"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
om tỉnh dậy lúc trời đã sáng. Ông mơ đến một cốc cà phê, rồi nhìn đồng hồ, hy vọng sẽ không phải chờ lâu.
Khoảng 8h, một chiếc taxi tới đỗ ở hẻm Merwood, Helen ra khỏi nhà và lên xe.
Một lúc sau, đến lượt cửa nhà xe mở ra. Nhìn Max xa dần trên một chiếc ô tô, Tom không thể ngăn mình mỉm cười, vui mừng vì khả năng quan sát chưa bị thui chột.
Hôm trước, khi Max quay gót trở vào nhà, ông đã cảm nhận rõ là một trong hai chỗ để xe đang trống.
Tại một khu dân cư ngoại ô không có chiếc xe buýt nào chạy qua và không cửa hàng cửa hiệu trong bán kính năm dặm, không thể không có xe. Xe của Helen có thể đang được mang đi sửa, nhưng Tom không tin lắm vào sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Kiểm tra trong hồ sơ xe cộ giúp ông khẳng định Max Pyzer đúng là có hai chiếc xe.
Tom hoàn toàn có thể liên lạc bằng điện đàm với trung tâm, nhưng tôn trọng quy định, ông gọi thanh tra để tìm kiếm, nhấn mạnh rằng không được dừng chiếc Chevy đen với bất kỳ lý do nào và cũng không được kiểm tra người điều khiển xe.
Ngay khi bỏ máy, ông vặn núm điều khiển radio rồi chờ thông tin được phát đi.
* * *
Chưa đầy hai giờ sau một tổ tuần tra phát hiện ra chiếc Chevy đỗ trên vỉa hè phía dưới xa lộ 76. Tom đi ngay tới đó.
Việc khám xe chẳng mang lại thông tin gì hơn ngoài những điều ông đã biết. Ông không còn nhiều thời gian, và cũng chẳng cần đến cảnh sát khoa học để khẳng định Agatha đã ngồi sau tay lái này. Ông có thể cảm nhận sự hiện diện của bà, như thể bóng ma của bà đang ngồi ngay trên ghế.
Nói với Max việc tìm thấy chiếc Chevy cùng dấu vân tay đang được phân tích có thể khiến ông ta mở lòng hơn, nhưng Tom không tin chắc lắm vào điều này. Ông có cảm giác khó chịu là đang ở trong vòng luẩn quần, và nếu nhìn ra xung quanh thì có vẻ đúng là như vậy.
Agatha tới đây làm gì? Xung quanh chỉ có một trạm xăng và vài cửa hàng. Ông vào từng cửa hàng với tấm hình Agatha trên tay và lần nào cũng nhận dược cái lắc đầu. Thợ làm tóc, người bán tạp hóa, thợ nhuộm vải hay người bán quần áo cũ, chẳng một ai nhớ đã gặp người phụ nữ này, cả người bán xăng cũng vậy.
Tom cố gắng hiểu lý do vì sao Agatha bỏ lại phương tiện duy nhất giúp bà bỏ trốn, hơn nữa lại ở một nơi không có phương tiện giao thông công cộng chạy qua. Để cho yên tâm, ông gọi các hãng taxi trong vùng và được khẳng định không một nữ hành khách nào vừa được đón tại đây, tại địa chỉ này hay gần đây. Rồi ông vào cửa hàng ở trạm xăng kiếm một ly cà phê vẫn chưa được uống rồi tranh thủ ăn một chiếc bánh ngọt.
Lúc thanh toán, ánh mắt ông lướt qua ba màn hình camera đặt phía sau người thu ngân. Ở màn hình đầu tiên, ta có thể quan sát quanh chỗ người thu ngân ngồi, màn hình thứ hai là cửa ra vào siêu thị nhỏ, màn hình cuối cùng với góc quan sát rộng trông ra trạm xăng, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc chevy xa xa trên vỉa hè.
- Camera có ghi hình chứ? Tom vừa giơ phù hiệu cảnh sát vừa hỏi một nhân viên.
- Có, chúng tôi thay phim mỗi khi hết ca, phim được giữ lại hai mươi tư giờ trước khi lại ghi đè tiếp lên. Sau ba vụ cướp có vũ khí năm ngoái, hãng bảo hiểm bắt buộc chúng tôi phải có phương tiện giám sát.
- Tôi cần xem các băng ghi hình, Tom ra lệnh.
Người nhân viên đưa ông đến một căn phòng nhỏ có khóa.
- Để ngăn bọn cướp lấy băng ghi hình đi mất, anh ta tự hào nói, vẻ hãnh diện với hệ thống bảo vệ an toàn cho trạm xăng.
Anh ta để Tom ngồi lên ghế đầu đối diện ba màn hình và đưa ông băng ghi hình.
Tom bắt đầu tua nhanh băng ghi hình của camera phía bên ngoài và chú ý đến thời gian ghi bên dưới màn hình.
Trống ngực ông đập liên hồi khi trông thấy một chiếc xe màu đen tiến vào và một bóng người đẩy xe từ lối ra của đường cao tốc cho tới vỉa hè. Tim ông còn đập mạnh hơn khi bóng người xuất hiện rõ ràng hơn khi tiến đến trạm xăng. Người đó biến mất khỏi màn hình ngay khi đến dưới mái trạm xăng.
- Người phụ nữ này, Tom nói với nhân viên trạm xăng, anh có nhớ gì về cô ấy không?
- Thật lòng mà nói thì ta chẳng nhìn rõ gì cả, độ phân giải khá thấp. Nhưng với công cụ chuyên nghiệp của cảnh sát, các anh có thể cải thiện độ nét phải không?
Tom cho chạy lại đoạn băng.
- Có thể lắm! người bán xăng reo lên. Tôi nhớ bà ấy đã tới nhờ tôi giúp, trong khi tôi đang phục vụ một khách hàng khác. Xe bà ấy bị hỏng, bà ấy muốn tôi nạp đầy bình điện. Tôi tưởng bà ấy chọc tôi, nhưng không, bà ấy hoàn toàn nghiêm túc. Tôi thề với anh, có những người khiến ta tự hỏi không biết họ có tới từ mặt trăng sáng hôm đó hay không nữa.
- Anh cũng không xa thực tế lắm đâu. Sau đó, cô ấy làm gì?
- Chịu, chàng nhân viên trả lời. Tôi đề nghị bà ấy gọi cứu hộ, bà ấy từ chối và bỏ đi.
Điều đó được khẳng định trên băng ghi hình trước mắt Tom. Nhưng tại sao Agatha cứ ngồi trong xe? ông tự hỏi.
Ông tua băng ở tốc độ nhanh và căng mắt khi nhìn thấy bà ra khỏi xe khoảng hai giờ sau, bà trở lại trạm xăng và một lần nữa biến mất khi tới gần dưới mái để không bao giờ còn xuất hiện trở lại.
Ông bỏ băng ra khỏi đầu đọc và thế vào đó băng ghi hình trong siêu thị mini, ông tua đến thời gian bà biến mất ở đoạn băng kia, cầu mong Agatha xuất hiện.
Dù không muốn thú nhận nhưng ông vô cùng hy vọng được thấy lại đường nét, khuôn mặt bà.
Thật không may, người duy nhất xuất hiện trên hình ảnh là một cô gái trẻ hơn và cao hơn Agatha. Cô gái cầm một lon soda trên tay, trả tiền cho nhân viên trạm xăng rồi đi ra.
- Một khách hàng quen. Một khách hàng kỳ lạ, tối nào cô ấy cũng tới, gần như cùng một giờ, đổ hai gallon xăng, mua một lon Coca và chào tạm biệt.
- Cô ấy rời đi một mình à?
- Ô kìa, ông mới là cảnh sát chứ không phải tôi nhé. Cô ấy có một mình lúc chào tôi, sau đó tôi chẳng để ý nữa.
Tom ấn nút đâu đọc. Ông xem đi xem lại ba lân, lại đổi băng và xem lại những hình ảnh được ghi lại phía bên ngoài. Giữa thời điểm cò gái trẻ ra khỏi cửa hàng và lúc xe của cô xuất hiện trên hình, bảy phút đã trôi qua. Cô gái có thể đã có một cuộc điện thoại, trang điểm trước gương chiếu hậu, hoặc cả hai. Hoặc, ông thầm nghĩ, một điều gì đó khác đã xảy ra.
Biển số xe nhìn không rõ nhưng kiểu xe khá hiếm khiến Tom có thể hy vọng nhanh chóng tìm thấy chủ nhân của nó.
- Cô ấy có thanh toán bằng thẻ không? Tom hỏi.
- Cho hai gallon xăng và một lon Coca ư? Tiền mặt, nhân viên trạm xăng cười nhạo, và không bao giờ để lại một xu tiền lẻ nào, cô ấy tự đổ đầy xăng.
Tom đưa lại cho người nhân viên mấy cuốn băng rồi đi khỏi.
Trong hồ sơ quản lý đăng ký xe của vùng Pennsylvania không ghi nhận bất kỳ chiếc Oldsmobile đỏ nào và ông khó có thể mở rộng tìm kiếm trong hồ sơ các bang khác nếu không nhờ đến văn phòng cảnh sát tư pháp. Tom không muốn mạo hiểm. Theo những hình ảnh cuối cùng trong băng ghi hình, chiếc xe đi về phía xa lộ 76.
* * *
Khi Milly mở mắt, Agatha đang nhìn cô chằm chằm. Cô vươn vai rồi ngáp dài.
- Bà quan sát tôi lâu chưa?
- Khi ngủ trông cô thật yên bình.
- Lạ thật, bởi vì tôi đã mơ bị một phụ nữ lạ mặt bắt cóc, Milly ăn miếng trả miếng.
- Tôi đâu có bắt cóc cô, chỉ đề nghị cô giúp đỡ thôi mà.
- Bằng cách gí súng ư, bà thích gọi là gì cũng được.
- Nếu không cô có chấp nhận giúp tôi không?
- Để có câu trả lòi, lẽ ra bà phải hỏi tôi. Nếu bây giờ tôi từ chối đi xa hơn và nếu, vì quá tốt bụng và cả tin, tôi thả bà ở nhà ga gần nhất? Tàu chẳng có cửa kiểm tra vũ khí, bà hoàn toàn có thể đi tàu với món đồ trang sức kia trong túi.
- Còn nếu tôi đưa cô đi ăn một bữa sáng ngon miệng trước khi ta quyết định tương lai chung?
Milly không trả lời và khởi động xe.
Cây cầu cũ bên đường ray xe lửa nhanh chóng biến mất.
- Đường 30 sẽ chẳng bao giờ có được vinh quang như đường 66 và thật không công bằng vì đó chính là con đường đầu tiên nối liền đất nước, Agatha lên tiếng, tìm cách phá vỡ bầu không khí câm lặng.
Một chiếc xe ngựa kéo đi nước kiệu tới trước mặt họ.
- Chúng ta đến vùng đất của người Amish rồi, Agatha nói thêm.
Nhưng Milly vẫn lặng câm. Họ đi qua một khu làng thôn dã nơi Milly có cảm giác vượt qua hàng rào thời gian ngược lại ba thế kỷ trước. Trên cánh đồng, một người nông dân đang cày bừa, không hề có cột điện bên cạnh các căn nhà, không hề có ăng ten trên các mái nhà. Quần áo phơi trên dây chẳng tô thêm chút màu sắc nào cho khung cảnh ảm đạm và trang phục mà dần làng mặc trên người khiến ta tưởng như tất cả bọn họ đều đang để tang.
- Làm sao có thể sống thế này ở vào thời đại của chúng ta? Milly thở dài.
- Từ chối hòa nhập vào thế giới xung quanh, đó là quy tắc đầu tiên của họ. Tôi từng có cảm giác đó, không phải theo cách này nhưng vào tuổi hai mươi, tôi cũng có một lý tưởng không khác lắm với lý tưởng của người dân ở đây. Với người Amish, họ làm việc và hưởng thụ theo nhu cầu, cách sống của họ rất đơn giản, nhưng lại bảo vệ họ khỏi bất công. Họ vừa khổ hạnh lại vừa phóng khoáng.
- Có thể, nhưng tối thứ Bảy ở làng chắc buồn chết đi được.
- Cô biết gì chứ, Agatha đáp lời, họ từng mời cô đến nhà chưa?
Milly vượt qua chiếc xe ngựa và tăng tốc. Lối rẽ sau đó đưa họ trở vế với thế kỷ hiện tại. Gần mấy cửa hàng nhỏ bán đồ thủ công Amish là những cửa hiệu hiện đại và nhiều nhà hàng. Agatha đề nghị Milly đỗ xe vào bãi của một nhà hàng diner2[1].
Phòng ăn chật kín và vô cùng sống động. Keesha Lyndon, cô phục vụ với cái tên được thêu trên tạp dề hồng, chỉ cho họ khoang duy nhất còn trống.
Agatha không thèm nhìn thực đơn và gọi cho hai người trứng chưng kèm bánh kẹp khoai tây và bánh mì nướng, bà chỉ cho Milly chọn trà hoặc cà phê. Milly chọn cà phê và nhìn những người đàn ông ngồi ở quầy bar vẻ ranh mãnh.
- Tôi chắc một trong mấy gã kia sẽ rất vui lòng được chở bà ra ga, và biết đâu trong số họ lại có người thật rảnh rỗi để chở bà tới tận San Francisco.
Agatha đặt tay lên tay của Milly và nhìn thẳng vào mắt cô.
- Cô có thể nói với tôi có phút nào cô buồn chán với tôi không, hay cô đã từng đi qua một ngôi làng nào kỳ lạ như ngôi làng Amish trong chiếc xe xinh đẹp này không?
- Vài năm trước, tôi đã đi dọc đất nước từ Santa Fe tới Philadelphia.
- Bằng đường cao tốc!
Milly cúi đầu.
- Cô đã có cơ hội làm điều gì đó quan trọng, điều gì đó khiến cô phải trả giá, một hành động buộc cô phải quên đi bản thân, chia sẻ những gì quan trọng nhất? Chuyến đi này là lối ra của đời tôi, tôi đã mơ tới nó hằng đêm trong bao năm qua. Tôi đề nghị cô cùng đi với tôi, chia sẻ những cuộc gặp gỡ mà cô sẽ chẳng bao giờ biết tới nếu không có chuyến đi này, gặp gỡ những người có thể sẽ thay đổi số phận cô. Cô tin vào số phận chứ?
Câu nói gãi đúng chỗ ngứa. Số phận, Milly đợi nó đã lâu, thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của nó và qua những gì Agatha vừa nói, cô nghe như có ngọn gió tự do thổi vào tai.
- Có đi có lại, cô nói. Trước tiên bà cho tôi biết toàn bộ sự thật. Vì sao có khẩu súng này? Vì sao chuyến đi này lại quan trọng đến vậy với bà? Và tôi sẽ có quyết định cuối cùng.
- Có đi có lại, Agatha đáp. Cô quyết định đi rồi tôi sẽ nói với cô sự thật.
Milly nhìn chằm chằm người phụ nữ và gật đầu.
- Ngay khi lên đường, tôi sẽ kể cô nghe, Agatha nói trong khi cô phục vụ mang bữa sáng tới.
- Hai người tới thăm làng của người Amish phải không? Keesha vừa đặt đĩa lên bàn vừa hỏi.
- Vâng, Milly trả lời ngắn gọn.
Keesha có mái tóc nhuộm đỏ gân ngả sang cam với lớp son phấn cũng nổi chẳng kém.
- Quê hương tôi, bang Pennsylvania là nơi những người Amish đầu tiên tới định cư. Phần lớn bọn họ tới từ Alsace vào thế kỷ 18. Vì vậy họ nói tiếng Đức với nhau, và họ đông đến mức chúng tôi cũng phải nói tiếng Đức theo, không thì không thể chuyện trò được.
Cô đưa ánh mắt chứa chan yêu thương về phía ông chồng bận rộn phía sau quẩy bar và kể rằng họ hôn nhau lần đâu ở trường học. Cha mẹ của họ đều là nông dân. Và khi họ còn trẻ, lúc màn đêm buông xuống, họ thường đi bộ cả bảy dặm đường để gặp nhau. Nhờ làm việc chăm chỉ mà họ đã có đủ tiền tiết kiệm để mua nhà hàng này, họ còn phải trả nợ hai mươi năm nữa, nhưng quán Lyndon Diner là cả cuộc đời họ.
- Rất ngon, Agatha bình luận, mồm đầy thức ăn.
- Hai người từ đâu tới vậy?
- Philadelphia, Milly trả lời.
- Xe của bà đỗ bên ngoài phải không? Keesha vừa hỏi vừa nháy mắt với Agatha.
- Xe của tôi, Milly sửa lại.
- Với cái xe như thế, chắc lũ con trai rụng như sung dưới chân cô! Ít nhất thì nó thật sự nổi bật.
Keesha đặt hóa đơn lên bàn rồi đi chuyện trò với các khách hàng khác.
Milly chùi miệng, ném khăn xuống bàn rồi đứng lên.
- Bà cứ ăn bình tĩnh. Tôi đi mua báo và chờ bà trong cái xe gái điếm của tôi, Milly nói rồi bỏ đi với vẻ rất bực bội.
Agatha thanh toán. Điều bà thật sự không muốn lúc này là Milly khám phá ra bà là ai trên trang nhất một tờ báo.
Bà đi vội ra ngoài và nhìn thấy cô gái trẻ vào một hàng tạp hóa bên cạnh.
Bà bước vào và tiến lại gần Milly.
- Cô nhạy cảm thế ư? bà nói với vẻ hờ hững trong khi ngắm nghía món đồ trang sức.
- Bà thấy mụ ngu ngốc kia coi tôi là cái thứ gì rồi đấy?
- Nhạy cảm hết sức! Tôi không nghĩ cô ta có ý xấu khi nói như vậy, thậm chí tôi đồ rằng với cô ta, đó là một lời khen.
- Khen ngợi ư? Tôi quyến rũ Frank với chiếc xe đẹp mã hay anh ấy bị chiếc xe của tôi chứ không phải tôi quyến rũ? Milly nói với giọng chói lói cố tình bắt chước cô phục vụ.
- Cô ta hay cô tự đặt câu hỏi vậy? Nhưng chắc chắn không phải cách ăn mặc của cô khiến anh chàng đổ ập.
- Bà muốn nói gì? Suy nghĩ kỹ trước khi nói nhé, chúng ta còn xa California lắm.
- Với cái quần bò cũ và chiếc áo phông thùng thình, cô chẳng hề cố gắng làm nổi bật lên các giá trị của bản thân.
- Vậy thì ít ra điều đó cũng ngược lại với chiếc xe của tôi.
Milly từ bỏ ý định mua báo và quay gót. Bà tới quầy tính tiền, lấy hai thanh sô cô la, một gói khoai chiên, thanh toán rồi đi ra.
Agatha không thể không mỉm cười. Bà theo cô gái trẻ vào chiếc Oldsmobile đã nổ máy.
- Đi theo hướng Gettysburg, bà vừa nói vừa bật đài, Milly tắt đài ngay lập tức.
- Tôi nghe bà nói đây! cô vừa nói vừa lên đường.
Agatha thở dài.
- Cô muốn tôi bắt đầu từ đâu?
- Từ đầu, chúng ta có nhiều thời gian mà.
- Tôi rời khỏi Mỹ cách đây ba mươi năm, và suốt thời gian đó tôi không hể trở lại đây.
- Vì vậy mà bà không đổi bằng lái?
- Đúng.
- Bà ở đâu suốt thời gian đó?
- Một hòn đảo cách xa mọi thứ.
- Giữa đại dương nào?
- Cô sẽ ngắt lời tôi liên tục như vậy ư? chú ý nhìn đường đi nào.
Milly vượt qua chiếc xe ngựa do một chàng trai trẻ dân Amish điều khiển. Cô giơ tay chào, anh chàng vừa mỉm cười đáp trả vừa chỉnh lại mũ.
- Đẹp trai đấy! Agatha huýt sáo.
- Bà kể tiếp đi! Vì sao bà đi xa thế?
- Tôi nghĩ mình có thể quên đi mọi thứ. Tôi tin tưởng điều đó trong suốt nhiều năm, nhưng tôi đã nhầm. Khi dứt bỏ mọi quan hệ và quay lưng lại với quá khứ, ta đang lãng quên chính bản thân mình. Còn cô, thỉnh thoảng vẫn trở về Santa Fe chứ?
- Không, Milly nói, trừ một lần, khi mẹ tôi qua đời.
- Vì sao?
- Quá nhiều kỷ niệm và không chỉ có kỷ niệm đẹp.
- Tuổi thơ của cô không hạnh phúc ư?
- Vui thì có, còn hạnh phúc hay không thì tôi không biết. Tôi luôn mơ một cuộc sống khác, sinh ra trong một thành phố lớn, biết cha của mình là ai, gặp những người học sâu biết rộng. Tôi thích đi học và rất ghét những kỳ nghỉ. Mùa hè đồng nghĩa với buồn chán. Tôi biết, chắc bà nghĩ tôi hơi điên. Và còn nữa, lúc nhỏ tôi còn mơ kết hôn với một giáo viên...
”... một thầy thuốc?
- Không, Milly cười, tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy máu, và mẹ tôi bị quá đủ các loại bệnh tật rồi.
- Mẹ cô chết vì bệnh ư?
- Bà qua đời trong một tai nạn, nhưng bà có tiểu sử thần kinh, luôn ở trong trạng thái không tốt. Những gì mẹ con tôi phải trả cho ông thấy thuốc và những thứ thuốc nam của ông ta quá đủ để có thể đi học tại Harvard! Tôi yêu điên cuồng ông giáo tiếng Anh. Thầy Richard là người đàn ông kiên nhẫn nhất mà tôi biết. Lúc đó tôi mười tuổi, ông ấy bốn mươi; hiểu rằng giữa ông giáo và mình là một bức tường thành không hề nhỏ, tôi tự hứa một ngày kia sẽ cưới một người đàn ông như ông ấy.
- Frank là giáo viên?
- Luật sư.
- À! Agatha thốt lên.
- Mandela và Gandhi cũng từng là luật sư.
- Tôi không phán xét gì cả, tôi cũng quen một luật sư tuyệt vời.
- Trong hoàn cảnh nào? Milly hỏi.
- Một ngày kia cô sẽ gặp ông ấy, Agatha ấp úng, còn bây giờ tôi không biết mình đang nói đến đâu rồi nữa.
- Hòn đảo giữa một đại dương xa lạ. Điều gì khiến bà trở về?
- Những người bạn mà chúng ta sẽ gặp.
Agatha hạ tấm che nắng và soi gương.
- Lúc nãy tôi lên lớp cô nhưng tôi cũng có thể tự lên lớp bản thân. Cô biết tôi muốn chúng ta dừng lại ở đâu không? Tại một quầy mỹ phẩm. Tôi muốn mua đổ trang điểm, tôi không hề trang điểm từ lâu lắm rồi, trừ hôm kia, mà cũng chỉ là chút phấn.
- Bởi chúng ta sắp đến nhà một trong những người bạn của bà nên bà muốn làm đẹp?
- Chưa, nhưng ta đâu chỉ làm đẹp vì người khác.
- Nếu trên hòn đảo của bà không có mỹ phẩm thì tôi hoàn toàn có thể sống ở đó. Tôi chẳng dùng mỹ phẩm bao giờ.
- Cô nên dùng đi.
- Frank yêu tôi mà không cần son phấn.
- Chờ vài năm nữa rồi cô sẽ hiểu...
Agatha dừng giữa câu, mồm há hốc và ánh mắt đắm đuối khi thấy trên chiếc cột bên lể đường một tấm biển quảng cáo lớn chỉ rằng họ sắp tới Trung tâm Giáng sinh quốc gia, một cửa hàng lớn bán những thứ đồ cổ liên quan đến dịp lễ này.
- Bà nhìn thấy Đức mẹ Maria ư? Milly hỏi.
- Tôi muốn vào cửa hàng, Agatha run rẩy thở hắt ra.
- Bây giờ mới là tháng Ba, chín tháng nữa Giáng sinh mới tới!
- Giáng sinh sắp tới thì đúng là vậy, nhưng còn ba mươi Giáng sinh đã qua?
Giọng nói của Agatha thay đổi trong chốc lát. Milly cảm thấy như trên ghế phụ là bóng hình của cô bé Agatha. Khuôn mặt người phụ nữ dãn ra trong phút chốc khiến Milly bối rối.
Chẳng cần phải nói gì thêm, cô như hiểu hết những gì người phụ nữ muốn nói với cô. Người phụ nữ này, vì những lý do mà cô không hề biết, đã từ bỏ những gì lấp đầy một đời người.
Milly cũng từng bỏ qua vài ba lễ Giáng sinh, không phải vì mẹ cô quên lãng, mà thực ra có những năm họ nghèo khó đến mức đành đóng kịch và coi đêm Giáng sinh như mọi đêm khác trong năm. “Năm tới, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn và mẹ sẽ tặng quà con,” mẹ cô nói.
Ánh mắt Milly hết nhìn đường lại đến nhìn khuôn mặt Agatha; cô nhớ lại khuôn mặt của mẹ, thật giỏi giang và dũng cảm.
Vào bữa tối ngày Giáng sinh, khi chẳng có gia đình cũng không có gói quà buộc nơ, Milly ôm mẹ và nói rằng có một bà mẹ là quá đủ với cô. Mẹ cô đáp lại rằng cô là cả thế giới của bà và mùa đông có lạnh lẽo đến thế nào cũng chẳng là gì khi họ luôn bên nhau - ngay cả khi trên thực tế, điều Milly cảm thấy thiếu thốn nhất chính là tình yêu của người cha.
Cô bật xi nhan và rẽ vào con đường chạy thẳng đến nơi có thể tìm lại những Giáng sinh đã mất. Agatha có vẻ hạnh phúc.
Họ đỗ xe vào bãi rồi bước vào cửa hàng kỳ lạ được đặt trong một nhà kho.
Dọc theo lối đi có hàng rào treo đèn nhấp nháy bày la liệt nào là bàn, tủ và kệ chất đầy đồ chơi kiểu cổ. Những quả bóng trang trí đủ màu sắc, những người tuyết, những ông già Noel cũ kỹ, những chàng lính bằng gỗ mặc trang phục đỏ và đi bốt đen, những chiếc trống và những cây sáo cũ cùng hàng chục con búp bê. Milly dừng chân trước cái đu quay bé xíu. Một toa tàu trèo lên đường ray uốn lượn. Lên tới đỉnh, nó lao dốc, rẽ ngoặt rồi đi thẳng tới một trạm gác nhỏ xinh và dừng lại, bốn hình nhân bằng chì đang chờ đến lượt. Dưới đường ray, một cái móc níu toa tàu để tạo sức đẩy cho một chu kỳ mới trong tiếng kêu vang đều đặn.
Trong khi Milly chiêm ngưỡng thứ đồ chơi tự động, Agatha lại gần một chiếc xe nhỏ bằng kim loại của những năm 1950. Vỏ xe méo mó và nước sơn bong tróc nhiều chỗ, thứ đồ chơi không còn vẻ đẹp đẽ, nhưng là một thứ đồ chơi mang lại hạnh phúc, một trong những thứ đồ chơi dường như đang mỉm cười với bạn.
Bà mang chiếc xe tới quấy thu ngân, giữa đường khẽ thả nó vào túi. Bà dừng lại trước một chiếc đu quay, quay một vòng khóa và nhìn những chú ngựa gỗ bé nhỏ chạy vòng tròn.
- Lúc nhỏ tôi cũng có cái này, tôi nhớ lắm, thật khó tin, bà hân hoan nói với Milly đang tiến lại gần, tay cầm cái hộp. Cô mua gì vậy?
- Một mô hình rất đẹp, bản sao phòng làm việc của Dickens.
- Lúc nhỏ cô có nhiều đồ chơi chứ? Agatha vừa tiếp tục ngắm nghía chiếc đu quay vừa hỏi.
- Tôi là con một, Milly đáp, mẹ chỉ có mình tôi để nuông chiều thôi mà.
- Cô mua món quà này cho mình sao?
- Không, cho Jo, mỗi dịp Giáng sinh tôi chẳng bao giờ nghĩ ra món quà gì tặng anh ấy, anh ấy sẽ vui lắm. Rốt cuộc ghé vào đầy lại là một ý hay.
- Tôi cũng vậy, rất vui, Agatha hào hứng, tôi có thể ở đây nhiều giờ liền, nhưng chúng ta còn chặng đường dài phía trước.
Cả hai ra khỏi nhà kho và bước đến bên chiếc xe. Milly cất hộp đồ của mình vào cốp rồi ngồi vào sau tay lái. Agatha đóng cửa rồi hạ kính.
- Cậu Jo ấy là ai thế? bà hỏi khi họ lên đường.
- Bạn thân nhất của tôi.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc