Số lần đọc/download: 2070 / 32
Cập nhật: 2014-12-04 04:38:18 +0700
Chương 5: Chiếc Búa Thúc Voi
C
ó Bốn thứ chẳng bao giờ đầy, kể từ lúc giọt sương long lanh trên mặt đất, đó là:
Mõm Sấu, diều Diều, tay Khỉ, mắt Người
Ngạn ngữ của Rừng
Kaa, con Trăn Đá khổng lồ vừa lột xác – có lẽ là lần thứ hai trăm kể từ khi nó ra đời, và Mowgli, luôn luôn nhớ mình chịu ơn cứu mạng của lão vào một đêm trăng ở Hang Lạnh (mà có lẽ các bạn cũng còn nhớ), chú chạy đến chúc mừng Kaa.
Một con rắn sau khi lột xác bao giờ cũng giở chứng và ủ rũ cho đến khi lớp da bắt đầu trở lại bóng bẩy, đẹp mã.
Bây giờ Kaa không bỡn cợt Mowgli nữa, mà cùng với tất cả Cư dân của Rừng, nó chấp nhận chú như Chúa Rừng và đưa đến cho chú những tin tức mà tự nhiên một con trăn biết. Những gì Kaa không biết về Rừng Giữa, như người ta thường gọi, là đời sống của những con vật ở sát mặt đất hay dưới mặt đất, đời sống của sỏi đá, hang hố và rễ cây, thì có thể ghi trên chiếc vẩy nhỏ nhất của nó.
Chiều hôm đó, Mowgli ngồi giữa đống cuộn khoanh của Kaa, tay nghịch ngợm cái xác cũ mềm nhũn và rách nát mà Kaa vừa lột bỏ nằm vặn vẹo và thắt búi giữa những tảng đá. Kaa lịch sự nằm xếp đống bên dưới hai bờ vai rộng để trần của Mowgli, nên đúng là cậu bé ngồi giữa một chiếc ghế bành sống.
- Thật là hoàn hảo từ cái vảy trở đi – Mowgli vừa nghịch cái xác cũ vừa lẩm bẩm – Được trông thấy lớp da của chính mình từ đầu đến chân là một điều đặc biệt đấy chứ.
- Phải, nhưng ta đâu có chân – Kaa nói – Và theo lối họ nhà rắn chúng ta, thì ta chẳng thấy có gì lạ. Thế chú chẳng bao giờ cảm thấy lớp da của chú xù xì và cũ kỹ sao?
- Khi ấy thì tôi đi tắm rửa, Đầu Bẹt ạ; nhưng đúng là những khi trời nóng bức quá, đôi lúc tôi cũng thèm làm sao tháo bỏ lớp da của mình mà không bị đau để chạy nhảy cho nhẹ nhõm.
- Ta cũng tắm rửa chứ, nhưng hơn nữa ta còn thay da. Bộ cánh mới của ta trông ra sao?
Mowgli lấy tay xoa nhẹ trên cái lưng dài bất tận khảm những hình thoi:
- Lưng Rùa cứng hơn nhưng nhìn không vui mắt bằng – Chú tuyên bố - Ếch, con vật mà tôi mang tên, thì lưng nó trông vui mắt hơn nhưng không cứng bằng. Trông đẹp lắm, có thể nói là giống y những đường vân của hoa loa kèn.
- Nó cần nước. Một tấm da mới không khi nào bóng hết cỡ trước khi được tắm một lần. Ta đi tắm đi.
- Tôi bế bác đi – Mowgli nói.
Và chú vừa cúi xuống vừa cười, như để nhấc bổng con trăn khổng lồ lên ở chính giữa, đúng chỗ dày nhất của tấm thân hình trụ. Làm thế khác gì một người tìm cách nhấc bổng một ống nước có đường kính rộng hai bộ; và Kaa nằm bất động, phì cười trong một niềm vui lặng lẽ. Rồi họ bắt đầu trò chơi buổi chiều quen thuộc: Cậu Thiếu Niên đang giữa thời trẻ trung sung sức và Con Trăn trong bộ cánh mới lộng lẫy đối mặt nhau trong một keo vật thử thách sức mạnh và sự khéo léo. Chắc chắn Kaa đã nghiền nát đến một tá Mowgli nếu nó thả sức; nhưng nó chơi một cách thận trọng, không trổ hết một phần mười công lực. Ngay khi Mowgli có đủ sức chịu đựng một vài ngón đòn hơi nặng, Kaa đã dạy chú trò chơi này, nó làm dẻo chân dẻo tay cậu bé hơn bất cứ trò chơi nào khác. Đôi khi Mowgli, bị những cuộn khoanh linh hoạt của Kaa thít chặt đến tận cằm, hết sức gỡ một cánh tay ra để nắm lấy cổ họng con trăn. Khi đó Kaa mềm mại thả người, và Mowgli, bằng một động tác rất nhanh của hai chân, tìm cách làm tê liệt cái đuôi khổng lồ trong khi nó quờ quạng về phía sau tìm chỗ dựa ở một tảng đá hay một cây gỗ. Cả hai cứ thế đảo từ bên nọ sang bên kia, đầu chọi đầu, mỗi bên rình đón cơ hội của mình, cho đến khi cái nhóm tượng ngoạn mục hoá thành một xoáy lốc những khúc đen đen vàng vàng, những cẳng chân và những cánh tay khua động, để rồi lại kết vào và lại xổ ra.
- Này! Này! Này! – Kaa vừa nói vừa mổ dứ lia lịa… bàn tay nhanh nhẹn của Mowgli không thể nào tránh được – Trông đây! Ta mổ vào đây này chú em! Và chỗ kia, chỗ kia! Tay chú vụng về thế? Kia nữa!
Trò chơi bao giờ cũng kết thúc như nhau, bằng một đòn lao thẳng làm chú bé lộn đi nhiều vòng. Không bao giờ Mowgli tìm được cách phòng thủ chống lại mũi lao trời giáng ấy, và Kaa đã bảo chú đừng mất công tìm vô ích.
- Chúc cuộc săn tốt đẹp! – Kaa lầm bầm kết thúc.
Và Mowgli, theo lệ thường, bị tung ra đến mười hai thước, ngạt thở và cười ha hả. Chú đứng dậy, ngón tay đầy cỏ và đi theo Kaa về cái bể tắm yêu thích của con trăn khôn ngoan – đó là cái ao sâu, nước đen như mực, có đá tảng vây quanh, và những bụi cây làm vui mắt. Cậu bé trườn mình xuống theo kiểu dân Rừng, không một tiếng động, và lao thẳng xuống nước, chú hiện ra ở bờ bên kia, lật mình nằm ngửa, tay để sau gáy, mắt dõi theo vầng trăng đang lên cao phía trên những tảng đá và lấy đầu ngón chân đùa nghịch làm vỡ ánh trăng trên mặt nước. Cái đầu tạc bằng kim cương của Kaa chém xuống mặt ao như một lưỡi dao cạo và đến đặt trên vai Mowgli. Cả hai cứ im lìm như thế, để nước mát rượi thấm vào mình khoan khoái.
- Rất, rất tốt! – Cuối cùng Mowgli nói bằng một giọng uể oải – Chà chà! Vào đúng giờ này, nếu tôi nhớ chính xác, thì trong Bầy Người, họ đang ngả mình trên những mảnh gỗ cứng, trong những chiếc bẫy làm bằng bùn, và sau khi đã tự rào chắn cẩn thận cho không khí trong lành khỏi lọt vào, họ kéo một tấm vải bẩn phủ lên cái đầu nặng nề và hát những bài hát ngu ngốc bằng lỗ mũi. Ở trong Rừng tốt hơn nhiều!
Một con Rắn Mang Bành vội vã bò xuống dọc theo một tảng đá, uống nước, chúc họ “đi săn may mắn” rồi biến mất.
- X-xì-ì…! – Kaa nói, như chợt nhớ lại điều gì – Vậy là Rừng cho chú tất cả những gì chú thèm muốn rồi chứ, chú em?
- Không phải tất cả - Mowgli vừa nói vừa cười – Muốn vậy thì phải có mỗi con trăng một Shere Khan kếch xù như thế để mà giết. Bây giờ thì tôi có thể tự mình giết, khỏi cần nhờ đến đàn trâu nữa. Thế rồi tôi cũng cầu được thấy mặt trời lung linh giữa mùa mưa, và thấy mưa che khuất mặt trời giữa kỳ chính hạ, và chẳng bao giờ tôi thức dậy lòng không dạ trống mà không ước ao có một con dê đã giết sẵn, và không bao giờ tôi giết một con dê mà không ước giá nó là một con hoẵng, giết một con hoẵng mà không ao ước nó là một con Nilghai. Nhưng chúng ta ai chẳng cảm thấy như vậy.
- Chú không thèm muốn điều gì khác nữa ư? – Con trăn khổng lồ hỏi.
- Tôi còn có thể thèm muốn gì hơn thế nữa? Tôi có Rừng và Đặc ân của Rừng! Còn gì hơn thế nữa trong khoảng thời gian từ bình minh đến hoàng hôn?
- Thế mà lão Mang Bành nói là…
- Mang Bành nào? Cái con vừa chạy qua có nói gì đâu? Nó đang săn mồi mà!
- Đấy là con khác.
- Vậy ra bác có quan hệ nhiều với Dòng Giống Có Nọc Độc lắm sao? Tôi thì tôi mặc chúng đi đường chúng. Chúng mang cái chết trong chiếc răng đằng trước và thế là không đứng đắn… vì chúng bé tí teo. Nhưng mà bác đã nói chuyện với cái Mũ Trùm* nào thế?
Kaa bắt đầu chậm rãi nghiêng ngả dưới nước, trông như một chiếc tàu thuỷ bị sóng đánh ngang.
- Cách đây ba bốn con trăng, ta đi săn ở Hang Lạnh – nơi ấy có lẽ chú chưa quên. Và cái vật ta săn vừa la hét vừa chạy trốn qua bên kia bể nước, đến ngôi nhà mà trước kia ta đã chọc thủng một bức tường vì chú, rồi biến mất dưới mặt đất.
- Nhưng những kẻ ở Hang Lạnh không sống dưới hang – Mowgli biết rằng Kaa nói về họ nhà Khỉ.
- Cái con ấy không sống mà tìm cách sống trong hang – Kaa nói tiếp, lưỡi hơi rung rung – Nó chui vào một đường hang dẫn đi rất xa. Ta đuổi theo, giết nó rồi lăn ra ngủ. Lúc tỉnh dậy ta lại bò tới.
- Dưới đất à?
- Đúng như chú nói. Cuối cùng ta gặp một cái Mũ Trùm Trắng – nó nói với ta về những cái ở ngoài tầm hiểu biết của ta và chỉ cho ta xem nhiều thứ ta chưa bao giờ thấy.
- Một con mồi mới à? Săn tốt chứ?
- Không phải con mồi, và nếu là con mồi thì ta gãy hết răng với nó. Nhưng Mũ Trùm Trắng bảo ta rằng: một Con Người – nó nói như thể nó biết rõ về loài này lắm – một Con Người sẵn sàng đổ máu nóng trong huyết quản ra chỉ để chiêm ngưỡng những thứ ấy.
- Chúng ta sẽ đi xem – Mowgli nói – Bây giờ tôi mới nhớ tôi đã từng là Người.
- Từ từ, từ từ. Nhanh nhẩu quá thì toi mạng như con Rắn Vàng muốn nuốt mặt trời đấy. Vậy là chúng ta đã nói chuyện mặt đất, và ta đã nói đến chú, coi chú như một Con Người. Mang Bành Trắng nói (quả thực là nó nhiều tuổi bằng Rừng): “Đã lâu tôi không nhìn thấy một Con Người. Bảo nó đến đây, và nó sẽ trông thấy tất cả mọi thứ mà nhiều người sẵn sàng đổi mạng sống của họ lấy một thứ nhỏ nhất trong đó”.
- Cái đó thì có thể là một con mồi mới. Và khi có con mồi đang hoạt động thì cái Dòng Giống Có Nọc Độc ấy chẳng bảo ta đâu. Đó là những kẻ rất ít được việc.
- Không phải là những con mồi, ta bảo chú mà. Đó là… đó là… ta không thể nói được với chú đó là cái gì.
- Chúng ta sẽ đi. Tôi chưa bao giờ thấy loài Mũ Trùm Trắng, và tôi cũng muốn xem những thứ khác nữa. Lão ta đã giết hết rồi à?
- Tất cả đều là những vật chết. Lão coi lão là người canh giữ tất cả những cái đó.
- À! Giống như một con sói giữ những miếng thịt nó đem về hang. Ta đến đó nào.
Mowgli bơi lên bờ, lăn mình trong cỏ cho khô người rồi cả hai lên đường đến Hang Lạnh, cái đô thành bỏ hoang mà các bạn đã nghe nói đến. Vào thời kỳ này Mowgli đã hết sợ họ nhà Khỉ, ngược lại dòng giống Khỉ vẫn giữ nguyên niềm kinh hoàng khủng khiếp đối với chú. Thế nhưng lúc này các bộ lạc Khỉ đang đi mò mẫm trong Rừng, nên Hang Lạnh hiện ra vắng ngắt và lặng lẽ dưới ánh trăng. Kaa mở đường đến ngôi lầu hóng mát đổ nát của các hoàng hậu trên nền đất cao. Nó trườn qua những đống gạch vụn và nhào vào chiếc cầu thang bị lấp nửa chừng, đến giữa nhà thì nó chui xuống đất. Mowgli cất tiếng gọi Rắn: “Các bạn và tôi, chúng ta cùng máu mủ” và nằm xuống bò bằng hai tay và hai đầu gối. Tiếp theo, họ trườn một đoạn dài trên một con đường dốc quanh đi quanh lại nhiều lần, và cuối cùng đến chỗ rẽ của một cái cây khổng lồ nào đó từ trên mặt đất cao ba mươi bộ đâm xuống làm long một phiến đá tường rất lớn. Chui qua lỗ hổng đó, họ thấy mình ở trong một cái hầm rộng, nóc hầm hình vòng cung bị rễ cây làm long lở, nên có vài dải ánh sáng lọt xuống xé rách bóng tối.
- Một cái hang bảo đảm đấy, - Mowgli nói và vươn mình đứng thẳng hai chân – nhưng xa quá, không thể đến ở hàng ngày được. Bây giờ ta sẽ xem cái gì đây?
Vậy chứ ta không đáng kể vào đâu ư? – Một giọng nói cất lên từ giữa hầm.
Mowgli trông thấy động đậy một cái gì đó màu trắng, và từ từ trỗi dậy con rắn Mang Bành quái dị nhất mà mắt chú chưa từng trông thấy, một con vật dài tám bộ hoặc xấp xỉ thế, do sống quá lâu trong bóng tối nên đã biến thành trắng như ngà voi lâu năm. Đến cả vết hai mắt kính trên cái mũ xoè cũng ngả màu vàng nhạt. Hai mắt nó đỏ như hồng ngọc, toàn bộ con người nó bày ra một vẻ bất ngờ nhất.
- Chúc đi săn may mắn! – Mowgli nói, không quên cả cung cách lịch sự lẫn con dao mà chú không bao giờ rời.
- Có tin tức gì về đô thành không? – Mang Bành Trắng hỏi, không đáp lại lời chào – Có tin tức gì về cái đô thành vĩ đại với những bức tường ghê gớm – đô thành của một trăm con voi, hai mươi ngàn con ngựa và vô vàn gia súc, đô thành của Đức Vua của hai mươi vị Vua? Ở đây ta đâm ra điếc đặc, và đã lâu ta không nghe thấy tiếng cồng trận.
- Trên đầu chúng ta chỉ có Rừng – Mowgli trả lời – Trong số các con voi, ta chỉ biết có Hathi và con cái lão. Bagheera đã cắt cổ tất cả ngựa nghẽo của một ngôi làng. Còn thế nào là một ông Vua?
- Ta bảo ngươi – Kaa dịu dàng nói với Mang Bành – ta đã bảo ngươi từ bốn con trăng trước rằng đô thành của ngươi không còn tồn tại.
- Đô thành – cái đô thành vĩ đại của rừng xanh, các cổng thành được những tháp canh của Nhà Vua canh giữ - không thể nào mất. Họ đã dựng nên nó trước khi cha của ta nở từ trong trứng, và nó sẽ tồn tại cho đến khi con cái của con ta cũng trắng y như ta. Salomdi, Con Người trai của Chandra Biya, con trai của Viyeya, con trai của Zogasuri đã dựng nó vào thời Bappa Raual. Còn ngươi, ngươi là loại gia súc nào và thuộc về chủ nào?
- Mất dấu rồi – Mowgli vừa nói vừa quay lại phía Kaa – Tôi chẳng hiểu lão nói gì.
- Ta cũng không biết nốt. Lão già lắm rồi. Này, Cha của loài Mang Bành, ở đây chỉ có Rừng, như luôn luôn vẫn vậy từ thuở khai thiên.
- Thế thì kẻ này là loài gì – Mang Bành Trắng hỏi – kẻ ngồi trước mặt ta đây, không sợ hãi, kẻ không biết tên Đức Vua và nói tiếng nói của chúng ta bằng đôi môi của Con Người? Hắn là loài gì, với con dao và cái lưỡi của loài rắn?
- Người ta gọi tôi là Mowgli. Tôi thuộc về Rừng. Sói là dòng họ tôi, Kaa có mặt đây là anh tôi. Cha của loài Mang Bành, người là ai?
- Ta là Người Canh Giữ Kho Báu Của Đức Vua, Kurun Raya xây cái vòm trên đầu ta ngày da ta hãy còn sẫm mầu, để ta dạy cho những tên trộm biết thế nào là Cái Chết. Rồi người ta đưa kho báu xuống qua một cái lỗ, và ta nghe thấy tiếng hát của các Thầy Bà-la-môn – những người chủ của ta.
- Hừm! – Mowgli tự nhủ - Mình đã có chuyện với một lão Thầy Bà-la-môn trong Bầy Người, và mình biết lắm… Sự việc sẽ xoay ra xấu lắm đây!
- Từ khi ta coi kho, đã năm lần đá được lật lên nhưng luôn luôn để đưa xuống thêm chứ không bao giờ để lấy lên một thứ gì. Không đâu có những của cải như những của cải này, đây là kho báu của một trăm ông vua. Nhưng từ lâu, lâu lắm rồi lần cuối cùng phiến đá động đậy, và ta nghĩ đô thành của ta đã quên…
- Làm gì có đô thành. Hãy ngước mắt lên mà xem. Những rễ cây cổ thụ đã làm bục cả đá. Cây cối và con người không mọc cùng với nhau – Kaa nhấn mạnh.
- Hai ba lần có những người tìm được đường đến đây – Mang Bành Trắng trả lời một cách hung dữ - nhưng họ không nói năng gì cho đến khi ta tới chỗ họ, trong khi họ sờ soạng trong bóng tối, và khi đó họ chỉ thét lên được một giây ngắn ngủi. Còn các ngươi, các ngươi đến đây với những lời dối trá, cả hai tên, Người và Rắn, các ngươi muốn làm cho ta tin rằng đô thành của ta không còn tồn tại, và sứ mệnh canh giữ của ta đã chấm dứt. Những con người chẳng thay đổi bao nhiêu qua năm tháng. Còn ta, ta không bao giờ thay đổi, cho đến khi nào phiến đá được lật lên, và những Thầy Bà-la-môn vừa bước xuống vừa hát những bài hát mà ta quen biết, rồi cho ta uống sữa nóng, rồi đưa ta trở về ánh sáng. Ta, ta, ta chứ không phải kẻ nào khác, vẫn cứ là Người Canh Giữ Kho Báu Của Đức Vua! Đô thành đã chết, các ngươi nói thế ư, và đây là những rễ cây? Thế thì hãy cúi xuống nhặt những gì các ngươi thích. Trái đất không có kho báu nào như kho báu này. Hỡi con người có lưỡi rắn, nếu ngươi còn sống mà đi trở lại con đường ngươi đã xuống đây thì tất cả các vua, cho đến ông vua cuối cùng, sẽ là nô lệ của ngươi.
- Một lần nữa lại mất dấu – Mowgli lạnh lùng nói – Con chó rừng nào đã đào hang sâu thế và cắn cái Mũ Trùm Trắng to xác này? Chắc lão điên rồi. Cha của loài Mang Bành, ta chẳng thấy có gì lấy được ở đây.
- Thề có các Thần Mặt Trời và Thần Mặt Trăng, cơn điên của Tử Thần đã nhập vào người thằng bé này! – Lão Mang Bành Trắng rít lên – Trước khi mắt ngươi khép lại, ta sẽ ban cho ngươi cái ân huệ ấy. Nhìn đi, và người sẽ thấy những gì từ trước đến nay chưa một người nào được thấy!
- Những ai trong Rừng nói chuyện ân huệ với Mowgli đều nhầm cả - Chú bé lầm bầm – nhưng ta thấy bóng tối làm biến đổi tất cả. Ta sẽ nhìn, nếu việc đó có thể làm cho lão thích thú.
Chú chớp mắt nhìn quanh khắp hầm, rồi nhặt dưới đất lên một nắm thứ gì lấp lánh.
- À, à! – Chú nói – Trong Bầy Người, họ thích chơi một thứ tương tự thế này, chỉ có điều, cái này màu vàng, còn cái kia màu nâu.
Chú để rơi những đồng tiền vàng, và tiến thêm mấy bước. Nền hầm bị lấp dưới một lớp dày năm, sáu bộ toàn tiền vàng và bạc, chúng chảy ra từ những chiếc bao đựng chúng. Qua nhiều thế kỷ, vàng bạc cuối cùng đã chất đống và kết lại với nhau giống như cát biển khi triều xuống. Bên trên, ở chính giữa, hoặc trồi lên mặt, giống như những vật trôi dạt trên bờ cát, bày ra những chiếc bành voi chạm trổ, dát vàng và nạm hồng ngọc với lam ngọc. Có những chiếc kiệu và những chiếc cáng để khiêng các bà hoàng hậu, viền vàng và nạm đồ thất bảo với những vòng treo rèm bằng hổ phách; những chân nến bằng vàng treo lủng lẳng những chuỗi ngọc bích rung rinh trên cành những mẫu hình của các vị thần linh đã bị người đời quên lãng, làm bằng bạc, cao năm bộ với những con mắt bằng đá quí; những chiếc áo giáp lưới bằng thép dát vàng có tua viền đính ngọc trai bị hư hỏng và đen xạm vì thời gian; những chiếc mũ có ngù và có lưới đính hồng ngọc màu máu bồ câu; những chiếc khiên bằng gỗ sơn, đồi mồi và da tê giác có đai và ụ bằng vàng đỏ, xung quanh vàng trang hoàng ngọc bích; những bó gươm, dao dài và dao săn ngắn chuôi nạm kim cương; những chiếc bình và những chiếc thìa vàng dùng trong các lễ hiến tế; và những bàn thờ lưu động có hình dáng lạ lùng chưa từng thấy; những ly uống rượu và những vòng ngọc, những lư hương, lược chải đầu, bình nước thơm để cúng lễ, tất cả đều bằng vàng chạm trổ; những dải đeo kiếm rộng đến bảy pouse (~25mm) nạm kim cương và hồng ngọc, những chiếc rương có ba lớp vỏ sắt mà phần gỗ đã rã thành bụi, phơi ra bên trong những chồng đá xaphia hình sao, đá mắt mèo, xaphia thường, kim cương, ngọc bích và ngọc thạch lựu chưa thành khí.
Lão Mang Bành Trắng có lý – Không số tiền nào đủ để trả giá tiếng đầu cái kho báu này, phẩm vật của nhiều thế kỷ chiến tranh, cướp bóc, buôn bán và thuế má. Chỉ riêng số tiền vàng hay số đá quí cũng đã vô giá, và trọng lượng thô của vàng bạc có thể đạt tới hai hay ba trăm tấn. Bất cứ ông hoàng người bản xứ nào ở Ấn Độ ngày nay, dù nghèo đến mấy, cũng có một kho dự trữ luôn luôn được bổ sung, và mặc dù lâu lâu một lần có một ông hoàng sáng suốt chở đi bốn hay năm mươi xe bò chất nặng những bạc để đổi lấy chứng khoán niên kim, số lớn các ông khác vẫn giữ khư khư kho báu của họ cùng với bí mật về chúng.
Nhưng tất nhiên Mowgli không hiểu tất cả những điều đó có ý nghĩa gì. Những con dao làm chú để ý tới đôi chút, nhưng chúng không tiện cầm trong tay bằng con dao của chú, nên chú nhanh chóng thả chúng xuống. Cuối cùng chú phát hiện ra một vật thật sự hấp dẫn đặt trên mí một cái bành voi bị vùi đến một nửa trong đống tiền. Đó là một chiếc búa thúc voi dài hai bộ trông từa tựa như cái câu liêm nhỏ. Đầu nó làm bằng nguyên một khối hồng ngọc và bên dưới, dài tám pouse, chiếc cán nạm dày đặc những viên lam ngọc thô cầm hết sức sướng tay. Bên dưới nữa là một mép viền bằng ngọc chạy nổi một dây hoa bằng ngọc bích, vành hoa bằng hồng ngọc khảm ngay vào nền đá xanh mát mắt. Chiếc cán kéo dài bằng một đoạn ngà voi loại thuần khiết nhất, còn phần đầu cùng – mũi nhọn và móc câu – thì làm bằng thép có những hình khảm bằng vàng diễn tả một cảnh săn voi. Những hình vẽ lôi cuốn sự chú ý của Mowgli vì chú nhận thấy có mối liên quan nào đó đến ông bạn Hathi của chú.
Lão Mang Bành đi kèm sát chú.
- Tất cả những thứ đó được nhìn một lần rồi chết chẳng đáng lắm sao? Ta chẳng đã ban cho ngươi một ân huệ lớn đấy là gì?
- Tôi không hiểu – Mowgli nói – Đó là những vật cứng và lạnh, và không cách gì ăn được. Tuy nhiên cái này – chú lật chiếc búa thúc voi lên – thì tôi thích lấy để đem ra ngoài nắng xem. Người nói rằng tất cả những vật đó là của người. Vậy người có cho tôi không? Tôi sẽ đem Ếch đến cho người ăn.
Lão Mang Bành Trắng run rẩy toàn thân vì một niềm vui quỉ quái.
- Chắc chắn ta sẽ cho ngươi – Lão nói – Tất cả những thứ ở đây ta sẽ cho ngươi… cho đến lúc ngươi đi.
- Nhưng mà tôi sắp đi bây giờ. Trong cái lỗ tối tăm này lạnh lẽo lắm, với lại tôi muốn mang cái vật có đầu nhọn về Rừng.
- Hãy nhìn xuống chân ngươi. Đó là cái gì thế?
- Đó là mảnh xương sọ người – Chú nói thản nhiên – Đây lại có hai mảnh nữa,
- Họ đã đến nhiều năm trước đây, để lấy kho báu mang đi. Ta đã nói với họ trong bóng tối và họ không còn động đậy.
- Nhưng tôi thì cần gì đến cái mà người ta gọi là kho báu? Chỉ cần người cho tôi cái vật có đầu nhọn đem về, là chuyến săn đã khá mĩ mãn rồi. Nếu không thì cũng vẫn là mĩ mãn. Tôi không đánh nhau với Dòng Giống Có Nọc Độc và người ta cũng đã dạy tôi Khẩu quyết của bộ lạc người.
- Ở đây chỉ có một Khẩu quyết. Đó là Khẩu quyết của ta.
Kaa lao tới, mắt nẩy lửa.
- Ai đã cầu ta dẫn thằng Người tới? – Nó hỏi.
- Dĩ nhiên là ta – Lão Mang Bành già nói gượng gạo – Đã lâu ta chưa nhìn thấy Người, và kẻ này lại nói tiếng của chúng ta.
- Nhưng không thể có chuyện giết chóc ở đây. Làm sao ta có thể quay lại Rừng và nói rằng ta đã dẫn nó đến chỗ chết?
- Ta không nói với ngươi chuyện giết chóc cho đến bao giờ đến lúc. Còn đối với ngươi, đi hay ở, đã có cái lỗ thủng ở bức tường. Giờ thì im đi, kẻ to đầu giết Khỉ! Ta chỉ cần chạm vào cổ ngươi là Rừng không còn nghe nói đến ngươi nữa. Không bao giờ có một Con Người đã đến đây mà lại còn thở để ra đi. Ta, ta là Người Canh Giữ Kho Báu Của Đế Đô!
- Nhưng ta tuyên bố với ngươi – con giun trắng lẩn lút trong bóng tối, rẳng không còn Đế cũng chẳng còn Đô! Rừng ở khắp xung quanh ta! – Kaa la lớn.
- Kho báu lúc nào cũng vẫn có. Nhưng chúng ta có thể làm một việc … Hãy đợi một chút, Trăn Đá, nhìn thằng bé chạy cái nào. Ở đây có đủ chỗ để giải trí. Đời đẹp lắm. Hãy chạy chỗ nọ chỗ kia một lúc, hãy đùa nghịch đi, cậu!
Mowgli yên lặng đặt tay lên đầu Kaa.
- Cho đến nay con vật màu trắng kia chỉ có nói chuyện với những kẻ trong Bầy Người. Nó không biết tôi – Chú lẩm bẩm – Nó đã muốn có cuộc săn này. Thì ta cho nó.
Mowgli đứng thẳng, chiếc búa thúc voi trong tay, đầu nhọn chúc xuống đất. Bằng một động tác rất nhanh, chú ném chiếc búa về phía trước, nó rơi trúng con đại xà, chặn ngang đúng phía sau cái mũ trùm, đóng cứng con rắn xuống đất.
Nhanh như một tia chớp, Kaa gieo tất cả trọng lượng của mình lên tấm thân đang dãy dụa, làm nó tê liệt từ đầu tới đuôi. Hai con mắt lão rắn trắng đỏ rực như lửa, khúc đầu được thả lỏng dài sáu pouse vật vã điên cuồng hết phải sang trái.
- Hạ nó đi – Kaa nói khi Mowgli đưa tay nắm lấy con dao.
- Không – Mowgli vừa nói vừa kéo lưỡi dao ra – tôi không muốn giết, trừ khi phải giết vì sống còn. Nhưng hãy nhìn đây, Kaa!
Chú nắm lấy con rắn ở chỗ sau chiếc mũ, gắng sức dùng lưỡi dao cạy miệng nó ra và giơ ra những chiếc răng nanh hàm trên ghê gớm chứa nọc độc, đen và khô khỏng trong nướu răng. Con Mang Bành Trắng, cũng như mọi đồng loại của nó, không chết vì nọc độc của chính mình.
- Thuu** – Mowgli nói.
Rồi, ra hiệu cho Kaa chuẩn bị lên đường, chú nhặt chiếc búa thúc voi lên, trả lại tự do cho con Mang Bành Trắng.
- Kho báu của nhà vua đòi hỏi một người canh giữ mới – chú nói một cách nghiêm trang – Thuu, ngươi lẫn rồi. Hãy chạy chỗ này chỗ nọ mà chơi nghe, Thuu!
- Ta đã mất hết danh dự. Giết ta đi! – Mang Bành Trắng rít lên.
- Ở đây nói chuyện giết chóc nhiều quá. Thôi, chúng ta đi đây. Ta mang vật nhọn đi như phần thưởng cho cuộc chiến đấu và thắng lợi của ta.
- Thế thì ngươi hãy cẩn thận, chẳng có rốt cuộc vật ấy sẽ giết chính ngươi. Đó là Thần Chết! Ngươi hãy nhớ lấy! Đó là Thần Chết! Cái chứa trong vật ấy đủ để giết tất cả mọi người trong đô thành của ta. Ngươi sẽ chẳng giữ nó được lâu đâu, hỡi Người Rừng, cũng chẳng lâu hơn kẻ sẽ lấy nó đi từ tay ngươi. Họ sẽ giết, sẽ giết và sẽ giết vì nó! Sức ta khô kiệt rồi, nhưng cái búa thúc voi đó sẽ làm công việc của ta. Đó là Thần Chết! Thần Chết! Thần Chết!
Mowgli trườn qua lỗ hổng trở lại đường hầm, và hình ảnh cuối cùng mà chú nhìn thấy là con Mang Bành Trắng giận dữ mổ những chiếc nanh đã bị vô hiệu hoá lên những bộ mặt bằng vàng lãnh đạm của các vị thần nằm lăn trên đất và rít lên:
- Đó là Thần Chết!
Họ vui mừng thấy mình lại đứng giữa ánh sáng ban ngày và khi đã về đến rừng nhà, và Mowgli làm chiếc búa thúc voi loé sáng trong nắng sớm, chú cảm thấy hài lòng cũng gần bằng lúc tìm được một bó hoa mới để cài lên tóc.
- Thật còn rực rỡ hơn cả mắt Bagheera – Chú thích thú nói khi làm cho khối hồng ngọc lấp loáng – Tôi sẽ cho anh ấy xem… Nhưng Thuu nói đến chuyện chết chóc là nghĩa làm sao nhỉ?
- Ta không biết. Ta phật ý đến tận mỏm đuôi vì chú không cho nó thử con dao của chú một tí. Ở Hang Lạnh bao giờ cũng có những điều xấu xa, trên mặt đất cũng như dưới mặt đất. Nhưng bây giờ ta đói lắm rồi. Sáng nay chú đi săn với ta chứ? – Kaa nói.
- Không, phải cho Bagheera thấy cái này. Chúc bác đi săn may mắn.
Mowgli bỏ đi, vừa nhảy nhót vừa vung vẩy chiếc búa thúc voi, và lúc lúc lại dừng bước để ngắm nghía nó, cho đến tận vùng rừng mà Bagheera thích ở nhất. Chú thấy con báo đang uống nước sau một chuyến săn hơi vất vả. Mowgli kể cho nó nghe từ đầu đến cuối cuộc phiêu lưu của chú, và trong khi ấy Bagheera hít hít chiếc búa thúc voi. Khi Mowgli kể đếnn những lời cuối cùng của con rắn trắng, Bagheera thốt lên một tiếng gừ gừ tán thành.
- Như vậy cái Mũ Trùm Trắng đã nói sự thật à? – Mowgli hỏi gay gắt.
- Ta sinh ra trong những cái lồng thú của nhà vua ở Oodeypore, và ta tự hào là có biết chút ít về Con Người. Rất nhiều kẻ sẵn sàng giết nhau ba lần trong một đêm chỉ vì cái thứ đá đỏ này.
- Nhưng đá chỉ làm cho vật thêm nặng tay cầm. Con dao của tôi còn sáng hơn nhiều. Và nhìn mà xem. Thứ đá đỏ đâu có ăn được. Vậy thì tại sao họ giết nhau?
- Mowgli, đi ngủ đi. Chú đã sống giữa những Con Người, thế mà…
- Để tôi nhớ xem… Những Con Người giết nhau bởi vì họ không đi săn – giết nhau vì nhàn rỗi và giết nhau cho vui. Dậy đi Bagheera. Người ta chế ra cái vật có đầu nhọn này làm gì?
Bagheera lim dim mắt – nó đang thèm ngủ chết đi được – và chớp mắt một cách tinh ma.
- Con người chế tạo ra nó để cắm vào đầu con cái của Hathi cho máu chảy ra. Ta đã thấy cái đó trên các đường phố Oodeypore, trước mặt dãy lồng thú. Cái vật ấy đã nếm máu của rất nhiều con voi giống như Hathi.
- Nhưng tại sao họ lại cắm những cái đó vào đầu những con voi?
- Để dạy cho chúng Luật của Con Người. Không nanh không vuốt, Con Người chế tạo ra những thứ đó và còn nhiều thứ tệ hơn thế nữa.
- Cứ đến gần Bầy Người hay chỉ gần sản phẩm của họ thôi là bao giờ cũng có máu. – Mowgli nói một cách ghê tởm. Chiếc búa thúc voi nặng nề băt đầu khiến chú cảm thấy mỏi mệt.
- Tôi mà biết thế tôi đã chẳng lấy. Trước kia thì máu của bà Messua trên dây trói, bây giờ thì máu của Hathi. Tôi không muốn nó nữa, trông đây này!
Chiếc búa thúc voi bay đi loang loáng rồi tự vùi trong đất, đầu nhọn cắm xuống, giữa lùm cây cách xa năm mươi thước.
- Làm cách này để gột sạch cái chết trên tay tôi – Mowgli vừa nói vừa chà tay lên mặt đất ẩm ướt mát rượi – Thuu đã bảo rằng Thần Chết sẽ bám theo tôi. Lão ấy thật già nua, trắng bệch và điên rồ.
- Trắng hay đen, sống hay chết, thì ta, ta cũng đi ngủ đây, chú em. Ta không thể đêm săn ngày sủa như một số kẻ khác.
Bagheera đi về một nơi ẩn náu quen thuộc ở cách đó chừng hai dặm. Mowgli nhẹ nhàng trèo lên một cái cây, buộc ba bốn sợi dây rừng lại với nhau, và nhanh hơn cả thời gian ta thuật lại, chú đã nằm đong đưa trong một chiếc võng cách mặt đất năm mươi bộ. Tuy không có điều gì để không ưa ban ngày, Mowgli vẫn làm theo thói quen của bạn của bè chú, sử dụng ban ngày ở mức tối thiểu. Khi chú thức dậy giữa những bộ lạc ồn ào sống trong cây cối, thì đã lại hoàng hôn, và chú vừa mơ thấy những viên cuội đẹp đẽ mà chú đã vứt đi.
- Ít ra mình cũng nên xem lại cái vật ấy một tí – Chú tự nhủ.
Và chú thả mình tuột theo một sợi dây rừng xuống đất nhưng Bagheera đã đứng trước mặt chú. Mowgli nghe tiếng nó đánh hơi giữa ánh sáng mờ mờ.
- Cái vật nhọn đâu rồi? - Mowgli kêu lên.
- Có một người đã lấy đi. Dấu chân nó đây.
- Bây giờ chúng ta đi coi thử Thuu nói có đúng không. Nếu vật nhọn ấy là Thần Chết, thì kẻ ấy sẽ chết. Ta đi theo đi.
- Phải giết một con gì đã chứ - Bagheera nói – Bụng rỗng thì mắt hoa. Con Người đi chậm lắm, mà Rừng đủ ẩm để lưu lại một dấu vết nhẹ nhất.
Họ giết mồi ngay lập tức, nhưng cũng không dưới ba giờ sau họ mới ăn xong bữa, uống đã khát và thực sự đi lần theo dấu vết. Cư dân của Rừng biết rằng không có gì có thể khắc phục được tai hại của một bữa ăn cập rập.
- Anh cho là vật nhọn sẽ trở lại tay Người để giết hắn ư? – Mowgli hỏi – Thuu đã bảo nó là Thần Chết.
- Đến đó chúng ta sẽ thấy – Bagheera vừa nói vừa phóng đi, đầu chúi xuống – Chỉ có mỗi một bàn chân (nó muốn nói chỉ có một người) và sức nặng của vật ấy đã làm gót chân hắn hằn sâu xuống đất.
- Phải! Điều ấy rõ ràng như một tia chớp khan – Mowgli đáp.
Và, băm băm một nước kiệu khẩn trương lúc săn mồi, họ băng qua ánh trăng và những vệt bóng tối, dõi theo dấu hai bàn chân trần.
- Bây giờ thì hắn chạy nhanh – Mowgli nói – những ngón chân cách nhau xa.
Họ tiếp tục chạy trên một chỗ đất dẻo.
- Tại sao bây giờ hắn đột ngột rẽ?
- Khoan đã! – Bagheera nói.
Và nó nhảy chồm một bước tuyệt diệu xa hết sức về phía trước. Việc đầu tiên phải làm khi một dấu vết không còn rõ ràng, là nhảy một bước độc nhất về phía trước mà không làm rối thêm vì những dấu chân của mình. Vừa chạm đất, Bagheera quay mình lại với Mowgli và kêu lên:
- Đây có một dấu chân khác đến gặp hắn. Dấu sau này là một bàn chân nhỏ hơn, và các ngón quặp vào phía trong.
Mowgli chạy đến và nhìn.
- Bàn chân của một thợ săn người Gon – Chú nói - Nhìn kìa! Chỗ này hắn kéo lê dây cung trên cỏ. Đó là điều giải thích tại sao dấu chân thứ nhất lại đột nhiên quay đi như thế. Bàn Chân To muốn trốn Bàn Chân Nhỏ.
- Đúng thế - Bagheera nói – vậy thì được! Để những lốt chân của chúng ta khỏi chồng chéo nhau làm rối các dấu vết, hãy chia ra mỗi người theo một dấu. Ta là Chân To, còn chú, chú là Chân Nhỏ - anh chàng người Gon.
Bagheera nhảy một cái trở về dấu chân người đầu tiên, để cho Mowgli cúi mình đi theo dấu cái ngón chân quặp vào lạ lùng của con người man dại bé nhỏ sống trong Rừng.
- Bây giờ - Bagheera vừa nói vừa tiến lên từng bước dọc theo chuỗi dấu chân – ta, Chân To, ta rẽ chỗ này. Rồi ta trốn đằng sau một tảng đá và đứng bất động, chân không dám xê dịch. Hô lên cho ta đường của chú, chú em!
- Bây giờ tôi, Chân Nhỏ, tôi đến chỗ tảng đá – Mowgli vừa nói vừa nhanh chóng đi ngược dấu vết của chú – Rồi tôi ngồi ở dưới tảng đá, tì người lên bàn tay trái, và cây cung quặp giữa các ngón chân. Tôi đợi khá lâu vì vết chân tôi ở đây rất sâu.
- Ta cũng thế - Bagheera nói – ta đợi đằng sau tảng đá để đầu vật nhọn tì lên một hòn đá. Vật ấy trượt đi, vì đây có một vết xước trên hòn đá. Hô đường chú đi, chú em!
- Chỗ này có một hai cành cây nhỏ và một cành cây lớn gãy. Nhưng giải thích điều ấy thế nào đây? A, bây giờ thì rõ rồi. Tôi, Chân Nhỏ, tôi đã bỏ đi và gây ra tiếng động, dậm chân thình thình để Chân To nghe thấy.
Chú đi xa tảng đá, từng bước một, giữa đám cây cối, và càng đi xa càng hô to hơn, cho đến khi tới gần một cái thác nhỏ.
- Tôi đi rất xa đến đằng kia… tiếng-nước-dội-át-tiếng-chân-tôi-và-đến-đây-tôi-đợi. Hô dấu bên ấy đi, Bagheera, Chân To.
Con báo đã lần mò khắp phía trong Rừng để xem dấu Chân To từ phía sau tảng đá đi ra như thế nào. Cuối cùng, nó lên tiếng:
- Ta từ phía sau tảng đá bò ra, kéo lê vật đầu nhọn. Không thấy ai, ta vụt chạy. Ta, Chân To, ta chạy rất nhanh, dấu chân rõ lắm. Chúng ta mỗi người theo một dấu đi. Ta vẫn chạy.
Bagheera nhảy chồm chồm theo những dấu vết rất rõ nét, còn Mowgli đi theo bước chân người Gon. Trong một khoảng thời gian, chỉ có sự yên lặng bao trùm cả Rừng.
- Chú ở đâu, Chân Nhỏ? – Bagheera kêu lên.
Tiếng Mowgli đáp lại từ cách đó năm mươi thước về phía bên phải.
- Hừm! – Con báo vừa nói vừa ho rũ rượi.
Cả hai chạy song song và càng xích lại gần nhau.
Họ còn phóng nửa dặm nữa, gần như vẫn giữ nguyên khoảng cách, cho đến khi Mowgli – đầu chú không chúi sát đất như đầu Bagheera – kêu lên:
- Họ đã gặp nhau. Chúc cuộc săn tốt đẹp, nhìn này! Chỗ này Chân Nhỏ quì lên một tảng đá, và đằng kia là Chân To.
Trước mặt họ, cách gần mười thước, nằm vắt ngang một đống đá là xác một người đàn ông trong vùng, lưng và mạn sườn bị những mũi tên nhỏ của người Gon xuyên thủng.
- Thuu già nua và điên rồ thế đấy chú em – Bagheera khe khẽ nói – Dẫu sao đây cũng là một người chết.
- Ta đi theo. Nhưng cái vật uống máu voi, cái gai có con mắt đỏ đâu rồi?
- Chân Nhỏ đã… có lẽ thế. Bây giờ chỉ còn lại một bàn chân.
Dấu vết của một người nhanh nhẹn chạy rất mau, vai trái vác một vật nặng, còn dai dẳng quanh một dải đất thấp kéo dài mọc đầy cỏ khô hình đinh thúc ngựa, dưới ánh mắt sắc sảo của những kẻ đang săn tìm, mỗi dấu chân trên đó như thể đóng bằng sắt nung đỏ.
Không ai nói nửa lời cho đến lúc dấu chân kết thúc trên đám tro của một đống lửa trại ẩn kín trong một cái khe.
- Nữa rồi! – Bagheera vừa nói vừa đứng sững lại như hoá đá.
Cái xác cong queo của một người Gon nhỏ bé nằm đó, chân đạp lên đống tro, và Bagheera đưa mắt hỏi Mowgli.
- Người ta đã làm việc đó bằng một cây tre – Chú bé nói sau khi nhìn lướt qua – Tôi đã dùng thứ ấy để trị lũ trâu khi tôi làm việc cho Bầy Người. Cha của loài Mang Bành – tôi ân hận vì đã chế nhạo lão – biết rõ Giống Người này, mà lẽ ra tôi cũng phải biết mới đúng. Tôi đã chẳng bảo là họ giết nhau cho vui đó sao.
- Thực ra, họ giết để đoạt lấy những hòn đá đỏ đá xanh – Bagheera trả lời – Chú nên nhớ rằng, bản thân ta đã từng nằm trong chuồng thú của nhà vua ở Oodeypore.
- Một, hai, ba dấu chân – Mowgli vừa nói vừa cúi xuống đống tro – Bốn dấu chân đi giày. Họ đi không nhanh bằng người Gon. Nhưng con người nhỏ bé sống trong Rừng kia đã làm điều gì xấu đối với họ? Trông này, cả năm người cùng đứng với nhau trước khi họ giết người kia. Bagheera, quay lại thôi. Trái tim tôi nặng trĩu, thế mà nó nhảy lên nhảy xuống như một tổ chim vàng anh ở đầu cành cây.
- Đi săn mà bỏ dở dấu chân con mồi là không tốt. Theo đi! – Con Báo nói – Tám bàn chân đi giày ấy không đi xa đâu.
Họ không nói năng gì nữa suốt một tiếng đồng hồ trong khi lần theo lối đi khá rộng của bốn con người.
Mặt trời đã lên tỏ, nóng bức, khi Bagheera nói:
- Ta ngửi thấy mùi khói.
- Con Người bao giờ cũng thích ăn hơn là chạy – Mowgli vừa trả lời vừa vạch những đường quanh co giữa bụi cây thấp của khu rừng mới mà họ đang thám hiểm.
Bagheera, ở chếch về phía bên trái một chút, phát ra một tiếng trong cổ họng không thể nào diễn tả.
- Đây là một kẻ không còn ăn nữa – Nó nói.
Một bộ quần áo màu tươi nằm bẹp dưới một bụi cây và xung quanh bột vãi tứ tung.
- Việc này cũng nhờ sức một cây tre – Mowgli nói – Nhìn kìa! Cái bột trắng này là thức Người ăn. Họ đã lấy mồi của người này – người vác thức ăn cho họ - và để hắn lại làm mồi cho Tril Diều Hâu.
- Đó là người thứ ba – Bagheera nói.
“Mình sẽ đem những con ếch tươi thật to đến cho cha loài Mang Bành để vỗ béo lão – Mowgli tự nhủ - Cái vật uống máu voi này chính là Thần Chết, tuy nhiên mình vẫn không sao hiểu nổi!”
- Đi tiếp! – Bagheera nói.
Họ đi thêm chưa đầy một dặm thì nghe tiếng Ko, con Quạ Đen, ca bài ca Thần Chết trên ngọn một cây tre, dưới bóng cây có ba người nằm ngủ. Một đống lửa đã tắt bốc khói ở giữa vòng người, từ phía dưới chiếc mâm sắt đựng một chiếc bánh mì không men cháy đen. Bên cạnh đống lửa chiếc búa thúc voi bằng hồng ngọc và lam ngọc nằm sáng chói dưới ánh mặt trời.
- Vật này làm nhiệm vụ của nó vội vã thật. Tất cả kết thúc ở đây – Bagheera nói – Những người này chết như thế nào, Mowgli? Trên người họ không có một vết thương hay một vết bầm dập nào.
Một người sống trong Rừng nhờ kinh nghiệm cũng biết được về các thứ cây và quả độc không thua gì những ông thầy thuốc, Mowgli hít hít làn khói bốc lên từ bếp lửa, bẻ một mẩu bánh cháy đen, nếm nếm rồi nhổ ra.
- Củ chết – chú ho xù xụ - Người thứ nhất chắc đã trộn nó vào thức ăn dành cho những kẻ giết hắn cũng như họ đã giết người Gon trước đó.
- Chuyến săn thật mĩ mãn, thực thế! Những vụ giết người nối tiếp nhau liền liền – Bagheera nói.
“Củ chết” là tên mà Rừng đặt cho củ gai hay dotura, chất độc nhạy nhất trong toàn cõi Ấn Độ.
- Và bây giờ sao đây? – Con Báo hỏi – Ta với chú, chúng ta sắp giết nhau vì cái vật giết người có con mắt đỏ này chứ?
- Nó có biết nói không? – Mowgli lẩm bẩm – Tôi đã xúc phạm nó khi tôi đem nó vứt đi chăng? Giữa hai ta thì nó không thể gây tội ác được, vì chúng ta không có những dục vọng giống như Con Người. Nếu để nó lại đây, chắc chắn nó sẽ tiếp tục giết nhiều người, kẻ trước người sau, nhanh như hạt dẻ rụng trước cơn gió cả. Tôi không mong gì thấy sáu người chết trong một đêm.
- Hề gì! Đó là những Con Người. Họ đã giết lẫn nhau và họ cảm thấy hài lòng – Bagheera nói – Cái người đầu tiên, người nhỏ bé sống trong rừng, đi săn giỏi đấy.
- Đó là những đứa trẻ không hơn không kém, và một đứa trẻ sẽ chết đuối vì cắn vào ánh trăng dưới nước. Tất cả lỗi là ở tôi – Mowgli nói, như thể chú biết rõ bản chất sâu xa của mọi việc. - Tôi sẽ không bao giờ đem những vật lạ vào Rừng nữa, cho dù chúng có đẹp như những bông hoa. Cái này – chú nhấc chiếc búa thúc voi lên một cách dè chừng – sẽ trở về với cha của loài Mang Bành. Nhưng chúng mình cần phải đánh một giấc cái đã, vì chúng mình không thể ngủ cạnh những kẻ đang ngủ kia. Ta cũng phải chôn cái vật này, để nó khỏi trốn đi và giết thêm sáu người nữa. Đào cho tôi một cái hố dưới gốc cây này.
- Nhưng chú em ạ - Bagheera vừa nói vừa đi về phía Mowgli chỉ - ta đảm bảo với chú rằng không phải lỗi tại nó, cái vật uống máu ấy. Tất cả những điều ác là từ những Con Người.
- Thì cũng thế thôi – Mowgli đáp – Đào cái hố rõ sâu. Khi chúng ta thức dậy, tôi sẽ bới nó lên đem đi trả.
Hai đêm sau, trong khi Mang Bành Trắng hổ thẹn, bị sỉ nhục và cô đơn, đang trăn trở những suy tư tang tóc trong bóng tối của căn hầm, thì chiếc búa thúc voi rít lên bay qua lỗ tường hổng rồi rơi loảng xoảng trên đống tiền vàng.
- Hỡi cha loài Mang Bành – Mowgli nói (chú cẩn thận đứng lại phía bên kia tường) – hãy cố gắng tìm trong dòng họ một kẻ nào còn trẻ và vũ trang đầy đủ giúp lão canh giữ Kho Báu của Nhà Vua, để cho không một người nào sống sót mà ra khỏi đây.
- A! A! Thế là nó trở lại rồi đó! Ta đã bảo mà, đó là Thần Chết. Làm thế nào mà ngươi vẫn còn sống đấy? – Con Rắn Già vừa lầm bầm vừa cuộn mình một cách âu yếm quanh cán chiếc búa.
- Thề có con Trâu Mộng chuộc mạng tôi. Tôi chẳng biết gì hết! Cái vật này đã giết sáu mạng trong một đêm. Đừng cho nó lọt ra khỏi hang nữa.
Chú thích
* Rắn Mang Bành khi bị kích thích đầu phình ra như cái mũ trùm.
**Khô không khốc. Bản tiếng Pháp giải nghĩa là khúc cây mục