It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
5
iana chọn khách sạn Embassy, phần vì đến đây bao giờ nàng cũng gặp được nhiều người quen biết, đúng hơn là nhiều người hâm mộ nàng. Nàng rất muốn lên giá trong con mắt Ian. Đối với một phụ nữ, việc quen biết ba phần tư số khách ăn tại một nhà hàng bao giờ cũng tạo cho bà ta hoặc cô ta niềm kiêu hãnh, cảm giác tự tin, là thứ rất cần thiết để chinh phục nam giớ.
Chủ nhà hàng dẫn hai vị khách quý đến chiếc bàn ở vị trí đẹp nhât. Đấy là chuyện thường lệ, bởi bất cứ đến đâu, Diana cũng được chủ nhân mời đến vị trí đẹp nhất, thường ở giữa phòng ăn. Lúc đi đến bàn, dọc đường Diana ra hiệu, chào và nói đôi chút với vài ba người. Nàng và Ian vừa ngồi xuống, lại một số khách ăn nữa kéo đến hỏi thăm nàng. Diana giới thiệu Ian và lập tức bạn bè của nàng đều chăm chú quan sát Ian một cách không cần giấu giếm. Mọi người đều biết quá rõ tất cả đàn ông "bám theo" Diana, cho nên bây giờ việc xuất hiện một nhân vật mới toanh làm họ tò mò.
Sau khi ngồi yêu chỗ và gọi thức ăn, Diana bỗng nhiên thấy bối rối vì cuộc trò chuyện sắp diễn ra sẽ khá khó khăn với nàng. Diana quen chuyện phiếm về những thứ tầm thường, phần lớn là xung quanh những lời đồn đại, những chuyện ngồi lê đôi mách về những người quen biết. Bây giờ nàng phải đối mặt với một con người không cùng tầng lớp, có thể nói là xa lạ, Diana thấy bối rối như hồi nàng mới "nhập hội" ngày nào.
Diana mỉm cười hỏi:
- Ta nói chuyện gì bây giờ?
Ian cũng mỉm cười đáp lại:
- Nói cách khác thì chúng ta sẽ tiểu khiển cách nào đây.
- Tùy ông, - Diana vội vã đáp.
Ian nói:
- Tôi không có ý định tiêu khiển cùng tiểu thư. Tôi và tiểu thư từ hai thế giới quá khác nhau.
- Thế giới của tôi là thế giới phù phiếm, Diana bổ sung.
Và nàng ngạc nhiên thấy Ian không coi đó là câu nói đùa.
- Tiểu thư nói thật đấy chứ?
- Không phải ai cũng là nhà thám hiểm và lập nên những kỳ tích tại nơi biên khu của đế quốc chúng ta, - nàng nói giọng mỉa mai.
- Đúng thế. Chỉ những người nào bị phái đến nơi đó thôi, -Ian sôi nổi nói.
Diana quăng cho chàng cái nhìn giận dữ. Nàng thấy căm ghét người đàn ông này. Nhưng chợt nhớ "kế hoạch" của mình, nàng vội ghìm lại, rồi nhoẻn một nụ cười thật tươi, nói:
- Ông kể về Jack cho tôi nghe được không?
Ian thuật lại bằng lời lẽ bình thản. Nhưng càng kể chàng càng bị cuốn theo câu chuyện. Chàng kể lại một trượng hợp gay cấn và giọng xúc động của Ian làm Diana xúc động theo.
Ian kể Jack Melbourne đã đến châu Phi trong hoàn cảnh nào và đã xin tình nguyện gia nhập đoàn thám hiểm, đi sâu vào những nơi hoang vu trong lòng châu Phi, những nơi người da trắng hầu như chưa đặt chân đến. Ian đã kể những hiểm nguy cho Jack nghe, nhưng Jack nhất định đi. Jack nói rằng anh ta thích một cuộc sống đầy hiểm nguy như vậy.
Ian nói:
- Thời gian đầu, cậu ta không nói gì đến tiểu thư. Phải đến lúc tôi với cậu ta thành đôi bạn thân thiết, cậu ta mới tâm sự là cậu ta yêu tiểu thư đến mức nào. Và trong một số năm, câu ta vẫn ôm hy vọng ngày nào đó vận may sẽ đến với cậu ta. Nhưng rồi dần dần Jack hiểu ra rằng tiểu thư không ưa cậu ta. Điều phát hiện đó đã giáng một đòn rất mạnh lên tâm hồn Jack, vốn đa cảm và có phần nhu nhược. Cậu ta bèn quyết định chấm dứt nỗi đau khổ hành hạ cậu ta. Thế là cậu ta bỏ nhà sang châu Phi. Theo tôi nhận xét thì cậu ta chịu ảnh hưởng của những người nói rằng những ai muốn quen thì đất châu Phi hoang dã và đầy hiểm nguy là nơi tốt nhất để tìm thấy niềm an ủi. Thậm chí tôi còn hơi lạ là tại sao cậu ta không tìm sự quên lãng trong công việc đi săn ác thú.
"Thoạt đầu, tôi đánh giá Jack là người yếu đuối, nhưng dần dần, tôi thấy tôi đã lầm. Jack có một ý chí mãnh liệt. Sức khỏe không nhiều lắm nhưng bất kể gặp hoàn cảnh khó khăn đến đâu, Jack cũng giữ được thái độ điềm tĩnh, vui tươi. Tôi và Jack đã trải qua những hoàn cảnh nghiệt ngã. Nhiều người khác mất tinh thần nhưng Jack thì không. Chỉ có điều tôi đã quen với những gian khổ ở đó, trong khi Jack chưa quen. Cậu ta bị ngã bệnh và phải chịu đựng những đau đốn thiếu thốn khủng khiếp, trong khi cậu ta lại quen hưởng cuộc sống đầy đủ, êm đềm của xã hội văn minh. Tuy vây, Jack không hé miệng kêu ca, vẫn giữ được tinh thần vui tươi. Cậu ta còn động viên chúng tôi, tôi- người đã quen chịu đựng những gian nan thiếu thốn nhất, và những người da đen- là những người sinh trưởng ở đó. Chỉ có một thứ tôi nhận thấy ở Jack là nỗi nhớ quê hương của cậu ta dữ dội đến mức tôi không hiểu nổi"/
"Chưa bao giơ tôi yêu một phụ nữ như Jack đã yêu tiểu thư. Và Jack liên tục bị cảm giác cô đơn hành hạ, cảm giác chỉ mình tiểu thư có thể làm dịu được cho cậu ta. Jack đã giấu kín nỗi đâu khổ đó cho đến lúc cơn sốt rét ác tính làm cậu ta mê man, cậu ta mới thốt lên niềm tâm sự đó trong lúc mê sảng. Bấy giờ tôi mới hiểu, thái độ vui vẻ của Jack chỉ là cái vỏ che đi nỗi đau khổ mênh mông kia. Hết ngày này đến ngày khác, giờ này đến giờ khác, cậu ta mê sảng gọi tên tiểu thư. Thú thật đến lúc đó tôi mới hiểu, thì ra một phụ nữ xinh đẹp có thể giết chết người đàn ông yêu họ. Việc Jack chết, tôi kể với tiểu thư rồi. Cậu ấy đã dũng cảm tự sát để đồng đội được sống".
Ian ngừng lại, và ký ức đang đưa chàng về miền đất hoang dã, đầy hiểm nguy của châu Phi.
Đột nhiên Diana kinh ngạc, bây giờ nàng mới nhận ra dàn nhạc vẫn chơi và các cặp trai gái vẫn ôm nhau quay cuồng trên sàn nhẩy từ bao giờ. Và nàng cũng phát hiện thức ăn đã được hầu bàn bưng đến từ lâu mà nàng chưa hề đụng dao nĩa đến. Cũng như ly sâm banh vẫn còn đầy nguyên.
Nét mặt Ian khép lại, vẫn còn bị ấn tượng mạnh của hình ảnh Jack cũng như cái chết của anh ta và nét mặt đó đưa Diana trở lại thực tế. Thì ra "hắn" căm thù mình! Hắn cho rằng mình là nguyên nhân cái chết của anh chàng Jack bạc nhược kia.
Bỗng Diana thoáng nghĩ, cần phải thanh minh chuyện này, cần phải cho Ian biết rằng nàng đâu muốn Jack yêu nàng một cách điên rồ như vậy.
Diana biết nàng quả có cố tình quyến rũ một số nam giới nào đó, nhưng với Jack thì hoàn toàn không. Nàng có tình cờ gặp Jack một số lần, và trước khi nàng cảm thấy Jack yêu nàng tha thiết, Jack đã thổ lộ tình yêu và nàng nhẹ nhàng khước từ, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Ngay lúc đó nàng đã nhận thấy sự thất vọng hiện lên trong cặp mắt Jack. Anh ta quá yêu nàng, nhưng lại cũng quá non nớt, chưa biết cách chứng minh tình cảm đó ra với người mình yêu. Những lúc không gần nàng, Jack đau khổ, nhưng khi gặp nàng anh ta lại nói giọng cay cú và ghen tuông.
Tình trạng đó lên đến đỉnh cao hôm Jack sỉ nhục người đàn ông đi với nàng. Hôm đó Diana bị đẩy ào tình trạng rất khó xử và nàng buộc nói thẳng ra với Jack là nàng không có tình cảm nào với anh ta và nàng muốn sẽ không bao giờ phải nhìn thấy anh nữa.
Một tuần sau, không thấy mặt Jack và cũng không thấy những cú điện thoại anh ta liên tiếp gọi đến, Diana hơi ngạc nhiên. Hỏi thăm nàng mới biết Jack đã ra nước ngoài. Thoạt đầu nàng cũng có dò hỏi xem tình trạng của Jack lúc này ra sao, nhưng rồi mải đắm mình vào những cuộc vui liên miêng, nàng quên bẵng Jack. Cho đến hôm Ian đến, kể về số phận bi thảm của Jack nàng mới lần đầu tiên nghe thấy cái tên Jack Melbourne sau hai năm trời.
Nhưng lòng kiểu hãnh không cho phép Diana tỏ ra hèn yếu, dù trong chốc lát. Ian đã sỉ nhục nàng, và từ nay cho đến khi rửa được mối thù đó, nàng phải ghi lòng tạc dạ, không được quên.
Diana không thể lăng mạ lại hắn. Bởi danh dự của dòng họ Stanlier đã nổi tiếng là thanh cao, không cho ai được xúc phạm danh dự. Cụ tổ ba đời của Diana đã giết chết một người chỉ vì người này dám xúc phạm danh dự dòng họ.Cha nàng đã tình nguyện sang sống ở một nước thuộc địa của nước Anh chỉ vì ông nghe thấy có người chê ông là chỉ quen nhung lụa.
Diana mang dòng máu đó. Trong đáy lòng, nàng cũng tàn bạo không thua gì những người da đên Ian vừa nhắc đến. Nhưng nàng phải che giấu thật khéo. Bàn tay thon dài, trắng muốt, với những móng tay sơn đỏ, đặc trưng cho một kiểu sống cực kỳ sung túc, cho văn minh, lúc này đang đặt trên mặt bàn, ngay bên cạnh bàn tay rám nắng, thô kệch và đầy chai sạn của Ian.
Sau một lúc im lặng, Diana chuyển sang chuyện khác. Và Ian nhận thấy rằng câu chuyện chàng vừa kể không phải không gây xúc động cho cô gái ngồi đối diện.
Họ trò chuyện về đủ thứ nhàm chán, nhưng đồng thời cả hai đều căng thẳng và ý thức được nhau. Cuối cùng, khi Diana đứng lên- trong nhà hàng lúc này khác đã ra về gần hết- Ian nói:
- Tôi muốn mời tiểu thư ngồi xe dạo chơi một chút, được không? Đêm nay trời đẹp, hơn nữa từ ngày về London tôi rất khó ngủ. Tôi cảm thấy bốn bức tường chặn mọi làn gió và tôi thấy ngột ngạt mỗi khi phải ngồi trong nhà.
Vừa nói dứt lời, Ian lập tức ngạc nhiên: tại sao chàng lại rủ cô gái này đi chơi, trong khi ý định của chàng từ đầu bữa ăn là kết thúc cho nhanh cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ này. Nhưng Diana lại vui vẻ nhận lời.
Đêm nay trời hơi nóng. Bầu trời màu tím hơi ánh hồng. Ian mở cửa sổ xe và lát sau họ xuôi dọc đại lộ Piccadilly vắng vẻ. Thỉnh thoảng mới có một tắc xi chạy trên đường phố và vài bóng người vô gia cư đang rảo bước tìm chỗ ngủ tạm qua đêm, một ghế gỗ công viên hoặc dưới chân một hàng rào bằng gang nào đó bao quanh công viên Xanh. Đèn đường rọi ánh sáng yếu ớt xuống và những bóng cây đen thẫm lướt qua bên cạnh xe.
Bỗng Diana cảm thấy trong người rất dễ chịu, do ban đêm thanh vắng và tốc độ xe lao vun vút. Nàng rất thích làn gió mạnh thổi vào mặt và hất mái tóc bay ra sau gáy.
Nàng luôn luôn ý thức được sự hiện diện của Ian bên cạnh, ý thức được hình nghiêng cảu khuôn mặt chàng và hai bàn tay vạm vỡ đặt trên vô lăng. Bỗng nhiên nàng tò mò muốn biết rõ thêm về Ian, mặc dù mới lúc nãy nàng còn căm thù chàng. Diana cảm thấy con người bên cạnh nàng có gì đó bí hiểm khiến nàng rất muốn khám phá.
Diana hiểu thấu ruột gan của bao người đàn ông và nàng tưởng không còn loại đàn ông nào kích thích trí tò mò của nàng nữa. Với những người đàn ông khác, chỉ cần tiếp xúc chừng một tiếng đồng hồ, nàng đã nhìn xuyên thấu ruột gan họ, thậm chí đoán trước được mọi câu nói, mọi hành vi của họ. Và với họ, Diana thấy mình hoàn toàn chủ động, tha hồ điều khiển họ theo ý nàng.
Lúc Ian mời nàng dạo chơi bằng xe, nàng đã thoáng nghĩ cuộc dạo chơi này thuộc loại những cuộc dạo chơi nàng đã từng dự: lang thang trong nhưng ngóc ngách của thành phố London ban đêm, vào những đêm nóng bức như thế này. Rồi xe đỗ lại nơi nào đó bên sông, hoặc dưới một gốc cây to và nàng cùng người đàn ông kia nô giỡn, chiều chuộng nhau, ngả ngốn trong khoái lạc cho đến lúc trời rạng sáng, mới vội vã quay xe để về thành phố.
Tuy nhiên đêm nay, không phải thứ không khí để tán tỉnh nhau. Ian hình như đã quên bẵng là có Diana ngồi cùng trong xe. Cặp lông mày chau lại, chàng đang chìm đắm trong suy tư. Bản năng phụ nữ khiến Diana rất muốn làm Ian quan tâm đến mình, chiều chuộng mình, nhưng nàng vẫn im lặng và Ian thì đầu óc ở tận đâu đâu. Diana căm giận tự nhủ, đến một ngày nào đó, ta sẽ buộc ngươi phải hối hận về thái độ hờ hững đêm nay.
Xe vẫn lăn bánh. Đèn pha rọi lên mặt đường phía trước, ánh đèn tao nên một vầng sáng và xung quanh đó là cảnh vật đen thẫm. Cho đến lúc vầng trăng ló ra khỏi đám mây, tỏa làn sáng bạc lên cánh đồng không vắng ngắt, Ian đỗ xe lại bên vệ đường. Xung quang họ chỉ một không trung hoàn toàn im ắng.
- Tiểu thư muốn hút thuốc không?- Ian lấy bao thuốc trong túi ra, nói. Diana rút một điếu. Ian bật lửa châm cho nàng. Lúc lửa cháy, nàng ngước cặp mắt lên, một thủ thuật cũ kỹ nàng quen sử dụng để quyến rũ đàn ông, làm họ chú ý đến cặp mắt tuyệt đẹp của nàng. Nhưng Ian không hề để ý. Nàng buộc phải "đi bước trước" để tiến hành màn kịch chinh phục nàng đã vạch sẵn ở nhà.
- Ông nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
Ian khẽ đáp:
- Tôi đang buồn. Tôi quen sống một mình cho nên khi có người bên cạnh, nhiều khi tôi quên không xử sự cho thích hợp. Tiểu thư tha lỗi cho tật vụng về đó của tôi. Hình như tôi đã làm cô mất vui?- Ian nói đến đây, hơi mỉm cười.
- Trái lại thì có. Tôi lại rất thú ông.
- Cảm ơn tiểu thư. Tôi cũng xin nói tôi cũng rất thú tiểu thư.
- Nếu vậy, ông không thể xưng hô với tôi một cách giản dị hơn được sao?
Ian không trả lời, chỉ mỉm cười, và Diana thấy vậy là mình đã tiến thêm một bước. Chỉ lát nữa thôi, ma lực cảu đêm khuya và sức quyến rũ của nhan sắc nàng sẽ uộc Ian phải khuất phục. Mà quả vậy, trong một thoáng, Ian đã suýt kể ra chuyện tấm ảnh Diana và thổ lộ là hình ảnh nàng đã kích thích trí tưởng tượng của chàng trong một thời gian dài. Nhưng không biết do bản chất thận trọng của người dân Scotland hay do tính dè dặt nhút nhát của con người quen sống thầm lặng, Ian đã bỏ qua cơ hội đó.
Ian chuyển đề tài câu chuyện, hỏi về bà vú Ellen, và Diana vốn không hề nhút nhát rụt rè đã kể chàng nghe về tuổi thơ của mình. Nàng cố miêu tả hoàn cảnh con một của nàng thành thứ gì bi thảm và nàng đã thành công. Bởi thật ra tuổi thơ của nàng đúng là buồn tẻ, mặc dù nàng không ý thức được điều ấy.
Mọi đứa con một đều đáng thương, nếu như cha mẹ chúng không hiểu ra và cho con cắp sách đến trường để có bạn bè cùng lứa tuổi và để chúng bớt thói ích kỷ. Nhưng cha mẹ nàng lại quá quý con gái, không muốn để con phải tiếp xúc sớm với cuộc sống phũ phàng ngoài xã hội, nên không cho con đến trường. Tuổi thơ của Diana chỉ diễn ra trong khung cảnh người lớn. Họ đều chiều chuộng nàng hết mức nhưng lại không cho nàng được hưởng sự chia sẻ của bạn bè cùng lứa. Và Diana đã không được nhận một bài học nào về sự hòa nhập và nhường nhịn.
Không có gì lạ khi bây giờ Diana chỉ quan tâm đến thứ gì liên quan đến một mình nàng. Nghe Diana kể về nỗi cô đơn tuổi thơ của nàng, Ian hiểu ra rằng lòng thương yêu quá mức của cha mẹ cùng với hình dáng quá đẹp của đứa con đã làm méo mó tính tình Diana, đến mức biến nàng thành một kẻ hoàn toàn ích kỷ.
Ian cũng là con một, nhưng do mẹ mất sớm và do sinh hoạt ở trường, chàng đã thoát được nguy cơ kia, nhưng đồng thời lại đẩy chàng vào một thái cực khác: chàng không được ai thương yêu sâu sắc.
Diana thấy được nàng đã thành công trong việc bắt Ian phải chú ý đến nàng, bèn kết luận:
- Anh thấy đấy, hồi nhỏ tôi là đứa trẻ hoàn toàn cô đơn.
Giọng nàng bi thảm làm sao!
Nhưng Ian đã chữa lại:
- Đấy là cho đến khi cô lớn lên và bước vào tuổi thiếu nữ.
- Đúng thế, bây giờ thì tôi hoàn toàn không cô đơn. Tôi có rất nhiều bạn bè. Tuy nhiên đôi khi...
Nàng thở một hơi rất dài thay cho mấy chữ cuối cùng.
Ian nhớ lại những bè bạn của Diana chàng thấy trong nhà hàng Embassy, và chàng rất hiểu hai chữ "đôi khi" vừa rồi, đồng thời chàng cũng đủ thông minh để đoán ra rằng, Diana "tỏ ra" là có nhiều bạn. Những người "bạn" đó trước mặt Diana thì tỏ ra yêu quý nàng vô cùng, nhưng chỉ cần nàng quay lưng đi là họ đua nhau chê cười nàng.
Ian thầm tự hỏi, Diana đã bao giờ được biết đến niềm vui của một tình bằng hữu thật sự chưa?
Họ trò chuyện như thế chừng một tiếng đồng hồ, rồi không một lời trìu mến, không một ánh mắt, một cử chỉ, thậm chí một câu khen, Ian bật công tắc, cho xe chạy về thành phố. Điều này phải lúc về đến nhà Diana mới nhận ra.
Tuy nhiên thái độ ấy làm Diana thấy quá mới lạ và làm nàng kinh ngạc. Và lúc chia tay nhau trên ngưỡng cửa, nàng chìa tay ra cho Ian bắt, nói:
- Tôi muốn còn được gặp lại anh nữa, Ian.
Câu nói này hoàn toàn chân thành, một khoảnh khắc Diana trở về con người thật của nàng.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc