Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 870 / 12
Cập nhật: 2017-08-04 07:40:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ẾN, YẾN. TÔI GỌI NÀNG LẠC GIỌNG; “Yến Yến”. Tôi quờ tay trên mặt nàng. “Yến, Yến”, nét mặt vẫn tươi tắn, không lộ một chút đau đớn nào. Mắt nhắm, hàng mi cong. Hai khoé môi lùi sâu như còn đang muốn cười. Cái nụ cười mà phút chốc đã khép vĩnh viễn. Tôi ngồi xuống, lay động nàng. Tôi giựt giựt những sợi tóc ở hai bên thái dương nàng, Yến vẫn bất động. Nơi cổ Yến, những vết đỏ bầm, lõm sâu của mấy ngón tay tôi còn hẳn nguyên. “Yến, Yến”. Tôi gào lên, tôi thét lên, muốn khóc. “Yến, Yến”. Anh đã làm gì em? Chúng ta đã làm gì nhau? Tôi đã làm gì đời tôi, Thục ơi, anh muốn có em bên cạnh anh lúc này. Thục ơi. Anh cần em. Anh cần em. Vì anh biết, chỉ có em mới ở lại bên cạnh anh trong những trường hợp như thế này. “Yến, Yến”. Tôi lại kêu lên thảng thốt. “Yến! Yến”. Cửa xịch mở. Doãn sừng sững cau mày ngó tôi, hất hàm. Tôi run rẩy đứng dậy, lùi dần về phía cửa sổ, mắt không ngừng theo dõi Doãn và Yến. Tôi không thể nói gì được với Doãn. Tôi cũng không biết mở lời làm sao, vì sự việc xảy ra nhanh quá. Xảy ra, ngoài tầm kiểm soát của lý trí tôi. Cho đến phút này, tôi vẫn không hiểu tại sao, cái xác kia! Tại sao, những vết tay trên khuôn cổ gióng tre non kia. Tại sao? Tại sao việc ghê gớm ấy?
Doãn lừ đừ tiến đến. Nó đặt tay lên ngực Yến. Bất thần nhảy lại chụp lấy hai vai tôi. Những ngón tay móng dài của Doãn bấu sâu xuống, da thịt tôi muốn bật máu. Nó xô kéo nửa thân thể tôi đã rũ liệt:
- Mày đã làm gì Yến? Làm gì? Làm gì? Nói đi.
Tôi lắp bắp, không thành tiếng:
- Làm gì. Làm gì. Mày biết mày đã làm gì không? Quân khốn nạn. Quân sát nhân, đồ chó dại...
Doãn nói một hơi những lời lẽ nguyền rủa. Tôi không nghe hết được vì tai tôi đã ù, óc tôi đã rỗng. Tôi cũng không còn phân biệt được gì. Tôi chỉ nhớ láng máng là Doãn đã nắm tóc tôi, bật ngửa mặt tôi lên, nó bắt mắt tôi phải mở ra, trợn trừng nó ghé sát mặt tôi. Nó gằn từng tiếng. Những gì. Tôi nào có biết. Nhưng ngay khi vừa dứt lời, thuận tay nó đã dọng đầu tôi vào tường. Tai tôi nghe được một tiếng bộp khô, ngắn và thấy nhói giựt ở tim cùng lúc với các dây thần kinh trong cơ thể? Khi Doãn buông tôi ra, tôi không đứng vững nữa. Hình như tôi đã phải dựa toàn thân vào cửa sổ. Hai tay tôi xòe ra, bám lấy tường vôi. Gió thốc từ lưng tới, lạnh buốt xương sống. Doãn cúi ngó và đặt tay lên ngực Yến một lần nữa. Lắc đầu.
