Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ây đen kéo đến che phủ mái nhà Trung tâm Toà án thành phố ở số 400 đường McAllister. Mưa ào ào rơi xuống mặt đường. Đã bỏ nạng từ sáng, tôi phải vịn vào Mickey Sherman, luật sư của thành phố San Francisco để leo lên những bậc thang bóng loáng của Toà án. Tôi dựa vào ông ấy không chỉ theo một nghĩa đen.
Chúng tôi đi qua Tiến sỹ Andrew Cabot và luật sư của ông ta, Mason Broyles. Họ đang trả lời phỏng vấn báo chí dưới một rừng ô đen. Niềm an ủi duy nhất của tôi là không có camera nào chĩa vào tôi cả.
Tôi liếc nhanh sang nhìn Mason Broyles khi chúng tôi đi qua. Ông ta có đôi mắt hùm hụp, mái tóc đen mượt, và đôi môi cong lên một cách ác độc. Tôi nghe ông ta nói gì đó về "hành vi tàn nhẫn của Trung uý Boxer" và tôi biết ông ta sẽ rút ruột tôi nếu ông ta có thể. Về phần Tiến sỹ Cabot, nỗi đau đã biến khuôn mặt ông ta thành một cái mặt nạ đá.
Mickey đẩy cánh cửa kính khung thép nặng chịch và chúng tôi bước vào phòng giải lao của Toà án. Mickey là một luật sư có tuổi giàu kinh nghiệm, bển bỉ đến phi thường, thông minh và rất có duyên, ông ta ghét bị thua cuộc và cũng chẳng mấy khi bị thua.
— Lindsay này - ông ta vừa nói, vừa cụp ô lại. - Hắn ta hiên ngang thế vì đây là một vụ lớn. Đừng để hắn làm cô nhụt chí. Cô có rất nhiều bạn bè ở đây.
Tôi gật đầu, nhưng tôi nghĩ về việc tôi đã buộc Sam Cabot phải ngồi xe đẩy suốt đời và khiến chị gái thằng bé mãi mãi nằm dưới nấm mồ nhà Cabot. Bố chúng không cần ngôi nhà hay cái tài khoản ngân hàng ít ỏi đáng thương của tôi. Ông ta muốn tiêu diệt tôi. Và ông ta đã thuê được đúng người để làm việc đó.
Mickey và tôi dùng cầu thang phía sau để lẻn vào phòng xử án C trên tầng hai. Chỉ vài phút nữa tất cả sẽ xảy ra trong căn phòng bé nhỏ, đơn sơ có giấy dán tường màu xám và cửa sổ nhìn ra con đường rợp bóng cây này.
Tôi cài phù hiệu của cảnh sát San Francisco vào ve bộ veston màu xanh lục để có thể cảm thấy trang trọng tuy không mặc đồng phục. Khi ngồi xuống ghế cạnh Mickey, tôi điểm lại những lời căn dặn của ông: - Khi Broyles hỏi, đừng giảỉ thích dài dòng. Chỉ cần "Vâng, thưa ngài", "Không thưa ngài" - là đủ. Hắn sẽ cố tìm cách khiêu khích để cho thấy cô rất nóng nảy và đó chính là lý do khiến cô đã bóp cò.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một người biết căm hận nhưng giờ đây tôi đang rất hận. Đó đã là một phát súng đúng. Một phát súng đúng! Công tố uỷ viên đã minh oan cho tôi! Và giờ tôi lại có cảm giác mình là một cái đích nhắm. Khi các hàng ghế bắt đầu có người ngồi, tôi cảm thấy những lời bàn tán đang xì xào phía sau lưng tôi
“Đấy là viên cảnh sát đã bắn trẻ em. Cô ta đấy!"
Bất chợt một bàn tay mạnh mẽ, đầy an ủi đặt lên vai tôi. Tôi quay lại, và mắt tôi nhoè lệ khi nhìn thấy Joe. Tôi đặt tay mình lên tay anh, và đúng lúc đó tôi bắt gặp ánh mắt người luật sư thứ hai của mình, một cô gái gốc Nhật trẻ với cái tên lạ lẫm, Yuki Castellano. Chúng tôi gật đầu chào khi cô ấy ngồi xuống cạnh Mickey.
Tiếng xì xào trong phòng bất chợt tắt ngấm khi người công tố viên lên tiếng: "Tất cả đứng dậy!".
Chúng tôi đứng dậy khi Chủ tọa phiên toà Bà Rosa Algierri ngồi xuống băng ghế. Thẩm phán Algierri có thể bác đơn kiện và tôi có thể bước khỏi phòng xử án, chữa lành cả vết thương tinh thần lẫn thể xác và tiếp tục cuộc sống của mình. Hoặc cung có thể bà sẽ chuyển tiếp vụ này lên trên và tôi sẽ phải đối mặt với một phiên toà có thể lấy mất của tôi tất cả những gì tôi có.
— Cô không sao chứ, Lindsay?
— Chưa bao giờ tôi thấy ổn như lúc này - tôi nói với Mickey.
Ông ta hiểu sự mỉa mai của tôi và chạm nhẹ vào tay tôi. Một phút sau, tim tôi bắt đầu nện thình thịch. Mason Broyles đứng dậy buộc tội tôi.
Luật sư của Cabot hất cổ tay áo choàng và đứng sừng sững, im lặng lâu đến nỗi tất cả đều có thể hít không khí căng thẳng như sợi dây đàn trong căn phòng. Ai đó ho một cách bồn chồn.
— Bên nguyên cho gọi bác sỹ pháp y trưởng Claire Washbum - cuối cùng Broyles cất giọng, và người bạn của tôi ra làm chứng cho bên nguyên.
Tôi muốn vẫy chào, mỉm cười, nháy mắt - làm một cái gì đó, nhưng tất nhiên tôi chỉ có thể ngồi nhìn. Broyles khởi động bằng vài câu đưa đẩy nhưng từ sau đó chỉ toàn là những lời lẽ đanh thép.
— Tối hôm mồng mười tháng năm có phải cô đã khám nghiệm tử thi của Sara Cabot? - Broyles hỏi.
— Đúng vậy.
— Cô có thể nói cho chúng tôi biết về những vết thương trên người cô bé?
Mọi cặp mắt đổ dồn về phía Claire khi cô ấy lật qua tập giấy bọc da trước khi tiếp tục.
— Tôi tìm thấy hai vết thương khá gần nhau trên ngực do bị bắn. Phát súng gây vết thương đã xuyên qua phần ngực trên, nằm dưới vai trái 15 cm và cách đường giữa ngực khoảng 6 cm.
Lời khai của Claire là lời khai quyết định nhưng tâm trí tôi vẫn trôi ra khỏi căn phòng về lại với quá khứ. Tôi thấy mình đang đứng trên vỉa hè dưới ánh đèn tối mờ mờ trên phố Larkin. Tôi nhìn thấy Sara rút súng ra khỏi áo và bắn tôi. Tôi ngã xuống, nằm sóng soài.
— Bỏ súng xuống!
— Mẹ mày, đồ khốn.
Tôi nổ súng hai lần, và Sara ngã xuống chỉ cách tôi có vài mét. Tôi đã giết con bé, tuy tôi có thoát khỏi những lời buộc tội nhưng lương tâm tôi vẫn cảm thấy có tội, có tội.
Tôi lắng nghe Claire mô tả phát súng thứ hai, xuyên qua xương ức Sara.
— Chúng tôi gọi đó là K-5 - Claire nói. Viên đạn xuyên qua màng ngoài tim, tiếp tục xuyên qua tim và dừng lại ở cột sống ngực số 4. Tại điểm này tôi lôi ra được một viên đạn bọc màu đồng, đã bị biến dạng đôi chút, cỡ trung.
— Viên đạn này có giống với một viên đạn 9 mm không?
— Giống.
— Cảm ơn Bác sỹ Washbum. Tôi đã hỏi xong thưa quý toà.
Mickey đặt tay lên bàn bào chữa và đứng dậy.
— Bác sỹ Washbum, Sara Cabot có chết ngay lập tức không?
— Theo tôi thì có. Chết trong vòng một hoặc hai nhịp tim. Cả hai phát súng đều xuyên thủng tim.
— À. Bác sỹ này, người quá cố có bắn súng không?
— Có! Tôi thấy cuối ngón trỏ của cô ấy có màu xám hơn có thể là do thuốc súng.
— Làm sao cô biết được đó là thuốc súng?
— Cũng như tôi biết mẹ tôi là mẹ tôi vậy - Claire nói, mắt cô ấy long lanh. - Bởi vì trông nó đúng y như vậy. Cô ấy ngừng một lát chờ cho những tiếng cười lắng xuống rồi tiếp tục. - Hơn nữa tôi đã chụp ảnh, quay phim lại và đã làm xét nghiệm thuốc súng, đưa đến phòng xét nghiệm và kết quả là dương tính.
— Liệu người quá cố có bắn Trung uý Boxer sau khi cô ta đã bị bắn hay không?
— Tôi không hiểu liệu một cô gái đã chết thì còn bắn được ai nữa không thưa ông Sherman?
Mickey gật đầu. - Cô có để ý tới đường bắn của những vết thương không Bác sỹ Washbum?
— Có, tôi có để ý. Các vết thương do súng bắn từ góc 47 và 49 độ.
— Vậy để hoàn toàn rõ ràng, Bác sỹ, Sara Cabot bắn Trung úy Boxer trước - và Trung úy bắn trả ngược lên từ nơi cô ấy bị ngã trên mặt đất.
— Theo tôi, sự việc đúng là đã diễn ra như vậy.
— Cô có thể gọi đó là "lạm dụng quyền lực" hay "giết người bất hợp pháp" hay "không làm đúng quyền hạn của cảnh sát" không?
Quan toà chấp nhận lời phản đối đầy tức tối của Broyles. Mickey cảm ơn Claire và để cô ấy đi. Ông mỉm cười khi tiến lại phía tôi. Các cơ bắp của tôi như giãn ra, và tôi thậm chí còn mỉm cười với Mickey. Nhưng phiên tòa mới chỉ đang bắt đầu.
Tôi thoáng sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của Mason Broyles. Cái nhìn của ông ta như báo trước một điềm gở. Ông ta rất nóng lòng được phỏng vấn nhân chứng tiếp theo.
— Hãy cho biết họ tên - Broyles nói với một phụ nữ nhỏ nhắn tóc nâu khoảng ngoài 30 tuổi.
— Betty D'Angelo
Đôi mắt sẫm màu đằng sau cặp kính to lớn gọng sừng của cô ấy liếc nhanh về phía tôi, rồi lại hướng về phía Broyles. Tôi nhìn sang Mickey Sherman và nhún vai.
Tôi nhớ là tôi chưa từng gặp người phụ nữ này.
— Cô làm gì?
— Tôi là y tá của Bệnh viện đa khoa San Francisco.
— Cô có mặt tại ca cấp cứu vào buổi tối và đêm ngày mồng 10 tháng 5 không?
— Tôi có.
— Cô có lấy máu của bị can, Lindsay Boxer không?
— Có.
— Tại sao lại phải lấy máu?
— Chúng tôi chuẩn bị phẫu thuật, để rút viên đạn và... Cô ấy ở trong tình trạng nguy kịch. Cô ấy mất rất nhiều máu.
— Ờ, tôi biết, tôi biết - Broyles nói, xua lời bình luận của người y tá đi như xua ruồi. - Cô hãy nói cho chúng tôi biết về xét nghiệm máu.
— Lấy máu là thủ tục thông thường. Chúng tôi phải có mẫu máu để đề phòng trường hợp cần truyền máu.
— Cô D'Angelo, tôi đang có trong tay báo cáo kết quả xét nghiệm của Trung úy Boxer từ đêm hôm đó. Đúng là một tập báo cáo rất dày. Broyles đặt phịch tập giấy dày cộp lên trước mặt nhân chứng và dùng ngón trỏ gõ lên tập giấy. - Đây có phải là chữ ký của cô không?
— Đúng.
— Tôi muốn cô nhìn vào dòng chữ được in đậm ở đây.
Nhân chứng ngả đầu ra phía sau như thể cảm thấy một điều gì đó bất ổn. Bác sỹ và y tá của phòng cấp cứu thường đứng về phía cảnh sát và tìm cách giúp đỡ chúng tôi. Tôi không hiểu, nhưng cô y tá này rõ ràng muốn né tránh câu hỏi của Broyles.
— Cô có thể nói cho tôi biết cái này là gì không? - Broyles hỏi nhân chứng.
— Cái này? ông muốn nói ETOH ư?
— Đây là viết tắt của nồng độ ethyl alcohol, có đúng không?
— Đúng. Đúng là như vậy.
— Vậy - 067 có nghĩa là gì?
— À... Có nghĩa là nồng độ cồn trong máu là 67 miligam trên một dêxilit. Broyles cười và hạ giọng xuống gần như thành tiếng gầm gừ. "Trong trường hợp này đây là nồng độ cồn trong máu của Trung uý Boxer, đúng không?
— Ờ, vâng, đúng như vậy.
— Cô D'Angelo, 067 - có nghĩa là bị say, đúng không?
— Chúng tôi gọi đó là - bị ảnh hưởng - nhưng...
— Đúng hay sai?
— Đúng.
Tôi không còn câu hỏi nào nữa - Broyles nói.
Tôi cảm thấy như vừa bị búa bổ vào đầu. Trời ơi, mấy ly rượu Margarita chết tiệt ở quán Susie.
Tôi có cảm giác mặt mình trăng bệch và tôi gần như ngất đi.
Mickey quay sang phía tôi, nét mặt ông như muốn nói: Tại sao cô không nói trước với tôi?
Tôi nhìn người luật sư của mình, há hốc miệng, gần như tê liệt vì hối hận. Tôi không thể chịu đựng nổi cái nhìn ngờ vực của Mickey khi ông đứng lên đi về phía nhân chứng, trong tay không còn vũ khí nào khác ngoài sự nhanh trí.
Chỉ có 12 hàng ghế trong phòng xử án C tại Toà án trung tâm thành phố San Francisco và không có bồi thẩm đoàn. Khó có thể kiếm được một phòng xử án nào kín đáo hơn phòng xử án này. Tôi nghĩ tất cả đều ngừng thở khi Mickey bước đến chỗ nhân chứng.
Ông chào cô D'Angelo, người nom như vừa trút được gánh nặng vì đã thoát khỏi Mason Broyles.
— Tôi chỉ có một vài câu hỏi - ông nói. - Người ta thường vẫn dùng gạc tẩm cồn etylic để lau những vết thương, có đúng không? Liệu lượng cồn đó có thể lẫn với lượng cồn trong máu chăng?
Betty D'Angelo trông như muốn khóc. - Chúng tôi thường dùng Betadin để lau các vết thương. Chúng tôi không dùng cồn.
Mickey xin rút lại câu hỏi và quay về phía thẩm phán. Ông xin được hoãn phiên toà và thẩm phán chấp nhận. Cánh phóng viên lao ra khỏi cửa và khi đã tương đối có được chút riêng tư, tôi thành thật xin lỗi.
— Tôi thấy mình như một thằng ngu - ông nói, vẫn đầy ân cần. Tôi đã đọc bản báo cáo kết quả xét nghiệm đó và không hề để ý đến ETOH.
— Tôi hoàn toàn quên biến đi mất cho đến tận bây giờ - tôi nói. - Chắc tôi đã xoá sạch nó ra khỏi trí nhớ.
Tôi nói với Mickey là ở Susie khi Jacobi gọi, tôi đã hết giờ làm việc. Tôi nói với ông ấy tôi đã uống những gì và nếu tôi không cảm thấy mình hoàn toàn tỉnh táo, tôi đã không ngồi vào xe cùng Jacobi.
— Cô vẫn thường uống vài ly vào bữa tối à? - Mickey hỏi tôi.
— Vâng. Vài lần trong một tuần.
— Thế đấy. Uống rượu vào bữa tối với cô là lệ thường nhưng kiểu gì thì "067" cũng là ranh giới. Sau đó một bi kịch lớn đã xảy ra. Cô bị bắn. Cô bị đau đớn. Cô có thể chết. Cô đã giết một ai đó - và đó là điều ám ảnh cô. Một nửa số nạn nhân của những vụ bắn giết thường bị suy sụp. Cô khá ổn, qua tất cả những gì cô đã xảy ra.
Tôi buột thở dài. - Bây giờ làm thế nào đây?
— Ít ra chúng ta cũng đã biết tình hình bây giờ thế nào. Có lẽ họ sẽ gọi Sam Cabot ra làm chứng, và nếu họ cho tôi một cơ hội hỏi thằng ranh con đó, chúng ta sẽ thoát.
Phòng xử án lại đầy người và Mickey tiếp tục vào việc. Chuyên gia về đạn dược xác nhận đạn lấy được trong người tôi đúng là những viên đạn bắn ra từ súng của Sara Cabot, và chúng tôi được xem cuốn băng lấy lời khai của Jacobi từ trên giường bệnh. Anh ấy là nhân chứng tại hiện trường của tôi.
Mặc dù rất đau đớn, nhưng Jacobi vẫn mô tả lại đêm hôm mồng 10 tháng 5. Đầu tiên anh tả lại vụ đâm xe.
— Tôi đang gọi cho xe cứu thương thì có tiếng súng nổ - anh nói. Tôi quay sang và thấy Trung uý Boxer bị bắn. Sara Cabot đã bắn cô ấy hai phát, và Boxer không cầm súng trong tay. Rồi thằng bé bắn tôi bằng súng lục. Jacobi thận trọng đặt tay lên bộ ngực bị băng kín.
— Đó là điều cuối cùng tôi nhớ được trước khi ngất đi.
Lời khai của Jacobi rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ để có thể làm nhẹ vụ mấy ly margarita.
Giờ chỉ một người có thể giúp tôi. Tôi đang mặc quần áo của cô ấy, ngồi trên ghế của cô ấy. Tôi cảm thấy trong người nôn nao và những vết thương lại nhói đau. Tôi thật tình không biết tôi sẽ cứu được bản thân hay lại làm cho mọi việc còn tệ hơn.
Luật sư của tôi quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt nâu ấm áp.
— Cứ bình tĩnh, Lindsay.
Tôi lảo đảo đứng dậy khi nghe thấy tên mình vọng vang khắp phòng.
Mickey Sherman gọi tôi ra làm chứng.
Tôi đã làm chứng hàng chục lần trong sự nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải bảo vệ cho chính mình. Và qua từng ấy năm bảo vệ công chúng, giờ chính tôi là kẻ bị buộc tội. Tôi thấy trong người mệt mỏi, nhưng tôi không thể để lộ điều đó ra ngoài.
Tôi đứng dậy, thề với Chúa trên một cuốn Kinh thánh đã sờn cũ, và đặt số phận mình vào bàn tay luật sư.
Mickey đi thẳng vào việc. - Lindsay, đêm mồng 10 tháng 5 cô có bị say không?
Thẩm phán xen ngang: - ông Sherman, xin ông đừng gọi thân chủ của ông bằng tên.
— Vâng. Trung úy, cô có bị say đêm hôm đó không?
— Không.
— Được, chúng ta sẽ tiếp tục. Đêm hôm đó có phải ca trực của cô không?
— Không. Giờ làm việc của tôi kết thúc vào lúc 5 giờ chiều.
Mickey cùng tôi tỉ mỉ đi lại từng chi tiết của những sự kiện xảy ra tối ngày hôm đó. Tôi tả lại những ly rượu tôi đã uống ở quán Susie và cú điện thoại của Jacobi. Tôi khẳng định rằng tôi đã nói với Jacobi là mình đủ tỉnh táo để có thể đi cùng anh đêm ấy, và điều đó là đúng.
Khi Mickey hỏi tại sao tôi lại trả lời điện thoại khi thực ra tôi đã hết giờ làm việc, tôi nói, "Tôi là một cảnh sát 24 giờ một ngày. Bất cứ khi nào đồng sự của tôi cần, tôi sẽ có mặt".
— Cô có tìm được chiếc xe đang được nói đến không? - Mickey hỏi tôi.
— Chúng tôi có.
— Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?
— Chiếc xe phóng đi rất nhanh và chúng tôi đuổi theo nó. Tám phút sau, chiếc xe mất lái và bị đâm.
— Sau khi chiếc xe bị đâm, cô nhìn thấy Sara và Sam Cabot trong tình trạng kiệt sức, cô có sợ chúng không?
— Không, chúng chỉ là những đứa trẻ. Tôi nghĩ chúng đã lấy cắp chiếc xe hoặc đã làm một điều gì đó sai trái. Những điều như vậy vẫn xảy ra thường xuyên.
— Thế rồi cô đã làm gì?
— Thanh tra Jacobi và tôi cất súng và tìm cách giúp đỡ bọn trẻ.
— Và cho đến khi nào cô lại rút súng ra?
— Đến khi cả Thanh tra Jacobi và tôi đều bị bắn sau đó khi đã yêu cầu chúng phải bỏ súng xuống.
— Cảm ơn Lindsay. Tôi không còn câu hỏi nào khác.
Tôi nhẩm lại lời khai của mình và tự cho mình điểm tốt. Tôi nhìn quanh phòng và thấy Joe đang cười, gật đầu khi Mickey rời khỏi chỗ tôi.
— Nhân chứng giờ là của ông - ông nói với Mason Broyles.
Im lặng bao trùm lên cả tôi và Broyles, người đang trừng trừng nhìn tôi lâu đến mức tôi chỉ muốn hét lên. Đó là một mánh khoé chất vấn cũ rích và ông ta sử dụng nó rất điêu luyện. Tiếng xì xào lan khắp căn phòng nhỏ màu xám cho đến khi thẩm phán đập búa và Broyles bắt đầu vào việc.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta khi ông ta tiến tới gần.
— Hãy nói cho tôi biết, Trung uý Boxer, thủ tục phải được tiến hành khi cảnh sát đi bắt tội phạm
— Tiến tới, trong tay cầm súng, ra lệnh cho những kẻ tình nghi ra khỏi xe, lột vũ khí của chúng, khoá tay chúng, kiểm soát tình hình một cách an toàn.
— Và cô đã làm đúng như thế, Trung uý?
— Chúng tôi đã tiến đến, tay cầm súng, nhưng chúng không tự mình ra khỏi xe được. Chúng tôi cất súng đi để có thể giúp chúng ra khỏi xe.
— Cô đã vi phạm thủ tục tiến hành, đúng không?
— Chúng tôi có trách nhiệm phải giúp đỡ.
—Vâng, tôi hiểu. Cô đã cố tử tế với những đứa trẻ. Nhưng cô cũng thừa nhận là cô đã không theo thủ tục, đúng không?
— Tôi đã phạm sai lầm - tôi buột miệng. - Nhưng bọn trẻ đang chảy máu và nôn oẹ. Chiếc xe có thể nổ bất cứ lúc nào, thưa quý toà?
— Xin cô hãy tập trung vào câu hỏi, Trung úy Boxer.
Tôi ngồi dính vào ghế. Tôi đã từng thấy Broyles trong rất nhiều vụ xử án và biết ông ta có biệt tài tìm ra điểm gây áp lực với đối phương.
Ông ta vừa tìm ra điểm của tôi.
Tôi vẫn tự trách mình đã không còng tay bọn trẻ, và Jacobi, với hơn 20 năm trong nghề cũng đã phạm sai lầm. Nhưng trời ạ, trong lúc đó, đâu có thể làm khác được.
— Tôi xin đặt lại câu hỏi - Broyles nói một cách tự nhiên. - Cô có thường làm theo thủ tục không?
— Có.
— Thế quy định của cảnh sát nói thế nào về việc bị say khi thi hành công vụ?
— Phản đối - Mickey hét to, đứng bật dậy. - Có bằng chứng cho thấy nhân chứng đã uống rượu nhưng không có bằng chứng là cô ấy bị say.
Broyles mỉm cười tự mãn và quay lưng về phía tôi. "Tôi không còn câu hỏi nào khác thưa quý toà!"
Tôi cảm thấy dưới hai cánh tay ướt đẫm. Bước xuống ghế nhân chứng, tôi quên mất cái chân bị thương cho tới khi cơn đau nhói làm tôi phải để ý. Tôi khập khiễng đi về chỗ ngồi, cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết.
Tôi quay sang, Mickey đang cười khích lệ, nhưng tôi biết nụ cười của ông là giả tạo.
Trán ông nhăn lại đầy âu lo.
Mason Broyles làm tôi bất ngờ, ông ta đã đảo ngược những sự kiện đêm hôm mồng 10 và đổ tất cả tội ác lên đầu tôi. Ông ta quá giỏi, con rắn đó, tôi phải cố hết sức mới không để lộ điều gì và ngồi bình tĩnh khi Broyles đọc lời kết luận.
— Thưa Quý toà - ông ta nói, - Sara Cabot đã chết bởi vì Lindsay Boxer giết cô bé. Và Sam Cabot, mới chỉ có 13 tuổi, phải ngồi xe đẩy suốt đời. Bị cáo công nhận là cô ta đã không làm theo đúng thủ tục. Tất nhiên những thân chủ của tôi cũng có phần sai, nhưng chúng tôi cho rằng trẻ vị thành niên chưa thể có những phán xét đúng đắn. Cảnh sát thì lại được đào tạo để xử lý những trường hợp bất thường, và bị cáo đã không thể xử lý được một trường hợp bất thường vì cô ấy bị say.
— Nói tóm lại, nếu Trung úy Boxer làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình, bi kịch đã không xảy ra và tất cả chúng ta hôm nay sẽ không phải ở đây.
Bài nói của Broyles làm tôi kinh hoàng, nhưng tôi phải công nhận ông ta rất có sức thuyết phục và nếu tôi không phải ngồi ở ghế dành cho bị cáo có thể tôi cũng sẽ đồng ý với ông ta. Đến lúc Mickey đứng dậy để đọc kết luận của mình, máu tôi đã đông cứng trong tai đến mức tôi có cảm gỉác cả một ban nhạc rốc đang đập trong đầu mình.
— Thưa Quý toà, Trung uý Lindsay Boxer không đặt súng vào tay Sara và Samuel Cabot - Mickey nói, giọng ông vang lên đầy phẫn nộ. Tự chúng đã làm như vậy. Chúng đã vô cớ bắn các cảnh sát không vũ trang và thân chủ tôi bắn trả hoàn toàn vì lý do tự vệ. Lỗi lầm duy nhất của cô ấy là cô ấy đã quá tử tế với những công dân đã không đáp lại lòng tốt của cô ấy.
— Để công bằng, thưa Quý toà, phiên toà này phải được bãi bỏ và người cảnh sát xuất sắc này phải được trở về với công việc của mình mà không có một vết nhơ hay một lỗi lầm nào trong hồ sơ xuất sắc của cô ấy.
Mickey đã kết thúc bài nói sớm hơn tôi tưởng. Một khoảng trống hé mở ra sau khi ông nói những lời cuối cùng và nỗi sợ hãi của tôi lấp đầy khoảng trống ấy. Khi ông ngồi xuống cạnh tôi, phòng xử án sột soạt đầy kích động: tiếng gỉấy loạt soạt, tiếng gõ vào máy tính xách tay, tiếng động cựa trên ghế.
Tôi năm lấy tay Mickey dưới bàn và tôi thậm chí còn cầu nguyện. "Lạy Chúa để bà ấy hủy bỏ hết những lời buộc tội".
Thẩm phán sửa lại kính, nhưng khuôn mặt bà ta không để lộ bất kỳ điều gì.
Khi bà ta cất lời, mỗi câu nói đều chính xác và mệt mỏi.
— Tôi tin là bị cáo đã làm tất cả những gì cô ấy có thể để cứu vãn một tình thế đã đến bước đường cùng - thẩm phán Algierri nói. - Nhưng vấn đề về lượng cồn trong máu vẫn làm tôi không an tâm. Một mạng sống đã bị lấy đi. Sara Cabot đã chết. Có đủ chứng cứ ở đây để chuyển vụ án này lên bồi thẩm đoàn.
Tôi cứng người lại vì sốc khi phiên toà phúc thẩm được sắp xếp trong vòng vài tuần tới. Tất cả đều đứng khi thẩm phán bước ra khỏi phòng, rồi một đám đông vây xung quanh tôi. Tôi nhìn thấy nhũng bộ quân phục màu xanh lẫn trong đám đông, những ánh mắt tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, và hàng loạt micrô chĩa thẳng vào tôi. Tôi vẫn nắm lấy tay Mickey.
Lẽ ra chúng ta phải nhận được lệnh bãi bỏ.
Lẽ ra chúng ta phải thắng.
Mickey giúp tôi đứng dậy, tôi theo sát ông khi đi qua đám đông. Joe ôm lấy vai tôi khi cả ba chúng tôi và Yuki Castellano bước ra khỏi phòng xử án đi về phía cầu thang. Chúng tôi dừng lại ở dưới chân cầu thang tầng trệt.
— Khi bước ra ngoài, hãy ngẩng cao đầu - Mickey khuyên tôi. - Khi bọn họ hét lên, Tại sao mày giết cô bé? - cứ bước thẳng vào xe. Đừng cười, đừng nhếch mép và đừng để cánh nhà báo hạ gục cô. Cô không làm gì sai trái cả. Hãy về nhà và đừng nghe điện thoại. Tôi sẽ đến nhà cô sau.
Cơn mưa vừa dứt khi chúng tôi bước ra khỏi toà án. Một buổi chiều xám xịt. Tôi vẫn bị sốc khi nhìn thấy hàng trăm người tụ tập bên ngoài toà án để nhìn viên cảnh sát đã bắn chết một cô bé.
Mickey và Yuki tách khỏi chúng tôi để gặp cánh nhà báo, và tôi biết là toàn bộ tâm trí Mickey giờ tập trung vào việc sẽ bào chữa cho sở cảnh sát San Francisco và thành phố San Francisco như thế nào.
Joe và tôi đi qua đám đông đang chen lấn, la ó, tiến về phía con đường nơi chiếc xe của chúng tôi đang đỗ. Tôi nghe thấy khẩu hiệu “Đồ giết trẻ em, đồ giết trẻ em" và các câu hỏi xả vào tôi như đá.
— Cô đã nghĩ gì, Trung uý?
— Cô cảm thấy thế nào khi cô bắn bọn trẻ?
Tôi biết mặt những phóng viên của đài truyền hình: Carlos Vega, Sandra Dunne, Kate Morley, tất cả bọn họ đã từng phỏng vấn tôi khi tôi làm nhân chứng cho bên nguyên. Giờ tôi cố hết sức để lờ họ đi, không nhìn vào máy quay và những tấm áp phích có dòng chữ Phạm tội hành động tàn ác.
Tôi giữ mắt nhìn thẳng về phía trước và bước đi đều với nhịp chân của Joe cho đến lúc chúng tôi đến chiếc xe màu đen.
Ngay khi vừa đóng sập cửa xe, người lái xe cho xe chạy lùi ra phố Polk. Anh quay ngược xe lại và lái về phía đồi Portrero.
— Hắn ta đã giết chết em ở trong đó - tôi nói với Joe khi chúng tôi trên đường.
— Thẩm phán đã nhìn thấy em, hiểu em là người thế nào. Chỉ tiếc là bà cảm thấy bà phải làm những gì cần thiết.
— Cánh cảnh sát đang theo dõi em, Joe ạ, những người cảnh sát dưới quyền em và trông chờ em hành động đúng đắn. Sau vụ này em còn có được sự tôn trọng của họ chăng?
— Lindsay, những người chính trực của thành phố này ủng hộ em. Em là một người tốt, và một cảnh sát cừ.
Những câu nói của Joe cho tôi cảm giác trái ngược hẳn với những lời lẽ cay độc của Mason Broyles. Tôi gục đầu vào cái áo sơ mi màu xanh rất đẹp của anh và để cho những dòng nước mắt bị dồn nén tuôn trào trong khi anh ôm tôi an ủi.
— Em ổn rồi - cuối cùng tôi nói. Tôi cầm lấy khăn mùi xoa anh đưa. - Em bị dị ứng phấn hoa đấy mà. Phấn hoa lúc nào cũng làm em sụt sùi.
Molinari cười và ôm chặt lấy tôi khi chiếc xe thẳng hướng về nhà. Chúng tôi đi qua phố 20 và những ngôi nhà sáng màu đứng xen kẽ nhau dần hiện ra.
— Có lẽ em sẽ xin thôi việc - tôi nói, - nhưng điều đó càng làm cho mọi người nghĩ là em có tội.
— Lindsay ạ, không có bất kỳ một bồi thẩm đoàn nào sẽ đứng về phía lũ trẻ sát nhân kia đâu. Điều đó là không thể.
— Anh hứa chứ?
Joe lại siết chặt tay tôi, nhưng anh không trả lời. Tôi biết anh tin tưởng tôi hoàn toàn, nhưng anh không thể hứa một lời hứa anh không chắc chắn.
— Anh sẽ đi ngay à? - cuối cùng tôi hỏi.
— Ước gì anh không phải đi. Nhưng đúng, anh phải đi.
Công việc của Joe hiếm khi cho phép anh có thời gian cho tôi.
— Một ngày nào đó anh sẽ có một cuộc sống của riêng mình - anh nói dịu dàng.
— Vâng, em cũng vậy.
Đó là sự thật? Hay chỉ là một viễn cảnh mơ hồ? Tôi lại gục đầu vào vai Joe. Chúng tôi cầm tay nhau và tận hưởng khoảnh khắc có thể là những giây phút cuối cùng của chúng tôi trong vài tuần, im lặng cho tới khi chúng tôi hôn nhau và chào tạm biệt trước thềm nhà.
Về đến nhà, trong căn phòng tĩnh lặng, tôi cảm nhận được tinh thần mình kiệt quệ tới mức nào. Những thớ thịt đau nhừ vì đã phải cố giữ tôi đứng vững, cơn đau vẫn còn dai dẳng. Thay vì giải thoát cho tôi khỏi lời buộc tội, sự bôi nhọ thanh danh và niềm tin của tôi vào chính mình, phiên toà hôm nay chỉ là một buổi tổng duyệt cho phiên toà sắp tới.
Tôi thấy mình như đang bơi ngược dòng. Tôi ngả lưng xuống chiếc giường mềm mại cùng Martha, kéo chăn lên ngang cằm và để giấc ngủ ập đến như một đám sương mù dày.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women