Số lần đọc/download: 3904 / 30
Cập nhật: 2015-09-18 18:31:31 +0700
Chương 6
N
hững tiếng nói ồn ào vọng tới phòng ngủ của cô. Cô lầu bầu nhìn đồng hồ để trên bàn ngủ đầu giường. Mới 6 giờ sáng, cô quay đầu về phía kia, cố bỏ qua những tiếng động ồn ào trên sân trước nhà.
- Chẳng lẽ ở đây không ai biết hôm nay là ngày chủ nhật hay saỏ - cô thì thầm.
Mãi nửa đêm hôm qua, cô mới cùng Thiếu tá trở về đến nhà. Một gia đình thân quen đã mở tiệc ăn mừng nhân dịp 25 năm ngày cướị Diana định không đi vì chẳng hề có ý định muốn gặp lại các bạn bè xưa sẽ có mặt trong buổi tiệc. Nhưng Thiếu tá yêu cầu mãị Ông cho rằng cô quá tự cô lập và biệt lập mình nên phải đi khỏi dt thường xuyên hơn. Khi ông dọa sẽ đi dự tiệc một mình, cô phải đầu hàng vì sợ rằng nếu không ai để ý đến ông, có thể ông sẽ sa đà quá mức chịu đựng.
Hơn nữa, lời mời này còn tỏ ra rất hữu ích vì giúp cho Diana có được lý do chính đáng để từ chối Guy khi Guy rủ cô cùng đi vào thành phố. Không phải vì cô tuân theo lệnh Holt đã ban ra cho cô ba ngày trước đó mà chính vì cô không muốn để tình cảm chi phối hoàn toàn trong những chuyện liên quan đến Guỵ Mặt khác, cô cũng không muốn làm anh bị tổn thương. Điều đó có nghĩa là cô đã thành công trong việc ấy, nhưng cô phải thú nhận với mình rằng chủ yếu là bởi sự can thiệp thô thiển của Holt. Người đàn ông này đã giao cho con trai mình nhiều công việc tới mức Guy bận rộn suốt ngày từ lúc trời sáng cho tới khi trời sập tối và do vậy chẳng còn có thời gian chạy theo Diana.
Những giọng nói vọng lại qua cửa sổ nghe có vẻ hơi bực bộị Rồi tiếng cánh cửa nhà đóng sập lạị Dần dần nỗi bực tức của Diana bị trí tò mò đánh bạị Cô tung chăn, gạt lại mái tóc đen xõa trước mặt và chạy lại bên cửa sổ.
Mọi hoạt động dường như tập trung vào một nơi nào đó trong chuồng ngựa, nằm ngoài tầm nhìn của cô. Diana thấy Thiếu tá đi về phía đó. Những bước chân vội vàng của ông để lộ rằng tín hiệu báo động đã được phát rạ Đã xảy ra chuyện gì đó. Cô nhăn trán suy nghĩ, vội vàng trút bỏ bộ quần áo ngủ, mặc quần áo và xỏ vội chân vào đôi dép, lúc cài nốt cái nút áo khoát cuối cùng cô đã chạy ra khỏi nhà.
Xung quanh chuồng ngựa ồn ào hối hả, nhưng đặc biệt hỗn loạn là ở chuồng thả. Diana chạy về phía đó. Hệ thần kinh của cô như lên cơn sốt khi nỗi sợ hãi của cô mỗi lúc một tăng. Một con ngựa đực nào đó đã đổ bệnh hay saỏ Có ai bị thương không?
Cô thấy Thiếu tá đứng giữa hai cái cột cổng chuồng thả to cùng với Holt và 2 người đàn ông khác. Những thanh chắn ngang xếp chồng đã được thả xuống. Cô chạy ào qua, vội hỏi:
- Có chuyện gì vậỷ xảy ra chuyện gì thế?
Nói chưa hết câu, cô đã thấy được câu trả lời.
Con ngựa đực hung nâu nằm trên mặt đất, chết cứng đờ.
- Trời ơi, con Shetan! - theo bản năng, cô tiến về phía nó một bước.
Khi ấy cô thấy những miếng thịt tơi tả bị xé ra từ ngực và cổ con vật. Mặt đất xung quanh đống thịt ngựa đẫm máu, động mạch cổ con ngựa đã bị cắn đứt. Cô thấy bụng mình đau thắt và cô lảo đảo quay đi khỏi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nàỵ Cô lao chúi về phía Thiếu tá và nhận cảm được một cánh tay khoác ngang vai đỡ lấy cô, an ủi cô. Cô gục mặt vào ngực ông, cố xua đẩy hình ảnh con ngựa da thịt bị xé tơi tả vẫn hiện ra trước con mắt tinh thần của cô.
- Holt ạ, bác sĩ thú y đang đến đây! - một người đàn ông nói và Diana tự hỏi như trong cơn hôn mê: để làm gì nhỉ? Shetan chết rồi cơ mà? - Không thể tin được - Thiếu tá nóị Ngực ông phồng lên trong tiếng thở dài buồn bã - Con Fath bị thương nặng tới đâủ
Cái tên này thường xuyên nhập vào tiềm thức của Dianạ Fath là con ngựa đực màu nâu sẫm Thiếu tá đã mua cách đây mấy năm để thay thế con ngựa giống hung nâu đã già.
- Khó nói được điều đó - Holt trả lời - nó bị mất nhiều máu.
- Sao có thể xảy ra chuyện này được nhỉ? - Thiếu tá hỏi.
Diana nhấc đầu ra khỏi ngực ông khi lờ mờ hiểu ra được rằng 2 con ngựa này có liên quan đến nhau.
Cô vẫn thường nghe về việc lũ ngựa đực đấu chọi nhau, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy kết quả của những sức phá hủy sản sinh ra trong các cuộc đấu chọi ấy.
- Tôi thề rằng hôm qua tôi đã đóng chốt cửa này mà - mặt Guy tái nhợt khi trả lời câu hỏi của Thiếu tá.
- Tôi cũng không quả quyết rằng anh đã quên làm việc ấy - cha Diana đáp lại.
- Sáng nay, cả hai cánh cổng đều vẫn đóng - Holt chen lời.
Diana nhìn quanh chuồng thả, mắt tránh nơi con ngựa chết nẳm. Mặt đất bị quần bới bởi những vó ngựa hoang dạị Vài nơi quanh hàng rào, những thanh chắn trên cùng bị gẫy, giờ trẹo nghiêng xuống.
Rube tiến lại phía họ, nói.
- Dường như con Fath đã chạy quanh trong chuồng thả này cho tới khi tìm thấy được chỗ kém vững chắc ở hàng ràọ Có nhiều dấu chân ngựa trên tấm ràọ Chắc nó đã đặt chân sau lên đó để thử độ bền vững của hàng ràọ Khi tìm được chỗ thích hợp nó dùng vó dập cho tới khi thanh gỗ gẫy và nó có thể nhảy qua được. Rồi nó chạy lại đây, lại làm hết như vậy cho tới khi xâm nhập được vào chuồng của con Shetan. Theo tôi, đó là khả năng duy nhất.
- Cách giải thích của ông có một điểm không đúng, ông Rube ạ - Holt đáp lại, giọng khô khan - Sao con Fath lai nhảy khỏi chuồng này sau khi đã giết chết con Shetan? Sao nó không quay về chuồng mình? Nhìn vết thương sâu toác ở đùi phải chân trước nó, tôi không tin rằng sau cuộc đánh nhau được qua chuồng thả này.
- Đó là một câu đố hóc búa - Rube lắc đầu nói & nhổ bã thuốc nhai trong miệng.
- Chẳng lẽ không có ai nghe thấy chúng đánh nhau hay saỏ - Diana hỏi - chẳng lẽ không ngăn chúng đánh nhau được hay saỏ
- Chuyện này xảy ra đêm qua - Holt nói, như thể đó là lời thích - rõ ràng vào lúc nào đó trước nửa đêm vì sau đó tốp người dự tiệc đầu tiên trở về.
Thiếu tá nhăn trán.
- Tôi nghĩ có Guy ở nhà để canh gác trong khi các người khác đi vào thành phố.
Holt không trả lời.
- Thưa ông, tối qua tôi say rượu. Tôi đã đi ngủ lúc chín hay mười giờ đêm gì đó. Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông.
- Anh làm tôi rất thất vọng, Guy ạ.
Diana biết mấy lời chê trách ngắn ngủi này có sức nặng như thế nào. Cô cũng cảm thấy mình chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra. Cô đoán Guy say rượu vì tối qua cô đã không cùng anh đi vào thành phố.
- Bây giờ sự việc đằng nào cũng xẩy ra rồi, không thể làm được gì nữa? - Holt nói - con nhốt con ngựa cái ở đâu?
Guy ngơ ngác nhìn cha, hỏi lại.
- Con ngựa cái nào?
- Con Cassie, con ngựa cái bốn tuổi đưa đến đây để đẻ lứa đầu tiên với con Shetan - câu trả lời mang đầy vẻ sốt ruột.
- Khi con thấy 2 con ngựa đực ở đây thì chẳng thấy nó đâu cả. Con quên bẵng lẽ ra nó cũng phải ở đây nên chẳng đi tìm nó. - Guy trả lời, toàn thân bủn rủn. Holt cố nén câu chửi rủa, quay người đi về phía thanh rào chắn bị gẫy. Diana doĩ mắt nhìn theo, tìm kiếm ở phía xa trên sa mạc & bãi cỏ dài sau dãy chuồng thả. Nhưng cô chỉ nhìn thấy màu hung thẫm của lũ bò đang gặm cỏ. Chẳng hề thấy bóng dáng con ngựa trắng nàọ Con ngựa đực này sẽ nổi bật ở bất cứ nơi nào trong núi cũng như trên đồng cỏ.
- Con ngựa đực này có thể là dòng giống của loại ngựa trắng ở một điền trang nào đó đã trờ nên hoang dại - Holt đáp lại - nó không nhất định phải hoàn toàn trắng. Nó có thể đốm trắng.
- Nhưng nếu nó trở thành ngựa hoang thì sao nó lại mò đến đâỷ - diana hỏi - đến nay, lũ ngựa đực hoang chưa lần nào chòng ghẹo những con ngựa cái của chúng ta.
- Điều ấy không loại trừ khả năng nay - Thiếu tá trả lời - con ngựa đực này có thể còn quá non hoặc đã quá già nếu không lôi kéo được lũ ngựa cái hoang trong đoàn khỏi bầy ngựa đực khác. Những bằng chứng ở đây hình như đã khẳng định lập luận của Holt.
- Điều đó cũng có thể giải thích được cả vì sao con ngựa cái kia biến mất - Holt tiếp lời.
- Chúng ta phải nhờ chính quyền địa phương can thiệp - Thiếu tá nói.
- Để làm gì cơ chứ? - Holt đáp lại - Khi chưa thật hoàn toàn chắc chắn rằng một con ngựa đực hoang đã bắt cóc ngựa cái của chúng tạ Chính phủ sẽ thấy chưa cần phải cho truy lùng mấy con ngựa đi mất của chúng ta.
Thiếu tá vẫn luôn tuân thủ nghiêm khắc tất cả các quy định. Cho nên Diana ngạc nhiên thấy ông không bác bỏ ngay đề nghị của Holt trước hết hãy tránh đi con đường của pháp luật. Vẻ ngạc nhiên của cô càng tăng lúc nhìn thấy ánh mắt ngời ngời của chạ Sự công nhân có che đậy nhưng rất rõ ràng như thể ông khâm phục Holt vì anh không vi phạm luật pháp mà chỉ luồn lách qua những kẻ hở của luật pháp.
- Đúng, nếu làm vậy chẳng khác nào quẳng tiền thuê người dân qua cửa sổ - Thiếu tá nói - nhat là khi chính chúng ta phải tự chịu trách nhiệm về đàn gia súc của mình..
Vết hằn bên mép Holt trũng sâu xuống lúc anh hài lòng mỉm cười.
- Ông có khoẻ không, thưa Thiếu tá? Ông có thể chỉ huy công việc ở đây vài ngày được không? Anh Floyd Hunt rất thành thạo công việc. Tôi sẽ giao cho anh ta để mắt tới mọi công việc rồi cùng Guy và ông Rube đi tìm mấy con ngựa cái.
- Được, Floyd có thể đảm nhiệm được công việc. Tôi nghĩ với sự giúp đỡ của anh ta có thể ngăn điền trang không bị lụn bại trong thời gian anh vắng mặt. Ước gì tôi có thể đi cùng với các anh nhỉ!
Con tim Diana bỗng đập rộn ràng. Sau những cuộc trao đổi về việc tìm lại những con ngựa cái bỏ đi mất tích cchính là dự định săn đuổi lũ ngựa hoang để giành lại bầy ngựa cáị Ý nghĩ này làm trí tưởng tượng của cô bay bổng. Đó là một thách thức, một cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà đến nay cô chưa hề trải qua bao giờ.
- Tôi đi cùng! - cô nói, giọng quả quyết.
Đầu Holt giạt chúi về phía cô. Đôi mắt xám của anh nheo lại.
- Đây chẳng phải là một cuộc đi dạo mát đâu.
- Tôi biết. Đấy là chuyến đi vất vả trên hoang thổ. Nhưng tôi đủ sức để đương đầu với các khó nhọc này và sẽ không phàn nàn gì đâụ Anh cứ hỏi Thiếu tá thì sẽ rõ - Cô bất chấp anh muốn hay không cho cô đi cùng. Cái chính là cô muốn đi cùng - ngoài ra tôi còn là đầu bếp giỏi cho lán trại ngoài trời.
Guy sẵn lòng ủng hộ Diana.
- Chỉ riêng điều đó cũng đủ là lý do để cho Diana đi theo.
Nhưng tất nhiên Guy có những lý do cá nhân riêng của mình khiến anh đứng về phe với cô. Anh hy vọng dọc đường sẽ được gần gũi Diana hơn ở điền trang - Niềm hy vọng chẳng hề khiến Diana phải trình bày mong muốn của mình. Và việc Guy muốn cô đi theo cũng chỉ làm cho Holt càng thêm sự cố gắng làm tất cả để cô phải ở nhà.
Chắc chắn anh ta sẽ thành công nếu cô không có được sự ủng hộ từ phe có ảnh hưởng hơn.
- Thiếu tá ạ! - Diana quay về phía cha mình - Con muốn đi cùng.
Từ khi cô trở về điền trang tới nay Thiếu tá chưa nào thấy vẻ rạng rỡ trong đôi mắt cô như lúc nàỵ Gương mặt cô lại tràn trề niềm vui cuộc sống - như vào lúc trước cuộc hôn nhân thất bại của cô. Vẻ ngập ngừng vừa toát lên từ cái nhìn của ông chuyển biến thành sự đồng tình.
Holt nhận ra điều đó cùng lúc với Diana.
- Chúng tôi sẽ ngủ ngoài trời, thưa Thiếu tá - anh lưu ý ông già - ba người đàn ông và một phụ nữ sẽ..
- Tôi đã là người lớn, vượt xa mốc tuổi thành niên và đã li dị. Bây giờ tôi không cần phải được chiếu cố hay cân nhắc vì lý do đạo đức nữa - cách đây mấy năm, luận cứ của Holt rất hiệu lực. Nhưng Diana quyết tâm bằng mọi cách ngăn anh thuyết phục được cha mình lần nữa.
Nhưng Thiếu tá đồng ý với cô.
- Trong tình hình này, tôi thấy chẳng có lý do gì để nó không đi cùng cả.
Bây giờ, hoặc là Holt phải đưa ra luận điểm mới hoặc phải tiếp nhận quyết định của Thiếu tá. Anh nhún vai chịu thua cuộc.
- Nếu ông nghĩ vậy - anh nhìn Dianạ Con mắt anh chẳng hề mang dấu vết của vẻ thân thiện. - một giờ nữa chúng ta sẽ khởi hành sau khi thắng yên ngựa & chuẩn bị đủ dự trữ đi đường.
- Tôi sẽ có mặt đúng lúc - cô đảm bảo với anh, miệng nở nụ cười đắc thắng. Ánh mắt của anh vuốt ve cơ thể & nhắc cô rằng cô vừa mới ngủ dậy - Bây giờ xin phép anh..cô quay người chạy vào nhà..
Một giờ sau, họ tề tựu ở sân và lên đường. Ông Rube cưỡi ngựa lên đường. Vì phải lần theo dấu vết nên họ đi rất chậm. Lúc mặt trời đứng chiếu thẳng đỉnh đầu, họ tới được chân rặng núị Họ phải dừng lại nhiều lần để lũ ngựa nghỉ hồi sức sau chặng đường vất vả dưới nắng như đổ lửạ Bữa trưa của họ là bánh kẹp xúc xích mà bà Sophie đã chuẩn bị cho.
Buổi chiều, dấu vết mất hẳn trên đá sỏị Holt giao cho Guy & Rube nhận nhiệm vụ tìm dấu vết ở các phía và ra lệnh cho Diana ở lại bên mình.
Khi chỉ còn lại 2 người ở lại, cô hỏi anh, giọng châm biếm.
- Anh có hơi đề cao vai trò bảo vệ che chở không đấy, Holt?
- Cô nghĩ vậy ư? - anh lạnh nhạt nhìn cô - Guy nghĩ rằng nó yêu cô. Cô có đáp lại tình yêu của nó không?
Cô lảng tránh cái nhìn của anh ta.
- Chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh cả.
- Như thế cô đã trả lời câu hỏi của tôi rồi.
- Thế ư? - cô đáp lại, vẻ thách thức - và câu trả lời của tôi như thế nàỏ
- Nó chả là gì đối với cô cả. Cô chỉ lợi dụng nó giống như thuở xưa nó còn là một cậu bé. Cô chỉ thỉnh thoảng quan tâm tới nó và..cũng chỉ những khi cô thích. Rồi cô làm nó bị tổn thương. Nhưng tôi sẽ không cho phép bây giờ cô làm nó xụp đổ.
Diana không chối cãi thái độ của mình trước kia.
- Tôi quý mến Guy.
Trong đôi mắt xám của anh lộ rõ vẻ nghi ngờ.
- Ít nhất trong chuyến đi này cô sẽ không thành công trong việc tăng ảnh hưởng đối với Guỵ Cho nên tốt nhất cô hãy quên đi ý nghĩ này đi.
- Tôi đi theo để cùng săn lùng những con ngựa cái bỏ đi. Anh không thấy đã đến lúc kết thúc bài giáo huấn và nên tìm dấu vết thì hay hơn sao?
Ánh mắt họ gặp nhau. Đó là cuộc đấu tay đôi của hai sức mạnh ý chí mà không ai giành được phần thắng về mình vì tiếng kêu của Rube đã kết thúc nó một cách thô bạo. Rube đã phát hiện ra dấu vết của 2 con ngựa sau khi chúng đi ngang qua lòng cạn ở một khu suối. Họ lại lần bước theo.
Chiều tà, Diana bắt đầu cảm nhận được tác động của cả ngày ngồi trên yên ngựa. Bắp chân cô cứng lại, má đùi trong đau nhói vì thường xuyên cọ sát vào da yên ngựa. Cô là người cuối cùng xuống ngựa khi họ dừng lại nghỉ ngơi mười phút. Guy đưa tay đỡ cô xuống.
- Cám ơn anh - cô mỉm cười, nhưng mệt mỏi, ngồi thả người ra sau cho đỡ mỏi lưng.
- Em cần anh xoa bóp không? - Guy đùa hỏi.
- Đừng rủ rê quyến rũ tôi - cô nói, mặt nhăn nhó vì đau đớn, nhưng đồng thời thận trọng liếc nhìn Holt.
Guy dõi theo ánh mắt này, và mắt anh nheo hẳn lại.
- Anh đoán rằng ông ấy đã nói gì với em.
- Về cái gì? - cô hỏi, giả làm vẻ thản nhiên như không và với tay lấy bình nước uống.
- Về chúng ta!
- Ông ấy đã nói với anh rằng đã trao đổi với tôi về việc này hay sao?
- Không, anh đã nói thẳng với ông ấy rằng đừng nhúng mũi vào chuyện này vì nó chỉ liên quan đến một chúng tôi.
- Điều đó chắc chắn không làm cho ông ta thích thú - Diana đưa bình nước lên miệng.
Uống một ngụm nước nóng như vừa được đun sôi cô vặn nắp bình lại, treo vào mũi yên cương ngựa. Con ngựa đổi vị trí đứng và che cho họ trước ánh mắt của Holt. Guy tận dụng ngay cơ hội này, vòng tay ôm ngang hông Diana & xoay người cô lại phiá mình. Cơn thèm khát gắng gượng lắm mới kiềm chế được lộ rõ trong đôi mắt anh.
- Diana.. - Anh thì thầm - Từ lúc chúng ta gần gũi nhau đến nay, anh tưởng đã hàng thế kỷ qua.
- Đừng thế Guy. - cô im lặng nhìn vào cổ áo để mở của anh.
- Tối hôm qua, anh muốn gặp em quá.
- Tôi đã giải thích cho anh rằng không thể được rồi - Cô nhắc anh.
- Anh biết em phải đi cùng cha em tới bữa tiệc ấy. Nhưng suốt cả ngày anh nhớ em quá, anh muốn gặp em, trò chuyện với em & ôm hôn em. Nhưng Holt đã tròng vào cổ anh không biết bao nhiêu là công việc đến mức chẳng có lấy một phút ngơi tay. Anh đã rất mừng về buổi tối cùng đi với em.. mà rồi lại có bữa tiệc đáng nguyền rủa kia.
- Việc này không thay đổi được.
- Tất nhiên là không được. Nhưng suốt cả buổi tối, anh khôn nguôi nhớ em, nhớ em, nghĩ đến em như suốt bao nhiêu năm nay anh chỉ nghĩ và nhớ đến em. Tối hôm qua anh còn đau khổ hơn vì anh cô đơn trong khi em vui thú với bạn bè của mình. Anh uống một cốc beer, rồi thêm một cốc nữa. Chẳng lâu sau, anh tự hỏi mình không biết liệu..
- Guy, thôi đi anh! - giọng nói ghen tuông của anh làm cô cảm thấy đau nhói.
- Anh biết - anh thở dài nói - em không muốn nói quan hệ giữa chúng ta phát triển tới kết quả nào. Nhưng anh không cưỡng lại được tình cảm của mình, Diana ạ. Anh yêu em từ lâu lắm rồi. Và thật tuyệt vời làm sao bây giờ anh chẳng còn phải che dấu điều đó nữa. Nếu em muốn, anh sẽ trèo lên đỉnh núi cao nhất để thét to điều đó. Ở bên em, Diana ạ, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trần gian này.
- Anh đừng nói như thế.
- Anh biết, anh biết mà - bàn tay anh âu yếm vuốt ve hông cô - bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, và đó là điều quan trọng nhất đối với anh, Diana ạ!
- Lúc này giọng anh trở nên thôi thúc - chiều tối nay khi ngủ trại, em nhớ trải đệm ngủ của mình bên cạnh anh nhé. Anh biết chúng ta chẳng thể làm được gì cả vì còn có Holt và Rube ở bên cạnh. Nhưng chỉ biết có em nằm bên cạnh đã bao hàm ý nghĩa to lớn đối với anh như thế nào.
- Cô nghẹn ngào bác bỏ đề nghị cảm động của anh.
- Không, Guy ạ. Tôi không thể làm được việc ấy - cô gắng gượng thoát khỏi vòng tay anh.
- Tại sao không? - anh hỏi, bối rối về lời từ chối của cô.
- Như thế chẳng tiện chút nào - cô lắp bắp.
Anh im lặng trong khoảnh khắc một nhịp đập của con tim. Rồi anh hỏi, giọng mang vẻ cay đắng.
- Có chuyện gì vậy? Em không hài lòng về anh hay sao? Em là con gái của Thiếu tá trong khi anh chỉ là một anh chàng vô gia cư làm việc cho cha em.
Diana đứng lùi lại một bước và lặng nhìn anh.
- Đấy chẳng phải là lời nói của anh - cô buộc tội anh - Holt đã nói thế, đúng không? và anh đã tin ông ta. Vì thế mà tối hôm qua anh đã uống rất say.
- Không, anh không tin ông ta - Guy chối nhưng anh không chống lại nổi ánh mắt sắc của đôi mắt xanh.
- Nhưng ít ra ông ta cũng thành công trong việc làm anh nghi ngờ tới mực tự hỏi rằng..
- Em hãy quên điều ấy đi - Anh ngắt lời cô - thực tâm anh không nghĩ như thế.
Diana nhận ra quá muộn rằng lẽ ra cô nên im lặng thì hơn. Nhưng khi bản năng của mình nói ra với cô rằng chỉ Holt mới có thể chia rẽ hai người đến như thế, cô đã phản ứng hoàn toàn bộc phát. Và như thế cô lại làm cho Guy tin rằng cô yêu anh nhiều hơn thực tế. Cô tự nguyền rủa mình. Ý nghĩ về Holt như chiếc khăn đỏ che mắt cô và rồi lần nào cũng vậy, lý trí như bị tê liệt. Cô chuyển sang thế tấn công mà không đắn đó cân nhắc.
- Thôi được, Guy ạ. Chúng ta sẽ quên điều ấy - cô nói & cố gượng nở nụ cười.
- Diana, anh..
- Tấm đệm dưới yên con ngựa của con bị lệch - Holt đến thật đúng lúc để kết thúc câu chuyện giữa 2 người - con nên sửa lại, nếu không sẽ phải cưỡi con ngựa bị thương ở lưng.
Guy chỉ hơi ngập ngừng.
- Vâng, con sẽ lo việc ấy - anh nói và đi khỏi.
Diana bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Holt. Anh ta sẽ làm mọi cách để cô rất hiểu khi mới gặp riêng được Guy. Quyết tâm này như được hằn in trên những đường nét rắn rỏi quanh miệng anh.
Cô vênh mặt, thách thức, nhưng Holt thản nhiên quay người đi về phía con ngựa của mình.
Mười phút sau, Diana gắng gượng lắm mới nhấc nổi cơ thể như đang muốn phản kháng lại của mình lên yên ngựa. Cả những người khác cũng đã sẵn sàng tiếp tục truy tìm dấu vết. Đi được 2 cây số, họ đến một ngọn đồi & một thung lũng trải dài ra trước mặt họ. Holt dừng ngựa đứng trên đỉnh đồi, với tay vào túi yên ngựa lấy ra cái ống nhòm.
Anh dùng ống nhòm xem xét kỹ lưỡng thung lũng. Diana nheo mắt nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Anh nhìn gần hết vòng quanh thung lũng thì chợt dừng lại, như dán mắt vào vật gì đó làm mình hết sức quan tâm.
- Anh thấy gì không? - Rube hỏi.
Holt buông ống nhòm, ánh mắt vẫn chốt ở điểm đó. Anh đưa ống nhòm cho Rube và nói.
- Ông hãy xem dưới khe núi kia!
- Có phải con ngựa đực không? - Diana hỏi.
Phải vài giây sau Rube mới trả lời và trống ngực Diana đập rộn vì hồi hộp.
- Chứ còn ai vào đấy nữa! - rồi ông nói - rồi ông nói - con ngựa đực trắng đáng nguyền rủa! Nếu không tận mắt nhìn thấy chắc chẳng bao giờ tôi tin cả. Nó to lớn hơn bầy ngựa hoang bình thường. Tôi đoán cao khoảng mét rưỡi.. Trông nó dữ tợn làm sao.. Nó đang đấu mắt với tôi đây.
- Chúng ta đang đứng ở đầu nguồn gió - Holt giải thích - Có lẽ nó đã đánh hơi thấy chung ta.
- Ông có thấy con ngựa cái không, ông Rube? - Guy hỏi - mấy con ngựa cái có ở bên cạnh không?
Rube nhìn qua ống nhòm xục xạo xung quanh, đáp:
- Có thể chúng đang gặm cỏ đâu đó dưới chân khe núi. Tôi chẳng thấy chúng. Ồ, bây giờ anh bạn ngựa đực của chúng ta bắt đầu di chuyển. Có thể nó không thích thú gì khi phát hiện ra chúng ta. Các bạn hãy xem kìa! Xem kìa! - ông để cái ống nhòm vào tay Holt, vẻ mặt bị kích thích cao độ. Chưa kịp đợi người kia đưa ống nhòm lên nhìn, ông đã hỏi:
- Anh nhìn thấy nó không?
Diana để ý thấy Holt nhăn trán. Cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Đây là một con ngựa chiến hung hăng! - Rube thét lên.
- Nó phi kiểu đi pas - Holt tiếp lời như thể giải thích. Giọng anh lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
- Kiểu đi pas là kiểu gì? - Diana ngập ngừng hỏi.
- Có nghĩa là khi nó chạy, cả 2 chân ở một bên thân nó đều đặt về phía trước - Holt giải thích.
- Vậy ra anh cũng đã nhìn thấy à! Quỷ tha ma bắt nó đi - Rube vỗ đuì, hài lòng - thế mà tôi đã nghĩ bị con mắt mình đánh lừa - chưa bao giờ Diana thấy ông già chăn ngựa vui thích đến mức cực độ ấy - thật là một tin giật gân. Những người khác sẽ tròn xoe mắt ngạc nhiên khi nghe tin này.