Doãn không nói, mắt giận dữ nhìn tôi thấy hai bàn tay Doãn nhiều lần nắm lại buông ra. Những sợi gân hằn trên hai thái dương Doãn. Mồ hôi lấm tấm rịn bết tóc Doãn xuống trán, Doãn lừ đừ tiến lại. Tôi nhắm mắt xuôi tay sẵn sàng đón nhận ở Doãn một cái dọng đầu vào tường, một cái tát, một cú đấm, gì cũng vẫn còn là nhẹ. Quá nhẹ. Nếu Doãn có quá tay, cũng là giúp tôi giải thoát được đời mình. Tao sẽ cám ơn mày, Doãn ơi. Mày cứ việc xuống tay đi. Tao đang chờ đợi đây. Nhưng không Doãn đến trước mặt tôi rồi khựng lại. Hình như nó cũng lúng túng không biết phải đối xử với tôi bằng cách nào. Chờ đợi không thấy gì khác, tôi mở mắt ra, Doãn lùi lại, hừ một tiếng quay lưng nhổ toẹt bãi nước bọt.
- Không đem đi còn định để đây gieo họa cho tao nữa sao? Thằng chó chết.
Tôi lắc đầu nhiều cho cái cơn choáng váng tan bớt đi, lờ đờ bước lại giường cúi xuống, luồn tay, ôm xốc Yến lên. Thân thể Yến nặng đến không ngờ, như trọng lượng phút chốc đã vượt cao trên sức nặng trước đây. Ấp Yến vào ngực, tôi loạng choạng bước đi muốn ngã, Doãn đứng ngoài khung cửa, quát:
- Định đem đi đâu đó, đồ báo hại.
Tôi ngơ ngẩn:
- Không biết.
- Thôi. Bỏ xuống đấy xong bước đi cho rảnh mắt tao.
Tôi răm rắp tuân theo lời Doãn, hệt như một người đã hoàn toàn mất trí.
Phải cố gắng lắm tôi mới đặt Yến xuống giường một cácg dịu dàng, êm ái. Lúc ngước lên, không thấy Doãn đâu, tôi mới cảm thấy bắt đầu ớn lạnh. Ngọn điện nhợt yếu, vàng kệch, soi mờ khuôn mặt Yến đang dần dần tái thâm. Tôi không đủ can đảm nhìn thêm, nhưng tôi cũng không còn đủ bình tĩnh, sức lực để vùng chạy thoát khỏi căn phòng, lúc này, với tôi như một ngôi mộ lớn, một chiếc lưới chụp xuống, mà dù có vùng vẫy mấy tôi cũng không thể thoát khỏi.
Gió giựt tấm màn cửa, đập vào mấy tấm song sắt. Ngọn đèn đong đưa bàn ghế đong đưa, xác Yến cũng đong đưa như đánh võng trước mắt tôi. Những hình ảnh này đan nhau, thành một chiếc lưới lớn, lưới tôi vào trong. Mỗi phút tôi thấy căn phòng như hẹp lại, trần nhà thấp xuống. Mỗi phút tôi một thấy xác Yến gần tôi hơn, gần mãi dù tôi đã lùi vào góc kẹt giữa tấm tủ lớn và chiếc bàn viết. Tay chân tôi run rẩy, mắt tôi hoa quáng. Yến. Yến. Luôn miệng tôi gọi Yến, Yến, Yến, nàng vẫn chờn vờn luôn muốn chực chờ chụp vồ lấy tôi. Yến, Yến. Tôi ngã ngồi xuống chiếc đôn bằng gỗ, giữa lúc có tiếng chân thình thịch chạy ngoài phòng khách, Yến, Yến. Tôi bưng mặt để khỏi thấy gì để ngăn cản cả tiếng kêu lạc lõng của tôi, dội lại chính tai mình, một âm hưởng kỳ dị.
Doãn bước vào, chỉ xác Yến hất hàm ra dấu. Người đàn ông trạc gần bốn mươi, tóc quắn muối tiêu, chân đất với những hình đàn bà xâm ở ngực và hai cánh tay đen chũi đầy lông, tiến lên, qua mặt Doãn. Tôi đứng dậy tựa lưng vào tường, thở dốc. Doãn chỉ tôi, nói:
- Đây thủ phạm. Tự, bạn tôi. Xong Doãn quay sang người đàn ông lạ mặt tiếp: Anh Long Đầu Bạc, cùng xómg. Ảnh sẽ giúp tao và mày.
Long Đầu Bạc, cái tên tôi nghe quen rất quen, in là Doãn đã nhiều lần đề cập tới cái tên có vẻ giang hồ này.
