Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 6
H
ọ lạy nhau rồi rót rượu mời nhau đúng theo nghi thức của lễ động phòng hoa chúc.
-Họ uống rượu khiếp thật-Huy bỗng bật cười. Anh chỉ nhìn thấy cũng đủ chóng mặt.
Quỳnh Như uống cạn chung rượu của mình rồi nhìn Huy chăm chú:
-Sao anh không cưới vợ bên kia?
-Đây là ý muốn của ba mẹ, anh không dám trái lời- Huy đáp một cách thành thật.
-Chẳng lẽ hôn nhân đối với anh đơn giản vậy sao?
-Anh cũng không muốn phức tạp hóa vấn đề làm gì, Thiên Kim ạ!-Ánh mắt Huy bỗng xuất hiện một thoáng xa xăm. Sau khi nghe ba mẹ và anh Phú kể lại, anh chợt có ý nghĩ rằng chúng ta có thể sống cùng với nhau.
-Thậm chí chẳng cần tình yêu ư?
-Sao lại chẳng cần? Ngay trong lần gặp nhau đầu tiên anh đã thoáng quyến luyến em. Điều đó cho phép anh hy vọng rằng tình yêu sẽ phát sinh sau hôn nhân. Bây giờ anh cảm thấy có thể yêu em đấy,Thiên Kim ạ.
Đôi bàn tay đang chống lên má của Quỳng Như buông thõng. Nàng nói nhỏ nhưng rõ ràng:
-Anh hãy nhìn kỹ em đi.
Huy cau mày:
-Ý em muốn nói gì?
-Em không phải là Thiên Kim! -Quỳnh Như nói thật. Tại sao anh lại không nhận ra điều đó?-Giọng Quỳnh Như bỗng run run.
Huy chồm lên chộp lấy vai nàng:
-Em vừa nói gì?
-Em không phải là Thiên Kim!-Quỳnh Như đáp lại.
-Vậy thì...em là ai?-Huy thở dồn.
-Là Quỳnh Như! Giọng nàng chua chát -Anh không nhận ra vợ mình đã bị đánh tráo hay sao?
Huy ngồi vật xuống:
-Cô là ai? Tại sao có chuyện tráo trở này?
-Thiên Kim không yêu anh. Em muốn nói anh Phú chứ không phải anh. Nó đã bỏ trốn vì sợ hãi cuộc hôn nhân không có tình yêu này
-Tại sao đến bây giờ cô mới nói ra? Mặt Huy trắng bệch.
-Em đã định sẽ ko bao giờ nói ra cho đến khi anh phát hiện, nhưng em không kềm lòng được. Chính em cũng sợ hãi sống trong sự dối trá. Bây giờ, anh hãy xử em đi. Em không muốn nhận cái án treo lơ lửng trên đầu!-Giọng Quỳnh Như thật tỉnh táo lạ lùng.
Trời đất!-Huy ôm đầu. Sao tôi lại ngu dại thế này? Bây giờ biết ăn nói làm sao với mọi người đây?
Quỳnh Như cúi đầu im lặng. Nàng thấy tội cho Huy, tội nghiệp cho chính mình.
-Được rồi!Huy ngẩng lên nhìn Quỳnh Như trừng trừng- Tôi sẽ đi tìm thiên Kim cho tới khi nào gặp được cô ta. Trong khoảng thời gian đó, cô vẫn phải làm vợ của tôi. Nghe rõ chưa? Huy gằn giọng,
Quỳnh Như cảm thấy sợ hãi khi thấy ánh mắt của chàng nhìn mình một cách hoang dại. Nàng co rúm người lại, mặt tái mét dưới ánh đèn đến lóa mắt.
Huy từ từ bước tới gần, bất thần bế xốc Quỳnh Như ném lên giường.
-Trước mắt cô không thể được hé răng với ai chuyện này. Tôi phải làm cho cô phải hối hận vì sự lường gạt của mình.
Một tiếng "rẹt" khô khốc vang lên. Quỳnh Như nhận ra chiếc áo ngủ đang rời khỏi thân thể mình. Nàng nhìn Huy bằng ánh mắt thất thần. Con người dịu dàng, lịch thiệp của buổi sáng đã biến mất. Giờ đây trước mặt nàng chỉ còn là một kẻ khát máu đang đắm chìm trong cơn cuồng nộ của hận thù.
-Không được khóc! Huy gầm gừ. Quỳnh Như có cảm giác như ai đó vừa ghim một mũi dao nhọn hoắc nào tận tim gan mình. Nàng cắn răng vật vã trong cơn đau đớn. Tiếng khóc không thoát được ra ngoài nên toàn thân nàng run lên như kẻ bị động kinh. Một vệt máu đỏ loang chỗ nàng nằm.
-Thiên Kim ở đâu, nói mau!-Sau đòn "tra tấn phủ đầu", Huy tiếp tục gặn hỏi.
Không có tiếng trả lời, bực tức chàng giật mạnh tóc Quỳng Như.
-Cô sẽ được tự do nếu chỉ chỗ trốn của Thiên Kim, bằng không suốt đời cô phải trả giá cho hành động dối trá của mình.
-Anh cứ giết em đi chứ đừng tra hỏi làm gì?-Giọng Quỳnh Như nhẹ hơn gió thoảng.
-Tôi giết cô làm gì để vướng vòng tù tội?-Huy cười nhạt. Như thế này dễ chịu hơn.
Quỳnh Như nhắm nghiền mắt. Cơn cuồng nộ của Huy ngoài sức tưởng tựơng của nàng.
Tạm thời tôi không đá động gì tới ông già của Thiện Kim. Huy cúi sát vào mặt Quỳnh Như- Cô hãy yên tâm mà làm dâu, làm vợ.
Khúc dạo đầu của đêm tân hôn đến đây tạm dừng. Huy kiệt sức ngủ thiếp đi. Ánh đèn trong phòng vẫn toả sáng đủ cho Quỳnh Như nhìn rõ vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng của chàng. Không chút oán trách giận hờn nàng kéo mền đắp cho kẻ vừa hành hung mình. Nàng ngủ thiếp đi.
Gần sáng Huy thức giấc, nhìn sang bên cạnh thấy Quỳnh Như ngủ trong tiếng tức tưởi vẫn còn nấc nghẹn, trên má nàng những giọt nước mắt chưa kịp khô. Nhìn kỹ những vết bầm trên ngực nàng Huy hoảng hốt rên lên: Trời ơi!Tại sao lại như thế này?
Quỳnh như khẽ cựa mình rồi ngủ tiếp, trông nàng nhỏ nhoi như một đứa bé. Nỗi oán hận trong lòng Huy chợt nguôi đi. Từ đó đến sáng, chàng cứ ngồi nhìn nàng như thế.
Thức dậy, bắt gặp ánh mắt của Huy nhìn mình, Quỳnh Như bật dậy tuột khỏi giường. Nhưng hai bàn chân vừa chạm đất, nàng bỗng ngã quỵ. Huy chồm tới định đỡ, nhưng Quỳnh Như đã lắc đầu:
-Để mặc em.
Nàng gượng dậy, chậm chạp lê từng bước vào phòng tắm. Những ngày sắp tới sẽ thế nào đây.
Lúc quay trở ra, nàng đến trước mặt Huy, giọng nghẹn ngào:
-Xin anh... cho em về gặp mẹ em một lần.
-Mẹ cô ở đâu? Tôi cũng muốn gặp bà để hỏi cho ra lẽ-Giọng Huy lạng lùng.
Quỳnh Như sọ hãi:
-Thôi vậy.
-Nếu tôi đoán không lầm thì mẹ cô cũng thuộc loại người bát nháo, ba trợn-Giọng Huy thật cay độc. Người đàng hoàng không ai cho con mình đi làm những chuyện như vậy.
-Xin anh đừng xúc phạm đến mẹ em -Quỳnh Như run giọng. Anh cứ chửi, cứ đánh em đi. Chuyện này hoàn toàn do em chứ mẹ em không biết gì cả.
-Này, cô hãy nói thật cho tôi biết. Ông bà Tâm thuê cô bao nhiêu để cô làm chuyện này?
-Em xin được phép không trả lời câu hỏi của anh. Đối với em, cả gia đình bác ấy đều là ân nhân.
-Tôi không tin có chuyện ân nghĩa ở đây. Loại người như cô làm gì biết đến đạo lý thánh hiền mà hòng nói chuyện ân nghĩa. Này, hãy nói xem, cô học được lớp mấy?
Cái giọng điệu mỉa mai, miệt thị của Huy khiến Quỳnh Như thấy đau lòng. Nàng cay đắng trả lời:
-Em học...lớp 3.
Huy cười khẩy:
-Vậy cũng đủ để ký tên vào tờ hôn thú rồi. Này, sắp tới chúng ta phải ra chính quyền làm thủ tục đăng ký kết hôn đấy. Cô tập ký tên là vừa.
Quỳnh Như không nói gì thêm nữa. Nàng cố gắng giữ cho nét mặt thật tươi tỉnh để lát nữa đừng ai nghi ngờ gì.
Mặc dù vậy, bà Hiệp vẫn nhận ra ngay vẻ mệt mỏi, hốc hác trên gương mặt Quỳnh Như:
-Con mệt lắm phải không? Ăn điểm tâm xomg thì vào phòng nằm nghỉ đi cho khoẻ.
-Dạ, con không sao đâu mẹ!-Nàng nhìn mặt bà với vẻ biết ơn.
Ông Hiệp xen vào:
-Tụi con có định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?
Huy vọt miệng trả lời:
-Chờ làm cho xong thủ tục kết hôn nữa, ba ạ.
-Chiều nay con đưa vợ con về thăm anh chị nghen!-Bà Hiệp bảo con.
-Dạ được -Huy cố làm ra vẻ thản nhiên.
Ăn sáng xong, Quỳnh Như giúp mẹ chồng và chị bếp dọn dẹp. Bà Hiệp có vẻ hài lòng về con dâu của mình.
-Thôi con lên phòng nghỉ đi. À, coi đồ đạc thuê của người ta thì lo mà trả nghen con.
Vậy là nàng có cơ hội thoát khỏi vòng kềm toả của Huy rồi. Nàng sẽ tranh thủ gọi điện thoại nhờ ba của Thiên Kim đến báo tin cho mẹ và căn dặn ông một vài điều cần thiết.
Nhưng Quỳnh Như đã mừng hụt. Vừa nghe nàng bảo vậy, Huy nói ngay:
-Tôi sẽ đưa cô đi.
-Em đi một mìng được mà.
-Lỡ cô trốn luôn thì sao?-Giọng Huy giễu cợt.
-Anh hãy tin em... em thề danh dự là sẽ không bao giờ có chuyện đó.
-Cô làm gì có danh dự mà mang ra thề? Thôi đi, đừng lải nhải nữa, mệt lắm!-Huy nói với vẻ bực bội.
Quỳnh Như im re. Nàng lẳng lặng xếp gọn các thứ đồ đạc vào thùng, xong mới bảo:
-Em đã chuẩn bị xong rồi.
-Bao nhiêu tiền cả thảy.
-Thiên Kim đã trả trước cho người ta rồi.
Đến lúc này Quỳnh Như mới nhớ một điều là chứng minh nhân dân của Thiên Kim hãy còn gởi lại ở cửa hàng đồ cưới. Nàng ngước nhìn Huy chăm chú. Phải rồi! Vóc người cao, mắt sáng, mũi thẳng...chính là Huy rồi chứ còn ai vô đây nữa? Có lẽ duyên số của Thiên Kim là đây nên mới xui khiến nó bỏ quên giấy tờ tuỳ thân lại.
Họ trả đồ xong về tới nhà thì gặp Phú đang rửa xe trong sân.
Trông thấy Quỳnh Như anh chàng trố mắt:
-Ủa!Sao hôm nay trông cô lạ hoắc vậy? Dường như chẳng phải là Thiên Kim nữa.
Chột dạ, Quỳnh Như trả lời nửa đùa nửa thật:
-Cũng giống như anh ko phải là anh Huy nữa vậy.
Nói rồi nàng đi nhanh vào nhà, trong lúc Phú vẫn đưa mắt nhìn theo:
-Anh rửa xe sắp xong chưa?-Huy bước đến bên cạnh.
-Xong rồi! Để tôi lau sơ qua một lượt nữa là láng cóng. Có chuyện gì ko?
-Đi với tôi ra ngoài này một chút.
-Được thôi! Lên xe đi tôi xong rồi đây.
Phú là con đỡ đầu của ông bà Hiệp. Họ còn một cô con gái hiện ở Canada.
-Đi đâu vậy?-Xe chạy đi một quãng, Phú hỏi.
-Tới cái quán cà phê hôm trước anh dẫn tôi đi tới uống đó - Huy lơ đễnh trả lời.
Trời đất! Giờ này mà ngồi quán uống cà phê. Cậu có bị làm sao không vậy?
Phú hỏi nhưng không nghe Huy trả lời. Anh liếc sang, thấy trán thằng em khẽ cau lại thì biết ngay có chuyện không bình thường.
-Cho tôi một ly Soda chanh!-Huy bảo chủ quán.
-Còn tôi một cà phê sữa!-Phú tiếp lời.
Huy rút một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thật dài, sau đó từ từ nhả khói.
-Có chuyện gì vậy?-Phú sốt ruột giục.
-Vợ tôi không phải là Thiên Kim!-Huy thở hắt ra.
-Giỡn chơi hoài!-Phú trợn tròn mắt-Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi.
-Tôi không đùa! Thiên Kim đã bỏ trốn nên ba má cô ấy đem cô gái này thế chỗ.
-Thảo nào tôi thấy...là lạ...nhưng ba mẹ biết không?-Phú có vẻ lo sợ.
Huy lắc đầu:
-Ba mẹ mới gặp Thiên Kim có hai lần nên không nhớ rõ. Cả tôi cũng vậy. Nếu tối qua Quỳnh Như không nói thì tôi cũng không biết.
-Cô ấy tên Quỳnh Như à? Ở đâu ra vậy?
-Tôi cũng chưa biết. Anh đừng nói gì với ba mẹ. Tạm thời cứ để họ tưởng đó là Thiên Kim.
Phú thở dài thườn thợt:
-Có lẽ Thiên Kim chê tôi xấu trai nên mới bỏ trốn như vậy. Lẽ ra chúng ta không nên bày trò tìm hiểu thử thách như vậy.
-Tôi cũng có lỗi trong chuyện này. Vấn đề quan trọng là làm sao tìm cho được Thiên Kim để nói rõ cho nàng đầu đuôi mọi chuyện.
-Thế còn Quỳnh Như, cậu tính sao?-Bao giờ tìm được Thiên Kim tôi sẽ trả tự do cho cô ta. Hạng người ấy không đáng để chúng ta bận tâm - Giọng Huy lạnh lùng.
-Như vậy thì... tội nghiệp cho Quỳnh Như quá!-Phú có vẻ mủi lòng. Thế...tối qua có chuyện gì xảy ra không?
-Dĩ nhiên là phải có. Hiện tại cô ta là vợ cuả tôi mà!Anh có nhiệm vụ phải theo dõi Quỳnh Như cho tôi.Thử xem cô ta còn định giở trò gì nữa.
-A! Tôi nhớ rồi - Phú bỗng kêu lên - Quỳnh Như là bạn thân của Thiên Kim. Tôi đã gặp cô ấy một lần rồi. Hình như mẹ của Quỳnh Như bệnh hoạn gì đó.
Anh kể lại cuộc gặp gỡ với Quỳnh Như ở chỗ Thiên Kim hôm trước. Huy nghe xong không có ý kiến gì.
-Thôi về đi kẻo mọi người chờ cơm - Huy kêu tính tiền rồi đứng dậy.
Chuyện Quỳnh Như là bạn thân của Thiên Kimdường như tác động rất nhiều đến suy nghĩ của Huy. Nếu đúng vậy thì Quỳnh Như cũng không đến nỗi nào. Nhưng sự giận dỗi vì bị lừa dối như một ngọn lửa ngầm vẫn cháy âm ỉ trong lòng Huy. Tất cả những ai tham dự trò chơi lừa đảo này phải trả giá đắt! Đó là điều bận tâm lớn nhất của chàng lúc này.