A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeleine L'engle
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: A Wrinkle In Time
Dịch giả: Nguyễn Lan Hương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4527 / 198
Cập nhật: 2017-09-04 05:50:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Khối Lập Phương Bốn Chiều
hải”, Bà Cái Nào trả lời. “Ônngg ấấyy đđang ởơ đđằnng ssauu ccái bbóngg, vvậy nnên, cchúngg tta kkhôngg tthể nnhìnn tthấy ônngg ấấyy”.
Meg bắt đầu khóc, khóc nức nở. Qua làn nước mắt, nó nhìn thấy Charles Wallace đang đứng đó, quá bé nhỏ, quá trắng bệch. Calvin quàng tay qua người Meg, nhưng con bé giật mạnh ra và vùng chạy, nức nở thảm thiết. Rồi nó được bao bọc trong đôi cánh khổng lồ của Bà Gì Đó và nó cảm thấy niềm an ủi và sức mạnh đang chảy tràn sang mình. Bà Gì Đó không nói ra lời, nhưng qua đôi cánh Meg hiểu được những lời nói đó.
“Cháu bé của ta, đừng tuyệt vọng. Cháu nghĩ chúng ta đưa cháu đến đây mà không có chút hy vọng nào sao? Chúng ta đang yêu cầu cháu làm một việc khó, nhưng chúng ta tin tưởng là cháu có thể làm được. Bố của cháu cần sự giúp đỡ, ông ấy cần lòng can đảm, và vì những đứa con, ông có thể làm được những điều ông không thể làm cho chính bản thân mình”.
“Bâyy ggiờ”, Bà Cái Nào nói. “Mmọi nggườii đđã sẵnn ssàngg chhưaa?
“Chúng ta sẽ đi đâu ạ?” Calvin hỏi.
Một lần nữa, Meg rõ ràng cảm thấy râm ran cả người vì sợ hãi khi Bà Cái Nào nói:
“Cchúngg taa phhải llạii đđằnng sauu ccái bóngg đoó”.
“Nhưng chúng ta sẽ không làm mọi việc đó ngay lập tức”, Bà Gì Đó trấn an chúng. “Chúng ta sẽ tiến hành thành nhiều bước ngắn”. Bà nhìn Meg. “Bây giờ chúng ta sẽ xuyên chiều, chúng ta sẽ lại tạo nếp gấp. Cháu có hiểu không?”
“Không ạ”, Meg hờ hững.
Bà Gì Đó thở dài. “Giải thích thật không dễ dàng gì khi toàn là những chuyện mà nền văn minh của cháu vẫn còn chưa có thuật ngữ. Calvin đã nói về việc di chuyển ở vận tốc ánh sáng. Cháu hiểu điều đó chứ, Meg bé bỏng?”
“Có ạ”, Meg gật đầu.
“Đó dĩ nhiên là cách lâu lắc và không thực tế. Chúng ta phải học cách đi tắt bất cứ khi nào có thể”.
“Giống như trong toán ạ?” Meg hỏi.
“Giống như trong toán”, Bà Gì Đó nhìn sang Bà Ai Đấy. “Hãy mang bộ váy của bà ra và chỉ cho chúng thấy”.
“La experiencia es la madre de la ciencia. Tiếng Tây Ban Nha, các cháu yêu của ta ạ. Cervantes. Kinh nghiệm là mẹ đẻ của tri thức”. Bà Ai Đấy nắm một góc váy trắng trong tay và kéo căng ra.
“Các cháu thấy không”, Bà Gì Đó nói, “nếu một con côn trùng rất nhỏ phải di chuyển từ phần váy bên tay phải Bà Ai Đấy sang phía tay trái của bà ấy, thì đó quả là một quãng đường dài cho nó, giả sử nó phải đi thẳng qua”.
Hết sức mau lẹ, Bà Ai Đấy chụm hai bàn tay vẫn đang nắm váy lại với nhau.
“Nào, giờ các cháu thấy đấy”, Bà Gì Đó nói, “nó tới nơi, không hề có quãng đường dài đó. Đây chính là cách chúng ta di chuyển”.
Charles Wallace bình thản chấp nhận lời giải thích. Ngay cả Calvin cũng có vẻ không bị rối chút nào. “Than ôi”, Meg thở dài. “Cháu đoán cháu đúng là một con ngốc. Cháu chẳng hiểu gì cả”.
“Đó là vì cháu nghĩ về không gian chỉ trong ba chiều”, Bà Gì Đó nói với nó. “Chúng ta du hành trong chiều thứ năm. Đây là cái cháu có thể hiểu được, Meg ạ. Đừng sợ phải thử. Mẹ cháu có thể giải thích cho cháu về khối lập phương bốn chiều, phải không?”
“Ồ, mẹ cháu chưa bao giờ”, Meg đáp. “Mẹ cứ bị rối lên vì nó. Tại sao vậy, Bà Gì Đó? Mẹ cháu nói rằng nó có liên quan đến bà và Bố”.
“Đó là một khái niệm mà họ thường nghĩ tới”, Bà Gì Đó nói, “vượt ra ngoài giới hạn của chiều thứ tư để đến với chiều thứ năm. Mẹ cháu đã giải thích cho cháu chưa, Charles?”
“À, rồi ạ”, Trông Charles có hơi lúng túng. “Đừng tự ái nhé, chị Meg. Lúc chị ở trường, em phải nài nỉ mãi đến lúc thuyết phục được mẹ mới thôi đấy”.
Meg thở dài. “Giải thích cho chị thôi là được”.
“Ôkê”, Charles nói. “Chiều thứ nhất là gì?”
“Ồ... một đường thẳng”
“Đúng rồi. Và chiều thứ hai?”
“À, em tạo hình vuông từ đường thẳng. Một hình vuông phẳng sẽ nằm trong chiều thứ hai”.
“Còn thứ ba?”
“Em sẽ tạo hình vuông từ chiều thứ hai. Và hình vuông này sẽ không còn phẳng nữa. Nó có đáy, các mặt bên và đỉnh”.
“Thế thứ tư”.
“Ồ, chị đoán nếu như nói theo thuật ngữ toán học thì là em sẽ tạo hình vuông từ khối vuông. Nhưng em không thể dùng bút chì và vẽ nó ra như cách em làm ba lần trước. Chị biết nó có liên quan gì đó đến Einstein và thời gian. Chị đoán có lẽ em sẽ gọi chiều thứ tư là Thời gian”.
“Đúng vậy”, Charles nói. “Chị giỏi lắm. Được rồi, tiếp theo, với chiều thứ năm chị lại tạo hình vuông từ chiều thứ tư, phải không?”
“Chị đoán vậy”.
“Vậy đấy, chiều thứ năm chính là khối lập phương bốn chiều. Chị thêm nó vào bốn chiều còn lại và chị có thể du hành xuyên không gian mà không phải đi một quãng đường dài. Nói cách khác, theo cách nói của nhà toán học Euclid, hoặc môn hình học phẳng cổ xưa, thì đường thẳng không phải khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm”.
Trong một thoáng, gương mặt của một con bé Meg thứ hai giờ-đã-sáng-trí-ra thể hiện cái vẻ lắng nghe và thăm dò như vẫn thường thấy ở Charles. “Chị hiểu rồi!” Meg gào lên. “Chị hiểu rồi! Hiểu rồi! Chỉ một thoáng chị đã hiểu rồi! Chị không thể giải thích nó ngay bây giờ, nhưng đấy nhé chỉ một giây, chị đã hiểu rồi!” Nó hào hứng quay sang Calvin. “Anh đã hiểu chưa?”
Calvin gật đầu. “Tàm tạm. Anh không hiểu theo cách của Charles Wallace, nhưng cũng tạm đủ để có được khái niệm”.
“Vậyy cchúng taa đii tthhôi”, Bà Cái Nào nói. “Khônng cònn thhời giann ttroong thhế ggiớii nnày ccho baa ccháuu nnữaa đâuu”.
“Chúng cháu có thể nắm tay chứ?” Meg hỏi.
Calvin cầm lấy tay con bé và giữ thật chặt trong tay mình.
“Các cháu có thể thử”, Bà Gì Đó nói, “mặc dù ta cũng không chắc có ích lợi gì không. Các cháu thấy đấy, mặc dù chúng ta di chuyển cùng nhau, chúng ta vẫn di chuyển đơn lẻ. Ba chúng ta sẽ đi trước và mang các cháu theo sau trong luồng khí xoáy. Cách đó có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho các cháu”. Khi bà nói, cơ thể to lớn màu trắng bắt đầu rung rinh, đôi cánh tan ra thành sương mù. Bà Ai Đấy dường như bốc hơi cho đến khi chẳng còn gì ngoài cặp kính, rồi cặp kính cũng biến mất. Điều đó làm Meg nhớ đến con mèo Cheshire[5].
[5] Một nhân vật trong truyện Alice lạc vào xứ thần tiên: có thói quen biến mất từng bộ phận một, khiến Alice nhận xét “Mèo không có nụ cười nhăn nhở thì mình đã thấy rồi, nhưng chưa bao giờ thấy nụ cười nhăn nhở mà không có mèo”.
Một gương mặt không đeo kính thì mình thường xuyên nhìn thấy, nó nghĩ; nhưng có kính mà lại không thấy mặt! Mình tự hỏi mình có biến đi cũng theo cách đó không; mình trước, rồi mới đến cặp kính của mình?
Nó quay sang Bà Cái Nào. Bà Cái Nào có ở đó và rồi lại không ở đó.
Có một cơn gió lớn và một lực đẩy cực mạnh và một tiếng đổ vỡ khô khốc lúc nó bị đẩy qua... cái gì đó? Rồi chỉ còn bóng tối, yên lặng, hư vô. Giả sử Calvin vẫn còn đang nắm tay nó, thì nó cũng không thể cảm thấy gì. Nhưng lần này, nó đã sẵn sàng cho sự tan biến hoàn toàn và bất ngờ của cơ thể mình. Khi cảm giác tê tê trở lại với các đầu ngón tay, nó biết rằng chuyến đi đã gần kết thúc, và nó lại có thể cảm nhận lực siết của bàn tay Calvin nơi tay nó.
Không hề cảnh báo, chợt đến như một cú sốc hoàn toàn và ngoài mong đợi, nó cảm thấy một sức ép chưa bao giờ nó tưởng tượng ra, cứ như thể đang bị một chiếc xe ủi khổng lồ dát cho phẳng dẹt. Điều này còn tồi tệ hơn tình trạng không tồn tại lúc trước, khi nó chỉ là hư vô không có nhu cầu thở; lúc này hai lá phổi của nó đang bị bóp nghẹt lại với nhau đến nỗi dù nó đang cần không khí chết đi được hai lá phổi của nó chẳng có cách nào nở ra và co lại, để lấy vào lượng không khí nó phải có để duy trì sự sống. Tình trạng này hoàn toàn khác với bầu không khí loãng khi chúng bay lên núi và nó phải đưa những bông hoa lên mặt để thở. Nó cố ngáp hơi, nhưng một con búp bê giấy thì chẳng thể làm thế được. Nó cho rằng nó phải cố suy nghĩ, nhưng trí óc bị dát mỏng của nó cũng không thể hoạt động được, y như hai lá phổi; tư duy của nó bị bóp nghẹt cùng với những bộ phận còn lại. Quả tim nó cố đập; gây ra một thứ chuyển động ngang như dao cứa, nhưng cũng không thể nở ra được.
Nhưng rồi dường như nó nghe thấy một giọng nói, hoặc nếu không phải, thì ít nhất cũng là lời lẽ, lời lẽ bị dát phẳng như những con chữ in trên giấy: “Ôi, không! Chúng ta không thể dừng lại ở đây! Đây là hành tinh hai chiều và bọn trẻ không thể xoay sở được ở đây đâu!”
Nó lại bị cuốn vào hư vô, và hư vô thật tuyệt vời. Nó không quan tâm việc nó không thể cảm nhận bàn tay của Calvin, việc nó không thể nhìn thấy hoặc cảm thấy hoặc tồn tại. Giải thoát khỏi sức ép không thể nào chịu đựng nổi là tất cả những gì nó cần.
Rồi cảm giác tê tê bắt đầu quay trở lại nơi những ngón tay, ngón chân của nó; nó đã có thể cảm nhận được Calvin đang ôm chặt lấy nó. Tim nó đập đều đều; dòng máu chảy qua các mạch máu. Bất kể chuyện gì đã xảy ra, bất kể có sai sót gì chăng nữa, thì giờ cũng đã qua rồi. Nó nghĩ nó nghe thấy Charles Wallace đang nói, giọng thằng bé sang sảng và tròn đầy như ngôn ngữ nói thông thường phải thế, “Thật sư, Bà Cái Nào ạ, bà có thể giết chết chúng cháu rồi đấy!”
Lần này, nó bị đẩy ra khỏi không gian năm chiều đáng sợ bằng một cú đẩy mạnh bất thình lình. Và đây, lại là chính nó, có Calvin đang đứng bên cạnh, nắm chặt tay nó vì sự sống yêu quý, và Charles Wallace đằng trước, trông rất phẫn nộ. Bà Gì Đó, Bà Ai Đấy và Bà Cái Nào chưa hiện lên, nhưng nó biết họ đang ở đó; với nó sự thực về hiện hữu của họ rất mạnh mẽ.
“CCácc chháuu, taa xxiin lỗii”, giọng Bà Cái Nào cất lên.
“Nào, Charles, bình tĩnh nào”, Bà Gì Đó nói và xuất hiện không phải dưới hình thù một sinh vật to lớn và xinh đẹp như lần cuối chúng thấy, mà trong bộ trang phục hoang dã quen thuộc với những khăn choàng và khăn quàng cổ, áo và cái mũ của kẻ lang thang già nua hôm nào. “Cháu có biết việc hiện hình đối với bà ấy khó khăn đến thế nào không? Nếu cháu chủ yếu không phải là vật chất, sẽ rất khó nhận ra chất nguyên sinh hạn chế đến thế nào”.
“Taa xxinn lỗii”, giọng Bà Cái Nào lại cất lên, nhưng có chút ám chỉ thích thú trong đó.
“Có gì buồn cười đâu”, Charles Wallace giậm chân như trẻ con.
Cặp kính của bà Ai Đấy sáng lóe lên, và những phần còn lại của con người bà từ từ hiện ra đằng sau chúng. “Chúng ta cũng từ chất liệu làm nên những giấc mơ”, Bà ngoác miệng cười. “Prospero trong Cơn bão. Tôi thật sự thích vở kịch đó”.
“Các bà không chủ tâm làm vậy đấy chứ?” Charles gặng hỏi.
“Ồ, cháu yêu, cố nhiên là không rồi”, Bà Gì Đó nhanh nhảu nói. “Đó chỉ là một lỗi lầm rất đáng được thông cảm. Rất khó khăn cho Bà Cái Nào khi suy nghĩ theo hướng hữu hình. Bà ấy không cố ý làm các cháu đau đâu; các cháu biết thế mà. Và thật sự đó là một hành tinh nhỏ rất thú vị, và cũng khá buồn cười khi được phẳng bẹt ra như vậy. Bọn ta lúc nào cũng thích thăm thú nơi đó.
“Vậy giờ chúng ta đang ở đâu?” Charles Wallace gặng hỏi. “Và tại sao ạ?”
“Trong vành đai Orion. Chúng ta có một người bạn ở đây và chúng ta muốn các cháu nhìn qua hành tinh của chính các cháu”.
“Khi nào chúng ta trở về nhà?” Meg lo lắng hỏi. “Thế còn Mẹ? Còn hai em sinh đôi? Cả ba sẽ rất lo lắng cho chúng ta. Khi chúng ta không trở về vào giờ đi ngủ... ôi, lúc này hẳn Mẹ phải phát điên lên rồi. Bà và cặp sinh đôi cùng với Fort sẽ đi tìm và đi tìm chúng ta, và tất nhiên là sẽ không tìm thấy!”
“Nào, đừng lo, cưng của ta”, Bà Gì Đó phấn khởi nói. “Chúng ta đã thu xếp việc đó trước khi đi rồi. Mẹ cháu đã đủ lo lắng vì cứ phải đương đầu với cháu và Charles, lại không biết tin gì về bố cháu, không cần chúng ta chồng chất thêm nỗi lo cho bà ấy. Chúng ta đi bằng một nếp gấp thời gian cũng như một nếp gấp không gian. Rất dễ làm nếu như cháu biết cách”.
“Ý bà là gì?” Meg buồn bã hỏi. “Làm ơn mà, Bà Gì Đó, khó hiểu quá ạ”.
“Cứ thư giãn đi và đừng lo lắng vì những điều không cần thiết phải khiến cháu băn khoăn như vậy”, Bà Gì Đó nói. “Chúng ta đã làm một cú xuyên thời gian nho nhỏ rất gọn gàng và tốt đẹp, và trừ phi có sai lầm gì đó tồi tệ, bằng không chúng ta sẽ đưa mấy đứa quay về đúng năm phút trước khi các cháu rời đi, vì vậy sẽ thừa thời gian và sẽ không ai cần phải biết xem cháu đã đi đâu hết, mặc dù hiển nhiên là cháu sẽ kể lại với mẹ cháu, con cừu non ấy. Và nếu có sai lầm gì đó tồi tệ thì việc chúng ta có bao giờ quay trở về nữa không cũng chẳng quan trọng gì”.
“Đđừnng llàmm cchúnngg ssợ”, giọng bà Cái Nào vang lên. “Ccó pphhải bbà đđang mmất niềmm ttin khhông đđấyy?”
“Ồ, không. Không, không phải vậy”.
Nhưng Meg nghĩ giọng bà nghe có chút uể oải.
“Cháu hy vọng đây là một hành tinh đẹp”, Calvin nói. “Chúng cháu không nhìn thấy gì mấy. Nó có bao giờ sáng rõ lên không ạ?”
Meg nhìn ra xung quanh, nhận ra rằng nó đã hết cả hơi sau chuyến đi và chặng dừng chân trên hành tinh hai chiều đến nỗi không hề để ý đến cảnh vật xung quanh. Và có lẽ điều này cũng không đáng ngạc nhiên lắm, vì điều chủ yếu về cảnh vật xung quanh ấy là chẳng thể thấy rõ được gì. Dường như bọn trẻ đang đứng trên một kiểu bề mặt thật khó tả, phẳng dẹt. Không gian xung quanh chúng toàn màu xám. Không hẳn là sương, nhưng Meg không thể nhìn thấy gì qua đó cả. Tầm nhìn đã bị hạn chế tới thân hình khá cân đối của Charles Wallace và Calvin, thân hình hơi kỳ cục của Bà Gì Đó và Bà Ai Đấy, và một tia sáng lập lòe mờ nhạt là Bà Cái Nào.
“Đi thôi, các cháu”, Bà Gì Đó nói. “Chúng ta không còn phải đi xa nữa, chúng ta cũng có thể đi bộ. Duỗi chân cẳng một chút sẽ tốt cho các cháu”.
Khi họ đi xuyên qua không gian màu xám, Meg thoáng thấy đây đó những hòn đá trông giống như xỉ, nhưng chẳng có vết tích gì của cây cối hay bụi rậm, chẳng có gì ngoài mặt đất bằng phẳng dưới chân, không chút dấu hiệu nào của thực vật.
Cuối cùng, phía trước họ lờ mờ cái gì đó có vẻ như một cồn đá. Và khi họ lại gần, Meg trông thấy một lối vào dẫn xuống một cái hang sâu và tối om. “Chúng ta sẽ vào đó sao?” nó lo lắng hỏi.
“Đừng sợ”, Bà Gì Đó nói. “Làm việc bên trong dễ hơn cho cô Đồng Tốt phúc[6]. Chà, rồi các cháu sẽ thích cô ấy cho mà xem. Cô ấy rất vui vẻ. Nếu có lúc nào đó ta nhìn thấy cô ấy không vui, ta cũng sẽ rất phiền lòng. Chừng nào cô ấy còn có thể cười, thì ta chắc chắn mọi chuyện cuối cùng rồi sẽ tốt đẹp”.
[6] “A happy medium”: còn có nghĩa là biện pháp/ mức độ dung hòa hợp lý và có lợi, tránh các thái cực; là điều mà ba mẹ đã nhắc đến trong chương 1.
“Ccô Ggìì Đđóó”, giọng Bà Cái Nào vang lên gay gắt, “kkhông phảii vvì ccô ccònn rrấtt trrẻ mmà coó tthhể baào cchữaa cchoo vviệc nnóii qquá nhhiều đâuu”.
Bà Gì Đó có vẻ bị tổn thương, nhưng bà xuống giọng.
“Thật sự thì bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Calvin hỏi.
“Chờ chút”, Bà Gì Đó lẩm bẩm, có vẻ như tính nhanh trên đầu ngón tay của mình. Bà gật gù hoan hỉ. “Chính xác là 2.379.152.497 năm, 8 tháng và 3 ngày. Dĩ nhiên, đó là theo lịch của các cháu, ngay cả các cháu cũng biết là nó không chính xác cho lắm”. Bà cúi xuống gần Meg và Calvin hơn rồi thì thầm, “Thực sự là một vinh dự rất lớn lao đối với ta khi được chọn cho nhiệm vụ này. Chỉ bởi khả năng diễn đạt bằng lời và hiện hình của ta tốt quá, các cháu biết đấy. Nhưng dĩ nhiên, chúng ta không thể nhận lời khen vì tài năng của mình. Cách chúng ta sử dụng chúng thế nào mới đáng kể. Và ta đã gây ra quá ư nhiều lỗi lầm. Thế nên Bà Ai Đấy và ta sung sướng được thấy Bà Cái Nào gây ra lỗi lầm lúc bà ấy cố gắng hạ các cháu xuống hành tinh hai chiều. Đó mới là điều khiến chúng ta cười, chứ không phải các cháu. Các cháu thấy đấy, bà ấy cũng tự cười mình. Bà ấy thực sự tử tế quá mức cần thiết với những người trẻ như chúng ta đây”.
Meg thích thú lắng nghe những gì Bà Gì Đó đang nói đến nỗi nó hầu như không để ý khi họ đi vào trong hang; biến chuyển từ màu xám bên ngoài đến màu xám ở bên trong là hầu như không thể thấy. Nó thấy một ánh sáng lập lòe đằng trước, đằng trước và phía dưới, và chính là họ đang đi về phía đó. Khi họ tới gần hơn, nó nhận ra đó là một đống lửa.
“Bên trong này trở nên rất lạnh”, Bà Gì Đó nói, “vì vậy chúng ta yêu cầu cô ấy chuẩn bị một đống lửa mừng ra trò cho các cháu”.
Khi tới gần ngọn lửa, họ có thể nhìn thấy một bóng đen đối diện, và khi đến gần hơn nữa, họ có thể nhìn ra bóng đen đó là một người phụ nữ. Cô đội một chiếc khăn xếp xinh xắn bằng lụa màu hoa cà nhạt, cùng một chiếc áo choàng dài bằng vải sa-tanh màu tía rủ xuống. Trên tay cô là một quả cầu pha lê và cô đang chăm chú ngắm nhìn nó. Xem ra cô không thấy bọn trẻ, Bà Gì Đó, Bà Ai Đấy và Bà Cái Nào, nên vẫn chăm chăm nhìn quả cầu; và lúc cô nhìn vào đó, cô bắt đầu cười vang; cô cười và cười về điều gì đó mà cô đang nhìn thấy.
Giọng Bà Cái Nào vang lên trong trẻo và rắn rỏi, dội vào những bức tường trong hang và bật ra, những từ ngữ với thanh âm vang rền.
“CHHÚNGG TÔII ƠỞ ĐÂYY!”
Người phụ nữ ngẩng lên khỏi quả cầu, và khi thấy họ, cô đứng dậy và cúi gập người chào. Bà Gì Đó và Bà Ai Đấy cũng cúi xuống chào đáp lại, ánh sáng lung linh dường như cũng nhẹ nhàng cúi chào.
“Ồ, cô Đồng yêu quý”, Bà Gì Đó nói, “đây là bọn trẻ. Charles Wallace Murry”, Charles Wallace cúi người chào. “Margaret Murry”, Meg cảm thấy rằng nếu như Bà Gì Đó và Bà Ai Đấy đều cúi chào, thì nó cũng nên như vậy; và nó làm theo, khá ngượng nghịu. “Và Calvin O’Keefe”, Calvin cúi đầu. “Chúng tôi muốn bọn trẻ nhìn thấy hành tinh của chúng”, Bà Gì Đó nói.
Đến đây, cô Đồng tắt mất nụ cười vui sướng trên môi. “Ồ, tại sao các cháu lại khiến ta phải nhìn vào những thứ chẳng dễ chịu gì khi mà còn có rất nhiều thứ thú vị để ngắm nhìn?”
Giọng Bà Cái Nào lại cất lên, vang vọng khắp hang. “Sẽ kkhônng ccònn nnhhiều tthhứ tthhú vvị đđể nggắmm nnhhìn nữaa đđâuu, nnếu nnhhững nggườii ccó trráchh nhhiệmm khhôngg cchhiịu llàmm ggì vvới nhữnng tthhứ khhó cchịuu”.
Cô Đồng thở dài và giơ quả cầu lên cao.
“Hãy nhìn đây, các cháu”, Bà Gì Đó nói. “Nhìn kỹ vào đây”.
“Que la terre est petite à qui la voit des cieux! Delille. Trái đất nhỏ bé làm sao với kẻ ngắm nhìn nó từ trên thiên đường”, Bà Ai Đấy thánh thót ngâm nga.
Meg nhìn vào quả cầu pha lê, thoạt đầu còn cẩn trọng, rồi càng lúc càng háo hức, khi con bé dường như nhìn thấy một màn quét khổng lồ toàn bóng tối và không gian trống rỗng, và rồi những dải ngân hà vụt qua. Cuối cùng, dường như chúng di chuyển gần hơn đến một trong những dải ngân hà đó.
“Dải ngân hà của các cháu”, Bà Gì Đó thì thầm với Meg.
Họ đang hướng thẳng tới trung tâm của dải ngân hà; rồi họ rẽ về một phía; những ngôi sao dường như đang đâm sầm vào họ. Meg vung tay lên che mặt như để né một cú va đập.
“Hãyy nhìnn đđi!” Bà Cái Nào ra lệnh.
Meg hạ tay xuống. Có vẻ họ đang di chuyển về phía một hành tinh. Nó nghĩ nó có thể nhìn thấy những chỏm băng địa cực. Mọi thứ dường như lấp lánh sáng tỏ.
“Không, không, cô Đồng yêu quí, đó là sao Hỏa”, Bà Gì Đó nhẹ nhàng trách móc.
“Tôi có bị bắt buộc không?” Cô Đồng hỏi.
“Nggay bbâyy ggiờ!” Bà Cái Nào ra lệnh.
Hành tinh ngời sáng rời khỏi tầm mắt họ. Trong một chốc chỉ có bóng tối của không gian; rồi một hành tinh khác. Vẻ bên ngoài của hành tinh này không sạch sẽ và sáng rõ. Nó dường như bị bao phủ bởi một làn sương mù tỏa khói. Xuyên qua màn sương, Meg nghĩ nó có thể nhận ra đường nét quen thuộc của những lục địa giống những bức tranh trong cuốn sách Xã hội học của nó.
“Có phải do bầu khí quyển nên chúng ta không thể nhìn thấy rõ ràng không ạ?” nó lo lắng hỏi.
“Kkhôngg, Megg ạ, chháuu bbiếtt đđó khôngg phhải llà khhí qquyểnn”, Bà Cái Nào nói. “Chháuu phhải cann đảmm llênn”.
“Đó chính là cái Bóng!” Charles Wallace gào lên. “Đó chính là cái Bóng Đen mà chúng ta đã thấy trên đỉnh núi ở Uriel lúc chúng ta cưỡi trên lưng Bà Gì Đó!”
“Nó vừa mới đến phải không ạ?” Meg hỏi trong hoảng loạn, không thể rời mắt khỏi cái bóng đen ghê tởm đang làm tăm tối đi vẻ đẹp của trái đất. “Nó vừa mới đến trong lúc chúng ta rời đi, phải không ạ?”
Giọng Bà Cái Nào có vẻ rất mệt mỏi. “Nói cho con bé biết đi”, bà bảo Bà Gì Đó.
Bà Gì Đó thở dài. “Không, Meg ạ. Không phải nó vừa mới đến đâu. Nó đã tồn tại ở đó rất nhiều năm rồi. Đó là lý do tại sao hành tinh của cháu lại rắc rối như vậy”.
“Nhưng tại sao...” Calvin toan hỏi, giọng nó khàn khàn rền rĩ.
Bà Gì Đó giơ tay ra hiệu nó giữ yên lặng. “Chúng ta chỉ cho các cháu thấy Bóng Đen trên Uriel trước... ồ, vì rất nhiều lý do. Trước hết, vì không khí trên đỉnh núi rất trong và loãng, nên cháu có thể trông rõ để biết nó là cái gì. Và chúng ta nghĩ các cháu sẽ cảm thấy dễ hiểu hơn, nếu các cháu nhìn thấy nó... phải, trước hết ở nơi nào đó khác, chứ không phải chính trái đất của các cháu”.
“Cháu ghét nó!” Charles Wallace gào ầm lên. “Cháu ghét Bóng Đen!”
Bà Gì Đó gật đầu. “Phải rồi, Charles yêu quý ạ. Tất cả chúng ta đều vậy. Đó là lý do khác nữa khiến chúng ta muốn chuẩn bị tinh thần cho các cháu ở Uriel. Chúng ta nghĩ rằng các cháu sẽ quá kinh hãi, nếu như nhìn thấy nó trước nhất trên trái đất thân yêu của các cháu”.
“Nhưng nó là cái gì ạ?” Calvin gặng hỏi. “Chúng cháu biết nó xấu xa, nhưng nó là cái gì mới được chứ?”
“Cchháuu vvừa mmớii nnóii rra đđó!” Giọng Bà Cái Nào vang lên. “Nnó llà Ccon Qquỷ xxấu xxa, llà Qquuyền llựcc ccủaa BBóng ttối!”
“Nhưng điều gì sẽ xảy ra?” Giọng Meg run rẩy. “Ồ, Bà Cái Nào, làm ơn, hãy nói với chúng cháu điều gì sẽ xảy ra!”
“Cchhúnng tta ssẽ tiiếpp ttụcc chhiếnn đđấuu!”
Có điều gì đó trong giọng nói của Bà Cái Nào khiến ba đứa trẻ đứng thẳng người hơn, giật vai về đằng sau một cách cương quyết, nhìn vào ánh sáng lấp lánh là Bà Cái Nào với niềm kiêu hãnh và tự tin.
“Và chúng ta không đơn độc, các cháu biết đấy”, giọng Bà Gì Đó, người an ủi, vang lên. “Khắp vũ trụ này chỗ nào cũng chống lại nó, toàn thể vũ trụ này, nhưng đó là một cuộc chiến đấu vĩ đại và lý thú. Ta biết thật khó khăn cho các cháu để có thể hiểu được về kích cỡ, làm sao lại hầu như không có khác biệt về kích cỡ giữa một con vi trùng bé nhỏ nhất với dải ngân hà rộng lớn nhất. Các cháu hãy nghĩ về điều đó, và có lẽ sẽ không lấy gì làm lạ khi một vài trong số những chiến binh cừ khôi nhất của chúng ta lại đến từ hành tinh của các cháu, một hành tinh nhỏ bé, các cháu yêu ạ, tít ngoài rìa một ngân hà nhỏ bé. Các cháu có thể tự hào vì mọi việc đã được hoàn thành rất tốt đẹp”.
“Những ai là chiến binh của chúng ta?” Calvin hỏi.
“Ồ, các cháu chắc chắn phải biết họ, cưng ạ”, Bà Gì Đó nói.
Cặp kính của Bà Ai Đấy hân hoan chiếu vào bọn trẻ. “Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng”.[7]
[7] Tin mừng theo thánh Gioan, 1:5.
“Chúa ơi!” Charles Wallace nói. “Sao, dĩ nhiên rồi, là Chúa Giê-su!”
“Tất nhiên rồi!” Bà Gì Đó nói. “Tiếp tục đi, Charles, nào cưng. Còn có những người khác nữa. Tất cả những nghệ sĩ thiên tài của các cháu. Họ đã là ánh sáng soi lối cho chúng ta”.
“Leonardo da Vinci?” Calvin ngập ngừng đề xuất. “Và Michelangelo?”
“Và Shakespeare”, Charles Wallace kể tên, “và Bach! Và Pasteur và bà Curie và Einstein!”
Lúc này, giọng Calvin vang lên đầy tự tin. “Và Schweitzer và Gandhi và Phật tổ và Beethoven và Rembrandt và Thánh Francis!”
“Giờ đến cháu, Meg”, Bà Gì Đó yêu cầu.
“Ồ, cháu nghĩ là Euclid”, Meg đang hết sức đau đớn vì mất kiên nhẫn nên giọng nó kèn kẹt đầy cáu giận. “Và Copernicus. Vậy nhưng còn Bố? Làm ơn đi, còn Bố thì sao ạ?”
“Cchúngg tta đđanng ttới chhỗ bbố cchháu”, Bà Cái Nào nói.
“Nhưng ông ấy ở đâu?” Meg tới bên Bà Cái Nào và giậm chân như thể nó cũng con nít như Charles Wallace vậy.
Bà Gì Đó khẽ khàng trả lời, nhưng giọng khá kiên quyết. “Ở trên một hành tinh đã đầu hàng. Vì vậy, cháu phải chuẩn bị để trở nên rắn rỏi”.
Mọi nét phấn khởi không còn trên gương mặt của cô Đồng Tốt phúc. Cô ngồi ôm quả cầu lớn, nhìn xuống trái đất bị bóng đen che khuất, một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống má. “Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa”, cô nức nở. “Hãy nhìn đi, các cháu, hãy nhìn đi!”
Nếp Gấp Thời Gian Nếp Gấp Thời Gian - Madeleine L'engle Nếp Gấp Thời Gian