Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Chase
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Sandalwood Princess
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1421 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 22:46:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uổi sáng cuối cùng cũng tới và Jessup cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ vì kiệt sức. Nhưng ông ấy đang kiệt quệ dần. Da ông đã xấu sang màu xám xịt.
Philip nhớ lại mấy lời của bác sĩ: "Có lẽ anh nên nhờ hắn pha trộn một thứ hổ lốn cho ông chủ anh." Anh phải mạo hiểm chuyện đó. Có cơ tên Ấn Độ sẽ phát hiện ra anh. Song mặt khác, Jessup hiện chẳng có cơ nào.
Sau rốt, Philip – trá hình dưới dạng một thương gia buôn tẩu béo tốt, phát đạt, đầy những râu và đồ độn dày thịch – chỉ lướt qua Padji trong hành lang cung điện của Rani. Râu thì anh cạo sạch, đồ độn thì bỏ đi. Do vậy Padji chắc sẽ không thể đánh đồng người lái buôn với tên cướp được. Dù sao thì, liệu hắn có chú ý thấy một sự giông giống nào giữa anh Brentick, người hầu và tên trộm không nhỉ? Chắc là không. Philip như mọi khi đã giả giọng trong đêm đó. Chim ưng có thể giả bất cứ giọng đàn ông nào anh nghe, và kha khá giọng phụ nữ. Thứ tiếng mà Padji đã nghe là một sự nhái theo tiểu vương Bhonsla một cách xuất sắc.
Quyết định xong, Philip thay đồ nhanh chóng và cẩn thận, bỏ đi bất cứ thứ quần áo nào còn vương vấn hương trầm. Thứ hương liệu đắt tiền này thật quá đặc biệt. Anh phải điều chỉnh tư thế và dáng đi. Anh sẽ giả giọng tên hầu cứng nhắc và trơ tráo của Monty Larchmere.
Còn vẻ mặt nữa, nhưng đã quá muộn để hóa trang. Gần như tất cả mọi người trên boong đều đã trông thấy anh rồi. Dù sao đi nữa, Padji cũng không thể trông thấy mặt tên cướp trên con đường tối đó. Ngay cả Rani – người đã nhận ra lái buôn là Chim ưng hay đồng lõa– cũng chỉ nhận ra đôi mắt. Padji không có cơ hội như bà để xem xét người lái buôn giả tận tay. Nhưng họ đã bao giờ trông thấy Jessup chưa? Philip khẽ chửi thề. Mặc kệ. Tên Ấn Độ có thể thấy mối liên hệ. Có thể không. Thế là có một nửa cơ hội.
Philip đi về phía boong trên rồi rẽ sang mũi tàu, hi vọng sẽ tìm thấy tên Ấn Độ ở đó. Một cuộc đối đầu trước cái nhìn giản đơn của những người khác còn thú vị hơn nhiều với sự riêng tư trong ranh giới nóng nực của bếp tàu.
Philip mới vừa đi được năm bước thì có cái gì đó đánh vào phía sau đầu anh. Theo bản năng, bàn tay Chim ưng lần tìm con dao dưới áo, và anh quay ngoắt lại. Tia nhìn của anh phóng tới, tìm kẻ tấn công... và chiếu lên một người đàn bà. Cô Cavencourt. Anh rút tay không ra khỏi áo. Cô vội vã tới chỗ anh, mặt đỏ bừng, và mái tóc màu cà phê quất trong gió biển thổi mạnh.
Có cái gì đó gõ vào chân anh. Anh liếc xuống thấy một chiếc mũ bị gió thổi bay tới chỗ mình. Anh đã dẫm lên một sợi ruy băng. Anh giật chiếc mũ lên và đưa nó cho cô.
"Tôi nghĩ hòn đạn lạc này là của cô, thưa cô?" anh nói rồi nghiêng người. Người hầu thì không nói chuyện bông lơn với người tầng lớp trên.
Màu sắc trên má cô lại ửng hơn. Sắc sẫm màu nổi trên sắc ngà dịu.
"Vâng, cám ơn." Cô thận trọng cầm lấy.
"Tôi e là tôi đã lỡ đạp lên chiếc ruy băng," Philip nói với vẻ hết sức tôn kính trong khi não anh cào xé, bới tìm, cố gắng xác định giọng cô. Nó không đủ. Anh cần thêm vài từ nữa, và anh đã nói nhiều hơn lẽ ra anh phải. Phụ nữ không nói chuyện với các quý ông xa lạ, và thậm chí anh còn không được coi là quý ông. Cái thằng ngốc chết tiệt Randall.
Cô hơi quay đi để kiểm tra chiếc mũ. Giờ thì cái nhìn của cô từ từ dịch lên gặp cái nhìn của anh. Đôi mắt cô rất lạ thường, to, màu hổ phách.
"Ôi, không sao đâu," cô nói. "Tôi – tôi xin lỗi vì nó đập vào anh. Tôi bỏ mũ ra, anh thấy đấy, vì gió cứ làm xê dịch, rồi tôi quên mất là mình có nó... Ôi, may quá. Ít ra thì nó cũng không bay xuống biển." Cô chợt nhoẻn một nụ cười bồn chồn. "Cám ơn." Cô quay đi và nhanh chóng tiến đến mũi tàu.
Không.
Không thể nào. Không phải cùng người đàn bà đó. Nhưng anh đã đi theo, gọi với theo, "Thưa cô? Tôi nói là, cô Cavencourt!" Cô dừng lại và quay đầu. "Xin thứ lỗi, thưa cô, nhưng cô không thể tới đó," Philip nói, não anh nhanh chóng hoạt động trong lúc nét mặt anh luyện cho đúng kiểu một người hầu. Sự ngạc nhiên của cô đông cứng lại theo một lối kiêu kì lạnh nhạt. "Thật sao," cô lạnh lùng nói. "Anh là lính gác à?"
"Không, thưa cô, chắc chắn là không," anh trả lời, tông giọng vẫn nhún nhường. "Tôi chỉ đoán chắc cô không để ý khu vực mũi tàu không phải nơi dành cho các quý cô."
Mặc dù nét mặt cô lạnh lùng, anh vẫn thấy rõ một chút do dự trong cái nhìn cô quăng lại phía sau. "Đó là nơi các thủy thủ hết ca làm thường giải lao," Philip giải thích. "Chẳng mấy chốc họ sẽ ở quanh đây, và cô sẽ thấy nhóm người đó hơi lỗ mãng, thưa cô, nhất là khi cô không có ai phò tá. Tôi nghĩ chắc thuyền trưởng sẽ không muốn cô ở chỗ này, dù có phò tá hay không. "
Cô nhìn anh chằm chằm như thể miệng anh đang sùi bọt. "Điều đó thật là lố bịch," cô nói. "Tôi nhận thấy điều đó có ý tốt nhưng đảm bảo với anh tôi không phải sợ gì hết."
Chính là người đàn bà đó. Cùng chiều cao, cùng dáng hình, cùng giọng nói, cái âm bội hơi khàn khàn. Đúng lúc ấy, Padji xuất hiện trong bếp. Cái nhìn của hắn lướt qua boong, phóng qua Philip không một gợn lăn tăn nào trước khi sáng lên gặp cô Cavencourt. Cô quay sang Philip. "Người đàn ông đó là người hầu của tôi. Như anh thấy đấy, tôi không phải sợ gì hết, ở mũi tàu hay bất kỳ nơi nào trên chiếc tàu này."
Cô lại bắt đầu bước đi. Cố triệt hạ sự mong mỏi điên cuồng là nhấc bổng cái thân hình ngạo mạn của cô ta ném qua lan can, anh theo sau. Jessup là số một, anh tự nhủ. Người đàn bà có thể dẫn lối ít mạo hiểm hơn để có được thứ Jessup cần, nếu Philip có thể kiểm soát nổi cơn tức giận của mình. "Xin thứ lỗi, thưa cô," anh cố gắng nhè từ ra. "Tôi không có ý xúc phạm."
"Không có," cô thô bạo nói, vẫn bước đi.
"Tôi không nhận ra đầu bếp là người hầu của cô," anh vội nói khi cái hình dáng to lớn ấy lùm lùm lại gần. Philip giữ cặp mắt tuyệt vọng. "Tôi đang định tới nói chuyện với anh ấy một mình. Cô thấy đấy, tôi cần anh ấy giúp." Cô Cavencourt dừng lại. Philip không phủ phục xuống, nhưng cũng gần thế khi anh giãi bày tình trạng của "ông Wringle" và dự đoán của bác sĩ về tương lai người bệnh.
"Ông Lambeth nói nghe mất lòng quá," cô nói khi anh kể xong. "Lẽ ra ông ấy nên nói chuyện trực tiếp với Padji."
"Tôi có tư cách gì để yêu cầu ai đâu, thưa cô. Tôi rất tiếc phải nói rằng chúng tôi đã gây ra sự bất tiện đáng kể cho một số người, và tôi chắc ông Groves đã xử lý chuyện khẩn cấp hơi kém khôn khéo hơn người ta có thể mong đợi."
Đần độn thì đúng hơn. Nếu Groves để cho Philip vai trò người chủ thì anh đã không rơi vào tình huống đáng sỉ nhục thế này. Anh sẽ khiến tất cả hoạt động trơn tru hoàn toàn dưới sự sai bảo của anh. Anh rõ điều đó, nếu không phải gì khác ngoài dòng giống hống hách nhà anh. Giờ nó chẳng mấy ích lợi gì. Để chuyện đó cho Randall rồi cư xử như một thằng ngốc huyên thuyên ngay dấu hiệu khó khăn đầu tiên.
Ờ, nhưng mà anh đã để chuyện đó cho Randall, phải không? một giọng mỉa mai làm tình làm tội trong đầu anh. Làm quýnh quáng như một đứa bộp chộp mới lớn phải không, điên cuồng vì trả thù à?
Tông giọng thấp, dứt khoát của cô Cavencourt chọc thủng cơn giận bừng bừng trong não anh.
"Tôi sẽ nói với Padji, tất nhiên là vậy," cô nói, "nhưng mà tốt hơn hết là để anh ta tự đi kiểm tra ông chủ anh."
"Không cần thiết phải làm phiền anh ấy," Philip trôi chảy nói, "dù cô rất tử tế khi đề nghị. Tôi đã kể cho cô nghe chính xác những gì bác sĩ bảo tôi. Tôi lắng nghe rất cẩn thận, cô có thể chắc chắn. Ông chủ tôi cần ăn thứ gì đó và – và tôi chỉ vừa mới cho ông ta uống nước."
Anh cảm thấy cái nhìn dỏ hỏi của cô chiếu lên mình, ngay cả khi anh quan sát tên Ấn Độ qua cuối mắt.
"Tôi biết rồi," cô nói, giọng đỡ băng giá hơn. "Anh đang rất lo lắng, phải không anh Brentick?"
"Vâng, thưa cô."
"Tôi sẽ bảo Padji chuẩn bị cái gì đó nhanh đến mức có thể, và anh ta sẽ mang cho ông ta khi nào xong."
***
Ngoài trừ lính gác, phần mũi tàu vắng không. Dù sao thì Amanda cũng không tranh thủ cơ hội. Bằng tiếng Hin đu, cô lặp lại phát hiện của bà Gales và chỉ ra mối nghi ngại của mình.
Padji nhún vai. "Tên hầu đó muốn gì ở cô?" hắn hỏi.
"Anh không nghe lấy một từ tôi nói à? Ông Wringle, người đã vội vã lên tàu lúc đêm khuya – cái đêm tôi bị cướp – làm việc cho hầu tước Hedgrave, người tình cờ lại là hắn ta, Richard Whitestone."
"Tên hầu đó muốn gì ở cô?"
"Cháo – nước xuýt – tôi không rõ nữa. Cái gì đó cho tên sư thầy đạo chích thảm hại của hắn. Anh cũng đầu độc y hả?"
"Một chút nước xuýt chữa bệnh. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm ngay." Tảng lờ cái nhìn giận dữ của Amanda, Padji quay đi và chui xuống bếp. Cô đi theo.
Cái không gian xếp gạch này nóng như lò luyện ngục. Padji nhanh nhẹn bắt đầu ép thảo mộc. Amanda ngồi trên một chiếc thùng tô nô và nhìn anh ta chăm chú.
"Anh không thể đầu độc ông ta, anh biết không," cô nói. "Tôi không nói là tôi phản đối, nhưng mà anh không thể. Anh sẽ là nghi can số một, và anh chẳng có chỗ nào để trốn."
"Sao tôi phải đầu độc người đàn ông đó chứ? Ông ta chẳng làm gì hại cho tôi."
"Hiển nhiên là vì chuyện đã xảy ra đó. Tên Chim ưng đưa bức tượng cho ông Wringle, người vội vàng lên con tàu đi nước Anh sớm nhất."
Padji nhún vai.
"Không cần phải bí hiểm với tôi," Amanda tức giận nói. "Chính anh nói Chim ưng đánh cắp bức tượng của tôi, và hơn nữa, càng để ý lời giải thích của anh, thì càng thấy nó tỏ ra vô lý. Hắn luôn luôn đánh cắp cho người khác."
"Có lẽ cô sẽ cắt lưỡi tôi vì cãi lại, cô à, nhưng tôi không biết tí ti gì về việc đó. Hắn là một tên trộm."
"Hắn là một tên chuyên nghiệp – hoặc là một thành viên trong những tên chuyên nghiệp – và anh cũng như tôi đều biết các dịch vụ đó được thuê làm."
"Nhưng tôi chỉ là một tên hầu ngu dốt, cô đáng yêu ơi, tôi không hay gì sất." Padji đủng đỉnh nói khi hắn trộn thảo mộc vào trong nước nóng.
Cách tiếp cận này, hiển nhiên, chẳng dẫn tới đâu. Amanda cân nhắc. "Tôi hiểu," cô nói sau một giây lát. "Anh chẳng biết thứ gì, không hỏi câu gì, chỉ theo mệnh lệnh. Đúng không vậy?"
"Đó chỉ vì khả năng thấp kém của tôi, ôi con gái của mặt trăng."
"Thế ai ra lệnh cho anh đầu độc người đầu bếp, hả kẻ lừa gạt kia? Tôi biết anh đã đầu độc anh ta nên đừng có phí hơi chối nó. Tôi biết, thực vậy, chính xác anh sử dụng hỗn hợp gì. Chẳng lẽ chủ nhân của anh lại không kể cho tôi công thức gia truyền của bà ấy sao? Một loại nấm chứ gì, nó mọc trên-"
"Đó dường như không phải để cho cô chủ nói về những thứ như thế," Padji cắt ngang vẻ trách cứ. "Chúng là chuyện của những tên nô lệ bần tiện."
"Thế đó dường như là để trêu ngươi và nhạo cô chủ của anh hả?" Amanda trả treo. "Thật là danh giá khi giữ bí mật với tôi, khi tôi mạo hiểm danh dự của chính mình, và của gia đình để cứu anh nhỉ? Chẳng phải tôi đã bịa chuyện khủng khiếp vì anh sao?" Cô rút chiếc khăn tay và lau vầng trán toát mồ hôi. Rồi nhớ ra cách giận dữ của bà chị dâu, cô chấm nhẹ lên mắt. "Đây là lời cảm ơn tôi vì đã thương xót anh," cô nói bằng một giọng nghẹn ngào.
"Aiyeeee," Padji khẽ rên rỉ, đẩy cái bát sang bên và nhìn cô trong nỗi thống khổ. "Cô ấy thực sự là con gái của chủ nhân tôi. Chỉ bằng một lời nói cũng đủ xuyên vào tim tôi."
"Chủ nhân của anh sẽ cắt trái tim của anh ra ngay nếu anh làm bà ấy phật ý như vậy," Amanda đáp. "Nhưng anh biết tôi mềm lòng và tình cảm, và thế là anh lợi dụng điểm yếu đó để nhạo tôi."
Ngay lập tức, Padji quỳ gối. "Không đâu, cô yêu mến, không có nhạo báng gì sất. Nó không phải như vậy. A, tôi là một người đàn ông bị giằng xé giữa hai sư tử cái. 'Bảo vệ nó khỏi nguy hiểm,' công chúa tôi bảo và thế là tôi làm hết sức hèn mọn của mình. Nhưng cô con gái quá khôn ngoan của bà lại xem thường rắc rối, và muốn lăn vào đó. Phải làm gì với hai người phụ nữ như vậy đây?"
Amanda bỏ khăn ra khỏi mắt. Rắc rối, hắn bảo thế. Nhưng cô đúng.
Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương - Loretta Chase Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương