Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 6
D
ám hình nộm bắt đầu rung chuyển. Người tôi cứ đờ ra vì khiếp sợ. Những cánh tay bằng cành cây khô của chúng vung vẩy vụng về, loạn xạ. Đầu chúng cũng đưa lên giật xuống từng đợt cứng nhắc. Tất cả đều chuyển động. Tất cả đều muốn tự giải phóng mình khỏi những cột trụ cắm xuống đất.
— Mark! Nhanh lên!
Tôi nghe có tiếng bước chân vội vàng chạy trong hành lang. Mark chạy ào vào phòng tôi như một cơn gió.
— Có chuyện gì thế? – Thằng bé vừa hỏi vừa thở hổn hển.
Tôi run run ra hiệu cho nó bước lại gần cửa sổ rồi chỉ tay về phía đồng ngô.
— Nhìn kìa! Lũ ngoáo ộp!
Mark ra nhoài người ra cửa sổ. Nhìn qua vai nó, tôi thấy đám hình nộm vẫn đang tiếp tục những điệu nhảy ma quỷ của chúng. Tôi sợ hãi tới mức phải đưa tay ôm chặt lấy ngực.
— Gió đấy chứ. – Mark thốt lên sau một lúc giương mắt lên nhìn. – Julie, chị bị sao thế? Gió đã làm quần áo chúng bay phấp phới, đơn giản chỉ có thế.
— Không… không phải tại gió! – Tôi ấp úng cãi lại. – Em cứ thử nhìn kỹ lại mà xem!
Thằng bé nhún vai cười ngật ngưỡng, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Lần này, nó quan sát có vẻ chăm chú hơn.
— Em vẫn không thấy gì à? – Tôi nhăn nhó hỏi lại. – Tất cả chúng đều cử động cơ mà. Em cứ thử nhìn cánh tay và đầu chúng mà xem!
Thằng Mark từ từ quay mặt lại phía tôi. Đôi mắt nó cứ mở to dần ra vì sợ hãi. Một lúc sau, nó mới run run nói:
— Ra ngoài thôi! Ta phải xuống báo cho ông nội biết mới được!
Nhưng có xuống cũng toi công. Cửa phòng ông bà nội đã khép kín. Vào cái giờ muộn như thế này, chắc là ông bà đã ngủ rồi.
— Tốt nhất là đợi đến sáng mai. – Tôi thì thào với cậu em lúc đi lên gác. – Chị nghĩ rằng chị vẫn còn nguyên vẹn cho tới lúc đó.
Khi đã vào phòng, tôi chạy vội tới đóng cửa sổ lại cho thật cẩn thận. Ngoài kia, đám hình nộm vẫn tiếp tục các vũ điệu kỳ quái của chúng.
Tôi lật đật trở về giường rồi kéo chăn trùm kín mặt.
Giấc ngủ đến với tôi thật nặng nề.
Sáng hôm sau, tôi choàng tỉnh dậy. Vệ sinh qua loa xong, tôi chạy ngay xuống bếp để chuẩn bị ăn sáng.
Mark gặp tôi ở đầu cầu thang. Tôi trông thấy nó thật là nực cười. Đầu tóc bù rối, quần áo xộc xệch, nhàu nát. Chắc là nó đã mặc nguyên cả bộ mà đi ngủ.
— Em thấy đói quá. – Nó làu nhàu trong miệng.
Đó là điều duy nhất mà nó quan tâm khi ngủ dậy: ăn. Thường thì câu nói đó làm tôi rất khó chịu. Nhưng sáng nay thì tôi chẳng còn bụng dạ nào mà để ý tới cái chuyện vớ vẩn ấy.
Mở cửa bếp ra, tôi thấy Henry và ông nội đã ngồi đó từ lúc nào. Trước mặt họ là một bình cà phê nghi ngút khói.
Henry đang thong thả nhấp từng ngụm cà phê, còn ông nội tôi đọc báo.
Khi nghe tiếng bước chân chúng tôi bước vào, ông bỏ tờ báo xuống rồi mỉm cười:
— Chào các cháu.
— Chào ông! Chào chú Henry!
Rồi tất cả im lặng. Tôi ngồi xuống bên cạnh Mark. Hai chị em tôi cùng xoa tay rồi đảo mắt nhìn quanh: cuối cùng thì chúng tôi cũng sắp được thưởng thức món bánh crếp với sôcôla của bà nội Miriam!
Nhưng các bạn sẽ không thể tưởng tượng được cú sốc bất ngờ của hai chị em tôi khi bà nội đặt lên bàn một cái khay ngô bung to tướng. Tôi thẫn thờ đưa mắt nhìn Mark. Ánh mắt nó cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên và thất vọng như tôi.
— Chỉ có ngô bung thôi ạ? – Nó xịu mặt xuống hỏi.
Tôi quay sang bà nội:
— Bà nội… Không có bánh crếp ạ?
Thay vì nhìn tôi, bà lại quay sang nhìn Henry.
— Bà không làm thứ ấy nữa. – Bà khẽ nói. – Chế biến món ấy cầu kì lắm.
— Đúng thế! Không gì hơn một bát ngô bung cho bữa ăn lót dạ! – Henry vừa phát biểu vừa cười đến tận mang tai.
Như để chứng tỏ lời nói đi đôi với hành động, ông cầm lấy bát ngô rồi cắm cúi ăn.
Ông nội tôi vẫn không chịu rời mắt khỏi tờ báo.
Bà nội rót sữa vào bát cho chúng tôi:
— Chúc các cháu ăn ngon miệng!
Tôi thấy thằng Mark cũng đang ngán ngẩm như tôi. Năm ngoái, sáng nào bà nội cũng làm cho hai chị em tôi món bánh ngọt ấy cơ mà!
“Không hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì?” – tôi tự hỏi một lần nữa. Tôi sực nhớ tới những lời thằng Stanley đã lẩm bẩm hôm trước: “Ở trang trại này, mọi chuyện đều không còn như trước nữa.”
Rõ ràng là như vậy, mọi thứ ở đây đều đã thay đổi! Hoặc ít nhất, tất cả những gì tôi trông thấy đều không còn như xưa nữa.
Dạ dày tôi sôi lên òng ọc. Không có sự lựa chọn nào khác, tôi đành ngậm ngùi nhỏ nhẻ ăn từng hạt ngô bung. Thằng Mark cũng miễn cường làm như tôi.
Đang ăn, tôi sực nhớ tới những con ngoáo ộp bằng rơm.
— Ông nội à, – Tôi bắt đầu. – đêm hôm qua, cháu và thằng Mark đứng bên cửa sổ và… nhìn lũ ngoáo ộp… bọn cháu thấy chúng cử động. Chúng…
Tôi nghe thấy bà nội bất chợt thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ông nội buông tay làm rơi tờ báo xuống gối. Ông lo lắng nhìn tôi mà không nói một lời.
— Vâng, lũ ngoáo ộp…, – thằng Mark tiếp lời tôi. – Cháu đảm bảo với ông rằng chúng đã cử động!
Henry cười bối rối:
— Có lẽ tại gió đấy mà, – Ông vừa khẳng định vừa đưa mắt nhìn ông nội tôi bằng ánh mắt rất lạ. – Đúng thế, tại gió đấy. Gió đã làm chúng đung đưa.
Ông nội tôi quay sang nhìn Henry:
— Anh có chắc thế không?
Henry có vẻ rất căng thẳng:
— Vâng, chắc chắn như vậy. Tất cả chỉ tại gió. – Ông nhắc lại.
— Nhưng chúng đã cố gỡ chân ra khỏi cọc mà! – Tôi kêu tướng lên. – Cháu nhìn thấy rất rõ!
Ông nội tôi nghiêm túc nhìn Henry. Đôi tai Henry bắt đầu đỏ ửng lên. Ông cụp mắt xuống rồi phân trần:
— Đêm qua gió khá mạnh. Vì thế, lũ hình nhân đã động đậy…
— Tôi thấy hôm nay thời tiết có vẻ rất đẹp đấy, – bà nội tôi bỗng dưng ngắt lời Henry.
— Đúng thế. Một ngày mới tuyệt đẹp sắp sửa bắt đầu. – Ông nội chêm vào để chuyển câu chuyện sang hướng khác.
— Nhưng… lũ hình nhân ấy thì sao? – Mark gặng hỏi.
Thế là rõ. Họ không muốn nói tới những gì chúng tôi trông thấy. Chẳng lẽ họ lại không tin hai chị em tôi?
Ông nội quay sang nói với Henry:
— Khi nào dẫn đàn bò lên bãi, chú có thể cho Mark và Julie đi câu với được không?
— Cũng được. – Henry trả lời bằng giọng kém hồ hởi. – Vâng, có thể.
— Cháu thấy như thế được đấy. – Mark nói.
Thằng Mark rất mê đi câu. Ở chốn đồng quê này, câu cá là một trong những điều khoái hơn cả, bởi công việc này không đòi hỏi ở nó một nỗ lực lớn.
Ở sau bãi thả bò có một con suối xinh xắn, nó là một phần trong mảnh đất cực rộng của ông nội tôi. Nó chảy ngang qua một khu rừng. Chúng tôi có thể tha hồ câu cá ở đấy.
Ăn sáng xong, tôi hỏi bà nội khi bà đang quay lưng lại phía tôi.
— Thế còn bà, hôm nay bà định làm gì ạ? Cháu có thể ở bên bà một lúc được không ạ? Chỉ hai bà cháu thôi, và…
Tôi đột ngột im bặt. Bà nội vừa quay người lại. Tôi chợt nhận ra một cánh tay bà.
Tôi buột miệng rú lên một tiếng khiếp sợ.
Cánh tay bà…
Chánh tay bà bằng rơm rạ!