Long Đầu Bạc nhìn tôi cười. Nụ cười đầy răng vàng. Y thản nhiên bình tĩnh dơ tay cho tôi bắt. Tôi nắm lấy bàn tay y thiếu điều quỳ lạy, như quỳ lạy một ân nhân. Y vẫn giữ nụ cười đầy một mồm răng vàng, rút tay về, vỗ lên vai tôi:
- Cứ bình tĩnh, đâu có đó. Mọi việc một khi đã có thằng Long Đầu Bạc này nhúng tay vào thì khó mấy cũng xong. Tin tôi đi.
Tôi cố mỉm cười đáp lại lời khuyến dụ của hắn. Doãn sốt ruột:
- Thôi. Lẹ đi chứ anh Long.
Long Đầu Bạc vừa nói vừa cúi xuống bế xốc Yến lên, nhẹ nhàng, lanh lẹ:
- Nào đi.
Tôi đứng sững nhìn theo chiếc lưng cánh phản của y cuồn cuộn những bắp thịt dài săn như những múi bưởi xếp lớn. Doãn bước theo sát, không quên đóng cửa lại, hình ảnh cuối cùng mà tôi ghi nhận được ở Yến là đôi chân thõng rung rinh trên tay Long Đầu Bạc. Chiếc đầu ngã ngoẹo vào ngực y mái tóc ngắn rũ từng sợi lòa xòa bay theo nhịp bước.
Tôi tỉnh dậy lúc thấy lạnh suốt thân thể. Đèn vẫn còn bật sáng. Tôi chồm dậy ngó dác dác. Rồi, bỗng dưng không hiểu động lực nào thúc đẩy, tôi nhảy xuống giường, tông cửa chạy ra khỏi phòng.
Doãn từ dưới bếp đi lên, tay còn cầm sách, nói:
- Xuống bếp uống chút cà phê cho tỉnh. Tao có phần mày trong phích đó.
Tôi như một kẻ mớ ngủ, níu chặt lấy Doãn:
- Yến đâu. Yến đâu?
- Yến nào? Mày hỏi ai. Doãn gắt, xô tôi ra.
- Yến. Yến. Tao hỏi Yến mà.
Doãn cười gằn:
- Mày cũng còn đủ trí nhớ để mà nhắc đến tên Yến sao?
- Tao không hiểu.
- Ừ, mày thì còn hiểu gì nữa. Xuống bếp đi.
Tôi ra sân sau. Trời cao vút mướt thẩm. Nước lạnh làm tôi hồi tỉnh dần dần cùng những diễn biến hồi đêm.
Tôi nhớ Yến đến thăm tôi, vừa khi Thục về. Tôi nói chuyện cho Yến nghe về dự định đi chơi xa, một thành phố biển, nhưng không nói rõ là đi với Thục. Yến hỏi thăm về tình trạng sức khỏe, tôi bảo khá lắm rồi, gần như đã bình phục hoàn toàn. Tuy nhiên bác sĩ khuyên nếu có thể nên đi xa, nghỉ ngơi một thời gian, Yến cũng đồng ý, nói, anh phải rời khỏi khung cảnh này mới được. Thế này mãi, sẽ có ngày anh điên, anh bệnh trở lại cho mà xem. Yến hỏi thêm chuyện tôi và Thục đã giải quyết được gì chưa, tôi lắc đầu bảo, mỗi ngày, chỉ một thêm tuyệt vọng.
- Lẽ ra em phải giúp anh trong lúc này. Em không đành lòng nhìn anh tiều tụy mãi. Nhưng em không làm được gì hết. Anh hiểu cho em. Em là phụ nữ. Mặc dù em đã hứa với anh, em không ghen, em không đòi hỏi ở anh, bất cứ một điều gì, nhưng sao. Khi chạm thực tế, em không thể nào chịu được. Đôi lúc em vẫn nuôi ý tưởng mong cho cuộc tình anh với Thục tan vỡ. Tan vỡ một cách thảm thiết, tan vỡ một cách ê chề. Anh sẽ không còn đủ can đảm nhìn ai nữa. Và cũng không ai, còn muốn liên hệ tới anh, để một mình em, lúc đó, chiếm đoạt anh. Chiếm đoạt anh cho riêng em.
Tôi cười ngắt lời Yến.
- Chiếm đoạt anh để làm cái gì? Anh nào có gì đâu để em mong muốn đến thế. Chỉ sợ tới chừng đó, em sẽ nhìn anh, như một cái của nợ của em. Lúc đó, mới thật là thàm.
- Anh định đùa cợt em đó sao Tự? Yến tròn mắt đưa tay giữ mặt tôi.
Tôi lắc đầu:
- Không đâu. Anh nói thật đó.
Yến thở dài:
- Thôi, anh khỏi phải lo. Em đã có quyết định cho mình. Một quyết định không mấy vui vẻ, hay một quyết định đau đớn thì cũng vậy.
-...
- Em định đây là lần cuối cùng, em đến với anh.
- Sao bỗng dưng em khác thường vậy Yến.
- Khác thường à? Chính trước đây em mới khác thường chứ. Yến chép miệng, đan những ngón tay rung động vào nhau, tiếp - Kể cũng không ai như em, đi yêu một người mà mình đã biết rõ, họ yêu người khác, và người đó, hình bóng đó, luôn ở bên họ, trong họ. Em có kéo dài thêm bao lâu cuộc tình em, chỉ gợi dậy lòng thương hại nơi anh mà thôi. Em cần tình thương hại ấy, nhưng bên nó phải có tình yêu. Phải có tình yêu người ta mới chịu đựng được tất cả những thiếu hụt khác. Không ai sống bằng thuần lòng thương hại tội nghiệp. Yến rớm nước mắt. Em xin lỗi đã làm anh buồn. Yến xin lỗi anh, Yến sẽ ở lại đây với anh, trọn một đêm nay. Trọn một đêm rồi sáng mai và mãi mãi, mình sẽ nhìn nhau như người xa lạ. Một người chưa hề quen, một người chưa hề biết, một người mà chưa hề một lần, mình ôm ấp trong tay, chưa hề một lần môi đã gắn môi, tay đã tìm tay, xác thân đã hòa nhập. Một người mà... mình đã... yêu trong đau đớn, trong nhục nhã, trong tuyệt vọng, quẫn cùng.
Tôi bàng hoàng ôm xiết lấy Yến không cho nàng nói nữa. Yến vùng vẫy cùng cơn tức tưởi ùa vỡ. Yến nói trong nước mắt dàn dụa: - Em khổ quá. Em khổ quá, em chết mất anh ơi. Nói với em đi, một lần thôi, giả dối với em đi, phản bội với Thục đi, một lần thôi, rằng anh yêu em. Anh yêu em. Hãy nói, hãy nói, Tự, anh ơi.
Yến làm tôi xúc động đến muốn khóc theo. Phụ nữ giống nhau nhất trong những trường hợp họ đau đớn, bi thương. Ở đây họ chỉ là một. Một với nguyên vẹn nữ tính mình. Tôi bùi ngùi không nói được lời nào với nàng. Nhưng trong tôi, một cảm nghĩ khác, bắt đầu le lói. Cái phần tham lam, cái phần hèn hạ, ích kỷ của một con người khác trong tôi, lúc này mới như chợt thức tỉnh. Ý nghĩ không thể để mất Yến, không thể để Yến lạc vào tay bất cứ một người, đàn ông, con trai nào làm tôi hối hả, gấp gấp, âu lo. Tôi loay hoay tìm cách giữ Yến. Tôi nói với nàng: - Anh yêu Yến, yêu Yến thực tình, yêu Yến từ bao lâu, nhưng cho đến giờ phút này, anh mới nhìn rõ điều ấy, đến giờ phút này, mắt anh mới mở, óc anh mới vỡ và anh mới nhìn thấy sự thực chói chan kia. Em có nghe không Yến? Nghe không?
Tuy nói với Yến, nhưng khi nghe tiếng dội lại tôi lại chợt nhận ra những lời vừa nói không phải dành cho Yến, mà chính là cho Thục. Cho Thục đó. Ngôn ngữ ấy là ngôn ngữ của riêng Thục. Tình cảm ấy là tình cảm riêng của Thục. Phải chăng tôi đã nhìn Yến từ lúc nào qua Thục nhập lại. Tôi hổ thẹn với chính mình. Yến như ra sức cố dằn ép dòng lệ mình bớt băng băng chảy, xót.
Yến vẫn nhắm nghiền hai mắt. Cơn xúc động đã dần dần nguôi tan. Chỉ còn những tiếng nấc rung động thân thể Yến. Tôi vỗ nhẹ nhẹ chiếc lưng nàng cong gọn trong vòng tay ôm.
Yến chùi nước mắt vào ngực áo tôi, xong ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn lên.
Tôi buồn bã ngó lại, không chớp. Bất thần Yến kéo mặt tôi sát gần. Tôi nhắm mắt, mặc cho môi mình lần trên khuôn mặt Yến còn lạnh nhòe nước mắt.
Tôi biết trong trường hợp nào thì trước sau gì tôi cũng sẽ mất Yến. Không thể giữ mãi một người con gái khi mình không thực lòng yêu. Tôi biết thế. Nhưng sao điều này với tôi vẫn như một phát giác được nhìn trước trong đau xót nuối tiếc. Có lẽ bản thân tôi là một kẻ ích kỷ. Ích kỷ đến độ, đã có lần tôi nói chuyện với Mị rằng, tôi không muốn thấy bất cứ một người con gái nào đi lấy chồng. Tại sao con gái đến tuổi nào đó, lại cứ phải đi lấy chồng nhỉ? Ở không, không được sao? Mị cười trí ngón tay vào trán tôi: Không đi lấy chồng chớ ở vậy đợi Tự chắc. Tôi cãi đâu có, tất nhiên tôi không thể làm gì được, nhưng tôi vẫn không muốn, không muốn một chút nào hết.
Chuyện Yến làm tôi liên tưởng tới Thục. Phải. Rồi một ngày nào Thục cũng sẽ nói với tôi như vậy. Tương tự vậy hay không nói gì cả. Thục sẽ lẳng lặng, sẽ thản nhiên bỏ tôi, và có thể tồi tệ hơn nữa, Thục sẽ gửi cho tôi, gửi đích danh, một tấm thiệp báo tin vui, tôi sẽ mở tấm thiệp ra, đọc thấy tên Thục bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Mới mường tượng thôi, tôi đã run người. Tay chân tôi cứng lại, mắt tôi mở trân trối như muốn văng bật khỏi tròng.
Yến thốt kêu lên:
- Anh. Anh, đau em.
Tôi bàng hoàng nhìn lại, thấy hai bàn tay mình nổi gân đang bấu vào vai Yến. Tôi sượng sùng nằm xích ra một chút:
- Anh quên. Anh quên. Xin lỗi Yến.
Yến nhỏm dậy, chống tay, nhìn sát mặt tôi:
- Anh làm Yến sợ quá. Anh làm sao vậy? Anh.
Tôi quàng tay qua cổ Yến, kéo nàng ngã xuống ngực mình, lắc đầu. Tôi kiếm chuyện khác để chống chế hành vi điên rồ vừa qua. Nhưng miệng nói mà sao óc vẫn lởn vởn chập chờn muốn ám ảnh một ngày kia, bên tôi sẽ không còn ai. Không Yến, không Thục, không bè bạn. Không gì hết. Tôi một mình. Tôi trần trụi. Tôi quạnh hiu. Khi ấy, mọi người chắc sẽ nhìn tôi như một con quái vật cần phải lánh xa. Một thứ gì xấu xa đáng ghê tởm. Trong nỗi quẫn cùng nhục thảm ấy, thử hỏi làm sao tôi sống. Làm sao tôi sống cho được cơ chứ. Là gì, tôi đã nghĩ kỹ rồi, cũng được, miễn là tôi có Thục. Miễn là Thục còn mãi mãi như một bóng mát cho đời tôi nương tựa một ngọn lửa, sáng soi cho chân tôi bước tới, cho mắt tôi phá vỡ những vùng bóng tối vây quanh. Cho tôi hài lòng với chính mình rằng, ít nhất, trong đời cũng có được một lần toại nguyện.
Điều này, làm tôi nhớ lại thuở chân thấp chân cao, bước vào cuộc sống, lịch sử tôi xếp thành bởi toàn những lầm lỡ, những thất bại, dở dang. Mỗi lần nghĩ đến mình là một lần tôi lại muốn ứa nước mắt. Tôi vẫn thường cho rằng có lẽ không một thanh niên thứ hai, khổ hơn tôi. Tôi sống thường xuyên với những dày vò âm thầm của quá khứ, xen lẫn với những hối hả gấp gáp của hiện tại. Sự thực chúng ta, tất cả đều là một lũ điên, có khác nhau chăng chỉ là ở chỗ điên với chính mình, hoặc điên trong mắt nhìn của kẻ khác.
Tôi quay vào phòng. Đưa tay lên vuốt mặt, những ngón tay lạnh giá run run làm tôi hãi hùng, ngó quanh quất. Tới giờ tôi mới cảm thấy chung quanh tôi như đang có một đe dọa chập chờn nào đó. Chung quanh tôi, trên đầu tôi dưới chân tôi, hai bên cạnh tôi, đâu đâu, cũng cho tôi cái cảm giác Yến còn lẩn quất: Yến đang nhìn tôi, đang cười ngặt nghẽo. Tôi nghĩ chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, tôi sẽ rời khỏi căn phòng này. Tôi sẽ sống một cuộc đời khác. Sẽ sống như những kẻ chết rồi. Tôi muốn nói đến một cuộc chạy trốn một pha tranh đua gay go với pháp luật. Mặc dù Long Đầu Bạc đã giúp tôi phi tang, đã mang Yến đi. Nhưng sớm muộn gì rồi người ta cũng phát giác ra thủ phạm, tôi. Tôi không thể để mình bị còng tay dẫn độ dọc con ngõ dài hút này ra đến tận đường cái. Tôi không thể để Thục nhìn thấy ảnh tôi trên báo với lời chú thích: “Hung thủ giết cô Yến đã lọt lưới nhà chức trách”. Không thể đem nhục nhã đến cho nhau. Không thể bôi lọ cuộc tình chung hai đứa. Không. Tôi sẽ trốn. Nghĩa là tôi sẽ đào ngũ luôn. Tôi sẽ ẩn trú đâu đó. Tôi sẽ cải dạng sẽ đổi lốt. Tôi tự cho phép mình một buổi sáng để thanh toán tất cả mọi chuyện. Nhưng cái khó khăn đầu tiên mà tôi phải vượt qua, đó là đi đâu? Ai chịu chứa chấp tôi mới được chứ, một khi người ta biết tôi là một can phạm tại đào. Ai chịu giúp tôi? Liệu Hiệp có còn dám đến gần tôi sau khi biết rõ mọi chuyện? Liệu Thục? Nhất là Thục có còn nhìn tôi, như cũ có còn nghĩ về tôi, như cũ, có còn dám tìm đến tôi nữa không? Hay nàng sẽ lại chính là kẻ đầu tiên lẫn tránh tôi.
Trường hợp nào thì tôi cũng không có quyền trách cứ nàng, hay Hiệp. Không thể nhân danh tình thân để ép buộc người khác liên lụy với mình.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt cố chợp ngủ thêm một lát trước khi trời sáng. Nhưng trí óc tôi tỉnh táo quá. Hai mắt tôi như có kẻ nào banh ra. Banh lớn, bắt tôi phải nhìn vào mọi vật. Nhìn chung quanh. Nhìn những cái nhìn cuối cùng, trước khi vĩnh viễn rời xa. Rồi chúng ta không còn một lần nào đặt chân tới chốn này. Thôi cái bàn, cái bàn, anh ngồi viết thư cho em. Thôi ngọn điện ban đêm, soi sáng mặt anh. Thôi cánh cửa bao lần chúng ta nắm lấy. Thôi chiếc giường cũ, nơi chúng mình đã hôn nhau. Nơi chúng mình đã ôm nhau sảng mê trong hạnh phúc chát đắng, trong những giọt lệ thảm thiết đời mình. Thôi em. Thôi Thục. Đừng khinh bỉ anh. Đừng hắt hủi anh. Em có thể xa anh. Em có thể lẫn tránh anh. Nhưng em đừng bao giờ quên rằng, chốn này, nơi này những mơ ước của chúng mình đã từng được nhúm lửa, đã từng được thắp sáng. Anh bây giờ không còn xứng đáng với tình yêu em nữa. Anh bây giờ là một sát nhân. Một tên tội phạm. Anh bây giờ không còn gì để cho em. Không còn gì nữa, để cho em. Không có gì, để cùng em thực hiện giấc mơ èo uột thực hiện những mộng ước nhỏ nhoi, cùng quẫn. Đời anh đã hết. Đã hết. Thôi mẹ. Xin mẹ, xin các anh, các chị tha lỗi cho con, cho em. Xin hãy coi như trong gia đình ta, không có một người, là em. Dù con biết, nếu mẹ hay được mẹ sẽ không bỏ con. Nhưng con không đủ can đảm thú nhận tội lỗi với mẹ. Không thể làm như vậy. Bởi thâm tâm con vẫn không hiểu tại sao, trong một phút, trong một giây ngắn ngủi, con đã giết người. Con vô tội với con nhưng không vô tội với xã hội. Con không trông mong ai hiểu con, thông cảm với con trong chuyện vừa xảy tới. Con chỉ có thể biết với riêng con, rằng con không chủ ý giết Yến. Con không một chút ý thức, khi bấm sâu những ngón tay vào cổ Yến. Con điên mất rồi. Con loạn trí mất rồi mẹ ơi. Hãy coi đây, như những dòng chữ cuối cùng, con viết cho mẹ. Nói với mẹ. Không phải để biện minh, để kêu oan. Con nói với mẹ vì con không còn biết nói với ai, trước khi con không còn cơ hội nào để nói nữa. Thục em. Nếu quả thực định mệnh nhất định chọn anh làm một thứ vật tế thần, chọn anh, làm trái bóng cho những chiếc vợt oan nghiệt, cay đắng, khôn cùng thay nhau đập vụt, thì có lẽ đây là cảnh cuối cùng, trước khi trái banh không còn đủ sức nẩy lên. Nó đã lăn đi và dừng lại. Vĩnh viễn ở một góc nào, một xó nào. Em có nghĩ rằng, chuyện xảy ra là một may mắn ghê gớm cho em không? Em phải mừng lắm chứ nhỉ. Không thể có một cơ hội may mắn hơn, một lý do nào khác, hùng hồn hơn, để em xa anh. Để em trở về với ước muốn của gia đình em. Em sẽ không còn gì để ân hận nữa. Lương tâm em, sẽ không còn gì phải cắn rứt. Mà trái lại, em còn có thể ân hận, là, đã quen anh, đã yêu anh, Thục ơi. Đời mình. Thế đó sao? Tôi ngồi dậy xếp ít quần áo, gom lại tất cả những lá thư của Thục, một phong bì đựng cuống vé ciné và mấy sợi tóc của Thục, bỏ vào một chiếc bao nylon. Tất cả mọi thứ tôi dồn trong một cái túi xách nhỏ. Khi làm việc này, nước mắt tôi lúc nào cũng chỉ chực ứa ra. Tôi còn ham sống. Tôi biết. Vì tôi đang yêu, tôi còn yêu. Tình yêu luôn kéo người ta lên cao, trong những cái hữu lý và vô lý của riêng nó.
Lúc tôi sửa soạn xong thì chuông khóa lễ đầu tiên của nhà thờ bắt đầu gióng. Nhưng tôi nghe sao thấy giống như một hồi chuông báo tử? Hồi chuông đem những lời cuối cùng của tôi, tới mẹ tôi, tới Thục, tới bè bạn, tới những người thân thiết, và luôn những kẻ xa lạ.
Tôi mở cửa ra sân sau, rửa mặt, trở lên, thay quần áo, vào trại. Sống hay chết, tôi chỉ còn mười hai tiếng đồng hồ nữa, để định đoạt.
Sáng bắt đầu cựa mình ở chung quanh.
Ngửa Mặt Ngửa Mặt - Du Tử Lê Ngửa Mặt