Số lần đọc/download: 3225 / 129
Cập nhật: 2023-03-26 22:56:40 +0700
Chương 5
L
úc gặp trắc trở, phản ứng của Hứa Hủ không giống người cùng trang lứa.
Đa số người trẻ tuổi đều có nguyện vọng thực hiện giá trị của bản thân một cách mãnh liệt, vì vậy bọn họ tương đối để ý đến “cảm nhận” và đắn đo “được mất”. Chỉ những người trải qua quá trình tôi luyện của xã hội mới có thể đạt đến khí chất thản nhiên ” Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỉ bi” (một câu trong tác phẩm nổi tiếng đời Bắc Tống “Nhạc Dương Lâu Kí”, nghĩa: Không vì vật bên ngoài tốt xấu hay vì sự được mất của bản thân mà vui hay buồn).
Hứa Hủ sinh ra đã không có nguyện vọng mãnh liệt “tôi nhất định phải trở thành người thế này thế kia”, cô chỉ để ý “sự việc nên diễn ra như thế nào”. Cô học ngành nghiên cứu tâm lý tội phạm, bởi vì đó là hứng thú và sở trường của cô. Cô không quan tâm đến người khác, thậm chí không bận tâm đến cảm nhận của bản thân. Đặc điểm này giúp Hứa Hủ tỉnh táo hơn người bình thường, nhưng cũng khiến cô thiếu tình người.
Vì vậy buổi tối ngày hôm nay, lúc bị Quý Bạch “sạc” một trận, Hứa Hủ đúng là cảm thấy ấm ức và không thích ứng. Nhưng khi đi đến cổng công viên, cô đã hoàn toàn khôi phục tâm trạng bình thường.
Lúc này đã là nửa đêm, đường phố vắng tanh vắng ngắt, đèn đường lờ mờ. Hứa Hủ nhìn hình bóng đổ dài trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ, kỳ thực Quý Bạch nói không sai. Xét từ góc độ kết quả, ngoài việc cứu người, cô đúng là không có bất cứ tác dụng nào ở hiện trường. Cô đã mất thời gian vô ích trong khi chưa hoàn thành bài tập. Vì vậy, cô nên ngoan ngoãn về nhà làm nốt công việc dở dang.
Ngoài ra, một điều khiến Hứa Hủ rất có hứng thú, là kết luận “trực giác” và “kinh nghiệm” của một người cảnh sát lâu năm mà Quý Bạch nhắc tới, đó cũng là thứ cô còn thiếu. Nghĩ đến đây, tâm trạng Hứa Hủ nhẹ nhõm hẳn.
o O o
Một đêm dài vô tận trôi qua.
Cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo, Hứa Hủ nhìn chằm chằm con chữ trên màn hình. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Đến giờ cô mới phát hiện, cổ tay phải đau nhức tê liệt, toàn thân rệu rã. Đúng rồi, ngày hôm nay Hứa Hủ tiêu hao quá nhiều thể lực, cô cứu người bị thương, chạy đi chạy lại trong công viên, còn thức thông đêm làm báo cáo.
Tuy chỉ muốn lên giường đi ngủ ngay nhưng Hứa Hủ vẫn nhớ gửi email cho Quý Bạch. Trầm tư vài giây, cô quyết định bấm số điện thoại của anh.
Bởi vì cô chợt nghĩ tới một vấn đề, hôm nay Quý Bạch có vẻ tức giận?
Tuy anh khống chế tâm trạng khá tốt, nhưng là một học trò kiêm cấp dưới, cô cần chủ động gọi điện thoại, xoa dịu mối quan hệ. Dù cứng nhắc đến mấy Hứa Hủ cũng hiểu rõ đạo đối nhân xử thế này.
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng tít tít vang lên rất rõ ràng. Quý Bạch bắt máy sau vài hồi chuông. Nhưng anh không mở miệng mà chỉ có tiếng thở truyền tới.
“Chào anh, Quý đội.” Hứa Hủ lập tức báo cáo: “Em vừa gửi báo cáo vào email của anh, anh hãy kiểm tra xem nhận được chưa. Báo cáo gồm bốn phần, ngoài ra còn đính kèm mười bảy tài liệu phụ có liên quan…”
“Hứa Hủ!” Quý Bạch cắt ngang lời cô.
Hứa Hủ lập tức dừng lại, chờ đợi chỉ thị.
“Bốn giờ sáng gọi điện thoại đánh thức cấp trên, báo cáo một vấn đề vô thưởng vô phạt, em không muốn tiếp tục ở lại đội hình cảnh nữa hay sao?”
Lúc này, Hứa Hủ mới chú ý thời gian trên màn hình vi tính: 4 giờ 7 phút.
Hứa Hủ trầm mặc vài giây mới mở miệng: “Xin lỗi, em không chú ý thời gian. Hơn nữa, tối qua anh yêu cầu gửi báo cáo cho anh trước 6 giờ sáng. Bây giờ chưa đến 6 giờ sáng.”
Không đợi Quý Bạch lên tiếng, Hứa Hủ bắt đầu báo cáo. Đầu kia điện thoại liên tục vang lên tiếng động, tiếng mở cửa sổ, tiếng vòi nước chảy, còn có cả tiếng cái thìa inok chạm vào thành cốc lách cách.
Hứa Hủ đột nhiên nhớ ra, tối qua khi nói chuyện điện thoại, có người kêu anh uống rượu. Lúc đó đã là 12 giờ đêm.
Vì vậy anh vừa đi ngủ đã bị cô gọi điện thoại đánh thức?
“Ngây ra đó làm gì?” Quý Bạch nhạy bén phát giác Hứa Hủ đang thất thần.
Hứa Hủ tiếp tục báo cáo.
Âm thanh tạp loạn ở đầu bên kia biến mất, chỉ còn lại hơi thở dài của Quý Bạch, chắc anh đang hút thuốc. Hứa Hủ trùm chăn cầm máy di động ngồi trước màn hình vi tính. Không khí vừa lạnh vừa yên tĩnh, chỉ có thanh âm của cô, thỉnh thoảng có tiếng “ờ” trầm thấp và thờ ơ của anh.
Trong đầu Hứa Hủ đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Quý Bạch lúc này cũng quấn chăn ngồi trên giường, nghe điện thoại của cô. Cảnh tượng này khiến Hứa Hủ thấy hơi kỳ quái. Cô không biết một người đàn ông cao lớn nghiêm khắc ngồi trùm chăn trên giường sẽ là bộ dạng như thế nào.
Trong hình ảnh đó, gương mặt của người đàn ông mơ hồ. Thật ra, Hứa Hủ đã nhìn thấy ảnh Quý Bạch trong hồ sơ của đội, cô nhớ ngũ quan của anh rất cân đối nhưng cụ thể như thế nào, cô không hề lưu ý. Ngược lại, mấy tấm ảnh tội phạm truy nã, Hứa Hủ bỏ nhiều thời gian nghiên cứu đặc trưng tướng mạo, đến mức cô có thể phác họa bất cứ lúc nào.
Trên thực tế, Quý Bạch đúng là quấn chăn kín mít như con gấu lớn. Thời tiết Bắc Kinh đầu xuân vẫn còn rất lạnh, đặc biệt là trước và sau khi mặt trời mọc, lạnh thấu xương. Hơn nữa anh mới chợp mắt lúc ba giờ sáng, uống một bụng rượu, đầu đau như búa bổ.
Hứa Hủ báo cáo rất nhập tâm, nhưng Quý Bạch không lọt vào đầu một chữ, anh cũng không có ý định kiểm tra bản báo cáo của cô.
Quý Bạch đã xem qua báo cáo trước đó của Hứa Hủ, bản báo cáo không chỉ làm rất tốt mà vượt qua yêu cầu của anh. Đối với cấp dưới vừa thông minh và có kỷ luật như Hứa Hủ, anh đương nhiên không lãng phí tinh lực vào việc đọc những bản báo cáo không quan trọng.
Tuy nhiên, điều này Hứa Hủ không cần biết, vì cô vẫn cần sự rèn luyện.
Ngoài trời tối om. Quý Bạch châm một điếu thuốc, gật gà gật gù nghe Hứa Hủ báo cáo. Thỉnh thoảng anh phụ họa một tiếng, báo hiệu sự tồn tại của anh. Xung quanh rất yên tĩnh, Quý Bạch đột nhiên phát hiện, thanh âm của Hứa Hủ không giống người bình thường. Cô rõ ràng có một giọng nói yếu ớt dịu dàng, nhưng cô lại dùng ngữ điệu trầm thấp, nghe rất êm tai. Anh càng nghe càng buồn ngủ…Hừm, thuốc lá cháy vào tay rồi! Quý Bạch bừng tỉnh, anh cất giọng biếng nhác với Hứa Hủ: “Ờ, phần này em phân tích rất chặt chẽ.”
o O o
Ngày hôm sau, Hứa Hủ đi làm với đôi mắt “gấu trúc”.
Bởi vì cô có nước da trắng, gương mặt nhỏ nên hai quầng thâm hiện rất rõ. Vừa vào văn phòng, cô liền cảm thấy có mấy người nhìn cô chăm chú. Hứa Hủ bình thản ngồi xuống bàn làm việc. Cô bất chợt bắt gặp lá cờ thi đua và một bó hoa hồng trắng ở trên mặt bàn.
Trên lá cờ viết: Dám làm việc nghĩa, rạng danh phụ nữ.
Bên dưới đề tên: Diệp Tử Tịch.
Thì ra người phụ nữ cô cứu ngày hôm qua tên là Diệp Tử Tịch. Hứa Hủ thấy cái tên này quen quen, hình như cô đã nghe qua trên tin tức.
Thảo nào chị ta nhanh chóng tìm đến cô, còn tặng cả cờ thi đua.
Tiếng vỗ tay đôm đốp nổi lên. Hứa Hủ ngẩng đầu, mới phát hiện tất cả mọi người đều đứng dậy, tươi cười với cô và hoan hô nhiệt liệt.
“Kính lễ!” Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi là cảnh sát Ngô nghiêm giọng. Mọi người đều giơ tay phải lên trước trán, bày tỏ sự kính trọng với Hứa Hủ.
Hứa Hủ lập tức giơ tay hành lễ. Trước vô số ánh mắt đầy ý cười, hai má cô ửng đỏ.
“Hứa Hủ, làm tốt lắm!” Cảnh sát Ngô khen ngợi.
“Đừng thấy Hứa Hủ bé người, gặp chuyện lớn có tác phong của đại tướng.” Một người lên tiếng.
“Hứa Hủ, người em cứu là Diệp Tử Tịch đấy.” Triệu Hàn cười nói: “Chị ta thường trả lời phỏng vấn trên tạp chí.”
Hứa Hủ né tránh ánh mắt của mọi người, trả lời thật thà: “Chỉ là hành động cầm máu đơn giản ở cổ tay. Mỗi vị tiền bối có mặt ở đây chắc chắn làm tốt hơn tôi. Tôi chỉ gặp đúng lúc mà thôi.”
Mọi người đều cười nói, Hứa Hủ là người mới, không phải ai cũng làm được như vậy.
Nhìn gương mặt ôn hòa của mọi người, Hứa Hủ chợt hiểu ra vấn đề. So với công việc của những người cảnh sát hình sự, việc cô làm đúng là không đáng nhắc đến.
Mọi người chỉ nhân cơ hội này, giúp cô hòa nhập vào tập thể mà thôi.
Trong lòng Hứa Hủ rất cảm động. Cô đỏ mặt, trầm lặng ngồi xuống.
Lúc này, Diêu Mông lên tiếng: “Em có đề nghị, trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm, để chúc mừng Hứa Hủ.” Vừa nói, cô vừa nháy mắt với Hứa Hủ.
Hứa Hủ hiểu ý Diêu Mông. Diêu Mông muốn cô nhân cơ hội này, tạo mối quan hệ thân thiết với mọi người. Thế là Hứa Hủ gật đầu: “Được, tôi mời mọi người ăn cơm.”
Mọi người đều cười nói, sao có thể để cô gái nhỏ tốn tiền, nhưng bữa cơm vẫn được quyết định.
o O o
Làm việc một lúc, Cục trưởng triệu kiến Hứa Hủ.
Hóa ra, lá cờ thi đua và bó hoa của Diệp Tử Tịch được gửi đến chỗ cục trưởng trước, sau đó mới chuyển cho cô.
Diệp Tử Tịch là lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Diệp thị, là nữ doanh nhân có tiếng ở thành phố Lâm. Bình thường, chị có mối quan hệ tốt với thị trưởng và quan chức chính quyền thành phố. Vì vậy, khi nhận được lá cờ thi đua của chị, cục trưởng cũng cảm thấy hãnh diện. Ông ta không tiếc lời khen ngợi Hứa Hủ.
Hứa Hủ chẳng nói chẳng rằng, cục trưởng cũng không để ý. Ông ta cười híp mắt: “Hôm qua cháu không nói tên cháu đúng không? Nhưng khi Diệp Tử Tịch gọi điện đến, tôi biết ngay là cháu.”
Hứa Hủ gật đầu: “Ngoại hình của cháu có đặc trưng tương đối rõ ràng.”
Cục trưởng nghẹn giọng.
Bữa trưa đặt ở một nhà hàng nhỏ cách cục cảnh sát không xa. Đội hình cảnh đi bộ qua bên đó, Diêu Mông khoác tay Hứa Hủ. Hứa Hủ cảm thấy không quen nhưng bắt gặp đôi mắt thân thiện của Diêu Mông, cô âm thầm nhắc nhở bản thân cần làm quen với tình huống này.
Diêu Mông hỏi: “Cục trưởng gọi bạn làm gì vậy? Khen ngợi bạn cứu người à?”
Hứa Hủ gật đầu.
Diêu Mông liếc cô một cái, nói nhỏ: “Sao bạn không mời cục trưởng cùng ăn trưa với chúng ta?”
Hứa Hủ im lặng, cô hoàn toàn không có ý tưởng đó.
Bữa trưa diễn ra vui vẻ. Hứa Hủ không biết, đàn ông trong đội hình cảnh lại hòa nhã hài hước như vậy. Phòng ăn không ngớt tiếng cười. Lại có người đẹp nổi bật như Diêu Mông, chu đáo gắp thức ăn cho mọi người, khiến bầu không khí càng rôm rả.
Bọn họ nhắc tới Quý Bạch. Cảnh sát Ngô nói, Quý đội ba năm chưa về nhà, lần này phải nghỉ ngơi thật thoải mái mới quay về làm việc. Triệu Hàn tiết lộ, cục trưởng đặc biệt dặn dò, đội tự xử lý vụ án, không được quấy rầy sếp nghỉ ngơi. Có người nói, Tiểu Hứa đi theo Quý đội hãy cố gắng học hỏi, cơ hội này không phải ai cũng có.
Hứa Hủ liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Quý Bạch có uy danh như vậy.
Lúc thanh toán tiền bữa ăn, Hứa Hủ vừa rút ví tiền liền bị ngăn lại. Mấy người đàn ông tranh nhau trả tiền, Triệu Hàn nói lớn tiếng: “Đừng tranh nữa, sếp nói bữa cơm này sếp mời.”
Mọi người đều dừng động tác. Triệu Hàn vừa rút ví tiền vừa giải thích: “Tôi vừa nhắn tin cho sếp nói chúng ta đang tụ tập, sếp liền bảo để sếp thanh toán.”
Mọi người “à” một tiếng, lập tức thu ví tiền. Hứa Hủ định nói cứ để tôi trả tiền, Diêu Mông đột nhiên véo tay cô một cái.
Hứa Hủ quay đầu, thấy ánh mắt Diêu Mông sáng ngời. Hứa Hủ không rõ cô muốn biểu đạt điều gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi.