We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2930 / 6
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
nh Văn, tôi đã nói hết sự thật, tin hay không là quyền của anh. Đừng lên đánh mất hạnh phúc của mình.
Trung đã ra về, Hoàng Văn vẫn còn ngồi chìm đắm trong suy tưởng mênh mông, khói thuốc ngập ngụa và những lo bia vươn vải.
- Anh Văn!
Hoàng Văn mở choàng mắt ra, Uyển Nhi bước vào, trông cô ốm yếu và xanh xao. Anh cười nửa miệng:
- Em còn đến đây nữa à? Muốn an ủi tôi phải không? Tôi không tin những lời bịa đặt kia đâu.
- Em thề, những lời anh Trung nói hoàn toàn sự thật. Em chưa hề biết gian dối điều gì.
- Hừ!
Nhi quỳ xuống bên chân Văn, cô ôm lấy anh sụt sùi. Mắt anh trũng sâu buồn rầu, hàng râu mọc rậm rì vô trật tự. Họ nhìn nhau, không gian như ngưng đọng. Kia là khuôn mặt cô yêu dấu, cô muốn được hôn lên đôi mắt anh. Vậy mà sao ánh mắt anh thăm thẳm xa vời, hiu hắt. Cô úp mặt vào anh nức nở, anhsờ nhẹ lên đôi vai cô, hình ảnh Uyển Nhi hôm nào hiện ra trước mắt anh. Cô trong vòng tay người đàn ông khác không phải là anh. Tim anh nhức nhối khôn cùng, anh muốn phũ phàng xô hất cô ra, nhưng đôi mắt đẹp não nùng đang đầy lệ của cô làm anh chùng lại, chạnh lòng. Anh nâng mặt cô lên:
- Uyển Nhi!
- Văn ơi, hãy tin em!
- Em vẫn yêu anh chứ?
Nhi gật đầu lia lịa trên tay Văn:
- Có, có. Em yêu anh.
Anh nhìn cô như muốn soi thủng vào tim óc cô để tìm ra điều muốn biết, anh nghe giọng mình run rẩy lạc đi:
- Vậy thì em hãy chứng tỏ cho anh thấy em vẫn còn trong trắng đi.
Chứng tỏ còn trong trắng. Nhi sững sờ nhìn Văn, cô không nghĩ ra điều anh nói và không muốn tin vào điều anh buộc cô.
- Em không bằng lòng?
- Anh... anh muốn em phải làm sao?
- Làm vợ của anh ngay bây giờ, chỉ có điều này mới làm anh tin em đã yêu anh và vẫn còn trong trắng.
Văn nhìn cô, như muốn đốt cháy cô thành ngọn lửa. Nhi ấp úng:
- Tại sao lại phải như vậy?
- Anh sẽ cưới em ngay khi em đã là vợ của anh.
Văn kéo cô lên ngồi trên đùi mình, Nhi thụ động và ngu ngác. Văn hôn lên môi cô, nụ hôn không như ngày nào ngọt ngào say đắm mà mang đầy tính cách chiếm đoạt.
Văn bế xốc cô lên đi nhanh lại giường, tay anh lần trên từng cúc áo của cô.
- Anh Văn...
Nhi cong mình giữ bàn tay Văn lại, anh dứt khoát hất tay cô ra, bờ môi anh hôn nhẹ lên môi cô. Một thứ cảm giác mê đắm chiếm lĩnh cô, cô muốn chóng lại anh. Tay anh mạnh mẽ siết toàn thân và vuốt ve lên thân thể cô. Anh hôn lần trên từng khoảng da thịt mịn màng và càng lúc càng dữ dội, Nhi buông xuôi thân mình trong tay anh.
Họ cùng nhìn lên mặt drap nhàu nát không một dấu vết gì hết. Mặt Văn tối sầm lại đau đớn, Nhi sợ hãi bật dậy. Không, không thể được! Cô chưa bao giờ để ai chạm vào thân thể mình, lần đầu tiên cô thấy sợ vẻ mặt của Văn, vừa đau đớn vừa phẫn nộ.
- Bây giờ thì em nói đi, anh là kẻ đến sau chứ gì?
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tê điếng, Nhi sững sờ nhìn Văn. Mới vừa hôn cô cuồng nhiệt, anh trân trọng hôn lên từng khoảng da thịt của cô, vậy mà giờ đây anh bĩu môi ra đầy vẻ khinh miệt... Cô uất ức:
- Lẽ nào anh không phân biệt được đàn bà và con gái hả anh Văn? Lẽ nào anh không tin em, khi em đã đem cái quý giá nhất của mình hiến dâng cho anh, để chứng tỏ là em yêu anh.
- Yêu anh... anh nên tin điều đó không khi anh không có nhiều tiền bằng hắn.
- Anh Văn!
Uyển Nhi phẫn nộ kêu lên, Văn tàn nhẫn phán:
- Chỉ một lần với hắn, lẽ dĩ nhiên là em phải vụng dại như con gái lần đầu tiên.
- Khốn nạn!
Uyển Nhi vung tay tát bóp vào mặt Văn, tay cô đau buốt, cô urn bắn cả người nhìn anh. Văn vẫn đứng yên như hoá đá, mặt hằn đỏ dấu tay cô vừa tát vào mặt. Cô phải rời nơi đây, cô chỉ biết một điều, mình phải đi và đi cho mau, vĩnh viễn cô không muốn thấy mặt anh. Anh vừa xúc phạm cô ghê gớm, anh vừa chiếm đoạt thân thể cô và bóp chết con tim cô đang yêu anh tha thiết.
- Đừng bao giờ anh tìm tôi! Tới chết, tôi cũng không tha thứ cho anh.
Nhi lao ra ngoài, tiếng khóc của cô ta loãng vào nắng chiều nhạt nhoà. Văn gục mặt vào đôi tay mình bất động.
- Anh xin lỗi em mà Uyển Nhi. - Văn lè nhè chân đá bằng xiêng bằng nai, anh té chúi nhũi trên giường và bật khóc như trẻ.
- Anh biết lỗi của anh mà, tạis ao em không tha thứ cho anh? Anh biết rồi, vì em không hề yêu anh như anh đã nghĩ.
Hồng Vy cố đẩy cho Văn nằm xuống, cô lui cui tháo giày cho anh, rồi cởi nút áo cho anh thoáng mát.
- Uyển Nhi!
Hoàng Văn ôm chầm lấy Vy, anh hôn lên mặt lên mũi cô.
- Đừng giận anh nghen Nhi! Chúng mình làm lành với nhau, anh sẽ đưa mẹ lên cưới em về làm vợ anh.
Hồng Vy cắn môi chịu đựng, người Văn nồng mùi rượu, cô muốn khóc mà không dám khóc.
- Em đi đâu?
- Em đi pha nước chanh cho anh uống, anh say quá rồi.
- Ai nói anh say... anh buồn quá đi uống có một chút, em chê anh phải không?
- Không có.
- Vậy thì nằm đây với anh đi Uyển Nhi. Em đã là vợ anh rồi mà. Trời phạt anh, đừng xa anh Nhi ơi!
Một điều cũng Nhi, hai điều cũng Nhi! Hồng Vy bật khóc oà, vì ai mà anh đau khổ như vậy chứ. Anh yêu Uyển Nhi đến độ hành hạ thân xác mình, bỏ trôi đi tất cả. Vy cay đắng và càng ghen loạn cuồng lên. Anh say bí tỉ, vậy mà vẫn còn biết một điều, đang đau khổ vì Uyển Nhi.
- Đừng khóc nữa Nhi! Anh đây, em đánh hay cắn xe anh đi cho thoả lòng em.
-...
- Nín đi em! Anh xin lỗi, Uyển Nhi ơi! Anh yêu em mà, anh đã ngu ngốc xúc phạm em, anh quỳ xuống đây xin lỗi em nè.
Hồng Vy ngả vào lòng Văn, cô ôm lấy anh, môi cô tìm môi anh. Những nụ hôn cuồng nhiệt mê man.
- Em yêu anh, Văn ơi...
Hoàng Văn say mèm, anh làm sao phân biệt được trong vòng tay anh bây giờ là Vy chứ không phải Nhi. Trong cơn say bồng bềnh mộng mị và với một Hồng Vy tính toán, anh hoàn toàn buông trôi.
Đêm xuống thật lâu, mọi thứ tĩnh lặng, họ ngủ say tròng vòng tay nhau.
Trời sáng bét. Bên ngoài xe chạy vọng vào ồn ào. Văn thức giấc, bên anh là thân thể mềm mại, trong phòng một thứ ánh sáng lờ mờ không soi rõ gì hết. Anh vỗ tay lên trán, chệnh choạng đi lại bàn nước, với tay mở công tắc đèn.
Tách. Một tiếng kêu khô khan. Văn há hốc mồm khi ngọn đèn vừa bật lên sáng loá căn phòng.
- Ơ... Hồng Vy!
Văn kêu lên kinh hãi, anh dụi lia lịa vào mắt mình. Vy cũng giật mình thức giấc, cô ôm lấy ngực co rúm.
- Tại sao em ở đây chứ?
- Anh Văn! Anh say quá, anh đã làm hại em rồi.
Vy lăn sát vào trong, trên mặt nệm lắm tấm vết màu đỏ. Văn chết điếng. Ôi! Anh đã làm thêm cái việc ngu ngốc thứ hai, chiếm đoạt Hồng Vy trong cơn say ngất ngưởng, anh đứng như hoá đá nhìn Vy.
Hồng Vy khóc lớn hơn:
- Hoàng Văn! Làm sao em dám về nhà? Anh giết em rồi.
- Hồng Vy!
Hoàng Văn bối rối ngồi xuống, anh vụng về ôm Hồng Vy vào lòng:
- Nín đi Hồng Vy! Anh... sẽ cưới em mà.
Hồng Vy khóc lớn hơn, mắt cô cụp xuống giấu đi vẻ mừng rỡ của mình. Cô đã đạt được mục đích của mình.
Vy rút sâu vào lòng Văn, cô để cho anh vỗ về mình bằng những nụ hôn. Có ai biết được lòng Hoàng Văn đang tan nát tơi bời. Định mệnh nào xui khiến anh buộc chặt vào Hồng Vy chứ? Ôi! Văn thù ghét mình, thù ghét cơn say ngu ngốc của mình.
Anh sẽ không còn cơ hội nào để tìm gặp em nữa, Uyển Nhi. Làm sao để xin em được lời tha thứ đây, khi anh đã trót gây ra nhiều lỗi lầm. Vĩnh viễn phải xa em. Ôi, quả là điều quá đau đớn với anh!
Tại sao em không đến đây chứ? Anh đã đau khổ biết bao nhiêu, đi tìm lại những nơi nào mình từng đến, từng hẹn hò nhau, nhưng bóng em vẫn biền biệt.
Ngày trước giận nhau, chỉ cần anh đứng suốt đêm trước cửa nhà em. Mặc cho mưa gió, mặc cho sương đêm, em đã tìm đến, chúng ta lại làm lành với nhau và những nụ hôn ngọt ngào trao nhau. Có em là anh thấy có cả trời hạnh phúc màu xanh.
- Anh không bỏ em chứ anh Văn?
Hoàng Văn gật đầu, anh vừa ký cho mình bản án chung thân. Cách đây nửa tháng, cũng tại căn phòng này anh buộc Uyển Nhi hiến thân cho mình. Cô không chứng tỏ cho anh thấy cô còn nguyên vẹn, anh đã phũ phàng ném vào cô những lời cay độc. Hết, hết tất cả rồi.
Hoàng Văn cúi đầu vào mái tóc Hồng Vy. Xác thân anh rã rời, tê buốt.
Uyển Phương vặn máy cassette, giọng ca Hoàng Văn vang lên đầm ấm dịu dàng. Uyển Nhi cắn chặt môi. Dĩ vãng đó đã xa rồi, anh đã thành kẻ lạ bên ngoài cuộc đời em.
Hình ảnh anh đẹp như bức tranh, mái tóc bồng bềnh bay trong gió, ánh mắt long lanh đa tình, đôi môi đầy cuốn hút... Uyển Nhi bịt kín hai tai cho đừng nghe, đừng thấy. Tiếng hát của anh vẫn vang lên nồng nàn.
Làm sao quên những lần em vang tiếng cười
Và tung tăng đón bao niềm vui đang tới
Làm sao quên những lần hẹn hò trong nắng mới
Và bao đêm sao sáng quanh trời
Lúc anh đến tình nồng nàn ấm cúng
Xoá trong em những ngày mịt mù
Lúc anh đến mộng đời rất xanh
Trời ngàn sao lấp lánh
Lúc ta nói ngàn lời yêu nhau
Sẽ bên nhau dài mãi sau
Có ai biết một lần sẽ đến
Tình rời chốn bình yên
Từ anh xa vắng, đời mênh mông tim buồn
Buồn làm cơn nắng xoay từng cơn gió cuốn
Từ anh đi mãi là hoàng hôn tan vỡ...
Giọng hát của Hoàng Văn vang lên từ chiếc máy cassette, Uyển Phương nhịp chân hát theo. Uyển Nhi nằm chuồi xuống giường. Cô tưởng mình như chết đi sống lại, mệt lả, cô vừa nôn trong buồng tắm không biết là bao nhiêu nước, mùi chua loét. Chiếc máy vang lên làm Uyển Phương không nghe gì hết.
Chợt Phương tắt máy quay lại:
- Chị đau sao vậy chị Nhi?
- Chắc là chị trúng gió mệt quá.
- Em cạo gió cho nghen?
- Ừ.
Uyển Phương nhanh nhẹn tìm chai dầu gió, đến ngồi gần Nhi kéo áo chị lên đổ dầu vào lòng tay xoa lên lưng Uyển Nhi rồi kéo đồng xu cạo mạnh.
- Không có gió gì hết trơn hà!
Phương ném đồng xu cạo gió xuống giường nhìn chị:
- Chị lại giận anh Văn nữa rồi hả?
Uyển Nhi nằm im. Cô không muốn nhớ và nhắc đến Văn. Hoàng Văn là cái gì gợi cho cô đau đớn và ê chề nhất. Cô đã lánh mặt anh, có một cái gì tủi hờn làm cô không muốn tha thứ cho anh dù cô yêu anh rất nhiều, anh đã làm tổn thương và xúc phạm đến cô. Ôi, tình yêu!
- Sáng nay chị không đi làm hả?
- Chị xin nghỉ buổi sáng.
- Trông chị phờ phạc quá, hay em đưa chị đi bác sĩ nghe?
- Cũng được.
- Vậy chị thay quần áo đi.
Uyển Nhi trỗi dậy, người cô ngầy ngật khó chịu làm sao, căn bệnh kéo dài có một tuần.
- Uyển Nhi...
Hồng Vy tươi tắn đi vào, cô mặc bộ đồ Jean thun màu đỏ chói, trang điểm hơi nhiều một chút. Nhi gượng cười hỏi bạn:
- Vy đi đâu mà trông láng quá vậy?
- Mình đi sắm đồ cưới, tiện đường nên biểu anh Văn chờ ở ngoài. Ngày mai là đám hỏi của Vy, Nhi đến nhé.
Nhi nhìn Vy run giọng:
- Đám hỏi của Vy à?
- Ừ, đến nghe Nhi. Chín giờ sáng mai, bây giờ mình đi, anh Văn đang chờ mình. Tháng sau mình và anh Văn cưới nhau. Bye nha!
Hồng Vy nhún nhảy bước đi. Nhi chết lặng, cô ngã xuống đất như chiếc lá rũ.
- Chị Hai, Chị Hai....
Uyển Phương phóng đến, cô bé ôm chầm lấy chị lay lay:
- Chị Nhi...
Uyển Phương đỡ chị lên giường, cô giận dữ nhìn ra cửa:
- Đồ cà chớn! Đừng thèm buồn nữa chị Nhi! Vậy mà anh Văn còn đến đây ỉ ôi. Đồ đểu!
- Chị không đi bác sĩ đâu. Chị cần một mình, kẹ người ta đi Phương!
- Em hiểu rồi, chị không bệnh gì hết. Chị bị thằng cha Văn phụ bạc nên đau khổ. Hèn gì cả tháng nay không đến đây nữa, đừng thèm nhớ nữa chị Hai.
Uyển Nhi không muốn khóc mà nước mắt cô cứ chảy thành dòng. Vy đã được mục đích, cuối cùng rồi cũng được Hoàng Văn. Chỉ có cô, cho Văn cả cuộc đời con gái...
Vy đã được mục đích, cuối cùng rồi cũng được Hoàng Văn. Chỉ có cô, cho Văn cả cuộc đời con gái của mình vẫn bị anh hất bỏ, Văn ơi, em hận anh!
Uyển Nhi nhắm mắt lại, nước mắt cô cứ chảy thành dòng không ngớt, nỗi đau câm nín buốt cả lòng. Tình yêu và kỷ niệm thôi đành phải bay và gởi trao cho gió. Mình có đúng không khi lánh mặt Văn cả tháng nay? Và chưa gì hết anh đã vội đi cưới Vy, anh vội vã trả thù như đêm nào trong buổi tiệc chúc thọ bà nội Trung, anh đã dùng Mai Thi làm cho cô đau khổ, Văn ơi!...
- Chị Nhi! Có anh Trung đến thăm.
Nhi lau vội nước mắt, cô cố ngồi dậy nhưng mặt mày xây xẩm. Cô nằm im, mặc cho cơn đơn của tâm hồn và thể xác giày vò mình.
- Nhi bệnh sao vậy?
Trung ngập ngừng đứng trước cửa phòng Nhi, chừng thấy mặt cô xanh mét, anh bước vào. Phương hằn học:
- Chị Vy mới đến đây báo tin ngày mai đám hỏi của anh Văn và chị ấy, rồi bả xỉu... hứ...
Trung lo lắng đặt tay lên trán Nhi:
- Uyển Nhi! Em làm sao rồi, nói anh nghe đi?
- Cả tuần nay chỉ bỏ ăn. Anh Trung! Anh làm ơn vác chỉ đi bác sĩ giùm em.
- Anh đưa em đi bác sĩ nghen Nhi?
Nhi vẫn nằm im lìm, cô không còn sức lực để trả lời nữa, khi mà nỗi đau tuyệt vọng dìm cô xuống tận cùng không thương tiếc.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi