm. Vì y thị đi tu từ hồi còn nhỏ chứ có lấy chồng bao giờ đâu? Nên y thị không những hỗ thẹn và còn hiểu lầm Thiên Tứ cố ý nói nhục mình nữa.
Đồng thời y thấy Thiên Tứ nói con bò là bạn lại càng thêm tức giận vì dù con bò khôn ngoan đến đâu cũng không thể nào làm bạn với người được. Đối phương nói như thế có phải là cố ý đùa giỡn mình không? Nên đạo cô càng không sao nén nổi lửa giận được, liền cười the thé, tiếng cười của y thị nghe như tiếng cú kêu đêm rất khó nghe. Cười xong, đạo cô nói tiếp:
- Tiểu tử đã biết đại danh của bổn tiên cô như vậy mà còn dám ăn nói vô lễ như thế? Rõ ràng mi không còn coi bổn đạo cô vào đâu hết. Ngày hôm nay nếu bổn đạo cô không thay mặt người lớn của mi dạy bảo mi một phen thì mi lại tưởng bổn đạo cô là người dễ bắt nạt chứ không sai.
Thiên Tứ thấy đạo cô nổi giận kinh hãi vô cùng vì y không hiểu mình có điều gì thất lễ với bà ta mà bà ta lại nói như thế. Đồng thời y thấy đạo cô nổi giận đến nỗi mái tóc đều dựng ngược đủ thấy công lực của đối phương phải cao thâm lắm mái tóc mới dựng ngược được như thế. Như vậy y không kinh hoảng sao được?
Lúc ấy Thiến Thiến đứng cạnh đó thấy sư phụ nổi giận như vậy biết bà ta đã định hạ sát thủ đến nơi nên nàng hãi sợ vô cùng. Nhưng nàng là đệ tử thấy sư phụ đang nổi giận như thế khi nào dám nói Thiên Tứ là bạn mới quen biết và cũng không dám khuyên sư phụ đừng ra tay giết người. Nàng đang cau mày lại suy nghĩ cách cứu vãn thì Thiên Tứ đã lớn tiếng cãi lại liền:
- Xin tiên cô chớ hiểu lầm! Lời nói của tiểu tử vừa rồi đều là sự thực cả. Nếu có câu nào xúc phạm tới tiên cô cũng chỉ là vô ý thôi. Mong tiên cô tha thứ cho tiểu tử ít tuổi vô tri không biết ăn nói mà xá tội cho.
Thiến Thiến thấy Thiên Tứ thao thao bất tuyệt trả lời như thế cũng phải khen ngợi thầm và nghĩ bụng:
"Phải lắm! Sao sư phụ lại chấp nhất một người tuổi chỉ mười lăm mười sáu là cùng như vậy? Vì ngươi ít tuổi như thế thì có hiểu biết gì lễ phép của giang hồ đâu? Hơn nữa người ta đã xâm nhập cấm địa của mình đâu mà sư phụ lại định hạ sát người ta như thế."
Nghĩ tới đó nàng bỗng lên tiếng xen vào nói:
- Phải, sao ngươi không nói sớm một chút. Nếu vừa rồi ngươi nói ngay như thế thì may ra ân sư ta thấy ngươi ít tuổi và chưa xâm nhập cấm địa may ra sư phụ của ta tha thứ cho ngươi ngay. Nhưng bây giờ ngươi biết nói như thế thì đã muộn rồi.
Nói xong nàng quay đầu lại nhìn sư phụ và khẽ hỏi:
- Sư phụ là người lớn chấp nhất trẻ con làm chi? Để con lên đánh y một trận cho bỏ tức có hơn không?
Đạo cô quả vì thấy mình là người lớn, nếu có ra tay đánh dù có thắng cũng chẳng vẻ vang chút nào nên y thị chần chừ mãi mà không ra tay tấn công ngay là vì thế. Sau nghe thấy Thiên Tứ xin lỗi như vậy lửa giận đã nguôi được phần nào. Nhưng y thị lại không muốn buông tha cho Thiên Tứ một cách quá dễ dàng như thế. Nay bỗng thấy đồ đệ của mình xin thay mặt ra trận như thế thì còn gì bằng? Nên y thị gật đầu nhận lời ngay. Sự thật Thiến Thiến chỉ muốn nhắc nhở sư phụ là người ta chưa xâm nhập cấm địa của mình thôi. Ngờ đâu đạo cô lại không chú ý đến điều ấy mà lại bảo nàng ra trận đánh đối phương. Nàng ngẩn người ra giây lát và biết không tuân theo mệnh lệnh thì không được nên nàng đành phải nhảy tới chỗ cách Thiên Tứ chừng năm thước giả bộ làm ra vẻ vênh váo nói:
- Này chắc võ công của ngươi cũng khá cao đấy, ngươi có dám đánh cuộc với bản cô nương không? Nếu ngươi đánh thắng thì sư phụ của bổn cô nương tha cho ngươi đi luôn. Còn nếu ngươi thua thì phải chịu cúi đầu vái lạy xin lỗi may ra sư phụ của bổn cô nương sẽ tha thứ cho ngươi đi về đấy.
Nói xong nàng nhảy ngay lên ra tay định tấn công luôn.
Thiên Tứ là người rất trực tính không biết Thiến Thiến nói như thế là có ý muốn cứu mình, trái lại y cứ ngẩn người ra không hiểu và bụng bảo dạ rằng:
"Lạ thật! Sao bỗng dưng nàng lại trở mặt ra tay đấu với mình như thế này?"
Y vừa nghĩ tới đó đã thấy Thiến Thiến xông lại tấn công luôn. Y vội lui ba bước xua tay và đáp:
- Không! Không! Tôi không đấu với cô nương đâu...
Mai Hoa tiên cô thấy thế lại nổi giận tưởng đối phương khinh thị đồ đệ của mình không thèm ra tay đấu liền quát hỏi:
- Tiểu tử kia! Mi đừng có tự phụ như thế, không coi ai vào đâu vội! Nếu mi đánh bại được đồ đệ đích truyền của bổn tiên cô, thì bổn tiên cô sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu.
Thiến Thiến càng lo âu thêm chỉ sợ chàng chọc tức tiên cô rồi bà ta thân chinh ra tay thì nguy. Nàng biết rõ thủ đoạn của sư phụ mình hơi tý là giết người, ngay tới lúc đó mình có muốn bảo vệ chàng ta thì đã muộn rồi. Vì vậy nàng bất chấp Thiên Tứ có bằng lòng hay không vội giở Hàn Mai chưởng tuyệt nghệ của sư phụ truyền thụ cho ra tấn công vào giữa ngực của Thiên Tứ ngay.
Thế công này của nàng rất lợi hại như thực như hư nhanh khôn tả trông không khác gì một bông Mai hoa và bao trùm cả bảy nơi đại huyệt của đối phương.
Thiên Tứ thấy thế rất khó xử vì gần đây y chỉ chăm chú luyện pho Thiên La thần chưởng mà pho chưởng pháp này lại rất lợi hại. Khi mới luyện tập Thích Hữu đã căn dặn, sau này đối địch với người bất đắc dĩ lắm con mới được sử dụng pho chưởng này.
Bây giờ chàng thấy đối phương là người bạn mới quen biết, khi nào lại dám dùng Thiên La thần chưởng đối phó với nàng ta? Nên y vừa thấy tay của Thiến Thiến sắp đụng đến người mình vội giở thân pháp Quỷ Ảnh Bách Biến ra tránh né luôn.
Thiến Thiến chỉ thấy mắt mình hoa một cái Thiên Tứ đã bỗng biến thành ba người. Nàng không có ý định đả thương đối phương nên ra tay dù nhanh nhưng vẫn không giở nội lực ra tấn công. Bây giờ nàng thấy đối phương có thân pháp kỳ ảo như vậy, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, khẽ kêu lên một tiếng:
- Giỏi lắm!
Đồng thời nàng giở thế thứ hai là Song Chi Đồng Thú ra, hai tay của nàng biến thành sáu bông hoa Mai, nhắm ba cái bóng người của đối phương tấn công xuống.
Thiên Tứ không ngờ Thiến Thiến ít tuổi như vậy mà công lực lại cao kỳ đến thế, nhưng y vẫn không trả đòn vội chỉ dùng thân pháp bản thể ra né tránh trước.
Chỉ trong nháy mắt người y đã biến thành ba, ba thành sáu... thành trăm nghìn Thiên Tứ bao vây Thiến Thiến vào giữa.
Thiến Thiến thấy thế vừa kinh hãi vừa hâm mộ, đồng thời lòng hiếu thắng cũng nổi lên, mồm nàng thét lớn một tiếng rồi giở hết tài ba của pho Hàn Mai chưởng ra tấn công tới tấp. Nhất là mùi thơm ở trong người của nàng tỏa ra đã làm cho cả một vùng đó đều thơm tho vô cùng.
Mai Hoa tiên cô thấy thân hình của Thiên Tứ rất phiêu hốt tha hồ đồ đệ của mình tấn công nhanh đến thế nào cũng không sao đánh trúng vào người của y. Y thị kinh hãi vô cùng liền nghĩ bụng:
"Tiểu tử này sử dụng thân pháp gì mà kỳ ảo đến như thế? Tuy y chưa ra tay phản công lại nhưng y cứ sử dụng thân pháp này mãi con Thiến Thiến thế nào cũng phải hoa mắt nhức đầu và ngả lăn ra đất bất tỉnh ngay chứ không sai."
Tuy y thị nổi danh lâu năm đã biết rất nhiều võ công của các môn phái trên giang hồ nhưng bây giờ y thị nghĩ mãi cũng không sao nghĩ ra được môn khinh công này của Thiên Tứ thuộc môn phái nào và sư phụ của y là ai?
Quý vị nên rõ là năm xưa Thích Hữu và Thích Tả đi lại trên giang hồ cách đó chừng sáu bảy mươi năm, vả lại anh em y có thân hình quái dị như vậy hễ ai trông thấy cũng phải chết khiếp ngay.
Vả lại người nào đối địch với anh em y mới trông thấy người đã kinh hoảng rồi như vậy còn tâm trí đâu mà để ý đến võ công hay thế thức của anh em y nữa. Mà dù lúc bấy giờ có người chú ý đến võ công của anh em y đi chăng nữa thì cũng chỉ trông thấy một đến hai lần là cùng. Như vậy làm sao nhớ được? Hơn nữa lúc anh em y ra đời thì Mai Hoa tiên cô hãy còn nhỏ cũng nên. Vậy tiên cô làm sao biết được võ công của anh em y?
Mai Hoa tiên cô không những càng xem càng kinh hãi mà còn càng xem càng tức giận là khác. Vì y thị là sư phụ trông thấy đồ đệ sử dụng môn "Hàn Mai chưởng" một pho võ công đắc ý nhất và do mình sáng tạo ra để đối địch với người mà đối phương lại coi đồ đệ mình như trẻ con chả cần chống đỡ hay phản công lại chỉ dùng thân pháp quái dị nhảy nhót tránh thế thôi. Như vậy y thị không tức giận sao được? Vì thế y thị vội thét lớn:
- Thiến Thiến mau ngừng tay lại!
Y thị nói xong mắt lộ hung quang nhìn mặt Thiên Tứ cười khinh một tiếng rồi chỉ tay vào mặt chàng mà nói tiếp:
- Tiểu tử giỏi thật! Thảo nào mi ngông cuồng như thế! Quả nhiên mi cũng có chút tài ba thật! Nào có giỏi lại đây để bổn tiên cô thử xem mi ngoài môn tránh né kia còn có tài ba gì nữa không?
Thiến Thiến mệt nhọc đến hai má đỏ bừng, mồ hôi toát ra như tắm nhưng đôi mắt của nàng vẫn nhìn thẳng vào Thiên Tứ tỏ vẻ vừa mừng rỡ vừa kính phục lại lo âu nữa. Nàng tự hỏi:
"Tài ba của đại ca cao siêu như vậy nếu sư phụ có ra tay đấu với đại ca trong một trăm hiệp chưa chắc đại ca đã bị thua. Nhưng sau 100 hiệp nếu sư phụ nổi giận giở môn "Hàn Mai Huyền Ngọc" một môn cương khí rất lợi hại thì chắc đại ca chống đỡ không nổi đâu. Lúc ấy...
Nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra được cách giải cứu cho chàng. Thiến Thiến lại nghe thấy tiên cô cười khanh khách không đợi chờ Thiên Tứ lên tiếng nói trước mà nói tiếp:
- Nhưng nếu bổn tiên cô ra tay đấu với mi sau này đồn ra bên ngoài, người ta thế nào cũng bảo bổn tiên cô thị lớn hiếp nhỏ. Cho nên bây giờ bổn tiên cô để cho mi được hên một chút là hãy nhường cho mi tấn công ba chưởng trước rồi bổn tiên cô mới đánh trả lại một chưởng. Chẳng hay mi có bằng lòng không?
Thiên Tứ biết phen này không ra tay đấu đối phương cũng không chịu để yên cho đâu nên y cương quyết đáp:
- Tiên cô đã nói như vậy chắc tiểu tử tôi không ra tay đấu không được. Nhưng tiểu tử tôi không muốn chiếm phần hơn như thế. Chúng ta cứ mỗi người tấn công nhau một chưởng thì hơn. Chẳng hay tiên cô nghĩ sao?
Mai Hoa tiên cô vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong bụng chửi thầm:
"Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng gì cả. Có lẽ nó muốn đâm đầu vào chỗ chết chắc?"
Nghĩ đoạn y liền đồng ý đáp:
- Tiểu tử giỏi lắm! Không ngờ mi lại công bằng như thế! Bổn tiên cô nhận lời điều kiện ấy. Nào mi ra tay tấn công trước đi!
Thiến Thiến là người có đầu óc rất tinh tế vả lại nàng ăn ở với sư phụ từ hồi nhỏ đến giờ sao lại không biết rõ dụng ý của tiên cô. Nên nàng nghĩ tiếp:
"Rõ ràng sư phụ thấy thân pháp của đại ca rất kỳ ảo chưa nghĩ ra được cách gì phá giải cho nên mới thách thức mỗi người đấu với nhau một chưởng như thế. Như vậy..."
Nghĩ tới đó nàng toát mồ hôi lạnh ra và đưa mắt nhìn Thiên Tứ, thấy Thiên Tứ không có vẻ gì hãi sợ cả đang tươi cười và chuẩn bị ra tay tấn công.